TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 59 của 81 Đầu tiênĐầu tiên ... 949575859606169 ... CuốiCuối
Kết quả 291 đến 295 của 401

Chủ đề: Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ - Chu Tiểu Xuyên - 江湖探案传奇 - Edit

  1. #291
    Ngày tham gia
    Apr 2014
    Đang ở
    Biên Hòa
    Bài viết
    12,416
    Xu
    4,004

    Mặc định


    Chương 30 : Hồng Môn Yến
    Editor: 21302766



    Tô Chuyết lấy làm kinh hãi, giương mắt nhìn về phía Vệ Tú. Chỉ thấy quản gia Ngụy phủ từ bên cạnh nàng đi thẳng tới trước mặt mình, thấp giọng nói:

    - Tô tiên sinh, có người nhờ tiểu nhân mang hộ một câu nói cho ngài. Nếu như muốn gặp một vị phu nhân họ Diệp, thì mời đến Lãm Giang lâu ôn lại chuyện xưa!

    Quản gia nói xong câu đó rồi xoay người rời đi. Tô Chuyết yên lặng nhìn bóng lưng hắn, nhất thời ngây dại. Vệ Tú lại hô một câu:

    - Thả bọn họ đi!

    Thanh âm lạnh lùng.

    Tần Lôi hoàn toàn không làm rõ ràng được đến cùng như thế nào, nói:

    - Vị cô nương này, cô nói gì đó?

    Hắn thấy Vệ Tú đi cùng Tô Chuyết, giọng điệu cũng dịu đi một chút.

    Vệ Tú lạnh lùng đáp:

    - Ta không muốn nói lần thứ ba!

    Tần Lôi cũng hơi nổi nóng, trầm giọng nói:

    - Cô nương, cô chớ nên hồ đồ!

    Bất thình lình, từ mấy góc chính sảnh có mấy người áo đen hạ xuống, che mặt mũi, trong mắt lóe lên hàn mang. Mặc dù chỉ có vài người, nhưng hoàn toàn không có vẻ sợ hãi. Khúc Mai dừng lại trước người Vệ Tú, lạnh lùng nói với Tần Lôi:

    - Chủ nhân nhà ta bảo ngươi thả hai người này đi, ngươi không nghe thấy sao?

    Tần Lôi vốn là người thô lỗ, bị hai tiểu cô nương quáo tháo như thế, sớm đã nổi trận lôi đình. Tô Chuyết bỗng nhiên giữ chặt tay áo của hắn, nói:

    - Tần Bộ đầu, huynh tạm thả hai người bọn họ trước đi!

    Hai mắt Tần Lôi trợn như chuông đồng, lớn tiếng nói:

    - Tô Chuyết, đệ điên à! Hai kẻ này là khâm phạm triều đình, nói thả là thả được à?

    Hoa Bình và Yến Linh Lung cũng tới khuyên nhủ:

    - Tô Chuyết, trên tay hai kẻ này dính nhiều mạng người, đã là tội ác tày trời. Lại nói, đệ khổ tâm trù tính nhiều ngày như vậy không phải là muốn bắt cho bằng được hai kẻ này sao? Thế nào tự dưng muốn thả bọn chúng chứ?

    Đối mặt với câu hỏi của đám người, Tô Chuyết lại là có miệng nhưng khó trả lời. Y từ trong lúc chấn kinh vừa rồi đã hiểu được. Kẻ hẹn y đến Lãm Giang lâu nhất định là Lý Tuyên, hắn mới là thủ lĩnh của tông tộc Lý thị

    Mà từ trong khẩu khí thì nghe có vẻ Diệp Thiều đã rơi vào trong tay Lý Tuyên, y muốn dùng tính mạng Diệp Thiều đổi lấy hai người Ngụy phu nhân và Lý Hoành. Lấy sự độc ác của Lý Tuyên, đối phó Diệp Thiều tuyệt sẽ không nương tay. Lời quản gia nói với Vệ Tú cũng tất nhiên là câu này, chỉ là Tô Chuyết không rõ Lý Tuyên làm thế nào biết Diệp Thiều là mẹ đẻ của Vệ Tú?

    Ngụy phu nhân mơ hồ nhìn ra tình thế vi diệu trên sân, hơi hiểu được, lạnh lùng cười nói:

    - Tần Bộ đầu, ta nghĩ ông vẫn là để chúng ta đi thì tốt hơn, không thì bằng hữu của ông sợ rằng sẽ rất khó xử!

    Tần Lôi nhìn xem Ngụy phu nhân, lại nhìn xem Tô Chuyết, nhất thời không quyết định chắc chắn được. Tô Chuyết lại nói:

    - Tần Bộ đầu, nếu như huynh còn coi ta là bạn, xin thả hai người này đi!

    Tần Lôi nặng nề hít một tiếng, cả giận nói:

    - Tô Chuyết, không ngờ đệ lại nói ra những lời đó!

    Sắc mặt Tô Chuyết ảm đạm, lại nghe Tần Lôi lớn tiếng nói:

    - Tránh đường ra, thả bọn chúng đi!

    Tô Chuyết sững sờ, trong mắt lộ ra thần sắc cảm kích. Tần Lôi vẫn có chút tức giận, không muốn nhìn y, ngoài miệng lại nói:

    - Phạm nhân chạy trốn cho dù đến chân trời góc biển, ta cũng sẽ đuổi theo. Thế nhưng một người bằng hữu như ngươi không có, chỉ sợ đời này cũng không đuổi kịp!

    Đám bộ khoái tuy có không cam lòng, cũng đành phải nhường ra một lối đi. Ngụy phu nhân một tay kéo nhi tử, một tay nhấc lên hành lý, bước nhanh ra ngoài. Bỗng nhiên Tô Chuyết nói:

    - Ngụy phu nhân, bà khổ tâm dạy bảo lệnh lang, muốn hắn có thể đảm đương trách nhiệm quốc thù. Thế nhưng bà có nghĩ tới khi hắn đã hiểu được nhiều đạo lý như vậy, sẽ còn đi cùng với một người mẹ như bà hay không?

    Vừa dứt lời, nhi tử của Ngụy Chu Lễ nhẹ nhàng tránh thoát tay của mẫu thân, lớn tiếng nói:

    - Mẫu thân, Tô tiên sinh nói rất đúng! Kẻ sĩ biết được lễ nghĩa liêm sỉ, có việc nên làm có việc không nên làm. Trong sách con đọc, từ xưa tới nay chưa từng có ai dạy con vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn! Mẫu thân, người đi đi. Con lưu lại, mặc cho quan phủ xử lý!

    Tuy hắn còn trẻ tuổi, nhưng khẩu khí lại hiên ngang lẫm liệt. Thần sắc kiên định, để cho người ta không hoài nghi chút nào hắn sẽ thay mẹ mà gánh tội chịu chết. Nhưng Ngụy phu nhân hết sức tức giận, trở tay tát lên mặt nhi tử, "Ba" một tiếng, nặng nề đánh một bạt tai. Bà ta đánh qua rồi lại hối hận. Nhìn xem nhi tử nước mắt rưng rưng, ánh mắt lại vô cùng kiên định. Rốt cuộc bà biết mình cũng không còn cách nào dẫn nó đi rồi. Ngụy phu nhân thở dài một tiếng, xoay người rời đi, cũng không quan tâm nhi tử nữa.

    Tô Chuyết lại nói:

    - Ngụy phu nhân, làm phiền bà nói một tiếng cho bằng hữu của bà, ta đã đưa ra ân tình. Vật hắn muốn còn trên tay ta, hi vọng hắn không nên khinh cử vọng động!

    Tô Chuyết nói đến dĩ nhiên chính là tấm thiết bài mà Lý Tuyên vẫn đang tìm.

    Ngụy phu nhân cũng không quay đầu lại, trực tiếp đi ra ngoài. Lý Hoành cảnh giác nhìn xem đám người, chậm rãi lui lại, rốt cục đuổi theo Ngụy phu nhân, phi thân mà đi. Đám người trong phòng ngóng nhìn hai người biến mất ở trong màn đêm, lại nhìn xem thiếu niên còn ở tại chỗ, nhất thời không biết nói gì cho phải.

    Tô Chuyết tạm thời bất chấp thứ khác, kéo tay Vệ Tú, nói:

    - Chúng ta đi!

    Đám người không biết bọn họ rốt cuộc muốn làm gì, có chút kinh ngạc. Tô Chuyết đi tới cửa, bỗng nhiên quay đầu lại hỏi Hoa Bình:

    - Người phụ nữ mà Chu Quý để huynh tìm có phải họ Diệp hay không?

