TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 2 của 3 Đầu tiênĐầu tiên 123 CuốiCuối
Kết quả 6 đến 10 của 14

Chủ đề: [Hiện đại] BẠN GÁI TÔI LÀ MỸ NHÂN NGƯ

  1. #6
    Ngày tham gia
    Aug 2016
    Đang ở
    Huế
    Bài viết
    248
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 5: Mới hiện ra dị năng

    Cô nói xong, nắm tay phải còn ở trước mặt ba người phô trương thanh thế vung lên một cái, quả là trong ngày thường ba đại tiểu thư nuông chiều từ bé sợ tới mức không nhẹ.

    Những bạn học khác cũng đều bởi vì một màn mà trợn mắt há hốc mồm, ai cũng không ngờ tới một cô gái xinh đẹp kiều mị như thế, sẽ có hành động ngoài ý muốn như vậy.

    Lúc này vẻ mặt của Lâm Tử Phong đầy mồ hôi lạnh, anh nhanh chóng kéo cô từ trong đám người ra ngoài, chạy trốn đến một chỗ hẻo lảnh giống như thao trường.

    Ngày hôm nay nửa thân trên cô gái còn mặc cái chiếc áo sơ mi trắng của hắn, nửa người dưới còn lại là một cái quần short jean tìm từ trong tủ quần áo của minh, bởi vì ống quần đối với cô mà nói vẫn là quá dài, liền gấp lên phía trước vài lần, dừng lại đúng vị trí chính xác.

    Mặc dù cô gái mang chính là một thân trang phục nam, nhưng không sánh bằng có một vóc người hoàn mỹ, cho dù không có quần áo vừa người che xuống, vẫn như cũ là vừa hoạt bát vừa tinh tế, quyến rũ nhưng bên trong không mất vẻ hồn nhiên, vô tội bên trong nhiều hơn một phần thẳng thắng, trách không được vừa lộ mặt liền đưa tới oanh động không nhỏ.

    Bất quá trừ xinh đẹp ra, Lâm Tử Phong phát hiện cô gái so với tối hôm qua vẫn có một chút biến hóa, rõ ràng khác nhau nhất chính là mồm miệng cô lanh lợi lên rất nhiều, nói chuyện nghe đi tới không còn có cảm giác cố sức, thậm chí dùng một câu nói đều cho Diêu Mộng Kỳ khiếp sợ luôn.. .

    ”Vừa rồi mấy người kia đều là bạn học của tôi, bọn họ, bọn họ kỳ thật không ác ý gì”, nhìn thấy trên mặt cô gái như trước vẫn biểu hiện một bộ tức giận, Lâm Tử Phong nỗ lực an ủi.

    ”Hừ, trước mặt mọi người lại để cho ca ca xấu mặt, ta xem mấy cái nữ nhân kia chính là vô sỉ!” cô gái vẫn cứ không tha thứ, trong lúc nói chuyện tay phải nắm lại giương lên.

    Trong lòng Lâm Tử Phong mặc dù có chút cảm động, nhưng giọng nói cô gái nói lời này cùng với vẻ mặt lại để cho anh có chút buồn bực, bởi vì cùng tối hôm qua cô gái mang đến cho anh một cảm giác không giống với lúc trước.

    Đôi mắt Lâm Tử Phong nhìn chăm chú cô, quan sát toàn thể một phen, trong đầu đột nhiên nhớ tới một chi tiết. Buổi sáng hôm nay lúc ra khỏi cửa, anh đóng cửa thả TV một đêm, mà trên TV tiết mục diễn chính là nói về hàng loạt hắc đạo Hồng Kông Cổ Hoặc Tử.

    Thì ra là thế! Nỗi băn khoăn trong lòng Lâm Tử Phong lập tức liền hiểu ra, sở dĩ cô gái có phần khuynh hướng trở nên bạo lực, xem ra đều là chịu ảnh hưởng từ Cổ Hoặc Tử, tiếng phổ thông cô trở nên lưu loát, có lẽ cũng là bởi vì nguyên nhân nhìn phim lồng tiếng một đêm tiếng phổ thông.

    Suy nghĩ cẩn thận lại, Lâm Tử Phong ngược lại cảm thấy cô gái bây giờ nhìn qua càng thêm đáng yêu, cô giống như một tấm giấy trắng chưa từng có bị người xấu vẽ qua, thấy cái gì thì sẽ học cái đó, bất quá Cổ Hoặc Tử là không thể nhìn lại rồi, sau này cấp cho cô mở rộng một chút đồ vật thích hợp cho cô gái xem mới được.

    ”Cô thấy tờ giấy tôi lưu lại trên bàn?” Lâm Tử Phong hỏi một câu, bởi vì phía trên anh viết cô gái nhớ phải ăn các loại điểm tâm, và cuối cùng ký tên một chữ “Phong”, cô gái mới có thể gọi anh là Phong ca.

    Cô gái cười hì hì gật đầu: “Điểm tâm anh mua đều ăn thật ngon nha, toàn bộ bọn nó tôi đều ăn xong hết rồi. “

    Lâm Tử Phong cũng cười ha ha, kỳ thật điểm tâm sáng anh mua vô cùng bình thường, bất quá chính là các loại sữa đậu nành bánh quẩy bánh bao, không nghĩ tới cô gái thích ăn như vậy: “Cô thích ăn là tốt rồi, chúng ta còn chưa có chính thức làm quen, tên của tôi gọi là Lâm Tử Phong, nếu như cô thích, tiếp tục kêu Phong ca cũng được. Cô tên là gì nhỉ? “

    ”Người nhà của tôi gọi tôi là Anna”, cô gái không nghĩ ngợi gì mà đáp.

    ”Anna”, Lâm Tử Phong đi theo lập lại một câu: “Vậy sau này tôi gọi cô là Na Na đi. “

    Trong lúc hai người nói chuyện với nhau, Anna lần đầu tiên nhắc tới người nhà của cô, Lâm Tử Phong tò mò truy hỏi một câu: “Người nhà của cô biết cô bây giờ ở chỗ này không? “

    Nghe được câu hỏi Lâm Tử Phong, Anna đột nhiên cảnh giác lên: “Phong ca, anh ngàn vạn lần không được nói cho bọn hắn biết tôi ở chỗ này, tôi là từ trong nhà trốn tới đấy, trong khoảng thời gian ngắn vẫn không thể trở về được! “

    Lâm Tử Phong cười khổ có chút bất đắc dĩ, anh không quen biết người nhà Anna, cho dù muốn nói cũng không biết nói với ai đây, huống chi Lâm Tử Phong chỉ mong sao Anna như thế này một đại mỹ nữ có thể ở bên cạnh anh lâu thêm một chút: “Yên tâm đi, tôi sẽ không nói cho bọn hắn biết, cô muốn ở trong nhà của tôi bao lâu liền ở bao lâu cũng được. “

    Anna hưng phấn từ trên ghế đá nhảy dựng lên: “Phong ca, anh là người tốt nhất! “

    Lâm Tử Phong nhếch miệng cười: “Bất quá trước lúc này, trước tiên còn phải mua cho co vài bộ quần áo”, cũng không thể làm cho một đại mỹ nhân ngày ngày mặc trang phụcnam của mình chứ.

    Lâm Tử Phong mang theo Anna hướng ra ngoài trường đi đến, dọc theo đường đi đụng tới không ít bạn học đang đi học, bất quá cho dù bọn họ lại tiếp tục sốt ruột, nhìn thấy bóng dáng hai người kia vẫn là dồn dập liếc mắt, quả thực nắm giữ tỉ lệ trăm phần trăm người quay đầu lại.

    Lúc Lâm Tử Phong đang bước ra cổng trường, nhìn thấy được hai bóng người quen thuộc, chính là bạn học cùng lớp của anh, cũng là bạn bè của anh, Dương Vĩ và Lữ quang.

    ”Dương Vĩ, tiết đầu buổi sáng giúp tôi viết giấy xin nghỉ: “ Lâm Tử Phong hướng về hai người kia la lớn.

    Không có gì bất ngờ xảy ra, mỗi lần tên này có lực chấn kinh vừa ra, là có thể lập tức khiến cho một vùng cười vang, bất quá Dương Vĩ cũng đã quen thuộc từ lâu, cả hai mắt đều tập trung lên người Anna bên cạnh Lâm Tử Phong, trong miệng thuận miệng trả lời một câu, “Lần này viết cái gì lý do gì đây “

    ”Tùy cậu”, Lâm Tử Phong nói cũng không quay đầu lại, mang theo Anna rẽ vào một chỗ cua, liền tại cửa trường trung học Đệ Nhất biến mất.

    ”Ê béo, tâu vừa mới không có hoa mắt đi chứ?” Dương Vĩ đứng tại chỗ, trên mặt thể hiện một biểu tình khó có thể tin được.

    ”Mi có hoa mắt hay không tâu làm sao biết.” Lữ Quang biệt hiệu tên béo trả lời rất có logic.

