TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 2 của 9 Đầu tiênĐầu tiên 1234 ... CuốiCuối
Kết quả 6 đến 10 của 42

Chủ đề: [Phiêu Lưu] Rainbow Kingdom: Vương Quốc Cầu Vồng

  1. #6
    Ngày tham gia
    Sep 2017
    Đang ở
    SG
    Bài viết
    47
    Xu
    0

    Mặc định

    - Cám ơn anh. Không có anh chắc bọn em…

    Bích Thuận vừa xoa xoa cái chân bị trật vừa lên tiếng cám ơn vị ân nhân của mình nhưng anh chàng chỉ chăm chú lau sạch thứ vũ khí trong tay, không thèm để ý đến cô bạn dù chỉ là một chút.

    - Nè, anh…

    - Thanh Tùng…Cậu đây rồi…

    Bất bình trước thái độ của chàng trai, Phương Phương giận dữ lên tiếng nhưng chưa kịp nói hết câu, cảm xúc của cô đã bị cắt ngang bởi một giọng nói khác. Cả nhóm Phương Phương lại được thêm một phen bất ngờ khi trông thấy sự xuất hiện của một chàng trai nữa.

    - Ơ, những người này…May quá các em không sao cả. – Nhận ra sự có mặt của nhóm Phương Phương, chàng trai vừa đến bất ngờ nở ra một nụ cười tươi như hoa.

    - Tự dưng ở đâu lồi ra nhiều vậy? – Bảo Bảo lên tiếng.

    - Ưm, anh là… - Tiểu Phong nói.

    - À, xin được tự giới thiệu, anh là Hoàng Dũng. Ban nãy anh với Thanh Tùng đang tìm kiếm thức ăn thì đột nhiên nghe thấy bên này có tiếng hét…Thật may là các em đều không sao.

    “Hai người cùng nghe thấy mà chờ cho mọi chuyện được giải quyết xong xuôi hết rồi ổng mới tới nè trời!” Phương Phương lườm mắt.

    - Khoan đã, ‘kiếm đồ ăn’, hai người sống ở đây hả? Đây là đâu dạ? – Phương Phương bất chợt nhận ra.

    - Không. Tụi anh cũng chẳng biết đây là đâu…

    - Trời ơi, đừng có nói với tao là tụi bây cũng đến cái công viên Ước Mơ rồi tự dưng xuất hiện ở đây nha! – Bảo Bảo không còn chịu nổi nữa.

    - Tôi nghĩ là chúng ta đang ở trong thế giới game.

    Một cách không lường trước, Minh Trường bất ngờ xen vào cuộc hội thoại. Không tin được vào đôi tai của mình, cả nhóm khựng lại nhìn Minh Trường, vẻ mặt ai nấy đều lộ ra cái vẻ khó hiểu.

    - Đến giờ chỉ có giả thiết này là hợp lý nhất. - Minh Trường tiếp tục.

    - Nhưng tụi mình chưa có chơi mà? – Phương Phương phản đối.

    - Đúng vậy… - Bích Thuận đồng tình.

    - …Anh cũng nghĩ như cậu bạn này, chỉ có lý do này là thuyết phục nhất. – Hoàng Dũng góp ý.

    - Đã nói là tụi này chưa có chơi mà! - Phương Phương gắt gỏng.

    - Anh cũng không dám khẳng định, nhưng điều cuối cùng mọi người trông thấy chẳng phải là hình ảnh một cô gái lao vào cái máy chủ sao? Anh nghĩ là vì chuyện đó nên đã xảy ra một vài trục trặc...

    Sau bài diễn giải của Hoàng Dũng, ánh mắt của Bảo Bảo như một viên đạn xoáy sâu vào Phương Phương khiến cho cô nàng chỉ biết cúi gầm mặt nhìn đất. Bích Thuận bắt đầu cằn nhằn về cô gái đã tung cước vào cái máy game, trong lúc đó Phương Phương càng cúi thấp hơn nữa. Thấy chuyện đang diễn ra, Hoàng Dũng nhìn hai anh em họ Lâm một cách khó hiểu. Cả nhóm Tiểu Phong cũng bắt đầu hướng mắt về phía mà Hoàng Dũng đang chú ý. Lúc này, Phương Phương mới ngước mắt, cô e dè mím môi:

    - Đâu phải tại em đâu, tại cái thằng kia tự nhiên nó đạp trúng giày của em chứ bộ…

    - Cô gái ấy…là cậu sao…. – Bích Thuận nhướng mày rặn ra từng chữ.

    - Xin lỗi mà!

    Phương Phương nức nở thét lên. Còn Bích Thuận, cô nổi cáu lèm bèm thuyết giáo cho Phương Phương một tràng dài lê thê và không quên hăm dọa sẽ cho Phương Phương một trận nếu chân cô hồi phục. Tiểu Phong cùng Bảo Bảo với Hoàng Dũng cười thật to rồi hùa theo Bích Thuận bắt nạt người gây hoạ. Phương Phương lúc này chẳng khác gì con mèo bị rớt vào bồn nước, nàng mếu ma mếu máo, đáng thương đến vô cùng.

    - Về được chưa? Chẳng kiếm được thức ăn lại còn vướng thêm năm cái miệng nữa! – Thanh Tùng đứng dậy bước đi nói với lại.

    Cả nhóm Phương Phương mất hứng, khuôn mặt tươi cười đang mang lập tức thay ngay cảm xúc khó chịu.

    - Thôi, anh đi cũng lâu rồi, chúng ta cũng nên về thôi, kẻo mọi người lại sốt ruột đi tìm. – Hoàng Dũng xoa dịu.

    - ‘Mọi người’…? – Phương Phương thắc mắc.

    - Những người giống chúng ta!

