TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 2 của 2 Đầu tiênĐầu tiên 12
Kết quả 6 đến 9 của 9

Chủ đề: Thiên Sách - 天策 - Thâu Đông Tây Đích Lê - Edit

  1. #6
    Ngày tham gia
    Apr 2014
    Đang ở
    Biên Hòa
    Bài viết
    12,416
    Xu
    4,004

    Mặc định


    Chương 05:: Khí thơ trùng thiên
    Editor: 21302766



    Chương 05:: Thi khí trùng thiên

    - Đề thi thứ nhất, viết ra một hàng thơ trên màn sáng, thời hạn thi là một nén nhang.

    Liễu Công mở miệng nói, ở trên người hắn hiện ra hạo nhiên chi khí, che đậy bốn phía, hình thành một không gian riêng biệt, không có tiếng nói ồn ào, chỉ có hai người tham dự đề thi.

    Trong lòng Phương Hiếu Lễ minh bạch, đây chính là thủ đoạn của Liễu Công.

    Giờ phút này, phía trên màn sáng hiện ra một câu thơ --

    Bích ngọc trang thành nhất thụ cao

    Vạn điều thùy há lục ti thao

    Bất tri tế diệp thùy tài xuất ?

    Nhị nguyệt xuân phong tự tiễn đao.

    Dịch:

    Vịnh Cây Liễu

    Ngọc biếc trang điềm thành một cây cao,

    Vạn nhành rủ xuống những sợi tơ biếc.

    Chẳng biết những lá nhỏ đã bị ai cắt mất,

    Gió xuân tháng hai như kéo dao.

    Phương Hiếu Lễ còn chưa viết, Liễu Tông Khanh đã bắt đầu mài mực, hắn hạ bút thành văn, nhẹ nhàng mài mực, mực đều mà lại không nồng, rồi mới lấy ra bút lông, bắt đầu viết chữ.

    Hơi hơi cúi đầu, tay phải duỗi ra, bắt đầu viết xuống chữ thứ nhất ở trên tờ giấy trắng.

    Bích.

    Vẻn vẹn chỉ viết ra một chữ thứ nhất, Phương Hiếu Lễ liền cảm nhận được kiểu chữ này không hề tầm thường, nhìn như lỏng lẻo, nhưng lại ngưng hợp một chỗ, nhất bút nhất hoạ, hoàn toàn hợp thành với nhau, như dòng nước chảy, sinh ra một chút linh tính...

    Đây là 'Kiểu chữ' riêng của bản thân, có được nét độc đáo bất phàm, chỉ cần Liễu Tông Khanh vẫn nghiên cứu kiểu chữ này, sớm muộn cũng có một ngày, sẽ đăng nhập cảnh giới Đại Thừa, đến thời điểm đó, mỗi một chữ hắn viết, sẽ có ánh sáng trắng phun trào, tràn ngập hơi thở thần thánh.

    Nhưng cho dù như thế, vào ở độ tuổi này mà Liễu Tông Khanh đã có được tạo nghệ như vậy, đúng là bất phàm, Phương Hiếu Lễ vẫn chưa động bút, việc này để cho một số người ủng hộ hắn nhất thời đứng không vững.

    - Phương Hiếu Lễ, đang làm gì thế? sao không viết đê? Thời gian một nén nhang, tuyệt đối đừng phí phạm, chúng ta tin tưởng ngươi...

    - Tiên sinh... ngài nhanh viết a, bằng không, chúng ta thất bại, Danh Uyển phải bị hủy đi...

    - Xong đời, xong đời rồi, không phải tiên sinh bị sợ choáng váng rồi chứ...

    - ...

    Thanh âm chung quanh Phương Hiếu Lễ cũng không nghe được, Liễu Công đã hoàn toàn ngăn cách tiếng động xung quanh, như thế mới có thể để cho hai người tranh tài công chính công bằng, bằng không tâm tính chịu ảnh hưởng, thì nói tới công bằng như thế nào?

    Thẳng đến Liễu Tông Khanh viết xong cả bài thơ, Phương Hiếu Lễ vẫn chưa viết chữ nào.

    Lúc này Liễu Tông Khanh mới ngẩng đầu, bên trong ánh mắt lộ ra một tia khó hiểu.

    Phương Hiếu Lễ nhàn nhạt nói.

    - Ván đầu tiên, ta nhận thua.

    Lần này, chung quanh hoàn toàn vang lên tiếng ồ, chưa chiến đã bại, vậy còn muốn so thế nào nữa? Phương Hiếu Lễ đã mất đi ý chí chiến đấu, tất cả mọi người cũng mất lòng tin vào hắn.

    Một số người lại càng kêu khổ thấu trời.

    - Tên Phương Hiếu Lễ này, quả thực bất phàm, biết rõ 'Viết chữ' không cách nào đối kháng cùng Liễu Tông Khanh, dứt khoát trực tiếp từ bỏ, nhắm mắt dưỡng thần, ngược lại Liễu Tông Khanh vì thắng lợi mà viết ra chữ đẹp kia, hao phí tâm lực, điểm này có thể nhìn ra từ mồ hôi rậm rạp toát ra trên trán hắn, mà Phương Hiếu Lễ vẫn còn bình tĩnh ung dung như cũ, lần tỷ thí này, ai thắng ai thua, còn khó có thể nói rõ. . .

    Ánh mắt Liễu Công rơi vào trên thân Phương Hiếu Lễ, khẽ gật đầu, lúc này mới nói tiếp.

    - Kế tiếp là đề thi thứ hai, lấy cảnh làm thơ, hai vị thân ở Nguyệt lâu đài, vậy lấy phong cảnh 'Nguyệt lâu đài' làm thơ, thời gian là ba nén hương.

    Liễu Tông Khanh ngồi xuống nghỉ ngơi, tạm không nghĩ điều khác, trước khi chưa khôi phục đủ 'Tinh' 'Thần', tùy tiện làm thơ, không cách nào phát huy được trình độ tốt nhất, thời gian một nén nhang là đủ.

    - Hai người kia làm sao đều không động thủ? Chẳng lẽ không định làm thơ sao?

    Một người nhìn thấy Phương Hiếu Lễ, Liễu Tông Khang không viết, lên tiếng nói.

    - Ngươi biết cái gì? Làm thơ đâu có dễ, hai người đều đang tự hỏi, xem ai có thể viết thơ khá hơn, cái gọi là 'Thư', thực lực chân chính là thuộc về 'Câu thơ' 'Câu đối', cái khác như là viết, Liễu Tông Khanh thắng ở việc không bao lâu đã viết ra chữ đẹp, cho nên ván đầu tiên thắng cũng là dễ hiểu thôi, nhưng đến ván thứ hai, không chỉ muốn xem thiên phú, còn cần tổng hợp những nhân tố khác, làm thơ, cũng không có dễ dàng đâu. . .

    - Không sai, một bài thơ, bao hàm quá nhiều, chung quy chia thành ba loại, phân biệt là thơ cổ, luật thơ, tuyệt cú, mà ba loại này, nếu cẩn thận phân chia, lại có luật thơ ngũ ngôn, thất ngôn, tuyệt cú ngũ ngôn, thất ngôn. . .

    - Mặt khác, nghiên cứu một bài thơ có thành công hay không, còn phải xem lời văn, tài hoa. . . Mặt khác, tâm tính của chính tác giả cũng sẽ ảnh hưởng đến chất lượng thơ từ.

    - Cái gì? Còn phải thế sao?

    Có người sợ hãi thán phục.

    - Bằng không thì sao? Nếu không phải thế, Thái học cung, Đông thư phủ như thế nào lại trở thành hai thế lực lớn của Khai Nguyên hoàng triều, mà Võ vương phủ và một số Võ từ, ngược lại cũng không phải xuất sắc đến thế.

    - Hình như ta có chút minh bạch. . .

    - Các người nhìn kìa. . . Có người động. . . Là Liễu Tông Khanh. . .

    Rốt cục có người phát hiện hai người bên trong trận đấu, có một người bắt đầu cử động, ánh mắt mọi người đều di chuyển theo cử động của hắn.

    Thời gian một nén nhang đã qua --

    Liễu Tông Khanh mở đôi mắt ra, trong thời gian một nén nhang, tâm của hắn không còn thứ khác, hoàn toàn quên sạch chuyện tranh tài, hoàn toàn khôi phục tinh thần.

    Giờ phút này, hắn cảm thấy tinh thần sảng khoái, khí lực tiêu hao khi viết chữ lúc trước đã hoàn toàn khôi phục.

    Thời gian còn lại hai nén hương, đủ để hắn viết ra một bài thơ hay.

    Nghiêng mắt liếc nhìn Phương Hiếu Lễ, thấy đối phương dường như đang thất thần vậy, Liễu Tông Khanh không khỏi có chút ngoài ý muốn, chẳng lẽ đối phương quả thật không có tài hoa sao? Nhưng đứng đầu tam học không phải chỉ là là hư danh, quả thật là kỳ quái. . .

