TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 3 của 9 Đầu tiênĐầu tiên 12345 ... CuốiCuối
Kết quả 11 đến 15 của 42

Chủ đề: [Phiêu Lưu] Rainbow Kingdom: Vương Quốc Cầu Vồng

  1. #11
    Ngày tham gia
    Sep 2017
    Đang ở
    SG
    Bài viết
    47
    Xu
    0

    Mặc định



    [Hình ảnh là do mình dùng một ứng dụng trên mạng để tạo nên, chỉ mang tính chất minh họa]




    (Cô bé chỉ đường cho nhóm Phương Phương đi tìm nguồn nước)

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  2. #12
    Ngày tham gia
    Sep 2017
    Đang ở
    SG
    Bài viết
    47
    Xu
    0

    Mặc định

    Vẫn là nhóm Phương Phương.

    Lúc này cả đám đang ngồi quanh đống lửa nhỏ vừa mới đốt, ánh mắt tập trung cao độ vào Hoàng Kiệt – chàng trai được cho là nguyên nhân sâu xa dẫn đến việc khiến mọi người có mặt tại nơi đây. Hoàng Kiệt ngồi tiếp chuyện với nhóm người vừa mới gặp, thỉnh thoảng, cậu lại đưa tay lên mặt xoa xoa, sau đó dùng cặp mắt sắc lẹm liếc nhìn về phía Phương Phương đầy tức giận. Về phần Phương Phương, cô giả vờ không quan tâm. Cô đưa đôi mắt to tròn của mình nhìn ngắm bầu trời đêm, miệng huýt sáo đầy khiêu khích. Nhưng anh chàng Hoàng Kiệt nào có dễ xơi. Cứ một đến hai phút anh lại lặp lại những hành động trên. Đến lần thứ tư thì Phương Phương không thể làm ngơ mà huýt sáo tận hưởng bầu trời đêm được chút nào nữa, sức người có hạng, cô nàng nhìn thẳng vào Hoàng Kiệt la toáng lên:

    - Nè, làm gì mà nhìn người ta hoài vậy hả? Bộ mới lần đầu tiên nhìn thấy con gái đẹp hả cha nội!

    - Cái gì cơ? – Hoàng Kiệt đưa tay lên chọc chọc vào lỗ tai bên phải rồi ngoáy qua lỗ tai bên trái, tiếp tục – Bộ nhà cô không có cái gương nào sao? Con gái gì mà, tính tình như bà chằn còn thêm cái bệnh hoang tưởng.

    - Thằng kia, mày mới nói cái gì hả? Có ngon mày nói lại đi! – Phương Phương giơ nấm đấm đe dọa.

    - Tôi nói là cô xấu xí như mụ phù thủy, dữ dằn như bà chằn, tóm lại là hình mẫu phản diện điển hình. Chả biết nhà nào ăn ở thất đức đẻ ra đứa con như cô nữa, thiệt là…Au…!

    Hoàng Kiệt chưa kịp kết thúc câu đã ăn ngay một cái cốc đầy uy lực của Bảo Bảo. Bảo Bảo nhìn thẳng vào mắt Hoàng Kiệt, giọng nhỏ nhẹ nhưng đầy sát khí:

    - Tao đồng ý với mày về khoản con em tao thật nhưng cái vế sau mày sai hoàn toàn rồi con ạ, nuốt hết mấy cái lời đó lại cho tao.

    - Ê ê, nói gì vậy hả? – Phương Phương đứng phắt dậy.

    - Hai người định làm gì? Định ỷ đông rồi ăn hiếp người thân cô thế cô sao? – Hoàng Kiệt hơi lùi về phía sau.

    - Á à, mày muốn được ‘ăn hiếp’ à! Sao nào Phương Phương, mày ‘ăn’ còn tao ‘hiếp’ nó, ok không? – Bảo Bảo quay lại nhìn cô em gái chớp chớp cặp mắt đầy vẻ gian xảo.

    - Xin lỗi nhưng em không biến thái như anh, càng không muốn hợp tác với người đồng tình với những điều không phải là sự thật!

    - Thôi thôi, cho mình xin đi, mình sợ hai anh em nhà hai người thật luôn, đi vào chuyện chính đi. – Tiểu Phong nhắc nhở rồi quay sang hỏi Hoàng Kiệt – Hoàng Kiệt, tại sao cậu lại ở đây?

    - Làm sao tôi biết được chứ? Tỉnh dậy thì đã ăn nằm với thiên nhiên rồi. Mà mấy người là cảnh sát à, làm gì mà như tra khảo tôi vậy?

    - Cái thằng này…

    - Phương Phương, bình tĩnh đi. Tụi mình chỉ muốn biết chuyện của bạn thôi. Tụi mình sẽ kể chuyện của tụi mình cho bạn nghe sau. – Tiểu Phong xoa dịu cô bạn rồi mỉm cười nói tiếp.

    - Biết để làm gì? Dù sao thì cũng không thoát ra được đâu!