    --------------------


    Nơi cả đám vừa đến là một bãi biển lộng gió. Ở đây ngoài những con người đang ăn bận theo phong cách tự do ra, phần còn lại, đa số đều là các cô cậu học sinh của ngôi trường trung học phổ thông P nổi tiếng. Nước biển trên vùng đất mà ba mươi mấy con người đang hiện diện cũng như bầu trời, trong xanh đến độ nhìn thấy được cả đáy. Gần đó còn có một vách núi dựng đứng, hình thù tựa một vòng xoắn ốc. Khung cảnh thật an ủi vào lúc này.

    - Phương Phương…Phương Phương kìa…!

    - Là bọn Tiểu Phong…

    - Công Chúa! Mọi người…

    Phương Phương reo lên khi nhận ra những người bạn cùng lớp, cô chạy ùa đến ôm chặt lấy họ vào lòng, tếu ta tếu tít. Tiểu Phong cũng vậy, cậu chàng cũng dìu Bích Thuận đi đến chỗ mọi người.

    Thấy Minh Trường vẫn còn đứng yên kế bên, Bảo Bảo có hơi tò mò, anh hỏi:

    - Sao cảm xúc của mày đơ vậy hả nhóc?

    Minh Trường chẳng thèm trả lời, sau đó, cứ thế mà bước từ từ về phía Tiểu Phong, bỏ lại Bảo Bảo với khuôn mặt cứng đờ.

    “Thằng nhóc này đúng là khó gần thật!“ Bảo Bảo kết luận.

    - Hừ, đã không có thức ăn lại còn vác thêm một đám về đây nữa, mấy người đang nghĩ cái gì vậy?

    Một cô gái bỗng dưng lớn tiếng. Không khí chùng xuống hẳn. Phương Phương nhận ra giọng nói đó, đó chính là Thư Kỳ - một trong những thành viên của lớp cô.

    - Nè nhỏ kia, mày nói vậy là có ý gì hả? – Phương Phương bùng nổ. Cô bùng nổ không chỉ vì gặp phải Thư Kỳ, đứa con gái mà cô ghét cay ghét đắng trong môi trường sư phạm mà còn có nguyên nhân sâu xa, đó chính là câu nói trên đã được lặp đi lặp lại đến những hai lần.

    - Nói đến vậy mà mày còn không hiểu, ha, ngu thế!

    - Mày…

    - Hai đứa thôi nào.

    Phương Phương định nhào đến chỗ Thư Kỳ thì ngay lúc đó, bỗng có một giọng nói mềm mại vang lên ngăn cản. Cũng như lúc ban nãy, lập tức Phương Phương nhận ra được ngay. Đó chính là giọng nói của cô Đường Vi – cô tổng giám thị của trường. Cô Vi, dù là trong bất kì hoàn cảnh, tình huống nào, cô cũng luôn nhu mì, hiền lành và tử tế với người đối diện, vì thế cho nên cô Vi luôn rất được lòng của mọi người. Hiện tại cô đang mang trong mình một bé gái tám tháng tuổi.

    - Cô Vi…sao cô lại ở đây? – Phương Phương không giấu nổi sự kinh ngạc.

    - Hì, Phương Phương, cô cũng không biết nữa. Cô đang loay hoay ở sân khấu trung tâm thì mọi thứ tối sầm lại…Cũng may là gặp được mọi người… – Cô Vi mỉm cười đáp.

    - Vui quá nhỉ, tình huống đã như thế này rồi mà còn tay bắt mặt mừng được, hừ! – Thư Kỳ xỉa xói.

    - Mày dám nói chuyện với cô như thế hả? - Phương Phương quay lại nhìn cô bạn, mắt đầy lửa.

    - Thôi nào mọi người. Tất cả đều mệt mỏi cả rồi, hãy kiếm vị trí nào đó ngả lưng một giấc, sau đó chúng ta sẽ tìm đồ ăn và nước uống. – Hoàng Dũng nói.

    - Anh đùa có phải không!

    - Bụng trống như thế này thì sao mà ngủ!

    Đám học sinh bắt đầu nháo nhào, la hét như phản động. Hoàng Dũng cố gắng giải thích nhưng không thể nào đấu lại hai mươi mấy cái miệng.

    - Tụi bây có im miệng hết đi không?

    Không gian bỗng im phăng phắc.

    Thanh Tùng ném cái nhìn sắc lạnh về phía mọi người rồi bỏ đi khuất. Đám học sinh vẫn giữ nét mặt khó chịu nhưng cũng không dám gây rối thêm nữa, chúng tách nhau ra tìm chỗ để nghỉ ngơi.

    - Thằng Thanh Tùng đó…ghê gớm thật! – Bảo Bảo lại nhận xét.

    - Đúng vậy…– Giọng cô Vi run rẩy.

    - Xem ra sẽ phải tốn không ít sức lực… – Hoàng Dũng nhìn xa xăm.

    Nhóm Phương Phương cũng chọn một chỗ ngả lưng xuống. Sức lực cả đám dường như đã bị vắt kiệt quệ sau tất cả những chuyện bí ẩn đang diễn ra.

    “Chẳng biết mọi chuyện sẽ như thế nào nữa đây!“ Phương Phương thoáng nghĩ khi cố nhắm mắt tìm đến giấc ngủ.

    Khi mặt trời lên cao cũng là lúc mọi người chìm sâu vào cõi mơ huyền…

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    LINK GÓP Ý VÀ BÌNH LUẬN: http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=146256
    Lần sửa cuối bởi PhatPham1601, ngày 30-09-2017 lúc 01:17.
    ---QC---


  2. #7
    Ngày tham gia
    Sep 2017
    Đang ở
    SG
    Bài viết
    47
    Xu
    0

    Mặc định



    [Hình ảnh là do mình dùng một ứng dụng trên mạng để tạo nên, chỉ mang tính chất minh họa]







    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi PhatPham1601, ngày 01-10-2017 lúc 01:08.

