TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 2 của 41 Đầu tiênĐầu tiên 123412 ... CuốiCuối
Kết quả 6 đến 10 của 202

Chủ đề: Mục thần ký

  1. #6
    Ngày tham gia
    Dec 2016
    Bài viết
    349
    Xu
    5,787

    Mặc định

    MỤC THẦN KÝ

    Tác giả: Trạch Trư

    Chương 6: Nhóc tỳ, chết.

    Edit: Góc trên bên trái.

    Nguồn: tangthuvien.vn



    "Lẽ nào nàng ta dùng sợi dây nhỏ điều khiển thanh kiếm? Nhưng sợi dây mảnh mai như vậy, nàng làm thế nào để thanh kiếm chuyển hướng?"

    Tần Mục không kịp nghĩ ra bí ẩn trong đó, lập tức phóng như bay, chỉ nghe một tiếng quát, thanh kiếm kia sượt qua người hắn, đâm vào một cây đại thụ, ngập sâu vào thân cây.

    Thanh kiếm kia phảng phất như vật sống, nảy trên thân cây hai cái, không thể rút ra khỏi thân cây, lập tức cô gái kia bồng bềnh tiến tới, bàn tay mảnh mai nắm chặt chuôi kiếm, rút bảo kiếm ra khỏi thân cây, buồn bực nói: "Bạch Hổ chân nguyên của ta còn chưa đủ mạnh, không thể điều khiển theo ý muốn... "

    "Tình sư muội, muội có thể hóa chân nguyên thành sợi nhỏ, điều khiển kiếm giết địch, đã rất đáng gờm rồi."

    Thanh niên đạp sóng đi cùng nàng lướt đến cạnh nàng, ôn nhu cười nói: "Chỗ còn thiếu của muội không phải là tu vi mà là hỏa hầu, lần này sư phụ mang chúng ta tới Đại Khư rèn luyện là để chúng ta bù đắp điểm yếu này. Trước kia chúng ta chỉ tự học tự luyện, ít được thực chiến, mà sự xuất hiện của con ma nhỏ này là cơ hội thực chiến của chúng ta, rất nhanh muội sẽ có thể nắm vững kỹ thuật dùng khí điều khiển kiếm."

    Ba thiếu niên khác cũng đã đến gần, một người trong đó cười nói: "Con ma nhỏ này đã biến thành nai mà nai vốn nhanh nhẹn, vì thế mới có thể thoát khỏi kiếm của sư tỷ."

    Tinh thần của vị Tình sư tỷ kia chấn động mạnh, tiếp tục điều khiển thanh kiếm đâm về hướng Tần Mục, cười duyên nói: "Khúc sư huynh, huynh trước tiên không cần ra tay, giữ lại con ma nhỏ này cho sư muội luyện kiếm một chút."

    Khúc sư huynh chính là tên thanh niên trẻ tuổi đạp sóng đi cùng nàng, nghe vậy gật đầu cười nói: "Ba vị sư đệ, chúng ta cùng thưởng thức kiếm pháp của Tình sư muội thôi."

    Tần Mục gắng hết sức né tránh ánh kiếm từ sau lưng bay tới, trong lòng khó hiểu: "Dùng khí ngự kiếm? Lẽ nào sợi tơ trong tay cô gái kia không phải là sợi tơ thật sự mà là nguyên khí của nàng? Nguyên khí lại có thể làm đến trình độ như thế này, điều khiển bảo kiếm? Mình có thể thoát được hay không?"

    Hắn học tập đao pháp của đồ tể, nhưng đồ tể chỉ dạy hắn dùng hai tay khống chế đao, chưa từng dạy hắn dùng nguyên khí khống chế đao nên hắn không biết chút gì về phương diện này.

    Thấy vị Tình sư tỷ kia dùng khí điểu khiển kiếm, Tần Mục cũng háo hức, nếu đã có thể dùng khí ngự kiếm thì có thể dùng nguyên khí điều động những vật khác hay không?

    Chẳng qua là vị Tình sư tỷ kia đã lần thứ hai điều khiển kiếm đuổi giết, khiến hắn không kịp nghĩ kỹ. Hơn nữa, lúc này hắn đã bị Tư bà bà biến thành nai, tay chân bất tiện, nguyên khí trong cơ thể cũng rơi vào yên lặng, không hoạt bát như bình thường.

    Xì ---

    Ánh kiếm lấp lóe, từ phía sau kéo tới, xẹt trên lưng Tần Mục khiến hắn cảm thấy sau lưng mát lạnh, rồi nỗi đau đớn truyền tới, trong lòng biết mình đã bị kiếm của vị Tình sư tỷ kia làm bị thương.

    "Thôi xong, nai tuy nhanh nhưng lại không linh hoạt bằng thân thể của chính mình, mình bị bà bà biến thành nai, lại bị thương, e là chạy trời không khỏi nắng rồi... "

    Hắn vừa mới nghĩ tới đây thì đột nhiên cảm thấy miệng nứt ra.

    Đây cũng không phải là miệng thật của hắn nứt ra mà là da nai nơi miệng rơi ra!

    Tần Mục lập tức nhớ lại thời điểm Tư bà bà bảo mình chạy mau thì đã lặng lẽ gỡ một cây châm ra khỏi mi tâm của "hắn", cây châm này chính là cây châm cố định Thiên hồn!

    Rất nhanh đầu của hắn chui ra khỏi da nai.

    Phía sau, kiếm khí phá vỡ hư không, mang theo tiếng xì xì, chém về phía hắn. Tần Mục cố hết sức xông tới trước, cả người lao ra khỏi da nai, lăn lông lốc, té ngã ra ngoài hơn mười trượng, sau đó lập tức nhún người nhảy lên, nhanh chân lao đi.

    Ở phía sau hắn, da nai bị vị Tình sư tỷ kia dùng khí ngự kiếm chém nát, kiếm bay như hoa rơi, qua lại như điện, rõ ràng trên đường đuổi giết Tần Mục thì kiếm pháp của cô gái này cũng tiến bộ rất nhanh!

    Mặc dù Tần Mục đã thoát khỏi da nai nhưng vẫn bị chậm lại một nhịp, một thiếu niên đạp lá trong rừng cây lao tới, từ trên trời phóng xuống trước người hắn, ngăn cản đường đi.

    Hai người cách nhau chỉ hai, ba trượng, khoảng cách hai, ba trượng chớp mắt là tới, sau một khắc hai người đối mặt nhau!

    Tần Mục không kịp đổi hướng, trong đầu không còn ý niệm nào khác, thân thể không tự chủ được sử dụng cước pháp mà người què dạy cho, đầu dưới chân trên, chân như lốc xoáy quét ra!

    "Thanh Long tí!" (cánh tay rồng)

    Thiếu niên kia lớn hơn Tần Mục vài tuổi, lộ ra nụ cười châm chọc, đưa hai tay ngăn cản, hai cánh tay tỏa ra từng luồng ánh sáng màu xanh mờ mịt, vuốt rồng đầy vảy hiện ra da tay, ngay sau đó chân của Tần Mục đập vào cánh tay của hắn, hai tiếng leng keng như tiếng sắt thép va chạm truyền đến, nụ cười trên mặt thiếu niên kia còn chưa biến mất thì đã rên lên một tiếng, đứng không vững, bị quét trúng không thể không lùi lại.

    Hai tay áo rào rào vỡ tan, mảnh vụn bay tứ tung như những con bướm giấy, chỉ thấy trên hai cánh tay hắn có hình xăm vuốt rồng quấn quanh.

    Có điều, cứng rắn đón đỡ hai chân Tần Mục khiến hai cánh tay của hắn trong nháy mắt sưng tấy lên.

    "Hai chân của ngươi lót thỏi sắt hả?"

    Thiếu niên kia đau đến mức hai tay run rẩy, vừa giận vừa sợ, ánh mắt lại rơi vào hai chân của Tần Mục: "Giày cũng bằng sắt sao?"

    Hai tay Tần Mục đẩy một cái, hai chân rơi xuống đất, chạy như điên.

    Nhưng lời nói của thiếu niên kia đã nhắc nhở hắn, hai chân của hắn quả thật lót hai thỏi sắt. Lúc người què dạy cước pháp đã yêu cầu hắn phải cột thỏi sắt vào hai chân, đi, đứng, nằm, ngồi gì cũng không được cởi ra mà phải mang theo.

    Mấy ngày nay, người què thấy thân thể hắn càng ngày càng rắn chắc, sức lực cũng càng ngày càng mạnh nên thỏi sắt buộc vào đùi hắn cũng càng ngày càng nặng. Không chỉ có thế, người què còn bảo thợ rèn câm rèn cho Tần Mục một đôi giày sắt, tăng thêm trọng lượng.

    Đế đôi giày bằng sắt, nặng đến mười cân, mỗi chân đeo thỏi sắt nặng hai mươi cân, hai chân Tần Mục tổng cộng cột vật nặng năm mươi cân!