    Liễu Tông Khanh thu hồi ánh mắt, bắt đầu chuyên chú vào việc bản thân cần làm, hắn nhúng bút lên mực nước, trong đầu bắt đầu phác hoạ ra cảnh sắc 'Nguyệt lâu đài', lấy cảnh chiếu tình. . .

    Hắn không nghĩ thứ khác, mặc kệ Phương Hiếu Lễ có tính toán gì, chỉ cần mình xong một bài thơ, vậy thì đối phương triệt để thất bại!

    Rốt cục, ngay vào thời điểm nén nhang thứ hai đốt cháy gần như không còn, Liễu Tông Khanh nâng bút, bắt đầu viết ra nhất bút nhất họa. . .

    Minh nguyệt độc thượng tây lâu, bích hà nhật lạc tây sơn.

    Lâu đài kỷ hứa nhân dã, đoạn tràng nhân tại thiên nhai.

    Edit:

    Tây lầu trăng sáng treo cao

    Mặt trời hạ xuống trốn vào núi Tây

    Trên lầu người hứa cùng ai

    Để rồi thắt ruột kẻ nơi phương trời.

    . . .

    - Thơ hay!

    Đã có người nhìn thấy Liễu Tông Khanh viết thơ, trong lúc nhất thời, cảm khái liên tục, khen ngợi không ngừng.

    - Liễu Tông Khanh bất luận là 'Viết chữ' hay là 'Câu thơ', đều dồn ép Phương Hiếu Lễ, lúc này, sau khi Liễu Tông Khanh viết xong câu thơ, dù cho trong lòng Phương Hiếu Lễ có hình thơ ban đầu, nhưng ở thời khắc đối phương xong thơ, tự tin trong lòng sẽ bị dao động, khó mà viết ra một bài thơ hay, dù sao không phải nhất phương đại nho, cộng thêm tuổi vẫn còn trẻ, không thể tránh khỏi chịu ảnh hưởng, huống chi đối phương còn là một trong Hàn Sơn tam tử.

    Có người làm ra đánh giá đối với Phương Hiếu Lễ và Liễu Tông Khanh, nhận định trình độ Liễu Tông Khanh ở xa phía trên Phương Hiếu Lễ.

    - Rốt cục tiên sinh bị sao vậy?

    - Đây không giống như tác phong của tiên sinh. . .

    Mấy học sinh của 'Tư thục Danh Uyển' trông thấy Phương Hiếu Lễ không nhúc nhích, cảm thấy nôn nóng, nhưng giọng nói các nàng không cách nào xuyên vào được, chỉ có thể đứng đấy lo lắng suông.

    Giờ phút này, Phương Hiếu Lễ ngồi trên ghế, tâm cảnh của hắn không bị ngoại giới ảnh hưởng.

    Trong lòng của hắn suy nghĩ những từ ngữ 'Nguyệt lâu đài' và 'Cảnh' 'Tình', đơn thuần tỷ thí làm thơ, nếu không thể đột nhiên làm người ta kinh ngạc, ba cục hai bại đã là kết cục đã định.

    Nhưng theo suy nghĩ thấu đáo, Phương Hiếu Lễ phảng phất đặt mình ra ngoài vòng tranh tài.

    Hắn nghĩ tới tuổi thọ của mình không quá năm năm, không biết thân thế cha mẹ, nhưng vì sao lại để cho mình tiếp xúc tam học? Trong lòng của hắn khó mà hiểu được, không biết bọn họ hành động như vậy, là muốn giúp mình, hay là đang hại mình. . .

    Mười năm Xuân Thu, cơ hồ là trải qua trên con đường học vấn. . .

    Hắn nghĩ tới khát vọng bản thân. . . Là phấn đấu vì nam nữ bình đẳng, hay là vì tiếp tục sinh tồn. . . Hay là không ngừng cố gắng tìm kiếm cha mẹ. . .

    Nội tâm của hắn đột nhiên ầm ầm dậy sóng, khó mà bình tĩnh, cảm xúc bành trướng, lập tức nâng bút.

    Thập niên sinh tử lưỡng mang mang,

    Bất tư lường,

    Tự nan vương.

    Thiên lý cô phần,

    Vô xứ thoại thê lương.

    Túng sử tương phùng ưng bất thức,

    Trần mãn diện,

    Mấn như sương.

    Dạ lai u mộng hốt hoàn hương.

    Dịch:

    Chục năm sống tháng thảy mơ màng,

    Chẳng tư lường,

    Tự tơ vương.

    Ngàn dặm mồ trơ,

    Khôn xiết nỗi thê lương.

    Có gặp nhau chăng chưa dễ nhận,

    Mặt đầy bụi,

    Tóc pha sương.

    Đêm qua hồn mộng chợt hồi hương.

    Viết đến đây, cái bàn trước người Phương Hiếu Lễ bỗng nhiên run rẩy kịch liệt.

    - Cái gì?

    Nguyên bản hai mắt hơi khép của Liễu Công bỗng nhiên mở ra, trong ánh mắt lộ ra vẻ khó tin, văn động, chữ động? Đây là --

    Trong lòng lão khó mà bình tĩnh, từ xưa đến nay, có thể dẫn tới văn động chỉ có hai loại khả năng, một là thơ văn rất vô lễ dùng để phê phán triều đình, nhân văn, cho nên văn tự rung động, không cho người tiếp tục đặt bút nữa.

    Nhưng ánh mắt của lão rơi vào trên tờ giấy trắng trước bàn Phương Hiếu Lễ, trong miệng lại không ngừng lẩm bẩm.

    - Chục năm sống tháng thảy mơ màng, chẳng tư lường, tự tơ vương. . . . Đây là . . Văn phong dị động, thương cảm trong lòng được dẫn ra, một câu nói đơn giản nhưng lại giống như tinh lực ly biệt sống chết, không có kinh nghiệm chân chính, khó mà viết ra được. . .

    Nhưng Phương Hiếu Lễ còn chưa dừng bút, giờ phút này hắn đắm chìm ở trong thế giới của mình, ánh mắt hắn đỏ bừng, nước mắt dâng tràn mi.

    Chữ của hắn âm vang hùng hồn, dùng lực lượng trấn áp xuống chữ viết.

    Tiểu hiên song,

    Chính sơ trang.

    Tương cố vô ngôn,

    Duy hữu lệ thiên hàng.

    Liệu đắc niên niên trường đoạn xứ,

    Minh nguyệt dạ,

    Đoản tùng cương.

    Dịch:

    Trước song hiên,

    Tựa đài trang.

    Im lặng nhìn nhau,

    Chan chứa lệ hai hàng.

    Chừng hẳn năm năm nơi đứt ruột,

    Đồi thông quạnh,

    Dưới đêm trăng.

    Bút rơi.

    Giờ khắc này, trong thân thể Phương Hiếu Lễ phảng phất khôi phục lực lượng, hạo nhiên chính khí mênh mông tràn vào thân thể của hắn.

    Cũng vào thời khắc đó, trang giấy trước mặt Phương Hiếu Lễ bay lên, tỏa ra ánh sáng màu trắng chói lọi, như vũ trụ ngân hà, lan tràn vài dặm vùng trời mảnh đất này.

    Dồn dập trấn áp yêu khí, lệ khí, ma khí, một luồng khí trong lưu động trên không trung.

    - Không có lửa thì sao có khói, đây là đại thành, khí thơ trùng thiên, dẫn tới Hạo Nhiên, câu thơ ngay cả văn thánh cũng phải công nhận. . . Phương Hiếu Lễ này, không lên tiếng thì thôi, gáy một tiếng ai nấy đều kinh ngạc, quả thực quá mức đáng sợ. . .

    - Chục năm sống tháng thảy mơ màng, chẳng tư lường, tự tơ vương, câu thơ vừa ra, liền có tác dụng như vẽ rồng chấm mắt, khiến nỗi lòng bành trướng, nội tâm khuấy động, nhưng không biết hắn đang nghĩ đến ai? Cùng ai sinh ly tử biệt. . . Hay là bởi vì nguyên nhân khác. . .

    - Ngàn dặm mồ trơ, khôn xiết nỗi thê lương. . . . Hình đơn ảnh cách, ngay cả người nói chuyện cũng không có, Phương Hiếu Lễ này, không nghĩ tới vận mệnh lại long đong như vậy. . .

    - Còn có câu kia, đêm qua hồn mộng chợt hồi hương, đây là ngày có suy nghĩ, đêm có chỗ mộng, vẻn vẹn bằng vào một bài thơ, ván này, Phương Hiếu Lễ cơ hồ nắm chắc thắng lợi rồi.

    - Ha ha. . . Ngươi nghĩ đơn giản rồi, bài thơ này vừa ra, chỉ sợ rất nhiều thế lực đều sẽ để mắt tới Phương Hiếu Lễ, tương lai của hắn, không biết là con đường rực sáng, hay là bụi gai trải rộng đây.

    . . .

    - Thơ phong, văn động. . .

    Liễu Tông Khanh tự lẩm bẩm, chẳng biết lúc nào cây bút trong tay hắn đã rơi trên mặt đất, nhưng lại quên cả nhặt, trong miệng chỉ không ngừng lẩm bẩm mấy câu thơ của Phương Hiếu Lễ.

