TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 8 của 11 Đầu tiênĐầu tiên ... 678910 ... CuốiCuối
Kết quả 36 đến 40 của 52

Chủ đề: [Võng du] Chiến sĩ tinh hà

  1. #36
    Ngày tham gia
    Dec 2017
    Bài viết
    57
    Xu
    0

    Mặc định


    CHƯƠNG 35 : SỰ CỐ


    Sử với Út Lé ngồi dưới gốc cây uống bia, hắn mới nhớ mấy hôm trước có mua mấy cái Tuyệt Kỹ của ông ăn xin. Thực ra phần lớn mấy môn đó là thích hợp với Út Lé, Hắn mới nói với nó :

    “Ê, mày cạo đầu đi, tao cho mày làm cao thủ Thiếu Lâm .”

    Nó trợn mắt :

    “Cao thủ ! Mày tự làm đi, tao không thèm.”

    Sử cười hê hê :

    “Nói chơi, tối nay tao cho mày mấy Tuyệt Kỹ đảm bảo mày thành cao thủ. Chứ con Tám giờ tao thấy nó luyện Giáng Long Thập Bát Chưởng lợi hại hơn mày rồi à.”

    Thằng Út nghe cũng rụt rịt, gật đầu lia lịa, trở qua năn nỉ :

    “Ờ, mày giúp đở tao đi. Chứ bây giờ trong Đội tao thành yếu nhứt rồi .”

    Mà đúng nó yếu nhất, Sử mấy hôm nhờ trái Ổi với thuốc ‘Hoá Thần’, hôm qua đã lên cấp 8.

    Bé Ba thì cấp 7, nó có kỹ năng 1: Bảo Táp Tinh Thần làm một nhóm địch nhân trong một vùng bị thất thần trong giây lát, kẻ quá yếu còn tinh thần tan vỡ mà thành điên hoặc chết luôn; Kỹ năng 2 : Khống Chế Tinh Thần, có thể khống chế một hai kẻ địch yếu một thời gian; Kỹ năng 3: Niệm lực, có thể cách không điều khiển vật thể, dùng điều khiển phi đao, phi kiếm lợi hại hơn người khác hoặc niệm lực trói buột địch nhân.

    Út Điệu cấp 6 trung kỳ, kỹ năng : Vầng Sáng Thiên Sứ, toả ra vòng sáng trong khoảng cách 20 m, giúp đồng đội tăng cao và làm địch nhân giảm sút sức chiến đấu; Kỹ năng hai : Khúc xạ, nó nhìn chằm chằm kẻ địch thì ánh sáng quanh kẻ đó bị vặn vẹo nhìn lệch mục tiêu, đánh đấm trật lất; Kỹ năng 3 : Ánh Sáng Huỷ Diệt, dùng tay hay vũ khí phát ra chùm sáng bắn phá kẻ địch.

    Bé Đẹp cấp 6 trung kỳ, Kỹ năng 1: Truy Phong, là nhờ gió mà người nhẹ như không di chuyển nhanh chóng, linh hoạt; Kỹ năng 2 : Đao gió, hình thành nhiều lưỡi dao gió bay loạn cắt chém kẽ địch; Kỹ năng 3 : Lốc xoáy, dĩ nhiên là chưởng ra cơn lốc không khí xoáy xoắn quật bay kẻ địch rồi.

    Bé Xinh cũng cấp 6 trung kỳ, Kỹ năng 1: Băng Tiển (hay Băng Chuỳ cũng vậy) bắn ra một mũi tên băng hay nhiều mũi tên băng sát thương địch nhân; Kỹ năng 2: Đóng Băng, chưởng hay chém ra làn khí lạnh đóng băng một vùng và địch nhân trước mặt, nhất là những nơi ẩm ướt thì chiêu này uy lưc càng lớn. Chỉ với chiêu này thôi mà nó múa kiếm tới đâu đóng băng tới đó, rất lợi hại.

    Tám Hương cũng cấp 6 trung kỳ, Kỹ năng 1: Hoả Cầu, như Lôi Cầu của Sử, nhưng mà phải nói thêm, mấy chiêu Cầu Cầu này khi cấp thấp thì người dùng chỉ tạo ra được hình cầu, sau nâng cao lợi hại lên người ta tạo thành hình rồng hình phượng cho nó oai gọi là Hoả long, Hoả Phượng…, cơ bản là chất lượng Hoả, của Lôi khi đó đã tăng nên uy lưc lớn. Lửa hay Lôi tăng lên từ màu đỏ, cam, vàng, lục, lam chàm, tím; Kỹ năng 2 : Roi Lửa, từ tay nó hay vũ khí tạo một dây lửa dài có thể quất qua quất lại; Kỹ năng 3: Biển Lửa, từ thân bùng nổ sóng lửa lan rộng ra xung quanh đốt cháy mọi thứ.

    Cùng với có các kỹ năng này tụi con gái học các bài võ thuật, vũ khí, múa mai rất đẹp, rất lợi hại. Ví dụ : Tám Hương học Giáng Long Thập Bát Chưởng, nó chưởng ra hỏa cầu hay mấy con rồng ốm nhom bay vù vù đốt địch thủ. Nó nói luyện lên cao chưởng một chiêu mười mấy con bay đầy trời lúc đó mới đáng sợ.

    Chỉ có Út Lé giờ hơi bèo, cấp 6 trung kỳ luôn, Kỹ năng 1: Thiết thể, gồng lên làn da sắt thép, chịu đòn cao, tay chân cứng rắn đấm kẻ địch; Kỹ năng 2: Bão kim loại,bắn ra lưa thưa gai kim loại, đâm kẻ địch. Thực ra hai kỹ năng nó đều có tiềm năng đáng sợ, chỉ là bây giờ chưa được. Chứ thử tưởng tượng một thân nó cho người ta đánh không hao tổn gì thì đủ rồi, còn Bão Kim Loại thật bắn hàng triệu mũi ám khí vận tốc mấy chục lần vận tốc âm thanh thì địch nhân biến thành con nhím.

    Riêng bản thân Sử nếu không phải cấp 8 thì bây giờ chưa chắc bằng tụi con gái, nên bây giờ Sử mới thấy cần cải thiện tình thế của hai thằng. Chỉ mong sao Lão đầu trọc kia không phải là kẻ lừa gạt.

    …………………..

    “ Ôi, thịt nướng thật thơm, ăn quá ngon .” – Lena gặm một cánh gà nướng tẩm mật ong, trầm trồ.

    Trên đống lửa còn đang nướng một con rắn và một mớ ốc ướp tiêu, mùi thơm ngào ngạt. Sử vừa gặm đùi ếch, vừa nói :

    “ Đây là đặc sản quê hương anh. Bên chỗ em thì sao ? Có đặc sản gì ?”

    “Có, ngày xưa có, nhưng giờ chắc hiếm lắm rồi. Chỉ ở biển thì còn tôm cá, chúng không bị biến thành zombie. Còn trên núi cao nữa, nhân sâm, linh chi, tuyết liên chắc có nhiều .”

    “ Ồ, vậy Bruny có biển không ?”

    “Có, nó ở sườn bên kia dãy núi của chúng ta đấy.”

    Bé Đẹp reo lên :

    “Ha ha, tiếp tới tụi minh phải làm bữa hải sản mới được, em thích ăn hải sản .”

    Sử cười :

    “Ha ha, sớm thôi, sớm thôi .”

    Rồi hắn nghiêm trang, giơ tay nói:

    “Tối nay, tui tuyên bố kết nạp Lena và Linda làm thành viên dự bị của Tiểu Đội. Từ ngay tối nay, hai người sẽ bắt đầu báo danh huấn luyện Tân Binh .”

    Hắn đứng nghiêm, hai cô gái cũng đứng trước mặt hắn, dập chân, giơ tay chào theo kiểu quân đội, nhưng trên tay còn cầm cánh gà ăn dở không nỡ bỏ đi . Hắn cũng chào lại mà khá hơn là đổi đùi ếch qua tay khác. Sau đó hắn nói tiếp :

    “Tối nay anh sẽ báo danh cho hai em, hai em nhận ba lô xong thì bắt đầu đi chiến đấu huấn luyện luôn trong bán kính 3km xung quanh Trụ Sở, Trụ Sở sẽ để ý yểm hộ. Sáng ra thì quay về đây, chúng ta sáng phải qua bên kia tiếp tục công việc.

    Cả Tiểu Đội ngày mai, trừ hai người dự bị, chúng ta bắt đầu cận chiến với zombie .”

    Mấy đứa con gái không có vẻ gì lo sợ, còn cười ha ha, con Tám nói :

    “Ngày mai mọi người sẽ thấy bản lĩnh thật sự của tui, khà khà khà. Ông Út, nhớ đi sát sau lưng tui .”

