TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 3 của 3 Đầu tiênĐầu tiên 123
Kết quả 11 đến 14 của 14

Chủ đề: [Hiện đại] BẠN GÁI TÔI LÀ MỸ NHÂN NGƯ

  1. #11
    Ngày tham gia
    Aug 2016
    Đang ở
    Huế
    Bài viết
    248
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 10: Cặp tài liệu bí mật

    Tư thế của Lâm Tử Phong vốn đang tràn đầy sức sống, lập tức liền ỉu xìu, mở túi tiền ra lại bị anh đóng lại nắm chặt ở trong tay, trong lòng nghĩ thầm, mặt mũi này ném đi được rồi, 300 đồng tiền chỉ đủ mua được một tôm hùm lớn đấy.

    "Còn có dưa Đại Hoàng của tôi nữa, mười đồng tiền một cân, tổng cộng 50 đồng tiền" vị bác gái sau cùng nói ra.

    Lâm Tử Phong nghe xong, liền thở không ra hơi được, rõ ràng lúc này không phải muốn cướp tiền sao? Hơn nữa dưa leo lớn cũng không cần mười đồng tiền một cân nha.

    "Ta nói bà chị này, cô bán dưa leo này nạm vàng à, trị giá mười đồng tiền một cân?" Tuy Lâm Tử Phong rất ít khi đi chợ bán thức ăn, nhưng mà dưa leo bao nhiêu tiền một cân trong lòng anh vẫn còn biết được.

    Bị trước mặt mọi người lật tẩy, trên mặt bác gái có chút lúng túng, nhưng ngược lại vừa giận nói: "Nói sai không được sao! Dưa Đại Hoàng của tôi năm đồng tiền một cân, tranh thủ thời gian trả tiền đi, tôi còn phải trở về trông quầy đây này. . ."

    Lâm Tử Phong liếc những chủ nợ kia một cái: "Các người nghe cho kỹ, toàn bộ số lẻ tôi không cho, tôm hùm 200, cua Đế Vương 400, cá Ba Văn 100. . ., muốn lấy tiền đi theo tôi, nếu không mang theo thứ đó của mình đều trở về hết đi."
    Lâm Tử Phong nói không chút khách sáo, trong lòng anh hiểu rất rõ ràng, giá cả những hải sản này đều là giả, xóa đi số lẻ xem như tiện nghi cho bọn họ rồi, liền xem như một loại đền bù tổn thất làm chậm trễ kinh doanh của bọn họ.

    "Chàng trai, chúng tôi làm đều là buôn bán nhỏ, bây giờ cậu lại hạ giá nhiều như vậy, tôi như vậy là phải lỗ vốn đấy!" Vẻ mặt trên mặt ông chủ tôm hùm khó xử.

    "Nếu không muốn bán liền cầm đồ đó đều về đi, tôi còn không hiếm phải" Lâm Tử Phong nói kiên quyết, thậm chí anh cầm túi nhựa trên mặt đất lên, ra vẻ muốn trả lại tôm hùm trong tay ông chủ.

    Anna nhìn thấy Lâm Tử Phong hành động như vậy, đôi mắt nhìn chằm chằm vào tôm hùm trong túi, nước mắt thiếu nữa muốn chảy xuống.

    Lâm Tử Phong vội vàng nháy mắt ra hiệu cho cô, lắc lắc túi trong tay, anh ra hiệu cũng thật sự không muốn trả lại hàng cho ông chủ, Anna lúc này mới hiểu được.

    "Cái này. . . , được rồi được rồi, 200 đồng liền bán cho cậu", ông chủ tôm hùm gắng gượng nói ra. Mấy bác gái khác thấy thế cũng không dám có ý kiến khác gì, sợ mình chạy không công cả buổi, cuối cùng còn phải cầm đồ còn nguyên đó trở về.

    Lâm Tử Phong đưa một đám người này đến lầu một, kế tiếp tới chỗ Lưu Bá mượn một ngàn đồng tiền, mới cuối cùng dẹp yên được chuyện này. Đợi đến lúc thanh toán tất cả nợ này, Lâm Tử Phong mở bóp da ra khẽ đếm, anh lại đau buồn phát hiện chỉ còn lại có hơn ba trăm đồng tiền. . .

    Lâm Tử Phong một bên đau lòng nhìn tờ tiền bạc phơ có giá trị nhất là trăm nguyên, một bên than thở trở về phòng của mình. Anh vừa mở cửa ra, liền phát hiện Anna còn duy trì nguyên dạng ngồi chồm hổm trên mặt đất, mắt không chớp mắt mà nhìn hải sản tươi sống trong túi nhựa, miệng không ngăn nổi mà nuốt nước miếng.

    Lâm Tử Phong lập tức liền bị chọc cười, nói không biết phải làm sao: "Những đồ này tôi cũng đã mua rồi, bây giờ toàn bộ là của cô hết đấy."

    Ánh mắt của Anna lập tức phát ra vẻ hưng phấn vô cùng, cô từ túi nhựa gần đó cầm con tôm hùm lớn Úc Châu kia ra, hai cánh tay nâng lên trước mặt, miệng nhỏ nhắn mở rộng hết sức như là muốn trực tiếp cắn xuống.

    Lâm Tử Phong bị cục diện này lại sợ hết cả hồn, lật đật từ trong tay Anna đoạt lấy tôm hùm: "Thứ này không thể ăn sống được!" Anh trông thấy qua ăn cá Tam Văn sống, miễn cưỡng ăn sống hàu, còn chưa có thể thấy qua ăn sống tôm hùm lớn đâu.

    "Tôi tới tra một chút đến cùng phải nên làm như thế nào", bản thân Lâm Tử Phong cũng không có ăn quá tôm hùm lớn và cua Đế Vương cao cấp như vậy, bật máy tính lên Baidu một lát, phát hiện những hải sản tươi sống làm cũng không phức tạp lắm.

    Một giờ sau, trên bàn cơm hai người liền xuất hiện tôm hùm lớn với tỏi, cua Đế Vương hấp, cùng với cá Tam Văn thái mỏng, đương nhiên còn có cải xanh, kèm dưa Đại Hoàng.

    Những nguyen liệu nấu ăn hạng sang này, trải qua quá trình làm đơn giản nhất mùi thơm liền xông vào mũi, Lâm Tử Phong dùng đũa kẹp thịt tôm hùm bỏ vào trong miệng, quả nhiên món ăn ngon tươi mềm dễ chịu trơn bóng vô cùng. Nhưng cùng lúc đó, ngực của anh cũng đổ máu, mỗi lần ăn một miếng, anh dường như là thấy một tờ Mao gia gia ở trước mắt của anh biến mất. . .

    "Oa, té ra lại làm như vậy à, những món này trở nên càng ăn ngon hơn đấy" Anna không ngừng kẹp từng miếng thịt tôm hùm bỏ vào trong miệng, tiếp đến lại xé chân cua Đế Vương ra, ăn kinh khủng chết đi được.

    Trong lòng Lâm Tử Phong âm thầm nói, cô ngay cả Cocacola đều chưa có uống qua? Còn ăn qua tôm hùm lớn và cua Đế Vương rồi? Xem ra anh bị cô tiểu yêu nữ này lừa gạt rồi.

