TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 51 của 81 Đầu tiênĐầu tiên ... 41495051525361 ... CuốiCuối
Kết quả 251 đến 255 của 401

Chủ đề: Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ - Chu Tiểu Xuyên - 江湖探案传奇 - Edit

  1. #251
    Ngày tham gia
    Apr 2014
    Đang ở
    Biên Hòa
    Bài viết
    12,416
    Xu
    4,004

    Mặc định


    Chương 08: Hoàng tước tại hậu (*)
    Editor: 21302766



    (*) Đường lang bộ thiền, hoàng tước tại hậu: Bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng

    Từ khi gặp mặt đến nay, Vệ Tú vẫn luôn trầm ổn bình tĩnh. Giờ phút này đột nhiên thần sắc khác thường, Tô Chuyết cũng biết nhất định đã phát sinh chuyện gì. Y vội hỏi:

    - Thế nào? Xảy ra chuyện gì?

    Vẻ mặt Vệ Tú âm trầm, không nói một lời đứng dậy rời đi. Tô Chuyết nhất thời không nghĩ ra nhưng lại mơ hồ đoán được, nhất định là bên phía Hoa Bình đã xảy ra chuyện. Lúc này y đi theo sau lưng Vệ Tú. Vệ Tú cũng không để ý, đi thẳng xuống núi. Trong rừng đào và bốn phía lương đình nổi lên một tràng tiếng rì rào theo bước chân Vệ Tú rời đi, hiển nhiên là nhân mã vẫn luôn ẩn núp cũng đi theo.

    Vệ Tú vội vàng xuống núi, bởi vì không biết võ công, nhịp thở rối loạn, che ngực thở hổn hển một hồi. Một người áo đen dẫn ngựa đi ra, Vệ Tú cưỡi lên lưng ngực, thúc ngựa chạy đi. Tô Chuyết thì thi triển khinh công, thủy chung đi theo trong vòng mười trượng. Qua thời gian một lát, hai người người liền đến đình Tống Khách. Tình cảnh trước mắt để cho hai người đồng thời lắp bắp kinh hãi. Chỉ thấy bên trong đình có mấy người đang nằm. Dưới thân người áo đen trước đó ôm đứa bé có một vũng máu tươi, đã chết rồi. Mà cô gái áo đen và vợ chồng Hoa Bình thì nằm dưới đất, bộ ngực chập trùng, vẫn còn tri giác.

    Tô Chuyết phóng về phía Hoa Bình và Yến Linh Lung, Vệ Tú thì ôm lấy cô gái áo đen. Hô hoán một hồi, mấy người lung lay tỉnh lại. Yến Linh Lung vừa mở mắt, mở miệng liền hô:

    - Đứa bé! Đứa bé!

    Tô Chuyết bắt đầu lo lắng, nhưng người khác bên trong đình còn tốt, duy chỉ có không thấy Hoa Niệm Tô. Bên kia Vệ Tú lạnh giọng hỏi:

    - Khúc Mai, đứa bé đâu?

    Tô Chuyết bừng tỉnh đại ngộ, trách không được lúc trước cảm thấy giọng nói của cô gái áo đen kia quen tai, nguyên lai đúng là con gái của Khúc Thánh Châu, Khúc Mai. Hai người đã từng quen biết, biết cô gái này nhìn có vẻ nhu nhược, nhưng khi giết người lại không chút nào ghê tay. Chỉ là không biết làm sao Khúc Mai lại thuần phục Vệ Tú. Xem ra Vệ Tú đã tiếp quản được tất cả thế lực của Vệ Tiềm trước kia, thực lực của Vọng Nguyệt lâu đã không thể khinh thường rồi!

    Dường như Khúc Cầm có hơi sợ hãi, khom người nói:

    - Xin chủ nhân trách phạt, vừa nãy, vừa nãy bọn thuộc hạ bị đánh lén. Một người bịt mặt đột nhiên xuất thủ đả thương bọn thuộc hạ, cướp mất đứa bé rồi!

    Vệ Tú nhíu mày trầm tư một hồi, thấy Khúc Mai còn đang khom người không dám đứng thẳng, thở dài, nói:

    - Thôi, do ta chủ quan. Bọ ngựa bắt ve sầu, chim rẻ rình phía sau. Xem ra còn có một phương thế lực đang ẩn nấp ở sau lưng!

    Yến Linh Lung nhìn thấy điệu bộ của Vệ Tú, lập tức đoán được cô ta chính là chủ nhân Vọng Nguyệt lâu, trong lòng tức giận, cả giận nói:

    - Vệ Tú, vì sao ngươi muốn bắt con của ta? Nếu như con ta gặp chuyện bất trắc, ta nhất định không tha cho ngươi!

    Tô Chuyết ngăn Yến Linh Lung lại, miễn cho nàng xung đột cùng Vệ Tú thì sự tình sẽ càng thêm phức tạp. Vệ Tú liếc mắt nhìn Yến Linh Lung, nói với Tô Chuyết:

    - Tô Chuyết, đứa bé bị cướp là do ta thất sách. Vọng Nguyệt lâu nhất định sẽ không tiếc bất cứ giá nào tìm được đứa bé, giao trả hoàn chỉnh cho các ngươi. Ngươi cũng đừng quên ước định giữa chúng ta!

    Nói xong xoay đầu dẫn theo thủ hạ rời đi.

    Yến Linh Lung còn muốn đuổi theo tranh cãi, Tô Chuyết đưa tay bắt được cánh tay nàng, sợ nàng xúc động lại làm lớn chuyện hơn. Bất quá may mắn nàng cũng bị thương, không có nhiều sức lực đi tranh chấp. Trong nháy mắt, đám người Vọng Nguyệt lâu đi sạch không còn một ai. Ngay cả xác chết trên đất cũng bị khiêng đi, vết máu được quét dọn sạch sẽ.

    Tô Chuyết vịn hai người ngồi xuống băng ghế đá trong đình, vươn tay đặt ở lưng hai người, chậm rãi dẫn nhập Chân khí. Hai người cũng không bị thương nặng, điều tức một hồi thì không còn trở ngại.

    Tô Chuyết cau mày nói:

    - Kẻ tập kích các người không phải là cùng một bọn sao?

    Hoa Bình gật đầu, nói:

    - Vừa rồi sau khi cậu đi, cô gái áo đen kia liền theo ước định trả Niệm Tô cho chúng ta. Ai ngờ chúng ta tiến vào lương đình, đột nhiên có mấy kẻ bịt mặt xông tới. Một tên dẫn thình lình đánh ra một chưởng, đánh cho người áo đen đang ôm đứa bé kia thổ huyết. Kẻ đó trở tay tiếp nhận đứa bé rồi lui về phía sau. Hai người chúng ta và cô gái áo đen kia tiến lên đuổi theo, bất ngờ sau lưng lại xuất hiện mấy tên. Mỗi tên một chưởng, đánh cho chúng ta không kịp phòng bị.

    Tô Chuyết gật đầu, nhíu mày trầm tư, lại hỏi:

    - Hai người có đoán được những tên ra tay đánh lén là người nào không?

    Yến Linh Lung đáp:

    - Những kẻ đó đều che mặt. Bất quá quần áo bọn chúng khác nhau, đoán chừng không phải cùng một nhóm người!

    Hoa Bình nói:

    - Không sai, kẻ đánh ta một chưởng là Tru Tâm chưởng, mà kẻ đánh Linh Lung một chưởng lại là Hỗn Nguyên chưởng của Không Động. Hai môn công phu đó căn bản không phải cùng một môn phái, bởi vậy tuyệt đối không phải cùng một đám người!

    Tô Chuyết gật đầu, nói:

    - Vậy là đúng rồi!

    Yến Linh Lung cả giận:

    - Đúng cái gì? Hiện tại bọn chúng bắt con gái ta, ngươi còn nói đúng cái gì hả!