    Thằng Út gật gật, buồn buồn. Sử vỗ vai nó, rồi nói với cả đội :

    “Thật ra chúng ta có Mai Rùa yểm trợ, sẽ không có nguy hiểm gặp zombie quá đông. Mà cả nhóm đi cùng nhau chưa ai được tách ra hết .”

    Rồi cả đám tiếp tục ăn và uống bia, còn sắm dàn karaoke mang ra ngoài hát hò, nào là ‘Chiếc áo bà ba’, ‘hai mùa chôm chôm’, ‘duyên phận’… Tui nó xung lên giành nhau hát, uống bia xả láng. Hai đứa dự bị ham vui, chạy vô học cấp tốc Tiếng Liên Minh với Tiếng Việt hết cả hai tiếng rồi ra đòi hát, quên đi huấn luyện luôn.

    ……………

    Sáng ra sáu giờ, Sử thức dậy thấy mình ở trong phòng, người trần như nhộng. Mà trên ba cái giường đôi không biết kê sát lại lúc nào, một đống bùng nhùng toàn con gái. Tụi nó cũng trống trơn, khắp phòng quần áo nằm tứ tung trên giường, dưới đất đều có. Chết rồi, hắn định thần cố lấy lại tỉnh táo, kiểm tra lại từng đứa thì thấy có đúng năm đứa bồ mình. Hắn rón rén lấy quần áo mặc vào rồi chạy vô Vườn, lúc này hắn mới hỏi Trí Năng :

    “Hôm qua ngươi thấy hết rồi. Nói đi, ta có làm gì không, hết mấy người ?”

    Trí Năng e hèm một lát, nó cũng nói giọng thiếu nữ thẹn thùng:

    “Ngài có làm hết năm người. nhưng mà nếu theo định nghĩa thì là chưa có làm ai .”

    Sử bực bội :

    “Lằng nhằng khó hiểu. Tóm lại ra sao kể rõ coi .”

    Trí năng kể, hoá ra cả đám cũng chưa làm được gì vì không có kinh nghiệm. Chỉ có Lena, là cố gắng hướng dẫn nhưng cô ta cũng không rành, thành ra sau đó cũng thua… rồi cả đám xỉn ngủ lúc nào không biết. Sử ngồi bó gối núp trong bụi lúa, mặt mày tiếc nuối, nhưng mà nghĩ lại vậy thì tốt hơn vì có gì rồi say xỉn cũng biết gì đâu mà tiếc.

    “Ài, phải kiếm ngày lành tháng tốt sớm cưới cho rồi, để hoài không ổn.”

    Chợt hắn nghe loạt xoạt, rồi thấy thằng Út vạch lúa chui qua, Sư kêu lại :

    “Ê, sáng sớm chui đâu vô đây, đi ăn trộm hả mậy ?”

    Nó hoảng hồn, quay ngoắt qua, thấy Sử ngồi nó mới bớt hoảng, lấy tay làm dấu, miệng kêu xuỵt xuỵt, nó nói nhỏ :

    “ Đừng la, tao trốn vợ tao. Mà sao mày ở đây ?”

    Sử chợt hiểu, hoàn cảnh nó chắc cũng giống mình, mới nói :

    “Tao đi cầu, mày có gì khai ra. Không tao kêu con Tám.”

    Nó méo mặt :

    “Có gì nữa mà khai, sáng nay tao dậy thấy ngủ chung với hai đứa: con Tám với con Linda luôn. Mà giờ hai đứa nó còn ôm nhau ngủ, tao mới trốn ra đây.”

    Sử hỏi :

    “Hôm qua mày có làm gì không ?”

    Nó đang mặt méo mà cũng tươi lên :

    “Có sao hông mậy, bộ tao là thầy chùa sao mà hông làm, hí hí !?”

    Nó cứ hí hí một mình hoài làm Sử gục đầu giấu mặt vào hai gối bật khóc hức hức.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi dongphat, ngày 07-02-2018 lúc 14:36.
    ---QC---


  2. #37
    Ngày tham gia
    Dec 2017
    Bài viết
    57
    Xu
    0

    Mặc định


    CHƯƠNG 36 : NHƯ LAI THẦN CHƯỞNG


    “Anh Sử ơi…!” Con bé Ba

    “Anh Út ơ…!” Con Tám

    “Anh Út ơi, anh Sử ơi, vô ăn sáng” Con bé Ba

    “…” Hai thằng

    “Ông Út vô ăn sáng, cha ơi, trốn hoài, trốn luôn đi đừng ra nữa nhe” Con Tám.



    “Thôi vô mày ơi.” Cuối cùng thằng Út chịu thua

    “Ừ, chắc tụi nó không giận đâu.”

    Hai đứa cùng lấm lét vào nhà, trong này đám phụ nữ đã ngồi vào bàn sẵn, trên bàn thức ăn có ba món cùng trái cây đầy tràn, rồi mọi người ăn cơm. Bọn con gái vẫn nói cười nhưng không nhắc gì chuyện tối qua. Linda còn gắp đồ ăn cho Tám Hương, mà Tám Hương cũng cười vui vẽ. Năm con bồ lâu lâu liếc Sử, trong ánh mắt tụi nó có vẻ thẹn thùng mà thêm phần thân thiết, trìu mến. Sử cũng yên tâm không ít. Ăn no rồi hắn ngồi xỉa răng, hút thuốc, than thở :

    “Ài, ăn nhậu… ăn bữa cỗ lỗ bữa cày. Lỡ công lỡ chuyện hết trơn…Thôi, sáng nay mọi người chờ anh với thằng Út học Tuyệt Kỹ Thiếu Lâm, xong rồi tụi mình hãy qua đó nhe.

    Mà Lena với linda cũng học mấy kỹ năng sơ cấp đi .”

    Bé Đẹp hỏi:

    “Tuyệt kỹ gì vậy anh, em học với .”

    Sử gật đầu :

    “Có tới 11 môn hàng chợ trời, để anh kiểm tra đã, rồi có cái nào phù hợp mấy em anh đưa nhe .”

    Nói rồi, sử về phòng, phòng ốc đã được dọn dẹp sạch sẽ ngăn nắp như cũ. Hắn lên giường, kết nối cửa hàng và bắt đầu nghiên cứu.

    Những môn nào có chữ kim cương là Sử cho Út Lé hết : Kim Cương Phục Ma Thần Công, Kim Cương Bất Hoại Thể, Đại Kim Cương Quyền, Đại Lực Kim Cương Chưởng, Đại Lực Kim Cương Chỉ .

    Hắn giữ lại luyện : Dịch Cân Kinh, Thiên Thủ Như Lai Chưởng.

    Kim Chung Tráo : cho Bé Ba để nó an toàn hơn.

    Bát Nhã Chưởng: cho Bé Xinh, nó luyện xong sẽ biến thành băng chưởng .

    Vô Tướng Kiếp Chỉ: cho Bé Út, nó chỉ ra chùm sáng huỷ diệt thì thật đáng sợ.

    Như Ảnh Tùy Hình Thoái và Thiếu Lâm Liên Hoàn Cước : cho Bé Đẹp, nó thuộc tính Phong luyện xong thân pháp, cước pháp vô địch.

    Còn Bé Tám thì không có, hết rồi, khi rảnh nào ra chợ trời thử vận may lại.

    ………………….

    Sử bỏ ra ba giờ đồng hồ mới học hết hai môn : Dịch Cân Kinh, Thiên Thủ Như Lai Chưởng.

    “Oa ha ha ha, …”

    Vừa thoát ra khỏi thế giới ý thức, mở bừng mắt, Sử cười như điên dại. Lão Đầu trọc đã không lừa hắn, hai môn võ công hắn vừa học là hàng thật. Lão dạy từng ly từng tý, rất tận tình. Dịch Cân Kinh giúp con người ta cơ thể thêm dẻo dai, kinh mạch càng hợp lý càng cường tráng, nâng cao tư chất, tiềm lực. Mà Thiên Thủ Như Lai Chưởng uy lực khủng bố, luyện đến đại thành có thể đánh nát không gian xuyên tinh không mà đập nổ tinh cầu. Chưởng xuất ra hội tụ, thu hút lực lượng của trong Tự Nhiên, điều khiển pháp tắc của Thiên Địa đánh đâu thắng đó.

    Có điều cái uy lực đó thì còn xa xa Sử mới rớ tới được, kể cả Ông Sư cũng chưa tới cảnh giới đó. Có điều ông ta đã dạy hết cho Sử, con đường sau này đã có hướng để đi.