    - Cái thằng này…

    Lần này câu nói đó được xuất phát ra từ phía Tiểu Phong. Phương Phương cũng dự định nói câu tương tự nhưng vì quá ngạc nhiên buộc lòng phải im bật. Bất ngờ cũng phải. Từ lúc gặp Tiểu Phong đến giờ đây là lần đầu tiên anh chàng nổi giận. Cả chú Hiếu, Bảo Bảo và Hoàng Kiệt cũng giật mình, mắt chữ A mồm chữ O.

    Minh Trường từ nãy đến giờ ngồi cạnh Tiểu Phong, nhanh ý nắm lấy tay cậu bạn, khiến Tiểu Phong đỏ mặt không thể nào nói hết câu nói. Nhìn Tiểu Phong một chút, Trường quay qua Hoàng Kiệt chậm rãi mở lời:

    - ‘Không thoát ra được đâu’…Cậu biết cách thoát ra?

    --------------------


    Cùng lúc đó, nơi bờ biển, khi tất cả mọi người đều chìm sâu vào giấc ngủ thì có một bóng đen đang nhẹ nhàng luồng lách qua từng cái lều nhỏ, lấm la lấm lét di chuyển về phía khu rừng.

    - Nhịn…nhịn hết nổi rồi.

    Đó là Ánh Khiết. Cô nàng đang tìm nơi để ‘xả nước cứu thân’. Lúc này đây, mặt cô nàng hơi căng thẳng, miệng thì lẩm nhẩm hát: ”Rừng không có ma, rừng không có ma, đừng sợ, đừng sợ, bé ơi đừng sợ”. Dù vậy cô nàng vẫn ngó trái ngó phải, ngó trên ngó dưới, ngó hết những nơi có thể ngó. Bỗng cô nàng điếng hồn khi trông thấy một bóng người ngoài bờ biển. Khi chuẩn bị để nỗi sợ hãi của mình hòa quyện với nàng gió thì Ánh Khiết mới nhận ra người mà mình trông thấy không phải ai khác mà chính là Thanh Tùng. Thầm trách mình thần hồn nát thần tính, Ánh Khiết tự vả vào đầu một cái thật đau, đoạn, cô lia mắt nhanh chóng nhìn về hướng người trong mộng.

    Giờ này là đến phiên gác của Thanh Tùng. Thanh Tùng hiện đang chùi rửa các thứ vũ khí mà anh luôn mang theo kề cận: Đó là cái tay gấu với bốn con dao nhỏ, nhọn hoắt trên bốn đỉnh vòng tròn. Trên tay gấu còn gắn thêm một sợi dây xích đầy các răng cưa – thứ vũ khí anh đã dùng để giết chết con gấu mắt đỏ. Ngoài ra anh còn có một con dao có thể điều chỉnh được độ dài lưỡi.

    Thanh Tùng vừa vệ sinh vũ khí vừa đăm chiêu suy nghĩ gì đó. Biết là dùng nước biển, vũ khí sẽ dễ dàng bị gỉ sét nhưng nước trong bình đã hết từ lâu rồi, gỉ sét một chút thì có là gì, quan trọng là cái dung dịch đỏ sền sệt nồng nặc mùi tanh kia phải trôi đi trước đã.

    Ánh Khiết vẫn chăm chú đứng nhìn Thanh Tùng, không rời một giây. Cô trợn mắt, đưa đôi tay nhỏ nhắn lên bịt chặt miệng mình lại khi nhìn thấy tấm lưng của người con trai mà cô ngưỡng mộ. Một tấm lưng đầy sẹo.

    Cô nàng nhìn thêm một xíu, bỗng vội vàng chạy nhanh vào phía khu rừng.

    Lý do: “Không…không nhịn được thêm một giây nào nữa…”

    --------------------


    Trở lại với nhóm Phương Phương. Cả đám đang chờ đợi câu trả lời từ phía Hoàng Kiệt. Hoàng Kiệt không có vẻ gì là sợ sệt trước những con mắt như đang muốn ăn tươi nuốt sống mình, anh mở nhẹ môi:

    - Tôi biết. Cô ấy chỉ vừa mới nói cho tôi nghe hôm qua thôi.

    - Cô ấy? – Vẫn là Minh Trường.

    - …Kim Châu...Cô ta là một nhân vật trong cái game quái quỉ này. Có điều...

    - Có điều...?

    - Không có gì!

    - Nè, lỡ nói rồi thì nói hết luôn đi chứ! – Phương Phương chen ngang.

    - Tôi không thích nói!

    - Mày...!

    - Kim Châu, cô ấy đã nói gì về việc quay về? – Giọng Minh Trường lại vang lên, mất kiên nhẫn.

    - Rất đơn giản, chỉ cần giết hết cả bảy tên Thất Đại Thần!

    - Thất Đại Thần?

    - Phải giết người sao? – Tiểu Phong lo lắng.

    - Cậu bạn à, chúng không phải là người, chúng là Thần.

    - Thần á?

