TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 2 của 2 Đầu tiênĐầu tiên 12
Kết quả 6 đến 10 của 10

Chủ đề: Thập Nhất Kinh - Mộ Liệt

  1. #6
    Ngày tham gia
    Sep 2016
    Bài viết
    108
    Xu
    2,600

    Mặc định

    Thập Nhất Kinh


    Tác giả: Mộ Liệt


    Người edit: cuuvy

    Quyển 1


    Chương 5: Đích thân phận

    Hạo Thần quả thực không ngờ nữ tử ngồi ở bàn đăng kí hôm trước lại là đường chủ của Vô Tự Tam Đường – Khổng Diệp.

    Khổng Diệp là một trong những đường chủ trẻ tuổi nhất của Vô Tự Hội, tuy mới chỉ ngoài bốn mươi nhưng đã là pháp sư cấp bảy, cùng lúc nắm giữ hai cuốn sách pháp, phân biệt thuộc về hỏa, thổ hệ. Nghe nói trước khi gia nhập Vô Tự Hội, Khổng Diệp từng là tướng quân của Từ Hi quốc, được một trưởng lão trong hội thuyết phục gia nhập.

    Khổng Diệp cưỡi ngựa đi phía trước đột nhiên quay đầu, nhìn Dương Ly cười nói. “Phải rồi, Giang hội chủ mấy tháng này thế nào?”

    “Bá mẫu vẫn tốt, chỉ là công việc quá nhiều, không có thời gian đến các đường thường xuyên.”

    Khổng Diệp gật đầu. “Khi nào trở về gửi lời hỏi thăm của ta đến hội chủ.”

    Hạo Thần nghi ngờ nhìn bóng lưng Dương Ly.

    Bá mẫu?Chẳng lẽ… người này là hôn thê của Giang Tinh?

    Quả nhiên, Khổng Diệp cười nói. “Hôn ước giữa ngươi với Giang nhị công tử cũng được hai năm rồi. Không còn trẻ nữa, đừng nên trì hoãn làm gì.”

    Năm xưa, Giang Bạc Xuyên nhận hai đứa trẻ mồ côi làm đồ đệ, đặt tên Giang Long và Giang Tinh. Hai người họ tuổi xấp xỉ nhau, một người hai lăm, một người hai ba, hiện tại đều đã là ngũ cấp pháp sư, trong Vô Tự Hội có thân phận cực cao.

    Giang đại công tử Giang Long đã có thê tử. Giang Tinh lại có hôn ước cùng mỹ nhân đứng đầu trong Thất Tự Phụng.

    Lại nói, Vô Tự Hội dưới quyền hội chủ là bốn hộ pháp cùng hai hộ sứ, tám trưởng lão, tiếp đó là Thất Tự Long, Thất Tự Phụng cùng sáu mươi tám đường.

    Thất Tự Long và Thất Tự Phụng được tuyển chọn từ những đệ tử của các đường khác nhau, lập thành hai đội tinh anh, được chú trọng bồi dưỡng.

    Giang Long và Giang Tinh chính là hai người thuộc Thất Tự Long.

    Dương Ly có lẽ chính là nữ tử đứng đầu Thất Tự Phụng, người có hôn ước với Giang nhị công tử Giang Tinh.

    Hắn không nhìn thấy biểu cảm của Dương Ly, chỉ nghe nàng lạnh nhạt trả lời. “Mong ước duy nhất của tiểu nữ là giúp hội chủ lật đổ triều đình, không chút để ý tới tư tình nam nữ.”

    Khổng Diệp bật cười. “Vậy cũng tốt. Chỉ cần hai đội Thất Tự cố gắng tập trung tu luyện, cầm chân được nhi tử của Lã Du, chúng ta cũng coi như có thêm phần thắng.”

    Dương Ly và Lục Liên Mai cùng lúc lên tiếng. “Ý đường chủ là…”

    “Ồ? Hội chủ chưa nói với các người à?”

    Hai người lắc đầu.

    “Dù sao sớm muộn gì mấy đứa cũng biết thôi. Các ngươi biết Lã Du chứ?”

    Hai người gật đầu. “Là chướng ngại lớn nhất trong cuộc đảo chính.”

    Nhắc tới Lã Du, Khổng Diệp cũng không nhịn được mà thở dài. “Các ngươi từng nghe nói về nhi tử của bà ta chưa?”

    “Đệ tử có nghe mấy vị trưởng lão trong hội nói qua. Nghe nói y có khả năng còn là chướng ngại lớn hơn cả Lã tướng quân.” Lục Liên Mai lúc nói thì hơi nhíu mày, tựa hồ không chắc chắn lắm.

    Khổng Diệp ngẩng đầu nhìn trời, hổi tưởng về kí ức. “Trước đây, ta từng gặp qua tiểu tử đó một lần. Thiên tư của đứa trẻ đó quả thật phi thường, có thể sánh ngang với hội chủ.”

    Bà hơi ngừng một chút rồi tiếp lời. “Tiểu tử đó mới tám tuổi đã được Lã Du đưa đến chiến tuyến, chứng kiến cảnh chinh chiến sa trường. Năm đó ma thú nổi dậy, Lã Du được giao nhiệm vụ bảo vệ tường thành. Bà ta…năm đó…đã giao toàn quyền chỉ huy cho nhi tử. Một đứa bé tám tuổi trong tay nắm giữ tám mươi vạn đại quân, không chút lo lắng cùng ta và những người khác bàn luận chiến lược. Trận chiến đó, quân ta tám mươi vạn, địch nhân hai trăm vạn, cho dù Lã Du thân chinh xuất chiến cũng phải mất tới mấy tháng. Vậy mà…đứa bé đó chỉ cần ba tuần! Ba tuần càn quét toàn bộ địch nhân, hơn nữa chỉ tổn thất có bốn mươi vạn quân lính.”

    Tất cả đều tròn mắt kinh ngạc.

    Khổng Diệp thở dài. “Những trận chiến trong hai năm Lã tướng quân ở chiến trường mà các ngươi nghe tới có đến hơn phân nửa là do nhi tử bà ta cầm binh. Đứa bé đó…quả thực là một mối lo.”

    Dương Ly nhíu mày. “Nhưng nếu chỉ có mỗi tài cầm binh thì…”

    Khổng Diệp lắc đầu. “Không, không chỉ cầm binh thôi đâu. Pháp trận, đồ trận, binh thư, độc thuật, bí kĩ, thuật chú, ấn chú...Tiểu tử đó tinh thông mọi thứ. Năm đó ta bị vây hãm ở địa bàn yêu tộc, không những bị giam cầm bởi tầng tầng lớp lớp trận pháp mà còn trúng độc. Là tiểu tử đó đã truyền âm từ kinh thành bày cách phá trận, giải độc, cứu ta cùng đám quân sĩ còn lại ra ngoài.”

    Lục Liên Mai giật mình kinh hãi. “Truyền âm từ kinh thành!?”

    “Phải. Truyền âm từ kinh thành. Có lẽ năm đó tiểu tử đó đã đạt tới tứ cấp pháp sư rồi cũng nên, hơn nữa còn có lực tinh thần siêu cường đại.”

    “Mười tuổi đạt tới tứ cấp pháp sư…điều này, là thật sao?”

    Khổng Diệp đột nhiên cười. “Các ngươi cũng đừng để ý quá làm gì. Cứ tu luyện thật tốt. Dù sao chúng ta cũng là lấy mười bốn địch một, hơn nữa còn đều là tinh anh trong tinh anh, đừng tự hạ sĩ khí của mình.”

    “Vậy bây giờ đường chủ có chút tin tức gì của người đó không?”

    Khổng Diệp “ồ” một tiếng trước câu hỏi của Dương Ly rồi ngập ngừng nói. “Lã Du trước giờ bảo hộ tiểu tử đó rất kĩ, trước giờ rất ít khi để người ngoài thấy dung mạo thật sự của y. Đến ta tuy là tướng quân thân cận nhưng cũng chỉ thấy được duy nhất một lần hồi tiểu tử đó tám tuổi. Đến giờ có lẽ cũng chẳng có ai biết được dung mạo thật sự của y. Ta chỉ nhớ năm xưa tiểu tử đó từng nói y theo họ Lã.”

    Khổng Diệp hơi ngừng lại một lúc, rồi như nhớ ra điều gì đó, kể tiếp. “Nghe đồn, tiểu tử đó hai năm trước đã thành thân, hơn nữa đối tượng cũng là một pháp sư có tiếng tăm.”

    Khổng Diệp như nhớ ra điều gì đó, “à” một tiếng. “Phải rồi, tiểu tử, ngươi tham gia Vô Tự Chiến là vì cái gì?”

    Cả đoàn người đi với nhau chỉ có một mình hắn là nam tử. Đương nhiên câu hỏi này là dành cho hắn.

    Hạo Thần không chút do dự trả lời. “Chu Luân Kính.”

    Phần thưởng cho ngôi vị quán quân năm nay là pháp bảo Chu Luân Kính thuộc dạng địa cấp.

    Khổng Diệp ngạc nhiên. “Không phải vì muốn gia nhập Vô Tự Hội sao? Ta thấy tiềm năng của ngươi không tồi, gia nhập Thất Tự Long chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi?”

    “Đâu phải ai cũng muốn gia nhập Vô Tự Hội?”

    Hai nữ tử đi theo sau Khổng Diệp dường như rất bất mãn với câu trả lời của hắn. “Ngươi nói gì?”

    Khổng Diệp giơ tay ra hiệu, hai nữ tử kia liền im lặng. “Không sao.”

    Bà quay sang phía Lục Liên Mai. “Ta đột nhiên nhớ ra hôm trước Lam trưởng lão từng bảo ta mang theo vài người đến đó giúp người vài việc, các ngươi có bận gì không? Nếu không thì theo ta qua đó một lúc?”

    Lục Liên Mai gật đầu. “Dạ, tiền bối.”

    Khổng Diệp quay đầu sang phía Dương Ly, nhận được câu trả lời tương tự.

    Hạo Thần cũng đành gật đầu đồng ý.

    ….

    Đến trước một tòa phủ đệ trong kinh thành, cả đoàn người xuống ngựa, một trong hai nữ tử đi sau Khổng Diệp chạy tới nói gì đó với gã thủ vệ ngoài cổng. Gã đó liền chạy vào trong, được một lúc thì trở ra, dẫn đoàn người theo vào.

    Gã thủ vệ dẫn sáu người tới một vườn hoa. Ở giữa vườn là một cái đình nhỏ có bày một bộ bàn ghế bằng đá. Một lão nhân đầu tóc bạc phơ chừng ngoài tám mươi tuổi đang ngồi vuốt râu, chăm chú nhìn bàn cờ trước mặt. Lão thấy người đến thì ngẩng đầu, cười hà hà hai tiếng. “Đưa người đến làm việc giúp lão phu à?”

    Gã thủ vệ rời đi, Khổng Diệp liền dẫn năm người tới đình, đến trước mặt lão nhân.