    Hoa Bình buồn bực nói:

    - Hình như là vậy!

    Tô Chuyết thở dài, nói:

    - Hiện tại cũng không thể giấu diếm các người nữa! Yến Linh Lung, sư phụ cô có lẽ đang gặp nguy hiểm..

    Nói xong nhẹ giọng bàn giao hai câu, quay người cùng Vệ Tú vội vã rời đi.

    Yến Linh Lung trợn mắt há mồm, còn không thể lấy lại tinh thần từ câu nói của Tô Chuyết vừa nãy. Không phải sư phụ đã sớm chết rồi sao? Vì sao y còn nói sư phụ đang gặp nguy hiểm? Y mới vừa hỏi có phải họ Diệp hay không, chẳng lẽ sư phụ họ Diệp sao? Một chồng nghi vấn quanh quẩn trong lòng, khiến cơ trí ngày thường của nàng lúc này hóa thành hư không.

    Hoa Bình cũng mơ hồ cảm thấy được mình đã phạm một sai lầm rất lớn, trong lồng ngực như bị đá tảng đè nén. Hắn vội vàng dựa theo phân phó của Tô Chuyết vừa rồi, bắt đầu chuẩn bị. Tần Lôi cũng phân phó thủ hạ, chia ra truy lùng tung tích của Lý Hoành và Ngụy phu nhân. Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều bận rộn.

    Tô Chuyết lôi kéo Vệ Tú, xông vào xe ngựa Ngụy phu nhân để lại, hỏi:

    - Cô có biết Lãm Giang lâu ở đâu không?

    Vệ Tú sớm đã bị hoảng hồn, nghe vậy nói:

    - Đi hướng bắc!

    Dừng một chút, lại bổ sung:

    - Lãm Giang lâu là quán rượu có tiếng Giang Ninh phủ góc Tây Bắc...

    Tô Chuyết trông thấy thần sắc nàng hốt hoảng, duỗi tay nắm chặt tay của nàng, nói khẽ:

    - Đừng hoảng! Nơi chúng ta muốn đi có thể là một hồi Hồng Môn Yến! Lúc này ngàn vạn không thể tự loạn trận cước!

    Bàn tay Vệ Tú được y dùng sức nắm chặt, bỗng nhiên cảm giác được một lực lượng kiên cường, trái tim cũng ổn định xuống theo. Nàng cảm kích nhìn Tô Chuyết, nhẹ gật gật đầu. Tô Chuyết gật đầu, vung roi ngựa lên quất vào mông ngựa. Con ngựa hí một tiếng, nhấc mạnh bốn vó chạy về hướng bắc.

    Xe ngựa phi nước đại trên đường phố trống trải, liên tục phát ra tiếng gõ đốc đốc, trong đêm tối vang tận mây xanh. Hai người Tô Chuyết và Vệ Tú đều có suy nghĩ riêng, ai cũng không nói chuyện. Xe ngựa chạy chừng nửa canh giờ mới đến Lãm Giang lâu.

    Nơi đây mười phần vắng vẻ, cũng không có bao nhiêu gia đình. Bên trên một vùng bình địa đột nhiên có một lầu cao bát giác đứng sừng sững, vô cùng đồ sộ. Đứng ở trên lầu có thể trông về mặt sông phía xa nên gọi là Lãm Giang lâu.

    Tô Chuyết đỡ Vệ Tú xuống xe, trước cổng Lãm Giang lâu sớm có một người đang chờ. Hắn trông thấy hai người, hỏi cũng không hỏi, nói ra:

    - Hai vị mời lên lầu ba, thịt rượu đã chuẩn bị xong xuôi.

    Tô Chuyết và Vệ Tú liếc nhau, nhanh chân bước vào trong lầu, đi theo người dẫn đường kia thẳng lên lầu ba. Bên trong toàn Lãm Giang lâu đèn đuốc sáng trưng, chiếu rọi sáng sủa vô cùng. Nhưng mà lại không có một người, dường như cả tòa lầu đã được bao hết rồi.

    Trên lầu ba, một gian phòng khách lớn nhất rộng mở cửa chính, bên trong đặt một cái bàn tròn lớn, trên bàn các dạng mỹ vị món ngon cần gì cũng có. Một người đứng trước cửa, nhìn thấy hai người đến đây, nở nụ cười rạng rỡ.

    Hai người Tô Chuyết và Vệ Tú thì lại nhíu mày, nguyên lai người đứng trước cửa là Vệ Thắng! Tô Chuyết giật mình hiểu được vì sao Lý Tuyên lại biết Diệp Thiều là mẹ đẻ của Vệ Tú!

    (chưa xong còn tiếp. )


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Góp ý

    https://truyen.tangthuvien.vn/doc-tr...uyen-ky---edit
    ---QC---
    Tuy thân là con người, lại vọng cầu thiên đạo, tất có tai họa bất ngờ, nhưng con người chúng ta vốn đi về phía trước, mặc dù đường xá nhiều kiếp nạn, nhưng bước chậm đi về phía trước, thì vẫn có ngày sẽ thành công. Nhân gian thương thiên, vốn không phân biệt, đạo bất đồng, lại có duyên.


  2. Bài viết được 5 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    ongnoibephuong,plhpk81,tontaidoclap,voma,xuan can,
  3. #292
    Ngày tham gia
    Apr 2014
    Đang ở
    Biên Hòa
    Bài viết
    12,416
    Xu
    4,004

    Mặc định


    Chương 31 : Cố nhân gặp nhau
    Editor: 21302766



    Vệ Tú cũng không nhịn được sắc mặt biến đổi, trong nháy mắt minh bạch hết thảy, ánh mắt trở nên vô cùng âm hàn. Vệ Thắng không chút để tâm, dùng tay làm dấu mời, nói ra:

    - Hai vị đến thật nhanh!

    Tô Chuyết lạnh lùng nói:

    - Vệ Thắng, ngươi có lời gì tốt nhất cứ nói ngay đi!

    Vệ Thắng lại vẫn cười đáp:

    - Ta chỉ là người tiếp đãi chờ hai vị thôi, chủ nhân còn chưa tới, đâu đến phiên ta mở lời chứ?

    Vệ Tú không nói một lời, cất bước tiến vào phòng khách, tìm chỗ ngồi xuống. Vệ Thắng nhìn xem Tô Chuyết, nói:

    - Muội muội ta cũng đã ngồi xuống, chẳng lẽ Tô tiên sinh còn không dám ngồi sao? Hay là mấy năm không gặp, lá gan Tô tiên sinh trở nên càng ngày càng nhỏ rồi?

    Tô Chuyết biết hắn đang khích tướng, hừ lạnh một tiếng, ngồi xuống sát bên Vệ Tú. Vệ Thắng bưng chén rượu lên, nói:

    - Đến, trước tiên ta kính hai vị một chén!

    Tô Chuyết lại không nhận chén rượu, nói:

    - Vệ Thắng, ngươi không cần cố lộng huyền hư! Không ngờ ngươi lại cấu kết với Lý Tuyên!

    Vệ Thắng ngửa đầu uống cạn chén rượu, đáp:

    - Tô tiên sinh nói câu này có thể là sai đấy! Lý công tử là ân nhân của Vệ mỗ, ân nhân có lệnh, Vệ mỗ tự nhiên tuân theo!

    Vệ Tú hừ lạnh một tiếng:

    - Cũng chỉ là cùng một giuộc thôi!

    Vệ Thắng cũng không tức giận, như thế để Tô Chuyết có hơi ngoài ý muốn. Nghĩ không ra ba năm không gặp, Vệ Thắng rõ ràng đã bỏ đi tính tình nóng nảy như năm đó, lòng dạ trở nên thâm sâu. Vệ Thắng nói:

    - Năm đó nhờ hai vị ban tặng, ta bị Hoàng Thành Ti chộp được, trải qua tháng ngày sống không bằng chết . Bất quá, nếu không phải chịu một kiếp này, ta cũng sẽ không có may mắn kết bạn với Lý công tử!

    Tô Chuyết cười lạnh nói:

    - Như thế ngược lại là nhân họa đắc phúc!

    Vệ Thắng biết Tô Chuyết đang châm chọc hắn, lạnh lùng nói:

    - Tô Chuyết, năm đó nếu không phải do ngươi, ta cũng sẽ không chịu nỗi đau khổ đó. Món nợ này ta sớm muộn sẽ tính với ngươi!

    Vừa dứt lời, trước cửa phòng khách đã có một người đứng đấy, vào mùa cuối thu vẫn phe phẩy quạt xếp, chính là Lý Tuyên. Hắn mỉm cười nói:

    - Vệ công tử, sao có thể nói câu đó với khách mời của chúng ta được?