    20 phút trôi qua, toàn bộ bữa tiệc ngàn nguyên trên bàn ăn đều bị quét sạch không còn một mống, Lâm Tử Phong tận mắt nhìn thấy sức ăn kinh người của Anna, anh chỉ không rõ, dáng người cô gái tốt như vậy làm như thế nào lại ăn nhiều đến như thế này!

    Suốt bữa tiệc lớn nghìn nguyên, Lâm Tử Phong tối đa chỉ có ăn được một phần tư, toàn bộ những món khác đều đã rơi vào trong bụng Anna, thậm chí một đống dưa leo cũng bị ăn sạch sẽ hết, xem ra cô thật sự thích ăn dưa Đại Hoàng nha!

    Sau khi cơm nước no nê, hai người ngồi trên ghế sa lon cùng nhau xem tivi, Anna tự mình cầm lấy remote tivi chỉnh đến kênh chương trình phim, lần này không phải phát ra Cổ Hoặc Tử [tập tành làm giang hồ], nhưng mà lại là series Hoàng Phi Hồng. Anna vừa nhìn thấy bộ dạng Lí Liên Kiệt thể hiện võ thuật, hai mắt lập tức tỏa sáng.

    Lâm Tử Phong dự cảm đến chuyện lớn không ổn, nếu như lại để cho cô tiếp tục xem, thế nào cũng có thể biến cô thành một tiểu thái muội không thôi. Lâm Tử Phong cầm lấy remote ấn nút màu đỏ, hình ảnh Hoàng Phi Hồng đang đánh nhau kịch liệt biến mất theo.

    Anna đứng dậy nhìn thẳng, quay đầu lại lộ ra vẻ mặt nghi hoặc với Lâm Tử Phong. Lâm Tử Phong cười ha ha: "Phim này khó coi, tôi cho cô xem một đồ vật càng đẹp mắt hơn."

    "Còn có cái khác so với cái này càng đẹp mắt hơn hay sao?" Anna nửa tin nửa ngờ mà hỏi.

    "Đương nhiên", Lâm Tử Phong vỗ ngực ʘʘ một cái, tiếp đến từ phòng ngủ của mình mang Laptop ra, nói hơi thần bí: "Nơi này của tôi có rất nhiều thứ tốt đấy."

    Anna trần đầy hứng thú bu lại, nhìn Lâm Tử Phong cắm một cái dây cấm vào Laptop với TV ở trên, hình ảnh TV ngay lập tức cùng màn hình Laptop đồng bộ.

    "Tôi chính thức cho cô xem đồ đẹp mắt", bộ dạng của Lâm Tử Phong như muốn chia sẻ bảo bối quý báu trong nhà mình, tay phải cầm lấy con chuột theo thói quen mở ra tài liệu khá là bí mật nhìn qua một tí.

    Sau khi trải qua tầng tầng lớp lớp xâm nhập, ngon tay của Lâm Tử Phong liên tục double-click cuối cùng cũng ngừng lại, quả nhiên cuối cùng có một tập tài liệu bên trong xuất hiện rất nhiều âm thanh video tài liệu, trên tài liệu rậm rạp chằng chịt chữ viết, Học viên cấm yêu, Linh Thôn あ い り, Đông Nguyệt か え で, さ と う Diêu Hi. . .

    Lâm Tử Phong lập tức xấu hổ, làm như thế nào vào tới nơi này rồi? Khi buổi tối đêm khuya vắng người, mình nhét tai nghe vào mới có thể mở ra phát hình, tỉ mỉ thưởng thức quan sát vật đấy!

    "A, Phong ca, những chữ viết này tại sao giống như cùng với tiếng Trung không quá giống nhau đi? Biết được có một ít, có một ít lại xem không hiểu." Anna nhìn tài liệu video đầy trên màn hình tivi nói.

    "Àm. .", Lâm Tử Phong không ý thức nuốt từng ngụm nước: "Những từ này là tiếng Nhật, tiếng Nhật. . ."

    "Oa, Phong ca anh thật là lợi hại nha, ngay cả mấy chữ này đều hiểu được", Anna vỗ bàn tay nhỏ bé của mình nói.

    "Khục khục" Lâm Tử Phong nhịn không được ho khan một tiếng: "Đơn giản là biết một chút tiếng Nhật, vẫn là nghe hiểu được một chút. . ."

    "Tôi cũng muốn học, Phong ca, lần sau anh dạy cho tôi với nha" Anna biểu hiện ham muốn học tập mãnh liệt.

    "Àm. . . , lần sau, lần sau sẽ nói. . ."

    "Nhanh mở ra những phim này đi, không phải anh nói đây càng đẹp mắt hay sao?" Anna nói có chút chờ không được!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---
    CỰC PHẨM NGỰ Y ĐẠI MINH TINH
    THẦN Y TIỂU HÒA THƯỢNG
    MUỘI MUỘI TA LÀ MINH TINH
    GIẤC MỘNG LÀM VUA


  2. #12
    Ngày tham gia
    Aug 2016
    Đang ở
    Huế
    Bài viết
    248
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 11: Ngủ thoải mái sao?


    Lâm Tử Phong cuống quít chọn gạch chéo trên góc bên phải: “Không phải cái này, tôi nói không phải là cái này đâu. . .", đầu của Lâm Tử Phong toát cả mồ hôi lạnh với cái bên trong cặp tài liệu kia thoát ra, lại tìm cả buổi bên trong ổ đĩa cứng khác, nhưng rõ ràng không có tìm được đến một bộ phim download bản địa bình thường, anh phát hiện trong Laptop của mình, toàn bộ vậy mà đều giữ là phim người lớn của đảo quốc (Jap)!

    Lâm Tử Phong âm thầm lắc đầu, nói với bản thân, Lâm Tử Phong à Lâm Tử Phong, mi TM (con mụ nó) cũng không có theo đuổi quá rồi, hơn 100 G "phim hành động tình cảm" bỏ trong máy vi tính, liền không sợ trông thấy lao lực mà chết sao?

    "Phong ca, còn chưa có tìm ra được sao?" Anna bỉu môi nói ra, rõ ràng cô đã bắt đầu hoài nghi trong máy vi tính của Lâm Tử Phong rốc cuộc có thứ càng đẹp mắt hay không.

    "Đợi một chút, xong ngay đây “ Lâm Tử Phong an ủi một câu, rơi vào đường cùng anh đành phải mở một trang web video ra, trông thấy bên trên đang đề cử một bộ đoạn phim Hàn thời gian trước rất hot, Hậu Duệ Mặt Trời.

    Đúng vậy! Hai tay vỗ của Lâm Tử Phong vỗ một cái, mình như thế nào lại không nghĩ tới đây chứ? Cho Tiểu Yêu Nữ xem phim Hàn à! Bên trong phim Hàn đều nói một ít về câu chuyện tình yêu, đương nhiên bên trong sẽ không có chém chém giết giết, hơn nữa nhân vật của phim Hàn nữ chính bình thường đều là hiền lành lại lãng mạn, nghịch ngợm vừa đáng yêu, tiện thể diễn viên Song Hye Kyo của Hậu Duệ Mặt Trời mà nói, nhất định trong lòng của Lâm Tử Phong rất thích. Nếu như Anna có thể trở thành bộ dạng của diễn viên Song Hye Kyo, như vậy bản thân mình liền. . .