    Đến tận lúc này, lão mới nheo mắt nhìn về phía sau. Ánh mắt lão dừng lại trên người Hạo Thần, “ồ” một tiếng rồi ha hả cười. “Khách quý, khách quý.”

    Khổng Diệp cũng ngạc nhiên. “Lão tiền bối quen thiếu hiệp này sao?”

    “Có quen, có quen.” Đoạn, lão chỉ vào bàn cờ trước mặt, vội vàng nói. “Tiểu tử, giải thế nào?”

    Hạo Thần bước đến nhìn bàn cờ.

    Lão nhân như thể nhận ra mình có chút thất thố, vội ho khan. “À, ta nhờ ngươi tới để huấn luyện hộ đám pháp sư mới tới ấy mà. Bọn chúng ở đằng sau ý.”

    Khổng Diệp hết nhìn Hạo Thần lại nhìn vẻ mặt hào hứng của lão nhân, gượng cười. “Vậy vãn bối xin phép. Lát nữa vãn bối sẽ trở lại, đưa Bạch thiếu hiệp về phủ đệ.”

    “Tiểu tử này ở phủ đệ của ngươi?”

    “Dạ phải, tiền bối.”

    “Đi đi.”

    Đợi năm người khuất sau dãy nhà, lão nhân liền thu hồi vẻ mặt hào hứng, nhíu mày nhìn Hạo Thần. “Ngươi tới đây làm gì?”

    Hạo Thần ung dung ngồi xuống chiếc ghế ở phía đối diện lão, thản nhiên cầm quân cờ trắng đặt xuống bàn cờ. “Long Vực Cổ Địa có ba tầng chìa khóa, tầng thứ nhất là Chu Luân Kính.”

    “Ngươi muốn tham gia Vô Tự Chiến?”

    “Phải.”

    “Tại sao nhất định phải phá Long Vực Cổ Địa?”

    Ngón tay cầm quân cờ của hắn hơi khựng lại. “Vì một vật.”

    Lão nhân nhíu mày. “Trở về đi. Niệm tình ngươi cứu lão phu ta một lần, ta sẽ không nói ra thân phận của ngươi.”

    Nét mặt Hạo Thần không lộ chút hoang mang. “Lão không thể nói.”

    “Vì sao?”

    Hạo Thần ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt lão. “Thứ nhất, nếu thân phận ta bại lộ, quân lính sẽ ập tới Tử Nhi thành. Phân nửa pháp sư Vô Tự hội lại đang bị điều đi nơi khác. Lão nghĩ Tử Nhi thành có thể chống chịu được bao lâu? Thứ hai, chỉ dựa vào đám người ở Tử Nhi thành, căn bản không thể bắt được ta. Thứ ba, mục đích ta tới đây không phải để tuyên chiến với Vô Tự Hội, ta chỉ cần Chu Luân Kính. Có được rồi, ta sẽ lập tức rời đi.”

    “Không thể! Ngươi hiện tại chỉ là nhất cấp pháp sư, nếu thực sự vào được vòng cuối cùng sẽ khiến người khác nghi ngờ.”

    “Nếu thực sự bị phát hiện, ta cũng chỉ còn cách giết người cướp của mà thôi.”

    Hai tay lão nhân nắm chặt. “Lão phu không tin ngươi tới đây mà lại không động chạm gì tới Vô Tự Hội.”

    Hạo Thần lại đặt thêm một quân cờ nữa xuống bàn. “Ta từng nói với lão rồi, chỉ cần Vô Tự không động đến mẫu thân ta, ta tự khắc cũng sẽ không động đến bọn họ.”

    “Triều đình Từ Hi quốc chỉ khiến nạn dân lầm than hơn mà thôi, chẳng lẽ điều này ngươi không biết?”

    “Đó không phải điều ta quan tâm. Ta chỉ biết ta phải bảo vệ hai người. Dù là vô tình hay hữu ý, nếu các ngươi dám động vào họ, ta cũng không ngại đem chôn toàn bộ Vô Tự đâu.”

    Lão nhân đập bàn. “Vô lí.”

    Hạo Thần đứng dậy, nhìn lão cười. “Chuyện ta là nhi tử của Lã Du, có nói ra hay không là tùy lão. Dẫu sao Khổng đường chủ đưa ta tới đây cũng là để lão xác minh thân phận của ta.”

    Lão giả ngồi trước mặt Hạo Thần chính là một trong tám trưởng lão của Vô Tự hội, nổi tiếng bởi học thức uyên bác của mình. Có lẽ Khổng Diệp đưa hắn tới đây là để nhờ lão từ công pháp nhìn ra thân phận của hắn. Đáng tiếc bà không biết rằng ba năm trước hắn có vô tình cứu lão một lần.

    Lão nhân suy nghĩ rồi hỏi. “Ngươi thực sự không có ý gì khác?”

    Hạo Thần cười. “Nhất ngôn cửu đỉnh. Chỉ cần lão làm chứng cho thân phận của ta thì sẽ không có ai nghi ngờ. Có được Chu Luân Kính rồi, ta lập tức rời khỏi.”

    “Được. Nhất ngôn cửu đỉnh.”

    Lão nhân nhìn thế cờ trên bàn, không nhịn được thở dài. “Đến kỳ thuật (thuật chơi cờ) của ngươi cũng tinh diệu như vậy…đám tiểu tử Vô Tự hội quả thật không bằng. Chỉ đáng tiếc…”

    Lão nhân vừa nói vừa thở dài, lắc đầu. “Long Vực Cổ Địa là nơi cất giữ của Lục Nguyệt Cầm, phải không?”

    “Phải.”

    “Ngươi vẫn chưa quên được tiểu cô nương đó?”

    “Nàng ấy bây giờ là thê tử của ta.”

    Lão nhân “ồ” lên một tiếng kinh ngạc rồi như nhớ ra điều gì đó, bảo hắn. “Có một người lão phu ta muốn ngươi gặp.”

    “Ai?”

    Lão nhân chợt đứng dậy. “Ta dẫn ngươi tới đó.”

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---
    Whenever you need, I will be there, waiting to support you...


  2. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Toạch Văn Đoành,
  3. #7
    Ngày tham gia
    Sep 2016
    Bài viết
    108
    Xu
    2,600

    Mặc định

    Thập Nhất Kinh


    Tác giả: Mộ Liệt


    Người edit: cuuvy

    Quyển 1


    Chương 6: Đích thân phận (2)

    Truyền tống trận là một dạng trận pháp công cao có khả năng dịch chuyển pháp sư tới một địa điểm nhất định. Không như Dịch Chuyển bị giới hạn trong tầm nhìn của pháp sư, truyền tống trận hầu như không bị giới hạn bởi bất kì yếu tố nào ngoại trừ cấp bạc pháp trận. Cấp bậc càng lớn, địa điểm dịch chuyển càng xa.

    Lam Ôn dùng truyền tống trận trong phủ đệ của lão dịch chuyển hai người tới một ngôi nhà nhỏ nằm ở chân núi.

    Khung cảnh xung quanh làm Hạo Thần có chút tò mò. Hắn chưa từng tới nơi này trước đây.

    Ngôi đền được xây theo kiểu cấu trúc cổ điển với bốn dãy nhà xếp thành hình vuông, bao bọc lấy một sân vườn nhỏ.

    Lam Ôn dẫn hắn đến dãy nhà phía Tây, gõ cửa. “Trưởng lão có trong đó không?”

    Từ bên trong, giọng nói nữ nhân đứng tuổi truyền ra. “Mời vào.”

    Căn phòng không có gì đặc biệt, một cặp bàn ghế ở vị trí chủ tọa cùng với sáu đệm ngồi chia thành hai bên ở phía dưới.

    Một lão bà khoảng ngoài bảy mươi ngồi ở vị trí chủ tọa thưởng trà, chăm chú nhìn bức họa được treo trên tường.

    Lam Ôn ngồi xuống chiếc đệm đầu tiên phía bên trái, Hạo Thần ngồi đối diện lão.

    Lục trưởng lão thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Hạo Thần. “Vị thiếu hiệp này phải chăng chính là Lã đại công tử Lã Hạo Thần?”

    Hạo Thần thực sự bất ngờ trước câu hỏi của bà. “Vãn bối không nhớ đã từng gặp tiền bối trước đây.”

    “Chúng ta quả thật chưa từng gặp.”

    “Vậy tiền bối làm sao biết vãn bối chính là Lã Hạo Thần?”

    Lục Man Diên nhìn Lam Ôn. “Lam trưởng lão nếu không có chuyện gì có thể về trước, ta có chút việc muốn nói riêng với vị thiếu hiệp này.”

    Lam Ôn gật đầu rồi quay trở ra.

    Gương mặt Hạo Thần hơi hiện nét cười. “Lam trưởng lão kính trọng người như vậy, phải chăng tiền bối chính là trưởng lão đứng đầu trong Vô Tự hội Lục Man Diên Lục trưởng lão?”

    Lục Man Diên gật đầu. “Lời đồn về ngươi quả nhiên không sai.”

    “Làm sao tiền bối biết vãn bối chính là Lã Hạo Thần?”

    “Ta là tiên thuật sư. Ta đương nhiên biết những điều này.”

    Tiên thuật sư là tên gọi dùng để chỉ những nhân vật khác người dựa vào sự chuyển động của tinh tú, dị tượng của thiên nhiên để đưa ra tiên đoán. Vì sự kì bí và số lượng ít ỏi của tiên thuật sư, bọn họ không được coi là pháp sư chính thống.

    Lục Man Diên tiếp lời. “Đương nhiên, ta không biết mọi thứ. Ta chỉ biết một vài điều đơn giản về cháu. Ví dụ như cháu hai mươi tư tuổi, có một thê tử tên Triệu Nguyệt Ân, tinh thần lực đạt cấp tám nhưng chỉ là nhất cấp pháp sư,…”

    Nét mặt Hạo Thần hiện lên vẻ kinh ngạc. “Tiên thuật sư thì ra là thế này.”

    “Ta nghe nói cháu tới đây là vì Chu Luân Kính?”

    “Phải.”

    “Cháu phá Long Vực Cổ Địa là vì Lục Nguyệt Cầm?”

    “phải.”

    “Là cho thê tử của cháu phải không? Lục Nguyệt Cầm ấy?”

    “Phải.”

    Thập đại thần khí được truyền lại từ thời thượng cổ, đệ tứ: Lục Nguyệt Cầm.

    Lục Man Diên cười nhạt. “Từ bỏ đi. Vô ích thôi.”

    Đây là lần đầu tiên trong mấy tháng trở lại đây hắn cảm thấy tức giận chỉ vì một câu nói của người khác. “Tại sao?”


    “Đó là số mệnh của cháu. Kiếp này, hai cháu vốn không có duyên, có cưỡng cầu cũng vô ích. Buông tay sớm một chút thì hơn.”

    Hai tay hắn nắm chặt, gân xanh hằn rõ lên lớp da. “Ngươi…nói…lại…xem?”