    Người què yêu cầu hắn phải luyện đến mức không còn cảm giác được trọng lượng của thỏi sắt và giày sắt mới có thể cởi ra, mấy ngày nay Tần Mục đã quen với thỏi sắt và giày sắt, lúc này lại chạy vội nên cũng quên bẵng chuyện mình mang theo vật nặng.

    Chỉ là nếu dừng lại cởi giày, cởi thỏi sắt thì sẽ bị đuổi kịp, hắn tuyệt đối không thể dừng lại.

    "Đạp phá Tu Di sơn!"

    Đang lúc chạy trốn, đột nhiên Tần Mục đạp chân phải, sử dụng chiêu Đạp phá Tu Di sơn, cái đế nặng nề của giày sắt mang trên chân bị giẫm đến mức tựa như bùn đất bắn tung tóe, giày sắt chia năm xẻ bảy, mảnh vụn văng tứ tung.

    Cùng lúc đó, bắp thịt nơi cẳng chân căng ra, thớ thịt cuồn cuộn giãn nở, phá tan từng thỏi sắt, mảnh vụn tựa như những mũi tên nhọn rào rào găm vào cây cối chung quanh.

    Chân còn lại của Tần Mục bước tới trước, hạ xuống, tương tự đạp rách giày sắt, chấn vỡ thỏi sắt.

    Phù ---

    Thân thể của hắn đột nhiên nhẹ đi, cất bước một cái đã lao vút qua ngọn cây, làm hắn sợ hết hồn.

    Mà ở phía dưới, ánh kiếm lấp lóe đâm lên trên, đập vào mắt là mấy chục mũi kiếm sắc bén!

    Thủ đoạn dùng khí ngự kiếm của vị Tình sư tỷ kia càng lúc càng lợi hại, không phải nàng điều khiển được mấy chục thanh kiếm mà là một thanh kiếm bung ra mấy chục hoa kiếm!

    Tần Mục đột nhiên nhớ lại lời của người què: "Không cần suy nghĩ vị trí chân con đạp xuống có thể chịu được trọng lượng của con hay không, chỉ cần con chạy đủ nhanh thì nước cũng là đất bằng, cỏ cũng là đất bằng, không khí cũng là đất bằng, đâu đâu cũng là một con đường bằng phẳng!"

    Hắn nhón mũi chân, cất bước lao nhanh, sau lưng ánh kiếm ngập trời, phá nát tàng cây đại thụ hắn đứng lúc nãy!

    Hai thiếu niên nhún người nhảy tới, vọt lên ngọn cây, ngơ ngác nhìn Tần Mục giẫm vào từng ngọn đại thụ, lướt đi như cuồng phong gào thét, bước chân kia nhanh đến nỗi làm người ta trợn tròn mắt!

    "Tên khốn này, tuổi nhỏ hơn chúng ta mà sao tốc độ lại nhanh như vậy? Tu vi của hắn thật giống... thật giống như mạnh hơn chúng ta một chút... "

    Hai tên thiếu niên vừa nghĩ tới đây đã thấy Khúc sư huynh như một làn khói vù vù phóng lên đuổi theo Tần Mục, tốc độ còn nhanh hơn Tần Mục.

    "Khúc sư huynh không hổ là võ giả Linh thai đỉnh phong, thực lực mạnh hơn chúng ta quá nhiều."

    Hai người than thở: "Khúc sư huynh tự mình ra tay, thằng ma nhóc này chạy trời không khỏi nắng rồi."

    Nhưng vào lúc này, giữa rừng núi đột nhiên bay lên một bóng mờ to lớn, một bàn tay đầy lông lá to như chiếc chiếu hướng về Khúc sư huynh đập tới, bàn tay kia quất trúng Khúc sư huynh đang bay nhanh giữa không trung.

    Khúc sư huynh bị quất trúng quay như chong chóng bay về phía sau, rơi ầm ầm trên đất, lăn lông lốc không biết bao nhiêu vòng mới ngừng lại được, vừa ngồi dậy liền phun ra một ngụm máu tươi, lạnh lùng nói: "Không được qua đó! Chỗ đó là lãnh địa của Ma viên, có một con Ma viên đang giữ!"

    Bốn người khác vội vàng dừng bước, chỉ thấy bóng mờ trong rừng núi kia là một con tinh tinh màu đen lớn đến đáng sợ, hai mắt đỏ ngầu, chợt nhe răng nanh ra, nện hai tay vào ngực mình, hướng về bọn họ phát ra âm thanh như trống trận nổ vang: "Nhóc tỳ! Chết!"

    Mà Tần Mục đang lao nhanh ở phía trước cũng vừa vặn bị con Ma viên này tát xuống, rơi bên cạnh bàn chân to lớn của nó, không nhúc nhích, không biết sống hay chết.

    Tình sư tỷ thấp giọng nói: "Ngay cả Khúc sư huynh cũng bị con Ma viên tát một cái làm cho bị thương nặng, tên ma nhỏ kia cũng bị Ma viên tát một cái, chắc là tiêu đời rồi?"

    Lời của nàng còn chưa dứt thì đã thấy Tần Mục đang nằm nhoài bên cạnh Ma viên lặng lẽ nghiêng đầu, mở mắt ra lén lút quan sát Ma viên, Tình sư tỷ sợ hết hồn: "Tên khốn này không chết?"

    Con Ma viên đen như mực kia gào thét vài tiếng, thấy mọi người không dám tiến lên thì lúc này mới coi như thôi, cúi đầu nhìn Tần Mục một cái, duỗi hai ngón tay lật Tần Mục lại: "Nhóc tỳ, chết!"

    Chỉ thấy hai mắt Tần Mục trợn tròn, thất khiếu chảy máu, lưỡi thè ra ngoài, hiển nhiên chết đến mức không thể chết thêm!

    Ma viên hừ hừ hai tiêng, ném "thi thể" Tần Mục qua một bên, đặt mông ngồi xuống, nhổ một cây lên rồi nhàn nhã nhai lá.

    "Ma viên hung hãn như thế vậy mà lại ăn chay." Thất khiếu của Tần Mục vẫn đang chảy máu, hai mắt trợn tròn, lặng lẽ dịch chuyển bả vai ra ngoài.

    Ma viên đột nhiên quay đầu lại, "thi thể" của Tần Mục không nhúc nhích, Ma viên nhìn chòng chọc vào hắn, "thi thể" của Tần Mục vẫn không nhúc nhích.

    Ma viên thò ngón tay chọc chọc vào "thi thể", phát hiện "thi thể" lạnh lẽo đã trở nên cứng rắn, rất là thỏa mãn: "Nhóc tỳ, chết." Rồi không thèm để ý nữa, xoay đầu lại chăm chú ăn lá cây.

    Xa xa, Tình sư tỷ không nhịn được nói: "Tên to xác, thi thể nhóc tỳ trở nên cứng rắn nhanh như vậy, ngươi không cảm thấy lạ sao?"

    Ma viên kia tựa hồ nghe hiểu được lời nàng, vỗ vỗ ót mình, lập tức xoay người lại, đã thấy "thi thể" nhóc tỳ kia đứng thẳng lên, vắt chân lên cổ mà chạy.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  2. Bài viết được 8 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    21302766,belenba,luffie,Mr.Lookluck,netwalker,pestie,ryankai,spchjken,
  3. #7
    Ngày tham gia
    Dec 2016
    Bài viết
    349
    Xu
    5,787

    Mặc định

    MỤC THẦN KÝ

    Tác giả: Trạch Trư

    Chương 7: Linh Thai bích.

    Edit: Góc trên bên trái.

    Nguồn: tangthuvien.vn




    Ma viên nổi giận, tung người nhảy lên đuổi theo Tần Mục, chạy được vài bước thì không biết làm sao vì thân thể quá nặng, tốc độ kém xa Tần Mục, con Ma viên này tức giận đến cực điểm, lấy tay nhổ lên từng cây đại thụ, vuốt dọc theo thân cây, cành cây lá cây đều bị vuốt sạch trơn, tựa như một cây giáo dài vô cùng to lớn, bị Ma viên vung tay phóng ra!

    "Nhóc tỳ, chết!"

    Đòn đánh này vô cùng mạnh mẽ, vô cùng bá đạo, tốc độ kinh người, nhưng độ chính xác lại chẳng ra sao, bắn ra cách chỗ Tần Mục hơn mười trượng.

    Ma viên càng thêm nổi giận, lại vuốt một cây đại thụ, muốn đánh một đòn nữa, tiếc rằng Tần Mục đã chạy xa khiến nó không ngừng nện vào ngực.

    Khúc sư huynh thấp giọng nói: "Thực lực, tu vi của tên ma nhỏ kia kém xa chúng ta, thương thế của hắn nhất định nặng hơn ta, chạy không xa lắm."