  3. #8
    Ngày tham gia
    Sep 2017
    Đang ở
    SG
    Bài viết
    47
    Xu
    0

    Mặc định

    - Mày đi đứng kiểu gì thế hả?

    Sự việc trên làm cho Phương Phương giật mình tỉnh giấc. Cô nhăn mặt bực bội, đưa hai tay dụi dụi đôi mắt còn đang ngái ngủ của mình rồi lồm cồm bò dậy xem thử chuyện gì đang diễn ra.

    - Chuyện gì dạ anh Hai?

    - Mày dậy rồi hả? Có chuyện hay để coi nè. Con bé dễ thương kia vô ý đụng trúng con nhỏ Thư Kỳ gì đó, xui cho nó rồi! - Bảo Bảo vừa quan sát vừa giải thích cho cô em.

    Phương Phương lắng nghe, song, nhìn về phía Bảo Bảo đang nhìn.

    - Lại là con nhỏ đáng ghét ấy! Ơ, cậu ấy...

    Phương Phương thấy thật khó hiểu. Cô gái đang bị bắt nạt vẫn không hề nói tiếng nào, không chống trả cũng chẳng buồn nhìn vào Thư Kỳ.

    “Lạ ghê, thường thì đám con gái trog trường sợ con nhỏ Thư Kỳ này lắm mà…” Phương Phương thầm nghĩ.

    - Này, mày bị câm hả con nhỏ kia, hay là không hiểu được tiếng người. Còn không liệu mà xin lỗi tao! – Thư Kỳ bắt đầu la to hơn khi thấy phản ứng của cô gái đó.

    - Xin lỗi mau, con nhỏ kia! – Đứa con gái đi cùng Thư Kỳ cũng hùa theo.

    - Mày…!

    Chát!

    Thư Kỳ nổi điên thật sự khi cô gái đứng trước mặt mình vẫn cứ như vậy, trơ trơ như tượng. Cô nàng bước lên phía trước, giơ bàn tay trắng nõn của mình lên vung xuống gương mặt cô gái đó. Cô gái bị một bạt tay, mất đà té nhào. Theo phản xạ tự nhiên, cô lấy tay ôm lấy bên má mới vừa bị đánh, phía má đó nhanh chóng in hình cả bàn tay của Thư Kỳ, đỏ lên thấy rõ.

    - Nè, đủ rồi nha!

    Phương Phương chạy đến chỗ Thư Kỳ, nắm lấy bàn tay đang vung lên chực chờ giáng xuống cô gái đang nằm dưới đất một lần nữa, lên tiếng.

    - Lại là mày nữa à?

    Thư Kỳ nổi cáu hơn khi nhận ra Phương Phương chính là người đang xía vào chuyện của mình, cô giật mạnh tay về khoanh trước ngực, quay sang đối diện với đứa con gái thích lo chuyện bao đồng.

    - Sao mày cứ thích gây chuyện vậy?

    - Hừ, liên quan gì đến mày!

    - Mày đúng là…

    - Phương Phương, đủ rồi. – Bảo Bảo chen vào kéo tay Phương Phương về khi cô chuẩn bị phản ứng lại Thư Kỳ.

    Một cách đầy khinh khi, Thư Kỳ nhìn xoáy lấy cả hai anh em của Phương Phương, đoạn, cô ra hiệu cho cô gái đang đứng kế bên cạnh cùng rời đi.

    - Nè con nhỏ thấy ghét kia…!

    Trước hành động của Thư Kỳ,nhìn theo bóng dáng đang dần khuất xa của cả hai, Phương Phương tức điêng điếng.

    - Cậu không sao chứ?

    Mỹ Duyên đứng cùng Bảo Bảo tự nãy giờ khuỵu người xuống đỡ cô gái dậy, nhưng, cô gái ấy không chìa tay ra nhận lấy sự giúp đỡ từ Mỹ Duyên cũng không buồn nói năng một câu gì, ngay lập tứ, bỏ đi một nước, làm đám Phương Phương chỉ biết ngơ ngác đứng trông theo.

    - Gì dạ trời? – Phương Phương thốt lên.

    - Trường mày toàn mấy đứa kì lạ không ha! – Bảo Bảo đưa tay lên cằm, rồi, anh nhận xét.

    --------------------


    - Đình Đình em đề nghị đám con trai mấy anh nên đi sâu hơn nữa vào rừng. – Một học sinh lên tiếng.
    Hoàng Dũng đã tập hợp mọi người lại để thảo luận về vấn đề tìm đồ ăn. Nhưng chín người lại mười ý, gần hai mươi phút trôi qua mà vẫn chưa giải quyết được gì.

    - Sao lại là bọn này, sao cậu không tự mình đi tìm!

    - Này, chú có phải là con trai không vậy, có biết ga lăng là gì không?

    - Các người cứ kiếm đồ cho cậu chủ, thoát được ra khỏi đây, bà chủ tôi chắc chắc sẽ trả cho các người một số tiền không nhỏ.

    - Anh trai, đừng có mà đem tiền ra đây rồi làm càn, tiền cũng không đem theo xuống âm phủ được đâu.

    - Mọi người,thôi nào…

    Những cuộc đối thoại như thế cứ dăm ba phút lại xảy ra. Hoàng Dũng hết can người này đến khuyên người kia, mồ hôi mẹ mồ hôi con toát ra hết cả.

