Ngày hôm sau.
Mưa bắt đầu rơi tầm tã từ tờ mờ sáng. Chỉ là cơn mưa tầm trung không lớn không nhỏ, ấy thế mà mưa lại cứ đỏng đa đỏng đảnh vừa dứt lại mưa. Mưa văng vẳng, mưa cố chấp, mưa trêu ghẹo vạn vật mãi cho đến tận giờ khiến cho hai đứa trẻ Công Liêm và Gia Uyên ngồi trong lều mặt mày cứ ủ da ủ dột. Hết kiên nhẫn, Gia Uyên dậm chân đùng đùng, mếu máo khóc:
- Không chịu đâu! Mưa xấu quá, mưa hoài làm sao người ta đi chơi được, huhu…
- Bé Uyên giỏi, ngoan ngoan nín đi đừng khóc nữa, chút xíu là mưa tạnh ngay thôi mà.
- Không chịu đâu huhu…
- Có chuyện gì vậy? Sao con lại khóc?
- Cô Loan, bé Uyên muốn đi chơi mà trời không hết mưa.
- Thôi thôi ngoan nào.
- Không chịu đâu, huhu, con muốn đi chơi…
- Trời vẫn còn mưa mà con.
- Cô Loan ơi, hay con dắt bé Uyên ra ngoài tắm mưa nha.
- Không được. Mưa lớn thế này dễ bệnh lắm mấy con à.
- Không sao đâu cô, tụi con tắm chút là về liền.
- Nhưng mà...
- Mẹ…con muốn tắm mưa!
- Con hứa sẽ chơi gần đây thôi!
- Được rồi, nhưng hai đứa chỉ được đi một lúc thôi nghe chưa!
Hai cô cậu bé “dạ” một tiếng thật to rồi nắm lấy tay nhau hớn hở ùa chạy ra bên ngoài. Cô bé Gia Uyên ban đầu còn xuýt xoa hai bàn tay vì cái lạnh mà cơn mưa mang đến, nhưng chỉ vài giây sau, Uyên lại ngắm nhìn chúng với cái vẻ háo hức lạ thường. Cô bé chìa bàn tay ra hứng lấy những giọt mưa đang rơi vội vã. Mưa bị ngăn lại, rơi gọn vào lòng tay vỡ tan tành thành từng hạt li ti nhỏ trong veo, trong veo như nụ cười của Uyên vậy. Thấy thế, Công Liêm cũng hào hứng bắt chước theo. Liêm khít hai bàn tay vào nhau đặng giữ không cho nước rơi ra, đợi cho đến khi đầy tràn, cậu hất hết chúng vào người cô bạn rồi cười tinh ranh bỏ chạy. Dự định tắm mưa ban đầu bỗng chốc biến thành trò chơi rượt bắt, cả hai đều tham gia nhiệt tình, quên mất cả cái lạnh đang rụng rơi.
Kim Loan ngồi trong lều nhìn ngắm cảnh tượng tụi trẻ nô đùa mà thầm mỉm cười hạnh phúc. Song, ánh mắt cô vô tình chạm đến những căn lều nằm rải rác xung quanh.
“Sáng giờ vẫn chưa thấy ai bước ra khỏi lều nhỉ…Chắc vì mưa nên mọi người lười chăng?”.
Rồi cô chớp mắt gạt bỏ dòng suy nghĩ trở vào trong sắp xếp lại balô….
-------------------
Công Liêm và Gia Uyên mải mê rượt đuổi nhau mà quên mất cả thời gian, đến khi nhận ra thì đã quá muộn, hai đứa đang ở rất sâu trong rừng rồi.
- Tụi mình đi xa quá rồi, phải về thôi em, không khéo cô Loan lại sốt ruột.
- Ngồi nghỉ chút xíu đi anh, em mỏi chân quá à…
- Thôi lên đây anh cõng về nè.
- Hay quá, hây…da!
- Ui da, trông vậy mà cũng nặng gớm nhỉ!
- Anh dám nói em nặng hả! Em về méc mẹ Loan nè!
- Méc đi, anh sẽ không dẫn em đi chơi nữa.
- Anh dám!
Gia Uyên cốc vào đầu Công Liêm một cái thật kêu làm Công Liêm la lên oai oái.
“Cốc!”
- Ui da! Sao em lại đánh anh nữa, anh có làm gì đâu?