    Hết cười giờ hắn lại nhăn nhó mặt mày, vỗ đùi bốp bốp:

    “Biết vậy bỏ tiền mua hết hàng của ổng rồi, trời ơi. Mua vé số mà sao hông mua nguyên lốc, còn bày đặt chừa lại mấy tờ.”

    “Á há há… há …”

    Đang than thân trách phận vì trúng số, Sử nghe trên lầu tiếng thằng Út cười ha hả muốn banh nhà, chắc nó sướng muốn khùng rồi. Hắn thôi than thở, lại cười tươi kêu mấy đứa con gái lại dặn dò học mấy môn Tuyệt kỹ.

    Rồi hắn sắm một đôi găng tay pháp khí hai sao hết tới hai triệu đồng. Cùng Út Lé, hai thằng hùng hổ dắt nhau qua bên Lam Tinh với ý định mang một thân công phu đi làm thịt đàn zombie. Khi ra đi hai thằng chỉ mang theo linh pháo vác vai, Sử vác ba lô của Bé Ba, Mai Rùa thì dừng lại, đậu dưới Cổng Không Gian phía bên Trái Đất vì mấy đứa con gái còn phải học hành.

    ……………….

    Sử châm một điếu thuốc, rồi quăng gói thuốc cho Út Lé đang ngồi bệt uống chai sinh tố trước cửa một cửa hàng đã sụp đổ mặt tiền. Hai thằng, sau hai giờ hưng phấn chiến đấu, hiện tại đã vào sâu trong thành phố. Bọn họ vượt qua cả con sông vì… để trừng trị mấy con zombie phun lửa khi chúng dám từ bên này sông tấn công hai vị Đại Cao Thủ. Hai giờ đánh liên tục thì cũng hết năng lượng, hai đứa trốn vào một khu vắng vẻ, định nghỉ ngơi, phục hồi thể lực và chân nguyên

    Con đường vắng lặng, bề bộn đầy mảnh xương, mảnh thịt vụn khô quắt đã lâu, đồ vật rách rưới tung toé. Nhà hai bên đường rất hiếm căn còn nguyên vẹn, chúng bị tán phá hư tổn các mức độ khác nhau từ vỡ kính hay bị đập sập tường cho đến cháy rụi.

    Sử lắc đầu thở dài, phun một ngụm khói, rồi quay nhìn về Út Lé. Hắn chưa kịp nói gì, thì thấy thằng Út đang nhìn hắn bổng giật mình, hốt hoảng la lớn : “Coi chừng .”

    Sử chỉ thấy sau lưng đau đớn như trời giáng, tiếng nổ uỳnh làm ù tai. Rồi hắn bị hất bay về phía trước hơn 5 m, ngã xuống đấp, trượt dài, đập vào chân tường nhà đối diện mới dừng lại. Lưng đau xé, máu trào ra miệng, Sử nhìn về phía sau, chưa kịp thấy gì thì đã bị thằng Út mới lao tới, nhấc bổng lên chui tọt vào trong căn nhà. Đạn năng lượng xẹt vào trong làm nổ tung toé vật dụng trong nhà, Út Lé ôm sử chạy lên tới lầu năm mới dừng lại. Lưng nó cũng bị dính một phát rồi, áo giáp vỡ một mảng lộ ra da cháy đen.

    Từ bên kia đường, có trên chục tay súng trường, đang liên tục bắn loạn vào tầng trệt và tầng 2 ngôi nhà. Ba lô còn bị vứt ngoài đường, thuốc men ở trong đó. Sử rất đau nhưng hắn vẫn bò dậy chộp ống pháo của Út Lé, gầm gừ :

    “Tao còn bắn được, mày lẻn ra ngoài đi. Tao bắn một pháo, rồi trốn, mày xử mấy thằng lọt lưới .”

    Thằng Út gật đầu, nó chạy vào trong, phá tường xông qua các nhà bên cạnh đi đoạn xa, lại lẻn phóng qua nóc nhà bên dãy đối diện. Sử thì bò về cửa sổ, nhắm vào một căn nhà, nơi đó có ba tay súng đang say sưa xả đạn. Hắn bắn một pháo, đạn pháo nổ làm rung rinh căn nhà ba tầng, phía trong phun ra khói lửa mù mịt.

    Sử ôm pháo co giò chạy theo lối thằng Út mở ra trước đó. Bên kia, địch nhân đã bắt đầu trút đạn vào nơi hắn vừa núp. Sử không bắn tiếp vì sợ ảnh hưởng Út Lé. Mà Út Lé chắc cũng đã bắt đầu ra tay, các điểm hoả lực từ từ im tiếng.

    Khi Sử lần mò xuống tới mặt đất thì nghe văng vẳng tiếng chân đầu phố. Cuộc chiến đấu ở đây đã đánh động bầy zombie gần đó. Hắn dùng Lôi thiểm xẹt nhanh ra ngoài, chộp lấy ba lô và ống pháo của mình, dựng lều chui vào, cùng lúc gọi lớn vào bộ đàm :

    “Út, Út, bỏ đi, qua đây nhanh, zombie tới .”

    Căn lều này dù không được như Trụ Sở nhưng đã được Bé Ba dùng 1 triệu nâng lên cấp 2, nó có đường kính 7,5m, phòng ngự được quái cấp 10, có điều nhược điểm là khá tốn năng lượng. Mà bây giờ nhược điểm đó càng bị phóng đại, bọn họ không mang nhiều năng lượng.

    “Trí Năng, gởi tín hiệu cấp cứu liên tục liên lạc Mai Rùa. Khi nào nó qua tới thì kêu nó cứu chúng ta gấp.”

    “Yes, sir .”

    Thằng Út vừa kịp vào lều thì con zombie đầu tiên cũng mò vào tới cửa. Sử cũng mặc kệ nó. Hắn lấy thuốc uống vào, cởi áo giáp đã rách. Hai thằng thay phiên xức thuốc và băng bó lẫn nhau. Sử thì rách nát lưng, gãy mấy xương sườn, chấn động nội tạng. Thằng Út thì khá hơn chút, bất quá lưng nó cũng bị cháy một mảng, bỏng nặng.

    Sơ cứu xong, bọn zombie đã đập lô cất của họ được một lúc. Trong con đường vắng giờ ngoài tiếng zombie gầm rú có văng vẳng tiếng người la hét, gào thét, bắn giết.

    “Cho đáng đời, đám ngu khốn nạn .”- Sử giận chửi – “Năng lượng tụi mình không cầm cự lâu đâu, cũng may không có Zombie cao cấp.”

    Hắn vừa nói xong, đằng xa nghe ầm ầm tiếng chân, một con Lực Sĩ như chiếc xe tăng từ ngã tư ủi tới, Thằng Út kêu :

    “Mày đừng bắn pháo nữa. Tao còn đánh được, mày mà bắn, tụi nó tới càng đông là chết.”

    Lúc này Sử mới giật mình. Lúc hoảng quá hắn không nghĩ nhiều, bây giờ thằng Út nói mới té ngửa, thì ra mình là ‘người mù gây khói lửa’. Thằng Út còn đế thêm :

    “Tụi bắn lén, nó cũng có pháo, mà nó không bắn đó. Tui nó còn đông lắm, tao thấy mấy thằng chạy xuống hầm đằng kia .”

    Không dài dòng thêm, nó mở cửa nhảy ra ngoài, đạp lên đầu zombie mà lao về hướng con Lực Sĩ. Con zombie nào bị nó đạp, đầu đều nổ tung như dưa hấu nát. Gần va chạm con Lực Sĩ, thằng Út vung một quyền ra như chậm rãi, mà kéo theo tiếng ù ù trong không khí. Đầu quyền từ bình thường vụt sáng lên, sáng lên ánh vàng kim chói nhức mắt. Quyền của nó đập thẳng vào nắm đấm của con zombie Lực Sĩ.

    “Oành…” .Thằng Út nắm tay vẫn dấn tới, trong khi nắm tay con zombie bị nổ nát. Tiếp theo cả cánh tay zombie, xương thịt băng liệt tan rã cho tới tận bả vai, nó bị hất ngửa người về sau. Được đà, thằng Út đạp phóng luôn lên ngực nó, lại đập tới một chưởng. Uỳnh, đầu con zombie nát bét.

    Xong, Út Lé xoay người nhanh chóng, vừa đánh văng bọn cấp thấp vừa chạy về lều. Sử lúc này đang chặn trước cửa, tay bọc điện múa chưởng quạt đám zombie. Con nào dính chưởng văng ra đều bị điện cao thế nướng cháy đen, xương thịt khô giòn, rơi xuống đất thì gãy vỡ thành từng khúc.