    - Đúng là như thế, thưa các Cứu Tinh.

    Cả đám còn chưa hết ngạc nhiên với cái tin ‘thần’ động trời kia thì một ngạc nhiên khác đã ập đến. Từ trong bụi rậm phía sau lưng Hoàng Kiệt, một cô gái bước ra nhẹ nhàng. Cô có mái tóc vàng óng ả, trước vầng trán có một bím tóc được thắt chặt gọn gàng. Khoác trên mình trang phục trắng tinh khiết, trông cô nàng chẳng khác gì một thiên thần. Cô nhẹ nhàng cười mỉm, cúi đầu chào đám Phương Phương – lúc này vẫn chưa hoàn hồn vì vẻ đẹp đằng trước mắt.

    - Kim Châu, sao cô lại ra đây? Hoàng Kiệt hỏi.

    - Thấy ngài đi lâu quá chưa về, tôi lo lắng nên đi tìm, thưa Cứu Tinh.

    - Cô lộ diện ra như thế này, lỡ bọn chúng tìm thấy cô thì sao?

    - Nè, nè, có thể nào làm ơn nói rõ hơn cho chúng tôi biết có được không? – Phương Phương hết kiên nhẫn.

    - Xin thứ lỗi, thưa Cứu Tinh. Các ngài muốn biết việc gì ạ?

    - Cứu tinh cứu tiếc gì, cô kể từ đầu luôn đi, có gì cứ kể ra hết. – Bảo Bảo bực bội lên tiếng.

    Sau câu nói của Bảo Bảo, Kim Châu cúi đầu thể hiện sự đồng ý.

    Hướng mắt nhìn xa xăm, cô từ tốn bắt đầu câu chuyện:

    - Cha tôi là trưởng làng của ngôi làng duy nhất ở vương quốc này. Làng chúng tôi nằm ở trung tâm của vùng đất, quanh năm suốt tháng đoàn kết, sống rất yên bình. Nhưng chẳng biết từ đâu tai họa lại ập xuống bất ngờ…Năm ngày trước, bỗng có hai tên mặc áo choàng xuất hiện dẫn theo một đám binh lính, xông thẳng vào làng tôi. Đứa con gái bận áo choàng màu cam, đứa con trai thì xanh dương nhạt, chúng tự xưng là Thất Đại Thần – những vị thần của vương quốc Rainbow này, đến để thay trời hành đạo. Dân làng chúng tôi cũng ra sức chống trả quyết liệt, nhưng chúng tôi quanh năm chỉ toàn đối diện với đất, lưng hướng lên trời, chân yếu tay mềm làm sao có cơ hội thắng. Chúng tôi…tan tác. Tôi cùng một vài người trong làng may mắn chạy thoát được, nhưng giữa đường chúng đuổi theo, chúng tôi lại một lần nữa phải bỏ chạy. Khi dừng lại…tôi chỉ còn mình. Cuối cùng, tôi lên đến ngọn núi này, kiệt sức! Đúng lúc đó sợi dây chuyền trên cổ bỗng phát ra một thứ ánh sáng đủ sắc màu, lập tức, một màn chắn nhỏ xuất hiện, khu rừng, dòng suối hiện tại cũng từ đó mà hồi sinh...

    - Chuyện thật là như vậy sao…? – Phương Phương nghi ngờ.

    - Vậy còn chuyện cứu tinh, chuyện thần thì sao? – Trong khi đó, Tiểu Phong vẫn chưa hết tò mò.

    - Sau tất cả, tôi kiệt sức lịm đi. Đêm hôm đó, tôi có một giấc mơ. Một người phụ nữ tóc bạc phơ đã nói với tôi rằng, các cứu tinh sẽ xuất hiện trong nay mai, tôi có nhiệm vụ phải hỗ trợ và chỉ dẫn họ. Ban đầu tôi cũng không tin lắm vào giấc mơ của mình, nhưng sau đó vài ngày, tôi tìm thấy Hoàng Kiệt. Và bây giờ...cả các bạn nữa.

    - Khoan đã, liên quan gì đến tụi này chứ? - Phương Phương ngớ người.

    - Bà lão đó có nói, các cứu tinh sẽ xuất hiện khắp tứ phía. Nhân tiện, chúng ta đang ở phía Đông.

    - Cô nói là ba hướng còn lại cũng có người xuất hiện sao? – Chú Hiếu chăm chú lắng nghe từ đầu đến giờ đột ngột hỏi dồn.

    - Vâng, thưa cứu tinh.

    - Có chuyện gì sao chú? – Bảo Bảo hỏi.

