TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 25 của 41 Đầu tiênĐầu tiên ... 15232425262735 ... CuốiCuối
Kết quả 121 đến 125 của 202

Chủ đề: Mục thần ký

  1. #121
    Ngày tham gia
    Dec 2016
    Bài viết
    349
    Xu
    5,787

    Mặc định

    MỤC THẦN KÝ

    Tác giả: Trạch Trư

    Chương 121: Kinh thành nhiều quy củ.


    Edit: Góc trên bên trái.

    Nguồn: tangthuvien.vn




    Thiếu niên Tổ sư cũng lấy một cái xương cá, vẽ lên mặt đất đồ hình hành công cảnh giới Ngũ Diệu chính mình nhìn thấy bên trong di tích, có điều cũng là tàn khuyết không đầy đủ, nói: "Ta chỉ thấy được bây nhiêu, bởi vì đồ hình này thực sự quá tổn hại, vì thế nên không khắc vào Thanh Dương điện."

    Tần Mục khẽ nhúc nhích trong lòng, vẽ ra đồ hình hành công cảnh giới Ngũ Diệu thiếu sót mà mình nhìn thấy ở Trấn Ương Cung, đối chiếu với bức vẽ của thiếu niên Tổ sư, hai tấm tàn đồ không trọn vẹn có nhiều vị trí khác nhau, nếu hợp lại, cũng có thể bù đắp một vài vị trí thiếu hụt!

    Tần Mục lại vẽ một đồ hình mới bên cạnh, bên trong đồ hình mới này chỉ thiếu hụt vài vị trí, chính là xương quai xanh nơi vai trái!

    Tuy nhiên, mặc dù công pháp tu luyện thiếu hụt vị trí xương quai xanh ở vai trái nhưng hắn cũng hoàn toàn có thể khống chế Bá thể Tam đan công để tiếp tục tu luyện rồi!

    Thiếu niên Tổ sư cẩn thận đánh giá đồ hình mới mà hắn vẽ ra này, trầm ngâm một lúc lâu, dùng xương cá vẽ vài đường bên vai trái, nói: "Ta bằng vào lý giải của mình trước tiên sửa chữa cho ngươi đồ hình hành công này, chỉ là sự tu bổ của ta chưa hẳn đã đúng, chắc chắn có sai lệch với nguyên bản. Khi ngươi quyết đấu cùng người khác và vận hành nguyên khí thì chỉ sợ chỗ vai trái này vẫn có một chút kẽ hở, nếu bản lĩnh của đối thủ tương đương ngươi thì sẽ không phát hiện được kẽ hở của ngươi. Nếu nhãn lực của đối thủ rất cao thì chỉ sợ vai trái sẽ là nhược điểm trí mạng của ngươi."

    Tần Mục tập trung tinh thần cao độ, vội vàng hỏi: "Tổ sư, nhãn lực của đối phương cao bao nhiêu mới có thể nhìn thấu kẽ hở này?"

    Thiếu niên Tổ sư trầm ngâm chốc lát, nói: "Cảnh giới Thiên Nhân hoặc là Sinh Tử."

    Tần Mục yên lòng, cười nói: "Nhóm cường giả này, ta nơi nào sẽ đi trêu chọc?"

    "Còn có vài người trẻ tuổi, tuy rằng cảnh giới không cao, thế nhưng nhãn lực lại rất cao."

    Thiếu niên Tổ sư lạnh nhạt nói: "Ví như bên trong Thái học viện liền có người trẻ tuổi như vậy. Ngươi không nên đưa mình lên quá cao, hiện nay đã không phải là thời đại chỉ dựa vào một hai môn công pháp của lão tổ tông truyền xuống liền có thể hô mây gọi gió. Đạo pháp thần thông, nếu không tiến lên mà chỉ dựa vào hai tay tổ tông truyền thụ kia thì, khà khà, sớm muộn cũng bị những người khác tiêu diệt. Ngươi có biết vì sao ta phải làm Đại Tế Ti của Thái học viện không? Đó chính là ta muốn đọc hết sở học trong thiên hạ, cũng chính là chứng kiến một thời đại mới."

    Trong ánh mắt của ông có một tia bi ai, thấp giọng nói: "Đáng tiếc, chỉ sợ ta không cách nào nhìn thấy... "

    Tuy ông coi nhẹ chuyện sống chết, không vì giờ chết của mình sắp tới mà bi ai, thế nhưng lại vì việc mình không cách nào chứng kiến một thời đại mới mà bi thương, bởi vì cái thời đại mới này là do một tay ông thúc đẩy.

    "Ta không nhìn thấy cũng không quan hệ."

    Tinh thần thiếu niên Tổ sư phấn chấn lại, cười nói: "Thế nhưng ngươi lại có thể nhìn thấy. Thiếu giáo chủ, không nên bảo thủ, tầm mắt nhất định phải rộng rãi, lòng dạ nhất định phải rộng rãi!"

    Tần Mục từ biệt thiếu niên Tổ sư, ấn tượng ông lão này mang lại cho hắn không giống những người khác trong thôn.

    Ấn tượng mà thôn dân Tàn Lão thôn mang đến cho người ta chính là một đám lão tiên sinh tốt bụng, tuy rằng đều là hung thần ác sát, nhưng tiếp xúc lâu liền phát hiện kỳ thực bọn họ đều rất hiền lành. Bọn họ dạy cho Tần Mục đạo lý làm người, dạy cho Tần Mục thủ đoạn tiếp tục sinh sống.

    Mà thiếu niên Tổ sư không có dạy cho hắn những thứ này, thiếu niên Tổ sư chính là dùng thủ đoạn dụ dỗ từng bước, cho hắn đứng ở vị trí càng cao hơn đển nhìn thế giới này.

    Đứng ở độ cao khác nhau, thế giới nhìn thấy được cũng không giống nhau.

    Gà và chim tước bay thấp, chỉ nhìn thấy những thứ như chuồng gà lợp cỏ, chỉ có thể bắt côn trùng, mổ thóc trên đất.

    Hùng ưng giương cánh, mắt nhìn ngàn dặm, đất đai ngàn dặm đều là lãnh địa săn mồi của nó.

    Muốn trở thành Thánh giáo chủ của Thiên Ma giáo, cần phải có khí phách và ánh mắt ngàn dặm.

    Đối với Tần Mục mà nói thì thu hoạch thực tế nhất của lần này vẫn là đồ hình hành công của Bá thể Tam đan công cảnh giới Ngũ Diệu, có đồ hình này, hắn mới có thể tiếp tục tu luyện, bằng không tu vi sẽ bị vây ở cảnh giới Ngũ Diệu, không thể tiến thêm.

    Hắn trở lại Sĩ Tử Cư, thử khống chế Bá thể Tam đan công, dựa theo đồ hình hành công đã được tu bổ kia khống chế nguyên khí. Con đường hành công của Bá thể Tam đan công cảnh giới Ngũ Diệu phức tạp hơn nhiều trước đó, là ở trên Đạo Dẫn Công, công pháp cơ sở của Linh Thai cảnh, lại bao trùm thêm một tầng công pháp nữa.

    Tần Mục đọc xong toàn bộ công pháp trong Đại Dục Thiên Ma kinh, tuy bên trong Đại Dục Thiên Ma kinh có rất nhiều công pháp rất là thần kỳ, thế nhưng con đường hành công có thể sánh ngang Bá thể Tam đan công cảnh giới Ngũ Diệu, cũng ít khi thấy.

    Con đường hành công của Bá thể Tam đan công cảnh giới Ngũ Diệu như là cùng một lúc khống chế ba tầng công pháp, khống chế Đạo Dẫn Công đơn giản nhất, Đạo Dẫn Công kéo con đường hành công của Linh Thai cảnh, sau đó Linh Thai cảnh lại kéo con đường hành công Ngũ Diệu cảnh, có thể nói rất phức tạp.

    Lần này, nguyên khí của hắn bừng bừng phát ra, dựa theo đồ hình hành công mà vận chuyển, đột nhiên ý thức của hắn chia thành năm phần, cùng nguyên khí cuồn cuộn đồng thời tràn vào bên trong Ngũ Diệu Thần tàng.

    Bên trong Ngũ Diệu Thần Tàng, năm ngôi sao lớn đột nhiên toả sáng!

    Bất quá lần này chưa hề xuất hiện tình huống Ngũ hành hỗn loạn rồi dập tắt lẫn nhau, mà là một luồng sáng vàng từ Kim Diệu Tinh bắn xuống dung hợp cùng một luồng ý thức của hắn, hóa thành một vị Kim Thần, tai trái đeo một con rắn, chân đạp song long, vuốt hổ trắng tinh, cầm trong tay một cái búa lớn (giống thần Thor quá).

    Tần Mục cẩn thận từng li từng tí một khống chế đường đi của nguyên khí, để hư ảnh Kim Thần không ngừng rút lấy ánh sáng từ Kim Diệu Tinh.

    Tinh quang tạo thành hư ảnh Kim Thần, loại tinh quang này liền gọi là tinh lực, là sức mạnh của ngôi sao.

    Cùng lúc đó, bên trong Mộc Diệu Tinh cũng có một luồng tinh quang bắn xuống, tương dung cùng một luồng ý thức của hắn, hóa thành một vị Mộc Thần, đầu người, thân chim, chân chim, chân đạp song long, cầm trong tay một cây roi liễu.

    Bên trong Thủy Diệu Tinh cũng có một luồng tinh quang bắn xuống, dung hợp cùng luồng ý thức thứ ba của hắn, hóa thành hư ảnh Thủy Thần đầu người, tóc đỏ, thân rắn, cầm trong tay Tam Xoa kích.

    Ánh sáng bắn ra từ Hỏa Diệu Tinh dung hợp cùng luồng ý thức thứ tư của hắn, hóa thành hư ảnh Hỏa Thần thân thú mặt người, chân đạp song long, cầm trong tay hồ lô lửa.

    Ánh sáng phóng ra từ Thổ Diệu Tinh dung hợp cùng luồng ý thức cuối cùng của hắn, hóa thành hư ảnh Thổ Thần đầu người mình rắn, sau lưng có hai cánh cửa, trên cánh cửa kia còn có chữ viết, có điều bởi vì là hư ảnh nên mơ hồ không rõ, không nhìn ra là viết cái gì.

    Nguyên khí của hắn dung hợp cùng hư ảnh năm vị Thần này, giữa nguyên khí và tinh lực vậy mà đang từ từ chuyển đổi qua lại, tình huống này làm cho hắn không rõ.

    "Nguyên khí chuyển đổi thành tinh lực, tinh lực chuyển đổi thành nguyên khí, chuyển đổi lẫn nhau, có không có biến hóa gì đó hay không đây?"

    Tần Mục buồn bực, tinh tế lĩnh hội, vẫn chưa phát hiện ra có gì khác trong này, chẳng qua là cảm thấy khi nguyên khí chuyển hóa thành tinh lực thì chính mình mơ hồ cảm giác được trong tinh không có một sức mạnh không tên đang rục rà rục rịch, nhưng cụ thể là sức mạnh nào thì hắn không biết được.