    Vệ Thắng đứng dậy cung nghênh Lý Tuyên. Lý Tuyên bước đến chỗ ngồi xuống, nhìn xem mặt bàn, giả vờ giận nói:

    - Vệ công tử, công tử thế nào không mời khách khứa uống rượu cho tốt chứ?

    Vệ Tú nói:

    - Lý Tuyên, không cần làm bộ làm tịch! Có chuyện gì thì nói nhanh lên đi! Chúng ta đã thả người, ngươi chừng nào thì thả người?

    Lý Tuyên ra vẻ kinh ngạc, đáp:

    - Ồ! Đúng, ta đúng là quên mất, hóa ra Diệp Thiều lại là mẹ ruột của Vệ cô nương. Nếu không phải Vệ công tử nói cho ta, ta vẫn còn chẳng hay biết gì đó! Năm đó bên trong sa mạc, Tô tiên sinh và Vệ cô nương cũng không giới thiệu cho biết, quả thật là xa cách mà!

    Tô Chuyết nói:

    - Diệp tiền bối khinh công tuyệt đỉnh, lại tinh thông dịch dung biến hóa, Lý Tuyên, ngươi làm thế nào bắt được Diệp tiền bối?

    Lý Tuyên đáp:

    - Tô tiên sinh đang hoài nghi là rốt cục Diệp Thiều có phải trong tay ta hay không à? Hừ hừ, nói cho ngươi biết cũng không sao. Ba năm trước Diệp Thiều đã bị nội thương, vẫn không cách nào khỏi hẳn. Cho dù tên mù Chu Thanh Liên kia cũng không chữa khỏi tổn thương. Mụ vẫn cần dùng một vị dược liệu đặc biệt một thời gian dài. Bởi vậy ta để Chu Quý giúp ta tìm người. Không nghĩ tới người này cũng thông minh, lại nghĩ đến việc lợi dụng nhân mạch của Tứ Hải Minh, quả thật thăm dò được tung tích của Diệp Thiều. Thời điểm ta đến mụ vừa vặn phát tác nội thương. Đừng bảo là khinh công tuyệt đỉnh, ngay cả sức hoàn thủ cũng không có. Bất quá các ngươi bởi vì một tin tức còn chưa biết thực hư mà đã thả Ngụy phu nhân và Lý Hoành, thực sự để ta có chút ngoài ý muốn đó!

    Tô Chuyết nói:

    - Người đã thả, cũng mời ngươi thả Diệp tiền bối đi!

    Lý Tuyên lắc đầu, đáp:

    - Lý Thiền, cũng chính là Ngụy phu nhân, là tộc tỷ của ta. Lý Hoành là tộc đệ của ta. Hai người bọn họ đều là tông tộc Lý thị, cũng là thân nhân của ta. Bất quá muốn đổi Diệp Thiều, chỉ sợ vẫn còn chưa đủ chứ?

    Vệ Tú cả giận nói:

    - Ngươi còn muốn gì nữa?

    Lý Tuyên thản nhiên nói:

    - Tô tiên sinh biết ta muốn gì!

    Tô Chuyết cười nói:

    - Không nhìn thấy Diệp tiền bối bình yên vô sự, ngươi cũng đừng hòng nhìn thấy thứ ngươi muốn!

    Đôi lông mày Lý Tuyên nhíu lại, trầm giọng nói:

    - Tô Chuyết, ta khuyên ngươi giao thứ đó cho ta! Vật kia cũng không phải loại người như ngươi có bản lĩnh cầm!

    Tô Chuyết "ồ" một tiếng, đáp:

    - Thật sao? Ta ngược lại không thấy vậy. Vật kia ta mang trong người ba năm cũng không gặp phải nguy hại gì!

    Vệ Tú mờ mịt nói:

    - Các ngươi đến cùng đang nói vật gì?

    Lý Tuyên nói:

    - Vệ cô nương, ta khuyên cô còn không nên hỏi thì tốt hơn. Biết được càng nhiều, chết cũng càng nhanh!

    Vệ Tú hừ lạnh một tiếng, nói:

    - Ta ngược lại muốn xem thử một chút, rốt cục chết có nhanh được hay không!

    Tô Chuyết nói với Lý Tuyên:

    - Lý Tuyên, bớt nhiều lời đi! Diệp tiền bối ở đâu?

    Lý Tuyên cười đáp:

    - Chỉ cần ta thấy được vật đó, ngươi cũng thấy được người!

    Tô Chuyết đưa tay lấy ra một tấm thiết bài từ trong ngực, lớn chừng bàn tay, hiện lên hình lục giác, trên mặt có hình vẽ mây trôi, phía sau khắc lấy một chữ "Thiên", chính là lệnh bài thân phận của Lý Tuyên. Vệ Tú chưa bao giờ thấy qua vật này, con mắt nhìn chằm chằm thiết bài. Mà Vệ Thắng ngồi ở một bên, sắc mặt chợt biến đổi. Phen biến hóa này tự nhiên không thoát khỏi ánh mắt Tô Chuyết.

    Hai mắt Lý Tuyên tỏa ánh sáng, đưa tay muốn cầm thiết bài. Tô Chuyết tránh qua, nói:

    - Lý Tuyên, chẳng lẽ ngươi còn muốn cướp à?

    Lý Tuyên cười lạnh lùng, nói:

    - Ngươi nhìn xuống dưới lầu!

    Tô Chuyết và Vệ Tú đi tới trước cửa sổ, nhìn xuống dưới. Chỉ thấy dưới lầu đậu một chiếc xe ngựa nào đó, bên cạnh là người đã dẫn bọn họ lên lầu, hắn ta nâng bó đuốc chiếu sáng cửa xe. Cửa xe mở ra, Diệp Thiều từ trong xe nhô ra nửa người. Vệ Tú gặp lại mẫu thân, nỗi lòng khó bình. Tô Chuyết quay người nói với Lý Tuyên:

    - Ngươi thả người trước đã!

    Lý Tuyên thản nhiên đáp:

    - Tô Chuyết, ngươi nói lời này không thấy buồn cười à? Chẳng lẽ có cái kiểu trao đổi như thế sao?

    Tô Chuyết nắm chặt thiết bài, nói:

    - Hừ, Lý Tuyên, ngươi có biết rằng ngay từ khi ta điều tra vụ án ngân phiếu cũng đã nghĩ đến ngươi sẽ tự thân xuất mã không!

    - Thì tính sao?

    Lý Tuyên hơi có vẻ ngạc nhiên, không biết vì sao Tô Chuyết đột nhiên nói sang chuyện khác.

    Tô Chuyết nói:

    - Nếu biết còn có một đại địch như ngươi, ngươi cảm thấy lấy tính cách của ta còn chưa chuẩn bị xong đã đến đây sao?

    Lý Tuyên biến sắc, bật thốt lên:

    - Ngươi nói cái gì? !

    Vệ Thắng nói:

    - Lý công tử, chớ bị hắn lừa! Ta đã bố trí nhân thủ bốn phía. Nếu như hắn có quân tiếp viện, nhất định thoát không khỏi nhãn tuyến của ta!

    Tô Chuyết cười lạnh nói:

    - Vệ Thắng, nghĩ không ra ngươi vẫn như ba năm trước chẳng tiến triển gì hơn! Lý Tuyên, ngươi còn nhớ Hoàng Thành Ti không? Các ngươi sắp xếp để ta chọc tới Hoàng Thành Ti phiền toái. Thế nhưng hai người các ngươi đều là trọng phạm số một của triều đình, ta nghĩ Hoàng Thành Ti cảm thấy hứng thú với các ngươi hơn so với ta! Chỉ cần mấy chữ hậu nhân Nam Đường cũng đủ để cho bọn họ bận rộn rồi! Kỳ thật đêm qua ta đã thay mặt tổng bộ Phương Bạch Thạch báo cho Hoàng Thành Ti tình hình thật sự. Lúc này người của Hoàng Thành Ti và thủ hạ của Tần Lôi sớm đã phong tỏa Kim Lăng. Lý thiền và Lý Hoành căn bản là chắp cánh khó thoát . Còn hai người các ngươi chỉ sợ cũng phải phiền phức một phen!

    - Ngươi!

    Lý Tuyên tức giận nói.

    - Tô Chuyết, ngươi đúng là không đơn giản! Bất quá Vệ cô nương đồng dạng cũng là khâm phạm triều đình, chẳng lẽ ngươi không sợ liên lụy cô ta sao?