    - Vợ con chú, ngày hôm đó, họ cũng đi cùng…

    Chú Hiếu buồn bã. Không khí cũng im ắng theo. Thấy vậy chú Hiếu mỉm cười, xua xua tay ra hiệu không sao, bảo Kim Châu tiếp tục câu chuyện. Kim Châu hơi do dự, cô nhìn chú Hiếu một chút rồi lại tiếp tục:

    - Người phụ nữ ấy còn nói, muốn cứu được làng tôi, phải đánh bại hết bảy tên Thất Đại ấy. Đây cũng chính là chiếc chìa khóa mở ra cánh cổng giúp cho mọi người quay trở về thế giới của mình. Nhưng mọi người phải hết sức cẩn thận, mỗi người bọn chúng đều có một sức mạnh riêng biệt, rất nguy hiểm nếu không chuẩn bị kĩ càng.

    - Tiêu rồi! – Bảo Bảo và Phương Phương đồng thanh.

    - Vậy, Kim Châu, cô biết bọn chúng ở đâu không?

    - …Không, thưa cứu tinh...

    - Vậy...sức mạnh của bọn chúng là gì?

    - Tôi...cũng không rõ...

    - Thế thì làm sao mà thắng được!

    Kim Châu không thể đáp lời câu nói của chú Hiếu, cô nàng buồn bã cúi mặt, ánh mắt không sao che giấu được nỗi thất vọng. Cả đám chỉ biết đứng nhìn, rất muốn đến dỗ dành cô gái xinh xắn nhưng không biết an ủi thế nào. Minh Trường nhìn lên trời, phá tan bầu không khí ảm đạm:

    - Trời gần sáng rồi, chúng ta về thôi. Chuyện này tính sau đi.

    - Đúng rồi. Đợi sáng mai chúng ta nói luôn một thể cho mọi người biết, lúc đó sẽ quyết định. À, mà hai người tính thế nào? Có đi với chúng tôi luôn không? – Tiểu Phong tiếp lời.

    - Cứu Tinh, xin hãy đi với họ.

    - Còn cô thì sao, Kim Châu?

    - Xin thứ lỗi, thưa Cứu Tinh, tôi chưa thể lộ diện được. Tôi là người đang bị truy lùng, có tôi mọi người sẽ bị liên lụy mất.

    - Không được, một mình cô ở đây, tôi không yên tâm. – Tiếng của Hoàng Kiệt cứng nhắc.

    - Cứu Tinh, xin ngài, tôi có màng chắn bảo vệ rồi.

    - Không được.

    - Cứu Tinh, xin ngài...

    - Vậy…Cô phảithật cẩn thận đấy, Kim Châu. – Hoàng Kiệt dặn dò.

    Sáu người chào tạm biệt Kim Châu rồi vội vàng đi nhanh về bờ biển, lâu lâu lại có vài tiếng cãi vã vang lên. Phương Phương chắc chắn là nhân vật đầu tiên, nhưng nhân vật thứ hai không phải là Bảo Bảo, Hoàng Kiệt đã thế chỗ ông anh Hai khắc tinh của Phương Phương.

    Kim Châu đứng lặng im trông theo nhóm người kì lạ mà cô mới gặp gỡ khuất xa dần, ánh mắt vui mừng nhưng cũng chứa đầy bất lực. Một cơn gió thổi mạnh qua khiến những tán lá cây rên lên xào xạc, từ đằng xa, bỗng có một con chim ưng trắng muốt bay đến đáp lên nơi bờ vai cô gái...

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    LINK GÓP Ý VÀ BÌNH LUẬN: http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=146256
    Lần sửa cuối bởi PhatPham1601, ngày 10-10-2017 lúc 11:32.

  3. #13
    Ngày tham gia
    Sep 2017
    Đang ở
    SG
    Bài viết
    47
    Xu
    0

    Mặc định


    [Hình ảnh là do mình dùng một ứng dụng trên mạng để tạo nên, chỉ mang tính chất minh họa]





    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  4. #14
    Ngày tham gia
    Sep 2017
    Đang ở
    SG
    Bài viết
    47
    Xu
    0

    Mặc định

    Trên bờ biển, ngọn lửa màu cam nóng rực đang lụi tàn dần, cảnh vật xung quanh cũng vì thế mà hóa mờ ảo. Thấp thoáng ở gần đó có một bóng người đang lúi húi mài từng cây củi khô, đường mài rất dứt khoát và đều đặn. Âm thanh va chạm giữa lưỡi dao và củi cây vang lên xèn xẹt, ấy thế mà gần hai mươi mấy người nằm xung quanh đó vẫn ngủ say như chết, chẳng ai bị tiếng dao gỗ làm phiền. Thanh Tùng – người đang mài củi, là người duy nhất còn thức ở thời điểm này. Anh mài được thêm vài ba phát nữa thì nhóm Phương Phương về đến nơi.Thanh Tùng vội ngẩng cao đầu khi bị tiếng động làm phân tâm, nhưng rồi ngay lập tức, anh quay lại công việc của mình vì nhận ra đó là nhóm những người mà anh bất đắc dĩ gặp ở cái thế giới quái quỷ này. Anh cứ thế mà mài lấy mài để, chẳng thèm đếm xỉa đến nhóm Phương Phương.

    - Anh vất vả rồi. – Tiểu Phong mỉm cười đưa cho Thanh Tùng một cốc nước.

