TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Kết quả 1 đến 3 của 3

Chủ đề: Trùng sinh chi cẩm niên

  1. #1
    Ngày tham gia
    Jun 2017
    Đang ở
    Thành phố Hồ Chí Minh
    Bài viết
    10
    Xu
    0

    Icon1 Trùng sinh chi cẩm niên

    TRÙNG SINH CHI CẨM NIÊN


    Tác giả: Cầu Còn Không Được


    Văn án

    Đời trước, Mạnh Vân Khanh sinh ra hoa dung nguyệt mạo, quyến rũ động lòng người. Tống Cảnh Thành cùng nàng thành thân sáu năm, cuối cùng vì cái gọi là tiền đồ tốt, chắp tay dâng nàng cho người khác. Nàng không khóc không nháo, chậm rãi đem trâm ngọc đính ước, từng tấc từng tấc đâm vào ngực... . Trọng sinh trở lại mười năm trước, nàng giấu tài khắp nơi, hành sự cẩn thận nội liễm, muốn vì mình mưu cầu một đời cẩm tú niên hoa.

    Còn về tướng mạo, nàng gác lại gương đồng, rút kinh nghiệm xương máu...

    "Tiểu thư, người kiềm chế chút, mập nữa thật sự sẽ không ai thèm lấy rồi!".

    "Được, chờ gả ra ngoài sẽ không ăn nữa".

    Người nào đó: "... Mập tốt hơn, hữu dung"

    Chính là “Đại quý”
    Lần sửa cuối bởi tamthuy204, ngày 13-08-2017 lúc 11:35.
    ---QC---


  2. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    cổ trùng tiểu mễ,htluu,
  3. #2
    Ngày tham gia
    Jun 2017
    Đang ở
    Thành phố Hồ Chí Minh
    Bài viết
    10
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 1. Cẩm Niên


    Yến Bình năm thứ mười ba, tháng chạp.

    Tuyết đầu mùa đông đã dần tạnh.

    Trên đường vào kinh thành, Bình Châu mới dễ đi một chút.

    Cũng khó trách, trận tuyết lớn này ước chừng rơi hơn mười ngày. Bằng không, xe ngựa tới đón phu nhân cũng sẽ không trì hoãn mấy ngày nay ở trên đường.

    Thu Đường vén rèm cửa sổ lên, thăm dò bên ngoài xe.

    Dường như sợ cái rét lạnh, trên đường cũng có bao nhiêu người đi đường. Sinh thêm vài phần lạnh lẻo, phẫn nộ rụt trở về, vội vàng tựa ở than củi ấm áp bên cạnh chà xát bàn tay nhỏ bé, lạnh lẻo mới rồi đi hơn phân nửa: "Phu nhân, cái lạnh này trong kinh có thể sánh bằng Bình Châu"

    Mạnh Vân Khanh lười biếng ngước mắt.

    Bên trong xe chỉ có một chiếc đèn. Ngũ quan xinh xắn ở nơi này trở nên mờ nhạt, phác họa ra một đường nét tuyệt đẹp.

    Thu Đường xem không khỏi ngây người.

    Phu nhân sinh ra đã cực kỳ xinh đẹp, cặp mắt như nước mùa thu mênh mông, không cần thoa phấn trang điểm cũng rực rỡ động lòng người. Dáng người uyển chuyển, trong lúc giở tay nhấc chân không cần trau chuốt cũng có thể lôi cuốn. Nàng xem đều động tâm, huống hồ là nam tử.

    Thu Đường nhếch môi cười nói: "Từ khi đại nhân vào kinh thành, rất lâu đều chưa thấy qua phu nhân, nhất định là rất tưởng niệm. Thân xiêm y này chính là cố ý sai người đưa tới, dặn phu nhân khi nào đến kinh thành thì mặc. Vân thiều phường thủ công, đại nhân sợ là phí không ít tâm tư rồi. Phu nhân ngày thường đã đẹp như vậy xem, mặc vào thân xiêm y này rồi, sợ là các quý phụ trong kinh đều không sánh bằng. . ."

