TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 1 của 2 12 CuốiCuối
Kết quả 1 đến 5 của 10

Chủ đề: Thập Nhất Kinh - Mộ Liệt

  1. #1
    Ngày tham gia
    Sep 2016
    Bài viết
    108
    Xu
    2,600

    Mặc định Thập Nhất Kinh - Mộ Liệt

    Thập Nhất Kinh


    Tác giả: Mộ Liệt


    Người dịch: cuuvy

    Truyện nguyên gốc đã full quyển 1 quyển 2. Tình trạng edit: 1/2 quyển 1, sẽ up dần.

    Ba ngàn năm qua, đây là thời điểm mà ma pháp cường thịnh nhất.

    Ba mươi năm trước, dù là Bắc phương, Nam phương, Đông phương hay Tây phương, đâu đâu cũng tìm thấy học viện ma pháp cùng các tổ chức liên quan đến pháp sư.

    Thế nhưng cùng thời điểm đó, yêu tộc nổi dậy, hàng ngàn hàng vạn ma thú dưới sự lãnh đạo của chúng đổ bộ Nam - Tây phương, vô cớ tấn công nhân loại và pháp sư. Sự kiện đó được coi là cuộc tàn sát lớn nhất trong lịch sử nhân loại với hơn hai trăm mười lăm triệu người tử vong.

    Nhân loại vội rút về Đông - Bắc phương, lập nên tường thành vững chãi ngăn cách Nam - Tây với Đông - Bắc.

    Yêu tộc cùng ma thú trú tại Nam - Tây phương, củng cố lực lượng.

    Nhân loại trú tại Đông - Bắc phương, khốn đốn giải quyết vấn đề nơi ở, lương thực cho hàng triệu người vừa di cư tới, khó khăn lắm mới ổn định được mọi thứ.

    Pháp sư phối hợp cùng triều đình các nước củng cố lực lượng, xây dựng, mở thêm hàng loạt học viện mới với mục tiêu tìm kiếm những pháp sư tài năng, bồi dưỡng, huấn luyện thành những chiến binh sẵn sàng chiến đấu bảo vệ nhân loại khi yêu thú tấn công.

    Đông phương trù phú nổi tiếng với những đô thành đông đúc tấp nập và những học viện đứng đầu nhân loại.

    Đông phương dẫu là một vùng đất rộng lớn nhưng lại chỉ có bốn nước, tương ứng với bốn đại đế quốc chủ lực chống đỡ cho nhân loại trong cuộc chiến ba mươi năm trước, phân biệt là Nam Vân quốc, Từ Hi quốc, Ứng Minh quốc và Đằng Sở quốc.

    Từ Hi quốc có lãnh thổ rộng lớn nhất, trải dài trên vùng biên giới giáp với Tây phương, một phần biên giới giáp với Bắc phương và Nam phương, bao bọc lấy hai đế quốc bên trong là Nam Vân quốc và Ứng Minh quốc. Đằng Sở quốc nằm giáp ranh với cả ba đế quốc trên, chỉ chiếm một phần hẹp phía trong Đông phương.

    Phân nửa tường thành kiên cố ngăn cách Bắc Đông – Nam Tây phương nằm trên lãnh thổ Từ Hi quốc. Chính vì vậy mà Từ Hi quốc đóng vai trò trụ cột trong việc bảo vệ tường thành và là nơi tập trung của phần lớn pháp sư trên toàn Đông phương.

    Cứ ba năm một lần, ba đế quốc còn lại lại gửi tới một đoàn pháp sư mới, gia nhập vào lực lượng binh sĩ canh phòng, tăng cường phòng ngự.

    Nhắc đến quân đội Từ Hi quốc, phàm là người có chút tri thức đều sẽ nhớ ngay tới cái tên Lã Du, một nữ tướng quân tàn bạo nổi tiểng kim cổ!

    Nhớ năm xưa, nhóm bảy pháp sư cường đại Thất Hùng ra sức gồng gánh, chống đỡ cho nhân loại. Bảy người họ đứng trên chiến tuyến, chỉ huy tinh anh Nhân tộc chiến đấu chống lại yêu tộc, xông pha khắp mọi mặt trận, thắng lợi không biết bao nhiêu mà xuể. Yêu tộc nhuệ khí suy giảm, vội rút về hai đại lục còn lại, củng cố lực lượng. Nhân cơ hội đó mà Nhân tộc xây dựng nên được tường thành kiên cố.

    Thất Hùng chỉ có hai đệ tử, phân biệt là sư tỷ Giang Bạc Xuyên cùng sư muội Lã Du. Sư muội Lã Du mang trong mình Cổ Băng Chi Huyết, có khả năng khống chế Diệt Băng trong truyền thuyết – dạng ma pháp cổ xưa nhất, cùng với Cộng Hỏa và Ứng Lôi được xưng tụng tam đại ma pháp.

    Sư tỷ Giang Bạc Xuyên tuy không có huyết mạch nghịch thiên nhưng lại có trí thông minh trời phú, tự mình sáng tạo ra hàng ngàn bí kĩ Băng pháp, tu luyện tới mức xuất quỉ nhập thần, so với sư muội không chút thua kém.

    Khi đại chiến nhân – yêu gần kết thúc kết thúc, Thất Hùng cùng sư tỷ Giang Bạc Xuyên biệt tăm. Sư muội Lã Du tới Từ Hi quốc, được hoàng thượng ban tặng chức danh đại tướng quân, một mặt cai quản quân đội hùng mạnh nước này, một mặt cùng pháp sư nhân tộc chiến đấu chống yêu tộc nơi tường thành.

    Đáng tiếc, Lã Du nổi tiếng hung bạo, chỉ hai năm sau đã trở thành Hung thần khiến bao người căm phẫn. Bỏ mạng dưới tay Lã Du không chỉ có yêu thú mà còn có rất nhiều pháp sư cùng bá tánh thường dân. Phàm là người có ý định chống đối bà ta đều sẽ chết. Tính sơ sơ, chỉ trong hai năm đầu cầm quyền, Lã Du đã tiêu diệt hết tám mươi bảy ngôi làng vùng biên giới.

    Dẫu là hung thần tàn bạo với nhân tộc nhưng trong trận chiến chống yêu tộc dai dẳng, Lã Du lại được coi như một chiến thần bất bại, chưa từng thua bất kì trận chiến nào.

    Tám năm sau, Giang Bạc Xuyên bất ngờ trở lại, thành lập nên một hội pháp sư tên gọi Vô Tự, mục tiêu là lật đổ triều đình Từ Hi quốc lúc bấy giờ. Vô Tự được lòng dân, ngày một lớn mạnh.

    Lại thêm mười sáu năm nữa trôi qua, Vô Tự trở thành hội pháp sư cường đại nhất Từ Hi quốc, thế lực bành trướng khắp dọc đế quốc, trở thành mối nguy lớn cho triều đình.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi cuuvy, ngày 14-06-2017 lúc 23:12.
    ---QC---
    Whenever you need, I will be there, waiting to support you...


  2. Bài viết được 4 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    21302766,damdam69,luffie,songcau,
  3. #2
    Ngày tham gia
    Sep 2016
    Bài viết
    108
    Xu
    2,600

    Mặc định

    Thập Nhất Kinh


    Tác giả: Mộ Liệt


    Người edit: cuuvy

    Quyển 1


    Chương 1: Bạch Hạo Thần


    “Đứng lại.”
    Hai vệ binh giơ tay chặn lối vào thành, dõng dạc lên tiếng. “Mời xuất trình lệnh bài.”

    Người bị chặn là một thiếu niên chừng hai mươi ba, hai mươi tư tuổi, đường nét trên gương mặt cực kì bắt mắt, góc cạnh rõ ràng. Cộng với dáng người cao lớn điển hình giống như một binh sĩ, y quả thực là hình tượng nam nhân trong mộng của nhiều thiếu nữ.

    Thiếu niên nheo mắt vì ánh nắng chói chang. “Ta là Bạch Hạo Thần.”

    Hai vệ binh vẫn đứng im như cũ, kiên nhẫn nhắc lại. “Mời xuất trình lệnh bài.”

    “Không có lệnh bài, có thể châm chước cho ta qua không?”

    “Không thể.”

    Thiếu niên quay đầu nhìn hoang mạc phía sau lưng rồi lại nhìn hai vệ binh, lẩm bẩm. “Đành vậy…”

    Băng phong Tam thức, đệ nhất chiêu Không Tự Ngưng.

    Nét mặt hai vệ binh chợt cứng lại, đồng tử giãn ra.

    Thiếu niên thong thả bước qua hai người, đi vào thành Tử Nhi.

    Ước chừng khoảng cách đã đủ, thiếu niên quay người.

    Không Tự Ngưng, Giải.

    Hai vệ binh mở choàng mắt, giật mình. “Thiếu niên đó đâu rồi?”

    Người còn lại ngạc nhiên đưa mắt tìm xung quanh. “Chắc là đi rồi.”



    Bạch Hạo Thần mặc một bộ y phục đen tuyền từ đầu tới chân, vai đeo tay nải, tay cầm bảo kiếm ung dung đi lại trên đường phố Tử Nhi thành. Hắn vừa đi vừa quan sát khung cảnh tấp nập của thành trì, thỉnh thoảng còn huýt sáo vài tiếng.

    Hạo Thần ghé vào một hàng bán bánh bao bên lề đường, móc từ thắt lưng ra vài hào lẻ, đưa cho ông chủ. “Ông chủ, cho hai chiếc bánh bao.”

