TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 9 của 9 Đầu tiênĐầu tiên ... 789
Kết quả 41 đến 42 của 42

Chủ đề: [Phiêu Lưu] Rainbow Kingdom: Vương Quốc Cầu Vồng

  1. #41
    Ngày tham gia
    Sep 2017
    Đang ở
    SG
    Bài viết
    47
    Xu
    0

    Mặc định

    Không lâu sau sự trở lại của Nguyên Trung, Quốc Cường, Bửu Lộc cùng những con người vừa mới thoát khỏi lưỡi hái tử thần chẳng ở lại lâu hơn nơi chốn cũ. Họ rời bỏ vị trí ấy liêu xiêu bước theo sau người anh cả đầu đàn hướng về nơi những người bạn khác đang ngóng trông, chờ đợi. Chẳng có thời gian chuẩn bị hành trang kĩ lưỡng, chẳng còn đủ sức đào mấy cái hố cát sâu chôn cất những thành viên xấu số, tám con người, cứ thế họ vội vã ra đi, mang theo niềm hy vọng về viêc được quay về - quay trở về cái thế giới cũ.

    - Anh Trung, có thật là chúng ta có thể quay trở về không?

    Ngọc Thanh bước ngay sau lưng Nguyên Trung lên tiếng hỏi.

    - Cô không tin tôi?

    - Không phải, chỉ là muốn nghe anh chắc chắn thêm một lần nữa thôi.

    - Anh có thể kể rõ hơn về “cánh cửa” không anh? – Mạnh Hùng ở sát bên cũng không tránh khỏi tò mò.

    - Hai cô cậu tiết kiệm năng lượng đi, đến nơi mọi thứ ắt sẽ rõ.

    Bửu Lộc tự nãy giờ ở phía cuối hàng quan sát, tầm mắt thu được hết mọi biểu cảm của kẻ đại thù. Khẽ suy tư một chút, rồi, anh quay sang cậu nhóc Quốc Cường – lúc này đang dìu dắt một cô nữ sinh không thể tự di chuyển, thắc mắc:

    - Này gà, sao mày lại ở đây vậy?

    - Sao ạ? – Cường không hiểu câu hỏi của đàn anh.

    - Sao mày không lên trển. Thường thì mày lúc nào cũng kè kè lấy nó mà!

    - Em…Không…

    - Mày làm sao?

    Bửu Lộc đột nhiên hét lớn khiến Quốc Cường giật nảy cả mình. Không chỉ Quốc Cường, những người đi đằng trước cũng run lên một khắc. Sự việc khiến Nguyên Trung dừng hẳn lại, lần này đến lượt anh hét to:

    - Chuyện gì vậy?

    - Chuyện gì là chuyện gì? – Bửu Lộc tỏ thái độ ngang tàng.

    - A…

    Trong khi đó, Quốc Cường dự định mở lời giải thích nhưng rồi cậu chàng đành phải im bặt vì cái ánh nhìn sắc lạnh của Nguyên Trung. Rồi chẳng nói chẳng rằng, Trung quay người lại hướng về phía ánh nắng mặt trời đang hừng hực đổ, chân anh mở rộng, bước dài. Sau vài giây đứng như trời trồng nhìn người mà mình ngưỡng mộ bước đi kiên định, chàng phóng viên nghiệp dư cũng đành phải bước theo cho kịp với đoàn.

    - Anh Cường… Anh không sao chứ?

    Cô nữ sinh lên tiếng đầy ái ngại.

    - A, anh…không sao.

    - Mày thôi ngay đi có được không? – Một lần nữa, giọng nói của Bửu Lộc gay gắt chen ngang.

    - Thôi…gì ạ?

    - Thôi cái trò cắn rứt lương tâm đi.

    - …

    - Cũng thôi luôn cái trò “Mình đã làm cho anh Trung thất vọng”nữa.

    - Em…không…

    - Mày đã làm hết khả năng rồi, và mày cũng chẳng phải có trách nhiệm gì với mạng sống của người khác cả. Sống cho mình đi, đừng làm Chúa nữa. Cứ đặt nặng lời nói của kẻ khác như vậy, chẳng bao giờ mày có thể trở thành một nhà báo chuyên nghiệp được đâu.

    - …

    - Ồ, bữa nay mày ngon, dám nhìn thẳng vào mắt tao những vài giây cơ đấy!

    - A, em xin lỗi!

