TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 3 của 9 Đầu tiênĐầu tiên 12345 ... CuốiCuối
Kết quả 11 đến 15 của 41

Chủ đề: [Tu tiên Việt] Tiếu ngạo hoàng vũ

  1. #11
    Ngày tham gia
    Dec 2008
    Đang ở
    Kiên Giang
    Bài viết
    79
    Xu
    0

    Mặc định

    Theo kế hoạch mình sẽ ra chương vào thứ 3 và thứ 6 hàng tuần, mọi người đón đọc và cho ý kiến nhé!

    TIẾU NGẠO HOÀNG VŨ

    Quyển 1: NAM CHÂU THÀNH
    Chương 10 - Hỗn độn châu sinh biến
    Tác giả: Ngọc Trung Ngôn (tmtk001)

    Quyển 1: Nam Châu Thành
    Chương 10 - Hỗn độn châu sinh biến

    “Chàng không nghĩ là sẽ giúp đỡ thằng bé đó chứ?” Nữ tử hỏi.

    “Ta nghỉ chưa đến lúc, cứ để thằng bé đó tự phát triển như vậy đi, ta giúp nó một lần như vậy cũng đã đủ rồi!” Nam tử nói.

    “Thật không?” Nữ tử nghi hoặc hỏi.

    “Có gì mà không thật, ta gạt nàng lamg gì?” Nam tử hời hợt khẳng định với nữ tử.

    Nữ tử chỉ nhẹ nhàng nở nụ cười, nụ cười của nàng nếu như có người lúc này nhìn thấy sẽ cảm giác được giống như là nhìn thấy được tất cả sự đẹp đẽ trên thế gian này hòa quyện lại. Khuôn mặt xinh đẹp của nàng không thể dùng ngôn ngữ nào có thể tả được, chỉ có thể nói là nàng đẹp giống như một đóa Sen trắng thánh khiết. Hé đôi môi đẹp của mình mà nói nhỏ “vậy không biết người nào đã lén lén đổi đi cái hỗn độn châu kia a?” nói xong nàng lấy tay che lại đôi môi của mình rồi cười khẽ. Nam tử lúc này làm như không nghe thấy, không nói gì nữa chỉ đứng đó lặng yên mà nhìn vào tấm gương đang trôi nổi trước mặt mình.

    Hai người chính là Lạc Long Quân và Âu Cơ, Thiên Đế và Thiên Hậu, là hai vị thần bảo hộ của nước Xích Quỷ và dân tộc Bách Việt.



    Trở lại Đại học viện lúc này, Vương Hạo đang gồng mình mà nâng quả Hỗn Độn châu đang huyền phù trước mặt mình, vẻ mặt như đang cố hết sức, hắn dựa theo như chỉ dẫn của quyển Võ giả sơ giai chú giải về cách sử dụng hỗn độn bảo khí mà khu sử viên Hỗn độn châu, thật sự thì không khó khăn như hắn nghĩ, chỉ thử một lần là đã có dùng Khống bảo thuật để điều khiển Hỗn độn châu.

    Hỗn độn bảo khí là một loại bảo khí đặc biệt, người sử dụng hỗn độn bảo khí có thể sử dụng bất kỳ loại thuộc tính chân nguyên nào để điều khiển.

    Vương Hạo tuy trong cuộc khảo nghiệm chân nguyên đã không thể kiểm tra ra tư chất của mình thuộc về loại tư chất nào, nhưng vì điểm chân nguyên của hắn lại là 99 điểm, vì vậy Vương Hạo cũng không cho là mình là người không có thuộc tính. Chẳng qua Vương Hạo cho rằng thuộc tính của bản thân mình là loại thuộc tính hiếm có mà từ trước tới giờ chưa có ai bắt gặp hoặc được ghi lại trong các điển tịch.

    Nghĩ như vậy, đầu tiên Vương Hạo liền thử nghiệm với hỏa thuộc tính chân nguyên, vì Vương thị gia tộc chủ yếu là người có Hỏa thuộc tính. Vì lý do đó, Vương Hạo đối với việc mình có Hỏa thuộc tính chân nguyên tin tưởng hơn mấy phần.

    Kết quả thì thật bất ngờ, Vương Hạo dựa theo như chỉ dẫn trong sách, tập trung tinh thần cảm ứng hỏa lực lượng từ thiên địa linh khí, sau một khắc (~5 phút) thì bỗng nhiên từ bàn tay cầm Hỗn độn châu của Vương Hạo có một đoàn ánh sáng màu đỏ tập trung lại rồi sau đó từ từ truyền vào trong Hỗn Độn châu đến vị trí có dấu hiệu ngọn lửa. Sau đó một việc làm cho cả Vương Hạo cùng với Hồng Nhân cả kinh là cái Hỗn độn châu bỗng nhiên từ từ chuyển thành màu đỏ rồi sau đó giống như là Võ lão sư đã làm lúc nãy, Hỗn Độn châu bốc cháy. Lúc này Vương Hạo giật mình cả kinh rồi ném cái Hỗn độn châu xuống đất, vừa tiếp xúc với đám cỏ ở dưới đất thì Hỗn độn châu đã làm cho chổ cỏ đó cháy xém rồi sau đó thì lửa trên quả châu cũng tắt ngắm. Hỗn độn châu hồi phục lại như ban đầu.

    Chuyện xảy ra thật bất ngờ làm cho Vương Hạo và Hồng Nhân đứng đó thật không biết phải làm sao mới phải.

    Lúc này, Võ lão sư đã đi qua rồi chợt cảm nhận được sự biến đổi nào đó của thiên địa linh khí thì quay lại nhìn về phía Vương Hạo và Hồng Nhân đang đứng. Ánh mắt của Võ lão sư chợt chở nên cả kinh, thật không thể tin được rằng ở tại lớp học đồ sơ cấp này lại có người có thể tụ tập được thiên địa linh khí đủ để rót vào bảo khí và làm cho linh văn trận đồ trên bảo khí phản ứng sinh ra biến đổi bảo khí như thế.

    Với sự kinh nghi đó, Võ lão sư tiến đến chổ của Vương Hạo và Hồng Nhân đang đứng với vẻ mặt ngạc nhiên nhìn vào hỗn độn châu đang nằm dưới đất, bên trong chổ cỏ bị cháy đen thui còn đang bốc khói. Nhìn vào quả hỗn độn châu, Võ lão sư sau đó lại nhìn về Vương Hạo đang đứng tầng ngần với vẻ mặt không tin được xen lẫn với sự vui mừng bên cạnh.

    “Bảo khí này là của học đồ và chuyện vừa rồi là do học đồ làm?”. Một câu hỏi như khẳng định của Võ lão sư dành cho Vương Hạo.

    “Thưa lão sư, chuyện này đúng là do học đồ vừa mới làm” Vương Hạo nhìn về hướng Võ lão sư, âm thanh không nhanh không chậm trả lời.

    “Tốt, học đồ làm ta cảm thấy rất ngạc nhiên, học đồ rõ ràng là thuộc tính không thể khảo nghiệm ra được là gì vậy mà bây giờ có thể cảm ứng được hỏa thuộc tính, điều này từ xưa tới nay đúng là ta lần đầu thấy được.” Võ lão sư gật đầu nói.

    Gương mặt của nàng lúc này trông thật đẹp, đôi mi thanh tú đang nhíu lại, vẻ mặt thể hiện sự trầm ngâm khi thấy cảnh tượng trước mặt mình. Võ lão sư là một trong số những nữ lão sư có tuổi trẻ nhất của Đại học viện, tuy tuổi còn trẻ nàng lại là một trong số những người có kiến thức nhất của trường. Vì vậy, Võ lão sư mới được phân công phụ trách giảng giải cho các lớp học đồ sơ cấp.

    Sau một hồi trầm ngâm suy nghĩ, Võ lão sư cất tiếng nói với Vương Hạo “Học đồ có thể làm lại cho ta xem được hay không?”

    Nghe Võ lão sư yêu cầu, Vương Hạo cũng không từ chối, liền cầm Hỗn độn châu lên, sau đó giống như lúc nãy, Vương Hạo tập trung tinh thần cảm ứng hỏa lực lượng từ thiên địa linh khí, lần này do đã quen với việc cảm nhận hỏa lực lượng nên chưa đến một khắc thì trên bàn tay đang cầm Hỗn độn châu có một đoàn ánh sáng màu đỏ nhạt chậm rãi tập hợp lại và từ từ dung nhập vào trong Hỗn độn châu, rồi từ nơi có hoa văn hình ngọn lửa. Từ nơi có hoa văn hình ngọn lửa bắt đầu lan ra, Hỗn độn châu nguyên bản từ từ chuyển sang thành màu đỏ rồi khi quả châu hoàn toàn chuyển thành màu đỏ rồi thì bỗng nhiên bốc cháy lên. Lúc này do là làm lại lần thứ hai nên Vương Hạo không còn bị giật mình mà ném quả châu xuống đất nữa mà vẫn tiếp tục nắm trong tay, tuy quả châu bốc cháy nhưng căn bản Vương Hạo không bị ảnh hưởng gì, ngọn lửa bốc ra từ quả châu không hề làm cho tay của Vương Hạo bị hư tổn, lúc này Vương Hạo chỉ thấy có chút cảm giác nóng ấm từ quả châu truyền lại. Nhưng không kịp để Vương Hạo cảm nhận được thì quả cầu lửa bèn tắt đi, hỗn độn châu lại quay trở lại nguyên bản là một quả cầu màu sắc đen nhưng nhìn kỹ lại không phải màu đen trông rất kỳ lạ. Lúc nay gương mặt của Vương Hạo trắng bệt, có vẻ như qua hai lần thôi động bảo khí đã làm Vương Hạo cảm giác mệt mỏi vô cùng.

