TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 7 của 9 Đầu tiênĐầu tiên ... 56789 CuốiCuối
Kết quả 31 đến 35 của 42

Chủ đề: [Phiêu Lưu] Rainbow Kingdom: Vương Quốc Cầu Vồng

  1. #31
    Ngày tham gia
    Sep 2017
    Đang ở
    SG
    Bài viết
    47
    Xu
    0

    Mặc định

    Ngày hôm sau.

    Mưa bắt đầu rơi tầm tã từ tờ mờ sáng. Chỉ là cơn mưa tầm trung không lớn không nhỏ, ấy thế mà mưa lại cứ đỏng đa đỏng đảnh vừa dứt lại mưa. Mưa văng vẳng, mưa cố chấp, mưa trêu ghẹo vạn vật mãi cho đến tận giờ khiến cho hai đứa trẻ Công Liêm và Gia Uyên ngồi trong lều mặt mày cứ ủ da ủ dột. Hết kiên nhẫn, Gia Uyên dậm chân đùng đùng, mếu máo khóc:

    - Không chịu đâu! Mưa xấu quá, mưa hoài làm sao người ta đi chơi được, huhu…

    - Bé Uyên giỏi, ngoan ngoan nín đi đừng khóc nữa, chút xíu là mưa tạnh ngay thôi mà.

    - Không chịu đâu huhu…

    - Có chuyện gì vậy? Sao con lại khóc?

    - Cô Loan, bé Uyên muốn đi chơi mà trời không hết mưa.

    - Thôi thôi ngoan nào.

    - Không chịu đâu, huhu, con muốn đi chơi…

    - Trời vẫn còn mưa mà con.

    - Cô Loan ơi, hay con dắt bé Uyên ra ngoài tắm mưa nha.

    - Không được. Mưa lớn thế này dễ bệnh lắm mấy con à.

    - Không sao đâu cô, tụi con tắm chút là về liền.

    - Nhưng mà...

    - Mẹ…con muốn tắm mưa!

    - Con hứa sẽ chơi gần đây thôi!

    - Được rồi, nhưng hai đứa chỉ được đi một lúc thôi nghe chưa!

    Hai cô cậu bé “dạ” một tiếng thật to rồi nắm lấy tay nhau hớn hở ùa chạy ra bên ngoài. Cô bé Gia Uyên ban đầu còn xuýt xoa hai bàn tay vì cái lạnh mà cơn mưa mang đến, nhưng chỉ vài giây sau, Uyên lại ngắm nhìn chúng với cái vẻ háo hức lạ thường. Cô bé chìa bàn tay ra hứng lấy những giọt mưa đang rơi vội vã. Mưa bị ngăn lại, rơi gọn vào lòng tay vỡ tan tành thành từng hạt li ti nhỏ trong veo, trong veo như nụ cười của Uyên vậy. Thấy thế, Công Liêm cũng hào hứng bắt chước theo. Liêm khít hai bàn tay vào nhau đặng giữ không cho nước rơi ra, đợi cho đến khi đầy tràn, cậu hất hết chúng vào người cô bạn rồi cười tinh ranh bỏ chạy. Dự định tắm mưa ban đầu bỗng chốc biến thành trò chơi rượt bắt, cả hai đều tham gia nhiệt tình, quên mất cả cái lạnh đang rụng rơi.

    Kim Loan ngồi trong lều nhìn ngắm cảnh tượng tụi trẻ nô đùa mà thầm mỉm cười hạnh phúc. Song, ánh mắt cô vô tình chạm đến những căn lều nằm rải rác xung quanh.

    “Sáng giờ vẫn chưa thấy ai bước ra khỏi lều nhỉ…Chắc vì mưa nên mọi người lười chăng?”.

    Rồi cô chớp mắt gạt bỏ dòng suy nghĩ trở vào trong sắp xếp lại balô….

    -------------------


    Công Liêm và Gia Uyên mải mê rượt đuổi nhau mà quên mất cả thời gian, đến khi nhận ra thì đã quá muộn, hai đứa đang ở rất sâu trong rừng rồi.

    - Tụi mình đi xa quá rồi, phải về thôi em, không khéo cô Loan lại sốt ruột.

    - Ngồi nghỉ chút xíu đi anh, em mỏi chân quá à…

    - Thôi lên đây anh cõng về nè.

    - Hay quá, hây…da!

    - Ui da, trông vậy mà cũng nặng gớm nhỉ!

    - Anh dám nói em nặng hả! Em về méc mẹ Loan nè!

    - Méc đi, anh sẽ không dẫn em đi chơi nữa.

    - Anh dám!

    Gia Uyên cốc vào đầu Công Liêm một cái thật kêu làm Công Liêm la lên oai oái.

    “Cốc!”

    - Ui da! Sao em lại đánh anh nữa, anh có làm gì đâu?

    - Hihi, đằng kia hình như có người kìa anh.

    - Đâu?

    Công Liêm nhìn theo hướng Gia Uyên chỉ, quả thật có người.

    “…Là anh Tâm với mấy người cùng nhóm. Họ làm gì ở đây vậy?”

    - Anh nói gì em không nghe gì hết vậy?

    - Suỵt…Bé Uyên, em nói nhỏ nhỏ thôi...Em ở yên đây đi, chờ anh, anh đến gần đó xem thử họ đang nói gì rồi quay lại liền.

    - Không, em cũng muốn nghe!

    Để một mình Gia Uyên ở lại đó Liêm cũng không yên tâm, cuối cùng cậu nhóc đành phải đưa cô bé đi cùng. Liêm chọn bụi cây đối diện với nhóm anh mình rồi cẩn thận khom người dẫn Gia Uyên đi đến. Cả hai đi đến bụi cây thành công, Công Liêm đưa một ngón tay lên chắn ngang miệng ra hiệu cho Uyên không được nói chuyện rồi bắt đầu lắng nghe.

    - Chúng ta phải làm vậy thật sao?

    - Chứ tụi bây muốn sao hả? Muốn chết phải không? Tụi bây không nghe thằng Minh Trường nó kể à?

    - Em…sợ lắm. – Hải Ngân siết chặt tay Thành Đức.

    - Thế nào?

    “Chán quá à, đi về đi anh!”

    Gia Uyên đột ngột hét to lên. Tiếng la của cô bé ngay tức khắc cắt đứt cuộc trò chuyện của đám người phía bên ngoài. Bên trong lùm cây, tay Công Liêm đang bịt chặt miệng Gia Uyên, mồ hôi mồ kê Công Liêm tuôn ra như tắm, mọi chuyện diễn ra quá bất ngờ khiến cậu bé trở tay không kịp. Rồi thính giác cậu cảm nhận thấy tiếng bước chân dồn dập, liền sau đó, một vật thể rắn to cứng đập mạnh vào đầu làm Liêm ngã lăn quay ra đất, bất tỉnh.

    - Ai?

    - Là…con bé Gia Uyên và…em trai anh. – Thành viên còn lại của đám Minh Tâm lí nhí nói.

    - Mày…! – Minh Tâm bước đến dọng cho thằng nhóc vừa giáng khúc gỗ vào đầu Công Liêm một cái – Đem tụi nó ra đây! Em tao mà bị gì thì…

    - Anh Tâm. – Thành Đức từ sau nói vọng đến – Anh bình tĩnh. Mọi chuyện lỡ rồi…Như vậy cũng tốt, để tụi con nít ra khỏi chuyện này…

    - Đúng đó anh! – Thằng nhóc vừa bị đánh nhanh nhảu – Anh đâu muốn em của anh bị dính luôn phải không…

    - …Vậy con nhỏ này phải giải quyết thế nào?

    - Để em giữ cho, để bé Uyên cho em giữ… - Hải Ngân xung phong.

    - Được rồi, vậy mày kiếm chỗ nào giữ nó đi, xong việc tụi tao sẽ tìm.

    - Vậy em phụ Ngân tìm chỗ ở cho.

    - Này, phải là mình chứ!

    - Không, để nó làm. Thành Đức, mày theo tao, mày được việc hơn cái thằng đó!

    - Nhưng mà…

    - Không nói nhiều nữa, mau tiến hành kế hoạch đi! Con bé kia, lại đây nào!

    - Không!

    -------------------


    Kim Loan không thể chịu đựng thêm được nữa, cô đứng bật dậy sải nhanh bước chân về phía cánh rừng u ám đằng trước mặt. Nhưng chỉ được chừng ba bước, đôi chân ấy buộc phải khựng lại vì giọng nói sắc lạnh quen thuộc của Hoàng Nhân.

    - Cô định bước đi đâu đó?

    - Em… - Kim Loan diễn đạt lời nói một cách khó khăn – Em đi tìm tụi nhỏ.

    - Đi tìm tụi nhỏ? Đi vào rừng vào ban đêm với cái bộ dạng của cô hiện tại sao? Đừng tạo thêm gánh nặng nữa, cô ngồi yên đây đi. Đã có người lo chuyện đó rồi.

    - Nhưng mà…hai người đó đi cũng lâu quá rồi, em…

    Kim Loan định nói thêm gì đó nhưng rồi bắt gặp đôi mắt chồng cô đang nhìn cô chầm chập, cô đành lặng im bước miễn cưỡng quay trở lại vị trí của mình. Cô ngồi đó, tiếp tục giương đôi mắt trông đợi về nơi xa, tâm trí ngập tràn hình ảnh bé Gia Uyên, bên cạnh đó là nỗi ân hận tột đỉnh.

    “Nếu sáng nay mình không mềm lòng…Nếu mình không cho phép tụi nó đi chơi thì…Nếu…hai đứa nó…”

    Rồi tầm nhìn của Loan nhoà nhạt…

    Bờ biển ngoài hai vợ chồng của Loan ra còn có sự hiện diện của Minh Trường. Đang ngồi lặng thing tự nãy giờ, Trường bất giác đứng thẳng dậy hướng về phía Hoàng Nhân rồi bắt đầu lên tiếng:

    - Chuyện của các người các người lo, tôi không thể chần chừ thêm được nữa, tôi phải đi tìm Tiểu Phong đây!

