Tôi tin mỗi người chúng ta là những người hùng nhưng chỉ chưa ai công nhận và bị chi phối bởi sự cô đơn trong tâm trí.
Tôi tin mỗi người chúng ta là những người hùng nhưng chỉ chưa ai công nhận và bị chi phối bởi sự cô đơn trong tâm trí.
Nếu bạn không viết thì bạn sẽ không biết mình viết như thế nào !
Lần sửa cuối bởi thienlang12, ngày 21-07-2017 lúc 18:40.
Buồn thì cứ khóc, vui thì cứ cười.
Qua những bình luận của tiền bối, có thể thấy ngài tìm hiểu về phật khá sâu phải không? Vậy khổ là gì? Có phải những gì ngài đang nhận và đã nhận được đã là khổ. Ngài tin rằng đó là số mệnh, nhưng liệu đó có phải là cái số mệnh bât biến kia.
Tự ép buộc mình vào một thứ gì đó, không dám đối diện với chính mình để rồi tự lừa dối cảm xúc.
Tâm chết hay người chết, lòng nguội lạnh hay cứng đầu khó bảo.
Với ngài, duyên là gì? Vận là gì? Số là gì? Mệnh là gì?
Vẫn một lần nữa xin nhắc lại, buồn thì cứ khóc, vui thì cứ cười. Nếu ngại người ta vậy thì cứ khóc thật to lên, cười thật to lên. Một lần rồi sẽ thấy ngay. Đè nén, đè nén và đè nén. Ruốt cuộc cũng chẳng được gì.
...Vận mệnh, ngài có tin vào nó...
Có thể ngài không hiểu, có thể ngài coi tiểu bối như một tên điên. Nhưng xin hãy nhớ, mọi thứ đều do mình, định nghĩa mỗi thứ mỗi khác. Ngài đang thay đổi, mọi người cũng đang thay đổi. Tốt xấu có gì phân, sai trái có gì khác. Hòa lẫn vào nhau, chung hòa vào nhau. Lúc ấy còn cần thiết sao?
...Tác giả: Tầm Thảo Ký...
Cô độc là gì ?Trống rỗng là gì ?Ai cũng hiểu ý nghĩa nhưng chưa chắc nhận ra bản thân có phải một kẻ cô độc hay không ,và họ cười những người tự kỉ - những người thấu hiểu sâu sắc về sự tuyệt vọng trong nỗi cô đơn - trong khi ngay bản thân họ cũng làm bộ vội vàng tất bật chỉ để không phải trở về nhà và thu mình gặm nhấm sự trống trải .
Mọi người điểm tô cho cuộc sống màu sắc sặc sỡ và chế giễu những ai nói ra sự thật bên dưới bức tranh lòe loẹt đó ,họ giả dối đủ lâu để quên rằng thực tại thì tàn khốc và bản thân thì nhỏ bé. Họ phó thác linh hồn cho những đấng bề trên để không cảm thấy lạc lõng nhưng lại mạnh miệng nói rằng bản thân bao quát cả vũ trụ bao la .
Con người...
Có ai tin vào vận mệnh ?Có ai tin vào kiếp số ?Tôi tin. Tôi tin rằng vận mệnh là những thứ được định sẵn sẽ thuộc về hoặc không thuộc về ta còn kiếp số là trò chơi mà ta phải đổi từ vai này sang vai khác trong một vở kịch không hồi kết .
