Tại một góc rừng mờ sương sớm ở vùng đất phương Nam, có hai chàng trai đang dìu dắt nhau di chuyển rất vội vã. Cả hai đều khoác lên mình những bộ trang phục lạc hậu, trên người còn được trang bị vài món vũ khí thô sơ quen thuộc. Một trong hai anh chàng đang bị thương ở bụng, vết thương tuy không lớn nhưng vì mất máu quá nhiều nên anh phải nhờ đến sự trợ giúp của người bạn thân.
Đi thêm được một đoạn đáng kể, chàng trai có sức khỏe hơn lộ rõ vẻ đuối sức, bước chân không còn nhanh nhẹn như trước nữa. Anh đứng lại, thở hồng hộc đầy khó nhọc, song, mắt và tai tập trung cao độ quan sát bao quát toàn khu rừng. Cuối cùng, anh dìu người bạn ngồi dựa lưng vào cái cây vững chãi gần đó, đoạn thì thầm:
- Không thấy bọn chúng nữa, chúng ta có thể yên tâm nghỉ ngơi ở đây.
- Mạnh Tiến, cậu bỏ mình lại đi, mình cảm thấy không ổn rồi...
- Văn Đạt, cậu dưỡng sức đi, khi nào cậu cảm thấy đi được thì chúng ta di chuyển tiếp.
- Không, cậu đi đi. Mặc mình...a khụ khụ khụ...
- Văn Đạt! Chết tiệt thật! Đi nào, mình sẽ không để cậu chết như vậy đâu!
Mạnh Tiến đỡ Văn Đạt dậy rồi dùng chút sức lực còn sót lại dìu dắt cả hai đi khỏi nơi đang ở. Mặc kệ lời nói đứt quãng của cậu bạn, anh vẫn cứ bước đi vô định về phía trước. Tâm trí anh lúc này chỉ hiện hữu một mong muốn, đó chính là gặp được một người nào đó có thể cứu được mạng cậu bạn thân. Nhưng, sao đi mãi vẫn không thấy gì khác ngoài màu sắc của rừng cây. Mặc kệ. Mạnh Tiến vẫn đỡ Văn Đạt tiến lên. Anh đã mất mát rất nhiều rồi, anh không thể mất thêm người bạn thân duy nhất này được nữa.
Anh cứ đi mãi, bước đều, cho tới khi màu xanh đặc trưng của những tán lá bị bỏ lại phía sau, màu sắc hài hòa của đất, trời và biển hiện ra trước mắt. Và ở đó, thấp thoáng có sắc màu của con người.
Trước mắt Mạnh Tiến và Văn Đạt là một nhóm nhỏ gồm khoảng chín, mười người ở độ tuổi trẻ trung, người lớn nhất theo phỏng đoán, chắc cũng không quá con số hai lăm. Nhìn vẻ bề ngoài và trang phục họ ân bận, có thể biết được, họ không phải là người dân của vùng đất này. Cũng chính vì thế, Mạnh Tiến vô cùng phân vân. Anh hết quan sát nhóm người lạ lùng đó rồi lại quay sang nhìn cậu bạn thân đang đau đớn...Tâm trí rối bời, anh chẳng biết nên làm thế nào cho đúng cả. Đứng giữa hai sự lựa chọn vài ba phút, cuối cùng Mạnh Tiến cũng thông suốt. Anh dìu cậu bạn thân Văn Đạt tiến lên một nơi gần hơn, chọn một chỗ khuất núp vào, bắt đầu điều tra nhóm người lạ mặt.
- Mày định nhốt tụi tao ở đây đến bao giờ!
- Chẳng phải tôi đã nói quá rõ ràng từ hôm qua rồi sao, tôi cũng chẳng muốn ở đây.
- Vậy thì sao mày còn không mau đưa cả lũ thoát ra ngay đi?
- Hai tai cậu chắc có vấn đề phải không? Hôm qua tôi đã nói rất rõ, cách duy nhất thoát ra được khỏi đây là tiêu diệt hết tất cả bảy tên Thất Đại Thần, kết hợp linh hồn của chúng lại mới tạo được cánh cửa thoát ra ngoài.
- Chết tiệt! Vậy mày mau chóng dẫn tụi tao đến chỗ tụi nó đi!