    Lục Man Diên chợt cười. “Mẫu thân cháu không kể cho cháu sao? Rằng luận theo bối phận, cháu nên gọi ta một tiếng thái sư thúc tổ?”

    Chưa để cho hắn kịp phản ứng, bà đã ngẩng đầu nhìn bức họa treo trên tường, nói tiếp. “Cháu biết bức họa đó có lai lịch thế nào không?”

    Hạo Thần liếc mắt nhìn qua, không chút do dự trả lời. “Phu nhân của Thiên hạ Binh Mã Đại tướng quân đem lòng yêu tướng địch, mù quáng đem địa đồ dâng cho kẻ địch. Tướng địch đánh tới, Dương tướng quân bỏ mạng, Dương phu nhân bị chém đầu thị uy trước dân chúng.”

    “Cháu nói xem, Dương phu nhân có sai không?”

    “Trên đời không có đúng sai, chỉ có người thắng kẻ thua. Người thắng là chân lí.”

    Lục Man Diên lại cười nhạt. “Du nhi dạy hài tử tốt quá nhỉ?”

    Hạo Thần nhíu mày. Trên đời này những người đủ thân mật để gọi mẫu thân hắn một tiếng “Du nhi” không nhiều. “Rốt cuộc người là ai?”

    Lục Man Diên lấy từ ống tay áo ra một miếng ngọc bội nhỏ đưa hắn. “Khi nào trở về phiền cháu đưa cái này cho Du nhi.”

    Ngọc bội được truyền ma pháp lướt tới, bay tới trước mặt Hạo Thần.

    Miếng ngọc bội màu vàng nhạt, bên trên chỉ khắc một chữ “Thất”.

    Hắn thu miếng ngọc bội vào không gian nhẫn giới.

    “Tiểu tử, ta biết cháu muốn hỏi ta rất nhiều thứ. Ta cũng vậy. Thế này đi, chúng ta mỗi người hỏi một câu, lần lượt, được chứ? Chỉ cần là vấn đề bản thân biết, nhất định phải trả lời.”

    Hạo Thần trầm tư một lúc rồi gật đầu. “Mời.”

    “Du nhi hiện tại là cửu cấp pháp sư?”

    “Phải. Người là ai?”

    “Thất Hùng đệ thất nhân, Lục Man Diên.”

    Câu trả lời của bà khiến hắn kinh hãi.

    Năm xưa Thất Hùng chính là bảy pháp sư đã chèo chống nhân loại trong cuộc thảm sát với yêu – ma thú. Có rất nhiều lời đồn về họ. Người đời gọi họ là Nhất Hùng, Nhị Hùng, Tam Hùng,…mà chẳng một ai biết tên thật của họ.

    “Không thể nào! Mẫu thân từng nói trận chiến hai mươi lăm năm trước…”

    Không đợi hắn nói hết câu, bà đã lên tiếng. “Phải, nếu không có Xuyên nhi, ta đã đoàn tụ cùng các sư huynh rồi.”

    Thất Hùng chỉ có duy nhất một nữ tử là người đứng thứ bảy.

    Mặc cho sự ngỡ ngàng của hắn, bà tiếp tục. “Được rồi, đến lượt ta. Cháu mang Cổ Băng Chi Huyết phải không?”

    “Phải. Trận chiến năm đó rốt cuộc đã xảy ra những chuyện gì?”

    “Tiểu tử, câu hỏi này của cháu quá rộng rồi? Trận chiến năm đó diễn ra tới hơn một năm.”

    “Tiền bối nói chỉ cần là vấn đề bản thân biết thì nhất định phải trả lời.”

    “Tài trí của cháu quả thực rất giống với Du nhi.” Lục Man Diên bật cười. “Có điều, trước khi kể ngươi nghe về sự việc năm đó, ta muốn xác nhận lại một việc.”

    “Chẳng hay tiền bối muốn xác nhận việc gì?”

    Lục Man Diên tay chỉ vào phần eo bên trái. “Chỗ này của ngươi phải hay không có một vết bớt màu đỏ?”

    Hạo Thần lắc đầu. “Không có”

    Lục Man Diên chợt thở dài, lắc đầu. “Thiên ý…thiên ý…”

    “Tiền bối?”

    Lục Man Diên đột nhiên đứng dậy, tay chỉ ra ngoài sân. “Theo ta đi dạo. Ta kể cháu nghe.”

    “Ba mươi năm trước, ba tộc yêu thú thượng cổ là Cửu Vĩ Hồ, Long tộc và Phụng tộc nổi dậy, chỉ huy ma tộc tấn công con người. Ta cùng sáu vị sư huynh bất đắc dĩ theo di nguyện của sư phụ tham chiến. Bọn ta cả một đời chỉ nhận có hai đệ tử là Xuyên nhi cùng Du nhi. Một đứa có huyết mạch tôn quí, một đứa lại có thiên tư trời ban, quả thực rất đáng tự hào. Hai đứa nó thấy bảy người sư phụ là bọn ta tham chiến thì cũng tham chiến, lập ra biết bao đại công cho Nhân tộc…Hầy, đáng tiếc…Sau này, cả hai đứa nó lại trúng phải Mị thuật của tộc nhân Cửu Vĩ Hồ. Bảy người bọn ta phát hiện thì vô cùng tức giận. Trừ Ngũ sư huynh, bọn ta cùng nhau xông đến địa đạo trú ẩn của tộc nhân kia. Chỉ là không ngờ địa đạo đó cơ quan trùng trùng, pháp trận giăng kín khắp mọi nơi, lại được xây dựa theo cửu cung đồ, ngã rẽ vô số. Bọn ta dù đều là bát, cửu cấp pháp sư cũng khó lòng phá vỡ. Vào không được, ra cũng không xong, bọn ta bị giam hãm ở đó tới hơn một năm. Cũng may Ngũ sư huynh ở ngoài vẫn có thể chống đỡ với yêu thú, nếu không đó quả thực là một hành động vạn kiếp bất dung!”

    Bà nói tới đây thì cười một cách cay đắng. “Khi bọn ta cuối cùng vào được trung tâm địa đạo thì đã quá muộn. Xuyên nhi…Du nhi…đều đã sinh hài tử với con Cửu Vĩ kia. Bọn ta cố hết sức mới phá giải được Mị thuật trên người hai đứa nó. Hai đứa nhỏ bị con Cửu Vĩ Hồ cướp mất. Đó cũng là lúc cuộc chiến giữa tám người chúng ta với con Cửu Vĩ kia. Dẫu biết Cửu Vĩ là dòng dõi yêu thú thượng cổ, uy lực không tầm thường nhưng ta vẫn không ngờ được con Cửu Vĩ đó lại lợi hại đến vậy, một mình hai tay ôm hai đứa nhỏ mà vẫn dư sức chống đỡ lại tám người bọn ta. Được tám ngày thì địa đạo bị Long, Phụng tộc tập kích. Khi đó lửa cháy khắp nơi, dù là cửu cấp thủy hệ pháp sư cũng chẳng thể dập tắt nổi loại kỳ hỏa của Phụng Hoàng. Tên Cửu Vĩ kia đột nhiên quay ra bảo vệ, đòi dẫn chúng ta ra ngoài. Trong lúc chạy trốn, chúng ta bị tộc trưởng Long tộc chặn đường, Cửu Vĩ Hồ ở lại cản, đưa hai đứa bé cho chúng ta. Lúc sau, một con cự long khác lại xuất hiện…Bọn ta…không kịp trở tay, để hai tiểu hài tử mới sinh của Xuyên nhi và Du nhi rơi vào tay cự long. Lửa Phụng Hoàng cháy tới, hai tiểu hài tử bị ném vào trong đống lửa đó. Cửu Vĩ Hồ quay lại cứu hai đứa nhỏ…Ngũ sư huynh xông tới cùng hợp sức. Hai con cự long, một con phụng hoàng rốt cục vẫn chiếm ưu thế. Tới cuối cùng, bọn ta không thể chống trả nổi, đành chạy được người nào hay người đó. Cửu Vĩ Hồ ôm lấy Du nhi và hai đứa bé tới truyền tống trận ra khỏi địa đạo. Xuyên nhi trong lúc cấp bách thi triển cấm chú giúp hai người là ta và nó rời đi. Sáu vị sư huynh….táng mạng nơi địa đạo.”

    Hạo Thần nghe một lượt từ đầu tới cuối, thất thần lẩm bẩm. “Thì ra…đó là lí do mẫu thân bảo ta đổi sang họ Bạch.”

    Lục Man Diên vừa lúc nghe được câu lẩm bẩm này của hắn. “Cho nên, cháu là bán yêu, dòng máu chảy trong người cháu một nửa là của thượng cổ yêu thú Cửu Vĩ Hồ, một nửa là của Nhân tộc.”

    “Bán yêu?”

    Lục Man Diên cười. “Phải. Cháu đã hỏi ta hai câu liên tiếp rồi. Giờ tới lượt ta.”

    “Tiền…Thái sư thúc tổ, mời nói.”

    “Du nhi có ý định gì? Tại sao lại giúp triều đình Từ Hi quốc?”

    Hạo Thần lắc đầu. “Không vì sao cả. Mẫu thân chỉ muốn thử nghiệm pháp lực của bản thân, chiến tuyến là nơi phù hợp nhất. Triều đình Từ Hi quốc có hay không cũng chẳng quan trọng.”

    Ánh mắt bà trầm xuống. “Từ bao giờ sát tính của Du nhi lại tăng cao đến vậy?”

    “Mẫu thân từ trước tới nay vẫn vậy. Làm tướng quân chẳng qua là để hợp thức hóa cho việc chém giết, khỏi vướng vào đám liên minh pháp sư.”

    Liên minh pháp sư là tập hợp những pháp sư tới từ các đại lục khác nhau, có trách nhiệm đưa ra lệnh trừng phạt với pháp sư khác trong trường hợp đặc biệt, tỷ như lạm sát người vô tội,…

    “Quả nhiên Ngũ sư huynh nói đúng…Du nhi…đứa trẻ này sát nghiệp quá nặng…bọn ta….vốn không nên nhận nó làm đồ đệ.”

    Hạo Thần lắc đầu. “Không. Thiên tài dù ở trong điều kiện nào cũng vẫn là thiên tài, đến cuối cùng mẫu thân vẫn sẽ trưởng thành và cường đại như thế mà thôi.”

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Whenever you need, I will be there, waiting to support you...

  4. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Toạch Văn Đoành,
  5. #8
    Ngày tham gia
    Sep 2016
    Bài viết
    108
    Xu
    2,600

    Mặc định

    Thập Nhất Kinh


    Tác giả: Mộ Liệt


    Người edit: cuuvy

    Quyển 1


    Chương 7: Một ngàn ba trăm vạn lượng bạc (1)

    Lục Man Diên bất đắc dĩ lắc đầu rồi thở dài. “Thật mong có thể gặp lại Du nhi.”

    “Thái sư thúc tổ là cửu cấp pháp sư, chẳng lẽ có người còn dám cản người đi gặp mẫu thân sao?”

