TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng

Bình chọn: Bạn thấy truyện này thế nào?

Trang 17 của 23 Đầu tiênĐầu tiên ... 71516171819 ... CuốiCuối
Kết quả 81 đến 85 của 112

Chủ đề: Khoa kỹ vấn đạo

  1. #81
    Ngày tham gia
    Jun 2017
    Bài viết
    182
    Xu
    0

    Mặc định Chương 81: Gặp lại người quen (1)


    Brừm… brừm…

    Chiếc Benley màu trắng trang nhã và khỏe khoắn lướt qua cánh cổng của Đông gia biệt thự, quay đầu rẽ trái rồi nhanh chóng hòa vào đám đông tấp nập trên đường. Xe chạy theo một trục đường lớn, vượt qua hai ba ngã tư trước khi rẽ phải vào một con phố khá thưa người qua lại. Đi được chừng thêm gần năm trăm mét xe giảm dần tốc độ rồi dừng lại bên cạnh một cô gái xinh đẹp đang đứng chờ trên vỉa hè. Từ bên tay lái, một chàng trai đeo kính râm mau chóng bước ra tiến về phía cô gái cười nói:

    - Trương Ngọc, em đợi lâu chưa?

    - Uhm, anh gọi thì em mới chuẩn bị ra ngoài này mà. Em cũng vừa ra đến đầu ngõ thôi.

    Chàng trai nghe xong gãi gãi đầu:

    - Ha ha… anh sợ em đợi hơi lâu. À… mà kia là hành lý của em à?

    Trương Ngọc nhìn về phía chồng hành lý gồm bốn năm vali lớn nhỏ đang để dưới mái hiên của một quán ven đường, nàng có chút đỏ mặt gật đầu cười nói:

    - Vâng! Hi hi… Hơi nhiều chút, em phải nhờ mấy bạn trong xóm kéo ra hộ đấy!

    - Trời đất! Em định đi buôn cái gì thì bảo anh với, dạo này làm ăn khó khăn quá.Nhân tiện có xe đây mua thêm về bán cho được nhiều tiền lời!

    - Xì… Lý Đông, đừng có trêu em nữa. Anh có sức thì ra nhấc đồ lên xe hộ em đi! Ở đây không dừng đỗ xe lâu được đâu.

    Trương Ngọc tìm cớ nói sang chuyện khác rồi không để ý thêm phản ứng của Lý Đông, nàng tiến về phía mái hiên chuyển từng vali của mình về phía hắn. Lý Đông mỉm cười rồi cũng nhanh chóng quay trở vào xe bật cốp, sau đó mỗi tay một vali lớn di chuyển chúng vào trong. Cốp xe khá rộng tuy vậy nó cũng không thể chứa hết lượng đồ đạc to lớn của Trương Ngọc, Lý Đông đành phải để bớt một vài túi đồ ra ghế sau. Nhìn không gian chiếc xe bỗng chốc trở nên chật chội, Lý Đông lắc đầu tự vấn không hiểu làm sao con gái lại có thể nhiều đồ dùng đến như vậy. Phải biết đây mới chỉ là về quê nghỉ hè, không biết khi nàng ta dọn phòng thì còn ra bao nhiêu thứ linh tinh nữa đây.

    Đôi nam thanh nữ tú vừa chuyển đồ vừa tình tứ nói cười với nhau thu hút không ít ánh nhìn của những người xung quanh, hơn nữa khi nhìn chiếc xe kiểu cách và sang trọng bên cạnh thì bọn họ lại càng xuýt xoa ngưỡng mộ. Người với người chênh lệch thật là lớn, cặp nam nữ đã đẹp đẽ lại còn giàu có như vậy, không hiểu tu đến mấy đời mấy kiếp mới được đây.

    Hôm nay Lý Đông tới đây là để đón Trương Ngọc cùng trở về Đông Thành. Không giống như hệ phổ thông, kỳ nghỉ hè tại các trường đại học bắt đầu không cùng một thời gian. Mai Lan thì phải hơn hai tuần nữa mới nghỉ. Trương Ngọc thì lại nghỉ muộn hơn Lý Đông một tuần nên hắn cũng đành đợi lại ở Hà Đô. Dù sao hai người bây giờ cũng là quan hệ luyến ái, do vậy cũng cần có nhiều thời gian đồng hành với nhau để gia tăng thêm tình cảm.

    Lý Đông khi này đã sắp xếp xong xuôi đồ đạc, hắn vòng qua phía ghế phụ mở cửa cho Trương Ngọc. Trương Ngọc mỉm cười, dùng ánh mắt ngập tràn yêu thương nhìn Lý Đông rồi cũng mau chóng bước lên ngồi vào trong xe. Lý Đông đóng cửa quay trở lại ghế lái. Sau khi cài dây an toàn, hắn nổ máy cho xe chầm chậm lăn bánh ra đường lớn rồi quay qua nói với Trương Ngọc:

    - Mình đi ăn gì đã chứ nhỉ?

    - Anh chưa ăn sáng à?

    - Uhm… tính qua rủ em cùng đi!

    - Được, em cũng chưa ăn gì, đang tính là trên đường mua tạm cái gì đó.

    - Vậy sao được. Dù sao đường xá còn dài, ăn uống cho tử tế rồi về cũng không muộn.

    - Uhm… nếu vậy… hay là anh lái xe qua khu phố cổ ăn phở đi, em biết một quán rất ngon.

    - Hay đấy! Lâu rồi anh cũng chưa ăn phở. Em chỉ đường nhé!

    - Vâng, anh cứ đi đến ngã tư kia rồi rẽ phải chạy thẳng qua hai ngã tư nữa là tới đầu phố rồi. Đến đó chúng ta sẽ gửi xe rồi đi bộ vào, quán cách đó cũng khá gần.

    Lý Đông vừa lái xe vừa gật đầu cười nói:

    - Ha ha… em biết nhiều quán nhỉ! Anh vẫn còn nhớ quán hải sản ven biển ở Đông Thành ngày trước mình ăn đấy.

    - Uhm… em với Mai Lan và mấy người bạn thường rủ nhau đi thử những quán ăn ngon ở Hà Đô mà. Một năm qua, em phát hiện ra một điều rất thú vị ở cái đất này, muốn ăn đồ gì ngon thì chỉ có lên phố cổ, mà càng là các quán cóc, quán vỉa hè thì đồ ăn lại càng ngon à nha.

    - A… thật vậy à? Sao chẳng thấy mấy khi em cho anh đi ăn cái gì thế? Toàn đi ăn một mình hả?

    - Xì, em tưởng anh ở biệt thự có đầu bếp riêng thì món gì cũng ngon chứ?

    - Ha ha, ngon thì có ngon nhưng chỉ quanh quẩn trong biệt thự thì cũng chẳng mấy thú vị. Em nói có đúng không?

    - Uhm… nghĩ cũng phải a! Vậy sang năm tới, em sẽ đưa anh đi cho biết thưởng thức văn hóa ẩm thực ở đây nhé. Anh không biết các món ngon ở nơi này còn được lập thành vè cho dễ nhớ nữa đấy.

    - Vè? Hay vậy?

    - Đúng thế, anh có muốn nghe thử không?

    - Ừ, đọc anh nghe xem nào?

    Trương Ngọc nghiêng nghiêng đầu nhớ lại sau đó dùng giọng điệu nhẹ nhàng ngâm nga đọc:

    “Lời đồn cũng đã đến tai,

    Bít tết số 6 Hòe Nhai hàng đầu

    Bò nướng thì phải Gầm Cầu,

    Vừa ngon lại rẻ ở đâu nào bằng

    Nghe người ta kháo nhau rằng

    Ở Kim Mã Thượng bún măng đậm đà

    Cháo sườn chẳng ở đâu xa

    Lý Quốc Sư đó gần Nhà Thờ thôi

    Đào Duy Từ lắm người ngồi

    Trà chanh chè chuối lại rồi chè khoai

    Món nem có 1 - 0 - 2

    Hình như là quán nem tai bà Hồng

    Nem lụi Ấu Triệu cũng đông

    Hay là nem rán Hàng Bông rẽ vào

    Tạm Thương ngõ nhỏ xin chào

    Nem chua khoai rán món nào cũng ngon

    Bánh giò đĩa bé con con

    Vườn hoa Lý Tự Trọng còn bán không?

    Lý Văn Phức - rõ là đông

    Chân cánh gà nướng than hồng chín ngay

    Hải sản cả tối lẫn ngày

    Hồng Hà, Tân Ấp rẽ ngay tới liền

    Muốn rẻ ăn quán Bích Liên

    Muốn cay thì cứ ghé liền Hương Lan

    Mã Mây có món cơm rang

    Sữa chua thì ghé Hàng Than cho gần

    Còn như nếu thích gà tần

    Xin mời ghé Tống Duy Tân ăn liền

    Quán Thánh có bánh bao chiên

    Ngã tư ngay đó nối liền Đặng Dung

    Còn như nếu thích bún bung

    Đồng Xuân ngõ chợ nào cùng vào thôi

    Nguyễn Hữu Huân có món xôi

    Cửa hàng Xôi Yến thôi rồi hết chê

    Ai mà muốn đỏ lên đê

    Nhật Tân thịt chó xin thề giải đen!”

    ………………………………….

    ………………………………….

    Chiên phồng, phở cuốn ăn liền

    Ngũ Xã ngay đó, Thanh Niên rẽ vào

    Ai ăn miến trộn không nào?

    Dốc Tam Đa đó mời vào ăn ngay

    Phở 24 ở Hàng Khay

    Hay là Tạ Hiện cả ngày nướng chim

    Chân cánh gà - cạnh xưởng phim

    Thụy Khuê buổi tối chẳng tìm cũng ra

    Món sườn Lê Duẩn không xa

    Bún bò bún ốc chắc là Hòe Nhai

    Hoặc là từ Đặng Thai Mai

    Rẽ ngay xuống Phủ có hai món nghiền

    Bún ốc giá cũng vừa tiền

    Bánh tôm chao mỡ ăn liền giòn tan

    Kim Mã Thượng có bún ngan

    Thái Thịnh nổi tiếng sốt vang bánh mì

    Hàng Buồm nổi tiếng nhất nhì

    Dạ dày, chim cả rồi thì thịt quay

    Trần Phú có nước gạo xay

    Ông già - Lò Đúc quán này sữa chua

    Xung quanh bên cạnh Hồ Gươm

    Cà phê trứng, kem bốn mùa thơm ngon

    Nhớ sao bún cá rô giòn

    Hương vị Hàng Đậu vẫn còn như xưa…

    Trương Ngọc say sưa đọc lại cả bài vè dài. Lý Đông thì lại khá là thú vị tập trung lắng nghe. Đến hôm nay hắn mới biết Hà Đô lại có nhiều món ăn và địa điểm nổi bật như vậy. Nghĩ lại, hắn có chút tiếc nuối thời gian sinh hoạt một năm ở đây mà không khám phá ra được một chút nào vẻ độc đáo ở nơi này. Có lẽ trong năm tới hắn sẽ dành nhiều thời gian bên Trương Ngọc để cùng nhau trải nghiệm cuộc sống ở Hà Đô. Lý Đông có sự nghiệp lớn nhưng hắn cũng không tính dành toàn bộ tinh lực của mình vào công việc, từ đó để tuổi trẻ trôi qua một cách đơn điệu và nhàm chán, sau này nhìn lại sẽ có rất nhiều hối tiếc. Do vậy khi Trương Ngọc kết thúc bài vè hắn chủ động nói:

    - Tác giả làm thơ cũng giỏi thật đấy chứ, nghe thôi cũng thấy muốn ăn rồi. Tác giả chắc phải lượn lờ khắp mọi ngóc ngách Hà Đô rồi ấy nhỉ. Uhm… Trương Ngọc, chắc chắn sang năm tới em phải cho anh đi ăn thử đấy nhé!