    Phốc ~

    Bất thình lình, Liễu Tông Khanh phun ra một ngụm máu tươi, hắn toan tính tìm ra chỗ thiếu sót của bài thơ Phương Hiếu Lễ viết, nhưng càng là chăm chú, một khi câu thơ không có chỗ sơ suất, như vậy cắn trả phải chịu càng thêm nghiêm trọng.

    - Thơ đại thành, không sai lầm, Hạo Nhiên tuôn. . . Phương Hiếu Lễ, không cần tranh tài tiếp nữa, ta. . . Nhận thua.

    Thân thể trọng thương, tâm thần chịu trùng kích, dù so ván thứ ba, Liễu Tông Khanh cũng có lòng mà không đủ lực. Huống chi, một bài thơ này viết ra, đã hoàn toàn đánh bại hắn, chỉ sợ là hàn Lâm đại học sĩ cũng không cách nào viết ra câu thơ làm kinh động quốc gia như vậy.

    Hắn nhìn xem Phương Hiếu Lễ, chậm rãi nói.

    - Phương huynh, không biết bài thơ này tên gì?

    Trong đầu Phương Hiếu Lễ không ngừng vang vọng ba chữ, mở miệng nói.

    - « Giang Thành tử ». (*)

    Lời nói vừa dứt, dị biến lại lần nữa phát sinh!

    (*) Giang thành tử - Đêm ngày 20 tháng giêng năm Ất Mão ghi lại giấc mộng
    http://www.thivien.net/T%C3%B4-Th%E1...Lkl8nV5t-1mhuw


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Góp ý
    ---QC---
    Tuy thân là con người, lại vọng cầu thiên đạo, tất có tai họa bất ngờ, nhưng con người chúng ta vốn đi về phía trước, mặc dù đường xá nhiều kiếp nạn, nhưng bước chậm đi về phía trước, thì vẫn có ngày sẽ thành công. Nhân gian thương thiên, vốn không phân biệt, đạo bất đồng, lại có duyên.


  2. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    adbn,
  3. #7
    Ngày tham gia
    Apr 2014
    Đang ở
    Biên Hòa
    Bài viết
    12,416
    Xu
    4,004

    Mặc định


    Chương 06:: Con chuột gặm sách
    Editor: 21302766



    Chương 06:: Con chuột gặm sách

    « Giang Thành tử »

    Ba chữ này phun ra từ miệng Phương Hiếu Lễ, lập tức chữ hóa thành ánh sáng vàng chói, hiện lên trời cao, sau đó ba chữ này vậy mà không ngừng bay đến phương hướng Thái học cung, Đông thư phủ.

    - Cái gì? !

    Con ngươi Liễu Công phóng lớn, mặt mũi tràn đầy vẻ không thể tin.

    - Đây là Thái học cung, Đông thư phủ muốn tranh thủ bản quyền của bài « Giang Thành tử », muốn lấy bài thơ này làm vinh dự cửa nhà, nghĩ không ra, nghĩ không ra a, một bài thơ, vậy mà dẫn tới hai thư viện lớn cùng nhau cạnh tranh, gã Phương Hiếu Lễ này, không ngờ có thể viết ra câu thơ tuyệt diễm như vậy, một điểm này lão phu mặc cảm. . .

    Ánh mắt của lão rơi vào trên thân Liễu Tông Khanh, nhưng không có thất vọng, chỉ thở dài một tiếng.

    Bài thơ của Liễu Tông Khanh đã tương đối khá rồi, thậm chí đổi lại so sánh với những học sinh khác bên trong Hàn Lâm viện, cũng nhất định thắng được một bậc, nhưng so sánh cùng « Giang Thành tử » của Phương Hiếu Lễ, lại như gặp khuỷu tay (Làm việc mà có người ngăn trở không được thẳng tay).

    Không hề nghĩ tới, Khai Nguyên hoàng triều lại sẽ xuất hiện yêu nghiệt bực này. . . Phương Hiếu Lễ, đứng đầu tam học sao? Lão phu cao tuổi, nhưng cũng rất mong đợi, không biết tương lai hắn có thể đi đến vị trí nào đây.

    Tính tình Liễu Công lạnh lùng, liêm khiết thanh bạch, là trụ cột triều đình, vốn đã cáo lão hồi hương, nhưng giờ khắc này bởi vì Phương Hiếu Lễ, trong lòng của lão lại có mong đợi nhiều hơn.

    Lại nói hai thư viện lớn Thái học cung, Đông thư phủ ở trên không, từng đạo bạch quang hóa thành bàn tay che trời, muốn đoạt lấy quyền sở hữu « Giang Thành tử ».

    Ngay cả Phương Hiếu Lễ cũng trợn mắt há mồm, hắn thân là tác giả của « Giang Thành tử , vừa nhìn đã thấy ngay hai thế lực lớn đang tranh đấu.

    Ở trong đầu hắn, hai phe đều là một lão giả tóc trắng xóa, nhưng tiên phong đạo cốt, trên thân chảy xuôi một luồng chính khí, nhưng giờ phút này lại dựng râu trừng mắt, không nhường nhau một chút nào.

    Cho dù không cách nào đến gần quan sát, nhưng cảnh tượng tạo ra trong đầu, vẫn để Phương Hiếu Lễ nhìn thấy mà giật mình.

    - Hạo nhiên chính khí như thế, thật là đáng sợ. . . Một khí hóa gươm sắc, một khí hóa mưa gió, một khí hóa núi lớn, thiên biến vạn hóa, mà hạo nhiên chính khí của ta, chỉ vẻn vẹn có tác dụng uy hiếp yêu tà, không cách nào chân chính tham dự chiến đấu.

    Phương Hiếu Lễ cảm khái trong lòng, nhưng ngay lúc này, một luồng hạo nhiên chính khí càng thêm mênh mông như nuốt trời che đất mà đến, uy thế hết sức to lớn, để Phương Hiếu Lễ động dung.

    Đông thư phủ? Thái học viện?

    Hiển nhiên không phải, trong đầu, Trên mặt hai lão giả cũng hiện ra vẻ kinh sợ.

    Hạo nhiên chính khí đó vừa xuất hiện, lập tức liền thêm một chữ sau ba chữ « Giang Thành tử ». Là một chữ 'Thánh'.

    Cùng thời khắc đó, một giọng nói vang lên trong đầu của ba người.

    - « Giang Thành tử » đặt vào điển tịch Thánh Viện, Đông thư phủ, Thái học viện, Phương Hiếu Lễ cần phải giữ gìn việc này, không được tiết lộ ra ngoài, mặt khác Phương Hiếu Lễ viết thành tác phẩm kinh thế, Thánh Viện động dung, ban thưởng ngươi Hạo Nhiên chi kiếm, tru sát yêu ma, tránh lui yêu tà, càng trông chờ sớm ngày đột phá Thánh đạo, trở thành thánh nhân, tiến vào Thánh Viện.

    Lời nói vừa dứt, tất cả hạo nhiên chính khí vỡ nát từng phần, trên bầu trời đã không còn tia sáng chói mắt nào nữa.

    Mà trong miệng Phương Hiếu Lễ lại không ngừng nghiền ngẫm.

    - Thánh Viện, không ngờ trên thế giới này thật sự tồn tại Thánh Viện, trong cổ tịch đã từng ghi chép, ở trên Thái học viện, Đông thư phủ, có một học viện khác, tên là Thánh Viện, bên trong toàn bộ đều là nhân vật thành thánh đã lâu, vốn cho rằng không tồn tại, nhưng không ngờ bởi vì một bài « Giang Thành tử » lại dẫn ra được.

    Phương Hiếu Lễ khó mà bình tĩnh, hai lão giả của Đông thư phủ, Thái học viện cũng cực kì chấn kinh, nhưng cuối cùng hạo nhiên chính khí biến mất, tất cả ảnh hưởng cũng đều biến mất không còn, hiển nhiên bởi vì Thánh Viện xuất hiện, để hai người từ bỏ dự định ban đầu.

    Cho đến khi hạo nhiên chính khí quanh thân hoàn toàn biến mất, Phương Hiếu Lễ mới phát hiện, hạo nhiên chính khí trong cơ thể hắn đã hoàn toàn thay đổi.

    Nguyên bản hạo nhiên chính khí như gió mát, khiến tinh thần sảng khoái, có tác dụng chấn nhiếp yêu ma. Nhưng giờ phút này, mặc dù hạo nhiên chính khí còn có năng lực ban đầu, nhưng lại nhiều thêm một loại đặc tính, đó là sắc bén!

    Hạo nhiên chính khí trong cơ thể phun trào, ngay lập tức, vị trí ở trước ngực hắn hiện ra một thanh kiếm nhỏ màu trắng, chỉ dài bằng ngón tay, nhưng lại áp súc tất cả hạo nhiên chính khí thành một điểm, tràn ngập uy thế.

    - Kiếm của văn nhân, nguyên lai là như vậy. . .