    Trong lòng của Lâm Tử Phong nghĩ đến trong bụng liền nở hoa, không chút do dự tìm vào bên trong ba chữ Song Hye Kyo, một đống vai diễn điện ảnh và truyền hình kịch Song Hye Kyo liền hiện ra, căn cứ vào thời gian khác nhau có tác phẩm tiêu biểu trước sau, Hậu Duệ Mặt Trời, Ngôi Nhà Hạnh Phúc, Trái Tim Mùa Thu. . .

    Vậy thì bắt đầu xem cái đầu tiên đi, Lâm Tử Phong ấn mở Tập 1-Trái Tim Mùa Thu. . .

    ...

    Ngày hôm sau lúc Lâm Tử Phong ra cửa, phát hiện Anna vẫn là ngủ trên ghế sa lon, màn hình TV hiện ra Trái Tim Mùa Thu trông thấy được Tập 8, mà Anna ngủ say khóe miệng một mực nhếch lên một nụ cười nhẹ.

    Lâm Tử Phong trong lòng khẽ động, xem ra phim Hàn đối với tất cả nữ hài tử đều có hiệu quả này, hiện tại Anna lại yên tĩnh đồng thời bộ dạng rất xinh đẹp, nhất định là ông trời đã phái thiên sứ tới làm bạn với anh.

    Lâm Tử Phong đứng bên cạnh ghế sô pha, yên lặng nhìn chăm chú vào Anna nhìn thêm vài phút đồng hồ mới chịu trong lòng vẫn chưa thỏa mãn mà mang cặp sách trên lưng, đi ra cửa phòng.

    "Phong Tử, trường học của chúng mình muốn tổ chức một trận thi đấu bóng rổ, mày có muốn tham gia hay không?" Trong phòng học Dương Vĩ quay đầu lại nói ra phấn khởi.

    Lâm Tử Phong chỉ trừng mắt lên, không có biểu hiện ra bao nhiêu hứng thú: “Mày cũng không phải không biết, kỹ thuật dẫn bóng của tao bình thường chơi đùa còn có thể, thi đấu vẫn là thôi đi."

    Bình thường mà nói bên trong một lớp học, nếu như học sinh thành tích học tập không tốt thường hay vận động tế bào có thể sẽ tương đối phát triển, cho nên mọi trận đấu bọn họ thắng được có thể gây sự chú ý cho nữ sinh. Nhưng Lâm Tử Phong thế nhưng lại khác loài, anh không chỉ học tập không giỏi, vận động tế bào đồng dạng cũng không phát triển, có thể nói là một điểm sáng không hề tồn tại.

    "Nhưng mà, tao đã báo mày lên rồi", bộ dạng trên mặt của Dương Vĩ hèn hạ bỉ ổi.

    "Bà mẹ nó, mày lừa bố mày hả“ Lâm Tử Phong không khách khí mà mắng: “Tranh thủ thời gian hủy bỏ cho tao, tao không tham gia."

    Dương Vĩ như trước biểu lộ vẻ mặt muốn ăn đòn: “Nhưng lần này thi đấu bóng rổ từng lớp đều phải xuất ra một đội tham gia thi đấu, mày nói nếu mấy người chúng mình đều không tham gia, chẳng lẽ để cho những con mọt sách kia lên sân sao?"

    Lâm Tử Phong nhìn quanh phòng học một chút, tuy là thời gian nghỉ giữa tiết 10 phút nghỉ ngơi, trong lớp có một nửa nam sinh vẫn còn vùi đầu làm bài, bọn họ hoặc là đeo một cái kiếng cận nặng độ, hoặc là dùng sức cắn bút bi trong tay của mình, những người này đích thật là như thế nào cũng không lên được sân đâu.

    Còn lại một nửa khác, bọn họ tuy không phải là con mọt sách, nhưng trong đó có không ít thành tích không tệ đâu. Những người này thuộc về tư duy thông minh, và kiểu kết hợp làm nhàn hạ. Hiện tại đã là sau học kỳ cấp hai rồi, lập tức muốn lên lớp tiến vào cấp ba nhanh chóng, một bộ phận người thông minh này chính xác như thế nào cũng sẽ không lãng phí thời gian thi đấu bóng rổ trên đâu.

    Cuối cùng cũng chỉ còn lại có thành tích học tập không tốt, lại không quá muốn dùng sức đọc sách, suốt ngày học sinh ở trường học không lý tưởng. Lâm Tử Phong đương nhiên thuộc về trong nhóm người nổi bật này, hơn nữa anh tứ chi khỏe mạnh, bình thường còn có thể đi lên chơi trận bóng rổ một chút, xem xét như vậy nếu anh không tham gia thật đúng là không thể nào nói nổi rồi.

    "Ta cho cả ba chúng mình đều ghi danh, ngay cả Béo cũng đi, mày sao có thể không đi chứ hả?" Dương Vĩ tiếp tục nói.

    Trên mặt của Lâm Tử Phong có chút khó tin, Béo nặng hơn 200 cân đấy, còn dám đi tham gia thi đấu bóng rổ? "Béo, mày cũng báo danh hả?"

    Lữ Quang ngu ngơ cười một tiếng: “Lớp trưởng nói, chỉ cần ta chịu tham gia, mai liền mua cho tao phần đồ ăn thịt hấp!"

    Lâm Tử Phong im lặng nghẹn cứng lại, trong lòng thầm nghĩ, lớp trưởng quả nhiên ngoan độc, ngay cả nhân vật Béo như thế đều muốn bắt cóc lừa gạt kéo lên cả đi, liền tính ra mình thì cũng thấy trội hơn đi.

    "Được rồi, hơn hết tao cũng không có dư thừa thời gian đi luyện tập, trong khoảng thời gian này tao muốn đi tìm thêm một chút chức, kiếm thêm chút khoản thu nhập", Lâm Tử Phong ăn ngay nói thật nói.

    "Phong Tử, mày bây giờ thiếu tiền à?" Dương Vĩ ngoài ý muốn mà hỏi.

    "Ừ", Lâm Tử Phong không thể ngại cùng nhẹ gật đầu, năng lực dùng tiền của Tiểu Yêu Nữ thật là kinh người, chỉ một chầu tối hôm qua thôi liền đã ăn hết một ngàn đồng, tiếp tục như vậy sớm muộn gì cũng phải ăn không khí.

    "Tìm thêm chức cái gì chứ, chơi bóng rổ thi đấu có thể kiếm tiền đấy", Dương Vĩ nhíu mày nói ra.

    " Trận đấu trường học còn có thể kiếm tiền, mày nói là có tiền thưởng?" Lâm Tử Phong rốt cục đối với thi đấu sinh ra một chút hứng thú.

    "Tiền thưởng ngược lại là không có, nhưng mà“ Dương Vĩ bu lại, nhỏ giọng nói: “Chúng mình có thể cá độ bóng nha. ."