    Xung quanh đó, nhóm Phương Phương ngồi quan sát mọi chuyện mà chán nản. Không còn chịu nổi, Phương Phương thở dài:

    - Mấy người này sung thiệt chứ, đói lè cả lưỡi như này mà còn có sức đi cãi nhau…
    Trong khi đó, trái ngược hẳn với Phương Phương, Bảo Bảo tỏ ra cái dáng vẻ rất thích thú đối với câu chuyện đang diễn ra. Anh hỏi Phương Phương:

    - Ê nhỏ, hai cái đứa đang cãi nhau là ai vậy?

    - Giờ phút này mà anh còn…chậc…Nhỏ tóc tém đó tên là Đình Đình, tính tình bộc trực y như con trai vậy nhưng rất tốt bụng, luôn ra tay trước những vụ bất bình, đặc biệt khi nạn nhân là chị em bạn gái chúng ta. Còn ông chú kia chắc là vệ sĩ của anh Vương Khả rồi, cái anh da vẻ hồng hào, thân hình đầy đặn ngồi đằng sau đó.

    - Ây, có cả vệ sĩ luôn à, thằng đó bộ gay thù hằn với nhiều người lắm hay sao?

    - Gây thù với ai? Anh Khả hiền khô à, chỉ tại nhà anh ta giàu quá thôi.

    - Ồ! – Bảo Bảo trầm trồ - Mà…”chị em bạn gái chúng ta” là sao hả con nhỏ kia!

    - Ờ thì, chị em bạn gái chúng em. Nói lộn chứ bộ. Làm gì mà cứ khó khăn!

    - Vậy còn…cái thằng đáng sợ kia là ai vậy? Nó cũng học trường mày luôn hả? – Bảo Bảo bất chợt bắt gặp Thanh Tùng, anh e dè hỏi tiếp.

    - Cái này thì em cũng không biết, anh ta lạ ho….

    - Chàng là thủ lĩnh của một băng nhóm xã hội đen có tiếng đó!

    Một cô nàng ngồi gần đó chợt chen vào cắt ngang lời của Phương Phương. Lúc nói cô nàng còn khuyến mãi thêm cái hành động chắp hai tay vào nhau rồi đưa lên má một cách đầy mơ mộng.

    - Hả? Là giang hồ sao…?

    Nghe đến đây, hai anh em họ bắt đầu Phương Phương mếu máo.

    - Sao cậu biết dạ…? – Phương Phương run run hỏi.

    - Mấy bữa nay tin tức cứ tập trung vào mà.

    - Lên tin tức luôn á! – Bảo Bảo vừa nói vừa lén nhìn Thanh Tùng – Cũng may là mình chưa có đụng vô nó – Anh nuốt ực.

    - Ghê thiệt…Ơ mà cậu là…? – Giọng Phương Phương lúng túng.

    - Phương Phương, xin giới thiệu với cậu, đây là Ánh Khiết, là bạn cùng lớp với tụi mình. – Bích Thuận tiếp lời.

    - Hihi, rất vui được làm quen với đằng ấy. Mình ấn tượng với đằng ấy lắm. Vò đằng ấy dám cãi nhau với Thư Kỳ. – Ánh Khiết mỉm cười nhìn lấy Phương phương với đôi mắt cực kỳ ngưỡng mộ.

    - Ây, em gái anh mà, rm yên tâm, có gì anh sẽ đứng ra bảo vệ cho em. – Bảo Bảo hất tóc, song, cầm lấy tay Ánh Khiết.

    - Cám ơn anh, hihi. Mà xin lỗi, anh là ai vậy?

    - Hahaha, đây là anh Hai của mình đó. Ổng tên là Bảo Bảo, hahaha.

    Phương Phương vừa giải thích vừa cười ầm. Cả Tiểu Phong và Bích Thuận cũng cười ra nước mắt. Riêng Bảo Bảo, anh chỉ biết ú a ú ớ, mặt đỏ mọng như trái cà chua.

    - A Phương à, cậu trật tự một chút đi, vụ đồ ăn vẫn còn chưa đâu vào đâu cả.

    - Công Chúa à, cậu yên tâm đi, với tình hình như thế này thì đến ba ngày sau cũng chưa có gì cho cậu ăn đâu. – Phương Phương đáp lại cô bạn.

    - Cậu đừng nói như vậy, làm sao mà…

    Ầm…Ầm…Ầm…

    Lại thêm một bất ngờ nữa đến với họ.

    Tiếng động phát ra cắt ngang cuộc nói chuyện của Phương Phương và cô bạn. Tất cả mọi người đều bất an, và rồi như một phản ứng tự nhiên, họ đưa mắt nhìn nhau đầy âu lo rồi cùng hướng nhìn về phía âm thanh đang vang vọng.

    - Có chuyện gì vậy…?

    - Này, tiếng động đó là gì…?

    Sự hoang mang bắt đầu nổi trồi lên, tại thời điểm đó vẫn có hai người vẫn giữ được bình tĩnh. Người thứ nhất, là Thanh Tùng. Anh đưa tay cầm chặt lấy vũ khí, trong khi đó, cả cơ thể đang trong tư thế sẵn sàng chiến đấu. Người còn lại không phải ai khác: Minh Trường. Minh Trường cũng đang trong tư thế phòng thủ, tay nắm chặt lấy tay của Tiểu Phong.

    - Âm thanh này… – Phương Phương bắt đầu lờ mờ nhận được ra – Mọi người chạy đi! Chạy nhanh! Là con gấu điên đó! – Cô thét lên kinh hoàng cảnh báo mọi người.

    Quả thật là gấu.

