Đại Hiệp Truyền Kỳ (Thần Châu Kỳ Hiệp hệ liệt - Hậu truyện)
Ôn Thụy An
Nguồn: http://www.b111.net/wuxia/wra-daxia/index.htm
Website: ongiavohiep.wordpress.com/dhtk
Chương 6: "Khí bá" Thái Thệ
Người dịch: ngocha19
Ba chiếc chén sứ nhỏ dù bị phá vỡ, nhưng võ công của ba người “Khai khai tẩu” Chân Lệ Khánh, Giang Thương Dương, Cô Hạnh Thôn tuyệt không phải chuyện đùa; cùng lúc ba chiếc chén sứ bị phá vỡ thì ba tình hình khác nhau cũng lập tức xuất hiện!
Khí công của Thái Thệ phá vỡ chén trong tay, ba người trở tay không kịp, nhưng chén vừa vỡ, cả ba đều là phách chủ một phương, nếu bại dưới tay thủ hạ của Công tử Tương, chuyện truyền ra ngoài rồi thì còn đâu mặt mũi, sau này không còn chỗ đứng trên giang hồ.
Chân Lệ Khánh hét lớn một tiếng, chén rượu bị giữ lại trong thiết trảo của lão, liền bị bóp ra thành bột vụn, từ kẽ tay chảy xuống.
Giang Thương Dương cứu vãn không kịp, một chưởng đánh xuống ngay trước khi chén rượu kịp vỡ, “phanh” một tiếng đã đánh cho mảnh vỡ toàn bộ cắm ngập vào mặt bàn.
Chén rượu trong tay Cô Hạnh Thôn vỡ “choang” một tiếng, nhưng ngay trong sát na này nội lực hắn đã vận lên thành chén, dùng xảo kình giữ những mảnh chén lại; năm ngón tay hắn nhẹ nhàng nâng chiếc chén lên, từ thân chén đến miệng chén xem ra vẫn nguyên vẹn là một chiếc chén uống rượu, như thể chiếc chén không hề thay đổi.
Nhưng rượu trong chén của ba người đều đã bắn cả lên y phục.
Ba người dùng sức, dùng lực, dùng xảo kình giải mối nguy chén vỡ, nhưng mặt mũi vẫn như sa sầm hết cả lại. Chân Lệ Khánh “bình” một tiếng đánh một chưởng lên mặt bàn, bất thần đứng dậy giận dữ hỏi: “Bây giờ là dựa vào họng to sao?”
Giang Thương Dương cũng biến sắc mặt đứng dậy, Cô Hạnh Thôn lại quay ra phía Công tử Tương nói: “Ta cũng muốn thỉnh giáo công tử, cuối cùng là có ý tứ gì?”
Công tử Tương quay ra Thái Thệ lắc đầu, Thái Thệ lập tức cung kính buông thõng hai tay, hệt như một lão gia nhân bình thường vẫn luôn theo sau lưng chủ. Công tử Tương nói: “Ba vị có chỗ không biết… Trong nhà vãn sinh, tất cả mọi người đều mang một lòng ngưỡng mộ Tiêu đại hiệp, lúc ba vị nhắc tới Tiêu đại hiệp lời lẽ hơi có phần khó nghe… Huống hồ thần lệnh, thiên thư quả thật không nằm trong tay vãn sinh; vãn sinh vì tìm kiếm Tiêu đại hiệp đã khiến mọi người trong gia môn phí công phí sức, mà một chút tin tức cũng không có, ba vị thật là tin nhầm lời đồn đãi rồi…” Ánh mắt hắn nhìn xoáy sâu xuống đất, giọng nói đều đều.