    Vệ Thắng cũng lớn tiếng nói:

    - Tô Chuyết, cho dù ngươi có ba đầu sáu tay cũng đừng hòng thoát khỏi tòa Lãm Giang lâu này!

    Nói xong vỗ tay, bên ngoài phòng khách tràn ra mười mấy người, từng tên cầm cường cung kình nỏ trong tay, ngắm thẳng vào Tô Chuyết.

    Vệ Tú lạnh lùng nhìn qua hai người này, nhẹ giọng nói với Tô Chuyết:

    - Không cần phải để ý đến ta!

    Tô Chuyết cũng tin tưởng, dựa vào nhất giới nữ lưu như Vệ Tú mà có thể thành lập được tổ chức như Vọng Nguyệt lâu, nhất định sẽ không có việc gì. Nhưng y vẫn không nhịn được nhắc nhở:

    - Chiếu cố bản thân cho tốt!

    (chưa xong còn tiếp. )


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Góp ý

    https://truyen.tangthuvien.vn/doc-tr...uyen-ky---edit
    Tuy thân là con người, lại vọng cầu thiên đạo, tất có tai họa bất ngờ, nhưng con người chúng ta vốn đi về phía trước, mặc dù đường xá nhiều kiếp nạn, nhưng bước chậm đi về phía trước, thì vẫn có ngày sẽ thành công. Nhân gian thương thiên, vốn không phân biệt, đạo bất đồng, lại có duyên.

  4. Bài viết được 5 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    ongnoibephuong,plhpk81,tontaidoclap,voma,xuan can,
  5. #293
    Ngày tham gia
    Apr 2014
    Đang ở
    Biên Hòa
    Bài viết
    12,416
    Xu
    4,004

    Mặc định


    Chương 32 : Đông rét sắp tới (hết quyển)
    Editor: 21302766



    Lý Tuyên thấy tình hình trong phòng khách bỗng nhiên trở nên khẩn trương, lại nhìn tấm thiết bài nắm chặt trong tay Tô Chuyết, trong lòng vừa giận vừa vội. Hắn bỗng nhiên nói:

    - Vệ cô nương, hai người chúng ta vốn không có thù hận gì. Không bằng chúng ta làm một cuộc giao dịch đi, như thế nào?

    Tô Chuyết nhướng mày, Vệ Tú hỏi:

    - Giao dịch gì?

    Lý Tuyên đáp:

    - Cô nương là chủ nhân Vọng Nguyệt lâu, ta là thủ lĩnh Lý thị Nam Đường. Nếu như hai người chúng ta liên thủ, cướp đoạt giang sơn này cũng dễ như trở bàn tay! Đến lúc đó ta chỉ cần vùng đất Giang Nam, Nam Đường cố quốc, những thứ khác đều thuộc về Vệ cô nương hết. Không biết ý của Vệ cô nương như thế nào?

    Vệ Tú lạnh lùng nói:

    - Chỉ cần ta đáp ứng đề nghị của ngươi, ngươi sẽ thả mẹ ta ra à?

    Lý Tuyên cười đáp:

    - Đó là tự nhiên!

    - Ngươi không sợ ta chờ ngươi thả người rồi lại đổi ý à?

    Vệ Tú hỏi.

    Lý Tuyên đáp:

    - Năng lực của Vệ cô nương, rất nhiều nam tử không sánh bằng. Ta tin tưởng Vệ cô nương nhất định sẽ không đổi ý!

    Vệ Tú cười lạnh vài tiếng, chợt nghe dưới lầu có tiếng vó ngựa phi nhanh. Sắc mặt Lý Tuyên và Vệ Thắng đồng thời biến đổi, Vệ Tú nói:

    - Ngươi xem bây giờ ta còn cần phải làm giao dịch với ngươi nữa không?

    Hai mắt Lý Tuyên nhìn Vệ Tú chằm chằm, gần như muốn phun ra lửa. Tô Chuyết cười nói:

    - Lý Tuyên, ngươi quá đề cao bản thân cũng quá coi thường Vọng Nguyệt lâu rồi! Vệ Tú đã tự mình đến đây, thủ hạ của nàng sao lại không đi theo chứ?

    Lý Tuyên vỗ bàn một cái, khay chén trên bàn nhảy dựng lên, rớt xuống đất vỡ vụn. Hắn giận dữ hét:

    - Tô Chuyết, ngươi đừng nên quên đây là địa phương nào! Nơi đây là Kim Lăng, là cố đô Nam Đường của ta! Nếu ngươi không giao thiết bài cho ta, ta sẽ khiến các ngươi chết không có chỗ chôn!

    Tô Chuyết cười lạnh một tiếng, đưa tay lắc lắc thiết bài trong tay, nói:

    - Nếu ngươi đã muốn, vậy thì cho ngươi vậy!

    Nói xong vung tay lên ném lệnh bài ra ngoài cửa sổ.

    Mấy người trong phòng đều lấy làm kinh hãi. Thân pháp Lý Tuyên cực nhanh, trong chớp mắt đã đến bên cửa sổ. Vệ Thắng vung tay lên, quát:

    - Bắn tên!

    Tô Chuyết vốn đang đứng ở bên cửa sổ nên nhanh hơn Lý Tuyên, vươn người ngửa ra sau, nhảy khỏi cửa sổ, thân thể rơi thẳng xuống dưới. Bỗng chốc làm cho Lý Tuyên và Vệ Thắng đều lấy làm kinh hãi, nơi này cách đất bằng cao chừng mười mấy trượng. Cho dù khinh công mạnh hơn, ngã xuống đất cũng phải thịt nát xương tan, nghĩ không ra Tô Chuyết thật cứ thế mà nhảy xuống.

    Lý Tuyên chỉ hơi do dự, cũng nhảy theo ra khỏi cửa sổ. Vừa do dự một hồi, Tô Chuyết đã bắt được thiết bài giữa không trung. Nhưng mà giữa không trung không có chỗ mượn lực, thân thể rơi xuống dưới cực nhanh.

    Ở cửa phòng khách, một loạt cung tiễn thủ được Vệ Thắng chỉ lệnh, buông lỏng dây cung, mũi tên bắn về phía Vệ Tú bên cửa sổ. Vệ Tú chống tay lên bệ cửa sổ, thế mà cũng rớt ra khỏi cửa sổ. Lần này thật sự vượt quá dự kiến của Vệ Thắng. Vệ Thắng biết được Vệ Tú không biết võ công. Nàng cứ thế nhảy ra ngoài chẳng phải là chịu chết sao?

    Thân hình Vệ Tú biến mất ở cửa sổ, mũi tên bay đến tự nhiên chỉ đóng lên tường. Vệ Thắng chạy đến bên cửa sổ thò đầu xem xét, đã nhìn thấy Vệ Tú thân giữa không trung nhưng không có rơi xuống. Ánh trăng chiếu rọi, loáng thoáng có thể thấy được tay chân thân eo nàng nối với một sợi dây tơ cực nhỏ, sợi dây liền thẳng đến trên một tòa lầu nhỏ tầng hai nơi xa. Đây chính là tuyệt nghệ đặc biệt của Cầm Thánh thư sinh Khúc Mai. Giờ phút này Khúc Mai mặc bộ đồ đen, đứng trên mái nhà, hai tay lăng không cầm lấy mấy sợi dây đàn, kéo lại Vệ Tú đang giữa không trung.

    Vệ Tú giống như một con diều lá, bồng bềnh bay ngược đi, trên mặt tràn đầy thần sắc trào phúng. Vệ Thắng không có thân thủ như Lý Tuyên, không dám từ đây nhảy xuống, đành phải căm hận đến nghiến răng nghiến lợi. Hắn cúi đầu nhìn về phía Tô Chuyết, chỉ thấy Lý Tuyên đã bắt kịp, hai người ở giữa không trung trao đổi mấy chiêu.

    Hai người ở giữa không trung, đều lấy nhanh đánh nhanh, phân hợp chớp nhoáng. Mắt thấy cách mặt đất chỉ còn tầm mười thước, thế rơi xuống của hai người đã không cách nào ngăn cản. Vệ Thắng không khỏi nhắm mắt lại, không nỡ nhìn thấy thảm cảnh máu thịt văng tung tóe.

    Đúng lúc này song chưởng Lý Tuyên đánh ra, Tô Chuyết cũng lấy song chưởng đón đỡ. Lý Tuyên quát lên:

    - Tô Chuyết, cái thằng điên này!