    Chân mày Mạnh Vân Khanh cau lại. Trâm ngọc giấu trong tay áo càng nắm chặt hơn.

    Phút chốc, yếu ớt buông xuống.

    Lông mi thon dài nhắm lại, nhìn không ra nửa phần tâm tình.

    . . .

    Hôm nay xe ngựa dường như đi thật chậm, Thu Đường hỏi qua, xa phu chỉ nói tuy là ngưng tuyết nhưng trên đường vẫn đông lại lớp băng thật dầy, cẩn thận một chút ổn mới thỏa.

    Đi tới cửa thành, đã nửa đêm.

    Xe ngựa chậm rãi dừng lại, thuận theo thị bên trên can thiệp, ngọn đuốc từ bên ngoài xe ngựa xuyên thấu vào.

    Mạnh Vân Khanh tự tay nhấc rèm cửa sổ lên, may là trong lòng hiểu rõ, đập vào mắt là tường thành mênh mông rộng lớn, khí thế dâng cao, khiến nàng nhìn có chút ngây người.

    Đây là kinh thành?

    Tuy nàng là phu nhân khuê phòng, dù nhìn thoáng qua, đều có thể tưởng tượng được giữa ban ngày trong thành ngựa xe như nước, tươi đẹp phồn hoa, huống chi bản thân ở bên ngoài cũng nghe nhiều nên có chút hiểu biết.

    Mạnh Vân Khanh đầu ngón tay hơi dừng lại.

    Đúng lúc Hành thị vệ tiến lên, nộp tín vật trong tay. Thủ thành liếc mắt liền nhận ra, sau đó cung kính hành lễ, vừa phân phó mở cửa thành cho đi, vừa tò mò nhìn xe ngựa.

    Mạnh Vân Khanh buông rèm cửa sổ tránh né.

    Vào kinh thành đã là nửa đêm, thủ thành cung kính hỗ trợ, nơi nào có gia quyến quan lại kinh thành tam phẩm đương nhiên có phú quý?

    Vào trong thành, phố xá hai bên treo đèn lồng thật cao.

    Nóc nhà cùng ngọn cây đều phủ tuyết, cũng vui mừng treo cờ màu cùng đèn lồng, năm mới tựa như muốn từ không gian giữa đường tràn tới.

    "Hôm nay là hai mươi bảy tháng chạp rồi". Thu Đường mừng thay cho nàng, gần sát cửa ải cuối năm rồi, cho nên trong kinh khắp nơi giăng đèn kết hoa, đèn đuốc rực rỡ: "Phu nhân, năm nay có thể cùng đại nhân đón giao thừa rồi!".

    Mạnh Vân Khanh khẽ run.

    Cảnh Thành vào kinh thành ba năm, trước đây không có tiếng tăm gì từ lục phẩm, thẳng đến hôm nay là Tòng tam phẩm.

    Người bên ngoài nhìn thấy một bước lên mây, nàng lại biết được hắn từ một thư sinh nghèo, từng bước gian khổ đi tới hôm nay.

    Hắn muốn làm rạng rỡ tổ tông, hắn muốn trở nên nổi bật.

    Mặc dù lúc đầu cương trực, về sau biến thành tả hữu xu nịnh, vẫn phải âu sầu thất bại.

    Cho đến sau ngẫu nhiên được dịp vào kinh, được quan viên trong triều xem trọng, Vì vậy ở kinh thành liền ba năm.

    Hắn vào kinh thành ba năm, nàng ở Bình Châu đón giao thừa một mình.

    Nàng và Cảnh Thành thành thân sáu năm, vẫn không có con.

    . . .

    "Phu nhân, đến rồi".

    Xe ngựa dừng lại, Mạnh Vân Khanh thu hồi suy nghĩ.

