TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 5 của 9 Đầu tiênĐầu tiên ... 34567 ... CuốiCuối
Kết quả 21 đến 25 của 41

Chủ đề: [Tu tiên Việt] Tiếu ngạo hoàng vũ

  1. #21
    Ngày tham gia
    Dec 2008
    Đang ở
    Kiên Giang
    Bài viết
    79
    Xu
    0

    Mặc định

    TIẾU NGẠO HOÀNG VŨ
    Quyển 1: Nam Châu Thành
    Chương 20 - Đột phá, võ giả chi lộ

    Hôm nay, tĩnh lặng như tờ khu nhà ở của sơ cấp học đồ, đang ngồi lẳng lặng tọa thiền trong phòng chính là Vương Hạo, bên cạnh là Hồng Nhân.

    Có lẽ do thua chóng vánh Lê Qui trong cuộc đấu kỹ hơn hai tháng trước đã làm cho Hồng Nhân cảm nhận được sự chênh lệch thực lực giữa bản thân và Lê Qui, người thừa kế Lê thị gia tộc, một kẻ thù trong tương lai của bản thân.

    Rồi bất ngờ trước sức mạnh của Vương Hạo trong cuộc đối chiến với Khánh Thanh Toán làm cho Hồng Nhân cảm thấy bản thân cần phải cố gắng hơn rất nhiều, nếu như không muốn bị người bạn thân của mình bỏ lại thật xa sau lưng.

    Chính vì vậy, hơn hai tháng nay, sau những buổi học kiến thức cơ bản của võ giả thì Hồng Nhân cứ theo sát bên cạnh Vương Hạo để mà cùng nhau tập luyện và học thêm những võ kỹ mà Vương Hạo mang đến từ Địa cầu.

    Đến ngày hôm nay, Hồng Nhân ngoài xem Vương Hạo là một thằng bạn nối khố tốt nhất trên đời của mình ra thì địa vị của Vương Hạo nay trong lòng của Hồng Nhân cũng đã được đưa lên một tầm cao mới, siêu việt bạn thân.

    Ầm!..

    Thiên địa nguyên khí xung quanh tự nhiên xao động mạnh làm cho Hồng Nhân đang nhắm mắt tọa thiền để mà thu nạp thiên địa linh khí cũng như nghiền ngẫm những gì được Vương Hạo truyền thụ thì giật mình mà mở mắt ra.

    Với gương mặt lộ vẻ kinh nghi mà nhìn xung quanh rồi lại nhìn về phía Vương Hạo thì bất ngờ, mặt của Hồng Nhân nhăn lại với vẻ ngạc nhiên không thể tả.

    “Mày đột phá hả Hạo?” Hồng Nhân kinh nghi mà hướng về Vương Hạo dò hỏi.

    “Có thể nói là vậy, cũng có thể nói là tao đã chân chính bước vào cảnh giới võ giả.” Vương Hạo không phủ nhận mà đáp lời, nhìn xuống hai bàn tay đang nắm chặt mà vẻ mặt không khỏi lộ ra vẻ hài lòng.

    Trả lời Hồng Nhân xong thì Vương Hạo lại nhắm mắt mà cảm nhận cơ thể của mình, rồi thì vận chuyển linh khí để cho nó lưu chuyển khắp toàn bộ cơ thể một vòng. Cẩn thận cảm nhận sự thay đổi của bản thân khi tiến giai vào cấp bậc võ giả. Cứ thế, Vương Hạo nhắm mắt mà nội thị bản thân mình.

    Bên cạnh, Hồng Nhân đang nhìn về phía Vương Hạo thì thấy xung quanh Vương Hạo xuất hiện một lớp ánh sáng mờ màu đỏ nhạt, đây chính là linh khí quán thể mà Vương Hạo đã từng thi triển trong cuộc đấu hơn hai tháng trước. Nhưng khác biệt là hôm nay, vầng ánh sáng này đã đậm hơn một chút so với ngày đó. Điều này chứng tỏ Vương Hạo đã sử dụng nhiều thiên địa linh khí hỏa thuộc tính hơn để tạo ra vầng sáng bao bọc bản thân này và điều này cũng thể hiện sức mạnh của Vương Hạo đã được đề tăng hơn so với hai tháng trướng đó rất nhiều lần.

    Sau hơn một khắc nội thị và vận chuyển linh khí đi được một chu thiên thì Vương Hạo cũng mở mắt ra.

    Đôi mắt của Vương Hạo vốn đã đẹp và trong sáng nay lại càng trong sáng hơn nữa. Trong ánh mắt đó phát ra một ánh sáng làm cho người khác có cảm giác như là nó có thể nhìn thấy được tất cả, và sẽ không gì có thể dấu diếm được ánh mắt đó.

    Nhìn vào mắt Vương Hạo, bất chợt Hồng Nhân thấy rung động, một cảm giác như bị nhìn thấu hết tất cả đập vào trong suy nghĩ Hồng Nhân, bất chợt làm cho Hồng Nhân phải lùi lại một bước rồi dời ánh mắt ra chỗ khác không nhìn vào mắt của Vương Hạo nữa thì cảm giác đó mới biến mất.

    Điều này làm cho Hồng Nhân nhớ lại về cảm giác nhìn vào mắt của những trưởng bối trong gia tộc của mình. Cha cũng nhưng các vị Thúc, Bá của hắn, những người đó đều có ánh mắt giống như là của Vương Hạo lúc này.

    Điều này làm cho Hồng Nhân nhớ lại một điều được ghi trong quyển Võ giả sơ giai chú giải “Thiên nhãn, thiên nhĩ nhị thông: nhất lộ thông thiên địa nhân chi võ giả” nếu đúng như vậy thì việc này cũng chẳng có gì kỳ quái.

    Bản thân Hồng Nhân chưa đạt được cấp bậc võ giả thì việc bị áp chế bởi những võ giả cũng là chuyện bình thường.

    Gác lại những suy nghĩ này, Hồng Nhân cảm thấy vui mừng khi Vương Hạo đã bước vào con đường Võ giả. Tuy nhiên, bản thân hắn cũng cảm thấy có chút ghen tị với Vương Hạo nên đã nhủ thầm trong lòng nhất định trong thời gian ngắn tới cũng sẽ ráng tu luyện để có thể bước chân vào con đường Võ giả như là Vương Hạo.

    Vương Hạo sau khi mở mắt bất ngờ làm cho Hồng Nhân gặp chút thiệt thòi thì cũng chỉ biết nhìn về phía của tên Nhân mập mạp mà cười khổ nói “mới đột phá nên tao chưa điều khiển được, xin lỗi nha” rồi sau đó cười hề hề.

    “Không sao, tại tao quên điều này nên mới bị như vậy, mày khỏi xin lỗi tao đâu, dắt tao đi ăn mấy chục chầu là được rồi” nói xong thì một nụ cười nghe hết sức vô sỉ hiện lên trên gương mặt mập mạp của Hồng Nhân.

    “Mày mơ đi, yếu nhớt không chịu nổi một cái nhìn mà giờ tính ăn vạ tao à?” Vương Hạo đáp lời.

    “Trời cao a!.. Thiên lý đâu a!..” sau khi nói hai câu thì Hồng Nhân lại tiếp tục “làm người ta tan vỡ xong rồi chối bỏ trách nhiệm, thật không có thiên lý a!..”

    “Thằng kia, tao chưa có làm gì mày a!” Vương Hạo cãi.

    “Mày trừng mắt làm cho tâm hồn yếu đuối mỏng manh dễ vỡ của tao tan nát mà còn nói không làm gì tao hả? Tính chối bỏ trách nhiệm hả? Hả?” Hồng Nhân nhập vai mà khóc lóc kể lễ.

    “Mày có tâm hồn yếu đuối mỏng manh dễ vỡ hả, tao mới biết a!” Vương Hạo cười mà nói “mày có mặt dày mày dạn, mỡ rỉnh mặt, tâm hồn đen tối thì có” sau đó cười ha hả.

    “Mày được lắm, dám chửi tao, tao liều mạng với mày” Hồng Nhân thẹn quá hóa giận mà lao vào tính ăn thua đủ với Vương Hạo.

    “Được, tao cũng muốn biết da mày dày, thịt mày béo đến đâu, xem võ giả cấp 1 như tao đập mày được không” Vương Hạo ha hả cười nói mà nhào đến Hồng Nhân.

    Bất chợt loạn thành một đoàn, hai thằng nhào vào mà vật nhau như bọn trẻ con vật nhau ngoài đồng.

    Sau một lát thì hai thằng cũng dừng tay, Hồng Nhân ha hả mà nói “mày hay thật, từ một thằng phế vật khi khảo nghiệm giờ lại là một võ giả cấp 1 rồi”.

    “Tao cũng không biết như thế nào, mày nhìn nè” nói xong bàn tay của Vương Hạo chợt lật, Hỗn độn châu được cầm trong tay, rồi Vương Hạo từ từ cảm ứng thiên địa linh khí rồi thì xung quanh bày tay cầm lấy hỗn độn châu xuất hiện một tầng sáng mờ màu xanh, rồi tầng sáng này được rót vào trong Hỗn độn châu.

