TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 6 của 9 Đầu tiênĐầu tiên ... 45678 ... CuốiCuối
Kết quả 26 đến 30 của 41

Chủ đề: [Tu tiên Việt] Tiếu ngạo hoàng vũ

  1. #26
    Ngày tham gia
    Dec 2008
    Đang ở
    Kiên Giang
    Bài viết
    79
    Xu
    0

    Icon14 Chương 25 - Niệm Châu

    TIẾU NGẠO HOÀNG VŨ
    Quyển 1: Nam Châu Thành
    Chương 25 - Niệm châu cùng Đế Hoàng Chân Kinh



    Không biết trong quyển trục bí ẩn đó ghi chép điều gì mà sau khi đọc xong thì thái độ của Ngạo Bạch đối với Vương Hạo đột nhiên có sự thay đổi.

    Nhìn về chỗ Vương Hạo đang đứng, Ngạo Bạch lúc này tỏ ra thân thiện hơn lúc vừa rồi rất nhiều. Nó bay một vòng quanh Vương Hạo, nhìn ngắm thật kỹ một hồi thì cũng cất tiếng nói:

    “Ta thật không ngờ ngủ một giấc thì đã là mười tám vạn năm a!”

    Lời nói của Ngạo Bạch nghe thật ảo não, nhưng rất nhanh thì ngữ khí của nó cũng thay đổi.

    “Ta không nghĩ rằng ngài ấy lại để ta ở nơi này mà chờ đợi tên nhóc nhà ngươi. Ngài ấy bắt ta chờ phát khổ trong cái không gian này, bắt ta phải theo ngươi. Xem ngươi là thiếu chủ a!”

    Nói đến đây thì giọng của con rồng này lại trở nên trào phúng, nhất là khi gọi Vương Hạo là Thiếu chủ.

    Nghe Ngạo Bạch gọi mình là thiếu chủ thì bất giác tâm tình Vương Hạo chấn động mạnh vì được yêu mà sợ hãi. Tại sao vô cớ con rồng này lại gọi mình là thiếu chủ? Đang muốn hỏi thì Vương Hạo lại nghe tiếng nói của Ngạo Bạch hỏi:

    “Ngươi ngạc nhiên vì ta gọi ngươi là thiếu chủ đúng không?”

    Vương Hạo lúc này gật đầu một cách vô thức mà xác nhận.

    “Cũng không có gì ngạc nhiên, ngươi tự xem đi.” Nói đoạn Ngạo Bạch quăng cái quyển trục lúc nãy cho Vương Hạo, nói hắn đọc xong sẽ hiểu lý do tại sao.

    Quyển trục này lúc nãy rõ ràng Vương Hạo thấy hắn quẳng vào trong cái khe hở không gian nhưng không biết hắn đã lấy ra lúc nào.

    Mang vẻ mặt nghi ngờ nhưng cũng có chút mong chờ, Vương Hạo mở quyển trục ra mà xem, nhưng thật bất ngờ trong cái quyển trục này lại vẽ hình một thiếu niên nhìn thì rất giống Vương Hạo trên tay trái cầm một viên châu tỏa ánh sáng, tay phải thì cầm một thanh kiếm tỏa ánh sáng ngũ sắc. Và chuyện bất ngờ hơn nữa chính là dưới hình của thiếu niên ghi mấy chữ theo phong cách cổ xưa mà Vương Hạo có thể đọc được là “Tả Tạo hóa, Hữu thuận thiên - Vương Hạo, Lạc Hồng đích truyền nhân”.

    Ngạo Bạch nhìn thấy Vương Hạo khi xem quyển trục mà mắt mở to ngạc nhiên nói thầm trong lòng “thằng nhóc này không cảm thấy kỳ lạ sao mà lại không thấy nó có phản ứng gì nhỉ?”.

    Mới vừa nghĩ trong đầu như vậy thì đã thấy Vương Hạo đóng quyển trục lại rồi ném trả lại cho mình thì Ngạo Bạch cũng thầm ngạc nhiên, định lực tên nhóc này cũng thật tốt a.

    “Ta không biết tại sao, nhưng ta nghĩ tất cả đều là do Sùng Lãm Đế Hoàng Lạc Long Quân sắp xếp tất cả, điều này có đúng hay không?”.

    Bất ngờ nghe tên nhóc trước mặt mình hỏi một câu như vậy thì Ngạo bạch cũng đứng hình, hắn cũng không biết phải trả lời như thế nào, phủ nhận hay thừa nhận, thật sự hắn cũng không biết.

    “Ta không biết, nhưng ta nghĩ cũng có thể là do ngài ấy sắp xếp và cũng có thể không phải.” Ngạo Bạch nước đôi trả lời.

    Không phải Vương Hạo tự nhiên mà đi hỏi một câu hỏi như vậy, bởi không phải chính hắn đã được một người thần bí đưa linh hồn từ Địa cầu đến đây hay sao. Người thần bí ấy đã nói rằng khi hắn mười bốn tuổi, nếu như thực lực của hắn đủ yêu cầu thì sẽ nói cho hắn biết, nhưng Vương Hạo không biết những điều mà người thần bí sẽ nói với hắn là gì. Chính vì như vậy, Vương Hạo vẫn không ngừng cố gắng rèn luyện bản thân và chờ đợi người thần bí đó đến. Do vậy, khi hỏi câu hỏi này là hắn muốn tìm kiếm một sự khẳng định từ con rồng có tên Ngạo Bạch này về người thần bí đó, Vương Hạo muốn biết có phải hay không người thần bí đó chính là Sùng Lãm Đế Hoàng Lạc Long Quân.

    Khi nghe câu trả lời của Ngạo Bạch thì tuy Vương Hạo có chút thất vọng, nhưng suy xét kỹ thì Vương Hạo có thể khẳng định tới chín phần mười người thần bí đó chính là ngài ấy, Sùng Lãm Đế Hoàng.

    Kìm nén tâm tình đang kích động của bản thân, Vương Hạo tuy mới có 12 tuổi nhưng thật ra hắn lại có linh hồn của một người hơn 50 tuổi đã trải qua hai cuộc sống thì việc điều chỉnh tâm tình của bản thân là việc không khó. Cất tiếng hỏi Ngạo Bạch:

    “Ngươi nói rằng ngươi bị phong ấn trong không gian này, nhưng tại sao ngươi lại bị phong ấn ngươi có biết hay không?”

    “Còn không phải là do chờ đợi tên nhóc nhà ngươi hay sao.” Ngạo Bạch có vẻ bực tức trả lời, sau đó lại nói có chút cảm thán: “Không nghĩ đến chỉ một giấc ngủ mà đã qua 18 vạn năm”.

    Nghe lời này thì Vương Hạo lại cảm thấy kỳ lạ, tại sao con rồng này lại phải chờ đợi hắn và chờ đợi hắn để làm gì? Lòng mang nghi vấn bèn hỏi Ngạo Bạch:

    “Ngươi nói chờ đợi ta, nhưng tại sao lại chờ đợi ta?”

    Nghe Vương Hạo hỏi, Ngạo Bạch trầm ngâm như nhớ lại điều gì, qua một hồi lâu thì cũng cất tiếng:

    “Chủ nhân ngày đó không có nói lý do tại sao, người chỉ đưa ta quyển trục khi nãy ngươi đã xem đó, rồi chủ nhân nói sau này sẽ có người giống như trong quyển trục đến nơi này, và ta sẽ đi theo hỗ trợ cho người đó.”

    Ngạo Bạch nói như hồi tưởng lại, Vương Hạo nghe mà như lạc vào bến mê. Hơn 18 vạn năm trước a, người đó có thể biết được tương lai xa như vậy hay sao? Phải là một bậc đại thần thông như thế nào chứ.