    - Ha ha… chỉ sợ ai đó nói rồi quên. Nói là phải làm nha.

    - Đương nhiên là làm rồi. Mà trong số những địa danh đó em đi được nhiều chưa?

    - Mới một số ít thôi.

    - Sao vậy? Chẳng phải em rất thích khám phá sao?

    - Hừm… còn sao nữa, một là không có nhiều thời gian, hai là đồ ăn ở đây cũng không phải rẻ. Hà hà … Nhưng không có việc gì, như anh vừa nói, sang năm em chẳng phải sẽ làm hướng dẫn viên cho đại gia sao, có khi được ăn miễn phí cũng nên. Anh thấy thế nào?

    - Ôi trời, tưởng gì! Được, em cứ đưa anh tới quán ngon, anh sẽ trả công bằng cách cho em ăn đến no chán thì thôi. Được rồi chứ?

    - Tốt, một lời đã định. Để em về lập cái danh sách và kế hoạch đã. Năm sau chắc chắn anh là có số hưởng rồi.

    - Ha ha… anh rất là chờ mong đấy!

    Hai người vừa đi vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc xe đã tới đầu khu phố cổ. Lý Đông đưa xe vào một bãi gửi gần đó sau đó hai người tản bộ vào phố đi bộ. Hôm nay là cuối tuần, người qua lại khá đông. Xuất hiện nhiều nhất chính là khách du lịch, các cặp nam thanh nữ tú và gia đình trẻ với bố mẹ và con lên phố vui chơi. Tiết trời hôm nay nắng không quá gay gắt, thi thoảng còn có gió từ hồ điều hòa gần đó thổi vào mát rượi, quả là một buổi sáng rất thích hợp cho việc vui chơi. Nếu hôm nay Lý Đông không có kế hoạch trở lại Đông Thành thì có lẽ hắn sẽ cùng Trương Ngọc đi dạo 36 phố phường rồi.

    Hai người đi bộ chưa tới năm phút, quả như lời Trương Ngọc nói, quán phở cũng không cách quá xa điểm gửi xe, chỉ tầm gần hai trăm mét. Quán khá đông khách, người đã ngồi chật kín trong căn nhà nhỏ rộng khoảng 30 m2 ven đường, thậm chí còn ngồi tràn ra cả vỉa hè. Chủ quán đã phải kê thêm bàn ghế nhựa ra hai bên hành lang để cho khách có chỗ ngồi. Lý Đông và Trương Ngọc loay hoay đứng tìm một lúc vẫn không có chỗ thành ra đành phải chờ đợi cho tới khi có cặp khách ăn xong đứng lên nhường vị trí cho bọn họ. Có chỗ ngồi, gọi xong hai bát tái chín, hai người lại trải qua gần mười phút đồng hồ, đồ ăn mới được nâng ra để lên chiếc bàn nhựa nhỏ trước mặt. Hương thơm từ nước dùng ngay lập tức bay lên mũi, chỉ cần ngưởi qua Lý Đông cũng biết là khá ngon rồi, quả là danh bất hư truyền, bảo sao thực khách lại chấp nhận chờ đợi và chen chúc như vậy. Trương Ngọc lau qua đũa và thìa đưa cho Lý Đông, hắn theo thói quen pha thêm dấm và ớt vào bát của mình. Đang khi Lý Đông định đưa đồ ăn lên thưởng thức thì một giọng nói có chút quen tai vang lên:

    - Bà chủ, có còn ghế ngồi không vậy?

    Theo bản năng, Lý Đông ngẩng đầu lên, phía trước mặt hắn là một cặp thanh niên nam nữ. Cô gái đang khoác nhẹ vào tay người con trai khá tình cảm, nhìn điệu bộ có vẻ là hai người đang hẹn hò. Lý Đông nhận ra ngay cô gái này, không ai khác, nàng chính là Tuệ Linh, cô sinh viên tình nguyện năm trước đã từng giúp hắn đi tìm điểm thi. Ngày vào trường, Lý Đông cũng chưa có dịp gặp lại nàng không ngờ hôm nay lại tình cờ trông thấy nàng tại đây.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Hỏa Trung Lư, ngày 14-08-2017 lúc 23:22.
    ---QC---


  2. Bài viết được 3 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    crazyboy74,ngocnghechvn,sai1000,
  3. #82
    Ngày tham gia
    Jun 2017
    Bài viết
    182
    Xu
    0

    Mặc định Chương 82: Gặp lại người quen (2)


    Trương Ngọc ngồi bên cạnh thấy Lý Đông đã nâng đũa lên nhưng không ăn mà lại chăm chú nhìn hướng cô gái đối diện, nàng liền đưa tay đẩy nhẹ vai hắn:

    - Này Lý Đông, anh biết cô gái kia à?

    Lý Đông đang mải tập trung nên vô thức gật gật đầu:

    - Uhm…

    - Chà… có vẻ xinh quá nha. Anh đúng là không đẹp là không quen à?

    Nghe ra mùi thuốc súng trong lời nói của Trương Ngọc, Lý Đông có chút bất an vội vàng quay qua giải thích:

    - Ha ha… cũng không phải là quen thân lắm. Ngày trước cô ấy có giúp anh một chuyện, mà cũng chỉ gặp nhau một lần đó mà thôi.

    - Thật không vậy?

    Trương Ngọc dùng ánh mắt dò xét mà nhìn Lý Đông, không phải nàng không tin Lý Đông nhưng mà ai bảo bạn trai của nàng xuất sắc như vậy đây. Cứ cho là Lý Đông không chủ động thì không có nghĩa xung quanh hắn không có cô gái khác chủ động tiến tới. Cái này cũng không phải nói xuông, chẳng phải như cái cô lớp trưởng Đình Hương gì đó cũng là có ý với Lý Đông hay sao. Ngày đó Trương Ngọc chỉ gặp Đình Hương một lần nhưng bằng bản năng cảnh giác cao độ của phái nữ, nàng vẫn nhận ra được uy hiếp tiềm tàng từ cô gái này.

    Lý Đông thấy Trương Ngọc đang nheo mắt đầy nguy hiểm nhìn mình mới lắc đầu cười khổ:

    - Này, em đang nghĩ gì vậy? Em không thấy cô ấy có bạn trai rồi à?

    - Hừm… em đã nói gì đâu mà phải giải thích.

    - A…

    Lý Đông há hốc mồm rồi gãi gãi đầu không biết nói thêm cái gì. Trương Ngọc lườm xéo hắn rồi thong thả từng muỗng từng muỗng bắt đầu ăn bữa sáng của mình.

    Lý Đông vốn định lên tiếng chào Tuệ Linh nhưng thấy nàng hình như cũng không nhận ra mình, lại đang lúc Trương Ngọc ngồi cạnh hắn sợ nàng hiểu lầm nên đành thôi. Đang khi hắn chuẩn bị dùng bữa thì đúng lúc này bàn bên cạnh có người đứng lên, ngay lập tức Tuệ Linh và người thanh niên tiến vào thay thế. Có vẻ đã trao đổi từ trước, Tuệ Linh mau mắn gọi món:

    - Bà chủ, cho một bát tái gàu và một bát tái lăn.

    Bà chủ từ trong quầy nghe khách ngẩng đầu nói vọng ra:.

    - Bọn em đợi một chút!

    - Vâng!

    Kêu xong món, Tuệ Linh quay sang người thanh niên bên cạnh líu ríu nói chuyện:

    - Quán này đông lắm, bình thường luôn kín chỗ. Mình may mắn là không phải đợi lâu đấy.

    - Uhm… ăn thử xem sao!

    Người thanh niên vừa trả lời Tuệ Linh vừa đưa mắt quan sát xung quanh. Ngay khi hắn nhìn qua chỗ Trương Ngọc, ánh mắt bỗng chốc sáng lên. Vẻ đẹp của Trương Ngọc lập tức thu hút hắn, khiến hắn như quên mất bên cạnh mình vẫn còn một cô gái khác. Thực ra Tuệ Linh cũng rất đẹp có điều trên thân Trương Ngọc ngoài vẻ đẹp còn toát ra một khí chất thanh lệ và quý phái khiến người khác giới nổi lên dục vọng muốn chinh phục và sở hữu. Có lẽ do điều kiện sinh hoạt và lớn lên của Trương Ngọc khá tốt lại lâu dài ở bên thân Lý Đông nên chiêm nhiễm phần nào cuộc sống thượng lưu. Mặt khác, hai người từ khi xác định quan hệ luyến ái thì gần như đã có một sự kết nối số mệnh vô hình nên thân phận và cuộc đời trong vô minh đã thay đổi từ đó khí chất tự thân cũng có sự biến đổi lớn.

    Tuệ Linh vẫn đang cười đùa nói chuyện gì đó bỗng nhiên không thấy bạn trai mình trả lời, nàng ngẩng đầu lên thì phát hiện hắn ta đang nhìn chằm chằm một cô gái khác. Tuệ Linh có chút không vui, người thanh niên này tên là Lâm Hải là bạn trai của nàng. Lâm Hải vốn là đội trưởng đội bóng của trường, nàng quen hắn trong một lần đi tham gia cổ vũ cho giải đấu thể thao các trường đại học. Thành thật mà nói, nàng là bị hắn thu hút trước, cũng chính nàng là người chủ động tiến lại làm quen. Lâm Hải về điều kiện thực ra cũng không tệ, dáng người cao ráo khỏe mạnh, tính cách lãng tử, ăn nói có duyên lại chơi thể thao khá tốt, là thủ lĩnh của toàn đội bóng nên rất dễ dành được thiện cảm của phái nữ. Mặc dù biết xung quanh Lâm Hải có khá nhiều cô gái vây quanh, bản thân hắn cũng có tiếng đa tình nhưng Tuệ Linh vẫn không cưỡng lại được trước sức hút của hắn mà như thiêu thân lao đầu vào vòng tay Lâm Hải. Tuệ Linh những tưởng bằng tình yêu chân thành của mình sẽ dần cảm hóa và nắm giữ được trái tim hắn nhưng có vẻ nàng có chút quá tự tin và huyễn hoặc bản thân. Lâm Hải trước mặt nàng vẫn tỏ ra quan tâm Tuej Linh nhưng sau lưng nàng, hắn làm gì, hẹn hò những ai Tuệ Linh vẫn là có nghe tiếng gió. Cô bạn thân của Tuệ Linh nhiều lần đề nghị nàng xem xét lại mối quan hệ này nhưng mỗi lần đề cập chia tay Lâm Hải lại dùng những lời lẽ ngọt ngào, những món quà và hành động lãng mạn để thôi miên nàng hơn nữa bản thân Tuệ Linh cũng thật quá yêu thích Lâm Hải do vậy nàng cũng đành mắt nhắm mắt mở mà duy trì mối quan hệ này, coi như không thấy gì thì tim không đau.