    Đứng quan sát lúc này, không chỉ Võ lão sư mà có rất nhiều học đồ khác cũng hiếu kỳ khi thấy cảm tượng này mà quây xung quanh xem. Trên mặt những đứa trẻ đó lộ lên vẻ không thể nào tin được đối với việc này. Phải biết rằng bọn chúng đã thực hành rất nhiều lần, chủ yếu chỉ là cảm nhận được các loại thuộc tính lực trong thiên địa linh khí, và giỏi lắm là tập hợp được thuộc tính lực phù hợp với thuộc tính bản thân vào tay và quán chú vào trong bảo khí làm cho bảo khí có chút phản ứng mà thôi.

    Nhìn Vương Hạo thực hiện lại việc tụ tập hỏa lực lượng từ thiên địa linh khí rồi sau đó rót vào trong Hỗn độn châu, ánh mắt đẹp của Võ lão sư chăm chú nhìn, cho đến khi Hỗn độn châu được quán chú vào đó hỏa lực lượng rồi sinh biến đổi sau đó bốc cháy. Khi Hỗn độn châu bốc cháy, ánh mắt của Võ lão sư khẽ giật một cái, sự kinh ngạc này thật sự quá lớn đối với sự hiểu biết của Võ lão sư, người luôn tự hào về kiến thức của bản thân mình.

    Theo như những hiểu biết thông thường thì người không có thuộc tính chân nguyên sẽ không thể nào cảm ứng được các thuộc tính lực trong thiên địa linh khí mà chỉ có thể cảm ứng và sử dụng thiên địa linh khí để rèn luyện thân thể mà thôi. Nhưng hiện tại xuất hiện trước mặt nàng là một người bằng xương bằng thịt rõ ràng không theo quy luật đó, không theo như những gì mà nàng biết được từ các điển tịch mà nàng đã đọc qua. Điều này làm cho sự kiêu ngạo của nàng gặp một đả kích nho nhỏ.

    Trong lòng dậy sóng nhưng ngoài mặt Võ lão sư tỏ vẻ như không có chuyện gì to tát. Nàng nói với Vương Hạo nếu như có thể cảm ứng được Hỏa lực lượng từ thiên địa linh khí thì có lẽ Vương Hạo là người có thuộc tính hỏa. Xong nàng dặn dò Vương Hạo một số việc cần chú ý trong việc cảm ứng Hỏa lực lượng. Mà lúc này Hồng Nhân bên cạnh cũng lắng nghe vì hắn cũng là người có thuộc tính chân nguyên hệ hỏa này. Nói xong, nàng hướng các học đồ xung quan nói vài điều cần chú ý trong luyện tập rồi thì giải tán, buổi học kết thúc và các học đồ tự do, ai muốn luyện tập tiếp thì luyện tập, ai muốn về thì về.

    Đám đông xung quanh Vương Hạo sau khi nghe như vậy thì cũng nhao nhao, có tốp về, có tốp ở lại để luyện tập thêm. Trong đó có một tốp nhìn về hướng Vương Hạo và Hồng Nhân với ánh mắt kiên kỵ và đầy vẻ thù hằn. Lê Qui và Trần Nguyên chính là thủ lĩnh của tốp học đồ này.

    Lê Qui, Trần Nguyên là người thuộc Lê thị gia tộc và Trần thị gia tộc, hai gia tộc đối địch với Vương gia và Hồng gia của Vương Hạo và Hồng Nhân. Chính vì thế việc bọn chúng có những ý nghĩ bất hảo dành cho hai người Vương Hạo và Hồng Nhân là chuyện dễ hiểu.

    Lê Qui là người được kỳ vọng nhất của Lê thị gia tộc trong vòng mấy mươi năm qua thì hiển nhiên có sự kiêu ngạo ngút trời, từ khi được nhận định là người có được ngũ hành thuộc tính thì lại càng trở nên kiêu ngạo hơn. Phải hiểu ngũ hành thuộc tính đại diện cho điều gì, đó chính là việc đại diện cho một siêu cấp võ giả trong tương lai, đối với những người có ngũ hành thuộc tính trong lịch sử thì ai cũng trở thành một người nỗi tiếng, bá chủ một phương và việc đột phá giới hạn Võ giả bước vào cảnh giới Linh giả chỉ là vấn đề đơn giản đối với họ.

    Tuy vậy, trong buổi học hôm nay, thì Lê Qui lại không thể nào làm được như Vương Hạo, điều này khiến cho hắn cảm thấy thất bại và sự kiên kỵ đối với Vương Hạo lại tăng lên nhiều hơn so với lúc mới bước vào trường. Trước đó, do Vương Hạo không khảo nghiệm được tư chất chân nguyên do đó Lê Qui đã rất vui vẻ, vì hắn nghĩ cuộc đời này, đỉnh phong võ giả là bước cuối cùng của Vương Hạo, mà bản thân hắn thì việc đột phá Linh Giả là chuyện có thể đạt được. Một khi đó, Nam Châu thành này thì Vương gia và Hồng gia sẽ bị hắn thâu tóm vào tay mà thôi.

    Đến hôm nay, việc Vương Hạo làm biến đổi Hỗn độn châu đã làm cho Lê Qui thực sự lo lắng. Vương Hạo từ nhỏ đã vượt trội hơn hắn, và giờ đây, bóng ma đó đã trở lại và càng làm cho Lê Qui có cảm giác bất an.

    Vương Hạo và Hồng Nhân lúc này cũng đã chuẩn bị về, hai người bọn chúng không biết được những suy nghĩ mà bọn Lê Qui, Trần Nguyên đang toan tính đối với chúng và cả sự đố ky cùng với sự kiên kỵ thật sâu của Lê Qui đối với Vương Hạo.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Mọi đóng góp cho truyện các bạn hãy đóng góp vào topic đóng góp nhé!
    Đóng góp http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=147125
    Link watpad https://www.wattpad.com/story/125181...3%A0ng-v%C5%A9
    ---QC---


  2. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Biển Truyện,
  3. #12
    Ngày tham gia
    Dec 2008
    Đang ở
    Kiên Giang
    Bài viết
    79
    Xu
    0

    Mặc định

    TIẾU NGẠO HOÀNG VŨ

    Quyển 1: NAM CHÂU THÀNH
    Chương 11 - Vũ kỹ đối chiến
    Tác giả: Ngọc Trung Ngôn (tmtk001)


    Quyển 1: Nam Châu Thành
    Chương 11 - Vũ kỹ đối chiến


    Choang, leng keng… âm thanh va chạm giữa các bảo khí tràn ngập cả Diễn võ trường.

    Trên võ đài, với những bộ võ phục màu xanh lá đặc trưng của trung cấp học đồ Đại học viện đang dùng bảo khí để đối chiến với nhau. Các bảo khí được quán chú các loại lực lượng thuộc tính bất đồng và phát ra đủ loại ánh sáng bất đồng đang va chạm với nhau. Có bảo khí phát ra ánh sáng hồng sác, có người lại sử dụng bảo khí phát ra ánh sáng hoàng sắc, rồi lục sắc, lam sắc,… lại có bảo khí phát ra ánh sáng chói mắt như mặt trời giữa trưa, lại có bảo khí phát ra một màn sáng u u tối tăm.

    Vương Hạo cùng Hồng Nhân được Nguyễn Vũ Giả lão sư đưa đến đây, ngoài hai người bọn Vương hạo ra thì cả lớp sơ cấp học đồ đều được Nguyễn lão sư đưa đến đây để quan sát và học hỏi kinh nghiệm chiến đấu từ những vị trung cấp học đồ này. Nguyễn Lão sư chính là người dạy về vũ kỹ cho lớp sơ cấp học đồ, và bản thân của Nguyễn lão sư chính là một võ giả cấp 8, một cao cấp trung kỳ võ giả.

    Đối với võ giả sơ cấp, việc điều động thiên địa linh khí để chiến đấu là vô cùng quan trọng, họ sẽ từ từ làm quen vói việc cảm ứng các loại lực lượng bất đồng thuộc tính trong thiên địa và từ đó rèn luyện và dần đẩy nhanh tốc độ cảm ứng loại lực lượng này. Tùy vào mức độ thành thục trong việc điều động thiên địa linh khí mà các võ giả có thể gặp thuận lợi trong việc chiến đấu. Chính vì vậy cho nên Nguyễn lão sư mới dẫn đám học đồ đến đây để quan sát chiến đấu của cấp độ võ giả cấp 2 và từ đó có thể có được những thu hoạch từ sự quan sát này.