    “Cuối cùng ngươi cũng đã đến gặp ta, và cuối cùng ta cũng có thể nhìn thấy được ánh sáng rồi, ha ha ha” Ngạo Bạch nói xong cất một tràng cười dài.

    “Ngươi đến đây, đây chính là thứ mà chủ nhân nói ta cần phải đưa cho ngươi.”

    Ngạo Bạch nói xong thì trong không gian ba động rồi lại tách ra một khe hở, từ đó bay ra một viên cầu trong suốt như thủy tinh, bên trong viên cầu hiển hiện hình ảnh của bức đồ án như là bức đồ án mà Vương Hạo trông thấy lúc vừa rồi khi quan sát không gian nơi này, các loại linh lực đủ thuộc tính đang xoay chuyển bên trong quả cầu. Chỉ thấy Ngạo Bạch khẽ phất tay thì viên cầu bay về phía Vương Hạo, khi khoảng cách còn tầm một thước thì quả cầu vỡ tung thành các điểm linh quang rồi sau đó các điểm linh quang nhanh chóng chui vào trong mi tâm của Vương Hạo.

    Tất cả mọi chuyện xảy ra đột ngột, Vương Hạo không kịp phản ứng thì đã xong mọi chuyện. Lúc này trong não hãi của Vương Hạo lại xuất hiện một viên cầu giống như viên cầu lúc nãy Ngạo Bạch đưa về phía hắn, gương mặt của Vương Hạo lúc này vô cùng khẩn trương.

    “Không cần khẩn trương, viên cầu đó được gọi là Niệm châu, được chủ nhân dùng thần niệm tạo ra, trong đó chứa đựng bộ Đế Hoàng Chân Kinh, chính chủ nhân để lại cho ngươi đó”. Ngạo Bạch thấy Vương Hạo có vẻ mặt khẩn trương thì cười hắc hắc mà nói.

    Vừa nghe qua Đế hoàng chân kinh thì tâm thần Vương Hạo lại nổi sóng, không phải đây chính là vô thượng võ kỹ được Sùng Lãm Đế Hoàng sáng tạo ra hay sao? Các đời Hùng Vương đều nhờ vào nó mà giúp cho Xích Quỷ Quốc hùng bá một phương, chư hầu triều cống mười mấy vạn năm hay sao? Cũng chính bởi sau này, không biết tại sao mà bộ Đế Hoàng Chân Kinh lại bị thất lạc chỉ còn lại được có ba quyển, và cũng chính vì vậy mà dẫn đến sự suy sụp của Xích Quỷ Quốc.

    “Thật sự là Đế Hoàng Chân Kinh?” Vương Hạo như không tin mà hỏi ngược lại Ngạo Bạch, hắn cần một sự xác nhận.

    “Ta gạt ngươi làm gì, ngươi không tin thì ngồi xuống mà sử dụng nội thị thuật, dùng tâm thần quan sát xem.” Ngạo Bạch hừ lạnh mà nói, vẻ như không hài lòng lẩm bẩm “lão tử cần gạt ngươi làm gì.”

    Sau khi dùng nội thị thuật quan sát thì đúng là trên viên châu có khắc rất nhiều văn tự, từ đó đọc thì quả đúng là có phần giống như Ngạo Bạch nói, chính là Đế Hoàng Chân Kinh. Vương Hạo có thể nắm chắc vì trên đó, Vương Hạo quan sát thấy được Thái Sinh Kinh được khắc trên đó và khi đọc lướt qua nội dung thì có phần giống như Thái Sinh Kinh mà hắn đã biết nhưng Thái Sinh Kinh được ghi trên viên cầu lại có phần đầy đủ và thâm ảo hơn rất nhiều. Chính vì điều này mà Vương Hạo mừng vui hớn hở. Nhưng như nhớ ra điều gì thì gương mặt của Vương Hạo lại trở nên khó coi, giương đôi mắt kinh nghi về phía Ngạo Bạch mà hỏi:

    “Viên cầu trong đầu ta như vậy, có vấn đề gì hay không, ta có bị sao không?”

    Nghe Vương Hạo hỏi câu này, Ngạo Bạch đang có bộ mặt giận dỗi bỗng nhiên thay đổi, cười ha hả, thân rồng thì lăn lộn mấy vòng trên không trung.

    “Tên ngốc nhà ngươi, viên châu đó chính là dùng một tia thần niệm của chủ nhân tạo ra, ngươi lo lắng làm gì, khi ngươi tiếp nhận viên châu thì lúc đó nó đã hòa nhập với thần niệm của ngươi rồi, nói ra ngươi cũng gặp được một việc tốt vô cùng, chỉ một tia thần niệm này thôi cũng giúp cho thần niệm ngươi tăng tiến không biết bao nhiêu lần rồi.”

    Ngạo Bạch cảm thấy thú vị với tên nhóc này, vừa bay, vừa cười mà giải thích cho Vương Hạo nghe. Vương Hạo nghe được thì cảm thấy bản thân quả thật đạt được không ít chỗ tốt nha.

    Nhưng vấn đề là làm thế nào để dung hòa viên cầu này? Vương Hạo thắc mắc hỏi thì được Ngạo Bạch cho biết là chỉ cần hắn học thuộc hết tất cả những văn tự ghi trên đó thì tự nhiên tia thần niệm đó sẽ hòa vào trong thần niệm của hắn.

    Đối với việc này thì Vương Hạo không cho là khó khăn mà tỏ ra lo lắng, bởi hắn từ cái ngày được người thần bí điểm chỉ vào giữa trán thì hắn tựa hồ như được khai mở thiên môn, hắn tự nhiên có được khả năng đọc qua một lần là có thể nhớ hết được. Chính vì vậy mà chỉ trong mấy tháng vào học hắn đã đọc rất nhiều sách ở Tàng thư tháp, hầu như ngày nào hắn cũng đọc hơn chục quyển, điều này làm cho vị Lão sư trông coi Tàng thư tháp tỏ ra vô cùng kinh ngạc. Đến hiện tại số lượng sách mà Vương Hạo đọc cũng đã hơn ngàn quyển, có thể nói không một Học đồ nào trong Đại học viện là được như Vương Hạo, Vương Hạo cứ như là một con mọt sách vậy.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    ==================================================
    CÁM ƠN MỌI NGƯỜI ĐÃ ỦNG HỘ VÀ ĐỌC TIẾU NGẠO HOÀNG VŨ
    Theo kế hoạch mình sẽ ra chương vào thứ 3 và thứ 6, nếu tuần nào có việc bận không ra đúng ngày thì mình sẽ ra vào ngày hôm sau. Mọi người ủng hộ tác giả nhé!
    Mọi đóng góp cho truyện các bạn hãy đóng góp vào topic đóng góp nhé!
    Link đóng góp: http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=147125
    Link Web: https://truyen.tangthuvien.vn/doc-tr...-ngao-hoang-vu
    Link Fanfage: https://www.facebook.com/qeuyuan/
    ---QC---


  2. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    lacmaitrang,
  3. #27
    Ngày tham gia
    Dec 2008
    Đang ở
    Kiên Giang
    Bài viết
    79
    Xu
    0

    Icon1 Chương 26 - Gắng kết số phận, ta và ngươi.

    TIẾU NGẠO HOÀNG VŨ
    Quyển 1: Nam Châu Thành
    Chương 26 - Gắng kết số phận, ta và ngươi.