    Trong lòng Lâm Tử Phong lập tức sáng lên, như thế nào anh lại quên mất việc này đi? Trường học tổ chức trận đấu, đương nhiên sẽ không cho phép học sinh trắng trợn cá độ bóng, nhưng học sinh lén nói ra tự phát hoạt động tổ chức cá độ bóng mỗi một lần đều không thể thiếu. Trước kia Lâm Tử Phong cho dù đã nghe được cũng sẽ không đi tham gia, nhưng lần này liền hoàn toàn không giống với lúc trước.

    "Hơn hết có Béo đây, người khác xem xét đã biết rõ chúng mình thất bại, nếu đều đặt một bên chúng mình thua, thì xác định tiền lời không có rồi“ Dương Vĩ thoáng một phát phân tích tình huống thực tế, thở dài nói ra.

    "Có Béo chúng ta sẽ thua?" Lâm Tử Phong trên mặt mỉm cười, trên thân thể của mình cải biến nếu như dùng lên trận đấu bóng rổ mà nói. . . , trong lòng Lâm Tử Phong dâng lên một sự hưng phấn: “Vậy cũng chưa chắc!"

    Chương trình một ngày học rốt cục chịu đựng được đến dưới buổi trưa tiết thứ hai, đây là lớp số học mà Lâm Tử Phong ghét nhất, ngoại trừ toán học bản thân liền định lý này, định lý kia, bên ngoài rườm rà lại không thú vị, mấu chốt nhất chính là thầy giáo lớp số học là lão đầu gầy còm, như thế này làm sao Lâm Tử Phong nâng lên được hứng thú chứ?

    Chưa tới khoảng 10 phút, Lâm Tử Phong liền bị ông già Tôn trong giọng nói không chút thay đổi thôi miên buồn ngủ, anh dứt khoát lập trên bàn sách lớp sổ học mà bắt đầu..., thân thể một nằm sấp thoải mái đi ngủ.

    Lâm Tử Phong vừa mới chìm vào giấc ngủ, trong cơ thể anh Long Châu liền phát ra một luồng dòng nước ấm, tiến vào đến toàn thân kinh mạch của Lâm Tử Phong thậm chí ý thức mấy trăm triệu dây thần kinh nguyên bên trong kia, không ngừng tiến hành cải tạo thay đổi thân thể của anh một cách vô tri vô giác. . .

    Đã có dòng nước ấm này tồn tại, đương nhiên Lâm Tử Phong phi thường ngủ ngon, cũng không biết đã qua bao lâu, anh đột nhiên nghe được một thanh âm trong óc của anh hỏi một câu: “Ngủ có thoải mái không?"

    Lâm Tử Phong cho là mình là đang nằm mơ, không chút nghĩ ngợi đáp: “Thực tmd thoải mái!"

    Ngay sau đó BA~ một tiếng, đầu của mình bị người nặng nề mà vỗ một cái, lại để cho Lâm Tử Phong lập tức bừng tỉnh. Anh trợn mắt nhìn xem, trong tay ông già Tôn cầm chính là sách giáo khoa dày cộm đứng bên cạnh bàn của mình, một đôi mắt trợn hung hăng mà nhìn mình chằm chằm, lập tức trong phòng học cũng phát ra một trận cười vang.

    Ông già Tôn là thầy giáo cấp hai lớp 11 có tuổi trung niên cao nhất đấy, bởi vậy tác phong cũng bảo thủ nhất, các thầy giáo khác có thể dễ dàng tha thứ học sinh của mình trên lớp ngủ gật, mà ông lại cho rằng đây là một loại hành vi phi thường không tôn trọng ông thân là thầy giáo, cho nên ông nhìn thấy một lần liền muốn bắt một lần.

    Nhưng hành động hôm nay của Lâm Tử Phong đã thực sựđã vượt ra khỏi điểm mấu chốt của ông, trên lớp học không chỉ cậu ta nằm ngáy o..o..., còn vừa tỉnh dậy liền trước mặt cả lớp học bất ngờ nói tục, đây quả thực là tội ác tày trời rồi!

    Lâm Tử Phong trông thấy bộ dạng ông già Tôn muốn ăn tươi nuốt sống mình, trong lòng cũng có chút ít rụt rè, cái khác anh không sợ mà chỉ sợ ông già Tôn này một bó tuổi lớn rồi, nếu tại chỗ khí đi ngược vào trong người mình cũng đảm đương không nổi đâu.

    "Cậu, đi lên làm bài!" Nhẫn nhịn cả buổi, ông già Tôn nghiêm nghị hét lên một tiếng.

    "Ờ", Lâm Tử Phong mơ mơ màng màng đứng lên, ngẩng đầu nhìn bảng đen phía trước, phát hiện tất cả hai bên trái phải đã viết hai đề bài, lại là toán học hình học không gian khó nhất trường cấp 3! Hơn nữa theo hình vẽ bên trên nhìn lại, hai đề bài toán này tựa hồ giống như đúc.

    "Ngươi đến bên trái giải, mặt khác một bên, Đường Trác Kiệt cậu đi lên thử một chút đi?" những lời ông già Tôn này vừa nói ra, toàn lớp một mảnh xôn xao. Đường Trác Kiệt không chỉ là lớp đại biểu số học cấp hai lớp 11, cũng là lớp học sinh ba tốt, mỗi lần kỳ thi cuối năm chưa từng có rớt xuống top 3 trong lớp. Thầy giáo Tôn vậy mà gọi cậu ta đi lên giải đề bài này, có thể thấy được độ khó đề bài phi thường khó.

    Lâm Tử Phong vụng trộm hừ lạnh một tiếng, anh nhìn không quen nhất loại thầy giáo này chút nào đem học sinh tốt làm con, hành vi đem học sinh khác biệt làm cháu trai. Vừa rồi ông ta đối đãi chính mình hoàn toàn là răn dạy, mà đối đãi Đường Trác Kiệt này? Lại là dùng một loại giọng điệu thương lượng, nói lên đi thử một chút?

    Lúc này Đường Trác Kiệt ngồi ở phía trước Diện Kỷ cũng đứng lên, anh dùng ánh mắt hành hạ đùa giỡn quay đầu lại liếc nhìn Lâm Tử Phong, đã tính trước mà sải bước đi lên bục giảng.

    "Thao (xx)", Lâm Tử Phong thấp giọng mắng một câu, hai đề bài toán giống như đúc, một bên là học sinh ba tốt lớp số học đại biểu lớp học, một bên là thành tích đội sổ đi học vụng trộm ngủ Lâm Tử Phong, rất rõ ràng ông già Tôn đây là muốn giết gà dọa khỉ.

    "Làm liền làm, ai sợ ai!" Lâm Tử Phong một cước đá văng ghế đằng sau ra, đồng dạng cũng cất bước đi tới.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    CỰC PHẨM NGỰ Y ĐẠI MINH TINH
    THẦN Y TIỂU HÒA THƯỢNG
    MUỘI MUỘI TA LÀ MINH TINH
    GIẤC MỘNG LÀM VUA

  3. #13
    Ngày tham gia
    Aug 2016
    Đang ở
    Huế
    Bài viết
    248
    Xu
    0

    Mặc định


    ----------------------
    Chương 12: So đấu
    ----o0o----

    Editor by: hồly_đángyêu_2210
    Thời gian: 00 : 00 : 23

    Chương 12: So đấu

    Trải qua lúc Dương Vĩ bên cạnh, Lâm Tử Phong không khách khí trợn mắt nhìn anh một cái, ánh mắt rõ ràng trách cứ anh, thấy ông già Tôn đi tới, làm gì không gọi tỉnh mình.