    Đó chính là con gấu đã tấn công nhóm Phương Phương lúc sáng sớm vừa rồi. Khắp thân mình nó vẫn còn hằn rõ những vết thương do Thanh Tùng để lại. Lúc này đây nó dữ tợn gấp mười lần lần gặp trước. Nó hung hăng lao đến khu vực bờ biển như một chiếc xe không thắng, hai con mắt đỏ hoe sắc lạnh, miệng vẫn như trước, cứ “ grừ grừ “ đầy ám ảnh. Cả đám ba mươi mấy người trên bãi biển hoảng loạn túa ra khắp nơi, cắm đầu cắm cổ chạy thụt mạng. Tiếng la hét, tiếng khóc vang lên khắp bờ biển. Âm thanh hỗn tạp đến quay cuồng.

    - Aaahhh…Cứu mình với...Aaahhh…!

    Một học sinh la thất thanh khi con gấu cắn đứt cánh tay của cậu. Khuôn mặt cậu giờ đây đầm đìa nước mắt lẫn sợ hãi. Cậu cố gắng lùi về phía sau nhưng đã quá trễ, thân thể cậu đã rách toạc làm hai phần, phần trên đang nằm trong tay con gấu. Nó đưa vào miệng, nhai nhóp nhép.

    Con gấu tiếp tục tìm kiếm mục tiêu khác. Một người…hai người…ba người…lần lượt ngã xuống. Hai nữ sinh gần bờ biển cũng không thoát khỏi cặp móng vuốt sắc như dao cạo của con quái vật. Nó tiếp tục đánh ngã tất cả những người trên đường đi. Khi tất cả học sinh trong khu vực ấy ngã gục hết, nó lại quay tứ phía để xác định mục tiêu tiếp theo. Và nó đã xác định được!

    - Cô Vi! Không! – Phương Phương gần như điên loạn khi thấy con gấu đang hướng về phía cô tổng giám thị.

    Cô Vi run bần bật, chân tay cô như bị đóng băng, mồ hôi chảy ra lấm tấm.

    - A…cô…cô, cô không di chuyển được….

    - Cô Vi! Cô chạy nhanh! – Nhóm Phương Phương quay lại chạy cật lực về phía cô giáo.

    - Áaahhh…

    Cô Vi nhắm mắt lại la thất thanh khi con gấu vung cái móng vừa dài vừa nhọn của mình xuống. “Không…Con ơi…”

    Rẹt…!

    Tiếng móng vuốt con gấu chạm vào da thịt vang lên.

    “Ơ…” Cô Vi ngạc nhiên mở mắt ra vì không cảm thấy chút đau đớn nào cả. Trước mắt cô là một chàng trai, chàng trai với khuôn mặt hiền lành - Hoàng Dũng. Lưng anh đang ướt đẫm máu vì móng vuốt của con gấu, Hoàng Dũng đã che chở cho cô Vi. Anh không nói không rằng, nhanh chóng bồng cô lên chạy thoát thân. Trong khi đó, đám Phương Phương nhặt những thứ thấy được trong tầm nhìn ném vào con gấu. Một cái ba lô bay trúng vết thương của nó, nó ré lên kinh hoàng, sau đó, hoảng loạn chạy ra chỗ khác.

    Nó đã có mục tiêu mới.

    Chính là cô gái bị bắt nạt sáng nay.

    Cô gái vẫn đứng yên, mắt hướng về con gấu không chút sợ sệt, hệt như khi đối diện với Thư Kỳ vậy.

    - Tránh ra nhanh! – Phương Phương ra hiệu cho cô bạn.

    - Thu Dung, tránh ra!

    Một chàng trai lao đến ôm lấy Thu Dung, cả hai té lăn lông lốc, vừa kịp thoát khỏi móng vuốt của con gấu. Con gấu đánh hụt, tức giận gầm gừ. Nó quay sang cả hai, giơ bàn tay đầy móng vuốt sắc lên lần nữa và…

    Phật phật phật!

    Con gấu lại ré lên đau đớn. Thân thể nó lại rách toạc và chảy máu vì cái thứ đả thương nó trước đây. Thanh Tùng ném dây vào nó rồi giật lại, đều đều và liên tục trong khi bước ngày càng gần nó hơn. Con gấu quơ quào khổ sở, cuối cùng ngã gục sau một đòn nhanh và mạnh ngay tim. Thanh Tùng kết liễu con gấu bằng một vũ khí khác. Nó là tay gấu với bốn lưỡi dao trên đỉnh bốn vòng tròn, vũ khí cận chiến của anh.

    Con gấu vùng vẫy trăn trối hồi lâu, sau đó nằm im bất động.

    Khắp nơi mọi người kẻ đứng kẻ nằm, kẻ bị thương kẻ lành lặn đều như người mất hồn, mặt không còn một giọt máu. Phương Phương cũng chẳng khác gì, đôi mắt cô thao láo nhìn vào con gấu thở gấp…

    - Có đồ ăn rồi. – Thanh Tùng lạnh lùng bỏ lại một câu nói rồi bước đi, hướng về phía bờ biển.

    Xa xa trong những tán lá xanh thẫm trong khu rừng, có một bóng người cưỡi trên lưng một con hổ mắt đỏ. Một cách đầy thích thú, hắn mỉm cười:

    - Các ngươi cũng khá lắm đấy, hahaha…!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    LINK GÓP Ý VÀ BÌNH LUẬN: http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=146256
    Lần sửa cuối bởi PhatPham1601, ngày 30-09-2017 lúc 01:17.

  4. #9
    Ngày tham gia
    Sep 2017
    Đang ở
    SG
    Bài viết
    47
    Xu
    0

    Mặc định



    [Hình ảnh là do mình dùng một ứng dụng trên mạng để tạo nên, chỉ mang tính chất minh họa]


    (Chàng trai lao đến cứu Thu Dung thoát khỏi móng vuốt của con Gấu)






    (Cô gái luôn đứng bên cạnh của Thư Kỳ)



    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi PhatPham1601, ngày 01-10-2017 lúc 01:13.