    Mà khi tinh lực chuyển hóa thành nguyên khí thì hắn phát hiện tu vi của mình tăng lên không ít.

    "Không phải là chuyện xấu."

    Hắn hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng đồ hình hành công cảnh giới Ngũ Diệu còn có một chút kẽ hở, nhưng cũng may là có thể tu luyện, sẽ không động một chút liền tẩu hỏa nhập ma.

    "Bây giờ cách thời gian nhập học của Thái học viện còn có một quãng thời gian, nên trở về Thính Vũ các một chuyến, đón Hồ Linh Nhi tới nơi này. Hơn nữa ta còn đáp ứng phải tiếp tục trị liệu cho người trong hẻm Hoa."

    Tần Mục đi ra ngoài khỏi chỗ ở, liền thấy trước mặt có một đám sĩ tử đang đi tới.

    Khu vực chỗ hắn ở này tách biệt với thần thông giả, là nơi ở của sĩ tử cảnh giới Linh Thai và cảnh giới Ngũ Diệu, những sĩ tử trong Thái học viện thấp hơn cảnh giới Lục Hợp đều ở nơi này. Thái học viện mở ra, rất nhiều sĩ tử khóa trước từ nơi khác trở về, bọn họ nhập học sớm hơn Tần Mục mấy năm, tu vi thâm hậu, nhưng chỉ cần chưa đột phá đến cảnh giới Lục Hợp, liền vẫn ở lại nơi này.

    Hàng năm, Thái học viện đều cho sĩ tử tiểu học mười tiêu chuẩn, sĩ tử tiểu học muốn trong ba năm rưỡi đột phá đến cảnh giới Lục Hợp là rất khó, bởi vậy bên trong Thái học viện số lượng sĩ tử tiểu học cũng không ít.

    Những sĩ tử này lướt qua bên người Tần Mục, một sĩ tử trong đó đánh giá Tần Mục một chút, nói: "Vị sư đệ này, nghe nói trong viện đã đến một tên vứt bỏ dân của Đại Khư, ngươi biết hắn ở nơi nào không?"

    Tần Mục ngơ ngác, nói: "Sư huynh tìm vứt bỏ dân kia có chuyện gì?"

    Sĩ tử kia nói: "Vứt bỏ dân là tiện dân chỉ có thể làm nô lệ, không nghĩ tới Hoàng Đế vậy mà để vứt bỏ dân trở thành sĩ tử của Thái học viện ta, đây là bôi nhọ chúng ta. Chúng ta nghe được chuyện này, sục sôi căm phẫn, dự định để hắn biết khó mà lui, không nên ở lại Thái học viện. Hắn ở lại, chúng ta còn mặt mũi nào?"

    Ánh mắt Tần Mục lấp lóe: "Thì ra là như vậy. Ta đã từng thấy vứt bỏ dân kia, liền ở gần đây. Không bằng ta dẫn các ngươi qua đó?"

    Hơn mười tên sĩ tử này không khỏi vui vẻ, dồn dập chắp tay cười nói: "Làm phiền sư đệ!"

    "Mấy vị sư huynh khách sáo rồi."

    Tần Mục nói: "Ta cũng xuất thân từ danh môn, gia tộc quyền quý, nhưng lại học chung cùng vứt bỏ dân, xấu hổ đến hận không thể đào một cái động chui vào. Đúng rồi, ta họ Tần."

    "Họ Tần?"

    Những sĩ tử này đều kinh ngạc, trong đó có một vị sĩ tử khách sáo nói: "Hóa ra là huynh đệ Tần gia. Tần gia kinh thành, quả thực là danh môn vọng tộc, học chung cùng vứt bỏ dân thật là nhục nhã cửa nhà. Tần gia nhiều tướng tài, cả nhà trung nghĩa, tuy ta nhập học trước ngươi hai năm, nhưng không dám tự xưng là sư huynh, ngươi ta gọi nhau là huynh đệ."

    Một vị sĩ tử khác cười nói: "Cha ta khai thác mỏ ở Hổ Hành sơn, hàng năm đều phải chở tới đây mấy trăm vứt bỏ dân mua được từ biên quan, năm nào cũng đều chết đi mấy trăm, không thể không tiếp tục mua. Khà khà, không nghĩ tới ta vậy mà học chung một viện với vứt bỏ dân, cha ta mà biết, nhất định sẽ rất là tức giận, nói ta làm bạn cùng nô lệ."

    Một cô gái nói: "Chuyện lần này ta cũng nghe nói, Hoàng Đế mượn cơ hội gõ quần thần, vì lẽ đó để vứt bỏ dân tiến vào Thái học viện, kỳ thực cũng có ý chiếm đoạt Đại Khư. Hoàng Đế thừa nhận vứt bỏ dân là con dân của Duyên Khang quốc, chẳng phải thừa nhận Đại Khư cũng là đất đai của Duyên Khang quốc sao? Chỉ là Hoàng Đế cân nhắc không chu đáo, đưa vứt bỏ dân vào Thái học viện, bỏ qua cảm nhận của những sĩ tử chúng ta."

    Tần Mục cùng những sĩ tử này một đường đi tới phần cuối của Sĩ Tử Cư, một đường tán dóc, tới gần một căn phòng có tường vây bao quanh ở phần cuối Sĩ Tử Cư, rất là yên tĩnh, Tần Mục cười nói: "Mấy vị sư huynh, nơi này là chỗ ở của vứt bỏ dân kia, các ngươi chờ một chút."

    Hắn tiến lên gõ cửa, sau một lát, cửa phòng mở ra, từ sau cửa thò ra một khuôn mặt tròn vo, nhìn thấy Tần Mục thì hơi run run, cười nói: "Tần huynh đệ... "

    Tần Mục đẩy cửa đi vào, mọi người nối đuôi nhau cùng vào, đẩy sĩ tử thân thể mập ú kia vào giữa phòng.

    Tần Mục đóng cửa phòng lại, cài then cửa, khuôn mặt phẳng lặng như mặt nước: "Đúng rồi, mấy vị sư huynh, Thái học viện cho phép giết người không?"

    Những sĩ tử kia đều ngơ ngác, một vị sĩ tử bật cười nói: "Tần huynh đệ, chúng ta chỉ là muốn dạy dỗ tên vứt bỏ dân này một chút, đuổi hắn ra khỏi Thái học viện mà thôi. Còn như giết người hả? Nếu giết hắn, chúng ta đều sẽ bị đuổi ra Thái học viện, đánh hắn một trận là tốt rồi!"

    Tần Mục có chút không vui, phẫn nộ nói: "Kinh thành thật nhiều quy củ, lại không thể tùy tiện giết người. Nếu là ở Đại Khư chúng ta mà giết mười mấy người thì căn bản là không ai hỏi đến... "


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  2. Bài viết được 9 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    21302766,adbn,bbbbnnnn,belenba,bradrangon,danchoicapxa,ryankai,Soujiro_Seita,whyttt,
  3. #122
    Ngày tham gia
    Dec 2016
    Bài viết
    349
    Xu
    5,787

    Mặc định

    MỤC THẦN KÝ

    Tác giả: Trạch Trư

    Chương 122: Vô địch Ngũ Diệu.

    Edit: Góc trên bên trái.

    Nguồn: tangthuvien.vn



    Lời hắn vừa nói ra, rất nhiều sĩ tử trong phòng đều cảm thấy có chút không đúng lắm, nhưng vào lúc này, đột nhiên giữa bầu trời bắt đầu tí tách mưa.

    Theo tiếng mưa rơi chính là âm luật kỳ lạ, thịch thịch thịch, phảng phất có một người khống lồ cực kỳ hùng tráng lấy trời đất làm đàn tranh, lấy sợi mưa làm dây đàn, bất chấp tất cả, không cần cung, giác, thương, vũ, trưng*, đàn loạn xạ một hơi!
    * cung, giác, thương, vũ, trưng: 5 âm thời cổ, giống đồ rê mi pha sol la si hiện nay.

    Thế nhưng bên trong âm luật quái lạ này lại có một loại ma lực đoạt hồn phách người, trong chớp mắt lọt vào tai liền cảm thấy nguyên khí tản đi, ý thức lỏng ra, Linh Thai tan tác, Ngũ Diệu tán loạn, không nhịn được muốn múa theo âm luật này.

    Âm luật kia càng cao vút sục sôi, trong lòng mọi người bên trong phòng biết là không ổn, đang muốn mạnh mẽ phá vỡ pháp thuật Ma âm này thì đột nhiên một tay Tần Mục kết ấn, đấm ra một quyền!

    Nhật Chiếu Dương Hồn Không Trung Luyện!

    Một quyền này của hắn nổ ra, một tiếng sấm kinh thiên động địa từ giữa sân bùng phát, đánh cho thần hồn mọi người điên đảo, hồn phách dao động, ý chí bất ổn, lập tức không còn cách nào chống cự lại Ma âm kia, từng người từng người khoa tay múa chân, cười ha ha, vừa múa vừa hát trong phòng này.

    Đột nhiên, âm luật kia lại biến đổi, phảng phất bản thân lọt vào chiến trường Thần Ma đang chém giết, binh khí, ngựa sắt phả vào mặt, nhấn chìm bọn họ, chân thực đến nỗi khiến bọn họ không nhịn được phải đánh trả!

    Việc đánh trả này không phải là chuyện nhỏ, mặc dù có người thần trí còn tỉnh táo một phần cũng không thể không đón đỡ đòn đánh của người bên cạnh, chỉ cần giơ tay ứng phó, thần trí liền bị âm luật kia phá bỏ, đột nhiên thất thủ!

    Ầm ầm!

    Trong phòng, các loại chiêu thức bắn ra, pháp thuật bay loạn, trong khoảnh khắc trên người mọi người đã có vết máu, không ít người bị đau, thần trí tỉnh lại, nhưng vào lúc này, Tần Mục tựa như quỷ mị lượn lờ xung quanh mọi người, hễ ai tỉnh lại liền bị hắn chỉ tay bắn bay!

    Đạn Chỉ Kinh Lôi Tỳ Bà Thủ!

    Chỉ của hắn kèm theo âm luật, thiêu, mạt, câu, dịch, đả, trích, đạn, ác liệt đến cực điểm, bên trong âm luật làm người điên cuồng kia còn kèm theo từng tiếng sấm sét nổ vang, không khí không ngừng chấn động, còn có tiếng vật nặng va vào nhau không ngừng truyền đến.

    Sau một lát, trong khu nhà nhỏ chỉ còn dư lại Vệ Dung còn đang vừa múa vừa hát vừa nhảy.