    Khi dùng thần nội thị thuật để quan sát viên niệm châu lúc vừa rồi và vận dụng thần niệm để quan sát những văn tự được ghi trên niệm châu thì Vương Hạo đã vô cùng kích động. Những gì ghi trên đó không chỉ là một bộ Đế Hoàng Chân Kinh như là Ngạo Bạch đã nói mà còn có rất rất nhiều thứ khác nữa. Trên đó ghi khắc đầy đủ mọi phương diện từ luyện đan, luyện dược, luyện khí, chế phù, trận pháp,… những gì ghi trên giống như là một một quyển bách khoa toàn thư vậy.

    Phấn khích lúc đầu bao nhiêu khi thấy những thông tin ghi khắc trên niệm châu thì Vương Hạo lại cảm thấy ưu sầu bấy nhiêu. Dùng thần niệm để quan sát thì trên viên niệm châu này có khắc hơn trăm vạn chữ. Cho dù bản thân Vương Hạo có khả năng ghi nhớ siêu phàm đến mức độ nào đi chăng nữa thì việc nhớ hết tất cả những văn tự trên viên Niệm châu này cũng là một việc vô cùng khó khăn đối với hắn hiện tại.

    Cổ nhân nói người cốt quý nhất chính là hiểu rõ bản thân mình, vì vậy Vương Hạo cứ thở dài không thôi.

    Sau khi hồi tưởng, lúc này, suy nghĩ của Vương Hạo cũng biến đổi nhanh chóng, sau một lúc thì cũng cất tiếng nói, lời nói có vẻ nịnh nọt, vì theo như quan sát nãy giờ thì con rồng có tên Ngạo Bạch này có vẻ như thích được người khác tâng bốc, vì vậy Vương Hạo mới nói:

    “Ngạo Bạch đại ca, giờ thì ta làm sao có thể rời khỏi không gian này đây?”

    Nghe Vương Hạo gọi mình là đại ca thì Ngạo Bạch lúc đầu là sửng sốt, không ngờ tên này cũng biết ăn nói quá, dù sao hắn cũng lớn hơn tên nhóc này rất nhiều mà. Nhưng khi nghĩ lại thì không đúng, dù sao chủ nhân cũng đã từng nói với hắn là phải gọi người này là thiếu chủ, cho nên Ngạo Bạch cũng khách khách khí khí mà trả lời.

    “Không dám nhận làm đại ca của ngươi, dù thế nào thì ngươi cũng là thiếu chủ của ta.”

    “Không sao, ngươi lớn hơn ta, ta gọi ngươi một tiếng đại ca cũng là hợp lý.” Vương Hạo thấy đối phương như vậy thì cũng hòa nhã mà nói.

    “Được rồi, thiếu chủ ngươi muốn gọi ta sao thì gọi, còn việc muốn rời không gian này thì rất đơn giản, chỉ cần thiếu chủ muốn rời đi thì nói ta sẽ đưa người đi ra ngoài, còn khi nào muốn vào trong không gian này thì chỉ cần thả thần niệm vào, ta sẽ đưa người vào, sau này khi cảnh giới của thiếu chủ đề cao thì việc ra vào không gian này chỉ cần dụng thần niệm là được.”

    “Ta ở trong không gian này lâu như vậy, có ảnh hưởng gì hay không?” Vương Hạo thắc mắc hỏi một câu.

    “Không có việc gì, bởi đây chính là một không gian độc lập được tạo ra bên trong Tạo Hóa châu, vì vậy thời gian trong này chỉ bằng một phần trăm ngoại giới mà thôi. Tức là khi người ở trong này một trăm ngày thì ngoại giới mới chỉ qua một ngày mà thôi.” Ngạo Bạch giải thích.

    “Không gian này có thể thần kỳ như vậy à? Nếu như ta tu luyện ở đây thì không phải tốc độ nâng cao tu vị sẽ gấp trăm lần ngoại giới hay sao?” Vương Hạo vui mừng nhưng cũng nghi hoặc mà nói.

    “Tất nhiên là đúng như vậy rồi, nhưng không có gì là tốt toàn diện cả đâu. Không gian này tuy thần diệu nhưng với tu vị của thiếu chủ người thì chỉ có thể ở trong này khoảng một hai canh giờ ngoại giới đã là nhiều lắm rồi” Ngạo Bạch trả lời.

    “Tại Sao?” Vương Hạo hỏi lý do.

    “Không gian này được khỏi động nhờ vào thần niệm, nếu thần niệm cường đại thì thời gian duy trì không gian sẽ được lâu hơn. Với tu vị của thiếu chủ người hiện tại thì cùng lắm là có thể sử dụng không gian này hơn một canh giờ ngoại giới, tức là khoảng bảy ngày trong không gian này” Ngạo Bạch giải thích.

    “Bảy ngày trong không gian này, như vậy thì khi thần niệm của ta tăng tiến thì thời gian ta có thể trong không gian này càng nhiều. Như vậy thì cũng thật nghịch thiên a.” Vương Hạo cảm thán nói.

    “Tất nhiên, nhưng thiếu chủ người cũng cần biết, thời gian bên trong này tuy độc lập với không gian bên ngoài nhưng vẫn được tính là thời gian. Thiếu chủ ở trong đây thì thọ nguyên của người vẫn sẽ trôi qua chứ không phải là nó dừng lại theo không gian bên ngoài, tuy vậy nhưng thời gian đó cũng chỉ bằng một phần mười với thời gian thiếu chủ ở ngoại giới mà thôi.” Ngạo Bạch sau khi cân nhắc thì nói ra điều này.

    Nghe Ngạo Bạch nói thì Vương Hạo tỏ ra vô cùng hưng phấn, nói như vậy thì đối với hắn không phải là sẽ có thời gian tu luyện gấp trăm lần người thường hay sao. Đây quả thực là một việc tốt vô cùng a.

    Nhìn thấy sự hưng phấn trên khuôn mặt của Vương Hạo, Ngạo Bạch cũng không khỏi cười khẽ “tên này vẫn cũng chỉ là một tên nhóc a!”

    Vương Hạo sau một hồi hưng phấn thì như đã nhận thấy mình hơi thất thố liền bình tĩnh trở lại, việc tốt thì không thể nào đến một cách tự nhiên được, suy nghĩ thì cũng rụt rè mà hỏi Ngạo Bạch:

    “Ngạo Bạch đại ca, ta có cần phải làm gì khác không, tại sao lại có chuyện tốt như vậy như không đến bên ta được chứ?”

    “Ha ha, thiếu chủ của ta ơi, ta cũng không biết sẽ tốt như thế nào, nhưng theo như lời của chủ nhân lúc trước thì ta chỉ cần đi theo thiếu chủ ngươi, giúp đỡ cho ngươi là được rồi, còn những chuyện khác thì cứ để tự nhiên đi ha!” Ngạo bạch cười ha hả mà nói.

    “Theo giúp đỡ ta, ngươi trong không gian này thì làm sao có thể giúp đỡ được ta điều gì cơ chứ” Vương Hạo cảm thán nói.

    “Ha ha, không nghĩ đến điều này làm ngươi phiền muộn a. Ai nói ta không thể ra ngoài cái không gian này được chứ?” Ngạo Bạch vui vẻ nói.

    “Ngạo Bạch đại ca, ngươi có thể ra bên ngoài được à?” Vương Hạo nghi hoặc hỏi.

    “Tất nhiên, ta chỉ là thể linh hồn, hiện tại phong ấn đã được hóa giải rồi thì ta có thể tự do, muốn đi đâu thì đi, chỉ cần không rời quá xa Tạo Hóa châu này là được” Ngạo Bạch ngạo nghễ nói.

    “Thể linh hồn?” Vương Hạo nghi hoặc hỏi.

    “Đúng vậy, ta được sinh ra bởi chính Tạo Hóa Châu, nói cách khác ta chính là linh hồn của Tạo Hóa Châu” Ngạo Bạch nói.