    Phương Hiếu Lễ yên lặng, đến nay, hắn cho là hạo nhiên chính khí của mình không cách nào tiến hành công kích, chỉ là bởi vì thiên phú không đủ, không hề nghĩ tới, ở trong đó còn có quan hệ lợi hại như vậy, cũng khó trách, người tu võ thì nhiều, người đọc sách lại ít đến thương cảm.

    Hạo nhiên chính khí khó dưỡng, văn nhân chi kiếm lại càng như lên trời.

    Xua tan hạo nhiên chính khí, Phương Hiếu Lễ hoàn hồn.

    Giờ phút này, Liễu Tông Khanh lau vết máu nơi khóe miệng, đi về phía Phương Hiếu Lễ, vẻ kiệt ngạo trên mặt hắn đã biến mất không thấy nữa, dưới bài thơ kinh thiên của Phương Hiếu Lễ, dù hắn có là Hàn Sơn tam tử, giờ khắc này, cũng không khỏi không phục, lấy tài hoa của hắn, muốn viết ra bài thơ như « Giang Thành tử », không biết còn phải bao nhiêu năm nữa đây. . .

    Ngẩng đầu lên, Liễu Tông Khanh nhìn thẳng Phương Hiếu Lễ.

    - Từ hôm nay trở đi, chỉ cần 'Tư thục Danh Uyển' còn tồn tại một ngày, ta chính là một phần tử của 'Tư thục Danh Uyển', vì Danh Uyển mà cố gắng, sinh tử cùng tồn vong!

    Sau đó, Liễu Tông Khanh đi đến trước mặt Liễu Công, trên mặt lộ vẻ áy náy.

    - Lão sư, học sinh để ngài mất thể diện.

    Liễu Công cười nhạt một tiếng, nói:

    - Biết tiến thối, rõ lí lẽ, không mất mặt, như thế mới là đệ tử của ta, ở trong Hàn Lâm viện, ngươi có thiên phú rất cao, không gặp ngăn trở, trận chiến ngày hôm nay, Phương Hiếu Lễ cho ngươi một bài học, về sau ở tư thục Danh Uyển, cố gắng cho tốt, thành tựu tương lai chưa hẳn đã thấp hơn Hàn Lâm viện. . .

    Trong ánh mắt Liễu Tông Khanh hiện ra một tia phức tạp, không nghĩ đến, ở trong mắt Liễu Công, Phương Hiếu Lễ được đánh giá cao đến thế. . . Nhưng hắn vui lòng phục tùng, nếu như có một ngày, hắn có thể viết ra bài thơ như « Giang Thành tử », có lẽ mới thật sự là xuất sư, nhưng ở trước đó, quân tử nói là làm, sau này hắn sẽ chỉ là tiên sinh của tư thục Danh Uyển.

    . . .

    - Hàn Sơn tam tử Liễu Tông Khanh thất bại, Phương Hiếu Lễ rất có khả năng sẽ là chướng ngại vật trên đường của ta, có lẽ phải nghĩ biện pháp diệt trừ hắn, đứng đầu tam học, không thể trưởng thành, chỉ cần không phải văn thánh, bán thánh ra tay, thì có biện pháp tru sát hắn, về phần võ thánh trong triều, bọn họ sẽ không ra tay trợ giúp văn nhân, đây là kiêu ngạo, cũng là nỗi thảm thương của loài người, quá mức tự tin, không hiểu đoàn kết. . .

    - Hả?

    Phương Hiếu Lễ bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt của hắn tùy ý chuyển động, nhưng vẻ hoang mang trong mắt càng nặng.

    - Một nháy mắt vừa nãy, hình như có yêu khí hiện ra, sao một chốc nữa, đã biến mất không còn thấy rồi?

    Ánh mắt của Phương Hiếu Lễ vô tình rơi vào trên thân của một con chuột đang chạy, cuối cùng thu hồi tầm mắt.

    - Có lẽ chính mình khẩn trương thái quá, Hạo Nhiên chi kiếm vừa mới tới tay, khó khống chế cũng không thể tránh được. . .

    Phương Hiếu Lễ cười nhạt một tiếng, những ngày tiếp theo, hắn đem tất cả tinh lực dấn vào 'Hạo Nhiên chi kiếm' và trên việc đọc sách.

    Hai ngày thời gian, hắn phát hiện, mặc dù có thể tùy ý sử dụng 'Hạo Nhiên chi kiếm', nhưng cần tiêu hao tinh khí thần, đồng thời, uy lực của 'Hạo Nhiên chi kiếm' và việc đọc sách của mình có mấy phần móc nối với nhau, đọc sách càng nhiều, thì đạo lý càng sâu sắc, đạo lý càng sâu sắc thì càng tiếp cận chân lý, chân lý tức là Hạo Nhiên, sách tức là kiếm!

    - Thánh Viện có thể cải biến hạo nhiên chính khí thành Hạo Nhiên chi kiếm, không biết chỗ đó đến tột cùng ở đâu? Nếu có cơ hội, nhất định phải đến đó quan sát một chuyến, có thể mở mang kiến thức một chút về thánh nhân cũng tốt. . .

    Hai ngày chưa ra khỏi cửa phòng, không biết là những cô học sinh phiền phức của mình có học tập cho giỏi hay không. Nghĩ đến đây, khóe miệng Phương Hiếu Lễ hơi hơi nhấc lên, trên mặt hiện ra một tia cười nhạt.

    Sau đó, Phương Hiếu Lễ dạo bước đi tới cửa, đẩy cửa gỗ. Thoáng chốc ánh nắng lan tràn tiến vào, trên mặt đất nhuộm một tầng vàng óng, rồi trong nháy mắt bò lên trên bàn ghế, chiếu rọi cả căn phòng.

    Hàng rào trúc ngoài phong cao chừng một thước, phía trên quấn đầy dây leo, màu xanh biếc tràn trề, chợt có mấy con bướm bay qua, đậu trên bông hoa, rồi lại nhẹ nhàng bay đi.

    Bây giờ là đầu mùa xuân, vạn vật sống lại, quả là thời tiết tốt!

    Phương Hiếu Lễ đi lại mấy chục bước, không thấy tiếng đọc sách, trong lòng cảm thấy nghi hoặc, thân hình lại lần nữa đi về phía trước, rất nhanh, hắn liền yên lòng.

    Bản thân những học sinh 'Không nên thân' kia cũng không đọc sách, nhưng cũng không có lười biếng, từng người ngồi thẳng trước bàn đọc sách.

    Ở trên bàn, bày ra mấy tờ giấy trắng, một nghiên mực, một cây bút lông. Mà trên bàn dài, Liễu Tông Khanh tự mình giảng dạy, nhất bút nhất hoạ, nắm chắc đúng chỗ, đem thần tủy, cảm giác, từng chỗ vạch ra sai lầm, từng học sinh, đều hết sức chuyên chú, nghiêm túc viết chữ.

    - Nguyên bản chỉ vì đối phương quá mức bảo thủ không chịu thay đổi nên mới đưa hắn vào Danh Uyển, nếu như vậy cũng tốt, những học sinh kia tính tình táo bạo, dễ dàng ảnh hưởng bởi ngoại giới, viết chữ dưỡng tính, rèn luyện tâm tính của các nàng cũng tốt ~

    Trong lòng Phương Hiếu Lễ nghĩ như thế, cũng không tiến lên quấy rầy, mà là một mình đi đến phòng bếp, lấy ra hai cái bánh màn thầu từ trong lồng hấp, gặm ăn, rồi uống một chén nước ấm, lúc này mới trở trở về gian phòng của mình.

    - Hả?

    Mới vừa đến bên ngoài, Phương Hiếu Lễ đã nghe được trong phòng có động tĩnh.

    - Có trộm sao? Nhưng trong phòng ta ngoại trừ sách vở làm gì có thứ khác. . .

    Phương Hiếu Lễ không chút nghĩ ngợi, trực tiếp đẩy cửa đi vào, một màn trước mắt để hắn há mồm trợn mắt.

    Một con chuột to béo bò trên bàn sách của Phương Hiếu Lễ, chỉ cần là sách vở bên trong tầm mắt của nó, đều bị khoét ra từng lỗ thủng.

    Dù là Phương Hiếu Lễ không thích biểu lộ ra mặt, giờ khắc này, sắc mặt hắn cũng đột nhiên trầm xuống!

    Những sách vở này làm bạn cùng hắn đã nhiều năm tháng, tâm sinh tình cảm, bây giờ từng quyển từng bản đều bị cắn rách, trong lòng của hắn kìm nén cơn giận, ngay lập tức nhận ra con chuột trên bàn chính là con chuột đã từng thấy ở Nguyệt lâu đài vài ngày trước.

    Cùng thời khắc đó, Hạo Nhiên chi kiếm ở chỗ mi tâm ngo ngoe muốn động.

    Cỏ cây thành tinh, động vật thành quái!

    - Quái chuột!

    Ánh mắt Phương Hiếu Lễ lạnh lẽo, thúc dục Hạo Nhiên chi kiếm.