    Ông chủ là một lão nhân chừng ngoài sáu mươi tuổi, vui vẻ nhận lấy tiền rồi gói hai chiếc bánh nóng hổi lại đưa cho hắn. “Chàng trai trẻ, của cậu đây.”

    Hắn đưa tay cầm lấy gói bánh bao. “Ông chủ, ở gần đây có tửu lâu nào nổi tiếng không?”

    “Tửu lâu nổi tiếng à…” Lão nhân lẩm bẩm rồi chỉ về phía cuối con đường. “Đi tới cuối đường rẽ phải đi thêm chục trượng là tới.”

    “Cảm ơn.”

    “Không có gì, không có gì.”

    Hạo Thần theo lời lão nhân đi tới tửu lâu được chỉ.

    Đó quả thật là một tửu lâu cao cấp với hơn bảy lầu được trang trí cực kì mãn nhãn. Hắn vừa bước vào, một tiểu đồng đã hớt hải chạy tới, đon đả đưa hắn lên tầng thứ hai, lau sạch sẽ bàn ghế rồi hỏi. “Khách quan, ngài dùng gì?”

    Hắn đặt bảo kiếm và tay nải xuống bàn, ngó xuống đường phố bên dưới, tùy ý nói. “Hai món chay, một món mặn. Thêm một ấm trà.”

    Tiểu nhị có vẻ ngạc nhiên trước yêu cầu này của hắn. “Cái này…”

    “Có vấn đề gì sao?”

    Tiểu nhị vội đỡ lời. “Không phải. Nơi đây là tửu lâu nổi tiếng bậc nhất Tử Nhi thành, khách quan có muốn dùng thử một vài loại rượu của bổn quán không?”

    “Không cần.”

    Danh hiệu đệ nhất tửu lâu Tử Nhi thành quả thật không ngoa, phục vụ đặc biệt tốt. Chưa đầy một chén trà thời gian sau, món ăn và đồ uống đã được đưa tới trước mặt Bạch Hạo Thần.

    Giờ là giữa trưa, lượng người ra vào tửu lâu cũng ngày một nhiều hơn. Tất nhiên, những người có thể bước vào đều là người có tiền, không phải hậu nhân danh môn thế gia thì cũng là pháp sư.

    Tử Nhi thành là địa bàn của hội pháp sư Vô Tự. Nếu chia pháp sư ở Tử Nhi thành thành mười phần thì có đến chín phần là thành viên của Vô Tự hội, hơn nữa còn là những pháp sư có địa vị nhất định trong hội. Chính vì vậy mà triều đình Từ Hi quốc cực kì úy kị thành trì này.

    Ở nơi này, một lão nhân thông thường có thể là nhánh chủ của Vô Tự hội, một sơn thôn thiếu niên cũng có thể là trưởng lão của Vô Tự hội...

    Bạch Hạo Thần gắp một miếng rau đưa vào miệng rồi đưa tay ra hiệu, gọi tiểu nhị tới.

    “Khách quan còn cần gì?”

    Hạo Thần đưa tay chỉ xuống đường phố phía dưới. “Kẻ đó là ai?”

    Tiểu nhị theo ngón tay y nhìn xuống. Vừa nhìn rõ người được chỉ là ai, tiểu nhị đã vui mừng nhảy cẫng lên, hớn hở nói. “Là Giang đại công tử!”

    Hạo Thần nhíu mày.

    Tiểu nhị dường như quên mất thân phận của mình, ngồi xuống chiếc ghế đối diện Hạo Thần, chăm chú nhìn xuống đường. “Tính đến nay, Giang hội trưởng chỉ thu nhận có hai đồ đệ. Người mà khách quan vừa chỉ chính là đại đệ tử của Giang hội trưởng, tên Giang Long. Woa….”

    Nét mặt Bạch Hạo Thần giãn ra, tiếp tục gắp đồ ăn. “Ngang nhiên đi lại như vậy, không sợ bị người khác ám sát sao?”

    Tiểu nhị như con mèo bị giẫm phải đuôi, nhẩy bật lên. “Sao có thể? Với cấp bậc của Giang đại công tử, cho dù là tướng quân của Từ Hi quốc cũng phải e ngại vài phần, kẻ nào dám ám sát y?”

    Vừa nói dứt lời, tiểu nhị chợt nhận ra hành vi thất thố của mình, vội vàng lấy khăn lau đi vết giày in trên ghế. “Khách quan, chắc ngài mới tới nên không biết. Tử Nhi thành là nơi ngọa hổ tàng long, đừng nên nhìn mặt bắt hình dong! Xung quanh đây có rất nhiều người là pháp sư của Vô Tự hội, sao có thể để thiếu chủ của bọn họ bị giết được?”

    Hạo Thần gật gật đầu, không hiểu là đồng ý với lời nói của tiểu nhị hay đang thưởng thức đồ ăn ngon.

    Rầm! Rầm! Rầm.

    “Con mụ chết tiệt, đứng lại cho ông!”

    “Lão già, ta nhịn lão lâu lắm rồi.”

    Tiếng hò hét truyền tới thu hút sự chú ý của Bạch Hạo Thần. Hắn dỏng tai lên nghe ngóng, mắt lại vẫn chăm chú nhìn bàn đồ ăn trước mặt.

    Thanh âm hào hùng của nam tử chợt vang lên bên cạnh, lấn át chùm âm thanh tán loạn dưới đường vọng lên. “Vị huynh đài này, tại hạ có thể ngồi ở đây không?”

    Hắn ngẩng đầu, nhìn người vừa lên tiếng.

    Một thiếu niên kém hắn chừng sáu tuổi mặc bộ y phục tượng trưng cho thân phận tam cấp pháp sư.

    Hạo Thần gật đầu.

    Thiếu niên cười một tiếng rồi ngồi xuống, nhìn xuống cảnh tượng hỗn loạn bên dưới. “Huynh đài thật kì lạ. Chẳng lẽ huynh không tò mò muốn biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo ư?”

    Ý thiếu niên là trận cãi cọ dưới đường.

    Hạo Thần uống một ngụm nước rồi tiếp tục ăn. “Giang đại công tử sẽ tiến tới khuyên ngăn.”

    Thiếu niên mới tới chợt “Ồ” lên một tiếng. “Quả thật là như vậy.”

    Gọi món xong, thiếu niên lại tò mò nhìn Hạo Thần. “Tại hạ ở đây nhiều năm, chưa từng gặp qua huynh đài.”

    “Ta là người mới tới.”

    “Ồ? Vậy chắc hẳn huynh đài tới là vì Vô Tự Chiến?”

    Vô Tự Chiến tổ chức ba năm một lần, là nơi những pháp sư vô danh tiểu tốt chiến đấu với nhau, giành quyền trở thành pháp sư chính qui của Vô Tự hội.

    “Ừ.”

    “Không biết huynh đài là pháp sư cấp mấy?”

    “Một.”

    Thiếu niên dường như bị bất ngờ trước câu nói này của hắn. “Nhìn huynh đài chắc cũng tầm tuổi ta, không lí nào…”

    Pháp sư tu luyện đến cấp hai cực kì dễ dàng nhưng cấp ba trở lên lại phải nhờ vào khí vận. Thông thường, dù có thiên phú tệ đến đâu qua một năm cũng sẽ tăng lên cấp hai.

    Bạch Hạo Thần không trả lời, ăn nốt miếng thịt cuối cùng trên đĩa, đưa một thỏi bạc cho tiểu nhị rồi bước đi.

    Thiếu niên ngồi đối diện biết mình vô ý, vội nói với theo. “Tại hạ là Khổng Đắc, nếu có gì cần giúp, huynh có thể tới Khổng phủ tìm ta.”

    Bạch Hạo Thần bước đi, lẩm nhẩm, âm thanh chỉ đủ cho một mình hắn nghe thấy. “Nhi tử của Không lão quái đây sao? Cháu trai của Khổng đường chủ Vô Tự Tam Đường?”

    Một tiếng cười lớn vang lên ở góc trong cùng lầu một. “HAHAA! Với tốc độ này, vị trí quán quân Vô Tự Chiến sớm muộn gì cũng thuộc về ngươi.”

    Bạch Hạo Thần quay đầu nhìn một lão nhân đang hào hứng vỗ vai thiếu niên ngồi cạnh, chợt nhớ về câu nói của ai đó. “Vô Tự Chiến sao?Sao lại có hứng với cuộc thi buồn tẻ đó? Đạt quán quân há chẳng phải dễ như trở bàn tay?”

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi cuuvy, ngày 14-06-2017 lúc 23:12.
    Whenever you need, I will be there, waiting to support you...

  4. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    21302766,Toạch Văn Đoành,
  5. #3
    Ngày tham gia
    Sep 2016
    Bài viết
    108
    Xu
    2,600

    Mặc định

    Thập Nhất Kinh


    Tác giả: Mộ Liệt


    Người edit: cuuvy

    Quyển 1


    Chương 2: Nhiệm vụ cấp bốn


    Bạch Hạo Thần tay cầm kẹo hồ lô thản nhiên đi vào Vô Tự Tam Đường, không chút để ý đến lời đàm tiếu của những người dân xung quanh.

    Vô Tự Hội tổng cộng có sáu mươi tám đường, mỗi đường chia làm bốn nhánh nhỏ. Đứng đầu mỗi nhánh là nhánh chủ, mỗi đường là đường chủ. Trên sáu mươi tám đường chủ là bốn hộ pháp cùng hai hộ sứ.

    Vô Tự Tam Đường là đường thứ ba của Vô Tự hội, có trụ sở ở Tử Nhi thành.