    Sau khi Hỗn độn châu hấp thụ luồng linh khí màu xanh từ bàn tay của Vương Hạo thì từ từ biến đổi, từ màu sắc ban đầu là đen không phải đen kia mà chuyển biến thành màu xanh. Từ hỗn độn châu, nơi khắc linh văn hình chiếc lá phát ra tia sáng rồi thì từ đó một luồng khí tức sinh mệnh, khí tức đặc trưng của mộc linh khí, được phát ra.

    Hỗn độn châu được một vầng sáng màu xanh bao xung quanh, khí tức sinh mệnh từ mộc linh khí không ngừng được tỏa ra làm cho Hồng Nhân nhìn thấy mà mắt miệng không thể khép lại mà kinh hãi.

    “Bá, quá bá đạo, Hạo mày là người hả?” Hồng Nhân thất thố la lên.

    “Nhỏ cái miệng lại dùm tao đi thằng mập kia, mày gặp quỷ hay gì mà hỏi tao câu đó?” Vương Hạo trả lời.

    “Mày là quỷ chứ còn gì nữa, không chân nguyên thuộc tính mà giờ có thể sài được cả Mộc hệ rồi lúc trước là Hỏa hệ chân nguyên nữa chứ” Hồng Nhân nói với vẻ mặt không thể tin được.

    “Tao nói mày nói nhỏ thôi” Vương Hạo ra dấu cho Hồng Nhân im lặng rồi nói tiếp “chưa đâu, còn nữa nè, cái này mới là quỷ nè” nói xong thì tay phải của Vương Hạo giơ lên, hỗn độn châu từ tay trái được nắm sang tay phải, do đã không rót mộc linh khí vào nữa nên giờ Hỗn độn châu lạ trở về hình dáng bình thường của nó, đen mà không phải đen trông vô cùng lạ mắt.

    Khi tay phải nắm lấy Hỗn độ châu, Vương Hạo lại tiếp tục cảm ứng thiên địa linh khí rồi thì bàn tay phải lại như lúc nãy xuất hiện một tầng sáng mờ, nhưng khác là lần này lại là màu vàng nhạt, màu đặc trưng của kim hệ linh khí.

    Sau khi rót luồng linh khí này vào trong Hỗn độn châu thì từ linh văn hình một cây kiếm trên Hỗn độn châu hấp thụ và làm Hỗn độn châu tỏa ra ánh sáng màu vàng chói mắt. Nhìn Hỗn độn châu lúc này giống như là một quả châu được đúc bằng vàng ròng.

    Chưa hết kinh ngạc và sửng sốt với những gì đã xảy ra từ Vương Hạo. Hồng Nhân lại tiếp tục hoảng hốt rồi dụi dụi mắt như không tin vào những gì nhìn thấy trước mắt. Vương Hạo tụ tập Thổ hệ linh khí rồi Quang, Ám, Phong, Lôi linh khí mà quán chú vào trong viên Hỗn độn châu, làm cho Hỗn độn châu biên đổi lúc thì nhìn như một viên đất, lúc thì như một vầng mặt trời, lúc lại như một cái hố đen rồi thì lại biến thành một cơn lốc rồi lại như một quả cầu sét.

    Sự kinh ngạc của Hồng Nhân được đẩy lên đến đỉnh điểm nhất là lúc Vương Hạo sử dụng Lôi hệ linh khí mà quán chú vào Hỗn độn châu, biến Hỗn độn châu thành một quả cầu phát ra tia sét, các tia sét quấn quanh mà kêu tí tách.

    Sự kinh ngạc này không phải đến từ việc nhìn thấy Vương Hạo sử dụng các thuộc tính chân nguyên khác nhau mà là đến từ sâu thẩm trong linh hồn của Hồng Nhân. Điều này làm cho Hồng Nhân mất đi nhận thức về tên Vương Hạo bạn tốt của mình đang đứng bên cạnh, mà tâm trí như bị chìm vào trong một không gian mêng mông nào đó.

    Hồng Nhân đứng bất động như trời chồng, điều này đã làm cho Vương Hạo hoảng hốt khi nhìn thấy sau khi đắc ý vì khu sử lôi hệ linh khí mà quay sang nhìn. Vương Hạo đi sang qua tính lay tỉnh Hồng Nhân thì bỗng nhiên thời gian, không gian như ngừng lại.

    Hồng Nhân như đang bước đi trong một không gian mênh mông nào đó, một sự vô định đến từ sự mông lung của tinh thần.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    -----------------------------------------------------------------------------------

    Theo kế hoạch mình sẽ ra chương vào thứ 3 và thứ 6, nếu tuần nào có việc bận không ra đúng ngày thì mình sẽ ra vào ngày hôm sau. Mọi người ủng hộ tác giả nhé!
    Mọi đóng góp cho truyện các bạn hãy đóng góp vào topic đóng góp nhé!
    Link đóng góp: http://www.tangthuvien.vn/forum/show...=147125&page=5
    Link Web: https://truyen.tangthuvien.vn/doc-tr...-ngao-hoang-vu
    Link Fanfage: https://www.facebook.com/qeuyuan/
    Link Forum: http://www.tangthuvien.vn/forum/show...=147126&page=4

    -----------------------------------------------------------------------------------
    ---QC---


  2. #22
    Ngày tham gia
    Dec 2008
    Đang ở
    Kiên Giang
    Bài viết
    79
    Xu
    0

    Mặc định

    TIẾU NGẠO HOÀNG VŨ
    Quyển 1: Nam Châu Thành
    Chương 21 - Ẩn chân nguyên


    “Đây là đâu, mình đang ở đâu vầy nè? Hạo, Hạo ơi, mày đang ở đâu?” Hồng Nhân thảng thốt kêu tên Vương Hạo.

    “Không cần kêu đâu, đây chính là thế giới linh hồn của con và sẽ không ai đến được nơi này đâu!” một giọng nói nhẹ nhàng của nữ nhân vang lên. Một giọng nói nhẹ nhàng nhưng như lại có một sức mạnh vô hình nào đó làm cho người nghe cảm thấy sự bình yên, Hồng Nhân khi nghe được giọng nói này thì tinh thần như được tưới một dòng nước mát mà thanh tỉnh trở lại.

    “Ai vậy, người nào lên tiếng đó?” Hồng Nhân trấn định mà hỏi.

    “Ta là ai, rồi có ngày con sẽ biết” giọng nói lại nhẹ nhàng cất lên, nghe dễ chịu vô cùng. Giọng nói như lời ru ngọt ngào của mẹ, giọng nói làm cho Hồng Nhân không thể nghi ngờ mà tin theo.

    “Dạ, vậy con đang ở đâu, người nói con biết được hay không?” Hồng Nhân thắc mắc hỏi.

    “Đây chính là thế giới linh hồn của con, ta đang ở nơi rất xa con, và hôm nay ta đến để đưa cho con một đồ vật, và giúp con khai thông võ giả chi lộ” giọng nói lại vang lên.

    “Khai thông võ giả chi lộ? Đồ vật?” Hồng Nhân lẩm nhẩm rồi hỏi “Vậy người giúp con khai thông Võ giả chi lộ bằng cách nào, và món đồ vật là món gì?” Hồng Nhân thắc mắc hỏi tiếp.

    “Bản thân con có một tiềm lực phát triển vô hạn, nay ta sẽ điểm hóa cho con một lần, khi đó thì võ giả chi lộ của con khai thông bằng cách nào thì con sẽ tự mình biết cách” giọng nói nhẹ nhàng giả thích rồi tiếp tục nói “Món đồ vật mà ta muốn trao cho con thì ta đã đặt trong thanh Lôi Hỏa Kiếm của con rồi. Khi nào con khai thông con đường võ giả của mình thì con sẽ thức tỉnh được thứ mà ta đã đặt trong thanh Lôi Hỏa Kiếm đó.”

    Hồng Nhân nghe vậy thì cũng bán tín bán nghi, định hỏi tiếp gì đó thì bất ngờ từ trong hư không một cánh tay với bàn tay trắng noãn được che trong tay áo màu trắng, phía viền tay áo có thêu hình một đóa hoa sen vô cùng sống động màu vàng nhạt. Bàn tay với những ngón tay dài và đẹp như những cánh sen trên đóa sen trắng ngần xuất hiện trước mặt của Hồng Nhân.

    Một ngón tay đẹp điểm nhẹ vào giữa mi tâm của Hồng Nhân. Lúc này Hồng Nhân cảm giác như đầu muốn nổ tung, những thông tin cứ như thế tràn vào trong não của hắn, những thông tin này tràn vào như muốn xé nát đầu của Hồng Nhân. Hồng Nhân đau nhưng cũng ráng nhịn đau mà chịu đựng. Hồng Nhân biết đây chính là đại cơ duyên của bản thân mình.

    Tuy nhìn Hồng Nhân có vẻ ngoài mập mạp ngu nghê nhưng thực ra Hồng Nhân cũng là một người thông minh không thua kém gì bọn Lê Qui và Vương Hạo. Dù sao thì Hồng Nhân cũng là người sẽ kế thừa sản nghiệp của Hồng thị gia tộc, cho nên hắn không phải là người ngốc cũng là điều hiển nhiên.

    Sau một chốc lát chịu đựng sự thống khổ từ một chỉ của nữ nhân thần bí thì Hồng Nhân cũng đã thanh tỉnh lại, lúc này thì Hồng Nhân mới phát hiện hắn đang đứng trong phòng, Vương Hạo thì sốt sắn mà hỏi hắn có sao không, tự nhiên lại đứng như trời chồng?..