    ”Tao nói chính là bên cạnh nó là đại mỹ nữ ấy, mi chẳng lẽ không thấy sao? “

    Lữ Quang lúc này mới gật đầu trì độn: “Thấy được, quả thật rất xinh đẹp. “

    Dương Vĩ dùng ngón tay vuốt cầm của mình: “Hai người bước đi vội vàng, Phong Tử rõ ràng là không có đến muộn lại gọi tao giúp nó xin nghỉ, chẳng lẽ hai người kia lại muốn đi...!” trong mắt Dương Vĩ lộ ra ánh sáng dâm*tà.

    ”Không phải là muốn đi ăn xâu nướng chứ?” lập tức hai mắt tên béo Lữ Quang ửng hồng, trong miệng nuốt một ngụm nước miếng thật to.

    ”Ăn, ăn, mày chỉ biết có ăn thôi hả, bây giờ lại có người sáng sớm đi ăn xâu nướng sao?” Dương Vĩ vừa nói vừa vỗ ót Lữ Quang một cái: “Đi thôi, bị muộn rồi! “

    Cách Trung học Đệ Nhất đó không xa, có một đường phố coi như náo nhiệt, hai cửa hàng bên đường phố có đủ loại kiểu dáng, trong đó đương nhiên là có không ít cửa hiệu bán nữ trang.

    Lâm Tử Phong mang theo Anna một nhà cửa tiệm dạo chơi, mỗi khi Anna thử một bộ quần áo, lúc đứng phía trước gương hỏi anh có đẹp hay không, trong miệng Lâm Tử Phong trả lời đều chỉ có hai chữ: “Đẹp lắm!” bởi vì Anna thực sự mặc quần áo gì trên người, đều con mẹ nó quá mức xinh đẹp.

    Đã như thế, ngắn ngủi hơn 10', trên tay Lâm Tử Phong liền cầm bốn năm ' bao lớn bao nhỏ, tiền sinh hoạt nửa tháng nháy mắt liền tiêu hết.

    Mặc dù Lâm Tử Phong chút thịt đau, nhưng mà mỗi lần nhìn thấy Anna mặc quần áo mới vào đứng ở trước mặt mình mà trên mặt lộ vẻ chờ mong, anh làm sao lại nhẫn tâm để cho Anna thất vọng chứ. Vấn đề tiền sinh hoạt, chỉ là sau này mình thiếu tiền một ít.

    Bất tri bất giác làm hai người đi tới một cửa tiệm nội y, Lâm Tử Phong có phần xấu hổ đứng trước cửa, Anna thì đã bị nhân viên nhiệt tình kéo đi vào, còn hướng vẻ mặt hồn nhiên về phía Lâm Tử Phong kêu lên: “Phong ca, anh cũng tiến vào đi! “

    Nhìn trên mặt nhân viên kìm nén một nụ cười xấu xa lại, Lâm Tử Phong có chút xấu hổ nói: “Cô đi đi, chọn được rồi nói cho tôi biết là được. “

    Nhân viên duyệt vô số người, vừa nhìn thấy biểu hiện hai người cũng đã đoán được, hai người tuổi trẻ này nhất định không phải anh em mà là một đôi tiểu tình nhân, quan hệ của hai người này, vẫn còn trong giai đoạn tình yêu thuần khiết, nam sinh và nữ sinh đến mua nội y, hiển nhiên là muốn phát triển quan hệ tiến thêm một bước.

    Nhân viên rất biết điều nhìn về phía Lâm Tử Phong nói một câu: “Tiểu ca yên tâm đi, tôi nhất định chọn mấy bộ nội y hot nhất cho bạn gái của anh, tin tưởng anh nhất định sẽ thích!” nói xong nhân viên quay về anh nháy mắt một cái, thật giống như là đang nói, dục vọng nam nhân tôi hiểu rõ nhất, giao cho tôi bảo đảm không thành vấn đề.

    Lâm Tử Phong không nghĩ tới nhân viên nói trắng ra như thế, liên tưởng đến tối hôm qua trên bờ biển nhìn thấy vóc người cô gái hết sức tinh tê lại mặc nội y gợi cảm bốc lửa, trái tim tăng tốc không tự kìm hãm được nhảy lên, “Vậy, vậy cái cảm ơn nhé. “

    Sau 10', Anna cầm hai cái túi đi ra, Lâm Tử Phong đương nhiên không tiện hỏi cô mua mấy bộ nội y, chỉ có điều mặt trên cùng tầng kia, anh mơ hồ nhìn thấy có một mảnh sợi tơ đen tuyền lộ ra ngoài...

    ”Nóng quá...!” Lâm Tử Phong từ đầu đến cuối giật vài cái quần áo của mình, lại để cho lượng lớn không khí lượng lớn trút vào bên trong, khí huyết cả người mới dâng lên tạm thời giảm bớt đi.

    ”Rất nóng sao? Tôi cảm thấy tốt lắm mà”, Anna khó hiểu nói.

    Lâm Tử Phong bất đắc dĩ nhìn cô một cái, ngày ngày dây dưa tiểu yêu tinh này trước mặt mình lắc lư, xem ra sau này phải tăng mạnh định lực của mình mới được. “Bên kia có một quán trà sữa, chúng ta đi uống ít đồ đi”, Lâm Tử Phong đề nghị nói.

    ”Trà sữa? Thứ này, dễ uống sao?” Anna nghi hoặc hỏi một câu.

    ”Đương nhiên dễ uống rồi, nói như thế nào đây, so với coca uống ngon hơn”, Lâm Tử Phong không thể làm gì khác hơn là so sanh như vậy, trong lòng không khỏi cảm thấy cô gái có chút đáng thương, lớn như thế này mà ngay cả coca và trà sữa đều không có uống qua, cô từ trong nhà trốn ra ngoài cũng có thể cảm thông được.

    Anna vừa nghe trên đời này lại có đồ so với coca còn uống ngon hơn nữa, lập tức phấn khởi liền hướng phố đối diện chạy tới, nhưng lúc này trên lối đi bộ đèn đỏ vừa mới chuyển vàng, phía trước một chiếc xe con đang mở đủ mã lực muốn lúc đèn vàng biến thành đèn xanh trước vọt qua lối đi bộ!

    Hiển nhiên một trận tai nạn xe liền xảy ra, người đi trên đường phát ra tiếng hét chói tai cao. Sắc mặt Lâm Tử Phong trong nháy mắt cứng đơ, hai tay của anh hoàn toàn thả lỏng, túi đồ hết thảy đều rơi xuống đất, dưới chân cất bước xông lên phía trước, tính toán thời gian một giây đồng hồ cuối cùng kéo Anna từ thân xe trước trở về.

    Nhưng tốc độ chiếc xe con thật sự quá nhanh, lái xe cũng không nghĩ tới có người sẽ ở phía sau chạy lên vạch trắng dành cho người đi bộ, mắt thấy phải đụng vào cô gái phía trước, lái xe thế nhưng lại ngay cả phanh cũng đều quên giẫm.

    Lâm Tử Phong biết tất cả đã không kịp, dưới chân anh đạp một cái, thân thể lao ra ngoài, ôm Anna thật chặt vào trong lòng.

    Một giây sau, tiếng đụng chạm trầm trọng, thanh âm xe thắng gắp phát ra chói tai, trên đường cái tiếng kinh hô người đi đường vang thành một vùng!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  2. #7
    Ngày tham gia
    Aug 2016
    Đang ở
    Huế
    Bài viết
    248
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 6: Sức mạnh của Long Châu

    Những người đi đường ở trong này, không có ai chân chính thấy tận mắt qua tai nạn xe cộ, hơn hết dựa theo loại phim diễn trong TV, sau khi người bị đụng phải bởi vì lực đập vào rất lớn đánh vào mà bay ngược ra ngoài, nhưng lúc này bọn họ lại không có nhìn thấy tình hình như vậy.

    Một ít người lớn mật bước vài bước về phía hiện trường tai nạn xe, sau khi tài xế trên xe con vẫn đang hoảng hồn hơi ổn định, xuống xe đi tới phía trước xe con.

    ”Tiểu huynh đệ, cậu, cậu không có chuyện gì sao?” Tài xế xe con kinh ngạc hỏi, bởi vì trước mắt anh lại không nhìn thấy máu tươi, cũng không có thấy người bị thương ngã xuống đất không dậy nổi, một nam một nữ kia vẫn ngồi phía trước xe con đang yên đang lành trên mặt đất, chẳng qua vẻ mặt nhìn qua chịu đựng một chút sợ hãi.

    ”Tôi, hình như không có chuyện gì...” Lâm Tử Phong cũng nhìn mình khó có thể tin, lúc này tay trái của anh bao bọc lấy Anna, bàn tay phải vừa mới từ trên xà bảo vệ ô tô dời đi.

    Vào thời khắc nguy hiểm nhất lúc nãy, Lâm Tử Phong dùng thân thể của mình bảo vệ Anna, bản năng lại dùng bàn tay còn lại để ngăn cản đập tới trước ô tô, không nghĩ tới Lâm Tử Phong lại thực sự cảm nhận được, xe con dưới sức mạnh bàn tay của mình dừng lại!