    Nghe Ngạo Bạch nói thì Vương Hạo như nhớ tới cái gì đó, trầm ngâm chốc thì mắt ánh lên vẻ không thể tin được mà hô to hai tiếng “Khí linh”, chẳng lẽ con rồng này chính là Khí linh trong truyền thuyết hay sao?

    Ngạo Bạch nghe Vương Hạo nói thì cũng giật mình, tên nhóc này kiến thức cũng không tệ a!

    “Đúng vậy, ta chính là khí linh của Tạo Hóa Châu” Ngạo Bạch nói.

    Vương Hạo như không tin vào tai mình khi nghe Ngạo Bạch nói. Trong điển tịch hắn đã từng đọc có nói chỉ có thần bảo mới có thể có được khí linh, và thần bảo chỉ là những bảo vật tồn tại trong truyền thuyết, có ghi chép rằng uy năng của thần bảo có thể thay trời đổi đất, quyền năng vô lượng.

    Lần gần nhất thần khí được cho là thần bảo xuất hiện chính là Kim Qui Liên Châu Thần Nỏ của Thục Phán An Dương Vương, tương truyền món thần bảo này được Kim Qui Thần Vương ban cho. Nhưng sau khi Thục Phán An Dương Vương cùng Cổ Loa Thánh Thành biến mất sau một đêm một cách bí ẩn thì món thần bảo này cũng biến mất theo. Hiện tại, đối với thế nhân thì thần bảo chẳng qua chỉ là một món bảo vật trong truyền thuyết, bởi chính Kim Qui Liên Châu Thần Nỏ kia sau khi được vô số bậc đại năng phân tích thì đều thống nhất xác định rằng đó chỉ là một món thứ thần bảo, mặc dù chỉ là thứ thần bảo nhưng chỉ cần nỏ này bắn ra một phát thì không cần tên nhưng vẫn sẽ có hàng vạn mũi tên được phát ra, vì vậy trong trận chiến với quân của Hiên Viên Quốc, Thục Phán An Dương Vương có thể dành thắng lợi chính là nhờ vào Kim Qui Liên Châu Thần Nỏ này. Qua đó có thể thấy được nếu như là thần bảo chân chính sẽ có được sức mạnh to lớn như thế nào. Nhưng trong hơn vạn năm qua thần bảo chưa từng được ghi nhận đã xuất hiện, hoặc có thể đã
    xuất hiện nhưng không ai biết được.

    Thấy vẻ mặt tâm tình bất định của Vương Hạo khi nghe mình nói thì Ngạo bạch như hiểu được cất tiếng:

    “Ngươi không cần phải đoán già đoán non làm gì, Tạo Hóa Châu thật sự là một món thần bảo. Nhưng với thực lực hiện tại của người thì đừng hy vọng nhiều, trong tay ngươi nó không khác gì một món bảo khí bình thường cả.”

    Nghe Ngạo Bạch nói mà tâm tình của Vương Hạo đang thật sự kích động vì cầm trong tay một món thần bảo lại rót một cái bịch xuống, lấy ánh mắt ngơ ngác mà nhìn Ngạo Bạch.

    Thấy như vậy Ngạo Bạch đột nhiên cười ha hả, thân rồng uống lượng không ngừng.

    “Tên ngốc nhà ngươi, mới tí tuổi đầu, tu vi thì mới bước vào võ giả cấp 1, ngươi nghĩ rằng đủ khả năng sử dụng thần bảo hay sao? Nếu cứ cầm thần bảo trong tay là có thể sử dụng được thần bảo thì đó không còn là thần bảo nữa rồi!” Ngạo Bạch vừa cười vừa nói với vẻ châm chọc.

    Nghe Ngạo Bạch nói như vậy, Vương Hạo như chợt bừng tỉnh, đúng như vậy, cũng giống như việc một đứa trẻ ba tuổi mới chập chững biết đi mà đưa cho nó một thanh đao bén thì nó sao có thể sử dụng được, thậm chí có thể làm hại bản thân của nó vì sử dụng thanh đao đó nữa.

    Nghĩ như vậy, Vương Hạo ổn định tâm tình mà nhìn về phía Ngạo Bạch rồi đột nhiên thi lễ với nó, Vương Hạo vòng tay thi lễ, cuối đầu thật sâu với Ngạo Bạch mà nói: “Tiểu đệ trẻ người non dạ, mong Ngạo Bạch đại ca chỉ dạy thêm.”

    Tình cảnh bỗng nhiên thay đổi, Ngạo Bạch cũng không biết nói gì hơn, thân rồng bất động trong giây lát thì cũng bình thường trở lại, lúc này giọng nói của nó tỏ ra hòa ái hơn rất là nhiều.

    “Không cần phải làm như vậy, dù sao số mệnh cũng gắn kết ta với thiếu chủ ngươi vào một chổ rồi. Được rồi, từ nay thiếu chủ ngươi sẽ là chủ nhân mới của ta, chúng ta cùng nhau cố gắng, ta sẽ hết lòng hết sức vì chủ nhân ngươi.”

    Vương Hạo nghe Ngạo Bạch nói thì sững người, cái gì là số mệnh gắng kết? Cái gì mà chủ nhân? Thắc mắc hỏi Ngạo Bạch.

    Ngạo Bạch không khỏi ngẩn ngơ với câu hỏi của Vương Hạo, Ngạo Bạch thật sự không ngờ rằng tên này không biết gì thật. Chỉ lắc đầu mà nói, Chủ nhân ơi, ngài thật sự đùa với con như vậy sao? Vương Hạo nhìn thấy dường như tên Ngạo Bạch này đang khóc thì phải. Bất ngờ trời đất như xoay chuyển, Vương Hạo thấy mình vẫn đang ngồi xếp bằng ở trên giường, tay trái đang cầm hỗn độn châu, đột nhiên Hỗn độn châu rời tay rơi xuống sàn nhà kêu một tiếng cộp, tiếng động này làm cho Vương Hạo choàng tỉnh dậy, mở mắt ra nhìn xung quanh, giống như không tin vào mắt mình, miệng lẩm bẩm hai tiếng “Ngạo Bạch”.

    Đối với sự việc mới vừa xảy ra, Vương Hạo lập tức cảm thấy trong lòng sinh ra rất nhiều sự nghi hoặc, nếu như không tồn tại viên niệm châu trong đầu của mình thì có lẽ Vương Hạo sẽ không tin rằng chuyện xảy ra là sự thật.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    ==================================================
    CÁM ƠN MỌI NGƯỜI ĐÃ ỦNG HỘ VÀ ĐỌC TIẾU NGẠO HOÀNG VŨ
    Theo kế hoạch mình sẽ ra chương vào thứ 3 và thứ 6, nếu tuần nào có việc bận không ra đúng ngày thì mình sẽ ra vào ngày hôm sau. Mọi người ủng hộ tác giả nhé!
    Mọi đóng góp cho truyện các bạn hãy đóng góp vào topic đóng góp nhé!
    Link đóng góp: http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=147125
    Link Web: https://truyen.tangthuvien.vn/doc-tr...-ngao-hoang-vu
    Link Fanfage: https://www.facebook.com/qeuyuan/

  4. #28
    Ngày tham gia
    Dec 2008
    Đang ở
    Kiên Giang
    Bài viết
    79
    Xu
    0

    Mặc định

    TIẾU NGẠO HOÀNG VŨ
    Quyển 1: Nam Châu Thành
    Chương 27 - Tại sao là ngươi chứ, một tên ất ơ!