    Hồng Nhân như chưa tỉnh hẳn khỏi ảo cảnh vừa rồi, ngây ngốc ra đó mà nghe Vương Hạo hỏi mà không biết trả lời ra sao, điều này làm Vương Hạo một phen lo lắng toát mồ hôi hột.

    Được một chốc thì Hồng Nhân cũng lấy lại bình tĩnh mà trả lời Vương Hạo.

    Khi được Hồng Nhân kể ra sự việc thì lại làm cho Vương Hạo trở nên trầm ngâm, vẻ mặt thể hiện đầy sự kinh nghi bất định. Vương Hạo đang tìm sự liên quan giữa người đã điểm hóa cho Hồng Nhân với hai người thần bí đã đưa hắn đến thế giới này. Gương mặt non nớt của hắn lúc nhăn lúc thẳng trông sống động vô cùng.

    Được một chút Hồng Nhân mới nói “tao buồn ngủ, đau đầu quá, tao đi ngủ một chút, khi nào đi ăn cơm thì nhớ gọi tao dậy”. Đúng là Hồng Nhân, mệt vẫn không hề quên chuyện ăn uống mà.

    Nghe lời này của Hồng Nhân, Vương Hạo mới ngừng suy nghĩ, vì hắn biết chuyện này cũng không phải là việc có thể giải thích lúc này. Vì chuyện mà Hồng Nhân kể và chuyện của bản thân hắn thì có vẻ như là giống nhau nhưng lại như là không liên quan. Nghĩ như thế nên hắn cũng thôi nghĩ về nó. Đúng hay không thì để đó rồi sự thật cũng sẽ phơi bài khi hắn được mười bốn tuổi mà thôi.

    Vì vậy, Vương Hạo quyết định gạt chuyện này sang một bên không nghĩ tới nữa mà đáp ứng Hồng Nhân sau đó về giường của mình mà tiếp tục ngồi thiền để cũng cố cảnh giới và bù đắp linh lực tiêu hao khi biểu diễn cho Hồng Nhân xem lúc nãy.

    Võ giả quả thật là một cấp bậc khác hẳn, mặc dù mới bước chân vào Võ giả cấp 1 nhưng từ việc tụ tập, cảm ứng và khu sử thiên địa linh khí so với trước đó mà Vương Hạo thực hiện là vô cùng dễ dàng và nhanh chóng. Chính vì vậy nên mặc dù Vương Hạo sử đã thực hiện khu sử Hỗn độn châu chín lần với chín loại linh lực khác nhau nhưng vẫn không bị kiệt sức như lần đầu tiên khu sử hỏa thuộc tính linh khí mà thôi động Hỗn độn châu.

    Mặc dù đạt được tiêu chuẩn của võ giả về tinh lực là 500 điểm cùng với việc Vương Hạo lại có chỉ số chân nguyên là 99 điểm, xét theo góc cạnh nào đó thì Vương Hạo đã được gọi là võ giả cấp 1. Tuy nhiên do lúc đầu không thể khảo nghiệm ra thuộc tính chân nguyên của Vương Hạo nên việc xét võ giả đối với Vương Hạo không được các vị Lão sư trong Đại học viện quan tâm.

    Cho đến hơn hai tháng trước đây, việc phát hiện bản thân Vương Hạo có thể sử dụng hỏa hệ linh khí của Võ lão sư, thì chuyện Vương Hạo mới được các Lão sư trong Đại học viện đem ra mà mổ xẻ. Vương Hạo chính là một trong những đứa trẻ có tố chất đặc biệt nhất từng xuất hiện tại Nam Châu Thành từ xưa đến nay, một đứa trẻ mới 13 tuổi mà tinh lực đạt 500 điểm và chân nguyên lại đạt 99 điểm, nhưng lại không thể khảo nghiệm ra chân nguyên hệ. Một sự việc chưa từng xuất hiện trong quá khứ.

    Chính vì việc này mà Nguyễn lão sư sau khi biết lớp Sơ cấp học đồ mình dạy vũ kỹ có Vương Hạo thì đã thực hiện cuộc đối chiến giữa các sơ cấp học đồ hơn hai tháng trước đó.

    Kết quả ngoài mong đợi, chẳng những Vương Hạo có thể sử dụng được vũ kỹ mà còn có thể sử dụng được cả kỹ năng “Linh khí quán thể” và “Linh khí xuất thể”. Chính điều này khi được Nguyễn lão sư báo lại tại hội đồng các Lão sư của Đại học viện đã tạo ra một trận tranh cãi quyết liệt.

    Từ đó, Hội đồng Lão sư đưa ra hai quyết định, một là nên xem xét các học đồ không khảo nghiệm ra được thuộc tính chân nguyên và thứ hai là xem xét lại việc khảo nghiệm chân nguyên của Đại học viện xem có sự sai lầm nào hay không. Các quyết định này đã làm cho Đại học viện sôi trào.

    Các học đồ khi không khảo nghiệm ra chân nguyên mà tinh lực cao từ lâu vẫn chỉ được cho học luyện thể, và dù cho cố gắng thì cả đời cũng chỉ dừng lại ở cấp bậc võ giả cấp 10 mà thôi, nay những người đó lại được cho học thêm các cách thức vận dụng thiên địa linh khí. Việc này nhằm phát hiện ra người giống như Vương Hạo có thuộc tính chân nguyên ban đầu không kiểm tra được. Kết quả sau đó đạt được là có một số người thực sự có thể vận dụng thiên địa linh khí. Điều này đã làm cho Hội đồng Lão sư Đại học điện đau đầu không thôi.

    Sự việc này xảy ra là sau khi kết thúc buổi đối luyện của lớp sơ cấp học đồ của Vương Hạo hồi hơn hai tháng trước. Đến nay, Đại học viện đã phát hiện ra thêm vài người như Vương Hạo, tức là lúc khảo nghiệm chân nguyên không có nhưng lại có thể sử dụng được thiên địa linh khí thuộc tính.

    Vì điều này mà Đại học viện của Nam Châu Thành đã liên lạc với các Viện khác ở các thành khác để mà thảo luận và cũng đã lục tìm các điển tịch cổ xem có ghi chép về việc này hay không.

    Kết quả, trong các thư tịch cổ điều không có ghi chép, và Hội đồng Lão sư các học viện đã quyết định đặt tên gọi hiện tượng này là hiện tượng “Ẩn chân nguyên”. Và cũng chính vì vậy việc khảo nghiệm chân nguyên sẽ được thay đổi để có độ chính xác cao hơn.

    Chỉ một chuyện nhỏ mà đã làm náo động cả vùng phía Nam của Nam Việt Quốc. Cũng vì chuyện nhỏ này mà sau này, các nhân tài có “ẩn chân nguyên” không bị hoang phế và những người không kiểm tra được chân nguyên vẫn không hề từ bỏ hy vọng mình có ẩn chân nguyên mà điên cuồng tu luyện nhằm muốn thức tỉnh chân nguyên. Chính vì sự cố gắng không ngừng của những võ giả mà sau này, Võ giả của Nam Việt Quốc đạt được số lượng cũng như chất lượng vô cùng cao.

    Và thực tế có võ giả kiên trì bản thân có ẩn chân nguyên, đã tu luyện đến cảnh giới Võ giả cấp 10 và sau đó thực sự thức tỉnh được chân nguyên thuộc tính, trở thành một truyền kỳ cho các võ giả sau này noi theo về sự cố gắng và lòng kiên trì theo đuổi mục đích, viết nên một Võ giả chi lộ kiên cường.

    Đạt được cấp độ võ giả cấp 1 thì ngoài điều kiện là tinh lực đạt 500 điểm ra thì tinh thần lực cùng thân thể phải đạt được yêu cầu. Thân thể phải đủ sức mạnh để chứa đựng lực lượng và Tinh thần lực phải đủ mạnh để khu sử thiên địa linh khí.

    Võ giả có thuộc tính chân nguyên đa phần chủ tu luyện tinh thần lực và dùng thiên địa linh khí để nâng cao thể chất và từ đó dung hòa nâng cao lên tinh lực của bản thân. Tinh lực là gồm tinh thần lực và sức mạnh cơ thể. Vì vậy cũng có người tu luyện cả thân thể và tinh thần song song.

    Võ giả không có thuộc tính chân nguyên cũng có thể vận dụng thiên địa linh khí để cải thiện thể chất nhưng không thể thu nạp thiên địa linh khí để biến nó thành linh lực mà sử dụng như những võ giả có chân nguyên thuộc tính. Họ chỉ có thể tu luyện, chuyển hóa tinh lực thành nội lực để nâng cao sức mạnh thân thể mà thôi.

    Vì vậy trong tranh đấu ở cấp bậc võ giả thì việc võ giả có chân nguyên thua dưới tay võ giả không có chân nguyên là chuyện bình thường.

    Người có linh lực cao có thể sử dụng bảo khí để mà phát động tấn công nhiều hơn người có linh lực thấp, người có sức mạnh tinh thần cao có thể vận dụng thiên địa linh khí một cách nhanh chóng, dễ dàng hơn người có sức mạnh tinh thần thấp.