    Lâm Tử Phong giương mắt nhìn lại, nơi bàn tay của anh đẩy làm nơi đó đã xuất hiện một lõm rõ ràng, nhìn qua giống như xe con thật ra là đụng vào một cây cột.

    ”Bà mẹ nó, tôi tại sao có thể có sức lớn như vậy!” Một đợt trốn thoát khỏi tai nạn xe, lại phát hiện năng lực của mình khác hẳn với người bình thường, Lâm Tử Phong vừa mừng vừa sợ không nhịn được trong lòng chửi bậy.

    ”Na Na, cô thế nào rồi?” Qua nửa phút, Lâm Tử Phong mới hồi phục tinh thần lại, quay về phía Anna trong ngực hỏi.

    ”Tôi cũng không có chuyện gì”, từ sau khi xảy ra tai nạn xe, đôi mắt Anna liền không hề rời đi qua Lâm Tử Phong. Một mặt là xuất phát từ cảm động trong lòng, cô không nghĩ đến một loài người mới chỉ biết hai ngày, sẽ dũng cảm cứu mình không hề để ý đến bản thân chính mình.

    Dĩ nhiên nếu như Lâm Tử Phong không có ra tay, cô cũng chưa chắc sẽ bị thương. Mặt khác, là khâm phục với sức mạnh Long Châu trong cơ thể Lâm Tử Phong: “Không hổ là Long Vương trấn điện chi bảo sau cùng, lại có thể khiến cho một nhân loại yếu đuối có sức mạnh mãnh liệt như vậy, không được, Long Châu trong cơ thể anh ta mình nhất định phải sớm một chút đoạt lại mới được.”

    Lâm Tử Phong dìu Anna đứng lên, xung quanh người đi đường tất cả đều dâng lên trên: “Chàng trai, hai người thực sự không có việc gì chứ, thật đúng là trở về từ cõi chết.”

    ”Cô gái, lần sau qua đường cẩn thận một chút, ngàn lần không thể vượt đèn đỏ nhé.”

    ”Đây là đồ vật của hai người, tôi giúp hai người lấy tới.”

    Một bác gái tốt bụng trong đó, đóng mấy cái túi to nhỏ đưa tới, Lâm Tử Phong tiếp nhận rồi nói: “Cám ơn!”

    Quay người rồi nói với tài xế xe: “Xe của chú?” Bọn họ tuy rằng không có việc gì, nhưng xe con có thể hư hỏng không phải là nhẹ.

    ”Không có chuyện gì không có chuyện gì, chú mở ra nhà máy sửa chữa sửa một cái là được, nếu như hai người không có bị thương, chú liền đi trước”, tài xế xe con không dám dừng lại thêm, thực ra tình huống thế này, Lâm Tử Phong hai người nếu như bị thương tài xế phải chịu trách nhiệm toàn bộ, anh chỉ sợ đến lúc hai người thanh niên này phản ứng lại, muốn anh bồi thường một khoản phí tổn thất tinh thần liền chịu không nổi đâu.

    Lâm Tử Phong nhìn vẻ mặt tài xế trong lòng cũng đã hiểu được, đối với tài xế lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử chỉ cười cho qua chuyện, nhìn đồng hồ tiết học đầu tiên đã đến thời gian xong rồi, liền dẫn Anna tới quán trà sữa, nói với cô: “Na Na, tôi phải trở về đi học, cô ở nơi này uống trà sữa nghỉ ngơi một chút, nếu như còn muốn đi dạo phố...”

    Lâm Tử Phong đột nhiên nhớ ra, trong người Anna cũng không có tiền, do dự một chút vẫn là từ trong túi tiền móc ra hai trăm: “Còn muốn đi dạo phố thì cầm hai trăm đồng này lại đi dạo chơi, đi dạo mệt mỏi liền đi về nhà chờ tôi tan học.”

    Anna tiếp nhận hai tờ xanh trăm nguyên, hai mắt tỏa sáng cầm ở trong tay không rời mắt lăn qua lộn lại, cô thế nhưng chú ý tới, bất luận là quần áo xinh đẹp, hay là so với coca trà sữa uống còn ngon hơn, đều là dùng loại tờ màu đỏ này đổi lại.

    Lâm Tử Phong nở một nụ cười bất đắc dĩ, xem ra Anna trừ là đồ tham ăn ra, còn mười phần là mê tiền, nhìn vẻ mặt cầm trong tay tờ xanh trăm nguyên, thật là so với con mèo nhìn thấy cá còn muốn hưng phấn hơn.

    ”Cô còn nhớ đường về nhà chứ? Nếu như không nhớ rõ, trước hết quay về Trung học Đệ Nhất, lần nữa theo như đường lúc trước trở về” Lâm Tử Phong không yên tâm căn dặn nói.

    Lúc này, Anna đã hoàn toàn đắm chìm trong mỹ vị trà sữa, mỗi lần cô uống một ngụm, liền muốn nhắm mắt lại ngẩng đầu lên, dùng vẻ mặt tỉ mỉ kỹ càng nếm thử hết sức hưởng thụ, nghe được lời nói Lâm Tử Phong chỉ là thờ ơ ừ hai tiếng.

    Kỳ thật, để lại cô một mình Lâm Tử Phong hoàn toàn không yên tâm, đặc biệt sau khi xảy ra tai nạn xe vừa rồi. Nhưng anh lại không thể luôn luôn cùng Anna đi dạo phố, cũng không thể mang cô về trường học đi, chỉ hy vọng sau khi trải qua kiếp hãi trước đó, Anna có thể thấm một cú đau tăng thêm một chút thông minh.

    Lâm Tử Phong dọc theo đường đi chạy chậm trở lại trường học, nhưng ngay khi vừa mới trở lại cửa trường thì, tiếng chuông vào học tiết thứ hai đã vang lên, anh ở trong lòng thầm kêu một tiếng xui xẻo.

    Hai tiết đầu hôm nay đầu đều là môn ngữ văn, mà cô giáo ngữ văn Phan Đông Mai lại là chủ nhiệm lớp 11, mình đã xin nghỉ một tiết, nếu tiết thứ hai lại đến muộn nữa, thế nào cũng bị cô giáo không viết kiểm điểm không được.

    Lâm Tử Phong dùng tốc độ nhanh nhất chạy lên lớp học tầng ba, thời điểm ngay khi anh chạy đến cửa phòng học thở hổn hển, một hồi thanh âm ngâm nga văn cổ đã truyền ra: “Vĩnh Hòa cửu niên, tuế tại quý sửu, mộ xuân chi sơ, hội vu hội kê sơn âm chi lan đình...”

    Trên bục giảng, Phan Đông Mai một tay cầm sách giáo khoa Ngữ Văn, một tay cầm lấy thước dài nửa mét giải thích, kính mắt trên mũi đã trượt đến cánh mũi, nhìn qua dường như hơi động một chút thì sẽ rơi xuống. Mà đôi mắt Phan Đông Mai lúc này đang từ dưới nhìn lên trên các bạn học trong phòng học, ánh mắt sắc bén biểu lộ nghiêm túc.

    ”Báo, báo cáo”, Lâm Tử Phong nói có chút sợ sệt, Phan Đông Mai là con cọp cái lớp 11 nổi tiếng, thủ đoạn độc ác của cô trên dưới lớp như con ông cháu cha tỏ ra kiêu ngạo nhất cũng đã bị cô trừng trị hoàn toàn ngoan ngoãn, tiết ngữ văn cũng là lớp 11 sở hữu giờ học trong chương trình học trật tự tốt nhất

    Mắt Phan Đông Mai đảo một vòng, liếc mắt nhìn ngoài cửa Lâm Tử Phong, một câu nói cũng không nói tiếp tục bảo các học sinh đọc văn cổ còn lại xong.

    Sau hai phút, khi tất cả thanh âm đều ngừng lại, Phan Đông Mai mới từ giáo án trong tay bộp một tiếng ném trên bục giảng, từ tường kép sách bên trong rút ra một tờ giấy, trước mặt bạn học cả lớp lớn tiếng thì thầm: “Phan cô giáo tôi kính yêu nhất, bởi vì bản thân hôm nay phát hỏa, đặc biệt xin nghỉ một tiết học, cùng bạn bè đi về ra ngoài trường xả hỏa 45', mong rằng phê chuẩn! Ngài học sinh thành thật nhất, Lâm Tử Phong!”

    Đoạn văn này một lát đọc xong, trong phòng học không ít bạn học đã không nhịn được cười ra tiếng, đặc biệt một ít bạn học nam, trên mặt đều là nụ cười giạn ác chỉ đàn ông mới có thể hiểu được, mà chính giữa bọn họ liền thuộc nhóm Dương Vĩ giúp Lâm Tử Phong viết đơn xin nghỉ đầu tiết cười ác nhất.

    Lâm Tử Phong trong lòng thầm mắng một câu: “Cái đề ma ma, Dương * liệt mày, đều tại viết mấy cái thứ lung ta lung tung!”