    - Cả cậu nữa à?

    - Tôi không phải vợ anh!

    - Cậu biết đường không?

    - Dù là ở bất cứ nơi đâu, tôi vẫn sẽ tìm được cậu ấy!

    Lời Minh Trường vừa dứt, cậu để ý thấy ngay cái bóng dáng cao gầy của Minh Tâm đang luồn lách qua từng cái cây đầy lá. Hoàng Nhân và Kim Loan cũng nhanh chóng nhận ra sự trở về của chàng trai. Lập tức, Loan tức tốc chạy đến, hỏi vồ vập:

    - Sao rồi? Tìm ra được ai chưa?

    - Chưa. – Tâm tỏ ra mệt mỏi – Tìm hết những nơi có thể tìm rồi mà vẫn không thấy đứa nào.

    - Làm sao như vậy được, tụi nhỏ không thể đi xa được đâu, cậu tìm chưa kĩ thôi, cậu đi tìm lại đi!

    - Em trai tao cũng bị lạc đó, mày nghĩ tao sẽ không kĩ lưỡng khi đi tìm em tao sao?

    - Thế mà tôi thấy cậu vẫn bình tĩnh lắm. - Hoàng Nhân đáp trả khi Minh Tâm bước đến nơi.

    - Không lẽ mày muốn tao giống vợ mày sao?

    Vừa nói Tâm vừa bưng bình nước uống ừng ực. Chờ cậu thanh niên lau xong những dòng nước tràn khỏi khoé miệng, Hoàng Nhân tiếp tục thắc mắc:

    - Mạnh Tiến đâu rồi?

    - Sao mày lại hỏi tao? Ai mà biết nó chứ. Tụi tao tách nhau ra từ khi mới khởi hành rồi.

    - Thế cả Hải Ngân và Quốc Việt cũng không tìm đươc à?

    - Mày có điếc không? Không nghe tao nói chuyện với vợ mày à?

    “Hải Ngân và Quốc Việt mà cũng tự dung biến mất thì không ổn rồi…” Một cảm giác bất an chiếm lấy Hoàng Nhân.

    - Anh Tâm, không tìm được họ sao?

    Thành Đức chẳng biết từ khi nào đã có mặt ở đó. Mặt cậu buồn rầu khi nhận lại được cái lắc đầu ngao ngán của Minh Tâm, cậu bước từ tốn về phía cả nhóm, hai tay uể oải cởi chiếc balô đang mang trên vai ra.

    - Cậu chẳng phải là phải ngó chừng Văn Đạt sao? Sao lại ra đây? – Hoàng Nhân nhìn cậu nhóc một cách khó hiểu – Lại còn mang theo cả ba lô nữa?

    - Hừ, hỏi vậy cũng hỏi, dĩ nhiên là nó lo cho con bồ nó rồi. – Minh Tâm cự lại.

    - Văn Đạt ngủ rồi anh, em khoá lều lại cẩn thận rồi, anh yên tâm. Em tranh thủ đem cho mọi người mấy chai nước…

    - Đưa đây cho tao một chai coi.

    - Anh Tâm, anh đi đâu vậy?

    - Tao đi kiếm tụi nó thêm lần nữa, mày ở đây chờ tin tao đi.

    - Vậy, tôi sẽ đi với cậu. – Kim Loan nói với theo chàng trai.

    - Mày điên chắc, đêm hôm thế này mà dẫn theo một con đàn bà vào rừng, tao không đủ khả năng lo cho cả mày đâu. Hơn nữa, tao cũng không ưa gì tụi mày, mày biết mà.

    - Cậu cầm lấy và đi đi. – Hoàng Nhân bước đến đưa cho Minh Tâm một cây đèn pin sạc tay – Đưa bọn chúng an toàn về đây.

    Minh Tâm đứng như trời trồng nhìn chằm chằm vào Hoàng Nhân như một hiện tượng lạ, hắn quá bất ngờ trước cái thái độ hiện tại của con người trước mặt, đây là lần đầu tiên mà Hoàng Nhân đồng tình với hắn về một vấn đề. Kim Loan cũng vậy, cô cũng cảm thấy cách hành xử của chồng mình thật khó hiểu, anh trước giờ chưa từng hợp tác với bất cứ người nào xem thường anh, thậm chí đến cả suy nghĩ còn không có.

    “Anh cũng lo lắng cho mọi người, cho Gia Uyên sao?”

    Minh Tâm gật đầu một cái rồi chạy vội đi mất. Cả đám thôi không nhìn theo nữa, ngồi bẹp xuống cát. Trông thấy Kim Loan vẫn còn luyến tiếc, Thành Đức mở lời:

    - Chị Loan, chị yên tâm đi, mọi người không sao đâu, chắc chắn anh Tâm sẽ tìm được mà.

    - Ừm…hy vọng vậy.

    - …Chị Loan, em có thể có được một lời khuyên từ chị không?

    - Lời khuyên?

    - Trước khi kể câu chuyện và nhận lời khuyên, em có thể hỏi chị một câu hỏi chứ?

    - Được…cậu hỏi đi.

    - Từ lâu trên báo chí đã đồn đại, chị và anh Hoàng Nhân không thể có con được, đó có phải là sự thật không?

    Không chỉ Kim Loan mà Hoàng Nhân, tim anh cũng đập thành tiếng trong lồng ngực. Anh nhìn xoáy sâu vào cậu thanh niên đang ngồi đối diện, gân cổ nổi lên rõ mồn một:

    - Giây phút này rồi mà cậu còn ba láp ba xàm gì vậy hả?

    Thành Đức phớt lờ, cậu giữ vững cặp mắt trên khuôn mặt của Kim Loan, chậm rãi nhả từng chữ:

    - Đúng, phải không? Vì thế nên chị mới nhận làm mẹ của con bé Gia Uyên, em có thể thấy được sự thiêng liêng, cao cả trong tình cảm mà chị dành cho cô bé đó.

    - Mày có thôi đi không?

    Hoàng Nhân bất ngờ vung nấm đấm đấm cho chàng thanh niên Thành Đức một cú, cậu nhóc ngã ập xuống nền cát ngay lập tức. Nấm đấm thứ hai tiếp tục được tung ra, nhưng rồi chững lại, Nhân bàng hoàng nhìn sang vợ mình, anh không thể tin được nữa, “Đúng! Cô ấy dám nói đúng sao!”

    - Em có một thằng bạn. – Thành Đức vẫn nằm trên nền cát trắng xoá – Nó có một cô bạn gái rất xinh xắn, lại còn rất yêu nó nữa, hai tụi nó đang rất hạnh phúc thì đùng một cái, cả hai bị một tổ chức bắt giữ, tính mạng cả hai bị đe doạ. Nó thì có thể cầm cự được nhưng bạn gái nó thì đang chết dần chết mòn, cuối cùng, nó buộc phải làm một việc mà nó không hề muốn với bọn khủng bố đó để cứu mạng sống của cả hai. Đặt trường hợp là chị, cô bé đó là Gia Uyên, chị sẽ làm cái việc đó để cứu mạng cô bé chứ?

    - Cậu…

    - Minh Trường!

    Hoàng Nhân hoảng hốt khi bất ngờ thấy Minh Trường đã ngã gục trên bãi cát. Anh ngay tức khắc quay sang Kim Loan định ra hiệu nhưng không còn kịp nữa. Và rồi, cơn buồn ngủ cũng tìm đến với Hoàng Nhân, hai mí mắt của anh không còn nghe theo sự điều khiển của não bộ. Nhân đổ ạch xuống cát, vừa lúc hai con ngươi anh lờ mờ nhận ra hình dáng Minh Tâm đang chậm rãi đi đến. Hắn nhe rang cười, một nụ cười độc địa…

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    LINK GÓP Ý VÀ BÌNH LUẬN: http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=146256
    ---QC---


  2. #32
    Ngày tham gia
    Sep 2017
    Đang ở
    SG
    Bài viết
    47
    Xu
    0

    Mặc định



    [Hình ảnh là do mình dùng một ứng dụng trên mạng để tạo nên, chỉ mang tính chất minh họa]


    (Cậu học sinh đập gậy vào đầu Công Liêm)

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  3. #33
    Ngày tham gia
    Sep 2017
    Đang ở
    SG
    Bài viết
    47
    Xu
    0

    Mặc định

    - Mày sao rồi Đức, tỉnh hẳn chưa?

    - Đúng thật cái hoa này, chậm thêm chút nữa chắc em cũng bất tỉnh luôn mất.

    - Được rồi, này, cầm cái ba lô về quăng hết chúng ra, đừng để bị ảnh hưởng thêm đó thằng nhóc, xong thì về trại thực hiện tiếp kế hoạch. Mày biết phải làm gì rồi phải không?

    - Thì ra là vậy à.

    Cả hai bị giọng nói của Hoàng Nhân thu hút sự chú ý, đồng loạt quay lại. Thành Đức trông thấy tình trạng của Nhân lúc này mà trong lòng không tránh khỏi sự áy náy: Anh nằm sấp, tứ chi bị quấn gọn chặt bởi các sợi dây thừng mới cóng, người ngợm, mặt mày, tất cả đều đang bị bao phủ bởi cát biển. Bên hông, Kim Loan và Minh Trường cũng đang trong tình trạng tương tự. Hai người vẫn đang say giấc nồng, chưa thể thoát khỏi sự khống chế của những bông hoa Hôn Mê tím màu mang bảy cánh.

    Minh Tâm ngó đăm đăm vào cái con người vừa mới tỉnh lại, môi hắn nặn ra một bông hoa cười đê tiện rồi phẩy tay về phía Thành Đức, ra lệnh cho cậu học sinh nhanh chóng bước về lều, thi hành nhiệm vụ. Đức khẽ nhìn Hoàng Nhân một lần nữa, môi cậu mấp máy như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chẳng bật ra được, cứ thế, Đức quay lưng đi thẳng một tăng ra khỏi nơi biển sóng.