    Tần Mục thu tay lại, nước mưa đầy trời biến mất, âm luật cũng tự biến mất, lúc này Vệ Dung mới thanh tỉnh lại, vội vàng nhìn chung quanh, chỉ thấy bên trong khu nhà của mình đâu đâu cũng có vết chân, hoa cỏ trong sân cũng bị phá huỷ, không khỏi thay đổi sắc mặt, thất thanh nói: "Tần huynh đệ, đã xảy ra chuyện gì?"

    "Mượn quý bảo địa, dạy dỗ mấy tên sư huynh thiếu hiểu biết một chút."

    Tần Mục cười nói: "Chỗ của ngươi hẻo lánh, lúc đánh bọn họ sẽ không có ai ngăn cản."

    Vệ Dung líu lưỡi, vội vàng nhìn về phía tường vây trong khu nhà của mình, chỉ thấy thân thể từng tên từng tên sĩ tử treo trên tường, đầu cắm vào tường, không còn sức mà nhúc nhích.

    Sắc mặt Vệ Dung vàng như đất: "Huynh đệ, ngươi gây họa lớn rồi! Những sĩ tử này đến Thái học viện trước chúng ta mấy năm, có thể tiến vào Thái học viện, ai không phải là con cháu của thế gia đại phiệt? Bây giờ bị ngươi đánh, phải làm sao đây?"

    Tần Mục buồn bực nói: "Ta không đánh bọn họ, chờ bọn họ đánh ta à? Đánh cũng đã đánh, còn có thể làm sao?"

    Vệ Dung liên tục giậm chân, nói: "Ngươi mượn nhà của ta đánh bọn họ, ta là Vệ gia, bọn họ không dám làm gì ta, thế nhưng ngươi nhất định là không may. Ai, ai, làm thế nào cho phải... "

    Tần Mục đi ra ngoài, cười nói: "Bọn họ muốn dạy dỗ ta, liền phải có giác ngộ bị ta dạy dỗ."

    Hắn đi tới ngoài sân, chỉ thấy trên vách tường lộ ra một đầu lại một đầu người, Tần Mục nhìn qua một lần rồi cất bước đi về phía trước.

    "Vứt bỏ dân... "

    Một sĩ tử tỉnh lại, hữu khí vô lực nói: "Ngươi dám ám toán chúng ta, chờ chúng ta khôi phục như cũ, ngươi chết chắc rồi... "

    Sắc mặt Tần Mục chìm xuống: "Còn dám nhắc tới chữ vứt bỏ dân, ta thấy ngươi một lần liền đánh ngươi một lần!"

    "Vứt bỏ dân!"

    Tần Mục lôi tên sĩ tử này ra khỏi tường, mang hắn đi tới trước chỗ ở của mình, nguyên khí bắn ra, căng thân thể tên sĩ tử này đến thẳng tắp, xem hắn như là một cây bút lớn, dùng máu trên đầu hắn viết chữ lên tường.

    Tần Mục viết hai hàng chữ, lại viết một hàng chữ lên cửa, sau đó quẳng tên sĩ tử mặt đầy máu này lên mặt đất, sĩ tử này bị hắn cắm vào trong đất, chỉ còn chừa lại cái đầu ở bên ngoài, vừa tức vừa vội, hôn mê.

    Sĩ tử khác lần lượt tỉnh lại, dồn dập rút đầu ra khỏi tường, trên mặt từng người mang theo vẻ xấu hổ, âm tình bất định. Bọn họ nhất thời không tìm hiểu, bị Tần Mục đánh lén, đánh lén này không phải đánh lén cơ thể bọn họ mà là đánh lén hồn phách của bọn họ, là loại đánh lén khó đề phòng nhất.

    Nếu là pháp thuật nhằm vào thân thể của bọn họ thì ngược lại dễ đề phòng, tu vi thực lực của bọn họ không kém Tần Mục bao nhiêu, hơn nữa người đông thế mạnh, Tần Mục có đánh lén thì nhiều nhất cũng chỉ có thể đánh ngã một hai người, mà pháp thuật nhằm vào hồn phách vậy thì không phải chuyện nhỏ.

    Tần Mục dùng Đạn Chỉ Kinh Lôi Tỳ Bà Thủ cải tiến trực tiếp khống hồn, khống chế hồn phách, ý thức của bọn họ, khi bọn họ cố gắng thoát ra thì chiêu Nhật Chiếu Dương Hồn Không Trung Luyện này lại làm cho hồn vía bọn họ lên mây, lập tức dồn dập gặp xui xẻo, ngay cả sức hoàn thủ đều không có, toàn bộ liền bị đánh bất tỉnh, đầu ghim vào tường.

    Vệ Dung vội vàng nói: "Mấy vị sư huynh, ta là Vệ gia phủ Quốc Công, không quan hệ với việc này!"

    Mười mấy vị sĩ tử này hai mặt nhìn nhau, một vị sĩ tử than thở: "Lần này thất bại, bị tiểu tử mới tới ám hại, mặt mũi mất sạch. Huynh đệ Vệ gia, chuyện này ngươi không được truyền đi, chừa cho chúng ta chút mặt mũi."

    Vệ Dung thở phào nhẹ nhõm, nói: "Các ngươi yên tâm, miệng ta luôn luôn kín như bưng, chắc chắn sẽ không nói với người khác việc này. Mấy vị sư huynh, có tính toán gì không?"

    "Đương nhiên là lấy lại thể diện."

    Rất nhiều sĩ tử không mặt mũi nào ở lại, đồng loạt đi ra, nói: "Bây giờ gác lại, chữa khỏi vết thương đã, ngày mai lấy lại mặt mũi!"

    "Lần này hắn có thể xuất kỳ bất ý đánh chúng ta trở tay không kịp, ngày mai phải cho hắn đẹp mặt!"

    Vệ Dung líu lưỡi, thầm nói: "Tần huynh đệ càng ngày càng lợi hại, đánh bay Lăng Vân đạo nhân không nói, còn làm ra chiêu này, ngay cả ta không để ý cũng bị hắn dùng Ma âm khống chế. Tuy nhiên những người này đã có phòng bị, ngày mai hắn hẳn là đẹp mặt. Dù sao thì những sĩ tử này cũng đến Thái học viện trước mấy năm, sở học ngộ ra hơn chúng ta quá nhiều. bên trong Thiên Lục lâu của Thái học viện có rất nhiều tuyệt học trấn giáo của các phái các tông... "

    Mười mấy vị sĩ tử ngang qua chỗ ở của Tần Mục, lơ đãng ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy trên tường viết hai hàng chữ đầy máu me: "Quét ngang kinh thành không địch thủ, chân đá tám trăm thái học sĩ!"

    Trên cửa cũng viết bốn chữ: "Vô địch Ngũ Diệu!"

    Mà trên mặt đất trước cửa còn cắm một người.

    Sắc mặt mọi người tái nhợt, tiến lên kéo người này ra khỏi mặt đất, nói: "Trước tiên giữ lại những chữ này, ngày mai nhục nhã hắn!"

    Tần Mục mua ít thứ trên đường nhét đầy bụng, sau đó ở Thính Vũ các tiếp tục khám bệnh miễn phí, ở kinh thành hắn đã có chút danh tiếng, ngay cả những nhà quý nhân quan to cũng nghe được có một vị thần y thiếu niên đã đến hẻm Hoa, chuyên môn trị liệu bệnh phụ khoa khó chữa.

    Cũng có đàn ông nghe tiếng mà đến, ai đến Tần Mục cũng không cự tuyệt, tất cả đều trị liệu, tuy nhiên vẫn là gặp phải vài loại chứng bệnh trị liệu không được, loại bệnh này rất là quái lạ, không có bất kỳ nguyên nhân sinh bệnh, nhưng người lại từ từ gầy đi, những bệnh nhân được đưa đến đây đã gầy đến mức chỉ còn dư lại da và xương.

    Có năm người mắc loại bệnh này, được mấy tên tướng sĩ đồng thời khiêng lại đây.

    Tần Mục nhìn chốc lát, nói: "Đây là vu độc, nếu đưa đến đây sớm một chút thì ta còn có thể trị liệu, thế nhưng hiện tại, người đã chết rồi, ta cứu không được."

    Tướng sĩ cầm đầu giận dữ, quát lên: "Tên lang băm này, rõ ràng người ta còn có hơi thở, còn sống, ngươi lại nói chết rồi là ý gì?"

    Tần Mục lắc đầu, nói: "Đã chết rồi, chỉ là thân thể còn sống thôi. Trong người bọn họ chính là vu độc của Man Địch quốc, vu độc không giống như độc bình thường, độc bình thường chỉ nhằm vào thân thể và thần kinh, mà vu độc lại nhằm vào hồn phách. Hồn phách của bọn họ bị hạ độc, đã chết năm, sáu ngày rồi, người này đã chết hơn mười ngày rồi."

    Cặp mắt tướng sĩ kia đỏ hoe, nói: "Chúng ta là người từ biên quan đến, biên quan đang chiến tranh cùng Man Địch quốc, trên chiến trường, bọn họ bị một man tử có sừng trên đầu của Man Địch quốc dùng tấm gương chiếu trúng, sau khi trở lại liền bắt đầu gầy yếu, bất luận ăn cái gì đều không mập lên được, linh đan diệu dược cũng không được. Quân y nói, hắn cứu không được, ở lại biên quan chỉ có chờ chết, tướng quân liền để mấy huynh đệ chúng ta trở về, thần y, ngươi nhất định phải cứu mấy huynh đệ này của chúng ta... "

    Tần Mục lắc đầu: "Hồn phách đã chết, ta cứu không được. Các ngươi về đi thôi."

    Tướng sĩ kia khóc lớn, mang theo binh sĩ khiêng năm người này đi.

    Tần Mục đột nhiên nói: "Vị tướng quân này, ta cho ngươi một toa thuốc, nếu lại có thêm người trúng loại độc chất này, dùng phương thuốc của ta có thể cứu mạng."

    Tướng sĩ kia vội vã dừng bước, Tần Mục cầm bút viết phương thuốc giao cho hắn, nói: "Toa thuốc này gọi là Thuần Dương luyện trùng đan, có thể khắc chế sự tấn công của hồn trùng bên trong vu độc."

    Tướng sĩ kia vừa mừng vừa sợ, đột nhiên quỳ xuống đất, trùng trùng lớp lớp dập đầu mấy cái.

    Tần Mục vội vã đỡ hắn đứng dậy: "Sao lại đến mức như vậy?"

    Tướng sĩ kia gạt lệ, xoay người rời đi.

    Tần Mục thu hồi ánh mắt, tiếp tục ngồi xuống trị liệu.

    Loại chất độc như vu độc này hắn đã nghe dược sư nói qua, là một loại vu pháp vu thuật. Hằng ngày Đại vu dùng độc trùng luyện độc, hấp thu hồn phách và cả độc tố của độc trùng, luyện vào trong hồn phách của mình. Khi giết địch thì bọn họ không cần trực tiếp hạ độc, mà là dùng biện pháp kiểu ném đá giấu tay, khiến đối phương trúng độc, tình huống trúng độc rất là quái lạ.