    Hắn đón lấy lực phản chấn khi song chưởng giao nhau, thân thể đâm về phía Lãm Giang lâu, đưa tay liêc tục đập xuống, chưởng phong mạnh mẽ làm chậm lại thế rơi. Sau đó lại víu vào một góc mái cong, rốt cục treo giữa không trung, tránh bị thịt nát xương tan.

    Hắn nhìn về phía Tô Chuyết, chỉ thấy Tô Chuyết chịu lực đối chưởng vừa nãy, thân thể lệch về phương hướng tâm đường. Nơi đó không có chỗ mượn lực, cho dù Tô Chuyết có năng lực thông thiên cũng là vô kế khả thi.

    Mắt thấy kẻ địch lâu năm sắp chết thảm tại chỗ, khóe miệng Lý Tuyên lộ ra một nụ cười gằn.

    Ai biết Tô Chuyết đang chơi vơi thế mà cũng cười cợt với Lý Tuyên. Lý Tuyên xém nữa cho là mình hoa mắt, trừng mắt nhìn, đã nhìn thấy Tô Chuyết thân giữa không trung. Bỗng dưng từ bên cạnh có một người nhảy ra đưa tay đỡ eo Tô Chuyết, hai tay xoay tròn, đem thân thể của Tô Chuyết xoay vài vòng trên không. Thông qua phen động tác này làm giảm lực hạ xuống, hai người vững vàng dừng trên mặt đất.

    Tô Chuyết ổn định thân hình, cười lên ha hả, nói:

    - Phương Bộ đầu, đa tạ cứu giúp!

    Người cứu Tô Chuyết quả nhiên chính là Phương Bạch Thạch, hắn khẽ mỉm cười nói:

    - Tô Chuyết, ngươi làm sao biết ta có bản lãnh cứu ngươi?

    Tô Chuyết cười đáp:

    - Ta rời khỏi thôn Bách Lý liền đi điều tra Kim Cửu Mệnh. Hắn nói mình từng chết tám lần, quả thực không sai. Mà ta vừa vặn biết có một lần hắn rớt xuống từ lầu cao, chính là sư đệ của hắn, Phương Bộ đầu đã cứu hắn một mạng! Cho nên ta tự nhiên là không lo sợ gì!

    Phương Bạch Thạch cũng cười, nói:

    - Vậy tại sao ngươi khẳng định ta sẽ ra tay cứu ngươi?

    Tô Chuyết đáp:

    - Ta còn chưa kể cho ngài chuyện về thôn Bách Lý, làm sao ngài lại để ta chết được?

    Dứt lời, hai người đối mặt cười dài. Nụ cười này phảng phất làm tan xuân tuyết, cũng xóa bỏ không ít ngăn cách giữa hai người. Tô Chuyết nói:

    - Hiện tại Lý Tuyên và Vệ Thắng đã là cá trong chậu, Phương Bộ đầu còn không tranh thủ thời gian dẫn thủ hạ đi bắt người?

    Phương Bạch Thạch cười nói:

    - Nhân tình này trước tiên ta nhớ kỹ!

    Nói xong ngẩng đầu nhìn về nơi Lý Tuyên treo giữa không trung. Nhưng mà trên mái cong trống rỗng, đâu còn có bóng dáng Lý Tuyên nữa?

    Hai người Tô Chuyết và Phương Bạch Thạch biến sắc, Phương Bạch Thạch vung tay lên, bảy tám bộ khoái Hoàng Thành Ti từ tứ phía xúm lại. Phương Bạch Thạch hỏi:

    - Vừa rồi có người nào chạy trốn không?

    Thủ hạ đáp:

    - Vừa rồi bọn thuộc hạ giữ vững từng giao lộ, cũng không thấy người nào đi ra!

    Mấy người kia đều là cao thủ, tuyệt sẽ không có ai đi qua trước mặt mà họ không nhìn thấy. Tô Chuyết cau mày, xông vào Lãm Giang lâu, thẳng lên lầu ba. Chỉ trong phòng khách lầu ba, đám cung tiễn thủ đã vứt xuống cung tiễn, nhấc tay đầu hàng. Phương Bạch Thạch chạy lên lầu, quát:

    - Vệ Thắng đâu rồi?

    Đám cung tiễn thủ hai mặt nhìn nhau, nhưng ai cũng không biết Vệ Thắng trốn thế nào. Tô Chuyết trầm mặt, nhìn trong phòng khách cũng không có gì khác thường, như vậy Vệ Thắng làm thế nào rời khỏi nơi này đây? Lý Tuyên lại như thế nào biến mất?

    Còn chưa nghĩ rõ ràng, liền nghe tiếng bước chân dồn dập. Hoa Bình và Vệ Tú tràn đầy vẻ cấp bách, chạy vào phòng khách. Tô Chuyết trông thấy hai người, trái tim chìm xuống, hỏi:

    - Thế nào?

    Hoa Bình nói:

    - Theo lời đệ nói, Tần Bộ đầu đang lùng bắt Lý Hoành và Ngụy phu nhân toàn thành. Hai người không có cách nào ra khỏi thành, lại thêm nhân thủ Tứ Hải Minh phối hợp, bị bắt là chuyện sớm hay muộn.

    Yến Linh Lung nói tiếp:

    - Thế nhưng còn chưa thấy sư phụ!

    Sư phụ trong miệng nàng dĩ nhiên chính là Diệp Thiều. Tô Chuyết biết người của Vệ Tú nhất định sẽ giải cứu Diệp Thiều, nên để Yến Linh Lung tiếp ứng, cũng là để cho thầy trò các nàng gặp mặt, ai biết lại có biến số.

    Yến Linh Lung nói:

    - Ta chạy tới phố bắc, đã nhìn thấy người của Vọng Nguyệt lâu té xỉu ở ven đường. Ta cứu tỉnh hắn, hỏi hắn xe ngựa chạy đâu rồi. Hắn nói hắn dừng xe ngựa ở phố bắc chờ tiếp ứng. Lúc này có một người đưa tin cầm một phong thư đưa cho Diệp phu nhân trên xe. Về sau Diệp phu nhân đột nhiên xuất thủ đánh hắn ngất xỉu, rồi lái xe ngựa rời đi!

    Tô Chuyết thở một hơi thật dài. Giờ phút này đã là nửa đêm, một cơn gió lạnh từ ngoài cửa sổ thổi tới, Tô Chuyết lẩm bẩm nói:

    - Gió nổi lên, trời giá rét...

    Yến Linh Lung nhịn không được hỏi:

    - Ngươi nói gì cơ?

    Tô Chuyết ngẩng đầu, ánh mắt lộ ra vẻ lo âu thật sâu, nói ra:

    - Đông rét sắp tới, mùa đông này chỉ sợ sẽ vô cùng lạnh giá!

    (Quyển ngân phiếu đòi mạng cho tới hôm nay hoàn tất, ngày mai đổi mới quyển kế tiếp, Thục đạo chi nạn, kính xin chú ý! )

    (chưa xong còn tiếp. )


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Góp ý

    https://truyen.tangthuvien.vn/doc-tr...uyen-ky---edit
    Tuy thân là con người, lại vọng cầu thiên đạo, tất có tai họa bất ngờ, nhưng con người chúng ta vốn đi về phía trước, mặc dù đường xá nhiều kiếp nạn, nhưng bước chậm đi về phía trước, thì vẫn có ngày sẽ thành công. Nhân gian thương thiên, vốn không phân biệt, đạo bất đồng, lại có duyên.

  6. Bài viết được 6 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    kaka007,ongnoibephuong,plhpk81,tontaidoclap,voma,xuan can,
  7. #294
    Ngày tham gia
    Apr 2014
    Đang ở
    Biên Hòa
    Bài viết
    12,416
    Xu
    4,004

    Mặc định

    Quyển 15: Thục Đạo Chi Nan


    Chương 1 : Mưa gió miếu sơn thần (thượng)
    Editor: 21302766



    Thiểm Nam nhiều núi cao, hướng về Tây Nam chính là rãnh trời Tần Lĩnh, khắp nơi đều có núi non hiểm địa, rất ít người ở. Nhưng nếu như ngang qua Từ Ngọ Cốc, đi qua con đường hiểm trở hoang vu vắng lạnh, phía trước sẽ là một chốn thiên đường giữa nhân gian. Từ xưa đến nay, thủ phủ nước trời ngay ở chỗ đấy. Từ thời Tiên Tần, Lý Băng phụng mệnh nhập Thục, khởi công xây dựng thuỷ lợi. Kể từ đó, dất Thục dân giàu của nhiều, mưa thuận gió hoà. Duy chỉ có một điều không tốt, đó là con đường nhập Thục thực sự quá khó đi. Đại thi hào Lý Bạch từng viết bài thơ Thục Đạo Chi Nan nổi danh để ca thán con đường vào Thục khó khăn!