    Tô Chuyết cười khổ, nói:

    - Trước tiên hai người đừng nên gấp gáp, ta nghĩ những kẻ đó sở dĩ bắt đi Niệm Tô, nguyên nhân giống với Vệ Tú. Bọn chúng nhất định cũng muốn lấy được danh sách giang hồ! Các người đều có võ công cao cường, bọn chúng chỉ có dựa vào đánh lén thủ thắng, chưa hẳn có thể chế trụ được các người, bởi vậy chỉ có thể bắt cóc đứa bé là ổn thỏa nhất. Nếu bọn chúng đã có chỗ cầu thì nhất định sẽ không tổn thương Niệm Tô đâu!

    Hoa Bình nói:

    - Thế nhưng những kẻ đó rốt cuộc là ai? Hơn nữa lần này cũng không để lại thư, chúng ta nên làm gì đây?

    Tô Chuyết trầm ngâm nói:

    - Hai người suy nghĩ kỹ một chút, những thành phần nào muốn có được bản danh sách này? Sở dĩ Vệ Tú trăm phương ngàn kế muốn lấy bản danh sách tới tay, chính là vì triệu tập nhân mã hiệu trung Vệ Tiềm lúc trước, mở rộng thế lực của mình. Mà còn có người càng muốn được bản danh sách này hơn, dĩ nhiên chính là những người có tên trên danh sách!

    Yến Linh Lung vỗ đùi, nói:

    - Không sai! Những kẻ đó mặc dù không có tham dự vào thời điểm Vệ Tiềm khởi sự. Nhưng dù sao cũng thuộc về bè đảng Vệ Tiềm, nếu như bị triều đình biết được nhất định sẽ đuổi sạch diệt tuyệt! Hơn nữa hiện giờ bọn chúng đương nhiên cũng không muốn bởi vì một bản danh sách mà lại bị người khác chế trụ. Cho nên bọn chúng mới là người muốn giành được bản danh sách nhất!

    Hoa Bình nói:

    - Thế nhưng bên trên danh sách phần lớn là người của võ lâm chính đạo, không hiếm nhân vật có mặt mũi bên trong danh môn đại phái. Chẳng lẽ bọn họ lại làm ra chuyện âm thầm đánh lén bắt cóc trẻ em sao?

    Tô Chuyết cười lạnh nói:

    - Chính vì bọn họ đều là nhân vật có mặt mũi nên mới càng phải che kín mặt mũi hạ thủ đánh lén. Như vậy cũng không khó giải thích vì sao bọn chúng ra tay lại dùng ra chiêu thức khác nhau! Kỳ thật chỗ mấu chốt của chuyện này không ở chỗ người đánh lén các người là ai, mà là kẻ đang thao túng phía sau màn! Vệ Tú biết ta ẩn cư nơi đây, là bởi vì vẫn luôn phái người nhìn chằm chằm hai người các ngươi. Thế nhưng những người trong võ lâm làm thế nào biết được tin tức đây? Là ai liên hệ những người đó đến cùng một chỗ?

    Hoa Bình và Yến Linh Lung đều hút một hơi khí lạnh, sợ hãi nói:

    - Nói như vậy, kẻ giật dây này mới là kẻ có âm mưu to lớn!

    Tô Chuyết gật đầu, trong lòng bao phủ lên một tầng mây xám. Ngay ở thời điểm ba người đang băn khoăn, trên đường nhỏ có một người chậm rãi bước đến. Tô Chuyết liếc mắt liền nhận ra, người này chính là Ngô Thanh Sơn ở nhà Quan viên ngoại. Y kêu một tiếng:

    - Ngô huynh đệ, huynh đệ tới đây làm gì?

    Ngô Thanh Sơn run rẩy bước đi, thấy Tô Chuyết, vội vàng bước nhanh tới, nói:

    - Tô tiên sinh, nhanh. . . Nhanh. . . Bọn họ đã bắt người của cả thôn lại rồi!



    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Góp ý

    https://truyen.tangthuvien.vn/doc-tr...uyen-ky---edit
    ---QC---
    Tuy thân là con người, lại vọng cầu thiên đạo, tất có tai họa bất ngờ, nhưng con người chúng ta vốn đi về phía trước, mặc dù đường xá nhiều kiếp nạn, nhưng bước chậm đi về phía trước, thì vẫn có ngày sẽ thành công. Nhân gian thương thiên, vốn không phân biệt, đạo bất đồng, lại có duyên.


  2. Bài viết được 10 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    dochanh96,einsam3110,Golf,Luanhoichichu,myancongchua,plhpk81,thongle100157,Trường Minh,voma,xuan can,
  3. #252
    Ngày tham gia
    Apr 2014
    Đang ở
    Biên Hòa
    Bài viết
    12,416
    Xu
    4,004

    Mặc định


    Chương 09 : Tiếu Diện Phật
    Editor: 21302766



    Tô Chuyết giật nảy cả mình, mạnh mẽ đứng dậy. Trong nháy mắt y đoán được những kẻ bắt thôn dân nhất định chính là cùng một đám với những kẻ bắt cóc Hoa Niệm Tô! Y vội hỏi:

    - Những người kia nói cái gì?

    Ngô Thanh Sơn run giọng nói:

    - Bọn họ để ta chuyển lời cho Tô tiên sinh, nếu như muốn cứu người thì lấy danh sách gì đó đến thục quán trao đổi!

    Tô Chuyết đã sáng tỏ, y nói nói Ngô Thanh Sơn:

    - Trước tiên Ngô huynh đệ tìm chỗ trốn đi. Ta sẽ tự đi cứu mọi người!

    Ngô Thanh Sơn nói:

    - Nếu không chúng ta đi báo quan!

    Tô Chuyết nói:

    - Không cần báo quan. Nơi đây cách huyện thành quá xa, không nói đến quan huyện có quản hay không. Nếu như bị bọn chúng phát giác thì huynh đệ sẽ gặp nguy hiểm!

    Nói xong nghĩ một chút, nói với vợ chồng Hoa Bình:

    - Hai người các ngươi bị thương, vậy thì cùng hắn lên núi thu xếp ổn thỏa đi. Ta sẽ đi gặp bọn người này!

    Hoa Bình không muốn để y đi trước một mình, đứng lên nói:

    - Không được! Ta đi chung với cậu!

    Lời còn chưa nói hết, cuối cùng bởi vì tổn thương mà khí huyết suy yếu, hai chân mềm nhũn lại ngồi xuống. Vẻ mặt Yến Linh Lung tràn đầy lo lắng, hỏi thăm gã ra sao rồi.

    Tô Chuyết cười nói:

    - Các người không cần lo lắng. Ta đã từng chết một lần nên sẽ yêu quý sinh mệnh hơn bất kỳ người nào! Ta đi một chút sẽ trở lại!

    Nói xong cũng không quay đầu lại, đi về phía thục quán.

    Ba năm qua, Tô Chuyết dạy học tại thục quán, con đường này không biết đã đi bao nhiêu lần rồi. Duy chỉ có lần này, tâm tình của y lại rất nặng nề. Nếu như đơn đả độc đấu thì cũng không sao. Nhưng đối phương lại sử dụng thủ đoạn hèn hạ lấy dân chúng vô tội làm con tin. Tô Chuyết chỉ có một thân một mình, cũng không dám hứa chắc có thể cứu ra tất cả mọi người bình yên được.

    Đang suy tư nghĩ ngợi, bỗng nhiên ven đường có một người đi qua, chợt đụng vào bả vai Tô Chuyết. Người kia cố làm ra vẻ mà kêu một tiếng" Ui da". Tô Chuyết giật mình, vừa rồi cũng không chú ý nên vội nói xin lỗi:

    - Xin lỗi!

    Y ngẩng đầu nhìn người kia, chỉ thấy người này tuổi tác chừng bốn mươi, dáng người hơi mập, mặc một thân áo dài gấm Lăng La ( một loại vải). Kỳ quái nhất chính là tướng mạo của hắn, trên cái đầu lớn mập không có một cọng tóc, mặc dù đang kêu đau, nhưng trên mặt dường như vẫn đang tươi cười.

    Tướng mạo kì lạ của người này, Tô Chuyết hình như hơi có ấn tượng. Y đang nhíu mày suy tư, người kia chợt nói:

    - Ngươi người này thật vô lễ! Cú va chạm này chỉ sợ làm ta bị thương rồi, không bồi thường một trăm lượng bạc thì đừng hòng đi!