    Chờ cho bóng dáng cậu học sinh khuất dần, Minh Tâm lại nở thêm một nụ cười nữa với Hoàng Nhân, đôi chân hắn bắt đầu chầm chậm tiến đến vị trí của ba con người đang bị kiểm soát. Vừa bước, giọng hắn vừa bỡn cợt:

    - Xin lỗi vì dây hơi chặt nhé, mày chịu khó dùm, phòng xa thôi, ha!

    - Dùng ngay loài hoa vừa mới phát hiện được để làm vũ khí, cậu cũng thông minh đấy chứ.

    - Ôi, được cả con trai của ông Hoàng Huy khen lận cơ đấy, vinh dự, thật là vinh dự quá.

    - Này, mày làm gì đó, để cho họ yên!

    - Ôi bớt nóng đi, tao chỉ đánh thức hai đứa này dậy để tham gia cuộc vui cùng tụi mình thôi mà.

    - A…Có chuyện gì vậy?

    - À, thật ra thì… – Hắn trả lời câu hỏi của Kim Loan trong khi dựng cô ngồi lên – Chuyện là vầy nè. Tụi bây phải nói cho tao biết cách thoát khỏi cái nơi quỷ quái này, rồi khi thoát ra được thì tao với tụi bây sẽ không còn dính dáng gì đến nhau nữa, dĩ nhiên tao cũng sẽ chẳng làm hại đến tụi bây dù chỉ là một vết xước nho nhỏ, vậy đó.

    - Cậu có vấn đề à? Chẳng phải chúng tôi đã nói cho cậu nghe rồi còn gì?

    Bốp!

    Một bạt tay giáng thẳng vào mặt của Hoàng Nhân.

    - Anh Nhân...Minh Tâm, cậu quá trớn rồi đó!

    - Đây chỉ là cảnh cáo thôi, tụi bây khôn hồn nói ra ngay cho tao, tao không có đủ kiên nhẫn nữa đâu!

    - Này, em anh vẫn còn đang mất tích, anh không lo lắng à? – Một cách kiềm chế, Minh Trường bỗng lên tiếng nhắc nhở.

    - Hahaha, mày chịu mở miệng rồi à, không ngờ đấy. Chuyện đó thì mày yên tâm, tụi nó vẫn an toàn, không ai bị sao cả.

    - Mày, thằng khốn! Chính mày đứng sau vụ này sao?

    - Không ngờ phải không, haha.

    - Đồ khốn! – Kim Loan thở gấp – Gia Uyên mà có mệnh hệ gì, tao không để cho mày yên đâu.

    - Ồ, cả mày cũng thay đổi thái độ rồi sao, haha. Không ngờ con bé đó nó có sức ảnh hưởng như vậy, không uổng công tao đã chuẩn bị cho nó cái vị trí trung tâm trong trò chơi này.

    - Mày định làm gì?

    - Một lát nữa thôi, thằng Quốc Việt sẽ đem con bé đến đây, phần còn lại sẽ phụ thuộc vào vợ chồng mày, mày sẽ nói ra hay để con bé chết đây?...À không, phải hỏi là “Chị sẽ làm cái việc đó để cứu con bé chứ?”

    Minh Tâm kết thúc câu nói bằng một điệu cười ngạo nghễ, mặt hắn vênh váo đụng cả nền trời, vô cùng đắc thắng và mãn nguyện. Nhưng thực chất, từ sâu thẳm bên trong con người hắn, có một nỗi lo lắng vô hình đang từ từ phình to.

    “Sao đến giờ này cái thằng đó nó vẫn chưa đem con bé đến đây nữa?”

    -------------------


    Một khoảng thời gian nhất định đã trôi qua nhưng tuyệt nhiên, Quốc Việt và Gia Uyên vẫn không thấy đâu cả. Sự việc đó càng làm cho đôi chân của Minh Tâm di chuyển mạnh bạo hơn. Hắn đi đi lại lại trên cái lộ trình chưa đầy một mét kia không biết được bao nhiêu bận rồi, ấy thế mà, hình như, hắn vẫn chưa có ý định dừng. Khuôn mặt ngăm đen hay cau có thường ngày đã quay trở lại, và từng phút từng giây đang lướt qua càng làm lộ rõ hơn cái sự khó chịu đang dần dà tích tụ trong đấy. Sự chờ đợi trong hắn đã đi quá giới hạn rồi.

    - Này, cậu định chờ thêm bao lâu nữa đây?

    Hoàng Nhân mệt mỏi bật ra một câu hỏi như thay lời muốn nói cho cả thẩy bốn con người. Anh hết hẳn kiên nhẫn rồi, liếc ngang qua thì cả vợ anh và Minh Trường, họ cũng đang có dấu hiệu tương tự.

    “Không…Cô ấy không phải…Nét mặt đó là…lo lắng…”

    - Minh Tâm, tôi xin cậu, thả chúng tôi ra đi, chắc chắn có chuyện rồi…Tôi…Gia Uyên…

    Minh Tâm, hắn tỏ ra không có gì nhưng thực tế hắn để tâm đến từng câu từng chữ mà hai vợ chồng Hoàng Nhân thốt ra. Quả thật, trong thâm tâm hắn cũng đã xuất hiện cái suy nghĩ không hay đó, bọn nhóc dưới trướng hắn có khi đã gặp chuyện gì rồi, còn, em trai hắn, Công Liêm, nó đang ở cùng với tụi Quốc Việt, nó…

    Không…

    Em trai hắn đang ở với con nhỏ Hải Ngân, không dính dáng gì đến Quốc Việt cả, chỉ có Quốc Việt và con bé Gia Uyên mới phải đi đến đây thôi, nếu…xảy ra chuyện gì, chỉ có hai đứa nó bị thôi…Mà chuyện gì cơ chứ, chẳng hề có con thú nào có thể gây nguy hiểm ở đây…nhưng…nhỡ…thôi kệ, trước mắt phải biết được cách thoát ra đã…

    - Chẳng có chuyện gì cả. - Minh Tâm bình tĩnh đáp – Chắc thằng đần đó nó lạc đường thôi…chờ thêm đi!

    - Chờ thêm để làm gì! Rõ ràng chúng tôi đã nói rõ với cậu hết rồi, giờ cậu có lấy con bé ra đe doạ thì câu trả lời vẫn không khác gì đâu. Thả chúng tôi ra ngay, bọn chúng có thể đang gặp nguy thật đấy. Em trai cậu cũng thế đấy, Minh Tâm!

    - Tao…không tin.

    - Thằng khốn! – Là Minh Trường, vẫn với chất giọng trầm trầm từ tốn thường thấy nhưng cảm giác lại vô cùng lạ lẫm - Mày có thả tao ra ngay không?

    - Mày…đang đe doạ tao?

    - Thả tao ra. Thả tao ra ngay, thằng khốn!

    - Được rồi! – Bỗng Minh Tâm thay đổi thái độ, một nụ cười hoang dại hiện lên – Không cần con bé Gia Uyên nữa, mày sẽ là nhân vật chính trong trò chơi của tao!

    Với một vẻ ngoài hung tợn chưa ai từng trông thấy, Minh Tâm lao về phía Minh Trường như một con thú hoang. Hắn nhấc bỗng cậu thanh niên lên, nhằm vào vùng bụng mà đấm lấy đấm để. Mặc cho những tiếng chửi bới, la hét xung quanh, hắn vẫn đắm chìm với cái việc đang thực hiện, ánh mắt ánh lên sự thích thú điên cuồng. Hắn cứ thế dùng hết công lực, hết trái rồi phải, tay hắn luân phiên đều đặn cho đến lúc Minh Trường không còn khả năng chống cự. Rồi hắn nắm lấy đám dây thừng đang quấn chặt quanh đôi tay kẻ bại trận, lôi xềnh xệch về khu vực nước biển mặn tanh.

    - Tao hỏi lại lần cuối, làm thế nào để thoát ra khỏi cái chỗ chết tiệt này!

    Chẳng có câu trả lời nào thoả mãn.

    Hắn dìm hẳn cả cơ thể Minh Trường xuống tận đáy đại dương. Cậu thanh niên gắng gượng ngoi lên nhưng đôi tay gân guốc mạnh bạo đằng sau gáy quá đỗi vững vàng, cậu không tào nào có thể vượt qua được.

    Chút không khí ít ỏi dự trữ được trong lồng ngực cứ vơi đi, rồi cả ý thức của Trường, nó cũng dần bị sắc đen nuốt chửng. Đến khi ý thức cậu chỉ còn le lói chút trăng trắng ngầu đục, bàn tay nắm chặt cậu tự nãy giờ mới chịu rời ra, tạo cho sự sống của Trường thêm một cơ hội nữa.

    Mạnh Tiến đang ở đây. Ngoài anh ra, cạnh bên còn có sự hiện diện của một nhân vật khác: Quốc Việt. Với cái lưỡi liềm đang kè kè trên cần cổ tên đồng bọn, Mạnh Tiến cất cao giọng nói của mình, nhằm vào Minh Tâm:

    - Văn Đạt đang ở đâu?

    - Đúng như tao nói, mày chẳng dùng được cho việc gì cả.

    - Nói mau, không ta sẽ giết chết bạn ngươi!

    - Ha, cứ việc.

    - Ta không nói đùa đâu! – Mạnh Tiến kéo gần hơn chiếc liềm vào da thịt của Quốc Việt.

    - Chứ tao đùa với mày à?

    - …

    - Hừ, thôi được rồi, đem nó ra đây.

    Minh Tâm vỗ tay ba nhịp, tức thì, từ trong một bụi cây lý tưởng có một người lê bước ra, miệng bị bịt kín, nửa thân trên đầy ấp dây nhợ.