- Hihi, đằng kia hình như có người kìa anh.
- Đâu?
Công Liêm nhìn theo hướng Gia Uyên chỉ, quả thật có người.
“…Là anh Tâm với mấy người cùng nhóm. Họ làm gì ở đây vậy?”
- Anh nói gì em không nghe gì hết vậy?
- Suỵt…Bé Uyên, em nói nhỏ nhỏ thôi...Em ở yên đây đi, chờ anh, anh đến gần đó xem thử họ đang nói gì rồi quay lại liền.
- Không, em cũng muốn nghe!
Để một mình Gia Uyên ở lại đó Liêm cũng không yên tâm, cuối cùng cậu nhóc đành phải đưa cô bé đi cùng. Liêm chọn bụi cây đối diện với nhóm anh mình rồi cẩn thận khom người dẫn Gia Uyên đi đến. Cả hai đi đến bụi cây thành công, Công Liêm đưa một ngón tay lên chắn ngang miệng ra hiệu cho Uyên không được nói chuyện rồi bắt đầu lắng nghe.
- Chúng ta phải làm vậy thật sao?
- Chứ tụi bây muốn sao hả? Muốn chết phải không? Tụi bây không nghe thằng Minh Trường nó kể à?
- Em…sợ lắm. – Hải Ngân siết chặt tay Thành Đức.
- Thế nào?
“Chán quá à, đi về đi anh!”
Gia Uyên đột ngột hét to lên. Tiếng la của cô bé ngay tức khắc cắt đứt cuộc trò chuyện của đám người phía bên ngoài. Bên trong lùm cây, tay Công Liêm đang bịt chặt miệng Gia Uyên, mồ hôi mồ kê Công Liêm tuôn ra như tắm, mọi chuyện diễn ra quá bất ngờ khiến cậu bé trở tay không kịp. Rồi thính giác cậu cảm nhận thấy tiếng bước chân dồn dập, liền sau đó, một vật thể rắn to cứng đập mạnh vào đầu làm Liêm ngã lăn quay ra đất, bất tỉnh.
- Ai?
- Là…con bé Gia Uyên và…em trai anh. – Thành viên còn lại của đám Minh Tâm lí nhí nói.
- Mày…! – Minh Tâm bước đến dọng cho thằng nhóc vừa giáng khúc gỗ vào đầu Công Liêm một cái – Đem tụi nó ra đây! Em tao mà bị gì thì…
- Anh Tâm. – Thành Đức từ sau nói vọng đến – Anh bình tĩnh. Mọi chuyện lỡ rồi…Như vậy cũng tốt, để tụi con nít ra khỏi chuyện này…
- Đúng đó anh! – Thằng nhóc vừa bị đánh nhanh nhảu – Anh đâu muốn em của anh bị dính luôn phải không…
- …Vậy con nhỏ này phải giải quyết thế nào?
- Để em giữ cho, để bé Uyên cho em giữ… - Hải Ngân xung phong.
- Được rồi, vậy mày kiếm chỗ nào giữ nó đi, xong việc tụi tao sẽ tìm.
- Vậy em phụ Ngân tìm chỗ ở cho.
- Này, phải là mình chứ!
- Không, để nó làm. Thành Đức, mày theo tao, mày được việc hơn cái thằng đó!
- Nhưng mà…
- Không nói nhiều nữa, mau tiến hành kế hoạch đi! Con bé kia, lại đây nào!
- Không!
-------------------
Kim Loan không thể chịu đựng thêm được nữa, cô đứng bật dậy sải nhanh bước chân về phía cánh rừng u ám đằng trước mặt. Nhưng chỉ được chừng ba bước, đôi chân ấy buộc phải khựng lại vì giọng nói sắc lạnh quen thuộc của Hoàng Nhân.
- Cô định bước đi đâu đó?
- Em… - Kim Loan diễn đạt lời nói một cách khó khăn – Em đi tìm tụi nhỏ.
- Đi tìm tụi nhỏ? Đi vào rừng vào ban đêm với cái bộ dạng của cô hiện tại sao? Đừng tạo thêm gánh nặng nữa, cô ngồi yên đây đi. Đã có người lo chuyện đó rồi.