    Kỳ thực vu thuật vu độc là pháp môn nhằm vào hồn phách, hạ độc hồn phách, hoàn toàn khác với độc bình thường, dùng giải dược bình thường để giải không có bất kỳ tác dụng gì.

    Vu độc nhằm vào hồn phách, bởi vậy phương pháp hạ độc cũng không thể dùng lẽ thường đến lý giải, ví dụ như phương pháp vẽ hình, cắt hình người giấy, viết tên và ngày sinh của đối phương, dùng kim đâm, vu độc bên trong hồn phách của mình thông qua kim đâm trồng vào bên trong hồn phách của đối phương. Hoặc là bện người cỏ rồi bắn tên vào người cỏ, bảy ngày bắn chết hồn phách đối phương. Những thứ này đều là vu độc vu pháp, rất là quỷ tà.

    Tần Mục lại trị liệu mấy người, đột nhiên một cái kiệu quan chóp nhọn tiến vào Thính Vũ các, từ trong kiệu có một ông lão mặc quan phục bước xuống, tiến thẳng lên hai bước ôm quyền chào Tần Mục, nói: "Tiểu thần y, cứu mạng!"

    Tần Mục vô cùng kinh ngạc, chỉ thấy trên người ông lão này mặc quan phục của quan lớn, hẳn là đại thần trong triều, nói: "Khí sắc lão tiên sinh rất tốt, cần gì ta cứu mạng?"

    Ông lão kia nói: "Là trong nhà ta có một vị bệnh nhân, bệnh nặng không tầm thường, điều trị không biết bao nhiêu y sư, thái y cũng gặp vô số, nhưng vẫn không có tác dụng. Nghe nói trong thành có một vị thần y mới đến, bởi vậy bảo ta tới xin thần y cứu mạng!"

    Phó Khánh Duẫn đứng bên cạnh cười dài nói: "Lâu rồi không thấy Nhạn đại nhân tới hẻm Hoa đấy!"

    Sắc mặt ông lão kia ửng đỏ, ho khan nói: "Ta từng tới sao? Phó tỷ tỷ, ta không nhận ra ngươi, chớ có nói đùa. Thần y, kính xin lên kiệu theo ta đi một lần, cứu mạng, thực sự cứu mạng!"

    Tần Mục chần chờ một chút rồi đứng dậy tiến vào trong kiệu, ông lão kia cũng đi vào trong kiệu, khiêng kiệu chính là hai tên lực sĩ, nhún người nhảy lên, bước trên mây mà đi.

    Tần Mục vén rèm lên nhìn ra ngoài, chỉ thấy cỗ kiệu này trôi nổi bồng bềnh, đi về hướng trung tâm của kinh thành, mà đến vị trí trung tâm kinh thành, bầu trời có từng đoá từng đoá hoa sen được tạo thành từ kim quang, bên trên có mấy đại tướng mặc giáp vàng đang đứng yên, bảo vệ bầu trời Hoàng thành, thực lực cực kỳ đáng sợ.

    Những đại tướng giáp vàng này chẳng hề quan tâm gì đến cỗ kiệu này, mặc cho cỗ kiệu đi tới hoàng thành.

    Tần Mục thả rèm xuống, nhìn về ông lão phía đối diện, nói: "Vị bệnh nhân trong nhà Nhạn đại nhân, lai lịch không nhỏ nha."

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Ngân, ngày 09-10-2017 lúc 12:09.

  4. Bài viết được 7 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    21302766,adbn,bbbbnnnn,belenba,bradrangon,ryankai,Soujiro_Seita,
  5. #123
    Ngày tham gia
    Dec 2016
    Bài viết
    349
    Xu
    5,787

    Mặc định

    MỤC THẦN KÝ

    Tác giả: Trạch Trư

    Chương 123: Đẹp như một bài ca.

    Edit: Góc trên bên trái.

    Nguồn: tangthuvien.vn



    Vị Nhạn đại nhân kia vuốt vuốt chòm râu, cười nói: "Nếu như chuyện này không phải nhỏ thì cũng không đến nỗi để ta tự mình đến mời thần y. Tần sĩ tử, ngươi có biết đằng sau chuyện Hoàng Đế không truy cứu ngươi là vứt bỏ dân có công lao của ai không?"

    Tần Mục ngạc nhiên, ngày đó, trước Thái Học điện, Duyên Phong Đế lời lẽ hùng hồn, sục sôi phấn khích, hắn còn cho rằng Duyên Phong Đế muốn mượn cái thân phận dân Đại Khư bị vứt bỏ của hắn để gõ quần thần một phát, giờ nghe ý của vị Nhạn đại nhân này thì tựa hồ trong đó có công lao của lão.

    "Nguyện nghe tỏ tường."

    "Lúc đó, ta nói với Hoàng Đế, ngươi chính là thần y có thể chữa bệnh cho người kia, vì lẽ đó Hoàng Đế không truy cứu chuyện vì sao một tên vứt bỏ dân như ngươi có thể tránh thoát Thị Kính tiến vào Duyên Khang."

    Nhạn đại nhân khẽ mỉm cười: "Nếu không có câu nói này của ta, ngươi cho rằng ngươi có thể trở thành thái học sĩ? Tốt xấu gì thì sĩ tử Thái học cũng là quan bát phẩm, há có thể tùy tiện cho dân Đại Khư bị Thần vứt bỏ lẫn vào Duyên Khang quốc ta sao? Đây chính là tội xúc phạm Thần đấy!"

    Ánh mắt Tần Mục lấp lóe, than thở: "Nếu ta trị cho người kia không khỏi thì đầu của ta... "

    Nhạn đại người cười nói: "Không gánh nổi."

    Sắc mặt Tần Mục tối sầm.

    Kiệu quan rơi xuống đất, lực sĩ vén rèm lên, Nhạn đại nhân mỉm cười ra hiệu, Tần Mục hít vào một hơi thật dài, cất bước đi ra cỗ kiệu, Nhạn đại nhân cũng xuống kiệu, đi tới trước dẫn đường, thấp giọng nói: "Lai lịch người kia rất lớn, ngươi không thể làm càn, hiểu chưa?"

    Tần Mục theo sát lão, cười nói: "Liên quan đến tính mạng của ta và tương lai của Nhạn đại nhân, đương nhiên ta sẽ không làm càn."

    Nhạn đại nhân khẽ mỉm cười, thản nhiên nói: "Ngươi biết là tốt rồi. Cháu ta cũng ở Thái học viện, nhập học sớm hơn ngươi hai năm, nếu ngươi chữa khỏi cho người kia, ta có thể để cho cháu ta chiếu cố ngươi một chút. Cháu ta cũng là tài học hơn người, nhập học ở cảnh giới Ngũ Diệu."

    Sắc mặt Tần Mục quái lạ: "Không biết trong những tên sĩ tử mà ta đánh ngày hôm qua, có cháu của lão hay không... "

    Nơi này là nội viện trong hoàng cung, vị trí thật giống như là hậu cung, cung điện trùng trùng lớp lớp, đình viện sâu hun hút, dọc theo đường đi Tần Mục chỉ có thể nhìn thấy một ít cung nữ và nam giới mặt trắng không râu.

    "Lẽ nào là thái giám trong truyền thuyết?" Tần Mục thầm nghĩ.

    Nhạn đại nhân dẫn hắn đi tới một đại viện sâu trong cung điện, chỉ thấy nơi này dù xanh vàng rực rỡ, lại có vẻ vắng ngắt, ít đi một chút mùi vị khói lửa nhân gian.

    Giờ phút này, bên trong điện có hai mươi, ba mươi người, trong đó đa số là cung nữ cùng hoạn quan, còn có mấy vị thái y hầu hạ bên ngoài giường ngọc, giường ngọc có rèm che ngăn cách, bên trong nằm một người, từa tựa như một cô gái.

    "Thần y hẻm Hoa đến à?"

    Một vị thái y quét mắt về phía Tần Mục, cười lạnh nói: "Nhạn đại nhân, ngươi cũng hồ đồ rồi, lại dám để cái tên xem bệnh cho gái lầu xanh đến xem bệnh cho Thái hậu nương nương, gan to bằng trời mà."

    Nhạn đại nhân lạnh nhạt nói: "Lúc trước Tiêu thái y cũng nói như vậy, sau đó Tiêu thái y chết mất tiêu. Đúng rồi, Tần tiểu ca, quên nói cho ngươi, Tiêu thái y và mấy vị thái y này, đều là tiên sinh ở Thái Y thự trong Thái Y điện của Thái học viện, tương lai là người dạy y thuật cho ngươi đấy."

    Tần Mục khom người chào mấy vị thái y này, mấy vị thái y đều cười lạnh, chắp hai tay sau lưng không thèm đáp lễ. Khúc thái y cười lạnh nói: "Tuổi còn đái dầm như thế mà đã đi ra giả danh lừa bịp, ngươi vẫn chưa học đủ thủ pháp luyện đan đấy chứ?"

    Tần Mục lộ ra nụ cười như ánh mặt trời, tựa như một chàng trai rạng rỡ như ánh mặt trời: "Mấy vị lão sư, lúc trước Tiêu thái y cũng nói như vậy, sau đó hắn chết rồi."

    Sắc mặt mấy vị thái y tái xanh.

    Tần Mục tiến lên, đi tới giường ngọc, ngồi lên ghế ngọc, nói: "Thái hậu."

    Phía trong màn có một bàn tay duỗi ra, đặt ở một bên giường, Tần Mục bắt mạch, sau một lát, quay đầu lại nói: "Mấy vị có ngân châm không?"

    Một vị thái y già tiến lên, đưa ngân châm của mình cho hắn, Tần Mục cầm ngân châm, đâm nhẹ vào đầu ngón tay của Thái hậu, Nhạn đại nhân tằng hắng một cái, nói nhỏ: "Tội chết... "

    "Nhạn đại nhân, chúng ta cùng gánh."

    Tần Mục bắn ra nguyên khí, đưa giọt máu này lên giữa không trung, ngưng mắt nhìn.

    "Mở!"

    Hắn quát khẽ một tiếng, mở ra Thần Tiêu Thiên Nhãn nhìn vào bên trong giọt máu, đồng thời năm ngón tay chúm lại rồi đột nhiên mở rộng ra ngoài, lập tức giọt máu kia phồng lên, biến thành một quả cầu lớn màu đỏ tươi.

    Tần Mục chần chờ một chút, lại quát khẽ một tiếng: "Mở!"

    Vô số trận văn xoay tròn trong tròng mắt hắn, hình thành tầng thứ hai Thanh Tiêu Thiên Nhãn!

    Tần Mục chỉ cảm thấy nguyên khí có chút không đủ, khó mà tiếp tục, quay đầu lại nói: "Nhạn đại nhân, có thể cho ta mượn dùng tu vi nguyên khí của ngươi một chút hay không?"