    Thu Đường xuống xe trước, sau đó quay lại dìu nàng. Khuôn mặt nhỏ nhắn đông lạnh đến đỏ bừng, nhìn nàng, cắn cắn môi không nói lời nào.

    Không phải đi vào cửa chính phủ đệ.

    Cũng không phải là cửa hông.

    Giống như là cửa nhỏ ra vào phủ của tạp dịch.

    Thu Đường chóp mũi ửng đỏ: "Đây là thế nào? Phu nhân đã tới, trái lại phải đi cửa nhỏ như vậy hay sao?".

    Hành thị vệ đưa ánh mắt cổ quái nhìn về phía Mạnh Vân Khanh, thoáng chốc cứng đờ.

    Lúc trước nàng vẫn trong xe ngựa, hắn chưa từng nhìn thấy. Lúc này, nơi cửa nhỏ, ngọn nến tuy là có chút mờ tối, nàng đúng là quyến rũ động lòng người, dù cho Nga Mi vi túc cũng thẳng tắp câu tâm hồn người.

    Thị vệ cúi đầu, nuốt nước miếng: "Đêm đã khuya, đại nhân đang chờ, đừng làm trễ nãi".

    Mạnh Vân Khanh thu hết vào mắt, nâng xiêm y, từng bước đi vào.

    Ở kinh thành, tạp dịch ra vào nơi này, đều vượt xa phủ đệ ở Bình Châu của nàng. Giấu đi sự hiếu kỳ trong mắt, nàng theo thị vệ nhanh bước đi vào. Dọc theo đường, đình đài lầu các, màn lụa mỏng, bố trí phong lưu thanh nhã, nội tâm cho là có nữ chủ nhân.

    Không biết qua bao lâu, đi tới vườn hoa bên ngoài, thị vệ dừng bước: "Phu nhân, đến rồi".

    Ngoài phòng tỳ nữ cũng không có ai, nàng quan sát trên dưới tỉ mỉ một phen mới tiến đến đẩy cửa phòng. Trong phòng một trận ấm áp truyền đến, trộn lẫn hương thơm ngào ngạt, làm cho người khác thần sắc thư thái.

    Thu Đường giúp nàng cởi áo khoác ngoài, đóng cửa lui ra ngoài.

    Mạnh Vân Khanh chuyển mắt quan sát.

    Ngừng nghỉ mấy ngày, ngoài cửa sổ, không trung nổi lên trận đại tuyết, một gốc cây mai vàng ở trong gió lạnh hiu quạnh lung lay, trong cảnh tuyết rơi đầy trời, thật là tiên diễm loá mắt.

    Trong phòng bày trí xa hoa, cẩm thạch lung linh trước mắt, lộ ra quý khí bức người.

    Không biết qua bao lâu, cửa phòng "Kẽo kẹt" đẩy ra, phía sau vang lên tiếng bước chân vừa quen thuộc vừa xa lạ.

    Nàng ngừng thở, phía sau tiếng bước chân ngừng lại.

    Tư thế thướt tha nhẹ nhàng cầm tóc đen vén lên, lộ ra cái gáy trắng ngần như tuyết trong đêm đông, đẹp đến rung động lòng người. Trong phòng than củi ấm áp rung động, sau ngọn nến một thân hoa phục vẫn duy trì trầm mặc nhìn nàng.

    Nàng chậm rãi xoay người, ngừng thở, khẽ gọi: "Cảnh Thành".

    Sau ngọn nến mờ nhạt, yên lặng không nói phảng phất vẻ tĩnh mịch, một lúc lâu sau, mới nhàn nhạt mở miệng: "Cẩm Niên, ta lấy vợ".

    Cẩm Niên là khuê danh của nàng.

    Lấy nghĩa gấm vóc tươi đẹp hàng năm, phúc thuận an khang.

    Mạnh Vân Khanh nhàn nhạt buông xuống.