    Tô Chuyết đang có chuyện phiền lòng, nghe nói lời ấy, không nhịn được cười lên, nói:

    - Đường này rộng như vậy, ta chỉ chiếm một chút. Rõ ràng là ngươi cố ý đụng lên người ta. . .

    Còn chưa dứt lời, y bỗng nhiên xem thấy vẻ mặt cười như không phải cười của người này, trong đầu đột nhiên nhớ tới một người. Y bật thốt lên:

    - Ông là Tiếu Diện Phật Chu lão bản!

    Người kia quả nhiên cười ha ha, nói:

    - Các hạ là Tô tiên sinh thông minh tuyệt đỉnh!

    Trên giang hồ xác thực có danh xưng Tiếu Diện Phật, mà bốn chữ thông minh tuyệt đỉnh lại là người này thuận miệng bịa ra. Trong lòng Tô Chuyết kỳ quái, lúc này làm sao ông ta đến đây? Tiếu Diện Phật họ Chu tên Quý, Tô Chuyết cũng không xưng hô sai, ông ta thật sự là một lão bản, mà lại là nhà buôn lớn ở khu vực Kim Lăng. Tiền trang lớn nhất cả nước, Thiên Hạ tiền trang chính là sản nghiệp của ông ta, có chi nhánh khắp các nơi. Làm ăn kiểu gì Chu Quý cũng làm, kỳ quái hơn chính là, ông ta không chỉ lai vãng với thương nhân, còn rất thích lui tới cùng người giang hồ. Bởi vì ông ta có gia tài bạc triệu, lại có chút hào khí, cũng làm quen được không ít người trong võ lâm.

    Tô Chuyết chỉ biết từ trước đến nay Chu Quý không có lợi thì không dậy sớm, nhưng không biết ông ta xuất hiện ở đây là có thâm ý gì, nên âm thầm đề phòng, nói:

    - Chu lão bản bỏ mặc món làm ăn lớn không làm, mà lại muốn đến lừa gạt kẻ nghèo hèn này làm gì?

    Chu Quý cười ha ha, nói:

    - Ai nói Tô tiên sinh là kẻ nghèo hèn?

    Tô Chuyết cười đáp:

    - Trên giang hồ người nào không biết Tô Chuyết tại hạ có tiếng là kẻ nghèo hèn?

    Chu Quý lắc đầu, vẫn như cũ nở nụ cười, nói:

    - Không phải vậy, ta thấy Tô tiên sinh eo quấn bạc triệu, chạm tay có thể bỏng a!

    Tô Chuyết nghe mà không hiểu ra sao, mờ mịt nói:

    - Tại hạ chỗ nào eo quấn bạc triệu rồi hả?

    Chu Quý cười cười, lấy ngón tay chỉ Tô Chuyết, nói:

    - Người đọc sách các người đầu óc tuy là thông minh, nhưng có một điểm không thông suốt như thế đấy. Tô tiên sinh có biết đạo lý trong hai chữ làm ăn không?

    Ông ta không đợi Tô Chuyết đáp lời, tự hỏi rồi tự trả lời nói:

    - Người kinh doanh, lấy thừa bù thiếu, đầu cơ tích trữ, bù thiếu bớt thừa. Về phần các thứ như xa thân gần đánh, miệng nam mô bụng bồ dao găm cũng không phải là ít. Muốn kiếm được tiền thì phải học được đạo lý bên trong đó. Tô tiên sinh cầm hàng hóa hiếm thấy trong tay, nhưng lại không biết tiến hành lợi dụng, chẳng phải là uổng phí cơ hội buôn bán rất tốt hay sao?

    Tô Chuyết như có điều suy nghĩ, Chu Quý biết y đã có chút hiểu được, lại nói:

    - Chu mỗ cũng không gạt Tô tiên sinh, Chu mỗ ta không thấy lợi thì không tới. Chuyến này chạy đường xa như vậy, chính là vì hàng hóa hiếm thấy trong tay Tô tiên sinh!

    Tô Chuyết mỉm cười, nói:

    - Nguyên lai Chu lão bản cũng nhìn trúng bản danh sách giang hồ kia sao?

    Chu Quý cười không đáp.

    Tô Chuyết thở dài:

    - Cái mũi của Chu lão bản thật thính đó!

    Chu Quý cười nói:

    - Tô tiên sinh quá khen, Chu mỗ không có bản sự khác, nhưng mánh khóe quan sát thời thế phán đoán lợi hại vẫn có một ít! Vợ chồng minh chủ tiền nhậm của Tứ Hải Minh và số lớn nhân mã của Vọng Nguyệt lâu đều tụ họp đến sơn thôn nhỏ này, chẳng lẽ vẫn còn chưa nói rõ nơi đây có một bí ẩn lớn nào đó sao ?

    Tô Chuyết hừ nhẹ một tiếng, nói:

    - Chu lão bản quả nhiên tinh mắt!

    Chu Quý phớt lờ Tô Chuyết đang trào phúng, nói tiếp:

    - Không chỉ là bọn họ, Chu mỗ còn nghe nói có rất nhiều nhân sĩ giang hồ và người trong quan phủ cũng đã bí mật đi tới thôn Bách Lý. Nếu ta đoán không lầm, những người đó chắc chắn cũng đang nhằm vào danh sách trong tay Tô tiên sinh! Tô tiên sinh, bây giờ nên đầu cơ kiếm lợi đi! Nếu như Tô tiên sinh tin tưởng Chu mỗ, Chu mỗ nguyện ý làm mối cho Tô tiên sinh, đem bảo bối trong tay bán ra một cái giá tốt!

    Tô Chuyết cười ha ha một tiếng, nói:

    - Chu lão bản phí tâm rồi! Bất quá trong tay Tô mỗ cũng không có danh sách nào. Hơn nữa Tô Chuyết ta tuy rằng không có tiền, nhưng cũng không muốn bán buôn gì. Bởi vậy ý tốt của Chu lão bản, ta chỉ có thể dụng tâm lĩnh nhận mà thôi! Cáo từ!

    Y nói xong muốn rời đi, con mắt Chu Quý xoay lòng vòng, cười nói:

    - Tô tiên sinh đã không nghĩ kỹ, ta cũng không tiện miễn cưỡng. Bây giờ ta đang ở quan trạch, nếu như Tô tiên sinh đổi ý thì cứ tới tìm ta! Ha ha ha...

    Nói xong cười rồi đi.

    Tô Chuyết cười lạnh một tiếng, thầm nghĩ, kẻ này quả nhiên là tiểu nhân đầu cơ, mọi thứ nhất định phải mưu cầu được lợi. Y lắc đầu, tiếp tục đi về phía thục quán. Vừa tới cửa thôn, tâm thần chợt run lên, đã phát giác được có người. Tô Chuyết hô một tiếng:

    - Đi ra cả đi!

    Vừa dứt lời, bên đường phía trước có hai bóng người lóe lên, che mặt mũi. Tô Chuyết vừa muốn mở miệng, sau lưng bỗng nhiên có hai người hạ xuống từ trên cây. Hai thanh cương đao đã gác ở trên cổ Tô Chuyết. Một giọng nói lạnh lùng vang lên:

    - Tô Chuyết, không ngờ rằng ngươi lại còn sống!

    Tô Chuyết cười cười, nói:

    - Ta tưởng là ai, nguyên lai là cao túc (trò giỏi) của Đỗ chưởng môn quá cố phái Không Động! Đến nay đã lên chức chưởng môn rồi chứ?

    Nguyên lai lúc trước Tô Chuyết ở Thiếu Lâm, vào thời điểm Đỗ Thanh Phong chết, y đã từng nói vài câu với đại đệ tử của Đỗ Thanh Phong, nhớ kỹ gã tên là Đường Việt Tùng, đương nhiên cũng nhớ kỹ giọng nói của gã.

    Đường Việt Tùng hơi sửng sốt, không nghĩ Tô Chuyết thế mà một hơi gọi ra thân phận của mình. Cứ như thế, người ngoài cũng không dám mở miệng.

    Đang giằng co, chợt nghe một tiếng cười to:

    - Ha ha ha...