    - Vậy là tao cũng chẳng cần phải lo lắng gì thêm rồi…

    - Sao ạ?

    - Không có gì.

    - …

    --------------------


    Đích đến ngày càng gần, bước chân của cả bọn cũng đồng thời ngày càng liêu xiêu hơn. Chút sức lực nhỏ nhoi còn sót lại trong mỗi người dần dần bị hút cạn bởi quãng đường dài ngoằng, đặc biệt đối với Hồng Vân, cô nữ sinh không thể tự thân di chuyển. Chỗ bong gân nơi mu bàn chân phải của cô ban đầu chỉ hơi nhô lên, đo đỏ, thế nhưng hiện tại, nó đã sưng tấy một cách rõ rệt, tím bầm, chẳng thể nào có thể hoạt động thêm nữa. Hậu quả, cô té nhào, kéo theo cả Quốc Cường ngã khuỵu xuống...

    - Này, trên đó dừng lại chút đi!

    Bửu Lộc vừa đỡ hai đứa nhóc dậy vừa nói với lên:

    - Này Nguyên Trung! Dừng lại! Tụi nó té rồi nè!

    - Thì sao?

    - “Thì sao”! Anh còn nói “Thì sao”! Anh bị cái giống gì vậy! Mở to thật to cái đôi mắt chết tiệt của anh ra mà nhìn xung quanh đi, tất cả chúng tôi đều mệt hết cả rồi! Đến cả có người té ngã mà anh vẫn coi như không có gì, chắc phải có người chết thì anh mới cho tụi tôi nghỉ ngơi hả!

    - Chỉ còn một đoạn đường ngắn nữa là đến nơi rồi, đến nơi rồi nghỉ cũng chưa muộn.

    - Anh…Chết tiệt! Anh bị cái giống gì vậy hả!

    - Không sao đâu anh Lộc, em vẫn đi tiếp được, không sao đâu.

    - “Không sao”! Ờ, mày không sao! Vậy còn Hồng Vân, mày nhìn nó đi, cái chân nó sưng to như vậy rồi, mày vẫn muốn nó tiếp tục di chuyển sao? Mày dìu nó đi được tiếp chắc?

    - Em…

    - Chẳng phải quá đơn giản sao? Bỏ cô ta lại đi.

    - Anh!

    - Này anh, anh có còn là con người nữa không vậy?

    - Anh Trung?

    Nghe xong câu nói của Nguyên Trung, Bửu Lộc vô cùng tức giận, cả Mạnh Hùng và Ngọc Thanh cũng không tránh khỏi sự bức xúc. Trong khi đó, Quốc Cường một lần nữa lại nếm trải cái cảm giác bàng hoàng. Mặt cậu thất thần, mắt cậu đờ đẫn. Là thật hay mơ, thực hư thế nào, Cường cũng không thể phân biệt nổi nữa.

    - Mình thấy ý kiến này cũng đâu có tồi. – Hoàng Minh - một học sinh trong nhóm lên tiếng phá tan bầu không khí căng thẳng – Cứ bỏ cô ta lại đi, đến được nơi rồi chúng ta sẽ quay lại đón cô ta sau.

    - Đúng rồi, chúng ta quay lại đón cô ta sau cũng được mà. – Lan Anh - cô nữ sinh còn lại cũng lên tiếng đồng tình.

    - Này hai đứa mày nghĩ cái gì vậy?

    - Ngọc Thanh…Đừng…

    - Quyết định xong. Tiếp tục di chuyển.

    - Này thằng khốn! Này!

    - Thôi đi Thanh.

    - Hừ! Giờ tính sao đây?

    Ngọc Thanh trước tình huống hiện tại, cô không thể nào có thể giữ vững được nữa sự bình tĩnh của bản thân, nhưng, Mạnh Hùng đã ngăn lại. Trong khi đó, Hồng Vân áy náy vô cùng:

    - Anh Cường, anh Lộc, mọi người…xin lỗi…

    - Hồng Vân, em đừng như vậy, đâu phải lỗi của em. – Quốc Cường an ủi.

    - Đành vậy. Lên đây, tao cõng cho.

    - Anh Lộc, anh cũng mệt rồi mà?

    - Ít ra cũng đỡ hơn mày.

    - Xin lỗi nhé, tụi em không thể giúp được gì…

    - Biết rồi, mày lo cho Ngọc Thanh đi. Mong tới nơi sẽ có nước.