    ”Bạn học Lâm Tử Phong, cậu cảm thấy cậu viết lý do đơn xin nghỉ tiết đầu này thích hợp sao?” Phan Đông Mai đứng trên bục giảng, nói ra khí thế hùng hổ: “Ngày hôm nay bốc lửa, muốn lừa 45' đi xã hỏa? Cậu đúng là cùng cô giáo nói như thế hả, cậu nơi nào phát hỏa? Lại như thế nào xã hỏa?”

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  3. #8
    Ngày tham gia
    Aug 2016
    Đang ở
    Huế
    Bài viết
    248
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 7: Đánh cuộc


    Phan Đông Mai tuy rằng qua tuổi bốn mươi, nhưng đến nay vẫn là hoàng kim thánh đấu sĩ, bạn cùng lớp đã từng nhiều lần thảo luận qua chủ nhiệm lớp thân mến bọn họ rốt cuộc còn có phải là hoàng hoa đại khuê nữ hay không, nhưng đáp án loại vấn đề này chỉ có Phan Đông Mai tự mình biết, cuối cùng cũng liền bỏ mặc.

    Dương Vĩ viết một giấy xin nghỉ phép như thế, ngoại trừ bày chuyện cười cho anh em tốt ra, cũng là muốn thuận tiện chỉnh con cọp cái Phan Đông Mai một cái. Từ tình huống trước mắt xảy đến xem, Phan Đông Mai hiển nhiên còn chưa ý thức được, từ phát hỏa là một câu hai ý.

    "Ừm, toàn thân em đều phát hỏa. Chuyện xả hỏa, đương nhiên, đương nhiên là đi rút hỏa bình. . .", Lâm Tử Phong nhắm mắt trả lời.

    Ba chữ rút hỏa bình xuất hiện, bạn học cả lớp càng là cười một trận cười ngất ngưỡng, Dương Vĩ quay lưng về chỗ ngồi của mình, rất xa với anh dựng ngón tay cái lên, giống như là đang nói: "Cao, chú em ngươi thật sự là cao!"

    "Rút hỏa bình?" Phan Đông Mai trên mặt lộ ra vẻ mặt nghi vấn, chính cô đương nhiên cũng biết rút hỏa bình, thời gian đại khái chính là bốn mươi mấy phút, thời gian vừa vặn ăn khớp giống một tiết học.

    "Nếu như cô không tin, em hiện tại sẽ cởi quần áo cho cô xem" Lâm Tử Phong lấy ra ngay đại chiêu, làm bộ muốn cởi áo của mình ra.

    "Dừng, dừng!" Phan Đông Mai cuống quít ý bảo dừng lại: "Trên lớp còn có nhiều bạn học nữ như vậy, ở đây cởi quần áo giống bộ dáng gì nữa?"

    Lâm Tử Phong khóe miệng mỉm cười, cọp cái lợi hại đến đây cũng có cái uy hiếp cô, Lâm Tử Phong biết chỉ cần lấy ra một chiêu này, Phan Đông Mai liền không có biện pháp tiếp tục nghi ngờ lần nữa.

    "Coi như tiết học thứ nhất em xin nghỉ, nhưng tiết thứ hai em vẫn là đến muộn, như vậy đi, hôm nay tan học lưu lại quét dọn vệ sinh, nhớ kỹ, lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa!" Phan Đông Mai khôi phục vẻ mặt nghiêm khắc nói.

    Lâm Tử Phong đáp một tiếng rồi trở về chỗ ngồi của mình, chỉ là sau khi tan học quét dọn vệ sinh này trong "Hình phạt tàn ác" của Phan Đông Mai xem như trình độ nhẹ nhất đấy, hoàn hảo cô không có gọi mình chép một trăm lần < LAN ĐÌNH TẬP TỰ >, cũng không có lại để cho mình cả đêm làm xong bắt chước bài thi toàn bộ.

    Sau khi Lâm Tử Phong ngồi xuống hung hăng đá một cái ở chỗ ngồi Dương Vĩ phía trước, hạ giọng nói: "Dương * liệt mày phát xuân hả, viết cho tao cái giấy xin nghỉ gì thế!"

    Dương Vĩ quay đầu lại, vẻ mặt tươi cười bỉ ổi: “Không phải mày kêu tao tùy tiện viết sao, hơn nữa, tao viết cũng là sự thật nha, mày sáng sớm mang theo tiểu mỹ nữ lên lớp cũng không lên trên mà vội vàng đi ra ngoài trường đi, không phải đi xã hỏa, chẳng lẽ còn là đi dạo phố?"

    Lâm Tử Phong trừng mắt liếc hắn một cái: "Tao chính là đi dạo phố. . ."

    Dương Vĩ trên mặt viết một vạn chữ không tin: "Ai, vậy tiểu mỹ nữ lai lịch thế nào? Làm sao lại rơi vào ma trảo của mày?"

    Lâm Tử Phong chỉ đưa cho hắn bốn chữ: "Không thể trả lời!"

    Hoa khôi Diêu Mộng Kỳ ngồi bên trái hàng phía trước ở trên lớp học lén lút nhìn Lâm Tử Phong một chút, tuy rằng cô cũng biết giấy xin nghỉ tiết đầu chẳng qua là một truyện cười, nhưng trong lòng cũng mơ hồ biết, Lâm Tử Phong trốn học nhất định là cùng cô gái xinh đẹp buổi sáng nhìn thấy kia có liên quan, hai người bọn họ rốt cuộc là quan hệ như thế nào. . .

    Bất tri bất giác đã lên tới buổi sáng cuối cùng một tiết khóa tiếng Anh, lúc này Lâm Tử Phong vừa đói vừa mệt mỏi, mặc dù lão sư Anh ngữ công nhận là mỹ nữ lão sư Trung học Đệ Nhất, nhưng vẫn là không chịu nổi lớp học buồn chán nội dung vô vị, Lâm Tử Phong một tay nâng cằm lên, hai mí mắt cao thấp đánh nhau, thiếu chút nữa đã mộng du đến cảnh giới Thái Hư. Đột nhiên nhìn thấy Dương Vĩ quay đầu nói một câu hăng hái bừng bừng: "Phong Tử, chúng ta tới đánh cược đi, liền đánh cược giữa trưa thêm vào cái đùi gà thế nào?"

    Lâm Tử Phong nghe xong hai mắt sáng ngời, trải qua buổi sáng cùng Anna đi dạo phố tiền sinh hoạt Lâm Tử Phong tháng này sớm tiêu vượt mức kế hoạch nghiêm trọng, anh đã làm tốt còn lại hơn mười ngày đều phải dựa vào mì tôm dự định sống qua ngày, vừa nghe đến đùi gà này lập tức tinh thần tỉnh táo.

    "Đừng đánh cược đùi gà, liền đánh cược một bữa cơm giữa trưa, đồ ăn, mặc kệ giờ!" Lâm Tử Phong thuận nước đẩy thuyền nói.

    "Tốt", Dương Vĩ có vẻ càng thêm hưng phấn. Lữ Quang ngồi phía trước anh, cũng thầm nói một câu: "Tiền đặt cược này xong, lại tính tao một cái, buổi trưa hôm nay nhà ăn có thịt kho tàu ăn!"

    Lâm Tử Phong và Dương Vĩ hai người nhìn nhau cười, chỉ cần nhắc tới ăn liền nhất định có phần Lữ Quang. "Nói đi, đánh cược gì?"

    "Liền đánh cược. . .", Dương Vĩ nhíu mày, ra vẻ thần bí nói: "LIền đánh cược mỹ nữ lão sư Chu Lệ Lệ chúng ta, hôm nay mang quần lót màu gì!"

    "Này không được", Lâm Tử Phong lập tức khoát tay áo nói: "Quần lót Chu lão sư, ngươi so với mẹ của cô ấy còn rõ ràng hơn, chúng ta không phải chắc chắn thua không thể nghi ngờ sao? Không đánh cuộc, không đánh cuộc!"

    Lâm Tử Phong cũng không phải không muốn chiếm được tiện nghi, còn muốn đền vào tiền một bữa cơm, vậy có thể mua bao nhiêu túi *Khang sự phụ* à!
    ( Khang sư phụ: là một thương hiệu thực phẩm uy tín của Trung Quốc )

    "Đừng, đừng nha, nếu không thì như vậy, tao chỉ chọn một loại màu sắc, chỉ cần không trúng coi như tao thua, cái này cũng có thể chứ?" Dương Vĩ nhượng bộ nói.

    Lâm Tử Phong và Lữ Quang nhìn nhau một cái, cảm thấy như vậy phần thắng lớn hơn rất nhiều, liền miễn cưỡng đáp ứng nói: "Vậy thì tới đi."

    Dương Vĩ ha ha cười, anh sớm đã luyện thành một thân tuyệt kỹ nhìn lén dưới váy, tuần lễ này tới nay anh luôn luôn quan sát biến hóa quần lót Chu Lệ Lệ, căn cứ cô thay đổi tần số cùng thứ tự, Dương Vĩ gần như có thể xác định hôm nay Chu Lệ Lệ mặc bên trong nhất định là màu hồng phấn.