    Hạo Thần cắn nốt viên hồ lô cuối cùng vào miệng, tiện tay ném cái xiên trên tay vào thùng rác gần đó. Hắn đi tới chỗ một nhóm đông người đang tụ tập, huých vai một người trong số đó. “Vị huynh đệ này chắc hẳn đang tìm nhiệm vụ?”

    Không ngờ được, người hắn huých vai lại chính là Khổng Đắc.

    Khổng Đắc quay đầu thấy hắn thì ngạc nhiên “a” một tiếng rồi cười. “Lại là huynh à? Huynh cũng tới đây tìm nhiệm vụ?”

    Vì thấy bản thân là người chủ động bắt chuyện, bỏ đi không tiện nên hắn đành “ừ” một tiếng.

    “Huynh có gì cần hỏi à?”

    “Hoàn thành bao nhiêu nhiệm vụ thì được tham gia Vô Tự Chiến?”

    Khổng Đắc ngẩng đầu lên trời, lẩm bẩm. “Ba mươi điểm, mười nhiệm vụ cấp hai...” rồi nhìn hắn, khẳng định nói. “Ba mươi nhiệm vụ cấp một.”

    Hạo Thần nhíu mày. “Ba mươi điểm?”

    “À. Đó là số điểm cần có để đạt được tư cách thí sinh. Hoàn thành mỗi nhiệm vụ sẽ đạt được một số điểm nhất định, tùy thuộc vào độ khó và độ nguy hiểm của nhiệm vụ. Mỗi nhiệm vụ cấp một được một điểm, trung bình nhiệm vụ cấp hai có ba điểm. Nhưng trước đó huynh phải đăng kí lấy thẻ bài pháp sư đã. Đăng kí ở kia kìa.”

    Khổng Đắc vừa nói vừa chỉ vào một cái bàn ở phía xa nơi một nữ tử tầm ngoài ba mươi tuổi đang ngồi, chăm chú đọc sách, không nhìn rõ khuôn mặt.

    Bạch Hạo Thần đang định đi ra đã bị Khổng Đắc kéo lại. “Vội gì chứ? Huynh chưa chọn nhiệm vụ đúng không? Ta chọn giúp huynh vài nhiệm vụ nhé? Chọn xong ra đó đăng kí luôn thể, có phải tiện hơn không? À phải rồi, huynh tên gì?”

    “Bạch Hạo Thần.”

    “Ồ? Trùng tên với đường chủ Vô Tự Thập Tam Đường!”

    Khổng Đắc nói xong lại cố chen vào đám người, nói vọng ra. “Huynh muốn nhiệm vụ loại nào? Hộ tống, bảo vệ, săn yêu thú? Lấy mấy cái? Ở đây còn có tám nhiệm vụ cấp một thôi.”

    Hạo Thần suy nghĩ rồi trả lời. “Lấy nhiệm vụ ba mươi điểm đi. Tùy ý ngươi chọn.”

    Bốn nam tử đứng trước mặt hắn đột nhiên quay đầu, nhìn hắn như nhìn quái vật.

    Khổng Đắc chen từ đám người ra ngoài, há hốc mồm nhìn hắn. “Ba mươi điểm? Nhiệm vụ cấp bốn?”

    “Ừ.”

    Khổng Đắc vẫn há hốc mồm. “Nhiệm vụ được phân chia tương ứng với cấp bậc pháp sư đấy.”

    “Ừ.”

    “Nhưng huynh là pháp sư cấp một.”

    “Ừ.”

    “Huynh muốn làm nhiệm vụ cấp bốn?”

    “Ừ.”

    “…”

    Khổng Đắc lắc đầu. “Không được đâu. Trước khi nhận nhiệm vụ phải chứng minh với người quản lí huynh có cấp bậc tương ứng. Nếu không đạt được, huynh không được nhận nhiệm vụ.”

    “Người quản lí là ai?”

    “Là người đó.” Khổng Đắc vừa nói vừa chỉ về nữ tử ngồi ở bàn gỗ nơi xa.

    Hạo Thần đi về phía nữ tử. Khổng Đắc cũng tò mò đi theo.

    Nữ tử thấy có người tiến đến thì ngẩng đầu. “Đăng kí hay nhận nhiệm vụ?”

    Nữ tử thoạt nhìn khoảng ba mươi tuổi, ngoại hình bình thường, không có gì nổi trội.

    Khổng Đắc nhìn rõ ngoại hình của nữ tử thì giật mình, thốt lên. “Cô cô?”

    “Đăng kí.”

    “Tên?”

    “Bạch Hạo Thần.”

    “Tuổi?”

    “Hai tư.”

    Khổng Đắc đứng bên cạnh chen vào. “Huynh hơn ta sáu tuổi. Ta mới mười tám.”

    Nữ tử chỉ tay về phía khối cầu trên bàn. “Đặt tay lên đi.”

    Bạch Hạo Thần đặt tay lên.

    Tinh cầu trong suốt chợt lóe sáng. Từng dải khí mảnh màu lam nhạt xuất hiện, xoắn lại với nhau rồi mờ dần.

    Nữ tử vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh như thường, tiếp tục ghi chép. “Băng hệ dạng hiếm.”

    Khổng Đắc lại há hốc mồm. “Băng hệ? Hơn nữa còn là dạng hiếm? Không phải chứ? Chẳng phải thủy và băng hệ luôn phù hợp với nữ tử sao? Sao huynh lại…?”

    Nữ tử đang viết chợt ngừng bút, ngẩng đầu nhìn Khổng Đắc. “Ếch ngồi đáy giếng.”

    Khổng Đắc cứng họng, không dám nói gì thêm.

    Hạo Thần tay cầm thẻ bài nữ tử đưa cho, nói. “Ta muốn nhận nhiệm vụ cấp bốn.”

    “Nhiệm vụ nào?”

    “Nhiệm vụ ba mươi điểm.”

    Nữ tử suy nghĩ một lúc rồi trả lời. “Một, hộ tống binh khí qua rừng Ngọc Thanh. Hai, bảo vệ Lam thiếu gia bốn ngày.”

    Khổng Đắc lần nữa trợn mắt. “Hỏi trực tiếp như vậy cũng được!?”

    “Hộ tống binh khí đi.”

    Nữ tử gật đầu. “Lựa chọn không tồi. Ba ngày nữa cầm thẻ này tới đây tụ họp cùng dong đoàn. Nhớ kĩ, nhiệm vụ này có liên quan đến chiến đấu với yêu thú cấp cao, ta không thể bảo đảm đảm tính mạng cho ngươi. Nếu không hoàn thành sẽ bị ba mươi điểm.”

    Hạo Thần gật đầu, cầm lấy thẻ tre nữ tử đưa cho.

    Khổng Đắc ú ú ớ ớ đứng bên cạnh. “Ơ…huynh ấy không phải chứng minh thực lực?”

    Nữ tử chẳng thèm liếc mắt nhìn y, tiếp tục đọc sách. “Nếu ngươi có ma pháp dạng hiếm thì cũng được hưởng đặc ân như thế.”

    Khổng Đắc thấy Hạo Thần rời đi liền chạy đuổi theo. “Này, huynh tìm được khách điếm nào để nghỉ chưa?”

    “Chưa.”

    “Vậy tới nhà ta đi. Toàn bộ đều miễn phí!”

    “Không cần đâu.”

    “Huynh mới tới, chắc chưa quen ai. Ta ở đây từ nhỏ, quen rất nhiều người, có thể giới thiệu cho huynh…”

    ….


    Đợi nhân ảnh hai người đi xa rồi, một nữ tử khác mới xuất hiện, đi tới bên cạnh nữ tử ngồi ở bàn gỗ, cung kính nói. “Đường chủ tới mà không đón tiếp chu đáo, là lỗi của thuộc hạ.”

    Nữ tử được gọi là đường chủ ngẩng đầu, nhìn vào tinh cầu trên bàn vẫn đang ẩn hiện những dải sợi xanh lam nhạt. “Thiếu niên vừa rồi là ai?”

    Nữ tử nhìn theo hai hình bóng phía xa, cúi đầu trả lời. “Bẩm đường chủ, là nhị thiếu gia của Khổng phủ tên Khổng Đắc.”

    “Ta muốn hỏi thiếu niên bên cạnh y.”

    “Đó…có vẻ là pháp sư mới đến Tử Nhi thành. Đường chủ chú ý đến hắn sao?”

    “Nếu ta nói thiếu niên đó có ma pháp băng hệ dạng hiếm, ngươi có tin không?”

    Bảy thuộc tính pháp sư cơ bản gồm có thủy, hỏa, thổ, mộc, phong, quang minh, hắc ám. Ngoài ra còn có hai thuộc tính hiếm là băng và lôi. Mỗi loại thuộc tính lại được chia thành hai dạng là thường và hiếm. Dạng hiếm có sức công phá và tốc độ tu luyện cao hơn dạng thường và đương nhiên, số người sở hữu cũng cực kì ít ỏi.

    Băng hệ là thuộc tính hiếm…Nếu còn là dạng hiếm…chẳng phải chính là hiếm của hiếm hay sao?

    “Băng hệ dạng hiếm!?”

    Người được gọi là đường chủ cười nhẹ, đứng dậy, cầm theo tinh cầu rồi bước đi. “Thiếu niên đó tên Bạch Hạo Thần, vừa nhận một nhiệm vụ cấp bốn. Có lẽ là làm nhiệm vụ để đủ tư cách tham dự Vô Tự Chiến.”