  5. #10
    Ngày tham gia
    Sep 2017
    Đang ở
    SG
    Bài viết
    47
    Xu
    0

    Mặc định

    Bầu trời tuân theo quy luật thời gian tối sầm lại, lạnh lẽo âm u đến rợn người. Hầu hết mọi người chỉ bị thương ngoài da nhưng trông họ giờ đây không thua không kém gì những cái xác không hồn. Họ chỉ ngồi lặng câm, không nói không rằng. Nét mặt tất cả mọi người vẫn còn đọng lại một chút gì đó của sự bàng hoàng, họ không thể nào quên được những thứ khủng khiếp vừa mới xảy ra…
    Không khí thật nặng nhọc…

    Ở giữa, nơi có ngọn lửa cháy bập bùng đầy đau đớn, Bích Thuận cùng với một cô gái cao kều đang chuẩn bị bữa ăn cho mọi người. Bích Thuận làm việc trong lơ đễnh, thỉnh thoảng lại vô thức rên lên một tiếng nhỏ trong khi chuyển động.

    - Vết thương của cậu sao rồi? – Cô gái tinh ý nhận ra.

    - À…Không có gì đâu, mình đỡ rồi. – Bích Thuận trở lại thực tại.

    - Cậu còn giấu. Nó sưng tấy lên như thế kia còn gì. Để mình làm cho, cậu cứ đi nghỉ ngơi đi.

    - …Cám ơn cậu.

    - Cứ gọi mình là Huyền Uyên.

    - Bích Thuận.

    Cả hai mỉm cười tự giới thiệu, người này đưa bàn tay ra bắt lấy bàn tay người kia đánh dấu cho một tình bạn. Nụ cười Huyền Uyên biến mất nhanh chóng khi cô trông thấy nhóm Thanh Tùng từ phía xa. Thanh Tùng cùng Bảo Bảo và một vài chàng trai khác trong nhóm đã hoàn thành xong nhiệm vụ của mình: chôn những cái xác không liền bộ phận – món quà do con gấu ban cho. Khi họ trở về, người ai nấy cũng nhễ nhại mồ hôi, quần áo bẩn đi thấy rõ.

    - Các em vất vả rồi.

    Cô Vi cười hiền khi nhóm Thanh Tùng về đến nơi. Bọn con trai cũng nhếch môi đáp trả lại nhưng họ trông có vẻ khốn khổ hơn là vui mừng, khuôn mặt người nào cũng méo xẹo. Cô Vi cũng thế, nụ cười của cô cũng gượng gạo dù cô đã cố gắng rất nhiều. Thanh Tùng vẫn như tảng băng đặt trong kho lạnh, không cảm xúc, bước vội qua cô Vi đi đến nơi bờ biển.

    - Anh Hai, anh chôn mọi người ở đâu dạ? – Phương Phương xuất hiện.

    - Sau bụi cây đằng kia kìa. Ở đằng sau đó, nó có một miếng đất trống… – Bảo Bảo trả lời.

    Rồi tất cả lại nhìn lấy nhau, mọi thứ lại im bặt, bầu không khí tiếp tục dịch chuyển một cách nặng nề.

    - Thôi, mọi người vào ăn luôn đi này. - Huyền Uyên gọi.

    --------------------


    Cả đám ngồi quây quần quanh đống lửa lớn. Đình Đình đang nhận những cái dĩa hoặc chén bằng gỗ từ những người khác trong khi Huyền Uyên cắt từng miếng thịt bỏ vào trong. Một cách vô cùng kì lạ, trong balô của mỗi người đều có một bộ dụng cụ ăn uống, ngoài ra còn có những thứ cần thiết khác như bình đựng nước, dao chuyên dụng, la bàn,…Tất cả đều giống nhau y đúc. Lạ lùng nhất phải kể đến những bộ quần áo trong balô. Đó thật sự chính là những trang phục thường ngày của họ.

    - Cậu đưa dĩa đây Đình Đình tôi lấy đồ ăn cho! – Đình Đình lên tiếng khi thấy Mỹ Duyên ngồi im ru, tay trống không.

    - Cám ơn cậu nhưng mình không ăn đâu, mình không đói… – Mỹ Duyên từ chối.

    - Công Chúa à, mình biết là cậu không muốn ăn nhưng cậu phải ăn một ít đi, không ăn uống gì thì làm sao mà trở về...Cậu ráng đi, công chúa. – Phương Phương động viên dù tâm trạng cô nàng không khá khẩm hơn cô bạn thân bao nhiêu.

    - Nói…nói đến việc quay về, theo như giả thuyết của anh Hoàng Dũng thì chúng ta đang ở trong thế giới game, nhỉ? Vậy thì tại sao…những người chết đi, thi thể họ vẫn còn ở đây? Ý tôi là, tại sao nó không biến mất? Thông thường khi chơi game thực tại ảo, nếu người chơi game over, cơ thể họ sẽ thoát ra ngoài luôn chứ, nhỉ?...Tôi…tôi cứ thắc mắc từ chiều đến giờ!

    Chợt Vương Khả xen vào cuộc trò chuyện của nhóm Phương Phương. Đi liền sau đó, tất cả những người xung quanh đều đồng loạt dừng ngay việc của mình lại, chú ý đến anh chàng vừa mới phát ngôn. Một vài người tỏ ra cái vẻ ngoài khó hiểu, trong khi đó, một vài người bắt đầu để lộ ra bên trên khuôn mặt những đường nét âu lo.

    - Ý anh là, chết ở đây đồng nghĩa với việc chết ở thế giới của chúng ta? – Minh Trường phá tan bầu không khí đang im ắng.