“Về phần ba vị vừa mới nhắc tới môn nhân của vãn sinh, lại đem so sánh với Khổng phu tử, quả thực làm vãn sinh xấu hổ không dám nhận… Vãn sinh không dám làm cao, môn nhân chỉ dám thu nhận bảy mươi mốt người, không dám vượt qua con số bảy mươi hai môn đồ của tiền nhân. Những người môn nhân này kỳ thực đều là sinh tử chi giao với vãn sinh… Ba vị tiền bối cũng nhắc tới vãn sinh và Đường cô nương, có lẽ là không biết Đường cô nương là nữ tử mà vãn sinh rất ngưỡng mộ, không dám có ý gì mạo phạm. Có thiên địa, vãn sinh, chư vị ở đây, thật sự đối với Đường cô nương vô cùng tôn kính; vì thế Thái bá nhất thời kiềm chế không nổi mới đắc tội với các tiền bối, vãn sinh xin được thay mặt tạ tội…”
Nói xong liền đứng dậy uống rượu, những lời này của hắn đã lý giải cho việc Thái Thệ dùng khí công phá chén rượu mà ai cũng tận mắt chứng kiến, lại đem việc không tìm được Tiêu đại hiệp giải thích rõ ràng, ngụ ý là “coi như ta lừa dối, chẳng lẽ bao nhiêu môn sinh tử đệ hao tâm tổn trí cùng tham gia tìm kiếm cũng lừa dối cả hay sao?” Giang Thương Dương, Chân Lệ Khánh nhất thời phát tác không được, Cô Hạnh Thôn cũng phải ngậm miệng. Người ta dùng lễ thành thực đối đãi, chẳng lẽ mình cứ ép cứng hay sao?
Lại nghe Lạc Hoa Nương Tử ỏn ẻn cất tiếng nói: “Công tử.”
Công tử Tương thản nhiên nói: “Mạc tiền bối có gì chỉ giáo?”
Mạc Thừa Hoan cố ý đem giọng tình tứ ra nói: “Một tiếng ‘tiền bối’ của công tử khiến nô gia già đi mấy phần rồi, kỳ thực tuổi tác của ta so với công tử cũng không lớn hơn bao nhiêu.”
Chân Lệ Khánh cùng Giang Thương Dương thực sự không thể chịu nổi thứ ngôn ngữ buồn nôn này, may mà Lạc Hoa Nương Tử cũng coi như biết tính toán, ả nở nụ cười rộng tới tận mang tai rồi nói: “ công tử một mực thề thốt việc không tìm được Tiêu đại hiệp, chúng ta cũng không biết làm thế nào, cũng không thể đem công tử ra ăn tươi nuốt sống…” Lúc nói đến chỗ “ăn tươi nuốt sống”, ánh mắt như long lanh ướt át nhìn về Công tử Tương, bộ dạng tựa như nhện tinh trong Bàn Ti động nhìn Đường Tăng trong nồi.
“Chỉ là nếu công tử đã dùng lễ vãn bối để đối đãi, Lạc Hoa Nương Tử ta cũng đành cậy già lên mặt nói thẳng; công tử ít ra cũng đã hao tổn rất nhiều thời gian, tốn nhân lực cực lớn đi tìm Tiêu Thu Thủy… Trong lòng công tử hẳn đã kiên quyết, chúng ta cũng chấp nhận thoái lui; chỉ mong công tử chỉ cho người ở nơi nào, vật ở nơi nào, vậy là được rồi, chúng ta cũng xin nói một chữ ‘tạ’.”
Mấy câu đó ngược lại rất hợp tình hợp lý, Cô Hạnh Thôn, Chân Lệ Khánh, Giang Thương Dương ba người không kìm được phải gật đầu. Công tử Tương nhíu mày nói: “Mấy lời thẳng thắn này của tiền bối thực là đi thẳng vào lòng người; nếu như vãn bối biết được tung tích của Tiêu đại hiệp, nhất định sẽ bẩm báo, chỉ là…” nói đến đây lại ngưng lại.
Lại Hoa Nương Tử chẳng khác nào dẫm phải dằm, cả giận nói: “Tức là nói, công tử tìm kiếm hồi lâu như vậy mà một điểm manh mối cũng không có?”
Công tử Tương nói: “Cũng không phải hoàn toàn không có, chỉ là không nắm chắc mà thôi.”
Lạc Hoa Nương Tử hỏi lại ngay: “Vậy nơi tiếp theo mà công tử muốn toàn lực tìm kiếm, có thể cho biết hay không?”
Công tử Tương cười khổ nói: “Thực không dám giấu, nơi tiếp theo mà vãn sinh muốn tìm kiếm, quanh đi quẩn lại vẫn là phế tích Đường môn.”