    Dương Vĩ xoa đôi mắt của mình phủ đầy tia máu, lại lấy bàn tay lau khóe miệng chảy nước miếng một cái, mặc dù không có đáp lại nhưng dùng hành động thực tế nói cho anh biết, người anh em tao cũng vừa tỉnh ngủ đây!

    Lâm Tử Phong không nói đi lên bục giảng, đứng ở một bên khác học sinh ba tốt Đường Trác Kiệt dùng ánh mắt khinh miệt nhìn anh một cái, sau đó trong tay cầm phấn viết ở đó dùng mẫu chữ viết Khải xinh đẹp viết xuống dưới.

    Thành tích của Đường Trác Kiệt này đứng đầu trong danh sách học sinh giỏi, cho tới bây giờ liền không có nhìn đến sự tồn tại của Lâm Tử Phong trong mắt như vậy, thậm chí cùng anh đứng chung một chỗ giải một đề giống nhau, Đường Trác Kiệt đều cảm thấy là một loại sỉ nhục. Cho nên Đường Trác Kiệt hiện tại muốn chính là, dùng tốc độ nhanh nhất giải hết đề bài này, để lại một người học sinh kém Lâm Tử Phong trên bục giảng, bởi như vậy trình độ cao thấp liền rõ ràng rồi.

    Ba phút trôi qua, phấn viết trong tay của Đường Trác Kiệt vẫn không có ngừng di chuyển, bên tai không ngừng truyền đến thanh âm xoát xoát xoát càng làm cho Lâm Tử Phong một trận phiền lòng. Trong thời gian mấy phút đồng hồ này, cậu ta đã giải từng cái đề bài toán bên trong kia chữ xem qua rồi, nhưng lại nhìn nhiều lần, tuy nhiên từng cái chữ anh đều biết, nhưng đứng liền cùng một chỗ Lâm Tử Phong chính là không hiểu ra sao.

    "Md, ông già Tôn ra cái này cái gì đề bài gì thế này?" Lâm Tử Phong tại trong lòng mắng thầm, đầu lệch không tự giác hướng về một bên, nhìn đến Đường Trác Kiệt viết ra hơn phân nửa mặt tấm bảng.

    Lúc này Đường Trác Kiệt đã viết ra mười bước giải đề trên bảng đen, cái hình vẽ kia vốn đã phức tạp lại bị cậu ta thêm vào ba bốn đường phụ trợ, nhìn qua thì càng phiền phức hơn vô cùng.

    "Thưa thầy!" Chú ý Lâm Tử Phong nhìn lén phương pháp giải đề của mình, Đường Trác Kiệt cố ý ngừng lại, lớn tiếng kêu một câu.

    Ông già Tôn vốn đang đi qua đi lại một vòng trong lớp, nghe được Đường Trác Kiệt vừa gọi lập tức ngẩng đầu nhìn đến hành vi của Lâm Tử Phong trên bục giảng, nghiêm nghị trách cứ một câu: “Chính mình làm của mình đấy, đừng nhìn lén!"

    Trong phòng học phát ra một trận tiếng cười trộm trầm thấp, tuy lúc này không có bị điểm đến tên bạn học cũng muốn tại chỗ ngồi của mình hoàn thành giải đề bên trên, nhưng chỉ có rất ít một bộ phận học sinh có thể thành thật như vậy, đại bộ phận khác mọi người là làm làm bộ mà thôi. Huống chi hôm nay là học sinh ba tốt tâm phúc của trường học ở giữa đang so đấu, trận trò hay này không nhìn ngu sao mà không trông chứ.

    Hơn hết đến trước mắt, diễn đàn tâm phúc Lâm Tử Phong rõ ràng ở vào thế tuyệt đối hạ phong, bởi vì đến bây giờ phấn viết trong tay anh còn không có viết xuống trên bảng đen chỉ qua một chữ.

    Có đồng học bắt đầu ở dưới vụng trộm nghị luận: “Mày xem, tao biết ngay sẽ là như thế này rồi, vừa phát hot hai ngày, hiện tại lập tức bị đánh một trận trở lại nguyên hình rồi."

    "Cũng không biết cậu ta tại sao cùng hoa hậu giảng đường và Tiểu Yêu Nữ lôi kéo được quan hệ đấy, hiện tại xem ra, hoàn toàn vẫn là * ** ti à!"

    "Đúng đúng, nếu là tao ít nhất có thể vẽ ra đường phụ trợ thứ nhất vẽ ra, thế nhưng cậu ta ngay cả một bước này cũng không biết, cũng quá ngu ngốc đi!"

    "Nếu đặt ở bình thường, còn có thể lừa dối người khác thoáng một phát vượt qua kiểm tra, hiện tại đứng trên bục giảng chép cũng không thể chép, tao ngược lại muốn nhìn một chút cậu ta xong việc như thế nào."

    "Ha ha, chờ xem kịch vui đi. . ."

    Phía dưới bục giảng, Diêu Mộng Kỳ cũng ngẩng đầu nhìn Lâm Tử Phong, đôi mắt xinh đẹp có chút nhíu lại. Diêu Mộng Kỳ không chỉ là hoa hậu giảng đường Trung học Đệ Nhất, thành tích học tập của cô cũng rất không tồi, tên vẫn nằm trong Top 10 lớp học. Tuy nhiên trên bảng đen đề bài này xác thực rất khó, mà ngay cả bản thân Diêu Mộng Kỳ cũng chỉ có thể giải đến một nửa, nhưng mà, cậu ta như thế nào một bước cũng không viết ra được đến đâu?

    Kỳ thật trong lòng Diêu Mộng Kỳ đối với Lâm Tử Phong có chút áy náy, cô rất rõ ràng Lâm Tử Phong cũng không có thổ lộ với mình, lại bởi vì chị em của mình không lý do mà gánh oan ức trên lưng, còn trở thành trò cười cho tất cả học sinh Trung học Đệ Nhất. Cũng may đã có Tiểu Yêu Nữ xuất hiện, cho chuyện này không có hướng tới phát triển càng thêm hỏng bét. Cũng chính bởi vì bên người Lâm Tử Phong có một Tiểu Yêu Nữ, cho Diêu Mộng Kỳ đối với anh ấn tượng có chút đổi mới, dù sao lớn như vậy mỹ nữ là sẽ không vô cớđi theo sát một người tội tệ, nhưng là bây giờ. . .

    Diêu Mộng Kỳ có chút thất vọng khẽ thở dài, nếu như muốn nói cô sẽ thích dạng nam sinh gì, kỳ thật bề ngoài có đẹp trai hay không, trong nhà sung túc hay không giàu có, đối với Diêu Mộng Kỳ mà nói đều là không trọng yếu nhất. Nhưng có một điểm mấu chốt phi thường, liền là tuyệt đối không thể đần hơn cô, hiện tại xem ra Lâm Tử Phong là như thế nào cũng không phù hợp. Trong lòng Diêu Mộng Kỳ tồn tại sự hảo cảm, tại thời khắc này dần dần biến mất vô tung vô ảnh.