    Hôm nay là ngày học đối luyện của các học đồ trung cấp. Tại Đại học viện thì học đồ được chia là 3 cấp độ là Học đồ sơ cấp, trung cấp và cao cấp. Trong đó, những học đồ mới vào học và chưa thông qua kỳ thi sát hạch tổ chức mỗi năm thì được gọi là học đồ sơ cấp. Học đồ sau khi trải qua kỳ thi khảo hạch này, nếu vượt qua được kỳ thi thì sẽ được xếp vào lớp học đồ trung cấp. Sau khi vượt qua được kỳ khảo hạch này, các học đồ trung cấp sau sáu tháng sẽ phải tham dự một cuộc thi khảo hạch, nếu đạt yêu cầu và vượt qua được cuộc thi này thì sẽ được gọi là Học đồ cao cấp, còn nếu không vượt qua được thì vẫn là học đồ trung cấp.

    Ngoài số lượng tinh điểm được nhận hàng tháng tăng lên ra thì những học đồ trung, cao cấp sẽ được tham gia vào các hoạt động, và làm các nhiệm vụ được trường đề ra để nhận những phần thưởng quý giá. Những phần thưởng này đôi khi là một món bảo khí được đặc chế riêng cho những học đồ đã hoàn thành nhiệm vụ, đôi khi lại là những đan dược trợ giúp những học đồ này tẩy kinh phạt tủy và hỗ trợ cho họ dễ dàng đột phá cấp độ võ giả.

    Tuy cuộc khảo hạch là bắt buộc và có thời gian cố định. Tuy nhiên, điều kiện để tham gia vào cuộc khảo hạch cũng liên quan đến tu vi rèn luyện của các học đồ tham dự. Cụ thể tiêu chuẩn để tham dự khảo hạch từ sơ cấp học đồ lên trung cấp học đồ chính là những học đồ tham dự khảo hạch phải có tu vi thấp nhất là võ giả cấp 1, tức là tinh lực phải đạt được mức tối thiểu là 500 điểm. Nếu những học đồ sau một năm mà không đạt được mức độ này thì sau đó sáu tháng sẽ phải tham dự cuộc khảo hạch thứ hai. Cuộc khảo hạch sau sáu tháng chính là cuộc khảo hạch nâng cấp độ học đồ từ trung cấp lên cao cấp, và đây cũng là cơ hội cuối cùng dành cho các học đồ sơ cấp không thông qua khảo hạch trước đó. Nếu lần khảo hạch này mà các sơ cấp học đồ vẫn không thể vượt qua được khảo hạch thì sẽ được đại học viện sẽ phải buộc thôi học với các học đồ này. Đối với trung cấp học đồ, để tham gia cuộc khảo hạch nâng cấp thành cao cấp học đồ thì điều kiện chính là tối thiểu phải là võ giả cấp 2, tức là mức tinh lực phải đạt được 1.000 điểm.

    Điều kiện như vậy cho nên những cao cấp học đồ trong trường lúc nào cũng được những học đồ khác tôn sùng và được các lão sư hết lòng bồi luyện. Vì chính những đứa trẻ chưa đầy 14 tuổi mà đã đạt được võ giả cấp 2 thì nhất định trong tương lai sẽ trở thành những người có thực lực cực mạnh và thanh danh nhất định sẽ vô cùng hiển hách. Việc đầu tư cho hiện tại và có lời như thế, các lão sư của Đại học viện nhất định sẽ không thể bỏ qua được.

    Bọn học đồ sơ cấp bọn chúng hiện đa phần là chưa đạt đến võ giả cấp 1 nên khi được Nguyễn lão sư đưa đến đây để quan sát những anh chị trung cấp học đồ đang đối luyện trên đài thì trên mặt ai cũng tỏ ra phấn khích dị thường.

    Chúng không ngừng trầm trồ, rồi thì lại ồ ồ lên khi thấy những món bảo khí phát sáng va chạm vào nhau trên đài. Những bảo khí này đủ hình dạng nhưng chung quy chỉ có bốn dạng bảo khí thông dụng nhất chính là Kiếm, đao, thương, côn. Cũng có người sử dụng bảo khí dạng cây quạt, dạng luân, dạng hoàng,… nhưng đa số vẫn là bốn dạng thông dụng nhất chính là kiếm, đao, thương, côn. Có khác nhau thì cũng chỉ là khác về hình dạng bên ngoài có cái dài cái ngắn, có cái to, cái nhỏ mà thôi.

    Nhìn những anh chị trung cấp học đồ đang đối luyện trên đài mà Vương Hạo trong lòng cười khổ không thôi. Mấy hôm trước, trong buổi học về bảo khí và hắn ngoài dự kiến có thể tụ tập được hỏa lực lượng từ thiên địa linh khí để kích hoạt hỏa linh văn trên Hỗn độn châu, làm cho hỗn độn châu của hắn nảy sinh biến hóa. Vương Hạo chưa kịp vui mừng vì bản thân có thể cảm ứng và sử dụng được lực lượng hỏa thuộc tính thì hắn lại đau đầu khi đến buổi học vũ kỹ này.

    Theo như giảng giải của Nguyễn lão sư, những bảo khí thông dụng nhất dành cho cấp bậc sơ cấp võ giả chính là những vũ khí dạng thanh, hoàng như là Kiếm, đao, kích, thương, công, quạt, viên hoàng,… vì những bảo khí dạng này dễ sử dụng, tính thực chiến cao và không cần quá nhiều linh khí để khu sử khi chiến đấu.

    Chỉ cần lúc đầu tiên, cảm ứng lượng lượng thuộc tính tương ứng, tụ tập vào đưa vào bảo khí để kích hoạt linh văn rồi sau đó cứ giữ tinh thần và tiếp tục cảm ứng, tụ tập thiên địa linh khí quán chú vào bảo khí thì có thể sử dụng được những đặc tính của bảo khí đó để tiến hành chiến đấu.

    Những bảo khí dạng thanh khi sử dụng không cần rời tay nên người khu sử không hao phí quá nhiều tinh thần và khí lực khi sử dụng khống bảo thuật. Trong khi những dạng bảo khí khác, vì có hình dạng đặc biệt và có tính cơ động rất cao nên người sử dụng muốn sử dụng hiệu quả thì phải hao tốn tinh thần và khí lực cực lớn khi sử dụng khống bảo thuật để mà khu sử bảo khí tiến hành công kích đối thủ. Thông thường thì những dạng bảo khí này có tầm tấn công xa và diện rộng. Dạng bảo khí này chỉ thích hợp dành cho những người có tinh thần lực và khí lực lớn, vì như vậy người sử dụng mới có thể khai thác được những đặc tính đặc biệt của bảo khí dạng này trong chiến đấu.

    Nghe Nguyễn lão sư giảng giải về việc sử dụng bảo khí kết hợp cùng với vũ kỹ để chiến đấu, nghe đến đặc tính sử dụng bảo khí thì ra là như vậy khiến cho Vương Hạo dở khóc dở cười. Hắn đã tốn một số tiền lớn để mua được món bảo khí này nhưng giờ ngoài để đó ngắm thì hắn không biết phải làm sao để có thể dùng nó để mà chiến đấu. Vì điều này mà Hồng Nhân ngồi kế bên hắn đã cười không ngậm được miệng.

    Nói cũng vừa khéo, Hồng Nhân lại chọn được cây Lôi hỏa kiếm, vì vậy nên Hồng Nhân cứ lên mặt mà cười Vương Hạo một hồi thật lâu rồi bóng gió bảo là Vương Hạo chọn món bảo khí hỏa thuộc tính khác mà sử dụng đi,... Nhưng Hồng Nhân đâu biết rằng Hỗn độn châu của Vương Hạo sau này chính là một trong những món bảo khí tiếng tăm nhất Xích Quỷ đại lục. Đó lại là chuyện của rất lâu sau này, khi Vương Hạo trở thành truyền kỳ của mảnh đất này.

    Gác lại hết tất cả những suy nghĩ về việc có hay không dùng được Hỗn độn châu để chiến đấu, lúc này trong diễn võ đài ở diễn võ trường, Vương Hạo đang đứng chăm chú quan sát hai người đang sử dụng bảo khí tiến hành đấu luyện với nhau. Hai người này, một người thì cao gầy nhưng cơ thể lại cho người nhìn cảm giác chắc chắn chứ không phải bộ dạng ốm yếu, cơ bắp vẫn có nhưng không to lớn như người còn lại. Người còn lại là một người cũng cao tương tự như người kia nhưng hình thể thì cơ bắp và to lớn hơn người kia nhiều. Hai người đều mặc bộ võ phục màu xanh lá đặc trưng của trung cấp học đồ Đại học viện. Đánh giá bộ võ phục này thì ngoài màu sắc ra thì nó giống y như bộ võ phục mà Vương Hạo đang măc trên người, sơ cấp học đồ thì màu võ phục chính là màu cam. Bộ võ phục này rất đơn giản và tiện lợi trong cử động, với một cái áo khoác ngắn tay, vạt áo thì vừa qua khỏi eo mặc kèm với đó là một cái quần dài hơi rộng. Đai lưng màu đen làm bộ võ phục trông vô cùng hài hòa.