    - Chít chít ~

    Chuột mập trợn mắt, trong ánh mắt hiện ra một tia sáng đỏ như máu, khiến Phương Hiếu Lễ thất thần trong nháy mắt, sau đó đánh về phía Phương Hiếu Lễ!



    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Góp ý
    Tuy thân là con người, lại vọng cầu thiên đạo, tất có tai họa bất ngờ, nhưng con người chúng ta vốn đi về phía trước, mặc dù đường xá nhiều kiếp nạn, nhưng bước chậm đi về phía trước, thì vẫn có ngày sẽ thành công. Nhân gian thương thiên, vốn không phân biệt, đạo bất đồng, lại có duyên.

  4. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    adbn,
  5. #8
    Ngày tham gia
    Apr 2014
    Đang ở
    Biên Hòa
    Bài viết
    12,416
    Xu
    4,004

    Mặc định


    Chương 7:: Làm nông
    Editor: 21302766



    Chương 7:: Làm nông

    Phương Hiếu Lễ bị con mắt màu đỏ của quái chuột nhìn chằm chằm, thoáng thất thần, mặc cho con chuột kia đánh tới, cũng không thấy có bất kỳ động tác gì.

    Cơn gió sào sạt thổi lên cửa sổ, trong phòng, dưới ánh nến, bóng đen của con quái chuột chiếu rọi trên vách tường càng lúc càng lớn hơn.

    - Phá ~!

    Đột nhiên, đôi mắt vốn còn đang thất thần của Phương Hiếu Lễ nở rộ ánh sáng vàng chói.

    Ánh sáng không mạnh, rất là yếu ớt, nhưng lại giữ vững bản tâm, đây là Phật môn Kim Cương Niệm Tượng, lấy hình bóng Kim Cương trấn áp tâm thần, bất động như núi, không động tâm vì ngoại vật.

    Hạo Nhiên khắc ma, Phật lực khắc yêu!

    Vào thời khắc đó, Phương Hiếu Lễ vươn một tay ra, muốn đập quái chuột xuống mặt đất.

    - Chít chít ~

    Quái chuột kêu to một tiếng, chân trước đan chéo, nhào tới bàn tay Phương Hiếu Lễ, dùng sức cào xé, bất quá khi nó nhìn thấy chỗ mi tâm của Phương Hiếu Lễ ngo ngoe muốn động 'Hạo Nhiên chi kiếm', bên trong ánh mắt hiện lên một tia sợ hãi, chạy trốn trước tiên.

    Cùng so sánh, mặc dù bản thân Phương Hiếu Lễ có tam học, nhưng uy lực chân chính cũng chỉ có nho học sinh ra 'Hạo Nhiên chi kiếm' mà thôi, còn lại đều là tự thân bảo vệ, dưỡng sinh, dưỡng tính, dưỡng khí, không có đủ lực công kích.

    Nhưng dù như thế, trong nháy mắt con quái chuột chạy trốn, Hạo Nhiên chi kiếm trực tiếp đánh trúng thân thể quái chuột, chỉ nghe một tiếng kêu 'Chít chít' thê lương, bóng dáng quái chuột đã trốn xa rồi.

    Dưới lần này, lòng bàn tay hắn tê rần, da thịt bị xé mở mấy lỗ lớn, máu tươi chảy ròng ròng, nhưng hắn hoàn toàn không để bụng, ánh mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ, đuổi theo phương hướng con quái chuột rời đi.

    Hạo Nhiên chi kiếm dựng trong mi tâm, không ngừng biến hóa phương hướng, đây đều là con đường mà quái chuột chạy trốn qua, mặc dù tốc độ Phương Hiếu Lễ không nhanh, nhưng không đến mức mất dấu nó.

    Huống chi thân thể con quái chuột trúng 'Hạo Nhiên chi kiếm', bị thương không nhẹ, không có lợi cho lặn lội đường xa.

    Dọc theo con đường này, Phương Hiếu Lễ cảm nhận được yêu khí trở nên nhạt dần, mà con đường mình đã đi qua, trên đất thỉnh thoảng có từng vết máu, còn chưa đông lại, đều là vừa mới để lại.

    Sắc trời dần tối, Phương Hiếu Lễ cảm giác có chút lực bất tòng tâm, có loại cảm giác mơ mơ màng màng, không biết đi thêm được mấy bước nữa, Phương Hiếu Lễ thực sự khó mà kiên trì nổi, lựa chọn một gốc cây rồi ngả đầu ngủ.

    Ngủ một giấc, tỉnh lại đã là ngày kế tiếp rồi, mặt trời đã mọc nhưng lại không nghe thấy tiếng gà gáy, hơn nữa thời tiết có chút oi bức, giống như là lúc nào cũng sắp mưa, khiến cho người ta ngột ngạt khó chịu.

    Phương Hiếu Lễ xoa xoa cặp mắt buồn ngủ mờ mịt, đột nhiên nhảy khỏi mặt đất, nhưng vẫn không ngăn nổi vẻ bối rối. Trong lòng hắn rất kinh ngạc, trong quá khứ dù đọc sách đến nửa đêm, vẻn vẹn chỉ ngủ hai canh giờ, ngày thứ hai tinh thần cũng vẫn phấn chấn như thường.

    Nhưng đêm qua đến cùng đã xảy ra chuyện gì, vì sao mình lại ngăn không nổi cơn buồn ngủ, mà con quái chuột kia trốn đến phương nào rồi?

    Phương Hiếu Lễ thôi động 'Hạo Nhiên chi kiếm' .

    Nhưng 'Hạo Nhiên chi kiếm' chỉ lơ lửng phía trên mi tâm, không nhúc nhích, yêu khí đi xa, càng không cảm giác được sự tồn tại của quái chuột, e rằng nó đã sớm bỏ chạy rồi.

    Phương Hiếu Lễ nhẹ nhàng thở dài, vẻn vẹn đối phó một con quái chuột, bản thân đã xuất hiện chuyện như vậy, như yêu quân đại thế đột kích, làm thế nào ngăn cản đây.

    Nghĩ đến đây, Phương Hiếu Lễ không khỏi đau cả đầu.

    Hôm nay còn có bài giảng, Phương Hiếu Lễ không nghĩ lâu, chuẩn bị rời đi.

    Bất quá ngay vào lúc này, khói bếp từ nơi xay bay tới, xen lẫn một mùi thơm phức, Phương Hiếu Lễ mở miệng, nổi lên cơn thèm ăn.

    - Hôm qua truy kích quái chuột, tiến vào núi lớn, nhưng không phát hiện chung quanh đây còn có nhà. . .

    Phương Hiếu Lễ cảm giác rất kỳ quái, nhưng vẫn đi về phía thôn xóm, nơi này chỉ không quá trăm người, bốn năm người thành một nhà, tổng cộng có hơn hai mươi hộ.

    Nữ đang nấu cơm, nam đang cày ruộng, chăm chỉ cần cù.

    Phương Hiếu Lễ phát hiện, những người đàn ông dưới ruộng, làn da ngăm đen, thân thể lại cực kì thoải mái, mỗi lần vung vẩy nông cụ, đều không cần tốn nhiều sức, thậm chí các loại ruộng ngũ cốc, vàng đến chói mắt, không có dấu vết bị côn trùng tàn phá.

    Phương Hiếu Lễ lấy làm kỳ.

    - Không biết bọn họ làm nông thế nào mà không có một chút côn trùng gây hại, nếu như tất cả nông phu của Khai Nguyên hoàng triều đều có bản lĩnh này, cho dù thuế má nặng thêm một chút, dân chúng cũng có thể an cư lạc nghiệp, bất luận một số vùng miền nghèo khổ ở biên cảnh, đều sẽ không xuất hiện vấn đề lương thực thiếu thốn. . .

    Nhiều năm qua, dù cho có nơi mưa thuận gió hoà, nhưng có càng nhiều địa phương lại phát sinh các loại thiên tai khô hạn, hồng thuỷ, một khi tao ngộ thiên tai, không chỉ nhà nông gặp nạn, dân chúng phổ thông ăn ở đều phải chịu ảnh hưởng, triều đình cần chẩn tai, quốc khố sẽ phải chi trả bạc lượng.

    Mà một màn trước mắt, vượt quá dự liệu của Phương Hiếu Lễ, nếu như kỹ thuật trồng trọt bực này có thể sử dụng rộng rãi, thì dù thiên tai xuất hiện, cũng có thể tránh khỏi tổn thất cực lớn.

    Phương Hiếu Lễ tiếp tục đi về phía thôn trang, một phụ nhân tiến lên đón, quần áo nội trợ, tóc được chải lên, thân thể hơi có vẻ đầy đặn, nhìn xem niên kỷ, có lẽ ngoài ba mươi, dưới gối có con cái, sinh hoạt mỹ mãn mới đúng. . .

    Phương Hiếu Lễ cũng chưa từng học thuật xem tướng, nhưng ở trong một số sách vở có nói lên tướng mạo, thể tướng, dựa vào mấy điểm này để phán đoán, thì được tám chín phần mười.

    Lão phụ cách Phương Hiếu Lễ càng ngày càng gần.

    Phương Hiếu Lễ vội vàng chắp tay thi lễ.

