TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 1 của 20 12311 ... CuốiCuối
Kết quả 1 đến 5 của 97

Chủ đề: Kỵ Sĩ & Ma Thuật - Knight's & Magic

  1. #1
    Ngày tham gia
    Oct 2011
    Bài viết
    16,395
    Xu
    340

    Mặc định Kỵ Sĩ & Ma Thuật - Knight's & Magic

    Kỵ Sĩ & Ma Thuật - Knight's & Magic

    Link bản tiếng Anh: http://skythewood.blogspot.sg/p/blog-page.html
    Giới thiệu:
    Một otaku nghiện các mô hình đầu thai sống lại vào một thế giới khác trở thành Ernesti Echevalier (Eru). Trong thế giới này, tồn tại các vũ khí hình người khổng lồ được gọi là Hình Bóng Kỵ Sĩ - Silhouette Knight. Với giấc mơ làm phi công robot, Eru, cùng với bạn bè thời thơ ấu của mình Archid Walter và Adeltrud Walter cùng nhau nhắm tới mục tiêu là trở thành Kỵ Sĩ Điều Khiển- Knight Runner, phi công của Hình Bóng Kỵ Sĩ - Silhouette Knight.
    Bộ này mình cũng làm bên Tedo, nhưng giờ bên đó edit đi làm nghỉ rồi, thế nên giờ mình sang đây post bài.
    Bộ này cũng ra anime và mangan rồi nhưng do có lẽ mình đọc LN trước rồi nên mình thấy đọc không hay bằng đọc LN. Nhất là phần anime cắt quá nhiều.
    Về tiến độ thì trước khi post xong các chưa dự phòng thì bình thường, nhưng khi hết chương dự phòng chắc tầm 1-3 tuần mới ra một chương.
    Vì bên Tedo cũng là bản trans của mình và bên đó dừng rồi nên mình post chắc không sao.
    Tiếp vì phần mình post là bản trans chưa có edit nên không biết có trau chuốt không, vì mình lười kiểm duyệt lại với đang tập trung các chương kế tiếp với mình thấy đọc cũng tạm được nên không sửa post luôn, tất nhiên đây chỉ là bản trans chưa edit.
    Anh em ai có xem nhớ thanks với bình luận để mình có thể sống ảo mà làm tiếp.
    Lần sửa cuối bởi Hoàng Luân, ngày 04-10-2017 lúc 11:28.
    ---QC---


  2. Bài viết được 13 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    fishscreen,haimuoi,langbavibo,langtu6389,Mekanix,ngoctrung252,QuangAnh29,quangheo,thunreigu,thuongdadh,tobano,uhmthiyeune,why03you,
  3. #2
    Ngày tham gia
    Oct 2011
    Bài viết
    16,395
    Xu
    340

    Mặc định

    Kỵ Sĩ & Ma Thuật - Knight's & Magic

    Vol 1 - Prologue




    Bây giờ đã là buổi tối là lúc mặt trời còn sang chói ở chân trời, lúc này từng khoảng bóng tối kéo dài đang ngày càng mở rộng trên khắp lãnh thổ. Các con đường đã được hấp thụ rất nhiều nhiệt năng trong ngày, nhưng bây giờ nó đã trả lại vào không khí tại thời điểm này. Vào lúc này sẽ là một đêm ngủ ấm áp thoải mái.

    Đây là thành phố K quận K, một nơi về phong cảnh mà nói rất là bình thường.

    Nhà ga thành phố được bao quanh bởi các tòa nhà cao tầng, mỗi tòa nhà dễ dàng chứa vô số công ty. ‘K Softworks’ , một công ty phần mềm cỡ trung bình, nằm ở tầng 4 tòa nhà.
    Tại đây văn phòng có máy lạnh điều hòa, một vài người đàn ông nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính của họ.

    “Chúng ta chỉ còn 3 ngày để hoàn thành nó…”

    Một người đàn ông ngồi ở cuối văn phòng lẩm bẩm với ti tí niềm thất vọng. Anh ta hiện tại đang đấu tranh với quả bom kêu tích tắc sắp nổ, cũng được biết đến như tiếng báo hạn chót cuối cùng. Do nền kinh tế của quốc gia đã suy thoái, nhóm nhân viên bán hàng lo lắng, bất đắc dĩ chấp nhận hợp đồng, mặc dù bị đòi hỏi yêu cầu quá mức vô lý. Mặc dù trong thời gian lập kế hoạch, dự án được quản lý bởi anh ta nên rất có ít lỗi. Lần lượt thất bại đã làm cho điều đó trở nên nguy hiểm hơn; Tình thế nguy cấp có được miêu tả bằng 2 chữ “địa ngục”. Và thập chí có nhiều vấn đề còn quan trọng hơn cả lợi nhuận.

    “Nakai chủ nhiệm, Sato gục xuống. Anh ấy không có phản ứng gì ngay cả khi chúng tôi tạc nước vào anh ấy!”

    “Nakai chủ nhiệm, chúng tôi sẽ không làm nó vào lúc này nếu chúng tôi không hoàn thành đoạn mã hóa này vào ngày hôm nay.”

    “…Nakai-san, Takeda trên bàn có thư xin từ chức….”

    “A --- Chó chết! Làm sao chúng ta có thể làm kịp thời hạn với những thứ này ?”

    Người đàn ông này quay trở lại cái góc của mình, Nakai chủ nhiệm, cuối cùng đã bị gục ngã. Anh ta ôm lấy đầu của mình và nằm nghỉ trên bàn.

    Không có bất cứ thời gian nào để lãng phí, nhưng anh ta biết nhiệm vụ này là bất khả thi nếu thiếu nhân lực… Hạn chót đã thấy lờ mờ tới, nhưng không có bất cứ giải pháp rõ ràng nào cả, đẩy anh ta vào điểm tinh thần bị phá vỡ biên giới.

    “Nakai-san”

    “Nó là cái gì bây giờ!?”

    Anh ta nâng đầu lên sau khi nghe có ai đó kêu anh ta, và khi anh ta mở mắt ra một người đàn ông mỉm cười nhẹ nhàng xuất hiện.

    “Tôi đã hoàn thành công việc của phía mình, và tôi sẵn sàng giúp đỡ anh”

    “Oh….Kurata….Cậu thật sự muốn vào tiếp sức giúp đỡ chúng tôi?”

    Sự đau đớn trên mặt của Nakai đã bị quét sạch, giống như một người đàn ông nhìn thấy ánh sáng trong bóng tối bao trùm tuyệt vọng.

    “Tôi đã xem qua thông số kỹ thuật qua sổ tay và tôi đã nhận rõ ra nguyên nhân chính của tình trạng này. Có thể để tôi làm quản lý cho sự tiến bộ của công việc không?”

    “Dĩ…dĩ nhiên rồi, tôi có cung cấp cho anh mật khẩu của tôi, anh có thể lật xem danh mục quản lý. Làm ơn hãy giúp tôi đảm bảo các bộ phận đều làm tốt.”

    “À, Nakai-san, tôi không thể quản lý hết tất cả chúng…Ưm, các phân đoạn mã sẽ được giữ lại theo tiến độ thực hiện, hãy để tôi giải quyết việc này…”

    Người đàn ông đang nói với Nakai là Kurata Tsubasa, ngồi vào chiếc ghế được chuẩn bị cho Nakai và bắt đầu làm việc ngay lập tức. Anh ta bắt đầu gõ mã lệnh vào chương trình soạn thảo của mình, tất cả các việc đó trong khi đọc bản báo cáo tiến độ và sổ tay bản liệt kê. Dừng như rất quen thuộc việc này, anh ta bắt đầu chỉ dẫn các đồng nghiệp xung quanh vào công việc của mình.

    “Hãy đảm bảo máy chạy thử nghiệm hoạt động, nhân viên kiểm tra phân tích, nắm chắc cơ hội mà nghỉ ngơi. Erm, chúng ta sẽ bắt đầu thử nghiệm chuyên sâu sau 12 giờ. Đoạn mã lệnh này….Tatsu-san, có thể hoàn thành nó trong 2 modules không? Vâng tôi sẽ hoàn thành nó trong 10 giờ. Kiba, có một vài chi tiết kỳ lạ trong sổ tay bản liệt kê, làm ơn hãy sửa chúng và lại tiếp tục thử nghiệm nó.”

    Anh ta đã 28 tuổi đầu, và được coi là một phần của thành phần trẻ tuổi làm việc ở nơi này, nhưng không ai nghi ngờ về chỉ thị của anh ta. Điều này là do hồ sơ theo dõi của công ty điều tra ra. Trong lúc anh ta bắt đầu làm việc ở đây, anh ta thường cung cấp cảm hứng cho những đồng nghiệp nửa chết trong lúc làm việc. Bây giờ anh ta đáng lẽ ra là anh ta đã nhìn ra điểm kết của công việc này trong tầm mắt. Con người là sinh vật thực tế, nếu họ nhìn thấy điểm cuối họ vẫn có thể chịu đựng nó mà không có vẫn đề.

    “Được rồi, chúng ta nên làm việc. Tôi sẽ bắt đầu viết mã.”

    “Nè, Kurata, cậu không sao chứ? 10 modules…. Đó không phải là chuyện đùa đâu.”

    “Nakai-san, anh đã quên? Nghề nghiệp thực sự của tôi là một lập trình viên.”

    Với con mắt nửa híp, một nụ cười không hề sợ hãi xuất hiện trên khuôn mặt hiền lành của Kurata. Anh ta bắt đầu đặt ngón tay của mình lên bàn phím, và tất cả mười ngón tay bắt đầu nhảy múa với tốt độ khủng khiếp. Anh ta gõ một mã lệnh trình tự riêng đã được trên màn hình máy tính của anh ta, tiến trình dữ liệu nhanh như nước chảy. Người đàn ông trưởng thành ngồi đối diện anh, Tatsu, bắt đầu tập trong vào công việc của mình trong lúc anh ta nghe thấy những âm thanh gõ “lạch tạch” tuyệt vời.

    “Theo như dự kiến của “Điểm phòng thủ cuối cùng” cho công ty, anh ta có thể xử lý được tất cả rắc rối của các trường hợp xảy ra thì …. Tôi có thể theo kịp tiến độ.”

    Mọi người đặt hết tâm huyết vào công việc của họ, và trong trận chiến này tiến độ chậm chạp được cải thiện đột ngột.
    ----------------------------------------
    Các đài phát thanh bắt đầu loan báo thời gian. Đồng hồ treo trên tường chỉ ra cho thấy bây giờ là 5:15pm – thời gian tan ca công việc. Theo chính sách của công ty, giờ làm việc đã kết thúc, nhưng Kurata chỉ đơn giản vươn tay và xoay vai mệt mỏi của mình.

    Anh ta đã cố gắng cứu chữa trường hợp này trong vòng 3 ngày. Ngày hôm nay là thời hạn cuối cùng, nhưng bầu không khí đã không còn tuyệt vọng như ba ngày trước đó. Công việc mà mọi người được cho là đã không còn hy vọng hoàn thành, nhưng nó đã được giải quyết dưới bàn tay chuyên nghiệp của anh ta.

    Nhờ vào việc anh hoàn thành phần đoạn chương trình trong một ngày, và các thành viên khác trong đội đều làm việc ngày đêm không ngủ, họ quản lý thời gian vừa đủ để kết thúc hoàn thành sản phẩm trước khi đến hạn chót. Mặc dù Kurata đã hoàn thành một lượng rất nhiều công việc trong một khoảng thời gian ngắn, anh ta đã hoàn thành từng phân đoạn một cách hoàn mỹ, thật là một tài năng kỳ diệu vượt xa tầm hiểu biết. Đáng buồn là, kỹ năng của anh ấy quá xuất sắc bởi vì anh ta luôn gặp phải các vấn đề rắc rối này khác được giao cho chính bản thân mình.

    Sau một loạt thời gian dài chiến đấu, các lon cà phê và nước uống tăng lực được xếp đống như các bia mộ lên trên bàn của anh ta. Nhìn phía bên cạnh mình, anh ta có thể trông thấy các chiến sĩ (nhà phân tích thử nghiệm) mỉm cười một cách thanh thản, nằm sụp xuống trên giường được tạo thành từ chiếc ghế của chính mình. Kurata đã giảm giờ ngủ của mình đến mức ít nhất, và anh ta cũng cảm thấy rằng giờ là lúc nghỉ ngơi rồi.

    “Được rồi, khách hàng đã chấp nhận sản phẩm của chúng ta! Chúng ta đã hoàn thành! Tin tức này thật là tuyệt vời cho mọi người, bây giờ chúng ta có thể yên tâm ngủ, nghỉ ngơi!”

    Kurata tỉnh hẳn khỏi cơn ngái ngủ và nhìn thấy đang hưng phấn bày ta tư thế chiến thắng Nakai. Anh ta nghĩ mình nên về nhà ngủ một giấc, nhưng quyết định chợp mắt một lúc đã. Vào lúc anh ta thức dậy để về nhà, thì lúc này đã đến giờ của chuyến tàu cuối cùng rồi.

    Vài ngày này sau cuộc hạn chót thời gian, ngày cuối tháng đá tới. Khi nói về cuối tháng, trong tâm trí của người lớn, những người đang đi làm thì họ chỉ nghĩ đến một điều duy nhất – lãnh lương.

    Kurata tắt máy tính và soạn sửa chuẩn bị về nhà gấp. Anh ta đi không phải một mình, các đồng nghiệp của anh cũng bắt đầu rời khỏi. Theo xu hướng chung, công ty phải giảm giờ làm của nhân viên văn phòng. Công ty có bổn phận thu xếp cho nhân viên về đúng giờ, đặc biệt là trong ngày lãnh lương. Mặc dù nó là bổn phận, nhưng nó có thể bị bỏ qua trong những lúc sôi nổi căng thẳng. Nhưng so với kinh nghiệm kinh khủng trải qua trong thời gian vài ngày vừa qua, nó đã trở nên thoải mái hơn nhiều.

    Hôm nay là ngày thứ 6 vui vẻ. Một số đã vội vàng đi gặp mọi người trong gia đình mình, những người khác thì đi tụ hợp với bạn bè của mình, chuẩn bị tiêu xài thoải mái. Có người lại chỉ muốn nghỉ ngơi tại nhà của mình. Mọi người đều khác nhau, nhưng kỳ nhận lượng trùng với ngày cuối tuần, luôn luôn là niềm vui của tất cả mọi người.

    Kurata cũng vậy. Vài đồng nghiệp đã cùng trải qua cuộc hành trình tử thần tụ tập lại ở trước anh.

    “Kurata, có muốn đi uống một chút không ? Cậu là người trợ giúp lớn lao nhất, đối với tôi.”

    Nakai làm động tác uống rượu, và một vài người khác cùng làm việc dự án như Tatsu và Kiba đang đứng phía sau anh ta. Kurata định tham gia cùng họ, nhưng anh nhớ tới lịch trình của mình và trở nên do dự.

    “A --- xin lỗi Nakai-san, tôi có một cuộc hẹn, hãy để vào dịp khác nhe.”

    “Nakai-san, ngày hôm nay là ngày, ngày yêu thích của Kurata…”

    “Ồ….vậy. Không thể làm gì hơn, không thể khác hơn là vào dịp khác”

    “Được rồi”

    Kutara nhìn mọi người rời đi trước khi đi tới điểm đến của mình Trẻ tuổi và tài năng, người được xem là "Phòng tuyến cuối cùng", điểm tựa của mọi người trong công ty, anh có 1 sở thích độc đáo mà ai cũng biết.

    Vào ngày cuối tuần, các con phố tràn ngập không khí nóng ẩm của mùa hè và nhân viên tan sở. Đường ra ga kẹt cứng.

    “Nhận! Lương! Tăng! Ca!!”

    Kurata hét lớn to trước máy ATM. Nếu anh ta làm điều này trước quầy Ngân hàng chắc hẳn sẽ bị báo cảnh sát vì hành động này rất khả nghi.


    Cảm xúc dâng trào từ những con số lạnh lẽo hiển thị trên màn hình máy ATM. Đây cũng là cách giải thỏa căng thẳng của anh sau thời gian làm việc luôn trong tình trạng báo động và nguy hiểm, nhưng những cố gắng của anh đã được đền đám xứng đáng bằng tiền lương tăng ca và số tiền tiết kiệm được tăng lên đều đặn.