    Lẳng lặng mà ngồi trên giường, Vương Hạo vẫn đang cố gắng hồi tưởng lại tất cả những chuyện vừa mới xảy ra, trong lòng bỗng thoáng dâng lên một cảm giác khó tả. Thực sự thì bản thân Vương Hạo cũng không hề biết lý do, tại sao khi mà hắn hỏi Ngạo Bạch về vấn đề gắn kết số phận thì lại làm cho con rồng đó đùng đùng tức giận và có thái độ thất vọng đến như vậy.

    Cố gắng điều chỉnh tâm tình của mình, Vương Hạo trong lòng thầm nghĩ tất cả mọi chuyện hiện tại bản thân đều không biết và không hiểu rõ. Như vậy, cách duy nhất không phải là lại tiến vào trong không gian Tạo hóa châu mà hỏi con rồng kia, như vậy thì không phải là sẽ có thể biết được hay sao. Quân tử không sợ núi cao, chỉ sợ không đi thì sẽ không lên tới đỉnh mà thôi.

    Nghĩ như vậy, Vương Hạo cố gắng điều chỉnh tâm tình của mình trở nên thanh tỉnh. Sau một lúc, khi cảm thấy bình tĩnh, Vương Hạo dùng tay trái cầm Tạo hóa châu, sau đó dùng thần niệm của mình mà từ từ phủ lên trên Tạo Hóa châu, muốn đưa thần thức của bản thân vào không gian của Tạo hóa châu như lúc vừa rồi.

    Tuy nhiên, sau khi thần niệm của Vương Hạo bao phủ lấy Tạo hóa châu, thần thức Vương Hạo muốn tiến vào không gian bên trong của Tạo hóa châu thì bất ngờ thần thức của Vương Hạo bị bắn trả ngược trở lại, không thể nào tiến vào được không gian đó. Thử nhiều lần nhưng vẫn không được, Vương Hạo lúc này người đầy mồ hôi, mặt thì lúc xanh lúc đỏ, đây chính là hậu quả của việc thần thức bị bắn trả nhiều lần khi cố tiến vào Tạo hóa châu không gian.

    Đến lần thứ mười hai thì Vương Hạo ngã người ra sau giường mà thở dốc. Đầu óc thì xoay cuồn cuồn, mắt muốn mờ đi, có lẽ đây chính là cực hạn của bản thân khi sử dụng thần niệm, Vương Hạo thì thào nói.

    Cố gắng ngồi dậy, Vương Hạo lần này không dám manh động mà tiến vào Tạo hóa châu không gian, ăn đau khổ như vậy đã đủ rồi. Vương Hạo ngồi xuống cố gắng điều tức, tận lực áp chế cảm giác choáng đầu hoa mắt mà bản thân đang gặp phải. Lúc này Tạo hóa châu được Vương Hạo cầm bằng hai tay để trước người.

    Cảm giác choáng đầu do sử dụng thần niệm quá độ không phải ngồi điều tức, hấp nạp thiên địa linh khí mà có thể làm cho nó hết đi, vì đây không đơn giản là tiêu hao năng lượng thân thể mà là tiêu hao năng lượng tinh thần. Do đó, dù cho có cố gắng hấp thu linh khí thì cảm giác choáng váng này vẫn không thể giảm đi một cách nhanh chóng được.

    Bống nhiên Vương Hạo cảm thấy thân thể nhẹ đi, đầu đang đau nhứt thì bỗng nhiên như được tưới lên một luồn nước mát lành, cảm giác đau nhứt bỗng nhiên biến mất, tinh thần của Vương Hạo trở nên thanh tỉnh, căn tràn sức sống. Cảm giác lâng lâng này làm cho Vương Hạo cảm thấy vô cùng yêu thích, không nỡ rời xa, chỉ muốn được sống trong cảm giác này mãi mãi. Nếu người ngoài nhìn thì sẽ thấy được lúc này thân thể Vương Hạo được bao bọc trong một cái kén mơ hồ có năm màu, từ mi tâm của Vương Hạo phát ra một chùm tia sáng bao bọc lấy thân thể Vương Hạo, tạo thành một cái kén năm màu trông vô cùng xinh đẹp và bắt mắt.

    Cảm giác dễ chịu này kéo dài lâu thì vô cùng, mau thì như mới vừa chớp mắt. Vương Hạo mở bừng mắt, lúc này Vương Hạo cảm thấy tinh - khí - thần của bản thân như căn đầy, cơ thể như mới vừa được gột rửa qua một lần, tất cả mọi sự mệt nhọc, đau đớn đều không còn.

    Tâm thần Vương Hạo còn chưa thoát khỏi cảm giác kỳ diệu này thì bất chợt Tạo hóa châu đang cầm trong tay của Vương Hạo khẽ động, rồi đột nhiên bay lên, Tạo Hóa châu thoát khỏi sự khống chế của hai tay Vương Hạo mà bay lên lơ lửng trước mặt của hắn.

    Lúc này trong ánh mắt chứa đầy sự kinh ngạc của Vương Hạo thì hình ảnh của Ngạo Bạch lại bất ngờ từ trong Tạo Hóa châu ảo hóa mà thành một con rồng nhỏ chừng một thước. Nhìn lại thì thấy Tạo hóa châu lúc này cũng được bao bọc bởi một màn ánh sáng mờ ảo màu xám tro, từ trong hư ảnh bao bọc lấy Tạo hóa châu đó một con rồng với cái đầu rồng trông thô to nhưng lại vô cùng cân đối với cơ thể cùng một cặp sừng dài trên đỉnh đầu, trên đầu giữa hai sừng phản phất như có một đám lông dài hư ảo trông như bờm một con sư tử trông vô cùng uy phong. Thân rồng nhìn thon dài cân đối với những chiếc vảy nhìn như màu xám nhưng lại không phải là màu xám, đôi lúc là màu xanh, rồi có khi là màu đỏ, màu lam, màu vàng,… không thể phân biệt được chính xác màu sắc của những chiếc vảy trên thân rồng. Cùng với bốn chân nhìn như chân của một con chim ưng nhưng lại có năm ngón, với móng nhìn sắc bén vô bì. Đây chính là Ngạo Bạch, con rồng mà lúc vừa rồi Vương Hạo đã gặp trong Tạo hóa châu không gian, con rồng đã nói rằng nó và Vương Hạo
    có một sự gắng kết số phận thần bí mà ngay chính Vương Hạo cũng không thể nào hiểu nổi.

    Hư ảnh Ngạo Bạch xuất hiện liền vờn quanh Tạo hóa châu, còn Tạo hóa châu thì cứ phiêu phù trước ánh mắt kinh ngạc của Vương Hạo. Hào quang màu xám phát ra từ Tạo hóa châu làm cho viên châu này trở nên đẹp đẽ lung linh nhưng đầy ma mị, đây chính là lần đầu tiên Vương Hạo nhìn thấy hào quan có màu sắc này trên Tạo hóa châu, mặc dù trước đó, lúc vừa đột phá cấp độ võ giả cấp 1 thì Vương Hạo đã từng dùng cả chín loại chân nguyên lực để phát động biến hóa của viên châu này, nhưng không có loại chân nguyên lực nào có màu sắc này cả.

    Không chờ cho Vương Hạo hết kinh ngạc thì từ hư ảnh con rồng này truyền ra một giọng nói, chính xác chính là giọng nói của Ngạo Bạch. Giọng nói không to cũng không nhỏ, nghe chan chứa sự uy nghi giống như là lời của thần linh vậy. Từng lời từng chữ xuất ra từ cái miệng rộng toát của Ngạo Bạch nghe lúc du dương, lúc trầm bổng nhưng lại đầy uy nghiêm.

    “Diệu diệu Huỳnh Kim Khuyết, nguy nguy Bạch Ngọc Kinh.