    Bên tai còn phảng phất lời nói trước đây, hắn vô cùng vui mừng nhấc khăn trên đầu nàng lên, vui sướng khấp khởi nói: "Cẩm Niên, hôm nay nàng cùng ta kết tóc làm phu thê, ta nhất định sẽ cho nàng một đời an ổn".

    Mà trong miệng hắn một đời, vỏn vẹn kéo dài bất quá sáu bảy năm.

    Mạnh Vân Khanh nắm chặt lòng bàn tay.

    Hắn chậm rãi tiến đến, ánh nến xẹt qua, trong con ngươi đen sẫm phảng phát chiếm đoạt dường như không còn: "Vân Hàn là thiên kim phủ thượng thư, sinh cho ta một đôi nhi nữ. Mông nhạc phụ nhiều lần chỉ điểm, trong thời gian ba năm, ta từ lục phẩm nhảy tới Tòng tam phẩm. Giờ phút này, ta kiên quyết không thể để người bên cạnh biết được ta đã có thê thất, Chính thê của ta từ đầu đến cuối chỉ có một người là Vân Hàn. \ "

    Một đôi nhi nữ. . .

    Chính thê chỉ có một người là Vân Hàn. . .

    Vậy còn ta là gì?

    Nàng nâng đôi mi lên, ánh mắt đón nhận trước mắt phu quân kết tóc, năm xưa thanh dật tuấn lãng bây giờ lại băng lãnh như thâm cốc hàn đàm.

    "Vậy chàng đón ta đến kinh thành làm cái gì?".

    Tống Cảnh Thành yếu ớt nhìn nàng, trong mắt trầm tĩnh như không hề bận tâm: "Nhạc phụ nghe nói ta ở Bình Châu nuôi một phòng cơ thiếp, dung nhan mỹ lệ, thướt tha duyên dáng. Hỏi ta có nguyện dâng cho Tề vương, đổi lấy tương lai tươi đẹp."

    Cho nên mới đem nàng từ Bình Châu đến đây.

    Còn đưa xiêm y Vân thiều phường.

    Mạnh Vân Khanh chợt mỉm cười, thảo nào muốn nàng tránh cửa trước, phải tránh người bên ngoài, ban đêm mới vào thành, muốn nàng đi cửa nhỏ của tạp dịch để vào phủ. Từ đầu đến cuối, hắn làm mọi chuyện đều kiêng kỵ, cho tới bây giờ đều tính toán chu toàn từng chút không chút sơ suất.

    "Cẩm Niên, vốn là muốn tặng nàng cho Phương gia làm thị thiếp, Tề vương không phải càng tốt sao? ".

    "Nàng lớn lên Yến Hàn, lại không thân không thích, còn có thể đi nơi nào?" hắn thâm trầm xoay người, từ trong tay áo đưa ra một hộp bạc: " Đáp ứng nàng từ trước, ta tìm được."

    "Tống lang." sau cùng, khẽ gọi một tiếng, giống như lúc mới gặp gỡ, nâng đôi mắt sáng ưu ái, rồi lại không còn chút rung động nào.

    Đến gần sát cửa phòng, hắn hơi dừng lại.

    Nhưng không quay đầu.

    . . .

    Lúc còn trẻ, toàn bộ gia sản của hắn chỉ vỏn vẹn có một cây trâm, toàn bộ dâng tặng trước gót chân nàng: "Một cây trâm ngọc, tình cảm cả hai không thay đổi".

    Nàng rõ ràng thích, lại giả bộ không vui: "Thiếp không muốn cây trâm, thiếp muốn mai vàng làm son".

    Chính là cất đi tình cảm cố tình làm khó dễ hắn, hắn quả nhiên kinh ngạc, sợ là khó tìm.

    Nàng nhíu mày.

    Hắn nhấp nhẹ môi mỏng, ôm nàng ở trong ngực: "Vậy ta sẽ dốc cả đời, vì nàng lấy".