    Khi thằng Út về tới cửa, Sử đang muốn lùi vào. Hắn như có cảm ứng, ngước nhìn lên tầng ba căn lầu phía trước. Toàn thân hắn lạnh buốt, lông tóc dựng ngược, một con thợ săn đứng trên ban công từ lúc nào. Hắn phát hiện nó, nó đã vươn người bật vào lan can, hai tay mười ngón như mười mũi dao găm đen bóng vồ tới đầu Út Lé. Út Lé lúc này Chân Nguyên đã cạn, dù thân thể như sắt mà không vận công phòng ngự cũng không thoát khỏi cảnh nổ đầu.

    Hai mắt Sử trợn tròn như muốn rách, hắn gầm lên một tiếng, bất chấp thương thế, vận công pháp lôi công với tốc độ điên cuồng, rồi cái gì Dịch Cân Kinh, Như Lai Thần Chưởng, chiêu đầu chiêu cuối, nhớ đến cái gì là hắn vận dụng cái đó. Xung quanh linh khí lao về hắn với tốc độ siêu thanh, mà hắn như cá voi hút nước, linh khí nhập thẳng vào da thịt, quần áo thì nổ thành bụi phấn, hai tay Sử mờ ảo biến mất. Thời gian như ngừng lại, đàn zombie, Út Lé bất động, và con thợ săn gian xảo, chắc chắn là trên cấp 10, cũng dừng lại lơ lững giữa trời. Chỉ còn Sử với nghìn tay bay múa, xuất chưởng che rợp con đường.

    Tích tắc mà như lâu lắm, mọi vật từ đứng hình lại được giải thoát để tiếp tục vận động, bất quá trong không gian hơn trăm mét của con đường đã có hàng trăn hàng ngàn chưởng ảnh lôi điện sáng chói chiếm cứ khắp nơi từ lúc nào.

    Tiếng sấm rung ầm ầm: “ Như… Lai… Thần… Chưởng” . Gần1000 ngàn zombie cùng con thợ săn hung ác tan thành tro bụi. Hai bên đường bị ảnh hưởng, sắt thép tan chãy, méo mó, nhà cửa mặt tiền sụp đổ xuống, bụi bốc lên mù mịt.

    Út lé và căn lều còn nguyên. Nó vừa hoàn hồn sau cơn chấn động thì thấy Sử trần truồng, da dẻ khô nức, mềm oặt ngã sấp mặt xuống đường bất tỉnh.

    Hết cơn hốt hoảng, không dám chần chừ lâu, Út Lé ôm Sử, khoát ba lô lên lưng, cắm đầu bỏ chạy, nó chỉ biết né qua những nơi có zombie mà tìm nơi hẻo lánh, không để ý phương hướng gì. Sau cùng tới được một khu nhà vắng lặng không hề có zombie, nó mới dựng lều mang sử vào, nằm thở. Nhưng Út Lé không biết rằng khi nó vào xong, khu nhà đã bị một màn năng lượng đen bao bọc lại, khí đen lượn lờ trong thành phố ào ào co rút, bị hút về phía trong khu nhà.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi dongphat, ngày 07-02-2018 lúc 14:39.

  3. #38
    Ngày tham gia
    Dec 2017
    Bài viết
    57
    Xu
    0

    Mặc định



    CHƯƠNG 37 : MA VƯƠNG THỂ



    Cái lều dã chiến bị Ma Khí bao phủ, ăn mòn năng lượng, cầm cự hơn một giờ, rồi nó nổ bùm, trở lại hình cái ba lô. Sử và Út Lé bị đá văng ra nền sân. Ma khí xâm nhập, Út Lé còn vận công chống lại mà thân thể Sử dần chuyển đen. Thằng Út thử vận công giúp Sử xua Ma khí nhưng vô dụng , nó hoảng hốt, gấp muốn điên nhưng không thể làm gì.

    Nền sân nổi lên những vân đen, hút vào ma khí. Chợt ma vân chớp động, thằng Út bị thổi văng, bay ra khỏi vùng kết giới năng lượng của ma trận. Nó bị thổi ra trăm mét, đập vào một vách nhà, rồi nằm bất động.

    Sử vẫn bất tỉnh, cơ thể tràn đầy ma khí, cơ gân căng phồng, xương cốt lốp bốp, làn da như hoá sừng nổi lên các đường vân nhìn rất hung hãn, tà ác.

    …………………

    Ý thức Sử mơ màng, hắn thấy mình lơ lững trong một không gian, trôi nổi những viên cầu to nhỏ, trong những viên cầu có người đang nói, đang cười, đang cải nhau, như những đoạn phim đang chiếu đi chiếu lại. Những đoạn phim hết sức quen thuộc về cuộc đời hắn. Những đoạn ký ức từ thời ấu thơ, vui đùa với con nít trong xóm; rồi trong lớp học cấp ba nhìn cô bạn dễ thương, làm thơ tình; trong phòng trọ thời đại học đánh cờ ăn mì gói với mấy thằng bạn; trong căn phòng nằm ôm con Bé Ba, con Út Điệu…

    Ký ức nhiều lắm, có những cái hắn tưởng chừng đã quên mà nó vẫn còn ở đây. Sử khóc cười, xem từng đoạn phim quên thời gian.

    Nhưng Không gian này từ từ đen tối và lạnh lẻo, khí đen từ đâu xâm nhập mang hơi thở lạnh lùng, tà ác, giết chóc, huỷ diệt, chiếm đoạt… Sử cũng trong mơ màng ý thức từ từ trở nên lạnh lẻo, các ký ức cầu dần bị che mờ, chớp tắc ánh sáng yếu ớt như lúc nào cũng có thể biến mất.

    “Không… biến đi !” Đột nhiên hắn gầm lên, thân thể ý thức vùng vẫy, muốn đánh văng dòng khí đen tà ác đang xâm nhập. Trong linh hồn nhỏ bé, một đống sáng vàng kim sáng lên, lập loè xua đuổi ma ý . Sử hơi tỉnh táo hơn, đốm sáng này là kiến thức kinh nghiệm của hắn về Dịch Cân Kinh và Thiên Thủ Như Lai Chưởng, nó có thể chống lại sự xâm nhập ma hoá. Như chộp được nhánh cỏ cứu mạng, hình dáng linh hồn hắn trong không gian lập tức ngồi xếp bằng, tập trung vào đốm sáng trong ngực, thể ngộ, lý giải, vận dụng, cố làm cho nó lớn mạnh như cố thổi một đốm lửa nhỏ cho bùng lên, sưởi ấm linh hồn.

    ……………..

    Phía ngoài, ma khí vẫn ùn ùn kéo vào cơ thể Sử. Diện mạo hắn càng biến đổi dữ tợn, trên trán còn nhú lên một sừng nhọn. Sống lưng, đầu vai, khớp gối, gót chân mọc ra các xương gai. Hắn không biến thành một con zombie mà như biến đổi thành hình một con quỷ tướng trong địa ngục truyền thuyết.

    Trong cơ thể kinh mạch cũ đã bị khô héo phá nát. Hai viên trứng… không, là Lôi Hạch đã nổ mất từ từ khi Sử đánh ra chiêu Như Lai Thần Chưởng đầy lôi điện. Ma khí tràn đầy cơ thể cải tao cấu tạo cơ thể nhưng không có lưu chuyển theo một con đường nào cả.

    Ngoài xa ầm ầm tiếng súng, tiếng pháo, tiếng gào thét của zombie. Mai Rùa một đường càn quét tới, bắn tung và nghiền qua bọn cản đường tiếp cận khu vực ma trận.

    …………


    Bên ngoài thời gian lại qua ba ngày, Họ nhóm nữ đội viên tiểu đội đã càn quét qua tầng lớp zombie khắp thành phố và tới được vùng ma khí dày đặc này. Họ đã cứu được Út Lé trước khi nó bị zombie ăn mất. Nhưng sau đó khi họ bắn phá kết giới ma khí, zombie trong thành phố như nổi điên, tràn tới tấn công họ. Cả nhóm đành lùi ra xa mà pháo kích. Pháo bắn vào vùng ma khí thì uy lực giảm mạnh. Nên hai bên vẫn giằng co đánh nhau tới giờ.

    Cùng lúc này, ở thủ đô to lớn và hoang tàn của Bruny, trong Hoàng Cung mang dáng dấp cổ kính, uy nghi vương giả còn khá nguyên vẹn, Franklin đứng trước một trong 50 toà ma pháp trận sản xuất Ma tinh, trầm tư, lầu bầu :

    “Cái trại 50 này làm sao thế !? Ma khí chỉ có một nửa so với trước…”

    Hắn quơ tay làm những động tác phức tạp, khó hiểu, miệng đọc một tràng ma chú. Trong pháp trận, ma khí lay động, rồi hiện ra hình ảnh, là cảnh tượng Sử đang nằm bất động, cơ thể hấp thu ma khí. Franklin giật thót mình, mắt trừng lớn nhìn hình chiếu.