    Thị không, thị sắc. Vô vi nhi dịch sử quần linh.

    Thời thừa lục long, du hành bất tức. Khí phân tứ tượng, oát triền vô biên

    Càn kiện cao minh, vạn loại thiện ác tất kiến.

    Huyền phạm quảng đại, Nhứt toán họa phước lập phân.”
    Hai mắt của Vương Hạo trợn tròn mà kinh ngạc, ý gì đây? Vương Hạo tự hỏi lòng khi nghe được những lời thơ trên.

    Đang ngâm nga thì hư ảnh của Ngạo Bạch bỗng nhiên tan biến thành nhiều điểm ánh sáng, những điểm ánh sáng này bất ngờ nhập vào cơ thể của Vương Hạo, sau đó từ cơ thể Vương Hạo phát ra một luồn ánh sáng màu xám. Nếu như có người lúc này nhìn vào thì sẽ thấy hư ảnh của Ngạo Bạch ẩn hiện bao bọc xung quanh Vương Hạo.

    Trong đầu Vương Hạo lúc này xuất hiện một giọng nói: “Thiếu chủ, ta và người đã gắn kết số phận cùng nhau, và chúng ta chính là một, nếu như không vượt qua được thì chỉ có con đường duy nhất chính là tan biến cùng nhau. Khi ngày đó tới người sẽ biết tất cả, còn giờ thì người còn quá nhỏ bé để biết được.”

    Nghe lời này, Vương Hạo không khỏi ngạc nhiên, cố hỏi lại Ngạo Bạch nhưng âm thanh đó đã tắt, và không một lời nào đáp trả. Yên lặng, một sự yên lặng đáng sợ.

    “Ta còn quá nhỏ bé để biết?” Vương Hạo nhẩm lại lời Ngạo Bạch nói. Được, vậy thì ta sẽ trở thành người mạnh nhất, số phận của ta phải do ta nắm giữ. Đây chính là quyết tâm của Vương Hạo, và là mục tiêu theo đuổi của hắn khi mới bước chân vào con đường võ giả vủa mình.

    Ngồi điều chỉnh tâm thần đang chấn động vì thông tin vừa mới tiếp nhận, không biết qua bao lâu thì tâm thần của Vương Hạo cũng dần ổn định. Cầm Hỗn độn châu Trong tay sau đó sử dụng thần niệm để điều khiển thì Vương Hạo bỗng cảm giác được bản thân cùng Hỗn độn châu có một sự ăn ý đến lạ kỳ, Hỗn độn châu di chuyển theo như ý nghĩ của Vương Hạo một cách chuẩn xác mà không cần Vương Hạo dùng thần niệm để khu sử nó. Sau khi tấm tắc la kỳ, Vương Hạo sau khi nghĩ mọi khả năng, chỉ có một kết quả có thể xảy ra, chính là kết quả của việc hư ảnh Ngạo Bạch nhập vào cơ thể của hắn lúc nãy.

    Đang điều khiển Hỗn độn châu thì Vương Hạo phát hiện Hồng Nhân đang về phòng, lúc này điều bất ngờ lớn hơn nữa lại xuất hiện, thần niệm của Vương Hạo đúng lẽ chỉ có thể phát ra ba thước xung quanh bản thân, nhưng Vương Hạo có thể cảm nhận được động tĩnh ở hơn 30 thước xung quanh mình. Một sự vượt trội vô cùng to lớn so với kiến thức của Vương Hạo, gấp 10 lần những võ giả cùng cấp, không thể nhưng lại là sự thật a.

    Sự việc tiếp theo chính là dọa cho Hồng Nhân sợ xanh mặt, diễn giải và bàn luận với Hồng Nhân về sự tình và các thách thức của cả hai trong thời gian tới khi đã trở thành võ giả.

    Đêm về khuya, cả hai lặng yên về giường của mình mà ngủ. Đối với Hồng Nhân đây chính là khoảng thời gian mà hắn thích nhất, hắn có thể ngủ một giấc cả ngày cũng được. Vương Hạo thì khác, trong đêm hắn thường dùng khoảng hai canh giờ để tọa thiền, thói quen này chính là thói quen của hắn từ kiếp trước và sang thế giới này, hắn vẫn giữ thói quen đó.

    Nhắm mắt tọa thiền, thần thức của Vương Hạo lại đi vào trong Hỗn độn châu, lần này thì hắn đi vào một cách trơn tru, không có bất kỳ một sự cấm cản nào cả. Vẫn không gian đó, Ngạo Bạch lười biếng mà nằm giắt ngang qua một ngọn núi không biết ở đâu ra. Thấy Vương Hạo thì Ngạo Bạch lười biếng nói “Thiếu chủ người vào đây làm gì, không để cho ai nghỉ ngơi hết à”.

    Nghe Ngạo Bạch nói mà Vương Hạo muốn bật cười mà nói: “Ngươi nha, ngủ hơn 18 vạn năm chưa đã hay gì mà đòi ngủ nữa hả?”

    “Ta thật sự rất mệt a, một nửa linh hồn lực của ta đã chuyển cho người rồi còn đâu nữa. Ta giờ chỉ muốn ngủ thôi. Ngươi để yên cho ta ngủ một giấc đi có được hay không, ta xin ngươi đó thiếu chủ à”. Ngạo Bạch đưa cái gương mặt rồng uể oải của nó lên khẩn khoản nói.

    Ngạo Bạch đại ca, ta chỉ muốn biết chuyện gì xảy ra mà thôi, sao trông ngươi như mất hết khí lực như vậy cơ chứ? Vương Hạo hiếu kỳ hỏi.

    Còn không phải tại lợi cho ngươi à! Ngạo Bạch hậm hực nói với vẻ mặt bất lực của mình.

    Lợi cho ta, lợi khi nào chứ? Vương Hạo trưng ra cái bộ mặt vô tội của mình.

    Ngạo Bạch trông thấy cái vẻ mặt ấy thì giận rung người, cái thân rồng của y không ngừng rung rẩy rồi thì cũng bất lực mà thở dài. “Ta không biết ta gây ra tội gì với chủ nhân mà người sắp xếp cho ta gặp tên thiếu chủ ất ơ này!” Ngạo Bạch thở dài ngao ngán.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    ==================================================
    CÁM ƠN MỌI NGƯỜI ĐÃ ỦNG HỘ VÀ ĐỌC TIẾU NGẠO HOÀNG VŨ
    Do thời gian này Tác giả bận túi bụi với công việc mới nên bỏ bê tác phẩm, xin lỗi mọi người nhé, hy vọng từ nay về sau, mỗi tuần sẽ có một chương mới!
    Mọi đóng góp cho truyện các bạn hãy đóng góp vào topic đóng góp nhé!
    Link đóng góp: http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=147125
    Link Web:https://truyen.tangthuvien.vn/doc-tr...-ngao-hoang-vu
    Link Fanfage: https://www.facebook.com/qeuyuan/
    Lần sửa cuối bởi tmtk001, ngày 06-01-2019 lúc 14:23.

  5. #29
    Ngày tham gia
    Dec 2008
    Đang ở
    Kiên Giang
    Bài viết
    79
    Xu
    0

    Icon1

    TIẾU NGẠO HOÀNG VŨ
    Quyển 1: Nam Châu Thành
    Chương 28 - Luyện dược đường

    Mặc kệ con rồng lười biếng đang nằm dài vắt ngang mấy cái đỉnh núi mà Vương Hạo không biết từ đâu ra kia, tận dụng thời gian để mà nghiên cứu viên Niệm châu trong đầu còn có ý nghĩa hơn.