    . . .

    Kinh thành tuyết rơi mười ngày, sân nhà đã đóng tuyết trắng xóa.

    Đầu ngón tay lướt qua hộp bạc trắng, tô chút son nhẹ, hương thơm mai vàng liền như rung động nhè nhẹ tỏa ra ở giữa bờ môi.

    Nàng chậm rãi đem trâm ngọc đính ước, từng tấc từng tấc đâm vào ngực...
    Lần sửa cuối bởi tamthuy204, ngày 03-08-2017 lúc 20:50.

  4. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    cổ trùng tiểu mễ,htluu,
  5. #3
    Ngày tham gia
    Jun 2017
    Đang ở
    Thành phố Hồ Chí Minh
    Bài viết
    10
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 2. Trùng sinh

    "Nhìn xem, đứa nhỏ này, làm sao mà không biết chăm sóc chính mình vậy? Aiiii!".

    Phu nhân trước mắt khẽ than thở một tiếng, trong giọng nói tuy mang theo trách cứ nhưng yêu thương như muốn tràn ra từ khóe mắt.

    Mạnh Vân Khanh ngước mắt nhìn bà.

    Phu nhân trước mắt chừng ba mươi tuổi, kém xa dáng người đẩy đà trong trí nhớ của đời trước.

    Lưu thị một mặt tiến lên dìu nàng, một mặt trách cứ nha hoàn bên người: "Đồ vô dụng! Ngươi hầu hạ tiểu thư nhà ngươi như thế nào vậy?"

    Nha hoàn ở bên cạnh liền cúi đầu nức nở.

    Lưu thị tiếp tục: "Sớm nên đem ngươi bán đi, đỡ phải ở đây làm hại tiểu thư nhà ngươi. Đồ không có mắt".

    Mạnh Vân Khanh sợ sệt.

    Tiểu nha hoàn đúng lúc ngẩng đầu.

    Cặp mắt kia, trong mắt chứa sự mờ mịt, trong trí nhớ dáng dấp kia tình cờ trùng hợp.

    Sính Đình. . .

    Mạnh Vân Khanh chóp mũi ửng đỏ.

    "Tiểu thư, người làm sao vậy?" Sính Đình rõ ràng bị dọa sợ, cuống quýt tiến đến đón, từ trong tay Lưu thị nâng nàng lên.

    Còn suýt nữa đụng vào Lưu thị.

    Ngươi! Lưu thị có chút tức giận, đang muốn mở miệng quở trách, lại nghe Mạnh Vân Khanh mở miệng gọi: "Đại bá nương."

    Lưu thị sửng sốt.

    Một tiếng này gọi này không nóng không lạnh, khách khí lại mang thêm vài phần xa lánh. Lưu thị kinh ngạc, giọng nói cùng bộ dáng Mạnh Vân Khanh, bà chưa từng thấy qua?

    Sau đó lại chăm chú nhìn nàng không rời mắt, tựa như muốn nhìn thấu nàng.

    Lưu thị trong lòng có chút rụt rè, run rẩy nói: "Vân Khanh. . . Con nhìn ta như vậy làm gì?"

    Mạnh Vân Khanh quả nhiên thu hồi ánh mắt, nắm tay Sính Đình muốn đứng dậy, chân lại lảo đảo hai bước.

    Sính Đình nghẹn ngào không ngừng được: "Tiểu thư liên tiếp quỳ mấy ngày, lúc này làm sao đứng ổn. . ."

    Mạnh Vân Khanh lờ mờ nhớ rõ.

    Chậm rãi ngước mắt, đập vào trước mắt tang phục cùng linh đường, tựa như kiếp trước đều giống nhau. Nhiều năm trước, mẫu thân nhiễm bệnh mất, nàng đang ở đường tiền liên tiếp quỳ mấy ngày, Sính Đình cứ như thế coi chừng nàng.