    - Phương sinh được khói bếp hấp dẫn đến đây, lại bị việc làm nông thu hút, không khỏi ngừng chân, không có ý quấy rầy, bây giờ xin cáo từ.

    - Thôn trang chúng ta hiếm có người qua tới, ít thấy có người đến đây, không ngại ở lại ăn một bữa cơm rồi đi?

    Phụ nhân mở miệng nói ra.

    Phương Hiếu Lễ nhìn chằm chằm phụ nhân, nhẹ gật đầu.

    - Đa tạ phu nhân thịnh tình mời, đã như vậy, Phương sinh không khách khí rồi, đa tạ phu nhân.

    Giọng nói của phụ nhân thành khẩn, trong lòng Phương Hiếu Lễ xác thực có ý ở lại, đến lúc thì lại hỏi ra chuyện làm nông, sau đó viết thành tấu chương, đệ trình lên trên là đủ rồi.

    Chuyện lợi mình lợi người như thế, tin tưởng triều đình sẽ thi hành rất nhanh thôi.

    Không bao lâu, Phương Hiếu Lễ đi vào trong nhà phụ nhân.

    Chỉ là căn nhà gỗ thông thường, chiếm diện tích ước chừng bốn mười mét vuông, không tính là nhà giàu. Bên ngoài có hàng rào bao quanh, bên trong trồng trọt các loại rau quả. Bên cạnh cửa nhà, một người đàn ông tuổi trung niên đang phụ trách đốn củi, ở xung quanh, đã có chồng củi cao hơn nửa mét.

    Lúc này, người đàn ông trung niên nhìn thấy Phương Hiếu Lễ đến đây, trên mặt lộ ra một vệt cười ngây ngô, chùi mồ hôi trên trán một cái, rồi nhẹ gật đầu với Phương Hiếu Lễ.

    - Mời vào bên trong ~

    Phụ nhân dùng tay ra dấu mời.

    Thân hình Phương Hiếu Lễ có chút dừng lại, trên mặt lộ ra vẻ mỉm cười, đi vào trong nhà.

    Trong phòng bày biện cực kì đơn giản, một cái bàn, bốn cái ghế, trên vách tường treo một miếng da hổ, có ba căn phòng, đều được vải xanh che lấp, một cô bé gái hoạt bát chạy ra từ trong phòng, hai bím tóc đuôi ngựa theo cô bé chạy lắc trái lắc phải, tại trên thân cô bé tràn ngập mùi vị ngây thơ của trẻ con.

    - Đại ca ca, huynh chơi với muội được không~

    Cô bé nắm lấy góc áo Phương Hiếu Lễ.

    - Được, chơi gì đây?

    - Chơi trò gia đình với muội được không?

    Cô bé mở miệng nói.

    Phương Hiếu Lễ còn chưa nói chuyện, phụ nhân ở một bên đã nói trước.

    - Linh nhi, tự chơi trước đi, đại ca ca ăn cơm xong rồi lại chơi với con...

    - Biết rồi mẹ.

    Cô bé nói xong, quay người trở lại căn phòng của mình.

    Phụ nhân mời Phương Hiếu Lễ ngồi xuống, chợt lại đi vào phòng bếp, không bao lâu, mấy bàn đồ ăn thơm phức xông vào mũi đã được bưng lên, đều là cơm canh đơn giản ngày thường, nhưng lại để cho người ta hết sức ngon miệng.

    Ngoài phòng, người trung niên trẻ con còn đang chẻ củi, trong phòng, cô bé không có chút động tĩnh nào.

    - Phương tiên sinh, mau ăn đi, không thì đồ ăn nguội mất...

    Phụ nhân nói.

    Phương Hiếu Lễ cầm đũa, kẹp lên một miếng thịt, nhìn xem bộ dáng mong đợi dạt dào của phụ nhân, mỉm cười, cũng không nhét thịt vào miệng, ngược lại hỏi.

    - Vất vả không?

    Phụ nhân sững sờ, chợt đáp.

    - không vất vả, thân làm mẹ, chăm sóc bọn họ là việc nên làm...

    Phương Hiếu Lễ buông đôi đũa trong tay xuống, bình tĩnh nói.

    - Giả làm người vất vả không?

    Vẻ mặt phụ nhân hơi đổi.

    - Ta vốn là người mà, Phương tiên sinh ngài nói chuyện thật kỳ quái.

    Phương Hiếu Lễ đứng lên, nhìn xem cảnh sắc, công việc nông canh ngoài cửa sổ, trong lòng tràn ngập ước mơ, nhưng mỗi chữ mỗi câu, lại đánh vỡ lẽ thông thường, ép thằng đến hiện thực.

    - Sinh hoạt, làm việc và nghỉ ngơi ở nơi đây, là một đất nước hoàn mỹ trong lòng ta, nam cày nữ dệt, đối xử bình đẳng, không có tôn ti, già trẻ có thứ tự, quốc gia phồn vinh hưng thịnh, nhưng lấy tình huống Khai Nguyên hoàng triều bây giờ, thế giới bồng lai tiên cảnh trong vòng hai mươi năm khó mà hoàn thành được, biên cảnh có Nam Man, trong nước lại có yêu ma quấy phá, nơi đây ở gần hoàng thành của Khai Nguyên hoàng triều, làm sao mà an bình đến thế...

    - Còn có, lần đầu tiên phu nhân gặp ta, nhưng lại gọi thẳng ta là Phương tiên sinh... Xin hỏi phu nhân, dáng vẻ của ta chỗ nào biểu hiện như một tiên sinh vậy?

    Từ khi bắt đầu bước vào thôn trang, Phương Hiếu Lễ tựa như là một người khách qua đường, cũng không biểu hiện ra thiên phú văn học, nhưng mà đối phương lại mở miệng gọi tiếng 'Tiên sinh', dù là Phương Hiếu Lễ sơ suất hơn nữa, cũng không thể bỏ qua một chi tiết như vậy.

    Lần này, Phương Hiếu Lễ biểu lộ lạnh lùng, thần sắc phụ nhân rốt cục cũng phát sinh biến hóa, ánh sáng trên mặt bà ta bắt đầu biến mất, thân hình không còn chậm chạp nữa, nhanh chóng cầm lấy đôi đũa từ trên bàn.

    Mũi nhọn cây đũa đột ngột lóng lánh tia sáng bạc, hóa thành mũi kim, bén nhọn vô cùng, đâm thẳng về phía con mắt của Phương Hiếu Lễ.

    Ánh bạc chói sáng con mắt, mũi kim lại như sao chổi, tốc độ cực nhanh, đạt tới cấp độ không thể tưởng tượng, nhưng Phương Hiếu Lễ dường như đã sớm chuẩn bị, một cây kiếm nhỏ màu trắng dựng trước thân phụ nhân, tiếng vang ông ông, khiến cho phụ nhân không dám tiến lên nửa phần.

    - Ở nơi núi sâu có mấy hộ gia đình, nếu ta không đoán sai, ngươi chính là con quái chuột kia biến thành ——

    Phương Hiếu Lễ dứt lời, một thanh Hạo Nhiên chi kiếm dài bằng ngón tay đã chui vào trong thân thể phụ nhân.

    Một tia khí đen từ trên thân thể phụ nhân tản ra, cơ thể bà ta nhanh chóng nhỏ lại, cuối cùng biến thành một con chuột to béo, ở chính giữa thân thể của nó, máu tươi ồ ạt chảy ra.

    - Phương Hiếu Lễ, ta không cam tâm. . . Vì sao. . . Vì sao ta lại chết trong tay của ngươi. . .

    Tiếng nói của con chuột mập dừng lại, cuối cùng nhịp tim dừng lại, rốt cuộc không phát ra được thanh âm nữa.

    Phương Hiếu Lễ nhắm hai mắt lại.

    - Ta nên tru sát ngươi trước rồi, chỉ là không đành lòng phá hư bồng lai tiên cảnh ngươi chế tạo trong lòng ta. . . Nhưng ngươi lại động sát cơ, chỉ có thể tru sát ngươi thôi. . .

    Trong phòng, giọng nói của cô bé vang lên.

    - Mẹ ơi, chơi với con. . .

    Cô bé trong phòng chạy ra, nhìn thấy cái xác trên đất, con ngươi trong nháy mắt nhuộm đỏ, thanh âm thê lương, để cho người ta thương hại, nhưng Phương Hiếu Lễ thôi động thanh kiếm, Hạo Nhiên chi kiếm trong nháy mắt chui vào mi tâm cô bé.

    Ngay sau đó, người đàn ông trung niên từ ngoài phòng vọt vào, ông ta cầm đầu búa trên tay, bổ về phía Phương Hiếu Lễ, nhưng thân thể của hắn còn chưa đến gần Phương Hiếu Lễ, thì đã bị Hạo Nhiên chi kiếm giết chết.

    Theo sát phía sau hắn, cả thôn trang hơn trăm gia đình toàn bộ phát động công kích về phía Phương Hiếu Lễ, nhưng đều bị Phương Hiếu Lễ đánh chết, máu tươi đầy đất.