    Nhạn đại nhân tiến lên, nguyên khí tràn vào trong cơ thể hắn, thấp giọng nói: "Tiểu thần y, ngươi có chắc chắn hay không đấy... "

    Thân thể Tần Mục chấn động mạnh, đưa nguyên khí của lão tràn vào hai mắt của mình, ong ong ong, tầng tầng thần nhãn mở ra, để hắn nhìn giọt máu này rõ rõ ràng ràng, tất cả những thứ ẩn giấu bên trong đều không thể giấu diếm được con mắt của hắn. Người mù truyền thụ toàn bộ Cửu Trọng Thiên Khai Nhãn pháp cho hắn, chỉ là hiện nay tu vi Tần Mục còn yếu, không cách nào mở hết được Cửu Trọng Thiên, chỉ có thể mượn tu vi của Nhạn đại nhân để sử dụng.

    Mắt Tần Mục lộ ra thần quang, hai vệt thần quang kia từ trong mắt hắn bắn ra, dài đến khoảng một tấc, đột nhiên, Tần Mục xốc màn trướng lên, thần quang trong mắt tăng vọt, chiếu vào Thái hậu nương nương trên giường.

    Vị Thái hậu nương nương kia cũng không thể ngờ rằng hắn vậy mà cả gan làm loạn như vậy, lại dám xốc màn trướng lên, lập tức con ngươi chiếu về phía hắn, ánh mắt tựa như sấm chớp giữa trời quang, không giận tự uy.

    Tần Mục đối mắt cùng bà, thần quang trong mắt tản đi: "Ta đã nhìn ra chứng bệnh của Thái hậu. Thái hậu bị trúng độc."

    Tuy Thái hậu nương nương nằm trên giường bệnh, dung nhan đã già, thế nhưng vẫn có thể thấy được tư thái mẫu nghi thiên hạ lúc trước, là một người hiếm thấy, nhắm mắt lại nói: "Thân thể Ai gia càng ngày càng yếu, thái y của Thái Y thự có người nói là bị bệnh, có người nói là trúng độc, không có kết luận rõ ràng. Sao ngươi lại xác định là Ai gia trúng độc?"

    "Loại độc trong cơ thể nương nương gọi là Thiên Cơ độc."

    Tần Mục nói: "Loại độc chất này là kỳ độc được luyện từ ngàn loại độc vật đan xen vòng vòng vào nhau. Sau khi luyện thành, độc tính của Thiên Cơ độc thiên biến vạn hóa, hầu như không có thuốc nào chữa được, bất luận một loại thuốc giải nào đều sẽ làm cho độc tính xảy ra một loại biến hóa khác, khiến thuốc giải vô dụng. Số lần điều trị càng nhiều, độc tính càng ăn sâu, dằn vặt càng tàn nhẫn, nương nương trúng độc đã lâu, may mắn là tu vi của nương nương thâm hậu, hơn nữa có vài thái y không có chữa bệnh cho nương nương mà là dùng linh đan diệu dược kéo dài tính mạng cho nương nương, bằng không hậu quả khó mà lường được."

    Tinh thần mấy vị thái y của Thái Y thự đều chấn động mạnh, liếc mắt nhìn nhau, im lặng không lên tiếng.

    Thái hậu nương nương thở hồng hộc nói: "Mấy vị thái y, có loại chất độc này sao?"

    Dư thái y khom người nói: "Bẩm thái hậu, có loại chất độc này. Nghe nói loại độc này là do Ngọc Diện Độc Vương luyện, chỉ là chưa ai từng thấy, bởi vậy... "

    Thái hậu nương nương than thở: "Các ngươi thật không thể giải sao?"

    Trên mặt mấy vị thái y mang theo vẻ xấu hổ, cúi đầu không nói.

    Thái hậu nương nương thở một hơi, ánh mắt rơi lên người Tần Mục: "Tiểu thần y, ngươi thì sao?"

    "Thần có cách giải."

    Tần Mục mỉm cười nói: "Tuy nhiên thần cần phải biết, từ khi Thái hậu nương nương trúng độc tới nay đã dùng qua loại thuốc nào, phương thuốc gì, mau chóng cho ta biết. Còn có, ta cần một ngàn lẻ hai mươi ba cung nữ, chuẩn bị tốt bút mực và một ngàn lẻ hai mươi ba tấm bảng."

    Thái hậu nương nương phất phất tay, hữu khí vô lực nói: "Các ngươi làm nhanh đi."

    Qua không lâu, giấy và bút mực đã chuẩn bị xong, mà mỗi cung điện ở hậu cung đều đang bận rộn đến bận bịu đi, triệu cung nữ của các cung các viện đến, Thái Y thự cũng đang sắp xếp lại những loại thuốc mà Thái hậu nương nương đã dùng trong những năm bị bệnh này.

    Tần Mục cầm bút, viết lên từng tấm từng tấm bảng tên của từng loại từng loại độc vật cùng với con số, bận bịu đến nửa đêm, lúc này mới viết xong, mà bên ngoài điện đèn đuốc sáng choang, hơn một ngàn cung nữ đứng đó, yên tĩnh không hề có một tiếng động.

    Tần Mục sai người phát tấm bảng xuống, mỗi cung nữ cầm một cái bảng có ghi tên độc vật, Tần Mục bảo các nàng theo thứ tự xếp thành một trận thế kỳ lạ, trận thế này rất là phức tạp, do nhiều đồ án tạo thành, đồ án thứ nhất chỉ có một cái cung nữ nâng bảng đứng thẳng, tranh vẽ thứ hai là hai cung nữ, tranh vẽ thứ ba là bốn cung nữ, tiếp theo là đồ án do tám cung nữ tạo thành, tiếp nữa là mười sáu, ba mươi hai, sáu mươi bốn, một trăm hai mươi tám, hai trăm năm mươi sáu, năm trăm mười hai người.

    Sau khi cung nữ sắp xếp xong, Tần Mục quan sát phương thuốc mà những năm qua Thái hậu nương nương đã sử dụng, bắt đầu xem từ toa thuốc đầu tiên, sau khi xem xong thì lập tức kêu to từng con số, bảo cung nữ sau khi nghe được con số thì đổi chỗ.

    Lập tức, trận thế do cả ngàn người tạo thành thay đổi, sau đó Tần Mục quan sát phương thuốc thứ hai, tiếp tục hô lên từng con số, hét bảo cung nữ mang số đó đổi vị trí đổi, sau đó biến hóa trận hình.

    Tần Mục nhìn qua từng phương thuốc, trận hình cũng biến đổi rồi lại biến đổi, vị trí của cung nữ cũng đổi qua đổi lại.

    Mấy vị thái y kia lộ vẻ khiếp sợ không gì sánh nổi, một vị thái y tóc trắng xoá run rẩy nói: "Không nghĩ tới khi sống còn có thể nhìn thấy loại thủ đoạn này, thực sự là chết cũng nhắm mắt!"

    Ba vị thái y khác liên tục gật đầu, than thở: "Chúng ta vốn là còn có chút khinh thường hắn, không nghĩ tới hắn vậy mà nhận ra Thiên Cơ độc, còn có thể sử dụng loại phương thức kỳ diệu này tính toán ra Thiên Cơ độc biến hóa đến một bước nào!"

    Mấy vị thái y liên tục cảm khái, vị trí mà Tần Mục để hơn ngàn cung nữ cầm tấm bảng trong tay đứng đó chính là bố trí thành kết cấu chất độc của Thiên Cơ độc sau khi các loại độc tố kiềm chế lẫn nhau, sau đó căn cứ vào ảnh hưởng của dược tính trong các loại thuốc mà Thái hậu nương nương đã uống gây ra cho kết cấu tạo thành của Thiên Cơ độc để thay đổi vị trí đứng của những cung nữ này.

    Hơn ngàn cung nữ tạo thành một bàn tính có cấu tạo kỳ lạ và rất phức tạp, cung nữ chính là từng hòn tính, có thể làm cho hắn tính toán ra hiện nay Thiên Cơ độc trong cơ thể Thái hậu nương nương đã biến hóa đến một bước nào.

    Loại thủ đoạn này, kỹ thuật như thần, khiến mấy vị thái y bội phục không thôi.

    Tần Mục tính tới hừng đông, cuối cùng cũng tính xong toàn bộ phương thuốc, mà những cung nữ kia nâng bảng đứng một đêm cũng mệt mỏi không thể tả, Tần Mục nhìn vị trí đứng cuối cùng của những cung nữ này, tấm bảng trong tay các nàng cùng với trận thế hình thành cuối cùng của Thiên độc, tính toán một lúc lâu, sau đó nhắm mắt lại.

    Lại qua một lúc lâu, Tần Mục mở mắt, cầm bút viết toa thuốc.

    Mấy vị thái y tiến tới góp mặt, cúi đầu nhìn lại, từng người từng người liên tục gật đầu, kích động đến khoa tay múa chân.

    Nhạn đại nhân cũng chụm đầu nhìn lại, nhưng xem không hiểu, thấp giọng nói: "Mấy vị thái y, phương thuốc này thế nào?"

    Vị Khúc thái y kia sùng bái nhìn Tần Mục, thở dài nói: "Toa thuốc kỳ mỹ, tráng lệ như một bài ca! Tiểu thần y chính là dùng phương pháp thay thế, dùng một loại độc thay cho một chất độc chính bên trong Thiên Cơ độc, thấy không? Chính là một loại kia! Sau khi cái này vừa bị thay thế thì độc tính của một ngàn lẻ hai mươi hai loại độc vật khác tương khắc, độc của nó tự giải! Tuyệt vời, thực sự là tuyệt vời!"

    Vị Du thái y khác khen: "Tiêu thái y bị chết không oan mà, có thể chết ở trước mặt tiểu thần y, chết có ý nghĩa!"

    Nhạn đại nhân lắc lắc đầu, thầm nghĩ: "Học y đều là người điên, cái này có gì mà đẹp đẽ? Quan trọng là có hữu hiệu hay không, không hiệu quả mà nói thì chức quan của ta và cái đầu của hắn đều không gánh nổi!"


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Ngân, ngày 11-10-2017 lúc 07:52.

  6. Bài viết được 8 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    21302766,adbn,bbbbnnnn,belenba,bradrangon,danchoicapxa,ryankai,whyttt,
  7. #124
    Ngày tham gia
    Dec 2016
    Bài viết
    349
    Xu
    5,787

    Mặc định

    MỤC THẦN KÝ

    Tác giả: Trạch Trư

    Chương 124: Bút pháp của Thần.

    Edit: Góc trên bên trái.

    Nguồn: tangthuvien.vn




    Mấy vị thái y cuống quít cầm phương thuốc Tần Mục viết ra đi bốc thuốc, cũng không lâu lắm, thuốc được đưa tới, mấy vị thái y này đứng đó nhưng không ra tay, mà là dùng vẻ mặt chờ mong muốn xem Tần Mục chế thuốc.