Nếu nói một cách tinh tế thì vận mệnh giống như một phép toán mà chúng ta không thể chạm vào nổi một cái dấu cộng trừ. Nó là phép tính mang tầm vũ trụ, một con khủng long thải một bãi có thể khiến thời nay xuất hiện một dãy núi, một sinh vật bị giẫm chết vào thời tiền sử có thể là thủy tổ của loài chuột khiến toàn bộ chuột trên thế giới chưa bao giờ được sinh ra, những loài ăn thịt chuột sẽ tuyệt chủng và biết đâu sẽ khiến loài người không bao giờ tiến hóa .Cứ như thế chúng ta tham gia vào một phép toán khổng lồ mà thứ gọi là tương lai được sắp đặt trước và mỗi một trong số hàng tỷ người trên hành tinh đều có một tác động tới sau này. Đừng nghĩ vận mệnh là cái gì ghê gớm, nó giống như bước ra khỏi cửa tức là bạn không còn ở trong nhà, hiển nhiên vậy thôi
Còn kiếp số ?Tôi tin đó là một trò chơi khốn khiếp mà chúng ta không ngừng hưởng thụ sau đó đau khổ rồi lại hưởng thụ ,và điều khốn khiếp là gì ?Là chúng ta không thể nhớ được vì cái gì mà chúng ta đau khổ .Nếu có kiếp trước, nếu kiếp trước tôi giết một con người, một chủng tộc, một hành tinh và tôi chết đi. Kiếp này tôi là một con người tốt bụng và lương thiện, tôi thích giúp đỡ mọi người và không cần báo đáp,tôi muốn hòa bình cho toàn bộ sinh vật trên thế giới nhưng tôi vẫn phải nghèo khổ, gia đình tôi vẫn phải tan nát, tôi phải chết trong sự lạnh lẽo và cô độc. Đáng không ?Công bằng không ?Đánh kẻ chạy đi không đánh người chạy lại, phạt người thất đức chứ không ai phạt kẻ hiền tài .Trả giá trong khi bản thân không biết không hay có phải là điều khốn khiếp không khi chẳng thể ngăn được kẻ ác ngừng làm ác và kẻ thiện tiếp tục chịu khổ ?Và chúng ta sau mỗi kiếp lại quên đi, chúng ta tham gia vào vở kịch với một tâm thế hoàn toàn mới nhưng vẫn phải gánh chịu nghiệt chướng kiếp trước, trong khi kiếp trước ta sống tại một nơi mà nếu không muốn bị giết thì phải giết .Thử hỏi nó có phải một trò chơi khốn khiếp không ?
Hai điều vừa rồi đã cho thấy tầm vóc của trò chơi này, so với nó chúng ta không khác gì những con mối tất bật với những chuyện mà ngay bản thân ta cũng không chắc đó là thứ ta thực sự cần.Con cần thứ gì ?Sinh tồn, duy trì nòi giống. Người cần thứ gì ?Đáp ứng nhu cầu về cảm xúc và vật chất .Tuy nhiên chúng ta đa phần chỉ hoàn thành mỗi bên một nửa, đáp ứng nhu cầu về vật chất và duy trì nòi giống. Chúng ta kiếm sống bằng cách ăn thịt lần nhau, chúng ta chơi đùa với tình cảm người khác và cười vào thứ gọi là tình yêu đích thực. Tôi đủ lớn để hiểu tình yêu đích thực là một thứ nhảm nhí nhưng cũng hiểu tình yêu đích thực là đáng quý biết nhường nào. Sao lại mâu thuẫn vậy ?Là bởi tình yêu đích thực không tồn tại lâu dài. Thời khắc ấu thơ ta ôm mẹ ta thật chặt, đó là tình yêu đích thực. Lớn lên ta gọi bố mẹ là "ông già, bà già" .Cấp 3 ta nắm tay một người bạn gái thật chặt, đó là tình yêu đích thực .Lớn lên ta lên giường với không biết bao nhiêu người.
Buồn cười phải không, sinh mạng thì ngắn ngủi nhưng ta lại luôn bị cuốn hút bởi những tác động từ bên ngoài, tới khi nhận ra mình đã đánh mất thứ gì thì cứ mãi ân hận và nếu có kiếp sau rồi kiếp sau nữa thì ta sẽ lặp lại mãi một sai lầm và ân hận hết kiếp này tới kiếp khác.
Đủ thảm chưa ?
Không phải tôi là một kẻ bi quan mà thế giới này quá thực tế còn tôi thì quá mơ mộng, và tôi mơ về tình người...
Vài dòng xàm xí hi vọng có thể cho bác Sói Giời chút cảm hứng
Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)