    Lâm Hải khi này lại không phát hiện ra giọng nói của Tuệ Linh đang sôi nổi bỗng nhiên chững lại, hắn chỉ dùng ánh mắt khao khát mà nhìn về phía Trương Ngọc. Quả thật Lâm Hải đã gặp nhiều cô gái nhưng chưa ai gợi lên khao khát chinh phục như cô gái này, trong mắt hắn Trương Ngọc đẹp và thanh khiết đến không tì vết.

    Tuệ Linh ngồi một bên, không nói thêm gì. Nàng đưa mắt liếc nhìn và đánh giá hai người ngồi bàn bên cạnh. Cô gái thì không nói làm gì, nhưng khi ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt của người nam, Tuệ Linh bỗng cảm thấy có chút quen thuộc, dường như nàng đã từng gặp hắn ở đâu đó rồi thì phải.

    Lý Đông bắt gặp ánh mắt của Tuệ Linh nhìn mình, hắn nở một nụ cười rực rỡ rồi đưa tay lên chào:

    - Chị Tuệ Linh, thật là tình cờ nha. Không ngờ lại gặp chị ở đây, còn nhớ em chứ?

    Tuệ Linh bất ngờ khi chàng trai gọi tên mình, nàng ngẩn người ra một lúc suy nghĩ, mặc dù có cảm giác ngờ ngợ nhưng thật sự nàng không nhớ ra người này là ai. Tuệ Linh hơi ngập ngừng nói:

    - Xin lỗi… bạn là ai nhỉ? Hình như chúng ta có gặp nhau rồi thì phải.

    Lý Đông cũng đoán ra Tuệ Linh không nhận ra mình. Điều này cũng dễ hiểu, dù sao lượng sinh viên nàng hỗ trợ nhiều như vậy, thời gian tiếp xúc lại quá ngắn nên ấn tượng của nàng với mỗi người hẳn rất mờ nhạt. Lý Đông cười nói:

    - Ha ha… chắc là chị không nhớ ra rồi. Em là Lý Đông, sinh viên năm nhất khoa Kinh tế công nghiệp, trước đây từng được chị đưa đi tìm địa điểm thi!

    Tuệ Linh khi này như có chút hiểu ra gật đầu cười:

    - A… Hi hi… Xin lỗi nha, quả thực mình không nhớ hết được các bạn.

    - Không có gì! Cũng may hôm đó có chị nếu không em cũng mất thêm khá nhiều thời gian. À, chị chưa về quê nghỉ hè à?

    - Uhm… chị về được vài hôm, hôm qua mới trở lại Hà Đô để tham gia chiến dịch Mùa hè xanh tình nguyện của đoàn trường.

    Lâm Hải nãy giờ ở một bên nghe Tuệ Linh và Lý Đông nói chuyện, hắn cũng lờ mờ đoán ra tình huống trong đó. Người thanh niên tên là Lý Đông này hẳn là từng được Tuệ Linh hỗ trợ khi tham dự kỳ thi đại học nên mới nhận ra nàng. Thật quá trùng hợp, Lâm Hải vốn đang tìm cơ hội để làm quen cô gái ngồi bên cạnh Lý Đông, không ngờ ông trời lại cho hắn một dịp may như vậy. Nghĩ tới đây, Lâm Hải quay qua hỏi Tuệ Linh:

    - Tuệ Linh, bọn em quen nhau à?

    Nghe Lâm Hải hỏi, Tuệ Linh vẫn chưa hết buồn bực chuyện khi nãy nhưng vẫn quay sang trả lời hắn:

    - Vâng, đây là Lý Đông, sinh viên cùng trường với chúng ta. Lý Đông, đây là anh Lâm Hải, bạn chị.

    Tuệ Linh giới thiệu Lý Đông và Lâm Hải với nhau, biết là bạn trai của Tuệ Linh, Lý Đông liền chủ động đứng lên vươn tay qua bàn chào hỏi:

    - Chào anh!

    - Uhm… chào cậu.

    Nhận ra cơ hội đã tới, Lâm Hải cũng vội vàng đứng lên bắt tay Lý Đông sau đó liếc mắt về phía Trương Ngọc, dùng ánh mắt hấp háy cười hỏi:

    - Bạn gái này hình như không cùng trường mình chứ? Anh nhìn có chút lạ mặt.

    - À, đây là Trương Ngọc, sinh viên năm nhất Học viện Ngoại thương.

    Lý Đông nghe hỏi liền giới thiệu.

    - Vậy hai người là…?

    - Cô ấy là bạn gái em!

    Nghe lời khẳng định của Lý Đông, Lâm Hải có chút không vui, không ngờ cô gái này là hoa đã có chủ. Nghĩ là vậy có điều đó cũng không phải là chuyện quá quan trọng, mọi chuyện không nói trước được gì. Mục tiêu trước mắt của Lâm Hải là biết tên và thông tin liên lạc của đối phương rồi mới tính tiếp, do vậy hắn niềm nở đưa tay ra:

    - Trương Ngọc, chào em! Anh là Lâm Hải, sinh viên năm tư trường Kinh tế quốc gia.

    Trương Ngọc khi này cũng đã dừng đũa ngồi nghe mọi người nói chuyện. Thấy Lâm Hải chào mình, nàng cười nhẹ rồi đưa tay phải ra nắm mấy đầu ngón tay của Lâm Hải rồi nhanh chóng thả ra, gật đầu:

    - Vâng, chào anh!

    Tiếp xúc dù chỉ là thoáng qua nhưng Lâm Hải có thể cảm giác được sự mềm mại và mát lạnh truyền tới từ những ngón tay thon dài, trơn nhẵn và tinh tế của Trương Ngọc. Nụ cười của nàng lại càng làm tinh thần Lâm Hải trở nên bay bổng. Khi này, Lý Đông thì đang vui vẻ vì gặp lại Tuệ Linh nên cũng không quá để ý đến phản ứng của Lâm Hải, mà cho dù có để ý thì hắn cũng cho đó là điều rất bình thường. Trương Ngọc rất có sức hấp dẫn, điều đó Lý Đông là không thể phủ nhận, hắn cũng không thể suốt ngày bọc nàng trong vỏ kín rồi dắt ra ngoài được, hoa thơm thu hút một số ong ve cũng là điều dễ hiểu, không cần quá bận tậm. Nếu hắn thật muốn đi quản chuyện này thì tốt nhất chỉ có cách đem nàng nhốt lại hoặc tàn sát đàn ông trên toàn thế giới đi cho xong.

    Lâm Hải khi này dường như chưa thỏa mãn với những thông tin biết được, hắn thăm dò:

    - Trương Ngọc, anh cũng có vài người em đang là sinh viên mới của Ngoại thương. Em là học khoa gì? Có khi lại quen biết nhau đấy.

    - Uhm… em học khoa Thương mại quốc tế.

    - À… em anh nó lại học khoa Quản trị kinh doanh kia.

    - Vậy ạ!

    - Uhm… nhưng không sao, lát cho anh số điện thoại, khi nào có dịp anh qua đó gọi điện cho mấy đứa làm quen với nhau. Thêm bạn thêm vui mà, em nói đúng không?

    - Vâng, trường em giữa các lớp trong cùng khóa cũng có nhiều sinh hoạt giao lưu, anh cứ cho em biết tên bạn đó, có khi em lại tìm ra được đấy.

    Trương Ngọc đồng ý với ý tưởng của Lâm Hải nhưng cũng không có ý định trao đổi số với hắn. Nàng cũng có khá nhiều kinh nghiệm khi giao tiếp kiểu này, hầu như đa phần các chàng trai nàng gặp đều tìm cách có được số điện thoại của nàng. Nàng có thể nhân ra Lâm Hải nhìn như là khá vô tư nhưng biểu hiện lại quá nhiệt tình, đặc biệt ánh mắt của hắn nhìn nàng khiến Trương Ngọc có chút nghi ngờ mục đích của hắn.

    Thấy Trương Ngọc không nhiệt tình lắm với đề nghị của mình, Lâm Hải cũng không vội bởi chí ít hắn đã biết tên tuổi, khóa học và chuyên khoa của Trương Ngọc. Chỉ cần như vậy, thông qua mối quan hệ của mình việc lần ra số điện thoại và địa chỉ nhà ở của Trương Ngọc cũng không có gì khó khăn. Thậm chí ngay cả không có những thông tin này thì Lâm Hải vẫn có thể đến Học viện Ngoại thương để tìm gặp nàng. Theo hắn thấy cùng lắm là mất thêm chút công sức mà thôi.

    Tuệ Linh nhận ra những biểu hiện khác lạ của bạn trai mình, nàng có chút đau lòng, vẻ mặt vui vẻ lúc trước đã biến mất thay bằng sự gượng gạo. Cũng may lúc này đồ ăn đã ra tới, Tuệ Linh giả bộ kêu lên:

    - Uhm… thơm quá. Lý Đông, Trương Ngọc, bọn em tiếp tục dùng bữa đi! Nguội rồi kìa!

    Lý Đông khi này mới nhớ ra gật đầu cười:

    - À… Đúng rồi. Ăn thôi! Mời mọi người nhé!

    Nói đoạn, hắn liền cắm cúi thưởng thức bữa ăn của mình. Đồ ăn quả là khá ngon, nước dùng có vị rất đậm đà. Lý Đông nhìn bề ngoài thì cũng khá trầm ổn mỗi tội cái tướng ăn khá khó coi. Trương Ngọc buồn cười nhìn cái điệu ăn như thuồng luồng của hắn mà không thể tin đây là một trong những người có tài sản giàu nhất nước thậm chí là xếp hạng trên thế giới. Nàng vừa ăn vừa thi thoảng dùng khăn ướt điểm nhẹ lau miệng cho Lý Đông. Bộ dạng ân ái của hai người khiến cho không ít kẻ xung quanh vừa ngưỡng mộ vừa ghen ghét, đặc biệt trong số này chính là Lâm Hải. Lâm Hải hừ lạnh trong lòng, cũng múc một muỗng lớn nước dùng đưa lên miệng có điều hắn quên mất là bát phở của hắn là vừa mới mang ra, nước còn khá nóng, lưỡi của Lâm Hải ngay lập tức truyền tới truyền tới cảm giác bỏng rát. Mặt hắn đỏ rần lên, lưỡi trong miệng đảo loạn nhưng không dám phun ra khỏi miệng sợ làm mất hình tượng trước mặt Trương Ngọc. Tuệ Linh thấy bộ dáng nhăn nhó khổ sở của Lâm Hải, vội vàng dùng khăn giấy lau miệng cho hắn, có điều không để nàng làm việc này, Lâm Hải gạt nhẹ tay Tuệ Linh sau đó tự lấy giấy lau miệng. Hắn là không muốn để Trương Ngọc thấy mình và Tuệ Linh quá mức thân mật. Tuệ Linh thấy thái độ kỳ lạ của Lâm Hải thì khẽ cau mày một chút sau đó cuối xuống bắt đầu dùng bữa sáng của mình.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Hỏa Trung Lư, ngày 15-08-2017 lúc 16:40.