    - Cám ơn. – Thanh Tùng nhìn ly nước trên tay Tiểu Phong hồi lâu rồi nhận lấy uống ừng ực. Hất nhẹ mặt về hướng Hoàng Kiệt, anh chàng thắc mắc – Lại ai nữa đây?

    - À, cậu ấy là Hoàng Kiệt, tụi em tìm thấy kh…

    - Tiểu Phong, đi ngủ. - Minh Trường đứng bên cạnh chen vào.

    - Đúng rồi Phong à, đi ngủ thôi, chờ cho ngày mai đầy đủ rồi nói luôn một lần một. – Phương Phương tán thành.

    Tiểu Phong gật nhẹ đầu, mỉm cười một lần nữa với Thanh Tùng rồi nhanh chân bước theo Phương Phương, tiện thể ném cho Minh Trường cái liếc bực dọc khi đi ngang qua mặt cậu. Rồi mọi người từng người từng người một bước theo hướng đi của cô gái, bỏ lại sau lưng Thanh Tùng cùng ngọn lửa đang vùng vẫy.

    --------------------


    - Phương Phương, dậy mau, chú Hiếu đi mất rồi! – Tiểu Phong hớt hãi lay vai cô bạn.

    - Đi…ổng đi đâu…giờ này dạ trời, mà đi đâu kệ ổng…mắc mớ gì mình… – Phương Phương ngái ngủ khó chịu đáp lời.

    - Mình nghĩ chuyện này có liên quan đến chuyện hôm qua.

    - Là sao?

    - Nói sau đã. Giờ cậu dậy nhanh đi, anh Dũng yêu cầu mọi người tập trung kìa.

    - Hết chuyện này tới chuyện kia vậy trời!

    Một lúc lâu sau đó, mọi người đã có mặt đầy đủ. Xung quanh những cây gỗ đã cháy đen đúa thành than, kẻ đứng người ngồi đều hướng mắt về phía Hoàng Dũng. Căng thẳng, lo lắng, tất cả đều có chung một trạng thái. Như thường lệ, Hoàng Dũng vội vàng trấn an, chờ đến khi không còn nghe thấy âm thanh nào nữa, anh mới từ tốn mở lời:

    - Một lần nữa mọi người hãy bình tĩnh lại, lắng nghe tôi nói đây. Anh Hiếu chắn chắn đã bỏ đi, không có chuyện gì xấu xảy ra với anh cả, bởi balô của những người đã mất mà chúng ta giữ lại bị thiếu mất một cái, cô Vi có thể làm chứng, tôi đã nhờ cô xem lại những hai lần. Còn về động cơ thì tôi không rõ. Phương Phương. Hôm qua anh Hiếu đi tìm nước với nhóm của em phải không?

    - Dạ…Dạ có, nhưng tối qua chú có quay về cùng tụi em mà, anh Thanh Tùng có thể làm chứng.

    Hoàng Dũng nhìn sang Thanh Tùng để xác minh, anh chàng từ nãy đến giờ chả thèm chú tâm đến vấn đề, mắt dán chặt vào thứ vũ khí trên tay, mãi cho đến khi nghe đến tên mình, Thanh Tùng mới quay về thực tại. Để ý thấy Hoàng Dũng đang chăm chú nhìn mình, Tùng nhìn thẳng vào mắt Dũng, mở môi:

    - Ông ta đi từ lúc chúng mày vẫn còn đang ngái ngủ.

    - Đi đâu? Mày thấy mà không giữ ông chú lại hả? – Bảo Bảo bất bình.

    - Liên quan gì tao!

    - Ờ ha, đâu có liên quan gì mày đâu, íhihi.

    Bảo Bảo cảm thấy lạnh sống lưng khi Thanh Tùng nhìn mình, anh nuốt cái ực, mỉm cười đình chiến với tên đầu gấu. Phương Phương há hốc nhìn ông anh mình, thất vọng toàn tập. Tiểu Phong đột nhiên giơ tay chực chờ phát biểu. Hơi e dè một chút, cậu bắt đầu:

    - Em…em nghĩ chú Hiếu đã đi tìm gia đình của mình ạ…

    - Gia đình anh Hiếu…? Em nói rõ hơn được không? – Hoàng Dũng tỏ vẻ không hiểu.

    Tiểu Phong nhìn sang đám Phương Phương, song, kể lại toàn bộ sự việc.

    - Vậy là chuyện chúng ta đang ở thế giới game là thật sao? – Huyền Uyên không tin vào tai mình.

    - Này em…Em dựng chuyện phải không? – Vương Khả thở gấp.

    - Chứ còn gì nữa, nực cười, chuyện này con nít còn không tin nữa là! – Thư Kỳ mỉa mai.

    - Tin hay không là tùy. – Minh Trường lạnh lùng đáp trả.

    - Được rồi mọi người, chuyện này để sau đi, quan trọng bây giờ là phải đi tìm chú Hiếu, đi một mình thực sự rất nguy hiểm. – Tiểu Phong nhăn mặt.