- Nhưng mà…hai người đó đi cũng lâu quá rồi, em…
Kim Loan định nói thêm gì đó nhưng rồi bắt gặp đôi mắt chồng cô đang nhìn cô chầm chập, cô đành lặng im bước miễn cưỡng quay trở lại vị trí của mình. Cô ngồi đó, tiếp tục giương đôi mắt trông đợi về nơi xa, tâm trí ngập tràn hình ảnh bé Gia Uyên, bên cạnh đó là nỗi ân hận tột đỉnh.
“Nếu sáng nay mình không mềm lòng…Nếu mình không cho phép tụi nó đi chơi thì…Nếu…hai đứa nó…”
Rồi tầm nhìn của Loan nhoà nhạt…
Bờ biển ngoài hai vợ chồng của Loan ra còn có sự hiện diện của Minh Trường. Đang ngồi lặng thing tự nãy giờ, Trường bất giác đứng thẳng dậy hướng về phía Hoàng Nhân rồi bắt đầu lên tiếng:
- Chuyện của các người các người lo, tôi không thể chần chừ thêm được nữa, tôi phải đi tìm Tiểu Phong đây!
- Cả cậu nữa à?
- Tôi không phải vợ anh!
- Cậu biết đường không?
- Dù là ở bất cứ nơi đâu, tôi vẫn sẽ tìm được cậu ấy!
Lời Minh Trường vừa dứt, cậu để ý thấy ngay cái bóng dáng cao gầy của Minh Tâm đang luồn lách qua từng cái cây đầy lá. Hoàng Nhân và Kim Loan cũng nhanh chóng nhận ra sự trở về của chàng trai. Lập tức, Loan tức tốc chạy đến, hỏi vồ vập:
- Sao rồi? Tìm ra được ai chưa?
- Chưa. – Tâm tỏ ra mệt mỏi – Tìm hết những nơi có thể tìm rồi mà vẫn không thấy đứa nào.
- Làm sao như vậy được, tụi nhỏ không thể đi xa được đâu, cậu tìm chưa kĩ thôi, cậu đi tìm lại đi!
- Em trai tao cũng bị lạc đó, mày nghĩ tao sẽ không kĩ lưỡng khi đi tìm em tao sao?
- Thế mà tôi thấy cậu vẫn bình tĩnh lắm. - Hoàng Nhân đáp trả khi Minh Tâm bước đến nơi.
- Không lẽ mày muốn tao giống vợ mày sao?
Vừa nói Tâm vừa bưng bình nước uống ừng ực. Chờ cậu thanh niên lau xong những dòng nước tràn khỏi khoé miệng, Hoàng Nhân tiếp tục thắc mắc:
- Mạnh Tiến đâu rồi?
- Sao mày lại hỏi tao? Ai mà biết nó chứ. Tụi tao tách nhau ra từ khi mới khởi hành rồi.
- Thế cả Hải Ngân và Quốc Việt cũng không tìm đươc à?
- Mày có điếc không? Không nghe tao nói chuyện với vợ mày à?
“Hải Ngân và Quốc Việt mà cũng tự dung biến mất thì không ổn rồi…” Một cảm giác bất an chiếm lấy Hoàng Nhân.
- Anh Tâm, không tìm được họ sao?
Thành Đức chẳng biết từ khi nào đã có mặt ở đó. Mặt cậu buồn rầu khi nhận lại được cái lắc đầu ngao ngán của Minh Tâm, cậu bước từ tốn về phía cả nhóm, hai tay uể oải cởi chiếc balô đang mang trên vai ra.
- Cậu chẳng phải là phải ngó chừng Văn Đạt sao? Sao lại ra đây? – Hoàng Nhân nhìn cậu nhóc một cách khó hiểu – Lại còn mang theo cả ba lô nữa?
- Hừ, hỏi vậy cũng hỏi, dĩ nhiên là nó lo cho con bồ nó rồi. – Minh Tâm cự lại.
- Văn Đạt ngủ rồi anh, em khoá lều lại cẩn thận rồi, anh yên tâm. Em tranh thủ đem cho mọi người mấy chai nước…
- Đưa đây cho tao một chai coi.
- Anh Tâm, anh đi đâu vậy?
- Tao đi kiếm tụi nó thêm lần nữa, mày ở đây chờ tin tao đi.
- Vậy, tôi sẽ đi với cậu. – Kim Loan nói với theo chàng trai.
- Mày điên chắc, đêm hôm thế này mà dẫn theo một con đàn bà vào rừng, tao không đủ khả năng lo cho cả mày đâu. Hơn nữa, tao cũng không ưa gì tụi mày, mày biết mà.