    Lúc này hai thiếu niên đang khu sử bảo khí tiến hành công kích nhau, Vương Hạo nhìn thấy người thiếu niên cao gầy sử dụng một thanh nhuyễn kiếm đang phát ra ánh sáng màu xanh lá, thanh kiếm này dài mỏng lại phát ra ánh sáng màu xanh lá giống như một con rắn lục đang nhe răng tấn công đối thủ của mình trước mặt. Người thanh niên còn lại sử dụng một thanh đao to và dài, trên thanh đao đang phát ra ánh sáng màu đỏ nhạt đang chống đỡ những công kích của người thanh niên cao gầy kia.

    Hai bên đang chiến đấu đến giai đoạn cuối cùng, người thanh niên cao gầy không ngừng dùng kiếm công kích người thanh niên còn lại, sự cơ động của thanh nhuyễn kiếm làm cho người thanh niên cao to hơi rơi xuống hạ phong. Tuy vậy, người thanh niên cao to vẫn không hề nao núng, vẫn vững vàng chống đỡ từng đợt công kích của người thanh niên cao gầy.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Theo kế hoạch mình sẽ ra chương vào thứ 3 và thứ 6, nếu tuần nào có việc bận không ra đúng ngày thì mình sẽ ra vào ngày hôm sau. Mọi người ủng hộ tác giả nhé!
    Mọi đóng góp cho truyện các bạn hãy đóng góp vào topic đóng góp nhé!
    Đóng góp http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=147125
    Lần sửa cuối bởi tmtk001, ngày 05-12-2017 lúc 15:19.

  4. #13
    Ngày tham gia
    Dec 2008
    Đang ở
    Kiên Giang
    Bài viết
    79
    Xu
    0

    Mặc định

    TIẾU NGẠO HOÀNG VŨ

    Quyển 1: NAM CHÂU THÀNH
    Chương 12 - Thành chủ chi nữ, Nguyễn Mộng Thương
    Tác giả: Ngọc Trung Ngôn (tmtk001)


    Quyển 1: Nam Châu Thành
    Chương 12 - Thành chủ chi nữ, Nguyễn Mộng Thương

    Người thanh niên cao gầy sử dụng thanh kiếm một cách vô cùng xảo diệu, lưỡi kiếm như con rắn tấn công rất nhanh và những nơi nó tấn công lại là những nơi yếu hại trên cơ thể của người thanh niên cao to kia. Tuy vậy, người thanh niên cao to lại không hề nao núng trước những đòn tấn công hiểm của người thanh niên cao gầy. Người thanh niên cao to sau khi cản đỡ đường kiếm từ người thanh niên cao gầy xong thì lùi về sau một bước, sau đó người này hét lớn một tiếng “Hỏa thuật - Nhất xích trảm” rồi hai tay đưa thanh đao lên cao, sau đó chém mạnh xuống về hướng người thanh niên cao gầy.

    Hai người lúc này đứng cách nhau hơn 5 thước (~1,5m), tuy nhiên điều làm cho Vương Hạo thấy phấn khích chính là một mảnh ánh sáng màu đỏ nhạt hình bán nguyệt từ trên thanh đao bắn thẳng đến vị trí của người thanh niên cao gầy kia. Lúc này, sắc mặc của người thanh niên cao gầy rất khó coi, hắn không ngờ người thanh niên cao to kia lại có thể sử dụng chiêu thức này để phản công và phá giải đòn công kích của mình.

    Người thanh niên cao gầy cười khổ một tiếng rồi cũng thu kiếm về, sau đó quơ nhanh phía trước cơ thể miệng hét to “Mộc thuật - Kiếm thuẫn” thanh kiếm với ánh sáng màu xanh lá kia quơ trước mặt người thanh niên cao gầy nhanh chóng rồi tạo thành hư ảnh một tấm khiên màu xanh lá đỡ lấy công kích từ người thanh niên cao to.

    Ầm.. Một tiếng nổ nhỏ tại nơi tiếp xúc giữa đoàn hỏa hồng bán nguyệt và thanh thuẫn.

    Vương Hạo nheo mắt lại và thân hình khẽ lung lay vì tiếng nổ và gió từ chổ va chạm bắn đến người mình. Khi mở mắt ra thì đã thấy hai người thanh niên kia đứng cười với nhau trên diễn võ đài mà không tiếp tục đấu luyện. Tấm thuẫn màu xanh lá cũng đã tan biến, hai người đứng nhìn nhau, người cao gầy thì đang thở dốc còn người thanh niên cao to cũng đồng dạng. Có vẻ như một cú công kích cuối cùng kia đã làm cho hai người bọn họ hết sức và cũng đã đạt được mục đích đối luyện ngày hôm nay nên hai người này đã dừng tay.

    Bên dưới Vương Hạo ngẩn ngơ nhìn trên đài và rồi hồi tưởng lại một kích cuối cùng của hai người đó, rồi hắn quay sang nhìn Hồng Nhân vẫn đang đứng với hắn nãy giờ thì thấy tên Nhân mập mạp này vẻ mặt thể hiện sự tôn sùng đối với một kích đó. Vương Hạo chỉ biết lắc đầu “tên mập mạp này thật đơn thuần a” hắn nghĩ thầm trong lòng không nói, rồi hắn vỗ vai Hồng Nhân, lúc này tên mập mạp này mới tỉnh lại, quay sang nhìn hắn cười tươi rồi nói “Tao thấy quá đã Hạo ơi, hôm nay về phải tập chiêu này mới được a” nói xong rồi cười ha ha, vẻ mặt đắc ý như là hắn chính là người vô địch thế gian này vậy.

    Nói về một kích vừa nãy, khi người thanh niên cao to vung đao chém xuống một nhát “Nhất xích trảm” kia thì quả thực uy lực cũng không phải là nhỏ, tuy vậy một chiêu “Kiếm thuẫn” lại có thể cản được đòn công kích này, điều này thể hiện đúng như những gì hắn đã đọc qua trong quyển Mộc hệ chú giải. Trong quyển sách ghi rằng hệ mộc thiên phú là mềm dẻo do vậy tuy lực phòng thủ của Mộc thuật không mạnh được như Thổ thuật nhưng lại có tính linh hoạt hơn do đó đón đỡ được đòn tấn công cuồn bạo từ thiếu niên cao to kia cũng không có gì lạ.

    Cũng thật kỳ lạ, kể từ cái đêm Vương Hạo bị người thần bí mặc áo trắng kia điểm một chỉ vào giữa trán của hắn trong giấc mơ, Vương Hạo lại bỗng nhiên có được khả năng ghi nhớ kỳ diệu. Chỉ cần hắn đọc qua một lần thì nhất định sẽ nhớ được nội dung của những gì hắn đã đọc qua đó không sai sót. Điều này là cho Vương Hạo cảm thấy không thể tin được nhưng nó lại làm hắn cảm thấy vô cùng vui mừng vì khả năng này.

    Cũng chính điều này, những quyển sách khi trước Vương Hạo mượn từ Tàng thư tháp đã được hắn đọc qua một lần và ghi nhớ hết tất cả những gì ghi trong đó. Những quyển sách phân biệt gồm năm quyển về Ngũ hành chú giải, Quang hệ chú giải, Ám hệ chú giải, Lôi hệ chú giải và Phong hệ chú giải. Cũng vì vậy mà Vương Hạo có được một cái nhìn khái quát về các hệ thuộc tính.

    Tuy ghi nhớ là một chuyện, hiểu và vận dụng được hay không lại là một chuyện khác.

    Như lúc hắn nhìn hai thanh niên cao gầy và cao to kia đối luyện, mặc dù trong sách ghi rằng là Hỏa thuộc tính cuồng bạo và có thể khắc chế được Mộc thuộc tính, tuy nhiên thực tế đối chiến thì không rõ ràng như vậy, người thanh niên cao gầy sử dụng Mộc hệ thuộc tính vẫn không hề rơi xuống hạ phong chút nào, ngược lại người thanh niên cao to có sử dụng Hỏa thuộc tính lại mới chính là người rơi vào thế hạ phong trong cuộc đối luyện này. Điều này làm cho Vương Hạo có được những cảm nhận vô cùng bổ ích về việc phân tích các thuộc tính lực lượng này.

    Sau khi quan sát cuộc chiến bên này hoàn tất, Vương Hạo dời sang võ đài gần đó, lúc này trên võ đài vẫn còn đang diễn ra cuộc đối luyện. Trên đài có hai người gồm một nam và một nữ đang khu động vũ khí đối luyện với nhau.

    Nam thanh niên thân hình hơi gầy và không được cao lắm, gương mặt thì hơi dài, cặp mắt nhỏ trông vô cùng xảo quyệt, người này sử dụng một bộ vũ khí thoạt nhìn cũng không có gì đặc biệt, bộ vũ khí của thanh niên gồm một cây đao dài tầm hai thước (~60cm) đầu đao cong tròn và một cây dạng như dao găm dài hơn một thước (~40cm) có đầu nhọn. Hai tay cầm hai cây vũ khí phát ra ánh sáng màu u u tối, người thanh niên này với thân hình nhanh nhẹn liên tục sử dụng tốc độ để né tránh và công kích người thiếu nữ.