    "A. . .", Dương Vĩ lộ ra một vẻ mặt đắn đo không chắc, qua nửa giờ mới lên tiếng: "Lệ Lệ ngày hôm qua mặc chính là màu trắng, hôm nay, tao đoán là, màu hồng phấn."

    "Mày xác định?" Lâm Tử Phong hỏi một câu, sau khi lấy được trả lời khẳng định, Lâm Tử Phong vỗ nhẹ mặt bàn một cái: "Đặt cho tao tay, tao và Lữ Quang đặt không phải màu hồng phấn."

    Lúc này Chu Lệ Lệ một bên đang đọc bài văn, một bên theo bàn học giữa đường đi vòng qua đi lại . Ước chừng đợi hết giờ ba người đã chuẩn bị tốt xong, đến khi Chu Lệ Lệ mãi rốt cục đi tới bọn họ.

    Trong lòng bàn tay Dương Vĩ đã nắm một cái gương to cỡ lòng bàn tay, theo gót chân đôi giày cao gót tinh tế từ từ đến gần, tay phải Dương Vĩ cũng dần dần buông xuống phía dưới, giẫm cái gương hình tròn dưới chân mình chuẩn bị sẵn sàng.

    Lộc cộc, Lộc cộc, Chu Lệ Lệ đã đi tới bên cạnh Dương Vĩ, Lữ Quang và Lâm Tử Phong hai người đều cúi đầu, ngoài mặt là đang nhìn bài văn, kỳ thật ánh mắt đều liếc về mảnh đất trống nhỏ kia mà Chu Lệ Lệ sắp vượt qua.

    Thoáng cái nhanh, ngay tại lúc Chu Lệ Lệ bước chân sắp hạ xuống, gương dưới chân Dương Vĩ không sai một chút mà trượt ra ngoài, tại anh khống chế lực đạo này thông thạo chuẩn xác, gương chính xác không sai lầm mà trượt dưới váy Chu Lệ Lệ mở ra.

    Đột nhiên rắc rắc một tiếng, nơi giày cao gót đạp xuống không nên rơi xuống, gót giày hết sức nhỏ lập tức giẫm nứt tấm gương, một chân này của Chu Lệ Lệ chỉ đi nửa bước!

    Tiếng động dưới chân khác thường khiến cho chú ý Chu Lệ Lệ, vẻ mặt cô hơi nghi hoặc, cúi đầu nhìn lại dưới váy của mình.

    Tâm tư Dương Vĩ muốn chết đều đã có, lúc này nếu như bị cô giáo phát hiện, sau này tại Trung học Đệ Nhất còn lăn lộn thế nào? Quan trọng nhất là, không thể lại dùng gương nhìn lén dưới váy Chu Lệ Lệ, đến trường còn có việc vui gì!

    Ngay tại ngàn cân treo sợi tóc, phía sau Dương Vĩ đột nhiên vang lên một giọng nói vang dội: "Báo cáo cô giáo!"

    Giọng nói này vang lên trực tiếp các học sinh theo dõi bài văn đều che xuống dưới, bạn học tất cả kể cả lão sư Chu Lệ Lệ đều ngẩng đầu nhìn Lâm Tử Phong đứng lên phía sau Dương Vĩ.

    Chu Lệ Lệ nhíu mày, kiểu học sinh Lâm Tử Phong này ở trong mắt cô thuộc về một loại tình trạng nửa vứt bỏ đi, ở trên lớp chỉ cần bọn họ không nghịch ngợm phá phách, Chu Lệ Lệ chỉ là ngủ cái gì đó cũng liền mở một mắt nhắm một mắt bỏ qua, bất quá hiện tại xem ra, cậu ta là muốn cố tình quấy nhiễu trật tự lớp học.

    "Bạn học Lâm Tử Phong, cậu muốn nói cái gì?" Chu Lệ Lệ hỏi tức giận.

    Vốn đơn giản cho là cậu ta muốn đi nhà WC, hoặc là nói muốn xin nghỉ đòi trốn học, không nghĩ tới Lâm Tử Phong lại là nói: "Lão sư, mười giờ hơn tối hôm qua em thấy cô, ngay chỗ. . ."

    Lâm Tử Phong còn muốn nói tiếp, vẻ mặt Chu Lệ Lệ sớm biến sắc,cô vội vàng chạy vài bước về phía trước, vậy mà trực tiếp dùng ngón tay đè lại môi của Lâm Tử Phong, hai má đỏ ửng một mảnh.

    Lâm Tử Phong cũng thật không ngờ Chu Lệ Lệ sẽ sợ hãi đến loại trình độ này, chóp mũi ngửi thấy được theo ngón tay trên môi truyền đến một làn mùi nước hoa dễ chịu.

    "Cái này, tan học, tan học nói sau, cậu ngồi xuống trước", Chu Lệ Lệ ý thức được bản thân mình có chút thất thố, cố ý làm vẻ mặt nghiêm nghị cứng rắn nói: "Bây giờ, tiếp tục theo dõi bài văn tôi đọc, For thousands of years. . ."

    Phòng lớp Anh văn một lần nữa tự động làm khôi phục được không khí trật tự tốt, Dương Vĩ cũng sớm đã nhân lúc vừa rồi hành động Lâm Tử Phong khác thường, nhặt toàn bộ mảnh gương vỡ trên mặt đất lên.

    "Phong Tử, lợi hại nha! Ngày hôm nay may mà nhờ có chú em cứu mạng anh mày đấy", Dương Vĩ nói bội phục: "Tối hôm qua mày thật sự nhìn thấy cô ấy?"

    Lâm Tử Phong như không có việc gì lắc đầu: “Đương nhiên là không có."

    "Hả? Như vậy cũng được?" Mà ngay cả Lữ Quang đều bị làm hồ đồ.

    "Bọn mày không thấy được trước khi gương bị giẫm hiện ra màu gì?" Lâm Tử Phong hỏi một câu.

    Nói đến đợt vừa rồi, Dương Vĩ thoáng cái trở nên thất vọng: “Thấy được, lại là màu trắng!"

    Lâm Tử Phong ha ha cười: “Trước khi đánh cược, mày không phải nói ngày hôm qua Chu Lệ Lệ mang cũng là màu trắng sao? Cái này đã nói lên, tối hôm qua cô ấy chưa có về nhà. Mà tao trước mặt bạn học cả lớp, muốn nói tối hôm qua ở đâu nhìn thấy cô ấy, cô ấy có thể không sợ sao?"

    Dương Vĩ và Lữ Quang cuối cùng tỉnh ngộ nhẹ gật đầu, nhưng ngược lại Dương Vĩ đột nhiên ý thức được một vấn đề rất nghiêm trọng: “Ôi cái đờ mờ, tối hôm qua Chu Lệ Lệ không về nhà, cô ấy thực ra đi ra ngoài phóng đãng!"

    Lâm Tử Phong hoàn toàn im lặng, nói một câu nhàn nhạt: “Đầu tiên nói trước, giữa trưa hai đùi gà một trứng chiên, lại thêm một cái đầu cá băm tiêu!"

    Lữ Quang càng là cười đến không ngậm miệng được, duỗi ra bốn cái ngón tay béo ngắn: “Tao muốn bốn phần thịt kho tàu!"

    Dương Vĩ miễn cưỡng không thể lưu luyến mà nghiên qua liếc hai người: "Cũng không sợ cho ăn bể bụng. . ."

    Lúc sau giữa trưa Lâm Tử Phong xuất hiện tại căn tin, ngoài ý muốn gây nên một trận rối loạn nhỏ, anh mở điện thoại di động ra nhìn xem, té ra bài viết ở trên diễn đàn trường học kia nói mình theo đuổi hoa hậu giảng đường một cách tệ hại, bây giờ trở nên càng phát nóng, mấy reply đã vượt qua một ngàn cái.

    Bất quá đây cũng là bởi vì nguyên nhân Anna xuất hiện, đám bạn cùng trường cho cô một biệt hiệu, bởi vì lời nói và việc làm của cô ngoài dự đoán của mọi người, gọi cô là tiểu yêu nữ. Đã có thêm tiểu yêu nữ, ** câu chuyện mảy may tỏ tình nữ thần rất nhanh xảy ra chuyển biến thần kì, trở thành cuộc tình tay ba cắt xén liên tiếp lý lẽ vẫn còn loạn, hoàn toàn kích thích nhiệt tình bát quái của bọn học sinh toàn trường.

    "Tiểu yêu nữ?" Danh hiệu này không ngờ rất thích hợp với cô đấy, nghĩ lại đủ loại câu chuyện của Anna, Lâm Tử Phong vô cùng đồng ý gật đầu. Hoàn hảo anh rất sáng suốt mà không có mang Anna tới trường học, nếu không Dương Vĩ miễn phí cung cấp bữa tiệc lớn đều không có biện pháp tốt nào hưởng dụng.