    Bà lắc đầu. “Ta không còn mặt mũi nào để gặp nó. Thân làm sư phụ nhưng lại chẳng cứu nổi đệ tử, để nó rơi vào con đường tà đạo như ngày nay là lỗi của ta.”

    Hạo Thần nhíu mày. “Chính vì vậy nên người mới giúp Giang hội chủ? Ép buộc mẫu thân thu tay?”

    “Ta thân là sư phụ, sao có thể trơ mắt nhìn hai đứa đệ tử yêu quí đối đầu?”

    “Vậy tại sao người lại đứng về phía Giang hội chủ?”

    “Giữa ta và Du nhi có nhiều khúc mắc cháu không hiểu, ta cũng không tiện nói ra.”

    Hắn nhìn dáng vẻ trầm tư suy nghĩ của bà, đột nhiên triệu hồi sách pháp.

    Thất Tinh hội tụ, Tứ Tinh, định.

    Câu chú vừa vang lên, một vòng tròn sáng màu lam liền hiện lên dưới chân hắn và bà.

    Lục Man Diên lúc này mới quay người nhìn sách pháp của hắn, ngạc nhiên. “Diệt Băng Hồn!?”

    Hạo Thần không để cho bà có cơ hội nhận ra sự tình, lập tức niệm.

    Thất tinh hội tụ, vận đổi sao dời. Thất Tinh Đại Trận, Tứ Tinh, Nhất Tinh, Chuyển!

    Vòng sáng dâng lên, hai người lập tức biến mất giữa khoảng sân nhỏ.

    Tới khi định thần lại, khung cảnh trước mặt đã thay đổi. Đó là một hầm động bằng băng cực kì âm u, lạnh lẽo. Xung quanh không có một thứ gì khác ngoài băng tảng.

    Ở chính giữa hầm băng rộng lớn đó có một người đang ngồi xếp bằng. Nữ nhân đó thoạt nhìn chỉ mới ngoài bốn mươi, da dẻ mịn màng, đường nét gương mặt hài hòa, tuyệt đối là một mỹ nhân khuynh sắc khuynh thành.

    Hạo Thần vừa đến liền đi đến trước mặt người đó, chống một bên gối xuống đất, hạ giọng gọi. “Mẫu thân.”

    Crac…Crac…Crac…

    Dưới chân hắn, băng chợt vỡ ra.

    Hắn vội lùi về phía sau, né tránh ngọn băng gai vừa mọc lên từ khe nứt.

    Nhưng gần như ngay lập tức, một khe nứt khác lại xuất hiện sau lưng hắn.

    Vừa định né đi, hắn lại nhớ ra điều gì đó, vội khựng lại.

    Băng gai chuẩn bị đâm vào lưng hắn cũng tức tốc khựng lại.

    Lã Du mặc hồng y mở mắt, nhướng mày. “Không phải ta bảo con đừng làm phiền lúc ta tu luyện rồi sao?”

    Hạo Thần cười, tay cầm lấy ngọn băng gai đang chắn trước mặt. Băng gai lập tức hóa thành nước, lách tách nhỏ xuống nền băng. “Biết làm sao được, con nhớ người mà?”

    Lã Du “hừ” một tiếng, liếc mắt về phía hơi thở kì lạ.

    Lục Man Diên từ đầu tới cuối ánh mắt không hề rời khỏi Lã Du, đến tận lúc bắt gặp ánh mắt của nữ đồ đệ mới lên tiếng. “Du nhi.”

    Ngược lại với vẻ căng thẳng của Lục Man Diên, Lã Du lại cực kì thoải mái lên tiếng. “Thất sư phụ sao hôm nay lại có thời gian rảnh rỗi tới thăm đồ nhi vậy?”

    Lã Du đứng dậy, tay đặt lên vai Hạo Thần vẫn đang ngồi trước mặt, cười. “Không có việc gì thì trở về phủ đệ trước đi, ta có chút chuyện cần nói với Thất sư phụ.”

    Hắn gật đầu, đồng dạng đứng dậy. “Mẫu thân, Ân nhi đâu?”

    Chưa đợi hắn hỏi hết câu, Lã Du đã xen vào. “Còn có thể ở đâu được nữa?”

    Hắn gật đầu.

    Thất tinh hội tụ, vận đổi sao dời. Thất Tinh Đại Trận, Nhất Tinh, Nhị Tinh, Chuyển!

    Hạo Thần dịch chuyển tới trước một căn nhà tranh trên đỉnh núi. Từ phía trong căn nhà, âm thanh uyển chuyển, nhẹ nhàng của đàn cầm ngọt ngào vang lên.

    Tấm màn che mờ nơi cửa, hắn nhìn thấy một bóng hình quen thuộc đang ngồi gảy đàn, quay lưng về phía hắn, mắt hướng về phía cửa sổ, nhìn ra khung cảnh bạt ngàn của rừng núi.

    Hắn thật nhẹ nhàng bước tới, vén màn bước vào, thuần thục ngồi xuống chiếc ghế duy nhất còn sót lại sau lưng nàng, lặng im không nói gì.

    Người đánh đàn nghe thấy tiếng động liền ngừng tay. “Thiếu gia đã trở về?”

    Hắn “ừ” một tiếng, tiếp lời. “Nàng yên tâm, ta sẽ không làm phiền nàng. Một canh giờ nữa ta sẽ lên đường.”

    Tiếng đàn cầm lại tiếp tục vang lên.

    Hạo Thần vẫn ngồi lặng im nghe tiếng đàn, không nói câu nào.

    Nguyệt Ân, có phải đến tận bây giờ nàng vẫn hận ta? Rốt cuộc ta phải làm thế nào nàng mới tha thứ cho ta? Chúng ta chẳng lẽ không thể quay lại như lúc trước?

    Những điều này hắn rất muốn nói nhưng lại chẳng đủ can đảm để cất lời.

    Một canh giờ trôi qua, Lã Du gửi thư tới bảo hắn yên tâm, Thất sư phụ tạm thời sẽ ở lại phủ đệ, thân phận của hắn sẽ được đảm bảo.

    Hạo Thần nhìn bóng lưng Nguyệt Ân, không nói tiếng nào đã rời đi, quay trở lại căn nhà nơi chân núi.

    Lam Ôn đã chờ sẵn hắn ở đó, hỏi một vài câu rồi không chút nghi ngờ đưa hắn trở lại gặp Khổng đường chủ.

    ……

    Nhờ có lời bảo đảm của Lam trưởng lão, thân phận của hắn tạm thời được bảo toàn.

    Tuy nhiên hai nữ tử trong Thất Tự Phụng là Lục Liên Mai và Dương Ly vẫn khá úy kị với hắn.

    Khổng Diệp từ sau khi đưa hắn trở về liền không thấy có mặt trong phủ đệ nữa.

    Bạch Hạo Thần cực kì an phận. Hàng ngày không phải lượn lờ quanh phủ thì cũng chỉ ngồi xếp bằng tu luyện, rất hạn chế đi ra ngoài.

    Dù vậy, hắn vẫn gặp khá nhiều người, từ những đệ tử có địa vị trong Vô Tự Tam Đường đến đệ tử chân truyền của Khổng Diệp. Phần lớn bọn họ đều có phòng riêng trong phủ. Tính sơ sơ, số ma pháp sư ở lại trong phủ Khổng Diệp đã là hai mươi tám. Cộng thêm hắn, Dương Ly, Lục Liên Mai thì là ba mươi mốt.

    Chưa được nửa tháng, tên tiểu tử Khổng Đắc đã lại chạy tới, đòi quản gia căn phòng ngay bên cạnh hắn.

    ……..

    Hạo Thần theo thói quen ra ngoài tản bộ lúc sáng sớm.

    Cửa vừa mở, một bóng người đã lao tới, hi hi ha ha cười nói. “Bạch đại ca, đi đâu thế?”

    Hắn chẳng thèm nhìn người kia lấy một cái, tiếp tục bước đi. “Đi dạo.”

    “Ây, trong cái phủ đệ bé tí thế này có gì mà đi dạo? Thế này đi, ta dẫn huynh tới một nơi thú vị gấp trăm lần!”

    “Đi đâu?”

    Hắn còn chưa đồng ý, Khổng Đắc đã hào hứng chạy tới khoác vai hắn, vừa kéo vừa đẩy hắn đi. “Đi nào!”

    Khổng Đắc dẫn hắn tới một căn miếu xập xệ, hớn hở chạy tới trước mặt lão khất cái (ăn mày) ngồi ở trong góc, xì xì xào xào mấy tiếng. Lão khất cái nghe được thì ngẩng đầu, Khổng Đắc móc từ thắt lưng ra hai thỏi bạc đưa lão, lão liền đưa lại hai tấm thẻ tre.

    Khổng Đắc lại chạy kéo hắn tới góc đối diện căn miếu, sờ sờ mó mó một lúc liền dùng lực ấn vào tường. Một viên gạch vừa bị ấn lõm vào, nền đất dưới chân liền rầm rầm rung chuyển.

    Hạo Thần bị y kéo tới sau bức tượng cũ kĩ, đi xuống lối vào dưới lòng đất vừa được mở ra.

    Được chừng mấy trượng đã nghe tiếng hò reo cổ vũ.

    Khổng Đắc nhìn vẻ mặt của hắn, híp mắt cười. “Ngạc nhiên không? Đây là nơi cá cược lớn nhất Tử Nhi thành đấy!”

    Sau khi thông qua hai người bảo vệ nhờ thẻ tre, hai người tiến vào một trường đấu rộng lớn với một võ đài được quây kín bằng một tầng rào sắt và một tầng pháp lực ở giữa, xung quanh là từng đám, từng đám người đang ngồi chụm lại với nhau.

    Khổng Đắc chỉ vào nhóm người ngồi tụ lại. “Đó được gọi là một bàn cá cược, tối đa có chín người. Một người là nhà cái. Bàn cá cược được chia ba mức: hạ cấp, trung cấp, cao cấp.”

    Vừa nói xong, Khổng Đắc liền kéo hắn tới một bàn gần đó.

    Hạo Thần nhìn cách bài trí của bàn so với những bàn gần đó, bật cười. “Khổng nhị thiếu gia chí ít cũng phải chơi bàn trung cấp chứ?”

    Vừa nghe hắn nói, Khổng Đắc không nhịn được mà đỏ bừng mặt. “À…tháng này ta vừa bị cấm túc, tiền tiêu….không được nhiều lắm.”

    Trên bàn có hai chiếc bát, một màu vàng, một màu bạc, chứa vài tờ chi phiếu. Hắn lại đưa mắt nhìn lên võ đài. Hai chiến sĩ thân hình cường tráng một mặc giáp vàng, một mặc giáp bạc đang chuẩn bị hai góc võ đài.

    Một gã trọc đầu ngồi cùng bàn hắn đột nhiên vỗ vỗ mặt bàn. “Nhanh đặt cược đi! Sắp bắt đầu rồi.”

    Khổng Đắc vội vàng lấy từ trong ngực áo ra một tấm chi phiếu năm trăm lượng bạc bỏ vào bát vàng.