    Người thiếu nữ với vóc dáng thon gọn cùng vẻ mặt băng lãnh, lúc này không đổi sắc mặt, hai tay nàng ta đang huy động đôi song kiếm. Vũ khí của nàng ta sử dụng vũ khí là một cặp song kiếm đang tỏa ánh sáng màu lam nhạt, trông vô cùng thanh thoát và xinh đẹp. Hai thanh kiếm này giống hệt nhau, dài khoảng hai thước, trên chuôi hai thanh kiếm đều có khảm một viên ngọc màu lam hiện tại đang phát ra ánh sáng hòa cùng với ánh sáng màu lam trên hai thanh kiếm. Thiếu nữ vẫn đang nhàn nhã tiếp đón những đòn công kích từ người thanh niên kia. Lúc này, nhìn kỹ thì sẽ thấy được sắc mặt của người thanh niên có vẻ không được tốt lắm, còn người thiếu nữ vẫn bình tĩnh như thường.

    Vương Hạo sau khi quan sát hai người đối chiến lại nhìn thấy bảo khí của người thiếu nữ thì tỏ ra vô cùng ngạc nhiên, theo như miêu tả trong thiên Bảo khí của quyển Võ giả sơ giai chú giải thì Bảo khí của người thiếu nữ kia đang sử dụng chính là loại bảo khí có thể sử dụng năng lượng từ bảo thạch để thôi động, loại bảo khí này có thể giúp cho người sử dụng ít hao tổn tinh lực và khí lực (tinh khí lực) khi sử dụng. Loại bảo khí này có giá trị rất lớn mà không phải bất kỳ một võ giả sơ giai nào cũng có thể sở hữu, thế nhưng người thiếu nữ kia lại có trong tay. Điều này làm cho Vương Hạo không khỏi suy đoán rằng lai lịch của cô gái này không phải là bình thường.

    Người thanh niên với vẻ mặt trông có vẻ xảo quyệt kia lúc này sắc mặt đã trở nên trắng bệt, có lẽ do sử dụng bảo khí thời gian quá lâu nên khí lực có vẻ như đã tiêu hao gần hết. Vì vậy, người thanh niên lúc này liền thu lại cặp đoản kiếm và đao của mình. Đối diện, người thiếu nữ băng lãnh cũng khua tay đưa hai thanh kiếm về trước mặt mình thành hình chữ thập. Hai người nhìn nhau, nhưng được một lúc người thanh niên lên tiếng trước nói:

    “Bọn họ nói cô là người mạnh nhất của đám trung giai học đồ ta không tin, hôm nay thì ta đã tin rồi” nói xong thì người thanh niên thu lại vũ khí của mình rồi cười khổ một cái.

    “Ta có mạnh nhất trong khóa này hay không thì cũng chưa biết được, cám ơn Võ huynh đã nương tay” Người thiếu nữ nét mặt nhu hòa, không còn vẻ băng hàn như lúc nãy nói.

    “Mộng Thương cô nương khách khí rồi” người thanh niên nói.

    Thì ra người thanh niên kia chính là Võ Nguyên Lương, người của Võ gia còn người con gái kia chính là Nguyễn Mộng Thương con gái của thành chủ đại nhân. Vương Hạo lúc này mới chợt nhận ra.

    Hai người này là hai người nổi bật, được bàn tán nhiều nhất trong bán sơ giai học đồ bọn chúng. Võ Nguyên Lương chính là một Võ giả cấp 1 đỉnh phong, gần đột phá được võ giả cấp 2, có thuộc tính chân nguyên gồm thuộc tính Thổ và dị thuộc tính Ám và là người đã vượt qua được tầng ba của Cửu Khúc Tháp. Người còn lại được bàn tán chính là Nguyễn Mộng Thương, là con gái của thành chủ đại nhân Nguyễn Quang Nhân. Với thuộc tính chân nguyên hệ Thủy và theo một số người thì nàng không chỉ là thuộc tính thủy bình thường mà chính là thuộc tính thủy biến dị là “Băng”. Nàng chính là một trong số hiếm những người đơn thuộc tính biến dị được biết đến. Ngoài Băng thuộc tính là biến dị của Thủy thuộc tính ra thì còn có Nham thuộc tính chính là biến dị của Hỏa thuộc tính.

    Chính vì lẽ này mà khi nhìn thấy thượng phẩm bảo khí trong tay nàng, Vương Hạo đã không còn cảm thấy bất ngờ nữa. Con gái của thành chủ đại nhân đương nhiên bảo khí sử dụng nhất định phải tốt nhất rồi.

    Đang miêng mang suy nghĩ thì Vương Hạo nhìn thấy ánh mắt của vị “tỷ tỷ” Nguyễn Mộng Thương đang nhìn mình, Vương Hạo chợt động tâm nhìn lại vị Nguyễn tỷ tỷ xinh đẹp này thì lại thấy vị Nguyễn tỷ tỷ này mặt đỏ lên rồi không để ý tới hắn nữa mà nhanh chân đi xuống khỏi diễn võ đài sau đó lại đi nhanh mất hút vào trong đoàn người.

    Thấy cảnh này, Vương Hạo thì đứng như tượng, vẻ mặt ngây ngốc chẳng biết tại sao, tuy vậy theo như kinh nghiệm của hắn từ kiếp trước thì có lẽ có gì mờ ám ở trong đây, nhưng chỉ dám nghĩ trong lòng như thế mà thôi.

    Hồng Nhân nãy giờ cũng đứng cạnh bên Vương Hạo mà quan sát cuộc tỉ thí, rồi lại nhìn thấy cảnh tượng bất ngờ này cũng chẳng biết tại sao vị tỷ tỷ xinh đẹp lại vội vội vàng vàng mà đi như vậy. Hắn quay sang định hỏi Vương Hạo lại bắt gặp tên này đang đứng ngốc ra đó như tượng liền cười hì hì rồi nói “người ta là con gái thành chủ đại nhân, là người xuất sắc nhất của lứa trung giai học đồ, thôi mơ mộng đi ông ơi, ha ha” nói xong thì cười rồi thúc cùi chỏ vào eo của Vương Hạo làm cho hắn đau điếng, vẻ mặt si ngốc kia mới dần hồi tỉnh.

    “Tao nói mày nghe nhé Nhân, anh mày là người vừa đẹp trai, tài giỏi, thông minh thì như thế nào không thể được?” Vương Hạo thẹn quá hóa giận nói càng.

    “Được, mày tốt, mày giỏi, thế cá nhau nhé, mày mà không làm gì được người ta thì mày thua tao hết số tinh điểm của mày chơi không?” Hồng Nhân thấy thế thì cũng không tha mà mạnh mẽ nói.

    “Mày nhé Nhân, cái tật bài bạc của mày không chừa được à, với tao mà cũng muốn đánh bạc à?” Vương Hạo nghiêm mặt nói.

    “Thế mày không dám đánh cược với tao à?” Hồng Nhân không tha tiếp tục khích tướng nói.

    “Anh mày là người thế nào? Một người như anh mày không bao giờ sa đà vào chuyện cá cược cờ bạc. Vậy nên quên đi nhé!” Nói xong không đợi Hồng Nhân trả lời Vương Hạo cất bước đi nhanh về phía Nguyễn lão sư đang đứng. Phía đó hiện tại chính là nơi tụ tập của đám sơ cấp học đồ bọn hắn.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile




    Theo kế hoạch mình sẽ ra chương vào thứ 3 và thứ 6, nếu tuần nào có việc bận không ra đúng ngày thì mình sẽ ra vào ngày hôm sau. Mọi người ủng hộ tác giả nhé!
    Mọi đóng góp cho truyện các bạn hãy đóng góp vào topic đóng góp nhé!
    Đóng góp http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=147125
    Lần sửa cuối bởi tmtk001, ngày 05-12-2017 lúc 15:17. Lý do: Thay đổi chút xíu nội dung, đổi tên nhân vật và chút xíu trong truyện do lỗi đánh máy

  5. #14
    Ngày tham gia
    Dec 2008
    Đang ở
    Kiên Giang
    Bài viết
    79
    Xu
    0

    Mặc định

    TIẾU NGẠO HOÀNG VŨ

    Quyển 1: NAM CHÂU THÀNH
    Chương 13 - Đế Hoàng Chân Kinh và Thiên Thư
    Tác giả: Ngọc Trung Ngôn


    TIẾU NGẠO HOÀNG VŨ
    Quyển 1: Nam Châu Thành
    Chương 13 - Đế Hoàng Chân Kinh và Thiên Thư

    Nguyễn lão sư đang đứng chờ bọn nhóc lớp sơ cấp học đồ, phía trước người là một khoảng sân trống trải, Nguyễn lão sư đang đó chờ cho bọn nhóc tập hợp. Chừng qua khoảng thời gian chừng một khắc thì bọn nhóc cũng đã dần tập hợp đầy đủ tại khoảng sân này.

    Lúc này, Nguyễn lão sư mới chầm chậm nói một điều mà làm cho bọn nhóc bất ngờ, vì đây không phải là điều mà bọn nhóc được biết trước khi đi đến diễn võ trường này. Đó chính là việc Nguyễn lão sư sẽ cho bọn chúng thực hiện đối luyện với nhau.