    - Tiểu Phong nói đúng đó, anh Dũng, em và anh Hai sẽ đi tìm chú Hiếu. Có ai tình nguyện nữa không? – Phương Phương dõng dạc.

    Đáp lại Phương Phương ngoài sự cằn nhằn của Bảo Bảo ra chẳng còn âm thanh nào khác. Tiểu Phong định giơ tay nhưng bị Minh Trường giật lại. Hoàng Dũng nhìn sơ một lượt, cứu nguy cho Phương Phương:

    - Cám ơn em, vậy Thanh Tùng và Hoàng Kiệt sẽ đi với tụi em.

    - Tại sao tôi phải đi vậy? – Hoàng Kiệt thắc mắc.

    - Em hãy nhìn xung quanh xem, tất cả mọi người đều đã bị thương do cuộc tấn công vừa qua, em là người có sức khỏe được đảm bảo nhất. Còn Thanh Tùng…có cậu đi cùng, tôi yên tâm hơn. Cậu có thể giúp đỡ các em ấy dùm tôi được không?

    - Tôi đã trả hết nợ cho anh còn gì. – Thanh Tùng lên tiếng.

    - Xem như lần này tôi nhờ cậu vậy.

    --------------------


    Càng vào sâu trong rừng, cây cối càng rậm rạp. Hàng trăm hàng ngàn họ cây lớn nhỏ nằm đan xen nhau trông vô cùng đoàn kết. Màu chủ đạo của không gian là màu xanh tươi tràn đầy sức sống. Chúng hòa quyện cùng một vài gam màu đối lập nằm rải rác xung quanh tạo cho khu rừng một vẻ ngoài tuyệt đẹp. Một bức tranh hài hòa về màu sắc.

    Không bị choáng ngợp cũng không buồn để ý, cả bốn người nhóm Phương Phương đều bận rộn với nhiệm vụ của mình. Đầu quay tứ hướng, mắt đảo liên tục, miệng dăm ba phút lại mở to, không hẹn mà gặp, tất cả đều hành động như nhau. Sự khác biệt duy nhất có chăng là nằm ở chỗ thái độ. Thanh Tùng dường như không mặn mà mấy. Cả Hoàng Kiệt và Bảo Bảo cũng vậy. Chỉ duy có Phương Phương là sốt sắng dẫn đầu. Nhưng, tất cả mọi nỗ lực của cô nàng đều là công cốc, vẫn không thấy bóng dáng của chú Hiếu đâu.

    Mệt mỏi rã rời, Phương Phương ngồi xệp xuống một gốc cây đầy bất lực. Cô nàng chậm rãi lấy ra bình nước, định tu một hơi cho cổ họng hết khan nhưng chẳng còn lại được mấy giọt. Vung tay quăng bình nước vào lại chỗ cũ, miệng mở to hình chữ O dự định kêu trời than vãn thì đột nhiên cô nàng trông thấy một bình nước nặng trĩu song song tầm mắt. Khẽ quay đầu, Phương Phương ngạc nhiên khi thấy gương mặt Hoàng Kiệt.

    - Cám…cám ơn. – Phương Phương hoàn hồn, cầm lấy bình nước.

    - Đừng cố quá.

    - Ao…ự…ưng…ốt…ới…ui…á….ạ…? (Sao tự dưng tốt với tui quá dạ?) – Phương Phương tu liền một hơi, đoạn thắc mắc.

    - Cô làm như tôi xấu xa lắm vậy. Mà cô uống xong đi đã rồi hẵng nói chuyện. Con gái con đứa gì mà…

    - Gì hả! Tui uống sao kệ tui chứ. Đừng có tưởng cho tui được một ngụm nước rồi muốn nói gì thì nói nha. Trả lại nè.

    - Nè, sao cô dám quăng bình nước của tôi hả? Ôi Giêsu, uống gần nửa bình mà cô dám la là một ngụm sao?

    - Ê cái thằng kia, tao…

    - Cho em xin đi hai anh chị, hai anh chị thiệt là dư nước miếng mà! – Bảo Bảo chấp tay đưa lên trán.

    - Nè Bảo Bảo, sao anh cứ cắt ngang lời của em hoài dạ!

    - Mày muốn cãi nhau đến chừng nào, giữ sức mà tìm ông chú kia đi kìa. Thiệt tình, biết bao nhiêu chuyện để lo.

    - Mấy người còn định lôi thôi đến bao giờ, kiểm tra lại mọi thứ rồi chuẩn bị đi mau. – Thanh Tùng đứng sau lưng cả ba lên tiếng.

    - Lại đi nữa sao, đã tìm hết tất cả những khu vực gần đây rồi. Giờ mày muốn đi hướng nào nữa? – Bảo Bảo hậm hực.

    - Đường này.

    --------------------


    Bờ biển lúc này tràn ngập sắc vàng của nắng. Ánh nắng hôm nay dịu hơn hẳn những ngày trước, âm ấm, rất thích hợp cho những buổi dã ngoại.