    Hạo Thần nhìn qua hai người rồi cũng lấy từ ngực áo ra một tấm chi phiếu ba trăm lượng bạc, bỏ vào bát vàng.

    Số chi phiếu trong bát vàng bắt đầu nhiều lên.

    Thời gian đặt cược kết thúc, trận chiến bắt đầu.

    Khổng Đắc ngồi bên cạnh huých huých vai hắn. “Nhìn cơ thể huynh không tồi, có muốn lên thử không?”

    Hạo Thần liếc mắt nhìn hắn. “Thử cái gì?”

    Khổng Đắc trợn mắt. “Còn cái gì nữa? Lên đấy tỷ thí! Võ sĩ được chia một phần mười chỗ đặt cược đấy! Nhưng mà không được sử dụng ma pháp đâu”

    Như sợ hắn không hiểu, y còn vội vàng bổ sung. “Thế này nhé, nếu chiến sĩ giáp vàng thắng mà tổng đặt cược cho cả hai bát được một trăm ngàn lượng thì sẽ được chia mười ngàn lượng. Mười ngàn lượng tiếp theo bị nhà cái thu. Số còn lại thì đem chia cho người đặt cược thắng. Trong trường hợp số tiền đặt cược chênh lệch quá nhiều, nhà cái sẽ chi thêm tiền, đảm bảo cho người cược được lãi ít nhất hai phần!”

    Tiếng hò hét ngày một lớn.

    Hạo Thần nhìn hai người tỷ thí trên võ đài, đột nhiên hỏi. “Đăng kí thế nào?”

    Khổng Đắc đang hò reo nghe hắn hỏi thì “ớ” một tiếng, híp mắt. “Thế nào? Ham tiền phải không? Cái này đơn giản thôi, vào phòng kia đăng kí, kiểm tra một chút là được.”

    Vừa nói, y vừa chỉ vào một cánh cửa nơi góc khuất trường đấu.

    Hạo Thần đứng dậy, không chút do dự đi tới.

    Khổng Đắc lại “ơ” một tiếng, gọi với theo. “Này! Huynh đi thật đấy à?”

    Hạo Thần theo lời chỉ dẫn mở cửa bước vào.

    Một tiểu đồng chạy tới, cúi người hỏi. “Phải chăng là chiến sĩ tới đây đăng kí?”

    Hạo Thần gật đầu.

    Tiểu đồng mỉm cười. “Mời huynh đi theo ta.”

    Tiểu đồng dẫn hắn tới một căn phòng chật kín người, đưa hắn lách qua đoàn người vào một căn phòng khác gặp một nữ nhân chừng ngoài ba mươi tuổi.

    Nữ nhân thấy người đi vào thì ngẩng đầu. “Đăng kí à?”

    Hạo Thần gật đầu.

    Nữ nhân chỉ vào hán tử cao lớn đang đứng bên phải. “Vật ngã được hắn thì được xếp vào thứ hạng ưu tiên, còn không thì ra ngoài kia đợi tới lượt.”

    Hán tử được lệnh lập tức tới trước mặt hắn, hung dữ đưa hai tay lên chộp vào vai hắn.

    Hạo Thần di chuyển bàn chân, thuận thế lùi về phía sau, né được hai trảo kia.

    Hán tử lại tiến đến, như cũ vồ vào hắn.

    Hạo Thần nghiêng người sang phải né tránh, theo cước bộ quen thuộc lướt ra phía sau hán tử, không chút do dự đạp mạnh vào khuỷu chân y. Hán tử một mặt mất đà, một mặt lại bị tấn công, vô lực khuỵu gối xuống đất.

    Hắn quay đầu nhìn nữ tử. “Như vậy được chưa?”

    Nữ tử ngạc nhiên nhìn hắn. “Có thể hạ gục nhanh như thế, ngươi là người thứ tám đấy. Thế nào, có muốn đấu ngay tiếp theo không?”

    “Thù lao chia thế nào?”

    Nữ tử bật cười. “Đương nhiên. Theo qui tắc cũ, thắng được một phần, thua, bọn ta không chịu trách nhiệm cho thương tật của ngươi. Trước trận đấu sẽ thông báo cho ngươi tổng tiền đặt cược, cuối trận lập tức đưa thù lao.”

    “Được.”

    “Theo tiểu đồng đi chuẩn bị đi.”

    Tiểu đồng lại đưa hắn vào căn phòng để y phục. “Đây là trang phục và giáp cho trận đấu tiếp theo. Đối thủ của huynh đã mặc giáp vàng, huynh chỉ có thể mặc giáp bạc. Tất nhiên, nếu huynh không muốn mặc giáp cũng không sao. Nhiều người thậm chí còn chẳng buồn mặc áo, để thân trên trần đấu cũng được. Trận đấu hiện tại còn khoảng hơn chén trà thời gian nữa mới kết thúc. Huynh cứ từ từ lựa trang phục.”

    Cái gọi là “lựa trang phục” kỳ thực cũng chỉ là chọn lấy bộ y phục tốt hơn giữa hàng chục bộ giống nhau.

    Hạo Thần đi nhìn qua một lượt y phục ở đây, không nhịn được mà cau mày khó chịu. Chưa nói tới chất liệu không tốt, chỉ riêng việc có mùi hôi đã khiến hắn không muốn lại gần chứ đứng nói tới việc mặc.

    Một lúc sau, tiểu đồng lại đi vào. “Huynh chưa chọn được sao? Đối thủ đã lựa chọn xong cả rồi. Trận đấu bên ngoài cũng đã kết thúc.”

    Hắn cau mày rồi cởi y phục, chỉ để lại quần dài và giầy, thân trên không mặc gì. “Thế này đi.”

    Tiểu đồng do dự rồi hảo ý nhắc nhở. “Huynh vẫn nên mặc giáp thì hơn. Đối thủ của huynh không dễ nhằn đâu. Không bị thương là tốt lắm rồi. Những đối thủ trước đây của y nhẹ thì nằm liệt giường vài tháng, nặng thì tàn phế….”

    “Không sao.”

    “Vậy huynh theo ta ra ngoài.”

    Hắn lấy ra hai tấm chi phiếu từ áo ngoài rồi đi theo tiểu đồng.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Whenever you need, I will be there, waiting to support you...

  6. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Toạch Văn Đoành,
  7. #9
    Ngày tham gia
    Sep 2016
    Bài viết
    108
    Xu
    2,600

    Mặc định

    Thập Nhất Kinh


    Tác giả: Mộ Liệt


    Người edit: cuuvy

    Quyển 1


    Chương 8: Một ngàn ba trăm vạn lượng bạc (2)

    Tiểu đồng dẫn hắn bước tới bên võ đài, nói mấy câu với gã thủ vệ. Gã thủ vệ gật đầu, ấn mẩu gỗ nơi tay phải xuống, pháp trận xung quanh võ đài liền hiện ra một cửa nhỏ, đủ cho một người đi vào.

    Đối thủ của hắn là một nam tử chạc tuổi hắn, dáng người cơ bắp, tuy không quá lùn nhưng so ra vẫn thấp hơn hắn tới gần một cái đầu.

    Hắn vừa bước vào, một vài thanh âm bên ngoài đã vang lên.

    “Ai đây? Người mới à?”

    “Người mới đấy! Ta chưa thấy hắn bao giờ!”

    Có vài tiểu đồng bắt đầu đi giục mọi người đặt cược.

    Hắn chăm chú quan sát tình trạng đặt cược, rồi nhìn bảng thông báo phía xa.

    Tổng tiền đặt cược: mười vạn lượng bạc.

    Hạo Thần nhìn về phía Khổng Đắc ngoắc ngoắc tay.

    Khổng Đắc hiểu ý, chạy xuống võ đài.

    Hạo Thần đưa hai tấm chi phiếu trong tay cho y. “Đặt vào cửa của ta.”

    Khổng Đắc tay nhận chi phiếu liền mở ra, không nhịn được tròn mắt. “Mười…mười vạn lượng bạc?”

    “Ừ.”

    Khổng Đắc mở tấm chi phiếu tiếp theo, há hốc mồm không nói nên lời.

    “Huynh…còn giàu hơn ta? Không được! Ta nói cho huynh biết. Đối thủ của huynh cực kì, cực kì, cực kì khó ăn! Huynh không thấy sự chênh lệch sao? Hơn nữa, với số tiền cược này, chúng ta có thể vào phòng riêng đấy! Không cần ngồi chung với đám kia nữa đâu.”

    Vừa nói, Khổng Đắc vừa chỉ lên những ban công trên tầng cao.

    “Đặt chi phiếu đầu vào trước. Sau hai chén trà thời gian đặt chi phiếu thứ hai vào. Cứ làm theo lời ta, xong việc sẽ chia phần cho ngươi.”

    Khổng Đắc mang theo vẻ mặt không thể tin nổi quay trở về.

    Tổng tiền đặt cược: hai mươi vạn lượng bạc.

    Thông tin trên bảng vừa thay đổi, tiếng xôn xao bàn tán đã lập tức vang lên.

    “Không phải chứ? Ai đặt cược vậy? Gấp đôi bình thường?”

    “Không đúng. Đặt nhiều như vậy, chắc chắn là muốn ăn lời nhiều.”

    “Phải đấy, trận này chắc chắn hoàng chiến sĩ thắng. Không phải bảo nếu tiền đặt cược chênh lệch quá nhiều, nhà cái bắt buộc sẽ chi thêm tiền, đảm bảo người đặt lãi ít nhất hai phần sao? Đặt một ngàn lượng ăn hai trăm lượng, vậy có người vừa đặt mười vạn lượng là muốn ăn hai vạn lượng?”

    “Cơ hội ăn nhiều như vậy không nhiều đâu! Ta đặt, ta đặt thêm!”

    “Ta cũng thế, ta muốn đặt thêm.”

    “Ta!”

    “Ta nữa!”

    ….

    Hạo Thần đứng ở võ đài quan sát tình trạng hỗn loạn, khóe miệng hơi nhếch lên.

    Con số trên bảng thông tin bỗng chốc tăng vọt, từ hai mươi vạn lên ba mươi vạn, ba mươi lăm vạn,…

    Vài tiểu đồng thấy dị tượng liền chạy vào căn phòng ban nãy, đoán chừng là báo cho lão bản.

    Một lúc sao, một lão nhân đi ra, thông báo rằng thời gian đặt cược được kéo dài.

    Hạo Thần đột nhiên quay đầu, gọi tiểu đồng ban nãy hướng dẫn hắn lại gần, cười nói. “Truyền lời ta với nữ tử ban nãy, nói rằng ta muốn một nửa tiền lãi của trường đấu này làm tiền công.”

    Tiểu đồng sửng sốt rồi vâng lời làm theo.

    Một lát sau, nữ tử đích thân đi ra, bước tới phía hắn, cười. “Tự tin vậy sao?”

    Hạo Thần bật cười, chỉ vào bảng thông báo.

