TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 6 của 9 Đầu tiênĐầu tiên ... 45678 ... CuốiCuối
Kết quả 26 đến 30 của 42

Chủ đề: [Phiêu Lưu] Rainbow Kingdom: Vương Quốc Cầu Vồng

  1. #26
    Ngày tham gia
    Sep 2017
    Đang ở
    SG
    Bài viết
    47
    Xu
    0

    Mặc định

    Tại một góc rừng mờ sương sớm ở vùng đất phương Nam, có hai chàng trai đang dìu dắt nhau di chuyển rất vội vã. Cả hai đều khoác lên mình những bộ trang phục lạc hậu, trên người còn được trang bị vài món vũ khí thô sơ quen thuộc. Một trong hai anh chàng đang bị thương ở bụng, vết thương tuy không lớn nhưng vì mất máu quá nhiều nên anh phải nhờ đến sự trợ giúp của người bạn thân.

    Đi thêm được một đoạn đáng kể, chàng trai có sức khỏe hơn lộ rõ vẻ đuối sức, bước chân không còn nhanh nhẹn như trước nữa. Anh đứng lại, thở hồng hộc đầy khó nhọc, song, mắt và tai tập trung cao độ quan sát bao quát toàn khu rừng. Cuối cùng, anh dìu người bạn ngồi dựa lưng vào cái cây vững chãi gần đó, đoạn thì thầm:

    - Không thấy bọn chúng nữa, chúng ta có thể yên tâm nghỉ ngơi ở đây.

    - Mạnh Tiến, cậu bỏ mình lại đi, mình cảm thấy không ổn rồi...

    - Văn Đạt, cậu dưỡng sức đi, khi nào cậu cảm thấy đi được thì chúng ta di chuyển tiếp.

    - Không, cậu đi đi. Mặc mình...a khụ khụ khụ...

    - Văn Đạt! Chết tiệt thật! Đi nào, mình sẽ không để cậu chết như vậy đâu!

    Mạnh Tiến đỡ Văn Đạt dậy rồi dùng chút sức lực còn sót lại dìu dắt cả hai đi khỏi nơi đang ở. Mặc kệ lời nói đứt quãng của cậu bạn, anh vẫn cứ bước đi vô định về phía trước. Tâm trí anh lúc này chỉ hiện hữu một mong muốn, đó chính là gặp được một người nào đó có thể cứu được mạng cậu bạn thân. Nhưng, sao đi mãi vẫn không thấy gì khác ngoài màu sắc của rừng cây. Mặc kệ. Mạnh Tiến vẫn đỡ Văn Đạt tiến lên. Anh đã mất mát rất nhiều rồi, anh không thể mất thêm người bạn thân duy nhất này được nữa.

    Anh cứ đi mãi, bước đều, cho tới khi màu xanh đặc trưng của những tán lá bị bỏ lại phía sau, màu sắc hài hòa của đất, trời và biển hiện ra trước mắt. Và ở đó, thấp thoáng có sắc màu của con người.

    Trước mắt Mạnh Tiến và Văn Đạt là một nhóm nhỏ gồm khoảng chín, mười người ở độ tuổi trẻ trung, người lớn nhất theo phỏng đoán, chắc cũng không quá con số hai lăm. Nhìn vẻ bề ngoài và trang phục họ ân bận, có thể biết được, họ không phải là người dân của vùng đất này. Cũng chính vì thế, Mạnh Tiến vô cùng phân vân. Anh hết quan sát nhóm người lạ lùng đó rồi lại quay sang nhìn cậu bạn thân đang đau đớn...Tâm trí rối bời, anh chẳng biết nên làm thế nào cho đúng cả. Đứng giữa hai sự lựa chọn vài ba phút, cuối cùng Mạnh Tiến cũng thông suốt. Anh dìu cậu bạn thân Văn Đạt tiến lên một nơi gần hơn, chọn một chỗ khuất núp vào, bắt đầu điều tra nhóm người lạ mặt.

    - Mày định nhốt tụi tao ở đây đến bao giờ!

    - Chẳng phải tôi đã nói quá rõ ràng từ hôm qua rồi sao, tôi cũng chẳng muốn ở đây.

    - Vậy thì sao mày còn không mau đưa cả lũ thoát ra ngay đi?

    - Hai tai cậu chắc có vấn đề phải không? Hôm qua tôi đã nói rất rõ, cách duy nhất thoát ra được khỏi đây là tiêu diệt hết tất cả bảy tên Thất Đại Thần, kết hợp linh hồn của chúng lại mới tạo được cánh cửa thoát ra ngoài.

    - Chết tiệt! Vậy mày mau chóng dẫn tụi tao đến chỗ tụi nó đi!