    Hắn mạnh mẽ đứng dậy, nhưng lại rên lên một tiếng, ngực của hắn thực sự quá đau, chỉ sợ xương sườn bị Ma viên đập gãy không ít căn, tuy nhiên ngay cả tên ma nhỏ như Tần Mục cũng có thể chịu được đòn tấn công mạnh mẽ đó của Ma viên thì chính mình tất nhiên cũng có thể kiên trì.

    Có điều hắn không nghĩ tới chính là, không phải tu vi Tần Mục yếu, tu vi của hắn không yếu chút nào, chỉ là vì nguyên khí không có thuộc tính, không phát huy ra được uy lực mà thôi.

    Nếu nói riêng về tu vi thì tuy Tần Mục nhỏ tuổi, nhưng tu vi không yếu hơn bất cứ ai trong bọn họ, bao gồm Khúc sư huynh!

    Năm người vòng qua lãnh địa của Ma viên, lần thứ hai tìm được dấu vết của Tần Mục, đúng như Khúc sư huynh đã nói, Tần Mục bị Ma viên gây thương tích, thương thế cũng là rất nặng, sau khi chạy ra khỏi lãnh địa của Ma viên thì hắn không thể không chậm lại, tạo cơ hội cho bọn họ đuổi kịp Tần Mục.

    Nhưng khi bọn họ tiếp tục đuổi theo thì lại phát hiện tốc độ của Tần Mục đang không ngừng tăng lên, tựa hồ thương thế của hắn cũng đang nhanh chóng hồi phục.

    "Con ma nhỏ này nhất định có thuốc trị thương tốt!"

    Trong lòng năm người hơi trầm xuống, Khúc sư huynh cũng đã uống vào thuốc trị thương của chính sư môn, thế nhưng hiệu quả lại không tốt bằng "thuốc trị thương" của Tần Mục, xem mức độ tăng tốc của Tần Mục thì thương thế của hắn khẳng định đang khép lại với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được!

    Loại thuốc trị thương này khiến cho năm người đều thấy mà thèm.

    "Thuốc trị thương của bản môn cũng không phải loại tốt nhất, nếu có thể đạt được phương thuốc trị thương thượng thừa từ tay tên ma nhỏ này thì mấy vị sư phụ nhất định sẽ vui mừng, thưởng lớn cho chúng ta!"

    Giờ phút này, Tần Mục lại không phải dùng thuốc trị thương như bọn họ đoán, mà là vừa chạy trốn vừa hô hấp thổ nạp, vận chuyển cái gọi là Bá thể Tam Đan công mà trưởng thôn đã dạy, kỳ thực cũng chính là Đạo Dẫn công bình thường nhất, chỉ là hắn không biết mà thôi.

    Lần này, trong lúc vừa chạy trối chết vừa thúc giục "Bá thể Tam Đan công" thì Tần Mục lập tức có phát hiện mới, trong khi chạy nguyên khí của hắn càng thêm hoạt bát, tốc độ vận chuyển càng nhanh hơn!

    Thế nhưng điều này lại không giống như trưởng thôn đã dạy, khi trưởng thôn dạy cho hắn "Bá thể Tam Đan công" thì yêu cầu hắn phải tĩnh tọa (ngồi xếp bằng ngay ngắn), điều chỉnh hô hấp, từ từ thổ nạp, ôn dưỡng, vận chuyển nguyên khí, dùng nguyên khí tẩm bổ thân thể.

    Tần Mục tu luyện chừng mười năm, đều y theo biện pháp trưởng thôn đã dạy để tu luyện "Bá thể Tam Đan công", mãi đến tận lúc này mới phát hiện vừa chạy vừa tu luyện Bá thể Tam Đan công thì hiệu quả có thể càng tốt hơn.

    Lúc chạy hết tốc lực thì tốc độ vận chuyển của "Bá thể Tam Đan công" càng nhanh, tốc độ ôn dưỡng nguyên khí cũng càng nhanh hơn, tốc độ tẩm bổ thân thể cũng tăng lên rất nhiều!

    Không chỉ có vậy, từng luồng nguyên khí gột rửa ngũ tạng lục phủ của mình, giội rửa toàn thân, thậm chí trong lúc đó còn gột rửa cả màng gân dọc theo xương cốt và bắp thịt, từng lần từng lần một.

    Hắn bị bàn tay của Ma viên quất cho nội tạng và xương cốt đều bị thương, song dưới sự gột rửa của nguyên khí thì vết thương trên nội tạng và xương cốt đều đang không ngừng phục hồi như cũ.

    Đám người Khúc sư huynh cho rằng hắn dựa vào chính là thuốc trị thương thượng thừa, lại không nghĩ rằng hắn dựa vào chính là "Bá thể Tam Đan công" cùi bắp kia.

    Dần dần, Tần Mục phát hiện trong thân thể mình có một chỗ màng gân giữa xương cốt và da dẻ mà nguyên khí không cách nào đến được, nơi này chính là mi tâm.

    Giữa hai lông mày, nơi chỉ rộng khoảng một lóng tay.

    Vị trí này, nguyên khí không cách nào đi đến, nguyên khí của hắn có thể giội rửa dưới da đầu, làm cho đầu càng thêm cứng cỏi, thế nhưng mỗi khi nguyên khí đi tới mi tâm liền bị lực cản cực lớn, phảng phất có một bức tường vô hình nằm ở nơi đó, ngăn cản đường đi của nguyên khí.

    Mà khi hắn khống chế nguyên khí tấn công bức tường vô hình kia thì có chuyện kỳ lạ xảy ra, hắn nghe được một âm thanh thần bí.

    Âm thanh này phảng phất như truyền từ chín tầng trời tới, vừa cao vừa xa, âm thanh cao thấp nhấp nhô, du dương mà thần thánh, như thần linh ở trên cao đang truyền ý chỉ.

    Mà mỗi khi âm thanh này vang lên thì nguyên khí của hắn liền không bị khống chế, như thủy triều lui xuống, đi vòng qua mi tâm.

    "Cái này chẳng lẽ chính là Linh Thai bích?"

    Tần Mục không biết, mấy người trưởng thôn và Tư bà bà nói cho hắn về "bích" và "phá bích", bích là bức tường phong ấn từng cái bảo khố bên trong thân thể, mà phá bích chính là phá tường, mở ra phong ấn, đạt được bảo tàng.

    Chỉ là trưởng thôn và mấy người Tư bà bà cũng chưa từng nói cho hắn Linh Thai bích ở vị trí nào trên cơ thể, cũng không nói cách mở ra Linh Thai bích.

    Chính Tần Mục cũng không biết, không phải trưởng thôn và đám người Tư bà bà không muốn nói cho hắn, mà là thế gian này căn bản không có biện pháp và công pháp phá vỡ Linh Thai bích!

    Người bình thường cùng linh thể, vốn là người của hai tầng lớp, hai cấp bậc.

    Là linh thể thì bẩm sinh đã mở ra Linh Thai bích, trời sinh đã hơn người một bậc. Mà người bình thường thì Linh Thai bích lại đóng kín, kém người một bậc, linh thể cao cao tại thượng rất ít quan tâm đến nhu cầu của người bình thường.

    Trong lớp người bình thường lại ít có võ giả, mà người bình thường mở ra được Linh Thai bích thì ngay cả trưởng thôn và mấy người Tư bà bà cũng chưa từng nghe nói, nên tất nhiên cũng không biết phải làm gì để phá Linh Thai bích.

    Tần Mục vừa lao nhanh, vừa thúc giục nguyên khí một lần lại một lần nhằm phía bức tường vô hình ở mi tâm kia, âm thanh thần bí cũng vang lên không ngừng làm cho nguyên khí phải tự động lui bước, tuy rằng lần nào cũng không thể phá bích, nhưng hắn có chính là kiên trì, tin chắc sớm muộn gì mình cũng có thể phá bích thành công.

    Hắn không dự định nói phát hiện ngày hôm nay của bản thân đối với "Bá thể Tam Đan công" cho mấy người trưởng thôn, hắn định đợi sau khi mình phá bích thành công thì mới cho mấy người trưởng thôn một niềm vui bất ngờ.

    Chẳng qua đối với mấy người trưởng thôn mà nói thì đến cùng là vui mừng nhiều hơn hay sợ hãi nhiều hơn, điều này rất khó nói rồi.

    Đám người Khúc sư huynh càng đuổi càng nóng lòng, "con ma nhỏ" phía trước không chỉ đơn giản là hồi phục thương thế như vậy, tốc độ của hắn vậy mà lại nhanh hơn trước!

    Chuyện này thật đáng sợ, nói rõ trong lúc chạy trốn thì tu vi của Tần Mục cũng đang tăng lên!

    Tuy rằng tăng rất chậm, nhưng như thế này đã rất đáng sợ rồi!

    Bất luận người tu luyện nào đều phải làm từng bước, dù cho phá bích thành công thì sự tăng tiến tu vi cũng phải từ từ, không thể ăn một lần là mập. Ai mà không tu luyện kiên trì bền bỉ mấy chục ngày mấy tháng thậm chí mấy năm mới để tu vi của mình thu được tiến bộ?