    Nội lực cũng như linh lực đều là hạch tâm tu luyện của võ giả.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    -----------------------------------------------------------------------------------

    Theo kế hoạch mình sẽ ra chương vào thứ 3 và thứ 6, nếu tuần nào có việc bận không ra đúng ngày thì mình sẽ ra vào ngày hôm sau. Mọi người ủng hộ tác giả nhé!
    Mọi đóng góp cho truyện các bạn hãy đóng góp vào topic đóng góp nhé!
    Link đóng góp: http://www.tangthuvien.vn/forum/show...=147125&page=5
    Link Web: https://truyen.tangthuvien.vn/doc-tr...-ngao-hoang-vu
    Link Fanfage: https://www.facebook.com/qeuyuan/

  3. #23
    Ngày tham gia
    Dec 2008
    Đang ở
    Kiên Giang
    Bài viết
    79
    Xu
    0

    Mặc định

    TIẾU NGẠO HOÀNG VŨ
    Quyển 1: Nam Châu Thành
    Chương 22 - Khống bảo bí pháp


    Đang ngồi thiền định để thu nạp thiên địa linh khí thì bỗng nhiên có sự ba động thiên địa linh khí mạnh xảy ra làm cho Vương Hạo chợt tỉnh dậy. Sự kinh ngạc thể hiện rõ ràng trong ánh mắt của Vương Hạo khi nhìn về hướng Hồng Nhân đang ngủ.

    Sự ba động thiên địa linh khí vừa rồi chính là xuất phát từ chỗ tên Nhân mập mạp đang nằm mà ngáy o o kia. Sự việc này thật sự làm cho Vương Hạo không biết nói gì, với cấp độ võ giả cấp 1 của mình thì Vương Hạo chính xác có thể xác định được sự ba động thiên địa linh khí vừa rồi phát ra từ tên Nhân mập mạp này chính là dấu hiệu của việc đột phá vào cấp độ võ giả.

    Thật là không thể dùng từ ngữ nào để giải thích tâm trạng của Vương Hạo lúc này.

    Việc đột phá võ giả đối với Hồng Nhân thật sự quá đơn giản! Hắn chỉ cần ngủ là có thể đột phá được, thiên lý ở đâu a? Vương Hạo mắng thầm trong lòng.

    Sự việc tiếp theo xảy ra lại làm cho Vương Hạo giật mình thêm nữa, Sau một màn thiên địa linh khí ba động này thì tiếp đó, tại nơi hồng nhân đang nằm ngủ, lại như có một vòng xoáy vô hình từ thân thể của Hồng Nhân đang điên cuồn mà hút thiên địa linh khí xung quanh vào trong cơ thể của hắn.

    Hồng nhân vẫn nằm ngáy o o, dường như sự việc này xảy ra không làm ảnh hưởng gì đến việc ngủ của hắn vậy. Nhìn thấy cảnh tượng như vậy thì Vương Hạo cũng chỉ biết lặng im mà không biết nói gì.

    Sau khi một lượng lớn thiên địa linh khí được hút vào cơ thể của Hồng Nhân thì vòng xoáy đó cũng từ từ mà tiêu thất. Cơ thể Hồng Nhân sau khi được tiếp nhận một lượng lớn thiên địa linh khí thì lại xảy ra một sự biến hóa khác nữa.

    Xung quanh cơ thể Hồng Nhân bắt đầu xuất hiện một vòng sáng mờ màu đỏ nhạt sau đó từ từ đậm lên rồi bao dần lấy thân thể của Hồng Nhân. Vương Hạo mở to mắt nhìn ngạc nhiên mà thốt lên “Linh khí quán thể”. Không đợi Vương Hạo ngạc nhiên lâu thì trên vòng sáng màu đỏ đó lại tiếp tục xuất hiện một tầng sáng mờ màu bạc, tầng sáng màu bạc này lại được tạo thành từ rất nhiều tia lôi điện đan xen với nhau mà tạo thành. Nhìn tới đây, Vương Hạo thật sự bị sốc mà suýt la to lên.

    “Hai tầng linh khí quán thể, không thể nào chứ?” Vương Hạo thảng thốt nói. Theo như những gì được ghi chép trong Võ giả sơ giai chú giải thì việc vận dụng nhiều thuộc tính bất đồng quán thể chỉ xảy ra ở những võ giả cao cấp, tức là phải là võ giả từ cấp 7 trở lên mới có thể làm được. Nhưng hiện tại, trước mặt Vương Hạo, một tên Nhân mập mạp ngáy o o lại có thể tạo ra được “Song trùng linh khí quán thể” thì thật sự là bất khả tư nghị.

    Sau sự ngạc nhiên của Vương Hạo thì hai tầng sáng mờ kia cũng từ từ mà thu liễm vào trong thân thể của Hồng Nhân. Sau khi thu vào toàn bộ thì mọi việc trong phòng lại trở lại như bình thường, tên Hồng Nhân vẫn cứ ngáy o o, còn Vương Hạo thì cũng đứng như tượng mà nhìn vào tên bạn mập mạp của mình đang ngủ trên giường. Sự việc xảy ra đối với Vương Hạo là một sự việc gây nên một sự chấn động tâm thần nhưng dường như lại không có làm ảnh hưởng gì đến giấc ngủ của tên Nhân mập mạp này.

    Cười khổ một tiếng, lẳng lặng về giường của mình mà ngồi xuống tọa thiền, Vương Hạo thật sự không biết phải nói gì lúc này. Nhắm mắt, tọa thiền, tiếp tục thu nạp thiên địa linh khí để củng cố cảnh giới, nói thầm một câu “Thiên a!”.

    Không phải Vương Hạo không kinh ngạc mà thực sự việc này cũng không thể làm cho Vương Hạo quá kinh ngạc. Chính bản thân hắn cũng đã vượt qua một chuyện còn đáng kinh ngạc hơn như thế nhiều lần, chính là việc hắn có mặt ở thế giới này. Vì vậy, Vương Hạo tự nhủ thầm trong lòng mình sự việc này xảy ra với thằng bạn thân Hồng Nhân của mình cũng chính là một sự xắp xếp nào đó của người thần bí ấy mà thôi, do vậy Vương Hạo lại cảm thấy chuyện diễn ra trước mắt là một sự kiện không quá gì là đáng kinh ngạc.



    Ở một nơi nào đó có hai người đang ngồi ngắm nhìn vào một tấm gương mà mỉm cười. “Thằng nhỏ này thật sự làm ta kinh ngạc a!” giọng nói là của một người thanh niên.

    “Chàng đang nói đến thằng nhỏ nào?” một giọng nữ trong trẻo thì thầm hỏi.

    “Ha ha, nàng đoán xem ta đang nói đến thằng nhỏ nào?” giọng của nam tử trả lời với đầy vẻ tiếu ý.

    “Chàng thật xấu xa! a..”



    Chiều dần buôn, ánh nắng nhạt dần, trong phòng của Hồng Nhân cùng Vương Hạo.

    Tới giờ cơm tối, Vương Hạo qua lay động Hồng Nhân để kêu hắn đi ăn cùng. Nhưng không có vẻ gì là Hồng Nhân sẽ thức giấc mà đi ăn cùng cả.

    Kêu một hồi mà không thấy Hồng Nhân thức thì Vương Hạo cũng quyết định mặc kệ tên Nhân mập mạp này mà đi ăn một mình rồi mua thức ăn về phòng, khi nào tên Nhân mập mạp này thức giấc thì ăn.

    Một mình lẳng lặng ra khỏi phòng tiến về khu nhà ăn. Vương Hạo cảm giác kỳ quái khi những người đi bên cạnh hắn lại nhíu mày rồi cách xa hắn ra, ánh mắt nhìn hắn như nhìn cái thứ gì ghê tởm không bằng.

    Bất giác Vương Hạo đứng lại, rồi thì lấy tay vỗ trán mình một cái mà nói thầm “lúc nãy xày ra nhiều chuyện quá mà mình quên mất việc phải đi tắm rồi!” nếu có ai nhìn thấy mặt của Vương Hạo lúc này sẽ thấy hắn trông buồn cười như thế nào.

    Sau khi đột phá và bước vào cấp độ võ giả thì chính bản thân võ giả sẽ được thiên địa linh khí tẩy rửa cơ thể khi thực hiện thu nạp thiên địa linh khí. Những tạp chất trong kinh mạch và cơ thể sẽ được thiên địa linh khí đẩy ra cơ thể. Chính vì vậy, lúc này cơ thể của Vương Hạo rất là hôi vì những tạp chất được đẩy ra khỏi cơ thể lúc hắn đột phá cấp độ võ giả. Chính vì vậy mà mọi người xung qua mới cách xa hắn và có ánh mắt nhìn hắn như nhìn quái vật lúc nãy.

    Chạy nhanh về phòng, Vương Hạo vội vã lấy y phục mà chạy vào nhà tắm để tắm rửa và tẩy sạch những mảng tạp chất dính trên cơ thể mình.

    Nhìn về phía Hồng Nhân đang ngủ, rồi thì từ từ tiến tới, Vương Hạo lúc này chỉ biết bịt mũi rồi chạy nhanh ra ngoài, thật sự không để ý thì thôi, để ý rồi mới thấy được sự kinh tởm của cái mùi hôi này.