Cô, Giang, Chân, Mạc bốn người liếc nhìn nhau, cuối cùng người lên tiếng lại là Mạc Thừa Hoan: “Không phải mụ già này không tin lời công tử, mà là Thục trung Đường gia ngày đó giao tranh với Phích Lịch đường đã bị san thành phế tích, người của Đường gia cũng phải di dời về phía Tây xuống đất Xuyên; sau này khi Tiêu đại hiệp xuất hiện chính là ở Đường gia bảo, cùng Đường lão thái thái đánh một trận cho tới nay còn chưa rõ sống chết… Dù cho người võ lâm ai cũng đã biết quá rõ việc này, nhưng những năm gần đây vì tìm kiếm Tiêu đại hiệp, Vong Tình Thiên thư hay Thiên Hạ Anh Hùng lệnh mà đã nỗ lực tìm kiếm trong phế tích Đường gia bảo tới trăm ngàn lượt… Vậy mà công tử thời gian này khổ tâm chuẩn bị, suy nghĩ tìm tòi, rốt cuộc vẫn là tới phế tích Đường gia, việc này không phải… không phải làm cho người ta muốn tin cũng không cách nào tin được hay sao?”
Công tử Tương nói: “Tiền bối nếu như không tin, vãn sinh cũng hết cách, chỉ là lời vãn sinh nói hoàn toàn là sự thật.”
Không biết vì sao mà lời nói cùng thần thái của Công tử Tương quả thực khiến người khác rất dễ tin tưởng, cảm giác vô cùng chân thành; Lạc Hoa Nương Tử liền bình tĩnh trở lại, Cô Hạnh Thôn, Giang Thương Dương, Chân Lệ Khánh ba người nhất thời cũng không biết nói gì. Trọng Tôn Tiều đứng cạnh Công tử Tương lại cười nói: “Chư vị lần này nếu không có chuyện gì khác nữa, thì công tử nhà ta còn rất nhiều việc cần xử lý… E là phải xin thứ lỗi không thể nghênh tiếp được nữa, mọi chuyện ở đây để tại hạ thay công tử coi sóc là được…”
Câu này rõ ràng là “Lệnh đuổi khách”, tứ đại phách chủ đều là tôn sư một phương, đương nhiên không có chuyện nghe mà không hiểu. Cô Hạnh Thôn nhíu mày, cất tiếng chất vấn trước: “Công tử nói chúng ta đều tin, bằng vào uy tín của công tử, chúng ta cũng không dám ở đây quấy rầy thêm nữa… Chỉ có điều, để cho tiện, còn muốn mượn ở chỗ công tử một ‘sự vật’.”
Công tử Tương nói: “Vật gì?”
Cô Hạnh Thôn lại cười khặc khặc hai tiếng, nói: “Là một người.”
Công tử Tương nói: “Người nào?”
Cô Hạnh Thôn nhấn mạnh từng câu từng chữ: “Đường Phương, Đường cô nương.”
Một câu này phát ra, đám môn sinh đệ tử sắc mặt đại biến.
Cô Hạnh Thôn nói ngay: “Lão phu muốn mượn Đường cô nương, tuyệt đối không có ác ý gì, chẳng qua là vạn nhất Tiêu đại hiệp vẫn còn khỏe mạnh tại thế, chúng ta có Đường cô nương đi cùng khi đó gặp mặt nói chuyện cũng dễ hơn một chút; mong công tử cam tâm tình nguyện thành toàn cho.”
Lần này mấy người Giang Thương Dương, Chân Lệ Khánh, Mạc Thừa Hoan đều hiểu ra, nếu giữ được Đường Phương trong tay, chí ít có ba cái đại lợi: thứ nhất, đặt Công tử Tương vào cảnh “sợ ném chuột vỡ bình”, sẽ không tranh đoạt bảo vật với mình. Thứ hai, khi tiến vào phế tích Đường gia, Đường môn mặc dù đã hủy, nhưng kiến trúc của Đường gia tinh vi phức tạp, chỉ không cẩn thận một chút cũng nguy hiểm trùng trùng; mấy năm qua những kẻ vì điên cuồng tìm kiếm bảo vật mà bỏ mạng ở phế tích Đường gia không phải là ít, nếu có Đường Phương dẫn đường là có thể tránh được. Thứ ba, cũng là điểm quan trọng nhất, nếu Tiêu Thu Thủy vạn nhất chưa chết, có Đường Phương làm con tin, không lo Tiêu Thu Thủy không ngoan ngoãn giao ra Thiên Hạ Anh Hùng lệnh và Vong Tình Thiên thư.
