Lời bình của (trouble):
Tôi bắt đầu viết Khối Lập Phương từ tháng 2 năm 2012, không phải là truyện đầu tiên, cũng chưa phải là truyện cuối cùng, chỉ chẳng biết bao giờ nó kết thúc.
Bắt đầu viết, cũng chẳng có ý định gửi gắm thông điệp gì cả.
Viết cho vui, viết cho thỏa cái lòng, viết cho sướng hai chữ đam mê.
Khối Lập Phương như một gói mì ăn liền vậy, dù có đập trứng bỏ vào, cắt hành thêm gà cũng chẳng thể thay đổi được bản chất nó vốn chỉ là một gói mỳ ăn liền.
Âu cũng tại tay đầu bếp còn là một thằng tập sự.
Viết sách cũng như nấu ăn vậy, không phải cứ ngon là phải chứa đựng đầy đủ dinh dưỡng, cũng không phải cứ hay là phải gửi gắm thông điệp.
Chủ tịch Hồ Chí Minh nói: "Người nhỏ làm việc nhỏ."
Đó cũng không phải là lý do để tác gia thoái thác cho việc đứa con tinh thần của mình chỉ là một thứ phế thải, nhưng điều nên biết ở đây là, cố quá thì quá cố thôi. Thông điệp muốn được gửi gắm phải hội tụ đủ hai điều kiện: Tầm nhìn và kinh nghiệm.
Một tác gia trẻ cố muốn nhồi nhét 1 thứ gì đó vào tác phẩm của mình, thật chẳng khác gì một ông cụ non. Tầm nhìn có hạn, kinh nghiệm thiếu thốn, điều đó khiến tác phẩm trở nên nửa nạc nửa mỡ. Không có nhiệt huyết, không có xúc động, cũng chẳng có yêu thương.
Chính điều đó đã biến tác phẩm của bạn trở thành một nồi lẩu chẳng ra gì.
Cũng như một gã đầu bếp tập sự, cố gắng bắt chước thầy mình, nhưng rồi cũng sẽ thất bại khi nhận ra rằng, kinh nghiệm và tầm nhìn không phải cứ bù đắp bằng cố gắng hay thiên phú là sẽ được.
Vài dòng... đôi lời ngu muội.