    Vậy mà "con ma nhỏ" này lại trên đường chạy trốn còn có thể cảm giác được rõ ràng tu vi của hắn đang tăng lên, chuyện này tương đối đáng sợ!

    Cũng may Tần Mục vốn đã không bằng bọn họ, hiện tại tuy rằng đang tăng lên, nhưng vẫn có chút chênh lệch cùng bọn họ.

    Thế nhưng bọn họ muốn đuổi kịp Tần Mục cũng là không dễ dàng, sau khi Tần Mục chịu thiệt một lần thì cẩn thận hơn rất nhiều, trong lúc chạy vội sẽ tránh xa lãnh địa của những dị thú kia.

    Khi dược sư dẫn hắn ra ngoài hái thuốc thì đã từng nói với hắn là dị thú trong Đại Khư rất có linh tính, từng con đều có lãnh thổ riêng, những dị thú kia sẽ lưu lại vết tích, chẳng hạn như cây cối bị cắt vỏ, cắm xương trắng ở trên mặt đất, còn có treo đầu thú trên cọc gỗ, vết nước tiểu, vân vân. Chỉ cần thấy vết tích không bình thường và tránh đi là được.

    Lúc nãy trên vách núi trong lãnh địa của con Ma viên kia có dấu tay, cho thấy nơi này là lãnh địa của nó, Tần Mục không nhìn thấy dấu tay này nên mới lỡ xông vào, mà bây giờ hắn cẩn thận hơn rất nhiều, như thế sẽ lại không đi nhầm vào lãnh địa của dị thú khác.

    Chẳng qua, cho dù không đi nhầm vào thì rất nhiều dị thú cũng sẽ đi ra lãnh địa kiếm ăn khiến cho cả Đại Khư đều nguy hiểm.

    Lúc Tần Mục chạy ngang qua một đầm lầy thì gặp hai con dị thú cấp lãnh chúa đang đánh nhau, đó là Kê Quan Xà Cảnh Tuyết Điêu và Độc Long mãng trong đầm lầy, một con quái vật khổng lồ tấn công từ không trung, cánh chim tạo ra cuồng phong, một con khác thì ở trong đầm lầy, tạo ra sóng gió, giết đến trời long đất lở.

    Tần Mục còn chưa nhảy vào đầm lầy đã bị cơn lốc mà hai con quái vật khổng lồ tạo nên thổi bay, lúc rơi xuống đất đụng cho một đám trâu hoang chấn kinh, suýt chút nữa bị bầy trâu giẫm chết.

    "Càng ngày càng cách xa thôn rồi. . ."

    Trong lòng Tần Mục hơi trầm xuống, năm người phía sau vẫn đuổi mãi không buông, khiến hắn căn bản là không có cách nào trở về thôn, đáng sợ hơn chính là...

    Mặt trời sắp xuống núi rồi!

    Hắn và Tư bà bà ra ngoài sau giờ ngọ, bây giờ mặt trời đã ngã về tây, rất nhanh bóng tối sẽ kéo tới, trước lúc đó nếu không cách nào trở lại làng, chỉ sợ sẽ gặp phải hung hiểm lớn lao rồi!

    "Khúc sư huynh, trời sắp tối!"

    Phía sau Tần Mục, năm người Khúc sư huynh cũng chú ý tới ánh nắng chiều hạ xuống, thiếu niên bị Tần Mục đánh bị thương lộ ra vẻ bất an, nói: "Sư phụ đã từng nói, Đại Khư là nơi bị nguyền rủa, sau khi trời tối sẽ lập tức biến thành vùng cấm, nhất định phải trở lại những thôn có tượng đá bảo vệ, nếu không chỉ có một con đường chết!"

    Khúc sư huynh lắc đầu nói: "Bây giờ mới nói đến chuyện trở về thì không kịp rồi. Chúng ta đã đi quá xa, không thể trở lại thôn ban đầu trước lúc trời tối được. Bóng đêm đối với chúng ta mà nói là có nguy hiểm thì đối với con ma nhỏ kia cũng thế, bây giờ chỉ có một biện pháp, đó là xem thử con ma nhỏ kia trốn hướng nào!"

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  4. Bài viết được 8 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    21302766,belenba,luffie,Mr.Lookluck,netwalker,pestie,ryankai,spchjken,
  5. #8
    Ngày tham gia
    Dec 2016
    Bài viết
    349
    Xu
    5,787

    Mặc định

    MỤC THẦN KÝ

    Tác giả: Trạch Trư

    Chương 8: Túi da của bà bà.

    Edit: Góc trên bên trái.

    Nguồn: tangthuvien.vn



    "Bà bà đã từng nói, nếu lạc đường trong Đại Khư và không cách nào trở lại thôn trước lúc trời tối mà nói thì cũng không nên hoảng hốt."

    Tần Mục lấy lại bình tĩnh, thầm nghĩ: "Bên trong Đại Khư có rất nhiều di tích, những di tích kia có nhiều chỗ thần dị, nói không chừng trốn vào di tích còn có thể giữ được mạng. Di tích có thể cứu mạng hay không, phải xem hai điểm. Một, có hay không có tượng đá tương tự trong thôn, hai, bên trong di tích có nhiều dị thú hay không. Những dị thú này thông linh, biết nơi nào có thể tránh né bóng đêm. . ."

    Trong Đại Khư có không ít di tích, vừa nãy trên đường chạy trốn Tần Mục đã nhìn thấy một ít di chỉ thành quách và thôn xóm, đổ nát thê lương, rất là cổ xưa, chỉ là không có thời gian dừng lại kiểm tra có hay không có tượng đá.

    Tà dương đã chìm một nửa xuống chân núi, đột nhiên, trời đất hoàn toàn yên tĩnh, yên tĩnh làm người phát điên.

    Tiếp đó âm thanh phần phật truyền đến, Tần Mục ngẩng đầu, chỉ thấy từng đàn chim lớn gào thét lao qua giữa không trung, đông nghẹt che khuất bầu trời. Sau đó mặt đất rung chuyển, rừng cây ngã rạp, từng đàn dị thú không biết từ chỗ nào chui ra, ba chân bốn cẳng lao nhanh.

    Thậm chí Tần Mục còn nghe tiếng nước vang lên trong một cái hồ bạc, mấy con cá đỏ đậm dài mấy trượng vậy mà nhảy khỏi mặt nước, lấy vây làm chân, lao nhanh trên mặt đất!

    Tần Mục có chút mờ mịt, cá chạy trên mặt đất, đây còn là cá sao?

    "Những dị thú này đều chạy về cùng một hướng, nơi đó nhất định có thể tránh né bóng đêm!"

    Hắn phấn khởi, theo những dị thú này cùng xông về phía trước.

    Sắc trời càng lúc càng tối tăm, bóng đêm xa xa giống như là thuỷ triều ập đến, bóng tối kia không giống như đêm đen mà như là đại hồng thủy tràn qua ngọn núi, tràn qua khe núi, tràn qua hoang dã, nhấn chìm tất cả. Mặc dù không phải lần đầu tiên Tần Mục nhìn thấy bóng đêm tấn công, nhưng vẫn cảm thấy chấn động không gì sánh nổi.

    Bóng tối hung hăng lao tới, mà bầy thú thấy bóng tối tới thì chạy như điên, Tần Mục chần chờ một thoáng, phương hướng bầy thú chạy trốn chính là nơi bóng tối lao tới, phía trước có chắc là địa phương an toàn để tránh bóng tối tấn công hay không đây?

    Lỡ như không đúng, chẳng phải là chết không có chỗ chôn hay sao?

    "Mặc kệ đi, bóng tối phủ xuống quá nhanh, cho dù mình quay lại cũng đã không kịp, căn bản chạy không thoát bóng đêm, lúc này chỉ có thể chạy theo đàn thú!"

    Hắn nghiến răng, điên cuồng xông về phía trước.

    Tại con sông cách Tàn Lão thôn hơn mười dặm, cuộc chiến giữa Tư bà bà và Ly Giang Ngũ lão cũng đã đến lúc gay cấn nhất, vốn chỉ có Ly Giang Tứ lão vây công Tư bà bà, thế nhưng đánh lâu không xong nên Tề Nhạn Băng đứng đầu ngũ lão đang ở trên vách núi quan chiến lập tức gia nhập chiến cuộc, Ngũ lão vây công, kết làm Ngũ Hành luyện ma trận.

    Không ngờ, dưới sự vây công của bốn ông lão Tư bà bà chỉ gắng gượng chống đỡ, nhưng khi Tề Nhạn Băng xuất trận thì ngược lại thực lực của Tư bà bà tăng vọt, thậm chí Ngũ Hành luyện ma trận của ngũ lão cũng không thể nhốt lại lão thái bà này.