    - Nếu chúng dễ bị đánh bại như vậy thì tôi đã không chôn chân ở đây rồi. Bọn chúng là Thần, là những thực thể có sức mạnh kì bí, không phải giống như chúng ta. Mà cậu, ăn nói cho cẩn thận vào, tôi lớn tuổi hơn cậu đấy.

    - Hahaha, biết ngay mày không muốn thả tụi tao ra mà! Mày dẹp cái trò con nít đó đi, tao không tin đâu! Lớn tuổi hơn thì sao? Giờ mà có thằng cha của mày ở đây tao cũng không nể nang gì sất!

    - Này cậu, chồng tôi đã nói rõ ràng hết tất cả những gì anh ấy biết rồi, cậu còn khó dễ đến chừng nào nữa?

    - À, haha, tao quên mất, còn mày nữa, vợ của ‘ngài’ Hoàng Nhân, con dâu ông Hoàng Huy! Hừ, con khốn! Mày cũng nhúng tay vào việc này chứ gì!

    - Cậu đánh giá tôi cao quá rồi, rất tiếc là năng lực tôi chưa đạt đến mức đó, và, cậu Minh Tâm, cậu để ý một chút đi kìa, liếc mắt sang phía bờ biển đi, em trai cậu đang nhìn cậu đấy!

    - Đủ rồi, thôi lãng phí thời gian đi! Minh Tâm, nếu cậu muốn thoát ra được khỏi đây, trước tiên hãy kiếm cái gì lấp đầy bụng đi đã. Cả các cậu nữa, chia nhau ra mà tìm đi, hãy vận dụng hết mức có thể những kĩ năng mà nhà trường đã truyền dạy.

    Hoàng Nhân rời đi ngay ngay sau đó. Kim Loan cũng bỏ lại đám đông, tiếp bước theo chồng. Minh Tâm cùng nhóm người còn lại bất mãn với thái độ của Hoàng Nhân vô cùng. Tay anh nắm lại thành hình cú đấm, ánh mắt cay cú không rời hai vợ chồng Hoàng Nhân...

    Bờ biển lúc này ngoài hai đứa trẻ đang nô đùa với mấy con sóng ra thì chỉ còn lại Hoàng Nhân và Kim Loan. Hoàng Nhân vẫn chưa lấy lại được tinh thần, trí não anh vẫn còn dư âm của vấn đề ban nãy, thế nên dù một khoảng thời gian dài đã trôi qua nhưng Nhân vẫn chưa thu hoạch được gì cả. Vợ anh cũng vậy, Kim Loan cũng chả khá khẩm hơn. Sở dĩ như thế là vì Kim Loan chẳng hề điếm xỉa gì đến mấy con cá, con sò đang quanh quẩn xung quanh, mọi giác quan trên cơ thể cô đều tập trung vào cái dáng người đang hì hục vớt bên cạnh.

    Lặng nhìn chồng mình hồi lâu, Kim Loan nhẹ nhàng di chuyển đến gần, kéo kéo lưng áo Hoàng Nhân cho thoáng mồ hôi rồi từ tốn khuyên nhủ:

    - Anh à, chầm chậm thôi, bắt cá phải kiên nhẫn...

    - Cô lo mà làm việc của mình đi. Làm xong hẵng lo chuyện bao đồng.

    - Em biết rồi, em làm ngay đây, nhưng mà, anh để tâm chi mấy cái lời nói đó...

    - Cô làm ơn im đi có được không?...Được rồi, giờ cô dẫn hai đứa nhóc vào lều đi, chuyện kiếm thức ăn để tôi lo.

    - Để em gi...

    - Đi đi!

    - Vâng.

    Kim Loan gật đầu rồi tiến về phía hai đứa bé để lại không gian tĩnh lặng như ý muốn của chồng. Hoàng Nhân nhìn hình ảnh cô vợ mỗi bên dắt một đứa mà cảm thấy chán nản vô cùng. Anh đưa hai ngón tay trỏ lên xoa xoa vầng thái dương rồi nhắm mắt lại cố gắng xua tan xì trét, ấy thế mà, chẳng hiểu sao những dòng kí ức xa xưa lại ùa về.

    -------------------


    Nương theo những dòng kí ức ấy, anh bắt gặp hình ảnh của bản thân mình cách đây hai năm. Lúc đó, anh cùng cha – ông Lê Trương Hoàng Huy đang ngồi ở tầng thượng thuộc một nhà hàng nổi tiếng nhất nhì nơi anh sinh sống, đối diện là mẹ con bà Kim Xuân.