    Văn Đạt.

    Theo sau là Thành Đức, tay đang lăm le con dao đa năng quen thuộc.

    - Văn Đạt! Thả bạn ta ra!

    - Mày nghĩ mày đang ra lệnh cho ai vậy? – Minh Tâm bước vào, tiện tay lôi cả Minh Trường vào trong đất liền ném phịch cậu xuống – Một câu nữa thôi là thằng bạn của mày sẽ không còn tồn tại trên thế giới này nữa, mày tin không?

    - Ngươi muốn gì, chúng ta không liên quan gì đến việc này cả.

    - Biết điều đấy, nhưng hình như ngươi đang liên quan đến chuyện này rồi.

    - Ta chỉ muốn lấy lại Văn Đạt, sau đó ta sẽ rời đi ngay.

    - Haha, mày nghĩ tao ngu đến mức sẽ tin lời mày nói à?

    - Ta phải làm gì ngươi mới tin?

    - Đơn giản là tránh sang một bên để tao giải quyết công việc, sau đó tao sẽ để tụi bây đi.

    - Ngươi không tin ta mà bắt ta phải tin ngươi sao?

    - Tao là luật.

    - Thôi giở trò đi, ta không dễ dàng bị mắc bẫy đâu. Bắt ta phải tin một tên giết người sao? Nực cười!

    - Giết người? Đừng vu khống thế, thằng đó nó vẫn còn sống sờ sờ kìa.

    - Ta không nói đến cậu ta.

    - Mày nói ai?

    - Thôi đừng vờ vịt nữa, cô gái kia và bé Gia Uyên, đừng nói với ta rằng ngươi không giết họ.

    - Tao không.

    - Không, ngươi không giết họ, ngươi ra lệnh cho tên bẩn thỉu này làm!

    Vẻ mặt của Minh Tâm lại một lần nữa đổi sắc. Hắn bất ngờ hoàn toàn trước câu nói của cậu trai làng. Không. Không chỉ mình hắn, tất cả những người còn lại đều cảm thấy như thế...

    “Hải Ngân…”

    Thành Đức kêu tên người con gái cậu yêu thương không nên tiếng. Còn Kim Loan, cô rụng rời cả cơ thể.

    - Chuyện này là sao? Thằng khốn, chuyện nó nói là sao?

    Quốc Việt thất thần, nó lắc đầu nguầy nguậy, miệng nghẹn ngào mấy chữ không rõ ràng vì miếng khăn to đùng đang lấp đầy cổ họng. Mạnh Tiến lạnh lùng rút mạnh cái khăn ra, nó bắt đầu lẹo lưỡi:

    - Không, không, anh Tâm, không phải em đâu, không phải em…Anh tin em đi, tin em đi!

    - Không mày thì ai?

    - Không…không…không phải em…

    - Em trai tao, nó đâu!

    - Em không biết, em không biết…Anh Tâm, cứu em với…

    Chính lúc Minh Tâm định bắt chớn nhào đến Quốc Việt thì một sự việc nữa không có trong kịch bản lại xảy ra. Từ tứ phía, hàng loạt những con đại bàng khoác trên mình một bộ lông đen bóng quạt cánh phần phật bay đến. Chúng tụ họp lại với nhau trên đỉnh đầu những con người nhỏ bé như một đạo quân lão luyện, miệng chúng hú ré lên những tiếng kêu phẫn nộ, cặp mắt đỏ au thao láo nhìn vào đám người như muốn ăn tươi nuốt sống, ngợp cả bầu trời.

    Minh Trường trố mắt kinh hoàng chứng kiến cảnh tượng đang diễn ra. Dòng kí ức của ngày hôm ấy chợt ùa về như thác đổ, rõ mồn một từng chi tiết. Trái tim cậu như vỡ vụn thành nghìn mảnh li ti…

    “Không thể nào…Tiểu Phong…”

    Rồi liền sau đó, một con người vận cái áo choàng dài đụng gót chân ung dung cưỡi trên lưng một con hổ trắng xuất hiện. Hắn đội mũ trùm giấu nhẹm đi phần mặt, nửa thực nửa hư, mờ mờ ảo ảo, chẳng trông được diện mạo như thế nào.

    Không để đám người trước mặt chờ lâu, hắn lệnh cho con vật dưới trướng mình dừng bước, song, đưa cánh tay trái lên quá nửa đầu vẽ vời một vài kí hiệu kì lạ, tức thì, một toáng nhỏ đại bàng từ phía xa bay lên chầm chậm, chúng gắp theo một cậu bé đang bất tỉnh, người ngợm giăng đầy thương tích.

    - Liêm!

    Minh Tâm hét toáng tên em mình khi nhận dạng được cậu bé. Rồi anh lại hét lên lần nữa, tha thiết hơn, đặc nghẹn….

    Đám đại bàng đang tha Công Liêm đi xa mất…

    - Khốn! Trả em lại cho tao!

    Minh Tâm gầm lên như sấm, không thể nào ngăn cản con thú trong người anh được nữa. Tâm phóng vun vút về phía kẻ dám bắt cóc em trai mình, hai tay rút ra hai con dao sắc lẹm chực chờ đâm phập vào đám da thịt đằng sau lớp áo xanh đẫm kia. Nhưng, chưa kịp vung tay anh đã văng ra xa, nằm dài tại vị trí mới xuất phát. Một nhóm đại bàng đã lao vào anh như một chiếc xe không thắng. Và rồi, những con khác cũng chia nhau ra và bắt đầu hành động…

    -------------------


    Mạnh Tiến chuyên nghiệp phất cái lưỡi liềm chém chết một con đại bàng đang lăm le cản đường. Anh nhanh chóng chạy đến cạnh Văn Đạt, giải cứu cậu bạn. Văn Đạt hết vướng bận tay chân, lập tức phối hợp cùng với Mạnh Tiến. Cả hai bên tả bên hữu, lần lượt đả bại từng con từng con, vô cùng ăn ý. Đến khi quân địch chỉ còn lại lèo tèo vài móng, Mạnh Tiến mới thả lỏng tinh thần, cậu thở hắt ra, thúc giục bạn:

    - Được rồi, đừng đánh nữa, chúng ta rời khỏi đây thôi.

    - Không, mình không thể bỏ đi như vậy được! – Đạt tung cước vào một con đại bàng không biết lượng sức.

    - Cậu định làm gì nữa!

    Đánh văng thêm một con nữa xuống mặt đất, Đạt không nói không rằng ba chân bốn cẳng chạy về phía vợ chồng Hoàng Nhân. Bằng một thao tác nhanh gọn lẹ, chưa đầy ba mươi giây, lớp dây trói quấn quanh hai vợ chồng đã được tháo bỏ. Vừa lúc, Đạt trông thấy cậu bạn thân lướt qua mặt chạy đến chỗ Minh Trường với khuôn mặt hầm hầm khó chịu. Cậu cười một cái rõ tươi rồi nhanh chóng đứng lên vận công, tiếp tục tham chiến.

    - Mọi người đừng đánh nữa, kiếm đường chạy mau, bọn chúng có ý muốn bắt chúng ta đó!

    Giọng Hoàng Nhân vang lên khản đặc trong không khí. Anh và nhóm của mình đang cố gắng tìm kiếm đường lui. Minh Tâm phía xa từ nãy giờ vẫn không hề bỏ cuộc, cứ nhằm vào tên khốn áo xanh mà lao đến nhưng không thể nào tiếp cận được. Tâm đứng lên, nhìn trừng trừng vào đối thủ của mình dữ tợn, anh đáp lại lời của Hoàng Nhân, người vẫn tiếp tục nhắm vào phía mục tiêu mà lao đến:

    - Muốn đi thì tụi bây cứ việc, tao không đi, em tao vẫn chưa cứu được!

    - Cậu mà chết rồi thì em cậu cũng chẳng cứu được đâu, chẳng ai quan tâm em cậu bằng cậu cả…Cả Tiểu Phong nữa! – Hoàng Nhân liếc nhìn Minh Trường khi thấy cậu cũng không có ý định bỏ chạy.

    Xa hơn nữa, khuất trong những tảng đá gồ ghề, Quốc Việt cũng đang phải chật vật đối phó với những con quái vật trời hung bạo. Đôi tay chưa được tự do khỏi những sợi dây dày cợm làm cho khả năng chiến đấu của cậu giảm đi đáng kể. Mình mảy cậu rách toạt, máu vương loang lổ khắp nơi. Tất cả những gì cậu có thể làm được trong lúc này là cố gắng cầm cự.

    Rẹt…

    Một con quái ré lên đau đớn rồi ngã lộn xuống nền trước sự ngỡ ngàng của Quốc Việt. Ngước mặt lên, Quốc Việt nhận ra ngay người đang đứng trước mặt mình. Là Thành Đức.

    - Thành Đức, may quá, cậu cắt dùm mình sợi dây với.

    Rẹt…

    Một nhát chém vào bắp tay phải Quốc Việt…

    - A…Cậu…làm gì thế, sao lại chém mình…

    Rẹt…

    Lần này là cánh tay bên trái…

    - A…Thành Đức, cậu làm gì thế, mình xin cậu…

    - Mày đã giết Hải Ngân! Tại sao mày lại làm điều đó! – Đức điên tiết hất văng một con đại bàng đang cố gắng gắp lấy cậu.

    - Mình…thực sự mình không làm, cậu tin mình đi!

    - Nói láo! Tao biết mày quá mà!

    - A…Thành Đức, cậu tin mình đi, mình không làm gì Hải Ngân hay con bé đó cả. Cậu bị thằng khốn đó lừa rồi…

    - Không, giọng điệu của nó không giống với kẻ đang nói dối.