  4. Bài viết được 3 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    crazyboy74,ngocnghechvn,sai1000,
  5. #83
    Ngày tham gia
    Jun 2017
    Bài viết
    182
    Xu
    0

    Mặc định Chương 83: Gặp cha mẹ vợ tương lai (1)



    Lý Đông ăn xong định đi ra trả tiền thì tại bàn bên kia Lâm Hải đã hấp tấp đứng lên tranh phần. Mặc Lý Đông nói là muốn tự mình thanh toán nhưng Lâm Hải nhất định muốn mời hai người bọn họ sau đó không để Lý Đông phản đối, hắn vội vã tiến về phía quầy thanh toán. Lý Đông không còn cách nào khác đành tiến về phía Tuệ Linh hỏi xin lại nàng số điện thoại, hẹn có dịp sẽ mời nàng và Lâm Hải ra ngoài uống nước. Trước đây Tuệ Linh cũng từng ghi số điện thoại vào một tờ giấy nhỏ cho Lý Đông có điều bận bịu thi cử sau đó, hắn làm rơi thành ra cũng mất luôn số của nàng.

    Chờ cho Lâm Hải quay trở ra, Lý Đông cùng Trương Ngọc tạm biệt hai người rồi quay trở lại đầu phố. Ra tới nơi, Lý Đông cùng Trương Ngọc vào tiệm tạp hóa mua bổ sung một thùng nước sau đó mang cho vào xe.

    Thanh toán xong tiền gửi xe, hành trình trở lại Đông Thành của đôi bạn trẻ chính thức bắt đầu. Trương Ngọc sau một hồi đầu líu lo nói chuyện thì cũng dần mệt mỏi. Nàng ngả lưng ghế ra phía sau nằm ngủ ngon lành. Nghe hơi thở đều đều của bạn gái, biết Trương Ngọc đã ngủ say, Lý Đông đưa tay tìm và bật một đĩa CD với những bản pop ballad của ban nhạc Westlife. Giai điệu nhẹ nhàng và thong thả khiến cho người nghe có một cảm giác thư thái và dễ chịu, có lẽ ballad nên tự hào vì chính nó là một trong những loại nhạc dùng từ ngữ "sang nhất", không hoa mỹ, nhưng đủ để tạo cảm hứng. Âm nhạc khiến không gian trong xe bớt đơn điệu, Lý Đông có thể vừa lái xe vừa thưởng thức xua đi cảm giác buồn chán trên một chặng đường dài.

    Chiếc Benley vun vút lao đi trên quốc lộ, khoảng hơn ba tiếng đồng hồ sau thì xe cũng đã vào đến địa phận Đông Thành. Khi này có vẻ đã ngủ đủ giấc, Trương Ngọc khẽ vặn vẹo người rồi tỉnh dậy, nàng đưa mắt nhìn hai bên đường sau đó quay sang hỏi Lý Đông:

    - Về tới Đông Thành rồi à anh?

    Lý Đông gật đầu:

    - Uhm! Khoảng hơn 10 km là tới nhà rồi. Cô chú hôm nay có nhà cả chứ?

    Nghe nhắc tới cha mẹ mình, Trương Ngọc không tự chủ được mà liếc nhìn Lý Đông một chút. Lý Đông trước đây là đã từng gặp cha mẹ nàng nhưng đó là khi quan hệ giữa nàng và Lý Đông vẫn là còn chưa xác lập, bây giờ nàng đã chính thức là bạn gái hắn do vậy cảm giác khi Lý Đông tới nhà vẫn là có sự khác biệt.

    Thấy Trương Ngọc không trả lời câu hỏi của mình, Lý Đông cười nói:

    - Sao? Nhớ cha mẹ không nói nên lời rồi à?

    Trương Ngọc lườm Lý Đông rồi trả lời:

    - Cha mẹ biết em về nên đều ở nhà cả. Có khi đang đợi cơm đó!

    - À… thế thì tốt quá. Anh cũng thấy hơi đói rồi! Có khi phải xin bố mẹ vợ tương lai cho con rể ăn chực bữa cơm nhỉ!

    - Xì… ở đâu ra bố mẹ vợ với con rể tương lai! Em không báo cơm anh đâu, đừng mơ mộng làm gì!

    - Ha ha… anh vất vả lái xe mấy trăm cây số hộ tống con gái rượu về thì kiểu gì cô chú cũng giữ lại ăn cơm.

    - Hi hi… chắc ăn quá nha. Mà thôi, niệm tình anh làm tài xế, nếu không có cơm em sẽ pha mỳ cho anh ăn. Được ha!

    - A… cả ngày chưa có hạt cơm nào, ăn mỳ sót ruột lắm.

    Trương Ngọc xị mặt giả bộ xấu hổ và áy náy:

    - Lý Đông, anh cũng biết rồi! Em cũng không biết nấu nướng gì mà.

    - Uhm… anh cũng xác định là tương lai chắc bố con anh ăn mỳ gói thay cơm trường kỳ rồi mà.

    - Xì… ai đẻ con cho anh mà lo chi xa vậy.

    - À, anh cứ liệu trước để sau này đỡ bị sốc thôi.

    - Hừm… đừng có khinh thường em. Hè này em theo mẹ học nấu ăn cho anh xem.

    - Thật à?

    - Đương nhiên rồi!

    - Tốt, tin tức đáng mừng nhất trong ngày đây. Anh rất chờ đợi một ngày được ngồi trước mâm cơm thịnh soạn do chính tay em nấu đấy! Trương Ngọc, cố lên!

    Lý Đông nắm tay giơ lên như cổ vũ. Nghe Lý Đông nói vậy, ánh mắt của Trương Ngọc trở nên sáng ngời:

    - Uhm… nếu anh muốn có một ngày như vậy thì cũng dễ thôi.

    Lý Đông thấy có gì đó sai sai nên nghi hoặc hỏi lại:

    - Là sao?

    - Có gì đâu, mỗi ngày em sẽ tập nấu, anh sẽ là người thử các món ăn cho em. Em sẽ làm đi làm lại cho đến khi nào anh vừa ý thì thôi. Thế nào? Cùng cố gắng chứ?

    Lý Đông khi này có cảm giác dựng tóc gáy, trong xe điều hòa khá lạnh mà mồ hôi hắn có chút rỉ ra. Lý Đông có chút cảm thấy hối hận về ý tưởng của mình rồi. Hắn thà rằng ăn mì tôm còn hơn ăn thử những món Trương Ngọc tập nấu, Lý Đông vẫn còn nhớ hồi còn cấp ba nàng đã từng sang phá bếp nhà hắn một lần rồi, quả thực dư vị khủng khiếp đến giờ vẫn còn ấn tượng mãi không phai. Không nhắc tới thì thôi, nhắc tới dạ dày Lý Đông lại một trận cồn cào khó chịu.

    Có điều nghĩ là như vậy nhưng nhìn ánh mắt chờ đợi của Trương Ngọc, Lý Đông đành lấy hết dũng khí mà khó khăn gật đầu:

    - Được, có điều em phải học hành từ mẹ cho giỏi giang một chút nha!

    Nhìn điệu bộ đồng thuận mà như sắp lâm vào hiểm cảnh của Lý Đông, Trương Ngọc bật cười:

    - Xì… làm gì mà như bị đòn thế. Đùa anh chút thôi, em sẽ làm ngon rồi mới dám mời anh ăn chứ, nấu dở dọa sợ anh không dám đến nhà nữa thì em ế mất à.

    Nghe lời này, Lý Đông như được ân xá nhưng vẫn hùng hồn khẳng định:

    - Ha ha… Trương Ngọc, dù em có nấu như thế nào, anh vẫn ăn được mà, yên tâm đi!

    Trương Ngọc cười thầm trong bụng, nàng tỏ vẻ khá là cảm động rồi dùng ánh mắt long lanh mà nhìn hắn:

    - Thật không Lý Đông? Vậy từ mai hàng ngày em sẽ mang cơm cho anh nha!

    Lý Đông chỉ là nói an ủi, không ngờ Trương Ngọc tính làm thật. Hắn giật mình đánh thót vội vàng đính chính:

    - A… cái này… cũng không cần gấp lắm đâu. Em biết đấy, mẹ anh ở nhà cũng nấu cả phần cơm của anh mà! Lâu không về, anh cũng phải cùng cha mẹ ăn cơm chứ!

    - Ha ha… em biết ngay mà. Anh không muốn thì thôi. Con trai bọn anh chỉ toàn dùng lời ngon ngọt, không có mấy câu là thật!

    Nói đoạn, Trương Ngọc cười nguýt Lý Đông một cái rồi quay đầu nhìn ra ngoài. Lý Đông biết mình bị hớ rồi nên chỉ đành lắc đầu cười khổ rồi tập trung lái xe đi nhanh về phía trước. Qua vài ngã ba, ngã tư, Lý Đông đã về đến Đông Lai, Lý Đông cho xe đi về khu trung tâm của huyện. Những năm gần đây do làm ăn khá tốt, cha mẹ Trương Ngọc cũng đã chuyển nhà về trung tâm huyện, khá gần với nhà cha mẹ Lý Đông hiện tại. Lý Đông vì lo lắng cho an toàn của vợ chồng Lý Hải, Phùng Nhu nên đã mua một căn trong khu nhà ở cao cấp dành cho cán bộ huyện để hai người sinh hoạt. Lý Đông thì đã quen với di chuyển đường dài nên lần về Đông Thành này hắn cũng không báo trước cho cha mẹ mình, giờ này hắn đoán hẳn hai người vẫn còn đang buôn bán ở cửa hàng gia dụng tại chợ huyện.

    Xe rẽ vào một con phố khá thoáng đãng sau đó dừng trước một căn nhà ba tầng khang trang. Ô tô ở Đông Lai giờ cũng không phải là quá hiếm có điều chủ yếu là các dòng xe rẻ tiền, ngay bây giờ bỗng nhiên lại xuất hiện một chiếc xe siêu sang ngay lập tức gây ra không ít sự chú ý. Đây là khu phố của tầng lớp trung lưu do vậy kiến thức và tầm mắt nhiều người vẫn là có. Có mấy người đang ngồi ở cổng gần đó hóng mát lập tức chăm chú theo dõi về phía bên này tự hỏi không biết là nhân vật nào lại tới khu vực này. Mọi thắc mắc sớm được giải quyết khi Trương Ngọc từ trên xe bước xuống, mấy người hàng xóm cũng đã từng gặp nàng nhiều lần về thăm nhà do vậy lập tức nhận ra. Một người phụ nữ trung niên liền tiến tới rồi lên tiếng gọi:

    - Trương Ngọc, về nghỉ hè à cháu?

    Trương Ngọc quay sang nhìn người phụ nữ rồi cười nói:

    - A, thím Hà! Cháu chào thím! Chú cháu đi làm về chưa ạ!