    “Trẻ tuổi như vậy đã là pháp sư cấp bốn?”

    “Không. Lượng ma pháp chỉ tương đương với một pháp sư cấp một thôi.”

    “Đường chủ…người để pháp sư cấp một nhận nhiệm vụ cấp bốn như vậy…hình như không thỏa đáng lắm?”

    “Thiên chi kiêu tử mà. Cứ coi như là một thử thách đi…À, cũng lâu lắm rồi ta không nhận đệ tử nhỉ?”

    “Đường chủ, người định…?”

    “Không. Người ta muốn nhận là một tiểu hài tử mới quen, cũng được lắm.”



    Ba ngày sau,

    Bạch Hạo Thần đang chuẩn bị hành lí đem theo thì nghe thấy tiếng gõ cửa vọng tới, kèm theo đó là tiếng gọi quen thuộc của Khổng Đắc.

    “Bạch đại ca, tới giờ rồi, đi thôi.”

    Động tác của hắn vẫn chậm rãi từ tốn như vậy, cẩn thận sắp xếp mọi thứ.

    Người ở ngoài rốt cuộc không nhịn được nữa, đẩy cửa bước vào. “Sắp muộn giờ rồi.”

    Hạo Thần vẫn ung dung ngồi quấn băng trắng lên tay trái. “Sao ngươi lại ở đây?”

    “Đệ? Tất nhiên là tới gọi huynh cùng đi làm nhiệm vụ rồi!”

    “Ngươi là pháp sư cấp ba, hình như không được làm nhiệm vụ dạng này?”

    Khổng Đắc đặt bội kiếm lên bàn, hất tóc nói. “Đâu phải cứ có ma pháp nghịch thiên mới được nhận nhiệm vụ vượt cấp?”

    Bàn tay trái Hạo Thần bị vải trắng quấn kín, chỉ để lộ ra năm ngón tay. “Nhờ phụ thân ra mặt?”

    “Sao huynh biết?”

    “Mà này, huynh quấn vải trắng lên tay làm gì thế?”

    “Này, huynh không định tới tập trung à?”

    “Này…”

    Bạch Hạo Thần bị Khổng Đắc làm phiền, nhíu mày. “Ngươi nói ít thôi.”

    Khổng Đắc nhìn sắc trời qua cửa sổ, sốt ruột cầm tay nải và kiếm của Bạch Hạo Thần lên, vừa lôi vừa kéo hắn ra ngoài. “Đi thôi, tới muộn thì không hay lắm đâu.”



    Dong đoàn làm nhiệm vụ hộ tống binh khí gồm tổng cộng mười tám người, trong đó có hai pháp sư cấp năm, mười bốn pháp sư cấp bốn, một pháp sư cấp ba và một pháp sư cấp một.

    Khỏi cần nói cũng biết những người còn lại khó chịu đến thế nào với hai người là Bạch Hạo Thần và Khổng Đắc.

    Tập trung được một lúc, một nữ tử chừng hai mươi mốt xuất hiện, tự xưng là đội trưởng của nhiệm vụ lần này, tên Lục Liên Mai.

    Lục Liên Mai dẫn đoàn mười tám người tới nơi giao nhận binh khí rồi rời khỏi Tử Nhi thành.

    Rừng Ngọc Thanh nằm cách Tử Nhi thành khoảng năm cây số về phía Bắc, có diện tích gấp bốn lần tòa thành, là nơi cư ngụ của một vài tộc yêu thú vẫn còn sống sót trên địa bàn nhân tộc.

    Đích đến của kho binh khí là chân núi Ngọc Thanh. Một khi giao binh khí hoàn tất, nhiệm vụ hoàn thành.

    Với tốc độ đi của đoàn người, nhanh nhất cũng phải mất ba ngày. Nếu cộng thêm thời gian ăn uống, nghỉ ngơi thì là năm ngày. Trong trường hợp xấu nhất đụng phải yêu thú cấp cao, nhiều nhất chỉ có thể trì hoãn tới mười lăm ngày. Bằng không, nhiệm vụ thất bại.

    Ngàn vạn lần không ngờ rằng, đối thủ lớn nhất của dong đoàn lại là pháp sư Nhân tộc. Bọn họ ẩn nấp trong rừng Ngọc Thanh, chỉ chờ dong binh đoàn cùng binh khí tiến tới là lập tức vây công.

    Bạch Hạo Thần đi phía sau cùng của dong binh đoàn, vừa hay lại đối mặt với tên cầm đầu đám thổ phỉ kia.

    Kẻ cầm đầu là một trung niên nhân chừng ngoài bốn mươi tuổi. Y mặc bộ y phục đen tuyền, đeo khăn che mặt. “Giao binh khí ra đây.”

    Bạch Hạo Thần lùi về phía sau mấy bước, lách xuống sau đám nam tử của dong bình đoàn. Khổng Đắc thấy hắn lùi lại liền bắt chước.

    Dong binh đoàn không một ai trả lời lão, tiếng niệm chú xen kẽ nhau vang lên.

    Đám thổ phỉ cũng bắt đầu niệm chú, triệu hồi sách pháp. “Nộp mạng đi. Bọn ta có ba pháp sư cấp năm, các ngươi không thắng nổi đâu.”

    Bạch Hạo Thần đứng sau Lục Liên Mai, hết nhìn sách pháp của đám thổ phỉ lại nhìn tới dong binh đoàn. Hắn nhìn tới sách pháp xuất hiện trên tay Liên Mai, ánh mắt lập tức hiện lên sự ngờ vực.

    Thập Phong Kinh? Dạng sách pháp này không phải chính là cuốn sách đã thất tung bốn mươi năm trước sao? Lẽ nào…?

    Người nhận ra cuốn sách pháp này không chỉ có mình hắn. Lão già cầm đầu rất nhanh đã để ý tới sách pháp trên tay Lục Liên Mai, mắt sáng lên ra lệnh cho bọn thuộc hạ. “Giết hết! Không để một ai sống sót!”

    Phong Tận Tuyệt Pháp, đệ lục thức, trảm!

    Lục Liên Mai hô lên một câu, những người còn lại trong dong binh công đoàn cũng lập tức hưởng ứng, nhanh chóng hoàn thành niệm chú.

    Tức thời, không gian rúng động, ma pháp kịch liệt dao động, hóa hữu hình từ vô hình, tụ lại trên tay pháp sư.

    Lục Liên Mai thấy Hạo Thần không triệu hồi sách pháp nhưng lại không hề ngạc nhiên, chỉ quay đầu, hạ giọng hỏi. “Có kế gì không?”

    Hạo Thần nhìn xung quanh một vòng rồi trả lời. “Diệu kế thì không. Cách đơn giản nhất là chế trụ kẻ cầm đầu.”

    “Lão ta là ngũ cấp pháp sư đấy, không đấu tay đôi được đâu.”

    Hai người còn đang nói chuyện, những người còn lại đã bắt đầu giao thủ. Ngay cả Khổng Đắc là pháp sư cấp ba yếu ớt cũng xông pha lên phía trước giúp làm vướng chân vướng tay địch.

    Hạo Thần không biểu hiện cảm xúc gì trên mặt, từ tốn nói. “Cô cũng là ngũ cấp pháp sư, sao lại không thể?”

    “Ta từng nói cho ngươi cấp bậc của ta sao?”

    “Chưa từng. Nhưng Phong Tận Tuyệt Pháp là bí kĩ thứ ba trong Thập Phong Kinh, yêu cầu lượng ma pháp rất lớn, tứ cấp pháp sư chỉ có thể miễn cưỡng sử dụng.”

    Lục Liên Mai quay đầu, nhíu mày. “Sao ngươi lại biết?”

    “Điển tích cổ từng nhắc tới điểm này.”

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi cuuvy, ngày 14-06-2017 lúc 23:25.
    Whenever you need, I will be there, waiting to support you...

  6. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    21302766,Toạch Văn Đoành,
  7. #4
    Ngày tham gia
    Sep 2016
    Bài viết
    108
    Xu
    2,600

    Mặc định

    Thập Nhất Kinh


    Tác giả: Mộ Liệt


    Người edit: cuuvy

    Quyển 1


    Chương 3: Ngọc Thanh cổ địa


    Bạch Hạo Thần nhìn thế trận bất lợi cho dong binh đoàn, hảo ý nhắc nhở. “Nếu cô còn không ra tay, nhiệm vụ sẽ thất bại.”

    Lục Liên Mai lại lần nữa đọc câu chú của Phong Tận Tuyệt Pháp, đẩy lùi hai pháp sư bên phía địch nhân. “Vậy sao ngươi không ra tay?”

    “Chờ cô phối hợp.”

    “Ý ngươi là gì?”

    “Ta biết Băng phong Tam Thức.”

    Lục Liên Mai tròn mắt kinh ngạc. “Băng phong Tam Thức!?”

    Hạo Thần hơi cười. “Nhưng cùng lắm chỉ được một khoảnh khắc. Thắng bại chỉ đành phụ thuộc vào cô.”

    Lục Liên Mai lùi sát xuống bên cạnh Bạch Hạo Thần. “Ngươi sử dụng được cách bao xa?”

    “Ba trượng.”

    “Được. Ta yểm trợ cho ngươi.”

    Một pháp sư bên phía dong binh đoàn bị đánh bại, ba tên thổ phỉ nhân cơ hội vượt qua, tấn công Lục Liên Mai.

    Lục Liên Mai đứng trước thế công ấy lại vô cùng bình tĩnh, thần tốc niệm chú.

    Phong tố Dịch Chuyển, nhị lập, khởi!