    - Thành Đức, cậu nghe mình nói. Thực sự mình không làm. Đức, cậu ở cùng xóm với mình, cậu biết tính mình mà, phải không. Mình tuy không phải là một đứa đàng hoàng nhưng tuyệt đối mình không dám làm mấy chuyện như vậy, mình không dám giết người đâu, cậu tin mình đi, Thành Đức…

    Thành Đức bị dao động. Tư tưởng cậu đấu tranh rất quyết liệt, cuối cùng, cậu bỏ dao xuống, cậu lựa chọn tin.

    Tiếc thay, không phải lúc nào chúng ta cũng đưa ra một lựa chọn đúng đắn, Quốc Việt bất ngờ vươn chân, đá vào ngay giữa hạ bộ của cậu bạn. Hắn vùng ra, bật dậy đè lên người Thành Đức rồi dùng hai cánh tay đang bị trói siết chặt lấy vùng cổ cậu.

    - GrưA…

    - Bạn hiền, tao xin lỗi. Lẽ ra bạn gái mày nó sẽ không chết nếu nó đồng ý chiều tao một chút, chỉ một chút thôi, có mất mát gì đâu. Vậy mà, chậc…Và thật, tao không giết nó, tự nó, vùng vẫy chi rồi bị trượt chân, ngã đập đầu vào tảng đá chết tiệt đó…

    Thành Đức run lên bần bật. Nơi bị siết chặt đang chuyển sang màu tím tái, khuôn mặt cậu cũng đang trong trạng thái tương tự. Tay cậu cố gắng nới lỏng sợi dây sinh tử nhưng không sao được, chân cậu quẫy đạp cuồng loạn nhưng cũng chẳng khả quan. Cậu không còn nghe thấy tiếng nói của Quốc Việt nữa.

    Nơi sáng trong kia là gì thế?

    Hải Ngân, em đó sao?

    Anh đến với em đây…

    Thành Đức không còn thở nữa.

    - Lẽ ra mày phải cắt dây trói cho tao!

    Chưa kịp thoả mãn thì Việt đã bị nhấc bổng lên khỏi mặt đất, tranh thủ lúc cậu không mảy may để ý, tụi chim chóc đã cố định được các móng vuốt sắt nhọn vào cậu tự khi nào. Cậu thét lên kinh hoàng khi cả cơ thể bị nhấc lên thêm một đoạn nữa, cảm giác như cái chết đang rất cận kề…

    Đúng lúc ấy, Minh Tâm xuất hiện. Từng con đại bàng một lần lượt được nếm mùi tài nghệ sử dụng côn của anh. Chúng rơi đầy xuống đất như rạ, thoáng chốc chẳng còn con nào còn khả năng động đậy nữa. Quốc Việt nhìn Minh Tâm trân trối. Minh Tâm không thềm đếm xỉa, anh lôi cậu ra khỏi khu rừng, hướng về phía nhóm Hoàng Nhân vừa đi khỏi…

    -------------------


    Không còn thấy tên xanh dương, không còn nghe tiếng lũ đại bàng kêu ré, cả nhóm Hoàng Nhân dừng lại, an toàn rồi.

    Bốp!

    Minh Tâm ném mạnh Quốc Việt vào một gốc cây, tay anh nhanh như thoắt rút ra một con dao vẫn còn vương đầy máu.

    - Anh Tâm, đừng, em xin anh…

    - Này, cậu làm cái gì vậy?

    - Đạt, chúng ta tránh ra đi, không phải là chuyện của chúng ta.

    - Mày đã làm gì em tao?

    - Không, em không làm gì nó hết…

    - Thú nhận đi, tao đã chứng kiến cảnh mày siết chặt cổ Thành Đức rồi, nghe thấy cả chuyện đồi bại mày làm với con người yêu của nó nữa.

    - Thật, em không làm gì em trai anh hết, em xin thề, lúc em quay lại thì nó đã chạy mất rồi…

    Bốp!

    - A…A…Em không làm gì em anh cả…Em xin thề…Đừng giết em…

    - Vậy còn Gia Uyên thì sao?

    Kim Loan lạnh tanh lên tiếng.

    Cô tiến bước đến trước tên hung thủ, hỏi lại một lần nữa, rõ từng câu từng chữ:

    - Gia Uyên thì sao?

    - Gia Uyên...

    - Nói!

    Kim Loan giật lấy con dao trên tay Minh Tâm, cô chỉ thẳng vào người Quốc Việt đầy đe doạ.

    - Gia Uyên…Con bé đó…nó…nó chứng kiến…nó…biết quá nhiều…Em…

    Thân thể Loan run lên, đôi mắt cô ngập tràn trong sự thù hận. Một giọt nước mắt rơi xuống. Một tiếng thét ám ảnh vang lên. Một bước di chuyển…và…hàng ngàn nhát đâm chí mạng…

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    LINK GÓP Ý VÀ BÌNH LUẬN: http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=146256

  4. #34
    Ngày tham gia
    Sep 2017
    Đang ở
    SG
    Bài viết
    47
    Xu
    0

    Mặc định

    Có những bước chân đang băng băng qua cánh rừng hướng về nơi phương Bắc. Mặc cho sức nóng gay gắt phả ra từ ánh mặt trời đứng bóng, những bước chân ấy vẫn kiên định tiến về phía trước, không hề nao núng dù chỉ một phút giây.

    Chặm vội những giọt mồ hôi đang loang lỗ trên hai gò má, Thư Kỳ hơi rướn người, giọng nói cô pha đôi chút mệt mỏi:

    - Tới chưa vậy?

    - Bộ không thấy hay sao mà còn hỏi vậy trời! – Phương Phương đi song song cạnh Tiểu Phong bực dọc đáp.

    - Cô có chắc là chúng ta đang đi đúng hướng không vậy, Kim Châu?

    - Thưa Cứu Tinh, đây đúng là hướng Bắc ạ.

    - Vậy thì tại sao vẫn chưa thấy cái mê cung chết tiệt đó hả?

    - Vũ Du!

    Tiếng nói của Hoàng Kiệt vang lên như một tấm chắn cắt ngang dòng cảm xúc tiêu cực đang ào ạt chảy trong Vũ Du. Cậu bình tĩnh hơn, áy náy bước qua một bên né tránh cái nhìn cảm thông của cả nhóm…

    Vài ngày trước, trong khi cả nhóm đang ra sức xây dựng lại làng thì bệnh tình của Thu Dung đột ngột tái phát. Sức khoẻ cô giảm sút đáng kể, căn bệnh nan y lại có xu hướng trầm trọng hơn theo từng giờ trôi qua. Tất cả các phương thuốc có thể dùng đều đã được mang ra thử hết, kể cả các mẹo của làng mà đa số mọi người ai ai cũng nhất trí rằng đó là phương pháp không khoa học, là phương pháp mê tín dị đoan cũng chẳng ăn thua. Vào cái lúc mà Vũ Du gần chạm vào sự tuyệt vọng nhất thì Kim Châu mới ngập ngừng lên tiếng. Cô tiết lộ cho cậu biết về một loại quả được ví như thần dược, dù là bất cứ loại bệnh gì, nó cũng có thể chữa lành hết. Loại quả ấy được kết tinh trên một loại cây kì lạ, loại cây kì lạ này lại nằm sâu bên trong một mê cung ở nơi phương Bắc xa xôi hẻo lánh, và cái mê cung ở nơi phương Bắc xa xôi hẻo lánh lại được canh giữ bởi những con quái thực vật rất tiếng tăm. Chỉ là, tất cả đều do người làng cô truyền miệng lại, thực hư thế nào, cô vẫn chưa có cơ hội kiểm tra.

    Lúc đó, không thể diễn tả được Vũ Du đã mừng vui thế nào đâu, vậy mà giờ thì…chết tiệt…cậu còn nổi đoá lên với Kim Châu một cách vô lý nữa chứ…

    - Cứu Tinh, chúng ta di chuyển tiếp thôi…

    Vũ Du chán nản bước tiếp cuộc hành trình. Liền sau, Tiểu Phong và Phương Phương cũng cất bước.

    - Kim Châu, cô không sao chứ?

    - Cứu Tinh, tôi không sao…

    Phía cuối, ánh mắt Thư Kỳ luôn dõi theo nhất cử nhất động của Hoàng Kiệt và Kim Châu. Trông thấy sự việc đó, lòng cô chợt dâng lên một loại cảm giác nghèn nghẹn không thể gọi thành tên…

    -------------------


    Đình Đình vặn vẹo cả cơ thể mình thô bạo đến mức cái khung xương sống phải phát ra tiếng kêu răng rắc đầu hàng, ấy thế mà cô nàng lại tỏ ra dáng vẻ hài lòng lắm. Mỹ Duyên đang cùng một vài thành viên nữ khác trong nhóm chuẩn bị bữa ăn trưa gần cạnh bên, trông thấy cảnh tượng đó, cô không nén được một nụ cười mỉm chi. Nhẹ nhàng đưa thêm một khúc củi nữa vào nơi lửa bếp hồng đầy tràn sức sống, Duyên mở nhẹ môi, âm vực dịu dàng từ nơi cổ họng bay bổng từ tốn ra bên ngoài:

    - Đình Đình, vất vả cho cậu rồi.

    - Chuyện nhỏ ấy mà, có mấy bó củi thôi, nhằm nhò gì với Đình Đình tôi chứ.

    - Cậu là nhất rồi! – Huyền Uyên giơ cao ngón tay cái.

    - Ahaha, vậy chiều nay Đình Đình tôi sẽ được tắm trước nữa phải không?

    - Còn lâu, chẳng phải hôm qua mình đã nhường cho cậu rồi sao? Hôm nay đừng hòng. Hôm nay Bích Thuận sẽ tắm trước, kế tiếp là mình rồi mới đến cậu. Thuận nhỉ?

    Bích Thuận không trả lời, dường như câu nói chẳng đến tai cô được.

    - Thuận?

    - À…Ừ…Sao?

    - Này cậu sao thế? Dạo này cậu lạ lắm nha?

    - Lạ gì đâu, mình chỉ đang suy nghĩ thôi.