    - Uhm… chú cháu đang trên đường về. Cả nhà đang đợi cơm đây!

    Lý Đông khi này cũng từ trên xe bước xuống. Hắn tháo xuống kính râm rồi mỉm cười chào người phụ nữ:

    - Cháu chào cô!

    Người phụ nữ gật đầu rồi chăm chú nhìn Lý Đông, đánh giá hắn từ đầu đến chân sau đó quay sang cười hỏi Trương Ngọc:

    - Trương Ngọc, cậu này là bạn trai cháu à?

    Trương Ngọc có chút đỏ mặt nhưng vẫn trả lời:

    - Thím Hà, Đây là Lý Đông. Bạn của cháu!

    Trương Ngọc không trực tiếp thừa nhận nhưng nhìn dáng vẻ xấu hổ của nàng, người phụ nữ đã đoán ra phần nào mối quan hệ của hai người. Bà ta mở lời trêu đùa:

    - Chà, đẹp trai quá nha. Trương Ngọc, cháu thật tinh mắt đấy, thím thấy hai đứa rất đẹp đôi.

    Trương Ngọc nghe người phụ nữ khen xong thì vừa có phần xấu hổ vừa có phần ngọt ngào, không biết nên nói thêm thế nào. Lý Đông thì ngược lại cười lên rất là sung sướng:

    - Ha ha, cháu cảm ơn cô. Bọn cháu trước là bạn học, cũng mới hẹn hò được một thời gian thôi cô ạ.

    - Vậy hả? Nói thế cháu cũng là người ở đây à?

    - Vâng! Cháu cũng là người huyện Đông Lai. Nhà cháu ở trong khu dân cư An Viên.

    - À…

    Người phụ nữ gật gù ra vẻ hiểu biết, bà ta cho rằng nếu nhà Lý Đông ở khu An Viên thì hẳn là con một vị chức sắc nào đó cũng nên. Đang khi bà ta định nói thêm gì đó thì cánh cửa cổng bằng gỗ bên cạnh mở ra, đứng ở cửa là một người phụ nữ có mấy phần tương tự Trương Ngọc. Nàng chính là Trần Dung mẹ của Trương Ngọc. Lúc nãy đứng ở ban công, Trần Dung thấy có xe đậu trước cửa nhà mình lại loáng thoáng nghe thấy tiếng con gái nên mới ra mở cửa xem sao, không ngờ đúng là Trương Ngọc về đến nơi thật. Có điều ngoài dự đoán của nàng là con gái lại là theo xe về cùng Lý Đông. Lý Đông mấy năm nay danh tiếng khá tốt, ngoài học hành đỗ đạt còn biết cách lo toan cuộc sống khi còn khá sớm. Mọi người đều nói không hiểu hắn ở ngoài làm gì nhưng có thể mua nhà và mở cửa hàng cho cha mẹ hắn làm ăn, quả là một đứa con hiếu thuận và tài giỏi. Là người làm mẹ Trần Dung không khó để nhận ra con gái có tình cảm với Lý Đông từ rất sớm có điều nàng không trực tiếp can thiệp mà âm thầm quan tâm theo dõi. Lý Đông cũng từng qua nhà nàng chơi nhiều lần, Trần Dung thấy hắn tuy còn khá trẻ nhưng luôn tỏ ra rất chín chắn, chững chạc ít có những sốc nổi thường thấy như các bạn đồng lứa thì nàng cũng yên tâm phần nào. Ssau khi cả Lý Đông và Trương Ngọc đều vào đại học, Lý Đông lại cho thấy năng lực của hắn từ rất sớm nên vợ chồng Trần Dung cũng yên tâm để tình cảm của con gái phát triển, dù sao theo bọn họ hai đứa trẻ cũng đã đủ tuổi trưởng thành, có thể quyết định lấy các sự việc quan trọng và cuộc sống tương lai của chính mình.

    Đang khi Trần Dung còn đánh giá tình huống trước mặt thì Trương Ngọc reo lên rồi đi tới ôm chầm lấy nàng:

    - Mẹ… con nhớ mẹ quá!

    Thấy con gái rượu vẫn như ngày còn bé ôm ấp bản thân mỗi khi đi đâu xa về, Trần Dung vuốt vuốt lưng nàng nói:

    - Được rồi, con gái! Đi đường có mệt không?

    - Không ạ! Con ngủ suốt từ khi lên xe đến giờ mà! Hi hi… chỉ có Lý Đông là phải lái xe thôi!

    Nói đoạn Trương Ngọc buông Trần Dung ra nhưng một tay lại vòng qua ôm lấy cánh tay của mẹ nàng.

    Lý Đông đợi hai người nói chuyện xong, khi này mới mỉm cười tiến lên chào hỏi:

    - Cô Dung! Dạo này cô chú khỏe chứ ạ!

    - Đông hả cháu. Cô chú cũng bình thường. Bố mẹ cháu bên đó thế nào?

    - Dạ, cũng ổn cô ạ. Chú có nhà không cô?

    - Có đấy cháu, chú đang ở trong. Hai đứa vào nhà đi!

    Nói đoạn, Trần Dung mở rộng cửa cổng, Lý Đông hiểu ý lên xe rồi theo hướng dẫn của Trương Ngọc đánh xe đi vào trong nhà. Tại cổng bây giờ chỉ còn Trần Dung và người phụ nữ trung niên. Trần Dung chủ động lên tiếng mời người hàng xóm:

    - Thím Hà, thím vào trong nhà chơi!

    Người phụ nữ dùng ánh mắt hấp háy cười nói:

    - Thôi, chị vào với các cháu đi. Ông nhà tôi cũng gần về ăn cơm trưa rồi. Chào chị nhé!

    - Vâng! Chào chị!

    Trần Dung sau khi đợi người phụ nữ quay lưng thì khép cửa lại. Bên ngoài người phụ nữ đi tới mấy người hàng xóm đứng gần đó. Một người phụ nữ khác hỏi:

    - Cậu thanh niên kia là ai thế?

    - Người yêu cái Ngọc, con rể tương lai ông bà Tài- Dung đấy.

    - Thế à. Không biết cái khác thế nào chứ nhìn cậu này mặt mũi sáng sủa, dáng người cũng cao lớn khỏe mạnh đấy.

    Lúc này một người đàn ông chen vào:

    - Uhm… Dáng dấp là một chuyện. Cậu này có vẻ con nhà khá giả đấy, có cả ô tô lái kia mà.

    Một người đàn ông khác nghe xong lại bĩu môi phản đối:

    - Xì… ông không biết rồi, khá giả là thế nào. Cậu này nhà chắc chắn rất giàu, mọi người có biết chiếc xe kia giá bao nhiêu tiền không.

    - Bao nhiêu? Tào Phận, ông làm gara ô tô chắc biết rõ giá nó chứ?

    - Mọi người thử đoán xem!

    - Tôi nghĩ chắc một hai tỷ gì đó chứ gì!

    Người đàn ông tên là Tào Phận nhếch miệng cười mỉa, lắc đầu rồi đưa cả mười ngón tay đưa ra phía trước . Có người hiểu ra giật mình:

    - Cái gì? Sao đắt vậy?

    - Ha ha, đúng là ở nước ngoài nó không đắt như vậy nhưng về trong nước, nếu tính đầy đủ các loại thuế phí thì phải lên tới hơn 10 tỷ đấy.

    - Trời đất, nói vậy cái Ngọc là yêu thiếu gia rồi.

    - Cái Ngọc nó xinh xắn và giỏi giang như vậy, đương nhiên là phải tìm một mối tốt gả vào rồi. Ông định bảo nó gả vào nhà nông làm ruộng à? Ông bà Tài Dung còn lâu mới đồng ý!

    - Uhm… con bé này nhìn đã biết số giàu sang phú quý rồi. Haizzz ước gì con bé nhà tôi cũng tìm được mối tốt mà gả.

    - Ôi trời, bà đừng làm tôi sốc. Có muốn thì cũng phải bảo cháu chịu khó thể dục thể thao vào chứ cứ nằm cả ngày thì với thân hình 80 cân của nó thì hơi khó đấy.

    - Hừm hừm… ông dám chê con gái tôi à.Không về lo bồi bổ cho thằng con gầy giơ xương sườn của ông đi!

    - Ha ha… được rồi. Hai người đừng gây lộn nữa. Tốt nhất là gả chúng cho nhau đi!

    - Còn lâu!

    - Không thèm!

    - …

    Mấy người hàng xóm ồn ào vui vẻ một trận, Sự xuất hiện của Lý Đông ở đây không ngờ lại gây nên một trận cãi cọ thú vị như vậy.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  6. Bài viết được 3 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    crazyboy74,ngocnghechvn,sai1000,
  7. #84
    Ngày tham gia
    Jun 2017
    Bài viết
    182
    Xu
    0

    Mặc định Chương 84: Gặp cha mẹ vợ tương lai (2)



    Trong nhà Trương Ngọc.

    Lý Đông dừng xe tại khoảng sân rộng trước nhà sau đó đi xuống hỗ trợ Trương Ngọc tháo dỡ đồ đạc. Trương Ngọc đứng một bên thì thấy cha nàng, Trương Tài thong thả từ trong nhà đi ra, nàng nhoẻn miệng cười:

    - Cha!

    - Ừ, Ngọc về rồi à con!

    Lý Đông nghe Trương Ngọc gọi cũng ngẩng đầu nhìn Trương Tài rồi lên tiếng chào hỏi:

    - Cháu chào chú!

    - Ha ha… Đông à cháu, lâu lắm không thấy qua cô chú chơi!

    - Vâng! Cháu ở Hà Đô bận chút việc nên cũng ít có dịp trở về Đông Thành được.

    - Uhm… nghe nói cha mẹ cháu cũng chuyển nhà lên trung tâm huyện rồi à?

    - Vâng, cha mẹ cháu ở tiểu khu An Viên. Có dịp mời cô chú qua chơi thăm nhà ạ!

    - Được! Mấy đợt đi chợ huyện cũng gặp cha mẹ cháu đang bán hàng, có điều khách khứa đông quá thành ra chú cũng không tiện vào hỏi thăm.

    Hai người đang nói chuyện thì lúc này Trần Dung xen vào:

    - Thôi được rồi, hai chú cháu giúp cái Ngọc dọn nốt hành lý rồi vào bên trong nói chuyện. Ai lại đứng chắn ở cửa nẻo thế này!

    Trương Tài xoa xoa hai tay cười xuề xòa nhìn Trần Dung:

    - Ha ha… lâu lâu mới gặp cháu nó tôi mới hỏi chuyện thôi.

    Nói đoạn, Trương Tài quay sang Lý Đông:

    - Lý Đông, cơm nước bên trong đã chuẩn bị sẵn, cháu ở lại đây dùng luôn với cô chú đi.

    Lý Đông cầu còn không được, đắc ý nhìn Trương Ngọc rồi quay sang nói với Trương Tài:

    - Vâng, may quá. Cháu cũng đang không biết ăn trưa ở đâu đây. Bố mẹ cháu khi này chắc cũng đang bận rộn ở cửa hàng.