    - Tôi…tôi cũng không biết nữa. Tôi…tôi…chỉ nghĩ…vậy thôi. – Anh chàng ấp úng.

    - Này…nói gì vậy hả? – Thư Kỳ gần như bùng nổ.

    - Đừng…đừng có mà nói những cái điều vô lý như thế nữa có được không? – Ngọc Tú, cô gái luôn đi bên cạnh Thư Kỳ cũng hùa theo.

    - Tôi…tôi…

    - Cậu đừng có làm bọn này sợ chứ, không có chứng cứ thì đừng có lên tiếng…

    - Nhưng lỡ nó là sự thật thì sao đây…Mình sợ lắm…Mình chưa muốn chết…!

    - Tất cả đều là do cái game quái quỷ này…Tất cả là do ông Hoàng Huy đó…

    - Nào nào, tất các em hãy bình tĩnh hết lại.

    Cô Vi vỗ tay hai cái lôi kéo sự chú ý của mọi người rồi dịu dàng cất tiếng nói trong trẻo của mình.

    - Đúng thì sao mà không đúng thì thế nào? Tức giận, la hét hay đổ lỗi,…tất cả những thứ đó, chúng không giải quyết được gì cả. Thay vì dành thời gian cho những việc như thế, sao chúng ta không đi tìm nguồn nước? Chẳng phải bên trong bình của các em đều chỉ còn lại một chút ít ỏi nước thôi sao?...Tồn tại còn không làm được, thì việc quay trở về, chẳng phải cũng chỉ là một mục tiêu xa xỉ sao?
    Không một ai nói thêm lời nào nữa, vài người cúi mặt ăn năn, trong khi đó một vài hốc mắt chảy ra những dòng nước mặn, sụt sịt. Phương Phương nhìn cô Vi với ánh mắt ngưỡng mộ:

    - Xin lỗi cô, tụi em sai rồi.

    - Các em hiểu là tốt rồi. – Cô Vi cười mỉm.

    - Em thật bất ngờ đó, cô Vi. Không ngờ đến tận nước này rồi mà cô vẫn còn có thể giả tạo như thế. Thật là ngưỡng mộ! – Thư Kỳ khinh bỉ rồi đi đến chỗ ngồi.

    - Mày nói gì hả con nhỏ kia?

    - Thôi nào A Phương. Được rồi. Tụi mình ăn đi. – Mỹ Duyên khuyên cô bạn.

    Tất cả mọi người tập trung vào chuyên môn. Mỹ Duyên lấy cái chén gỗ trong balô mà cô vừa mới được thừa hưởng lại từ những người đã khuất ra đưa cho Đình Đình chờ chực bữa ăn. Phương Phương và Thư Kỳ không quên nhìn nhau với đôi mắt hình viên đạn, sau đó cả hai cũng tập trung vào cái chén đầy thịt gấu của mình.

    Khuôn mặt của tất cả mọi người đều đăm chiêu…

    --------------------


    - Dũng ơi, Dũng còn thức không, tôi đem thức ăn đến cho Dũng này. – Cô Vi bước vào lều Hoàng Dũng, giọng nói nhẹ nhàng đánh thức anh dậy.

    - Cô Vi, phiền cô quá…Ah…

    - Cẩn thận, để tôi đỡ Dũng.

    - Ah…Cám ơn…cô.

    - Xin lỗi Dũng nhé. Vì tôi mà…

    - Không sao đâu cô, em cũng không bị thương nặng lắm. Mà hình như bên ngoài đã có chuyện gì phải không?

    - Không có chuyện gì đâu, Dũng đừng lo lắng, ăn đi này.

    - Em cảm ơn cô…Ah… – Hoàng Dũng mỉm cười, tay với lấy chén thịt nhưng vừa với lên, vết thương của anh đã bị động.

    - Thôi. Dũng ngồi im đi, để tôi đút cho…

    Thấy thế, cô Vi giành lấy cái chén bất chấp anh từ chối, dùng hai tay xé nhỏ miếng thịt rồi một tay cầm một tay hứng đưa đến nơi cửa miệng anh chàng.

    - Nói “A” đi nào. – Cô Vi mỉm cười hiền.

    - A…Ah… - Hoàng Dũng đỏ mặt.

    - Anh Dũng, cô Vi ơi!

    Bất chợt Phương Phương chui đầu vào. Cả cô Vi và Hoàng Dũng đều bị bất ngờ, hậu quả là miếng thịt trên tay cô Vi bay thẳng vào mắt của Hoàng Dũng.

    - Ah…Ây da…!

    - Áh…Dũng…Tôi xin lỗi! – Cô Vi quýnh quáng cả lên.

    - Em…em xin lỗi, để e...

    Cả Phương Phương cũng rối theo. Cô nàng hối hả chạy đến để cứu bồ cho cô Vi nhưng người ta nói nhiệt tình quá mức đâm ra phá hoại, cô nàng té nhào lên người cô Vi và Hoàng Dũng. Mọi thứ đã rối nay còn rối hơn. Loạn xì ngầu!

    Năm phút sau…

    Hoàng Dũng ngồi ngay ngắn trên đám lá khô, kế bên là Cô Vi, Cả hai đang nhìn chằm chằm cô bé chuyên gây họa đang ngồi đối diện, mặt vẫn còn chút ửng đỏ.

    - Em…Em xin lỗi, em không có cố ý đâu… – Phương Phương la toáng rồi cúi đầu ăn năn.

    - Rồi, rồi, thế em vào đây có chuyện gì?

    - Chuyện là, tụi em định xin phép cô Vi và anh, tụi em muốn đi tìm nước.