    Tô Chuyết sững sờ, quay đầu nhìn, quả nhiên thấy Chu Quý bước đi thong thả, chậm rãi đi tới, vừa đi vừa nói:

    - Hòa khí sinh tài (*), hòa khí sinh tài, mọi người cần gì động thủ chứ!

    (*)Hòa khí sinh tài: Hòa thuận thì phát tài


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Góp ý

    https://truyen.tangthuvien.vn/doc-tr...uyen-ky---edit
    Tuy thân là con người, lại vọng cầu thiên đạo, tất có tai họa bất ngờ, nhưng con người chúng ta vốn đi về phía trước, mặc dù đường xá nhiều kiếp nạn, nhưng bước chậm đi về phía trước, thì vẫn có ngày sẽ thành công. Nhân gian thương thiên, vốn không phân biệt, đạo bất đồng, lại có duyên.

  4. Bài viết được 9 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    einsam3110,Golf,Luanhoichichu,myancongchua,ongnoibephuong,plhpk81,thongle100157,voma,xuan can,
  5. #253
    Ngày tham gia
    Apr 2014
    Đang ở
    Biên Hòa
    Bài viết
    12,416
    Xu
    4,004

    Mặc định


    Chương 10 : Xông vào hang hổ
    Editor: 21302766



    Tô Chuyết âm thầm đề phòng trong lòng, suy nghĩ nói:

    - Làm sao đi đến chỗ nào cũng có thể đụng phải tên Chu Quý này? Chẳng lẽ thật là trùng hợp ư?

    Đang nghĩ ngợi, Chu Quý đã đi lên phía trước, nói với Tô Chuyết:

    - Tô tiên sinh, thế nào trùng hợp vậy!

    Tô Chuyết cười lạnh:

    - Ta cũng muôn nói, quả nhiên là Chu lão bản giống như trong truyền thuyết, nơi nào có tranh chấp, nơi đó có Chu Quý!

    Chu Quý cười ha ha, nói ra:

    - Tô tiên sinh nói không sai, bản tính của Chu mỗ ta là thương nhân, huống chi là làm buôn bán trên giang hồ, càng phải dùng nhiều đầu óc hơn!

    Thân phận của Đường Việt Tùng đã bị Tô Chuyết biết, cũng không giấu diếm nữa, lấy xuống khăn che mặt, nói:

    - Chu lão bản, ông đi đường ông, ta qua cầu ta. Chuyện nơi đây không quan hệ gì đến ông, mời ông đi cho!

    Chu Quý cũng không tức giận, cười nói:

    - Đường chưởng môn làm gì tránh xa người ngàn dặm thế? Trên đời này không có gì là không thể thương lượng, đã có thể thương lượng thì đều có quan hệ với Chu mỗ. Lúc sư phụ của Đường chưởng môn còn sống cũng từng làm qua mấy vụ mua bán cùng ta, ở chung còn là rất hợp đó! Đường chưởng môn, không bằng chúng ta cũng làm một vụ mua bán đi, như thế nào?

    Đường Việt Tùng nói:

    - Mua bán gì?

    Chu Quý nói:

    - Các vị thả Tô tiên sinh ra trước đã chứ! Dù sao Tô tiên sinh đọc sách thánh hiền (ý nói là người đọc sách), làm sao lại đối đãi như thế!

    Đường Việt Tùng lớn tiếng nói:

    - Không được! Tô Chuyết quỷ kế đa đoan, khi còn sống tiên sư đã nhiều lần trúng kế hắn! Chúng ta thật vất vả bắt được hắn, sao có thể dễ dàng thả được? !

    Tô Chuyết cười lạnh:

    - Ngươi cho rằng như này thì có thể vây khốn ta ư?

    Vừa dứt lời, thân hình y đã không thấy, lại chợt xuất hiện sau lưng Đường Việt Tùng. Mấy người ở đây đều hoảng sợ, căn bản không thấy rõ Tô Chuyết tránh thoát thế nào. Trong lòng tất cả mọi người đều có cùng ý nghĩ, thân pháp này quả thật giống như là ban ngày gặp ma vậy. Tô Chuyết lại biết đây là học được từ bên trong hai quyển trước của Lục Đạo Luân Hồi kinh, Địa Ngục đạo và Ngạ Quỷ đạo. Lần thứ nhất sử dụng trước mặt người khác lại có hiệu quả. Tất cả công phu trong hai quyển này đều là tà chiêu quỷ dị, người ngoài lại chưa từng thấy bao giờ.

    Chu Quý là người đầu tiên lấy lại tinh thần từ trong khiếp sợ, đôi mắt nhỏ vòng vo mấy vòng trên thân Tô Chuyết, dường như muốn đánh giá lại người này lần nữa. Hắn cười nói:

    - Nguyên lai Tô tiên sinh quả nhiên là thâm tàng bất lộ, xem ra tất cả mọi người nhìn lầm rồi! Ha ha ha. . .

    Đường Việt Tùng lạnh cả lưng, lấy lại tinh thần, xách đao đề phòng. Gã trầm giọng, nói:

    - Tô Chuyết, nghĩ không ra ba năm không thấy, không ngờ ngươi đã luyện thành một thân công phu như vậy rồi. Chỉ có điều tuy rằng chúng ta không làm gì được ngươi, nhưng bọn thôn dân và con gái của Hoa Bình trong thục quán đoán chừng không dễ dàng thoát thân như thế đâu!

    Tô Chuyết lạnh lùng nói:

    - Đúng là các người bắt người à? Uổng cho các ngươi còn tự xưng là danh môn chính phái!

    Mấy người che mặt quay sang nhìn nhau, đều hơi có suy nghĩ, nhưng không dám mở miệng nói chuyện, sợ bị Tô Chuyết đoán được thân phận.

    Đường Việt Tùng cười lạnh nói:

    - Tô Chuyết, mặc kệ ngươi nói gì, không thấy được danh sách giang hồ chúng ta sẽ không từ bỏ ý đồ!

    Bỗng nhiên Chu Quý hô một tiếng, nói:

    - A nha, nguyên lai các vị cũng vì bản danh sách đó mà đến, thế thì trùng hợp đó! Nếu tất cả mọi người đều có chỗ cầu vậy thì có thể thương lượng. Không bằng chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống chậm rãi trò chuyện được chứ?

    Ông ta nhìn về phía Đường Việt Tùng, thấy hắn không có dị nghị, rồi mới nhìn về phía Tô Chuyết.

    Tô Chuyết nói:

    - Ta muốn gặp thôn dân bị bắt trước đã!

    Chu Quý nói:

    - Điều này còn không dễ dàng! Chúng ta dứt khoát cùng đến thục quán ngồi một chút đi!

    Nói xong rồi bước lên phía trước. Mấy kẻ bịt mặt thế mà cũng đi theo ông ta, Tô Chuyết không khỏi âm thầm để tâm. Y vốn đến đây cứu người nên đi theo cuối cùng.

    Tiến vào phòng lớn thục quán, quả nhiên nhìn thấy thôn dân của thôn Bách Lý, toàn bộ ngồi dưới đất, chân tay bị trói, trong miệng bị nhét miếng bông không lên tiếng được, chỉ có thể mong chờ nhìn xem Tô Chuyết. Con mắt Tô Chuyết quét qua, thấy trong phòng ước chừng có hai mươi người đều che mặt ẩn giấu thân phận. Bọn chúng hoặc đứng hoặc ngồi, hai ba người một nhóm, lại đề phòng những người khác. Nếu như tính luôn những kẻ đang nấp chung quanh, đại khái có chừng hơn ba mươi người.

    Tất cả bọn họ trông thấy Tô Chuyết tiến đến thì đều đứng lên, nhưng không ai lên tiếng trước. Tô Chuyết cười nhạt một tiếng, nói:

    - Mọi người làm gì che mặt hết thế, trên đời này nếu nói còn có người biết thân phận của các vị thì người đó nhất định chính là ta. Không bằng mọi người cởi khăn che mặt xuống, thẳng thắn đối mặt, như thế nào?