    Trương Tài ngạc nhiên:

    - Cháu không báo là mình về nhà à?

    - Dạ không, cháu di chuyển liên tục nên đây cũng không phải vấn đề gì lớn.

    - Uhm… Vừa hay trong nhà chú có chai ba kích có người mới biếu. Lát nữa làm chén chứ hả?

    - Ha ha… vâng! Được ạ!

    Trần Dung nghe chồng mình lại bàn đến rượu chè thì lườm Trương Tài:

    - Cái ông này thật là …! Thằng Đông nó vừa đi đường xa về đang mệt cũng rủ nó nhậu nhẹt được.

    - Đúng vậy! Cha cũng ít uống rượu đi!

    Trương Ngọc lập tức phụ họa.

    Trương Tài chưng hửng nhìn hai người phụ nữ một lớn một trẻ trong nhà thay nhau giáo huấn mình, ông ta lập tức bào chữa:

    - Nhưng đây là rượu thuốc mà…

    Trần Dung không cho ông ta cơ hội lập luận:

    - Rượu gì chẳng là rượu, không phải ngụy biện lẫn lộn như vậy.

    - A, có khác chứ!

    Lý Đông khi này cười nói xen vào:

    - Cô, không sao đâu. Ba kích đúng là một vị thuốc, uống vào có lợi cho sức khỏe. Cháu thấy…

    - Hừm… thấy cái gì! Anh còn a dua theo à. Rượu vào hại người chứ có lợi gì. Không phải cũng thích uống đấy chứ?

    Nhìn Trương Ngọc trừng mắt cắt lời mình Lý Đông đành lắc đầu cười khổ, hai mẹ con nhà này đúng thật là giống nhau, có cái nhìn rất là tiêu cực à nha.

    Lý Đông cũng không buồn tranh cãi thêm với Trương Ngọc, quay vào cốp hai tay nâng hai vali hành lý nặng trịch từ trên xe xuống. Trương Tài bây giờ mới có thời gian để ý kỹ chiếc xe của Lý Đông, ông ta đứng ngắm nghía một vòng sau đó quay sang Lý Đông hỏi:

    - Xe này cháu mua hay mượn vậy?

    - Dạ, là xe của cháu!

    - À… nhìn có vẻ cũng không rẻ lắm nhỉ.

    - Vâng, cũng hơi mắc một chút chú ạ.

    - Uhm… cháu khá thật, tuổi này mà đã tự xây được nhà, mở cửa hàng cho cha mẹ lại còn mua được xe riêng. Không giống cái Ngọc nhà này, lớn đầu rồi mà còn suốt ngày nhõng nhẽo mẹ nó.

    - Cha… cha bêu xấu con đấy à!

    Trương Ngọc nghe cha nói xéo mình, xị mặt ra vẻ hờn dỗi nhìn Trương Tài. Trần Dung lập tức bênh vực con gái:

    - Ông chê con gái tôi à? Vậy người nào từ sáng đến giờ vào mong ra ngóng đấy?

    Trương Tài gãi đầu giải thích:

    - Ha ha… con gái, cha không phải có ý đó. Nào, mỗi người một tay đưa đồ vào trong nhà đi.

    Nói đoạn, để trốn tránh cái nhìn u oán của Trương Ngọc, Trương Tài lập tức đi đầu khệ nệ xách hai vali đi trước. Lý Đông cũng lập tức xách hai túi đồ đi sau, về phần Trương Ngọc dĩ nhiên nàng kéo theo một vali nhỏ xinh còn lại ì ạch leo lên bậc thềm nhà.

    Bí mật của Lý Đông, Trương Ngọc cũng không nói cho bất cứ ai bao gồm cả cha mẹ mình và cô bạn thân Mai Lan được biết. Dù sao việc này có liên quan đến an toàn và cuộc sống sinh hoạt của Lý Đông nên càng người biết càng ít. Hiện trạng bây giờ Trương Ngọc cũng cảm thấy thấy rất ổn, không cần xới tung mọi thứ lên làm gì. Trương Ngọc nghĩ có khi nếu mọi người biết được thân phận của Lý Đông thì quan hệ lại trở nên có rào cản, như vậy thật không hay chút nào.

    Cất xong đồ đạc và rửa qua mặt mũi chân tay, Lý Đông và Trương Ngọc tiến vào bàn ăn đã được chuẩn bị sẵn. Trương Ngọc là con một nên nàng được cha mẹ yêu chiều hết mực, trên bàn bày đủ món ăn nàng ưa thích. Nhìn mâm cơm ê hề, Lý Đông thầm nhủ không hiểu cần bao nhiêu người mới ăn hết được đây.

    Trương Tài đảo mắt nhìn vợ con, thấy hai người đang tập trung sắp xếp bát đúa, ông ta nhanh tay lôi từ dươi chân bàn ăn lên chai ba kích, rót cho mình và Lý Đông mỗi người một chén. Sau đó Trương Tài cười ha hả nâng cốc lên:

    - Nào, Lý Đông. Cạn!

    Lý Đông vội vàng cầm cốc chạm vào cốc của Trương Tài:

    - Vâng, mời chú!

    Hai người uống cạn. Trần Dung thấy việc đã rồi chỉ đưa mắt lườm Trương Tài rồi cũng không nói gì thêm. Trương Ngọc ở một bên thấy quan hệ của Lý Đông và cha mình khá hợp ý thì mặt mũi tràn đầy vui vẻ. Tuy hiện tại nàng vẫn chưa thừa nhận cho cha mẹ biết mình và Lý Đông đang hẹn hò nhưng nàng hiểu hẳn là cha mẹ cũng nhìn ra điều đó. Thấy thái độ của cha như vậy rõ ràng là ưng thuận và ủng hộ mối quan hệ này.

    Quả thật đúng như Trương Ngọc suy nghĩ, vợ chồng Trương Tài - Trần Dung đương nhiên là biết tâm tư của con gái mình. Hai người có mỗi mình nàng do vậy không để ý quan tâm sự trưởng thành của nàng sao được. Mặt khác nhà họ trước đây cũng ở gần nhà Lý Đông nên hai người cũng hiểu về gia cảnh nhà hắn. Bọn họ chứng kiến Lý Đông lớn lên từ bé, có thể nói chàng trai này là rất cố gắng và giàu nghị lực. Ngày trước khi Lý Đông còn chưa hé lộ ra một phần nào thực lực, họ cũng đã không có phản đối nói gì đến hiện tại hắn lại tỏ ra đáng tin cậy như vậy.

    Bữa cơm trưa diễn ra vui vẻ, mọi người trao đổi về việc học tập, việc sinh hoạt và những vấn đề phát sinh khi sống tại Hà Đô. Trương Tài khi này vừa nhấp xong chén rượu, có vẻ đã đến ngưỡng, mặt có chút đỏ hồng. Ông ta quay qua hỏi Lý Đông:

    - Đông, chú hỏi thật. Cháu là làm ăn gì mà phất lên nhanh như vậy? Không phải cái gì phạm pháp chứ?

    Trương Ngọc nghi hoặc ngẩng đầu nhìn cha mình. Phải biết vấn đề Trương Tài quan tâm bình thường không phải quan hệ thân thiết thì sẽ không ai đi hỏi người khác, có điều bây giờ Trương Tài cũng đang có chút men hơn nữa con gái ông ta giờ đang quấn quýt lấy chàng trai này như vậy nên ông tai phải hỏi mới yên tâm được. Dù sao Lý Đông làm giàu như thế nào, ở Đông Lai này cũng không mấy người biết, thậm chí nghe nói đến cha mẹ Lý Đông cũng ù ù cạc cạc mơ hồ không rõ ràng lắm.

    Lý Đông hiểu ra dụng tâm trong câu hỏi của Trương Tài cười nói:

    - Chú Tài, chú yên tâm. Cháu làm ăn kinh doanh đàng hoàng, không phạm pháp cái gì. Hiện tại cháu đang sản xuất kinh doanh một số mặt hàng công nghệ mới, sản phẩm rất hữu ích nên mới có thị trường, buôn bán khá tốt!

    Nghe xong câu trả lời, Trương Tài mới gật gù:

    - Uhm… chú hỏi vậy cũng là nhắc nhở cháu một chút, đừng để lòng tham làm mờ con mắt. Thà tiền kiếm ít một chút nhưng sống một đời yên ổn là được rồi. Chú cũng chỉ mong con Ngọc nhà chú được như vậy thôi.

    Trương Tài là có ý giao Trương Ngọc cho hắn nhưng lo sợ Lý Đông ham giàu làm liều. Con gái lớn rồi cũng phải rời xa vòng tay bao bọc cha mẹ, tìm cho mình một bến đỗ. Do vậy Trương Tài cũng mong Lý Đông có thể phân biệt nặng nhẹ đúng sai để con gái có thể có một cuộc sống an an ổn ổn không quá nhiều sóng gió, chỉ cần vậy là ông ta yên tâm rồi.

    Lý Đông mỉm cười nhìn Trương Tài. Hắn biết những lời này nói ra là có ý gì. Hắn gật đầu:

    - Vâng, cháu hiểu ạ!

    Trương Tài nghe xong chủ động rót đầy cốc của mình nâng lên:

    - Chú cũng nghĩ cháu sẽ thấu đáo việc này. Nào chú cháu ta lại làm thêm một chén!

    - Vâng, mời chú!

    Trần Dung nhìn chai rượu đã vơi đi đến ba phần tư thì vội vàng lên tiếng:

    - Được rồi, hai chú cháu uống tới đây thôi. Ăn cơm đi!

    - Bà để tôi với cháu nó hết chén này đã!

    - Hừm… kệ ông ấy! Đông, đưa bát cô xới cơm cho!

    Lý Đông khó xử một chút sau đó uống cạn chén rồi lập tức theo lời đưa bát của mình cho Trần Dung. Dưới sự giám sát chặt chẽ của Trần Dung và Trương Ngọc, Lý Đông không dám uống thêm. Hắn lập tức tập trung ăn như thuồng luồng hết ba bốn bát đầy ụ.

    Vợ chồng Trương Tài nhìn bộ dáng ăn uống tự nhiên của Lý Đông càng thấy hắn là người chân thật và giản dị, mức độ yên tâm lại cao hơn một phần. Sau chừng hơn mười phút, cả nhà dùng xong đĩa hoa quả tráng miệng thì bữa cơm kết thúc. Hai mẹ con Trương Ngọc ở trong bếp dọn dẹp bát đũa còn Lý Đông và Trương Tài ra ngoài phòng khách uống nước. Trương Tài có vẻ là người hoài cổ nên nội thất trong phòng được bố trí theo kiểu xưa với sập gụ tủ chè được bày biện kiểu cách, thậm chí đến bộ bàn ghế cốc chén cũng là làm bằng chất liệu mây tre đan và gốm sứ.

    Nhấp nhẹ ly trà búp thơm ngát rồi đặt xuống, Trương Tài quay sang hỏi chuyện:

    - Đông, sau này cháu tốt nghiệp có định ở lại Hà Đô không?