    Chứng kiến tấm ảnh trên diễn đàn Anna bị chụp ảnh, đột nhiên Lâm Tử Phong nhớ ra lúc này Anna có đúng hay không đã ăn cơm giữa trưa. Vốn định sau khi ăn xong, đi ra ngoài trường tìm xem cô, bất quá nghĩ đến qua lâu như vậy rồi, Anna hẳn là đã sớm đi dạo xong phố về nhà rồi, cũng liền bỏ đi ý nghĩ này.

    Thật vất vả chịu đựng hết tất cả chương trình học buổi chiều, Lâm Tử Phong lại ở lại bỏ ra nửa giờ quét dọn phòng học, mãi cho đến khi trường học trở nên vắng vẻ, anh mới vác túi xách lên lưng đi ra ngoài trường.

    "Này, tiểu tử, đứng lại!" Còn không có ra trường, Lâm Tử Phong liền bị người ngăn lại ở thao trường trên đường nhỏ bên cạnh.

    Anh nhìn thấy phía trước xuất hiện ba người, bộ dạng hai người cầm đầu cao to trên mặt lộ vẻ hung ác, mà người thứ ba phía sau ngồi ở trên thềm đá, trong miệng lấy ra điếu thuốc, rõ ràng là thủ lĩnh trong ba người.

    "Lâm Tử Phong đúng không? Đại hồng nhân Trung học Đệ Nhất chúng tôi hả!" Vẻ mặt nam đầu đinh cầm đầu đầu châm chọc cười nói.

    Một người khác trên đầu nhuộm một nhúm tóc vàng, cười châm biến theo một trận mới lên tiếng: “Chỉ bằng đức hạnh của mày, còn cùng hoa khôi và tiểu yêu nữ làm cuộc tình tay ba sao? Tao nhổ vào!"

    Hoàng Mao nhổ ra một ngụm đàm bên chân Lâm Tử Phong: “Nói đi, cô ta tên gọi là gì, là trường học gì? Lão đại của chúng tao coi trọng cô ta."

    Hoàng Mao đưa màn hình điện thoại di động lên trước mặt Lâm Tử Phong, ở trên hiện ra một tấm hình, chính là người bị chụp trộm đăng trên diễn đàn trường học, Anna!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  4. #9
    Ngày tham gia
    Aug 2016
    Đang ở
    Huế
    Bài viết
    248
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 8: Hơi hiện rõ thân thủ


    Lâm Tử Phong liếc đối phương một cái, cũng không trả lời, anh nhớ tới mình đã từng xem qua một bài viết trên Forum ở trường học, chính là nói tứ đại Hỗn Thế Ma Vương của Trung học Đệ Nhất, một người trong đó cùng với ba người đứng đầu phía trước có chút giống nhau.

    Có thể được gọi là đệ nhất trung học tứ đại Hỗn Thế Ma Vương, trừ ngoài trừ bản thân mình làm nhiều việc xấu tiêu biểu, gia tộc sau lưng bọn họ cũng là một cái so với một cái còn vang dội hơn. Có người thừa kế trăm nhà dây chuyền siêu thị trên cả nước, cũng có con trai độc nhất nằm trong 500 xí nghiệp mạnh trên thế giới, còn có công tử ca tỉnh bộ cấp lãnh đạo, thậm chí thái tử gia một trong bảy đội quân khu GZ quân đội quân đoàn Trung Hoa. . .

    Chỉ có điều Lâm Tử Phong không nhớ người trước mắt này, rốt cuộc là thần thánh phương nào trong bốn đại ma vương?

    "Tiểu tử, loại mỹ nữ đẳng cấp này ngươi không giữ lại được đâu, hay là ngoan ngoãn thức thời, để lại cho lão đại của chúng ta đi chinh phục cô ta", Hoàng Mao thấy Lâm Tử Phong không đáp lời, liền vừa đấm vừa xoa nói. Sau khi nói xong câu đó, Hoàng Mao quay đầu cùng ngồi với lão đại ở trên thềm đá nhìn thoáng qua, trên mặt lộ ra nụ cười phóng đãng.

    " Này, nói chuyện đi, câm sao?" Thốn Đầu Nam la mắng không nhịn được nói: “Lão tử hỏi mày cô ta tên gọi là gì?" Đang khi nói chuyện, Thốn Đầu Nam một tay bắt được cổ áo của Lâm Tử Phong, mặt mũi tràn đầy vẻ mặt đều là hung ác.

    Trong lòng Lâm Tử Phong xông lên một cơn giận: “Buông tay!" Anh dùng giọng ra lệnh nói.

    Vẻ mặt của Thốn Đầu Nam thoáng qua vẻ ngoài ý muốn: “La hét, nhìn không ra còn có chút khí phách, bây giờ mày biết rõ là đang cùng nói chuyện sao? Có tin hay không là lão đại chúng ta nửa phút liền giết chết mày!"

    Trong mắt Thốn Đầu Nam tràn đầy hung quang: “Cuối cùng hỏi một lần nữa, cô gái này tên gọi là gì?"

    Trên mặt Lâm Tử Phong thoáng qua vẻ cười lạnh, khoát tay về phía Thốn Đầu Nam một cái: “Tới, tao nói cho mày biết."

    Thốn Đầu Nam tưởng là đối phương rốt cuộc chịu khuất phục, ở uy hiếp tử vong trước mặt, ai còn nhớ tới sắc đẹp chứ? Anh đem cái đầu to lớn của mình tới gần, lỗ tai tiến đến bên miệng Lâm Tử Phong. . .

    "Kêu, mày ****!" Lâm Tử Phong dùng giọng nói lớn nhất mắng to trong lỗ tai một câu, cả đầu Thốn Đầu Nam trong nháy mắt một trận vù vù.

    "Fuck, tiểu tử mày muốn chết!" Hoàng Mao và Thốn Đầu Nam lập tức phát giận, hai nấm đấm từ hai bên trái phải cùng nhau vung tới.

    Lâm Tử Phong cảm giác được hai quả đấm bên cạnh đều mang một luồng kình phong, rõ ràng hai người này đã không suy nghĩ hậu quả mà đánh ra toàn lực. Hỗn Thế Ma Vương ngồi ở xa xa vừa vặn hút xong thuốc lá trong tay, anh tiện tay ném tàn thuốc một cái, nhìn kịch hay sắp tới có chút hứng thú.

    Hôm nay anh mang theo hai người hầu tới chặn Lâm Tử Phong, liền đã làm tốt tính toán chặn lại ra tay, mặc dù ở bên trong trường học gây ra chuyện bị phát hiện sau này khó tránh khỏi bị thông báo phê bình, nhưng cái này đối với anh mà nói cũng không phải lần một lần hai rồi, cũng không quan tâm nhiều như vậy một lần.

    Bên tai của Lâm Tử Phong nghe được nấm đấm mang đến kình phong, tâm niệm vừa động, sau đó thì có một luồng đặc biệt lực lượng vô cùng mạnh mẽ từ nơi nào đó ở bụng của mình truyền tới trên cánh tay, loại cảm giác này với hôm nay anh dùng bàn tay ngăn cản chiếc xe con mờ hồ như vậy!

    Thốn Đầu Nam và Hoàng Mao thấy Lâm Tử Phong vừa không che chắn vừa không né tránh, trong lòng cười thầm, một quyền này của mình liền có thể đánh đối phương gần chết, đến lúc đó nhìn anh ta làm sao còn mạnh miệng! Khoảng suy nghĩ tính toán đó, cuối cùng nấm đấm vung ra lại thêm mấy phần sức lực nữa.

    Vẻ mặt Lâm Tử Phong bình tĩnh, lạnh lùng liếc nhìn hai người, lúc nấm đấm muốn đánh đến gần trên người mình, hai bàn tay trái và phải duỗi ra bắt lấy nấm đấm của đối phương tiện thể kéo về sau, thân thể hai người liền bị chuyển động hời hợt đã bay đi ra ngoài.

    Bịch, bịch, liên tiếp hai âm thanh vật nặng rơi xuống đất, đi kèm theo với tiếng kêu thống khổ thảm thiết, Lâm Tử Phong cũng không khỏi cảm nhận được một trận ê răng.

    Quay đầu nhìn lại, hai người Hoàng Mao và Thốn Đầu Nam đều bốn chân hướng xuống, thành cái tư thế ngã chụp ếch tiêu chuẩn. Cộng thêm quán tính hai người bay rớt ra ngoài, trong nháy mắt nửa bên mặt bị ma sát đến máu thịt mơ hồ.

    "Hai cá thùng cơm các ngươi, lão tử bình thường uổng công nuôi ngươi rồi!" Hỗn Thế Ma Vương mắng to một câu, ở trong mắt anh xem ra, hai người hầu kia rất giống là mình té ra ngoài, mà Lâm Tử Phong chẳng qua là thuận tay thúc đẩy sự việc tiến triển mạnh thêm một chút, căn bản không có sử dụng ra khí lực gì. Hoàn hảo bây giờ ở chung quanh không có người nào, nếu không hai cái thùng cơm kia chẳng phải là vứt hết mặt mũi của anh sao?