    Tất cả bọn họ đưa mắt nhìn nhau, đều không nói lời nào. Hiện trường chỉ có một mình Đường Việt Tùng bởi vì đã lộ thân phận nên không che mặt. Những người khác có chỗ cố kỵ, cũng không để ý tới lời của Tô Chuyết. Tô Chuyết hừ một tiếng, nói:

    - Hoa Sơn Lưu Chi Tiền, Tống Chi Lộ, sư phụ Thẩm Tàng Phong của hai vị cũng tính là nhất đại tông sư, làm sao hai vị lại không kế thừa y bát của ông ta, ngược lại thông đồng làm bậy cùng Vệ Tiềm hả? Hai vị đang ở đâu? Không ra gặp gỡ ta một chút sao?

    Trong đám người có hai người sợ run lẩy bẩy, hiển nhiên chính là hai người bị Tô Chuyết gọi ra tên.

    Tô Chuyết có tài đã thấy là không quên được, năm đó sao chép danh sách một lần đã nhớ kỹ ở trong lòng. Mặc dù cũng không nhận biết một số người, nhưng lại nhớ kỹ danh tự sư môn. Y lại nói:

    - Kim Đao tiêu cục Trình cục chủ, lão nhân gia cũng tới rồi chứ? Tại sao lại không chủ trì đại cục hả?

    Một hán tử che mặt trên đầu xen lẫn tóc bạc hừ một tiếng, quay đầu sang chỗ khác. Tô Chuyết liên tục kêu tên của mười mấy người, lại không ai dám đáp lời. Đúng lúc này, từ cửa sau thục quán có một hán tử tiến tới, mặc áo choàng màu vàng nhạt, mặc dù cũng che mặt nhưng lại không hề cố kỵ, lớn tiếng nói:

    - Tô Chuyết, ngươi không cần chơi kế sách đánh rắn động cỏ. Cho dù ngươi kêu ra tên của tất cả chúng ta, chúng ta cũng không sợ. Hôm nay ngươi không giao danh sách cho chúng ta, bọn chúng sẽ phải chôn cùng với ngươi!

    Giọng nói người này xa lạ, Tô Chuyết cũng không nhận ra, không khỏi nhìn thêm mấy lần. Chỉ thấy tay phải của hắn xách theo một thanh Khoát Bối đao (*) nặng nề, tay trái dường như có chút tàn tật, thủy chung giấu trong tay áo, mơ hồ lộ ra bàn tay, có thể trông thấy trên bàn tay thiếu đi hai đầu ngón tay.

    Chu Quý cười nói:

    - Vị tráng sĩ này nói đùa, mọi thứ đều có cái giá. Các hạ và Tô tiên sinh làm ăn, sao có thể ép mua ép bán được? Cũng nên ngồi xuống, hảo hảo đàm luận giá tiền chứ?

    Người kia cười một tiếng dữ tợn, Khoát Bối đao trong tay đột nhiên hạ xuống vừa vặn đặt ở trên vai một đứa bé bên cạnh. Đao này hết sức nặng nề, hắn lại biến nặng thành nhẹ, lưỡi đao cách cổ đứa bé chỉ có hai thốn. Trong mũi đám người bỗng nhiên ngửi được một mùi nước tiểu, đứa bé trai kia bị dọa đến mặt mũi trắng bệch, nhất thời không khóc nổi, dưới thân cũng đã đái ra rồi.

    Tô Chuyết hoảng sợ thất sắc, vội nói:

    - Dừng tay! Các ngươi thả người, ta liền cho các ngươi danh sách!

    Người kia cuối cùng rút cây đao lại, lúc này thằng bé kia mới khóc lên oa oa. Người kia mở tay ra, nói:

    - Lấy ra!

    Tô Chuyết thở dài nói:

    - Bản danh sách đã sớm hủy rồi, muốn ta giao cho ngươi, chỉ có chờ ta chép lại!

    Người kia nhướng mày, cả giận nói:

    - Ngươi giở trò gian!

    Tô Chuyết mở hai tay ra, nói:

    - Ta lừa ngươi làm gì? Năm đó ta bị người mưu hại, bị nhốt trong tù, nếu như trên thân có danh sách gì, còn không phải sớm đã bị lục soát ra rồi sao? Bây giờ danh sách đó chỉ ở trong đầu ta, nếu các ngươi muốn, cuối cùng phải chờ ta chép lại thôi!

    Mấy người bịt mặt đột nhiên cười ha ha một tiếng, nhất thời quên cả kiêng kỵ ngậm miệng không nói, lên tiếng:

    - Đã như thế, còn cần chép lại làm gì, cứ làm thịt ngươi đi, chẳng phải là vạn sự đại cát rồi!

    Người ngoài cũng kịp phản ứng, nếu bọn chúng sợ bị người khác lấy được danh sách, vậy dứt khoát một đao chém Tô Chuyết là xong hết mọi chuyện.

    Chu Quý vội nói:

    - Các vị chậm đã, đây cũng không phải là quy củ làm ăn! Nào có đạo lý người mua giết người bán chứ? Đó chẳng phải là cách làm của trộm cướp hay sao?


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Góp ý

    https://truyen.tangthuvien.vn/doc-tr...uyen-ky---edit
    Tuy thân là con người, lại vọng cầu thiên đạo, tất có tai họa bất ngờ, nhưng con người chúng ta vốn đi về phía trước, mặc dù đường xá nhiều kiếp nạn, nhưng bước chậm đi về phía trước, thì vẫn có ngày sẽ thành công. Nhân gian thương thiên, vốn không phân biệt, đạo bất đồng, lại có duyên.

  6. Bài viết được 9 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    dochanh96,einsam3110,Luanhoichichu,myancongchua,ongnoibephuong,plhpk81,thongle100157,voma,xuan can,
  7. #254
    Ngày tham gia
    Apr 2014
    Đang ở
    Biên Hòa
    Bài viết
    12,416
    Xu
    4,004

    Mặc định


    Chương 11 : Sát hại người vô tội
    Editor: 21302766



    Rất nhiều người nghe thấy lời của Chu Quý cũng đều không lên tiếng, ánh mắt lại nhìn chằm chằm Tô Chuyết, dường như sợ y chạy mất. Trái lại Tô Chuyết không để ý, giống như kẻ mà những người này muốn giết căn bản không phải là y vậy. Ánh mắt của y đảo qua trên mặt tất cả bọn họ, trong lòng liên tục tính toán. Đôi mắt của hán tử xách Khoát Bối đao dò xét trên người Tô Chuyết, đột nhiên lớn tiếng nói:

    - Tô Chuyết, ngươi thật sự nhớ kỹ danh tự trên danh sách chứ? Còn có thể chép lại được không?

    Tô Chuyết nhíu mày, không biết hắn hỏi câu này là có ý gì. Đường Việt Tùng bỗng nhiên nói:

    - Tô Chuyết, Chu lão bản đã mở miệng biện hộ cho ngươi, chúng ta tự nhiên không tiện động tay. Thế nhưng vạn nhất ngươi đem danh sách nói cho người ngoài thì tính làm sao?

    Hắn nói một câu này, lại có rất nhiều người nổi lên nghi ngờ. Tô Chuyết nhìn xem thôn dân, nói:

    - Tô Chuyết ta nhìn trời thề, nếu như tiết lộ nội dung danh sách, ta sẽ bị vạn tiễn xuyên tâm, chết không có chỗ chôn! Như vậy được chứ? Thôn dân không có quan hệ với việc này, cần gì làm khó bọn họ?

    Đường Việt Tùng đứng ra nói:

    - Tô Chuyết, nếu ngươi đã thề độc, vậy chúng ta tạm thời tin tưởng cách làm người của ngươi. Chỉ cần ngươi thật sự không tiết lộ bí mật này, chúng ta đương nhiên sẽ không làm khó thôn dân!

    Nói xong vung tay lên, mấy người bịt mắt cắt đứt dây thừng trói chặt thôn dân, thả bọn họ rời đi. Con mắt Tô Chuyết nhìn xem dân chúng đi ra cửa chính, trong lòng đếm thầm số người. Ngoại trừ một nhà Quan viên ngoại, những người khác quả thật đều bị giam ở đây.

    Đột nhiên một đôi vợ chồng giữ chặt cánh tay Tô Chuyết, vội la lên:

    - Tô tiên sinh, tiểu đậu tử còn chưa trở lại. .