    Ngũ lão vừa giận vừa sợ, giờ mới biết lão thái bà này vì muốn một mẻ bắt hết bọn họ nên cố ý yếu thế, dụ Tề Nhạn Băng vào bẫy, tránh cho hắn chạy trốn.

    Tư bà bà nhón bàn chân nhỏ, như quỷ mị lấp loé đi tới, châm bạc và sợi chỉ bên trong rổ phảng phất như sống lại, chỉ trong một thời gian ngắn đã đâm Ly Giang Ngũ lão bị thương khắp người, từng sợi tơ xuyên qua năm lão già này, khóa lại hồn phách thân thể khiến bọn họ không cách nào nhúc nhích.

    Lão thái bà này tỏ vẻ tươi cười, cầm kéo tiến lên: "Bà bà ta đã lâu chưa hề luyện qua da người rồi, không biết tay nghề còn thành thạo hay không. . ."

    Bà đi tới trước mặt Tề Nhạn Băng, đột nhiên Tề Nhạn Băng há mồm, một cái ngân hoàn bay ra, đánh tới trước mặt Tư bà bà.

    Ngân hoàn kia gặp gió liền dài ra, phách một tiếng, từ trong ngân hoàn bắn ra vạn ngàn kiếm khí, boong boong phình to lên, trong phút chốc hóa thành một hình cầu hoàn toàn do kiếm quang tạo thành rộng hơn trăm trượng!

    Tư bà bà trở tay không kịp, vội vàng lùi về sau, thân thể đột nhiên mềm nhũn ra, tựa như một con giun bơi loạn trên không trung, tránh né từng ánh kiếm, đồng thời cây kéo rời tay bay ra, tựa như hai con giao long màu bạc răng rắc răng rắc cắn xuống, cắt đứt từng ánh kiếm.

    Nhưng dù sao thì bà cũng bị bất ngờ nên vẫn bị một luồng kiếm quang đâm trúng, ánh kiếm kia đến từ sau lưng bà, lưng bà còng nên phía sau lưng cũng có góc khuất (chỗ tầm mắt với không tới), luồng kiếm quang này chính là đâm vào trên cái lưng còng của bà.

    Ánh kiếm đầy trời biến mất, kiếm gãy leng keng leng keng từ trên không, cắm đầy phạm vi mấy mẫu mặt đất.

    Mà ngân hoàn kia cũng lạch cạch một tiếng rơi xuống đất, không động đậy nữa.

    Tư bà bà cũng rơi trên mặt đất, đưa tay ra sau lưng rút thanh kiếm kia, khẽ cau mày.

    "Vẫn bị ngươi tránh thoát được. . ."

    Ánh mắt Tề Nhạn Băng, đứng đầu ngũ lão, lộ ra tuyệt vọng, âm thanh khàn khàn: "Khoảng cách gần như thế, ta sử dụng kiếm hoàn đánh lén ngươi, trong kiếm hoàn ẩn giấu 6,842 mũi kiếm, nhưng vẫn bị ngươi tránh được, ngươi nhất định không phải là hạng người vô danh không tiếng tăm gì trong ma đạo! Bên trong ma đạo không có lão bà nào bộ dạng như ngươi, ngươi đến cùng là ai?"

    Hắn đột nhiên chú ý tới sau lưng Tư bà bà, chỉ thấy chỗ lưng còng bị kiếm đâm thủng xuất hiện một vết thương, thế nhưng lại không có một chút máu nào chảy ra, trái lại có tia sáng bắn lên, bên trong hiển nhiên là không khí.

    Tề Nhạn Băng sởn cả tóc gáy: "Đây không phải là dáng vẻ chân chính của ngươi, ngươi khoác da người khác. . ."

    "Ngươi làm bị thương túi da của ta."

    Tư bà bà cau mày, âm thanh phát ra cũng không phải là cái giọng bà lão già nua thường ngày, trái lại rất dễ nghe, chỉ nghe âm thanh này không thôi thì nhất định sẽ cho rằng bà là một phụ nữ xinh đẹp, phong nhã hào hoa, hoàn toàn không giống dáng vẻ chỉ còn nửa bước là bước vào quan tài như hiện giờ.

    Tư bà bà ấn ấn cổ họng của mình, thở dài, thầm nói: "Thoát hơi rồi. . ."

    Bà lấy trong rổ ra một sợi chỉ khâu lại vết kiếm thương trên lưng, thử cổ họng một chút, âm thanh lại khôi phục như thường.

    Đột nhiên, Tề Nhạn Băng như là gặp ma, sắc mặt kịch biến, thất thanh nói: "Ta đã nghe qua giọng của ngươi, ta biết ngươi là ai rồi! Thiên Ma giáo Giáo chủ phu. . ."

    Sắc mặt Tư bà bà hơi thay đổi, ngón tay đặt lên sợi tơ đang xuyên qua năm người, Ly Giang Ngũ lão lập tức bị sợi tơ cắt vụn, máu thịt tán lạc khắp mặt đất!

    Nói cũng lạ, sợi tơ kia vậy mà không dính chút máu nào, trái lại như một vật sống tự động cuốn lại thành một cuộn chỉ, trở lại trong rổ.

    Tư bà bà hừ một tiếng, cười khanh khách nói: "Tên què chết tiệt, ngươi đến bao lâu rồi hả?"

    Sau lưng nàng không xa, người què chống gậy, khập khễnh đi tới, lộ vẻ tươi cười nói: "Vừa tới, vừa tới. Tỷ, ta không thấy cũng không nghe thứ gì."

    Tư bà bà liếc hắn một cái, cười híp mắt nói: "Nhìn thấy không sao, chỉ cần không nghe được là tốt rồi. Chúng ta về thôn đi."

    Người què chần chờ một thoáng, nói: "Thiên Ma Giáo chủ Lệ Thiên Hành cả đời anh minh thần võ, nhưng lại làm một chuyện ngu xuẩn, lúc tuổi già xem trọng một ma nữ xinh đẹp nhất trong giáo, phế bỏ Giáo chủ phu nhân lúc đầu, kết hôn với nàng và cho nàng làm Giáo chủ phu nhân mới, cả Ma giáo xôn xao. Ngay đêm kết hôn động phòng hoa chúc, vị giáo chủ phu nhân mới ám hại Lệ Thiên Hành, phá hỏng đạo hạnh mấy trăm năm của hắn, cướp đi ma điển trấn giáo của Ma giáo. Trưởng lão, tổ sư Ma giáo dồn dập xuất quan đuổi giết, kết quả nàng vẫn chạy thoát được, đến nay không biết tung tích. . ."

    "Còn có chuyện như vậy?"

    Tư bà bà cười ha ha nói: "Từ nhỏ lão thái bà ta đã nghe nói, có người luyện hai chân của mình đến cấp độ Thần thánh, hai chân của hắn được khen là chân thần. Tốc độ của hắn thiên hạ vô song, chỉ là không học cái tốt lại học ăn trộm, thích trộm đồ vật, bởi vậy được gọi là Thần thâu đệ nhất thiên hạ. Tuy hắn vẫn không thành Thần, thế nhưng tên gọi cũng đã mang theo chữ Thần, bởi vậy bị Thần đố kỵ. Khi hắn đến Duyên Khang quốc trộm lấy Đế điệp, Thần thâu đệ nhất thiên hạ chưa bao giờ thất thủ lại bị Quốc sư phát hiện, chém xuống một cái chân thần của hắn. Nhưng hắn cũng chạy thoát khỏi sự đuổi giết của Quốc sư, mang theo Đế điệp biến mất không còn tăm tích. Quốc sư Duyên Khang được ca tụng là đệ nhất nhân dưới Thần cấp lại không thể lưu lại Thần thâu, lão chắc là còn giữ cái chân thần kia của Thần thâu, chờ đợi vật quy nguyên chủ hả?"

    Nụ cười trên mặt người què càng đậm, cười theo nói: "Bà bà, chúng ta đều là phế nhân của một thôn, đã từng nói mỗi người đều có bí mật của riêng mình, không hỏi lai lịch của nhau. Từ giờ trở đi, ta chính là người câm, người điếc, miệng kín như bưng."

    Tư bà bà hừ một tiếng, cầm theo cái rổ đi về phía thôn, nói: "Là Mục nhi thông báo ngươi, để ngươi tới giúp đỡ ta hả?"

    Người què lắc đầu: "Âm thanh đánh nhau của ngươi và năm lão già bỏ đi này quá lớn, chấn động quá mạnh, chúng ta ở trong thôn đều cảm giác được, trưởng thôn liền để ta tới trước xem ngươi có cần giúp đỡ hay không."

    Sắc mặt Tư bà bà hơi thay đổi, vội vàng hỏi: "Mục nhi có trở lại thôn chưa?"

    "Lúc ta tới thì không nhìn thấy nó."

    "Nguy rồi!"

    Hai người vội vàng trở về Tàn Lão thôn, còn chưa tới thôn đã thấy mặt trời xuống núi, bóng đêm bay lên, phủ kín đường chân trời, như nước thủy triều phun trào, càng lên càng cao, nuốt chửng tất cả ven đường, hướng bên này kéo tới!