    Phong hệ dịch chuyển ma pháp cấp hai có khả năng di chuyển hai người tới hai vị trí khác nhau.

    Bạch Hạo Thần bị dịch chuyển tới sau lưng lão già cầm đầu còn Lục Liên Mai lại ở phía trước.

    “Một tiểu tử pháp sư cấp một cũng dám làm nhiệm vụ này? Không muốn chết thì tránh ra chỗ khác đi!”

    Phong Tận Tuyệt Pháp, đệ lục thức, trảm!

    Thổ Hành Vi Tôn, lập!

    Phong trảm gặp phải tường đất vững chãi chỉ có thể cắt đứt được một mẩu nhỏ phía bên trên rồi bất lực tiêu tán trong không gian.

    “Thế nào đội trưởng? Không còn chiêu nào khác à?”

    Băng phong Tam thức, đệ nhất chiêu Không Tự Ngưng.

    Lão già giật mình vì lời niệm chú tới từ phía sau, không kịp niệm chú mới, chỉ đành di chuyển tường đất về phía sau.

    Lục Liên Mai nhân cơ hội tiếp tục công kích.

    Phong Tận Tuyệt Pháp, đệ lục thức, trảm!

    “Hahaa…chỉ với mỗi một chiêu đó mà đòi đánh bại ta? Đã vậy, lão nhân ta đây cũng chẳng ngại tiếp ngươi thêm vài chiêu nữa!”

    Thổ Hành Vi Tôn, l…..

    Băng phong Tam thức, đệ nhất chiêu Không Tự Ngưng.

    Người ta thường nói, cao thủ so chiêu, một khoảnh khắc cũng có thể trở thành cơ hội để lật ngược thế cờ.

    Phập…Phập…

    Ba ngọn phong trảm xé gió lao tới, nhẹ nhàng cắt đi hai bên cánh tay của kẻ cầm đầu. Lão dường như không tin được vào mắt mình, quay người về phía sau, lẩm bẩm. “Không thể nào…Sử dụng Băng phong Tam thức…xuyên qua vật cản?”

    Thế nhưng sau lưng lão đã không còn một ai.

    Bạch Hạo Thần từ trên cây nhìn xuống, thản nhiên. “Tìm ta sao?”

    Lão giả ngẩng đầu, giọng run run. “Ngươi có thể…sử dụng Dịch Chuyển? Không thể nào…pháp sư cấp một…sao…”

    Khổng Đắc hứng chỉ nhảy tới bên cạnh Lục Liên Mai, hất cằm. “Là ta làm đấy! Cũng may đội trưởng nhanh trí, truyền âm bảo ta dịch chuyển Bạch đại ca!”

    “Thì ra là vậy…Khá lắm…khá lắm…” Lão giả chỉ nói thêm được ba câu như vậy rồi đổ gục xuống đất, máu tươi chảy ra lênh láng.

    Lục Liên Mai nhìn hắn nhảy từ trên cành cây xuống, không nhịn được cảm thán. “Băng phong Tam thức quả nhiên lợi hại, thậm chí nhất cấp pháp sư cấp cũng có thể đình chỉ hành động của ngũ cấp pháp sư.”

    Lục Liên Mai nhớ ra cuộc chiến vẫn đang tiếp diễn, giơ kiếm lên cao, hét lớn. “Đội trưởng các ngươi đã chết, còn không chịu đầu hàng?”

    Bạch Hạo Thần thấy tình hình đã ổn định liền đi tới bên xác của lão già vừa rồi, nhặt quyển sách pháp từ dưới đất lên, lật vài trang.

    Khổng Đắc hiếu kì chạy lại. “Có gì đặc biệt không?”

    “Sách pháp huyền cấp.”

    Phàm là vật dụng ma pháp đều sẽ được chia thành bốn cấp, theo thứ tự giảm dần là Thiên, Địa, Huyền, Hoàng. Kể cả bí kĩ cũng vậy.

    Người phàm muốn tu luyện cần có sách pháp nhận chủ, tùy theo thiên phú, thể chất từng người mà có thể nhận được các cấp bậc sách pháp khác nhau. Cấp bậc càng cao, uy lực của sách pháp càng lớn, dung lượng lưu trữ ấn chú càng nhiều.

    Sách pháp cũng tương tự như trí nhớ và thần thức của pháp sư, lưu giữ lại những thuật chú và ấn chú mà chủ nhân nó có thể sử dụng. Mỗi khi pháp sư lĩnh ngộ được một thuật mới, thuật đó sẽ được ghi lại vào sách pháp. Thuật chú càng phức tạp, chiêu thức càng biến hóa nhiều thì cấp bậc bí kĩ càng tăng. Tuy nhiên, cấp bậc bí kĩ lại phụ thuộc vào cấp bậc chung của sách pháp. Dù cố gắng đến đâu, cấp bậc của bí kĩ cũng không thể vượt qua cấp bậc của sách pháp. Ví dụ như người được sách pháp Huyền cấp nhận chủ sẽ có thể chất và thiên phú tương ứng, chỉ thích hợp tu luyện những bí kĩ có cấp bậc bằng hoặc thấp hơn Huyền cấp…

    Mỗi cuốn sách pháp đều có tên riêng cùng với ba thuật chú, bí kĩ đặc trưng.

    Một khi chủ nhân chết đi, văn tự trên sách pháp và những thuật chú người đó lĩnh ngộ được lúc sinh thời sẽ biến mất, trở về dạng nguyên sơ ban đầu, chỉ lưu lại ba thuật chú đặc trưng.

    Đám thổ phỉ còn lại đồng loạt đầu hàng, lấy hai ngàn lượng bạc là điều kiện trao đổi để thả chúng đi. Lục Liên Mai đồng ý.

    Bạch Hạo Thần sau khi đọc qua ba thuật chú bên trong thì đưa cuốn sách pháp cho Lục Liên Mai. “Người là do cô giết, chiến lợi phẩm đương nhiên thuộc về cô.”

    Lục Liên Mai đưa tay nhận lấy. “Lúc nhận tiền sẽ chia ngươi một nửa.”

    Sách pháp là vật phẩm ma pháp cực kì giá trị. Nhiều phú thương kinh thành không ngại bỏ ra núi vàng núi bạc để mua những cuốn sách đó với hi vọng mong manh có thể trở thành pháp sư. Tính sơ sơ, một cuốn sách pháp Hoàng cấp đã có giá tương đương với một tửu lâu nhỏ nơi kinh thành.

    Sau khi nghiên cứu bản đồ, Lục Liên Mai dẫn dong binh đoàn đi theo đường vòng để tránh đụng độ yêu thú cấp cao. Nhờ vậy, bọn họ đa phần chỉ gặp những yêu thú cấp thấp hoặc con non, không đáng e ngại.

    Nhiệm vụ cứ thế suôn sẻ diễn ra.

    Bạch Hạo Thần từ đầu tới cuối đều đi phía sau cùng, ít khi tham dự vào câu chuyện của dong binh đoàn. Kể cả khi bàn giao binh khí, hắn cũng đứng ở tít đằng xa, chẳng buồn lại gần cùng mọi người kiểm kê. Nhiệm vụ hoàn thành, thông tin được xác nhận thông qua thẻ bài ma pháp, toàn bộ những người tham gia nhiệm vụ được cộng ba mươi điểm vào thẻ bài cá nhân.

    Khổng Đắc vui tới nỗi cười hi hi ha ha cả buổi, thỉnh thoảng lại chạy đến gần Hạo Thần. “Này, huynh có dự định gì tiếp theo không? Ta cảm giác khi ta đi cùng huynh, mọi việc đều cực kì, cực kì thuận lợi!”

    Hạo Thần cất thẻ bài cá nhân vào ngực áo, nhìn sắc trời đã ngả tối. “Ta tự có tính toán.”

    “Những người còn lại đều đi săn yêu thú hết rồi. Bọn họ tất cả đều nhận hai nhiệm vụ cùng lúc, nhân lô tuyến của nhiệm vụ này mà vào rừng Ngọc Thanh săn yêu thú. Giờ chỉ còn chúng ta và đội trưởng Lục thôi.”

    Khổng Đắc vừa dứt lời, Lục Liên Mai đã tiến tới, đưa một tấm chi phiếu một vạn (mười ngàn) lượng bạc cho Hạo Thần. “Phần của ngươi.”

    Hắn không chút khách khí đưa tay nhận lấy. “Cảm ơn.”

    “Ngày mai ta trở về thành, hai ngươi đi cùng không?”

    Khổng Đắc gật đầu. “Có”.

    “Ta còn có việc phải làm, hai người về trước đi.”

    Khổng Đắc trợn mắt. “Huynh không về?”

    “Có việc.”

    “Vậy ta ở lại cùng huynh.”

    Hạo Thần đứng dậy, đeo tay nải lên vai. “Chuyện riêng của ta ngươi theo làm gì?”

    “Chuyện riêng? Chuyện gì thế?”

    Hắn chẳng buồn trả lời y, chậm rãi bước về phía Đông. “Bảo trọng.”

    “Bảo trọng!”

    “Bảo trọng!”


    Từng có thời pháp sư ưa chuộng việc giấu bảo vật vào hang động bí ẩn rồi tạo cơ quan bảo vệ chúng. Những hang động như vậy được gọi là cổ địa.

    Sau khi pháp sư mất đi, hang động và cả bảo vật của họ vẫn còn tồn tại nhưng lại bị bao phủ bởi cơn địa chấn hơn bốn mươi năm trước. Thỉnh thoảng lại có người tìm được chút tung tích của những cổ địa khi xưa, hết lòng tìm kiếm hòng chiếm đoạt bảo vật.