    Tổng tiền đặt cược: hai trăm mười vạn lượng bạc.

    Nữ tử nhìn theo tay hắn, trong chốc lát đồng tử co lại. “Không…thể…nào.”

    Hắn khoanh tay, dựa vào rào sắt phía sau. “Hai phần lợi nhuận của hai trăm mười vạn lượng bạc là bốn mươi hai vạn lượng bạc, chưa kể con số có thể tăng lên nữa. Nếu ta thua, tổn thất của cô nhất định sẽ rất lớn. Nhưng nếu ta thắng, số tiền có thể thu được từ trận đấu này ít nhất sẽ là hai mươi mốt vạn lượng, gấp hai mươi mốt lần so với thông thường.”

    Nữ tử cau mày. “Cho dù lãi hai mươi mốt vạn lượng, nếu thực sự trả cho ngươi một nửa thì chúng ta cũng chỉ lãi có mười một vạn.”

    “Cho nên, ta có cách có thể khiển con số này tăng lên.”

    “Cách gì?”

    “Cho tiểu đồng ra ngoài truyền tin, nói rằng có vụ cá cược lớn ở đây. Tiếp đó lại để một tiểu đồng khác thông báo rằng sắp có nhân vật lớn tới đặt cược, kéo dài thời gian đặt cược. Thời gian càng dài, số tiền đặt cược lên càng nhiều. Không quá nửa canh giờ, đảm bảo số tiền sẽ vượt quá bốn trăm vạn.”

    Nữ tử trầm mặc suy nghĩ một lúc rồi quay đầu dặn dò tiểu đồng đứng sau, đồng thời cũng quay lưng rời đi.

    Vài phút sau, một tiểu đồng lên võ đài, dõng dạc tuyên bố rằng sắp có nhân vật lớn tới đặt cược, vì vậy thời gian đặt cược sẽ được kéo dài.

    Tổng tiền đặt cược: hai trăm ba mươi vạn lượng bạc.

    Tổng tiền đặt cược: hai trăm sáu mươi vạn lượng bạc.

    Tổng tiền đặt cược: hai trăm chín mươi vạn lượng bạc.

    Số tiền đặt cược tăng không chỉ nhanh mà còn rất nhanh, chẳng mấy chốc đã vượt qua con số ba trăm vạn.

    Lại thêm một chén trà thời gian nữa, số người tới trường đấu lại càng nhiều, ai nấy tranh nhau đặt cược.

    Tổng tiền đặt cược: ba trăm bảy mươi vạn lượng bạc.

    Ai nấy thi nhau hò hét, chen chân vào bàn đặt cược.

    Hạo Thần đang thoải mái nhìn đám người lố nhố bên trên thì nghe tiếng gọi, quay người lại.

    Một trung niên nhân chừng ngoài năm mươi gương mặt phúc hậu đứng ngoài hàng rào sắt mở lời. “Ngươi chính là người yêu cầu một nửa số tiền lãi?”

    “Phải.”

    “Ngươi chắc thắng?”


    “Phải.”

    “Được! Quân tử nhất ngôn.”

    Tính cách hào sảng của trung niên nhân khiến Hạo Thần bật cười.

    Trung niên nhân lại tấm tắc gật đầu. “Có điều, diệu kế này của ngươi quả nhiên rất tuyệt.”

    “Quá khen.”

    Lời của hắn vừa dứt, tiếng hò hét đột nhiên vang lên dữ dội.

    Hạo Thần ngẩng đầu nhìn về phía thanh âm phát ra, quả nhiên thấy một đoàn người bước tới.

    Trung niên nhân phía sau giật mình một cái, lẩm bẩm gì đó.

    Hạo Thần cười, quay đầu nhìn ông. “Cá lớn cắn câu rồi.”

    Quả nhiên, đoàn người vừa ngồi xuống bàn đặt cược, bảng thông báo đã lại thay đổi.

    Tổng tiền đặt cược: bốn trăm tám mươi vạn lượng bạc.

    Những người vốn ở đây đặt cược từ đầu lại bắt đầu ngơ ngác nhìn nhau, tiếp tục thi nhau đặt cược.

    Tổng tiền đặt cược: năm trăm hai mươi vạn lượng bạc.

    Một đoàn người lại một đoàn người, nối tiếp nhau đi vào.

    Tổng tiền đặt cược: sáu trăm ba mươi vạn lượng bạc.

    Tổng tiền đặt cược: bảy trăm mười vạn lượng bạc.

    Tổng tiền đặt cược: tám trăm sáu mươi vạn lượng bạc.

    Con số tăng nhanh tới mức chóng mặt.

    Tám trăm, chín trăm, một ngàn, một ngàn lẻ một trăm,…

    Người đến càng lúc càng nhiều, tiền cũng mỗi lúc một tăng, số phòng riêng cũng ngày một giảm.

    Trung niên nhân đứng phía sau vừa vui vừa sợ, không ngừng hỏi hắn. “Ngươi có chắc thắng không vậy? Nếu lần này thua, số tiền ta phải chi ra cũng không ít đâu?”

    Hạo Thần vừa nhìn hai phụ tử ăn mặc xa hoa vừa tiến vào vừa nói. “Thời gian đặt cược thêm một chén trà nữa. Không được gia hạn thêm nữa.”

    Trung niên nhân răm rắp nghe theo.

    Không ngờ được, người người vẫn kéo đến, chẳng mấy đã chật ních người. Hơn thế, những người đến đặt mỗi lúc một nhiều, tốc độ tăng còn chóng mặt hơn cả lúc trước

    Tiểu đồng rốt cuộc công bố đã hết thời gian đặt cược.

    Tổng tiền đặt cược: một ngàn tám trăm vạn lượng bạc.

    Lão nhân điều khiển trận đấu rốt cuộc bước lên võ đài, công bố số tiền đặt cược vào từng người. “Tổng tiền đặt cược: một ngàn tám trăm vạn lượng bạc (1800 vạn). Đặt vào hoàng chiến sĩ: một ngàn sáu trăm vạn lượng bạc (1600 vạn). Đặt vào bạc chiến sĩ: hai trăm vạn lượng bạc (200 vạn). Hoàng chiến sĩ thắng, người cược lãi hai phần so với số tiền đặt ban đầu. Bạc chiến sĩ thắng, người cược lãi sáu mươi hai phần tức hơn sáu lần so với số tiền ban đầu.”

    Lão nhân vừa đọc xong, đa phần những người có mặt đều không nhịn được mà hít sâu một hơi.

    Tiền lãi gấp sáu lần tiền đặt là chuyện chưa từng xảy ra trước đây.

    Lão nhân nhìn về phía hắn và nam tử đối diện. “Người thắng sẽ nhận một trăm tám mươi vạn lượng bạc! Hiểu rõ chưa?”

    “Rõ rồi.”/ “Rõ rồi”.

    “Trận đấu bắt đầu!”

    Lão nhân hô xong thì lập tức lui khỏi võ đài.

    Nam tử phía đối diện dường như bị phấn khích bởi phần thưởng, tinh thần chiến đấu trỗi dậy phừng phừng.

    Hạo Thần lùi chân phải ra sau, hạ thấp trọng tâm đứng thủ thế.

    Nam tử từng bước tiến đến, Hạo Thần vẫn như cũ đứng im tại chỗ.

    Đám người trên võ đài sốt ruột không ngừng hét lên. “Công kích đi! Công kích đi!”.


    Nam tử gầm lên một tiếng rồi đấm một cú về phía trước. Hạo Thần theo bộ pháp quen thuộc của bản thân nhẹ nhàng né được một chiêu.

    Tin đồn quả nhiên không sai.

    Đối thủ của hắn quả thực là đáng gờm. Không chỉ kình lực lớn mà tốc độ xuất chiêu, thu chiêu cũng cực kì nhanh.

    Một quyền vừa xuất ra, hắn còn chưa kịp xoay người né tránh, quyền đã chuyển hướng, đấm về phía khác.

    Hắn không kịp né tránh, đành chịu một quyền vào bụng rồi lùi về phía sau ba bước.

    Đám đông reo hò cổ vũ.

    Nam tử nhếch mép cười. “Chỉ được có thế thôi à?”

    Lời vừa dứt, y lại xông đến như cũ xuất ra một quyền, chờ lúc hắn chuẩn bị di chuyển thì chuyển hướng quyền. Hạo Thần lại lần nữa trúng chiêu. Nam tử nhân cơ hội này tung chân đá một cước thấp vào bên gối Hạo Thần, khiến hắn khuỵu xuống. Một quyền nhanh như cắt nhằm mặt Hạo Thần lao tới.

    Hai tay Hạo Thần đưa lên đan chéo nhau, cản lại cú đấm kia.

    Nam tử lại đá một cước tầm thấp, khiến hắn buộc phải lăn người sang phải né tránh.

    Ai dè, một quyền khác lại nhanh như chảo chớp bay tới, đấm trúng vai trái hắn.

    Hạo Thần bị lực của quyền kia làm mất đà, ngã về phía sau, lộn vài vòng lùi ra sau rồi đứng dậy.

    Hắn xoay xoay bả vai.

    Đám đông phía trên lại nhộn nhạo. “Cố lên! Nhanh tấn công đi! Hắn bị trúng mấy quyền rồi, không còn sức nữa đâu, mau kết thúc đi.”

    Trung niên nhân nhìn hắn với vẻ mặt lo lắng.

    Hạo Thần đứng dậy, tạo lại thủ thế ban đầu. “Lên đi.”

    Nam tử xông tới, như cũ bắt đầu bằng một quyền. Hạo Thần chuẩn bị di chuyển, y lại chuyển hướng quyền. Hắn cũng y theo chuyển hướng di chuyển, thuận tay đấm một quyền về phía trước.

    Nam tử bị bất ngờ, chỉ kịp ngả đầu ra phía sau né tránh. Tuy vậy, quyền của Hạo Thần vẫn đấm sượt qua má ý, khiến y vội vàng lùi về sau.

    Đám đông hò reo lại càng dữ dội hơn. “Làm gì thế! Tấn công đi!”

    Hạo Thần lại đứng thẳng dậy, gật đầu. “Không tồi. Hấp thụ linh khí cường hóa cơ thể bên ngoài, tăng tốc độ tấn công, di chuyển, cường hóa lực đạo của quyền cước. Ngoài ra còn học thêm phương vị các huyệt đạo trọng yếu trên cơ thể người, cố tình tấn công vào các điểm đó. Chỉ cần một quyền trúng đích thành công, đối phương liền suy giảm sức lực, không còn cơ hội chuyển bại thành thắng.”

    Nam tử ngửa đầu cười. “Hahaaa…Biết thì đã làm sao? Ngươi có thắng nổi ta không?”

    Ánh mắt Hạo Thần chợt thay đổi, đồng tử co lại. Hắn cúi người, dùng lực bật của chân lấy đà lao nhanh về phía trước.

    Khoảng cách giữa hắn và nam tử vốn ngắn, tốc độ lao lại nhanh, chưa đầy tíc tắc đã áp sát nam tử. Nam tử vẫn chưa kịp vào thủ thế, chỉ đành đan chéo hai tay chặn trước ngực.