- Nếu chúng dễ bị đánh bại như vậy thì tôi đã không chôn chân ở đây rồi. Bọn chúng là Thần, là những thực thể có sức mạnh kì bí, không phải giống như chúng ta. Mà cậu, ăn nói cho cẩn thận vào, tôi lớn tuổi hơn cậu đấy.
- Hahaha, biết ngay mày không muốn thả tụi tao ra mà! Mày dẹp cái trò con nít đó đi, tao không tin đâu! Lớn tuổi hơn thì sao? Giờ mà có thằng cha của mày ở đây tao cũng không nể nang gì sất!
- Này cậu, chồng tôi đã nói rõ ràng hết tất cả những gì anh ấy biết rồi, cậu còn khó dễ đến chừng nào nữa?
- À, haha, tao quên mất, còn mày nữa, vợ của ‘ngài’ Hoàng Nhân, con dâu ông Hoàng Huy! Hừ, con khốn! Mày cũng nhúng tay vào việc này chứ gì!
- Cậu đánh giá tôi cao quá rồi, rất tiếc là năng lực tôi chưa đạt đến mức đó, và, cậu Minh Tâm, cậu để ý một chút đi kìa, liếc mắt sang phía bờ biển đi, em trai cậu đang nhìn cậu đấy!
- Đủ rồi, thôi lãng phí thời gian đi! Minh Tâm, nếu cậu muốn thoát ra được khỏi đây, trước tiên hãy kiếm cái gì lấp đầy bụng đi đã. Cả các cậu nữa, chia nhau ra mà tìm đi, hãy vận dụng hết mức có thể những kĩ năng mà nhà trường đã truyền dạy.
Hoàng Nhân rời đi ngay ngay sau đó. Kim Loan cũng bỏ lại đám đông, tiếp bước theo chồng. Minh Tâm cùng nhóm người còn lại bất mãn với thái độ của Hoàng Nhân vô cùng. Tay anh nắm lại thành hình cú đấm, ánh mắt cay cú không rời hai vợ chồng Hoàng Nhân...
Bờ biển lúc này ngoài hai đứa trẻ đang nô đùa với mấy con sóng ra thì chỉ còn lại Hoàng Nhân và Kim Loan. Hoàng Nhân vẫn chưa lấy lại được tinh thần, trí não anh vẫn còn dư âm của vấn đề ban nãy, thế nên dù một khoảng thời gian dài đã trôi qua nhưng Nhân vẫn chưa thu hoạch được gì cả. Vợ anh cũng vậy, Kim Loan cũng chả khá khẩm hơn. Sở dĩ như thế là vì Kim Loan chẳng hề điếm xỉa gì đến mấy con cá, con sò đang quanh quẩn xung quanh, mọi giác quan trên cơ thể cô đều tập trung vào cái dáng người đang hì hục vớt bên cạnh.
Lặng nhìn chồng mình hồi lâu, Kim Loan nhẹ nhàng di chuyển đến gần, kéo kéo lưng áo Hoàng Nhân cho thoáng mồ hôi rồi từ tốn khuyên nhủ:
- Anh à, chầm chậm thôi, bắt cá phải kiên nhẫn...
- Cô lo mà làm việc của mình đi. Làm xong hẵng lo chuyện bao đồng.
- Em biết rồi, em làm ngay đây, nhưng mà, anh để tâm chi mấy cái lời nói đó...
- Cô làm ơn im đi có được không?...Được rồi, giờ cô dẫn hai đứa nhóc vào lều đi, chuyện kiếm thức ăn để tôi lo.
- Để em gi...
- Đi đi!
- Vâng.
Kim Loan gật đầu rồi tiến về phía hai đứa bé để lại không gian tĩnh lặng như ý muốn của chồng. Hoàng Nhân nhìn hình ảnh cô vợ mỗi bên dắt một đứa mà cảm thấy chán nản vô cùng. Anh đưa hai ngón tay trỏ lên xoa xoa vầng thái dương rồi nhắm mắt lại cố gắng xua tan xì trét, ấy thế mà, chẳng hiểu sao những dòng kí ức xa xưa lại ùa về.