    Ba năm trước, người ta phát hiện một cổ địa trong rừng Ngọc Thanh.

    Tin truyền ra chưa được mấy ngày, pháp sư từ khắp mọi nơi đã nhao nhao đổ về, chém giết nhau để xông vào.

    Sau hỗn chiến mười tám ngày, nhóm ba mươi người mạnh nhất lộ diện, lập khế ước giao kèo rồi cùng nhau tiến vào cổ địa. Không một ai biết bên trong đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghe những pháp sư thua cuộc nhưng còn sống sót trong lần hỗn chiến đó nói rằng thời điểm bốn canh giờ sau khi nhóm pháp sư kia tiến vào có một cuộc địa chấn rất lớn. Những pháp sư tiến vào cổ địa không một ai trở ra.

    Điều đáng nói là trong số ba mươi pháp sư đó có hai tới lục cấp pháp sư và một thất cấp pháp sư, thực lực vô cùng cường đại.

    Từ đó về sau, không một ai còn dám bén mảng tới cổ địa ấy.

    Bạch Hạo Thần dựa theo bản đồ tìm tới nơi được đánh dấu X, chẳng mất bao lâu đã tìm ra lối vào cổ địa.

    Rừng Ngọc Thanh nằm ở vùng đồng bằng, đất đai màu mỡ, lại ở khu vực khí hậu ôn hòa nên thực vật vô cùng phát triển, dù là đi tới đâu cũng đụng phải bụi rậm, cây cối và cả hoa lá. Cũng chính vì có địa hình như vậy nên rừng Ngọc Thanh còn là nơi ẩn nấp hoàn hảo cho những yêu thú săn mồi.

    Hạo Thần phát hiện được lối vào cổ địa là nhờ sự xuất hiện của một tấm bia gỗ. Trên tấm bia nghuệch ngạc khắc mấy chữ.

    Ngọc Thanh cổ địa, vào không trở lại.

    Nét khắc không đều, lực ấn khi mạnh khi yếu, đặc biệt là vào chữ cuối cùng. Có thể thấy người khắc lúc đó đã cạn kiệt sức lực, thậm chí là gần chết.

    Hắn nhìn dòng chữ, câu nói của người nào đó lại vang lên. “Nghe nói gần Tử Nhi thành mới xuất hiện một cổ địa mới tên Ngọc Thanh, có thời gian thì qua đó xem thử. Ta cũng muốn biết xem trong đó có gì.”

    Hạo Thần đặt tay nải và bảo kiếm trong tay xuống đất, ngón cái và trỏ nhẽ xoay chiếc nhẫn đeo trên ngón giữa bên trái. Tức thì, tay nải và bảo kiếm biến mất.

    Không gian nhẫn giới có khả năng lưu giữ đồ vật, là một vật phẩm hiếm, giá trị liên thành. Muốn sở hữu không gian nhẫn giới ngoài ngân lượng thì còn phải có cả địa vị và mối quan hệ. Quen được luyện kim sư không dễ, mua được không gian nhẫn giới từ luyện kim sư lại càng không đơn giản.

    Ngọc Thanh cổ địa là hang động nằm phía dưới lòng đất với lối vào là một cái giếng.

    Bạch Hạo Thần không vội tiến vào mà ngồi xếp bằng xuống bên cạnh tấm bia gỗ, nhắm mắt. Hai tay hắn đặt lên đầu gối, hít thở đều, lẩm nhẩm thần chú.

    Thất Tinh qui tụ, vận đổi sao dời. Nghe lệnh của ta, Bạch Xà, mau hiện thân.

    Lời chú vừa dứt, một con rắn trắng hiện ra phía trước hắn.

    Hạo Thần vẫn nhắm mắt, tập trung dùng thần thức truyền đạt ý nghĩ của mình cho Bạch Xà.

    Tiếng loạt xoạt của y phục và tiếng kim loại va vào nhau đinh tai nhức óc vang lên.

    Hắn mở mắt, nhìn về phía nơi phát ra tiếng động là lối vào Ngọc Thanh cổ địa, lẩm bẩm. “Có người sao?”

    Như để trả lời cho câu hỏi của hắn, một bóng người xuất hiện, bay vút lên từ miệng giếng.

    Bạch y nữ tử nhẹ nhàng xoay trên không trung hai vòng rồi đáp xuống phần đất cạnh miệng giếng.

    Hạo Thần nhíu mày nhìn nữ tử.

    Người này không sợ sao?

    Nữ tử cũng đã phát hiện ra sự tồn tại của Bạch Hạo Thần, quay người, đồng dạng nhìn về phía y.

    Tức thời, ánh mắt của hắn thay đổi.

    Nữ tử này…chính là người hôm đó xuất hiện trên tinh cầu tiên tri.

    Nhan sắc nữ tử chỉ có thể dùng bốn từ “khuynh quốc khuynh thành” để miêu tả, dù là nhìn từ góc độ nào cũng không tìm thấy nửa điểm không hoàn mĩ. Dẫu vậy, nét mặt của nàng lại hết sức lạnh lùng, không để lộ chút cảm xúc nào.

    Ánh mắt của nàng lướt qua hắn rồi dừng lại trên con Bạch Xà nhỏ dưới đất.

    Bạch Hạo Thần thu hồi ánh mắt, lơ đãng nói. “Cổ địa nhiều cơ quan, không dò xét trước làm sao vượt qua?”

    Nữ tử chỉnh lại y phục, không chút gấp gáp trả lời. “Tám đồ trận, mười hai bẫy, hai lục cấp yêu thú, một cửu cấp cấp yêu thú.”

    Bạch Xà vốn đang áp tai nghe ngóng đột nhiên cử động, bò lên đùi hắn, qua cánh tay trườn lên vai, xè xè mấy tiếng vào tai hắn rồi biến mất.

    Hạo Thần đứng dậy, phủi cát đất còn dính lại trên y phục. “Không phải cửu cấp yêu thú, là lục cấp pháp sư.”

    Nữ tử có chút ngạc nhiên, động tác chậm lại mất một nhịp.

    Hạo Thần đi tới bên miệng giếng, đưa tay phải về phía trước. “Bạch Hạo Thần.”

    Nữ tử nhìn tay hắn, không nói gì, cũng chẳng hề có ý định bắt tay cùng.

    “Ta không biết nàng muốn thứ gì trong cổ địa, nhưng chỉ cần hợp tác cùng ta, ta đảm bảo nàng có được thứ đó.”

    Như để chứng minh cho lời nói của mình, hắn triệu hồi ra sách pháp của bản thân.

    Nữ tử nhìn chằm chằm cuốn sách pháp.

    Hạo Thần cười nhẹ một tiếng, đưa tay tới gần nàng hơn. “Bạch Hạo Thần.”

    Nữ tử rốt cuộc nắm lấy tay hắn. “Dương Ly.”

    Hai người cùng thu tay về.

    “Nàng là pháp sư?”

    Dương Ly không nói gì, vẻ mặt như thể muốn nói đáp án đã rõ ràng, sao phải hỏi lại.

    Hắn thấy dáng vẻ không để tâm của nàng, quyết định đi thẳng vào vấn đề. “Nàng muốn thứ gì trong Ngọc Thanh cổ địa?”

    Thấy nàng không có ý định trả lời, Hạo Thần chậm rãi lên tiếng. “Năm xưa pháp sư Diệu Ngọc Thanh uy chấn giang hồ, từng học qua biết bao bí kĩ, cuối cùng tự sáng tạo ra một bộ bí kĩ tâm đắc nhất, đặt tên Ngọc Thanh kinh. Phải chăng nàng cho rằng Ngọc Thanh cổ địa là nơi cất giữ Ngọc Thanh kinh?”

    Năm đó, Diệu Ngọc Thanh chính là một trong Thất Hùng, sư phụ của Lã Du và Giang Bạc Xuyên.

    “Ngươi cũng tìm Ngọc Thanh kinh?”

    Bạch Hạo lắc đầu. “Ta không tìm Ngọc Thanh kinh. Đó là bí kĩ cho phong hệ pháp sư, đối với ta chẳng có chút giá trị nào. Ta chỉ muốn biết trong cổ địa có gì.”

    “Ngươi không sợ?”

    “Sợ? Sợ cái gì?”

    Dương Ly im lặng, tựa hồ như có chút ngạc nhiên. “Hợp tác cùng ta, ngươi được lợi gì?”

    “Thứ nhất, ta đánh không lại nàng. Thứ hai, ta đánh không lại lục cấp pháp sư kia.” Hạo Thần dẫu trả lời vậy nhưng nét mặt lại chẳng biểu lộ chút sợ sệt nào. “Nàng chỉ cần hạ hai lục cấp yêu thú và kẻ kia, ta sẽ lo toàn bộ đồ trận và bẫy.”

    Dương Ly dường như không tin vào lời nói của hắn, nói. “Chướng ngại đầu tiên là phong trận cấp năm và bẫy dạng cung tiễn, ngươi tự tin phá được?”

    Tên bắn ra đương nhiên nhanh, được gia cố bằng phong thuật trận lại càng nhanh hơn nữa.

    Hạo Thần không trả lời, phi người nhảy xuống giếng.

    Băng phong Tam thức, đệ nhị chiêu Vũ Băng.

    Vút…vút…Keng…keng…Cạch…BÙM.

    Sau tiếng nổ ấy là một loạt những trận nổ kế tiếp nhau.