    "Lão, lão đại. . ." Thốn Đầu Nam đau đến nước mắt nước mũi đều chảy ra, anh uất ức kêu một tiếng với bọn lão đại, thật ra thì chính anh cũng không biết mới vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy trên cánh tay truyền tới một luồng khí lực lập tức liền mang thân thể anh ra ngoài, cái loại ảnh hưởng lực đó chỉ có ngắn ngủi trong nháy mắt, nhưng dựa vào chính bản thân anh nhưng lại không làm cách nào kháng cự được.

    "Tiểu tử không tệ nha, còn có bản lĩnh đấy: “ Hỗn Thế Ma Vương đi về phía trước mấy bước nói: “Bây giờ, sẽ để cho mày biết một chút về sự lợi hại của Vương Kiến tao!"

    Lời còn chưa nói hết, Vương Kiến đã nắm chặt nấm đấm vọt tới, khí thế anh không giống với Hoàng Mao và Thốn Đầu Nam trực tiếp như vậy, hiển nhiên là thực sự có bản lĩnh.

    Ánh mắt của Lâm Tử Phong ngưng lại, anh phát hiện ở trong tầm mắt của mình đối phương vung tới nấm đấm dần dần biến thành động tác chậm chạp, mặc kệ Vương Kiến này muốn công kích mình nơi nào, bao gồm ý đồ ở bên trong quyền pháp đều bị anh thấy rất rõ ràng.

    Lâm Tử Phong mừng rỡ trong lòng, khóe miệng cười lạnh một tiếng thân thể vẫn không động không đậy. Cho đến khi mắt thấy Vương Kiến vung nấm đấm càng lúc càng gần, trên mặt biểu hiện một gương mặt thực hiện được ý xấu, đột nhiên một tay vừa mới bắt lấy khuỷu tay của đối phương, tay kia kẹ chặt cổ tay của đối phương, cánh tay nhanh chóng gập lại phía trước, nấm đấm thuận theo tầng tầng lớp lớp đánh một con mắt bên trên. Hơn hết, là con mắt thuộc về của Vương Kiến.

    "Lão đại, anh làm sao tự mình đánh mình vậy?" Hoàng Mao co quắp ngồi dưới đất, sợ hãi kêu một tiếng.

    Lần này Lâm Tử Phong ra tay cực nhanh, ngay cả bản thân Vương Kiến cũng còn không có kịp phản ứng nấm đấm của anh như thế nào đánh lên mặt của chính mình, mà Lâm Tử Phong cũng đã hai tay ôm ngang trước ngực, khóe miệng mang nụ cười châm chọc nhìn anh.

    Bị một trọng quyền đánh trúng mắt trái, Vương Kiến cảm giác được một trận trời đất quay cuồng, ánh mắt bên cạnh cũng rất nhanh đỏ sưng lên. "Cái đề ma ma, lão tử làm thịt mày!"

    Vương Kiến ở tứ đại Hỗn Thế Ma Vương Trung học Đệ Nhất trong hạng thứ ba, lúc nào bị khuất nhục như vậy? Nhiều năm như vậy anh ở Trung học Đệ Nhất muốn gió có gió muốn mưa có mưa, ngay cả hiệu trưởng anh cũng không coi vào đâu. Hôm nay, trên tay sao có thể gặp khó khăn tại cái ** tí này?
    Vương Kiến mắng to rồi lại vọt tới, lần này anh đổi quyền trái thành quyền phải, cánh tay phải gia tăng khí lực lên gấp đôi.

    Đáng tiếc chính là, Lâm Tử Phong trò cũ làm lại, lại là một tiếng BA~, cái nắm tay phải một lần nữa đánh vào trên mắt phải Vương Kiến.

    Khí lực Vương Kiến dùng bao nhiêu, liền có khí lực bấy nhiêu hiệu dụng ở mắt phải của anh, ở quyền phải của mình hạ trọng kích xuống, Vương Kiến liền lui về phía sau mấy bước ngay, đầu ở trong trạng thái hoàn toàn mê muội.

    "Lão đại, tại sao anh lại tự đánh chính mình nữa vậy!" Hoàng Mao không nhẫn tâm kêu lên, anh cho tới bây giờ không có nhìn qua lão đại của mình chật vật như vậy, nửa bên mặt đều đã sưng đỏ đến không thể nhìn thẳng rồi.

    "Địt, tao, tao làm sao biết tự đánh bản thân mình chứ?" Vương Kiến che lấy ánh mắt của mình đau đớn mắng chửi, chờ lúc anh buông ra, phát hiện cảnh tượng trước mắt hoàn toàn đều biến thành hình ảnh trùng lên nhau.

    "Mày ở đâu, ra đây cho tao, lão tử với mày chưa xong đâu", thân hình Vương Kiến lung lay, hoàn toàn không tìm thấy được phương hướng.

    "Lão đại, tiểu tử này có chút tà môn, chúng ta lần sau lại tới tìm hắn ta tính sổ vậy", Hoàng mao và Thốn Đầu Nam không nhìn nổi nữa, kéo Vương Kiến đi đến cửa sau trường học đi.

    Vương Kiến vừa đi, vừa chỉ phía trước một cây đại thụ nói: "Lão tử hôm nay bỏ qua cho ngươi, ngươi nhớ kỹ cho ta, lão tử và ngươi chưa xong đâu!" . . .

    Lâm Tử Phong nhìn thấy sắc trời đã không còn sớm, ngồi lên xe điện ngầm Nhất Ban, đi về nhà.Trước kia anh sau khi tan học về, cho tới bây giờ trong lòng không có lần nào cần phải vội vả chạy về nhà, bình thường đều sẽ kêu Dương Vĩ và Lữ Quang tới tiệm net gần trường học đánh mấy trận anh hùng liên minh, nhưng hôm nay anh lại hoàn toàn không có ý định này.

    "Không biết một mình Anna ở nhà có hay không rất nhàm chán đây?" Lâm Tử Phong trong lòng thầm nghĩ.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  5. #10
    Ngày tham gia
    Aug 2016
    Đang ở
    Huế
    Bài viết
    248
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 9: Một nhóm chủ nợ

    Đối với sự thay đổi hai ngày này của bản thân mình, Lâm Tử Phong đã bắt đầu nhận ra. Từ sáng sớm thức dậy đã tràn đầy sức sống, đến cả trong cơ thể có thể tùy tâm sở dục mà lộ ra một luồng sức mạnh mạnh mẽ, ngăn cản một trận tai nạn ô-tô còn dạy dỗ Hỗn Thế Ma Vương của Trung học Đệ Nhất, tất cả thay đổi này đều bị Lâm Tử Phong âm thầm ngạc nhiên mừng rỡ.

    "Chẳng lẽ là nào trong thân thể của mình có năng lượng kích phát sao?" Lâm Tử Phong tự mình suy đoán, đã từng có một thời gian ngắn anh rất mê luyến các loại anh hùng trong phim nước Mỹ, nào là Spider Man này, Iron Man, Batman, còn có The Avengers mạnh mẽ, những anh hùng này ban đầu đều là một đám người bình thường. Bởi vì một loại sự kiện ngẫu nhiên nào đó mà đột nhiên trở thành người mang tuyệt kỹ.

    "Có lẽ, chính bản mình cũng giống bọn họ đi", Lâm Tử Phong nghĩ đi nghĩ lại khóe miệng liền không tự chủ được mà nhếch lên. Tuy nhiên rõ ràng anh còn không có làm gì, lại để cho chính bản thân mình tình cờ mang tuyệt kỹ này rốt cuộc là cái gì đây.

    Sau khi trôi qua hơn 10', Lâm Tử Phong về đến phòng trọ của mình, anh mở cửa vội vàng xem xét, trong phòng không có một bóng người, cũng không có bóng dáng của tiểu yêu nữ kia.

    Lâm Tử Phong đi vào tất cả gian phòng, thậm chí trong phòng tắm đều nhìn qua một lần, cuối cùng vừa mới khẳng định Anna xác thực không có trong nhà.

    "Liệu cô ấy vẫn còn dạo phố đi?" Lâm Tử Phong ngồi xuống ghế sô pha, trong lòng nổi lên bất an mơ hồ: "Chẳng lẽ cô ấy lại đi dạo phố đến lạc đường sao?"

    Suy nghĩ này lại làm cho trán Lâm Tử Phong trong nháy mắt nhăn lại ngay, Anna lớn lên hơn người như vậy sẽ không phải bị người ta lừa đi chứ?

    Lâm Tử Phong cầm điện thoại trên bàn trà lên, liền muốn xông ra ngoài cửa. Đột nhiên nghe được bậc thang trên gác truyền đến một trận tiếng bước chân dồn dập, lộc cộc lộc cộc, đối phương lại một đường chạy tới đây.

    Lâm Tử Phong ra cửa bên ngoài xem xét, khuôn mặt đẹp đẽ nhỏ nhắn, dáng người hoạt bát hấp dẫn, không phải là Anna thì còn là ai đây?

    Chẳng qua trên hai cánh tay của cô ây lúc này đang vác mười mấy túi gói hàng lớn nhỏ đều có, trên vai còn khiêng vài cái thở hồng hộc, gần như là một bộ dạng huấn luyện dã ngoại nặng nề.