    Nàng quỳ ở nơi này, dường như cả một đời dài như vậy.

    Vừa đem cây trâm lạnh như băng đẩy mạnh vào lồng ngực, lạnh lẻo ngay lập tức quấn lấy toàn thân.

    Thấy nàng có vẻ sợ sệt, Lưu thị sắc mặt càng khó coi hơn, lại hướng Sính Đình nói: "Còn lo lắng cái gì? Còn không mau dìu tiểu thư của ngươi ngồi xuống."

    Mới vừa rồi va chạm đều quên so đo.

    Sính Đình lập tức nghe theo.

    Lưu thị nói vào trọng tâm, dắt tay Mạnh Vân Khanh nói: "Đệ muội đi lần này, cứ như vậy ra đi để lại mình con lẻ loi hiu quạnh, làm sao ta yên tâm được?"

    Chạm vào đau khổ trong lòng, còn lấy khăn tay ra, tự cố vuốt ve khóe mắt hơi ướt, "Nương con lúc còn sống, gọi ta một tiếng tẩu tử, con lại một mực kêu ta đại bá nương. Ta đây đại bá nương, thật đau lòng cho con." Dừng một chút, dường như nghìn vạn câu đều nghẹn ở cổ họng, không nơi thổ lộ, đành phải vừa đúng quay đầu đi chỗ khác: "Hài tử, chính con phải chú ý thân thể, đại bá nương ngày mai trở lại thăm con."

    Sính Đình nâng Mạnh Vân Khanh đứng dậy, cúi chào Lưu thị.

    Lưu thị thoả mãn gật đầu.

    Sau cùng, để cho nàng nghỉ ngơi thật tốt, nàng cũng biết nghe lời phải, Sính Đình thay nàng đưa tiễn. Lúc rời đi, Lưu thị đi mấy bước lại quay đầu, hướng Sính Đình xua tay.

    Đợi bà đi xa, Mạnh Vân Khanh kìm nén nắm chặt bàn tay, trên đầu ngón tay đau đớn truyền đến rõ ràng.

    Không phải nằm mộng.

    Lấy tay che ngực, Mạnh Vân Khanh lặng lẽ nhắm mắt.

    Nàng là trùng sinh.

    Trùng sinh trở lại mười năm trước.

    Khi đó tháng giêng vừa qua, trong huyện chợt ấm áp nhưng vẫn còn lạnh, mẫu thân bệnh lâu nằm trên giường không qua khỏi sau đó qua đời. Nàng mặc đồ tang, quỳ trọn bảy ngày ở linh đường.

    Khóc đến thiên hôn địa ám.

    Lưu thị mỗi ngày đều đến xem nàng, hỏi han ân cần, giúp nàng sắp xếp hậu sự của mẫu thân.

    Gần như toàn bộ mọi việc trong nhà đều là Lưu thị giúp đỡ xử lý.

    Nàng mới mất mẫu thân, Lưu thị an ủi nàng, chiếu cố nàng.

    Nàng lúc ấy xem Lưu thị là người thân nhất.

    Lưu thị thu dưỡng nàng, nàng theo Lưu thị rời khỏi củng Huyện, dọn tới Thanh Bình.

    Nàng chưa bao giờ nghĩ tới, Lưu thị trăm phương ngàn kế lập mưu đem gia sản của Mạnh gia làm của riêng.

    Đến Thanh Bình, cơn ác mộng đời trước của nàng bắt đầu.

    Nàng cũng là ở Thanh Bình quen biết Tống Cảnh Thành.

    Mạnh Vân Khanh siết chặt lòng bàn tay.

    Tuy ngực không có vết sẹo nhưng vẫn còn mơ hồ đau đớn.

    Ban đêm, bên trong phủ đóng chặt cửa.

    "Tiểu thư, quỳ một ngày rồi, nghỉ ngơi một chút đi! Phu nhân nếu như dưới suối vàng biết được, cũng không muốn nhìn thấy tiểu thư khổ cực như vậy" Sính Đình tiến lên dìu nàng.