    Đối với bà Xuân, từ lâu Hoàng Nhân đã dành cho bà một sự ngưỡng mộ nhất định khi bà cũng là một nhà chế tạo game tiếng tăm lẫy lừng ở phía vùng miền lân cận. Sự ngưỡng mộ đó càng tăng cao hơn khi bà Xuân bỗng dưng quyết định di chuyển đến thành phố mà cha con anh đang sinh sống, đầu quân vào công ty cả hai đang trực thuộc, bắt tay hợp tác, trở thành cặp bài trùng, người đồng nghiệp ăn ý nhất từ trước đến giờ của ông Hoàng Huy. Tuy nhiên, ở thời điểm đó, năng lực của Hoàng Nhân vẫn còn nhiều thiếu sót, anh chỉ giữ được chức vụ dưới trướng cha mình, làm nhân viên dự bị, phụ giúp những công việc nhỏ nhặt nên không có nhiều cơ hội để tiếp xúc với bà Xuân. Vì vậy, anh đã không cần suy nghĩ gì thêm mà gật đầu cái rụp khi nghe rằng cha anh đã sắp xếp cho mình một buổi hẹn với bà. Vậy mà...

    - Hoàng Nhân, con thấy con gái cô thế nào?

    Hóa ra mục đích chính của buổi tối hôm nay là việc này.

    - Cũng được ạ. - Nhân trả lời mà không thèm nhìn Kim Loan một cái.

    - Kìa, ăn nói vậy đó hả? Cũng được là sao, con gái người ta đẹp như vậy mà!

    - Hihi, thôi mà, cái ông này, “cũng được” là một dấu hiệu tốt rồi. Thời gian còn dài mà, cứ để từ từ chúng nó tìm hiểu nhau.

    - Không cần đâu ạ, con chưa có ý định lập gia đình. Công việc vẫn còn nhiều lắm, con xin phép.

    Cứ thế Hoàng Nhân bước đi kiên định mặc cho ông Huy đằng sau tức giận gọi với theo...

    -------------------


    - Cô Loan ơi, khi nào thì chúng ta mới trở về được vậy cô?

    Cô bé xinh xắn đang nắm lấy bàn tay trái của Kim Loan đột ngột mở lời kéo Kim Loan thoát khỏi dòng suy nghĩ. Quay sang nhìn cô bé một hồi lâu, Kim Loan mỉm cười trấn an nó:

    - Cô hứa chúng ta sẽ trở về nhà trong khoảng thời gian ngắn nhất.

    - Con…nhớ ba mẹ con lắm...

    - Cô...sẽ là mẹ con trong khoảng thời gian này, con chịu không?

    - Gia Uyên, em đừng buồn, mỗi ngày anh sẽ đi chơi với em!

    - Tất cả các ngươi, không được cử động!

    Cả ba vừa bước vào lều thì chợt bị một người cầm cung chĩa thẳng vào khống chế. Bé Gia Uyên do quá sợ hãi nên không kiềm chế được cảm xúc, cô bé la toáng lên. Tiếng la ấy vọng được đến chỗ Hoàng Nhân, lập tức anh bỏ lại những việc đang còn dang dở tức tốc chạy nhanh đến khu vực lều.

    - Này, để họ yên.

    - Hoàng Nhân...

    - Đứng yên, không ta sẽ bắn!

    - Trang phục này...cậu là người của làng Rainbow?

    - Sao ngươi biết? – Mạnh Tiến bất ngờ tột độ - Hay ngươi là một trong những tên đó?

    - Thất Đại Thần? Cậu xem tôi có chỗ nào giống bọn chúng? Thôi lôi thôi đi, nhanh chóng đưa bạn cậu vào đây, Kim Loan, cô xem xét vết thương cho cậu ta.

    - Sao ngươi lại...

    Một cách thanh thản, Hoàng Nhân trả lời:

    - Vì tôi là nhà sản xuất chính của trò chơi này...

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile




    LINK GÓP Ý VÀ BÌNH LUẬN: http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=146256
    ---QC---


  2. #27
    Ngày tham gia
    Sep 2017
    Đang ở
    SG
    Bài viết
    47
    Xu
    0

    Mặc định



    [Hình ảnh là do mình dùng một ứng dụng trên mạng để tạo nên, chỉ mang tính chất minh họa]















    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi PhatPham1601, ngày 24-11-2017 lúc 12:18.

  3. #28
    Ngày tham gia
    Sep 2017
    Đang ở
    SG
    Bài viết
    47
    Xu
    0

    Mặc định

    Vừa nghe thấy giọng nói của Kim Loan là Mạnh Tiến lật đật bước đến mở cửa lều ngay.

    Từ hôm qua đến giờ, Tiến không tài nào chợp mắt được cả, có chăng chỉ là vài giây phút hiếm hoi mà anh vô ý ngủ quên thôi. Cứ thế, cả một khoảng thời gian dài đằng đẵng, anh chỉ ngồi đó quan sát cậu bạn thân nối khố.

    Văn Đạt vẫn chưa tỉnh dậy.

    - Ngươi đây rồi! Tại sao bạn ta vẫn chưa có dấu hiệu gì hết vậy? Ngươi nói dối ta phải không?