    “Oh my Ma, Ma Vương Thể… Moá, ta cấp báo lên Đại Vương, phải được trọng thưởng, nhanh… nhanh”

    Hắn tất tả chạy vào sâu trong cung, qua một khu vực trọng binh canh giữ dày đặc, xuống một căn hầm rộng lớn âm u. Trong hầm không có gì khác ngoài một tế đàn hình tháp cụt cao 5m, xung quanh khảm đầy Ma tinh to như nắm tay, mặt trên tế đàn là một trận pháp. Fanklin lại làm phép, nhanh chóng bên trên xuất hiện hình chiếu một Ma, trùm kín pháp bào đen, mắt xanh loè loè sáng dưới mũ trùm đầu.

    “Quân khu trưởng Fanklin, chưa tới ngày nộp Ma Tinh, ngươi khởi động trận liên lạc trực tiếp với ta có viêc gì gấp!? Ngươi biết ta đang tu luyện không thích bị quấy rầy, ngươi phải cho ta lý do vừa lòng .”

    “Tổng quản đại ma, việc ta thông tri gấp chẳng những để ngài hài lòng, mà Đại Vương sẽ hết sức hài lòng.”

    “Khặc… khặc, ngươi tự tin nhỉ? Tinh cầu này đã hầu bình định xong, có việc gì bất ngờ hả ? Nói đi.”

    “Là một trong những việc Đại Vương trước khi bế quan căn dặn. Ma Vương Thân Thể xuất thế.”

    “Hả!? Là thật? Ở đâu ?” - Tổng quản mắt xanh giật mình, giọng the thé chói tai hỏi gấp.

    “Ở địa bàn của ta. Tụ Ma Trận số 50 .” – Franklin cũng vội vàng hung phấn trả lời.

    “Nó bây giờ thế nào? Có ghi hình không ?”

    “Nó vẫn còn trong ma trận. Ta có ghi hình đây, mời ngài xem.” Fanklin lấy ra cầu ảnh phóng lên tế đàn.

    “Tốt tốt, ta báo cáo Đại Vương . Ngươi chờ mà nhân thưởng đi, khà khà .”

    “Dạ dạ, Tạ ơn Tổng quản nâng đỡ…”

    …………

    Một nơi khác rất xa trên Lam Tinh,

    Trong không gian rộng lớn ma khí sền sệt, tối tăm, một đôi đồng tử to như đầu người đỏ chói hết sức nổi bật. Nó nhìn hình ảnh do Franklin truyền đến.

    “Kha Kha kha” - Tiếng cười khan khan làm rung động cả không gian – “ Ta chỉ cầu may mà chẳng ngờ Ma Vương Thể xuất hiện nơi này là thật. Vậy thì ta cũng chẳng cần chữa trị thân thể rách nát này làm gì nữa. Nhưng giờ Ma Vương Thể còn quá yếu, không thể chịu nỗi linh hồn ta đoạt xá”

    Im lặng,

    “A… a, hừ … hừ”

    Trong không gian lại xung động, nổi lên tiếng gầm gừ rồi tiếng la hét đau đớn. Cuối cùng xuất hiện một quả cầu đen, nó đen đến nó nổi bật trong không gian tối đen.

    “Cơ thể ta quả là không thích hợp tu luyện Ma kinh. Chẳng những không chữa lành thương thế mà còn làm linh hồn ta yếu đi. Nhưng bây giờ không uổng công ta suýt mất mạng mà trộm nó rồi… Một phần tư thần hồn có lẽ đã đủ truyền Ma Kinh và tạm khống chế thân thể mới.”

    “Được rồi, Bushy, truyền tống vật này đến nơi Ma Vương Thể ngay lập tức .”

    “Vâng , Đại vương.”

    “Cho Franklin quản lý gấp đôi địa bàn. Lệnh hắn cấp tốc chuyển quân bao vây Tụ Ma Trận 50 đó lại. Không lấy ma khí từ đó nữa, ngược lại truyền hết phần ma khí phải nộp lên trên từ địa bàn của hắn về cho số 50 .”

    Đôi mắt đỏ khép lại, không gian hoàn toàn đen tối và im ắng.

    ………….

    Lệnh Đại vương được cấp tốc thi hành. Một quả cầu đen tuyền tầm thường không hề tiết chút hơi hướng ghê gớm gì ra ngoài được truyền tống lần lượt qua nhiều ma pháp trận. Nó tới tay Franklin, một vong linh ma pháp sư mà ở Lam Tinh bị người ta gọi là phù thuỷ, một Quân Khu Trưởng may mắn. Franklin hết sức cẩn thận truyền nó về Ma pháp trận 50.

    Sau đó hắn hết sức đắc chí, tập kết hết tướng tá thuộc hạ, tổ chức một buổi dạ tiệc thịt ma thú quý hiếm. Món chính cho buổi tiệc long trọng dĩ nhiên là thịt người được nuôi nhốt kỹ và cả một con rồng nhỏ nặng 10 tấn.

    “Chúng ta sẽ tiếp quản nửa địa bàn của tên Vandodo đáng ghét. Tất cả lực lượng tinh nhuệ: Ma hồn, kỵ bộ binh, kỵ không binh, ma pháp sư,… ngày mai theo ta đi tiếp quản. Chúng ta sẽ không để hắn dùng dằng chậm trễ bàn giao.

    Riêng Tom, người dẫn theo doanh 1000 kỵ binh lùa đám zombie 5 thành xung quanh về số 50, bao vây nó lại chờ lệnh.”

    Franklin may mắn đang sung sướng tưởng tượng cảnh hắn những ngày tới sẽ hung hăng đánh mặt, làm nhục, tước đoạt địa bàn của đối thủ luôn đè đầu hắnVandodo. Còn Vandodo sẽ căm giận, tức điên nhưng chỉ có thể ủ rũ, chán nản mà giao ra từng thành phố một.

    Còn lệnh phong toả bao vây ma pháp trận 50, hắn thấy tạm thời để Tom làm là đã đủ, đã quá cẩn thận. Dùng tới 20 triệu zombie và một doanh kỵ binh, ở thế giới này còn cái gì có thể chống.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi dongphat, ngày 07-02-2018 lúc 14:40.

  4. #39
    Ngày tham gia
    Dec 2017
    Bài viết
    57
    Xu
    0

    Mặc định



    CHƯƠNG 38 : CUỘC CHIẾN CỦA QUỶ THẦN


    Quả cầu đen xuất hiện trong Ma Trận, lơ lững trên ngực Sử. Nó không còn vẻ tầm thường vô hại như trước mà bắt đầu toả ra ánh sáng đen bao trùm con mồi, không gian bị vặn vẹo run lên như lúc nào cũng có thể vỡ tan, tiếng ong ong từng đợt lớn dần rồi vang xa đến trăm ngàn cây số bên ngoài cũng nghe được.

    “Khặc… khặc… khặc .” Ma vương cuồng tiếu một tràng kết thúc chuỗi âm thanh ong ong nhức óc.

    …………..

    “Ế ?” Trong Đền Thần cách Sử mấy ngàn cây số chợt vang lên tiếng hô. “Con quỷ sắp chết này không ở yên chữa thương, bay nhảy ra đó làm gì !?”

    Trong một gian phòng rộng trong Đền, một hình chiếu hiện lên tình cảnh tại Tụ Ma Trận số 50

    “Ma vương Thể? Không phải, không phải… dấu vết luyện dương lôi sao có thể là Ma Thể!? Âm dương lôi… Âm Dương Hỗn Độn thể chất !?”

    “A… Không thể để nó chiếm được, Thân thể này là của ta… Lôi Thần, ta xin lỗi ngươi… không thể theo di nguyện của ngươi mang Lôi Tâm về tới quê hương cho hậu nhân của ngươi rồi, nhưng sau này nếu có may mắn về được, ta sẽ truyền Lôi Thần quyết cho bọn họ.” Tiếng la lanh lảnh gấp gáp vang trong Đền Thần, rồi từ đỉnh Đền dâng lên một quả cầu sáng chói lôi điện màu tím quấn quanh, rồi nó nhanh chóng bay vút về hướng thành phố nơi tiểu đội Nông Dân đang chiến zombie.