    Nghe Nguyễn lão sư nói điều này, cả bọn nháo nhào lên, bọn chúng có biết gì đâu mà đối luyện, đến ngay cả bảo khí của mình còn chưa có sử dụng được nữa cơ mà. Và vì vậy mà tiếng xì xào bàn tán của bọn nhóc lớn dần.

    Mặc kệ điều này, Nguyễn lão sư vẫn quyết định sẽ chia bọn nhóc ra để chúng thực hiện đối luyện.

    Nhìn sắc mặt của bọn nhóc Vương Hạo nhìn thấy đủ mọi sắc mặc, có đứa thì nhăn nhó, đứa thì hưng phấn, có đứa bối rối không biết phải làm sao.

    Cũng đúng thôi, bọn chúng mới vào học được có hơn hai tháng, mới học được khống bảo thuật chưa bao lâu và đa phần không thể khu sử được bảo khí. Như vậy làm sao có thể dùng bảo khí đối chiến như lời của Nguyễn lão sư bây giờ. Vương Hạo trong lòng suy nghĩ, và đó cũng là suy nghĩ chung của những thiếu niên này.

    Giống như là đoán trước được những đứa nhóc này sẽ nghĩ như vậy cho nên lúc này Nguyễn lão sư ho khẽ một tiếng, nhất thời bọn nhóc cũng im lặng và nhìn về hướng của Nguyễn lão sư.

    Nguyễn lão sư thấy mấy đứa trẻ này đã ổn định lại thì chầm chậm nói “ta biết các học đồ chưa thể thành thục sử dụng bảo khí và có học đồ còn chưa thể kích hoạt được bảo khí nữa kìa” sau đó lại nói tiếp “Điều này không quan trọng, thực tế trong chiến đấu đúng thực là bảo khí chiếm một phần quan trọng. Tuy vậy để chiến thắng, không phải ở việc chúng ta sử dụng bảo khí tốt hay không tốt mà ở chỗ chúng ta sử dụng bảo khí đó như thế nào.”

    Dừng lại một chút, nhìn quanh những đứa trẻ sau đó Nguyễn lão sư tiếp tục nói “Trong chiến đấu nếu chúng ta không có được một nền tảng vũ kỹ thì việc thất bại trong chiến đấu khi có trong tay bảo khí cực phẩm cũng là điều bình thường.” Sau đó chầm chậm nói tiếp “chính vì để có thể thuần thục vũ kỹ, chúng ta chỉ có thể thông qua đối luyện, không ngừng tích lũy kinh nghiệm, không ngừng học hỏi, không ngừng sáng tạo ngoài ra không có con đường nào khác để đạt được thành tựu.”

    “Vũ kỹ chính là nền tảng cơ bản nhất của mọi võ giả” Nguyễn lão sư khẳng định nói. “Các học đồ đều biết, cơ thể chúng ta như một cái bình, khả năng chứa đựng của cơ thể chúng ta giống như khả năng chứa đựng của cái bình đều có giới hạn, tùy vào thể chất của mỗi người mà sức chứa đựng của mỗi người lại khác nhau. Việc luyện Vũ kỹ chính là việc chúng ta rèn luyện chiếc bình đó, không ngừng tôi luyện chiếc bình để cho nó ngày càng vững chắc hơn, và không gian chứa đựng lực lượng của nó ngày càng mở rộng hơn..” Nguyễn lão sư tiếp tục giảng giải.

    Nghe Nguyễn lão sư giảng giải, Vương Hạo liền nhớ đến những nội dung có trong thiên Luyện thể của quyển Võ giả sơ giai chú giải mà mình đã đọc. Theo như thiên Luyện thể viết thì việc luyện thể được chia ra làm ba giai đoạn. Giai đoạn đầu chính là luyện tinh, giai đoạn hai là luyện khí, giai đoạn ba là luyện thần. Trong cả ba giai đoạn thì đều có sự tương hỗ lẫn nhau, từ luyện tinh hóa khí, luyện khí hóa thần sau đó dùng thần dẫn tinh dần đạt dến đại thành luyện thể. Quá trình này là một quá trình tuần hoàn, và cũng thông qua quá trình rèn luyện Tinh - Khí - Thần, võ giả có thể cảm ứng các loại lực lượng từ thiên địa linh khí và thu nạp vào cơ thể sau đó chuyển hóa thành lực lượng thuộc tính của bản thân. Dựa vào những lực lượng thuộc tính đó võ giả sẽ cải tạo thân thể để thân thể dần trở thành cơ thể nguyên tố, điều kiện cần thiết cho việc tiến vào cấp độ Linh giả.

    Võ kỹ luyện thể thì có rất nhiều, nhưng ở Nam Châu thành nói riêng và cả Nam Việt Quốc nói chung thì võ giả chủ yếu dựa vào bộ võ kỹ luyện thể tên là Thái Sơ Bộ để mà luyện tập. Thái Sơ Bộ là một bộ võ kỹ luyện thể được ghi chép từ quyển Thái Sinh Kinh.

    Thái Sinh Kinh là một quyển trong bộ sách Đế Hoàng Chân Quyết, một bộ sách có nguồn gốc từ thời kỳ thượng cổ. Bộ Đế Hoàng Chân Quyết đầy đủ gồm chín quyển, tuy nhiên hiện tại lưu truyền chỉ còn ba quyển, ba quyển này gồm Thái Sinh Kinh, Thái Hồng Kinh và Thái Đế Kinh.

    Theo Vương Hạo được biết từ những điển tịch mà hắn đã đọc thì cả bộ Đế Hoàng Chân Quyết này do một người tên là Sùng Lãm tham ngộ từ Thiên Thư mà lưu truyền lại. Và cũng nhờ bộ Đế Hoàng Chân Quyết này mà Sùng Lãm đã trở thành Thần Đế, xưng hào Sùng Lãm Thần Đế và cũng chính ngài là người thống nhất Đại lục Xích Quỷ, kế thừa Viêm Đế trở thành người cai quản Đại lục và truyền thừa gần hai mươi vạn năm.

    Trong hai mươi vạn năm này, Đại lục Xích Quỷ được trị vì bởi hai mươi người, người đầu tiên chính là Sùng Lãm Thần Đế hiệu là Lạc Long Quân, người kế vị cai quản chính là Sùng Lân con trai lớn của Lạc Long Quân Sùng Lãm và Hồng Liên Âu Cơ, lấy xưng hào là Hùng Vương và kinh đô là Văn Lang Đế Thành. Kể từ đó, những người cai quản Đại lục Xích Quỷ đều lấy xưng hào là Hùng Vương.

    Và như vậy, cứ sau một vạn năm thì Hùng Vương đời này sẽ tuyển chọn ra một người để kế tục mình trở thành Hùng Vương kế vị từ những người tài giỏi ở khắp nơi trên đại lục Xích Quỷ này. Những người được lựa chọn đều có một điểm chung là đều tu luyện Đế Hoàng Chân Kinh, vì Đế Hoàng Chân Kinh là một công pháp mà chỉ những người có dòng máu Lạc Hồng tinh thuần mới có thể tu luyện, và người có dòng máu càng tinh thuần thì càng dễ dàng trong tu luyện và mới có khả năng đánh sâu vào các tầng thứ cao cấp. Do đó, các vị Hùng Vương không lo sợ việc dị tộc trà trộn vào vì dù có trà trộn vào dự thi thì cũng sẽ bị loại bỏ bởi những người khác hoặc sẽ bị phát hiện do công pháp tu hành bộc lộ thiếu sót về mặt huyết mạch.

    Lúc Vương Hạo đọc được đoạn lịch sử này thì hắn cũng đã ngẩn ngơ cả một thời gian, lịch sử của nơi này và lịch sử được ghi chép ở Địa Cầu không khác nhau là mấy, có khác nhau ở chỗ là thời gian ở đây là quá dài so với ở Địa Cầu. Điều này cũng làm cho Vương Hạo suy nghĩ không thôi, nhưng sau khi tìm hiểu thì hắn cũng minh bạch, ở thế giới này con người có thể sử dụng thiên địa linh khí để cải tạo thân thể, tu luyện đạt được những thần thông mà ở thế giới cũ Địa Cầu thì chỉ có trong truyền thuyết hay phim ảnh mà thôi. Chính vì vậy, việc con người nơi đây sống lâu hơn cũng không phải là chuyện lạ kỳ.

    Điều khiến cho Vương Hạo không hiểu là sau một vạn năm, sau khi tuyển chọn được một người làm Hùng Vương kế vị thì vị Hùng Vương đời trước ra sao, điều này không thấy các điển tịch nhắc đến. Nhưng có rất nhiều truyền thuyết về điều này, có truyền thuyết cho rằng sau khi lựa chọn được người kế vị thì vị Hùng Vương này sẽ lập tức phi thăng lên tiên giới, lại có truyền thuyết cho rằng các vị Hùng Vương thọ nguyên chỉ đạt một vạn năm, có truyền thuyết nói rằng một vạn năm là thời gian của một vị Hùng Vương, bằng cách nào thì sau một vạn năm cũng phải tìm người kế vị, …

    Có lẽ vì điều này mà sau mười chín vạn năm, khi vị Hùng Vương đời thứ mười tám không thể tìm được người kế vị đúng thời hạn một vạn năm nên sau đó là mấy trăm năm nước Xích Quỷ rơi vào trong hỗn loạn. Và thừa cơ hội đó, Hiên Viên Quốc ở phía bắc sau khi được Tần Thủy Hoàng Doanh Chính thống nhất đã kéo quân sang xâm lược. Đúng lúc này, Thục Phán đã nổi lên, lãnh đạo dân nước Xích Quỷ đã đánh bại đại quân của Hiên Viên Quốc, khôi phục Xích Quỷ Quốc, đặt kinh đô tại Cổ Loa Đế Thành lấy xưng hào là An Dương Vương.