    - Cậu chắc hẳn là người thiếu kiên nhẫn nhỉ? Cái gì cũng cần có thời gian, huống hồ dụng cụ y tế lại không đầy đủ, cứu được mạng cậu ấy là may lắm rồi.

    - Ngươi còn dám nói như vậy à? Chẳng phải các ngươi chính là nguyên nhân sao?

    - Vậy còn cậu thì sao? Cậu vẫn còn nói như vậy được à? Chẳng phải chúng tôi cũng chính là người cứu mạng bạn cậu sao?

    - Ngươi…Đừng tưởng các người cứu mạng Văn Đạt là ta sẽ bỏ qua mối thù làng!

    - Thôi được rồi, giữ im lặng đi nếu cậu muốn bạn cậu nhanh chóng hồi phục. Và, cậu nữa, đi nghỉ ngơi đi, định đề phòng chúng tôi đến bao giờ, dùng sức cho những việc có ích hơn đi, tìm lương thực thực phẩm chẳng hạn.

    - Khoan đã, nói cho xong đã!

    - Tối nay chúng tôi sẽ giải đáp mọi thắc mắc của cậu trong khả năng hiểu biết.

    - Này! Rốt cuộc là sao hả!

    - Cậu không muốn biết đâu!

    Để lại cho Mạnh Tiến một câu nói đầy ẩn ý, Kim Loan lạnh tanh bước ra khỏi chỗ của hai người rồi chân bước đi đều đặn trở lại ngôi lều của vợ chồng cô. Chẳng biết Kim Loan suy nghĩ gì mà suốt cả đoạn đường, khuôn mặt cô trông khắc khổ lắm. Cuối cùng, căn lều quen thuộc cũng hiện ra trước mắt. Hơi chần chừ hồi lâu, Loan thở hắt ra một cái, trút bỏ hết cả vẻ sầu não đang phủ trên gương mặt mình, song, chậm rãi di chuyển vào bên trong.

    - Thế nào rồi? – Hoàng Nhân đang mài dở lưỡi dao, nghe tiếng bước chân biết chắc vợ mình về nên lên tiếng hỏi han tình hình bên đó.

    - Cậu nhóc bị thương vẫn chưa tỉnh nhưng sắc mặt trông hồng hào hơn rồi anh, chẳng mấy chốc cậu ta sẽ hoạt động lại bình thường thôi. Chỉ có cậu nhóc Mạnh Tiến mới đáng lo, nó vẫn chưa tin tưởng chúng ta lắm.

    - Không sao, tôi lo được.

    - …Anh ăn sáng chưa? Để em chuẩn bị cho, cá hôm qua anh bắt vẫn còn nhiều lắm.

    - Thôi khỏi, tôi không đói.

    - Ít nhiều gì anh cũng phải ăn đi, không ăn làm sao mà…

    - Đã bảo tôi không ăn, sao dạo này cô nói nhiều vậy? Cô đói thì đi ăn đi, để chỗ cho tôi làm việc.

    -------------------


    - Dô! Dô đi cái thằng này! Mày bị cái giống gì vậy, nãy giờ cứ như người mất hồn ấy?

    - Chắc nó đang suy nghĩ về cái vụ coi mắt coi mũi mà hai ba hôm trước ông già nó sắp xếp đó haha…

    - Cái thằng, cưới vợ mà mày làm như bị xử bắn không bằng! Con nhỏ Kim Loan đó nó vừa hiền lại đẹp nữa, sướng thấy mồ mà không biết hưởng hả mậy!

    - Tao không thích.

    - Haha, không thích. Đừng nói với tao là…mày bóng nha ba haha…

    Hoàng Nhân không thèm trả lời mấy thằng bạn nữa, anh tu cái ực hết cả ly bia đầy nhóc rồi buông xuôi cơ thể ngã oạch xuống cái sofa đầy mùi ẩm. Đầu óc anh giờ nặng trĩu rồi, chẳng có chỗ trống để nhét mấy câu bông đùa nhạt nhẽo của tụi bạn thân đâu.

    Thấy thế, người bạn vừa trêu Nhân cũng không đùa nữa. Đưa ly bia lên miệng uống hết những gì còn sót lại, anh nghiêm túc mở lời:

    - Không thích thì mày chỉ cần từ chối là xong.

    - Tao nói rồi nhưng ba tao ổng nhất quyết bắt tao phải cưới cổ. Từ buổi đó về cứ gặp tao là ổng nói này nói nọ, tao mệt lắm rồi.

    - …Hay mày cứ cưới Loan đại đi. Người ta nói sống chung lâu ngày cũng nảy sinh tình cảm thôi. Với lại…chẳng phải mày rất muốn học hỏi, làm việc với bà Xuân sao? Tận dụng cơ hội này đi!