    ……………

    “Xoẹt” Quả Ma cầu tiến vào thân thể Sử . Trong thân thể bất động của hắn bị hắc khí xỏ xuyên vẽ ra hàng triệu hàng tỷ hắc tuyến li ti tiếp nối, đan xen chằng chịt. 108 huyệt đạo được khơi thông, nổ bùm bùm xuất hiện dòng xoáy hút ma khí từ bên ngoài vào cơ thể tạo thành dòng Ma Nguyên Lực. Ma nguyên chạy theo các con đường mới vòng vo khắp cơ thể hết đợt này đến đợt khác đắp nặn làm vững chắc lớn mạnh các kinh mạch, rồi đổ dồn về đan điền vừa mới tạo thành. Cái quả cầu đen giờ an vị trong đan điền, nó xoay tròn, huyền lôi quấn quanh, chốc chốc nó co bóp đập lên từng cái, hút vào rồi phun ra ma nguyên càng cô đặc tinh thuần lắng đọng thành chất lỏng chìm xuống đáy đan điền. Mà đan điền mới sinh theo nhịp co bóp của quả Ma Tâm mà từng chút lớn ra.

    Làn da Sử mờ mờ nổi lên ma văn thần bí. Cả người hắn mang một vẻ hung tàn bạo ngược mà uy nghiêm của một Ma Vương để cho người ta sợ hãi không dám nhìn thẳng, phải nằm rạp run rẩy bái lạy.

    Còn trong không gian ý thức của Sử lúc này, hắn đang đứng cả ngoài toả kim quang trợn mắt nhìn con quỷ tướng to như toà núi đang cười khà khà hưng phấn. Tay chân nó múa may điều động Ma Kinh cải tạo cơ thể hắn. Thần hồn của nó theo thời gian vận hành Ma Kinh từ từ rút nhỏ. Từ đầu Sử chỉ bằng ngón chân út của nó, qua nửa giờ hắn đã cao tới nửa đầu gối nó.

    Lúc này Sử mới thấy rõ diện mạo con Ác Quỷ. Đúng là Quỷ mà, mặt xanh, nanh vàng, mắt đỏ, râu dê, tai nhọn, sừng trâu, cánh dơi, da rắn, móng ưng, chân bò, đuôi bò cạp. Nói chung nó cực kỳ xấu, đã vậy nó không thèm đếm xỉa đến Sử. Vừa vào Sử hỏi nó là ai, nó chỉ nó một câu :

    “Ngươi chờ đó đi, con rệp đáng yêu.” Rồi nó mãi mê cải tạo thân thể hắn, hắn có hỏi gì nó cũng không thèm nói, chửi rủa, năn nỉ cũng như không.

    “Mẹ ngươi chứ ! Cả dòng họ ngươi mới là rệp nhỏ đáng ghét ! Con quỷ!” Sử giờ cũng chẳng còn gì để sợ, rõ ràng nó đang cướp thân thể hắn, chết đến nơi rồi sợ có tác dụng gì.

    Chợt Sử nghe văng vẳng tiến Trí Năng :

    “Ông chủ, Ông chủ, có tin của Bà Chủ .”

    “Hả? Bà chủ nào? Mà ngươi đừng nói lớn con quỷ nó đang ở đây.”

    “Ông chủ yên tâm, Ta với ngài thần hồn truyền tin, nó chưa khống chế ngài, không thể biết.

    Xin lỗi ngài. Ta có thể liên lạc trực tiếp với Bà chủ Bulma. Ta đã báo hết tình hình, Bà chủ muốn truyền cho ngài một môn phong hồn quyết và một cấm thuật là Phệ Hồn thuật. Khi nào con quỷ nó muốn khống chế hay nuốt linh hồn ngài, ngài cố gắng dùng Phật quang chống đỡ, sau đó dùng Phệ Hồn thuật cắn nuốt lại nó. Nếu có cửa thắng thì dùng Phong Hồn quyết, phong toả không gian ý thức không cho nó trốn, giải quyết dứt điểm.

    Bây giờ ta sẽ truyền nó cho ngài, ngài cố gắng lắng nghe…” Sử lập tức ngồi xếp bằng tập trung học tập hai môn bí thuật linh hồn, tranh thủ thời gian với con Quỷ.

    Hai môn cũng khá ảo diệu, nhưng không phức tạp lắm. Sở dĩ không phổ biến vì, bình thường phổ thông thần hồn mọi người đều nhỏ yếu có học cũng không phệ hồn ai được, ở cấp độ hắn phải tới ngàn năm nữa mới lại đi quan tâm đến cái vụ này. Còn phong hồn thì để đề phòng những người như Bé Ba, tu luyện thần hồn, nhưng bị đánh bất ngờ cũng vậy, đâu phải lúc nào cũng lo phòng thủ phong toả tâm thần.

    Trường hợp Sử gặp bây giờ phải nói là hi hữu, giờ còn nước còn tát, cầu may thôi.

    Con Quỷ thì lo rèn luyện Ma kinh, Sử thì lo luyện tập bí quyết thần hồn, thời gian qua nửa giờ.

    “ Roẹt”

    Không gian loé sáng, cả Sử và con quỷ cùng giật mình. Hư không xuất hiện một nhân vật mới, một nam thanh niên cực kỳ tuấn lãng, mái tóc dài màu bạc, toàn thân mang giáp bạc, áo choàng trắng, lưng tám cánh chim trắng lay động phấp phới, người toả ra ánh sáng lung linh thanh khiết. Thật đẹp trai, phong độ, oai hùng.

    Đồng thời lúc này, tụ ma trận bên ngoài nổ tung, ma khí tán loạn, cơ thể Sử rung mạnh, quả Lôi Tâm màu tím nhập thẳng vào đan điền.

    “Ầm ầm”

    Từ quả Tử Lôi bùng nổ lôi điện tím đè ép lôi điện màu đen và Ma nguyên lực, giành một không gian. Rồi nó cũng xoay tròn co bóp.

    “Rào rào…” lại hàng triệu hàng tỉ dường kinh mạch mới li ti, chi chít mở trong cơ thể Sử, huyệt đạo từng cái bùm bùm mở rộng gấp đôi, từng cụm lốc tím chiếm cứ phần mình bên cạnh xoáy trụ màu đen. Chúng điên cuồng hút linh khí vào cơ thể.

    Đan điền, hai quả cầu đen tím quấn quýt xoay tròn va chạm, Huyền Lôi với Tử Lôi xẹt văng tung toé, tiếng nổ loạn bùm bùm không dứt. Sử đau đớn, khổ không thể tả.

    “A… bà mẹ tui mày. Chơi vui lắm hả!? Con quỷ còn chưa đủ lại tới một thằng quỷ giành ăn.” Sử điên lên rống chưởi.

    Con Quỷ giờ cũng chỉ to lớn gấp bốn Sử bị Thiên Thần đẹp trai to hơn một chút dùng tay đè đầu. Còn hai tay nó cũng túm tóc, miệng thì cắn cái cánh Thiên Thần.

    Nghe chưởi, Con Quỷ mắng : “Câm miệng, con rệp”.

    Thiên Thần thì lạnh lùng nói : “ Đừng phạm thượng, Con Chiên vô tri. Ta đến ban ân cho con là phúc của con. Con hãy tới đây cống hiến linh hồn mình, tiêu diệt quỷ dữ tà ác đi .”

    “Hừ… giúp ta !? Giúp thật !?” Sử nhăn nhó

    “Thật. con phải tin tưởng Đấng Thần Linh của mình .” Thiên thần vừa cắn tay con quỷ một cái, rồi nhả ra trả lời.

    Con Quỷ nhai nuốt miếng cánh chim xong, cười khặc khặc nói :

    “Ngươi tin nó sao? Nó giống như ta muốn chiếm thân thể ngươi thôi.” Quay qua Thiên Thần nó rống:

    “Cái đồ chó! Đã nói nước giếng không phạm nước sông. Ngươi dám phá việc tốt của ta, có tin ta xua quân đập nát cái phi thuyền rách rưới của ngươi không ?”

    “Hừ, ta sợ ngươi à ? Cứ tới đi. Một vạn Cơ Nhân, ta chuẩn bị lúc nào cũng có thể ứng chiến.”

    “Tốt.. tốt. vậy thì xem đi”

    Hai con tiếp tục chưởi rủa , lăn lộn cắn xé, nhai nuốt nhau ngon lành.

    Kệ chúng, tâm thần Sử quay về đan điền dụng tâm áp chế, không có Con Quỷ Tướng và Thiên thần khu động thì hai quả lôi cầu cũng dịu bớt, ngoan ngoãn theo Sử khống chế, chúng xoay tròn quanh nhau không còn va chạm. Huyền Lôi, Tử Lôi trôi nổi dưới đáy đan điền đan xen nhau thành một vũng nước hai màu đen tím lấp lánh.