    Ánh Khiết, Đình Đình cùng Thanh Ngọc đang vui đùa dưới biển. Các cô nàng tinh nghịch dùng nước làm vũ khí tấn công qua lại lẫn nhau.

    Trên bờ biển, ba cô nàng Mỹ Duyên, Bích Thuận, Huyền Uyên đóng vai trò khán giả. Cả ba thỉnh thoảng la toáng lên khi “chiến binh” mà mình yêu thích bị trúng loạt “đạn nước”. Bích Thuận rất muốn tham gia, nhưng vì vết thương ở chân vẫn chưa khỏi hẳn nên đành ngậm ngùi ngồi cổ động cho Ánh Khiết.

    Xa hơn một chút, Vương Khả đang cùng Ngọc Tú – cô bạn thân của Thư Kỳ chuẩn bị bữa ăn trưa cho mọi người. Cả hai ban đầu vùng vằng không chịu, dùng hết lý do này lý do nọ để từ chối nhưng vẫn phải chịu trách nhiệm cho công việc này, bởi Hoàng Dũng đã có ra quy định “Muốn ăn thì lăn vào bếp”. Thư Kỳ ngồi nhìn cô bạn thân Ngọc Tú cãi nhau chí chóe với Vương Khả mà chán chường, chống tay lên cằm khó chịu ra mặt.

    Trong khi đó, Vũ Du cùng cô Vi đang chăm sóc cho Thu Dung. Chẳng hiểu vì lí do gì mà sức khỏe cô nàng đột nhiên suy giảm. Vũ Du ngồi cạnh cô bạn, vẻ lo lắng không thể lẫn vào đâu được in hằn trong đôi mắt cậu. Lần trước chính Vũ Du là người bất chấp tất cả lao ra cứu Thu Dung tránh khỏi móng vuốt sắc lẹm của con gấu hung bạo kia, xem ra tình cảm Vũ Du dành cho Thu Dung là thật lòng.

    Trông thấy Minh Trường và Tiểu Phong đi ngang, nhẹ nhàng trao vội chiếc khăn vừa nhúng qua làn nước vào tay cậu học trò bên cạnh, cô Vi cầm gần khoảng chục bình nước gỗ bước ra.

    - Minh Trường, Tiểu Phong!

    - Vâng, cô gọi tụi em ạ?

    - Cô nhờ Trường với Phong một chuyện nhé, Trường với Phong đi lấy thêm nước dùm cô được không? Vết thương của Hoàng Dũng cần được vệ sinh mỗi ngày, cả Thu Dung cũng cần nước để giảm sốt. Hơn nữa mấy cái sinh hoạt…

    - Tụi em hiểu mà cô, tụi em đi ngay đây ạ.

    - Phiền hai em quá.

    Minh Trường và Tiểu Phong nhận lấy số bình nước trên tay cô Vi, cả hai cúi đầu chào cô tổng giám thị rồi mất dạng.

    --------------------


    Vẫn khu rừng đó, vẫn màu xanh tràn đầy sức sống, có một bóng người đang hối hả chạy bán sống bán chết. Miệng thở gấp gáp, hai chân liêu xiêu cộng với thân thể đầy thương tích, xem ra người đó chẳng chạy thêm được bao nhiêu. Rồi bất ngờ vướng chân phải một cành cây nhỏ, người đó té nhào về phía trước. Ôm chân đầy đau điếng, cố đứng dậy nhưng cả cơ thể không còn nghe lời nữa, chú bất lực nằm khuỵu xuống mặt đất.

    Không còn một chút sức lực nào nữa rồi…

    Đang còn loay hoay với cơ thể mình, chú chợt giật nảy lên, cơ thể bắt đầu run từng nhịp, độ run càng ngày càng mạnh dần khi tiếng bước chân vang lên rõ ràng hơn. Có ai đó đang tiến về phía chú. Một bước, hai bước, tim chú đập thình thịch, chưa bao giờ chú có cảm giác sợ hãi như lúc này. Nỗi sợ hãi tăng vọt lên đỉnh điểm khi vị trí của người đó đang đứng chỉ cách đầu chú vài centimet. Kẻ đó không phải là ai khác, hắn chính là tên choàng áo xanh, kẻ đã âm thầm quan sát khi con gấu tấn công cả đám Phương Phương.

    Hắn đứng kiên định, hé môi nở một nụ cười đầy man rợ:

    - Trốn tìm như thế là quá đủ rồi, giờ thì ngươi hãy chịu chết đi.

    - Tại…tại…sao? Tao đã làm gì…mày?

    - Hahahaha, chẳng tại vì sao cả, chỉ đơn giản là ta muốn giết ngươi, thế thôi.

    - Tao…tao…không sợ mày đâu, thằng oắt con!

    - Oắt con, hahaha, ngươi rất can đảm đấy, đã thế thì ta sẽ thưởng cho ngươi một cái chết đau đớn, hahaha. Nào! Hãy đùa giỡn với hắn đi nào, đám nhóc của ta!