    Oẹ ~!

    Giết sạch thôn trang, Phương Hiếu Lễ lại không nhịn được mà nôn mửa!




    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Góp ý
    Lần sửa cuối bởi 21302766, ngày 07-11-2017 lúc 02:33.
    Tuy thân là con người, lại vọng cầu thiên đạo, tất có tai họa bất ngờ, nhưng con người chúng ta vốn đi về phía trước, mặc dù đường xá nhiều kiếp nạn, nhưng bước chậm đi về phía trước, thì vẫn có ngày sẽ thành công. Nhân gian thương thiên, vốn không phân biệt, đạo bất đồng, lại có duyên.

  6. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    adbn,
  7. #9
    Ngày tham gia
    Dec 2019
    Bài viết
    2
    Xu
    0

    Mặc định Mình edit lại chương 7 nhé

    Chương 7: Làm nông .

    Phương Hiếu Lễ bị con mắt màu đỏ của quái chuột nhìn chằm chằm , thoáng thất thần , mặc cho con chuột kia đánh tới , cũng không thấy có bất kỳ động tác gì .

    Gió sào sạt thổi lên cửa sổ , trong phòng , dưới ánh nến , bóng đen của con quái chuột chiếu rọi trên vách tường càng lúc càng lớn .

    Phá !

    Đột nhiên , đôi mắt vốn còn đang thất thần của Phương Hiếu Lễ nở rộ kim quang .

    Ánh sáng không mạnh , rất là yếu ớt , nhưng lại giữ vững bản tâm , đây là Phật môn Kim Cương Niệm Tượng , lấy hình bóng Kim Cương trấn áp tâm thần , bất động như núi , không động tâm vì ngoại vật .

    Hạo Nhiên Khắc Ma , Phật lực Khắc Yêu !

    Vào thời khắc đó , Phương Hiếu Lễ vươn một tay ra , muốn đập quái chuột xuống mặt đất .

    Xèo xèo .

    Quái chuột kêu to một tiếng , chân trước đan chéo , nhào tới bàn tay Phương Hiếu Lễ , dùng sức cào xé , bất quá khi nó nhìn thấy Hạo Nhiên Chi Kiếm ở mi tâm của Phương Hiếu Lễ rục rịch muốn động , trong ánh mắt hiện lên một tia sợ hãi , chạy trốn trước tiên .

    So sánh với nhau , mặc dù bản thân Phương Hiếu Lễ có tam học , nhưng uy lực chân chính cũng chỉ có Hạo Nhiên Chi Kiếm của nho học sinh mà thôi , còn lại đều là tự thân bảo vệ , dưỡng sinh , dưỡng tính , dưỡng khí , không có đủ lực công kích .

    Nhưng dù như thế , trong nháy mắt con quái chuột chạy trốn , Hạo Nhiên chi kiếm trực tiếp đánh trúng thân thể quái chuột , chỉ nghe một tiếng kêu chít chít thê lương , bóng dáng quái chuột đã trốn xa rồi .

    Dưới lần này , lòng bàn tay hắn tê rần , da thịt bị xé mở mấy lỗ lớn , máu tươi chảy ròng ròng , nhưng hắn hoàn toàn không để bụng , ánh mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ , đuổi theo con chuột quái dị rời đi .

    Hạo Nhiên chi kiếm dựng trong mi tâm , không ngừng biến hoá phương hướng , đây đều là con đường mà quái chuột chạy trốn qua , mặc dù tốc độ Phương Hiếu Lễ không nhanh , nhưng không đến mức mất dấu nó .

    Huống chi chuột thân thể trúng Hạo Nhiên Chi Kiếm , bị thương không nhẹ , không có lợi cho lặn lội đường xa .

    Dọc theo con đường này , Phương Hiếu Lễ cảm nhận được yêu khí trở nên nhạt dần , mà con đường mình đã đi qua , trên đất thỉnh thoảng có từng vết máu , còn chưa đông lại , đều là vừa mới để lại .

    Sắc trời dần tối , Phương Hiếu Lễ cảm giác có chút lực bất tòng tâm , có loại cảm giác mơ mơ màng màng , không biết đi thêm được mấy bước nữa , Phương Hiếu Lễ thực sự khó mà kiên trì nổi , lựa chọn một gốc cây rồi ngả đầu ngủ .

    Ngủ một giấc , tỉnh lại đã là ngày kế tiếp rồi , mặt trời đã mọc nhưng lại không nghe thấy tiếng gà gáy , hơn nữa thời tiết có chút xóc bức , giống như là lúc nào cũng sắp mưa , khiến cho người ta ngột ngạt khó chịu .

    Phương Hiếu Lễ xoa xoa cặp mắt buồn ngủ mờ mịt , đột nhiên nhảy khỏi mặt đất , nhưng vẫn không ngăn nổi vẻ bối rối . Trong lòng hắn rất kinh ngạc , trong quá khứ dù đọc sách đến nửa đêm , vẻn vẹn chỉ ngủ hai canh giờ , ngày thứ hai tinh thần vẫn phấn chấn như thường .

    Nhưng đêm qua đến cùng đã xảy ra chuyện gì , vì sao mình lại ngăn không nổi cơn buồn ngủ , mà con quái chuột kia trốn đến phương nào rồi ?

    Phương Hiếu Lễ thôi động Hạo Nhiên Chi Kiếm .

    Nhưng Hạo Nhiên chi kiếm chỉ lơ lửng phía trên mi tâm , không nhúc nhích , yêu khí đi xa , càng không cảm giác được sự tồn tại của quái chuột , e rằng nó đã sớm bỏ chạy rồi .

    Phương Hiếu Lễ nhẹ nhàng thở dài , vẻn vẹn đối phó một con quái chuột , bản thân đã xuất hiện chuyện như vậy , nếu yêu quân đại thế đột kích , làm sao ngăn cản đây .

    Nghĩ tới đây , Phương Hiếu Lễ không khỏi đau đầu .

    Hôm nay còn có bài giảng , Phương Hiếu Lễ không nghĩ lâu , chuẩn bị rời đi .

    Bất quá ngay vào lúc này , khói bếp từ nơi cối xay bay tới , xen lẫn một mùi thơm phức , Phương Hiếu Lễ mở miệng , nổi lên cơn thèm ăn .

    Hôm qua truy kích Quái Thử , tiến vào núi lớn , nhưng không phát hiện chung quanh đây còn có nhà .

    Phương Hiếu Lễ cảm giác rất kỳ quái , nhưng vẫn đi về phía thôn xóm , nơi này chỉ có không quá trăm người , bốn năm người thành một nhà , tổng cộng có hơn hai mươi hộ .

    Nữ đang nấu cơm , nam đang cày ruộng , chăm chỉ cần cù .

    Phương Hiếu Lễ phát hiện , những nam nhân dưới ruộng , làn da ngăm đen , thân thể lại cực kì thoải mái , mỗi lần vung vẩy nông cụ , đều không cần tốn nhiều sức , thậm chí các loại ruộng ngũ cốc , vàng đến chói mắt , không có dấu vết bị côn trùng tàn phá .

    Phương Hiếu Lễ lấy làm kỳ .

    Không biết bọn họ làm nông dân thế nào mà không có một chút sâu gây hại , nếu tất cả nông phu của Khai Nguyên hoàng triều đều có bản lĩnh này , cho dù thuế má nặng thêm một chút , dân chúng cũng có thể an cư lạc nghiệp , bất luận một số vùng miền nghèo khổ ở biên cảnh , đều sẽ không xuất hiện vấn đề lương thực thiếu thốn .

    Nhiều năm qua , cho dù có nơi mưa thuận gió hoà , nhưng có càng nhiều địa phương lại phát sinh các loại thiên tai khô hạn , hồng thuỷ , một khi tao ngộ thiên tai , không chỉ nhà nông gặp nạn , ăn ở của dân chúng bình thường đều chịu ảnh hưởng , triều đình cần chẩn tai , quốc khố sẽ phải chi trả bạc lượng .

    Mà một màn trước mắt , vượt quá dự liệu của Phương Hiếu Lễ , nếu kỹ thuật trồng trọt bậc này có thể sử dụng rộng rãi , cho dù thiên tai xuất hiện , cũng có thể tránh khỏi tổn thất cực lớn .

    Phương Hiếu Lễ tiếp tục đi về phía thôn trang , một phụ nhân tiến lên đón , quần áo nội trợ , tóc được chải lên , thân thể hơi có vẻ đầy đặn , nhìn niên kỷ , có lẽ ngoài ba mươi , dưới gối có con cái , sinh hoạt mỹ mãn mới đúng .

    Phương Hiếu Lễ cũng chưa từng học thuật xem tướng , nhưng ở trong một ít sách vở có nói lên tướng mạo , thể tướng , dựa vào mấy điểm này để phán đoán , thì được tám chín phần mười .

    Lão phụ cách Phương Hiếu Lễ càng ngày càng gần .

    Phương Hiếu Lễ vội vàng chắp tay thi lễ .