    - Vâng.

    - Rồi, đi.

    ------------------


    - Cám ơn anh, anh Lộc.

    - Gì đây, gà con?

    - Em chỉ muốn cám ơn anh thôi ạ.

    - …

    - …

    - Tao từng là phóng viên của báo One…

    - …Sao ạ…?

    - …Trước đó nữa, tao là một trong những đứa học sinh đặt chân được vào trường đại học A tăm tiếng. Học đại học, vài ba năm, sau đó lấy được bằng, ra trường, tìm được việc làm ổn định – quả là một hoạch định quá ư hoàn hảo. Để rồi hai năm sau, tao đến trường vào lớp chẳng để làm gì ngoài việc tìm cho mình một góc thật khuất để ngủ, ngủ chán rồi thì moi quyển truyện tranh đã đọc tới nỗi rách toạc cả bìa ra mà đọc đi đọc lại thêm vài lần. Trong lúc đọc truyện, cứ dăm ba phút tao lại liếc mắt sang cái đồng hồ với hy vọng cây kim dài với cây kim ngắn đã điểm đúng giờ để hồi chuông kết thúc tiết học có thể vang lên. Cứ thế, ban ngày tao lên lớp ngủ, tối khuya lại thức trằn trọc suy nghĩ linh tinh về tương lai mình, hoàn toàn mắc kẹt với chính cái quyết định của bản thân…

    - …

    - …Rồi trong một đêm lượn lờ trên các diễn đàn, các trang báo mạng như bao đêm khác, tao vô tình nhìn thấy nó. “Nếu tôi là bạn, tôi sẽ làm gì?” – chuyên mục đặc biệt của anh ta – Võ Nguyên Trung. “Tôi đang theo học một chuyên ngành hot nhất nhì thế giới nhưng tôi nhận ra tôi chẳng thích thú gì nó cả. Tôi nên làm gì đây? Rời trường hay tiếp tục chịu đựng?” – tao viết thế. “Khi cậu đã chẳng giỏi giang và chẳng có sự cần cù chăm chỉ, cậu sẽ lấy gì để tiếp tục ngoài đam mê? Mở cửa, chui ra khỏi ngôi nhà nhỏ của cậu, đi tìm những thứ cậu thực sự muốn làm và có thể làm ấy. Nếu tôi là cậu, tôi sẽ làm như thế.”…Sau cái khoảnh khắc đó, tao rút hồ sơ, thi lại vào ngành báo chí và sau khi hoàn thành chương trình học, tao làm việc dưới trướng Nguyên Trung, chuyên mục “Nếu tôi là bạn, tôi sẽ làm gì?”.

    - …Tại sao anh lại nói cho bọn em biết những điều này? – Quốc Cường vô cùng bối rối.

    - Vì Nguyên Trung hiện tại lạ lắm. Anh ta là một hòn đá lạnh tanh, tao biết, anh ta là một con rô bô cứng nhắc, tao công nhận, nhưng tuyệt đối, anh ta không phải là loại người có thể xem thường mạng sống của người khác như vậy, tao dám lấy cả mạng sống của tao ra mà đảm bảo. Chắc chắn đã có chuyện gì đó…Tụi bây phải cảnh giác cao độ, rõ chưa?

    - Vậy thì tại sao chúng ta vẫn đi theo anh ta vậy? – Ngọc Thanh thắc mắc.

    - Hai đứa bây không lo cho con bé Kỳ Anh sao? Không lo cho bạn mình à? Tao muốn biết chuyện gì đã xảy ra với anh ta. Hơn nữa, tao cũng muốn biết “cánh cửa” có thật tồn tại hay không, tụi bây cũng muốn được trở về, phải không?

    Chẳng ai nói với ai lời nào nữa, ánh mắt cả bọn giao nhau, các nhịp thở đặc quánh sự nặng nề, khó nhằn một quyết định…

    -------------------


    - Anh Lộc…

    - Chuyện gì?

    - Tại sao anh lại rời báo One thế ạ?

    - Vì tao đã phạm phải sai lầm.

    - Sai lầm ạ?

    - Ừ.

    - Đến nơi rồi.

    Mọi người dừng hẳn lại sau câu nói của Nguyên Trung, lập tức đưa mắt nhìn khắp xung quanh tìm kiếm điều mà mình mong chờ nhất. Nhưng nhìn quanh, chẳng có gì ngoài khoảng không vô định…

    Ngọc Thanh giận run người:

    - “Cánh cửa” đâu?