    Tiến vào trạng thái nhập định trong không gian của Tạo hóa châu, Vương Hạo đang ra sức để lĩnh hội những điều ghi trên viên Niệm châu này. Ngoài sự tưởng tượng của Vương Hạo, hơn trăm vạn chữ ban đầu trên viên Niệm châu đã biến mất, chỉ còn lại vỏn vẹn hơn một ngàn chữ. Điều này làm cho Vương Hạo kinh sợ vô cùng, hắn không biết đã có chuyện gì xảy ra với viên Niệm châu mà giờ chỉ còn lại có vỏn vẹn hơn ngàn chữ như thế kia.

    Vương Hạo muốn hỏi Ngạo Bạch lý do thì thần niệm quét qua Niệm châu đọc những chữ ghi trên đó thì Vương Hạo lại thấy mừng như điên, nội dung của ngàn chữ này chính là căn bản nhất để bắt đầu tu luyện của võ giả, chỉ ngàn chữ mà so với quyển võ giả sơ giai chú giả mà Vương Hạo thuộc nằm lòng thì nó lại thâm sâu và chứa đựng nhiều thông tin hơn nhiều, và đây chính là phần đầu của Đế Hoàng Chân Kinh. Lướt qua một lượt hơn ngàn chữ này, Vương Hạo cũng đã giải được gút mắc, không phải chữ trên Niệm châu biến mất mà là do hiện tại cảnh giới của Vương Hạo chưa đủ, do đó thần niệm chưa đủ mạnh để có thể giải khai phong ấn và xem những nội dung còn lại. Muốn xem được những nội dung kia thì Vương Hạo phải bắt buộc tu luyện đến khi thần niệm đạt được yêu cầu, thì tự nhiên phong ấn sẽ giải khai.

    Nhắm mắt nhập định, thả lỏng toàn bộ tinh thần, Vương Hạo vận chuyển linh khí trong theo như lộ tuyến được ghi trong viên Niệm châu để tiến hành luyện thể. Võ giả muốn tiến lên những thứ bậc cao hơn nữa thì nhất thiết phải cần một cơ thể cường đại hơn, nếu cơ thể không theo kịp cảnh giới thì võ giả có thể sẽ dẫn bạo thân thể của mình. Quá trình tu luyện chính là quá trình luyện tinh - khí - thần. Luyện tinh hóa khí, luyện khí hóa thần, luyện thần hoàng hư chính là đạo của việc tu luyện được cả đại lục Xích Viêm này lưu truyền và chấp nhận.

    Sáng hôm sau, Vương Hạo thoát khỏi trạng thái tu luyện mà chuẩn bị cho ngày học mới. Hôm nay, Vương Hạo đã chính thức trở thành Võ giả cấp 1, Vương Hạo đã bước chân vào hàng ngũ của những người tu luyện. Đặt bước chân đầu tiên của mình trên con đường chinh phục sức mạnh, con đường trở thành một cường giả để thực hiện ước mơ, lý tưởng của mình.

    Luyện dược đường.

    Trương Vũ Như, cấp 6 võ giả, sơ cấp đỉnh phong dược luyện sư, tính tình cổ quái đúng với chức nghiệp của mình. Ngoài luyện dược chi đạo ra hắn ta không quan tâm đến điều gì khác. Tuy hắn mới có 25 tuổi nhưng đã là sơ cấp đỉnh phong dược luyện sư, trong Đại học viện này cũng được xếp vào hàng ngũ thiên tài. Hôm nay, Trương Vũ Như được Dược luyện đường phân công hắn làm lão sư thay thế cho Tùng Lâm lão sư đang luyện chế một lò đang dược không thể lên lớp.

    Học đồ kính chào Vũ Như lão sư!

    Học đồ kính chào Vũ Như lão sư! Cả bọn đồng thanh nói và khom người chào Trương Vũ Như.

    Lớp sơ cấp học đồ hôm nay được học về cách thức nhận biết các loại thuốc thông dụng và cách thức xử lý các loại dược liệu cũng như điều chế những loại thuốc đó. Võ giả, sinh sống tại lãnh địa gia tộc mình hay trong thành thì còn đỡ, đến khi rời khỏi một mình hành tẩu thì việc có được những kiến thức này sẽ vô cùng hữu ích cho việc sinh tồn. Tất nhiên không nói đến những vị thiếu gia con nhà giàu lúc nào đan dược cứu mạng cũng nằm sẵng trong túi trữ vật của mình kia. Đối với những đứa trẻ con nhà nghèo, thì việc có thể điều chế nên một loại thuốc có thể là việc đem lại cho bản thân cũng như cả một thôn xóm của mình thêm vốn để kéo dài sinh mạng.

    Đang ngồi trên bục giảng, Trương Vũ Như, Vũ Như lão sư nhướn mày mà nhìn đám nhóc hơn 30 người đang khom mình chào khoác tay nói: “vào vị trí, ngồi im lặng!”

    “Đây có thể coi là nhả chữ như ngọc a!” Vương Hạo cảm thán trong lòng nhưng cũng tìm cho mình một cái bồ đoàn mà ngồi xuống.

    Hôm nay địa điểm học chính là tại luyện dược đường giảng phòng. Chính giữa giảng phòng chính là một cái lò luyện cỡ nhỏ, lò luyện này chỉ có hai cửa để khi luyện dược người luyện dược có thể đưa hỏa chân nguyên vào đó để tiến hành luyện dược, lò được đặt trên một trận pháp đơn giản có tên là Tụ hỏa trận, trận pháp này chính là để tụ tập hỏa nguyên khí trong thiên địa linh khí, giúp cho người luyện dược có thể dễ dàng hơn trong việc luyện dược.

    Yêu cầu đối với luyện dược sư ngoài chân nguyên thuộc tính Hỏa ra thì phải có được tinh thần lực mạnh mẽ nữa mới có thể làm được. Bởi vì đối với Thuật luyện nói chung, luyện dược nói riêng thì đòi hỏi người luyện phải khống chế được chân nguyên của mình một cách tinh tế. Vì khi tiến hành luyện chế, không thể xảy ra bất cứ một sai lầm nào trong việc khống chế chân nguyên, nếu không sẽ dẫn đến thất bại.

    Tất cả bọn học đồ đã ổn định, Trương lão sư bắt đầu giảng dạy, thật sự buồn chán bài học. Những điều Trương lão sư giảng dạy đều là những điều cơ bản nhất của luyện dược, không phải là lựa chọn nguyên liệu, thì lại là cách sơ chế nguyên liệu, … điều mà bọn học đồ đang mong đợi chính là việc được sử dụng lò luyện để luyện dược trong ngày hôm nay.

    “Được rồi, giờ tới giai đoạn thực hành thôi!” Trương lão sư xếp lại quyển sách trên tay nói.

    Nói xong, Trương lão sư lật tay lấy ra một toa đan dược, trên đơn đề là “Liệu thương sơ cấp phối phương” mà trong đó ghi tên 4 loại dược liệu và cách thức điều chế. Sau khi xem sơ qua đan phương thì Trương lão sư phất tay một cái, phối phương đính lên trên bản hiệu nằm tại chỗ dược liệu. “Hôm nay chúng ta sẽ học điều chế Liệu thương sơ cấp đan, chính là phổ thông nhất đan dược mà võ giả nào khi hành tẩu cũng cần.” Trương lão sư chầm chậm nói.

    “Liệu thương sơ cấp đan, không phải loại mà chúng ta thấy thúc bá thường đem theo khi đi săn bắn hay sao?” Bọn học đồ sau khi nghe Trương lão sư nói thì nhao nhao bàn tán, nhiệt nghị nhất phải kể đến bọn nhóc thuộc phe thôn trấn rồi. Mặc dù liệu thương sơ cấp đan chỉ là đan dược sơ cấp nhưng cũng không phải là rẻ đối với bọn chúng. Ngược lại là bọn nhóc phe Đông thành và phe Tây thành thì lại cảm giác bình thường hơn, dù sao đối với bọn chúng liệu thương đan sơ cấp chỉ là loại thuốc thông dụng mà thôi.