    Phương Sinh bị khói bếp hấp dẫn đến đây , lại bị việc làm nông thu hút , không khỏi ngừng chân , không có ý quấy rầy , bây giờ xin cáo từ .

    Thôn trang chúng ta hiếm có người tới , ít thấy có người đến đây , không ngại ở lại ăn một bữa cơm chứ ?

    Người phụ nữ mở miệng nói .

    Phương Hiếu Lễ nhìn chằm chằm phụ nhân , gật gật đầu .

    Đa tạ phu nhân thịnh tình mời , một khi đã như vậy , Phương Sinh không khách khí , đa tạ phu nhân .

    Giọng nói của phụ nhân thành khẩn , trong lòng Phương Hiếu Lễ xác thực có ý ở lại , đến lúc đó lại hỏi ra chuyện làm nông , sau đó viết thành tấu chương , đệ trình lên là đủ rồi .

    Chuyện lợi mình lợi người như thế , tin tưởng triều đình sẽ chấp hành rất nhanh .

    Không bao lâu , Phương Hiếu Lễ đi vào trong nhà phụ nhân .

    Chỉ là căn nhà gỗ bình thường , chiếm diện tích ước chừng bốn mươi mét vuông , không tính là nhà giàu . Bên ngoài có hàng rào bao quanh , bên trong trồng các loại rau quả . Bên cạnh cửa nhà , một người đàn ông tuổi trung niên đang phụ trách đốn củi , ở xung quanh , đã có chồng củi cao hơn nửa mét .

    Lúc này , người đàn ông trung niên nhìn thấy Phương Hiếu Lễ tiến đến , trên mặt lộ ra một nụ cười ngây ngô , chùi mồ hôi trên trán , rồi gật gật đầu với Phương Hiếu Lễ .

    Mời vào bên trong .

    Phụ nhân dùng tay ra dấu mời .

    Thân hình Phương Hiếu Lễ hơi dừng lại , trên mặt lộ ra vẻ mỉm cười , đi vào trong nhà .

    Trong phòng bày biện cực kì đơn giản , một cái bàn , bốn cái ghế , trên vách tường treo một miếng da hổ , có ba căn phòng , đều bị vải xanh che lấp , một cô gái hoạt bát chạy ra từ trong phòng , hai bím tóc đuôi ngựa theo cô bé chạy lắc trái lắc phải , ở trên thân cô bé tràn ngập mùi vị trẻ con .

    Đại ca ca , huynh chơi với muội được không ?

    Cô bé nắm lấy góc áo Phương Hiếu Lễ .

    Được , chơi cái gì thế ?

    Chơi trò gia đình với em gái được không ?

    Cô bé mở miệng nói .

    Phương Hiếu Lễ còn chưa nói chuyện , phụ nhân ở một bên đã nói trước .

    Linh Nhi , tự chơi trước đi , đại ca ca ăn cơm xong rồi lại chơi với con .

    Biết rồi mẹ .

    Cô bé nói xong , quay người trở lại gian phòng của mình .

    Phụ nhân mời Phương Hiếu Lễ ngồi xuống , chợt lại đi vào phòng bếp , không bao lâu , mấy bàn thức ăn thơm phức xông vào mũi đã được bưng lên , đều là cơm canh đơn giản , nhưng lại để cho người ta hết sức ngon miệng .

    Ngoài phòng , người trung niên trẻ con còn đang chẻ củi , trong phòng , cô bé không có chút động tĩnh nào .

    Phương tiên sinh , mau ăn đi , nếu không đồ ăn nguội mất .

    Người phụ nữ nói .

    Phương Hiếu Lễ cầm đũa , gắp lên một miếng thịt , nhìn bộ dáng mong đợi dạt dào của phụ nhân , khẽ mỉm cười , cũng không nhét thịt vào miệng , ngược lại hỏi .

    Khổ cực chưa ?

    Phụ nhân sửng sốt , chợt đáp .

    Không vất vả , thân là mẹ , chăm sóc bọn họ là việc nên làm .

    Phương Hiếu Lễ buông đôi đũa trong tay xuống , bình tĩnh nói .

    Giả làm người vất vả sao ?

    Vẻ mặt phụ nhân hơi đổi .

    Tôi vốn là người mà , Phương tiên sinh ngài nói chuyện thật kỳ quái .

    Phương Hiếu Lễ đứng lên , nhìn cảnh sắc , công việc nông canh ngoài cửa sổ , trong lòng tràn đầy ước mơ , nhưng từng chữ từng câu , lại đánh vỡ lẽ thường , ép người đến hiện thực .

    Cuộc sống , làm việc và nghỉ ngơi ở nơi đây , là một đất nước hoàn mỹ trong lòng ta , nam cày nữ dệt , đối xử bình đẳng , không có tôn ti , già trẻ có thứ tự , quốc gia phồn vinh hưng thịnh , nhưng lấy tình huống bây giờ của Khai Nguyên hoàng triều , thế giới bồng lai tiên cảnh trong vòng hai mươi năm khó mà hoàn thành được , biên cảnh có Nam Man , trong nước lại có yêu ma quấy phá , nơi đây ở gần hoàng thành của Khai Nguyên hoàng triều , làm sao mà an bình đến thế .

    Còn nữa , lần đầu tiên phu nhân gặp ta , còn gọi thẳng ta là Phương tiên sinh . Xin hỏi phu nhân , dáng vẻ của ta chỗ nào biểu hiện như một tiên sinh ?

    Từ khi bắt đầu bước vào thôn trang , Phương Hiếu Lễ tựa như là một người khách qua đường , cũng không biểu hiện ra thiên phú văn học , nhưng mà đối phương lại mở miệng gọi một tiếng Tiên sinh , dù là Phương Hiếu Lễ có sơ suất hơn nữa , cũng không thể bỏ qua một chi tiết như vậy .

    Lần này , Phương Hiếu Lễ biểu lộ lạnh lùng , thần sắc phụ nhân rốt cục cũng phát sinh biến hoá , ánh sáng trên mặt bà ta bắt đầu biến mất , thân hình không còn chậm chạp nữa , nhanh chóng cầm lấy đôi đũa từ trên bàn .

    Mũi nhọn của chiếc đũa đột ngột lóng lánh tia sáng bạc , hoá thành mũi kim , bén nhọn vô cùng , đâm thẳng về phía con mắt của Phương Hiếu Lễ .

    Ánh sáng bạc chói mắt , mũi kim lại như sao chổi , tốc độ cực nhanh , đạt tới cấp độ không thể tưởng tượng , nhưng Phương Hiếu Lễ dường như đã sớm chuẩn bị , một thanh kiếm nhỏ màu trắng dựng thẳng trước người phụ nhân , tiếng vang ong ong , khiến cho phụ nhân không dám tiến lên nửa phần .

    Ở sâu trong núi có mấy hộ gia đình , nếu ta đoán không sai , ngươi chính là con quái chuột kia biến thành .

    Phương Hiếu Lễ dứt lời , một thanh Hạo Nhiên Chi Kiếm dài bằng ngón tay đã chui vào trong thân thể phụ nhân .

    Một tia khí đen từ trên thân thể phụ nhân tản ra , cơ thể bà ta nhanh chóng nhỏ lại , cuối cùng biến thành một con chuột lớn , ở chính giữa thân thể của nó , máu tươi ồ ồ chảy ra .

    Phương Hiếu Lễ , ta không cam tâm . Vì sao . Vì sao ta lại chết trong tay ngươi .

    Tiếng nói của chuột mập dừng lại , cuối cùng nhịp tim dừng lại , rốt cuộc không phát ra được thanh âm nữa .

    Phương Hiếu Lễ nhắm hai mắt lại .

    Ta nên tru sát ngươi trước , chỉ là không đành lòng phá hư Bồng Lai Tiên Cảnh , ngươi chế tạo ở trong lòng ta . Nhưng ngươi lại động sát cơ , chỉ có thể tru sát ngươi mà thôi .

    Trong phòng , giọng nói của cô gái vang lên .

    Mẹ ơi , chơi với con thôi .

    Nữ hài từ trong phòng chạy ra , nhìn thấy cái xác trên mặt đất , đồng tử lập tức nhuộm đỏ , thanh âm thê lương , làm cho người ta thương hại , nhưng Phương Hiếu Lễ thúc dục thanh kiếm , Hạo Nhiên Chi Kiếm trong nháy mắt chui vào mi tâm nữ hài .

    Ngay sau đó , người đàn ông trung niên từ ngoài phòng vọt vào , hắn cầm búa trên tay bổ về phía Phương Hiếu Lễ , nhưng thân thể của hắn còn chưa tới gần Phương Hiếu Lễ , đã bị Hạo Nhiên Chi Kiếm giết chết .

    Theo sát phía sau hắn , hơn trăm gia đình trong thôn trang toàn bộ phát động công kích về phía Phương Hiếu Lễ , nhưng đều bị Phương Hiếu Lễ đánh chết , máu tươi đầy đất .

    Xoạt !

    Giết sạch thôn trang , Phương Hiếu Lễ lại không nhịn được nôn mửa !

    ---QC---


Trang 2 của 2 Đầu tiênĐầu tiên 12

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status