    - Không phải ở đây. Trên kia.

    Theo hướng tay chỉ của Nguyên Trung, trước mắt cả bọn, một ngọn núi cao lệu khệu sừng sững hiện ra…

    ------------------


    Đánh cược với niềm tin của chính bản thân mình thêm một lần nữa, Quốc Cường và bốn con người còn lại cuối cùng cũng đi đến một quyết định. Họ bắt đầu bước đi những bước đầu tiên trên một địa hình mới. Phải di chuyển khó khăn với lớp đất đá cứng khô nhấp nhô hiểm trở, mồ hôi đổ đầy với những cua quẹo khúc khuỷu quanh co, có lúc, lại vấp phải những tảng đá con ngã sầm ra đất, tưởng chừng, chẳng ai có thể gượng lên được nữa. Nhưng, họ vẫn đứng lên, đôi chân vẫn đều bước. Quá khó khăn, quá mệt mỏi, quá khả năng chịu đựng của một con người, nhưng, họ vẫn tiếp tục, vẫn tiếp tục với một hy vọng mong manh: về lại nơi mình vốn thuộc về.

    - “Cánh cửa” đâu? “Cánh cửa” đâu?

    - Dưới cái hố đó đấy!

    Chẳng thấy cánh cửa dẫn về thế giới hiện thực đâu.

    Xác người…Chỉ toàn xác là xác…

    - Anh Hữu Phi…

    - Kỳ Anh? Kỳ Anh…Kỳ Anh…! A…!

    Những con người quen thuộc: bạn bè, gia đình,…tất cả giờ đây chỉ còn là một cái xác trống rỗng, không linh hồn, phủ đầy mình bởi cái sắc đỏ sẫm màu khô khốc, chồng chất, nằm đè ép lên nhau.

    - Chuyện quái gì vậy? Thế này là thế nào? Là thế nào?

    - Là thế này này!

    Phật.

    Tiếng mũi dao đâm xuyên qua lớp da thịt vang lên vội vã. Cậu nam sinh Hoàng Minh chỉ kịp giật lên một cái, cả cơ thể cậu đã bị hất văng lên không trung, rơi gọn ngay xuống cái hố to trước mắt. Lan Anh đứng kế bên còn chưa kịp phản ứng, trong một nháy mắt, đầu cô đã bay ra xa. Nó va ngay vào tảng đá, lủng một lỗ to, óc ác bên trong văng ra tung toé. Rồi, trước những đôi mắt đang mở to kinh hoàng, Nguyên Trung lạnh lùng vẩy đám máu trên cây kiếm xuống, đoạn, hắn đưa thẳng mũi kiếm về phía một người - Quốc Cường.

    Chém.

    “Áaahhh”

    - Hồng…Vân…

    - Anh…chạy đi!

    Phật.

    Hồng Vân không còn nói được thêm bất cứ lời nào nữa.

    - Chạy! – Bửu Lộc thất thanh ra lệnh – Cường, đi!

    Cả bốn con người cắm đầu cắm cổ mà chạy. Nhưng, chẳng được mấy bước chân, tiếng thét của Ngọc Thanh đã vang lên đặc quánh.

    - Ngọc Thanh! Không!

    Mũi dao quen thuộc đang cắm phật vào mắt cá chân Ngọc Thanh.

    - Mạnh Hùng, cậu chạy đi, mặc kệ mình!

    - Không!

    - Hùng, đừng, không cứu được nó đâu!

    - Không!

    - Chết tiệt!....Cường, chạy nhanh!

    - A…

    - Chạy nhanh thằng ngu, chúng ta không cứu được tụi nó đâu!

    - Không…Mạnh Hùng, không! Cậu làm gì vậy, cậu chạy nhanh đi!

    - Không! Không! Mình sẽ không bỏ cậu lại đâu!

    Còn chưa kịp nói gì thêm, quay lại phía sau, Ngọc Thanh đã thấy bóng của Nguyên Trung đang lù lù hiện. Chẳng còn chút sợ hãi nào nữa, Thanh mỉm cười, đôi mắt cô nàng lóng lánh trong làn nước mặn:

    - Mạnh Hùng, mình y…

    Phật.

    Thanh kiếm đâm xuyên qua đỉnh đầu cô thiếu nữ.