    -------------------


    Bên cạnh dòng suối đang chảy rì rào, có một ngọn lửa vừa mới được nhóm. Xung quanh nó ngoài những con người thức dậy đã có mặt ở vùng đất phương Nam này còn có sự hiện diện của Mạnh Tiến. Cả đám đã may mắn tìm được nguồn nước từ trưa, thế là quyết định di chuyển đến gần nó luôn cho tiện việc sinh hoạt.

    Chỗ ngồi còn chưa nóng, Mạnh Tiến đã giục Hoàng Nhân:

    - Giải thích cho ta! Tại sao các ngươi tấn công làng ta rồi lại cứu mạng Văn Đạt?

    - Chúng tôi không tấn công làng cậu.

    - Này, giờ các ngươi lại chối à?

    - Tấn công làng cậu là bọn Thất Đại Thần.

    - Nực cười! Chẳng phải chúng là người của các ngươi sao?

    - Cậu thực sự vẫn còn giữ cái quan điểm đó?

    - Vậy tại sao ngươi lại nhận rằng ngươi có liên quan? Hơn nữa ngươi còn biết rất rõ về việc làng ta dù ta chưa nói?

    - Bởi vì tôi chính là người tạo ra cậu, là người tạo ra cả thế giới này.

    - Ăn nói hàm hồ, ngươi nghĩ rằng ta sẽ tin chắc.

    - Không tin cũng chẳng sao, chỉ cần cậu giúp chúng tôi giết hết bọn Thất Đại là được.

    - Ngươi…đừng hòng lừa ta!

    - Không phải cậu nói sẽ trả thù cho làng mình sao?

    - Ngươi…rốt cuộc là thế nào?

    - Đủ rồi, thôi diễn trò đi, tao hết kiên nhẫn rồi! Khôn hồn thì đưa tao thoát ra khỏi đây ngay lập tức! – Minh Tâm hét toáng lên!

    - Anh Tâm!

    - Liêm, chẳng lẽ mày lại tin mấy trò nhảm nhí này à?

    - Em thấy mọi người nói rất hợp lý, cô Loan lại không có vẻ gì là giả dối…

    - Anh Tâm. – Một trong ba đứa học sinh thêm vào – Có thể chuyện chúng ta đang ở trong thế giới game là thật đó…

    - Cả mày nữa à!

    - Các ngươi nói gì ta đây không hiểu! Nhưng đừng hòng ta tin các ngươi!

    Mạnh Tiến không còn đủ kiên nhẫn nghe tiếp câu chuyện nữa, cậu bực dọc đứng thẳng dậy bỏ đi. Khi Tiến đã khuất lâu, đám đông vẫn còn tranh luận gay gắt…

    -------------------


    Ngày hôm sau, đúng vào lúc ánh nắng ban sớm vừa mới chập chờn soi rọi, Kim Loan lại đi đến lều của hai cậu trai làng. Văn Đạt đã tỉnh lại nhưng cơ thể cậu vẫn còn yếu, vẫn chưa thể tự thân trở lại sinh hoạt như bình thường được. May mắn luôn có Mạnh Tiến túc trực bên cạnh Đạt những khi cần, thế nên cũng giảm bớt được phần nào sự khó khăn.

    - Cám ơn cô, cô đẹp quá…

    - Văn Đạt, đang trong tình trạng này mà cậu vẫn còn mê gái được nữa à! - Mạnh Tiến quát thẳng vào mặt cậu bạn của mình – Cô ta là kẻ thù của chúng ta đó!

    - Nhưng cô ta đẹp thật mà…

    - Cậu!

    - Được rồi, cậu nhóc à. – Kim Loan mỉm cười xoa xoa đầu Văn Đạt – Nghỉ ngơi cho khoẻ hẳn đi nào.

    - Vâng, tôi nghỉ liền đây…

    - Hừ, cậu đúng là hết thuốc chữa!

    - Cuộc nói chuyện hôm qua vẫn không thể thay đổi suy nghĩ của cậu nhỉ?

    - Hừ, đừng hòng tôi tin những lời dối trá đó!

    - Cô Loan ơi, cứu với!

    Bỗng Công Liêm hớt hải chạy vào, theo sau là Minh Tâm – anh trai của cậu bé. Kim Loan như rụng rời khi nhìn thấy bé Gia Uyên đang nằm bất tỉnh trên lưng Tâm, lật đật, cô chạy đến đỡ lấy Gia Uyên đặt nằm xuống đất rồi nhanh chóng kiểm tra hơi thở.

    - Chuyện gì xảy ra vậy? – Kim Loan như trút được một gánh nặng khi nhận thấy bé Uyên vẫn còn thở.

    - Con không biết nữa, con với Uyên đang đi loanh quanh thì thấy có một vườn hoa nhỏ. Con để em ở đó chơi, chạy về lấy chút đồ, khi trở lại đã thấy em nằm bất tỉnh rồi.

    - Hoa gì? Ở đâu?