    Hạo Thần nhẹ nhàng bay lên miệng giếng, đứng trên thành, gật đầu nói. “Xong rồi đấy.”

    Một thanh kiếm nhanh như chớp chĩa vào cổ họng hắn.

    Dương Ly một tay cầm kiếm, một tay cầm sách pháp, nét mặt lạnh lùng lên tiếng. “Ngươi rốt cuộc là ai?”

    Hai ngón trỏ và giữa của Hạo Thần kẹp lấy mũi kiếm. “Ta không thích người khác chĩa kiếm vào ta.”

    Lưỡi kiếm đâm tới.

    Hạo Thần nghiêng người, dùng ngón trỏ đẩy vào cạnh kiếm một cách chuẩn xác, khiến đường đi của lưỡi kiếm lệch đi.

    Diễm La Độ, nhị thức Hỏa Diễm Tâm.

    Mắt thấy hỏa diễm rực cháy cách mình không xa, hắn liền bật người nhảy về phía sau, niệm chú.

    Băng phong Tam thức, đệ nhất chiêu Không Tự Ngưng.

    Động tác trên tay Dương Ly chợt ngừng lại, hỏa diệm không chịu sự khống chế lập tức lụi tàn.

    Hạo Thần từ từ bước đến, lấy thanh kiếm khỏi tay nàng đặt xuống đất. “Nữ nhân đừng nên dùng kiếm, không đẹp mắt chút nào.”

    CHÁT!

    Một bên má Hạo Thần đỏ ửng, in hằn năm ngón tay của ai đó. Thế nhưng, nét mặt hắn lại cực kì tán thưởng, nói. “Nhanh như vậy đã phá giải được rồi?”

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Whenever you need, I will be there, waiting to support you...

  8. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Toạch Văn Đoành,
  9. #5
    Ngày tham gia
    Sep 2016
    Bài viết
    108
    Xu
    2,600

    Mặc định

    Thập Nhất Kinh


    Tác giả: Mộ Liệt


    Người edit: cuuvy

    Quyển 1


    Chương 4: Diệt Băng Hồn

    Diễm Kỳ Độ, ngũ liên thức.

    Băng Kĩ, Dịch Chuyển.

    Trong không gian văng vẳng truyền lại giọng nói của Hạo Thần. “Ta không động thủ với nữ nhân.”

    Diễm Kỳ Độ gồm năm thức, mỗi thức lại gồm mười hai biến. Tính ra, chỉ riêng bộ bí kĩ này đã có đến sáu mươi biến. Và đương nhiên, so với bộ bí kĩ biến hóa vi diệu ngần ấy thì loại pháp thuật đơn giản như Dịch Chuyển chẳng đáng là gì, cùng lắm chỉ kéo dài thời gian thêm được một lúc.

    Hạo Thần nhìn hỏa diễm rực cháy vẫn cố bám lấy mình, thở dài. “Tiểu cô nương, nếu còn không dừng tay, ta sẽ đáp trả đấy.”

    Băng phong Tam thức, đệ nhất chiêu Không Tự Ngưng.

    Dương Ly dường như đã tiên liệu trước điều này, vội lùi về phía sau, duy trì khoảng cách với hắn.

    Phừng…Phừng…Phừng…

    Mùi cháy khét của cây bụi ngày một rõ.

    Hạo Thần từ tốn bước qua hỏa diễm đang cháy rực dưới đất bước đến trước mặt Dương Ly. “Đã chứng kiến sách pháp của ta rồi vẫn còn bất cẩn như vậy?”

    Không Tự Ngưng, Giải.

    Dương Ly vừa được giải thuật liền nhíu mày. “Ngươi rốt cuộc là ai? Diệt Băng Hồn đã mất tích hơn trăm năm nay sao lại nằm trong tay ngươi?”

    Diệt Băng Hồn là tên sách pháp của hắn.

    “Nàng tò mò về quyển sách đó?”

    Hắn nói rồi cũng chẳng đợi nàng trả lời mà ngửa tay trái lên, triệu hồi sách pháp, đưa về phía trước.

    Sách pháp lưu giữ bí kĩ của pháp sư, có thể coi là bảo vật chí mạng. Đọc được sách pháp cũng giống như đọc trước những nước đi tiếp theo của pháp sư. Vì vậy, pháp sư không bao giờ để người khác động vào sách pháp của mình.

    Diệt Băng Hồn có bìa màu xanh lam đậm, phía ngoài khắc vị trị bảy ngôi sao, nối với nhau tạo thành một chùm tinh tú.

    Dương Ly nhíu mày. “Ngươi muốn làm gì?”

    “Không phải nàng tò mò về nó sao?”

    Dương Ly nghi hoặc nhìn hắn, ngập ngừng đưa tay lên cầm lấy cuốn sách. Nhưng rồi khi cầm nó lên, nàng lại nghĩ ra điều gì đó, trả lại nó vào tay Hạo Thần. “Ta tin ngươi, đi thôi.”
    Hạo Thần nhìn bóng lưng nàng, khẽ cười rồi đi theo.

    Trong suốt cả đoạn đường dài tiếp theo, cả hai người không hề gặp phải bất kì pháp trận và cạm bẫy nào nữa.

    Dương Ly đi phía sau Hạo Thần, một mặt chú ý xung quanh, một mặt lại muốn hỏi hắn vài chuyện, muốn nói rồi lại thôi.

    “Nàng muốn hỏi gì thì hỏi đi.”

    “Tại sao ngươi niệm chú lại không cần triệu hồi sách pháp?”

    “Lực tinh thần đủ mạnh.” Rồi như nhớ ra gì đó, hắn bổ sung thêm. “Muốn luyện lực tinh thần thì nên giảm lượng ma pháp trong cơ thể đến mức tối thiểu. Lực tinh thần ổn định mới có thể điều khiển tốt ma pháp. Chiêu thức nói cho cùng chỉ là vẻ bề ngoài, tiểu tiết mới quan trọng.”

    “Tiểu tiết mà ngươi nói tới là sự vận hành của ma pháp trong chiêu thức?”

    “Ừ.”

    “Ngươi…là nhất cấp pháp sư?”

    “Ừ.”

    Pháp sư được phân loại dựa trên lượng ma pháp tối đa cơ thể có thể lưu trữ. Khi hấp thụ đủ linh khí, thêm một chút khí vận, cơ thể sẽ phát sinh biến hóa, kinh mạch thay đổi, có thể lưu trữ thêm ma pháp. Nói một cách đơn giản, đó chính là khi pháp sư tăng cấp.

    “Không thể nào. Vừa nãy ngươi sử dụng liền một lúc nhiều chiêu như vậy…”

    “Số chiêu thức không quan trọng, quan trọng là lượng ma pháp tiêu hao trong một chiêu. Nếu ta nói ta có thể dùng liên tiếp mười tám lần Không Tự Ngưng nàng có tin không?”

    Hạo Thần đột nhiên cảm nhận được luồng khí tức kì lạ, dừng chân, nhắm mắt, tựa hồ như dùng thần thức để cảm nhận. Hắn mở mắt, thở dài. “Quay lại thôi.”

    Dương Ly khó hiểu nhìn hắn.

    “Phía trước là sáu bẫy đặt chung một chỗ, gia cố thêm phong, thổ, hỏa thuật trận, căn bản là không thể phá.” Hắn nói rồi quay đầu bước đi, trở lại nơi miệng giếng.

    “Không phải ngươi nói có thể lo toàn bộ bẫy và pháp trận sao?”

    “Nếu nàng có thể giết gã pháp sư đang đứng từ xa điều khiển, ta đương nhiên có thể phá trực tiếp.”

    Bẫy và pháp trận vốn đã nguy hiểm, nếu như còn chịu sự khống chế của một pháp sư từ xa còn hung hiểm hơn nữa.

    Hắn quay lưng bước đi. Thế nhưng, Dương Ly lại vẫn tiến về phía trước. Hắn nghe tiếng bước chân ngày một xa, do dự một lát rồi tiếp tục trở lại nơi miệng giếng.

    Trên tay Hạo Thần xuất hiện một miếng la bàn nhỏ. Hắn theo hướng kim chỉ bước đi, ước chừng khoảng cách đã đủ liền dừng lại.

    Sách pháp Diệt Băng Hồn được triệu hồi, lơ lửng bay trước mặt hắn.

    Hạo Thần thở dài. “Bỏ chút sức lực vì phúc tinh vậy.”

    *phúc tinh: người giúp, kéo người khác khỏi nguy hiểm, hoạn nạn.

    Thất Tinh qui tụ, vận đổi sao dời. Thiên địa luân chuyển, càn khôn na di. Diệt Băng hóa hình, Diệt Thế Kiếm, hiện!

    Bảy vòng tròn sáng màu lam xuất hiện, xếp thành vòng tròn không ngừng xoay vòng sau lưng hắn.

    Diệt Thế Kiếm được tạo ra từ Diệt Băng là dạng băng thuật loại hiếm, kích thước lớn, cao gấp rưỡi người đàn ông trưởng thành. Tuy cây kiếm chỉ mang độc nhất một màu lam nhạt nhưng lại trong suốt, thoạt nhìn vô cùng quỉ dị. Nó lơ lửng giữa không trung, mũi kiếm chỉ xuống đất.

    Diệt Thế Kiếm vừa được triệu hồi, mây đen đã cuồn cuộn kéo đến, tạo thành một vòng xoáy trên trời.

    Ngón trỏ và ngón giữa của hắn chỉ vào sống Diệt Thế Kiếm, nhắm mắt chờ đợi gì đó rồi cong xuống chỉ xuống dưới.