    Lúc mẫu thân qua đời, nàng chỉ mới mười hai tuổi. Cộng thêm đời trước trôi qua hơn mười năm, nàng đối với mẹ ấn tượng kỳ thực đã mờ nhạt không rõ.

    Nhớ mang máng, là cái ôm dịu dàng động lòng người, ở bên trong vườn dưới tàng cây hoa lê, khẽ vuốt cái trán của nàng, gọi nàng một tiếng Cẩm Niên.

    Bây giờ, cái ôm kia lại không còn.

    Phụ mẫu đi rồi, không có người gọi nàng là Cẩm Niên rồi.

    . . . Cẩm Niên, ta lấy vợ.

    . . . Cẩm Niên, ta và nàng kết tóc làm phu thê, ta nhất định sẽ cho nàng một đời bình an.

    Mạnh Vân Khanh đầu ngón tay hơi dừng lại, ngực mơ hồ co rút đau đớn, mờ mịt lại đặt lên mí mắt.

    "Tiểu thư…" Sính Đình lo lắng.

    Một lúc sau, nàng thu lại tâm tình, lưng thẳng tắp, hai tay nâng cao đặt lên trán, hướng về phía bài vị, trịnh trọng dập đầu hành lễ.

    Từ biệt phụ mẫu, mới vừa dập đầu hành lễ.

    Sính Đình có chút bất ngờ.

    Mấy ngày nay, tiểu thư vẫn khóc không ngừng, cho dù ai khuyên đều không khuyên được. Lúc phu nhân hạ táng, tiểu thư khóc thiên hôn địa ám, sau khi tỉnh lại, tiểu thư rõ ràng là tiểu thư nhưng tựa như thay đổi tâm tính thường ngày.

    Mạnh Vân Khanh đưa tay, an tĩnh đứng dậy.

    Mồng bảy tháng ba, mưa phùn nhè nhẹ, mẫu thân nhập thổ vi an.

    Hai mươi lăm tháng ba, Lưu thị mang nàng đến Thanh Bình.

    Lúc này là ngày mùng 10 tháng 3, nàng muốn tránh ngày hai mươi lăm tháng ba của đời trước.

    Ở đời trước, một mình nàng túc trực bên linh cữu, căn bản không rảnh bận tâm chuyện khác.

    Sau khi mẫu thân hạ táng, Lưu thị lợi dụng việc chiếu cố nàng, đường hoàng tiếp quản Mạnh phủ, ngầm chiếm hết tài sản cùng khế đất trong phủ, còn phân tán trên dưới hơn mười miệng ăn của Mạnh phủ.

    Sính Đình lúc đầu không chịu đi, nàng cũng muốn để lại Sính Đình.

    Nhưng mấy ngày sau, Lưu thị lại ra mặt mang Sính Đình đi, chỉ nói tìm được gia đình tốt thu dưỡng Sính Đình, là nha đầu kia có phúc khí.

    Sau đó nàng cũng không nhìn thấy Sính Đình nữa.

    Lưu thị thế nào sẽ đối xử tử tế với Sính Đình?

    Rất lâu sau đó, nàng và Tống Cảnh Thành ly khai rời khỏi Thanh Bình, đến Kim Châu lánh mặt. Lúc nàng đang ở Kim Châu gặp được Sính Đình. Lưu lạc nơi trăng hoa dơ bẩn, mặt mũi tiều tụy trát đầy phấn son, tùy ý người khác chà đạp.

    "Mạnh Vân Khanh, ta vì sao không nên hận ngươi?" Nàng nhận ra nàng ấy, lúc đó trong mắt đầy oán hận, làm cho người khác không rét mà run.

    "Ta thà rằng khi đó ngươi đuổi ta đi!"

    Trở lại đời này, bi kịch cũng không cần phát sinh nữa.