Cô Hạnh Thôn mưu sâu kế hiểm, toan tính sâu xa, hơn nữa còn chỉ ra mục đích rõ ràng; Chân, Giang, Mạc ba người trong chuyện này đương nhiên là “tâm ý tương thông”. Giang Thương Dương nói ngay: “Công tử đã không giữ Thiên Hạ Anh Hùng lệnh, cũng không đưa ra Vong Tình Thiên thư, lời công tử nói đương nhiên là nhất ngôn cửu đỉnh, những thứ này chúng ta đều không truy cứu nữa… Còn về Đường cô nương, chẳng qua là mượn vài ngày, nhất định lấy lễ thượng khách mà đối đãi, chắc công tử không nỡ cự tuyệt người từ ngoài ngàn dặm tới chứ?”
Không ngờ Công tử Tương – vốn trước giờ luôn nhã nhặn bình tĩnh, không thích phẫn nộ – sắc mặt bỗng trầm xuống, nói hai chữ gọn gàng dứt khoát: “Không được.” Lời như chém đinh chặt sắt, tuyệt tình không một kẽ hở.
Lần này khách đến ba mươi bốn người sắc mặt đồng loạt thay đổi. Chân Lệ Khánh nghĩ thầm: tay thế gia công tử này thật là chưa từng thấy qua thủ đoạn của Thập Phương Phách chủ, rõ ràng không coi đám người bên mình ra gì! Lão quyết định rung cây nhát khỉ một phen, Công tử Tương này là hạng người chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, liền nhe răng nói: “Công tử Tương, ngươi trước một câu không được, sau một câu không cho, thật muốn chúng ta tìm đến núi vàng rồi lại về tay không hả?”
Công tử Tương nói: “Đường cô nương là khách quý của chúng ta ở đây, trừ phi là nguyện ý của chính Đường cô nương… Nếu không, vãn sinh dù còn một hơi thở, bất luận là kẻ nào cũng không thể ép buộc nàng.”
Công tử Tương một thân tao nhã bình hòa lại nói ra những lời dứt khoát như vậy, một kẽ hở cũng không có, mấy người Cô Hạnh Thôn cũng biết cục diện lần này khó có chuyện dễ dàng, chẳng qua là đối phương người đông thế mạnh, muốn chiếm phần hơn e rằng cũng không dễ. Đúng lúc này chợt nghe tiếng người huyên náo ầm ĩ, Công tử Tương chau mày nói ngay: “Cho bọn họ vào.”
Thanh âm cuồn cuộn truyền ra không dứt, chỉ chốc lát lại có năm sáu mươi nhân vật võ lâm chen nhau tiến vào; nhìn áo quần phục sức thì có tăng có đạo có tục, hơn nữa hảo hán giang hồ hắc bạch lưỡng đạo đều đi lẫn vào nhau. Mấy kẻ cầm đầu vừa thấy tứ đại phách chủ đang ngồi đó thì vội vàng hô chúng nhân tới chắp tay thi lễ.
Nguyên là tứ đại phách chủ trong võ lâm có vị trí hơn xa những nhân vật thông thường; mà những tay giang hồ hắc bạch lưỡng đạo này lần này đến đây, chính là do gần đây trên giang hồ truyền đi lời đồn: Công tử Tương đã lấy được Vong Tình Thiên thư và Thiên Hạ Anh Hùng lệnh; liền tìm tới hy vọng kiếm được một bát canh; không hẹn mà gặp lại cùng Đông Nam, Tây Nam, Tây Bắc, Đông Bắc phách chủ có chung ý đồ đen tối.
Tứ đại phách chủ thấy bỗng nhiên có nhiều người đến như vậy, thanh thế đại tăng nhưng cũng cảm thấy lo lắng, sao những người này hôm nay lại tụ hợp thành bè đảng mà kéo đến? Cô Hạnh Thôn sắc mặt không đổi, cười ha hả mà nói: “Hôm nay ngọn gió nào đem chư vị từ khắp Đông Nam Tây Bắc Trung về cả phủ Công tử đây vậy?”