    Một quyền Hạo Thần đấm trúng tay y.

    Nam tử sau khi hốt hoảng thì nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, vội cong gối chuyển về thủ thế.

    Tay quyền của Hạo Thần đột nhiên chuyển thành trảo, nắm lấy một bên cánh tay của nam tử, đồng thời xoay người, đứng cùng chiều với hắn, vận lực vật nam tử ra phía trước.

    Đám người trên võ đài lập tức hò hét điên cuồng.

    Nam tử bị vật về phía trước nhưng lại chống được hai chân xuống mà không ngã ra sàn.

    Hạo Thần buông tay.

    Nam tử vốn đang ngả người về sau mất đi lực đỡ sau lưng, suýt chút nữa đổ nhào xuống. Cũng may nhờ lực eo, lưng lớn, y mới miễn cưỡng đứng thẳng dậy lại.

    Nhưng vừa đứng được dậy, bên tai đã nghe tiếng gió rít.

    Hạo Thần sau khi buông tay lập tức xoay người đá một cước lên cao, chuẩn xác vừa lúc nam tử kia đứng thẳng dậy đập gót chân vào thái dương y.

    Thái dương khi bị ngoại lực đủ lớn tác động có thể gây ngất, thậm chí tử vong.

    Nam tử trúng một cước vào thái dương, chân tay lập tức mềm nhũn, vô lực ngã vật xuống, ngất đi.

    Đám đông lập tức trở nên nhốn nháo.

    Lão nhân lúc trước bước lên võ đài, ngồi xuống kiểm tra tình hình nam tử rồi đứng dậy, đi tới bên cạnh Hạo Thần, nắm tay hắn đưa lên cao. “Thắng bại đã phân! Người thắng là bạc chiến sĩ.”

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Whenever you need, I will be there, waiting to support you...

  8. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Toạch Văn Đoành,
  9. #10
    Ngày tham gia
    Sep 2016
    Bài viết
    108
    Xu
    2,600

    Mặc định

    Thập Nhất Kinh


    Tác giả: Mộ Liệt


    Người edit: cuuvy

    Quyển 1


    Chương 9: Một ngàn ba trăm vạn lượng bạc (3)


    Tức thì, những tràng thanh âm giận dữ vang lên.

    “Không thể nào! Không thể nào!”

    “Sao hắn lại thua được cơ chứ?”

    “Tiền của ta! Ngân lượng của ta!”



    Một tiểu đồng chạy lên võ đài, đưa sấp chi phiếu trong tay cho hắn.

    Hạo Thần nhìn qua.

    Mười tám chi phiếu mười vạn lượng bạc, tổng một trăm tám mươi vạn lượng bạc.

    Hắn nhận lấy rồi đi xuống.

    Tiểu đồng liền dẫn hắn vào căn phòng khảo nghiệm ban đầu.

    Phía trong, trung niên nhân và nữ tử đã chờ sẵn.

    Trung niên nhân ha hả cười, vui vẻ lấy ra chi phiếu đưa hắn. “Y như thỏa thuận của chúng ta, chi phiếu chín mươi vạn lượng bạc.”

    Hạo Thần đưa tay nhận lấy. “Cảm ơn.”

    Trung niên nhân vội vàng trả lời. “Không có gì. Không có gì. Lần sau lại đến. Trường đấu lúc nào cũng chào mừng cậu.”

    Tiểu đồng vừa nãy chạy đi đã quay trở lại, hai tay đưa y phục cho hắn. “Y phục của huynh.”

    Hạo Thần “cảm ơn” một tiếng rồi đưa tay nhận lấy, mặc lại y phục, nhét đống chi phiếu vừa nhận được vào ngực áo.

    Tiểu đồng dẫn hắn ra ngoài xong thì cúi người chào.

    Hắn lấy từ ngực áo ra một thỏi bạc đưa cho tiểu đồng. Y liền rối rít cảm ơn hắn rồi rời đi.

    Hạo Thần ngẩng đầu nhìn những gian phòng đặc biệt trên gác, rất nhanh liền thấy Khổng Đắc đang vẫy tay với mình. Hắn ra hiệu cho Khổng Đắc lùi vào sau rèm rồi đi tới.

    Gian phòng riêng dành cho những người đặt cược lớn ở trên lầu hai, mỗi phòng có diện tích khá rộng, có một ban công phía ngoài. Ngồi từ ban công có thể nhìn xuống võ đài. Ngăn cách giữa ban công và trong phòng là một tấm rèm mờ màu trắng. Bên phải căn phòng còn có một ô nhỏ cách đất chừng một mét, thông với căn phòng bên cạnh, bên cạnh kê một chiếc bàn vừa vặn cao đúng một mét.

    Hắn vừa đóng cửa bước vào phòng thì nghe thấy tiếng thông báo.

    “Đây là chi phiếu khách quan thắng được, mời kiểm kê lại.”

    Một khay gỗ được chuyển vào bàn thông qua khe hở.

    Khổng Đắc chạy lại chỗ khe hở, cầm đống chi phiếu trên tay lên đếm.

    “Oaaa….Một ngàn một trăm năm mươi hai vạn lượng…”

    Hạo Thần bước đến, lấy lại toàn bộ đống chi phiếu trên tay y.

    Khổng Đắc “ớ” một tiếng rồi cười hì hì. “Bạch đại ca, lúc nãy huynh có nói sẽ chia phần cho ta mà?”

    Hắn ngồi xuống chiếc ghế được đặt sau bức màn, vắt chân chữ ngũ. “Sao ngươi không đặt?”

    Khổng Đắc gãi gãi đầu. “Huynh biết đấy…Đối thủ của huynh thực sự có tiếng tăm…Ta lại chưa hiểu lắm về huynh…Cho nên, nên là….Bạch đại ca, ta thực sự sai rồi. Ta nên tin tưởng huynh mới phải. Ta thề, từ nay nhất định tin tưởng huynh.”

    Hạo Thần nghe Khổng Đắc khoa môi múa mép nịnh nọt, tiện tay đưa cho hắn mấy chi phiếu lẻ, tổng năm mươi hai lượng bạc.

    Khổng Đắc nhận lấy vẫn tiếp tục nịnh nọt. “Bạch đại ca, huynh xem, ta giúp huynh làm nhiều chuyện như vậy. Huynh thu được không ít bạc, đâu thể nào chỉ cho ta có một tý như vậy?”

    Đống chi phiếu một ngàn một trăm lượng bạc cùng với hai trăm bảy mươi vạn lượng bạc ban nãy cùng lúc được thu vào không gian giới chỉ. “Trận đấu lúc trước ta cũng đặt ba trăm lượng bạc. Nếu ta nhớ không nhầm, trận đó ta đặt thắng?”

    Khổng Đắc bĩu môi. “Số lẻ đó huynh tính làm gì?”

    “Không đặt cược mà được năm mươi hai vạn lượng, còn muốn gì nữa?”

    Hạo Thần ngồi thêm một lúc rồi đứng dậy, bảo Khổng Đắc ra về.

    Khổng Đắc tạch lưỡi tiếc rẻ rồi trở ra cùng hắn.

    Hạo Thần nhíu mày. “Thu hồi cái vẻ mặt hớn hở của ngươi đi.”

    “Tại sao?”

    “Không muốn bị cướp thì cứ việc.”

    Vừa về thấy việc chi phiếu có thể bị cướp, Khổng Đắc liền thu hồi vẻ mặt vui vẻ.

    Hai người vừa đi ra ngoài đã nhận không ít ánh mắt hằn học của người đặt cược.

    Cũng may Khổng Đắc nhanh trí, lẽo đẽo đi theo hắn, vừa đi vừa gào thét.

    “Bạch đại ca, Bạch đại ca, ta sai rồi, lẽ ra ta nên đặt cho huynh mới phải. Huynh thắng được nhiều bạc như vậy, cho ta vay một ít đi. Lúc nãy ta lỡ tay đặt mất hai trăm vạn lạng. Nếu không có tiền mang về, phụ thân sẽ đánh chết ta mất. Bạch đại ca…”

    Đám người kia bán tính bán nghi nhìn hai người.

    Ra khỏi trường đấu và tòa miếu, Khổng Đắc cùng hắn liền nhanh chân trở về phủ đệ Khổng đường chủ, tránh gặp phải rắc rối không cần thiết.

    Khổng Đắc cả đường về cứ hi hi ha ha mãi, gặp ai cũng vui vẻ chào một tiếng. Đến cả đám đệ tử Vô Tự Hội trong phủ gặp y cũng không nhịn được mà ngạc nhiên hỏi. “Huynh/ Đệ có chuyện gì vui sao?”

    Đáng ngạc nhiên hơn là, hôm nay Khổng Diệp lại có mặt ở phủ đệ, chứng kiến cháu trai cười ngây ngây ngô ngô cũng không nhịn được mà kéo y lại hỏi chuyện.

    Hạo Thần vô cớ bị Khổng Đắc kéo theo, cùng ở lại.

    Khổng Đắc kể chuyện chỗ đúng chỗ sai, giấu nhẹm chuyện đi trường đấu, chỉ kể rằng vào sòng bạc lừa người ta cá cược rồi thắng đến một ngàn một trăm vạn lượng bạc.

    Khổng Diệp dẫu của cải không ít nhưng nghe đến con số một ngàn một trăm vạn lượng bạc cũng phải giật mình, hỏi lại. “Thực sự sao?”
    Hạo Thần miễn cưỡng gật đầu.

    Mười vạn lượng bạc đã có thể mở một tửu lâu cấp cao ở kinh thành. Một ngàn một trăm vạn lượng tương đương với hơn một trăm tửu lâu như vậy.

    Khổng Diệp bật cười. “Có lẽ ta nên thu tiền phòng của ngươi mới phải.”

    Hạo Thần nhìn Khổng Đắc. “Y còn thiếu nợ vãn bối bốn trăm lượng. Nếu tiền bối thu tiền phòng cứ đòi y.”

    Khổng Đắc vì tránh rắc rối lập tức rút ra chi phiếu bốn trăm lượng cùng một chi phiếu mười vạn lượng đưa cho Khổng Diệp, cười. “Cô cô, đây coi như là món quà mọn của cháu. Việc này…cô cô đừng nói cho phụ thân cháu là được.”

    Khổng Đắc sau khi có được lời đảm bảo từ cô cô liền kéo hắn đi, tránh bị tra hỏi thêm. “Bạch đại ca, ta nghe nói Mạnh đại sư đã tới Tử Nhi thành. Ta định mời đại sư về rồi mở một tiệm trang sức, huynh thấy có khả thi không?”

    Hạo Thần dừng chân. “Mạnh Minh Mạnh đại sư?”

    “Phải. Chính là Mạnh đại sư nổi tiếng về kỹ thuật làm trang sức.”

    “Ông ấy ở đâu?”

    “Huynh cũng có hứng thú sao? Vậy tốt quá. Ta lập tức sai người đi tìm tung tích ông ấy.”