-------------------
Nương theo những dòng kí ức ấy, anh bắt gặp hình ảnh của bản thân mình cách đây hai năm. Lúc đó, anh cùng cha – ông Lê Trương Hoàng Huy đang ngồi ở tầng thượng thuộc một nhà hàng nổi tiếng nhất nhì nơi anh sinh sống, đối diện là mẹ con bà Kim Xuân.
Đối với bà Xuân, từ lâu Hoàng Nhân đã dành cho bà một sự ngưỡng mộ nhất định khi bà cũng là một nhà chế tạo game tiếng tăm lẫy lừng ở phía vùng miền lân cận. Sự ngưỡng mộ đó càng tăng cao hơn khi bà Xuân bỗng dưng quyết định di chuyển đến thành phố mà cha con anh đang sinh sống, đầu quân vào công ty cả hai đang trực thuộc, bắt tay hợp tác, trở thành cặp bài trùng, người đồng nghiệp ăn ý nhất từ trước đến giờ của ông Hoàng Huy. Tuy nhiên, ở thời điểm đó, năng lực của Hoàng Nhân vẫn còn nhiều thiếu sót, anh chỉ giữ được chức vụ dưới trướng cha mình, làm nhân viên dự bị, phụ giúp những công việc nhỏ nhặt nên không có nhiều cơ hội để tiếp xúc với bà Xuân. Vì vậy, anh đã không cần suy nghĩ gì thêm mà gật đầu cái rụp khi nghe rằng cha anh đã sắp xếp cho mình một buổi hẹn với bà. Vậy mà...
- Hoàng Nhân, con thấy con gái cô thế nào?
Hóa ra mục đích chính của buổi tối hôm nay là việc này.
- Cũng được ạ. - Nhân trả lời mà không thèm nhìn Kim Loan một cái.
- Kìa, ăn nói vậy đó hả? Cũng được là sao, con gái người ta đẹp như vậy mà!
- Hihi, thôi mà, cái ông này, “cũng được” là một dấu hiệu tốt rồi. Thời gian còn dài mà, cứ để từ từ chúng nó tìm hiểu nhau.
- Không cần đâu ạ, con chưa có ý định lập gia đình. Công việc vẫn còn nhiều lắm, con xin phép.
Cứ thế Hoàng Nhân bước đi kiên định mặc cho ông Huy đằng sau tức giận gọi với theo...
-------------------
- Cô Loan ơi, khi nào thì chúng ta mới trở về được vậy cô?
Cô bé xinh xắn đang nắm lấy bàn tay trái của Kim Loan đột ngột mở lời kéo Kim Loan thoát khỏi dòng suy nghĩ. Quay sang nhìn cô bé một hồi lâu, Kim Loan mỉm cười trấn an nó:
- Cô hứa chúng ta sẽ trở về nhà trong khoảng thời gian ngắn nhất.
- Con…nhớ ba mẹ con lắm...
- Cô...sẽ là mẹ con trong khoảng thời gian này, con chịu không?
- Gia Uyên, em đừng buồn, mỗi ngày anh sẽ đi chơi với em!
- Tất cả các ngươi, không được cử động!
Cả ba vừa bước vào lều thì chợt bị một người cầm cung chĩa thẳng vào khống chế. Bé Gia Uyên do quá sợ hãi nên không kiềm chế được cảm xúc, cô bé la toáng lên. Tiếng la ấy vọng được đến chỗ Hoàng Nhân, lập tức anh bỏ lại những việc đang còn dang dở tức tốc chạy nhanh đến khu vực lều.
- Này, để họ yên.
- Hoàng Nhân...
- Đứng yên, không ta sẽ bắn!
- Trang phục này...cậu là người của làng Rainbow?
- Sao ngươi biết? – Mạnh Tiến bất ngờ tột độ - Hay ngươi là một trong những tên đó?
- Thất Đại Thần? Cậu xem tôi có chỗ nào giống bọn chúng? Thôi lôi thôi đi, nhanh chóng đưa bạn cậu vào đây, Kim Loan, cô xem xét vết thương cho cậu ta.
- Sao ngươi lại...
Một cách thanh thản, Hoàng Nhân trả lời:
- Vì tôi là nhà sản xuất chính của trò chơi này...
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
LINK GÓP Ý VÀ BÌNH LUẬN: http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=146256