    Tô Chuyết lấy làm kinh hãi, tiểu đậu tử là học sinh của y. Trong thục quán tổng cộng chỉ có một đứa bé là tiểu đậu tử, mà lại là đứa nghịch ngợm nhất. Hôm qua cũng bởi vì tiểu đậu tử quậy phá, cha mẹ mới mời Tô Chuyết về nhà ăn cơm, mượn cơ hội dạy dỗ đứa trẻ bướng bỉnh đó.

    Tô Chuyết hỏi:

    - Đã xảy ra chuyện gì?

    Vợ chồng hai người đứt quãng nói:

    - Vừa rồi. . . Vừa rồi, tiểu đậu tử la hét tiêu chảy, bọn họ. . . Bọn họ để nó đi nhà xí. . .

    Đường Việt Tùng hừ một tiếng, nói:

    - Chẳng lẽ là chạy mất rồi! Các ngươi giam giữ người như thế à?

    Người bị Tô Chuyết kêu lên tên họ Kim Đao tiêu cục Trình cục chủ, đáp:

    - Họ Đường, ngươi là ai, cũng xứng để giáo huấn lão phu hả? Giao lộ bốn phía thục quán đều có người trấn giữ, chẳng lẽ một đứa bé con có thể né qua những cao thủ đó mà chạy trốn sao?

    Đường Việt Tùng hừ một tiếng, ngậm miệng không nói. Tô Chuyết không yên lòng, vội vàng đi từ cửa sau đến nhà xí xem xét. Đám người sợ y thừa cơ đào tẩu, vội theo sau lưng. Vừa ra cửa rẽ một bên, còn chưa tới nhà xí, đã nhìn thấy bên cạnh đống cỏ phía trước có một hình người bé nhỏ nằm sấp. Tô Chuyết bắt đầu lo lắng, bước vọt lên phía trước, ôm đứa bé kia vào trong ngực. Quả nhiên chính là tiểu đậu tử, nhưng mà đứa bé tinh nghịch nhất này đã nhắm chặt hai mắt, không còn có khí tức rồi.

    Hai mắt Tô Chuyết đỏ bừng, thấp giọng quát hỏi:

    - Vì sao lại giết người? !

    Quần hùng hai mặt nhìn nhau, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, nhưng không có ai lên tiếng. Cha mẹ tiểu đậu tử hét lớn một tiếng, cướp lấy đứa bé trong ngực Tô Chuyết, lập tức khóc không thành tiếng. Tô Chuyết chậm rãi đứng dậy, một đôi mắt bắn ra tia sáng hung ác. Y hỏi lại một câu:

    - Là ai giết người?

    Rất nhiều người bị giọng điệu âm lãnh của y làm giật nảy mình, gần như không dám đối diện với hai mắt của Tô Chuyết. Đường Việt Tùng bỗng nhiên run giọng nói:

    - Tô Chuyết, vừa nãy ta chặn đường ngươi ở cửa thôn, ngươi cũng biết đó. Ta tuyệt đối không giết đứa trẻ này!

    Hắn nói xong, cuống quít chạy qua một bên đứng, sợ dính líu quan hệ với những người còn lại khiến cho Tô Chuyết hoài nghi. Mà mấy người khác cùng đường với Đường Việt Tùng cũng vội vàng chạy đến bên cạnh. Bọn họ đều thấy Tô Chuyết hiển lộ công phu, tự biết tuyệt đối không phải là đối thủ, so sánh với việc bị y nghi ngờ, không bằng sớm phủi sạch quan hệ thì hơn.

    Từng người còn lại đều có hiềm nghi, ánh mắt Tô Chuyết gắt gao nhìn chằm chằm bọn họ. Một người nói:

    - Tô Chuyết, ngươi đừng ăn nói bậy bạ nghi ngờ chúng ta. Tất cả mọi người đều có thân phận, sao lại ra tay sát hại một đứa bé được chứ? Nhất định là đứa nhỏ này không cẩn thận ngã sấp xuống hoặc là do ẩn tật phát tác!

    Tô Chuyết cười lạnh một tiếng, lẩm bẩm nói:

    - Đây chính là cái gọi là chính đạo sao? Tất cả đều là một lũ không bằng heo chó!

    Nói xong nhận lấy thi thể của tiểu đậu tử, xốc cổ áo nó lên. Chỉ thấy bên sau cổ có ba vết máu bầm bằng dấu ngón tay rõ ràng, đỏ ửng bắt mắt. Tô Chuyết nói:

    - Rõ ràng là nó bị bóp cổ từ phía sau, bẻ gãy xương cổ mà chết. Các ngươi còn dám nói là do ẩn tật làm sao?

    Mọi người nhất thời á khẩu không trả lời được.

    Một lão giả nói:

    - Tô Chuyết, cho dù ngươi nói đúng, ngươi cũng không thể mắng tất cả chúng ta được! Hung thủ sát hại đứa bé đích thật là bại hoại, thế nhưng có quan hệ gì với chúng ta!

    Người ngoài ồn ào nói:

    - Đúng vậy đúng vậy, không có quan hệ với chúng ta!

    - Tô Chuyết, ngươi đừng có chó dại cắn người linh tinh!

    Trình cục chủ nói:

    - Tô Chuyết, nhớ kỹ lời hứa của ngươi, tuyệt đối không đem danh sách nói cho người ngoài! Đúng, chúng ta còn muốn lên núi lục soát thử xem, miễn cho ngươi lén giấu đi! Chuyện ngày hôm nay cứ ghi nhớ trước đã, tất cả mọi người tản đi trước đi!

    - Đúng đúng đúng, tản đi tản đi đi. Ngày mai cùng đi hảo hảo lục soát thử xem!

    - Tô Chuyết, nếu ngươi dám nói với người ngoài một câu về việc danh sách, vậy thì xin lỗi rồi!

    Đám người nói xong liền muốn tranh thủ thời gian rời xa nơi thị phi này. Tô Chuyết nghe được tiếng khóc thét của đôi vợ chồng trẻ tuổi và lời nói lạnh nhạt của quần hùng vào tai, lửa giận trong lòng bùng nổ. Nơi này vốn là một sơn thôn bình tĩnh, cũng bởi vì những kẻ này đến mà dẫn tới gợn sóng lớn đến thế. Một đứa bé vô tội chết thảm, mà những kẻ tự xưng là anh hùng chính đạo lại coi như không liên quan đến mình, đối xử hờ hững.

    Tô Chuyết lạnh lùng nói:

    - Ai cũng không được phép đi!

    Tất cả mọi người chuẩn bị rời đi, nghe thấy lời ấy lại quay người lại. Quần hùng liếc nhau, một người nói:

    - Tô Chuyết, chúng ta đã rất nể mặt ngươi, nhanh đi về xử lý hậu sử đứa nhỏ này đi. Nếu như còn dây dưa không rõ, đừng trách chúng ta không khách khí. Năm đó ngươi may mắn không chết, nhưng hôm nay không nhất định có vận tốt như thế nữa đâu!

    Tô Chuyết cười lạnh:

    - Vậy thì thử một chút xem!

    Vừa dứt lời, đột nhiên bóng người biến mất không thấy. Quần hùng sững sờ, ngay sau đó liền nghe thấy một tiếng kêu đau.

    - Ui da!

    Tô Chuyết xuất hiện trước mặt một người, một quyền đánh trúng bụng dưới. Một quyền này kình lực cương mãnh, đánh cho dạ dày người kia dời sông lấp biển , khom người co lại ngã xuống đất. Tô Chuyết đánh xong một quyền cũng không ngừng lại, lại lách mình đến bên cạnh một người khác, cứ thế hành động đánh bại thêm một người. Quần hùng không ngừng nghe được tiếng kêu đau bên cạnh, mà lại không thấy rõ thân pháp Tô Chuyết. Hơi thất thần liền bị Tô Chuyết tìm ra sơ hở.

    Một lão giả hô to:

    - Mọi người đừng hốt hoảng, vây thành một vòng, xem hắn còn làm thế nào được!

    Còn chưa dứt lời thì Tô Chuyết đã đến trước mặt, một quyền đánh vào cái miệng đang mở. Lập tức văng mất hai cái răng, trong miệng phụt máy nhuộm đỏ khăn che mặt.