    - Hay là đang tương tư anh nào, hả, hehe. – Đình Đình vẫn không buông tha.

    - Cậu nói lầm người rồi. Không phải mình mà là ai đó kia kìa.

    - Này, mình tuy là đang buồn nhưng vẫn biết cậu đang ám chỉ ai đấy nhé… – Ánh Khiết kéo dài từng con chữ một, hai tay chống chống cái cằm, mặt vẫn xụ xuống.

    - Ánh Khiết, cậu có chuyện gì thế?

    Đôi mắt Mỹ Duyên hiền hoà chạm đến tận cùng trái tim mông lung của Ánh Khiết. Như chỉ chờ có thế, Ánh Khiết lập tức chạy thẳng đến chỗ của Mỹ Duyên, cô bé mít ướt sà ngay vào lòng cô bạn rồi nhõng nha nhõng nhẽo:

    - Mỹ Duyên, chỉ có đằng ấy là tốt với mình thôi, huhu.

    - Rồi rồi, cậu làm sao nào?

    - Còn làm sao nữa, dĩ nhiên lại là Thanh Tùng nữa chứ gì!

    - Thuận, đáng lẽ trong tình huống này đằng ấy phải là người an ủi mình chứ, huhu.

    - Cậu có người an ủi rồi đấy thôi.

    - Huhu, trả lại Bích Thuận cho tui đi...

    - Mình mệt rồi nha, cậu có định kể cho bọn mình nghe Thanh Tùng đã làm gì cậu không vậy?

    Cả bọn nín thở giương to đôi mắt hiếu kì về phía nhân vật chính chờ đợi. Ánh Khiết hơi ngượng ngùng, cô bé cố lẩn tránh những ánh nhìn ghê rợn đang chĩa vào mình nhưng không sao được, cuối cùng, Khiết cũng đành phải chậm rãi lí nhí:

    - Anh ấy…không nhận lời của mình...

    - Cái gì, cậu tỏ tình với Thanh Tùng rồi á?

    - Đâu, mình có tỏ tình với anh ấy đâu?

    - Chứ không nhận lời là cái gì?

    - Không nhận lời cho mình chăm sóc anh ấy ấy.

    - Trời, tưởng gì!

    - Nhưng mà, đã vậy, anh ấy còn hun…

    - Cái gì, Thanh Tùng “hun” cậu hả?

    - Ánh Khiết, sao cậu lại dễ dãi đến vậy chứ?

    - Gì nữa vậy mấy bà, “hun” hồi nào?

    - Cậu vừa nói còn gì?

    - Hung dữ mấy bà ơi.

    - Trời…đất!

    - Hung dữ thì nói hung dữ luôn cho rồi đi, còn bày đặt “hun”, “hun”.

    - Tại người ta buồn chứ bộ…

    - …Anh Tùng là vậy mà, chẳng phải vì thế nên cậu mới thích anh ấy sao?

    - …Ừ nhỉ...Đúng rồi, tại sao mình lại buồn nhỉ!...Mỹ Duyên, mình thích cậu quá đi mất!

    Ánh Khiết cười giòn, lại một lần nữa ôm chặt lấy cả cơ thể của Mỹ Duyên mà tíu ta tíu tít. Khiết có hay đâu, từ sâu thẳm bên trong, Bích Thuận đang rất khó chịu. Thuận chẳng để lộ ra ngoài, thế mà vẫn không sao thoát được đôi mắt tinh tường của cô gái ngồi sát cạnh…

    - …Thích một người, cảm giác đó như thế nào nhỉ?

    - Không phải chứ Đình Đình, đằng ấy…

    Sau vài giây đông cứng, Ánh Khiết nhanh nhảu ngoác mồm sửng sốt nhưng chưa kịp hết câu đã bị Huyền Uyên dùng cả hai tay bịt chặt miệng lại. Không để cho bản thân bị chi phối bởi sự ồn ào, Mỹ Duyên đứng nhẹ dậy, vẫn là ánh mắt hiền hoà, vẫn cái chất giọng thanh thoát đặc trưng:

    - Khi thích một ai đó, hình ảnh của người ta luôn quanh quẩn trong tâm trí, trong trái tim, trong tất cả mọi nơi trên cơ thể cậu. Bất cứ một hành động, lời nói nào của người ta, cậu đều nhớ rõ lâu và nhớ đến từng chi tiết. Cậu sẽ muốn gặp người ta mỗi ngày, dành cho người ta nhiều thời gian nhất có thể, cậu sẽ muốn hoà nhập, muốn biết thêm về thế giới riêng của người ta, và, chỉ cần một nụ cười mỉm thôi, mọi thứ xung quanh cậu sẽ trở nên cực kì đẹp đẽ. Nhưng không phải khi thích một ai đó mọi cảm xúc của cậu đều tích cực hết. Rồi con tim cậu sẽ cảm thấy hụt hẫng vô cùng khi biết người ta sắp quay lưng đi và hai tiếng vừa trôi qua là không hề đủ. Cậu sẽ ngày càng nhạy cảm hơn, thậm chí ích kỉ hơn, và muốn nhiều hơn nữa. Tất cả những cái này, đối với người mà cậu đang suy nghĩ đến, cậu đều cảm thấy như vậy, phải không?

    - Phải…

    - Phải?

    - Hả, không, không, ý Đình Đình tôi là không phải, Đình Đình tôi chỉ thắc mắc nên hỏi thôi!

    - Thôi đi cô nương, mặt cô đỏ chét lên hết rồi kìa, còn chối.

    - Làm gì có!

    - Cậu tâm lí thật, Mỹ Duyên. – Huyền Uyên toát ra cái vẻ ngưỡng mộ.

    - Hihi, chỉ là kinh nghiệm của bản thân thôi. Mình…cũng có một người như thế.

    - Ở thế giới thật?

    - Ừm, ở thế giới thật.

    - Cậu…có nhớ cậu ta không? – Một chút ngập ngừng, Huyền Uyên tiếp tục.

    - Có chứ, ngày nào mình cũng nhớ đến anh ấy, và mình tin chắc, anh ấy cũng vậy.

    - Tình yêu của hai người đáng ngưỡng mộ thật.

    - Không đâu, tình yêu của Vũ Du và Thu Dung mới thực sự đáng ngưỡng mộ.

    - Ừ…Không biết nhóm bọn họ đi đến đâu rồi? Cả chú Hiếu và Thanh Ngọc nữa?

    - Họ sẽ bình an trở về, mình tin chắc như vậy.

    --------------------


    Cách nhóm Mỹ Duyên vài căn nhà, tại khu đất nông nghiệp đang ôm ấp những mầm non mới, Hoàng Dũng và Thanh Tùng vẫn miệt mài mài giũa từng cây gỗ, khúc xương. Số lượng xương và gỗ cứ thế vơi dần, phút chốc chỉ còn lại chưa quá một phần tư, vậy mà tuyệt nhiên không gian vẫn lắng đọng, không hề có một tiếng nói nào được phát ra.

    Thêm năm giây, năm giây, rồi lại năm giây nữa, Thanh Tùng vẫn hì hục với khúc xương dù cho đôi mắt Hoàng Dũng đã bật lên hình ảnh của anh chàng trong đấy từ lâu lắm rồi…

    - Được rồi Thanh Tùng, cậu nghỉ tay chút đi.

    - …

    - Cơm chắc cũng chín đến rồi, cậu làm xong cái đang dang dở rồi chúng ta đi ăn luôn.

    - Tôi không ăn, anh đói thì đi đi.

    - Sáng giờ cậu đã ăn cái gì đâu? Ít nhiều gì cũng phải ăn một chút đi.

    - …

    - Hết số này, còn số của chú Hiếu nữa. Giờ chú Hiếu và Thanh Ngọc chắc cũng đã đến nơi rồi, tầm chiều nay sẽ về đến…

    - Chết tiệt! Anh làm ơn im đi có được không?

    - …Tôi chỉ muốn giúp cậu thôi!

    - Giúp hả? Vậy thì làm ơn giúp tôi thoát ra khỏi cái thế giới này đi!

    - …

    - Không được chứ gì! Vậy thì tránh sang một bên đi! Khốn nạn thật! Tại sao anh không theo học chuyên ngành của cha mình mà lại chọn Công Tác Xã Hội hả? Nếu theo học ngành đó thì…Chết tiệt! Giờ thì anh có hối hận cũng đã muộn rồi!

    - Tôi không hối hận. Chưa bao giờ cả.

    Không gian lại một lần nữa bị sự lăng im bao chụp lấy. Hai người đàn ông, bốn con mắt nhìn xoáy lấy nhau quyết liệt đến vô cùng. Rồi bất chợt, một tiếng bộp vang lên phá tan bầu không khí, một vật nhỏ hình tròn lăn long lóc trên nền đất nâu và dừng lại ngay bên cạnh đôi chân rắn rỏi của Thanh Tùng.

    Một quả táo sẫm màu.

    Tùng bị quả táo ấy thu hút hết mọi sự chú ý, phút chốc, anh cúi người xuống nhặt quả táo lên, cả cơ thể nặng nề tâm sự.

    - Tôi không đi đâu.

    Nói đoạn, Tùng đặt quả táo xuống tập trung tiếp vào khúc xương đang mài dở.

    Hoàng Dũng thở dài. Anh không buồn nói nữa, lẳng lặng quay lưng đi…

    --------------------


    - Hai cô có thôi đi không!

    Trở lại với nhóm của Phương Phương, lúc này đây đang rất ồn ào do đang xảy ra một cuộc đấu khẩu vô cùng cân sức.

    - Hoàng Kiệt, anh tránh ra, để tôi dạy cho con nhỏ không biết điều này một bài học! – Thư Kỳ cố vùng vẫy.

    - Há, không biết điều, mày đang nói ai vậy hả con nhỏ chảnh choẹ kia! – Phương Phương cũng không khuất phục.