    Tần Mục bắn nguyên khí ra, nâng từng vị dược liệu lên, không dùng lò luyện đan mà trực tiếp chế thuốc trên không trung, hắn triển khai ra các loại thủ pháp chế thuốc, thủ pháp chiết xuất, không cần dùng nước để luyện mà trực tiếp chiết xuất dược lực trong thuốc, dùng nguyên khí sấy khô, dung hợp, ngón tay nhảy lên tựa như phù văn âm luật, khiến vị Dư thái y tóc trắng xoá kia nhìn thấy mà lệ nóng doanh tròng.

    "Đời này, có thể nhìn thấy loại thủ pháp chế thuốc này một lần là đủ rồi!" Dư thái y cảm khái nói.

    Trong đầu Tần Mục không suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác, chuyên tâm chế thuốc, không nghe được lời của bọn họ, nếu nghe được thì nhất định thiếu niên sẽ bĩu môi. Thủ pháp chế thuốc của hắn chỉ là vừa qua ải mà thôi, trong mắt dược sư gia gia ở Tàn Lão thôn, hắn chỉ có thể coi là vừa đạt tiêu chuẩn.

    Qua không lâu, linh dược đã được luyện xong, mấy vị thái y nhìn như mê như say, Khúc thái y nói: "Tiểu thần y, vừa nãy ngươi dùng loại thủ pháp này để gạt gợn nước, dùng nước chiết xuất dược lực, vì sao đột nhiên lại hóa thành lửa?"

    Tần Mục đặt linh đan đã được luyện xong vào chén ngọc trên bàn, nói: "Dược liệu kia cần nước lửa hỗ tương, vì lẽ đó trước dùng nước sau dùng lửa mới có thể hoàn toàn phân ra dược lực của nó."

    Dư thái y biến hóa thủ pháp, thao túng nguyên khí sấy thuốc, vội vàng nói: "Tiểu thần y xem thủ pháp ta học giống không?"

    Tần Mục đánh giá một phen, nói: "Nguyên khí vận hành có chút không trơn tru, chỗ kỳ diệu của loại thủ pháp chế thuốc này không phải ở chỗ thủ pháp, mà ở chỗ nguyên khí, nguyên khí phải quấn mười hai vòng mới có thể lô hỏa thuần thanh."

    Dư thái y bỗng nhiên tỉnh ngộ, tha thiết nói: "Ta chỉ nhớ vẻ bề ngoài. Còn có, lúc ngươi luyện đến vòng thứ năm, dùng loại thủ pháp này có chú ý gì hay không?" (Đoạn này ta đoán mò, nguyên văn: 还有, 你在炼取五福子时, 用的这种手法有没有讲究?")

    Mấy vị thái y quay quanh Tần Mục, thảo luận sôi nổi, Nhạn đại nhân cau chặt mày, thấp giọng nói: "Mấy vị, các ngươi có thể thảo luận sau, còn có Thái hậu nương nương ở đây!"

    Mấy vị thái y tỉnh táo lại, Khúc thái y vội vàng nói: "Tiểu thần y, việc uống thuốc của Thái hậu quan trọng hơn."

    Tần Mục nói: "Còn cần một ngàn lẻ hai mươi ba con Tam Túc Bích Nhãn Thiềm Thừ (cóc ba chân mắt xanh)."

    Ánh mắt đám người Khúc thái y sáng lên, dồn dập vỗ tay cười to, khen: "Bút pháp của Thần, thật sự là bút pháp của Thần! Lão phu hoàn toàn phục rồi! Nhanh, nhanh, đi mua Bích Nhãn Thiềm Thừ!"

    Cung nữ, thái giám trong điện vội vã đến chợ bán thức ăn mua Bích Nhãn Thiềm Thừ, bận rộn nửa ngày cũng mua được những con cóc to bằng nắm tay, mọc ra ba cái chân.

    Tần Mục bảo bọn họ thả Bích Nhãn Thiềm Thừ trong điện, để tất cả cung nữ, thái giám lui ra, rồi dâng linh đan lên Thái hậu nương nương, nói: "Khi chất độc chính của Thiên Cơn độc bị chất độc trong linh dược thay thế, những độc tính khác sẽ tan ra, trong nháy mắt độc tính sẽ trở nên mãnh liệt. Những chất độc này ở trong cơ thể Thái hậu, kết hợp cùng nguyên khí của Thái hậu nên đã có linh tính, Bích Nhãn Thiềm Thừ là động vật ăn chất độc, những con cóc sẽ nhân cơ hội ăn hết chất độc trong người Thái hậu, Thái hậu liền có thể khỏi hẳn."

    Thái hậu nương nương phất tay nói: "Các ngươi lui ra đi, miễn cho độc tính chạm vào các ngươi."

    Tần Mục cùng mấy vị thái y và Nhạn đại nhân lui ra ngoài điện, bên trong điện, Thái hậu nương nương ăn linh dược vào, lúc đầu còn chưa cảm giác được tình huống khác thường, nhưng sau một khắc, đột nhiên hiệu quả của thuốc bắn ra, một loại kỳ độc từ bên trong linh đan tuôn ra, trong chớp mắt thay thế chất độc chính trong Thiên Cơ độc.

    Thái hậu nương nương phun ra một ngụm máu, ngụm máu này hoàn toàn đen sì, nhuộm đen những chỗ bị phun đến trên giường ngọc và màn trướng.

    Sát theo đó, Thái hậu nương nương chỉ cảm thấy toàn bộ thân thể, thậm chí trong cả da, tóc, toàn bộ chất độc phát tác, chủ độc bị thay thế, một ngàn hai mươi hai loại kỳ độc còn lại kia lập tức bùng phát, xông tới xung đột lẫn nhau, làm cho ruột gan bà hầu như đứt từng khúc, cực kỳ đau đớn.

    Ngay khi những kỳ độc này hoàn toàn bùng phát, độc tính dung hợp cùng nguyên khí của bà, Thái hậu nương nương thở hồng hộc, khuôn mặt toàn là màu đen, da thịt cũng biến thành đen thui, sắp thối rữa mà chết. Hiện tại nguyên khí của bà bị một ngàn hai mươi hai loại độc tính xâm chiếm, nguyên khí chạy loạn khắp thân thể, mang theo độc tính tới mọi ngóc ngách, làm cho bà mất đi sự khống chế đối với nguyên khí, lập tức liền muốn độc phát thân vong.

    Đột nhiên, bên trong viên linh đan mà bà uống vào kia lại có một luồng dược lực lao ra, luồng dược lực này vậy mà trong nháy mắt thông suốt các ngóc ngách trong thân thể bà, thậm chí còn tiến sâu vào trong từng tầng từng tầng Thần Tàng, dược lực hừng hực, đột nhiên bức toàn bộ nguyên khí trong cơ thể bà ra khỏi thân thể, ngay cả nguyên khí bên trong Thần Tàng cũng bị luồng dược lực này bức ra!

    Bên trong điện truyền đến một tiếng nổ vang ầm ầm, dù rằng Thái hậu nương nương bị độc tàn hại mấy chục năm khiến cho tu vi không bằng lúc trước, thế nhưng nguyên khí vẫn cực kỳ hùng hồn, nguyên khí thoát khỏi thân thể vậy mà hóa thành hơn một ngàn loại độc vật, quay chung quanh trên không trung giường ngọc, không ngừng qua lại, cái gì bò cạp độc, rắn độc, trùng độc, kiến độc, độc 蟞, đều là các loại độc vật kết hợp với nguyên khí của bà biến thành!

    Cọc, cọc, cọc.

    Bên trong điện truyền ra tiếng cóc kêu, từng con từng con Tam Túc Bích Nhãn Thiềm Thừ cùng kêu to, há mồm ra, từng cái từng cái lưỡi dài vút ra, cuốn lấy từng thứ từng thứ độc vật do nguyên khí và kỳ độc biến thành kia rồi nuốt vào trong bụng.

    Trong khoảnh khắc, bên trong điện khôi phục lại một mảnh sáng sủa. Còn có một con Bích Nhãn Thiềm Thừ chưa ăn được độc vật, nhảy đến trên giường ngọc nhỏ, hướng về Thái hậu nương nương há miệng hút một cái, Thái hậu nương nương nhịn không được phải phun ra một con trùng độc, chính là trùng độc mà Tần Mục giấu trong linh đan có tác dụng thay thế kỳ độc của chủ độc.

    Con Bích Nhãn Thiềm Thừ này ăn xong trùng độc, nhảy nhót ra khỏi giường ngọc, Thái hậu nương nương chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái, thân thể mềm mại, vội vã từ trên giường nhỏ đứng dậy, chỉ cảm thấy chứng bệnh làm mình khốn đốn mấy chục năm đã bị quét sạch sành sanh, trong lòng cực kỳ vui mừng.

    "Người đến!"

    Cửa điện mở ra, một đám cung nữ, thái giám vội vã đi vào, nhìn thấy trên giường ngọc và màn trướng đâu đâu cũng có máu độc, không khỏi sợ hết hồn, hơn nữa khắp nơi trong cung đều là cóc nhảy, cũng hơi doạ người.

    Tần Mục cùng mấy vị thái y kia và Nhạn đại nhân cũng liền vội vã đi vào, thái hậu nương nương nhìn Tần Mục một chút, cười nói: "Quả thật là thần y. Các ngươi thả những con Bích Nhãn Thiềm Thừ này vào hồ Thanh Ba để nuôi, chúng nó có ân với Ai gia, liền để chúng nó sinh sống trong hồ Thanh Ba đi."

    Các thái giám, cung nữ vội vã vâng dạ. Nhạn đại nhân vừa mừng vừa sợ, vội vàng hướng ra ngoài chạy đi, nói: "Lão thần đi bẩm báo bệ hạ tin tức tốt này!"

    Thái hậu nương nương đi ra ngoài, cười nói: "Thần y, nơi này có chút ô uế, chúng ta ra bên ngoài nói chuyện."

    Tần Mục nói phải, theo bà đi ra ngoài, mấy vị thái y vội vàng đuổi theo. Thái hậu nương nương nhìn ánh mặt trời bên ngoài một chút, giơ tay che mắt, cười nói: "Đã lâu rồi Ai gia không đi ra khỏi cung điện này. Thiên Cơ độc là chất độc mà Ngọc Diện Độc Vương sáng tạo ra phải không?"

    Khúc thái y gật đầu, nói: "Có người nói Ngọc Diện Độc Vương đã mất tích hơn hai trăm năm trước. Người này lòng dạ độc ác, độc giết không biết bao nhiêu cao thủ, đắc tội quá nhiều người, thế nhưng không người nào biết bộ mặt thật của hắn. Có người nói hắn bị đệ tử của hắn là Tiểu Độc Vương ám hại, vạch trần bộ mặt thật của hắn, không còn cách nào đặt chân, vì lẽ đó cắt mặt rồi đi."