    Tư bà bà trở lại làng, nhanh chóng tìm kiếm trong thôn một lần, sắc mặt không khỏi tái nhợt: "Mục nhi chưa trở về?"

    Bóng đêm nuốt chửng Tàn Lão thôn.

    "Bà bà không cần sốt ruột."

    Trưởng thôn được người què và dược sư mang tới, khuyên nhủ Tư bà bà đang muốn cõng tượng đá ra bên ngoài tìm kiếm Tần Mục, nói: "Những gì cần dạy, chúng ta đã dạy cho nó, nó chỉ cần học được, chắc là có thể sống sót trong Đại Khư. Lúc này ngươi ra ngoài cũng không có tác dụng gì, trời đã tối."

    Tư bà bà chán nản, cũng biết lời của trưởng thôn không sai. Bóng đêm nhấn chìm Đại Khư, nếu Tần Mục còn sống như vậy liền có thể sống qua đêm đen, không cần nàng tới cứu, nếu đã chết rồi, nàng mang theo tượng đá đi tìm Tần Mục cũng không có một chút tác dụng nào.

    "Nó còn có ngọc bội kia có thể bảo vệ nó... "

    Tuy rằng nghĩ như thế, nhưng Tư bà bà lại biết ngọc bội trước ngực Tần Mục kia chỉ là dùng để bảo vệ trẻ con, phạm vi có thể bảo vệ là có hạn. Tần Mục đã lớn rồi, ánh sáng của ngọc bội chỉ có thể bảo vệ ngực của hắn.

    "Mục nhi, con nhất định phải sáng suốt đó... " Tư bà bà thấp giọng nói.


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  6. Bài viết được 7 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    21302766,belenba,luffie,Mr.Lookluck,netwalker,pestie,ryankai,
  7. #9
    Ngày tham gia
    Dec 2016
    Bài viết
    349
    Xu
    5,787

    Mặc định

    MỤC THẦN KÝ

    Tác giả: Trạch Trư

    Chương 9: Hồng Phấn Khô Lâu.

    Edit: Góc trên bên trái.

    Nguồn: tangthuvien.vn




    "Phía trước quả nhiên có di tích!"

    Tần Mục đang lao nhanh theo bầy thú, đột nhiên nhìn thấy địa thế phía trước thấp xuống, xuất hiện một khe núi, trong khe núi vẫn còn rất nhiều kiến trúc cổ xưa, từng cung điện đan xen, còn có quảng trường rộng lớn, lầu cao nguy nga.

    Mà ở phía trước khu di tích này lại là một cánh cổng cao chót vót, nối liền hai đầu hẻm núi, trụ cổng thô to, bên trên có hoa văn hình rồng.

    Đàn thú đang vọt tới hướng cánh cửa này, nhảy vào bên trong di tích.

    "Bóng đêm đến rồi!"

    Tần Mục ngẩng đầu, da đầu không khỏi tê dại, chỉ thấy bóng tối giống như là mực nước từ phía trên theo vách núi cheo leo chảy xuống, tràn vào khe núi!

    Bóng tối này, rất nhanh lao tới cánh cổng di tích và nhấn chìm nó!

    Bầy thú càng thêm cuồng bạo, điên cuồng phóng về hướng cánh cổng kia, bầy thú trở nên nguy hiểm đáng sợ, dị thú xông tới, dẫm đạp, không cẩn thận sẽ tan xương nát thịt.

    Thế nhưng bây giờ căn bản không lo được những thứ này, không thể nhảy vào di tích trước khi bóng tối đến thì bị chết càng thê thảm hơn!

    Tần Mục cũng điên cuồng xông về phía trước, đột nhiên nắm lấy đuôi một con thú lớn, con cự thú này cực kỳ hùng tráng, tựa như một ngọn núi đen đang lao nhanh như gió, nơi nó đi qua từng con dị thú bị đánh bay, giẫm nát.

    Mà những con dị thú ở phía sau con cự thú này cũng dồn dập nhảy lên cắn đuôi con cự thú, "quá giang" con cự thú này mang theo chúng nó xông vào bên trong di tích.

    Tần Mục cúi đầu, chỉ thấy từng con dị thú trong ngày thường hung thần ác sát, giờ khắc này đang ở dưới thân mình nơm nớp lo sợ, nắm chặt đuôi cự thú, không dám nhúc nhích. Hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy năm người Khúc sư huynh, Tình sư tỷ đuổi giết hắn cũng đang điên cuồng chạy về hướng di tích, cách hắn cũng không xa.

    Rốt cục, tại trước lúc bóng tối nhấn chìm cánh cổng di tích, cự thú cũng nhảy được vào bên trong cánh cửa khổng lồ kia, đồng thời bóng tối như mực cũng nhấn chìm cánh cổng.

    Đám người Khúc sư huynh, Tình sư tỷ gào thét vọt tới, tuy nhiên chỉ có Khúc sư huynh, Tình sư tỷ và một người thiếu niên tại trước khi bóng đêm nhấn chìm cánh cổng nhảy được vào trong, hai thiếu niên khác, trong đó có người chậm một bước, chỉ có một cánh tay đưa qua cổng, mặt, ngực, chân, nửa cái bụng cùng một cánh tay của thiếu niên khác nhảy được vào bên trong cổng, còn lại nửa dưới thì bị bóng tối quét trúng.

    Khúc sư huynh rơi vào trong cổng, lập tức đưa tay nắm lấy hai vị sư đệ, hắn tóm được tay của một người trong đó, dùng sức kéo một cái, từ trong bóng tối lôi ra một bộ xương trắng toát.

    Mà một tay khác của Khúc sư huynh còn chưa kịp nắm lấy tay thiếu niên còn lại đã thấy thiếu niên kia ngã nhào xuống đất.

    Khúc sư huynh, Tình sư tỷ sởn cả tóc gáy, chỉ thấy máu thịt phía trước thiếu niên này đều còn mà máu thịt sau lưng thì lại hoàn toàn không có, không biết bị đồ vật gì trong bóng tối ăn sạch!

    "Trong bóng tối rốt cuộc là thứ gì? Tại sao có thể có thứ này?" Giọng Tình sư tỷ the thé nói.

    Khúc sư huynh lấy lại bình tĩnh, thở hắt một hơi, trầm giọng nói: "Người chết như đèn tắt, hai vị sư đệ vì trừ ma vệ đạo mà chết, chết có ý nghĩa, chết dũng cảm. Thằng ma nhỏ kia cố ý trước lúc bóng tối đến một khắc mới chạy đến di tích này, nhất định là muốn mượn bóng tối đến hại chết chúng ta!"

    Một thiếu niên khác lòng đầy căm phẫn, oán hận nói: "Hắn cũng ở bên trong khu di tích này, bốn phía đều là bóng tối, hắn không còn chỗ nào có thể trốn! Tìm ra hắn rồi chém thành muôn mảnh, báo thù cho hai vị sư đệ!"

    "Hắn ở nơi đó!"

    Tình sư tỷ nhìn thấy Tần Mục từ trên đuôi cự thú nhảy xuống, lập tức the thé nói: "Thằng ma nhỏ, ngươi hại chết hai vị sư đệ của ta, còn muốn trốn hả?"

    Tần Mục nổi cáu: "Rõ ràng là các ngươi vô duyên vô cớ đuổi giết ta, đuổi mãi không thôi, kết quả đuổi tới lúc trời tối, chính mình hại chết mình, cùng ta có quan hệ gì hả? Đang yên đang lành, ta chọc giận các ngươi hả, các ngươi lại muốn giết ta, ta có tội gì?"

    Tình sư tỷ cắn răng nói: "Thằng ma nhỏ ngươi còn dám nguỵ biện... "

    "Ma cái đầu ngươi!"

    Tần Mục cả giận nói: "Ta và bà bà chỉ là giết một con nai may quần áo, các ngươi liền nói chúng ta là ma, mà các ngươi lại giết cả một đàn nai, còn dám nói chúng ta là ma?"

    Sắc mặt Khúc sư huynh âm trầm, cất bước tiến lên: "Thằng ma nhỏ này giỏi mê hoặc lòng người, không cần phí lời với hắn, trực tiếp giết!"

    Ba người đang muốn động thủ, đột nhiên từng tiếng thú rống gừ gừ truyền đến, trong lòng ba người thất kinh, nhìn lại chung quanh, chỉ thấy bên trong khu di tích này tập trung gần một nghìn con dị thú, trong đó thậm chí không thiếu dị thú cấp lãnh chúa, từng con từng con sắc mặt khó coi nhìn bọn họ, ánh mắt dữ tợn.

    Khúc sư huynh thầm nghĩ không ổn, lặng lẽ lui một bước. Mà những dị thú kia nhìn thấy bọn họ không hề động thủ, cũng đều yên tĩnh lại, không làm gì thêm.