    - Tao nói mày đó! Mày làm gì tao!

    - Cứu Tinh, xin hai người dừng lại đi…

    - Ôi Chúa ơi, hai cô để dành sức cho cái mê cung thực vật kia đi kìa! Tiểu Phong, cậu lại giúp chúng tôi một tay với này!

    Tiểu Phong nhìn Hoàng Kiệt đang chật vật giữa Phương Phương với Thư Kỳ nhún vai một cái đầy bất lực. Sức như Hoàng Kiệt, thêm cả sự trợ giúp của Kim Châu mà còn không ngăn nổi hai bà đó nữa là…Rồi cậu khẽ liếc nhìn Vũ Du, dường như Vũ Du vẫn còn đang chìm đắm với những kí ức vụn dại của chính bản thân mình…



    ‘Lớp 1, ngày khai giảng, một cô bé đang ngồi khuất sau cây cổ thụ to thút thít khóc, một cậu nhóc quần áo chỉnh tề, mặt mày tươi tắn, trên tay cầm chặt cây kẹo mút mới được ba mẹ mua cho tiến đến bên cạnh cô, ngồi bệt xuống…

    Lớp 3, một nhóm học sinh tiểu học đang chơi cút bắt trốn tìm, cậu nhóc và cô bé tình cờ trốn cùng một nơi, đang tập trung thăm dò người đi tìm thì từ đâu, một con gián xuất hiện…Cô bé sợ hãi khóc thét lên. Cậu nhóc không hề suy nghĩ chộp lấy con vật bé nhỏ kia liệng đi nơi khác…

    ”Mình sẽ luôn bảo vệ cậu!”…

    Đêm giao thừa năm lớp 8, mặt cậu chàng đỏ mọng như quả cà chua, cậu thập thụt móc trong túi ra một cây kẹp tóc màu hồng phấn, kết lên mái tóc mềm mượt của cô bạn…Hai cô cậu ngồi cạnh nhau trên mái nhà ngắm nhìn từng viên pháo hoa, hai cánh tay nắm chặt lấy…

    ”Mãi...Mãi mãi bên cạnh mình nhé…”

    ”Cho dù thế nào, mình cũng sẽ luôn bên cạnh cậu”…

    Lớp 9, kì thi chuyển cấp gần cận kề, gia đình Thu Dung bắt ép cô nàng thi vào trường điểm. Đã hứa với nhau sẽ lại cùng học chung trường nhưng sức Vũ Du lại không đủ, dù cho mỗi ngày cậu đều cố gắng, dù cho mỗi tuần Dung đều qua kèm cập, thế mà, cuối cùng vẫn không đậu…

    Ôm niềm chán nản bước vào ngôi trường P to lớn, dưới tán cây bàng, Du nhìn thấy bóng dáng Thu Dung đang vẫy gọi. Dung chìa phiếu đăng kí nguyện vọng về phía Vũ Du như một món quà vô giá, cô cũng chọn vào trường P…

    “Ba mẹ cậu…làm thế nào đây?”

    “Ba mẹ mình đã chấp nhận rồi.”

    “…Tại sao cậu lại làm vậy?”

    “Vì người con trai mình phải lòng đã trúng tuyển ngôi trường này…”

    Vậy mà…

    Giữa năm lớp 10, Dung đột nhiên trở nên ít nói, rồi cô thay đổi, cắt đứt mọi liên lạc với Vũ Du…

    Khó khăn lắm cậu mới trò chuyện lại được với cô…Khó khăn lắm cậu mới biết được nguyên nhân tại sao cô lại làm vậy…Khó khăn lắm cậu mới biết được, tình cảm của cậu và cô vẫn vẹn nguyên như thuở nào mặc cho cả hai có nghìn trùng xa cách …Vậy mà…Vậy mà…”

    Bỗng đồng tử Hoàng Kiệt giãn ra hết cỡ:

    - Cẩn thận!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    LINK GÓP Ý VÀ BÌNH LUẬN: http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=146256

  5. #35
    Ngày tham gia
    Sep 2017
    Đang ở
    SG
    Bài viết
    47
    Xu
    0

    Mặc định

    - Cẩn thận!

    Hoàng Kiệt dốc hết sức lực lao tới nhưng chỉ kịp túm được cổ áo của Tiểu Phong, cánh tay còn lại của cậu không thể chạm đến cậu bạn đang đi đầu, nó chới với giữa không trung, run lẩy bẩy. Vũ Du bước hụt, cậu ngã ùm xuống khoảng đất pha nước mềm nhũn ở đằng trước. Đất pha nước lâu năm tạo thành bùn sền sệt, chúng nhanh chóng quấn chặt lấy con mồi vừa rơi vào bẫy rồi từ từ, chậm rãi lôi kéo sinh vật đáng thương ấy xuống tận cùng nơi đáy sâu âm u lạnh lẽo…

    - Vũ Du, ngừng lại, đừng di chuyển nữa!

    - Cái, cái quái gì thế này?

    - Ngừng lại đi, cậu càng di chuyển thì cậu càng chìm xuống nhanh hơn đó!

    Hoàng Kiệt buông vội Tiểu Phong ra rồi chạy đến gần hơn vùng đầm lầy nhớp nhúa. Cậu vươn tay tới, cả hai tay, cố gắng đưa Vũ Du thoát khỏi miệng tử thần. Cả Thư Kỳ, Kim Châu cũng lao đến trợ giúp, nhưng bùn dính quá, cơ thể Vũ Du lại bị nuốt chửng hơn một nửa, mọi nỗ lực đều không mang lại thành công.

    - Chết tiệt! Phương Phương, Tiểu Phong, tìm xem có thứ gì có thể dùng được không. Nhanh lên!

    - Cứu Tinh, xin hai người tránh qua một bên đi ạ.

    Nhìn sang, cả bọn trông thấy Kim Châu đang đứng vận khí công, trong tay là sợi dải lụa trắng tinh khôi mà cô đã dùng để giao đấu trong trận chiến ở nơi bờ biển với tên Xanh Dương Nhạt.

    - Không, đừng! Hoàng Kiệt ngăn cô ấy lại, phải để dành sức cho việc lấy thuốc!

    - Vũ Du cậu điên rồi à!

    - Kéo ngài lên chẳng tốn bao nhiêu sức lực đâu, Cứu Tinh. Hãy cho phép tôi…

    - Không, không được! Một chút cũng không được hoang phí! Chúng ta phải lấy được thuốc! Thuốc rất quan trọng…Thu Dung…Nghe tôi đi…Tôi có thể tự lên được, chúng ta đã được học cách thoát khỏi đầm lầy rồi, tôi sẽ áp dụng và thoát ra được! Tin tôi đi!

    - Này, cậu điên thật à!

    Phương Phương từ phía sau hét toáng lên trong sự bức xúc. Đến cả Thư Kỳ cũng không đồng tình với phương án mà Vũ Du đề xuất ra. Nhưng, Hoàng Kiệt lại chẳng nói lời nào, đôi mắt Kiệt chỉ chăm chăm hướng về phía cậu bạn.

    - Cứu Tinh…

    - …Được rồi, Vũ Du, cậu làm đi!

    --------------------


    - Chúng ta ngồi xuống đây nhé.

    - Ừ, ừ, ngồi đây đi.

    Mỹ Duyên mỉm cười một cái thật tươi với Vương Khả rồi cẩn thận dìu anh chàng ngồi xuống một tảng đá thân quen. Chờ cho mọi thứ ổn định hết, Mỹ Duyên mới nhẹ nhàng chằm chặm những giọt mồ hôi đang lăn tăn trên hai gò má hồng hào, đoạn, cô nàng ngồi xuống cạnh anh chàng Vương Khả, khuôn mặt hướng thẳng về phía mặt trời hứng trọn vẹn hàng ngàn tia nắng đang rọi soi. Vương Khả cũng đang đắm mình dưới làn ánh sáng ấm nóng vàng dịu kia, nhưng anh không buồn quan tâm lắm, đôi mắt của anh đã bị Mỹ Duyên đánh cắp mất rồi. Vương Khả cứ thế bị thu hút bởi cô bé bên cạnh, không rời. Không gian, thời gian, tất cả mọi sự trên thế giới này như bị lắng lại, chỉ có người con gái đang ngồi đó là sáng bừng lên. Một vẻ đẹp thật thuần kiết, một cô gái quá tinh khôi.

    - Cám ơn em nhé Mỹ Duyên, làm phiền em rồi.

    - Hihi, có gì đâu anh, em cũng thích đi dạo hít thở không khí trong lành lắm.

    - Ừ, ừ, anh thấy khoẻ hẳn rồi này. Giá như ngày nào cũng được đi dạo như thế này thì tuyệt quá.

    - Hihi, vậy mỗi ngày em sẽ đi dạo cùng anh nhé?

    - Em nói thiệt nhé. Vậy thì còn gì bằng!

    Vương Khả rạng rỡ hơn cả ánh sáng của mặt trời. Tim anh trào dâng một niềm hân hoan tột độ. Cứ thế anh cười cười nói nói, tíu ta tíu tít mãi không thôi….

    Xa xa từ phía sau, cạnh toà tháp trung tâm kiên cố, Ngọc Tú đã nép mình ở đó từ lâu. Đứng đó, mặt cô méo xẹo, chẳng còn là một Ngọc Tú chảnh choẹ, khinh người như mọi khi. Ngắm nhìn Vương Khả và Mỹ Duyên vô tư thoải mái chuyện trò với nhau như vậy, Ngọc Tú chằng còn hơi sức đâu mà gồng mình lên kiêu hãnh nữa. Cô cảm thấy bản thân mình bị tổn thương trầm trọng, chẳng hiểu sao trái tim cô lại quặng đau như thế…

    Không thể nào chịu đựng thêm được nữa, Tú vươn người cố gắng chạy đi xa thật xa nơi đó nhưng không may, chân cô trượt ngay vào cái khoảng đất không bằng phẳng, cô té nhào, ngã sóng soài trên nền đất cằn cõi.