    Do bản thân Vương Hạo đã luyện tập võ công và rèn luyện cơ thể nên tạp chất trong cơ thể không nhiều. Còn Hồng Nhân thì khác, hiện tại tạp chất của bản thân hắn tiết ra nhiều đến nỗi tạo thành một lớp đất cứng bao xung quanh. Mùi hôi thật sự kinh khủng, Vương Hạo nhủ thầm là không biết tối nay sẽ ngủ như thế nào với cái mùi hôi trong phòng này.

    Lần này trên đường đến nhà ăn, Vương Hạo không còn bị mọi người tránh xa như lúc nãy nữa.

    Sau khi ăn uống xong thì trời cũng đã gần tối, Vương Hạo mới mua một ít thức ăn đem về cho Hồng Nhân.

    Khi về tới khu nhà ở, vừa mở cửa phòng thì Vương Hạo liền cảm nhận được một mùi hôi xộc thẳng vào mũi. Do có chuẩn bị nên Vương Hạo đã nín thở từ trước, nhưng vẫn có cảm giác một mùi hôi khó ngửi đập thẳng vào mặt.

    Hồng Nhân lúc này vẫn chưa tỉnh ngủ, vẫn vô tư mà ngáy o o trên giường. Vương Hạo tiến tới, nhìn thấy tên Hồng Nhân này đang ngáy ngủ mà nước miếng thì chảy dài đầy mép thì tức mình đạp cho tên Nhân mập mạp một cái thật mạnh.

    Cú đạp của Vương Hạo làm cho Hồng Nhân từ trên giường lăn xuống dưới đất, sau đó lăn mấy vòng thì thân thể của tên Nhân mập mạp này mới dừng lại.

    Hồng Nhân giật mình tỉnh ngủ rồi thì ú ớ không biết chuyện gì, con mắt đờ đẫn vừa mở ra thì đã thấy bản thân đang nằm dưới đất, nhìn thấy Vương Hạo thì mở miệng hỏi “Hạo, lúc nãy tao ngủ trên giường mà, sao giờ tao xuống đất nằm rồi? Bộ có động đất hả mậy?”.

    Vương Hạo nghe hỏi vậy thì cũng không trả lời chỉ đi đến bên cạnh của tên Nhân mập mạp mà đá vào mông của hắn thêm mấy cái nữa rồi sau đó chạy thẳng ra cửa mà thở dốc.

    Hồng Nhân không biết chuyện gì xảy ra, mới thức giấc đã bị đánh cho một trận, mà ngạc nhiên là mặc dù bị đánh nhưng căn bản là bản thân lại không cảm giác đau đớn gì nhiều. Gãi đầu mà tự nhủ “tên Hạo đánh mình mạnh tay lắm mà, sao chẳng thấy đau nhỉ?”.

    Cựa mình định ngồi dậy thì Hồng Nhân mới phát hiện là cơ thể như có một lớp đất cứng bao quanh, rồi thì lấy tay gỡ thì lớp đất này bong ra và bốc mùi hôi kinh khủng. Vô cùng kinh ngạc liền gọi to “Hạo, Hạo ơi, tao bị gì nè? Mày vô coi tao bị gì nè”.

    Vương Hạo mới đứng ngoài hít được mấy ngụm khí thì lại vào phòng, thầm tính vào sẽ đạp cho hắn thêm vài cái nữa cho đỡ tức nhưng khi nhìn thấy gương mặt hoảng hốt méo mó của Hồng Nhân thì lại muốn cười to một trận.

    Hồng Nhân bị Vương Hạo nhìn chằm chằm mình rồi cười như vậy thì đầu cũng muốn to ra, chẳng biết chuyện gì đã xảy ra với bản thân. Phủi mông đứng dậy, Hồng Nhân hỏi Vương Hạo bản thân đã xảy ra chuyện gì? Tại sao cơ thể lại có hiện tượng lạ như vậy.

    Vương Hạo sau khi giải thích một lượt thì mặt Hồng Nhân lại đờ đẫn ra thêm lần nữa, hắn lúc này thật sự là không tin được những gì Vương Hạo nói là sự thật, còn Vương Hạo thì chỉ biết lấy tay vỗ trán mình mà than thầm “thánh nhân đãi kẻ khù khờ a!”.

    Sau khi bình tĩnh trở lại thì Hồng Nhân mới phát hiện ra là Vương Hạo đang nhăn mặt mà nhìn mình thì mới hốt hoảng mà nhìn lại bản thân, sau đó nhanh chóng chạy ra ngoài.

    Mới chạy ra ngoài thì Hồng Nhân lại chạy vào, thì ra tên mập mạp này muốn đi tắm mà quên mang theo đồ thay nên mới quay lại. Nhìn những hành động của Hồng Nhân làm cho Vương Hạo bật cười lớn. Đáng đời, tên này ưa thích sạch sẽ nhưng hiện tại lại bị như thế này thì đúng thật là quả báo a! Nghĩ vậy Vương Hạo lại không nhịn được mà cười to.

    Nhìn qua gian phòng, mùi hôi thì cũng đã giảm đi một phần nào theo thời gian, Vương Hạo bắt đầu sắp xếp lại gian phòng, bỏ đi những thứ không cần thiết và bốc mùi, chỉ một chốc sau, khi Hồng Nhân trở lại phòng thì phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ. Cũng như Hồng Nhân thì Vương Hạo cũng là một người ưa thích sự sạch sẽ, ngăn nắp.

    Sau khi tẩy rửa cơ thể, Hồng Nhân bước vào phòng với một thân thể sạch sẻ thơm ngát thì thấy Vương Hạo đang ngồi trên ghế chỗ chiếc bàn giữa phòng chăm chú đọc sách. Hồng Nhân liền tiến đến chổ Vương Hạo ngồi, gần tới nơi thì Hồng Nhân bỗng nhiên dừng lại rồi sau đó tránh người sang trái thật nhanh, nhìn lại thì thấy Vương Hạo từ lúc nào đã phóng một viên bi về phía của Hồng Nhân, Hồng Nhân cười tươi nhưng chưa kịp nói gì thì đã thấy một quả cầu lửa nhỏ tới sát mặt của mình, chưa kịp định thần thì Hồng Nhân thấy quả cầu lửa lại dừng lại trước mặt mình không di chuyển nữa.

    Hồng Nhân ngồi thụp xuống , mồ hôi chảy đầy mặt, lúc này quả cầu lửa mới từ từ mà bay về phía Vương Hạo rồi từ từ tắt đi hiện nguyên hình là một quả cầu màu đen mà không phải màu đen trên tay của Vương Hạo, đây chính là Hỗn Độn châu của Vương Hạo.

    Hồng Nhân thấy vậy thì mắt trợn to lên mà không biết phải nói như thế nào. Cách không khống vật, đây không phải là kỹ năng mà chỉ khi đạt đến võ giả cấp 6 mới làm được sao? Miệng lắp bắp kinh hãi mà nhìn về phía Vương Hạo.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    -----------------------------------------------------------------------------------
    CÁM ƠN MỌI NGƯỜI ĐÃ ỦNG HỘ VÀ ĐỌC TIẾU NGẠO HOÀNG VŨ
    Theo kế hoạch mình sẽ ra chương vào thứ 3 và thứ 6, nếu tuần nào có việc bận không ra đúng ngày thì mình sẽ ra vào ngày hôm sau. Mọi người ủng hộ tác giả nhé!
    Mọi đóng góp cho truyện các bạn hãy đóng góp vào topic đóng góp nhé!
    Link đóng góp: http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=147125
    Link Web: https://truyen.tangthuvien.vn/doc-tr...-ngao-hoang-vu
    Link Fanfage: https://www.facebook.com/qeuyuan/

  4. #24
    Ngày tham gia
    Dec 2008
    Đang ở
    Kiên Giang
    Bài viết
    79
    Xu
    0

    Icon10 Chương 23 - Thần niệm sơ hiện

    TIẾU NGẠO HOÀNG VŨ

    Quyển 1: Nam Châu Thành

    Chương 23 - Thần niệm sơ hiện

    Trong lòng đầy bất ngờ nhìn về Vương Hạo, Hồng Nhân không thể tin được là Vương Hạo lại có thể sử dụng “cách không khống vật” một cách thuần thục như vậy. Hai mắt hắn vẫn đang trợn to mà nhìn về Hỗn độn châu vẫn còn đang lơ lững trên tay của Vương Hạo, miệng lắp bắp nói không nên lời.

    Thấy Hồng Nhân như vậy Vương Hạo cũng không có ý muốn nói gì thêm, tiếp theo Vương Hạo lại khống chế Hỗn độn châu bay tròn quanh người mình một vòng, sau đó Hỗn độn châu lại bay trở về nằm gọn trong lòng bàn tay Vương Hạo.

    Hồng Nhân thấy điều này thì kinh ngạc đến không nói được gì mà đứng yên. Lúc này Vương Hạo mới lên tiếng giải thích cho Hồng Nhân nghe. Thì ra Vương Hạo đã dùng thần niệm để mà điều khiển Hỗn độn châu, vì theo giải thích của Vương Hạo thì sau khi đột phá võ giả cấp 1 thì võ giả đã có thể sử dụng thần niệm.