    Năm phút đồng hồ qua đi, vẫn đang múa bút thành văn đột nhiên Đường Trác Kiệt ngừng lại, vốn vẻ mặt dễ dàng trở nên càng ngày càng nghiêm túc, lông mày nhéo thành một đoàn. Đường Trác Kiệt phát hiện tuy mình dùng bảy tám cái công thức, đường phụ trợ cũng vẽ đến đường thứ năm, nhưng suy luận xuất hiện lại cách kết luận càng ngày càng xa, chính mình vậy mà đi tới con đường cụt.

    Lâm Tử Phong nghe được thanh âm bên tai dừng lại, còn tưởng rằng Đường Trác Kiệt đã giải hết phải đi xuống bục giảng rồi, không nghĩ tới đợi trong chốc lát lại chậm chạp không có động tĩnh. Vốn Lâm Tử Phong cũng ý định muốn buông tha cho, đề mục bài này độ khó thật sự vượt ra xa khỏi trình độ của anh, anh chuẩn bị một khi Đường Trác Kiệt giải xong, liền đi chung cùng cậu ta đi xuống bục giảng, mục đích ông già Tôn muốn giết gà dọa khỉ đã đạt được, cũng sẽ không làm gì được anh.

    Ngay lúc Lâm Tử Phong buồn bực, lúc mắt lần cuối liếc về hình hình học trên bảng đen, đột nhiên anh phát hiện mình trông thấy thứ xuất hiện biến hóa phi thường quỷ dị.

    Vốn đây chẳng qua là một hình vẽ 2D dùng phấn viết vẽ trên bảng đen, nhưng ở trong tầm mắt Lâm Tử Phong, cái hình vẽ 2D kia đang chậm rãi trở thành lập thể, phảng phất theo bảng đen bên trong tựa như nhảy ra ngoài, Lâm Tử Phong vậy mà có thể nhẹ nhàng nhìn rõ ràng hình vẽ chung quanh từng cái mặt!

    Hình học không gian cấp 3 sở dĩ độ khó lớn, trong đó có một nguyên nhân trọng yếu nhất, ngay cả các học sinh muốn thông qua hình vẽ 2D trên bài thi hoặc là hình vẽ 2D trên sách, suy nghĩ nó giống như là bộ dạng hình ba chiều 3D, kết hợp với điều kiện đã biết phù hợp hình vẽ ba chiều 3D không tồn tại suy luận ra kết luận.

    Thế nhưng mà một bước khó khăn nhất trước mắt này, trước mặt Lâm Tử Phong không thành lập, anh trực tiếp thông qua góc nhìn bất đồng liền thấy được bộ dạng bên trên hình vẽ mỗi một bộ phận hình học không gian!

    Tiếp tục, Lâm Tử Phong thử thêm vào điều kiện đã biết từng bước một vào trước mắt hình nổi như ở bên trong, mỗi lần thêm vào một điều kiện hình vẽ liền trở nên càng thêm hoàn thiện một ít. Về sau thẳng đến khi tất cả điều kiện đều thêm vào cả, Lâm Tử Phong phát hiện nếu như nhìn từ góc độ từ trên xuống dưới bao quát hình vẽ này, đềmục bài này chỉ cần suy luận kết luận quả thực liền xem là vừa hiểu ngay!

    Tất cả điều kiện đã biết cùng kết luận này, chỉ cần vẽ thêm vào một đường phụ trợ đến vị trí tâm lập thể có thể nhẹ nhàng suy luận rồi.

    Trong lòng Lâm Tử Phong mừng rỡ, một mực cầm phấn viết trong tay rốt cục trên bảng đen nhanh chóng bắt đầu mà ghi. Tiếng vang soẹt soẹt rè rè này tuy không lớn, nhưng lại làm cho tất cả học sinh và thầy Tôn chú ý, một tiếng kinh hô khó có thể tin vang lên: “Cậu ta, rõ ràng bắt đầu giải rồi hả?"

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Lần sửa cuối bởi hồly_đángyêu_2210, ngày 07-11-2017 lúc 14:26.
    CỰC PHẨM NGỰ Y ĐẠI MINH TINH
    THẦN Y TIỂU HÒA THƯỢNG
    MUỘI MUỘI TA LÀ MINH TINH
    GIẤC MỘNG LÀM VUA

  4. #14
    Ngày tham gia
    Aug 2016
    Đang ở
    Huế
    Bài viết
    248
    Xu
    0

    Mặc định


    Chương 13: Khiêu khích đội viên
    ----o0o----

    Converter: hồly_đángyêu_2210
    Thời gian: 00 : 08 : 08

    Chương 13: Khiêu khích đội viên

    Trong khi tất cả mọi người chăm chú thì trong lòng thầy giáo Tôn nghi vấn cực lớn, kỳ thật đề bài này là lúc tối hôm qua ông lục mấy tư liệu sâu xa không cẩn thận trông thấy, cả đời ông bỏ ra thời gian làm người dạy toán học ấy mà làm suốt nửa giờ mới giải ra được, chờ ông một bên cầm tờ giấy nháp của mình viết ngay ngắn đầy một trang, lúc một bên mở ra đáp án. Mới phát hiện trên tư liệu cho ra đáp án tiêu chuẩn, chỉ vẽ lên một đường phụ trợ, tổng cộng bốn bước liền suy luận ra kết luận.

    Hôm nay ông sở dĩ ghi đề bài này lên trên bảng đen, ngoại trừ muốn thăm dò thoáng một phát lên Đường Trác Kiệt lớp toán học tốt nhất phải chăng có thể ngoài dự đoán mọi người mà giải ra được, một nguyên nhân khác chính là muốn áp chế thoáng một phát nhuệ khí học sinh khác cấp hai lớp 11, lập tức muốn học lên tiến vào cấp ba rồi, tốt nhất cho bọn họ biết rõ thoáng một phát mình rốt cuộc có bao nhiêu sức lực.

    Đề bài này Đường Trác Kiệt đi vào ngõ cụt, trong dự liệu của thầy giáo Tôn, trải qua ông đi vài vòng quanh quấn phòng học, xác thực cũng không có phát hiện bất kỳ một học sinh nào có thể giải ra được. Nhưng mà, Lâm Tử Phong. . . ?

    Tất cả học sinh trơ mắt ếch ra nhìn Lâm Tử Phong viết ra bước thứ nhất, tiếp tục dùng thước thẳng trên bục giảng vẽ ra đường phụ trợ thứ nhất.

    Hơn hết chỉ hai động tác này, liền cho trong phòng học vang lên một trận tiếng thảo luận không nhỏ.

    "Ta đi, đường phụ trợ như thế nào vẽ đến nơi đó? Đây không phải làm xằng bậy sao?"

    "Còn tưởng rằng cậu ta thật sự sẽ giải ra được, té ra chỉ là con ruồi không có đầu đi loạn."

    "Ha ha, đề bài này tao cũng sẽ không làm, nếu cậu ta có thể làm ra được, tao ăn hết sách giáo khoa toán học này."