    "Từ từ, cô chậm một chút đi!" Lâm Tử Phong nhìn bộ dạng của Anna đổ mồ hôi đầm đìa, nói có chút đau lòng.

    "Phong ca nhanh đóng cửa lại!" Anna thấy Lâm Tử Phong, giống như gặp được cứu tinh, hai mắt trong suốt lập tức sáng lên: "Đằng sau có một đám người lớn đang đuổi theo tôi!"

    Lâm Tử Phong còn chưa có hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, liền đón Anna vào nhà, sau nhân tiện đóng cửa lại. "Có người ở đuổi thôi cô, đều là người nào?"

    Miệng Anna hả lớn thở hổn hển, tháo tất cả túi gói hàng trên người đều xuống mặt đất, sau đó lại lấy ra lon cola từ một trong những cái túi trong suốt, vặn mở nắp bình mà bắt đầu uống ọt ọt ọt ọt.

    Lâm Tử Phong có chút buồn cười, tiểu yêu nữ này năng lực thích ứng thật sự rất mạnh. Xuống dưới một ngày mua được nhiều thứ này như vậy, còn biết tự đi siêu thị mua coca .

    Anna một hơi uống hơn nửa bình, lúc này mới trở lại bình thường, nhìn Lâm Tử Phong nói có chút ngượng ngùng: "Các cô ấy là người nào, anh đợi tí nữa sẽ biết đấy."

    Quả nhiên, nửa phút sau hành lang bên ngoài vang lên một loạt tiếng bước chân mất trật tự, cùng với mấy người phụ nữ trung niên hô to một câu thật lớn: "Đừng chạy, cô đứng lại đó cho tôi!"

    "Thanh niên bây giờ là như thế này sao? Không ngờ cướp đồ dưới ban ngay ban mặt đấy?"

    "Cô cứ chạy đến chân trời cũng vô dụng thôi, lão nương chủ yếu là làm buôn bán nhỏ, sao có thể cho cô cầm đồ mà không trả tiền chứ?"

    "Hình như cô ta chạy về nhà, chúng ta cùng nhau xông vào đòi tiền đi!"

    . . .

    Tiếng bước chân rất nhanh dừng lại ở cửa nhà trọ của Lâm Tử Phong, một trận đập cửa giống như sét đánh truyền vào: "Tiểu cô nương, tôi biết cô trốn bên trong, cô đi ra cho tôi!"

    Vẻ mặt Lâm Tử Phong đen một đường, hóa ra đám người này chạy đuổi theo cô là chủ nợ à, khó trách cô có thể thành một đường chạy về cầm theo nhiều đồ đạc như vậy. . .

    "Mấy thứ này, cô còn chưa có trả tiền?" Lâm Tử Phong hỏi vô cùng kinh ngạc, anh nhớ rõ ràng mình đã cho Anna hai trăm đồng Anna để đi dạo phố mà.

    "Ừm, có một ít đưa cho, có một ít chưa đưa cho. . ." Anna nói thành thực.

    Lâm Tử Phong cảm giác bản thân mình có chút rối loạn, xem ra chủ nợ ngoài cửa này nói không sai, Anna chính xác là rõ như ban ngày ban mặt cướp đồ trắng trợn đấy. "Đưa số tiền còn lại cho tôi, tôi đến đuổi bọn họ đi" Lâm Tử Phong duỗi bàn tay ra nói. Hai trăm đồng hôm nay đối với anh mà nói là khoản tiền vượt mức nghiêm trọng quá rồi, anh không thể chỉ dùng lại chút ít sinh hoạt phí của mình ấy, nếu không cuối nửa tháng hai người bọn họ sẽ ăn không khí.

    Anna có chút kỳ quái nhìn Lâm Tử Phong: "Tôi đương nhiên là đã xài hết những cái giấy kia rồi, nếu không tôi làm sao lại có thể không đưa cho bọn họ chứ?"

    Chứng kiến giải thích lý lẽ ngay thẳng hào hùng của Anna cho chính bản thân mình, lập tức Lâm Tử Phong chán nản, tròn hai trăm đồng bạc đấy, vị đại tiểu thư này không chỉ lừa gạt một phần không dư thừa thôi, mà còn đoạt một đống lớn không cần trả tiền gì đó! Lâm Tử Phong cảm giác ngực của mình đã xuất hiện một luồng máu già.

    Thôi, hay là phải lại về, nếu quấy rầy đến Lưu Bá, cái mặt này càng hơn ném đi được rồi. Lâm Tử Phong mở bóp ví da của mình ra, bên trong chỉ còn lại ba tờ tiền giấy cuối cùng.

    "Đồ nào cô chưa đưa tiền vậy?" Lâm Tử Phong hỏi một câu dù sao vẫn nên làm rõ ràng trước để chút nữa mới không có bị người bên ngoài lừa.

    Ở trước mặt anh Anna mở túi trong suốt từng cái một, trong miệng nói giống như vừa hát vừa kể chuyện theo nhịp điệu: "Cái này, cái này, còn có cái kia. . ."

    Lâm Tử Phong để ý tới mấy cái đầu, gói to thứ nhất là bọc tôm hùm lớn, gói to thứ hai là một cua Đế Vương, gói to thứ ba, cá Tam Văn cắt ra. . .

    Mỗi lần Lâm Tử Phong xem một cái trái tim liền muốn đau thắt một phát, cái đề ma ma, tiểu yêu nữ này cũng chọn quá tốt đi, cái gì quý như thế này liền mua cái đấy, tờ tiền giấy đó của mình sao có thể chống đỡ được đồ hải sản còn sức sống này!

    "Cuối cùng còn có một cái", Anna mở ra gói to cuối cùng, Lâm Tử Phong chịu đựng đau lòng liếc qua, lại nhìn thấy bên trong cũng không phải là hải sản mà là một đống đồ xanh mướt.

    "Cô còn có thích dưa chuột?" Lâm Tử Phong hỏi có chút xấu hổ.

    Anna gật đầu không hề đề phòng: "Cái đồ này vừa to lại vừa dài, lớn lên thật đáng yêu, hương vị cũng rất ngon, tôi rất thích ăn!"

    Lâm Tử Phong: "Thích ăn dưa chuột là một thói quen tốt. . ."

    Một bên anh không có nhắc tới trả tiền gì đó, trong lòng tính toán qua loa một chút, quan trọng là ba trăm đồng nhất định là không đủ trả cho, liền cùng với Anna trao đổi nói: "Cô mua nhiều đồ như vậy, một chốc cũng ăn không hết, nếu không, bỏ lui hai cái này?"

    Một tay Lâm Tử Phong cầm lấy theo tôm hùm lớn, một tay cầm lấy theo cua Đế Vương, đây là hai thứ quý nhất đó, nếu có thể bỏ lui hai cái này ba trăm đồng còn có thể miễn cưỡng ứng phó.

    Không nghĩ tới Anna chỉ liếc nhìn đồ trong túi một cái, trên mặt tươi cười vui vẻ lập tức liền biến mất, hai hạt nước mắt trong mắt lởn vởn: "Tôi, tôi đã vài ngày, vài ngày chưa ăn nó rồi, tôi thật muốn, tôi thật lại muốn nếm thử hương vị chúng nó lần nữa."

    Anna mang theo giọng nói khóc nức nở nói, tiếp theo trên mặt cô biểu hiện vẻ mất mát có thể thấy được, hải sản đó chính xác cô bình thường thích ăn nhất đó.

    Lâm Tử Phong làm sao chịu được được cầu xin của người đẹp như vậy, hạ xuống tâm lí ngang ngược nói ra: "Được mà được mà, không bỏ lui, tất cả thứ này đều mua hết đi."

    Tiếng đập cửa bên ngoài vẫn không ngừng đi, nếu như Lâm Tử Phong lại không đi ra ngoài, chỉ sợ sẽ bị một đám người kia phá cửa mà vào .

    "Bên ngoài đừng ầm ỹ nữa, cô ấy nợ tiền, tôi đến trả cho các người" Lâm Tử Phong thét lên một tiếng, tiếng đập cửa đáng ghét cuối cùng cũng ngừng lại.

    "Từng người từng người đến, sẽ không thiếu của các người đâu" Lâm Tử Phong cầm lấy bóp da trong tay, nói hết sức có bộ dạng.

    Những bác gái chen chúc ở cửa ra vào kia cảm xúc cuối cùng ổn định lại, quả thực dựa vào dặn dò của Lâm Tử Phong, một đám người lên tới báo giá.

    "Tôm hùm lớn Úc Châu của tôi, chín mươi tám đồng tiền một cân, tổng cộng hai trăm tám mươi đồng tiền."

    "Của tôi là loại cua Đế Vương tốt nhất, một trăm sáu mươi tám đồng tiền một cân, tổng cộng bốn trăm bảy mươi đồng tiền."

    "Của ta là cá Tam Văn, hai cân một trăm hai."

    ". . ."


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


Trang 2 của 3 Đầu tiênĐầu tiên 123 CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status