    Trái lại những người khác nghe theo đề nghị của lão, vội vàng lưng tựa lưng vây thành một vòng, nâng binh khí một mực kêu gọi. Tô Chuyết trải qua ác đấu có phần hao tổn nội lực. Lúc này quần hùng đã có phòng bị nên khó có thể thành công, đành phải dừng lại thở dốc.

    Một người nheo mắt thấy cơ hội, kêu lên:

    - Khí lực tiểu tặc không xong rồi, mọi người sóng vai lên!

    - Không sai! Ta cũng không tin mỗi người một đao không chém chết được hắn!

    Vì học Lục Đạo Luân Hồi trước tiên Tô Chuyết phải học kinh Phật. Tất nhiên võ công tinh tiến, cảnh giới tâm tính cũng càng thêm tăng lên. Vừa rồi rốt cuộc y còn nhân từ, dù cho trong lòng phẫn nộ cũng vẫn không chịu xuống nặng tay, bởi vậy chỉ là ra tay giáo huấn không có trọng thương một người. Thế nhưng những người này hoàn toàn mặc kệ lòng tốt của y, vừa thấy tiện nghi lập tức tấn công.

    Quần hùng ba năm người vây thành một vòng, mấy vòng xung quanh đồng thời dồn lên. Đám người biết luận võ công đoán chừng khó mà bằng được, lại cầm đao kiếm bổ ngang chém dọc, hoàn toàn không có sáo lộ. Nhưng mà Tô Chuyết chỉ có một đôi tay không, vô luận thế nào cũng khó địch nổi đao kiếm tấn công bốn phía. Tô Chuyết biết không thể liều mạng, vươn người nhảy lên, nhảy đến giữa không trung. Quần hùng vây thành vòng tròn, phòng thủ có dư, tiến công không đủ, càng thêm khó mà nhảy lên đánh nhau.

    Tô Chuyết ở giữa không trung, khóe mắt đột nhiên thoáng nhìn hán tử khoác áo choàng vàng nhạt đang lẳng lặng đứng ở bên cạnh lặng lẽ quan sát. Tô Chuyết hừ lạnh một tiếng, một chưởng ngang ra đánh về phía người kia.


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Góp ý

    https://truyen.tangthuvien.vn/doc-tr...uyen-ky---edit
    Tuy thân là con người, lại vọng cầu thiên đạo, tất có tai họa bất ngờ, nhưng con người chúng ta vốn đi về phía trước, mặc dù đường xá nhiều kiếp nạn, nhưng bước chậm đi về phía trước, thì vẫn có ngày sẽ thành công. Nhân gian thương thiên, vốn không phân biệt, đạo bất đồng, lại có duyên.

  8. Bài viết được 10 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    dochanh96,einsam3110,kaka007,Luanhoichichu,myancongchua,ongnoibephuong,plhpk81,thongle100157,voma,xuan can,
  9. #255
    Ngày tham gia
    Apr 2014
    Đang ở
    Biên Hòa
    Bài viết
    12,416
    Xu
    4,004

    Mặc định


    Chương 12 : Thần bộ (*)
    Editor: 21302766



    (*) Bộ ở đây là bắt, tóm.

    Người áo vàng nhướng mày, dường như không ngờ tới Tô Chuyết đột nhiên làm khó. Hắn nhấc cánh tay trái lên, vừa định ngăn cản, nhưng nghĩ đến điều gì, cánh tay trái lại thả xuống. Chỉ một thời gian do dự như thế, chưởng thế của Tô Chuyết đã đến. Người kia vội vàng nhấc lên Khoát Bối đao, thuận tay xoay vòng, hình thành một vòng đao mang quang ảnh trước người.

    Tô Chuyết thấy đao chiêu của hắn lợi hại, đành phải thu chưởng, ổn định thân hình đứng ở đất bằng. Mặc dù y và người trước mặt chưa giao chiêu nhưng đã nhìn ra võ công cao cường của người này, e rằng trong đám người kia không có kẻ nào là đối thủ của hắn. Tô Chuyết cau mày, dò xét trên dưới người trước mặt, trong lòng nghi ngờ không thôi.

    Một giọt mồ hôi lăn xuống thái dương của người áo vàng, hiển nhiên hắn cũng bị lần giao thủ vừa rồi làm kinh sợ. Chu Quý vẫn luôn núp ở phía xa trông thấy chiến cuộc thoáng lắng lại, bước lên phía trước nói:

    - Mọi người từ từ đã làm gì động thủ thế! Mau thu đao lại đi!

    Mặc dù quần hùng còn chưa bỏ đao vào vỏ, nhưng đều rũ binh khí xuống.

    Chu Quý lại nói:

    - Mọi người cứ từ từ! Mọi thứ đều dễ thương lượng mà!

    Tô Chuyết lạnh lùng nói:

    - Lạm sát người vô tội, việc này cũng dễ thương lượng sao?

    Chu Quý thở dài, vẻ mặt có phần thương tiếc, nói:

    - Loại chuyện này tất cả mọi người đều không muốn phát sinh!

    Nói xong lấy ra một xấp ngân phiếu dày từ trong ngực, cứng rắn nhét vào trong tay của đôi vợ chồng thương tâm tuyệt vọng kia. Ông ta lại nói:

    - Tô tiên sinh không phải là người thông minh nhất sao? Không bằng để cho Tô tiên sinh điều tra việc này rõ ràng, cũng miễn cho mọi người nói tiên sinh nghi oan người tốt! Thế nào?

    Tô Chuyết lớn tiếng nói:

    - Được! Ta nhất định sẽ tìm ra ai là hung phạm! Trước đó không ai được rời khỏi thôn Bách Lý!

    Một người bỗng nhiên cả giận nói:

    - Đánh rắm! Chẳng lẽ một ngày ngươi không tìm ra được hung thủ thì chúng ta cũng không thể rời đi sao? !

    Tô Chuyết lạnh lùng nói ra:

    - Ai dám rời đi, ta giết kẻ ấy!

    Vừa nãy đám người đã được chứng kiến công phu của Tô Chuyết, bởi vậy câu nói này của y không có người nào dám không tin. Tất cả mọi người trầm mặc xuống. Chu Quý vội vàng hoà giải:

    - Được rồi được rồi, tất cả mọi người bớt tranh cãi đi. Chúng ta cứ nghe Tô tiên sinh ở lại sơn thôn thế ngoại đào viên đây thêm hai ngày nữa cũng không tệ mà! Tình ngay lý gian, miễn cho vấy bẩn thanh danh!

    Lúc này quần hùng mới vịn người bị thương tán đi. Chu Quý thở dài nhìn xem Tô Chuyết, muốn nói điều gì, cuối cùng cũng không nói ra miệng, quay người rời đi. Trong thục quán chỉ còn lại Tô Chuyết và đôi vợ chồng kia. Tô Chuyết bỗng dưng quỳ xuống trước mặt hai người, trầm giọng nói:

    - Thật xin lỗi, là ta hại nó!

    Người nông phu kia nén xuống bi thương, đáp:

    - Tô tiên sinh, ta biết việc này không thể trách tiên sinh. Nhưng xin tiên sinh nhất định phải báo thù cho tiểu đậu tử!

    Tô Chuyết trịnh trọng gật đầu, ánh mắt lại rơi vào ba dấu ngón tay trên cổ tiểu đậu tử, đột nhiên khóe mắt liếc thấy một cây pháo trúc trên mặt đất. Y cúi người nhặt lên tường tận xem xét một hồi. Mẹ đứa bé khóc ròng nói:

    - Nhất định là tiểu đậu tử ham chơi pháo trúc nên lấy cớ chạy đi. Do đứa con không nghe lời. . . Làm sao lại làm mất mạng rồi. . .

    Tô Chuyết buồn bã nhẹ gật đầu. Y vẫn luôn tiễn hai cha mẹ tuyệt vọng về nhà dàn xếp xong hậu sự. Ngân phiếu mà Chu Quý tặng chừng năm trăm lượng, kiếp này hai vợ chồng tiêu xài cũng không hết. Mặc dù khó bù đắp nỗi đau vì con trai ruột bị chết, nhưng mà có còn hơn không. Tô Chuyết mải bận rộn đến hoàng hôn rồi mới khởi hành lên núi.