    - Không! Không! Không! Ngọc Thanh…Ngọc Thanh…

    Mạnh Hùng tột cùng đau đớn.

    - Mình cũng yêu cậu, Ngọc Thanh…

    Rồi, cậu chạy lao về phía tên sát nhân, ngọn lửa hận thù bốc lên ngùn ngụt:

    - Tao liều mạng với mày!

    Rắc.

    Mạnh Hùng rơi xuống nằm dài kế cạnh Ngọc Thanh. Cú bẻ cổ mạnh của Nguyên Trung đã giết chết cậu học sinh ngay tức khắc. Tên sát nhân với tay kéo thanh kiếm ra khỏi đầu nạn nhân, vẩy đám dung dịch đỏ ra khỏi hung khí rồi tiếp tục bước theo hướng chạy của hai con người còn sót lại…

    -----------------


    Rẹt.

    Thanh kiếm Nguyên Trung cầm trên tay cắm phật vào bức tường đá to tướng. Kế bên, Quốc Cường và Bửu Lộc đang thở không ra hơi.

    - Xem ra cuối cùng tôi và anh cũng có một cuộc chiến sinh tử thực sự rồi, ha?

    Bửu Lộc thở hắt thêm một hơi rồi anh đưa tay rút lấy thanh kiếm.

    - Anh Lộc…

    - Đứng yên đây, gà con. Đây là trận chiến giữa tao và anh ta. Giải quyết dứt điểm luôn trong hôm nay đi Nguyên Trung! Ya!

    Cầm chặt thanh kiếm trong tay, không chần chừ, Bửu Lộc lao đến Nguyên Trung, dùng hết sức còn sót lại vung lưỡi kiếm chém mạnh xuống, nhưng, lưỡi kiếm chỉ chém vào khoảng không, hắn thoát được. Không nao núng, ngay lập tức, Lộc lại vung thanh kiếm bén lẹm lên thêm một lần nữa, vẫn không chạm được vào Nguyên Trung dù chỉ là miếng vải áo. Đến lần vung thứ ba, Nguyên Trung bắt đầu đáp trả. Hắn nghiêng người, chụp lấy cái tay đang run lên bần bật của Bửu Lộc, bẻ một cái, Bửu Lộc không nén được cái đau thét lên một tiếng, thanh kiếm không còn nằm trong lòng bàn tay Lộc, nó đã trở về với người chủ cũ.

    Xẹt.

    Một cái chém ngang hông.

    Máu bắt đầu tuôn ra ướt đẫm cả áo. Bửu Lộc nghiêng ngả, loạng choạng khuỵu người.

    - Anh Lộc! Không! Anh Trung, em xin anh, làm ơn dừng lại đi!

    - Ha…Bị thương rồi…Tuyệt, tôi chẳng bao giờ đánh bại được anh cả…ngay cả trong cái chuyện chết tiệt này…khụ khụ…

    - Anh Lộc…

    - Anh Trung, có chuyện này, trước khi chết tôi muốn nói cho anh biết…A…Khụ khụ…Tôi không phải là người liên lạc với báo Unique. Là Hương Giang. Anh có nhớ cái bữa tối tôi và anh đi ăn cùng nhau sau khi hoàn thành dự án không? Trong bữa tối hôm đó tôi đã trông thấy chị ta và tên phóng viên của báo Unique ngồi nói chuyện trong một phòng khuất. Lúc đó, tôi đã định nói với anh nhưng chẳng hiểu sao, đêm đó anh lại uống say bí tỉ, sáng hôm sau lại có dự án mới, tôi không muốn làm anh phân tâm nên đã tự mình âm thầm điều tra. Tôi gặp Hương Giang, nói chuyện với chị ta về chuyện đó, chị nói chị chẳng muốn làm vậy, nhưng chị cần tiền, tiền cho hai đứa con đang trong tuổi ăn tuổi học của chị, anh biết đấy, thế là tôi mềm lòng. Tôi hứa với chị, tôi sẽ không nói chuyện này lại với cấp trên và sẽ xử lý ổn thoả mọi chuyện với điều kiện: chị không được tái phạm. Thế là chiều hôm ấy, tôi gặp tên phóng viên đó, tình cờ, anh lại đi ngang qua…Ngày tôi bị đuổi việc, tôi ghét anh lắm, không, tôi hận anh, tôi hận anh đến tận xương tận tuỷ, và thế, tôi đầu quân về báo Unique, dự định sẽ trả thù anh, trả cả vốn lẫn lời. Vậy mà, chỉ một tháng sau đó thôi, tôi nhận ra, tôi mới là người có lỗi. Nếu lúc đó tôi nói cho anh biết, thì chuyện đã không như vậy. Đó là một sai lầm. Nhưng anh biết không, sai lầm đó chẳng là gì cả. Sai lầm lớn nhất của tôi là cái tôi quá lớn, lúc anh buộc tội tôi đã quá tức giận, không suy nghĩ để rồi nhận rằng tôi chính là người phản bội toà soạn…Tôi nói ra điều này, chẳng yêu cầu anh một lời xin lỗi hay đừng giết tôi, không phải. Tôi nói ra điều này, vì muốn anh biết: tôi không bao giờ phản bội báo One và không bao giờ, chắc chắn không bao giờ phản bội anh…

