Đâu đó trong xóm x, làng xx là tiếng đánh đập, tiếng chửi rủa của một người đàn ông, tiếng van xin của người đàn bà xen lẫn là tiếng xì xào bàn tán của mọi người:
Ông chủ quán cơm vừa dùng chân đạp người phụ nữ khốn khổ vừa quát:
- Mụ đàn bà điên này, sao mày ngày nào cũng đến đây quấy rối quán của tao vậy hả? Mày định ám tao đấy à? Cút ngay.
Người phụ nữ chưa chịu đi vẫn cố gắng ôm lấy chân ông chủ quán van xin:
- Tôi xin ông... van ông... - Rồi xòe bàn tay ra - Cho tôi bát cơm... Khụ khụ... Con tôi ngày hôm qua chưa ăn được chút... khụ khụ... nào vào bụng.
Bất đắc dĩ, chủ quán mới mang ra một đĩa cơm, đưa cho người phụ nữ:
- Đó... Giờ thì cút đi, cấm đến đây nữa.
Người phụ nữ thì vui vẻ, mặc cho người khác xỉa xói, vẫn đứng dậy cảm ơn chủ quán bằng giọng khàn khàn.
Khi đến căn nhà tồi tàn , người phụ nữ chạy vào, mặc kệ những vết thương. Chạy đến bên một đứa trẻ khoảng chừng 9-10 tuổi, bà cố lấy lại giọng vui vẻ:
- Con ăn đi này... Mẹ rửa bát chăm chỉ nên ông chủ thưởng đó...
Do ngày hôm qua không có gì ăn, lại nhìn thấy đĩa cơm ngon, cậu bé liền cắm cúi ăn... Một lúc, cậu đưa cho người mẹ và nói bà ăn đi...

Bà cười hiền hậu:

- Ăn đi... Tiểu Hàn... Mẹ ăn ở chỗ làm rồi.

- Ngon lắm... Ăn miếng đi.

Người phụ nữ chỉ gật gật rồi bốc miếng nhỏ trong đĩa cơm của con để lót dạ.

Bà nói dối Tiểu Hàn là do lòng tự trọng của cậu rất cao, nếu biết sự thật thì liệu... cậu có tha thứ cho bà không?

Chiều chiều, trời vẫn còn nắng nóng, Tiểu Hàn ra đường để đỡ nóng.
Chợt, có hai đứa trẻ khác đến. Đứa thứ nhất trêu ghẹo:
- Đây chẳng phải là Thế Hàn sao?
Đứa thứ hai châm chọc:
- À ha... Đúng rồi. Nó có cơm ăn để lót dạ rồi mà. Ha ha...
Dường như chưa hiểu lắm ý nghĩa của đứa thứ hai. Đứa thứ nhất nói:
- Tao còn nghe mẹ tao nói là sáng nay mẹ nó quỳ xuống chân ông chủ quán cơm để xin cơm đó... Ha ha... Mãi ổng mới bố thí cho hộp cơm thừa...
Rồi hai chúng nó cười to lên...
" Con ăn đi này... Mẹ rửa bát chăm chỉ nên ông chủ thưởng đó..."
Những giọt nước mắt lăn dài trên má Hàn...
Cậu cười - một nụ cười đau xót...
- Làm việc à? Ăn rồi à? Cơm ông chủ chỗ làm cho à? Ha ha...
Cậu quay về nhà...

Bữa tối không có gì để ăn nên mẹ con cậu đi ngủ sớm...

Sáng hôm sau, Tiểu Hàn thức dậy... Không thấy mẹ cậu đâu, cậu chạy ra ngoài tìm thì chợt thấy đám đông đang tụ lại và bàn tán xôn xao.

Tò mò, cậu cũng qua xem thử và sững người...

Tâm điểm nhìn và bàn tán của đám đông chính là mẹ cậu và một ông chủ quán...

Và mẹ cậu đang quỳ xuống, lau giày cho ông ta... Cậu chợt khóc:

- Mẹ...

Người mẹ đang cặm cụi thổi và lau lau chiếc giày, chợt nghe thấy tiếng gọi liền ngẩng lên, bà sững người:

- Tiểu Hàn... Mẹ...

- Tôi ghét bà. - Nói xong cậu chạy đi.

Người mẹ cũng đuổi theo, vừa chạy vừa khóc, vừa chạy vừa gọi tên cậu...