    - Con không biết, nhìn lạ lắm, con chưa thấy bao giờ, chỉ biết nó có bảy cánh, màu tím thôi…

    - Bảy cánh, màu tím! Mùi hương rất dễ chịu phải không? – Văn Đạt chen vào.

    - Đúng…Đúng rồi, rất dễ chịu.

    - Vậy thì không sao đâu, chút nữa cô bé tỉnh lại ngay bây giờ. Đó là hoa Hôn Mê, ai ngửi thấy nó trong một thời gian dài sẽ bị bất tỉnh. Gần làng chúng tôi cũng có, cũng hay dùng để chữa bệnh khó ngủ lắm…

    - Văn Đạt!

    Mạnh Tiến la cậu bạn. Minh Tâm nhìn Mạnh Tiến. Công Liêm cũng vậy. Nhưng Kim Loan lại không, cô chỉ tập trung vào Gia Uyên. “Không sao rồi, không sao…”

    Bỗng một người nữa lại hớt hải chạy vào.

    - Có người chết, có người chết! Có một cái xác trôi từ biển vào!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    LINK GÓP Ý VÀ BÌNH LUẬN: http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=146256

  4. #29
    Ngày tham gia
    Sep 2017
    Đang ở
    SG
    Bài viết
    47
    Xu
    0

    Mặc định

    Sau khi nhận được tin báo, lập tức Kim Loan cùng chồng mình, Minh Tâm và Mạnh Tiến chạy vội ra bờ biển ngay. Theo sau là Thành Đức – cậu học sinh đưa tin. Vừa chạy, Thành Đức vừa thuật lại mọi việc đã diễn ra, giọng điệu vô cùng dồn dập.

    Trông thấy Thành Đức trở ra cùng nhóm Kim Loan từ đằng xa, Hải Ngân – bạn gái của Đức mừng rơn đứng bật dậy.

    - Thành Đức, cậu ta còn sống! Em vừa mới kiểm tra rồi, cậu ta vẫn còn thở nhưng…cơ thể cậu ta lạnh lắm…

    - Còn sống à, ơn trời!

    - Vậy mà mày dám báo nó chết rồi à thằng khốn? – Trông rõ tình hình trước mắt, Minh Tâm điên tiết.

    - Thôi nhiều lời đi và đi lấy dùm tôi bất cứ thứ gì có thể giữ ấm cho cậu nhóc này nhanh lên! – Trong khi đó, Kim Loan giục.

    - Cô đang nghĩ cái quái gì thế?

    - Làm ơn!

    - Chết tiệt cái gia đình cô!

    Trong khi đám người Kim Loan tất bật tập trung vào cậu thanh niên đang nằm bên dưới, Mạnh Tiến chỉ đứng đó lặng lẽ quan sát.

    - Hắn là người của các ngươi à? – Cậu bất chợt đặt câu hỏi.

    - Không! À mà…có thể. Thành Đức, Hải Ngân, hai cô cậu có biết người này không? Trông tướng tá chắc là học sinh? – Hoàng Nhân hỏi.

    - Cậu ta…quả thật nhìn quen lắm…Hình như trong trường thì phải… - Là Hải Ngân.

    - Đúng rồi, anh cũng nghĩ rằng mình thấy cậu ta ở trong trường! – Thành Đức cũng tiếp lời.

    - Được rồi mọi người, trước tiên phải đem cậu ta vào lều để giữ ấm đã, để ở đây thế này không tốt lắm. Anh…à, không, Mạnh Tiến, cậu và Thành Đức phụ tôi đưa cậu ta vào lều tôi...lều… - Kim Loan tính toán.

    - Lều em đi ạ. - Hải Ngân tiếp lời – Em sẽ qua lều Thành Đức ngủ.

    - Sao thế được!

    - Giờ hai vợ chồng cô muốn quản cả chuyện này à. – Minh Tâm trở ra chen ngang.

    - …

    - Chỉ là…em sợ quá thôi, không sao đâu. Với lại, tụi em cũng lớn rồi…

    - Tuỳ mấy cô cậu thôi.

    Hoàng Nhân quay lưng bước, kết thúc cuộc trò chuyện…

    -------------------


    - Cậu làm gì ngẩn tò te vậy Mạnh Tiến?

    Ngồi quan sát cậu bạn thân cùng làng một lúc lâu, Văn Đạt cuối cùng cũng lên tiếng.

    - Không có gì.

    - Hây, thôi đi cái thằng này, mình biết quá rõ cái bộ dạng của cậu lúc này mà, có chuyện gì?

    - Mình vẫn không thể hiểu nổi bọn người này.

    - À, ra vậy!

    - Ra vậy cái gì, Văn Đạt, cậu có vẻ không quan tâm chuyện làng mình bị tàn phá lắm thì phải. Tại sao cậu có thể kể chuyện làng mình cho kẻ thù nghe được chứ! Cậu lúc nào cũng là đứa ruột để ngoài da, không lo không nghĩ gì cả.