    Nói rồi, Khổng Đắc liền lập tức chạy đi.

    Hạo Thần trở về phòng, mang y phục đi tắm.

    Tắm xong đã là giữa trưa. Hắn không đi ăn mà lại ngồi trong phòng mà mài bực, chuẩn bị giấy vẽ.

    Ngồi suốt đến buổi tối, chỗ giấy bị hắn ném bỏ đi đã xếp thành một chồng nhỏ bên cạnh bàn.

    Khổng Đắc lại lần nữa tìm hắn, chẳng thèm gõ cửa mà cứ thế xông thẳng vào. Y nhìn bản vẽ trên bàn hắn, há hốc mồm. “Bạch đại ca, ta mới nói với huynh ý tưởng sáng nay thôi mà. Có nhất thiết phải gấp gáp thế không? Nhanh như vậy đã thiết kế xong một mẫu trâm cài rồi?”

    Hạo Thần nhíu mày, gấp bản vẽ lại để vào không gian giới chỉ. “Tìm ta có chuyện gì?”

    “Còn chuyện gì nữa? Ta tìm ra Mạnh đại sư rồi, hơn nữa còn hẹn được lịch gặp ông ta vào ngày mai.”

    “Lúc nào?”

    “Sáu giờ chiều mai.”

    “Ừ.”

    “Tối huynh có kế hoạch gì chưa?”

    “Đi ngủ.”

    “Nói vậy là chưa có rồi. Ta dẫn huynh tới một nơi.”

    “Đi đâu?”

    Hắn nhìn gương mặt ranh ma của Khổng Đắc, tiếp tục lấy thêm một tờ giấy khác ra vẽ. “Nếu là kỹ viện thì khỏi đi.”

    Khổng Đắc rùng mình một cái. “Kỹ viện thì khỏi đi. Phụ thân mà phát hiện ra ta đi kỹ viện sẽ đánh gãy hai chân ta mất. Chỗ ta muốn dẫn huynh đến là tiệc rượu cơ.”

    “Tiệc rượu?”

    Khổng Đắc gật đầu. “Là tiệc rượu của Long đường chủ Vô Tự Thất Đường.”

    “Liên quan gì tới ta?”

    “Nghe nói Long đường chủ định tổ chức vài cuộc thi trong tiệc rượu, ai tham gia cũng được tặng vật dụng ma pháp Huyền cấp, nếu thắng thậm chí còn được tặng Địa cấp.”

    “Không hứng thú.”

    “Sao lại không?”

    “Không tại sao cả.”

    “Huynh thực sự không đi?”

    “Không đi.”

    “Nghe nói có cả Thất Tự Long và Thất Tự Phụng đấy. Huynh thực sự không đi?”

    Hạo Thần nhấc bút, ngừng tay.

    Khổng Đắc cười hì hì. “Ta biết huynh sẽ để ý mà. Không sao. Ta là người rộng lượng, không tính toán với huynh đâu. Đi nào.”

    ……….

    Tiệc rượu được tổ chức trên hai con thuyền cỡ lớn nằm trên sông vào buổi tối, mỗi thuyền ba tầng, tổng sáu tầng.

    Lúc Hạo Thần và Khổng Đắc tới nơi đã có rất nhiều người ở đó.

    Dương Ly, Lục Liên Mai, Giang Tinh,…

    Đa phần những người hắn quen biết tại Tử Nhi thành đều có mặt tại tiệc rượu này.

    Trung niên nhân ở trường đấu rất nhanh đã nhận ra sự có mặt của hắn, sai người mời hắn lên ngồi cùng bàn với ông. Khổng Đắc không được mời, chỉ đành lủi thủi ở tầng một.

    Bàn của trung niên nhân nằm trên tầng ba của con thuyền, vị trí vô cùng tốt.

    Hắn vừa bước lên tầng ba, trung niên nhân đã giơ tay ra hiệu cho hắn đi tới.

    Ngồi cùng bàn trung niên còn có hai người khác, phân biệt là một nam một nữ. Người nữ chính là Khổng đường chủ Khổng Diệp. Còn người nam Hạo Thần chưa gặp bao giờ.

    Hạo Thần ôm quyền. “Vãn bối ra mắt các vị tiền bối.”

    Trung niên nhân ha hả cười. “Không cần đa lễ, ngồi đi ngồi đi.”

    Đợi hắn ngồi xuống, trung niên nhân mới quay sang giới thiệu hai người bên cạnh. “Giới thiệu một chút. Ta là Long Thủ Hiên của Vô Tự Thất Đường. Đây là Khổng Diệp Khổng đường chủ của Vô Tự Tam Đường, Lâm Giai Lâm đường chủ của Vô Tự Bát Đường.”

    Vô Tự Thất Đường chỉ có một người duy nhất tên Long Thủ Hiên là Long đường chủ.

    Đến tận lúc này, Hạo Thần mới biết thì ra trung niên nhân chính là Long đường chủ Long Thủ Hiên của Vô Tự Thất Đường.

    Khổng Diệp đột nhiên bật cười. “Không phải huynh nói hôm nay trường đấu kiếm thêm mấy chục vạn lượng bạc nhờ vào một tiểu tử sao? Theo ta thấy, là huynh bị tiểu tử này lợi dụng thì đúng hơn!”

    Long Thủ Hiên “ồ” một tiếng. “Khổng muội quen tiểu tử này sao?”

    Khổng Diệp gật đầu. “Tiểu tử này đang ở phủ đệ của muội. Sáng nay nó cùng Đắc nhi trở về, nói là đi lừa được hơn một nghìn vạn lượng bạc của người ta. Muội còn đang thắc mắc sòng bạc nào có nhiều tiền tới vậy, thì ra là lấy được từ chỗ của huynh.”

    Long Thủ Hiên cũng tò mò. “Hơn một ngàn vạn lượng? Chuyện là thế nào vậy?”

    Khổng Diệp nhìn hắn. “Tiểu tử, đến nước này thì phải khai rồi.”

    Hạo Thần gượng cười. “Thực ra cũng không có gì. Khổng Đắc dẫn vãn bối tới trường đấu cá cược. Tính khí vãn bối xưa nay hiếu thắng, muốn vơ luôn một mẻ trong một trận nên tính kế một chút, ai ngờ bọn họ thực sự trúng bẫy. Vãn bối lại chẳng may đặt hơi nhiều vào cửa của bản thân nên số tiền ăn được cũng kha khá. Âu cũng là may mắn.”
    Kì thực, ban đầu hắn không có ý định cá cược gì nhiều. Chỉ là bất ngờ nghe được qui định từ phía Khổng Đắc, nói là nếu tiền cược chênh lệch quá nhiều thì trường đấu sẽ chi thêm tiền để bù vào, đảm bảo cho người cá cược lãi ít nhất hai phần. Hắn lại nghe được từ bàn bên cạnh nói rằng trận tiếp theo có một chiến sĩ “bất bại”, đặt cược đảm bảo thắng.

    Nếu hắn tham gia được trận đấu đó, thế trận trong mắt người ngoài sẽ cực kì mất cân bằng, dẫn đến việc đặt cược nghiêng về một phía.

    Mục tiêu của hắn rất đơn giản, chính là ăn tiền từ cả trường đấu và người đặt cược.

    Ăn tiền từ người đặt cược thực ra rất đơn giản. Do chín phần tiền sẽ được chia theo tỉ lệ cho người thắng nên chỉ cần hắn chi ra một khoản tiền lớn đặt vào cửa của mình, phần lớn chín phần tiền kia sẽ nằm trong túi hắn. Tất nhiên, muốn ăn được nhiều thì phải câu kéo càng nhiều người đặt tiền. Thế nên hắn mới đưa Khổng Đắc hai tờ chi phiếu, một tờ mười vạn lượng, một tờ một trăm năm mươi vạn lượng.

    Ban đầu khi thêm mười vạn lượng, tổng số tiền đặt cược đã được nhân đôi, những người ở trường đấu sẽ nghĩ rằng có ai đó muốn ăn nhiều, thấy được cơ hội lớn nên mới dám chi nhiều như vậy, bọn họ nhất định sẽ rút tiền đặt cược thêm. Rồi theo hiệu ứng, số tiền sẽ càng ngày càng nhiều lên.

    Tiếp đó, hắn lại yêu cầu muốn một nửa số tiền lãi của trường đấu, muốn người quản lí trường đấu phải xuất đầu lộ diện.

    Ngay lúc này thì chi phiếu thứ hai được đưa vào, nâng tổng số tiền đặt trước đến hơn hai trăm vạn.

    Quản lí trường đấu nhất định sẽ nghĩ tới khoản thua lỗ khi hắn thua cuộc mà chấp nhận làm theo cách làm của hắn, từ đó tổng tiền đặt cược lại ngày càng được nâng cao.

    Như vậy, hắn không chỉ ăn được tiền từ người cược mà còn ăn được tiền từ trường đấu. Tổng tiền đặt là một ngàn tám trăm vạn, hắn đã đút túi đến hơn một ngàn bốn trăm vạn. Sau khi trừ cho số tiền chia cho tiểu đồng và Khổng Đắc thì còn lại hơn một ngàn ba trăm vạn.

    Long Thủ Hiên cười ha hả. “Ta lại thấy không phải may mắn đâu. Ngươi suy tính cẩn thận như vậy, có thể lợi dụng được lòng tham của đám đông và trường đấu để tạo nên tối đa lợi ích cho bản thân. Hảo kế hoạch! Long Thủ Hiên ta thực sự khâm phục!”

    Lâm Giai lắc đầu. “Ăn được chín mươi vạn lượng bạc đã cười ha hả cả buổi, còn mở cả tiệc rượu. Nếu lão thực sự ăn được một ngàn vạn lượng như tiểu tử này, nói không chừng còn bao cả Tử Nhi thành ấy nhỉ?”

    Long Thủ Hiên cạn sạch một ly rượu, nhìn Hạo Thần cười nói. “Ngươi biết đấy, Vô Tự Thất Đường trước giờ ngày đêm chỉ lo buôn bán kiếm tiền, sổ sách nhiều vô số kể. Dạo này sinh ý không tốt lắm, thu không được nhiều. Tiểu tử ngươi rảnh thì tới Vô Tự Thất Đường ta đi? Đảm bảo cho ngươi một phòng riêng, à không, một dãy riêng ở phủ đệ của ta, bao ăn bao ở bao mặc, toàn bộ do Long Thủ Hiên ta chi trả hết…”

    Lão còn chưa nói hết đã bị Lâm Giai ngắt lời. “Lão cho rằng tiểu tử này thiếu bạc đến nỗi phải ăn nhờ ở đậu phủ đệ của lão à?”

    Long Thủ Hiên nhướng mày. “Ông thì biết cái gì? Đây gọi là quí trọng nhân tài!”

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Whenever you need, I will be there, waiting to support you...

    ---QC---


  10. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Toạch Văn Đoành,
Trang 2 của 2 Đầu tiênĐầu tiên 12

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status