    - Ngay bây giờ sao, Phương Phương, không được đâu. Đi ban đêm như vậy rất nguy hiểm.

    - Không sao đâu cô, tụi em có đèn pin mà.

    - Cô Vi nói đúng đó Phương Phương, anh không thể để các em mạo hiểm như vậy được.

    - Nhưng nước đã hết sạch rồi, nếu không tìm ngay bây giờ là không kịp đâu. Cô à, anh à, tụi em sẽ thật cẩn thận mà, nha, nha!

    - …Thôi được rồi, các em phải cẩn thận đó, trước khi mặt trời mọc phải quay về, nghe rõ chưa. – Hoàng Dũng thở dài.

    - Phương Phương, các em phải thật cẩn thận đấy. – Cô Vi không yên tâm.

    - Dạ, em biết rồi. Tụi em sẽ quay trở về trước khi trời sáng lên.

    --------------------


    - Chết tiệt, mệt chết đi được, vậy mà con nhóc đó dám nói đi hướng này sẽ tìm thấy nước. Nước đâu không thấy, thấy mệt thôi, ây…! – Bảo Bảo ngồi bẹp xuống than vãn.

    Hai anh em Phương Phương cùng với Minh Trường, Tiểu Phong và một ông chú đang có mặt trên núi Xoắn Ốc – ngọn núi nằm cạnh bãi biển mà Phương Phương đã chú ý khi mới vừa đặt chân đến bờ biển vào sáng hôm qua. Sở dĩ cả đám đi lên đây tìm kiếm nguồn nước là do trong khi chuẩn bị khởi hành, có một cô bé đã chạy đến mỉm cười: ”Anh chị đi tìm nước phải không ạ? Thế thì hãy đi lên trên đó.” Và chỉ bàn tay nhỏ nhắn về ngọn núi có hình thù kì lạ này.

    - Mới đi được có mười lăm phút thôi mà, đàn ông con trai gì mà, chắc mốt em gọi anh là chị Hai quá .

    Phương Phương bực dọc. Cô cũng chẳng khác gì Bảo Bảo, mồ hôi mồ kê lấm tấm trên vầng trán. Cô đăm chiêu, cố nghĩ thật kĩ tại sao lại nghe lời cô bé kia đi lên một nơi như thế này. Nơi này chẳng khác gì địa ngục. Xung quanh chỉ có đá với đá, chẳng sự sống nào hiện diện tại đây dù chỉ là một cọng cỏ. Phương Phương nhìn xung quanh rồi thở dài.

    “Ánh mắt của cô bé…Mình bị nó thu hút.”

    - Tại đứa nào hả? Chắc kiếp trước tao mắc nợ mày quá. – Bảo Bảo thấm mệt.

    - Vậy thì giờ đang trả lại thôi, có gì mà thở than!

    - Tiểu Phong, cậu có mệt không?

    Mặc kệ Bảo Bảo và Phương Phương, Minh Trường cúi xuống hỏi han cậu bạn. Tiểu Phong lúc này đang ngồi xoa xoa đôi chân của mình, cậu ngước lên nhìn Minh Trường, hai ánh mắt bắt gặp nhau, cậu lãng tránh, cúi nhanh xuống, miệng lắp bắp:

    - Không…không sao.

    - Lên đây mình cõng cho. – Minh Trường ngồi xuống, đưa hai tay ra sau lưng.

    - Mình…tự đi được, mình đâu phải là con nít, cậu lo cho cậu trước đi, mồ hôi cũng ra quá nhiều rồi. – Tiểu Phong nói.

    “Đúng là lũ trẻ…” Ông chú mỉm cười khi thấy biểu hiện của mấy đứa học sinh. Khi cười, khóe mắt chú lộ rõ ra vết hằn của dòng thời gian, ánh mắt đầy vẻ từng trải. Đột nhiên nụ cười biến mất, khuôn mặt chú biểu lộ vẻ suy nghĩ:

    - Mấy đứa, im lặng nào.

    Cả bốn đứa không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng cũng tuân theo, im bật và nhìn chú đầy vẻ thăm dò. Ông chú nhìn xung quanh một lượt, ra vẻ đang lắng nghe cái gì đó, và rồi nụ cười ban nãy lại xuất hiện, nhưng lần này có thêm sự phấn khởi pha lẫn vào. Ông chạy nhanh về phía trước:

    - Nước, tìm thấy nước rồi mấy đứa, nhanh nào!

    --------------------


    - Hây da, nước thật này, cả một dòng suối luôn, ây! - Bảo Bảo hứng đầy bình rồi đưa lên miệng uống ừng ực từng ngụm nước đầy sảng khoái.

    - Thật không thể ngờ được trên ngọn núi lại có một nơi như thế này.

    Tiểu Phong nhìn con suối, rồi nhìn xung quanh không giấu được sự ngạc nhiên trên khuôn mặt.

    Nơi này khác hẳn hoàn toàn với cái vẻ chết chóc mà chặng đường trước đem lại. Chỗ này có một dòng suối chảy rì rào, màu xanh tươi của cây cối bao trùm cả không gian. Không khí rất trong lành.

    Cả năm người đều trầm trồ nhìn ngắm vẻ đẹp của nơi đang đứng, cảm nhận sự thanh bình mà mẹ thiên nhiên ban tặng. Trong lúc đó, bỗng, một bóng đen xuất hiện, cả đám bị kéo lôi ngay về hiện thực, chưa ai định hướng được nên làm gì thì Phương Phương đã giận dữ nghiến răng:

    - Cái thằng đạp giày chết tiệt!


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    LINK GÓP Ý VÀ BÌNH LUẬN: http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=146256

    ---QC---


Trang 2 của 9 Đầu tiênĐầu tiên 1234 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status