    Hơn tám ngàn năm tồn tại của mình, Cổ Loa Thánh Thành đã phải đối mặt với sự tấn công từ Hiên Viên Quốc hơn mấy chục lần. Cứ cách trăm năm thì Hiên Viên Quốc lại cử quân sang đánh và mỗi lần đều bị đánh lui. Sau đó, không biết nguyên nhân tại sao mà bỗng nhiên cả Cổ Loa Thánh Thành đột nhiên biến mất. Từ đó, đất nước Xích Quỷ lại một lần nữa rơi vào rối loạn. Đến mấy trăm năm sau này Triệu Vũ Đế mới thống nhất được các bộ lạc của Bách Việt đang phân tán rồi thành lập nên Nam Việt Quốc như hiện tại.

    Một bí sự như thế, không phải một đứa trẻ mới mười hai tuổi như Vương Hạo có thể hiểu rõ, mặc dù mang linh hồn của một người trưởng thành, nhưng dù sao Vương Hạo cũng chỉ mới sống ở thế giới này được có 12 năm, còn những điều thần bí mà căn bản hắn không thể nào tìm đọc được trong các điển tịch của gia tộc cũng như trong Đại học viện này, chỉ có một số điều đơn giản và coi như không phải là bí mật gì thì hắn mới có thể tiếp cận và tìm hiểu được.

    Nói về Thiên Thư thì đây chính là một bộ sách có từ thời thượng cổ và được lưu truyền trong các điển tịch của nước Xích Quỷ, tuy vậy chưa từng có người nào nhìn thấy được bộ sách này và sự tồn tại của Thiên Thư là thật sự hay không thì không ai biết được. Một số điển tịch chép lại thì Thiên Thư gồm ba quyển là Thiên Thư, Địa Thư và Nhân Thư do Tam Hoàng lưu truyền lại khi khai mở phiến địa vực này, nhưng thật sự có đúng như vậy hay không thì không một ai dám chắc chắn.

    Vương Hạo nhớ là trong thế giới mà hắn từng sống cũng đã từng nghe lưu truyền về Thiên Thư này. Chính xác là nó được nhắc đến bởi Lý Thường Kiệt trong bài Thần Thi, trong đó có câu “Rằng rằng định phận tại Thiên Thư”, Vương Hạo không biết Thiên thư này có phải là Thiên Thư hay không. Có thể là nó, cũng có thể là không phải. Dù sao thì phải hay không phải thì hắn cũng không biết được.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile





    Theo kế hoạch mình sẽ ra chương vào thứ 3 và thứ 6, nếu tuần nào có việc bận không ra đúng ngày thì mình sẽ ra vào ngày hôm sau. Mọi người ủng hộ tác giả nhé!
    Mọi đóng góp cho truyện các bạn hãy đóng góp vào topic đóng góp nhé!
    Đóng góp http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=147125

  6. #15
    Ngày tham gia
    Dec 2008
    Đang ở
    Kiên Giang
    Bài viết
    79
    Xu
    0

    Mặc định

    TIẾU NGẠO HOÀNG VŨ

    Quyển 1: NAM CHÂU THÀNH
    Chương 14 - Chia phe mà đánh: Đông thành - Tây thành - Thôn trấn
    Tác giả: Ngọc Trung Ngôn



    Quyển 1: Nam Châu Thành
    Chương 14 - Chia phe mà đánh: Đông thành - Tây thành - Thôn trấn


    “Được rồi, hôm nay ta sẽ cho các học đồ luyện tập đối chiến với nhau nhưng sẽ không cho các học đồ sử dụng bảo khí để đối chiến.” Nguyễn lão sư nói, sau đó tiếp tục “hơn hai tháng vào học và ta cũng tin chắc rằng các học đồ đã từng học qua bộ sách Thái sơ bộ, hôm nay chính là lúc các học đồ đem nó ra để mà vận dụng được rồi”.

    Thái Sơ Bộ chính là bộ vũ kỹ được chép ra từ quyển Thái Sinh Kinh, đây chính là một quyển bách khoa toàn thư về các thức tu luyện của cấp bậc võ giả, được sử dụng bởi võ giả từ sơ giai cho đến đỉnh phong. Trong bộ sách này có một số cách thức luyện thể cũng như một số bộ vũ kỹ dùng trong chiến đấu. Tại Nam Việt Quốc thì đây chính là bộ võ kỹ được lưu truyền rộng rãi nhất.

    Vương Hạo nghe thế thì cũng không lấy làm ngạc nhiên, bởi cho dù Nguyễn lão sư thực sự bắt bọn chúng nó sử dụng bảo khí để mà đối luyện thì có trời mới biết là bọn chúng nó sẽ gây ra chuyện gì cho nhau. Có thể sẽ có đứa bị thương mà cũng có thể có đứa mất mạng luôn không chừng. Nghĩ như vậy, Vương Hạo thở dài một hơi thật thoải mái, Vương Hạo luôn tự tin vào việc sử dụng vũ kỹ để chiến đấu của bản thân, bởi vì ở thế giới trước kia hắn cũng có thể được coi như là một võ lâm cao thủ và hiện tại ở thế giới này hắn cũng đã luyện tập rất nhiều những loại võ mà hắn còn nhớ được khi ở Vương Gia. Chính vì vậy nên trong cuộc khảo thí tinh lực hắn mới có thể đạt được mức năm trăm điểm, và hiện trong cuộc đối chiến sắp tới, Vương Hạo không hề có cảm giác sợ hãi mà lại thể hiện tư thái vô cùng tự tin.

    Lúc này, Vương Hạo lại nghe Nguyễn lão sư nói về cách thức tổ chức đấu luyện của bọn chúng.

    Không như là bọn chúng nghĩ là sẽ từng cặp đấu với nhau như là khi bọn chúng quan sát những anh chị của lớp trung cấp học đồ đấu luyện khi nãy. Cách thức đấu luyện lúc này được Nguyễn lão sư đưa ra chính là chia bọn chúng ra làm ba nhóm, ba nhóm này sẽ ở ba khu vực của khoản sân ở diễn võ trường, rồi từ ba nhóm sẽ cử ra ba người vào giữa khoản sân đó để đối luyện với nhau. Ba người này có thể có hai người hợp tác với nhau để đánh một người và cũng có thể không hợp tác với nhau mà đánh loạn lên.

    Yêu cầu của Nguyễn lão sư là không biết dùng cách gì, chỉ cần bị đánh trúng người ba lần thì phải rời vị trí và nhường cho người khác trong nhóm của mình vào. Lần bị đánh trúng có thể bị bởi một người hoặc bị đánh bởi hai người đều được tính như nhau. Và có thể là không cần phải bị đánh trúng người ba lần mà chỉ cần bị đánh gục cũng phải rời sân.

    Nghe cái yêu cầu đối luyện của Nguyễn lão sư mà bọn nhóc đầu muốn to lên, bọn chúng không hiểu nổi cái quy định của vị Lão sư này đặt ra như vậy là để làm gì, và bọn chúng sẽ luyện tập được cái gì khi tham gia vào màn loạn đả này?

    Mặc dù không tình nguyện nhưng bắt buộc bọn chúng phải nghe theo sự sắp đặt của Nguyễn lão sư. Tuy nhiên bọn chúng lại được một đặc quyền đó chính là tự do chọn phe cho mình.

    Chính vì như vậy, hơn bốn mươi đứa nhóc đang loay hoay chọn phe cho mình. Vương Hạo và Hồng Nhân thì đang đứng cùng với nhau, cũng đang quan sát xem ai hợp mắt mình để mà vào phe của người đó. Nhưng cũng chính vì thấy Vương Hạo và Hồng Nhân đứng im không theo phe nào hết nên lúc này, lục đục có thêm vài đứa nhóc nữa tiến đến chỗ của hai người bọn Vương Hạo đang đứng và mặc định đây chính là một phe. Vì điều này mà tự nhiên Vương Hạo trở thành thủ lĩnh của một phe, làm cho Vương Hạo không biết nói gì đành cười khổ, còn tên Nhân mập mạp kế bên thì mặt ngước lên trời mà ra vẻ đắc ý vô cùng.

    Qua khoảng thời gian hơn một khắc thì bọn nhóc cũng đã chia ra làm ba phe như Nguyễn lão sư đã yêu cầu.

    Lúc này, Vương Hạo nhìn một vòng thì thấy tình hình ba phe cũng tương đối đồng đều. Hai phe kia, một phe thì do Lê Qui làm thủ lĩnh, và đương nhiên phe này cũng có mặt bọn Trần Nguyên và những đứa đi theo bọn chúng.