    “Ồ, quá dễ .” Sử không còn đau nữa. Hắn không biết Thân Thể Âm Dương Hỗn Độn dĩ nhiên dung hoà được hai thứ.

    “Hừ , muốn chơi à, ta cũng có Kim Lôi đây.” Trong đan điền xuất hiện một chấm nhỏ như tăm nhan Kim quang lập loè, mà hai quả kia to như hai quả núi xoay tròn quanh nó. Sử khống chế nó hút Huyền Lôi và Tử Lôi tạo thành Kim Lôi chậm rãi lớn lên. Nhưng nó rút đi năng lượng của 2 vệ tinh không bằng một phần triệu của chỉ một lần chúng co bóp, nên đan điền cũng chỉ là hai màu đen tím.

    Hết đau, hắn lại xem tiếp cuộc chiến của Quỷ Thần, mà nói thật nó giống như cuộc chưởi bới xô xát của hai bà chằn lửa, hay nhìn kỹ còn có ăn thịt nhau thì giống hai có chó cắn lộn thì đúng hơn. Sử tò mò nhặt một miếng thịt vụn quỷ văng ra ăn thử.

    “Ầm ầm” Lực lượng linh hồn cuồng bạo dữ đội làm hắn muốn căng nứt, vội vàng vận phật quang áp chế rồi dùng Phệ Hồn thuật tiêu hoá mới ổn lại.

    “Ái chà, thần hồn mình to hơn một chút. Hèn chi chúng cắn xé, ăn nhau như vậy !?”

    Hắn bắt đầu nhặt nhạnh da thịt, lông chim… từ hai tên đánh nhau văng ra vừa ăn vừa quan sát trận đấu. Hai con da rách thịt bong văng khắp nơi, đã nhỏ đi rất nhiều, giờ chỉ lớn gấp đôi Sử. Con Thiên thần vẫn chiếm ưu thế.

    Con Quỷ bị Thiên Thần tát cho hai cái, răng nanh gãy. Nó tức giận gầm lớn: “Khốn nạn”, bất ngờ lấy đuôi quật một phát đứt phăng một chân Thiên Thần.

    “Ẳng…ẳng… ẳng… ứ… ứ…” Thiên Thần đau đớn tru lên.

    “Ế?” Sử sửng sốt “ Chó ở đâu ra !?... Ai mang theo chó à !?”

    “Đâu… đâu… chó nhà ai đâu !?” Thiên Thần quay người ngó dáo dát.

    “Kha … kha kha” Ác Quỷ chộp cái chân đứt vừa nhai ngấu nghiến vừa cười ngặt ngoẽ.


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi dongphat, ngày 07-02-2018 lúc 12:30.

  5. #40
    Ngày tham gia
    Dec 2017
    Bài viết
    57
    Xu
    0

    Mặc định


    CHƯƠNG 39: THẦN HAY CHÓ?


    “Khà khà, Chó ngu ! Đại Ma Vương ta có thua ở đây cũng chỉ mất ¼ thần hồn, mà con chó ngươi thì thần hồn diệt tuyệt. Ngươi tiêu hao nỗi với ta sao? Còn không mau trốn !” Con Quỷ cười cợt.

    “Ngươi mới là ma chó! Cả nhà ngươi là ma chó! Không phải ta mất thân thể, tiêu hao thần hồn triệu năm thì cái thứ tiểu quỷ như ngươi tính là thứ gì !? Chó không phát uy ngươi tưởng là mèo bệnh hả? ” Thiên Thần tức giận gào thét.

    “Hả!?” Sử nghe tới đây cũng nghi nghi, nhưng không thể để tụi nó tiếp tục cãi vã, nghỉ ngơi - “Đừng cãi nữa, các ngươi đánh nhau hay chưởi lộn ? Vào trận không được chưởi nhau, ai tái phạm là đuổi ra sân. Chuẩn bị… Đánh !”

    Hai con lại lao vào cắn xé thảm thiết, Sử càng tăng tốc tiêu hoá hồn lực của chúng, Phệ Hồn Thuật ngày càng thành thạo, nhuần nhuyễn. Tốc độ tiêu hoá tăng mạnh gấp 4 – 5 lần.

    Không biết qua bao lâu, thần hồn Sử lúc này cao lớn gấp ba, mà hai con kia thì teo còn phân nửa hắn. Thiên Thần giờ đã bỏ nguỵ trang, hiện nguyên hình là một con cẩu xấu xí, nhìn rất ngu. Nó ốm nhách, có bộ lông nâu xám, mũi to bằng nửa cái đầu, tai nhỏ mà nhọn, mắt lờ đờ như lúc nào cũng buồn ngủ.

    “Bà mẹ Thiên Thần, nhìn ngu gần chết cũng muốn đi lừa đảo !” Sử bực bội la.

    “Hừ, câm miệng, Chó xuống phi thuyền bị con rận nó khinh hả!?” Nó gầm lên.

    Miệng máu mở ngoác lớn hơn cả thân hình, nó rít gào :

    “Thiên Cẩu Thôn … Nhật… Nguyệt”

    Nửa thân mình Con Quỷ bị nuốt gọn, Con Quỷ sợ hải vọt tránh ra xa gầm thét:

    “Khốn nạn ! Chờ đó, các ngươi trốn không thoát, ta xem ngươi trốn được nơi nào…”

    Con Quỷ muốn trốn. Con chó thì đứng im, mắt trợn trắng, người run run đang cố gắng nuốt miếng mồi quá to. Sử cười lớn :

    “Ha ha ha, Muốn trốn !? muộn rầu… Phong Hồn quyết…”

    Không gian rung lên , con Quỷ đang phóng nhanh định phá tan bầu trời trốn đi

    “Rầm” “Á” Nó va vào đỉnh không gian dội ngược lại, hoảng hốt gào lên :

    “Thằng nhóc, mày thả ông đi ngay! Nói cho ngươi biết, hồn lực ta mất chẳng sao, nhưng khối hồn phách này ta mà mất tại đây, Bản Tôn ta sẽ biết. Ngươi không trốn thoát cực hình tra tấn, để ngươi muốn sống không được, muốn chết cũng không xong…”

    “Khà, khà. Hù ma nhát khỉ! Ông đây thả ngươi về thì sẽ tha cho ta à? Giờ yếu như con rệp mà còn hung hăng. Phi… ông khinh” Sử phun bãi nước bọt

    “Chết đi đồ quỷ ! Mở mắt ngươi xem, đây mới là Phệ… Hồn… nè”

    Hắn trợn mắt, mặt nổi gân, há to miệng kim quang sáng chói rít gào.

    “Ú… Ú…”, gió lốc gào thét cuốn xé linh hồn con quỷ. Nó giãy giụa, ghìm người, hồn lực phun trào chống lại, không muốn bị kéo vào vòng xoáy. Nhưng người nó vẫn bong tróc từng mảng nhỏ, bị hút vào miệng Sử. Con chó cũng bị ảnh hưởng, lông lá bị lột từng mảng, nó sợ hải lùi ra xa.

    Cuối cùng, con quỷ tiêu tan, bảo táp dừng lại, người Sử càng to lớn và không còn mờ ảo như sương mù mà ngưng thực rỏ nét hơn.

    “Con chó, giờ tới ngươi đấu với ta một trận.” Sử tươi cười với con chó. Nó lùi ra xa nhưng vẫn mạnh miệng đáp trả :

    “Ngươi mới là chó ! Đừng tưởng ăn được con Quỷ là ăn được ta. Nó chỉ là cấp thấp mà còn là tàn hồn. Ta bây giờ hồn lực yếu hơn ngươi, nhưng hồn phách ta là Thần hồn, tinh khiết hơn ngươi gấp triệu lần, ngươi nuốt ta một miếng là bội thực chết, biết chưa !?”

    “Ồ, Thần hồn càng bổ thôi, thử một miếng nhỏ rồi tính .” Sử xoa tay, nhích lại. Con chó càng lùi ra :

    “Không thử được. Ta nói thật đó… Có chuyện gì thương lượng lại. Ta bây giờ không thắng ngươi, ngươi cũng không ăn được ta. Mọi người bắt tay giảng hoà, cứ giằng co, con quỷ nó trả thù thì toi cả đám.”

    Sử nghe nó nói cũng chần chờ, Trí Năng nói trong đầu :

    “Ngài không ăn nó nỗi đâu”

    “Chả lẽ thả nó đi .” Hắn trả lời, rồi nói với con chó : “Ngươi muốn hại ta, giờ giảng hoà dễ vậy sao !? Mà ta không tin ngươi được, ngươi mà thoát là sẽ cho quân kiếm bắt ta ngay nhỉ !?”