    - …

    - Sao, mình nói đúng quá phải không? Uổng công mình làm mọi cách để cứu cậu!

    Chợt một sự lắng đọng bao phủ cả căn lều.

    Văn Đạt lặng im không đáp lời, Mạnh Tiến cũng không nói thêm câu nào nữa. Cả cơ thể Mạnh Tiến toát ra cái vẻ ân hận vô bờ, mắt cậu tình cờ chạm vào ánh mắt buồn đượm chưa bao giờ cậu trông thấy ở Văn Đạt, cậu biết cậu đã lỡ lời rồi…

    - Văn Đạt, mình xin lỗi, mình không có ý đó.

    - Hây, cái thằng này, cậu nói đúng mà, có gì đâu mà xin lỗi.

    - …

    - Chỉ là mình nghĩ như vậy này, nếu họ muốn giết chúng ta thì hà cớ gì phải mất công cứu mình, rồi cho bọn mình thức ăn, nơi ngủ?

    - Thì họ muốn lợi dụng chúng ta!

    - Lợi dụng chúng ta? Chẳng phải chỉ cần hai đứa Thất Đại gì đó cũng đã dư sức chiếm hết cả làng ta sao? Hai đứa mình là gì mà phải dè chừng như thế này?

    - Chuyện này…

    - Cậu lúc nào cũng nóng nảy cả, Mạnh Tiến, nhưng cái nóng nảy đó lại làm nên một anh hùng, còn mình thì, lúc nào cũng…Chắc vì thế mà Kim Châu lại chọn cậu…

    - Văn Đạt, cậu…

    - Hahaha, sao, sao, thấy mình diễn hay không, haha. Mình đùa đó, không có gì đâu. Haha. Thôi, cậu đi lấy cho mình tí nước uống đi, mình khát khô cả cổ rồi này.

    Mạnh Tiến không biết nói gì nữa, cậu chậm rãi bước nhanh ra ngoài…

    -------------------


    Đêm xuống, cảnh vật xung quanh cũng vì thế mà trở nên huyền bí. Bà Trăng đầy đặn trên cao đã thay phiên trực với ông Mặt Trời từ khi nào. Tỉnh hẳn giấc sau một đoạn đường dài trèo leo, bà chọn một góc ưng ý, đứng đong đưa rồi truyền xuống chốn nhân sinh vẻ đẹp đẽ sáng trong nức tiếng của mình. Mọi vật trước đó đã bí ẩn, nay tắm mình dưới dòng suối ánh sáng của Trăng trông còn mờ ảo, lung linh hơn. Kim Loan cũng vậy, cả cơ thể cô cũng đang được bao bọc bởi thứ ánh sáng dịu dàng ấy. Loan đượm buồn ngắm Trăng, ánh mắt mong manh đến vô cùng. Rồi chuyện gì đến cũng đến, nước mắt cô lăn dài từng giọt trôi từ trái tim bé nhỏ ra bên ngoài tràn đầy hốc mắt, rơi vội vã xuống, thấm đẫm vào lòng đất.

    - Cô làm gì ở ngoài đây?

    Chợt Hoàng Nhân xuất hiện.

    - Anh…

    - Sao không canh chừng cậu ta mà ra đây làm gì?

    - Em xin lỗi. – Kim Loan bối rối quệt vội những dòng nước đang loang lổ trên gương mặt mình – Em định đi lấy chút đồ…

    - Cậu ta thế nào rồi?

    - Cậu ta vẫn chưa tỉnh anh.

    - …Cậu ta đang nói gì vậy?

    - Hình như là gọi tên ai đó, nhưng em không nghe rõ.

    - Được rồi, để tôi canh cho, cô…đi ăn uống gì đi.

    Kim Loan không còn tin vào đôi tai của mình nữa, cả cơ thể cô run run, gương mặt lộ rõ vẻ ngạc nhiên tột cùng. Tim cô đập nhanh đến độ muốn nổ tung ra ngay giây phút đó, cả bộ não cũng không thể xử lý linh hoạt được cái thông tin vừa mới tiếp nhận. “Là anh ấy nói sao?” – Loan tự hỏi mình. Cô hỏi lại mình để chắc chắn rằng đây không phải do tự cô quá khao khát nên tưởng tượng, đây là sự thật, một sự thật mà cô đã hằng mong ước từ bấy lâu.