Đứng đầu Đại Bằng bang là bang chủ Thang Thắng Hùng nói: “Lần này chúng ta tới đây thực ra là nhân một chuyện lớn. Nghe nói Đông Phương phách chủ Lục Kiến Phá, Lục đại vương muốn tới Lương Vương phủ, nên chúng ta đi một chuyến tới xem náo nhiệt, cũng nhân thể đưa lời thuyết phục Công tử gia.”
Thang Thắng Hùng này cũng là một nhân vật vô cùng khôn khéo, cất lời như thể rất thấu hiểu tâm tình sâu xa khó nói của Công tử Tương: “Người ta nói, quân tử vô tội nhưng có báu vật là mang tội; Thiên Thư, Thần Lệnh, đối với công tử một thân tôn quý mà nói thực ra là vô dụng; chi bằng sớm nhường lại cho đám giang hồ quen với đao kiếm máu me chúng ta được mở mang tầm mắt, chúng ta ngươi tranh ta đoạt, công tử lại tránh được phiền toái.”
Lời này vừa là khuyên nhủ lại cũng là đe dọa, Công tử Tương cười lắc đầu, nói: “Hảo ý của chư vị, tại hạ xin tâm lĩnh. Nói trăm ngàn câu cũng như một: sách, lệnh đều không có trên người ta, Đường cô nương cũng không thể đi cùng các vị.”
Giang Thương Dương thấy bên mình đang người đông thế mạnh, không bằng thừa dịp Đông Phương phách chủ Lục Kiến Phá thủ đoạn nham hiểm còn chưa tới, nhanh tay đem việc này giải quyết dứt điểm; nghĩ vậy liền gằn giọng nói: “Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, những lời này công tử đã từng nghe qua chưa?”
Công tử Tương căn bản không màng trả lời, Trọng Tôn Tiều đứng bên cạnh lại mỉm cười nói: “Một câu nói này Giang lão gia tử sáng nay trước cửa gia phủ đã nói qua rồi.”
Giang Thương Dương nghĩ đến Trọng Tôn Tiều một thân khinh công xuất quỷ nhập thần, chỉ cảm thấy sau gáy lại như có ai đó thổi vào, trong lòng có chút sợ hãi, “Chính tự kiếm” xem ra không thể đùa được. Ánh mắt y khẽ chuyển, chỉ thấy Chân Lệ Khánh đã tiến lên trước một bước, như đã rục rịch muốn động thủ, lập tức nói lảng đi:
“Trọng Tôn huynh, lời này của ngươi khách khí rồi, giao tình của hai ta mà động đao động kiếm thì không khỏi quá tổn thương hòa khí; chẳng qua lần này ‘Khai Sơn chưởng’ và ‘Khai thiên quyền’ của ‘Khai khai tẩu’ Chân lão gia tử mà bất đắc dĩ xuất ra, thì chỉ sợ Trọng Tôn huynh có muốn nhai cũng nhai không nổi rồi.”
Lần này hắn đem gánh nặng đổ hết sang Chân Lệ Khánh, Chân Lệ Khánh đương nhiên là ngẩn người ra, mà Trọng Tôn Tiều cũng không phản đối, mỉm cười nói: “Đang muốn mở mang tầm mắt.”
Câu này nói ra đã chọc giận Chân Lệ Khánh, lão bước ra một bước, trên đại sảnh liền vang lên một chuỗi âm thanh “rào rào” bạo liệt như hạt dẻ rang nổ; Chân Lệ Khánh đã tụ khí vận lực, khớp xương toàn thân đồng loạt rung động.
Âm thanh khớp xương rung động va vào nhau này lại đột ngột tăng cường!
Nhưng âm thanh đột ngột tăng cường ấy cũng không chỉ đến từ cơ thể Chân Lệ Khánh, mà còn đến từ cơ thể “lão đầu tử” già nua đang đứng sau lưng Công tử Tương.
“Khí bá” Thái Thệ!
Trên đại sảnh chỉ nghe thấy tiếng xương khớp “rào rào” của hai người này, ai nấy đều nín thở chờ xem hai đại cao thủ nội công này quyết đấu sinh tử!