    “Không, không. Chúng ta giờ cùng phải chống cơn điên của Ma Quỷ kia. Chúng ta không đánh không quen, ngươi tiềm năng vô hạn, sau này cũng sẽ thành thần thánh một phương, cũng có chút tư cách kết giao với ta rồi.

    Thôi bây giờ vầy, ta chịu thiệt, chúng ta ký kết bình đẳng khế ước, kết làm huynh đệ, thế nào ?”

    Con chó nghênh mặt, vung tay vẫy vẫy, cứ như là nó mới cho tiền ăn mày. Xong nó phun ra một đám hồn phách bay lượn vẽ hành một phù văn phức tạp chớp sáng .

    “Xong, cắt ra một mảnh hồn phách của ngươi nhập vào đi, em trai.” Nó hối Sử. Sử giận xanh mặt, con chó này nó chê mình ngu hay nó ngu đây.

    “Ông chủ, bà chủ nói nó lừa ngài đó. Đây là kế ước chủ tớ: nó chủ, ông tớ .” Trí năng hô

    “Bây giờ ngài vẽ lại khế ước như vầy… Sau đó đánh nát hồn phách trong cái phù văn của nó nhập vào. Nó sẽ bị nô dịch.”

    Sử cười khà khà, tay vẽ một cái kế ước mới theo hướng dẫn của Trí Năng, miệng thì há ra hút cái phù văn của con chó, nhưng mà hắn không nuốt xuống tiêu hoá mà chỉ dùng Phệ Hồn thuật đánh nát nó ra thành từng sợi hồn phách, đúng là chỉ có chút xíu hồn phách mà hắn phải vất vả hết sức mới đánh tan. Con chó thấy vậy hốt hoảng, la lớn:

    “Ngươi làm gì !? nhả ra ngay, ngươi dám ăn người sẽ nổ ngay .”

    “Nổ thì cả hai cùng treo. Giởn chơi thôi, trả lại ngươi nè .” Hắn phun đám hồn phách chó vào phù văn vàng chói mới vẽ xong .

    “Xèo” Chúng kết hợp, quấn quýt, rồi phù văn tách ra hai nửa, tiếp nhập vào Sử và con chó. Chớp loé một cái, giữa Sử và nó hình thành một sợi xích vàng. Một đầu xích khoá vào tay Sử, còn một đầu thì xích vào cổ con chó.

    Nói thì chậm, quá trình xảy ra rất nhanh. Con chó ngẩn người, xong hết nó mới nhảy đổng lên :

    “Ngươi… ngươi… ẳng… ẳng... ” Nó ngươi ngươi vài cái. Trong bụng Sử vừa động, cái vòng cổ xiết lại, con chó trợn trắng, le lưởi ngáp.

    “Khà khà… khà. Vầy mới đúng chứ. Người dắt chó, chứ sao chó dắt người !?” Sử hớn hở cười lớn, nới lỏng vòng cổ cho con chó thở, chứ xiết lát chắc nó treo.

    “Ngươi tên gì ?”

    “Ấu ấu, tên Rantanplan…” Nó nức nở, nước mắt chảy dài.

    “Ran… ran…” Sử lắt đầu “ Tên dài khó kêu quá, kêu mày là Răng, nhớ chưa!?”

    “Răng”

    “…”

    “Răng”

    “…”

    “Bùm” , Sử sút một cú, con chó văng ra. Hắn kéo dây xích lôi cổ nó lè lưởi tới gần.

    “Ẳng.. ẳng”. Lại, “bùm”, “ẳng ẳng”, “bùm”….

    “Lì hả mậy!? Răng”

    “Dạ, có em.”

    “Tốt, vậy mới là chó ngoan. Hồi xưa tao chuyên trị mấy con chó lì còn hơn mày nữa. Đừng lì chi cho khổ thân. ” Sử cười thoả mãn

    “Bây giờ không lẽ mày ở trong đầu tao hoài sao !? Để tao kiếm con chó cho mày nhập hồn nhe .”

    “Ấu, đừng… đừng. Dù gì ta cũng hoá hình người lâu rồi. Chủ nhân, ngài xin kiếm cho ta một thân thể thiên tài, ta mới có thể theo hầu hạ ngài tốt hơn…”

    “Muốn hại người nữa sao? Ngươi làm nô bộc cho ta, ta cũng không giúp ngươi chuyện này được. Ngươi dù sao cũng là Chó Thần, kiếm cái thân chó tốt một chút tu luyện lại nhanh thôi.”

    “Đơn giản quá…! Làm chó tu lại mấy chục ngàn năm à ! Dù gì ngài cũng là chủ, ngài phải có trách nhiệm. Không phải người thì kiếm con giống nào cao cấp chút, như con rồng thuộc tính lôi hay quang cũng được, cấp càng cao càng tốt”

    “Rồng!? Ở đâu ra rồng ?”

    “Ở đây có !”

    “Vậy sao trước ngươi không tự làm đi!?”

    “Trước ta còn tự do làm rồng làm gì !? Ta không muốn làm thú vật, tu luyện lâu lắm mới hoá hình được. Mà ta mới tỉnh lại có ba bốn năm thôi, với lại ta không đi quá xa phi thuyền được nên không thấy con nào lọt mắt…”

    “Được rồi, được rồi… Kiếm cho ngươi một cái thân thiệt xịn, Không thì theo ăn hại ta cũng không thích. Còn bây giờ thì ngươi tiếp tục ở trong đầu ông à?”

    “Không cần, không cần, trong phi thuyền ta có làm một bộ thân máy rồi. Giờ chúng ta về đó đi, con Quỷ nó cho ma quân bao vây là hỏng.”

    “Được, để ta sắp xếp đã .”

    ……………………..

    Vùng sơn cốc âm u, nơi Đại Ma Vương chữa thương, giờ sụp đổ hoang tàn. Tiếng ầm ầm của núi đổ, cùng tiếng gầm thét của Đại Vương kéo dài nửa giờ tận lúc này mới lắng xuống, chỉ còn tiếng thở ồ ồ làm ma khí cả vùng rung rung theo.

    Trước đó Đại Ma Vương tội nghiệp đang chìm vào cơn hôn mê vì vừa tách ¼ linh hồn cùng hồn lực, thì bị kéo tỉnh bằng cơn đau xé linh hồn. Hắn đau đớn gầm thét lăn lộn, đập phá cả cái tổng bộ thành một đống hoang tàn. Ma quân, ma tướng chạy không kịp chết hết chín phần mười. Giờ cơn đau mới lui, hắn suy yếu cùng cực, lại sắp lâm vào hôn mê dài không biết bao giờ mới tỉnh. Thật là phúc may đâu không thấy, tai hoạ diệt vong tới rồi. Khổ nỗi hoạ này là do đâu hắn cũng còn chưa rõ.

    “Bu…shy, nói, thần hồn ta làm sao bị diệt !? Ma kinh ngươi mang đi đâu !?” Đại Vương uất nghẹn, gầm gừ. Ma Tổng quản từ 10 cây số bên ngoài lánh nạn vội vàng bay tới, quỳ sụp xuống đống bừa bộn, dập đầu binh binh :

    “Đại Vương bớt giận, Tội Nô không hiểu: thần hồn, ma kinh của ngài thần có biết ở đâu ?”

    “Là trái ma cầu ta đưa cho ngươi đó thằng ngu, nó ở đâu, xảy ra cái gì ? Hừ… hừ”

    “Hôm qua Tội Nô còn theo dõi chặt chẻ nó được cẩn thận đưa tới tận nơi và nhập vào Ma Vương Thể an toàn. Ma Trận vẫn bình thường, Tội Nô đã ra lệnh Franklin đến bao vây khu vực đó .”

    “Hừ..hừ… Ta không còn thời gian nữa… nhớ kỹ : Ta chết, các ngươi nô bộc cũng vong theo.Bằng mọi giá bắt lại Ma Vương Thể mang về đây cho ta… Mang ma… hồn… quân…”

    Đại Vương muốn kêu “mang ma hồn về cho hắn hấp thu tẩm bổ” nhưng không kịp nói.

    “Đại Vương… Đại Vương…” Bushy kêu lớn, nhưng Đại Vương đã hôn mê để lại hắn một đầu dấu hỏi.

    “Đại vương kêu căn dặn bắt Ma Vương Thể bằng mọi giá, vậy là bên kia đã có chuyện rồi, phải gọi thằng Fraklin gấp, còn cái gì mang ma hồn quân… là phải mang theo ma hồn tới đó. Phải điều hết ma hồn tới đó !”

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi dongphat, ngày 18-02-2018 lúc 10:47.

    ---QC---


Trang 8 của 11 Đầu tiênĐầu tiên ... 678910 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status