- Cậu cầm lấy và đi đi. – Hoàng Nhân bước đến đưa cho Minh Tâm một cây đèn pin sạc tay – Đưa bọn chúng an toàn về đây.
Minh Tâm đứng như trời trồng nhìn chằm chằm vào Hoàng Nhân như một hiện tượng lạ, hắn quá bất ngờ trước cái thái độ hiện tại của con người trước mặt, đây là lần đầu tiên mà Hoàng Nhân đồng tình với hắn về một vấn đề. Kim Loan cũng vậy, cô cũng cảm thấy cách hành xử của chồng mình thật khó hiểu, anh trước giờ chưa từng hợp tác với bất cứ người nào xem thường anh, thậm chí đến cả suy nghĩ còn không có.
“Anh cũng lo lắng cho mọi người, cho Gia Uyên sao?”
Minh Tâm gật đầu một cái rồi chạy vội đi mất. Cả đám thôi không nhìn theo nữa, ngồi bẹp xuống cát. Trông thấy Kim Loan vẫn còn luyến tiếc, Thành Đức mở lời:
- Chị Loan, chị yên tâm đi, mọi người không sao đâu, chắc chắn anh Tâm sẽ tìm được mà.
- Ừm…hy vọng vậy.
- …Chị Loan, em có thể có được một lời khuyên từ chị không?
- Lời khuyên?
- Trước khi kể câu chuyện và nhận lời khuyên, em có thể hỏi chị một câu hỏi chứ?
- Được…cậu hỏi đi.
- Từ lâu trên báo chí đã đồn đại, chị và anh Hoàng Nhân không thể có con được, đó có phải là sự thật không?
Không chỉ Kim Loan mà Hoàng Nhân, tim anh cũng đập thành tiếng trong lồng ngực. Anh nhìn xoáy sâu vào cậu thanh niên đang ngồi đối diện, gân cổ nổi lên rõ mồn một:
- Giây phút này rồi mà cậu còn ba láp ba xàm gì vậy hả?
Thành Đức phớt lờ, cậu giữ vững cặp mắt trên khuôn mặt của Kim Loan, chậm rãi nhả từng chữ:
- Đúng, phải không? Vì thế nên chị mới nhận làm mẹ của con bé Gia Uyên, em có thể thấy được sự thiêng liêng, cao cả trong tình cảm mà chị dành cho cô bé đó.
- Mày có thôi đi không?
Hoàng Nhân bất ngờ vung nấm đấm đấm cho chàng thanh niên Thành Đức một cú, cậu nhóc ngã ập xuống nền cát ngay lập tức. Nấm đấm thứ hai tiếp tục được tung ra, nhưng rồi chững lại, Nhân bàng hoàng nhìn sang vợ mình, anh không thể tin được nữa, “Đúng! Cô ấy dám nói đúng sao!”
- Em có một thằng bạn. – Thành Đức vẫn nằm trên nền cát trắng xoá – Nó có một cô bạn gái rất xinh xắn, lại còn rất yêu nó nữa, hai tụi nó đang rất hạnh phúc thì đùng một cái, cả hai bị một tổ chức bắt giữ, tính mạng cả hai bị đe doạ. Nó thì có thể cầm cự được nhưng bạn gái nó thì đang chết dần chết mòn, cuối cùng, nó buộc phải làm một việc mà nó không hề muốn với bọn khủng bố đó để cứu mạng sống của cả hai. Đặt trường hợp là chị, cô bé đó là Gia Uyên, chị sẽ làm cái việc đó để cứu mạng cô bé chứ?
- Cậu…
- Minh Trường!
Hoàng Nhân hoảng hốt khi bất ngờ thấy Minh Trường đã ngã gục trên bãi cát. Anh ngay tức khắc quay sang Kim Loan định ra hiệu nhưng không còn kịp nữa. Và rồi, cơn buồn ngủ cũng tìm đến với Hoàng Nhân, hai mí mắt của anh không còn nghe theo sự điều khiển của não bộ. Nhân đổ ạch xuống cát, vừa lúc hai con ngươi anh lờ mờ nhận ra hình dáng Minh Tâm đang chậm rãi đi đến. Hắn nhe rang cười, một nụ cười độc địa…
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
LINK GÓP Ý VÀ BÌNH LUẬN: http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=146256