Tình thế hai người hết sức căng thẳng, Cô Hạnh Thôn liếc ngang con mắt trắng dã, rồi bất thần nói chen vào: “Chúng ta làm sao thắng được mặt trời? Chẳng may thất bại thì sao, trước tiên phải tính toán cho kỹ lưỡng, tránh sau này để người ta cười chê, nói chúng ta nhắm mắt làm loạn, ha ha ha…”
Lạc Hoa Nương Tử đương nhiên cũng hiểu phải thừa nước đục thả câu, trong loạn cục mới có thể thu lợi, liền tát nước theo mưa mà cười nói: “Như vậy là được rồi, chúng ta rảnh rỗi thi đấu một trận, nếu người của công tử thắng, chúng ta lập tức phủi mông ra về, quyết không nói một lời… Bất quá nếu công tử bại…”
Công tử Tương vẫn cất giọng bình thản mà kiên quyết nói: “Thiên Thư, Thần Lệnh, quả thực không có ở chỗ ta, việc của Đường cô nương tại hạ cũng không thể quyết định thay được.”
Lạc Hoa Nương Tử thấy lời Công tử Tương chặn hết ý đồ của mình, ả cũng không hề động nộ, nói tiếp ngay: “Ta cả gan nói trước, nếu chúng ta may mắn thắng trận, công tử phải mở cửa phủ, mặc cho chúng ta vào tra soát.”
Công tử Tương không chút suy nghĩ, nói ngay: “Được.”
Chúng nhân không khỏi mừng thầm một trận: chỉ cần Công tử Tương chịu để cho đám người bên mình mặc nhiên tra soát, cho dù là tìm không ra bảo vật cũng có thể vơ vét trục lợi một phen; nghĩ vậy nét mặt ai nấy đều lộ rõ vẻ vui mừng.
Cô Hạnh Thôn không hổ là lão cáo già, nói ngay: “Không biết công tử muốn mấy trận định thắng bại? Muốn ai hạ tràng thi đấu?” Rồi không để cho Công tử Tương trả lời, giành nói tiếp luôn: “Võ lâm quy củ thông thường luôn là ba trận định thắng bại, công tử gia chính là người đứng đầu tất cả, một thân tôn quý, không cần mà cũng không tiện ra tay, vừa vặn cùng lão phu đứng ngoài lược trận, chỉ xem không động thủ, ha ha ha. Mà thủ hạ của công tử ‘Ca sam, Khí bá, Chính nhân quân’ vừa vặn là ba đại hùng binh; chúng ta một già một trẻ cùng làm trọng tài được chứ?” Dứt lời lại cười ba tiếng ha ha ha.
Mạc, Chân trong lòng hai người cùng nghĩ thầm: mặc dù lão quỷ kia chiếm được tiện nghi, không phải liều mạng một trận; nhưng mình nếu có thể đánh bại đối phương, cũng có thể xem là nở mày nở mặt trước đông đảo quần hào, cũng là một cái lợi lớn cho danh vọng ngày sau của mình.
Chỉ có Giang Thương Dương trong lòng biết rõ Trọng Tôn Tiều cũng không phải người dễ chọc vào, nhưng Trọng Tôn Tiều là người đứng đầu ba đại cao thủ “Chính, Khí, Ca” dưới trước Công tử Tương, chỉ cần mình không đụng hắn là có thể mười phần ăn chắc chín.
Vì thế ba người lần này thấy việc Cô Hạnh Thôn nói mấy câu mà đã nâng cao vị thế bản thân, không đếm xỉa đến người khác, đều không có phản đối gì, chỉ cùng cười lạnh một tiếng. Ba người trong lòng cùng đồng thuận: lần này cho lão cáo già ngươi được đắc ý, đến lúc ngươi đục nước béo cò, xem ba người bọn ta có liên thủ trị ngươi không! Nghĩ vậy ba người càng thêm tinh thần chung sức đối phó một kẻ địch.
Nhưng Cô Hạnh Thôn cũng có mưu tính riêng: hắn vóc người thấp bé, lại túc trí đa mưu, đánh giá tình thế có thể thấy Đông Phương phách chủ Lục Kiến Phá chốc lát nữa sẽ tới, đây chính là nhân vật khó giải quyết nhất; mình đổ gánh cho Mạc, Chân, Giang ba người đấu với đối phương, lúc Lục Kiến Phá tới nhất định sẽ cùng Công tử Tương chiến một trận, mình chỉ khoanh chân ngồi làm ngư ông đắc lợi. Lên trước tiêu hao khí lực không phải là hành vi của bậc trí giả, huống chi bây giờ hắn là trọng tài, ngang hàng với Công tử Tương, chuyện này chẳng cần ba hoa gì mà truyền ra ngoài cũng như dát vàng vào mặt.