Tiểu Hàn cứ cắm đầu chạy, nỗi nhục mà mẹ cậu đã đem lại cho cậu, buồn bã, chán nản...

Cậu cứ chạy... dùng hết sức mình để chạy...

Cậu đâu biết rằng, có chiếc xe ô tô đang tiến nhanh về phía cậu khi cậu đang băng qua con đường...

- TIỂU HÀN... CẨN THẬN... - Mẹ cậu hét lên.

Tiểu Hàn sững người, cậu cứ đứng im vì không biết làm gì cả...

Cậu cứ đứng im, chiếc xe cứ lao về phía cậu.

Chợt, một lực đẩy đẩy cậu văng lên ra xa...

"Rầm"

- Này... Cô... Tỉnh lại đi...

Tiểu Hàn ngồi dậy, nhìn mọi vật...

Cậu chưa chết... Thế tiếng va chạm kia là...

- MẸ. - Cậu nhìn vào người phụ nữ nằm trên vũng máu kia rồi chạy lại, ôm lấy bà - Mẹ, tỉnh lại đi, mẹ... Mẹ, mẹ có nghe con nói không?

Người đàn ông cạnh mẹ cậu lúc này - đồng thời là người lái chiếc xe ô tô lên tiếng:

- Này cháu, xe cấp cứu tới rồi, mau đưa bà ấy vào bệnh viện.

Từng tiếng còi xe vang lên, lòng cậu như lửa đốt.

Chiếc xe dừng lại, các bác sĩ đưa mẹ cậu vào... Vừa chạy theo, cậu liên tục gọi:

- Mẹ, mẹ... Mau tỉnh lại đi... Hic hic... Con xin lỗi, xin lỗi mẹ nhiều lắm...

- T... iểu... Hàn... Con ngoan đừng...g khóc... - Bà mở mắt, cố giơ bàn tay ra nắm lấy bàn tay của Tiểu Hàn.

- Mẹ... đừng nói gì hết, cố lên... Mẹ sẽ không sao đâu.

- Mẹ... x... x... xin... lỗi... c... - Nói đến đây, bà ngừng lại...

- Mẹ... Mẹ... Mẹ... - Cậu như hét lên.

Các bác sĩ cản cậu và nói rằng hãy chờ ở ngoài...

Từng giây, từng phút trôi qua với cậu dài như một thế kỉ.

Cuối cùng, cửa phòng cấp cứu cũng mở... Tiểu Hàn bật dậy cùng người chủ chiếc xe ô tô:

- Bác sĩ... Mẹ cháu...

- Các bác rất tiếc... Mẹ cháu đã...

- Bác nói dối... - Cậu ngất đi.

Tỉnh dậy thì thấy cảm thấy mệt mỏi.

- Cháu tỉnh rồi à? - Người chủ chiếc xe nói.

- Đây là đâu?

- Đây là bệnh viện, cháu bị ngất.

- Mẹ cháu...

- Bác sẽ lo hậu sự cho mẹ cháu... Bác xin lỗi...

Tiểu Hàn thất thần, ba cậu đã mất để lại đống nợ cho mẹ con cậu, mẹ cậu bắt buộc phải bán nhà và dọn về một ngôi nhà hoang (ngôi nhà bây giờ) để sống. Giờ mẹ cậu cũng rời xa cậu.

- Nếu cháu không phiền, hãy dọn đến ở cùng bác...

- Cháu... - Tiểu Hàn ấp úng...

- Bác là người đã đụng phải mẹ cháu. Bác xin lỗi và bác muốn sửa chữa lỗi lầm đó. Thật ra, vợ chồng bác cưới nhau đã lâu mà chưa có con... Nên bác muốn nhận con làm con nuôi.

Hậu sự của mẹ Hàn đã xong. Cậu sống trong ngôi nhà to lớn với tình yêu thương của cha mẹ nuôi.

Gần 20 năm sau, Hàn đã trở thành một doanh nhân thành đạt, có tiếng tăm.

Và cậu không bao giờ quên cậu có được ngày hôm nay là nhờ bố mẹ nuôi và hơn hết là nhờ sự quan tâm, chăm sóc, hết lòng, sẵn sàng hi sinh vì cậu của người mẹ. Cậu không bao giờ quên hình ảnh mẹ cậu, không bao giờ quên tình mẹ bao la và thiêng liêng ấy.

_HẾT_

P/S: Tình mẹ bao la như biển thái bình...