    Tô Chuyết vừa nghĩ những điều viết trong sách, vừa ngóng nhìn con đường phía trước. Tuy nói còn cách xa, nhưng dường như y đã có thể trông thấy ngọn núi nguy nga hiểm trở ở chân trời Tần Lĩnh. Gió bấc gào thét, bí mật mang theo băng tuyết lạnh giá. Mùa đông năm nay quả nhiên còn muốn rét lạnh hơn so với những năm trước. Tô Chuyết nhìn xem sắc trời, bầu trời u ám, giống như là sắp đổ mưa. Lúc này mới vừa qua buổi chiều, nhưng sắc trời quả thật khiến người ta tưởng rằng đã là chạng vạng tối.

    Tô Chuyết xiết thật chặt áo lông trên thân, tiếp tục đi về phía trước. Nơi đây dã ngoại hoang vu, trước không đến thôn, sau không chỗ trọ, nếu như không tìm thấy một chỗ che đầu, e rằng thật sự phải ngủ ngoài hoang dã. Ngủ ngoài trời cũng không đáng sợ, nhưng nếu lại thêm một cơn mưa đông, một đêm rét mướt, chỉ sợ cho dù có thần công hộ thể thì cũng nhất định phải sinh bệnh.

    Lúc đang rầu rĩ, đã nhìn thấy nơi xa mơ hồ lộ ra một tòa miếu nhỏ có mái vòm màu vàng sáng đặc thù. Bất quá mái vòm kia mặc dù còn có thể nhìn ra sắc màu, nhưng cũng đã có dấu hiệu sụp đổ, khe ngói mọc ra chút rêu, đong đưa trái phải trong gió rét.

    - Nguyên lai là một tòa miếu hoang.

    Tô Chuyết nghĩ vậy. Nhưng hiện giờ một tòa miếu hoang cũng là có còn hơn không. Y tăng nhanh bước chân, cuối cùng bước vào cửa miếu trước khi hạt mưa rớt xuống. Bên ngoài mưa nhỏ rơi tí tách, gió lạnh thổi càng thêm buốt giá.

    Tô Chuyết âm thầm may mắn, lúc này mới đánh giá toà miếu nhỏ đổ nát này. Lúc trước khi vừa tiến vào đã thấy bảng hiệu trên cửa miếu chẳng biết đã đi đâu. Có lẽ đã bị người ta bổ nát làm củi đốt lửa rồi. Tô Chuyết nghĩ thầm rồi đi vào căn điện đường duy nhất của miếu nhỏ. Trong điện đường hoàn toàn lộn xộn, mạng nhện chẳng chịt. Bàn thờ, băng ghế đều trở thành gậy gỗ, chỉ còn lại một tượng thần bằng bùn cao hai trượng ngồi ngay ngắn chính giữa miếu đường, mặt đen răng nanh, bộ dáng dữ tợn. Tô Chuyết liếc mắt nhìn liền biết đây là miếu sơn thần. Bởi vì tập tục đặc dị của bản địa, việc cung phụng Sơn Thần cũng hơi bất đồng với nơi khác.

    Ngoài miếu mưa sầu gió tủi, trong miếu cũng rất lâu không có hơi người. Tô Chuyết đột nhiên rùng mình một cái, cầm bao phục đặt trên bậc thang còn sạch sẽ một chút. Còn y thì nhặt gỗ vụn trong miếu đường xếp thành một chồng. Lắc sáng cây châm lửa, cẩn thận đốt lên một đống lửa.

    Đống lửa bùng cháy, trong miếu hoang có một chút ấm áp, cũng làm cho trái tim Tô Chuyết bình ổn lại. Y ngồi bên cạnh đống lửa, đưa tay xích lại gần ngọn lửa, vừa sưởi ấm vừa suy tư.

    Sắp gần cuối năm mà mình còn tha hương viễn xứ, thực sự là không hợp với lẽ thường. Từ một tháng trước, vợ chồng Lăng Sương và vợ chồng Hoa Bình đã gửi thư mời y đến Tô Châu cùng ăn tết. Mấy tháng trước, Hoa Bình và Yến Linh Lung bị y phân công bận rộn hồi lâu ở Kim Lăng. Con gái của hai người Hoa Niệm Tô cũng gửi nuôi tại nhà Lăng Sương, do Tô Cầm chiếu cố. Ai biết hai nhà bởi vậy kết xuống tình nghĩa thâm hậu. Tô Cầm sinh một đứa bé chỉ lớn hơn Hoa Niệm Tô một tuổi. Tô Cầm rất ưa thích đứa bé gái, bởi vậy nên mời vợ chồng Hoa Bình thường đến làm khách. Hai nhà thậm chí nói tới chuyện thông gia từ bé.

    Không ngoài sở liệu, hai nhà thương lượng năm nay sẽ ăn tết cùng một chỗ. Đối mặt với lời mời đó, Tô Chuyết lại cự tuyệt, bởi vì y còn có chuyện quan trọng hơn phải làm. Đang nghĩ ngợi, đột nhiên nảy sinh cảnh giác. Tô Chuyết nhíu đôi chân mày, thần sắc nghiêm nghị, giương mắt nhìn ra bên ngoài cửa điện.

    Bên ngoài sắc trời đã tối dần, mưa nhỏ như cũ không ngừng. Mưa rơi không lớn nhưng đủ để thẩm thấu vạn vật, đem hơi lạnh tê buốt xông vào trong xương tủy. Ở trong mưa đen mơ hồ truyền đến tiếng bước chân lộn xộn. Tô Chuyết chau mày nhưng không đứng dậy. Lấy công lực hiện tại của y, nhĩ lực đã hơn người thường, rõ ràng nghe thấy tiếng bước chân kì thực cách miếu sơn thần ít nhất còn khoảng một trăm bước.

    Từ tiếng bước chân nghe ra, đây không phải là một người, ít nhất cũng có sáu, bảy người. Tô Chuyết tỉ mỉ phân biệt, nghe ra được trong đó có một người bước chân rất nhẹ, có vẻ là không có võ công. Bởi vì tiếng bước chân đấy lộn xộn vô cùng, thế nên tiếng bước chân người đó nhẹ nhàng chính là bởi vì thân thể nhẹ cân.

    Còn tiếng bước chân của mấy người khác hơi xa hơn một chút, nhưng lại nặng nề hữu lực, dường như mang theo chút công phu.

    Tô Chuyết nghe thấy tiếng bước chân kia càng lúc càng gần, đoán chừng người đó phát hiện tòa miếu sơn thần nên chạy về phía bên này. Tô Chuyết đếm thầm, khi đếm tới năm mươi hai mắt bỗng nhiên nhấc lên. Vừa vặn trông thấy một người xông tới cửa miếu. Nhưng mà người này làm cho y hơi ngoài ý muốn. Bước vào là một thiếu nữ trẻ tuổi, quần áo trên người có chút đơn bạc, chạy hồi lâu trong mưa cũng đã ướt đẫm.

    Thần sắc thiếu nữ bối rối, một đầu tóc đen che khuất nửa bên gò má. Dù cho ánh lửa lờ mờ trông không rõ lắm, Tô Chuyết vẫn có thể nhìn ra dung nhan khuynh thế của cô ta, nhưng lại biểu lộ mấy phần ngây ngô. Nàng cứ thế mà vọt vào miếu đường, giống như con nai con kinh sợ hoảng hốt chạy bừa. Thiếu nữ trông thấy ánh lửa bên trong miếu đường và Tô Chuyết sau đống lửa thì hơi lấy làm kinh hãi.

    Nhưng mà tiếng bước chân sau lưng sắp đến gần, miếu đường không có cửa sau cũng không có chỗ nào trốn. Thiếu nữ xem xét tứ phía, nhỏ giọng nói với Tô Chuyết:

    - Đừng nói là ngươi đã gặp ta!

    Nói xong liền trốn đến phía sau tượng thần bằng đất kia.

    Từ đầu đến cuối Tô Chuyết vẫn không đứng dậy, từ kinh ngạc ban đầu đã lấy lại tinh thần, trông thấy thiếu nữ trốn đi thì không khỏi mỉm cười. Đúng lúc này, bên ngoài cửa miếu có mấy hán tử thô kệch cao lớn xông vào. Những người này đều mặc đồ màu xanh, trong tay cầm côn bổng, chạy vào cửa miếu, trông thấy Tô Chuyết, cũng đều lấy làm kinh hãi.