    “Được rồi, giờ ta sẽ hướng dẫn các học đồ cách thức luyện chế Liệu thương sơ cấp đan này, các học đồ chú ý cho kỹ, ta chỉ làm mẫu một lần, học được hay không được chính là ở ngộ tính của các ngươi.” Trương lão sư chậm rãi nói từng chữ. Bọn nhóc im thin thít, dành tất cả sự chú ý đến chỗ Trương lão sư, chú ý nhất, không rời mắt chính là bọn nhóc phe thôn trấn, chúng nhìn mà như muốn không chớp mắt.

    “Điều chế Liệu thương đan sơ cấp cần dùng bốn loại dược liệu, tất cả đều là phổ thông dược liệu, có thể tìm thấy ở xung quanh chúng ta …” Trương lão sư vừa lấy dược liệu vừa giảng giải.

    “Đối với Cấp cứu thảo này chúng ta phải dùng cả gốc lẫn lá, đối với liệu thương sơ cấp đan thì Cấp cứu thảo chính là nguyên liệu chính để điều chế.” Trương lão sư vừa lấy một gốc Cấp cứu thảo vừa giảng giải. Tiếp theo Trương lão sư lại nói: “trong trường hợp khẩn cấp chúng ta cũng có thể trực tiếp dùng Cấp cứu thảo dã nát để đắp lên vết thương, tuy nhiên đó chỉ là tác dụng cho điều trị ngoại thương mà thôi.”

    Vừa nói Trương lão sư vừa lấy thêm 3 loại dược liệu nữa thứ tự là: Địa cam thảo, Hắc cẩu thảo, Diệp hạ châu. Tất cả đều là phổ thông nhất dược liệu. Vừa lấy Trương lão sư vừa giảng giải công dụng của từng loại dược liệu nếu như dùng đơn độc. Cả bọn không ngoài ý muốn đều chăm chú nghe, mặc dù đã đọc qua tất cả công dụng của các loại thảo dược này nhưng hôm nay nghe Trương lão sư nói, lại biết thêm cách dùng khác của chúng. Vương Hạo nghe mà say mê theo, tuy nhiên lại có thắc mắc cực lớn trong lòng “mấy loại dược liệu kia không phải là mấy thứ thuốc nam mọc đầy đất ở Việt Nam sao?”.

    Gạt những ý nghĩ khác trong đầu, Vương Hạo tập trung tinh thần nhìn về hướng Trương lão sư. Lúc này, Trương lão sư đã đến bên cạnh của lò luyện dược và ngồi xuống ngay ngắn tại bồ đoàn trước lò. Bên cạnh của Trương lão sư là một khay nhỏ đựng bốn loại dược liệu để luyện chế Liệu thương đan sơ cấp. Tất cả các học đồ đều ngồi xuống, ánh mắt hướng về Trương lão sư tay, lúc này Trương lão sư chầm chậm đặt hai bàn tay lên tụ hỏa trận. Tất cả chăm chú nhìn thì thấy tụ hỏa trận từ từ sáng lên, từ đó tỏa ra một luồn nhiệt nóng bỏng. Lúc này Trương lão sư mới lấy tay về mà giảng giải, muốn luyện đan trước tiên phải điều khiển được lửa, chỉ cần bất cẩn một chút là sẽ phí công và phí cả vật liệu luyện chế vì sẽ mang đến thất bại cho việc luyện đan… cả bọn ngồi chăm chú nghe Trương lão sư giảng giải về việc dùng lửa trong luyện đan. Người luyện đan không nhất thiết là người phải có Hỏa chân nguyên mà còn có thể dùng nhiều phương pháp khác, có thể thông qua tụ hỏa trận để tụ tập và chuyển đổi thiên địa linh khí thành hỏa thuộc tính, có thể dùng hỏa linh thạch để thay thế hỏa chân nguyên,…

    Sau khi dùng chân nguyên khởi động tụ hỏa trận và giảng giải về việc dùng lửa để luyện chế đan dược thì Trương lão sư tiếp tục việc luyện đan. Lúc này, lò luyện đã nóng và nhiệt lượng đã đáp ứng được yêu cầu để luyện chế Liệu thương đan sơ cấp, Trương lão sư tiếp tục nói về bước thứ hai của luyện đan chính là việc phân giải dược liệu và trình tự luyện chế dược liệu. Trương lão sư cầm lên phần Cấp cứu thảo sau đó đưa vào lò luyện dược, sau khi cấp cứu thảo vào dược lò thì liền bị phân giải, một mùi thuốc đặc trưng của Cấp cứu thảo tỏa ra, sau đó Trương lão sư tiếp tục cho Hắc cẩu thảo, Địa cam thảo, Hạ diệp châu vào lò luyện theo thứ tự và đóng nắp dược lò, tay trái đặt lên tụ hỏa trận còn tay phải thì bắt thủ ấn, nhắm mắt và đưa thần niệm vào trong dược lò để quan sát quá trình phân giải và kết hợp các dược liệu.

    Nhìn đến đây thì cả bọn lại hít một hơi thật sâu, có người vẻ mặt mếu máo nói thầm “thần niệm a, không phải đột phá võ giả mới có được thần niệm sao?”. Chân chính bước vào cấp độ võ giả mới có thể có được thần niệm, cả lớp học đồ hôm nay, không phải người nào cũng là võ giả, vì vậy mà nói, Liệu thương đan sơ cấp rất dễ điều chế, nhưng không phải ai cũng có thể điều chế được, đây chính là lý do mà những luyện dược sư được tôn trọng.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    ==================================================
    CÁM ƠN MỌI NGƯỜI ĐÃ ỦNG HỘ VÀ ĐỌC TIẾU NGẠO HOÀNG VŨ
    Do thời gian này Tác giả bận túi bụi với công việc mới nên bỏ bê tác phẩm, xin lỗi mọi người nhé, hy vọng từ nay về sau, mỗi tuần sẽ có một chương mới!
    Mọi đóng góp cho truyện các bạn hãy đóng góp vào topic đóng góp nhé!
    Link đóng góp: http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=147125
    Link Web: https://truyen.tangthuvien.vn/doc-tr...-ngao-hoang-vu
    Link Fanfage: https://www.facebook.com/qeuyuan/

  6. #30
    Ngày tham gia
    Dec 2008
    Đang ở
    Kiên Giang
    Bài viết
    79
    Xu
    0

    Mặc định

    TIẾU NGẠO HOÀNG VŨ
    Quyển 1: Nam Châu Thành
    Chương 29 - “Luyện đan nên chuẩn bị tâm lý tạc lô”


    ==================================================
    CÁM ƠN MỌI NGƯỜI ĐÃ ỦNG HỘ VÀ ĐỌC TIẾU NGẠO HOÀNG VŨ
    Do thời gian này Tác giả bận túi bụi với công việc mới nên bỏ bê tác phẩm, xin lỗi mọi người nhé, hy vọng từ nay về sau, mỗi tuần sẽ có một chương mới!
    Mọi đóng góp cho truyện các bạn hãy đóng góp vào topic đóng góp nhé!
    Link đóng góp: http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=147125
    Link Web: https://truyen.tangthuvien.vn/doc-tr...-ngao-hoang-vu
    Link Fanfage: https://www.facebook.com/qeuyuan/

    ---QC---


Trang 6 của 9 Đầu tiênĐầu tiên ... 45678 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status