    Hình thức ban đầu của thần niệm chỉ là sự cảm thụ thế giới xung quanh của mỗi người, khi chưa đột phá và cấp độ võ giả thì thần niệm chỉ được coi là sự nhạy bén trong cảm thụ, có thể thông qua luyện tập một số bộ vũ kỹ đặc thù mà nâng cao sự cảm thụ và nhạy bén này. Khi đã đột phá và bước chân vào cấp độ võ giả thì những cảm thụ này được nâng cấp lên thành thần niệm, võ giả trở nên mẫn cảm hơn vì họ có thể thao túng linh lực mà nâng cao sự cảm thụ, theo cấp độ võ giả nâng cao thì sự cảm thụ này được nâng cao lên đến mức có thể quan sát được động tĩnh của một vùng thiên địa mà không cần phải dùng mắt.

    Thông thường thì thần niệm của võ giả cấp 1 chỉ có thể phát ra trong vòng ba thước xung quanh bản thân vì ở cấp độ võ giả cấp 1 thì thần niệm vô cùng yếu ớt. Khi đạt đến cấp độ võ giả cao hơn thì lúc này thần niệm cũng dần dần tăng lên từ lượng đến chất. Thông thường mỗi khi tăng một cấp độ võ giả thì phạm vi thần niệm nâng cao lên ba lần, tức là võ giả cấp 2 thì thần niệm có thể phát ra trong vòng 6 thước, võ giả cấp 3 thì là 9 thước, võ giả cấp 4 thì là 12 thước … cứ thế thần niệm theo cấp độ võ giả mà được mở rộng. Theo đồn đại thì những bậc đại năng có thể dùng thần niệm quan sát và giết địch trong phạm vi ngàn dặm.

    Tuy nhiên cũng có những ngoại lệ, có người thiên sinh thần niệm cường đại thì giới hạn trên cũng chỉ dùng để tham khảo mà thôi.

    Cũng như linh lực của võ giả được ngưng tụ từ việc hấp nạp và chuyển hóa thiên địa linh khí, thần niệm cũng phải trải qua một quá trình ngưng luyện gian khổ bởi vì thần niệm cũng là một điều kiện tiên quyết để đánh giá sức mạnh của võ giả. Ngoài việc hỗ trợ cho việc tu luyện nhanh hơn, thần niệm cường đại còn giúp cho võ giả có thể làm được nhiều việc hơn, thao túng được nhiều bảo khí hơn ...

    Khi đề cao cảnh giới, ngoài việc hấp nạp thiên địa linh khí để đề cao chỉ số linh lực thì khả năng thao túng thần niệm được coi là kỹ năng thực dụng nhất và quan trọng nhất. Bởi nếu như cảnh giới tăng nhanh mà thần niệm không theo kịp thì rất dễ dẫn đến tình trạng tẩu hỏa nhập ma, hay là ma hóa do tâm cảnh không ổn định.

    Đối với những võ giả cấp cao, thần niệm còn là một đòn công kích cực kỳ mạnh mẽ, đối với võ giả có thần niệm kém hơn mình thì võ giả có thần niệm cường đại có thể dùng thần niệm để chấn nhiếp, nếu vượt quá xa thì có thể dùng thần niệm để mà tiêu diệt đối thủ chỉ thông qua một ý nghĩ.

    Trong bách nghệ thì thần niệm cũng chiếm một vị trí quan trọng, vì làm việc gì cũng cần phải có thần niệm thao túng, như luyện đan, luyện khí, chế phù, luyện trận, …

    Bởi vì vậy, có thể thấy tác dụng của thần niệm là vô cùng to lớn. Nó giống như bản năng thứ nhất của võ giả, là một cánh tay nối dài không thể thiếu. Nếu như không có thần niệm thì võ giả muốn làm gì cũng vô cùng khó khăn. Chính vì điều này mà thần niệm được võ giả chú trọng tu luyện chỉ sau linh lực, bất kể là võ giả ở cấp độ nào.

    Lại nói đến Hồng Nhân sau khi được Vương Hạo cho biết thì cũng không còn cảm thấy lạ nữa, hắn cũng đã từng đọc qua thiên Thần niệm trong quyển Võ giả sơ giai chú giải, đúng là trong đó ghi lại y như lời của Vương Hạo vừa nói. Suy tư thì chợt như có gì đó không đúng, Hồng Nhân lại ngạc nhiên mà hỏi Vương Hạo:

    “Hạo, nói như mày thì đáng lý ra ở cấp độ võ giả cấp 1 của chúng ta, thì mày chỉ có thể khu sử Hỗn độn châu trong vòng 3 thước thôi, nhưng sao mày lại có thể khu sử Hỗn độn châu ở phạm vi khắp phòng như vậy được?”

    Nghe Hồng Nhân hỏi vấn đề này thì Vương Hạo cũng không biết trả lời như thế nào, nhưng với bản tính của mình thì Vương Hạo ưỡng ngực mà nói dõng dạc:

    “Đơn giản bởi tao là thiên tài mà!”

    Nghe Vương Hạo trả lời mà Hồng Nhân líu lưỡi, thằng này tự cao tự đại cộng với da mặt dày chắc không ai qua nổi rồi, Hồng Nhân thầm mắng một câu trong lòng.

    Tiến tới ngồi lên trên ghế, Hồng Nhân lấy đồ ăn của Vương Hạo mua về cho hắn mà ăn ngấu nghiến, Vương Hạo chỉ biết lắc đầu mà nói thầm khi thấy cảnh tượng này “tên này như thế nào có thể đột phá võ giả a!”.

    Ngồi ăn nhưng Hồng Nhân cũng không phải là người vô tâm, hắn ý thức được hiện tại bản thân đã ở cấp độ nào và sắp tới đây hắn sẽ gặp những tình huống như thế nào. Bởi khi thực lực tăng lên thì tất nhiên những chuyện phải đối mặt cũng sẽ tăng lên về độ rắc rối và phức tạp. Vì vậy, vừa ăn Hồng Nhân vừa bàn luận với Vương Hạo về những vấn đề này.

    Vương Hạo nghe Hồng Nhân nói thì mỉm cười, không ngờ thằng bạn mập mạp của mình cũng không phải là dạng người vô tư a!

    Bàn luận một hồi thì Vương Hạo kết luận bằng hai từ “Thực lực”. Điều này cũng không làm cho Hồng Nhân phản đối, đúng là phải có thực lực trước tiên thì bản thân mới có thể tự mình bảo vệ mình. Cho dù là hai người bọn họ là người thừa kế gia tộc, có người bảo vệ thì sao, nếu không có thực lực thì cũng không thể tồn tại được trong cái thế giới mạnh được yếu thua này.

    Hai đứa trẻ mới hơn 12 tuổi ngồi bàn luận về thực lực như là những người lão luyện quả thực trông rất buồn cười, tuy vậy Vương Hạo lại có cách nhìn khác về tên bạn Hồng Nhân mập mạp của mình, hắn ta cũng không phải là người không có tâm cơ.

    Kết thúc luận bàn thì Hồng Nhân nói rằng trước tiên cần ẩn ấu thực lực bản thân, không nên khoa trương quá sẽ dễ khiến cho bản thân gặp nguy hiểm. Ý kiến này làm cho Vương Hạo cảm thán không thôi. Bạn thân đúng là bạn thân, ý nghĩ rất là giống nhau a!

    Hiện tại Vương Hạo và Hồng Nhân đều đột phá võ giả cấp 1, điều này thì không thể nào dấu diếm được thần niệm của những võ giả cấp cao trong trường. Do đó, việc dấu diếm việc bọn họ đột phá cấp độ võ giả là không thể, còn lại thì chỉ có thể ẩn dấu thực lực chân thật của bản thân.

    Đối với Vương Hạo điều cần ẩn dấu chính là việc hắn có thể sử dụng chín loại lực lượng và thần niệm mạnh mẽ vượt người thường của mình.

    Còn Hồng Nhân, nói tới đây thì Vương Hạo lại nhớ tới việc Hồng Nhân vẫn chưa sử dụng linh lực và thần niệm từ lúc đột phá tới giờ.

    Nghĩ là làm ngay, Vương Hạo gọi Hồng Nhân ra mà kêu hắn sử dụng linh lực để kiểm tra khả năng của hắn.

    Nghe Vương Hạo nói thì Hồng Nhân cũng cho là đúng, vì từ lúc đột phá tới giờ hắn vẫn chưa kiểm tra tình hình của bản thân như thế nào. Vì vậy thì liền lấy tay tháo túi trữ vật của mình mà tìm cây Lôi Hỏa Kiếm. Thấy cảnh này thì Vương Hạo không khỏi cười to mà nói:

    “Hồng Nhân, mày đột phá võ giả cấp 1 rồi, sử dụng thần niệm được rồi, không dùng thần niệm mà lấy đồ trong túi trữ vật mà đi thực hiện cái động tác lục lọi đó làm gì?” nói xong thì Vương Hạo cười ha ha, nước mắt thiếu điều muốn chảy ra.

    Hồng Nhân lúc này mới nhớ ra, lấy tay gãi gãi đầu mặt không đỏ mà nói “tao mới đột phá, chưa có quen a!”.

    Vương Hạo nghe trả lời mà tức muốn thổ huyết, than thầm một câu “thượng thiên a!”.

    Sau một màn cười dài thì Vương Hạo cũng không cười tiếp mà nói với Hồng Nhân vận linh lực mà khu sử Lôi hỏa kiếm.