    Tức thì, Diệt Thế Kiếm lao nhanh xuống, “Rầm” “Rầm” “Rầm” mấy tiếng đâm ngập xuống đất. Vùng đất tưởng chừng rắn chắc ấy vậy mà dễ dàng bị chẻ đôi. Hạo Thần phi người nhảy xuống dưới, chuẩn xác đỡ lấy thân hình lảo đảo sắp ngã của ai đó.

    Diệt Thế Kiếm bỗng chốc xoay ngang, tốc độ như gió lao về phía trước, mỗi lúc một xa hai người.

    CHÁT!

    Người được đỡ tát hắn lần thứ hai trong ngày, tức giận lùi ra xa.

    Hạo Thần chẳng thèm nói gì nữa mà quan sát cạm bẫy vừa bị phá vỡ nhờ Diệt Thế Kiếm, không nhịn được lẩm bẩm. “Quả nhiên không thể phá trực tiếp.”

    Cùng lúc này, Diệt Thế Kiếm quay trở lại, lặng lẽ chui vào tay hắn.

    Hạo Thần lần nữa thở dài. “Thì ra Ngọc Thanh cổ địa sớm đã bị phá.”

    Dương Ly sau khi tức giận cho hắn một bạt tai cũng đã bình tĩnh lại, hỏi. “Ngươi nói gì?”

    “Số bẫy và pháp trận phía trước đều đã bị phá, chẳng còn lại gì ngoài bộ hài cốt cùng một hộp bán tụ linh. Chẳng trách Bạch Xà lại tưởng rằng có lục cấp pháp sư.”

    Bán tụ linh có khả năng bảo quản thần hải, thường được dùng để lưu giữ tạm thời ma hạch của ma thú, tuy nhiên cũng có thể dùng để lưu giữ thần hải pháp sư.

    “Sao có thể? Bẫy và pháp trận rõ ràng vẫn hoạt động…”

    Hạo Thần xoay đầu nhìn khung cảnh xung quanh, lắc đầu. “Không. Bẫy này sớm đã bị phá rồi. Nhưng chỉ đơn thuẩn là giảm tốc độ công kích của bẫy rồi nhân cơ hội vượt qua. Người phá được chắc chắn là một phong hệ pháp sư.”

    Ngay lúc này, thanh âm của Lục Liên Mai lại bất ngờ vang lên. “A Ly, muội ở đâu?”
    Dương Ly ngẩng đầu nhìn lên trời qua lỗ hổng, trả lời. “Muội ở đây.”

    Hạo Thần vội thu hồi Diệt Thế Kiếm.

    Lục Liên Mai từ trên nhảy xuống, biểu tình cực kì ngạc nhiên khi thấy hắn. “Bạch thiếu hiệp cũng ở đây sao?”

    Dương Ly đi tới bên cạnh Lục Liên Mai, đồng dạng nhìn hắn. “Hai người quen nhau sao?”

    “Bạch thiếu hiệp vừa làm nhiệm vụ cùng ta. Thế nào? Muội và y quen nhau?”

    “Không quen.”

    Bạch Hạo Thần cảm nhận tiếng vó ngựa ngày một gần liền muốn rời đi. “Nếu không còn chuyện gì nữa, tại hạ xin cáo biệt.”

    Hắn vừa định tụ ma pháp nhảy lên đã bị Dương Ly dùng hỏa hệ ma pháp cản lại.
    Lục Liên Mai khó hiểu nhìn sư muội. “Muội làm gì thế?”

    Dương Ly thần sắc phức tạp trả lời. “Hắn giữ Diệt Băng Hồn.”

    Phút chốc, nét mặt Lục Liên Mai thể hiện sự kinh hãi.

    Diệt Băng Hồn là sách pháp băng hệ với ba bí kĩ có sức công kích khủng khiếp nhất.

    Tên gọi Diệt Băng Hồn được đặt bởi chủ nhân đầu tiên của nó, một pháp sư mang Cổ Băng Chi Huyết có khả năng điều khiển Diệt Băng. Sự kết hợp giữa Diệt Băng và sách pháp này đã gây nên biết bao tai họa cho thế gian, gây ra trận băng chiến Hàn Tâm ngàn trước, làm tổn hại biết bao băng hệ pháp sư, khiến băng hệ pháp sư đã ít lại ngày càng suy kiệt.

    Diệt Băng Hồn nếu nhận pháp sư có thể điều khiển Diệt Băng làm chủ, uy lực không thể tưởng tượng!

    Hạo Thần bị hỏa ma pháp cản lại đành chuyển hướng hạ xuống đất. “Chỉ là một cuốn sách pháp mà thôi, hà cớ phải căng thẳng?”

    Lục Liên Mai cũng nghi ngờ nhìn hắn. “Từ trước tới nay chưa hề nghe nói Diệt Băng Hồn đã tái xuất. Ngươi rốt cuộc có thân phận thế nào?”

    Sách pháp một khi xuất hiện đều sẽ khiến người đời đàm tiếu. Diệt Băng Hồn là sách pháp thời thượng cổ, nếu thực sự đã nhận chủ, một khi sử dụng sẽ bị phát hiện rồi lan truyền thông tin.

    Trước giờ không có chút tin tức gì chỉ có thể có hai khả năng. Một, chưa từng sử dụng sách pháp. Tuy nhiên, điều này là hầu như không thể. Hai, có thân phận đặc biệt, được bảo hộ cực kĩ càng.

    Hạo Thần chẳng hề lo lắng đáp lại. “Năm xưa Giang tiền bối chẳng phải càn quét bao nhiêu yêu thú mà vẫn không để lộ sách pháp hay sao?”

    Giang tiền bối trong lời nói của hắn chính là Giang Bạc Xuyên, một trong hai nữ đệ tử của Thất Hùng.

    “Ngươi sao có thể so sánh với Giang tiền bối?”

    Tiếng ngựa hí chẳng biết từ lúc nào đã ngay trên đỉnh đầu. Ba người nữa đồng loạt xuất hiện.

    Một trong số đó là nữ tử ngồi ở bàn đăng kí hôm trước. Hai người còn lại đều là nữ nhân khoảng hai mốt, hai hai tuổi, mặc bộ y phục tượng trưng cho thân phận pháp sư cấp bốn.

    Lục Liên Mai và Dương Ly thấy ba người họ xuất hiện thì cung kính khom người.

    “Đệ tử Dương Ly tham kiến Khổng đường chủ cùng hai vị tỷ tỷ.”

    “Đệ tử Lục Liên Mai tham kiến Khổng đường chủ cùng hai vị tỷ tỷ.”

    Bạch Hạo Thần chăm chú nhìn nữ tử đi phía trước, nhớ ra mình đã từng gặp người này.

    Người được gọi là “Khổng đường chủ” cười. “Không cần đa lễ. Ta thấy trên trời có chút dị tượng nên mới tới đây. Vừa rồi xảy ra chuyện gì?”

    Dương Ly lập tức đem toàn bộ câu chuyện kể lại.

    Ở bên kia, Hạo Thần không ngừng suy tính làm thế nào để rời đi.

    Khổng Diệp nghe xong câu chuyện thì ngạc nhiên nhìn Hạo Thần. “Ồ? Vậy ra ngươi đã làm chủ được Diệt Thế Kiếm?”

    Hạo Thần bị câu nói này làm cho giật mình.

    Khổng Diệp tiếp lời. “Nghe nói ba bí kĩ của Diệt Băng Hồn lần lượt là Diệt Thế Kiếm, Thất Tinh Đại Trận và Băng Hồn. Thật không ngờ ngươi trẻ tuổi vậy đã làm chủ được Diệt Thế Kiếm. Người thường có lẽ chẳng thể nào may mắn đến nỗi gặp được Diệt Băng Hồn rồi được nó nhận chủ đâu nhỉ?”

    Ngụ ý của câu nói chính là muốn hắn nói ra thân phận của mình.

    Hạo Thần vẫn giữ được nét mặt bình tĩnh trả lời. “Vãn bối từ nhỏ mồ côi cha mẹ được sư phụ nuôi nấng, dạy dỗ. Mấy năm trước cơ duyên xảo ngộ tìm được một cổ địa. Cổ địa đó vừa hay lại là nơi cất giữ Diệt Băng Hồn.”

    Khổng Diệp “ồ” một tiếng, tiếp tục hỏi. “Vậy gia sư là...”

    “Gia sư đã qui ẩn nhiều năm, không tiện tiết lộ danh tính.”

    “Nếu đã vậy, ta cũng không tiện truy hỏi thêm nữa.” Đoạn, bà lại quay đầu về phía Lục Liên Mai và Dương Ly. “Đã tới Tử Nhi thành thì tạm thời cứ ở lại chỗ của bổn đường chủ, rảnh rỗi thì thay ta dạy dỗ đám đệ tử.”

    “Dạ, đường chủ.”

    Khổng Diệp gật đầu, quay sang nhìn Hạo Thần. “Khách điếm ở Tử Nhi thành đều đã bị pháp sư thuê cả rồi, chi bằng ngươi cũng đến phủ đệ của ta ở tạm đi.”

    Hạo Thần suy nghĩ một lát rồi cung kính vòng tay. “Cung kính không bằng tuân mệnh.”

    Khổng Diệp cười. “Đi thôi.”

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi cuuvy, ngày 14-06-2017 lúc 23:36.
    Whenever you need, I will be there, waiting to support you...

    ---QC---


  10. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Toạch Văn Đoành,
Trang 1 của 2 12 CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status