    Mấy người nghi ngờ không thôi, dò xét Tô Chuyết vài lần. Tô Chuyết không để bụng, dùng một cây củi gẩy gẩy đống lửa, làm ngọn lửa bùng lên. Một tên đại hán ồm ồm nói:

    - Ê, ta hỏi ngươi, ngươi có nhìn thấy con đàn bà nào không?

    Hắn nói giọng đất Thiểm, pha thêm vị phổ thông, Tô Chuyết miễn cưỡng có thể nghe hiểu. Nhưng y cố ý dùng giọng mềm Giang Nam nói ra:

    - Cái gì? Nông nói chi?

    Lại một hán tử râu quai nón hơi không kiên nhẫn, dùng tiếng phổ thông thuần, nói:

    - Chúng ta hỏi ngươi có nhìn thấy con nhỏ nào vào đây không?

    Tô Chuyết gật đầu, đáp:

    - À! Không nhìn thấy!

    Tên râu quai nón có chút tức giận, nói:

    - Không nhìn thấy thì à cái gì! Kì quái, vừa rồi rõ ràng trông thấy tiện nhân kia chạy qua bên này...

    Tô Chuyết cười nói:

    - Trời thì tối như bưng, lại mưa nữa, làm gì có phụ nữ chứ? Các người thèm đàn bà muốn điên rồi à?

    Tên râu quai nón giận dữ nói:

    - Mụ nội nó, cái thằng nghèo kiết xác này dám mỉa mai lão tử! Ta xem là ngươi giấu tiện nhân kia đi! Nhanh giao ra!

    Một người bên cạnh nói:

    - Lão tam, đừng có sinh thêm sự!

    Tên râu quai nón quả nhiên không nói thêm gì nữa, Tô Chuyết cười nhạt. Người vừa mở miệng kia lại nói:

    - Chúng ta tìm kiếm trong miếu xem, nhất định chạy không xa!

    Nói xong mấy người phân tán ra, đẩy cỏ khô, nhấc vải cuốn lên, bắt đầu tìm tung tích cô gái kia.

    Mà ngay lúc này, từ phía sau tượng thần bỗng nhiên truyền đến một tiếng vang nhỏ lộc cộc. Tô Chuyết nghe thấy, thầm nghĩ, xem ra là thiếu nữ kia bị mưa xối ướt quần áo, vừa rồi chạy vẫn không cảm giác được, lúc này dừng lại, liền lạnh đến run rẩy.

    Những người kia hiển nhiên còn chưa nghe thấy tiếng động, Tô Chuyết bất đắc dĩ thở dài, đứng dậy nói ra:

    - Nè, các vị đại ca, có thể nói cho tại hạ các vị đang tìm người nào được không?


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Góp ý

    https://truyen.tangthuvien.vn/doc-tr...uyen-ky---edit
    Tuy thân là con người, lại vọng cầu thiên đạo, tất có tai họa bất ngờ, nhưng con người chúng ta vốn đi về phía trước, mặc dù đường xá nhiều kiếp nạn, nhưng bước chậm đi về phía trước, thì vẫn có ngày sẽ thành công. Nhân gian thương thiên, vốn không phân biệt, đạo bất đồng, lại có duyên.

  8. Bài viết được 5 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    lhc772,ongnoibephuong,plhpk81,voma,xuan can,
  9. #295
    Ngày tham gia
    Apr 2014
    Đang ở
    Biên Hòa
    Bài viết
    12,416
    Xu
    4,004

    Mặc định


    Chương 2 : Mưa gió miếu sơn thần (trung)
    Editor: 21302766



    Mấy tên đại hán ngẩn người, lực chú ý bị Tô Chuyết hấp dẫn. Người cầm đầu nói:

    - Huynh đệ, ta khuyên ngươi nên bớt lo chuyện người khác thì tốt hơn!

    Tô Chuyết cười nói:

    - Ngược lại đang lúc rảnh rỗi, một mình ta ngồi nửa ngày ở chỗ này cũng không người đến nói chuyện với ta, buồn chán thì sinh bệnh. Không bằng chúng ta cùng tâm sự cũng tốt!

    Tên râu quai nón mắng:

    - Phi! Có ai rảnh mà tán chuyện với ngươi! Nếu làm chậm trễ chuyện tốt của Tôn thiếu gia, ai gánh được trách nhiệm?

    - Tôn thiếu gia?

    Tô Chuyết hỏi nói.

    - Tôn thiếu gia đó có chuyện tốt gì? Không bằng các vị nói thử xem, nói không chừng tại hạ có thể giúp các vị tìm người đó!

    Mấy người bán tín bán nghi, người cầm đầu rốt cục vẫn nói ra:

    - Không nói gạt ngươi, chúng ta là người của Thúy Hồng Lâu huyện Diêu Thành. Chỉ vì có một cô nương chạy trốn, chúng ta mới đuổi theo đến đây. Nàng được công tử của tổng đốc Xuyên Thiểm coi trọng, đêm nay vốn nên bồi Tôn thiếu gia. Ai biết sáng nay thị nữ không chú ý để nàng chạy mất. Nếu như Tôn thiếu gia nổi giận lên, ai cũng không gánh nổi. Nếu như ngươi nhìn thấy, nhất định phải nói cho chúng ta biết!

    Tô Chuyết hiểu được, cười lạnh nói:

    - Ta tưởng là chuyện gì, hóa ra là bọn nô tài ép con gái nhà lành làm kỹ nữ!

    Đám hán tử nghe vậy thì giận dữ, tên râu quai nón mắng:

    - Nguyên lai là ngươi đang khinh thường chúng ta! Con mẹ đó nhất định là được ngươi che giấu rồi!

    Nói xong giơ côn bổng lên đập thẳng về phía Tô Chuyết.

    Tên cầm đầu còn có chút lương tri, không muốn gây họa tới người ngoài, bật thốt lên hô:

    - Lão tam, không được!

    Nhưng mà đã chậm một bước. Cây gậy trong tay tên râu quai nón đã nện xuống đỉnh đầu Tô Chuyết. Mấy người nhắm mắt lại, không đành lòng nhìn cảnh Tô Chuyết vỡ toang óc.

    Ai ngờ cũng không nghe thấy thanh âm gậy gỗ nện vào xương đầu truyền đến, đám người trợn mắt nhìn, chỉ thấy Tô Chuyết nhấc tay nhẹ nhàng cầm một đầu gậy gỗ. Sắc mặt tên râu quai nón nghẹn đến đỏ bừng, bất kể dùng sức thế nào cây gậy kia cũng không hạ xuống được. Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn xem một màn quỷ dị này. Chỉ thấy Tô Chuyết nở nụ cười, giống như căn bản không dùng khí lực vậy.

    Đột nhiên Tô Chuyết cười lạnh một tiếng, ngầm vận nội lực, một đoạn gậy gỗ nắm trong tay bống nhiên rung động "Xì... Xì...", trong chớp mắt biến thành một đống mảnh vụn rơi vãi xuống mặt đất. Mấy tên hán tử cục mịch kia khi nào gặp qua cảnh tượng bực này, mỗi người trợn to hai mắt, mặt mũi tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi. Ngoài miếu từng trận gió rét, đám người chỉ cảm thấy lưng phát lạnh. Ánh lửa chiếu rọi đến gương mặt kinh khủng của tượng thần bằng bùn, tên râu quai nón bỗng nhiên hô một câu:

    - Có quỷ!

    Vứt xuống một nửa gậy gỗ trong tay, xoay người chạy mất.

    Những người khác nghe hắn hô một tiếng này, càng tăng thêm kinh khủng, cũng dồn dập vứt xuống gậy gỗ, quay người chạy trốn không còn một mảnh. Tô Chuyết mỉm cười, nhìn xem gậy gỗ đầy đất, tự nhủ:

    - Đang lo không có củi đốt liền có người đưa tới!

    Y chợt nhớ tới thiếu nữ trốn phía sau tượng thần, thanh âm run rẩy còn chưa ngừng. Tô Chuyết hô:

    - Ra đi, bọn chúng đi hết rồi!

    Thiếu nữ kia nhô ra gương mặt xinh đẹp tái nhợt, khẩn trương nhìn nhìn, quả nhiên chỉ nhìn thấy một mình Tô Chuyết, lúc này mới yên lòng đi ra. Nàng vội ôm tay, run lẩy bẩy đứng xa xa, nghi ngờ nói:

    - Vừa rồi tiểu nữ nghe thấy bọn chúng hô có quỷ. Chẳng lẽ nơi này có quỷ ư?