    Cầm Lôi hỏa kiếm trong tay, Hồng Nhân ngưng thần, dựa trên tâm pháp của khống bảo thuật mà điều động linh lực để sử dụng bảo khí này. Vận chuyển tâm pháp thì Hồng Nhân mới thấy được sự dễ dàng trong việc hấp nạp và chuyển hóa thiên địa linh khí của bản thân. Lúc này hắn mới thực sự tin tưởng rằng bản thân đã bước chân vào cấp bậc võ giả.

    Một luồn ánh sáng màu đỏ nhạt được truyền từ tay của Hồng Nhân vào trong Lôi hỏa kiếm, lúc này đồ án hình ngọn lửa trên Lôi hỏa kiếm hấp thu luồn ánh sáng này và rồi từ từ phát sáng, thân kiếm chuyển từ từ thành màu đỏ, sau đó lại bốc lên một ngọn lửa bao lấy Lôi hỏa kiếm. Lúc trước, khi chưa đột phá cấp độ võ giả thì Hồng Nhân chỉ có thể làm cho Lôi hỏa kiếm phát sinh một chút phản ứng. Nhưng nay thì cây Lôi hỏa kiếm đã biến thành một cây hỏa kiếm với lưỡi kiếm bốc lửa lập lòe.

    Thấy cảnh tượng này, trên mặt của Hồng Nhân mặc dù lấm tấm mồ hôi nhưng vẫn hiện rõ sự hưng phấn. Khu động thanh Lôi hỏa kiếm đi vài đường kiếm cơ bản thì thấy vô cùng thuận tay, thanh kiếm nhẹ nhàng lướt, để lại trên đường đi là một vệt lửa nóng bỏng.

    Sau một hồi thì Hồng Nhân cũng ngừng lại, thu hồi linh lực thì cây Lôi hỏa kiếm cũng trở lại bình thường là một thanh kiếm to dài hơn bốn thước với hoa văn hình ngọn lửa và sấm sét đan xen trên thân kiếm trông vô cùng bắt mắt.

    Đang nhìn cây kiếm với vẻ mê mẩn thì Hồng Nhân nghe Vương Hạo gợi ý là hắn sử dụng lôi thuộc tính của cây kiếm xem có được hay không?

    Có đề nghị này là bởi khi Hồng Nhân đột phá thì Vương Hạo có thấy trên người Hồng Nhân có phát sinh ra lôi linh lực, vì vậy nên Vương Hạo nghĩ rằng Hồng Nhân có thể sử dụng được lôi thuộc tính, dù sao bản thân Hồng Nhân là Lôi, Hỏa hai thuộc tính chân nguyên mà.

    Hồng Nhân không chậm trễ, cầm kiếm trên tay, vận dụng pháp quyết khu sử lôi linh lực được ghi trong Võ giả sơ giai chú giải, sau một lúc thì cũng tụ tập được lôi linh lực thuộc tính từ thiên địa linh khí, sau đó truyền vào trong Lôi hỏa kiếm, lúc này, lưỡi kiếm không phải là hỏa diễm hừng hực như lúc nãy nữa mà lại được bao bọc bởi vô số tia lôi điện. Hồng Nhân cũng cầm kiếm múa những đường kiếm cơ bản thì nghe tiếng tí tách từ lưỡi kiếm truyền ra, tia lôi điện cũng như hỏa diễm khi nãy, cũng bắn ra tung tóe sau mỗi đường kiếm.


    [Lời tác giả: Cám ơn các bạn đã theo dõi truyện của mình, mình sẽ cố gắng cố gắng ra chương đúng hẹn!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    -----------------------------------------------------------------------------------
    CÁM ƠN MỌI NGƯỜI ĐÃ ỦNG HỘ VÀ ĐỌC TIẾU NGẠO HOÀNG VŨ
    Theo kế hoạch mình sẽ ra chương vào thứ 3 và thứ 6, nếu tuần nào có việc bận không ra đúng ngày thì mình sẽ ra vào ngày hôm sau. Mọi người ủng hộ tác giả nhé!
    Mọi đóng góp cho truyện các bạn hãy đóng góp vào topic đóng góp nhé!
    Link đóng góp: http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=147125
    Link Web: https://truyen.tangthuvien.vn/doc-tr...-ngao-hoang-vu
    Link Fanfage: https://www.facebook.com/qeuyuan/

  5. #25
    Ngày tham gia
    Dec 2008
    Đang ở
    Kiên Giang
    Bài viết
    79
    Xu
    0

    Mặc định

    TIẾU NGẠO HOÀNG VŨ
    Quyển 1: Nam Châu Thành
    Chương 24 - Ngạo Bạch



    Thấy vậy thì khóe miệng của Vương Hạo nhếch lên mà cười khẽ, đúng như dự đoán của bản thân, Hồng Nhân cố thể khu sử được hai loại linh lực là Hỏa và Lôi thuộc tính. Tiến tới một bước nữa, Vương Hạo nói Hồng Nhân thử sử dụng thần niệm để điều khiển Lôi hỏa kiếm xem có được hay không?

    Mặt của Hồng Nhân bí xị bởi vì sau một hồi tập trung thần niệm để điều khiển Lôi hỏa kiếm nhưng không thành công. Mặt mày Hồng Nhân xanh lét, mồ hôi thì đổ như tắm nhưng cây Lôi Hỏa kiếm cứ trơ ra đó không hề động đậy. Thất vọng tràn trề nhìn về phía Vương Hạo đang khoanh tay đứng nhìn kế bên, gương mặt hiện lên vẻ không cam chịu.

    Khi quan sát Hồng Nhân sử dụng thần niệm để khu sử Lôi hỏa kiếm mà không có kết quả thì Vương Hạo rơi vào trầm ngâm. Trong đầu đặt ra câu hỏi tại sao Hồng Nhân không thể dùng thần niệm mà sử dụng thanh Lôi hỏa kiếm này, chẳng lẽ mỗi một món bảo khí có cách sử dụng khác nhau nên khi sử dụng thần niệm cũng khác nhau hay sao? Hay bởi vì thần niệm của Hồng Nhân chưa đủ mạnh để mà có thể khu sử Lôi hỏa kiếm? Các câu hỏi được đặt ra trong đầu Vương Hạo.

    Suy nghĩ các khả năng thì Vương Hạo nhớ lại khi lần đầu tiên hắn dùng thần niệm thao túng Hỗn độn châu. Lúc đầu, Vương Hạo chỉ muốn dùng thần niệm bao bọc lấy Hỗn độn châu mà quan sát một cách tỉ mỉ các linh văn được khắc trên đó cùng với màu sắt kì lạ của Hỗn độn châu. Nhưng khi thần niệm của Vương Hạo vừa tiếp xúc với Hỗn độn châu thì viên câu này lại phát sinh biến hóa kỳ lạ.

    Từ Hỗn độn châu sinh ra một lực hút vô hình hút lấy thần niệm của Vương Hạo. Hoảng hốt, Vương Hạo muốn thu hồi thần niệm thì lại cảm giác như trời đất quay cuồn, tiếp đó Vương Hạo có cảm giác mình như bị đưa đến một không gian nào đó. Khi trận quay cuồn đó dừng lại thì Vương Hạo thấy mình đang trong một không gian hỗn độn, các loại linh lực đủ thuộc tính lưu chuyển xung quanh một cách hỗn loạn, tuy nhiên khi nhìn kỹ thì thấy rõ ràng các loại linh lực lại lưu chuyển theo một đồ hình nhất định.

    Vương Hạo nhìn thấy một bức đồ hình được vẽ lên bởi các loại linh lực có thuộc tính bất đồng, trong bức đồ hình thì hai loại linh lực Quang - Ám vốn tương khắc nhau thì lại đang xoắn lấy nhau ngay tại trung tâm bức đồ hình mà tạo thành hình đồ Lưỡng nghi, còn các loại linh lực thuộc tính ngũ hành thì xếp theo thứ tự Kim - Thủy - Mộc - Hỏa thành một vòng tròng lớn quay xung quanh bức đồ Lưỡng nghi, tất cả đều nằm trong một vòng tròn lớn được tạo bằng linh lực Thổ thuộc tính, hai loại Phong - Lôi linh lực thuộc tính thì chuyển động xoay tròn ở ngoài cùng. Tổng thể bức đồ hình giống như là một thiên địa thu nhỏ với sự chuyển động vi diệu tương sinh tương khắc của các loại linh lực.

    Nhìn bức đồ hình mà Vương Hạo si mê, tâm thần như bị lạc trôi vào trong đó. Bản thân Vương Hạo thấy mình giống như là người tạo ra thế giới này, tạo ra tất cả mọi thứ trên đời này và có một quyền năng vô hạn, nhấc tay nước chảy, nhấc chân đất chuyền, thổi một hơi gió nổi, la một tiếng sấm rền... Một cảm giác vi diệu đến cực điểm.

    Đang thả tâm hồn vào trong bức đồ hình và cảm giác vi diệu đó thì Vương Hạo nghe được một giọng nói cất lên:

    “Chào mừng chủ nhân trở lại”

    “Chủ nhân?” Vương Hạo cả kinh mà hỏi ngược lại.

    “Không đúng, giọng nói này, khí tức này không phải của chủ nhân. Ngươi là ai?” giọng nói có chút địch ý cất lên, sau đó một thân ảnh mơ hồ xuất hiện.