    Mạnh Vân Khanh thu hồi tâm tư, vừa lúc đi tới đông uyển.

    Mạnh phủ không lớn, gian phòng của mẫu thân ở bên trong đông Uyển.

    Đầu ngón tay đẩy cánh cửa phòng ra, Sính Đình tiến lên cầm đèn, Mạnh Vân Khanh hốc mắt hơi ướt.

    Trong phòng tất cả đều giống như trong trí nhớ khi còn bé, gỗ đàn hương mùi thơm nhàn nhạt, bày biện đơn giản mộc mạc, nhưng lại tỉ mỉ khác biệt hiếm thấy.

    Trên bàn đặt một cái gương đồng, mẫu thân sinh thời đều ở chỗ này trang điểm.

    Nàng còn nhớ rõ khi còn bé, phụ thân cũng ở chỗ này vẽ chân mày cho mẫu thân, cột tóc cho mẫu thân.

    Từng hình ảnh như lướt qua.

    Tự tay mơn trớn gương đồng, khuôn mặt trong gương còn chưa trưởng thành, ở tuổi này không tương xứng với vẻ yên tĩnh trầm ổn.

    Buông xuống gương đồng, mở hộp gỗ màu đỏ ở bên cạnh.

    Trong hộp đều là di vật của mẫu thân, mẫu thân lưu lại cho nàng đồ trang sức cùng tín vật đều đặt ở trong hộp gỗ này.

    Buồn cười là khi nàng ở đời trước, tất cả đều giao cho Lưu thị bảo quản.

    Ngay cả ngọc bội tùy thân của mẫu thân cho đều không để lại.

    Lưu thị tất nhiên là vui mừng.

    Trong mắt tỏa ra ánh sáng lung linh, đều không che giấu được.

    Đợi nàng dung nhan nẩy nở, Lưu thị lại nổi lên lòng tham lam, muốn đem nàng đưa cho phụ tử Phương gia hai người làm thị thiếp.

    Phương gia hoang dâm vô đạo, bức tử cơ thiếp nhiều không kể xiết.

    Nàng quỳ gối trước mặt Lưu thị, dập đầu hành lễ.

    Nhưng căn bản Lưu thị không để mắt.

    Lưu thị nhốt nàng vào phòng củi, bỏ đói nàng hai ngày hai đêm.

    Nếu không nhờ Tống Cảnh Thành, chỉ sợ là Lưu thị đánh chết, cũng muốn đem nàng cho Phương gia.

    Lúc đó Tống Cảnh Thành, vốn là đỗ tú tài, là môn sinh nghèo tha thiết mơ ước lối thoát khỏi. Tống Cảnh Thành mang theo nàng chạy trốn tứ phía, vì tránh né Phương gia cùng Lưu thị, ngay cả công danh đều ném đi.

    Hắn sợ nàng lo lắng, đem hết tích góp đổi lấy ngọc trâm làm tín vật đính ước đưa cho nàng, tựa như trong lòng hắn hoàn toàn xem nghèo túng là việc bình thường.

    Thành thân lúc đầu, hồng y nến đỏ, thiên địa làm mối.

    Hắn vén tóc mai bên tai nói nhỏ, tình nồng ý mật.

    Nàng không hề nghĩ rằng, có một ngày, hắn sẽ vì tiền đồ, đưa nàng vào hố lửa.

    Đau đớn vì ngọc trâm đâm vào ngực dường như vẫn còn trước mắt.

    Trùng sinh một đời, nàng muốn vì mình mưu cầu một đời Cẩm tú niên hoa.

    Còn có vài người, vẫn là không nên gặp lại.

    Cài lại hộp gỗ lim, Mạnh Vân Khanh chậm rãi ngước mắt: "Sính Đình, ngươi bảo An Đông chuẩn bị xe ngựa, sáng mai chúng ta đi gặp Phùng thúc thúc."

    ---QC---


  6. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    htluu,

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status