    Thái hậu nương nương gật đầu, nói: "Ta cũng từng nghe qua việc này. Nói đến, ta cũng từng gặp vị Ngọc Diện Độc Vương kia, từng có mấy lần hẹn hò, năm đó vẫn từng ái mộ hắn."

    Mấy vị thái y không dám nói lời nào.

    Thái hậu nương nương nhẹ giọng nói: "Ai biết Ngọc Lang Quân nổi tiếng khắp thiên hạ năm đó lại càng là Ngọc Diện Độc Vương nổi tiếng xấu xa chứ? Sau khi chuyện của hắn bị đệ tử vạch trần đã làm tổn thương không biết bao nhiêu tâm hồn thiếu nữ đấy. Tiên đế chết đi, lúc đó trong lòng Ai gia cũng ngưỡng mộ vị Ngọc Lang Quân này, đã gặp hắn mấy lần. Lúc hắn bị truy đuổi đến cùng đường mạt lộ, ta đã nói với hắn, ta có thể bảo vệ hắn, còn có mấy nữ nhân xấu xa cũng muốn bảo vệ hắn. Hừ, cuối cùng những tiểu tiện nhân đó không có tranh lại Ai gia, nhưng Ai gia cũng không có tranh được với các nàng, hắn vẫn là đi mất... Bây giờ nghĩ lại thực sự là tạo hóa trêu người. Kỳ độc khiến ta nằm trên giường bệnh mấy chục năm không thể đi ra ngoài lại xuất xứ từ tay tình lang."

    Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán mấy vị thái y, chỉ cảm thấy khi mình nghe được bí mật này thì đầu trên gáy khó mà giữ được, trong lòng âm thầm hối hận mới vừa rồi không rời đi theo Nhạn đại nhân.

    Trong lòng Tần Mục khẽ nhúc nhích, Ngọc Diện Độc Vương này cho hắn một loại cảm giác quen thuộc: "Sẽ không phải là dược sư gia gia chứ?"

    "Như vậy Thái hậu có biết người hạ độc là ai hay không?" Tần Mục hỏi.

    "Không phải là Ngọc Lang Quân."

    Thái hậu nương nương mỉm cười nói: "Như vậy tự nhiên là Tểu Độc Vương Phụ Nguyên Thanh. Nghe nói Phụ Nguyên Thanh nương nhờ vào quốc sư, hắn hạ độc với Ai gia đương nhiên là theo ý của quốc sư. Quốc sư muốn Ai gia chết, đã suy nghĩ rất lâu rồi. Nói chung là do Ai gia không vừa mắt một số cách làm của hắn, hắn muốn Ai gia chết, miễn cho lại ngăn cản con đường của hắn."

    Sắc mặt mấy vị thái y vàng như đất, đột nhiên phù phù quỳ xuống đất, không dám đứng dậy.

    Thái hậu nương nương cười nói: "Quốc sư dám hạ độc với Bổn cung, hắn còn không sợ, các ngươi sợ cái gì? Đứng lên nói chuyện."

    Đám người Khúc thái y run rẩy đứng dậy, câm như hến, không dám nói lời nào.

    Thái hậu nương nương nhìn Tần Mục một chút, đột nhiên hỏi: "Sư phụ ngươi là Ngọc Lang Quân hả? Hắn thế nào?"

    "Ngọc Lang Quân trong miệng bà ta, chắc là dược sư gia gia. Cách giải Thiên Cơ độc cũng là dược sư gia gia nói cho ta, hiểu Thiên Cơ độc rõ ràng như vậy chỉ có thể là người sáng tạo ra nó."

    Tần Mục nghĩ tới đây, hạ thấp người nói: "Bẩm thái hậu, ông ấy rất tốt."

    Thái hậu nương nương thở phào một cái, nhẹ giọng nói: "Là hắn để ngươi tới cứu ta sao? Trong lòng hắn vẫn có ta... "

    Tần Mục hấp háy mắt, cảm thấy bà có chút suy nghĩ nhiều, cũng không tiện nói rõ ràng.

    Thái hậu nương nương bệnh lâu mới khỏi, cũng có chút mệt mỏi, khoát tay nói: "Các ngươi mệt mỏi một đêm, về nghỉ ngơi sớm một chút đi thôi."

    Tần Mục vâng dạ, mấy vị thái y cũng như trút được gánh nặng, cùng Tần Mục rời đi. Chưa đi được bao xa thì nghe tiếng quát "tránh ra", "tránh ra" truyền đến, Khúc thái y vội vàng kéo Tần Mục nép vào lề, sau đó liền thấy Duyên Phong Đế đang bước nhanh tới, thị vệ chạy theo ở phía sau, còn có cung nữ khiêng lọng che cũng đang nhanh chân bước theo sau. Ngoài Hoàng đế, còn có mấy nam nam nữ nữ quần áo hào hoa phú quý, hẳn là mấy nhân vật như Hoàng hậu hoặc là Hoàng tử, Công chúa.

    "Chăn bò!"

    Đột nhiên trong đám người truyền tới một âm thanh trong trẻo vừa mừng vừa sợ, có chút quen tai, Tần Mục ngẩng đầu nhìn lại, trong đám người có một thiếu nữ, dáng dấp xinh đẹp động lòng người.

    "Đứa trẻ chăn bò, quả nhiên là ngươi!"

    Cô gái kia vui vẻ nói: "Sao ngươi lại chạy đến nơi này rồi?"


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  8. Bài viết được 7 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    21302766,adbn,bbbbnnnn,belenba,bradrangon,ryankai,whyttt,
  9. #125
    Ngày tham gia
    Dec 2016
    Bài viết
    349
    Xu
    5,787

    Mặc định

    MỤC THẦN KÝ

    Tác giả: Trạch Trư

    Chương 125: Sư huynh Tiểu Độc Vương.

    Edit: Góc trên bên trái.

    Nguồn: tangthuvien.vn




    Tần Mục hơi run run, thiếu nữ này có chút quen mắt, thế nhưng trong lúc cấp bách lại không nhận ra, cô gái kia bị đám người mang theo tiến về phía trước, vừa đi vừa phất tay: "Chăn bò, ngươi ở nơi nào? Ta đi tìm ngươi!"

    "Thái học viện!"

    Tần Mục phất phất tay với nàng, đột nhiên trong đầu lóe lên một ý nghĩ: "Đúng rồi, nàng là Linh Dục Tú! Sao nàng có chút khác trước kia?"

    Năm đó, Linh Dục Tú cao bằng hắn, mà hiện tại thì lại cao hơn Tần Mục một hai phân, hơn nữa đã biến thành một thiếu nữ, trổ mã quyến rũ mê người, vừa nãy ở trong đám người vẫy tay với hắn, hắn hầu như không nhận ra.

    "Cũng may khuôn mặt vẫn còn mủm mỉm, không thay đổi." Tần Mục vui vẻ nói.

    Đám người Khúc thái y nhìn hắn, tỏ rõ vẻ quái dị, Du thái y cao tuổi, dù sao cũng là người hiền lành, mềm lòng nhắc nhở hắn, nói: "Tiểu thần y, ngươi nói một cô gái như vậy, đặc biệt là công chúa, sẽ bị mất đầu đấy."

    Tần Mục buồn bực: "Tại sao? Đại Khư chúng ta khi khen một cô gái xinh đẹp, đều là cường tráng, có thể sinh con, tuy công chúa Dục Tú không tính là cường tráng, nhưng được cái hơi mập, ta cảm thấy nàng hẳn là có thể sinh con."

    Lời này cũng có thể dùng để khen một cô gái sao?

    Mấy vị lão thái y ngầm hiểu, đều là một vẻ mặt tên nhóc này đã hết thuốc chữa, sớm muộn cũng sẽ bị gậy đánh chết tươi.

    Mộc thái y nói: "Tiểu thần y, chúng ta về Thái học viện. Một đêm vất vả này thực sự là giày vò mấy khúc xương già chúng ta quá chừng."

    Sau khi ra khỏi cung thì Tần Mục chia tay mấy vị thái y, trở lại hẻm Hoa, ăn sáng ở Thính Vũ các, tạm biệt Phó Khánh Duẫn và mấy cô gái rồi mang hành lý và Hồ Linh Nhi trở về Thái học viện.

    Sĩ Tử Cư trong Thái học viện.

    Tần Mục đi về phía chỗ ở của mình, Hồ Linh Nhi bên trong bọc hạnh lý sau lưng thò đầu ra, hiếu kỳ hết nhìn đông tới nhìn tây.

    Tần Mục từ xa nhìn lại, chỉ thấy trước nơi ở của mình ngồi mấy hàng sĩ tử, những sĩ tử này ngồi nghiêm chỉnh, bên người từng người dựng thẳng một cái hộp kiếm, tay trái bọn họ đặt lên trên hộp kiếm, sắc mặt nghiêm nghị.

    Một người cầm đầu hướng vào sân lạnh lùng nói: "Vứt bỏ dân, ngươi dậy rồi chứ? Chẳng lẽ là sợ chúng ta? Nếu sợ, vậy thì lăn ra đây lau sạch mấy chữ trên tường kia đi!"

    Một vị sĩ tử khác cười lạnh nói: "Chúng ta chính là có kiên nhẫn. Ngươi có giỏi thì núp trong phòng cả đời đi, ta ngược lại muốn xem xem ngươi có thể trốn bao lâu!"

    "Ngày hôm qua không phải ngươi rất hung hăng sao? Ngươi vậy mà lại vạch trần chuyện ám toán chúng ta ngày hôm qua, ầm ĩ đến mức tất cả mọi người trong Thái học viện đều biết rõ, khiến chúng ta mất hết mặt mũi, sao giờ lại trốn trong đó không ra, chẳng lẽ muốn làm con rùa đen rút đầu?"

    "Sở dĩ chúng ta giữ lại chữ của ngươi, chính là muốn nhục nhã ngươi, để ngươi biết xấu! Để Thái học viện trên dưới đều biết, ngươi chẳng qua là vứt bỏ dân tử nơi Man Hoang đến, chúng ta mới là chính thống!"

    . . .

    Tần Mục đi lên phía trước, ngang qua mặt đám người, trong lòng buồn bực: "Ta nói ra chuyện này lúc nào hả?"

    Ánh mắt mấy tên sĩ tử đờ đẫn, ngơ ngác nhìn hắn ở trước mặt mọi người đẩy cửa đi vào. Bọn họ vốn tưởng rằng Tần Mục trốn trong phòng không dám ra đây, không nghĩ rằng Tần Mục lại từ bên ngoài trở về, để bọn họ không công kêu la nửa ngày ở đây.

    Tần Mục đi tới nhà chính, thả cái túi sau lưng xuống, nói: "Linh Nhi, ngươi dọn dẹp căn phòng một chút, sắp xếp chăn đệm. Ta ra ngoài một chuyến."

    Hồ Linh Nhi vâng dạ, nói: "Công tử ra ngoài làm gì?"

    Tần Mục cũng không quay đầu lại nói: "Những người này quá ồn ào, không đánh một trận, ta khó có thể ngủ."