    "..."

    Trong ánh mắt tất cả mọi người, còn có một đôi mắt thuộc về Diêu Mộng Kỳ. Lúc cô trông thấy Lâm Tử Phong vẽ xuống đường phụ trợ kia, lông mày vốn nhíu, nhưng ngay sau đó trái tim đột nhiên cấp tốc mà nhảy lên, nguyên lai là như vậy!

    Loại học sinh trình độ như Diêu Mộng Kỳ này, cho dù gặp nan đề chính mình sẽ không làm được, chỉ cần nói bóng nói gió thoáng một phát ngay lập tức cũng có thể sáng tỏ thông suốt. Hiện tại cô đã trông thấy Lâm Tử Phong vẽ ra con đường phụ trợ này, tự nhiên biết rõ bước tiếp theo được nên giải như thế nào rồi. Ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Diêu Mộng Kỳ thời khắc này đột nhiên trở nên phi thường nóng bỏng, nhìn thấy bóng lưng Lâm Tử Phong đang viết, trong lòng lặng yên khen ngợi một câu, té ra cậu ta lợi hại như vậy!

    Ông già Tôn thân hình cứng ngắc tại nguyên chỗ, một đôi đục ngầu con mắt lóe ra lợi hại ánh sáng, hắn mắt thấy Lâm Tử Phong vẽ xuống cùng tiêu chuẩn đáp án bên trên giống như đúc đường phụ trợ, tiếp tục viết ra đồng dạng bước thứ hai, bước thứ ba, thẳng đến cuối cùng bước thứ tư suy luận ra cuối cùng đáp án!

    Lâm Tử Phong viết xong hết, ném phấn viết trở về trên bục giảng, tiếp tục vỗ nhẹ hai tay phủi tro phấn viết, trông thấy bên cạnh Đường Trác Kiệt vẫn còn nhíu mày trầm tư, không khách khí nói một câu: "Từ từ suy nghĩ lấy, ngàn vạn đừng nhìn lén." Sau đó bên trong tất cả bạn học nhìn chăm chú lễ độ, tiêu sái đi trở về chỗ ngồi của mình.

    Trong phòng học lập tức nổ tung chảo: “Không thể nào! Chỉ dùng bốn bước liền giải ra được?"

    "Ai có thể nghĩ đến vẽ đường phụ trợ tới đó chứ hả, mạch não cậu ta như thế nào giỏi vậy?"

    "Tao, tao xem như thế nào cũng không có hiểu được, đề bài này rốt cuộc là. . ."

    " Ai vừa mới nói muốn ăn sách kia mà?"

    ...

    Ông già Tôn bởi vì nội tâm kích động mà thân thể có chút run rẩy, ngay từ đầu ông kêu Lâm Tử Phong đi lên giải đề căn bản liền không có cảm thấy học sinh khác biệt này có thể giải ra được đi, càng không nghĩ tới trình tự phương pháp cậu ta giải đề sẽ cùng với đáp án tiêu chuẩn giống như đúc. Chẳng lẽ ở lớp của chính mình còn có một vài học sinh thiên tài? Ông già Tôn thần sắc phức tạp liếc nhìn Lâm Tử Phong.

    Một trận sợ hãi thán phục qua đi, trong phòng học khôi phục bình tĩnh. Mọi người đặt lực chú ý vào trên người còn đứng trên bục giảng giải đề Đường Trác Kiệt, bây giờ nhìn tới bóng lưng Đường Trác Kiệt không chỉ một thân một mình, còn càng thêm có rất nhiều lúng túng, bởi vì từ khi ý nghĩ về sau của anh bị kẹt, phấn viết trong tay vẫn cứng ngắc đặt trên bảng đen, không có viết xuống bất luận một số hình vẽ gì.

    Thân là đại biểu học sinh ba tốt tổng lớp số học lòng tự trọng trùng xuống, Đường Trác Kiệt đương nhiên sẽ không không để ý mặt mũi nhìn phương pháp giải đề Lâm Tử Phong. Huống chi thời điểm Lâm Tử Phong đi xuống bục giảng, còn cố ý đem anh một quân, anh như thế nào lại yếu thế trước mặt toàn bộ bạn học đâu?

    Hơn nữa Đường Trác Kiệt tin tưởng một điểm, mình chính là Tối Cường Giả trong ban toán học cấp hai (11), Lâm Tử Phong đều có thể giải ra đề mục, chính mình làm sao có thể không giải ra được!

    Đường Trác Kiệt cầm lấy thước thẳng, kiên trì vẽ cuối cùng đã bị anh làm cho hình vẽ loạn thất bát tao lên, lại tăng thêm một đường phụ trợ, chỉ có điều tăng về sau thêm đường kẻ này, anh phát hiện tử lộ của mình đi được càng thêm triệt để mất, phấn viết trong tay không thể không ngừng lại lần nữa.

    Lại qua hai phút, ba phút trôi qua, trong phòng học bắt đầu vang lên một ít trận bàn tán xì xào, thậm chí có người trực tiếp hô một câu lên trên bục giảng: “Làm không ra thì xuống đây đi, đừng chậm trễ thời gian của mọi người!"

    Nói chuyện cũng là một gã học sinh khá giỏi trong lớp học, tuy nhiên học toán không có tốt như Đường Trác Kiệt, nhưng các môn khác anh đều đứng hàng đầu. Trong mắt loại học sinh khá giỏi này, mặc kệ từng phút từng giây gì đều muốn dùng để hấp thụ tri thức mới, một tiết môn số học rất tốt như vậy lại bị Đường Trác Kiệt làm tiêu hao hết sao được chứ.

    Nhưng vẫn cứ như thế, Đường Trác Kiệt vẫn như trước đứng trên bục giảng không động không đậy, nếu như lúc này bỏ đi, chẳng phải rõ ràng là so với Lâm Tử Phong không bằng sao? Tuyệt đối Đường Trác Kiệt không cho phép chuyện như vậy xảy ra, hơn nữa sẽ không thừa nhận bản thân mình sẽ thua bởi học sinh kém Lâm Tử Phong như vậy.

    Qua nửa phút trong không khí càng lúc càng lúng túng, giọng nói thảo luận trong phòng học cũng dần lớn tiếng hơn, bộ phận lớn trong đó đều là phàn nàn Đường Trác Kiệt sao có thể lãng phí thời gian của mọi người, không ít người trực tiếp đưa ánh mắt nhìn về phía ông già Tôn. Bây giờ xem ra, Đường Trác Kiệt không thể nào chủ động xuống bục, cũng chỉ có ông già Tôn có thể gọi cậu ta đi xuống.

    Trong thời gian mấy phút đồng hồ này, ông già Tôn vẫn luôn đắm chìm trong rung động đó mà Lâm Tử Phong mang đến cho ông, thấm thoát cảm thấy giọng nói kháng nghị của học trò càng lúc càng lớn, mới ho khan một tiếng nói ra: “Đường Trác Kiệt, trước tiên xuống đây đi, không suy nghĩ ra tiết sau lại nghĩ."