    Sau hiệu lệnh của tên áo choàng xanh, hàng chục con chim đại bàng lao đến chú Hiếu với tốc độ tên bắn, chúng không cắn xé theo bản năng, thay vào đó chúng bay xung quanh tạo cho chú sự sợ hãi, thỉnh thoảng lại dùng cái mỏ nhọn hoắt cứa nhẹ vào làn da đã trải nhiều qua sương gió của chú Hiếu. Chú Hiếu cứ ré lên từng hồi, lúc vì sợ hãi, lúc do sự va chạm với những cái mỏ đại bàng. Tiếng la của chú ắt cả tiếng cười đầy sự thích thú của tên áo choàng xanh. Cứ như thế cho đến khi chú không còn la nổi nữa. Chú nhắm mắt buông xuôi, miệng thì thầm gọi tên người vợ và đứa con gái. Thấy vậy, tên áo choàng xanh tỏ ra đắc ý, rồi cười thêm một tiếng đầy khoái chí, hắn ra lệnh cho thuộc hạ của mình bay đi.

    - Chịu thua sớm thế, lòng can đảm của ngươi ở đâu cả rồi?

    - …

    - Sao im lặng rồi, không còn sức để nói nữa sao?

    - Giết…ta…đi…

    - Ngươi nói gì cơ, ta nghe không rõ?

    - Giết…ta…đi…

    - Nói lớn lên nào, ta vẫn chưa nghe thấy!

    - Đồ khốn! Giết…ta…đi…!

    - Hahaha, ngươi nhờ vả ta với thái độ đó sao, haha! Thôi được rồi được rồi, nể tình ngươi tha thiết van xin như vậy, ta sẽ cho ngươi toại nguyện, hahaha, vĩnh biệt!

    - Ra tay với một người lớn tuổi như vậy, mày không cảm thấy nhục nhã sao!

    - Ai!

    Chuẩn bị xuống tay làm một phát kết liễu chú Hiếu thì hắn đột ngột khựng lại bởi có tiếng nói làm gián đoạn. Trước mặt hắn là Thanh Tùng. Anh đứng trước đối thủ của mình, hai tay bỏ vào túi áo khoác với một khuôn mặt ngạo mạn. Trên khuôn mặt ấy còn thể hiện cả thái độ khinh bỉ đối phương. Thừa lúc tên áo xanh mất cảnh giác, Phương Phương, Bảo Bảo cùng Hoàng Kiệt rón rén đến gần chú Hiếu, mỗi người một tay đỡ chú dậy, rồi lại rón rén trở lại phía bụi cây. Tuy nhiên gần vào đến nơi thì Hoàng Kiệt lỡ đạp lên một cái lá chết khô. Tiếng động đó làm tên xanh dương phát hiện, hắn quay sang nhóm Phương Phương, định dùng quả cầu năng lượng đang cầm trên tay ném về phía đó thì bị Thanh Tùng nhanh ý ném sợi dây xích đầy răng cưa ra ghì chặt tay lại. Nhân cô hội đó, đám Phương Phương mang theo chú Hiếu chạy đi mất. Hắn còn chưa kịp ra tay làm gì thì Thanh Tùng đã giậtngược sợi dây lại. Thừa thắng xông lên, Thanh Tùng lấy ra con dao có thể điều chỉnh độ dài, chặt đứt bàn tay bị cứa của đối thủ. Nhân lúc tên xanh dương còn đang quằn quại với cánh tay đứt rời của mình, Thanh Tùng rút lui, chạy vào rừng sâu…

    --------------------


    Bảo Bảo và Hoàng Kiệt mỗi người một bên dìu chú Hiếu đi về bờ biển. Phương Phương đi sau lưng không ngừng ca ngợi Thanh Tùng. Cô dành rất nhiều lời khen có cánh cho anh chàng đầu gấu, song vẫn không ngừng đá xéo Hoàng Kiệt vụ án chiếc lá khô. Thanh Tùng dẫn đầu, bỏ hết ngoài tai những âm thanh hỗn tạp đang diễn ra xung quanh, tìm kiếm những dấu hiệu anh đánh dấu trên mỗi gốc cây tìm đường về lại bờ biển. Trong khi vẫn còn mải mê với việc giải cứu thành công chú Hiếu, một tiếng hét thất thanh vang lên làm cả bọn bàng hoàng. Vị trí phát ra tiếng hét: Bờ biển.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    LINK GÓP Ý VÀ BÌNH LUẬN: http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=146256

  5. #15
    Ngày tham gia
    Sep 2017
    Đang ở
    SG
    Bài viết
    47
    Xu
    0

    Mặc định



    [Hình ảnh là do mình dùng một ứng dụng trên mạng để tạo nên, chỉ mang tính chất minh họa]


    (Một trong Thất Đại Thần, tên bận áo choàng xanh)

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


Trang 3 của 9 Đầu tiênĐầu tiên 12345 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status