    Nghe đến đây, bàn tay đang cầm kiếm của Nguyên Trung có chút dao động.

    - Anh Trung... – Quốc Cường mừng rỡ.

    Nhưng không, thanh kiếm bất ngờ được vung lên cao…Và…

    Keng.

    Bửu Lộc nhanh trí dùng chân đá vào ống khuyển Nguyên Trung một cái, Trung ngã xuống, đè lên người Lộc, thanh kiếm bay đến chỗ Quốc Cường.

    Hai tay giữ thật chặt Nguyên Trung, Lộc hét toáng:

    - Dùng thanh kiếm đâm hắn ta ngay!

    - Nhưng mà…

    - Nhanh! Hắn ta không phải là Nguyên Trung đâu! Nguyên TRung không bao giờ để ai điều khiển bản thân mình cả!

    - …

    - Quốc Cường, nhanh!

    Một giọt nước mắt rơi xuống, chỉ duy nhất một giọt, Quốc Cường nhặt lấy thanh kiếm, mắt anh trừng trừng mở to, tâm chính là tấm lưng vững chãi của thần tượng, miệng Cường mở rộng, anh hét lên một tiếng đầy thê lương, hai chân vận động hết tần lực.

    Phật.

    Chẳng phải lưng của Nguyên Trung, thanh kiếm đâm ngay vào lưng Bửu Lộc. Nguyên Trung đã xoay chuyển được tình hình.

    - A…

    - Anh Lộc!

    - Hahaha, đừng hòng! Giờ thì đến lượt cậu đây, Quốc Cường!...Ngươi…

    Trúng một đòn chí mạng nhưng cánh tay Bửu Lộc vẫn không buông khỏi người đối phương.

    - Đừng hòng! – Lộc nhếch môi một cái – Gà con, đâm cái thanh kiếm chết tiệt này xuyên qua tao đi!

    Cường như chết trân tại giây phút đó.

    - Mày còn chờ gì nữa!Tao không giữ được nữa đâu! Nhanh!

    Phật.
    -
    A…Tiếp tục đi, gà! Đừng dừng lại…cho đến khi nó chết hẳn!

    - A…A…

    - Grư A...A…A…!

    Phật.

    Phật.

    Phật.

    - Phải sống…cho bằng được đó, gà con…Phải sống cả phần của tao nữa…biết chưa…

    Và rồi, Bửu Lộc cũng trút hơi thở cuối cùng.

    Nước nơi hai hốc mắt của Quốc Cường cũng theo cái chết của Bửu Lộc mà tuôn ra như thác đổ, nhưng, hai cánh tay của anh chàng không hề dừng lại. Cường vẫn tiếp tục kéo cao thanh kiếm lên rồi đâm mạnh xuống một đường thẳng đuột, cả khi Nguyên Trung không còn có thể động đậy nữa, Cường vẫn không ngừng. Nước mắt càng tuôn càng nhiều, miệng anh hét vang đến lạc cả giọng, để rồi, cuối cùng, Cường kiệt sức, anh bất tỉnh…