    Ngày trước, cuộc hôn nhân của cả hai dẫu chỉ là sự sắp đặt, là tình yêu từ một phía nhưng hậu cưới xin, tình cảm giữa anh và cô cũng có những tiến triển. Dù nhỏ nhoi thôi nhưng với cô, thế là đủ…

    Hạnh phúc tưởng chừng đã nằm gọn trong tay, ấy thế mà, vào một hôm, Loan lại phải đón nhận một hung tin. Kể từ ngày chồng cô biết được cái sự thật nghiệt ngã ấy, anh không còn ân cần, dành tình cảm cho cô như trước nữa. Anh tránh mặt cô, sáng đi làm, chiều về đi nhậu, nếu không thì lại tăng ca đến tận khuya mới về gõ cửa nhà. Cuộc sống gia đình cũng từ đó mà nguội lạnh…Bao lâu rồi nhỉ, tám tháng, chín tháng, không…một năm, đã một năm hơn rồi…Anh đã chẳng đói hoài đến cô hơn cả ngần ấy thời gian, sao giờ anh lại…

    - Cô còn đứng đó làm gì? Sao còn không mau đi.

    - Vâng, em đi đây. Cám ơn anh.

    - Này, cô đi đâu mà mặt mày rạng rỡ vậy? Ồ, có cả ông xã của cô ở đây nữa à, không ngờ nhé!

    Kim Loan vừa bước ra trước lều thì gặp Minh Tâm và Mạnh Tiến. Nhìn thấy bộ dạng khác thường của cô, Minh Tâm buông lời châm biếm.

    - Cậu đến đây làm gì?

    - Đến coi thằng nhóc đó tỉnh chưa, phải xin phép cô chắc.

    - Cậu không nhận thấy được cái lều này không thể chứa đủ từng này người à?

    - Thế thì cô bước ra là…Này…Nó tỉnh rồi này!

    -------------------


    - Ê thằng kia, mày có nhớ vì sao mày lại rơi xuống biển không?

    “Chuyện gì vậy?…

    Những người này là ai?…

    Rơi xuống biển…

    Mình rơi xuống biển sao?...

    Tại sao mình lại…”

    - Tiểu Phong, Tiểu Phong , cậu ấy đang gặp nguy hiểm…tránh ra, tôi phải đi cứu cậu ấy…Tiểu Phong!

    - Cái thằng chết tiệt này, mày dám xô tao ngã à, mày…

    - Này, dừng lại!

    Chàng trai vừa mới thoát khỏi cơn hôn mê bỗng dưng vùng dậy mất kiểm soát. Trong lúc hoảng loạn, cậu vô tình xô ngã Minh Tâm. Minh Tâm bị ngã một cú đau điếng, tức giận vô cùng. Anh hầm hập ngồi dậy nhảy xổ lên người cậu nhóc rồi dồn lực vào đôi tay định nện cho vài cú nhưng bất ngờ bị Mạnh Tiến ngăn cản. Lửa giận bên trong Minh Tâm càng bốc lên dữ dội hơn, anh chuyển luôn mục tiêu sang Mạnh Tiến…

    Chàng trai kia lúc này vẫn chưa có dấu hiệu thuyên giảm, thấy thế, Kim Loan vội chạy đến trấn an.

    - Này, cậu bình tĩnh lại đi! Hai cậu nữa, ngừng lại ngay, chưa đủ chuyện để lo hay sao mà…lều sắp rách rồi kìa!

    Mọi chuyện sắp vượt quá giới hạn thì…

    Bốp…

    Chàng trai đang làm loạn nhận ngay một cú đấm đầy uy lực vào một bên má…

    Là Hoàng Nhân!

    - Đủ rồi! Định làm loạn đến khi nào hả? Cả hai cậu nữa, nếu đến đây chỉ để đánh nhau thì mời đi chỗ khác!…Sao nào? Tiểu Phong? Cậu muốn cứu bạn cậu? Làm loạn lên như thế là cứu được bạn cậu à? Thôi ngay cái trò con nít ấy rồi kể hết mọi chuyện cho chúng tôi nghe nhanh! Lúc đó rồi hẵng quyết định nên làm gì tiếp theo!

    - Anh…con trai của ông Hoàng Huy. – Chàng trai liếc nhìn Hoàng Nhân với đôi mắt sắc lẹm.

    - Sao nào? Tiểu Phong không chờ được đâu! Cậu biết một mình cậu sẽ không đủ sức mà, phải không? Ngoan ngoãn đi!

    - ...

    - Bất đầu đi!

    - Được rồi, uống chút nước đi này rồi kể cho chúng tôi nghe chuyện gì xảy ra với bạn cậu…À, mà cậu tên là gì nhỉ?

    - Tôi tên là…Minh Trường.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    LINK GÓP Ý VÀ BÌNH LUẬN: http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=146256

  5. #30
    Ngày tham gia
    Sep 2017
    Đang ở
    SG
    Bài viết
    47
    Xu
    0

    Mặc định



    [Hình ảnh là do mình dùng một ứng dụng trên mạng để tạo nên, chỉ mang tính chất minh họa]





    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


Trang 6 của 9 Đầu tiênĐầu tiên ... 45678 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 2 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 2 khách)

DMCA.com Protection Status