    Đường núi lờ mờ, trong lòng Tô Chuyết thủy chung nghĩ đến cái chết của tiểu đậu tử, ba dấu ngón tay trước mắt vẫn không gạt đi được. Bỗng dưng trước mắt có bóng người lóe lên, một người áo vàng xuất hiện trên đường núi. Tô Chuyết cả kinh trong lòng, kình theo ý động, một chưởng đã vỗ về phía người kia. Người kia sớm có đề phòng, lách mình né qua, quát:

    - Dừng tay!

    Tô Chuyết nghe giọng nói phát ra quen tai, chính là người áo vàng trong thục quán. Y âm thầm đề phòng, hỏi:

    - Các hạ một đường theo ta tới đây là có ý gì?

    Người kia bỗng nhiên kéo xuống khăn che trên mặt, hiện ra một gương mặt có phần hung ác, chòm râu thưa thớt như là châm sắt dựng thẳng, khóe miệng còn có từng đường sẹo, càng lộ ra vẻ dữ tợn. Tô Chuyết sững sờ, gương mặt này xưa nay chưa từng thấy không biết hắn làm như vậy là có ý gì.

    Người kia nói:

    - Ta sớm đã canh giữ ở đây chờ ngươi đến!

    Tô Chuyết lạnh lùng nói:

    - Các hạ đợi ta làm gì?

    Người kia đột nhiên nói bâng quơ:

    - Tô Chuyết, Hoàng Thượng vẫn luôn cực kỳ coi trọng ngươi!

    Tô Chuyết giật mình, bật thốt lên:

    - Ngươi là người của triều đình!

    Người kia gật đầu:

    - Không sai! Hoàng thành ti tổng bộ, Kim Cửu Mệnh!

    - Kim Cửu Mệnh. . .

    Tô Chuyết đọc thầm cái tên hai lần, nhưng như cũ nghĩ không ra có người nào như thế.

    - Lấy võ công của các hạ tất nhiên sẽ có danh tiếng lớn trên giang hồ. Thế nhưng tại hạ lại chưa từng nghe qua!

    Kim Cửu Mệnh không vì vậy mà tức giận, nói:

    - Loại người như chúng ta nếu tên tuổi quá vang dội ngược lại không có lợi cho hành động.

    Tô Chuyết hết sức kinh ngạc, nói:

    - Không ngờ rằng nhóm người luyện võ đó làm việc cẩn thận như vậy mà còn bị các người trà trộn vào!

    Kim Cửu Mệnh cười lạnh nói:

    - Tên Chu Quý kia tự cho là làm việc kín đáo, nhưng dù thế nào cũng không chạy thoát khỏi con mắt của ta! Tô Chuyết, năm đó ngươi bị người ta mưu hại vào tù, Hoàng Thượng vẫn không chịu hạ lệnh xử tử ngươi, ngươi biết vì sao không?

    Tô Chuyết hỏi:

    - Vì sao?

    Kim Cửu Mệnh đáp:

    - Bởi vì hoàng thành ti chúng ta sớm đã tra được gã Vạn Chương kia hành động như vậy là do được Vệ Tiềm chỉ thị. Bởi vậy ngay từ đầu Hoàng Thượng đã không tin ngươi phạm vào những bản án kia!

    Tô Chuyết cười lạnh:

    - Biết trước mọi thứ hay lắm! Nhưng rốt cuộc ta cũng bị các phương truy sát, đúng là suýt nữa mất mạng!

    Kim Cửu Mệnh nói:

    - Lúc đó vì lấy đại cục làm trọng nên không thể tùy tiện tiến hành các biện pháp. Tô Chuyết, ngay từ ban đầu hoàng thượng đã rất coi trọng ngươi, cho rằng ngươi là nhân tài hiếm có, hi vọng có một ngày ngươi có thể cống hiến sức lực cho triều đình!

    Tô Chuyết khẽ hừ một tiếng, nói:

    - Ồ? Chỉ tiếc Tô Chuyết ta đã quen sống nhàn tản, không chịu được trọng dụng, chỉ có thể cảm tạ lòng quý mến của hoàng đế thôi!

    Nói xong muốn rời đi.

    Kim Cửu Mệnh nhướng mày, nói:

    - Dừng lại! Tô Chuyết, ngươi chớ không biết điều. Ngươi biết ta tới đây làm gì rồi chứ?

    Tô Chuyết dừng bước lại, cười lạnh một tiếng, đáp:

    - Đương nhiên không phải đặc biệt vì ta mà tới. Hơn nữa từ biểu hiện của ngươi hôm nay đến xem, triều đình cũng chưa chắc biết ta còn sống trên đời. Ta đoán chắc chắn là ngươi phụng mệnh trà trộn vào võ lâm, muốn điều tra cho rõ năm đó có những ai theo chân Vệ Tiềm. Nói cách khác, ngươi cũng muốn có được bản danh sách kia!

    Kim Cửu Mệnh cười ha ha một tiếng, trên mặt càng thêm dữ tợn, nói ra:

    - Tô Chuyết, ngươi quả nhiên là thông minh. Không sai, ta muốn điều tra rõ ràng những tên giang hồ năm đó không ra mặt đến cùng là những kẻ nào, diệt trừ từng tên cho hoàng thượng!

    Tô Chuyết cười lạnh:

    - Hôm nay những người ở thục quán không có một ai là đối thủ của ngươi. Ngươi muốn đại khai sát giới e rằng cũng không phải là việc khó!

    Kim Cửu Mệnh lắc đầu:

    - Một mình ta tuyệt đối không thể giết sạch nhiều người như vậy. Huống hồ còn có rất nhiều người không tham dự vào việc đó, bởi vậy ta nhất định phải lấy được bản danh sách! Tô Chuyết, chỉ cần ngươi giao danh sách cho ta, ta nhất định sẽ tận lực tiến cử hiền tài trước mặt hoàng thượng. Ngày sau chúng ta cùng điện làm thần, cùng hưởng vinh hoa!

    Dứt lời cười ha ha.

    Tô Chuyết cũng cười theo hắn, giống như nghe được điều gì buồn cười. Hồi lâu mới nói:

    - Kim Bộ đầu, chẳng lẽ hôm nay ngươi không nghe hiểu sao? Ta đã nói bản danh sách kia đã sớm hủy rồi. Việc của ngươi, ta cũng lực bất tòng tâm!

    Kim Cửu Mệnh vẫn chưa từ bỏ ý định, tận tình khuyên bảo:

    - Tô Chuyết, từ xưa đến nay, hiệp dùng võ vi phạm lệnh cấm. Nhất là sau khi trải qua chuyện Vệ Tiềm, Hoàng Thượng đã hết sức đề phòng đám người trong giang hồ. Bất luận như thế nào, ngươi nhất định phải chép lại bản danh sách kia cho ta.

    Tô Chuyết lạnh lùng đáp:

    - Đúng là một tên chó săn! Bởi vì một mình Vệ Tiềm mà toàn bộ võ lâm đã đại thương nguyên khí. Nếu như bản danh sách giang hồ tái xuất thì không biết còn phải chết bao nhiêu người nữa! Năm đó ta ngăn cản Vệ Tiềm chính là vì không muốn trông thấy loạn lạc. Hôm nay nếu ta giúp ngươi chẳng phải là lại dấy lên náo loạn hay sao?


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Góp ý

    https://truyen.tangthuvien.vn/doc-tr...uyen-ky---edit
    Tuy thân là con người, lại vọng cầu thiên đạo, tất có tai họa bất ngờ, nhưng con người chúng ta vốn đi về phía trước, mặc dù đường xá nhiều kiếp nạn, nhưng bước chậm đi về phía trước, thì vẫn có ngày sẽ thành công. Nhân gian thương thiên, vốn không phân biệt, đạo bất đồng, lại có duyên.

    ---QC---


  10. Bài viết được 9 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    dochanh96,Luanhoichichu,myancongchua,ongnoibephuong,plhpk81,thongle100157,Trường Minh,voma,xuan can,
Trang 51 của 81 Đầu tiênĐầu tiên ... 41495051525361 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status