    Không thể ngừng mỉm cười, Kurata rút tiền mặt và nhanh chóng hướng tới nơi mà mình muốn đi. Anh ta đi không có một tia ngập ngừng, chúng tỏ anh ta đã đi con đường này rất nhiều lần. Một tòa nhà cao tầng xuất hiện ngay trước mặt anh. Đó là một trung tâm cửa hàng điện tử lớn. Ngay trên tầng 3 là một gian hàng đồ chơi to đồ sộ - đó là mục tiêu của anh ấy.
    ------------------------------------------

    Một vài giờ sau, một người đàn ông bên trái gian hàng đồ chơi đối với cửa hàng đã đóng cửa trò chơi âm nhạc ở phía sau.

    “Đúng như dự kiến, vừa kịp đợt giảm giá cuối tháng. Tuyệt thật!”

    Người đàn ông 2 tay cầm 2 túi đồ đầy, bọc 2 lớp để tránh rách. Ba lô của anh ta cũng căng phồng lên hình dạng lạ thường. Túi của anh ấy đã được lắp đầy bởi các mô hình nhựa. Anh ấy là “người nghiện mô hình”

    “Máy mài, sơn và các dụng cụ khác đã đầy đủ …. Lễ hội mô hình sắp bắt đầu…”

    Đối với lối sống cuồng nhiệt của mình, miệt mài mua sắm ngày trả lương và lễ hội mô hình là niềm vui lớn nhất đối với anh. Nó có vẻ giống như lối sống buồn chán và bình thường gây tổn thất cho anh, nhưng theo số lượng mô hình của anh mua được tăng lên qua các năm. Cuối cùng nó đã trở thành thói quen hàng tháng, và anh bây giờ đã hoàn toàn nghiện nó.

    Anh ta nở một nụ cười khờ dại, đi bộ về nhà của mình với cái ba lô đầy vẻ hạnh phúc. Căn hộ của anh ta cách công ty một khoảng khá xa. Nhà ga nằm giữa căn hộ của anh và công ty. Cho nên anh ta lúc nào cũng phải đi đường vòng khi muốn ghé thăm cửa hàng điện tử, nhưng nó không còn vấn đề lớn sau khi anh nhận được thứ mình muốn. Kurata theo phong cách của mình đi băng khu dân cư yên tĩnh, ào ào, vui vẻ. Vào giờ này xe cộ qua lại rất ít.

    Nhưng âm thanh của động cơ đã phá vỡ sự yên tĩnh này, và đèn pha đang đến sát gần đã hạn chế tầm nhìn của anh. Với khoảng cách ánh sáng làm chói đôi mắt của anh, anh vội vàng đi đến một bên đường. Con đương tương đối rộng, nó sẽ là điều xấu nếu túi của anh ta bị rách. Kurata cau mày lại vì cách sử dụng chùm tia sáng mạnh trong rìa khu dân cư, nhưng anh không quan tâm đến nó nữa và tiếp tục bước đi.

    Đèn pha chói lóe mắt chí tử làm cho phản ứng của anh chậm lại. Chiếc xe chạy thẳng lao vào anh, nó không có dấu hiệu dừng lại. Vào lúc anh ta nhận rõ ra điều này, nó đã quá trễ để anh kịp né tránh nó.

    “Này đợi đã….”

    Tiếng gầm rú của động cơ dội vang quanh tai anh, và tầm nhìn của anh đã tràn ngập bởi ánh đèn. Anh chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh tràn đầy xuống.

    Anh ta đã va chạm với chiếc xe trong tình trạng đang ôm cái túi của mình. Tại thời điểm va chạm, anh ta nghe được thân thể mình vang lên âm thanh kinh khủng. Khi thân thể của anh bay lên cao, trước khi anh bất tỉnh vì đau đớn, tất cả các cảm xúc thoáng hiện lên trong tâm trí anh. Nhưng anh không nhìn thấy ánh sáng của cuộc sống trước đôi mắt mình, hoặc nguyền rủa vận may của mình khiến anh trở thành một nạn nhân trong vụ tai nạn này.

    A, tôi vẫn chưa thể làm mô hình tôi chỉ mua và các chuỗi mô hình đó sẽ được phát hành vào tháng tới, thật là đáng hổ thẹn…!

    Trong tâm trí của anh, niềm đam mê mà anh dành cho các mô hình, còn đang thổn thức rằng mình đã không còn cơ hội để sưu tập nó nhiều hơn nữa rồi.
    -----------------------------------------------
    “ – Bản tin tức mới.

    Khoảng 10 giờ tối nay, một người đàn ông đã bị xe ô tô va chạm tại thành phố K quận S. Nạn nhân là một nhân viên văn phòng thường trú tại khu vực này, Kurata Tsubasa (28). Một xe cấp cứu đã được cử tới sau khi được người dân xung quanh báo cáo lại, nhưng họ đã không thể cứu sống được nạn nhân. Theo điều tra của cảnh sát, nghi phạm lái xe dưới sự ảnh hưởng của chất kích thích (DUI)”
    Chú thích: DUI là chữ viết tắt của Driving Under the Influence tức là lái xe dưới ảnh hưởng của những chất kích thích như là bia, rượu, thuốc phiện, cần sa hoặc những loại thuốc như thuốc giảm đau thuốc chống dị ứng khiến người điều khiển xe cộ không thể lái xe 1 cách an toàn được nữa.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Hoàng Luân, ngày 06-11-2017 lúc 14:19.

  4. Bài viết được 7 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    langtu6389,Mekanix,ngoctrung252,QuangAnh29,quangheo,thunreigu,uhmthiyeune,
  5. #3
    Ngày tham gia
    Oct 2011
    Bài viết
    16,395
    Xu
    340

    Mặc định

    Kỵ Sĩ & Ma Thuật - Knight's & Magic

    Vol 1 - Arc 1 - Chap 1


    Kỵ Sĩ & Ma Thuật - Knight's & Magic
    Vol 1
    Arc 1: Nhập học
    Chap 1: Thế giới khác

    Ở một nơi không thuộc về thế giới của anh, một thế giới khác.

    Cái thế giới này vẫn chưa có tên, con người ở nơi đây chưa hoàn toàn khám phá hết nó. Họ nghĩ rằng lục địa nơi mà họ đang sống chính là cả thế giới của họ, và một trong những lục địa trên thế giới này là Zetterlund.

    Đại lục Zetterlund được chia thành khu vực phía đông và khu vực phía tây bởi dãy núi Aubigne. Được phân chia bởi các dãy núi, từng khu vực chứa đựng môi trường độc đáo riêng biệt. Phía tây được kiểm soát bởi một vài quốc gia của loài người, gọi chung là Liên Bang Phương Tây - Western Union. Phía đông là biển cây Bocuse (Bocuse sea of trees) được cai trị bởi loài Ác Quỷ - Demonic mạnh mẽ ---- là sào huyệt của Ác Quỷ hung bạo.

    Tuy nhiên, khu vực phía đông Zetterlund vẫn không phải hoàn toàn không có loài người sinh sống. Nơi đó vẫn tồn tại đơn độc một quốc gia, được gọi là Vương quốc Fremmevira. Bởi vì đất nước này nằm ở rìa bờ biển cây, nó cũng là tuyến phòng thủ đầu tiên của cuộc chiến tranh chống lại loài Ác Quỷ hung bạo. Để chống lại loài Ác Quỷ hung bạo mạnh mẽ này, đất nước này đã xây dựng lên một đội quân kỵ sĩ và nó vẫn được duy trì đến được cho đến ngày nay. Họ tự hào về vai trò của họ là lá chắn của loài người và Liên Bang Phương Tây, họ được gọi là “Đất nước của Kỵ Sĩ”.

    Vào năm C.E. 1268, câu truyện của đại lục này bắt đầu trong bối cảnh như thế.

    Dưới chân núi Aubigne, ngọn núi có đỉnh chạm đến những đám mây, là thủ đô của Fremmevira, Känkänen. Từ đây, nếu đi bằng xe ngựa về phía đông khoảng nửa ngày, bạn sẽ đến một thị trấn lớn. Thị trấn này rất đặc biệt bởi vì có một công trình đồ sộ chiếm hơn một nửa không gian; Nó là một tòa nhà kiên cố được làm bằng gạch và đá, nhưng nó không mang lại cảm giác đáng sợ và không được sử dụng vào mục đích quân sự. Tòa nhà này là một học viện dạy học cho những đứa trẻ được gọi là “Học viên phi công Laihiala”.

    Các Kỵ sĩ bảo vệ người dân khỏi sự tấn công của Ác Quỷ hung bạo. Là một phần vinh quang của “Đất nước của Kỵ sĩ”, Kỵ sĩ là một nghề nghiệp đáng kính trọng, họ rất nổi tiếng ở Fremmevira. Là một đất nước dễ bị tấn công bởi vị trí địa lý, họ cần một lượng lớn quân đội để chống đỡ. Đào tạo kỵ sĩ là một vấn đề trọng điểm ưu tiên của vương quốc, dẫn đến sự mở rộng việc tổ chức đào tạo kỵ sĩ, học viên phi công Laihiala.


    Một tiếng uỵch trầm thấp vang dội lên trong tòa nhà được xây dựng bằng đá.

    Nơi này là một khu sàn lát đá rộng, vây quanh nó là các bức tường đá và ghế. Đây là một sân huấn luyện hình bầu dục nằm trong góc của học viện.

    Tại chính giữa sân có hai kỵ sĩ đang cầm kiếm đối mặt với nhau. Cả hai người họ đều được bọc thép hạng nặng, một người cầm một cây kiếm và một chiếc khiên đỡ, người kia cầm một thanh trọng kiếm bằng hai tay. Sân huấn luyện đang sử dụng cho trận đấu tập. Hai vị kỵ sĩ đang đối luyện và kiếm mà họ đang sử dụng là loại kiếm cùn để tránh xảy ra trường hợp làm tổn thương đến nhau.

    Hai vị kỵ sĩ vấn nghiêm túc diễn tập, mặc dù nó chỉ là sự rèn luyện theo thông lệ. Mũi kiếm của họ chỉ thẳng vào nhau, cẩn thận ước chừng khoảng cách của đối thủ. Một cơn gió mạnh thổi qua cuốn cát bụi bay tung lên. Mạnh mẽ kết thúc tầm nhìn chằm chằm vào đối thủ, và cả hai đồng loạt lao vào tấn công nhau, khoảng cách của họ thu hẹp lại ngay lập tức. Họ di chuyển vào phạm vi chiến đấu với tốc độ rất nhanh đến khó tin rằng họ đã mặc đầy đủ áo giáp chiến đấu.

    Nhưng có gì đó sai sai ở khung cảnh này, mặt đất lay động bởi mỗi bước đi của chiến binh, phát ra tiếng vang thấp và nặng nề trong không khí. Con người bình thường không thể tạo ra âm thanh nặng nề với từng bước chân như vậy, cho dù họ mặc áo giáp đầy đủ.

    Câu trả lời nằm ở xung quanh họ.

    Đó là những khán giả ngồi xem trận đấu của các kỵ sĩ, nhưng hình dáng của họ nhỏ hơn rất nhiều so với các kỵ sĩ. Không, trái ngược lại mới đúng; đó là các kỵ sĩ quá là to lớn. Nếu nói kích cỡ của Kỵ sĩ và kích thước của khán giả đối chiếu với nhau mà nói , các kỵ sĩ có kích thước lớn gấp 6 lần khán giả . Điều này sẽ là bình thường tỉ lệ với trọng lượng của họ, và nó không phải quá mức khi gọi họ là người khổng lồ.

    Những kỵ sĩ khổng lồ đó tất nhiên không phải là con người. Thực tế họ là Hình Bóng Kỵ Sĩ - Silhouette Knight, với khoảng chiều cao đạt 10 mét với khung kim loại được gọi là “bộ xương bên trong” và “chuỗi tinh thể” là cơ bắp của mình. Lấy mana làm nhiên liệu hoạt động, nó là một robot lai được tạo thành bởi ma thuật và máy móc, một kỵ sĩ khổng lồ. Họ là vũ khí được tạo ra để chiến đấu chống lại quái vật ma thuật, nó là đơn vị chiến đấu mạnh mẽ nhất mà con người biết đến.

    Cách trận chiến của Hình Bóng Kỵ Sĩ - Silhouette Knight không xa , trong một số người đang xem trận chiến này, có một người trong số họ có một cái nhìn đặc biệt sắc bén.

    Anh ta là một trong những giáo viên hướng dẫn chiến đấu. Nói cách khác, trách nhiệm của anh ta là chỉ dẫn, đào tạo cho các phi công chiến đấu bằng Hình Bóng Kỵ Sĩ - Silhouette Knight để họ có thể bảo vệ người dân khỏi loài Ác Quỷ hung dữ. Ánh mắt sắc bén của anh ta nhìn kỹ không bỏ qua từng chi tiết của học viên mình, cả người tỏa ra khí thế rất nghiêm túc.

    “Đó là … người máy…”


    Một giống nói đáng yêu vang lên phía sau anh ta. Người đàn ông đó quay và nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp đi về phía anh, trong tay còn ôm một đứa trẻ. Người phụ nữ đó có một mái tóc bạc tới eo dài mượt mà ánh lên màu tím. Tóc của cô ấy đung đưa theo gió khi cô ấy bước đi, để lại vết sáng bạc phía sau. Cô ấy có một đôi mắt dịu dàng, làn da trắng nhạt, và trông cô ấy rất trẻ trung, độ tuổi khoảng giữa từ 15 đến 20. Mặc dù nhìn bề ngoài cô ấy trông rất trẻ, nhưng cô ấy đã kết hôn và có một đứa con.



    Vị giáo viên ác quỷ này, với khuôn mặt mà ai trông cũng kinh sợ, đã nở ra một nụ cười hiếm hoi. Nếu ai quen anh ta trông thấy cảnh này nhất định sẽ rất sốc, nhưng điều này sẽ không đáng ngạc nhiên nếu thấy sự hiện diện của cô ấy mang lại cho người ta cảm giác ấp áp.

    “Tina, làm sao em lại tới đây? Việc em đến học viện là hi hữu đó nha.”

    “Em chỉ muốn cho Eru thấy nơi mà cha của nó đang làm việc thôi, cho nên lúc đi dạo thuận tiện ghé thăm nơi đây”

    “Như vậy sao. Eru, con nghĩ gì về công việc của cha con nào?”

    Người đàn ông này hỏi con mình đang được vợ mình ẵm lấy, nhưng ông đã bị bỏ qua hoàn toàn. Đứa trẻ vẫn cứ vẫy đôi chân tay ngắn của nó, nhìn chằm chằm chăm chú về phía Hình Bóng Kỵ Sĩ - Silhouette Knight đang tập luyện ngay trên sân.

    “A, nhìn kìa có vẻ nó không thèm nghe anh hỏi nữa kìa…”

    Anh ta mỉm cười xoa đầu đứa con trai 3 tuổi của mình. Đứa con trai của họ thừa hưởng được đặc điểm đáng yêu của chính mẹ mình – mái tóc bạc xen lẫn vài tia màu tím, khuôn mặt hình trái xoan trông giống hệt mẹ nó lúc cô ấy còn trẻ, và một cặp mắt màu xanh da trời. Nó còn sở hữu cặp mắt nhìn sắc bén được di truyền từ cha của nó.

    “Ara, Eru, nó chú ý Hình Bóng Kỵ Sĩ - Silhouette Knight nhiều hơn là cả cha nó kìa, thật đúng là bé trai. Có thật con thích Hình Bóng Kỵ Sĩ - Silhouette Knight như thế phải không?”

    “Nghe nói có rất nhiều đứa trẻ có giấc mơ làm kỵ sĩ , Eru chắc cũng nghĩ như vậy.”

    Cả hai vợ chồng đều mỉm cười khi họ nhìn thấy Eru biểu hiện sự tò mò của một đứa trẻ. Nó trông thật là đáng yêu. Chàng trai nhỏ này xem trận đấu hào hứng đến nổi tay, chân vùng vẫy liên tục, không hề bối rối vì trở thành trung tâm của sự chú ý. Cậu bé chỉ tập trung lên sân huấn luyện mà không chớp mắt, biểu lộ sự tập trung đặc biệt. Người đàn ông xoa lên mái tóc mềm mại của con trai mình một lúc nhưng đã từ bỏ sau khi con của mình không chịu phản ứng lại.