    Hồ Linh Nhi đành phải điều khiển gió thu dọn căn phòng, đúng vào lúc này, đột nhiên chỉ nghe một tiếng nổ vang ầm ầm, Hồ Linh Nhi vội vàng xuyên qua cửa sổ nhìn ra, chỉ thấy một vị sĩ tử phóng lên trời, sau đó đầu dưới chân trên ngã xuống.

    "Tiếp theo." Ngoài phòng truyền đến tiếng của Tần Mục.

    Tiếng sấm nổ vang, phảng phất tiếng sét đột ngột nổ giữa trời quang, Hồ Linh Nhi nghe được tiếng rít, hẳn là âm thanh hình thành khi thân thể xé tan không khí, tuy nhiên lại không nhìn thấy người bay lên không trung, chỉ có thể nghe được âm thanh vật nặng va chạm từ xa truyền đến.

    "Tiếp theo." Tiếng Tần Mục lần thứ hai truyền đến.

    Tiếng nước dâng trào, sóng lớn đánh vỡ bờ, trong tiếng nước chảy cuồn cuộn truyền đến một tiếng hét thảm, sau đó bình tĩnh lại, chỉ có âm thanh của Tần Mục truyền đến: "Tiếp theo."

    Hồ Linh Nhi nhanh chóng dọn dẹp gian phòng, sửa sang chăn đệm, bày sẵn giường chiếu, sau đó lấy mấy thứ trong túi sau lưng ra, thầm nghĩ: "Nếu ta dọn dẹp nhanh thì còn có thể ra ngoài xem náo nhiệt!"

    Tiếng va chạm bên ngoài truyền đến, kinh thiên động địa, tiếng kêu thảm thiết cũng không dứt bên tai, đến khi nàng thu dọn xong, hứng thú bừng bừng lao ra ngoài thì đã thấy Tần Mục bước vào, có vẻ hơi mệt mỏi.

    "Công tử, xong rồi sao?" Hồ Linh Nhi có chút thất vọng.

    Tần Mục gật đầu, ngáp một cái nói: "Ta mệt rồi, đi ngủ một lát, ngươi không nên chạy loạn."

    Hồ Linh Nhi gật đầu, ló đầu ra ngoài, không khỏi sợ hết hồn, chỉ thấy trên đường Sĩ Tử Cư này đâu đâu cũng có rải rác sĩ tử, có người nằm chỏng vó lên trời, có người treo trên tường sát vách, có người đầu dưới chân trên bị treo trên cây, còn có người bị mắc kẹt vào bên trong vách tường phía xa, có người té xuống mương nước ven đường, còn có người bị trồng vào trong đất, chỉ còn dư lại hai cái chân ở bên ngoài, thỉnh thoảng co giật một cái.

    Hồ Linh Nhi le lưỡi, chạy tới, tìm kiếm, lục lọi trên người những sĩ tử này, gỡ sạch ngọc bội, linh đan, vòng ngọc, trâm cài tóc trên người những sĩ tử này xuống, sau đó chuyển vào trong phòng.

    "Linh Nhi, ngươi làm gì đó?" Trong phòng truyền đến âm thanh buồn ngủ của Tần Mục.

    Hồ Linh Nhi lẽ thẳng khí hùng nói: "Ma viên nói, thắng, đoạt, quy củ."

    Tiếng ngáy của Tần Mục truyền ra, hẳn là không nghe thấy. Hồ Linh Nhi lại chạy ra ngoài, mang hộp kiếm của những sĩ tử kia đi, một tên sĩ tử trong đó tỉnh lại, nhấc đôi tay mệt mỏi giữ chặt hộp kiếm của mình.

    Hồ Linh Nhi phun ra một luồng gió xoáy, cuốn lên một cái hộp kiếm ném vào đầu tên sĩ tử này, sĩ tử kia bị nện đến máu me đầy mặt, nhưng lại không hôn mê. Hồ Linh Nhi lại đập mấy lần, sĩ tử kia cuối cùng cũng ngất đi. Hồ Linh Nhi thở phào nhẹ nhõm, cuốn lấy hộp kiếm đưa vào trong sân. Con mắt sĩ tử kia lén lút hé ra, thấy con cáo đi xa, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

    "Ồ, lại tỉnh rồi!"

    Hồ Linh Nhi thoáng thấy hắn hé mắt, kinh hô một tiếng, sau đó sĩ tử kia liền thấy một luồng lốc xoáy cuốn một tảng đá giống như ngọn núi nhỏ lên, chuẩn bị ném về phía hắn, vội vã ngất đi, lần này là thật sự bị doạ hôn mê.

    Hồ Linh Nhi thả tảng đá xuống, nhảy nhót, một đường cướp sạch, càng chạy càng xa, lúc này một tên sĩ tử ở xa tỉnh lại, nhìn thấy con hồ ly này đang cướp đoạt bảo vật trên người đám sĩ tử, vội vã giẫy giụa bò ra ngoài, bị Hồ Linh Nhi phát hiện, kéo hắn vào Sĩ Tử Cư. Sĩ tử kia một đường hét thảm, sau đó không một tiếng động, lại là bị hồ ly gõ hôn mê.

    Phủ quốc sư Duyên Khang.

    Phủ quốc sư này khí thế tráng lệ, thế nhưng chỗ tu luyện của quốc sư Duyên Khang lại rất đơn giản, chỉ có một đại điện, trống rỗng, không có bất kỳ đồ vật nào khác.

    Chỉ là nếu ngẩng đầu nhìn lên thì liền có thể nhìn thấy một màn cực kỳ đồ sộ, phía trên cung điện vậy mà không có đỉnh, chỉ có thể nhìn thấy khung, vô số ngôi sao phảng phất trở nên cực thấp, có thể với tay chạm vào được.

    Đây là tác dụng kỳ diệu của trận pháp.

    Ở không trung cách xa mặt đất vạn trượng có một trận pháp trôi nổi ở đó, dùng vô số lưu ly trong suốt lát thành, mấy vị đệ tử của quốc sư đang ở nơi đó bảo vệ trận pháp. Trận pháp này trải ra phạm vi ngàn mẫu trên không trung cao vạn trượng, thu thập tinh quang (ánh sao), chiếu xuyên qua lưu ly, thẳng vào khung đỉnh của đại điện

    Quốc sư Duyên Khang thu thập tinh quang để tu luyện nên tu vi cực cao.

    Lúc này, hơi thở của quốc sư Duyên Khang mệt mỏi, đang an dưỡng bên trong, bên cạnh còn có một người đàn ông mặc áo đen, chính đang chỉnh lý đan dược.

    Đột nhiên, ngoài điện có một con côn trùng màu đỏ bay tới, nhào tới bên tai người đàn ông mặc áo đen kia. Trên mặt người đàn ông mặc áo đen kia mọc ra mấy cục thịt giống như mụn cóc, mụn nhọt che kín bộ mặt, hình dạng khủng bố, hắn liên tục gật đầu, tựa hồ đã nghe hiểu lời của con côn trùng màu đỏ, rất là quái dị.

    "Quốc sư, sư đệ ta đến."

    Người đàn ông mặc áo đen kia chính là Tiểu Độc Vương trong miệng Thái hậu, tên là Phụ Nguyên Thanh, nói: "Hắn ra tay hóa giải Thiên Cơ độc trên người Thái hậu."

    Quốc sư Duyên Khang mở mắt, phun ra một miệng máu tanh nồng nặc, nghi ngờ nói: "Sao ngươi biết là sư đệ của ngươi đã giải Thiên Cơ độc trên người Thái hậu?"

    "Thiên Cơn độc là tác phẩm đắc ý của sư tôn ta, trong thiên hạ có thể giải loại độc này, chỉ có ta và ông ấy."

    Những cục thịt trên mặt Phụ Nguyên Thanh run run, không nhanh không chậm nói: "Con côn trùng nhỏ này nói cho ta, người đến là một thiếu niên, hiển nhiên không phải sư tôn ta, như vậy chỉ có thể là đệ tử hắn mới thu nhận. Ta còn tưởng rằng hắn đã chết rồi, không nghĩ tới vẫn còn sống, hơn nữa lại dạy ra một tên tiểu sư đệ. Quốc sư, độc trên người Thái hậu đã giải, có cần lại hạ xuống một loại kỳ độc khác hay không?"

    Quốc sư Duyên Khang lắc đầu, nói: "Đã không cần."

    Phụ Nguyên Thanh không rõ.

    "Giữa ta và Thái hậu nương nương cũng không có ân oán cá nhân, năm đó nàng vì giang sơn của con trai nàng, vì lẽ đó phản đối chủ trương cải cách triều chính của ta. Bệ hạ cũng có chút do dự, bởi vậy ta mới để ngươi hạ độc, cũng không phải là muốn độc chết nàng, chỉ là làm cho nàng không cách nào can thiệp triều chính. Không có Thái hậu can thiệp, bệ hạ mới toàn tâm toàn ý cải cách triều đỉnh. Hiện nay, thế lực của ta đã vững chắc, trên dưới triều chính có một nửa số người ủng hộ cải cách."

    Quốc sư Duyên Khang nói: "Mà người phản đối ta, hiện tại chính đang nhân cơ hội tạo phản làm loạn. Đại thế của ta đã thành, dưới chiều hướng phát triển, Thái hậu nương nương cũng không ngăn cản được ta."

    Phụ Nguyên Thanh cười nói: "Ngươi chú ý đại thế, ta lại chú ý ân oán. Thương thế của ngươi tốt lắm rồi, ta ở lại chỗ này cũng không có tác dụng, ta muốn ra ngoài đi dạo. Sư đệ ta đến rồi, làm sư huynh, há có thể không đi gặp hắn một lần?"

    Quốc sư Duyên Khang nói: "Ngươi phải cẩn thận, Thái hậu nương nương sẽ không làm gì ta, thế nhưng lại có thể diệt ngươi."

    Phụ Nguyên Thanh chần chờ một chút, những cục thịt trên mặt run rẩy, phẫn nộ nói: "Là ngươi bảo ta hạ độc, vì sao không giết ngươi ngược lại giết ta? Ta vô tội biết bao?"

    "Ngươi bán sư tôn của ngươi, ngươi quên rồi sao? Hơn nữa Thái hậu và sư tôn của ngươi có chút mập mờ, Thái hậu thông minh, tất nhiên sẽ biết người giải độc là sư đệ ngươi, ngươi chắc chắn sẽ đi tìm hắn, nàng khẳng định đang chờ ngươi mắc câu để giết ngươi báo thù cho nàng, cũng là báo thù cho sư tôn ngươi."

    Phụ Nguyên Thanh đau đầu, đành phải bỏ ý niệm này đi.


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  10. Bài viết được 6 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    21302766,adbn,bbbbnnnn,belenba,ryankai,whyttt,
Trang 25 của 41 Đầu tiênĐầu tiên ... 15232425262735 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status