    Tần Mục tấm tắc lấy làm kỳ lạ, bình thường những dị thú kia vì tranh cướp địa bàn và con mồi liền ra tay đánh nhau, mà hiện tại lại bình an vô sự, rất kỳ quái.

    "Chẳng lẽ nói những dị thú này đã định ra quy củ, không được động thủ chém giết bên trong di tích?"

    Tần Mục hấp háy mắt, bên trong dị thú có rất nhiều thiên địch, đều là loại không chết không thôi, thế nhưng cũng bình an vô sự, nói lên suy đoán của hắn là đúng. Người trong thôn thường nói dị thú có linh tính, Tần Mục nhìn thấy Ma viên kia cũng biết nói, một tiếng lại một tiếng nhóc tỳ, những dị thú này khả năng thật sự đã định ra quy củ ở đây.

    Khúc sư huynh cũng nghĩ tới chỗ này, thở phào nhẹ nhõm, thấp giọng nói: "Đêm nay không nên động thủ, đợi đến hừng đông, lập tức giết chết hắn!"

    Tình sư tỷ và một thiếu niên khác gật đầu.

    Tần Mục nhìn quanh, chỉ thấy di tích chiếm diện tích cực lớn, ở trong khe núi thật giống như một thành thị vậy, nơi này đâu đâu cũng có dị thú, riêng trên quảng trường thì một con dị thú cũng không có.

    Trên quảng trường kia chỉ có từng bộ từng bộ xương khô, là xương người, ước chừng hai, ba trăm bộ, không biết nguyên nhân gì mà chết ở chỗ này, trên người vẫn còn mặc quần áo lộng lẫy.

    "Những người này đều là con gái."

    Kỳ lạ chính là, những bộ xương nữ nhân này đều ngồi xếp bằng, đội ngũ chỉnh tề, có mười lăm hàng, mỗi hàng mười lăm bộ xương khô, tựa hồ trong lúc các nàng đang ngồi thì đột nhiên xảy ra biến cố làm cho các nàng không kịp chạy trốn, trong nháy mắt chết đi rồi biến thành xương khô.

    Hắn đi tới trước quảng trường, quan sát cẩn thận, chỉ thấy những bộ xương nữ này còn có một người thủ lĩnh, ngồi xếp bằng ở trên cùng đội ngũ xương khô.

    Mặt của những bộ xương khô này và thủ lĩnh của họ đều hướng về cánh cửa khổng lồ kia, nhìn về cùng một hướng.

    "Sư huynh, mau nhìn!"

    Ánh mắt Tình sư tỷ sáng lên, hướng về những bộ xương khô trong quảng trường chép miệng, thấp giọng nói: "Trong tay những bộ xương này đều là bảo bối đấy! Mỗi bộ xương đều có!"

    Ánh mắt Khúc sư huynh quét tới, trái tim không khỏi phanh phanh nhảy loạn, trong tay những xương khô kia, có cái nâng bảo kiếm, có cái nắm chặt phất trần, có cái mang theo ngọc bội, có cái ôm bảo bình, đủ loại vũ khí.

    Những bảo vật này vẫn còn lóng lánh, phảng phất vừa ra lò, hiển nhiên đều là những bảo bối không bình thường!

    Khiến người ta chú ý nhất là viên minh châu trong tay thủ lĩnh những bộ xương khô kia, minh châu trôi nổi trong lòng bàn tay của bộ xương khô đó. Bên trong minh châu tựa hồ có yên hà đang lưu động.

    Nơi này, vậy mà là một cái bảo khố vô cùng lớn!

    "Nếu như chúng ta có thể có được những bảo bối này. . ." Tình sư tỷ thấp giọng nói, hô hấp có chút gấp gáp.

    Coi như là bảo khố của Ly Giang Ngũ lão cũng chỉ bằng một phần vạn nơi này!

    Đạt được kho báu này, chỉ sợ bọn họ liền có thể tự lập môn hộ, tự thành một phái rồi!

    Ánh mắt Khúc sư huynh lấp lóe, cười nói: "Trời cao đối xử chúng ta không tệ! Ngũ sư đệ, ngươi đến lấy những bảo vật này đi."

    Vị Ngũ sư đệ kia tiến lên, mới vừa tiến vào trong quảng trường thì đột nhiên chỉ thấy phất trần trên tay một bộ xương nữ nhẹ nhàng lay động, từng sợi từng sợi phất trần tựa như vật sống, chậm rãi lớn lên, trong đó một sợi phất trần tiến tới trước mặt vị Ngũ sư đệ.

    Sợi phất trần kia tựa như một con linh xà nhỏ bé, ngẩng đầu quan sát Ngũ sư đệ.

    "Khúc sư huynh. . ." Âm thanh của Ngũ sư đệ có chút run rẩy, đầu cũng không dám quay lại.

    Khúc sư huynh trầm giọng nói: "Những bảo vật này đều là vật chết, vật vô chủ, ngươi cứ yên tâm. . ."

    Lời hắn còn chưa dứt thì đột nhiên sợi phất trần kia bắn ra nhanh như chớp, chui vào trong mắt của Ngũ sư đệ, những sợi phất trần khác cũng rít lên lao tới, chui vào trong đôi mắt của Ngũ sư đệ.

    Ngũ sư đệ há mồm kêu thảm thiết, nhưng không có phát ra bất kỳ âm thanh gì, Tần Mục ở cách đó không xa nhìn thấy thiếu niên này khô quắt dần, dùng tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được, trong khoảnh khắc liền biến thành một thây khô!

    Mà phất trần kia vẫn còn đang quấn lấy hắn, rất nhanh da dẻ của thây khô cũng tan rã, xương cốt cũng tan rã, chỉ còn dư lại một bộ quần áo và một đôi giày rơi trên mặt đất.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  8. Bài viết được 7 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    21302766,belenba,luffie,Mr.Lookluck,netwalker,pestie,ryankai,
  9. #10
    Ngày tham gia
    Dec 2016
    Bài viết
    349
    Xu
    5,787

    Mặc định

    MỤC THẦN KÝ

    Tác giả: Trạch Trư

    Chương 10: Bóng tối tập kích.

    Edit: Góc trên bên trái.

    Nguồn: tangthuvien.vn



    Mồ hôi lạnh cuồn cuộn trên trán Khúc sư huynh, âm thanh của hắn khàn khàn nói: "Chẳng trách những bảo vật này vẫn đều ở nơi này mà không có ai lấy đi, Tình sư muội, những bảo vật này đã thông linh, không phải là chủ nhân của chúng nó, ngược lại sẽ bị chúng nó hại!"

    Tình sư tỷ sởn cả tóc gáy, liên tục gật đầu.

    Tần Mục lạnh lùng nói: "Những bảo vật này vẫn đều ở nơi này, vẫn không có người dám lấy đi, mặc dù là dị thú cũng không dám lấy đi, khẳng định có nguy hiểm. Ngươi biết rõ điều đó mà còn để cho sư đệ của mình đi vào nguy hiểm, tâm địa của ngươi thật ác độc, ngươi mới thật sự là ma!"

    "Ma đầu lại mê hoặc lòng người!"

    Vẻ mặt Khúc sư huynh bi ai gần chết, lắc đầu nói: "Ngươi làm sao biết tình cảm của sư huynh đệ chúng ta? Con ma nhỏ chính là con ma nhỏ, ngươi dùng tâm địa ma quỷ để suy đoán tâm địa của ta, tự nhiên cảm thấy tâm địa của ta cũng là tâm địa ma quỷ. Hiện tại ta không tính toán với ngươi, đợi đến bình minh liền tiễn ngươi lên đường."

    Tần Mục cau mày, tên Khúc sư huynh này nham hiểm ác độc, lòng dạ độc ác, ngay cả sư đệ mình mà cũng có thể lợi dụng, hắn nhất định sẽ không để cho chính mình sống sót rời đi.

    Thế nhưng thực lực người này lại rất mạnh, bản thân mình vạn lần không phải là đối thủ của hắn, huống chi bên cạnh còn có một Tình sư tỷ cũng cực kỳ lợi hại!

    Nhưng vào lúc này, đột nhiên mặt đất chấn động, làm cho khu di tích này cũng kịch liệt lay động theo, từng tiếng gầm gừ của dị thú truyền đến, dị thú bên trong di tích run lập cập, không ngừng lui về phía sau, vô cùng căng thẳng nhìn chằm chằm cánh cổng di tích, thần thái rất là sợ hãi.

    "Những dị thú này đang sợ cái gì?"

    Tần Mục mới vừa nghĩ tới đây, đột nhiên bóng tối đen kịt vậy mà giống như thuỷ triều từ cánh cổng to lớn kia tràn vào đây!

    Tần Mục giật mình, thấy được cánh cổng kia phảng phất có một tầng bình phong vô hình, ngăn cản bóng tối, mà bóng tối thì lại điên cuồng xung kích bình phong kia, nỗ lực phá tan sự ngăn chặn của bình phong!