    “Con rất yêu thích nó ư. Như thế nào, Eru? Đó là Hình Bóng Kỵ Sĩ - Silhouette Knight, là chiến binh khổng lồ được tạo ra để bảo vệ cho đế quốc của chúng ta.”

    “Hình bóng … Kỵ Sĩ …”

    Lần đầu tiên đứa trẻ đã phản ứng lại lời nói của anh, đứa bé lặp lại lời nói của anh bằng câu từ chập chững bặp bẹ, sau đó lại rơi vào trầm tư. Người đàn ông mỉm cười cay đắng sau khi chứng kiến con mình phản ứng lại theo cách này, anh ta đã trở lại vị trí công tác của mình sau khi đã trò chuyện với vợ của mình. Trên sân tập luyện, những kỵ sĩ khổng lồ đã kết thúc trận chiến của mình và chuẩn bị rời đi.

    “Được rồi, chúng ta hãy trở về nhà đi. Chúng ta phải chuẩn bị bữa tối và và đợi bố của con trở về.”

    Người phụ nữ dỗ ngọt đứa trẻ mà nó cứ nhìn ngoảnh lại phía sau, miễn cưỡng mà dụ dỗ nó đi về.

    “Hình Bóng Kỵ Sĩ - Silhouette Knight”

    Đứa trẻ trong vòng tay của người phụ nữ nhìn kỵ sĩ khổng lồ trên sân huấn luyện cho đến khi họ đi ra khỏi tầm nhìn.

    Đứa trẻ này tên là Eru, tên đầy đủ là Ernesti Echevarria. Nó là con trai của Mathias Echevarria, huấn luyện viên của học viện phi công Laihiala, mẹ tên là Celestina.

    Đã 3 năm trôi qua kể từ cậu bé được sinh ra. Đây chính là độ tuổi của những đứa trẻ bắt đầu hình thành ý thức của bản thân mình, là một thời thời kỳ nô đùa vui vẻ, không nghe lời của chúng. Nhưng Eru rất ngoan ngoãn. Cậu hiểu rõ cha mẹ lời nói của cha mẹ từ lúc tuổi ban đầu và biết nghe lời cha mẹ. Mọi người cảm thấy cậu là một đứa trẻ thông minh, nhưng sự thông minh của cậu bắt nguồn từ nơi khác.

    Kể từ khi cậu bắt đầu nhận thức lại được, và thân hình phát triển lên theo năm tháng, cậu đã nhớ lại ký ức mà cậu chưa bao giờ có trải nghiệm qua trước đây – đó là ký ức của quá khứ ở một nơi khác mà cậu đã sống. Một nơi gọi là Nhật Bản, với nền văn minh máy móc, và lúc đó tên của cậu là Kurata Tsubasa.

    Một giả thiết mà cậu nghĩ đến đó là thuyết luân hồi.


    Luân hồi được mô tả là một hiện tượng xảy ra khi linh hồn của những người đã chết sẽ trở lại ở thế giới khác và tiếp tục một cuộc sống mới với một sinh mệnh mới. Điều này được nhắc đến trong Phật giáo, và tất cả người Nhật Bản đều có nghe đến học thuyết này, cho dù họ có tin nó hay không tin nó. Kurata cũng không ngoại lệ, nhưng lúc trước cậu không tin điều này và cậu cũng không nghĩ tới mình lại có thể trải nghiệm nó. Cậu có thể giữ lại được những kinh nghiệm từ đời trước của cậu, một sự đầu thai thành công.

    Nhưng kể cả cậu ta, không một ai thực sự biết được thực sự là có chuyển gì xảy ra. Điều duy nhất mà cậu còn khẳng định là cậu bây giờ là Ernesti trong thế giới này, và là Kurata Tsubasa trong thế giới trước kia của cậu. Đó là lý do tại sao, so sánh với những đứa trẻ cùng tuổi khác, cậu có ký ức đầy “trải nghiệm” , trầm tĩnh và sự phân tích chính chắn.

    Bởi vì ý nghĩ bất chợt mẹ, mà cậu có thể ghé thăm nơi làm việc của bố cậu. Mà tác động của việc viếng thăm này làm cậu dấy lên cảm hứng muốn hiến dâng vào cuộc sống lần thứ hai của chính mình.

    Lúc này mặt trời đã ngả về phía tây, một người phụ nữ và một đứa trẻ đi dọc theo con đường của học viện Laihiala.

    Đứa trẻ cứ liên tục hỏi về những kỵ sĩ khổng lồ mà anh vừa trông thấy, và mẹ của anh trả lời một cách nhẹ nhàng và đầy kiên nhẫn. Nhìn thấy đứa con trai bé bỏng đang kích động, cô ấy rất vui vẻ trả lời:

    “Con thực sự thích Hình Bóng Kỵ Sĩ - Silhouette Knight, đúng không? Thế Eru có muốn tương lai trở thành một kỵ sĩ không?”

    “Kỵ sĩ …. Tất nhiên! Con muốn trở thành một kỵ sĩ!”

    “À a, thật là một đứa trẻ đáng tin cậy a. Khi nào con lớn thêm một chút nữa chúng ta hãy để cha con dạy cho con nha, được không?”

    “Được ạ!”

    Không ai biết được vì sao cậu lại có chuyến du hành xuyên không gian và thời gian thế này . Nhưng cậu chắc chắn rằng cuộc sống thứ hai của mình là Ernesti Echevalier và nó sẽ phát triển sẽ nằm ngoài tầm hiểu biết của chính mình.



    Nhà của Echevalier nằm gần học viện Laihiala.

    Không chỉ là nhà này, rất nhiều người ở đất nước này thức dậy rất sớm. Lúc mặt trời bắt đầu mọc lên ở phía đông, người mẹ trẻ Celestina thức dậy soạn sửa bữa ăn sáng. Khi cô bắt đầu làm việc, các thành viên trong nhà đều thức dậy và cùng thưởng thức bữa ăn cùng nhau như mọi khi.

    Là đứa trẻ duy nhất trong nhà, Ernesti thức dậy muộn nhất.
    “Hình Bóng Kỵ Sĩ - Silhouette Knight”

    Eru có vẻ như đang mơ tới thứ gì đó, nên cậu đã đá chăn ra khỏi người và nhảy lên ra khỏi giường của mình. Cậu không có ý thức được mẹ mình đang cười lên bởi vì tiếng hét lên của cậu. Eru nhìn xung quanh mình, nhận ra được đây là phòng của mình, cậu bèn trèo lên lại giường của mình.

    Tối hôm qua cậu vẫn đang ở trong tình trạng kích động và không ngủ được. Thay vào đó, cậu lại nằm trên giường và bắt đầu tưởng tượng mơ mộng viễn vông, với một nụ cười vui vẻ thể hiện trên khuôn mặt.


    Chúng là người máy, và chúng có hình dáng con người, là người máy hình người khổng lồ …!

    Ernesti – hay đúng hơn là Kurata Tsubasa người Nhật Bản đã chảy nước mắt vì vui sướng đến tận cùng trái tim với niềm bất ngờ hạnh phúc này, và cậu không thể ngừng được nụ cười của mình. Vẫn duy trì ký ức của Kurata Tsubasa nghĩa là cậu vẫn thừa hưởng giống nhau về niềm ham mê và sở thích từ kiếp trước. Trong cuộc sống trước này Eru, hay đúng hơn là Kurata Tsubasa vẫn là một người nghiền robot nặng.

    Là một người trưởng thành có công việc đàng hoàng, cậu tiêu hao gần hết thu nhập của mình niềm đam mê của mình qua các tạp chí về mô hình và trò chơi, thậm chí dò tìm các tác phẩm liên quan ngay trong giờ làm của mình. Cậu đã cố gắng gấp đôi so với người khác vào sở thích của mình, và nó không sai khi người khác nói cậu đã bị trầm mê về nó rồi. Nhưng mặc dù là trầm mê, cậu vẫn là một người đàn ông bình thường. Cậu ta không say mê đến nỗi tham gia vào Lực lượng phòng vệ , Quân đội Nhật bản, để có cơ hội được điều khiển xe tăng. Nhưng bây giờ, tình hình đã khác ở trên thế giới này. Đúng vậy, người máy hình người khổng lồ -- Hình Bóng Kỵ Sĩ - Silhouette Knight nó thực sự tồn tại ở đây.

    Kể từ lúc mà cậu “tỉnh dậy”, cậu rất thất vọng khi thế giới này không có mô hình hay máy tính. Nhưng bây giờ cậu thật sự cảm ơn đến từ đáy lòng về phép màu này, có thể là do tình cờ hoặc do có một lực lượng bí ẩn nào đó tạo ra việc này, đã cho phép cậu sống lại ở trên thế giới này, sự thất vọng (của cậu) đã biến mất sạch sành sanh kể từ khi cậu phát hiện ra Hình Bóng Kỵ Sĩ - Silhouette Knight. Nơi đây thực sự có Vũ khí không lồ hình người cao tận 10 mét chứ chẳng phải đùa . Là một tên nghiện robot nặng như cậu, nhìn thấy Hình Bóng Kỵ Sĩ - Silhouette Knight hoàn toàn thay đổi cuộc sống của (anh) cậu. Nói cách khác, cậu tin tưởng rằng lý do để cậu đến thế giới này là trở thành phi công của người máy khổng lồ. Dù không có cơ sở nào về điều đó, nhưng cậu vẫn vững vàng tin tưởng như vậy.

    Cậu đã đặt quyết tâm, nhưng thân hình nhỏ bé của cậu không thể ngăn cản được cơn buồn ngủ, và cậu đắp chăn ngủ tiếp một chút cho tới khi bữa ăn sáng sẵn sàng.


    Bây giờ là gần trưa, Celestina và Eru đang ở phòng nghiên cứu của Mathias.

    Phòng nghiên cứu trông rất giản dị, nhưng thực dụng với đồ đạc làm bằng gỗ được giữ gìn sạch sẽ và ngăn nắp. Mathias nghề chính là giáo viên dạy sử dụng kiếm, nhưng ông vẫn có liên quan đến nhiều lĩnh vực khác nữa. Trên các kệ của phòng thí nghiệm có đầy các loại tài liệu, bao gồm cả sách tranh ảnh cho trẻ con.

    Tina ngồi ở chiếc ghế dài trong phòng, với Eru bé nhỏ nghỉ ngơi ở trong lòng, đọc chầm chậm sách tranh ảnh cho cậu. Cô đọc rõ ràng và êm đềm. Eru, người vẫn đang hưng phấn từ điều xảy ra từ ngày hôm qua, chỉ lắng nghe được một lúc cậu đã bồn chồn lên. Cậu nói với mẹ mình:

    “Mẹ, mẹ”

    “Chuyện gì thế, Eru? Con không thích cuốn sách này à?”

    Tina nghiêng đầu của mình, nhưng những lời nói tiếp theo của Eru đã xóa tan đi sự nhầm lẫn của cô.

    “Con thích cuốn sách này … Nhưng, con muốn biết nhiều hơn nữa về Hình Bóng Kỵ Sĩ - Silhouette Knight”

    Tina để quyển sách sang một bên và xem cẩn thận vẻ mặt của Eru. Nhìn vào cặp mắt sáng chói của cậu đầy sự tò mò và đầy niềm vui, làm cô không nỡ từ chối cậu.

    “Được rồi được rồi, mẹ biết rồi. Mặc dù điều này vẫn là quá sớm đối với con, Eru, nếu con muốn trở thành phi công của Hình Bóng Kỵ Sĩ - Silhouette Knight, con đầu tiên phải trở thành một kỵ sĩ.”

    “Kỵ sĩ … làm sao để có thể trở thành kỵ sĩ?”

    Eru đã cố định rõ mục tiêu trong tâm trí mình, nhưng chung quy thân thể của cậu chỉ là một đứa trẻ 3 tuổi. Mặc dù cậu có trí thông minh của một người đàn ông trưởng thành, nhưng hành động của cậu vẫn bị hạn chế, bao gồm cả phần hoạt động chủ yếu nhất, đó là thu thập thông tin. Nhưng mà, một cậu nhóc phải làm sao để tìm kiếm thông tin trong khi các nguồn thông tin đều bị hạn chế bây giờ? Cậu chỉ có thể dựa vào bố mẹ của mình.

    “Xem nào, con cần phải đọc thiệt nhiều sách và còn phải rèn luyện kiếm thuật nữa. Đúng rồi, hãy để cha con dạy cho con cách sử dụng kiếm. Dẫu gì ổng cũng là một giáo viên kiếm thuật ở học viện mà. Còn bây giờ mình đọc những quyển sách mà con thích nha, trong nội dung có Hình Bóng Kỵ Sĩ - Silhouette Knight đó?”

    “Được rồi ạ!”

    Eru cuối cùng cũng tập trung trở lại với cuốn sách. Tina xoa nhẹ đầu của cậu, cầm lấy quyển sách liên quan đến Hình Bóng Kỵ Sĩ - Silhouette Knight, và đọc nó cho cậu nghe một cách chậm rãi. Eru lắng nghe câu chuyện đơn giản dễ hiểu, đủ để một đứa trẻ hiểu và thích thú với nó.

    Eru tưởng tượng rằng mình trở thành phi công của kỵ sĩ khổng lồ, cậu đứng trước Ác quỷ hung bạo to bự khổng lồ để bảo vệ mọi người khỏi nguy hiểm. Điều này nung nấu tâm trí cậu. Dù thế nào cậu cũng muốn trở thành phi công Hình Bóng Kỵ Sĩ - Silhouette Knight, và càng sớm càng tốt. Để đạt được điều đó, cậu cần sử dụng tư duy thành thục của mình làm lợi thế và hoàn thành tất cả các điều kiện mà cậu có thể hoàn thành. Cậu đã chuẩn bị một kế hoạch cho tương lai trong đầu, nhưng bây giờ cậu phải yên tĩnh lắng nghe câu chuyện.



    “Bố ơi, bố có dành cho con chút thời gian không ạ?”


    Mathias Echevarria vốn đang nghỉ ngơi ở trong phòng, thì nghe thấy một âm thanh vang lên ở phía sau mình. Anh quay lại và nhìn con trai của mình, Ernesti Echevarria đang chạy lại phía anh. Eru bây giờ đã 5 tuổi rồi, cậu có mái tóc kiểu úp nồi tới tận lông mày. Cậu có mái tóc màu bạc tím giống với mẹ của cậu; bề ngoài trông cậu rất dễ thương giống mẹ cậu. Mặc dù tính tình nghiêm khắc và có gương mặt lạnh lùng, Mathias cũng vẫn thường mỉm cười với Eru trước mặt.

    “Ồ, bố có thời gian. Có chuyện gì sao, Eru?”

    “Con muốn bố đồng ý con một chuyện.”

    Eru còn nhỏ, nhưng cậu nói chuyện rõ ràng. Giọng nói cậu hơi lắp bắp ở lúc cậu 3 tuổi, bây giờ cậu đã có thể nói trôi chảy vào lúc lên 5. Đứa trẻ này luôn rất lễ phép với mọi người kể từ khi nó còn nhỏ. Theo giọng nói của cậu dần tốt lên theo thời gian, thì sự lễ phép thể hiện càng rõ. Nhưng điều này không có vẻ kỳ lạ, và thực tế điều này làm cho cậu thêm dễ thương với thân hình nhỏ nhắn. Mathias cười vui vẻ, khi anh thấy khuôn mặt nài xin của Eru. Theo thời gian, thì sự cưng chiều của anh với con trai càng ngày càng lớn .

    “Bố, con muốn trở thành một kỵ sĩ, làm ơn hãy dạy cho con kiếm thuật đi.”

    Rốt cuộc điều này cũng đến. Mathias hơi băn khoăn, nhưng anh ta không để biểu lộ hiện ra trên mặt. Anh biết con trai của mình rất say mê kỵ sĩ kể từ lúc nó còn bé tí và cái mục tiêu đó không có vấn đề gì cả. Thật tuyệt khi thằng bé có động lực. Nhưng Eru chỉ mới có 5 tuổi, vẫn còn quá sớm để dạy nó kiếm thuật. Nếu như bây giờ vội vàng và bắt đầu tập luyện trước khi Eru thân thể phát triển hoàn toàn, điều này sẽ gây hại cho nó. Hơn nữa, Eru nhìn ngày càng giống vợ anh, qua thời gian, và vóc người vẫn nhỏ hơn so với những đứa trẻ khác cùng lứa tuổi. Thành thật mà nói, Mathias tự hỏi rằng liệu con trai của mình có thể cầm được thanh kiếm hay không.

    Nhưng Mathias vẫn nghiêm nghị mặt đối mặt với con trai mình. Từ lúc Eru bày ra quyết tâm của mình, anh không thể làm ngơ với tư cách là một người huấn luyện viên và với tư cách là một người cha. Mathias khuyên con trai mình không nên vội vã, và hãy bắt đầu từ công việc rèn luyện thể chất đầu tiên. Anh cũng báo cho con trai mình biết rằng ngoài kiếm thuật ra, kiến thức về ma thuật cũng giúp con dễ dàng hơn để trở thành kỵ sĩ, và khuyến khích con trai học tập về ma thuật.

    “Ma thuật … Con hiểu rồi bố, con sẽ đợi bố dạy kiếm thuật trong tương lai”

    Nhìn khuôn mặt kiên định của con trai, Mathias gật đầu, hứa hẹn sẽ dạy cho cậu kiếm thuật vào một ngày nào đó.


    “…Đó là tất cả mọi chuyện đó mẹ, nên mẹ làm ơn hãy dạy cho con về ma thuật đi!”

    Sau khi đã hứa hẹn với Mathias, Eru ngay lập tức chạy tới chỗ Tina và nài nỉ cô ấy. Tại sao cậu ta lại nài nỉ mẹ mình? Bởi vì cha của Tina, cũng chính là ông ngoại của Eru, bây giờ hiện tại chính là hiệu trưởng của học viện phi công Laihiala -- Lauri Echevarria. Tina vui vẻ đồng ý, thu thập tài liệu cần thiết trong khả năng của cô.

    ---- Ma thuật.

    Điều này không cần phải nói, kiếp trước của Eru – là Trái Đất, ma thuật không tồn tại. Nó chỉ xuất hiện trong các mẩu truyện hay trong truyện cổ tích. Hầu như mọi người biết đến phép thuật đều qua trò chơi, như Dungeons And Dragons. Nhưng trên thế giới này lại tồn tại cái sức mạnh mạnh mẽ đó, và kỵ sĩ sử dụng phép thuật phụ trợ trong chiến đấu.

    Dưới sự hướng dẫn của mẹ mình, cậu đã được hưởng gấp đôi sự dạy dỗ, Eru đọc những sách giáo khoa có liên quan đến phép thuật.

    Kể từ lúc Eru quyết định trở thành phi công của Hình Bóng Kỵ Sĩ - Silhouette Knight, Eru đã bắt đầu hành động. Những thứ cậu đang làm đều là thứ rất cơ bản, đơn giản chỉ là học đọc chữ. Học đọc chữ đối với đứa trẻ 3 tuổi có vẻ là rất sớm, cho dù là giai cấp đặc quyền ở đất nước này – Quý tộc – cũng không bắt đầu học tập sớm vậy. Bởi thế nên Eru có thể nắm bắt các tài liệu cấp cao này thuận lợi.

    Thông thường những đứa trẻ ghét cay ghét đắng việc học tập, nhưng Eru không phải là một đứa trẻ bình thường. Tất cả sự cố gắng của cậu đều nhắm tới một mục tiêu là trở thành kỵ sĩ. Khi nghĩ tới việc sẽ trở thành một phi công của Hình Bóng Kỵ Sĩ - Silhouette Knight, học tập không còn là khó khăn với cậu so với thần thưởng mà nó mang lại. Cậu thậm chí đọc sách giáo khoa từ đầu đến cuối. Bởi vì nội dung quá khô khan, nên đem nó đối đãi như là một trò chơi, và tận hưởng nó thay vì nghĩ đến phải học tập. Với tốc độ học tập nhanh chỉ có ở trẻ em, Eru đã học được các nội dung với tốc độ đáng kinh ngạc.


    Tina không phải là một giáo viên chuyên nghiệp, nhưng cô dạy dỗ vẫn trôi chảy. Dù sao cô là con gái của một hiệu trưởng trường học và là vợ của một giáo viên huấn luyện. Cô cảm thấy hài lòng với ước muốn của Eru, dạy ma thuật cho cậu rất kiên nhẫn.

    --- Nói một cách đơn giản, phép thuật trong thế giới này đề cập đến kỹ năng vận dụng mana để thực hiện hiện tượng vật lý.

    Tất cả các sinh vật ở trên thế giới này đều có khả năng chuyển đổi ‘chất ete’ trong không khí thành mana, và lưu giữ trong cơ thể mình một số lượng nhất định.

    “Mana là một thứ gì đó giống như là nhiên liệu, được ma thuật sử dụng căn cứ vào nội dung của các kiểu ma thuật, thông qua các chất xúc tác mà tác động lên thế giới thực thể.”

    Eru đang ngoan ngoãn ngồi xuống nghe Tina giải thích.

    “ Sinh vật trên thế giới này được chia thành 2 loại; loại có thể độc lập sử dụng ma thuật va loài không thể sử dụng ma thuật. Sự khác biệt này do sự tồn tại (ở) của chất xúc tác bên trong thân thể chúng. Đối với những loài có thể sử dụng phép thuật, chúng có một tinh thể tồn tại trong cơ thể hoạt động như là một chất xúc tác. Ví dụ, sinh vật mạnh mẽ được biết đến là loài rồng sở hữu một chất xúc tác, và hơi thở của rồng cũng được tạo ra nhờ chất xúc tác này.”

    “Loài người chúng ta không có chất xúc tác bên trong cơ thể, nên chúng ta là một loài không thể sử dụng ma thuật.”

    Vì loài người không có tinh thể làm chất xúc tác, nên loài người không thể sử dụng ma thuật. Căn cứ vào quy tắc của thế giới này, đây là điều tự nhiên và là sự thật không thể phủ nhận. Nhưng loài người đã nghiên cứu ra được một phương pháp để sử dụng ma thuật. Đó là thành quả của việc sử dụng thứ vũ khí được gọi là “trí tuệ”. Là một sinh vật trên thế giới này, loài người có thể sử dụng mana và tinh thể bên ngoài để từng bước dần dần phát triển việc sử dụng ma thuật, thành công khắc phục được thế yếu của họ.

    Với bước đột phá này, loài người vốn là loài luôn luôn là loài yếu đuối trên thế giới này, đã phát triển ra vũ khí ma thuật khổng lồ-mạnh mẽ sau nhiều năm nghiên cứu – là Hình Bóng Kỵ Sĩ - Silhouette Knight. Nó đã thay đổi biến loài người thành một trong những chủng tộc mạnh mẽ nhất.

    “Mẹ, nếu Hình Bóng Kỵ Sĩ - Silhouette Knight trở nên mạnh mẽ, và chúng ta có một lượng quân đội kỵ sĩ khổng lồ, chúng ta có thể xây dựng một đất nước to lớn hơn chứ?”

    “Có thể điều này sẽ thành hiện thực, nhưng điều này thật sự là rất khó.”

    Hình Bóng Kỵ Sĩ - Silhouette Knight mặc dù là vũ khí mạnh mẽ, nhưng chúng là thứ vũ khí chiến lược đòi hỏi phải có một lượng lớn nguồn tài nguyên để xây dựng và bảo dưỡng nó. Điều này thật sự là việc bất khả thi cho việc chuẩn bị lực lượng đủ để thống nhất lục địa . Loài người đã sử dụng dãy núi Aubign làm biên giới, tại phương Đông, Fremmevira vẫn luôn là thanh chắn bảo vệ, duy trì cho hòa bình mặt phía Tây đại lục. Trạng thái giằng co như vậy đã kéo dài đến thế kỷ rồi.

    “Mẹ bỏ qua phần lịch sử chi tiết. Con sẽ học nó một cách chi tiết hơn khi con bắt đầu đi học.”

    Tina đang nói về các ứng dụng thực tế của ma thuật. Như đã nói trước, ma thuật được gọi qua nhờ một trận đồ cấu trúc và vận hành trận đồ này là như một cơ quan ảo làm đầu não nó còn được gọi là nguyên lý Magius. Trên thế giới này, tất cả các sinh vật có ý thức đều có tiềm năng để sử dụng nó.

    “Và Eru nè, cái gọi là trận đồ đóng vai trò là một hiện tượng cụ thể. Đầu tiên, nó là ‘cấu trúc’ đóng vai trò hiện tượng cơ bản, tiếp theo là ‘điều khiển’ là sự điều chỉnh điều khiển ‘cấu trúc’.”

    Do sự tổ hợp lại của ‘cấu trúc’ và ‘điều khiển’, sẽ tạo thành một thứ được gọi là ‘ma thuật trận’ tương tự trên trái đất.

    Đối với người mới bắt đầu học ma thuật, thì điều khó khăn nhất là về trận đồ. Hầu hết mọi người có thể điều khiển ‘cấu trúc’ ngay lập tức, nhưng sử dụng ma thuật mạnh mẽ thì phải sử dụng trận đồ phức tạp hơn thì đòi hỏi phải có kinh nghiệm điều khiển tốt hơn. Loài người vốn không thể sử dụng pháp thuật , nên muốn xây dựng ma thuật cấp cao phải tích lũy nhiều kinh nghiệm, ngoài sự kiên nhẫn, nó cũng đòi hỏi phải có năng khiếu.

    ‘Cấu trúc’ quyết định hiện tượng và ‘điều khiển’ tăng lên hiệu quả. Tổ hợp 2 cái lại sử dụng như một quy tắc cố định … Đúng rồi, mình đã từng nhìn thấy nó, đó chính là ….

    Eru kiếp trước nghề nghiệp chính là lập trình viên, nó có thể giúp cho anh hiểu được phần này. Trong thuật ngữ đơn giản, biểu hiện và tác động qua lại của trận đồ theo các mã logic khá giống nhau. Hoạt động các trận đồ của nguyên lý Magius giống như là một máy tính giả lập ảo. Khi các nguyên lý Magius được xây dựng trong não, khởi động nó không mất thời gian, nó hoạt động tốt hơn máy tính của cậu ở kiếp trước.

    Sau khi Eru đã nắm bắt được quy tắc của nó, cậu đã chắt lọc các phần về về “cấu trúc” và “điều khiển” từ sách giáo khoa và bắt đầu sử dụng nguyên lý Magius – là ở trong não của con người – để viết các mã lệnh. Với một số lượng mã lệnh lớn, cho dù một lập trình viên giàu kinh nghiệm cũng không thể nào thiệp lập nó ở trong đầu; họ cần sự trợ giúp của phần mềm biên dịch . Để giải quyết việc này, Eru sử dụng lĩnh vực nguyên lý Magius như là một chương trình soạn thảo phần mềm để lập kế hoạch và biên soạn trận đồ.

    Bởi vì là cậu là một tay mới học, cậu không có ý tưởng rằng loài người trên thế giới này có thể sử dụng bao nhiêu ma thuật. Cậu không cân nhắc khả năng của mình có dễ dàng xây dựng và điều khiển được ngôn ngữ lập trình phức tạp này có quá đặc biệt không.

    Eru cầm lấy một cây đũa phép nhỏ bằng gỗ và nhắm mắt lại tập trung.

    Một viên tinh thể nhỏ được gắn trên đầu chiếc đũa phép. Đây là tinh thể chất xúc tác, một vật phẩm kỳ lạ nó có thể cho phép con người sử dụng ma thuật. Đối với người sử dụng ma thuật, họ thích vung vẩy đũa phép với tinh thể chất xúc tác được gắn ở trên đầu đũa. Chiếc đũa trong tay Eru nhẹ nhàng phát ra tiếng ‘xèo xèo’, và một đường lửa ngắn bắn ra ngoài, để lại một dấu vết cháy trên tấm bia tập bắn. Cậu chỉ kích hoạt được ‘cấu trúc’ lửa với ma thuật khởi đầu là --- ‘Đuốc lửa’.

    “Oa Eru, thật tuyệt vời. Mặc dù nó chỉ là phần ‘cấu trúc’, mẹ chưa bao giờ tưởng tượng được con sẽ có thể sử dụng được ma thuật một cách nhanh chóng như thế.”

    “Nhưng mẹ ơi, trong sách giáo khoa có nói rằng đây chỉ là điều cơ bản nhất trong những điều cơ bản, bất cứ ai cũng có thể sử dụng nó ngay lập tức.”

    “Đúng là mọi người ai cũng có thể kích hoạt được nó, nhưng có thể đạt được bắn trúng mục tiêu thì đòi hỏi phải tập luyện rất nhiều. Eru con rất có tài năng về ma thuật.”

    Cho dù là Eru có lập trình tốt như thế nào, nó cũng sẽ vô dụng nếu cậu chỉ học lý thuyết mà không áp dụng vào trong luyện tập. Với một tấm bia đơn giản ở sân sau và Tina bồi tiếp Eru trong quá trình tập luyện. Theo việc Eru tập luyện đủ loại của ‘cấu trúc’, hết cái này rồi đến cái khác, (thì) Eru đã quen dần với việc sử dụng ma thuật. Sau khi nhiều lần lặp lại tạo nên khung ma thuật, Eru bắt đầu có cảm giác lạ lạ … nó giống như là năng lượng dần dần chạy tháo đi ra khỏi cơ thể mình. Nó giống như cảm giác mệt mỏi sau khi rèn luyện thân thể, nhưng lại cùng thể lực tiêu hao không giống nhau. Đây là trải nghiệm lạ thường làm cậu bối rối, nhưng điều này là hậu quả tất nhiên khi sử dụng mana. Cậu thở hổn hển nặng nề và hút khí ete trong không khí xung quanh cậu, cố gắng bổ sung lại lượng mana của mình.

    ….Mình không biết là điều này sẽ mệt mỏi đến vậy. Nếu mình sử dụng ma thuật cấp cao, chắc mình sẽ ngất vì không kịp thở mất.


    Tina nãy giờ vẫn đang giám sát cậu, cô đi tới nở nụ cười và nhẹ nhàng xoa đầu cậu.

    “Đây là chính là cảm giác khi con tiêu hao hết mana. Nếu con không có trải nghiệm về điều này bây giờ thì nó sẽ gây rắc rối cho con trong tương lai.”

    “…Con không thở nổi, cảm giác này thật đau ghê. Mana của con trống không sau khi chỉ sử dụng ma thuật có một chút xíu, chán ghê á!”

    “Đừng nản lòng sớm. Con vẫn còn nhỏ, thiếu hụt mana là chuyện bình thường.”

    “Vậy con sẽ có nhiều mana hơn khi con lớn lên ư?”

    “Ừm – để mẹ nghĩ nào. Nó hơi khác chút chút, nhưng nó giống như là sức chịu đựng vậy. Lượng mana tăng lên không chỉ phụ thuộc vào việc phát triển của thân thể con người. Nó cũng có thể trở nên mạnh mẽ hơn nếu con rèn luyện tinh thần mình.

    “Con hiểu rồi. Mẹ, nếu là như vậy, con sẽ làm huấn luyện đặc biệt để tăng lên lượng mana.”

    Tina cười khổ, xoa nhẹ đầu cái đầu đầy phấn khởi của Eru.

    “Được rồi, thật là một đứa trẻ chăm chỉ. Đừng quá nôn nóng, con nên nhớ rằng nóng vội thì không thành công.”

    Eru kịp phản ứng lại và cảm thấy rằng chính mình quá hấp tấp. Tina nói đúng, nhanh quá cũng không tốt, và anh cũng không muốn mẹ anh, người vẫn luôn bồi tiếp theo anh lo lắng.

    “Vâng, mẹ. Con sẽ tập luyện chậm rãi và vững chắc.”

    Eru thành thật hướng về phía mẹ mình hứa hẹn. Tina gật đầu và ôm cậu thật chặt.

    Eru bắt đầu cuộc tập luyện đặc biệt vào ngày hôm sau.

    Với lời hứa với Tina và ý tưởng trong tương lai, cậu cần cải thiện thể chất của mình và ma thuật vững vàng. Xây dựng trận đồ là điểm mạnh của Eru. Cậu có thể tìm thấy sự tiến bộ nếu cậu sử dụng nhưng tri thức kiếp trước của cậu. Phần còn lại phụ thuộc vào mana mà cậu cần để sử dụng ma thuật. Cậu kiên trì thói quen chạy bộ, rèn luyện thân thể, cạn kiệt mana của mình, và sau đó hồi phục lại nó. Khi cậu đã trải qua bài tập luyện cơ bản, cậu tìm thấy một ma thuật thú vị trong sách giáo khoa.

    Cậu nhìn thấy ma thuật tăng cường thể chất. Tăng cường thể chất theo như nghĩa đen nó sẽ tăng cường khả năng của cơ thể, bao gồm sức mạnh, sự chịu đựng và tốc độ. Eru lập kế hoạch kết hợp ma thuật này trong khi rèn luyện thân thể, huấn luyện cả tinh thần và thân thể cùng lúc để nâng cao hiệu quả.

    Ma thuật tăng cường thể chất là một ma thuật cấp cao, một ma thuật khó sử dụng. Tác dụng của ma thuật này phụ thuộc vào trận đồ. Cấu tạo đơn giản, dễ hơn tiếp với phần ‘cấu trúc’ và ngược lại sẽ dễ dàng hơn khi nó được ‘điều khiển’; Nếu có mục tiêu cao hơn, thì sẽ có nhiều phức tạp và khó khăn cho các điều nói trên.

    Ma thuật tăng cường thể chất cấp cao phức tạp ở khả năng tăng cường ‘từng sợi cơ bắp’, tăng cường ‘hết thảy xương cốt’ giảm chấn khi va chạm, và tăng lên sức chịu đựng của lớp da. Nó cần ‘điều khiển’ tốt mục tiêu của ma thuật, theo mỗi chuyển động của cơ thể, mục tiêu đó lại thay đổi nhanh chóng. Để sử dụng có hiệu quả, trận đồ cần được kích hoạt liên tục. Đó là lý do tại sao ma thuật tăng cường thể chất lại là một ma thuật cấp cao hơn so với các phép thuật to lớn, hào nhoáng khác, mà không cần phải duy trì liên tục.

    Bình thường, Eru sẽ từ bỏ ở giai đoạn này và chọn một ma thuật khác thiết thực hơn. Nhưng cậu biết giải quyết vấn đề này bởi vì kỹ năng độc đáo của mình – khái niệm viết chương trình. Cậu có kinh nghiệm thiết kế và viết mã phần mềm xử lý nhiều thông tin khác nhau. Đó là lý do tại sao cậu bỏ qua giai đoạn ma thuật căn bản và nhảy thẳng tới giai đoạn ‘biến đổi ma thuật. Xem lại kết cấu của trận đồ ma thuật tăng cường thể chất, Eru áp súc lại tới mức nhỏ nhất số lượng các biến câu lệnh, tạo ra các đoạn mã lệnh tự động ghi lại chỉ số trạng thái của thân thể. Sau đó biên soạn nó, cậu chỉ cần thiết kế giao diện dễ dàng điều khiển hơn, để giảm bớt gánh nặng trong khi sử dụng.

    Dự án này phức tạp giống như việc cải tiến một trận đồ mà không phải ai cũng có thể dễ dàng làm được. Tuy nhiên, Eru không nhận thức được điều này, hoàn thành việc cải tiến trong thời gian ngắn, và bản sửa đổi này là một bản nâng cấp lớn. Nhưng ngay cả khi vậy, nó vẫn rất khó khăn trong quá trình điều khiển ma thuật. Nhưng với khả năng xử lý của cậu, thì điều này không thành vấn đề. Không ai biết rằng cuộc cách mạng lịch sử đã xảy ra, nhưng đối với Eru điều này chỉ là một bước đi nhỏ trong hành trình của mình.

    Tất cả mọi thứ đều chuẩn bị sẵn sàng. Eru đã cầm đũa phép trong tay mình, kích hoạt ma thuật tăng cường thể chất đã cải tiến, và bắt đầu chế độ huấn luyện hằng ngày của cậu ấy trong tình trạng kích động. Nhưng việc nếm trải trận đồ cấp cao của cậu kết thúc trong bi kịch, cậu thậm chí còn không có thời gian để cảm nhận các thuộc tính của mình được tăng cường nhờ phép thuật, mà đã gục ngã sau khi đi được vài trăm mét vì cạn kiệt mana.

    Đúng như dự đoán về ma thuật cấp cao, việc điều khiển nó thật phức tạp và mana tiêu tốn kinh khủng. Eru cảm thấy chán nản bởi vì cậu đã phạm sai lầm cơ bản nhất là đã đốt cháy giai đoạn, và cậu quay trở lại chế độ tập luyện bình thường.

    Cho dù nỗ lực không ngừng, cần vẫn cần khoảng 3 năm để có thể kích hoạt ma thuật tăng cường thể chất trong thời gian dài. Eru bị thúc đẩy bởi niềm đam mê của mình, cậu tiếp tục hướng tới mục tiêu của mình qua từng ngày.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Hoàng Luân, ngày 17-11-2017 lúc 19:33.

  6. Bài viết được 3 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    QuangAnh29,thunreigu,uhmthiyeune,
  7. #4
    Ngày tham gia
    Oct 2011
    Bài viết
    16,395
    Xu
    340

    Mặc định

    Kỵ Sĩ & Ma Thuật - Knight's & Magic

    Vol 1 - Arc 1 - Chap 2(1)


    Kỵ Sĩ & Ma Thuật - Knight's & Magic
    Vol 1
    Arc 1: Nhập học
    Chap 2: Cùng bạn bè vui chơi
    Đợt trước nhầm ghi nước main là Đế Quốc, thật ra đúng nghĩa phải là Vương quốc Fremmevira, mình làm ẩu khúc đó
    Học viện phi công Laihiala có một kí túc xá, một vài căn tin và đủ các loại kiểu cửa hàng. Các xưởng sửa chữa Hình Bóng Kỵ Sĩ - Silhouette Knight tập trung một chỗ, cùng với chỗ ở của nhưng người liên quan, tạo thành một thành phố học viện rộng lớn. Bởi vì Học viện phi công Laihiala là một trong những học viện đứng đầu về thiết bị cơ sở ở trong nước, nên kích thước của thành phố học viện này đã rộng lớn ngang với diện tích của thủ đô. Thành phố này được lấy tên từ học viện nên được gọi là ‘Thành phố học viện Laihiala’, Ernesti chính là đang sống ở đây.

    Mặt trời đã lặn bên ngoài bức tường bao quanh thành phố, và thành phố học viện bắt đầu chìm trong màn đêm. Ngoài trừ một phần nhỏ, hầu hết các cửa hàng đều đã đóng cửa và chỉ còn một số ít người còn đang đi lang thang trên đường. Cả thành phố đã rơi vào im lặng yên bình. Một người thân hình nhỏ nhắn đang chạy trên con đường nhỏ được tạo thành đỉnh mái nhà của các tòa nhà. Người này mặc một bộ quần áo màu đen nên rất khó có thể nhìn rõ được ở trong bóng tối, chạy như gió dọc theo mái nhà.

    Và dĩ nhiên, đây chính là Ernesti Echevarria 8 tuổi. Theo thời gian trôi qua, việc rèn luyện của cậu cũng tiến triển trở thành chạy bộ vòng quanh mái nhà của các tòa nhà xung quanh thành phố. Theo Eru nghĩ, việc mở rộng tầm nhìn và nhiều cao nhấp nhô của các tòa nhà sẽ làm công việc tập luyện của cậu trở nên hoàn mỹ hơn.

    Cậu đã học được kinh nghiệm từ thất bại về việc sử dụng ma thuật tăng cường thể chất trong quá khứ, và tiếp tục cải thiện nó, thay đổi nó thành một ma thuật tiêu hao mana thấp chỉ cường hóa chân mà thôi. Cậu đã dần dần trở nên quen thuộc với nó, mặc dù chuyển động mạnh mẽ cũng không ảnh hưởng đến trận đồ. Chân của cậu đã được cường hóa để cậu có thể chạy nước rút với một tốc độ rất nhanh.

    Trong lúc chạy, Eru chạy đến bờ mép của mái nhà, cạnh của tòa nhà giống như một vách đá với con đường lờ mờ bên dưới . Cậu hít một hơi thật sâu, để tăng cường lượng mana hít vào. Với phản ứng quyết liệt, cậu gia tốc như một mũi tên được bắn ra từ cung, thu hẹp lại khoảng cách mép mái nhà bên kia .Ngay tại lúc cậu hoàn thành bước cuối và nhảy lên không trung, cậu đã kích hoạt ma thuật khác – bằng cách không khí nén lại, cậu đã tạo ra một viên đạn không khí mật độ cao, từ ma thuật gió cơ bản, Đạn Không Khí. Eru kích nổ Đạn Không Khí phía sau cậu, lợi dụng năng lượng nổ tung được phóng thích ra làm lực đẩy đẩy cậu về phía trước.

    Sự gia tốc ngay tức thì ném thân thể của Eru lên không trung, tạo thành một đường cung đẹp trên bầu trời. Cậu kích hoạt ma thuật tăng cường thể chất ngay giữa không trung và tung ra một ma thuật khác ngay trước khi cậu tiếp đất. Ma thuật này cũng là Đạn Không Khí – nhưng phạm vi mật độ dồn nén không khí lớn hơn nhiều. Cậu kích nổ Đạn Không Khí giống như lúc trước. Thay vào đó, cậu sử dụng nó làm thành cái đệm, hạ cánh một cách đẹp đẽ trên mái nhà khác. Eru cuộn mình lại nhằm giảm bớt lực va chạm, tiếp tục chạy tiếp với tốc độ giống như lúc trước khi chưa nhảy.

    Bây giờ là năm 1273 kỷ nguyên C.E.

    Đã 3 năm trôi qua kể từ khi Eru bắt đầu tập luyện ma thuật. Cậu đã tập luyện hằng ngày không bỏ bê bữa nào, và cậu đã tích lũy được một lượng lớn mana trong thân hình nhỏ nhắn của mình. Thông thường, một đứa trẻ sẽ không tập luyện ma thuật cường độ cao trong độ tuổi còn nhỏ như thế, nên không có gì đáng ngạc nhiên khi Eru lại phát triển mạnh mẽ như vậy. Chế độ tập luyện đã tăng cường phát triển thân thể của cậu lên đáng kể, chỉ có một điều đáng tiếc là cậu không thể sử dụng được toàn bộ ma thuật tăng cường thể chất thời gian dài trong suốt thời gian qua. Đó là lý do cậu nhắm mục tiêu tới sáng tạo ra một ma thuật giảm thiểu lượng hao phí mana và chỉ tác dụng lên một số bộ phận cụ thể của cơ thể, cậu chỉ sử dụng hết toàn bộ sức mạnh khi cần thiết mà thôi. Cậu cũng tìm ra cách sử dụng các ma thuật khác trong khi di chuyển với tốc độ cao. Việc tập luyện này giúp cải thiện khả năng không chế nổi bật của Eru ; tăng lên lượng chứa mana và giảm xuống lượng mana tiêu hao của cậu.

    Việc Eru tập trung vào ma thuật chuyển động cũng có nguyên nhân của nó. Cậu không thể dành toàn bộ thời gian của mình vào việc tập luyện, cậu cũng phải dành thời gian cho việc chơi đùa cùng những đứa trẻ cùng tuổi khác, như thế thì bố mẹ của cậu sẽ không lo lắng. Mặc dù với cái lý do đó, cậu cũng không thể phủ nhận rằng, việc trở lại làm một đứa trẻ và chơi đùa như một đứa trẻ cũng rất là vui vẻ. Eru dần dần nhận ra rằng thân thể của cậu nhỏ hơn so với những người khác, nhưng cậu cũng không bận tâm lắm về điều này nó . Cho dù nếu như thân thể của cậu vẫn phát triển chậm chạp, thì cân nặng của cậu có thể sẽ trở thành điểm yếu của cậu.

    Đương nhiên, Eru vẫn tiếp tục kế hoạch huấn luyện của mình, không thể chịu thua vì khả năng thể trọng yếu kém của mình. Mặc dù vậy, với thân hình của cậu như vậy, nó cũng có nghĩa là cậu phải cân nhắc nhiều hơn về vấn đề lực tấn công không đủ. Đó là lý do cậu chọn việc tăng cường khả năng di động của mình. Tốc độ vừa có thể nhiễu loạn đối thủ vừa có thể tăng cường thêm vào lực tấn công.


    Đúng vậy, giống như Ushi Wakamaru chiến thắng sức mạnh bằng kỹ năng của mình, theo phong cách Nhật Bản. Àiii, thật ra chính là bản thân mình không còn cách nào khác.

    Eru vừa suy nghĩ viễn vông đâu đâu vừa chạy trên con đường lờ mờ vào buổi tối. Một buổi tập luyện bình thường trên đường, một thói quen chạy bộ hằng ngày, nhưng lúc này có điều bất ngờ xảy ra.

    “ Ể? Có ai đó đang đến”. Một giọng nữ vang lên từ trên cao. Một giọng lạnh lùng vang lên theo sau: “Ngươi là ai?”

    “… Là ai đang ở đó?” Câu hỏi của cả hai bên được vang lên cùng một lúc. Eru chưa bao giờ tập luyện chạy trên nóc nhà mà gặp phải một ai khác trước đây bao giờ, đây là lần đầu tiên cậu gặp phải việc này.

    Hai bên đều không nói một tiếng nào một hồi lâu. Cả hai vốn nên rằng sẽ không gặp nhau ở một nơi mà bình thường đáng lẽ không có người xuất hiện, nên nó cũng dễ hiểu khi cả 2 bên đều phải thận trọng . Nhất là một bên có một người mặc bộ đồ đen mang mũ trùm đầu, một bộ đồ đáng nghi ngờ.

    Eru quan sát nhóm của đối phương. Dựa vào ánh sáng từ ngôi sao yếu ớt nên bây giờ tầm nhìn giảm mạnh xuống, nhưng cậu mơ hồ nhận ra rằng đó là một người con trai và một người con gái cùng độ tuổi với cậu. Eru thân hình lùn hơn độ cao trung bình, trong khi hai người họ vừa cao và vừa gầy. Nhìn thoáng qua, họ trông không thể nào nhỏ tuổi hơn Eru, nhưng cũng không thể nào lớn tuổi hơn.

    Cậu không muốn tiếp tục để bầu không khí cứ yên ắng như thế này, nên cậu đã tự giới thiệu chính mình.

    “Chào buổi tối, tôi tên là Ernesti, đang đi dạo. Các ngươi là ai?”

    Hai người họ thận trọng nhìn thanh niên màu đen, bị lời giới thiệu của đối phương làm cho bất ngờ chưa kịp phản ứng. Eru không thể thấy được vẻ mặt thay đổi của họ lúc này, nhưng nhờ sự phản chiếu của ánh trăng, cậu biết chàng trai trẻ kia vừa nheo mắt lại.

    “Tôi là Archid, đây là em gái của tôi …”

    “Adeltrud… A, thật ra chúng tôi đang ngắm sao … chính là như vậy.”

    Eru nhìn cửa sổ trần nhà phía sau lưng họ; cặp anh em này có thể lên đây từ đó. Họ chạm trán với nhau một cách đột ngột đầy kinh ngạc, nhưng điều này đơn giản chỉ là một sự trùng hợp. Eru không do dự tiếp tục chạy tiếp.

    “Nếu như vậy, xin thứ lỗi cho tôi vì đã quấy rầy các bạn. Tôi xin phép cáo từ …”

    “Đợi … Đợi đã, đừng vội đi. Cậu nói đi dạo, đúng không? Mặc đồ như vậy đi dạo trên nóc mái nhà sao?”

    “Cậu không nghĩ rằng việc này rất kỳ quái ư?”

    “Ưm, ờ hén”

    Eru trả lời ngay khi nghe được giọng nói đầy nghi ngờ của họ. Cho dù là Eru, cũng sẽ nghi ngờ khi có người trả lời như thế với mình.

    “Tôi nói nó là đi dạo, nhưng đúng hơn nó như là một bài tập luyện đặc biệt. Lý do tôi chọn nơi này bởi vì nơi đây có địa thế khó khăn trong việc chạy.”

    “Ạch … Cậu có cần phải chạy trên nóc nhà không? Điều này thật không bình thường”

    Một điều có vẻ đơn giản với Eru, nhưng đó là điều lạ thường khó thể tin đối với họ. Họ nhìn nhau với khuôn mặt đầy hoài nghi và họ nghiêng cái đầu mà hỏi.

    “… Ưm, được rồi, quên nó đi. Điều này có nghĩa là tụi mình đã làm gián đoạn quá trình tập luyện của cậu .”

    “Đừng bận tâm về việc này. Tốt rồi, tôi cũng nên …”

    “Hey,hey, đợi đã! Cậu nói đây là một bài tập luyện đặc biệt, nên ngày nào cậu cũng chạy xung quanh nơi này ?”

    Adeltrud dừng lại động tác định rời đi của Eru. Đang chuẩn bị khởi hành Eru suýt nữa bị ngã, và đáp lại “Đúng” và sau đó tiếp tục đi. Hai người dõi mắt nhìn theo Eru, cho đến khi cậu ta biến mất vào trong bóng tối … . Tốc độ của cậu ta làm cho hai người rất kinh ngạc, họ nhìn thấy Eru tăng tốc và nhảy ra khỏi bờ mép nhà. Đường cung lớn cậu nhảy ra tạo thành làm cho hai người choáng váng một lần nữa.

    “… Ối chà, ối chà chà! Đây là cái gì? Nhưng trông rất vui!”

    “ Woa, cậu ta thực sự chạy! Không thể tin được, cậu ta bay ra khỏi mép tường của tòa nhà!”

    Archid và Adeltrud kích động trước hành động của Eru. Họ vốn lên mái nhà ngắm sao bởi một vài chuyện buồn, và họ đã gặp phải một việc rất đáng ngạc nhiên. Cuộc sống của họ đã thay đổi mạnh mẽ vì cuộc gặp mặt ngày hôm nay.

    Eru, Archid, và Adeltrud (sẽ) lại gặp mặt nhau vào ngày hôm sau, cùng một địa điểm. Không giống như cuộc gặp gỡ trước đây, hai người họ dường như đang đợi Eru. Eru đã từ bỏ việc né tránh họ và chào hỏi họ:

    “Buổi tối tốt lành. Lại tiếp tục ngắm sao à?”

    “Uh.., À không. Chúng tôi lên đây để nhìn cậu.”

    “Đúng…”

    Họ nở nụ cười vui vẻ, có thể thấy được mặc dù ánh sáng của sao khá mờ nhạt. Eru không rõ lắm về mục đích của họ, nhưng vẫn quyết định tiếp chuyện với họ trước. Nếu như có gì không ổn cậu chỉ việc chạy đi mà thôi, và mai mốt chọn lại một con đường khác.

    “À, tại sao cậu lại đội cái mũ thế?”

    Archid chỉ lên phía trên. Eru nghĩ mang mũ lúc này cũng thật bất lịch sự, nên cậu gỡ mũ trùm đầu và ngồi ở trên mái nhà giống như họ. “Có chuyện gì sao?” Eru ép hỏi họ. Cậu chú ý tới hai người họ cứng ngắt lại vẻ mặt ngượng ngùng trước câu hỏi của cậu.

    “À, tên của các cậu là Archid và Adeltrud đúng không? Chuyện gì thế? Tại sao phản ứng của các cậu lại kỳ lạ thế?”

    “Ách? À, không có gì. Cậu … cậu là con gái?”

    “Cậu chạy quá nhanh, nên tôi nghĩ cậu là con trai …”

    Eru người sở hữu hình dáng giống mẹ của mình, cậu càng lớn lên thì vẻ đáng yêu càng tăng lên theo độ tuổi và bây giờ là một “cô bé dễ thương”. Mái tóc bạc-tím dài tới cằm, cắt ngang thẳng, tung bay trong gió. Ánh trăng mờ ảo không thể che dấu khuôn mặt cậu. Trong thực tế, những ánh sáng yếu ớt chiếu lên làn da trắng noãn trên khuôn mặt cậu càng làm tăng thêm vẻ huyền bí . Khuôn mặt dễ thương của cậu không thể cho họ có thể liên tưởng đến các động tác đáng kinh ngạc mà hai người họ đã thấy ngày hôm qua, nên cả hai đều bối rối. Eru liếc nhìn hai đứa trẻ và nói:

    “Không, tôi nhìn trông giống mẹ của tôi, nhưng tôi thực sự là con trai”

    “… Không, không tới mức giống mẹ cậu đến mức này chứ. Có thật cậu là con trai không?”

    “Chắc chắn. Tôi chẳng có lợi lộc gì khi nói dối về việc này”

    “ Ô… Làm … Làm thế nào dễ thương như vậy, Ernesti …”

    Adeltrud giơ hai tay lên và đến gần hơn , nhưng Eru đã lùi lại khi cậu cảm giác có vẻ nguy hiểm. Archid tóm lấy cổ áo Adeltrud và kéo cô lại trở lại ngay lập tức.

    “Ê … A, tên của tôi đọc hơi rối, có thể gọi tôi là Eru.”

    “A, cậu có thể gọi tôi là Chid.”

    “Tôi sẽ gọi cậu là Eru! Còn tôi là Ady!”



    Sau một vòng giới thiệu, Eru cảnh giác nhìn Ady, cô có vẻ sẵn sàng bất cứ khi nào cũng có thể nhào về phía cậu, sau đó cậu nói:

    “Và … vậy các cậu muốn nói gì với tôi?”

    “Đúng rồi, ngày hôm qua sau khi cậu rời đi, không phải cậu đã nhảy lên thật cao từ nóc nhà sao? Làm thế nào cậu làm được điều đó?”

    “À, đó là…”

    “Ngoài ra, làm ơn hãy dạy cho tụi mình kỹ thuật đó!”

    Sự cảnh giác của họ vào ngày hôm qua chạy đi đâu rồi? Chid nói chuyện với cậu như thể cả hai đều là những người bạn thân. Eru thật không hiểu tại sao Chid lại kích động đến như vậy.

    “Tôi có thể dạy cho các cậu, nhưng nó phải tốn một thời gian khá dài, được không?”

    “Không có vấn đề. Nếu tụi mình tập luyện với cậu, một ngày nào đó tụi mình cũng có thể bay giống cậu, đúng không?”

    “Nhưng có thể các cậu sẽ gặp bình cảnh giống như tôi trước đây…”

    Eru cảnh báo và bắt đầu giảng dạy nhưng vấn đề cơ bản trong huấn luyện … những nội dung về phép thuật. Chid và Ady khá thông minh, cứ việc nội dung có chút rắc rối nhưng họ học được khá nhanh. Nhưng bởi vì họ lý giải nội dung quá nhanh nên họ mới cau mày trước nhiệm vụ phía trước.

    “Cái này thật ảo a!”

    “Eru điều này thật đáng kinh ngạc…”

    “Không phải tôi đã nói điều này ngay từ đầu rồi sao?”

    Cả hai đều choáng váng lẩm bẩm, sau đó nghĩ đến điều gì cả hai đột nhiên ngẩng đầu lên.

    “À mà tại sao ma thuật của cậu lại mạnh mẽ vậy?”

    “… Đó là do khả năng tương thích, và tôi đã bắt đầu tập luyện từ vài năm trước đây.”

    “Vài năm trước đây … Cậu bao nhiêu tuổi rồi?”

    “Tám”

    “Ách!? Điều đó có nghĩa bằng tuổi chúng tôi!?”

    Ady rất bội phục. Đối chiếu với những lời giảng dạy trước đó, điều này thật làm cho họ choáng váng.

    Chid và Ady có vẻ như là anh em sinh đôi, cả hai người họ đều 8 tuổi giống như Eru. Chid tâm tình tăng cao vọt sau khi nghe được điều này, tất cả những lo lắng đều bị cậu ta quẳng đi đâu mất. Vẻ mặt cậu lúc này giống như trên trán in đậm hàng chữ ‘Được rồi, chúng ta cũng có thể làm được’ và ý chí tăng cao ngùn ngụt. Eru cảnh báo Chid:

    “Ma thuật tăng cường thể chất là ma thuật cấp cao, cậu không thể sử dụng nó khi không biết những điều cơ bản”

    “Vậy hãy dạy cho chúng tôi ma thuật.”

    “…Ừm?”

    “Cậu rất mạnh, đúng không? Cậu biết rất nhiều ma thuật cấp cao!”

    “Trông cậu thật dễ thương, nhưng cũng thật đáng tin!”

    Eru khuôn mặt giật giật. Sự tình phát triển vượt qua dự liệu của cậu và không có gì để nói với sự ma ranh này. Yêu cầu của họ thật rắc rối, nếu có thể cậu rất muốn chạy trốn đi cho xong chuyện. Nhưng khi cậu nhìn thấy Chid và Ady phấn khởi nói về chế độ tập luyện, cậu không đành lòng phớt lờ họ.

    “A … này … A, tôi hiểu rồi. Tôi sẽ … dạy hai cậu ma thuật …”

    “Tuyệt , tôi biết cậu là người tốt mà!”

    “Tuyệt vời, chẳng trách trông cậu dễ thương thế!”

    “Các cậu đánh giá quá cao về tôi và còn nữa điều này không liên quan gì đến dễ thương cả!? Đợi đã, như tôi đã nói, ma thuật không thể học ngay lập tức được. Các cậu phải bắt đầu từ cơ bản, hiểu chứ?”

    “Tôi biết, tôi biết, đừng lo lắng. Tụi mình sẽ theo kịp cậu trong nháy mắt!”

    Cậu cảm thấy lo lắng đối với Chid, cậu ta chấp nhận quá dễ dàng, nhưng cậu vẫn xác nhận các chi về vấn đề huấn luyện với họ trước khi chia tay.

    Ngày hôm sau, cặp sinh đôi đến nhà của Eru. Không phải đến lúc đêm, mà là đến lúc trời còn sáng.

    Bởi vì từ trước tới giờ họ chỉ gặp nhau dưới ánh sáng của mặt trăng, Eru giờ mới nhìn thấy họ có mái tóc đen xinh đẹp và mắt màu nâu đỏ. Màu tóc của cặp song sinh làm Eru nhớ tới Nhật Bản, làm cho cậu có cảm giác thân thiết với họ hơn. Chid mái tóc ngắn rối tung, trong khi đó Ady là mái tóc xoắn dài tới vai. Họ thật đúng là cặp sinh đôi, có dáng người giống nhau và đôi mắt mạnh mẽ.

    “Hoan nghênh đến nhà của tôi, mời vào”

    Eru không còn phản đối gì nữa và dẫn họ vào nhà. Nhà Echevarria hơi lớn hơn so với nhà của hàng xóm xung quanh vì dù gì cũng là nhà của hiệu trưởng và giáo viên huấn luyện ở trường dạy phi công Laihiala. Chid và Ady vừa đi theo Eru vừa tò mò nhìn xung quanh.

    Mẹ của Eru, Celestina, chào đón họ một cách nồng nhiệt. Con trai của cô rất hiếm khi mang bạn về nhà, bây giờ lại có hai người bạn đến nhà cùng một lúc. Cô vốn có tay nghề nấu nướng cao và cô muốn biểu diễn tài năng của mình làm cho hai vị khách một chút món ăn nhẹ và đồ uống. Ady rất vui vẻ, cô nhắm đi theo đi theo Tina vào nhà bếp để chuẩn bị đồ ăn nhẹ, nhưng đã bị Chid mạnh mẽ kéo lại.

    Sau một chút chuyện vặt, họ đi vào phòng của Eru học ma thuật căn bản. Phòng của Eru rất gọn gàng. Chỉ có một cái bàn, một cái giường, và một vài kệ sách ở trên tường. Trên kệ sách là những sách giáo khoa liên quan tới ma thuật, một vài quyển sách truyện. Đối với đứa trẻ cùng tuổi mà nói, căn phòng này quá thực dụng. Cặp sinh đôi đặc biệt là Ady đang dự tính quậy phá khắp phòng, nhưng bị Eru ngăn lại.

    Sau một loạt trắc trở, bài giảng về ma thuật cuối cùng cũng bắt đầu. Eru lấy sách giáo khoa ma thuật mà cậu thích nhất làm tài liệu để giảng dạy, bắt đầu từ những thứ cơ bản. Cậu nghĩa rằng cặp sinh đôi này quá mức tự tin và nghĩ rằng họ mới có 8 tuổi, họ sẽ cảm thấy mệt mỏi và từ bỏ nó ngay lập tức. Nhưng đáng ngặc nhiên là Chid và Ady lại chăm chú vào học tập. Lúc họ bắt đầu thực hành phần ‘cấu trúc’, họ bày ra khả năng điều khiển đáng khâm phục, họ bắn trúng mục tiêu nhắm sau vài lần bắn thử.

    Eru nhớ tới cuộc trò chuyện vào ngày hôm qua. Họ có thể hiểu được sự giải thích về ma thuật ngay lập tức? Điều này có nghĩa là cặp song sinh này rất xuất sắc. Eru nhận ra là mình đã quá mức xem thường họ, đối với cặp đôi này ngã gục xuống sau khi cạn kiệt mana nói.

    “Có phải các cậu đã cảm thấy được lượng mana cạn kiệt? đó là bởi vì sức chứa mana chứa mana của các cậu quá nhỏ. Các cậu nên bắt đầu tăng cường sức chứa mana thông qua việc huấn luyện.”

    “A, a, điều này thật là mệt mỏi. Vậy … Chúng tôi nên có cuộc tập luyện đặc biệt như thế nào?”

    “Sử dụng cạn kiệt mana của các cậu vào mỗi ngày. Lượng chứa mana của các cậu sẽ tăng nhanh hơn nếu so với các cậu để nó tăng trưởng tự nhiên. Và tốt nhất là nên làm thêm một vài rèn luyện, các cậu có thể tập luyện rèn luyện thân thể và ma thuật cùng một lúc, như thế thì hiệu suất sẽ tăng cao hơn.”

    “… Ồ, đó là lý do tại sao cậu lại chạy trên nóc nhà?”

    “Đúng. Tôi đã nói cậu làm điều này không đơn giản mà”

    “Đúng vậy, nhưng tôi vẫn muốn làm được điều đó! Tôi chỉ cần duy trì việc này như thế mỗi ngày! Đơn giản thôi mà hén?”

    Eru rất ngạc nhiên. Cậu quay lại và thấy Ady, cô ấy thở mạnh và hai tay chống nạnh, nhìn kiểu ‘bao nhiêu đây chấp hết’. Trong mắt của cô ấy hiện rõ quyết tâm và sự tin tưởng, và nở một nụ cười đắc ý trên khuôn mặt cô ấy. Cậu nhìn Ady, lơ đãng suy nghĩ, cô ấy dáng người cao gầy và trong tương lai sẽ trở thành một ‘hot girl’, nhưng tính cách khó mà chiều cho được.

    “… Tôi biết rồi, vậy bây giờ xin vui lòng hãy trở lại với công việc ‘cấu trúc’ của cô đi cô nương. Cậu sẽ có bài huấn luyện đặc biệt sau khi lượng chứa mana phát triển thêm.”

    “Tôi không biết khi nào thì tôi có thể bắt kịp cậu … Nhưng chắc chắn rằng điều này sẽ đến sớm hơn cậu nghĩ đó!”

    “Dĩ nhiên! Hãy chờ mà xem, chúng tôi sẽ đạt tới tiêu chuẩn của cậu trong thời gian ngắn!”

    Ấn tượng đầu tiên của Eru đối với ‘hai người bạn tốt’ dần dần được cải thiện.


    Họ kiên trì hơn mình nghĩ. Mình thực sự đã tìm được một vài người bạn khá thú vị.

    Và như vậy, cuộc tập luyện bây giờ của Eru có thêm cặp sinh đôi, Archid Olter và Adeltrud Olter. Cuộc sống của cậu trở nên sinh động hơn.


    Eru không chỉ học ma thuật. Khi cậu có thời gian rãnh rỗi ngoài những cuộc huấn luyện ma thuật và rèn luyện thân thể, cậu cũng học kiếm thuật từ bố của mình, Mathias. Đây là những kiếm thuật tiêu chuẩn từ chương trình giảng dạy từ học viên phi công Laihiala. Chid và Ady cũng tham gia vào.

    Trong ba người, Chid có năng khiếu nhất về kiếm thuật. Cậu ta thân hình vốn tốt hơn bạn bè cùng lứa, cho nên cậu ta có thể rất nhanh vượt qua Eru. Cậu ta học được rất đúng cách và không thua bất kỳ ai trong các trận đấu luyện.

    Họ vừa tập luyện kiếm vừa tập ma thuật. So với những đứa trẻ khác cùng tuổi, nhóm ba người bọn họ siêu bận rộn. Eru cần thiết tập luyện để đạt được mục tiêu. Cậu đã quen thuộc với việc tập luyện này sau một thời gian dài trước đây, cho nên cậu không cảm thấy vất vả. Cậu cảm thấy cuộc sống kiếp trước của cậu thật không có biết cầu tiến, nó làm cho cậu ở kiếp này có động lực hơn cố gắng phấn đấu đạt được mục tiêu. Eru nhận ra rằng động lực lớn nhất của con người là dục vọng của họ.

    Nhưng còn về Chid và Ady? Họ cũng nuôi dưỡng niềm đam mê giống Eru, sống mỗi ngày đều trọn vẹn nhất. Các bài tập luyện của Eru sớm đã vượt qua tiêu chuẩn bình thường; gánh nặng này đã vượt mức đối với những đứa trẻ bình thường. Nếu họ có mục tiêu là kỵ sĩ, họ cũng không cần làm đến mức độ như vậy. Nhưng họ không phàn nàn về điều này.

    ‘Điều gì đã làm động lực thúc đẩy cho cặp sinh đôi?’ Eru không nghĩ ra lý do gì để họ có thể tập luyện chăm chỉ như vậy.

    Mặc dù đối với lịch trình bận rộn, họ cũng không chỉ có tập trung vào tập luyện. Họ cũng dành thời gian cho bố mẹ họ hoặc chơi với những đứa trẻ khác xung quanh cùng độ tuổi. Tại học viện lớn nhất ở đất nước này, bọn họ không thiếu những bạn chơi cùng lứa tuổi.


    Vương Quốc Fremmevira luôn có một vấn đề đặc biệt so với các quốc gia khác , đó là sự tồn tại của Ác Quỷ hung bạo. Khác với những quốc gia ở phía Tây của dãy núi Aubigne, Vương Quốc Fremmevira phải chia sẻ đường biên giới ở khu rừng Bocuse, nơi được cai trị bởi Ác Quỷ hung bạo. Ác Quỷ hung bạo còn được gọi là Ác Quỷ Thú thường tấn công, đe dọa tính mạng và tài sản của người dân, làm họ phải luôn sống trong sợ hãi. Do đó, xung quanh các thành phố ở Fremmevira được bao bọc bởi những bức tường dựng thẳng chắc chắn để bảo vệ thành trấn và người dân.

    —— Mọi người ở Fremmevira đều đồng ý việc xây dựng các bức tường, nhưng những đứa trẻ ham vui lại cảm thấy cuộc sống trong những bức tường thật buồn tẻ và ngột ngạt. Để phát tiết năng lượng dư thừa, chúng đem toàn bộ thành phố thành sân chơi của chúng, vui vẻ nô đùa ồn ào xung quanh. Những âm thanh tiếng cười nô nức của những đứa trẻ có thể nghe được ở trên đường mỗi ngày.

    Hôm nay là một ngày không khác lạ gì hơn so với bao ngày khác, một nhóm đứa trẻ đang lao tới dọc theo vỉa hè. Nhưng nếu xem xét kỹ hơn, một đứa trẻ đã rớt lại xa ở phía sau.

    “Cậu đang làm gì thế … chậm như rùa …”

    Khi cậu nghe thấy lời chế nhạo của những đứa trẻ, đứa trẻ chạy ở cuối phía sau dừng lại, thổ hổn hển, và vẩy tay lại kháng nghị:

    “Hừ, hừ, … Điều … Điều này không thể đáng trách a! Chúng ta ‘tộc người lùn’ sao có thể chạy nhanh!”

    Đứa trẻ đang kháng nghị có chiều cao khiêm tốn hơn những đứa trẻ khác; cậu có một thân thể khỏe mạnh và chắc khỏe cùng với đôi chân ngắn, xem ra thật không phải là một tên có thể chạy nhanh được.

    “A … Batson chậm chạp…”

    “Ngươi nói cái gì? Chết tiệt…!”

    “Batson chậm chạp tức giận rồi! Chúng ta sẽ bị đánh rất đau nếu bị bắt được…! Mau chạy thôi…!”

    Đứa trẻ tên Batson đỏ mặt lên vì giận dữ, chạy lên với từng bước nặng nề, nhưng cậu ta không thể bù đắp được cho sự thiếu hụt của mình về đôi chân ngắn. Bọn trẻ cười lớn và chạy túa đi mỗi khi cậu nổ lực tiến lại gần, bỏ lại Batson lẻ loi ở phía sau.

    “…Ku, chết tiệt…”

    Cậu nắm chặt nắm đấm lại trong sự thất vọng. Cậu bất lực, chạy chậm là đặc điểm thiếu sót của tộc người lùn.

    Người lùn…..một loài có nguồn gốc từ vùng núi phía Bắc.

    Họ sống ở những nơi hiểm trở, nơi mỗi mùa đông đều bị băng tuyết bao trùm, sinh sống ở trong hang động thiên nhiên. Theo thời gian trôi qua, họ bắt đầu đào sâu và trở thành những người thợ mỏ có tay nghề cao. Ở vùng núi phía bắc có rất nhiều khoáng sản, người lùn rất tháo vác trong việc trong việc phân loại tài nguyên, dẫn đến kỹ năng về rèn đúc rất phát triển. Họ còn nổi danh với tên gọi là ‘dân tộc rèn đúc’.

    Bởi vì môi trường xung quanh họ, người lùn đã tiến hóa theo thời gian, để họ có thể di chuyển bình thường trong hang động chật hẹp. Thân hình họ tuy lùn nhưng dáng người chắc khỏe là đặc điểm nổi bật nhất của họ. Cả người của họ toàn bắp thịt lồi lõm, cánh tay của họ khỏe gấp đôi người bình thường. Họ dáng người vạm vỡ ; nam giới tóc dài rậm rạp, bộ râu của họ bắt đầu mọc từ khi họ 10 tuổi. Bởi vì thế, trong văn hóa của người lùn, bộ râu nổi bật của họ rất thu hút sự chú ý và tất cả đàn ông đều lấy nó làm niềm tự hào.

    Nhưng không phải toàn bộ tộc người lùn đều sống hoàn toàn cách biệt như trong lịch sử ở phía bắc. Có rất nhiều người lùn sử dụng bản lãnh của mình thành lập cửa hàng thợ rèn trên khắp các vùng đất.

    Đứa trẻ vừa được nói đến… Batson Termonen là một trong những người tộc người lùn. Bố mẹ của cậu có một lò rèn ở ‘Thành phố học viện Laihiala’, đó là lý do tại sao cậu lại chơi cùng những đứa trẻ vùng này. Các trò chơi của bọn trẻ cũng chỉ có thể là rượt nhau chạy vòng vòng hoặc chơi trốn tìm, không có nhiều trò để chơi, đặc biệt là trong một thành phố bị các bức tường lớn bao quanh như thế này. Batson không biết làm sao sống được trong môi trường khắc nghiệt được bao bọc bởi tường thành này với đôi chân ngắn của cậu. Cậu luôn bị chế nhạo bởi hình dáng của mình từ những đứa trẻ sống trong khu phố.

    Những đứa trẻ lấy Batson làm trò cười đã đi lâu rồi. Batson bỏ cuộc, đi về nhà trong phẫn nộ.

    “Quái lạ. Sao chỉ có mình cậu? Những người khác đâu?”

    Vốn đang nổi giận Batson nghe thấy có người nói chuyện với cậu và nhìn thấy nhóm ba người đang hướng về cậu. Đặc biệt người đứng giữa lại lùn, trông giống như điểm lõm xuống giữa hai ngọn núi. Đó là bộ ba Ernesti, Archid, và Adeltrud.

    “Là Eru sao. Các ngươi cũng đến để loài chạy chậm này sao.”

    Vẻ mặt ba người ngưng lại trước phản ứng của Batson, nhưng nhanh chóng hiểu được chuyện gì xảy ra. Người lùn tốc độ chậm, nhưng bù lại cả người của họ tràn đầy sức mạnh. Điều này có nghĩa là trong khi đánh nhau thì họ rất mạnh mẽ. Cậu ta sẽ không thua bất kỳ đối thủ nào nếu đó là một trận chiến ẩu đả. Lúc trước, Batson đã có một cuộc tranh cãi với một vài người, và điều này đã được kết thúc bằng chiến thắng áp đảo trong một trận đánh, đó là lý do tạo thành tình huống như ngày hôm nay.

    Khi Eru thấy Batson đi về nhà, cậu nổi lên tính trẻ con và cười tinh quái nói:

    “A, cậu ta lại bị bắt nạt … Được rồi, vậy chúng ta hãy đuổi theo lại những tên kia đi.”

    Cặp sinh đôi nghe được Eru đề nghị và đáp lại một cách hờ hững:

    “Tôi cảm thấy điều này không có vấn đề, nhưng làm sao bây giờ? Chúng ta thì ổn, nhưng Batson không thể theo kịp.”

    “Đúng, vì thế chúng ta sẽ mang cậu ta đi theo. Chỉ cần coi nó là một cuộc tập luyện thông thường, xem Batson như là trọng lượng mang theo trong lúc tập luyện đi.”

    “Ồ! Tôi hiểu rồi!”

    “Đi thôi! Đi thôi!”

    Chid và Ady lý giải dụng ý Eru nói,và đứng ở hai bên Batson. Họ không để ý đến cảm giác của Batson và tóm lấy tay cậu ta.

    “Ê? Này …. Này! Các ngươi định làm gì…”

    “Tốt, chúng ta sẽ bắt đầu bài tập chạy hằng ngày!”

    Chid và Ady bắt đầu chạy theo lệnh của Eru, không để ý đến Batson đang rơi vào tình trạng hỗn loạn. Họ coi Batson như là hàng hóa và đem cậu ta đi theo. Kỹ thuật này chỉ có thể được sử dụng sau khi học được ‘tăng cường giới hạn thể chất’, theo đó họ có thể sử dụng được sức mạnh vượt qua giới hạn sức mạnh thân thể mà họ có. Batson bị sợ đến trợn mắt ngoác mồm bởi tốc độ vượt qua tưởng tượng của cậu, cậu chỉ có thể để mặc người khác lôi kéo mình.

    “Bọn họ đang ở quảng trường trung tâm! Tấnnnn côngggg ….!”

    “Được!”

    “Tuyệt!”

    “Ta nói nè, rốt cuộc thì chuyện gì đang xảy ra…!?”

    Thành phố Học viện Laihiala được phân chia thành giữa khu trường học và khu đô thị. Tại trung tâm của khu đô thị, đó là một khoảng không gian được gọi là quảng trường trung tâm. Nó được lấp đầy bởi các quầy hàng vào ban ngày và là địa điểm tập trung của tất cả bọn trẻ.

    “Này, tên kia sẽ không đuổi kịp chứ?”

    “Không thể nào, cậu ta chậm như vậy…”

    “Đúng vậy, nếu như bị hắn bắt được, chúng ta sẽ phải trải nghiệm cuộc sống như địa ngục”

    “Thư giãn đi; chúng ta chỉ việc chạy khi thấy cậu ta. Cậu ta rất chậm, chúng ta có thể trốn một cách dễ dàng”

    Đây là những đứa trẻ đã đùa giỡn Batson vào lúc nãy. Nhóm trẻ này đem các rương gỗ thành chiếc ghế, đang ăn hoa quả họ vừa mua được từ vài gian hàng. Họ vui sướng vì hành động trả thù của họ đã thành công. Đột nhiên, họ nghe được tiếng thét to từ xa.

    “Aaaaaaaa… Oa…!”

    “Mau tránh ra!”

    “Các cậu muốn làm gì?! Tốt nhất là …!”

    Họ nhận ra giọng nói quen thuộc này, điều này làm họ rất đỗi ngạc nhiên. Đó không phải là Batson, người luôn bị họ chế giễu a? Tại sao lại muốn tránh nhỉ? Nhóm trẻ này vội vã tìm kiếm âm thanh này phát ra từ nơi nào, và họ thấy Chid và Ady cầm tay Batson và tiếp cận nơi này với tốc độ rất nhanh. Chúng hoảng sợ và hét lên:

    “Oa, các… các người là ai…!?”

    “A, tìm thấy họ rồi. Bây giờ, Batson… chuẩn bị hạ cánh!”

    Eru chỉ đến mục tiêu, trong khi Chid và Ady ném Batson xuống với một nụ cười tinh quái mà động tác trong tay của họ cũng không chậm tý nào. Ở theo tốc độ chạy quán tính và lực ném mạnh, Batson thân hình tuy ngắn nhưng sức nặng đầy đủ ném bay lên trên trời. Nhóm trẻ con phản ứng không kịp chỉ há hốc mồm, xem Batson bay lên tạo thành đường pa-ra-bôn trên trời. Lúc bọn họ nhận ra rằng điểm hạ cánh của Batson là chỗ mình, bọn trẻ con mới thét lên hoảng loạn.

    “Ế! á …, thằng ngu, đừng có tới đây!”

    “Woaaaaaa, mau … núp đi…”

    Nhưng đã quá trễ để chạy trốn. Họ bị va thẳng trực tiếp vào bởi đầu đá Batson, lực mạnh đến nỗi đập vào chiếc rương gỗ làm nó bị vỡ tan từng mảnh. Cả đám té xuống đất, bụi văng mịt mù . Tình thế hết sức hỗn loạn, mà làm kẻ cầm đầu là Eru và nhóm bạn của cậu, họ nhìn nhau và cảm thấy hơi quá tay.

    “…Chúng ta… có phải hơi quá tay chút chút không?”

    “Ân… Mục tiêu trúng chính xác luôn”

    “Nè… Tôi cho rằng … có vẻ tụi mình nên chuồn khỏi đây sớm nhất có thể.”


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Bản LN dài quá quá giới hạn chữ nên phải post sang #5 mới đủ.
    Lần sửa cuối bởi Hoàng Luân, ngày 17-11-2017 lúc 19:52.

  8. Bài viết được 6 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    langtu6389,QuangAnh29,romolus82,thienhaxa,thunreigu,uhmthiyeune,
  9. #5
    Ngày tham gia
    Oct 2011
    Bài viết
    16,395
    Xu
    340

    Mặc định

    Kỵ Sĩ & Ma Thuật - Knight's & Magic

    Vol 1 - Arc 1 - Chap 2(2)


    Kỵ Sĩ & Ma Thuật - Knight's & Magic
    Vol 1
    Arc 1: Nhập học
    Chap 2: Cùng bạn bè vui chơi

    “Ba tên kia! Đừng chạy!”

    Batson hất ra các mảnh vỡ của chiếc rương gỗ và đứng lên giữa đống vỡ vụn. Đúng như dự đoán, người thứ nhất phục hồi lại chính là cường tráng nhất Batson, những đứa trẻ khác vẫn nằm nằm xiên vẹo. Batson điên tiết lên, chạy hết tốc lực nhắm thẳng đến nhóm ba người với một tốc độ vượt xa qua những người lùn khác. Dại dột nhóm ba người lập tức bắn tốc độ chạy nhanh như gió.

    “Tạm biệt, gặp lại sau nhé!”

    “Câm đi, các ngươi chờ đó cho ta!”

    Nhân tiện, những đứa trẻ bị bỏ rơi lại phía sau bị người lớn bắt lại, và chúng bị một bài la mắng bởi vì những chiếc rương gỗ đã bị phá vỡ.