    --------------------


    - Sau khi tỉnh lại, tôi dành cả ngày trời chỉ để ngồi đó nhìn vào hai cái thân xác đang mất dần sinh khí của hai người đồng nghiệp. Trong đầu tôi, lúc đó, ngoài việc muốn chết ra chẳng còn nghĩ thêm được gì. Tôi đã thử cầm thanh kiếm lên, kề vào cổ…nhưng…tôi không làm được…tôi không dám…Cuối cùng, khi bụng đã réo ồn ột, miệng tróc cả da, bản năng sinh tồn của tôi đã chiến thắng. Tôi xuống núi, bỏ lại tất cả những người thân yêu lại sau lưng. Tôi đã muốn mang cả họ theo nhưng lực bất tòng tâm, chỉ có thể phủ lên mỗi người một mảnh vải nhỏ. Với bụi cây xương rồng tìm được cách dãy núi không xa, balô, vật dụng gom góp được từ những người đã khuất, tôi cứ thế, sáng bước đi vô định, chiều tối nằm co ro xung quanh đám quần áo của mọi người. Sau bao nhiêu ngày trời, tôi cũng không còn nhớ rõ nữa, cứ như thế, cuối cùng, tôi trông thấy một khoảng trời đầy cỏ và hoa. Mọi người không biết được lúc đó tôi đã vui mừng thế nào đâu. Chỉ là không ngờ, một nơi thoát tục như thế này lại là nơi mà bọn quái vật trú ngụ. Chúng bắt tôi, trói tôi ở đây…cũng ba ngày hơn rồi…

    - Cứu tinh, ngài uống chút nước đi ạ.

    Chẳng đợi Kim Châu đưa đến tận tay, Quốc Cường đã chủ động giựt lấy cái bình đưa lên môi tu một hơi một.

    - Được rồi! Kim Châu, chúng ta đi tiếp thôi! – Vũ Du giục.

    - Nhưng mà, thưa cứu tinh, cứu tinh đây, ngài ấy không thể di chuyển ngay lúc này…

    - Tôi mặc kệ! Mau tìm cái cây đó ngay cho tôi!

    - Cứu tinh…

    - Cái cây, có phải là cái cây khổng lồ luôn ánh lên những màu sắc rực rỡ không? Nếu tôi chỉ cho mọi người vị trí của nó, mọi người sẽ đưa tôi theo chứ?

    ---------------


    Sau một vách tường lá như bao vách tường trong mê cung cổ, cây đại thụ hùng dũng hiện ra. Cây cao sừng sững, thân to cực kì, phía trên, những tán cây xum xuê mọc đầy theo các dạng hình kì lạ, thêm những vầng sáng đầy đủ sắc màu đang bao bọc lấy cả khối cây đồ sộ, tất cả đã khiến cho bốn con người đang có mặt nơi đây phải choáng ngợp, xuýt xoa.

    - Nó đây sao? – Kim Châu nói không ra lời.

    - Không ngờ rằng khi đến gần nó lại hùng vĩ hơn cả. – Quốc Cường cũng có chung tâm trạng.

    - Cứ tối đến là nó phát sáng lên như thế này sao? – Vũ Du thắc mắc.

    - Chính xác là đúng nửa đêm. Đến sáng, nó lại vô hình, như không hề tồn tại.

    - Thảo nào…

    - Kim Châu, nhờ cô.

    - Vâng, thưa cứu tinh.

    Dải lụa trắng tinh khôi của Kim Châu ngay lập tức bay lên những tán cây một cách thật uyển chuyển. Nhưng, chẳng chạm được vào quả, một chuỗi dây leo từ đâu bỗng xuất hiện đánh chệch nó đi. Ngay sau đó, một chuỗi dây leo khác bất ngờ bây từ trên xuống đập thẳng vào Kim Châu khiến cô nàng văng mạnh thân vào bức tường lá, bất tỉnh. Tiểu Phong, Quốc Cường và Vũ Du còn chưa kịp phản ứng thì giọng nói của tên Xanh Lá đã vang lên:

    - Chúng ta lại một lần nữa gặp nhau rồi!

    ----------------


    - Thu Dung! Thu Dung! Cố lên em!

    - Aaahhh…Cô Vi…Em…đau quá!

    - Cố lên, cố lên em, Vũ Du và những người khác sắp về rồi!

    - Aaahhh!

    “Vũ Du, các em, về nhanh lên…”

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    LINK GÓP Ý VÀ BÌNH LUẬN: http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=146256
    ---QC---


  2. #42
    Ngày tham gia
    Sep 2017
    Đang ở
    SG
    Bài viết
    47
    Xu
    0

    Mặc định



    [Hình ảnh là do mình dùng một ứng dụng trên mạng để tạo nên, chỉ mang tính chất minh họa]







    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


Trang 9 của 9 Đầu tiênĐầu tiên ... 789

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status