    Vương Hạo ngưng thần nhìn thì thấy đó là hư ảnh một con rồng màu trắng dài khoản mười thước đang nhe răng, trợn mắt mà nhìn mình thì lại có chút cảm giác bất an. Tuy vậy tâm niệm Vương Hạo khẽ động rồi nghĩ, nếu là phúc thì không phải họa mà là họa thì không thể tránh được nên cũng áp chế cảm giác bất an mà bình tâm trở lại.

    “Tại hạ là Vương Hạo, vô ý đi đến nơi này, không biết các hạ là ai và đây là đâu?” Vương Hạo với ngũ khí không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh, ung dung mà trả lời.

    Hư ảnh kia không lập tức trả lời câu hỏi của Vương Hạo mà lại bay một vòng quanh Vương Hạo, ánh mắt chăm chú nhìn và không ngừng đánh giá Vương Hạo, sau đó lại dùng mũi mà hít lấy một hơi tinh khí của Vương Hạo rồi sau đó lại trầm ngâm mà nói:

    “Tướng mạo thì không giống mà tại sao lại có khí chất của chủ nhân, với lại cái mùi này rất giống với chủ nhân a”.

    Nói đoạn thì như nhớ tới điều gì hư ảnh bạch long lại nói thầm:

    “Có khi nào đây là thiếu chủ không nhỉ, lúc chủ nhân phong ấn ta vào giấc ngủ không phải ngài đã nói sẽ có người đánh thức ta và ta phải trợ giúp người đó như chủ nhân hay sao?”.

    Nghĩ như vậy hư ảnh bạch long tiếp tục hỏi Vương Hạo:

    “Bây giờ là thời đại nào, Sùng Lãm đại nhân giờ ở đâu?”

    “Nam Việt Quốc, Triệu Vũ Đế năm thứ 256” Vương Hạo trả lời rồi tiếp tục nói “Sùng Lãm Đế Hoàng đã mất cách nay hơn 18 vạn năm”.

    “Không thể nào, Sùng Lãm đại nhân sao có thể mất được cơ chứ” hư ảnh không tin mà rống to, sau đó như nghĩ tới điều gì nói “Không đúng, ngươi nói là 18 vạn năm trước, vậy là đã qua 18 vạn năm?”.

    Vương Hạo không hiểu gì, chỉ gật đầu mà nói “đúng, theo truyền thuyết thì Sùng Lãm Đế Hoàng vào 18 vạn năm trước sau khi truyền ngôi cho Sùng Lân Đế Hoàng thì cùng với Hồng Liên Âu Cơ đi đâu mất không ai biết được”.

    Nghe Vương Hạo nói điều này thì hư ảnh bạch long lại trầm tư rồi nói, trong lời nói như có vẻ mất mát:

    “Đi đâu mất! như vậy là ngài đã đi đến nơi đó rồi!”.

    “Nơi đó? Nơi đó là nơi nào?” Vương Hạo hiếu kỳ hỏi khi nghe hư ảnh bạch long nói.

    Gương mặt buồn bả của hư ảnh bạch long nhìn về hướng của Vương Hạo, nó không thèm trả lời câu hỏi của Vương Hạo, mà thầm thì một mình:

    “Chủ nhân nỡ lòng nào để ta ở đây mà đi cơ chứ! Không có chủ nhân thì Ngạo Bạch ta sẽ ra sao đây?”.

    Vương Hạo thấy như vậy cũng kiên nhẫn mà đứng, chờ cho hư ảnh bạch long tâm tình ổn định thì cất tiếng hỏi nó:

    “Ngươi là ai? Đây là đâu và tại sao ta lại ở đây?”

    “Ta tên là Ngạo Bạch, là người quản lý không gian bên trong tạo hóa châu, còn đây chính là không gian bên trong Tạo hóa châu. Ngươi đi tới đây mà ngươi không biết sao mà lại đi hỏi ta câu đó.” Hư ảnh bạch long hỏi ngược lại Vương Hạo với giọng hơi ngạc nhiên.

    “Tạo hóa châu!” Vương Hạo ngạc nhiên mà nói.

    Vương Hạo vô cùng ngạc nhiên, rõ ràng khi nãy hắn cầm trên tay Hỗn độn châu mà, tại sao bây giờ lại ở trong không gian của tạo hóa châu rồi? Mà tạo hóa châu là cái gì thì Vương Hạo cũng không biết mà cũng chưa từng nghe nói, chẵng lẽ Tạo hóa châu mà Ngạo Bạch nói lại chính là Hỗn độn châu của hắn hay sao? Điều này nói thì có vẻ hơi vô lý a!

    Lấy nghi vấn này ra hỏi Ngạo Bạch, thì Vương Hạo cũng ngạc nhiên khi thấy Ngạo Bạch cũng trưng ra khuôn mặt chưng hửng vì cũng không biết được đáp án. Hắn kêu Vương Hạo tả Hỗn độn châu cho mình xem, sau khi nghe Vương Hạo diễn tả Hỗn độn châu thì Ngạo Bạch khẳng định đó không phải Tạo hóa châu. Ngạo Bạch nói rằng Tạo hóa châu vốn là viên Long châu của Sùng Lãm Đế Hoàng được ngài luyện hóa khi ngài ấy đột phá Hóa Thần cảnh vì vậy hình dáng của Tạo hóa châu là một viên châu ngũ sắc mới đúng.

    Khi đột phá Hóa thần cảnh thì tu sĩ sẽ tái tạo lại thân thể và bỏ đi thân thể cũ. Do đó, thời thượng cổ khi đột phá Hóa thần cảnh thường tu sĩ sẽ sử dụng thân thể của mình để tái tạo một hóa thân hoặc là một món bảo vật nào đó. Ngạo Bạch kiên nhẫn mà giải thích, Vương Hạo nghe mà không thể tin nổi, thượng cổ tu sĩ thật có nhiều thần thông thông thiên nha.

    Bỗng như nhớ điều gì, Ngạo Bạch hỏi Vương Hạo tại sao lại đến được nơi này? Vương Hạo hồi tưởng rồi kể lại là hắn cũng không biết tại sao, chỉ biết là lúc hắn đang cầm trên tay Hỗn độn châu rồi dùng thần niệm muốn dò xét viên châu này thì dị biến xuất hiện, rồi thì hắn xuất hiện trong không gian này, tất cả đều được hắn kể ra một lượt.

    Hư ảnh Ngạo Bạch nghe Vương Hạo kể thì trên mặt cũng giãn ra, gật gù như đã hiểu. Thì ra hiện tại Tạo hóa châu lại được gọi là Hỗn độn châu và đang trong tay tên nhóc này. Ngạo Bạch có thể khẳng định như vậy mặc dù cho hình dạng hiện tại của Tạo hóa châu không giống như lúc trước có thể giải thích là nó đã được người ấy làm cho trở thành như vậy. Nhưng có điều làm cho Ngạo Bạch không hiểu nổi đó chính là tại sao một món thần khí như Tạo hóa châu lại nằm trong tay của thằng nhóc vắt mũi chưa sạch này, rồi thì tại sao món thần khí của một vị đế hoàng lại nằm trong tay của thằng nhóc mới là võ giả cấp 1?... Nhiều câu hỏi cứ lẩn quẩn trong đầu của Ngạo Bạchmà không có được đáp án chính xác.

    Bỗng nhiên như nhớ tới điều gì, Ngạo Bạch ngẩn đầu hỏi Vương Hạo:

    “Này nhóc, ngươi nói ngươi tên là gì?”

    Vương Hạo lúc này thật sự muốn té ngửa vì câu hỏi của cái con rồng này, nhưng cũng nén lại trong lòng mà nói:

    “Ta tên là Vương Hạo”.

    “Vương Hạo!”

    Ngạo Bạch lẩm nhẩm trong miệng thì như nhớ ra điều gì, vẽ lên hư không một trảo thì trong hư không đột nhiên xuất hiện một khe hở, Ngạo Bạch đưa tay vào đó mà lấy ra một quyển trục được làm một cách tinh xảo nhưng không biết làm bằng chất liệu gì. Ngạo Bạch mở ra mà tìm tòi cái gì đó một lúc sau thì gương mặt hắn bỗng trở nên ngạc nhiên rồi quay qua nhìn Vương Hạo, rồi sau đó lại tiếp tục đọc gì đó trong quyển trục.

    Sau một khắc thì Ngạo Bạch cũng xếp lại quyển trục rồi nhét lại vào trong khe hở, lúc này thì khe hở cũng tiêu thất đi.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    -----------------------------------------------------------------------------------
    CÁM ƠN MỌI NGƯỜI ĐÃ ỦNG HỘ VÀ ĐỌC TIẾU NGẠO HOÀNG VŨ
    Theo kế hoạch mình sẽ ra chương vào thứ 3 và thứ 6, nếu tuần nào có việc bận không ra đúng ngày thì mình sẽ ra vào ngày hôm sau. Mọi người ủng hộ tác giả nhé!
    Mọi đóng góp cho truyện các bạn hãy đóng góp vào topic đóng góp nhé!
    Link đóng góp: http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=147125
    Link Web: https://truyen.tangthuvien.vn/doc-tr...-ngao-hoang-vu
    Link Fanfage: https://www.facebook.com/qeuyuan/
    Lần sửa cuối bởi tmtk001, ngày 10-04-2018 lúc 22:29.

    ---QC---


Trang 5 của 9 Đầu tiênĐầu tiên ... 34567 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status