    Phe còn lại thì thật bất ngờ lại do Khánh Thanh Toán làm thủ lĩnh, mà phe này thì lại tập hợp toàn nhưng tên có thân hình cao to. Khánh Thanh Toán là một tên biến thái trong lớp sơ cấp học đồ mà Vương Hạo đánh giá, lúc khảo nghiệm chân nguyên khi mới vào trường thì hắn là người đạt số điểm gần với Vương Hạo nhất, tinh lực đạt 427 điểm và mang ba thuộc tính là Thổ-Mộc-Hỏa. Nhìn sơ qua lại làm cho Vương Hạo cảm thấy nhứt đầu, phe Khánh Thanh Toán toàn là những đứa trẻ đến từ các Thôn và Trấn ngoài thành. Những đứa trẻ này luôn lúc nào cũng không thích cái bọn công tử của các gia tộc trong thành, điều này có cũng bởi sự phân biệt giữa những đệ tử thế gia và bình dân đã ăn sâu vào máu của bọn trẻ rồi.

    Đối với Vương Hạo, hắn đến từ thế giới mà ở đó không có sự phân chia giai cấp, hắn đến từ Việt Nam, nơi mà mọi người sống vô cùng hài hòa, có chăng cũng chỉ là những xung đột liên quan đến lợi ích của một số bộ phận người mà thôi, điều này thì trong bất kỳ cái xã hội nào cũng tồn tại. Khi đến thế giới này, Vương Hạo lại tiếp xúc với một thế giới đầy sự phân chia giai cấp, người giàu có quyền hành và người nghèo thường không có được những gì mà họ xứng đáng nhận. Một thế giới đầy rẫy những bất công, và hơn mười hai năm sống ở thế giới này, Vương Hạo cũng dần quen với việc nhìn thấy những bất công này. Trong những lúc như vậy, Vương Hạo từng hạ quyết tâm sẽ có ngày hắn làm cho những bất công này biến mất, làm cho mọi người được sống cuộc sống ấm no hạnh phúc, mặc dù chỉ là tương đối như là ở cái thế giới mà hắn đã từng sống. Đó chỉ là một suy nghĩ của Vương Hạo, và hắn biết để đạt được điều này, hắn phải trở thành người lãnh đạo và người có quyền lực đủ để có thể làm được những việc này. Ở thế giới hiện tại, một thế giới dùng thực lực để chứng minh bản thân thì Vương Hạo muốn đạt được những điều mình suy nghĩ thì nhất định hắn phải trở thành một người mạnh nhất trong tất cả những người mạnh thì mới có thể làm được những điều mình muốn.

    Dừng cảm khái khi nhìn thấy sự phân chia phe phái lại, Vương Hạo nghe đã nghe Nguyễn lão sư cho bọn chúng bắt đầu đối luyện.

    Nhìn chung ba phe có sự chênh lệch số lượng không lớn, vì lẻ một người nên bên phe của Khánh Thanh Toán chỉ có 15 người còn phe của Lê Qui và Vương Hạo thì mỗi phe có 16 người. Tuy vậy, nhìn phe của Khánh Thanh Toán thì toàn là những đứa to cao nên không phe nào tự tin rằng phe mình chiếm ưu thế cả.

    Lúc này, đợt đối luyện đầu tiên đã diễn ra, ba phe đều cử người ra giữa sân, cả ba người này đều lấm la lấm lét, vẻ mặt thì không tình nguyện chút nào, có lẽ là bọn họ bị đám bạn trong phe mình đẩy ra để làm “tử sĩ” mà thôi.

    Tuy là bị “ép buộc” nhưng tên nhóc bên phe “Thôn Trấn” của Khánh Thanh Toán thì tỏ ra bình tĩnh hơn hẳn, vì so về hình thể thì nó cũng cao to hơn hai người còn lại, rồi xét về khí lực có lẽ nó cũng tự tin rằng mình sẽ thắng được hai người kia nên sau khi tỏ ra không tình nguyện lúc đầu thì lại bắt đầu thấy vẻ tự tin hiện lên trên mặt của nó.

    Lúc này, hai đứa nhóc khác từ phe “Đông thành” do Lê Qui làm thủ lĩnh, và phe “Tây thành” do Vương Hạo làm thủ lĩnh cũng đã bình tĩnh trở lại, hai đứa nhóc nhìn nhau một cái rồi không nói không rằng đứng tách nhau ra, có lẽ bọn này cũng không ưa gì nhau nên quyết định sẽ không hợp tác với nhau trong cuộc đối luyện này.

    Thấy ba đứa nhóc đã vào vị trí, lúc này Nguyễn Lão sư mới lên tiếng “đánh tự do, bị đánh trúng ba lần thì tự động đi ra ngoài, người còn lại cuối cùng là người thắng trong cuộc đối luyện, phe nào có nhiều người thắng nhất sẽ được ta thưởng mỗi người 100 tinh điểm.”

    Nghe Nguyễn lão sư nói xong, cả đám nhóc oa oa lên, 100 tinh điểm là một phần mười số tinh điểm bọn nhóc được nhận mỗi tháng thì làm sao mà bọn chúng không phấn khích cho được. Chính vì thế mà quyết tâm dành chiến thắng của bọn nhóc đã được kích thích một cách mãnh liệt.

    Trở lại giữa sân, Thạch Sản một người thuộc phe Thôn trấn, đang đứng hiên ngang giữa sân, mắt nhìn chằm chằm vào Trương Hào phe Đông thành và Hồ Kiên phe tây thành ở trước mặt. Thạch Sản có thân hình cao hơn 5 thước (~1,6m), tóc màu đen được cắt gọt sát da đầu kiểu thầy tu, đôi mắt không to nhưng cặp chân mày thì to và hơi xếch lên, miệng hơi rộng còn da thì ngăm đen đúng bản chất của trẻ con ở các thôn trấn. Diện mạo của Thạch Sản khi kết hợp lại với bộ võ phục màu cam của bọn sơ cấp học đồ thì trông hắn rất vạm vỡ.

    Ở phía đối diện, Trương Hào và Hồ Kiên cũng tương tự như nhau, thân hình cả hai thấp hơn Thạch Sản nhiều, với những đứa trẻ không có lao động khổ cực như chúng thì không thể nào cao to như bọn trẻ con của phe Thôn Trấn được, cả hai cao tầm hơn 4,5 thước (1,3-1,4m) da thì trắng, dáng vẻ hơi gầy yếu, không cơ bắp như là Thạch Sản. Khác biệt nhất chính là kiểu tóc của hai người này, Trương Hào thì để tóc dài rồi buộc lên phía sau còn Hồ Kiên thì lại để tóc ngắn.

    Ở thành Nam Châu này cũng như cả nước Nam Việt thì kiểu tóc truyền thống là tóc ngắn, mái tóc được cắt tỉa gọn gàng, chính điều này làm cho Vương Hạo đã ngạc nhiên không thôi khi biết được. Vương Hạo nghĩ rằng ở thời đại này thì người dân phải để tóc dài giống như trong phim cổ trang mà hắn từng coi ở địa cầu, tuy nhiên thực tế thì không đúng như vậy. Qua tìm hiểu thì Vương Hạo biết được điều này đã tồn tại từ thời đại thượng cổ đến nay. Tương truyền do khí hậu của vùng đất xích quỷ này nóng ẩm, rừng rậm nhiều, do muốn di chuyển trong rừng thoải mái cùng với thích nghi với khí hậu nóng ẩm ở vùng đất này mà họ đã cắt tóc ngắn, mặc đồ ngắn, gọn gàng đễ dễ dàng trong khi di chuyển cũng như chiến đấu. Còn một đặc điểm quan trọng nhất mà Vương Hạo được biết đó chính là việc xăm mình, trên cơ thể người trưởng thành ở đây ai cũng có một hình xăm, đây chính là dấu hiệu để phân biệt với người thuộc Hiên Viên Quốc. Cứ là người dân Xích Quỷ Quốc là phải có hình xăm trên người, có hình xăm trên người thì mới là người Xích Quỷ Quốc. Quan niệm này đã tồn tại từ thời thượng cổ và được lưu truyền tới nay.

    Sau khi nhìn nhau chằm chằm và làm nghi thức chào hỏi xong thì ba người bọn Thạch Sản, Hồ Kiên và Trương Hào chuẩn bị lao vào nhau mà thực hiện mà loạn đả.

    Những đứa trẻ khác đứng bên ngoài hò reo cổ vũ, không khí cho màn loạn đả thật sự được kích thích lên đến đỉnh điểm.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile





    Theo kế hoạch mình sẽ ra chương vào thứ 3 và thứ 6, nếu tuần nào có việc bận không ra đúng ngày thì mình sẽ ra vào ngày hôm sau. Mọi người ủng hộ tác giả nhé!
    Mọi đóng góp cho truyện các bạn hãy đóng góp vào topic đóng góp nhé!
    Đóng góp http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=147125
    Lần sửa cuối bởi tmtk001, ngày 20-12-2017 lúc 14:23.

    ---QC---


Trang 3 của 9 Đầu tiênĐầu tiên 12345 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status