Công tử Tương vẫn giữ vẻ bình thản lạnh nhạt như trước, không nói không rằng, khóe môi mỏng như khẽ nhếch lên. Cô Hạnh Thôn lại mau mắn nói tiếp: “Bên phía chúng ta đương nhiên là Chân gia, Giang gia, Mạc nương tử võ công mạnh nhất. Công tử nếu không phản đối, đối thủ do bọn họ tùy ý chọn lựa?”
Công tử Tương nói: “Huynh đệ bằng hữu của ta, đệ tử môn sinh của ta, bao nhiêu phần thắng đều là vinh quang của ta, bao nhiêu phần thua cũng chính là thất bại của ta.” Hắn hơi ngừng lại một chút, rồi nói tiếp: “Ở đây bất cứ ai xung trận cũng là đại diện cho Lương Vương phủ, đại diện cho ta.”
Đông Bắc phách chủ Cô Hạnh Thôn lòng thầm cười lạnh, Công tử Tương à, ngươi thật là đứa trẻ ranh không biết lợi hại, đem đám đệ tử ra đấu với ba đại phách chủ, thật là có chút ngông cuồng đó!
Chân Lệ Khánh, Mạc Thừa Hoan, Giang Thương Dương trong tâm lại phát nộ: tốt, lần này không đem ngươi ra rút nanh bẻ cánh thì bọn ta không xứng làm phách chủ một phương! Chân Lệ Khánh sớm đã muốn ra tay, liền tiến lên một bước nói: “Vị nào lên trước?”
“Khí bá” Thái Thệ bước một bước lên trước, chỉ thấy y tuổi tác đã cao, mặc dù thân hình gầy gò xương xẩu nhưng hai mắt sáng ngời có thần, râu tóc bạc trắng, nghiêm nghị có uy.
Không gian trong đại điện rất rộng rãi, hơn nữa còn trống trải, ít nhất cũng rộng đến mấy trượng. Thái Thệ bước nhanh mấy bước, trước tiên quay về phía Công tử Tương thi lễ, rồi lại quay ra chắp tay với quần hào, sau đó mới quay ra ôm quyền nói với Chân Lệ Khánh: “Chúng ta xin mời Công tử cùng…” Lời còn chưa dứt, Chân Lệ Khánh đã ra tay như thiểm điện!
“Đã muốn động thủ, cần gì phải đa lễ!”
“Khí bá” Thái Thệ sao liệu được phách chủ một phương có mặt mũi trên giang hồ lại đánh lén hèn hạ như thế, vội vàng không kịp chuẩn bị gì, mười ngón tay như thép ròng của Chân Lệ Khánh đã xuyên thẳng vào hai bên tả hữu huyệt “Thái dương” của Thái Thệ!
Thái Thệ nổi giận gầm lên một tiếng, không kịp né tránh, mãnh liệt gồng cứng hai bả vai, toàn thân rung động lách cách, lấy hai bả vai che chắn cho tả hữu hai huyệt Thái dương, chống đỡ một kích của Chân Lệ Khánh!
Chân Lệ Khánh mười ngón tay xuy xuy lướt gió đã cắm ngập vào hai bên vai của Thái Thệ, một kích của hắn không thể thừa cơ giết chết “Khí bá”, liền tức thì vận công lực “Khai sơn toái thạch”, muốn đem ngạnh lực xé cơ vai tả hữu của Thái Thệ thành hai mảnh!
“Khí bá” Thái Thệ không kịp phản kích, bảy mươi mốt môn sinh đứng nhìn cũng không khỏi thất kinh. Y mạnh mẽ áp khí vận lực, lại đem một cỗ khí lực lăng lệ ác liệt ngạnh tiếp với khí lực thấu tim liệt phổi ở song trảo của Chân Lệ Khánh.
Trong chốc lát, gương mặt Thái Thệ đỏ bừng, quần áo toàn thân đều như những phiến thiết giáp căng cứng lên phần phật; mà xương cốt toàn thân Chân Lệ Khánh cũng không ngớt kêu lên lách cách; một kẻ vận toàn lực muốn xé rách đối phương; một kẻ vận toàn lực chống đỡ không cho đối phương xé rách!
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile