TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Kết quả 1 đến 4 của 4

Chủ đề: Kinh Nương - Tiểu Đoạn

  1. #1
    Ngày tham gia
    Dec 2007
    Đang ở
    The origin of passion
    Bài viết
    1,487
    Xu
    3,586

    Mặc định Kinh Nương - Tiểu Đoạn

    Truyện được xếp cùng với Tuyển Vĩnh Đao trong một nhóm gọi là Di sự - chuyện xưa.

    Nhưng nếu Tuyển Vĩnh Đao lấy cảm hứng từ câu chuyện ngụ ngôn, Kinh Nương lại liên hệ với một tích truyện nổi tiếng về vị vua khai sinh ra triều Tống: Triệu Khuông Dẫn thiên lý tống Kinh Nương.

    Kinh Nương
    ----o0o----
    Dành tặng kẻ biếng lười

    Tác giả: Tiểu Đoạn
    Dịch thuật: Aficio
    Nguồn: www.tangthuvien.com



    Dẫn nhập

    Dịch thuật: Aficio

    Thành Biện Lương, tháng hai, mùa xuân năm Khai Bảo thứ tư, triều Đại Tống.

    Tiết xuân se lạnh chưa tan. Bên ngoài dãy tường cung điện, nụ đào xinh xinh đà hé nở, đang thoáng run run. Bên trong dãy tường là nơi ấm áp nhất toàn bộ đô thành. Hơi ấm nương theo làn khói nến, vượt qua tường, truyền ra ngoài, hòa vào bầu không khí lành lạnh, trong trẻo sau cơn mưa một chút hơi than.

    Lớp bột tiêu (1) mới trát lên tường, bị ngấm cơn mưa ban sáng, hiện ra đôi chỗ loang lổ. Phần cuống nụ hồng bám chặt vào cành, giống như cô nàng lười biếng không chịu rời giường, cứ rúc đầu trong chăn ấm, vừa mới chu ra ngoài cái miệng nhỏ xinh, đỏ hồng, tươi tắn.

    Con đường dưới chân tường thì vừa đen vừa ẩm ướt.

    Lúc này, trên con đường nhỏ ven tường, có một phu nhân đang bước tới. Thân hình nàng trông vẫn duyên dáng lắm. Giả như tuổi trẻ hơn chút ít, mỗi bước chân ấy chắc đủ để nghiêng nước nghiêng thành? Tiếc rằng tuổi tác của nàng đương ngoại tứ tuần, người gầy, song đâu phải dáng gầy chớm xuân, mà tựa cành khô đã ngấm đông.

    Vùng lưng của nàng được băng bó nhẹ. Bên ngoài dãy tường, có năm sáu tên thợ làm vườn đang đốt thứ gì đó. Bọn chúng đều ăn mặc không theo quy củ trong lớp áo đen dính bẩn, đang khom mình đốt những cành gãy lá rụng bên dưới nụ đào... trông như muốn thúc dục nụ hoa, hãy nở sớm hơn đi!

    Đám cành gãy lá rụng đó đều rất ẩm ướt, cháy tỏa ra màn khói dày đặc. Vị phu nhân kia gần như sắp lướt qua bên cạnh mấy tên thợ làm vườn, bước vào trong màn khói. Nàng bỗng nhiên dừng lại, nhìn mấy tên thợ làm vườn, cười cười: "Mới sáng sớm đã đốt rồi sao?"

    Mấy tên thợ làm vườn không ngờ nàng lại hỏi, gật gật đầu mỗi tên một kiểu. Chắc do không đoán ra thân phận người ta, chúng không dám trả lời.

    Vị phu nhân khẽ vén tóc mai, tiện lấy tay áo che đi cánh mũi. Vạt tay áo được làn sương mai thấm nhẹ, lướt qua như vén liễu nâng hoa, nàng dùng hơi ẩm đó để ngăn trở làn khói. Giọng nhẹ nhàng, thánh thót cất lên: "Hoa Mộc sở các ngươi năm nay nghĩ ra trò mới. Từ tháng Giêng đã bắt đầu dục hoa, cứ đốt hoài những thứ bỏ đi này, ở nội cung lại dùng hương liệu cốt hoa và nến thơm đặc chế, thế là trong cung có thêm không ít người mắc bệnh."

    Trên mặt mấy tên thợ làm vườn đã thấy vẻ căng thẳng.

    Vị phu nhân lại thong thả nói tiếp: "Không chỉ các ngươi đốt, người trong cung cũng bắt đầu phải đốt. Kể từ khi các ngươi diễn trò, cung điện như nhiễm phải ôn dịch, từng khu từng khu một có người ngã bệnh, chết đi. Những người chết phải mang ra mộ hoang ngoài thành hỏa táng. Ta lấy làm lạ, các ngươi rốt cuộc đốt cái gì thế? Làm sao đốt lên màn chướng khí này? Để mãi cho tới hôm nay, cấm quân canh giữ cung thành vẫn còn chưa hay biết..."

    Nàng chưa nói xong, mấy tên thợ làm vườn đã đột ngột vứt bỏ dáng vẻ đờ đẫn của người hầu, mau lẹ đưa mắt nhìn nhau, rồi biểu hiện thân thủ mẫn tiệp, nhảy vụt lên. Con đường nhỏ bên ngoài dãy tường chỉ rộng chừng bảy tám thước (2). Bọn chúng: trái hai, phải ba, bên đường một, đã vây chặt lấy các nẻo tiến thoái của vị phu nhân.

    Vị phu nhân đang tựa nhẹ vào mặt tường mới được quét bột tiêu, chợt thẳng lưng dậy, bật cười: "Lũ Chướng Khí sứ ở Nam Hán, có trò gì bày ra đi! Đám đồ tử, đồ tôn Yên Hỏa giáo các ngươi, đã không chịu nổi một đòn mà còn định diệt khẩu ta hả?"

    Sáu tên áo đen mau chóng rút từ trong ngực ra mấy tấm hỏa tập, định vẫy lên đón gió. Tay áo đang che mũi của vị phu nhân đột nhiên vung mạnh, bay múa, quạt tới chỗ hỏa tập bọn chúng muốn đốt lên. Mấy tên hắc y nhân này thân hình chợt khom chợt duỗi, linh hoạt như thỏ. Bọn chúng dường như tạm thời không định động thủ với vị phu nhân, mà muốn cướp thời cơ vung vẩy hỏa tập trên tay. Nàng giằng co với chúng chính ở điểm này, không thể để hỏa tập cháy được. Nhất thời chỉ thấy mấy bóng người qua lại vun vút, tay áo vụt bay, hắc y vờn quanh như cáo thỏ. Cuối cùng, "Xoẹt" một tiếng, đã có một hỏa tập sáng lên, nhưng vị phu nhân cũng cướp được vị trí đầu gió. Nàng đột nhiên dừng lại, tay áo phải che mũi, tay áo trái dần dần trượt ra một mũi dao.

    Thân dao chỉ rộng cỡ đốt ngón tay, ánh thép như tuyết, đang từ từ trượt ra. Chiều dài lưỡi dao vừa bằng từ cổ tay tới khuỷu tay, nàng rút ra từng tấc từng tấc, như đồng thời xả dần sát ý nội liễm. Ánh sáng từ thân dao hẹp rung lên giữa một vùng khói xanh. Sáu tên Chướng Khí sứ đã đốt được hỏa tập của mình. Dưới ánh lửa, đám hỏa tập trông như những mảnh gỗ đàn hương, bên trên tỏa ra khỏi đủ các màu sắc khác nhau. Đây là sát chiêu độc môn của Chướng Khí sứ: Sắc Lệ.

    Dưới sự thúc đẩy của bọn chúng, từng ngọn khói như dải lụa cuốn về hướng vị phu nhân. Cơ quan tấn công được không chỉ là mũi của kẻ địch, mà với mắt, tai, lưỡi đều có sức sát thương tương đương; sợ rằng dính vào màng nhầy là lập tức sinh ra lở loét.

    Nhưng dao của vị phu nhân đã rút ra rồi, ánh tuyết vút bay giữa một vùng đầy màu sắc. Khi mũi dao rạch lên, chỉ nghe thấy tiếng cười của nàng: "Đáng tiếc! Các ngươi tuy thạo khí độc, nhưng chưa được xem là cao thủ võ thuật trong Yên Hỏa giáo. Giết các ngươi cần mình ta là đủ!"

    Nàng nói không ngoa. Dưới con dao ánh tuyết, chẳng bao lâu sau, sáu tên Chướng Khí sứ đều phơi thây bên ngoài dãy tường cung điện.

    Nàng giết người xong, nét mặt lại thoáng như đang thở than điều gì. Nàng bọc tay lại, kéo thi thể bọn chúng vào một nơi, lấy túi da từ trong người chúng, rắc ít bột phấn bên trong túi lên thi thể. Sau cùng, nàng châm lửa. Chất độc hiểm ác trên bột phấn bùng cháy, nó như hút hết mỡ trong cơ thể, thiêu đốt toàn bộ thân người từ ngoài vào trong.

    Bây giờ vị phu nhân mới nhìn vào bên trong dãy tường như than như trách...

    ... Dẫn à, thế giới bên ngoài vẫn cứ không ngừng giết chóc; còn ở trong đó, thứ chàng đem thiêu hủy hẳn là xương rồng cốt phượng, khác với nơi này?

    Chú thích:

    1. Bột tiêu: Cung cấm dùng hạt tiêu trát vào tường vách cho thơm và ấm, lại được tốt lành. Ðời nhà Hán gọi hoàng hậu là tiêu phòng, đời sau gọi họ nhà vua là tiêu phòng chi thân đều là ý ấy cả (theo Thiều Chửu).

    2. Thước: đơn vị đo này chỉ bằng khoảng 1/3 mét, tính ra độ rộng con đường chừng hai mét rưỡi.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile




    Bàn Luận Góp Ý Tại Đây
    Lần sửa cuối bởi Aficio, ngày 14-10-2017 lúc 14:27.
    ---QC---


  2. Bài viết được 14 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    21302766,aolong,ct31,demonweapon,fishscreen,gunnroseclose,Kiếp Nô,lybietcau,netwalker,Spaghetti,thephantom,Tiếu hồng trần,Tieu Lan,Trường Minh,
  3. #2
    Ngày tham gia
    Dec 2007
    Đang ở
    The origin of passion
    Bài viết
    1,487
    Xu
    3,586

    Mặc định

    Kinh Nương
    ----o0o----
    Dành tặng kẻ biếng lười

    Tác giả: Tiểu Đoạn
    Dịch thuật: Aficio
    Nguồn: www.tangthuvien.com



    Chương 1: Chuyện xưa

    Dịch thuật: Aficio

    ... Lầu cao chuông trống báo canh ba.

    Tiếng chuông, tiếng trống vang lên, dường như thiên hạ bình yên lại.

    Ít ra trong thành Biện Lương là vậy. Đương giờ giới nghiêm, sau hồi chuông trống, cấm người đi lại. Cổng phường Vĩnh Hòa đã đóng, bên trong tối om, tĩnh mịch. Trong phường còn một ô cửa sổ vẫn thấy ánh đèn, ngọn đèn dường như bọc trong vải đen, phát ra ánh sáng lờ mờ khó thấy.

    Quán trọ đơn sơ. Tờ giấy hoa tiên tinh xảo nằm trên chiếc bàn gỗ xù xì. Một nữ nhân đang ngồi viết. Nét thanh nét đậm xuyên qua từng đường vân giấy, trông không giống viết chữ, mà tựa thêu thùa.

    Thêu hay viết cũng đều là tâm sự riêng nàng.

    Ngoài kia, thế sự vẫn trong cơn loạn lạc. Năm Khai Bảo thứ tư, nhà Tống vừa thành lập chưa lâu đang muốn tấn công Nam Hán. Trống trận phương nam gióng liên hồi, nhưng trong đô thành cứ trùng tu cung điện, xây mới công trình. Thực ra, không ai có thể dự đoán kết quả của cuộc chiến, mà sao mỗi người đều cho rằng mình thọ mãi với đất trời...
    Xưa kia rách rưới co ro
    Áo bào nay mặc lại cho quá dài
    (3)
    ... Một chút đắc ý nhất thời, lại xem như thiên thu vạn đại.

    Nhưng điều này không liên quan gì tới nàng. Nàng đang hồi tưởng nỗi lòng còn vương vấn:

    ... Dẫn à, thực ra trong quán trọ đêm hôm đó, người cứu chàng là ta. Tiếc thay, chàng cứ hôn mê suốt. Bàn gỗ xù xì bên cửa sổ, lửa đèn như hạt đậu lắt lay. Ánh sáng như hạt đậu ấy chiếu lên tấm ván giường bẩn thỉu, lên chiếc quần xanh màu đậu của chàng, lên từng giọt mồ hôi lấm chấm như đậu đang lăn trên trán chàng, lên thân trên để trần, cơ thịt trên bụng săn đanh lại. Chàng đâu hay ta châm cứu cho chàng, mồ hôi cũng ứa từng giọt đậu...

    Nữ nhân viết tới đây thì đột nhiên dừng bút.

    Nói điều này ra liệu có ai tin? Khi đó, chàng vẫn chỉ là một anh lính trơn, thuộc đâu đó giữa tám trăm quân châu, mà khi mới quen, thậm chí còn chưa được làm lính trơn. Nhưng giờ đây, chàng là bậc thiên tử ngồi trong cung cấm. Ngôi cửu ngũ đem so với trước, đâu chỉ là cách biệt giữa trời với người. Song nói thế nào thì nói, chàng xem như đã giữ được bình yên cho một cõi rồi thì phải? Truyền thuyết: Một thanh côn oai trấn tám trăm quân châu, vì nghĩa đưa Kinh Nương vượt nghìn dặm đường - cũng đã bắt đầu được những cái miệng chuyên ngợi ca mỗi sáng (4) truyền tụng khắp.

    Còn bản thân mình là ai? Trong miệng lưỡi thế nhân, chẳng qua là kẻ bị chỉ trích nặng nề về đạo đức và đã chết đi một cách hoàn mỹ mà thôi: Kinh Nương.

    Nhưng nàng vẫn vui vẻ nghe khúc "Triệu Khuông Dẫn thiên lý tống Kinh Nương" đẹp đẽ ấy. Lời họ hát dường như đều là sự thật, nhưng thực ra... hoàn toàn không phải.

    Nàng nghe thấy họ hát thế này: Hát rằng quan Điện tiền đô kiểm điểm (5) ngày xưa - thiên tử trên ngôi cửu ngũ hôm nay - vốn cũng giống chúng ta, chẳng qua là một ngọn cỏ giữa thời loạn. Nhưng người có nghĩa khí, năm đó, trong khi bôn ba mãi võ kiếm sống ở hai châu Chân Định, đã cứu được cô gái lưu vong yếu đuối Kinh Nương. Sau đó, người đưa cô gái yếu đuối ấy vượt nghìn dặm đường trở về quê quán Phượng Tường. Chặng đường đầy những gian nan khổ cực, song Triệu Khuông Dẫn vẫn lấy lễ đối đãi với Kinh Nương, trước sau như một.

    Lại còn có đoạn này là đẹp đẽ nhất:
    Nghìn dặm đưa đường, nghĩa tựa mây
    Kinh Nương ưa thích, muốn tỏ bày
    Mặt trời khuất núi, trăng vằng vặc
    Giả bệnh gọi chàng: hãy vào đây...


    Hát về sự chuyển biến tâm lý của Kinh Nương... trên đường, nàng đã phải lòng chàng trai dân dã, bèn giữa đêm khuya giả bệnh, ra bộ mình bị sốt rét; khi nóng, khi lạnh, khiến cho Triệu Khuông Dẫn kiên cường rắn rỏi phải luống cuống tay chân; lúc nóng, Triệu Khuông Dẫn phải cởi đồ cho nàng chỉ còn lại mỗi chiếc yếm; lúc lạnh tới mức cả người run lẩy bẩy, lại phải mặc quần áo chỉnh tề cho nàng. Một đêm cởi ra mặc vào không biết bao lần, nhưng tâm lý như sắt đá, hoa rơi hữu ý mà nước chảy vô tình. Khi ấy, Triệu Khuông Dẫn vẫn khống chế được bản thân, luôn lấy lễ để đối đãi.

    Tới khi đưa Kinh Nương trở về quê, nàng không còn biện pháp nào, đành nhờ cha mẹ nói với Triệu Khuông Dẫn nguyện vọng đem thân báo đáp, nhưng Triệu Khuông Dẫn lại nói: "Việc đưa tiễn nghìn dặm đường chỉ vì nghĩa khí, nếu nói chuyện lấy thân báo đáp, là đã coi thường tại hạ rồi." Nói xong liền sải bước đi luôn.

    ... Lúc người đi ra khỏi cửa, Kinh Nương đã thắt cổ tự vẫn trong nhà mình.

    Chuyện dường như đều đúng hết, lại hoàn toàn sai.

    Điểm không đúng là: Nàng không chết. Còn khi đó, việc nàng được cứu, là do nàng muốn được y cứu.

    ... Khi đó, ở châu Chân, trong gian nhà ngói, y xuất thủ trượng nghĩa, nàng bèn tình nguyện không tự cứu nữa, chỉ đợi y cứu. Nàng là một nữ tử phiêu bạt tha hương, lúc châu này lúc phủ khác, cuộc sống thật lạnh lẽo. Cảm giác có người cứu thực sự dịu ngọt... Chẳng qua điều này nào có ai hay.

    Nàng hối hận chính ở điểm này! Nếu không bởi sợ phải gánh tiếng xấu "Giúp người để được báo đáp", y và nàng...

    Kinh Nương nghĩ tới đây, mặt không khỏi ửng hồng.

    Chỉ vì y cứu nàng một lần, mà sau này, nàng phải cứu y tới không dưới mười lần. Nhưng nàng vẫn không cách nào đối mặt trực tiếp với y. Nàng chỉ đành ẩn mình chỗ tối, thầm bảo vệ y. Thực sự nói về võ nghệ đả đấu, thứ công phu dân dã của y đem so với nàng thì thật quá thiếu tôn trọng.

    Cùng với địa vị của y ngày một tăng cao, từ anh lính thăng cấp lên chỉ huy, thẳng tới Điện tiền đô kiểm điểm, rồi thiên tử chí cao vô thượng, nàng hiểu đã vô vọng rồi.

    Đây là thời loạn, mà trong thời loạn, bất kỳ một đoạn nào, đều không có chỗ cho mối si tình nhi nữ của nàng.

    Chú thích:

    3. Nguyên văn: "Tạc liên phá áo hàn, kim hiềm tử mãng trường", trong Hồng Lâu Mộng của Tào Tuyết Cần. Ở hồi một, nhân vật Chân Sĩ Ẩn làm một bài thơ gọi là Chú Hảo liễu ca (Chú giải bài thơ Hảo liễu ca), hai câu trên nằm ở gần cuối bài.

    4. Một dạng mõ chuyên ca ngợi công đức của nhà vua.

    5. Điện tiền đô kiểm điểm: chức quan của Triệu Khuông Dẫn trước khi đảo chính (binh biến Trần Kiều) lên ngôi vua. Đây là chức chỉ huy toàn bộ cấm quân.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile




    Bàn Luận Góp Ý Tại Đây
    Lần sửa cuối bởi Aficio, ngày 14-10-2017 lúc 19:59.

  4. Bài viết được 13 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    21302766,aolong,ct31,demonweapon,gunnroseclose,lybietcau,netwalker,ngocminh130714,Spaghetti,thephantom,Tiếu hồng trần,Tieu Lan,Trường Minh,
  5. #3
    Ngày tham gia
    Dec 2007
    Đang ở
    The origin of passion
    Bài viết
    1,487
    Xu
    3,586

    Mặc định

    Kinh Nương
    ----o0o----
    Dành tặng kẻ biếng lười

    Tác giả: Tiểu Đoạn
    Dịch thuật: Aficio
    Nguồn: www.tangthuvien.com



    Chương 2: Sương đêm

    Dịch thuật: Aficio

    ... Mái nhà dường như có gì lạ!

    Nàng ngẩng đầu lên, chỉ thấy một ít hơi nước li ti mắt thường khó thấy, đang len xuống qua khe ngói.

    Thời loạn chưa chấm dứt, phòng ốc giản dị, trần nhà không lợp thêm lán. Nàng đưa mắt xuống thấp, thân người cứng lại, tinh thần cảnh giác, đột nhiên cơn phong thấp bất chợt phát tác, đau tới mức nàng phải rên lên.

    Nàng là một nữ tử giang hồ, lập kế hoạch phải kèm cả đường lui. Chỉ thấy nàng thẳng người lên, vịn xà nhà dỡ ngói ở vị trí đã dự tính trước, rồi len theo chỗ trống phóng lên mái nhà, hầu như không phát ra một chút âm thanh nào.

    Nhưng ở trên mái ngói chỉ trông thấy màn đêm Biện Lương đen kịt.

    Phi thân quanh phường không thấy bóng người, nàng đứng tĩnh lặng trên trần nhà, nhìn về hướng cung điện một hồi lâu rồi mới cất tiếng: "Dạ Sương sứ! Trốn trốn tránh tránh để làm gì, đến rồi thì ra mặt đi!"

    Cách đó không xa, làn hơi nước phảng phất nơi cống ngầm đêm vắng dường như ngưng tụ lại. Dần dần, một bóng người hiện ra ở nơi đó, thân hình lẫn y phục ảo mờ sương khói, như không phải người thật vật thật.

    Cử chỉ của hắn không phát ra chút âm thanh nào, thong thả trôi theo làn gió tới nóc nhà.

    Nàng nói nhỏ hơn: "Tống đánh Nam Hán, ta biết Yên Hỏa giáo sẽ không ngồi yên. Khó khăn lắm mới tra ra một đám Chướng Khí sứ đang phóng độc trong cung, đâu ngờ Dạ Sương sứ cũng tới rồi... Liệu Hòa Hợp sứ có đến luôn không? Mà cũng chẳng cần nhiều lời, Chướng Khí sứ là do ta giết."

    Người kia dường như cũng khâm phục sự hào sảng của nàng.

    Còn nàng lại đang hướng tầm nhìn về nơi cung điện xa xa. Cả thành Biện Lương đều đen mờ mịt, chỉ có nơi đó vẫn thấp thoáng ánh lửa đèn tàn tạ.

    Nàng nhìn cung điện, lòng nhủ thầm: Dẫn à, dù có ra sao, ta sẽ bảo vệ chàng. Nhưng lần này, kẻ chàng đắc tội quá mạnh. Tên Lưu Sưởng ở Nam Hán tuy là kẻ u mê tàn bạo, song Yên Hỏa giáo đằng sau lưng gã không dễ đối phó một chút nào. Ta đã trừ khử lũ Chướng Khí sứ, cũng loại bỏ luôn mưu đồ ám hại chàng bằng hơi độc, nhưng bọn chúng không phải cao thủ võ học. Còn kẻ tới đây lúc này chính là đệ nhất kiếm thủ của Yên Hỏa giáo.

    ... Gặp hắn... dựa vào thanh "Trửu gian nhận" (6) của mình, ta tự lượng không thể thắng được.

    Lòng nàng chợt dâng lên chút sầu thương.

    Chết, nàng không hề sợ, huống chi là chết vì y. Điều nàng sợ là chết vô ích.

    Nàng đứng lặng thinh trên mái ngói, như một bông sen lắt lay trong gió, khiến cho gã Dạ Sương sứ trông thấy cũng không khỏi có chút tiếc thương.

    Nhưng gã nói: "Ngươi chỉ là một nữ tử dân gian yếu đuối, liên quan gì tới họ Triệu kia? Đi đi! Đừng vứt bỏ tính mạng mình!"

    Nữ tử lại than thầm: Vứt bỏ ư? Đời này vứt bỏ cũng nhiều rồi; bộ ngực căng tràn trước kia giờ co rút lại như quả táo khô; đôi má hây hây ngày nào nay võ vàng như giấy. Ngại gì không vứt bỏ thêm nữa?

    Nàng khẽ cười: "Ta không thắng được ngươi..."

    ... Ta không thắng được ngươi... Nhưng ta phải giết ngươi!

    Câu trước là lời phán quyết cho vận mệnh, nhưng ánh mắt chợt bừng sáng sau đó lại là sự phán kháng với lời phán quyết ấy! Nói xong, nàng nhào ngay tới. Dạ Sương sứ quả không hổ danh Yên Hỏa giáo Đệ nhất kiếm. Kiếm vừa vung lên, không trung liền ngập tràn hơi nước. Còn nữ tử nhào tới, Trửu gian nhận đâm ra, hoàn toàn theo chiến thuật cùng chết với kẻ địch. Suy nghĩ liều mạng của nữ tử hành tẩu giang hồ như nàng so với nam nhân còn lớn hơn đôi phần. Chỉ nghe thấy những tiếng quát khẽ của nàng: "Ta không thắng được ngươi! Ta không thắng được ngươi!"

    Một tiếng quát là một chiêu đánh ra. Tiếng quát như thể lời khích lệ, lời đánh cuộc, lời giận dỗi, lời tâm huyết với bản thân, nhằm gạt bỏ đi niềm tin "Ta không thắng được ngươi".

    "Dạ Sương" nghĩa là hơi nước vào ban đêm, kiếm ý của Dạ Sương sứ cũng mịt mờ ẩn hiện giống như hơi sương đêm vắng vậy. Gã vốn có lòng tin tất thắng, nhưng không ngờ trận này lại mệt nhọc đến thế! Ngay từ khi bắt đầu đối mặt với nữ tử này, gã đã có vẻ tán thưởng nàng: Chướng Khí sứ tuy không phải cao thủ võ học ở Yên Hỏa giáo, nhưng đó là so với cao thủ thôi, giết gọn một lượt sáu tên thì thực sự đáng gờm!

    Gã nghe tiếng nữ tử một câu "Ta không thắng được ngươi" lại xuất một chiêu, trong lòng không khỏi thoáng rung động. Dường như kẻ đang đâm chém hung hăng trước mặt không phải thiếu phụ ngoại tứ tuần, mà là một cô thiếu nữ đang nổi cáu tới hai má đỏ hồng như quả táo, muốn liều mạng.

    Thân trong thời loạn, Dạ Sương sứ vốn không màng nữ sắc. Nhưng đây là lần đầu tiên gã nảy sinh chút cảm ứng với nữ tử này.

    Nhưng tiếp chiêu rồi gã mới thấy không ổn. Trận này rõ là mệt nhọc. Nữ tử đánh ra toàn chiêu thức đánh cược mạng sống, không phải phong thái của cao thủ liều chết, mà hoàn toàn là kiểu vô lại đầu đường xó chợ đâm chém nhau. Muốn hạ sát nàng e rằng khó tránh khỏi bị thương.

    Dạ Sương sứ càng đánh càng kinh hãi, trong lòng dần dần nảy sinh sự tôn trọng: Nữ tử trong thời loạn ta thấy đã nhiều, nhưng người không vì quyền quý mà kiêu căng, không bởi nghèo hèn mà sợ hãi như vậy là lần đầu gặp được... nhưng sao lại để ta gặp nàng trong tình cảnh này? Dường như gã đã có ý không nỡ giết nàng. Dường như gã muốn tiếp tục dây dưa với nàng trong sự kích thích thầm kín này.

    Yên hỏa, yên hỏa, xuất thân "Yên Hỏa (7) giáo" của ta thật uổng phí, chưa kể còn là kẻ có kiếm thuật cao minh nhất trong Tam đại hộ pháp, nhưng chính ta lại muốn trừ khử đi tinh thần của hai chữ "yên hỏa". Chiêu thức của nữ nhân này mới đích thực là ý vị "Nhân gian yên hỏa" (8) động lòng người. Sự liều mạng của nàng là cuộc sống nhỏ bé tràn ngập tình và hận, đem so ra, kiếm thuật chỉ hướng tới sự độc lập của ta không khỏi quá vô căn cứ và vô ích.

    Trong khi Dạ Sương sứ suy nghĩ, nửa giờ (9) đã trôi qua, gã đã khiến cho nữ tử chịu mấy chục vết thương nhỏ. Gã không đành lòng giết nàng, mà chỉ muốn nàng mất máu kiệt sức.

    Sau khi kiệt sức thì sao, gã vẫn chưa nghĩ tới... Ôm lấy nàng rời xa khỏi trường chiến loạn khổ đau, rồi tìm một nơi để nhen lên chút nhân gian yên hỏa chăng? Suy nghĩ này quá điên cuồng rồi. Biết rõ là không thể, song giữa kiếp sống lạnh khô này, có chút ý tưởng tươi đẹp như thế cũng đủ khiến cõi lòng rung động.

    Nhưng đột nhiên, Dạ Sương sứ trầm giọng hét: "Hỏng!"

    Sau đó gã lập tức thu mình lùi lại, thân hình lảo đảo muốn ngã, miệng đau đớn thốt lên: "Ngươi làm trò..."

    Đôi con ngươi của gã thấp thoáng hơi nước, ánh mắt sau làn hơi nước đầy bi thương.

    Nữ tử thu dao hở hổn hển. Nàng thở từng hơi dài, mái tóc búi gọn giờ bung loạn, thấm mồ hôi dính lên mặt, nhưng mắt nàng lại đang cười. Tay nàng run run, ống tay áo phải cuộn lên, bên trong lộ ra làn khói mờ mờ, không thể trông thấy trong màn đêm. Đó là "Vô sắc hương" lấy được từ Chướng Khí sứ. Nó được ngấm ngầm đốt lên. Chỉ nghe thấy tiếng nàng nói nhỏ: "Đây chính là đồ của các ngươi! Ta biết ngươi có cách giải độc, nhưng muốn hoàn toàn khôi phục phải mất ba năm, không thì đừng hòng!"

    Thần sắc của Dạ Sương sứ nhìn nàng không rõ là thương xót hay ước ao, gã cười một tiếng thảm thương, miễn cưỡng khống chế thân hình chỉ chực ngã xuống, người như hơi sương biến mất trong đêm thâu.

    Trong khi gã rút lui, Kinh Nương đã nhũn người khuỵu xuống.

    Chú thích:

    6. Trừu gian nhận: Nghĩa đen là lưỡi dao giấu trong khoảng khuỷu tay tới cổ tay.

    7. Yên hỏa là khói và lửa khi nấu bếp, gợi cảm giác đầm ấm cho người trở về nhà.

    8. Nhân gian yên hỏa: giống nghĩa với 7, diễn đạt cụ thể hơn.

    9. Một ngày của Trung Quốc xưa chia làm 12 giờ đặt tên theo 12 con giáp, 1 giờ bằng 2 tiếng đồng hồ.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile




    Bàn Luận Góp Ý Tại Đây
    Lần sửa cuối bởi Aficio, ngày 18-10-2017 lúc 12:24.

  6. Bài viết được 13 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    21302766,aolong,ct31,demonweapon,gunnroseclose,lybietcau,netwalker,ngocminh130714,Spaghetti,thephantom,Tiếu hồng trần,Tieu Lan,Trường Minh,
  7. #4
    Ngày tham gia
    Dec 2007
    Đang ở
    The origin of passion
    Bài viết
    1,487
    Xu
    3,586

    Mặc định

    Kinh Nương
    ----o0o----
    Dành tặng kẻ biếng lười

    Tác giả: Tiểu Đoạn
    Dịch thuật: Aficio
    Nguồn: www.tangthuvien.com



    Chương 3: Hoa Nhị

    Dịch thuật: Aficio

    Kinh Nương đã đổ bệnh.

    Khi kịch chiến, dù trong mũi nàng giấu sẵn thuốc giải độc, nhưng khí độc của bọn chúng quá mạnh, đến mức chính thuốc giải của chúng cũng không thể chữa được trọn vẹn.

    Huống chi, nàng còn bị thương.

    Nàng lên cơn sốt rét, người nóng bừng sau đó lạnh cóng, từ lửa thiêu tới hầm băng chỉ trong chớp mắt.

    Nàng nằm co quắp trên giường quán trọ, suốt ba bốn ngày trời không ăn không uống. Nàng lúc thì bị bệnh tật giày vò tưởng mình chết rồi, lúc tỉnh táo lại trong đầu lại cười thầm ngẫm nghĩ: Thì ra lần đó ta lừa chàng, bảo bị sốt rét, hành hạ chàng cởi đồ mặc đồ liên tục, cuối cùng đã bị quả báo rồi.

    Người đang nóng tới mức hai gò má như bốc lửa, nàng lại có suy nghĩ hơi bệnh hoạn như thể hưởng thụ căn bệnh: Người nóng thế này có phải bây giờ mới bị đâu. Hết nóng càng tốt! Hạ nhiệt rồi mình sẽ bình tĩnh lại.

    Sau đó nàng nhớ tới Dạ Sương sứ. Thực ra, nàng đã trông thấy ánh mắt nóng bỏng ẩn sau làn hơi nước. Không biết vì đâu, nàng thấy có đôi phần cảm kích. Thì ra, thì ra vẫn còn có người động lòng vì ta. Được người khác động lòng, kẻ đã tứ tuần như ta trong lòng sao khỏi thấy cảm động?

    Dường như việc gã động lòng lại được chính nàng mở lòng. Không hiểu do đâu, Kinh Nương có cảm giác tri âm mơ hồ với Dạ Sương sứ. Nàng nhận thấy cả một cuộc đời, một lòng bảo vệ, một sự cố chấp, khác nào một mình đốt pháo hoa. Chỉ có gã nhìn được chút phảng phất, lại còn là người xem thấy cảm động vì điều đó.

    "Ta không thể chết."

    "Nếu ta chết đi, bên cạnh chàng sẽ không còn nữ nhân nữa."

    Trong cơn bệnh, Kinh Nương vẫn giữ suy nghĩ cố chấp như thế.

    Thực ra, bên cạnh y... làm gì có chuyện thiếu nữ nhân!

    Kinh Nương biết mấy người trong số đó. Gần nhất là... vào năm Càn Đức thứ ba, Dẫn đưa quân vào Xuyên diệt Hậu Thục, phế bỏ Thục chủ Mạnh Sưởng, cũng mang về... Hoa Nhị phu nhân.

    Hoa Nhị phu nhân này đẹp tới ngất ngây, nữ tử giang hồ như nàng không tài nào so sánh nổi. Nàng nghe nói trong khi đang đắc ý, Dẫn đã hỏi Hoa Nhị phu nhân chuyện mất nước, và ả chỉ hát lên một khúc:

    Quân vương trên thành rủ hàng kỳ
    Thiếp ở thâm cung biết mà chi?
    Mười bốn vạn người cùng vứt giáp
    Sao không một kẻ đáng nam nhi?

    (Hậu Thục đầu hàng rất nhanh)

    Quả là trong trẻo ướt át, quả là khéo léo ngọt ngào, quả là lọt tới tận xương, nắm trọn lòng người. Triệu Khuông Dẫn nghe xong cười lớn, sau đó nạp làm sủng thiếp.

    Lạ làm sao, Kinh Nương không hề thấy căm ghét, nàng chỉ nghĩ... hóa ra nữ nhân phải như vậy mới khiến người ta thương? Ý nghĩ đầu tiên trong đầu nàng là thế.

    Nàng biết Hoa Nhị phu nhân kiêu kỳ lắm, cũng biết chuyện ả quyến rũ được Thục chủ Mạnh Sưởng càng đáng để kiêu kỳ hơn. Đồn rằng hắn xây Thủy Tinh cung, dát ngọc bích lưu ly ba nghìn mẫu chỉ để cho ả tránh nóng. Song phải chăng cái kiêu kỳ ấy là một nguyên nhân vong quốc của Hậu Thục?

    Nhưng ả vẫn không phải chịu trách nhiệm, chỉ với một câu: Thiếp ở thâm cung biết mà chi!

    ... Mười bốn vạn người cùng vứt giáp, sao không một kẻ đáng nam nhi... Trách nhiệm đều của nam nhi hết. Hoa Nhị phu nhân lại tiếp tục cung phụng. Ả biết cách cung nghênh một đợt cướp bóc, trong đợt cướp bóc còn bi ai tới khiến người ta thương cảm... Nữ nhi bị động nào có tội tình gì, chỉ có như vậy mới tạo được niềm vui sướng của nam nhi. Thì ra là thế sao? Còn ta, suốt cả chuyến đưa đường nghìn dặm, phải chăng sự tỏ bày từ đầu tới cuối, bao gồm cả cảnh "tự vẫn" sau chót, đều quá quyết đoán, quá chủ động sao?

    Thì ra một thân bản lĩnh, đến cuối cùng vẫn chỉ là cả đời tự cao và ngộ nhận thôi!

    Nàng chợt mỉm cười giữa lúc đang bệnh tật: Đạo đức của nam nhân lạ thật, chàng không chịu mang tiếng là giúp người để được báo đáp, nên từ chối mình. Nhưng chàng lại có thể đi cướp về một nữ nhân để thích làm gì thì làm.

    ... Cứu là cứu, cướp là cướp. Trong đầu chàng ân oán phân minh. Chàng không thích chủ động hiến dâng, chàng thích là chàng đi cướp về!

    Nhưng dù đang nghĩ về loại nam nhân như vậy, nàng vẫn chan chứa thâm tình như một người mẹ nhớ đứa con mình.

    Còn Hoa Nhị... rồi cũng phải chết.

    Em trai của Dẫn nghi ngờ ả dùng sắc đẹp hại nước nên nhiều lần can gián.

    Sau cùng, vào một lần đi săn, Hoa Nhị phu nhân đang dương dương đắc ý trong trang phục nam giới với giáp nhẹ cung tên. Ả biết cách ăn vận này sẽ khiến Dẫn thích chăng?

    Nhưng khi em trai Dận là Quang Nghĩa đang giương cung định săn thú thì đột nhiên quay người, mũi tên bay ra bắn ả chết luôn...

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile




    Bàn Luận Góp Ý Tại Đây
    Lần sửa cuối bởi Aficio, ngày 18-10-2017 lúc 12:19.

    ---QC---


  8. Bài viết được 15 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    21302766,aolong,chieu ly,ct31,demonweapon,gunnroseclose,lybietcau,netwalker,ngocminh130714,Spaghetti,thephantom,Tiếu hồng trần,Tieu Lan,Trường Minh,vinhhoa,

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status