    Cú ngã bất ngờ của Ngọc Tú làm cho Vương Khả và Mỹ Duyên phải giật mình xoay người lại.

    - Ngọc Tú…

    Nhận ra người mới vừa ngã xuống là cô bạn cùng lớp, Mỹ Duyên ngay lập tức chạy thẳng một mạch đến đỡ cô bạn dậy, vừa đỡ, Mỹ Duyên vừa lo lắng hỏi han:

    - Ngọc Tú, cậu không sao chứ?

    - Tránh ra!

    - …Cậu sao vậy? Để mình giúp…Á…

    Một cú tát trời giáng.

    Bàn tay vẫn còn nóng hôi hổi của Ngọc Tú run lên lẩy bẩy. Là người tát nhưng xem ra Tú còn bất ngờ hơn cô bạn đã lãnh trọn một bạt tay của nó. Nhỏ nhìn Mỹ Duyên đang ôm lấy mặt một cách trăn trối, rồi ánh mắt của nhỏ bắt gặp khuôn mặt đang đâm sầm lại của một chàng trai…Mắt nhỏ đỏ hoe, nhỏ quay đi, bỏ chạy…

    --------------------


    Từng cành táo rung lên từng hồi khi một vài cơn gió vội vã thổi ngang qua. Gió thổi tầm tầm, nhưng chúng lại đi cùng lúc làm cho thỉnh thoảng có những quả táo đã trĩu sai, đỏ thẫm tách cành, rơi mạnh xuống đám đất chung quanh tạo nên những thanh âm bồm bộp.

    Thanh Tùng ngồi dưới tán cây, đếm qua cũng phải hơn ba bốn đợt táo rụng như vậy nhưng anh chẳng làm gì, chỉ ngồi tựa lưng vào ngắm nhìn bọn chúng.

    Rồi Tùng trông thấy có một cậu nhóc người gầy nhom vác một cái thúng to gần bằng nó chạy đến. Nó thắng gấp lại trước cái vòng táo đầu tiên không kịp thở sau đó đánh mắt nhìn bao quát tất tần tật cái cây táo tươi xanh, miệng nó hả ra để lộ rõ cái vẻ trầm trồ, phấn khích.

    - Qua, táo chin nhiều quá này bà ơi!

    Miệng nó cười toe toét, nó vẫy vẫy một cụ bà đang lù khù bước ở đằng xa, bà cụ gật gù cười hiền hậu.

    - Đấy, cháu thấy bà nói có sai không? Không có cây táo nào bằng cây táo nhà mình đâu!

    - Vâng ạ, đỏ rực cả cây luôn! Đẹp quá bà ơi!

    - Hà hà, tổ cha bây! Lo mà lụm táo đi kìa, còn phải chở ra cửa hàng nữa đấy.

    - Vâng ạ, hihi.

    Thanh Tùng không kiềm được cảm xúc, lần đầu tiên, thế giới này nhìn thấy anh khóc…

    --------------------


    Vũ Du chậm rãi cởi bỏ chiếc balô đang đeo trên lưng ra rồi giữ chặt nó trong tay thuận, đoạn cậu hít thở một hơi thật dài cố gắng mang lại cho bản thân mình một tâm lý bình tĩnh nhất. Tiếp đến, cậu chồm người về phía trước theo tư thế nằm lật sấp, chồm đến độ những người còn lại trên mặt đất chỉ còn trông thấy được phần đầu và loang lổ một vài vùng da của hai cánh tay đang cháy nắng của cậu, lúc đó Vũ Du mới bắt đầu thực hiện các động tác quan trọng trong bài học ngày trước. Đầu tiên, Vũ Du dùng hết lực kéo mạnh từng chân lên cao thoát ra khỏi sự kiềm hãm của đám bùn đất sền sệt. Khi hai chân đã tự do rồi, cậu lập tức phối hợp với hai tay thực hiện động tác trườn như rắn, đẩy cả cơ thể tiến lên. Cứ thế, hết tay rồi đến chân, chẳng mấy chốc, Du chỉ còn cách bờ bên kia một đoạn…

    - Tốt lắm Vũ Du, cứ tiếp tục như thế!

    Hoàng Kiệt trên bờ dùng hai tay chụm lại làm loa hét thật to động viên cậu bạn. Phương Phương cũng tập trung dõi theo nhất cử nhất động của Vũ Du nhưng tâm trạng lại chứa đựng nhiều suy tư lắm…

    - Sao cậu ấy lại chọn hướng đó vậy? Lật ngửa người lại không phải là gần hơn sao? – Phương Phương thắc mắc.

    - A, mình..không biết.

    Tiểu Phong hơi lúng túng trước câu hỏi của cô bạn bên cạnh, cậu ậm ừ cho qua đại. Đối với cậu bây giờ, chuyện diễn ra thế nào cũng vậy…Nhưng Hoàng Kiệt lại rất chú tâm đến câu hỏi đó. Kiệt đã để ý đến sự việc này từ trước rồi, chỉ là cậu không muốn làm cho mọi người rối thêm nữa…

    “Đúng vậy. Thông thường gặp tình huống này, chin mươi chín phần trăm mọi người đều chọn tư thế nằm ngửa, cả thầy Hoàn cũng dạy mình như thế, tại sao cậu ấy lại nằm sấp xuống…Có thực sự là cậu ấy đã học qua phương pháp thoát khỏi đầm không?”

    - Gắng lên nào, Vũ Du, sắp đến rồi!

    “Thôi sao cũng được, miễn cậu ấy thoát ra được khỏi đầm.”

    Chợt.

    “Ahhhh”

    Hoàng Kiệt nghe thấyVũ Du bật ra một tiếng la đầy đau đớn. Liền sau đó, đám bùn đất bao quanh vùng cẳng chân trái của Vũ Du chuyển sang nhuốm màu hơi đo đỏ.

    Là máu.

    - Vũ Du, cậu làm sao thế!

    Hoàng Kiệt kinh hoàng hét toáng lên, điều mà cậu lo lắng, cuối cùng cũng đã thành sự thật…

    - Vũ Du!

    - Tôi, không sao…

    - Đừng có đùa, cậu dừng lại ngay, chân cậu bị gì rồi?

    - Không sao! Chỉ bị xước một đường thôi!

    - Dừng lại! Kim Châu, kéo cậu ta lên ngay!

    - Cứu Tinh…

    - Không, Kim Châu, cô không được!

    - Kim Châu!

    Kim Châu khó nhọc gật nhẹ đầu một cái, cuối cùng, sợi lụa mềm trắng cũng được tung ra. Nó bay thẳng một đường đến ngay vị trí của Vũ Du, quấn vòng quanh thân mình anh chàng mấy đoạn rồi uyển chuyển tung bay lên cao rút về với chủ, đặt Vũ Du nằm dài trên nền đất…

    - Kim Châu, cô dùng nước đem theo rửa sạch vết thương và băng bó lại cho cậu ấy, chúng ta sẽ nghỉ ngơi một chút rồi di chuyển tiếp…Chắc phải đi đường vòng rồi.

    - Không, mặc kệ nó, tôi không sao, chúng ta hãy đi tiếp.

    - Chúng ta sẽ nghỉ ngơi!

    - Đã nói là kh…

    - Tôi nói! Chúng ta sẽ nghỉ ngơi!

    Vũ Du trừng mắt nhìn Hoàng Kiệt, cảm thấy xa lạ đến rụng rời…

    --------------------


    Vài giờ sau, sáu người của nhóm Phương Phương cuối cùng cũng đến được đích. Nằm ở tận cùng mũi đất phương Bắc, thoát ra hết khỏi những vẻ đẹp mà con người có thể tưởng tượng ra, một khung cảnh tiên bồng hiện lên bao la bát ngát. Khắp không gian, những thảm cỏ, khóm hoa uốn mình hoà lẫn với nhau chi chít chằn chịt, lác đác một vài khoảng trống, những thân cây thất sắc bon chen vươn mình lên cao đầy kiêu hãnh, rồi đám chim chóc bay lửng lơ khắp vùng trời líu lo hót, từng đàn bướm đàn ong dập dìu xuống nơi đang toả ra hương thơm ngây ngất đầy mê hoặc mà hút lấy hút để…

    - Trời ơi, đẹp quá! – Phương Phương buột miệng.

    - Đừng để bị lừa – Hoàng Kiệt chen ngang – Cái gì càng lung linh thì cái đó càng nguy hiểm.

    - Sao không thấy cái mê cung nào hết vậy?

    - Vẫn chưa kiểm tra hết vùng đất này mà, chúng ta sẽ bước vào đó. Mọi người sẵn sàng hết chưa?

    Ngoảnh lại nhìn, tất cả mọi người, trên tay đều đã cầm vũ khí. Kiệt gật đầu, song, từ từ lôi thanh đao mới cóng của mình ra, thủ thế:

    - Đi nào!

    Cả nhóm chỉ vừa bước được một bước chân thì đột nhiên từ khắp mọi nơi đất động liên hồi, chim chóc, bướm ong cũng vì thế mà hoảng hồn bay lên loạn xạ. Rồi tức khắc, từ vô vàn kẽ hở mới được hình thành trên tấm thảm thực vật, có hàng chục con quái trồi lên…

    Một mê cung cổ kính bất ngờ hiện thân mờ ảo…

    Một chàng trai ngồi vắt vẻo hai chân trên đám lá cây vững vàng…

    - Chào mừng quý khách!

    --------------------


    Tại khu nhà kho, Đình Đình đang đứng đợi một ai đó…

    - Đình Đình, đợi anh có lâu không?

    - Anh Dũng…

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    LINK GÓP Ý VÀ BÌNH LUẬN: http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=146256

    ---QC---


Trang 7 của 9 Đầu tiênĐầu tiên ... 56789 CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status