    - Dạ, có lẽ cũng không nhất định chú ạ. Hiện cháu cũng có nhiều đơn vị kinh doanh ở các tỉnh nên có lẽ phải di chuyển luôn. Do vậy ở đâu cố định cũng không quá quan trọng.

    Trương Tài gật gù:

    - Uhm… nếu vậy chú thấy về Đông Thành ở được là tốt nhất. Cha mẹ cháu chắc cũng không quen cuộc sống ở trên Hà Đô.

    - Ha ha… vâng, cháu cũng thử đề nghị một lần nhưng cha mẹ cháu không đồng ý, cũng nói lý do như chú vậy.

    - Ừ, ở độ tuổi như chú và cha mẹ cháu thật ra cũng không muốn đi đâu xa quê hương nữa. Có chuyện gì cũng chỉ muốn mau chóng trở lại nhà mình thôi. Chú chỉ có mình cái Ngọc, cũng muốn sau này nó có lấy chồng thì lấy người cùng huyện, qua lại cho nhà đỡ neo người.

    - Vâng, chú tính thế cũng phải.

    - …

    Lý Đông ở lại trò chuyện cùng Trương Tài thêm khoảng mười phút thì nhìn đồng hồ, đã hơn 12h trưa, hắn đứng lên cáo từ ra về để gia đình Trương Tài nghỉ ngơi. Trần Dung sợ Lý Đông vừa uống nhiều rượu có ý giữ lại nhưng hắn nói là không sao. Nhìn biểu hiện của Lý Đông bình thản, mặt không đỏ, đi lại vững vàng nên gia đình Trương Ngọc mới đồng ý cho hắn trở về. Sau đó dưới sự đưa tiễn của ba người, Lý Đông lên xe, theo đường lớn đi nhanh về An Viên tiểu khu.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  8. Bài viết được 3 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    crazyboy74,ngocnghechvn,sai1000,
  9. #85
    Ngày tham gia
    Jun 2017
    Bài viết
    182
    Xu
    0

    Mặc định Chương 85: Hội nghị (1)



    Về Đông Thành ngày thứ nhất thì ngày thứ hai Lý Đông đã cho triệu tập toàn bộ nhân viên từ cấp trưởng phòng tại các công ty con trở lên của Kỷ nguyên mới về tổng bộ dự hội nghị. Kế hoạch này Lý Đông đã thông qua Vũ Nhung cho triển khai từ trước nên cũng không gây ra xáo trộn gì đột ngột. Khi nhận được thư mời, các thành viên điều hành ở cấp cao nhất như Trần Hàng khá bất ngờ bởi điều này có nghĩa là Lý Đông đã quyết định lộ mình ra ánh sáng, muốn đứng ra trực tiếp tham gia xử lý các sự vụ của tập đoàn.Tuy ngạc nhiên nhưng những người này đều hiểu Lý Đông hẳn phải có lý do riêng của mình mới đột xuất làm như vậy.

    Quả thật, bọn họ đã suy nghĩ đúng. Sở dĩ buổi họp này được diễn ra là do nhu cầu thực tiễn phải đẩy nhanh hơn tốc độ phát triển của tập đoàn. Muốn như vậy, là thuyền trưởng của con tàu, Lý Đông sẽ không thể mãi ẩn thân đứng sau màn trướng. Hắn sẽ phải lộ diện và trực tiếp đứng ra điều hành các kế hoạch và hành động kinh doanh ở quy mô chiến lược và chiến thuật. Ban lãnh đạo hiện tại tuy rất có tài nhưng không nắm được các nguồn tài nguyên bí mật là các kỹ nghệ từ nền văn minh trước nên không có cơ sở dữ liệu để đưa ra các tư duy và định hướng dài hơi phát huy tối đa nguồn lực sẵn có.

    Lý Đông không muốn gây ra oanh động quá lớn, thu hút giới truyền thông gây thêm phức tạp nên hắn quyết định mở một hội nghị với các thành viên tham gia gồm các lãnh đạo tầm trung trở lên. Lý Đông muốn thông qua bọn họ để truyền tải hình ảnh và thông điệp mang tư tưởng của mình đến mọi nhân viên trong công ty, định hình lên một nhận thức chung cốt lõi cho sự phát triển tương lai của tập đoàn. Đây là cách không thể thích hợp hơn, đơn giản mà hiệu quả. Toàn bộ nhân viên có thể dần tiếp nhận vai trò và sự ảnh hưởng trực tiếp của hắn một cách không quá đột ngột. Theo đó, một mệnh lệnh đã được Lý Đông soạn thảo trong thời gian trước và gửi tới cho Vũ Nhung tổ chức buổi họp hôm nay.

    ************************************************** ************************

    10h30 sáng Phòng họp Tổng bộ Tập đoàn

    Căn phòng rộng tới gần 300 m2 khi này đã chật kín người, mọi ánh mắt đều đổ dồn về người thanh niên đang ngồi trên ghế chủ tọa. Tâm lý của phần đông những người đang ngồi ở đây đều là sửng sốt và kinh ngạc tột độ. Bọn họ thật không ngờ vị CEO thần kỳ một tay dựng lên đế chế khổng lồ Kỷ nguyên mới khiến bao người sùng bái, thế giới ngả mũ lại là một người trẻ tuổi như vậy. Điều này vượt qua nhận thức và thế giới quan của bất cứ ai tham dự. Tin tức này khi truyền ra chắc chắn sẽ gây chấn động lớn trong toàn bộ đội ngũ nhân viên của tập đoàn.

    Khi này, trên bàn họp chính, Vũ Nhung vừa ghi chép vừa thi thoảng liếc mắt về phía Lý Đông, trái tim nàng không tự chủ được mà đôi lúc như nai con nhảy lên chạy loạn. Nàng là bị khí chất và mị lực chết người của Lý Đông chinh phục. Sức cuốn hút mãnh liệt trên người Lý Đông đến từ sự kết hợp hoàn mỹ của cả quyền lực, trí tuệ và ngoại hình. Có thể nói ở Lý Đông bây giờ hội tụ sự hấp dẫn mà không một cô gái nào có thể cưỡng lại. Điều này cũng không phải nói quá, quả thật Lý Đông xuất hiện hôm nay thật cũng quá là hoàn mỹ. Mái tóc đen dài vuốt keo trải ngược, vầng trán rộng rãi thông minh, gương mặt góc cạnh rõ nét, cơ thể cao lớn với những đường nét cân đối và lịch lãm trong bộ vest đen Giorgio Armani thời thượng, trên cổ tay trái là bản giới hạn đồng hồ Vacheron Constantin dòng thương gia, đặc biệt là nụ cười ấm áp và đôi mắt sâu lấp lánh sáng ngời tràn đầy thần thái. Chưa bao giờ Vũ Nhung bắt gặp Lý Đông trong trạng thái chỉn chu như vậy, đây mới là dáng dấp của một vị CEO tầm cỡ đang lèo lái một tập đoàn đa ngành khổng lồ.

    Lý Đông không quan tâm lắm những ánh mắt đang nhìn về phía mình, hẳn chỉ ngồi lặng lặng lần lượt nghe lãnh đạo của các công ty con báo cáo lại tình hình hoạt động gần đây. Về cơ bản cũng không phát sinh chuyện gì bất thường, hai nội dung quan trọng nhất chính là sau thời gian thi công và triển khai gấp rút, dự án Thiên Đường Nghỉ dưỡng đã vận hành hoàn toàn và nhà máy ô tô Việt Nhật đã đi vào giai đoạn khánh công. Đợi các đơn vị báo cáo xong và trao đổi thêm một số nội dung có liên quan Lý Đông mới chầm chậm dùng chất giọng trầm ấm lên tiếng tổng kết buổi họp:

    - Các vị, có lẽ với nhiều người ngồi đây khá ngạc nhiên khi được mời tới buổi họp này để nghe các báo cáo tổng quan vừa rồi. Tuy vậy trước khi nói tiếp về vấn đề này tôi xin giới thiệu chính thức lại với mọi người một chút. Tôi là Lý Đông, tạm thời đảm nhận nhiệm vụ CEO trên danh nghĩa của tập đoàn. Đây chắc là lần đầu tiên mọi người biết tới tôi và tôi được biết mặt mọi người. Thời gian vừa qua vì lý do cá nhân tôi không trực tiếp tham gia vào các sự vụ cụ thể của tập đoàn được nên phải thông qua thành viên ban lãnh đạo đang ngồi ở đây.Tôi đã nghe báo cáo của các đơn vị và nắm được đầy đủ thông tin cần thiết, guồng máy vận hành khá trơn tru. Có thể thấy mọi việc tiến triển thuận lợi đến ngày hôm nay là có sự nỗ lực rất lớn từ tất cả mọi người, tôi ghi nhận và đánh giá cao sự đóng góp của các vị.

    Dừng lại đôi chút, Lý Đông tiếp tục nói:

    - Các vị, không hề tự mãn mà nói Tập đoàn hiện nay đã và đang đạt được những thành tựu lớn buộc cả thế giới phải ghi nhận. Tuy vậy là một tập đoàn công nghệ chúng ta cần phải luôn hướng về phía trước, không thể tự hài lòng với những gì mình đã đạt được. Các vị cũng thấy, thời đại của chúng ta đang sống chính là thời đại của công nghệ với sự ra đời của hàng loạt các giải pháp kỹ thuật tiên tiến trong rất nhiều các lĩnh vực. Sự đổi mới trong đó là nhanh chóng đến không thể tượng tượng được do đó nếu chúng ta không tiến lên đủ nhanh, chúng ta sẽ tụt hậu. Mục tiêu của tập đoàn chúng ta không thể chỉ dừng lại ở một vài dòng sản phẩm đơn lẻ, chúng ta cần có những tham vọng và hành động lớn hơn để trở thành một tập đoàn tạo ra những công nghệ dẫn dắt và thay đổi thế giới. Để đủ sức làm được điều đó, tôi và mọi người ở đây sẽ phải không ngừng nỗ lực vượt qua mọi thách thức và khó khăn. Chúng ta đã có cơ hội ngồi ở đây với nhau, tôi hi vọng chúng ta có thể chia sẻ chung một tầm tình từ đó hình thành cùng một tham vọng và cùng nhau hành động đưa tập đoàn phát triển vững mạnh đi lên. Tôi muốn mọi người truyền tải những thông điệp này đến mọi thành viên từ cấp quản lý cao nhất đến những nhân viên tạp vụ. Cần phải hiểu chúng ta đều là một, vì một mục tiêu chung, vì một tương lai mà bất kỳ ai khi khoác lên trên mình chiếc áo đồng phục của Kỷ nguyên mới đều có thể ngẩng đầu tự hào và khiến người khác phải ngưỡng mộ khâm phục vì những cống hiến và nỗ lực của chúng ta cho nhân loại. Tôi nói điều này cũng không phải quá to tát và hoàn toàn xa vời, hãy nhìn lại quá khứ, mấy ai có thể tin chúng ta có pin nano, có pin mặt trời, có ô tô điện… những sản phẩm này không phải đang gây nên ảnh hưởng rất lớn trên toàn cầu hay sao? Nếu quá khứ đã làm được vậy thì tương lai chúng ta chắc chắn sẽ có thể cùng nhau tạo ra những sản phẩm kỳ diệu khác. Để hiện thực điều này, thời gian sắp tới, tập đoàn sẽ có những bước đi lớn, nhanh và mạnh hơn nữa, do đó tôi cần sự đồng lòng, niềm tin và cố gắng của các bạn. Tôi tin tưởng Kỷ nguyên mới sẽ chắc chắn sẽ là một hiện tượng, một kỳ tích trong tiến trình đi lên của văn minh loài người. Tất cả các cố gắng của các bạn sẽ được ghi nhận và tưởng thưởng xứng đáng. Đó là những thông điệp mà tôi muốn các bạn khi trở về đơn vị hãy lan truyền, hãy thắp sáng động lực trong mỗi con người của Kỷ nguyên mới để tập đoàn chúng ta sẽ càng ngày vươn cao và bay xa.… Uhm… những lời tôi muốn nói chỉ có vậy, cảm ơn mọi người đã tới lắng nghe và tham dự cuộc họp này!