    Tô Chuyết nghe vậy cười một tiếng, đáp:

    - Nơi này chỉ có một mình ta, chẳng lẽ cô nói ta là quỷ sao?

    Nụ cười này của y làm cho ngươi ta như tắm gió xuân. Thiếu nữ cũng cười theo, nói:

    - Các hạ cười lên rất giống cha tiểu nữ, dĩ nhiên không phải là quỷ!

    Nói xong lại đến gần đống lửa một chút.

    Tô Chuyết sững sờ, thầm nghĩ, cô bé này ít ra cũng mười bảy mười tám tuổi rồi, cha nàng hẳn là bốn mươi tuổi, chẳng lẽ ta trông già vậy sao? Y vô ý thức sờ sờ mặt, mấy ngày liên tục đi đường, không có chỗ rửa mặt cho tốt, thật có chút vẻ tang thương. Y nhìn thấy toàn thân thiếu nữ ướt đẫm, nhịn không được nói:

    - Ngươi mặc quần áo ướt sẽ bị lạnh. Không bằng thay đồ rồi đem hơ lửa!

    Lời mới vừa rời miệng liền có chút hối hận. Cô gái này chạy nạn ra ngoài, cả áo ngoài cũng không mặc. Mà trong hành lý của mình cũng chỉ có mấy món nội y thay giặt. Chẳng lẽ lại muốn mình cởi áo quần áo trên người ra cho nàng?

    Thiếu nữ do dự một hồi, rốt rục không chịu nổi rét lạnh, gật đầu, nói:

    - Vậy... Vậy các hạ quay lưng đi...

    Mặc dù Tô Chuyết không phải là loại người cổ hủ, nhưng cũng không phải đồ háo sắc, nghe vậy quay người đưa lưng về phía thiếu nữ. Lại nhặt gậy gỗ trên đất dựng thành một giá đỡ để thiếu nữ treo quần áo lên. Không bao lâu, liền nghe thấy thanh âm cởi quần áo rì rào sau lưng. Tô Chuyết có chút tâm viên ý mã, trước mắt lại hiện ra gương mặt tinh xảo của thiếu nữ.

    Y vội vàng bài trừ tạp niệm trong đầu, cố ý lời hỏi:

    - Cô tên là gì? Làm sao lại trốn đến nơi đây?

    Thiếu nữ vừa cởi quần áo, vừa đáp:

    - Tiểu nữ họ Đoàn, tên là Lệ Hoa, cha có khi gọi tiểu nữ là Tiểu Y, đó là nhũ danh của tiểu nữ. Về sau mụ mụ Thúy Hồng Lâu lại lấy tên Thanh Mai cho tiểu nữ, quả thật là khó nghe, tiểu nữ không thích! Bất quá các hạ muốn gọi sao thì gọi.

    Tô Chuyết nhịn không được hỏi:

    - Vì sao?

    Đoạn Lệ Hoa đáp:

    - Bởi vì tiểu nữ thấy các hạ giống người tốt!

    Tô Chuyết bất đắc dĩ cười cười, thầm nghĩ, ta vốn không phải là người xấu, sao mà gọi là giống người tốt chứ? Y đột nhiên hỏi:

    - Mẫu thân cô là họ Dương hay là họ Liễu?

    Đoạn Lệ Hoa giống như gặp quỷ, cả kinh nói:

    - Mẫu thân họ Dương, làm sao các hạ biết được?

    Tô Chuyết cười nói:

    - Tích ngã vãng hĩ, dương liễu y y (Khi đi tha thướt cành dương, khi về mưa tuyết phũ phàng tuôn rơi). Chữ Y này rất khó nhập danh. Câu cuối cùng của bài thơ này là, ngã tâm thương bi, mạc tri ngã ai (Lòng ta buồn bã thương đau, ta buồn ai biết ta rầu ai hay). Ta đoán cha cô gọi cô là Tiểu Y là đang nhớ mẫu thân cô!

    Dường như lúc này Đoạn Lệ Hoa mới hiểu được, nói ra:

    - Lúc tiểu nữ còn nhỏ mẫu thân đã qua đời, cha vẫn luôn một thân một mình. Mấy năm trước, bởi vì cha phạm vào vương pháp nên bị sung quân. Tiểu nữ cũng bị sung làm quan kỹ bán vào Thúy Hồng Lâu. Ngày hôm qua gã Tôn thiếu gia kia bỗng nhiên bảo hôm nay muốn tới...

    Nàng chợt ngậm miệng không nói tiếp.

    Tô Chuyết nghi ngờ nói:

    - Tới làm gì?

    Đoạn Lệ Hoa ngập ngừng nói:

    - Hắn nói là tới... Tới... Phá thân... Cho tiểu nữ...

    Nói xong sắc mặt vốn đang tái nhợt lập tức biến thành đỏ bừng.

    Tô Chuyết quay lưng lại, không nhìn thấy nét mặt của nàng, nhưng cũng xấu hổ vô cùng. Loại sự tình này để cho một thiếu nữ chưa trải việc đời như nàng nói ra miệng, đích xác là khó xử. Tô Chuyết biết mình lanh mồm lanh miệng, lúc này không nhịn được muốn quất cho mình hai cái bạt tai.

    Y lúng túng ho khan hai tiếng, lại nghe đoạn Lệ Hoa nhỏ giọng nói:

    - Xong rồi...

    Tô Chuyết xoay người nhìn, nhịn không được lại xoay người lại. Nguyên lai Đoạn Lệ Hoa bỏ đi quần áo ướt, nhưng không có quần áo để thay, chỉ mặc một bộ áo lót trắng thuần, hai cánh tay ôm chặt đầu vai trần trụi, lại không che được xuân quang ở địa phương khác. Tô Chuyết vội vàng cởi xuống áo lông trên người, đưa về phía sau cho nàng, nói:

    - Mặc vào đi!

    Đoạn Lệ Hoa nghe lời tiếp nhận. Tô Chuyết đợi nàng mặc xong rồi mới xoay người. Thiếu nữ tuy là phủ thêm quần áo, nhưng cũng chỉ có thể che đến đùi, một đôi bắp chân trần trụi y nguyên lộ ra bên ngoài. Tô Chuyết thầm nghĩ, cũng không thể cởi quần mình cho nàng được. Bởi vậy chỉ có thể làm ngơ.

    Hai người xấu hổ hồi, Đoạn Lệ Hoa trông thấy Tô Chuyết cởi áo lông cho nàng, còn y chỉ mặc một bộ áo trong đơn bạc, quan tâm nói:

    - Có lạnh không?

    Tô Chuyết lắc đầu đáp:

    - Ta không lạnh!

    Nói xong ngồi xuống, phát ngọn lửa lớn chút.

    Đoạn Lệ Hoa ngồi xuống đối diện y, bỗng nhiên lại nói:

    - Tiểu nữ có thể ngồi cạnh các hạ được không?

    Tô Chuyết nghi hoặc mà nhìn nàng. Đoạn Lệ Hoa đưa tay chỉ tượng thần đối mặt mình, nói:

    - Sơn thần này quá dọa người!

    Tô Chuyết bất đắc dĩ cười gật đầu. Đoạn Lệ Hoa mừng rỡ ngồi qua, không kịp chờ đợi hỏi:

    - Các hạ là ai? Làm sao lại ở một mình trong cái miếu đổ nát này?

    Tô Chuyết gẩy đống lửa, cười đáp:

    - Cô thấy ta giống người nào?

    Đoạn Lệ Hoa nghiêm túc nghĩ nghĩ, nói:

    - Các hạ có vẻ giống cha tiểu nữ, đều là người đọc sách. . .

    Tô Chuyết có chút bất đắc dĩ, đây đã là nàng lần thứ hai nàng lấy mình so sánh với phụ thân nàng. Đoạn Lệ Hoa tiếp tục nói:

    - Bất quá các hạ không giống người làm quan mà giống như là tiên sinh dạy học!

    (chưa xong còn tiếp. )


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Góp ý

    https://truyen.tangthuvien.vn/doc-tr...uyen-ky---edit
    Tuy thân là con người, lại vọng cầu thiên đạo, tất có tai họa bất ngờ, nhưng con người chúng ta vốn đi về phía trước, mặc dù đường xá nhiều kiếp nạn, nhưng bước chậm đi về phía trước, thì vẫn có ngày sẽ thành công. Nhân gian thương thiên, vốn không phân biệt, đạo bất đồng, lại có duyên.

    ---QC---


  10. Bài viết được 4 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    ongnoibephuong,plhpk81,voma,xuan can,
Trang 59 của 81 Đầu tiênĐầu tiên ... 949575859606169 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status