    Cách quảng trường trung tâm và khu dân cư là trung tâm mua sắm. Tại đây có một tòa nhà có kích thước gấp đôi những tòa nhà xung quanh. Nó nổi bật nhất là sự vững chắc chứ không phải là vẻ bề ngoài. Đó chính là cửa hàng lò rèn ‘phân xưởng Termonen’.

    Batson đuổi theo chạy trốn bộ ba Eru trên khắp mọi nẻo đường, và cuối cùng kết thúc tại nơi này. So với Eru và nhóm bạn của Eru, Batson đang trên bờ vực của cái chết vì kiệt quệ sức lực sau cuộc đuổi bắt.

    “Các… Các ngươi… chạy nhanh thế…”

    “Đó là nhờ vào việc chúng tôi tập luyện hằng ngày”

    “Hộc… Làm thế nào có thể tập luyện được tốt như vậy…”

    Eru bất chợt nở nụ cười. Xét về khả thể lực, Batson có thể tính là đứng đầu, nhưng cậu ta không thể chọi được với ma pháp của Eru.

    “A… quên nó đi, ta không thèm quan tâm nữa.”

    Batson mệt đứt hơi và cảm thấy tất cả những việc này thật là vớ vẩn. Cậu từ bỏ, ném cả thân hình nằm xuống mặt đất giang rộng tay chân ra, và cuối cùng cậu thở một hơi thật dài. Cậu nở nụ cười thỏa mãn và cười nhẹ nhàng.

    “Nhưng mà đầu đập vào trúng bọn kia thật là sướng.”

    “Nè, nè, chúng ta có thể chơi lại trò này tiếp nếu như cậu muốn.”

    “Không bao giờ.”

    Một lúc sau, Batson bình tĩnh đứng dậy và chỉ vào nhà của mình.

    “Vậy được rồi. Có muốn vào nhà tôi chơi không? Tôi khát quá rồi.”

    Có thể là do họ đứng gần phân xưởng, nhưng dù họ đứng ngoài đường họ vẫn cảm thấy sức nóng tỏa ra. Bố mẹ của Batson là thợ rèn đang cũng đang làm việc ở bên trong.

    “Ồ, tôi chưa bao giờ tới nhà cậu đấy.”

    “Đúng… Cậu sẽ bị đánh nếu cậu quấy rối họ. Đừng có ồn ào quá.”

    Bộ ba nhóm người đi vào nhà của Batson, và họ thấy cha cậu ta và một vài thợ rèn khác đang làm việc trong yên lặng. Cha của Batson có một chùm râu dài và một thân hình cứng cáp; chỉ dựa vào thế thôi cũng dễ đoán được đó là một người lùn. Nếu bị ăn đấm một cái thật đúng là không phải không vui tý nào.

    “Nhìn kìa, tất cả những thứ này đều là ba tôi làm cả.”

    Tất cả các trang bị kim loại mà họ xem thấy là kiếm, thương, tấm khiên và áo giáp cho đến chảo, nồi các vận dụng trong sinh hoạt. Không hổ danh là người lùn đồ vật họ làm ra thật là tinh xảo. Mọi sản phẩm ở đây đều được làm với kích cỡ hoàn mỹ và màu sắc phù hợp.

    “Woa….Nhà của cậu bán thật nhiều thứ.”

    Eru tò mò nhìn qua các hàng hóa sản phẩm, Ady cũng tò mò đi sát theo cậu. Chid cũng kích động không thôi khi cậu nhìn thấy các loại vũ khí, chẳng hạn như kiếm và thương. Batson cảm thấy rất hài lòng khi tán dương tác phẩm của mà bố cậu làm ra.

    “Này Bat, cậu không làm món đồ gì sao?”

    “A… Bố tôi hiếm khi cho tôi tiếp xúc với các đồ sắt, nhưng tôi có thể làm đồ gỗ. Tôi cũng là một người lùn cơ mà, đến cả bố tôi cũng khen tôi tay nghề điêu khắc rất tốt.”

    Sau khi nghe được nhất thời hưng phấn Ady câu hỏi, Batson chỉ vào những đồ vật trong góc của cửa hàng. Đó là những đồ vật gia dụng bình thường trong nhà. Trông có vẻ đơn giản, nhưng có thể thấy được tài nghệ của người làm ra nó, trông nó rất tốt và bền chắc. Kỹ năng của Batson rất rõ ràng, làm cho bộ ba nhóm người rất cảm thấy bội phục. Tại thời điểm này, có thứ gì đó trong góc thu hút sự chú ý của Eru.

    “Cậu có thể làm được ‘gậy ma thuật’?”

    “… Gậy ma thuật? Nếu như có đủ tài liệu tôi có thể làm được nó. Tôi làm nó chỉ vì kiếm tiền tiêu riêng thôi.”

    Trong việc sử dụng ma thuật, con người phải sử dụng ‘tinh thể xúc tác’ ở bên ngoài để chuyển đổi mana thành các các hiện tượng hữu hình, và gậy ma thuật là một công cụ khá phổ biến. Đơn giản mà nói, tinh thể xúc tác gắn với gậy là để tiện hơn trong việc sử dụng.

    Hầu hết các cây gậy đều được làm từ các cây được gọi là ‘sương trắng’. Bởi vì gỗ từ những cây này là vật dẫn mana rất tốt, bởi vậy nó đã trở thành một bộ phận của gậy ma thuật. Những gậy ma thuật đơn giản này cũng được Batson làm từ vật liệu đó.

    “Trong khi tập luyện ma thuật, tôi luôn cảm thấy rằng…”

    Ánh mắt của Eru lần lượt xoay chuyển từ gậy trên kệ với gậy treo ở trên eo mình. Nó là vật phẩm ma thuật mà cậu đã sử dụng kể từ khi bắt đầu luyện tập. Nó ngắn hơn so với các gậy thông thường khác và nó vừa với thân hình nhỏ bé của cậu.

    “Có chuyện gì sao? Cây gậy này có vấn đề gì à?”

    Eru xoay cây chiếc gậy à mà khoan là chiếc đũa ngắn ở trong tay cậu và mỉm cười đối với Batson đang trong tình trạng không hiểu:

    “Cậu không cảm thấy rằng gậy ma thuật sử dụng thật bất tiện sao?”

    Besides Batson, Chid và Ady đều không hiểu Eru nói có ý gì. Họ đã quen với việc sử dụng gậy ma thuật như một công cụ để sử dụng ma thuật và không có cảm giác sử dụng bất tiện. Họ không Eru đang ám chỉ điều gì.

    Eru nghĩ rằng điều này là không đúng bởi vì theo như những gì cậu nhớ về kiếp trước thì nó khác. Cậu nhớ tới thế giới kia nơi mà khoa học là ngành đứng đầu, cậu cảm thấy nó rất bất tiện và quá nguyên thủy. Nói một cách nghiêm khắc, gậy ma thuật là dụng cụ để phóng ra ma thuật. Ngoài ‘cường hóa’ ma thuật, con người sử dụng ma thuật để ‘bắn’, nó sẽ bắn ra ma thuật mạnh mẽ. Eru cho rằng gậy ma thuật là một loại ‘vũ khí có thể bắn’.

    Eru nhớ lại một cảnh tượng trong kiếp trước của mình ở Nhật Bản… một căn phòng chứa đầy các mô hình. Trong các bộ sưu tập đó, cậu sở hữu một một khẩu súng hơi nhẹ, nó trông khá giống khẩu súng trường ‘Winchester M1894’, nó để lại cho cậu một ấn tượng khá sâu sắc. Súng ống, đặc biệt là súng trường, nó trông giống gậy ma thuật. Vì sự liên tưởng đối chiếu này cậu nghĩ rằng phải có một cách nào đó có thể vận dụng hình dáng của súng trường vào gậy ma thuật.

    “Ví dụ, một kỵ sĩ sử chiến đấu sử dụng kiếm và gậy mỗi thứ một tay…”

    Ngay cả kỵ sĩ, những người sử dụng kiếm làm vũ khí chính cũng biết đến tầm quan trọng của ma thuật. Tư thế cơ bản của kỵ sĩ là tay phải cầm kiếm dài và tay trái cầm gậy ma thuật. Nếu như trang bị tấm khiên ở trên tay trái, họ bình thường sẽ để gậy ma thuật trong tấm khiên.

    “Tôi nghĩ thật là phức tạp nếu tách riêng chúng ra, nên tôi chợt nghĩ đến tại sao chúng ta không kết hợp chúng lại với nhau.”

    “Tôi có thể hiểu ý đó… Nhưng mặc dù chúng ta muốn làm, thế chúng ta phải làm như thế nào?”

    Đang lúc suy nghĩ, đột nhiên Eru nghĩ đến một điều. Súng và kiếm… hai từ ngữ đơn giản làm cậu nghĩ đến lưỡi lê trên súng trường. Nó đơn giản chỉ là gắn một con dao vào trên đầu nòng súng, với cách này có thể sử dụng súng trường như là một vũ khí cận chiến. Khái niệm này thông qua Eru bắt đầu thẩm thấu qua thế giới này.

    “A, tôi chợt nghĩ đến một ý tưởng rất thú vị.”

    Eru mỉm cười nhẹ nhàng, làm Batson cảm thấy có cảm giác ớn lạnh toàn thân.


    Sau đó, Eru quay trở lại về nhà, cậu ngồi ở trước bàn, và bắt đầu vẽ thiết kế những điều mà trong đầu đang nghĩ. Nhìn dáng vẻ tập trung của cậu làm cho đi theo cậu Chid và Ady rất là ngạc nhiên.

    “Đây là cái gì? Thật là một cây gậy ma thuật kỳ lạ.”

    Đây là câu nói đầu tiên của Ady khi nhìn vào bức vẽ hoàn thành. ‘Kiếm súng’ …. Một đường rãnh xoắn có thể bắn ra ma thuật với một lưỡi dao gắn trên nó, một cây ‘gậy ma thuật’ kỳ lạ. Đối với Ady người luôn nhìn quen với gậy ma thuật bình thường thì nó cực kỳ kỳ lạ.

    Ngày kế tiếp, Eru lại tới nhà Batson với bản thiết kế trong tay.

    “Thứ này giống như thứ mà tôi đã nhắc đến vào hôm qua, cậu có thể làm được cây gậy ma thuật như thế này.”

    Batson nhìn chằm chằm vào bản thiết kế mà vị khách không mời mà tới đưa đến chỉ sau một ngày. Cậu quyết định xem xét bản thiết kế trước đã và bắt đầu xác nhận lại phần chi tiết cụ thể. Batson trên khuôn mặt đầy vẻ kinh ngạc.

    “Eru, đây…là cái gì?”

    “Súng trường Winchester.”

    “Cái gì? Tôi chưa bao giờ nghe đến một cây ma thuật tên như thế này, và hình dạng này…là lạ sao ấy… Tại sao phần phía dưới để rộng? Và tại sao lại nhô ra một cái miếng gỗ này ở đây?”

    “A, cái này á, nó được gọi là báng súng…”

    Có một số điều không thể giải thích chỉ với bằng bản vẽ thiết kế. Eru trả lời câu hỏi thắc mắc của Batson và giải thích chúng một cách chi tiết.

    “A, để tôi thử làm thử xem sao.”

    Batson thực sự không hiểu nổi, nhưng cậu vẫn nhận lấy công việc này. Cậu đã hứa với Eru sẽ làm cho cậu cái cây gậy ma thuật kì lạ này. Eru cảm thấy nhẹ nhõm, đồng thời cũng cảm thấy đây cơ hội tốt để nhìn xem tay nghĩ kỹ thuật của Batson.

    Một vài ngày sau, Eru tới nhà của Batson lần thứ ba sau khi Batson mời cậu. Loại vũ khí độc đáo được cậu thiết kế đã hiện rõ dưới hình dạng thực thể.

    Tay cầm giống như báng súng của một khẩu súng trường, dày và hơi cong, nhưng không có cò súng. Một viên tinh thể xúc tác được gắn trên đỉnh, nó đặt ở chỗ ngắm bắn của khẩu súng nên có. Nó không có ổ chứa đạn, buồng để đạn giống như bao khẩu súng thực tế khác. Ở vị trí nòng súng có một thanh kiếm ngắn được gắn cố định. Đó chính là lưỡi lê được thiết kế thẩm thấu vào thế giới này đó là… ‘gậy súng’.

    “Phần bộ phận gỗ là tôi tước, bố của tôi giúp tôi lo về phần kim loại.”

    “Ông ấy không mắng cậu sao? Nếu điều này quá mức rắc rối, cậu có thể làm nó toàn bộ bằng gỗ cũng được mà.”

    Lúc Eru đến đây vài ngày trước, cậu có nghe nói bố của Batson rất bận rộn. Eru cũng không ép cậu ta, chỉ bảo cậu ấy làm hết khả năng của mình.

    “À, lý do ông ấy chịu giúp là ông ấy có vẻ rất thích thú khi trông thấy tôi làm món đồ này, và ông ấy đã giúp tôi một tay.”

    Eru gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Cậu cám ơn Batson và vội vã cầm ‘nó’ trong tay. Cậu xác chừng thử kích thước, sức nặng, và sự thăng bằng, cuối cùng sản phẩm không khác gì mấy so với bản thiết kế. Người lùn thật là đáng nể, kỹ năng của họ thật sự đáng kinh ngạc.

    “Được rồi, tôi đã hoàn thành nó theo yêu cầu của cậu… nó trông thật quái dị, cậu có dự định gì với nó?”

    “Nó sẽ nhanh chóng trình diễn cho cậu xem mà coi.”

    Eru thử cầm ‘gậy ma thuật’ và hỏi Batson nơi mà kiểm tra thử tính năng của ma thuật. Cả hai người họ tiến thẳng đến sân đằng sau cửa hàng lò rèn, nơi này có một vài tấm bia, nó vốn được dựng lên để kiểm tra kiếm. Eru nhắm lấy một cái và chém nó, trước khi chém trúng nó cậu đã tung ra một ma thuật hệ ‘gió’ trung cấp… Chân Không Trảm-Sonic Blade. Cậu sử dụng tinh thể xúc tác trên ‘cây gậy’ chuyển hóa mana thành hiện tượng hiện hữu (tran: nghĩa là từ thứ không có thành thứ có thật), phát ra một đoạn chân không đứt gãy từ nhát lưới dao và chém tấm bia thành 2 nửa. Eru nhắm nào nửa tấm trên đang rơi xuống và tung ra một ma thuật trung cấp hệ ‘lửa’ …. Bạo Viêm Cầu. Nó bắn thẳng tới tấm bia và nổ tung lên, để lại một làn khói bụi. Thành quả của ‘cây gậy ma thuật’ mới vượt qua tưởng tượng của Eru, làm cậu nở lên nụ cười vui vẻ, nhưng Batson thì bị kinh ngạc đến mức choáng.

    “Điều này làm sao có thể? Điều này quá mức kỳ lạ, không hợp lý a.”

    “Ê, đừng quản nó nữa. Batson, cậu làm tốt lắm! Nhìn kiểu này, sau này sử dụng ma thuật sẽ trở nên rất thú vị.”

    “A, cậu hài lòng về tác phẩm của tôi là được.”

    “Tiện thể, cậu có thể làm cho tôi thêm một cái khác được không.”

    “Cậu không biết xấu hổ khi mà còn dám nhờ tiếp à.”

    Eru nhận được thanh ‘gậy lưỡi lê’ thứ 2 như cậu mong muốn. Hai thanh ‘gậy lưỡi lê’ tên chính thức là ‘Winchester’ được để trong một cái vỏ đặc biệt treo ở trên eo của cậu. Eru để chúng ngay đó đem chúng trở thành vật bất ly thân.

    Chiếc ‘gậy súng’ nó phù hợp cả trong đánh cận chiến và đánh tầm xa, nó là vật then chốt để vừa tăng cao khả năng di động và hỏa lực, nó ảnh hưởng rất lớn đến phong cách chiến đấu của cậu.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Hoàng Luân, ngày 04-10-2017 lúc 11:51.

    ---QC---


  10. Bài viết được 5 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    langtu6389,QuangAnh29,romolus82,thunreigu,uhmthiyeune,
Trang 1 của 20 12311 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status