    Bình phong trên cánh cổng bị bóng tối đụng tới vặn vẹo, biến hình, nhưng vẫn chưa vỡ, mà bóng tối vì sự vặn vẹo biến hình của bình phong cũng vặn vẹo theo, khi thì như từng cái móng vuốt sắc bén, khi thì như sương mù bị gió kéo đến thẳng tắp, khi thì như vô số cây gai nhọn, thiên biến vạn hóa.

    Đột nhiên bóng tối không tiếp tục xung kích nữa, bình phong vô hình trên cánh cổng cũng yên tĩnh lại, sau một lát bình phong từ từ lõm vào (nguyên văn là lồi lên), không ngừng bị ép kéo dài về phía sau.

    Bóng tối kéo căng bình phong trên cánh cổng thành hình dạng một khuôn mặt, một khuôn mặt to lớn, đỉnh trán thẳng tới bầu trời phía trên hẻm núi, cái cằm thì chạm vào mặt đất.

    Tất cả dị thú bên trong di tích đều nằm sấp xuống, một cử động cũng không dám, càng không dám ngẩng đầu nhìn khuôn mặt kia.

    Khuôn mặt kia có ba con ngươi đen tuyền, Tần Mục lạnh cả người khi nhìn thấy ba con ngươi này, linh hồn tựa như cũng bị bóng tối hút đi!

    Khuôn mặt kia đột nhiên mở miệng, âm thanh trầm thấp mà vang vọng, nói ngôn ngữ không ai hiểu được.

    "Kỳ khả đa, tát ma da, bàn nhược bàn nhược tát ma da, kỳ khả đa bàn nhược tát ma da... "

    Âm thanh kia vang vọng, phảng phất như vô số âm thanh hỗn tạp cùng nhau, tràn ngập sức mạnh kỳ lạ, làm cho đất đá bên trong di tích không ngừng chấn động, cung điện cũng bị chấn động đến mức vách tường rạn vỡ, trụ đá sụp đổ, vết nứt vết rách càng lúc càng lớn.

    Thậm chí ngay cả cánh cổng kia cũng đang chấn động, đá vụn rơi xuống rào rào, hiển nhiên là chống đỡ không được bao lâu.

    Nhưng vào lúc này, đột nhiên có ánh sáng rực rỡ từ trong quảng trường truyền đến, ánh sáng từ viên minh châu trong tay bộ xương khô thủ lĩnh kia toả ra, càng lúc càng sáng rực.

    Tần Mục vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy viên minh châu kia vậy mà bay lên, ánh sáng chói lọi như ráng lành, hiện ra màu sắc sặc sỡ mà kết dính.

    Ánh sáng sền sệt bao phủ hơn hai trăm bộ xương khô trên quảng trường kia, từng bộ xương khô tắm trong ánh sáng như đột nhiên sống lại.

    Tần Mục hoàn toàn ngớ ngẩn, hắn nhìn thấy, dưới ánh sáng xương khô không còn là xương khô nữa mà là từng cô gái xinh đẹp!

    Thiếu nữ môi đỏ má hồng, tiên y thắng hỏa*!
    *quần áo đỏ tươi.

    Những cô gái ngồi trong quảng trường kia, cầm đầu cũng là một cô gái, một tay nâng viên minh châu đang từ từ bay lên kia.

    Từ miệng những cô gái này vang lên ngôn ngữ kỳ lạ, cũng khó hiểu như thế.

    "Y phách hưu phách tát nan quân hà hề, quan minh đoan tĩnh vô tư giang do. . ."

    Âm thanh trong bóng tối kia dần dần trở nên vang dội lớn lao, chấn động hẻm núi, bóng tối từ bốn phương tám hướng xâm lấn vào di tích, mà âm thanh của những thiếu nữ kia cũng càng lúc càng lanh lảnh vang dội, ánh sáng tỏa ra từ minh châu cũng bắn ra phía ngoài từng làn từng làn một, như từng làn khói soi sáng khiến cho bóng đêm không ngừng tiêu tán!

    Hai loại âm thanh này như là âm thanh của Thần và Ma, không ngừng tranh đấu, khi thì ngươi vượt trên ta khi thì ta vượt trên ngươi, mà bóng tối và ánh sáng cũng đang không ngừng va chạm với nhau!

    Đây là một trận chém giết, quyết đấu làm người ta không thể tưởng tượng nổi, chấn động tâm linh của Tần Mục, hắn tuy rằng sinh sống ở Đại Khư, nhưng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy tình hình kỳ lạ như trước mắt.

    "Âm thanh này. . . "

    Tần Mục choáng váng, âm thanh của các thiếu nữ có chút tương tự như âm thanh thần thánh mà hắn nghe được khi xung kích Linh Thai bích, ý vị cũng tương tự, trong mơ mơ hồ hồ hắn cảm thấy tuy rằng từ ngữ của hai âm thanh không giống nhau, nhưng ý cảnh lại tựa hồ tương đồng.

    Hắn thử dùng nguyên khí xung kích Linh Thai bích thì trong mông lung chợt nghe được tựa như có một thanh âm từ ngoài chín tầng trời truyền đến, thần thánh, trang nghiêm, mỗi khi âm thanh này vang lên, nguyên khí của hắn liền không tự chủ được mà lui bước, không cách nào phá vỡ Linh Thai bích.

    Hai loại âm thanh còn đang tranh đấu kịch liệt, hai bên đều có tiến có lui, hai bên đều có thắng có bại, nhưng không bên nào có thể hoàn toàn đè ép đối phương.

    Âm thanh trong bóng tối kia mang theo ma tính rất mạnh, rất đáng sợ, mà âm thanh của các thiếu nữ lại mang theo thần tính, trong trẻo dễ nghe, rất cứng cỏi, thần thánh, luôn có thể tại thời điểm âm thanh ma tính đạt được ưu thế áp đảo thì xuất hiện sức mạnh mới, phá giải ma âm của đối phương.

    Ngược lại, âm thanh ma tính cũng luôn có thể tại lúc ưu thế của chính mình mất hết, rơi xuống mức thấp nhất thì đột nhiên bắn ra, dường như ngân hà chảy ngược, như hồng thủy bùng phát, khí thế bàng bạc, tràn trề sảng khoái.

    Hai loại âm thanh này đều có chỗ xảo diệu, chỗ phi phàm riêng.

    Tần Mục nghe đến mê mẩn, đột nhiên giật mình, không khỏi kích động: "Ma âm và thần âm thảo phạt lẫn nhau, thần âm này tương tự thần âm ngăn cản phá bích, như vậy mình có nên dùng ma âm để phá giải thần âm ngăn cản mình phá bích hay không đây?"

    Hắn hưng phấn hẳn lên, đây tuyệt đối là một biện pháp hay!

    Chỉ cần học được loại ma âm này thì hắn liền có thể ngâm tụng ngay lúc thần âm vang lên khi phá bích, chống lại thần âm ngoài chín tầng trời, để nguyên khí của mình phá tan Linh Thai bích!

    Chỉ cần phá bích thành công thì dựa vào "Bá thể" và "Bá thể Tam Đan công" của bản thân liền không cần phải sợ Khúc sư huynh và Tình sư tỷ này rồi!

    Nghĩ tới đây, hắn đột nhiên ngây người, giống như bị một chậu nước lạnh dội thấu tim.

    Âm thanh ngoài chín tầng trời là âm thanh của Thần, hắn dùng Ma âm đi phá Thần âm, vậy không phải nói hắn là ma bị thần phong ấn sao?

    Lẽ nào bọn Khúc sư huynh Tình sư tỷ nói không sai, bản thân mình chính là một con ma nhỏ?

    "Không, không!"

    Tần Mục lắc lắc đầu, nếu như nói chính mình là ma thì cũng chính là nói những "Bá thể" khác đều là ma cả sao?

    Thế thì vì sao còn gọi là "Bá thể"? Gọi Ma thể chẳng phải càng đúng hơn?

    "Kệ nó là Ma thể hay Bá thể, trước tiên phá bích cái đã!"

    Hắn nghĩ là làm, trước tiên từng chút từng chút một âm thầm ghi nhớ, đọc thầm ngôn ngữ, giọng nói của Ma âm trong bóng tối kia, sự thay đổi của ý cảnh, âm tiết âm sắc, khắc ghi vào lòng tất cả cung bậc cao thấp nhấp nhô, trầm bồng du dương của Ma âm.

    Mãi đến tận lúc xác nhận không có bất kỳ sai lầm nào nữa thì Tần Mục mới khống chế "Bá thể Tam đan công", điều động nguyên khí, vừa đọc thầm ma âm, vừa khống chế nguyên khí phóng về Linh Thai bích nơi mi tâm!


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  10. Bài viết được 7 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    21302766,belenba,luffie,Mr.Lookluck,netwalker,pestie,ryankai,
Trang 2 của 41 Đầu tiênĐầu tiên 123412 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status