    Vẫn luôn đứng trên bục giảng Đường Trác Kiệt cực kì không tình nguyện mà di chuyển thân thể, bây giờ anh quả thật rất muốn không hiểu, không nghĩ tới hình tượng học bá của mình cho tới nay, lại có thể bị hủy trong tay Lâm Tử Phong.

    Lúc xoay người, mặt của Đường Trác Kiệt bị đỏ bừng một mảnh, còn kiêu ngạo hung hăng trừng mắt phẫn nộ liếc nhìn Lâm Tử Phong một cái.

    "Kế tiếp, chúng ta liền lấy bài giải của bạn học Lâm Tử Phong, mà nói qua đề bài này một chút. . ."

    "Phong Tử, tình huống gì thế này, đề bài này mày đều làm được?" Dương Vĩ quay đầu, nhìn bạn thân tốt của mình có loại cảm giác như là đang nhìn người xa lạ. Trong mắt Dương Vĩ, Lâm Tử Phong cũng giống như mình đi học hoặc là pha trò chọc cười, hoặc là ngủ say mê mang, thành tích của hai người cũng tương xứng, vẫn luôn kiên trì bảo trì tên Top 10 đếm ngược trong lớp, hôm nay đột nhiên trở nên không giống với lúc trước là như thế nào?

    "Cái này có khó cái gì đâu", Lâm Tử Phong thuận miệng nói một câu, trên mặt biểu lộ hoàn toàn là một bộ ít hứng thú. Kỳ thật trong lòng anh, Lâm Tử Phong đã ý thức sức mạnh nào đó bên trong thân thể của mình đang không ngừng thay đổi anh, từ sức bật lức trước, tốc độ phản ứng, bây giờ lại đến năng lực phân tích, tư duy lô-gích. . .

    Tuy anh vẫn còn không có hiểu rõ hết luồng sức mạnh này là từ đâu mà đến được, nhưng chỉ cần cải tạo bản thân mình tốt, nguyên nhân cụ thể là gì cũng không cần tra cứu, hưởng thụ biến hóa mới thân thể của mình rất tốt là được.

    Lúc lớp số học tan học, Lâm Tử Phong bị ông già Tôn một mình gọi lên văn phòng. Chẳng lẽ ông già vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện mình đi học ngủ gật? Trong lòng Lâm Tử Phong yên lặng suy nghĩ, không ý thức đi tới cửa phòng làm việc.

    "Thưa thầy", ở cửa ra vào Lâm Tử Phong kêu một câu.

    Ông già Tôn nghe được giọng nói thì ngẩng đầu lên, quơ quơ tay với Lâm Tử Phong, ra hiệu anh tiến đến.

    Lâm Tử Phong trông thấy trên mặt ông già Tôn cũng không phải nổi giận đùng đùng, cũng liền an tâm mà cất bước đi vào: “Thầy Tôn, có chuyện gì vậy ạ?"

    Ông già Tôn tháo kính viễn thị trên mũi của mình xuống, dùng ánh mắt bất định đoán nhìn xem Lâm Tử Phong, hỏi một câu: “Hôm nay đề bài kia, là cậu suy nghĩ ra được chứ?"

    Lâm Tử Phong còn tưởng rằng là chuyện gì, không nghĩ tới ông già Tôn vẫn còn xoắn xuýt bài hình học không gian trên lớp học kia, gật đầu đáp: “Là em nghĩ ra được."

    Tuy đã nhận được câu trả lời khẳng định, trên mặt ông già Tôn vẫn có biểu lộ khó có thể tin được: “Cậu trước kia thật sự không có làm qua đề bài này? Hoặc là, chưa có xem đáp án chính xác của đề bài này?" Xem ra ông già Tôn này, không thể nào hiểu được học trò Lâm Tử Phong này có năng lực giải ra được đề bài này như vậy, chính ông suy nghĩ nửa ngày, duy nhất vừa nghĩ tới giải thích hợp lý nhất chính là trước kia Lâm Tử Phong đã xem qua đáp án chính xác của đề bài này.

    Nghe đến hai câu hỏi này, trong lòng của Lâm Tử Phong run lên, trên mặt hiện ra một nụ cười nhạt, té ra ông già này lại hoài nghi năng lực giải đề của mình. Coi như mình ở trước mắt bao nhiêu người giải ra đề bài này, thậm chí thời gian lúc trước đang giải đề còn suy tư năm phút, ông già Tôn cũng sẽ không tin tưởng cái này là mình giải ra được.

    "Đúng vậy, em đã xem qua đáp án rồi, hiện tại có thể đi được chưa?" Lâm Tử Phong lạnh lùng mà nói một câu, anh đã sớm xem thấu loại thầy giáo ông già Tôn này dùng thành kiến đối đãi học sinh, trong mắt của bọn ông học sinh tốt cùng học sinh khác biệt căn bản chính là hai chủng sinh vật. Chính mình đã thuộc về loại học sinh khác biệt kia, cần gì phải khiến cho ông già Tôn khó xử chứ?

    Không đợi ông già Tôn trả lời, Lâm Tử Phong tự mình đi ra khỏi văn phòng, bây giờ mình có được thực lực như thế nào trong lòng hiểu rõ nhất Lâm Tử Phong, anh khinh thường trước bất kỳ ai chứng minh điểm này.

    Lúc tiết môn hóa học cuối cùng tan học, Lâm Tử Phong và Dương Vĩ Lữ Quang ba người thu dọn túi sách đang chuẩn bị đi ra phòng học, hai người mặc đồng phục bóng rổ một tay cầm lấy một trái bóng rổ đột nhiên đi tới.

    "Chính là ba người bọn họ hả?" Một người có vóc dáng nhô cao nói ra, trên vẻ mặt lộ vẻ ghét bỏ.

    Lâm Tử Phong ngẩng đầu nhìn lại, đi tới hai người đều là học sinh lớp thể dục năng khiếu, cái người vóc dáng nhô cao trong tay cầm lấy bóng rổ kia được gọi là Cao Hạo, một người khác bên cạnh cậu ta gọi là Trâu Hồng Vũ, là học sinh cấp hai (11) nổi bật bên trên chỉ vẹn vẹn có hai người cao vượt qua 1m8.

    "Đúng, ba tên khác chính là bọn họ", Trâu Hồng Vũ nói ra, thân thể của anh cao tuy nhiên thấp một ít so với Cao Hạo, nhưng thân hình lại cường tráng không ít, vừa nhìn đã biết rõ cũng là kiện tướng thể dục.

    "Ba người các cậu ngày mai mang đồng phục bóng ra, đừng vướng chân vướng tay lão!" Cao Hạo hung hăng nói một câu, nói xong còn cố ý đập quả bóng rổ trong tay nặng nề lên trên mặt đất, bịch một tiếng, chỉ là độ cao quả bóng xanh bắn ngược liền vượt qua đầu của Lữ Quang!


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    CỰC PHẨM NGỰ Y ĐẠI MINH TINH
    THẦN Y TIỂU HÒA THƯỢNG
    MUỘI MUỘI TA LÀ MINH TINH
    GIẤC MỘNG LÀM VUA

    ---QC---


Trang 3 của 3 Đầu tiênĐầu tiên 123

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 2 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 2 khách)

DMCA.com Protection Status