    Lời phát biểu kết thúc, phía dưới tĩnh lặng mất một lúc rồi sau đó không khí chợt như vỡ òa, tiếng vỗ tay vang lên dồn dập. Những người lãnh đạo ở đây như những ngọn nến được những lời lẽ hùng hồn cùng ngọn lửa nhiệt huyết của Lý Đông đốt cháy, từ đó bọn họ sẽ là những người lan tỏa và thắp sáng lên không gian xung quanh mình, cho những người cộng tác và nhân viên một niềm tin về triển vọng tương lai để càng thêm cố gắng hoàn thành mộng tưởng và kỳ vọng mãnh liệt của tập đoàn. Không riêng gì các lãnh đạo cấp trung mà ngay cả những lãnh đạo ở tầng cao nhất như Trần Hàng, Đinh Hạo, Cao Việt… đều cảm thấy trong lòng dâng lên một cỗ hùng tâm tráng trí. Có thể thấy sức hiệu triệu của những lời vừa rồi về lý tưởng của Lý Đông là rất lớn, không ai không bị thu hút. Vũ Nhung khi này nhìn Lý Đông tràn ngập mê đắm và ngưỡng mộ, trong mắt nàng Lý Đông bỗng trở nên to lớn và vĩ đại không thể tưởng tượng, người đàn ông nhỏ bé nhưng mang trong ngực tham vọng thay đổi thế giới, đây mới thực là người đàn ông đáng để nàng thần tượng, đáng để nàng sùng bái. Trái tim nhỏ bé của nàng bây giờ như đang nghẹt thở!

    Phiên họp cũng kết thúc, mọi người mang theo niềm hứng khởi lục tục ra về. Riêng Ban lãnh đạo cao tầng đều được Lý Đông yêu cầu ở lại. Lý Đông muốn tiếp tục bàn bạc cụ thể về kế hoạch phát triển tập đoàn.

    Sau khi người nhân viên cuối cùng đi ra, cánh cửa phòng đã đóng lại, Lý Đông mới ra hiệu cho Vũ Nhung phát các cặp tài liệu màu đen in hoa văn nổi cho các thành viên. Các thành viên cuộc họp ngay lập tức dựng thẳng lưng đón nhận hồ sơ bởi bọn họ đều biết theo quy định nội bộ của tập đoàn, chỉ những tài liệu thuộc diện tối mật và cực kỳ quan trọng mới được để trong các cặp công văn có màu sắc như vậy.

    Lý Đông nhìn quanh một vòng, thấy tài liệu đã phân phát xong hắn mới nói:

    - Các vị, trên bàn là kế hoạch và tài liệu phát triển các dự án mới của tập đoàn tôi đã soạn thảo. Mời mọi người xem qua!

    Trần Hàng dù đã biết trước là các hồ sơ trước mặt rất quan trọng nhưng không ngờ lại là một dự án lớn. Phải biết mới cách đây không lâu, Lý Đông mới đưa ra hàng loạt các giải pháp kỹ thuật phức tạp vậy mà không bao lâu hắn lại có dự án mới. Chẳng lẽ phòng nghiên cứu lại nghiên cứu ra được cái gì đó có triển vọng sao? Từ khi nào công nghệ lại dễ dàng làm ra đến vậy?

    Như không thể kiềm chế sự tò mò, Trần Hàng là người đầu tiên vội vàng lật mở cặp văn kiện. Những người khác thấy vậy cũng lục tục làm theo. Lý Đông mỉm cười rồi ngả lưng ra ghế, nhắm mắt dưỡng thần chờ đợi bọn họ tiếp thu tin tức.

    Khi bộ sậu cao cấp nhất đang tập trung vào kế hoạch mới thì lúc này ở bên ngoài cửa phòng họp, trong hành lang rộng rãi của tổng bộ các nhân viên đang xôn xao nghị luận về vị chủ tịch trẻ tuổi và nội dung trong phiên họp vừa rồi. Tại một bàn trả đứng tự pha, có hai cô gái đang vừa nhấm nháp ly cà phê vừa trò chuyện.

    - Ngọc Mai, buổi họp hôm nay thật quá bất ngờ và phấn khích nha!

    - Ừ, chủ tịch không ngờ lại trẻ như vậy. Đến giờ mình vẫn còn chưa thể tin được đấy.

    - Mình cũng thế. Cũng may hôm nay trưởng bộ phận của chúng ta đều phải tiếp đoàn kiểm tra liên ngành đột xuất, bọn mình mới được cử đi thay nếu không thì không có cơ hội diện kiến chân dung ngài ấy rồi. Thật là hoàn mỹ không thể tưởng tượng!

    - Ha ha, Thu Hương, đừng dùng ánh mắt mê trai như thế nhìn mình, mình không phải chủ tịch, mình nổi cả da gà rồi đây này. À, mà người như vậy sẽ không để ý đến chúng ta đâu.

    - Xì… Ngọc Mai, sao cậu lại tự ti như vậy? Cậu có hiểu cái gì gọi là duyên phận không? Là duyên phận đấy, cậu hiểu không? Biết đâu có một ngày, mình lại lọt vào mắt xanh của ngài ấy thì sao.

    - Thôi mình xin cậu, bớt mơ mộng giùm đi!

    - Hừ… ai cấm người ta mơ chứ. Cậu nói xem Ngọc Mai, sao trên đời lại có người hoàn mỹ vô khuyết như vậy chứ? Hình ảnh chủ tịch bây giờ vẫn còn ám ảnh trong đầu mình, chắc đêm nay không ngủ được mất. Phải làm sao bây giờ?

    - Haizzz… không ngủ được thì sắp sửa lại một con gấu trúc si tình sinh ra rồi.

    - Chẹp, chắc vậy quá! Ôi,mình tưởng tượng nếu chỉ được ở cạnh ngài ấy một vài giây thôi cũng là hạnh phúc lắm rồi. Ngọc Mai, cậu không nhìn thấy ánh mắt cô thư ký ngồi bên cạnh nhìn ngài ấy à? Mình nghĩ cô ấy còn mê dại hơn cả mình ấy chứ.

    - Ừ… mình cũng để ý thấy. Haizzz … ở bên cạnh người như vậy là hạnh phúc nhưng cũng là bi ai!

    - Bi ai cái gì chứ! Mình thấy hạnh phúc còn không được nữa là. Nếu ai đó sợ bi ai thì mình xin sắn sàng đón nhận.

    - Thôi được rồi Thu Hương, chúng ta trở lại đơn vị thôi. Đừng ở đây mà hão huyền nữa, quay trở lại mặt đất đi.

    - Xì… cậu đúng là quá thực tế, quá nhàm chán. Cậu không hiểu cô gái nào cũng có giấc mơ bạch mã hoàng tử của riêng mình à? Chả nhẽ cậu không từng mơ ước?

    Ngọc Mai nghe Thu Hương nói vậy, tâm trạng nàng hơi trùng xuống rồi dùng giọng điệu man mác buồn nói:

    - Bạch mã hoàng tử ư? Người ta cũng chỉ yêu công chúa, mà mình thì không phải là công chúa gì cả.

    Thu Hương là bạn thân của Ngọc Mai, hai người cùng được tuyển dụng vào Siêu thị điện máy Lý gia huynh đệ từ đó thân càng thêm thân. Hơn ai hết ở trong công ty, Thu Hương hiểu rõ hoàn cảnh của nhà Ngọc Mai. Nghe Thu Hương nói như vậy, nàng vội vàng thu liễm cảm xúc rồi an ủi nàng:

    - Thu Hương, ý mình là ai cũng có bạn trai lý tưởng của mình. Mọi chuyện rồi cũng sẽ ổn cả thôi! Tin mình đi!

    - Uhm… Thôi chúng ta về đi!

    - Được, để mình đi lấy xe, cậu ra trước cổng đợi đi!

    - Mình biết rồi!

    Nói đoạn, hai cô gái chia làm hai hướng, người theo tháng máy xuống hầm gửi xe, người theo lối dẫn đi ra trước cửa tòa nhà.

    Vào lúc này, trong phòng họp, các thành viên đã đọc qua tập tài liệu. Trần Hàng là người đầu tiên lên tiếng:

    - Chủ tịch, ngài đã đưa ra kế hoạch này tôi nghĩ hẳn ngài đã biết những khó khăn về mặt kỹ thuật trong đó?

    Lý Đông gật đầu:

    - Tôi biết. Công nghệ cho công ty hàng không vũ trụ có lẽ còn cần thêm thời gian nghiên cứu tích lũy nhưng công nghệ hợp hạch lạnh thì triển vọng là rất lớn, đã đi tới bước hoàn thiện quy trình.

    Trần Hàng và mọi người ở đây dùng ánh mắt bất khả tư nghị mà nhìn Lý Đông. Sau một lúc Đinh Hạo lên tiếng:

    - Chủ tịch, xin cho tôi được tỏ lòng ngưỡng mộ tới đội ngũ giáo sư thiên tài của ngài. Tôi có cảm giác bọn họ chính là những thần trí tuệ cầm trong tay những quyển tri thức bách khoa toàn thư của vũ trụ vậy. Cái gì cũng có thể hiểu và nghiên cứu ra được. Thật khó tưởng tượng!

    - Ha ha, Đinh Hạo.Trong huyền học có một thứ gọi là tiên duyên kỳ ngộ. Nếu bọn họ là thần trí tuệ thì chúng ta chính là tài thần. Tài thần và thần trí tuệ hợp tác cùng nhau sẽ làm ra rất nhiều thứ vĩ đại đấy!

    - Ha ha…

    Những người trong phòng lập tức cười vang xua đi thứ không khí trầm lắng.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Hỏa Trung Lư, ngày 17-08-2017 lúc 09:31.
    Do ở đây buồn quá ít ai comment nên mình sẽ tạm biệt các bạn một thời gian. À truyện còn được post tại web truyencv với tên là Đế chế Kinh tế mới tại Nước Việt. Ai quan tâm thì vào nhé! Bb

    ---QC---


  10. Bài viết được 3 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    crazyboy74,ngocnghechvn,sai1000,
Trang 17 của 23 Đầu tiênĐầu tiên ... 71516171819 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status