TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 1 của 5 123 ... CuốiCuối
Kết quả 1 đến 5 của 21

Chủ đề: Thiên yêu biến

  1. #1
    Ngày tham gia
    Oct 2013
    Bài viết
    475
    Xu
    362

    Mặc định Thiên yêu biến

    Chương 1: Thiên yêu của chúng ta thì vô cùng tự mãn
    Một người luôn phải tự tin vào chính mình, vì rằng, nếu bạn không tin chính bạn, sẽ chẳng còn ai tin vào bạn nữa đâu!
    Bổn thiên yêu tuy rằng không phải là người (trước kia từng là), nhưng quan điểm này của bổn thiên yêu trước nay chưa bao giờ thay đổi.
    "Ta không sao cả!"
    Leo xuống từ giá treo cổ, bổn thiên yêu phẩy tay ra hiện mình vẫn ổn. Bởi vì xương cổ thì vẹo hẳn sang một bên, bổn thiên yêu dùng hai tay xoa nắn xương cổ, tra các đốt sống vào lại đúng chỗ của chúng. Trong quá trình này không tránh khỏi xương cổ kêu lắc rắc lạo xạo.
    "Nương, ...nương nương!"
    Ồ? Nhắc mới nhớ, hiện tại đang là nửa đêm. Cổ đại, buổi tối một đêm mây đen vần vũ thì cứ gọi là tối thui giơ tay không thấy ngón. Bên ngoài gió thổi vù vù, cửa sổ thi thoảng bị gió giật khỏi bản lề lại kêu rầm rầm. Trong phòng được thắp sáng chỉ bởi duy nhất một ngọn nến, và vì cái sợi dây thừng mà bổn thiên yêu leo xuống vẫn còn treo lủng lẳng trên xà nhà, cảnh tượng nói chung thì cũng tương đối ghê rợn.
    "Nương nương, người, người, ...người thực sự không sao cả?"
    Rốp!
    Tì nữ Bạch Vi giật nảy mình ngã ngồi trên đất. Thấy cảnh này, ta chỉ có thể bĩu môi một cái. Rõ là một cô nàng yếu bóng vía. Bộ chưa thấy người ta tra lại khớp cổ bao giờ sao?
    "Ta thực sự không sao cả!" Bổn thiên yêu lặp lại một lần, nhân tiện trợn mắt nhìn Bạch Vi, dồn yêu lực lên mắt. Vốn, theo bổn ý của ta, yêu lực so với bóng tối càng thêm tăm tối, một khi dồn lên mắt, tất nhiên sẽ khiến hai mắt đen kịt như muốn hút lấy bóng tối xung quanh, sẽ là một cảnh tương đối đáng sợ. Tì nữ thân mến của ta thấy cảnh ấy, tất nhiên sẽ không còn rối rắm đến việc bổn thiên yêu có sao hay không nữa!
    Nhưng là, ngồi nửa ngày, một chút yêu khí cũng không gọi lên được. Ngược lại, trong cơ thể giống như có cái tảng đá lớn đè nặng, mà yêu lực của ta thì như là con mực bị nhốt trong cái bình bên dưới cục đá này, không cách nào thoát ra được.
    Thật lạ!
    Mà, cũng chẳng sao!
    Dù sao bổn thiên yêu cũng chỉ mới tới nơi này, qua vài ngày yêu lực sẽ lại cuộn sóng trào dâng trở lại thôi.
    "Được rồi, Bạch Vi ngươi còn chưa chịu đứng lên? Bổn thiên yêu khát nước!"
    "Nô tì, nô tì đi lấy nước cho người ngay đây!" Nói, Bạch Vi hấp tấp vọt dậy, bộ dạng như chỉ hận không thể mọc cánh mà rời khỏi phòng ngay được.
    "Trời tối đừng chạy, lại ngã bây giờ!"
    Nhớ ngày trước có kẻ nào từng nói rằng bổn thiên yêu miệng quạ đen. Hừ, xin lỗi, bổn thiên yêu chỉ đơn giản là có tài thông tường địa lý, nhìn thấu trước sau mà thôi!
    Bạch Vi kia hiển nhiên đúng như lời bổn thiên yêu đã dự đoán, à, đã lo lắng, ra tới ngưỡng cửa vấp chân lại ngã một cái nhào đầu.
    -0-
    "Hoàng đế là đồ mắt mù!"
    "Nương, nương nương?"
    "Nếu mắt không mù, có lí nào lại giam một mỹ nhân như bổn cung ở chốn này? Bạch Vi, ngươi nói, bổn cung có phải là người xinh đẹp nhất trong hậu cung hay không?"
    Nhìn Bạch Vi gian nan nuốt nước miếng, một bộ muốn nói lại thôi, bổn thiên yêu liền tặng nàng ta một cái bạch nhãn! Xem, người trong gương muốn lồi lõm có lồi lõm, muốn trắng trẻo có trắng trẻo, hai mắt to tròn động lòng người, tóc dài xõa ngang vai đen nhánh mượt mà, có thể so với mấy cô nàng trong quảng cáo dầu gội đầu, giữa mi tâm có một vệt ngân bạch nhợt nhạt...
    Bổn thiên yêu rũ áo xống khỏi người. Ừ, ngực không lớn không nhỏ, vừa đủ một bàn tay ôm trọn lấy, hai điểm hồng tươi dụ hoặc. Bụng phẳng lì, rốn chỉ là một vệt nhỏ xíu, xuống dưới hơn nữa thì trơn nhẵn không tì vết...
    Không phải bổn thiên yêu tự khoe, cơ thể này nếu là đi thi hoa hậu tuổi mười bảy, hiển nhiên nếu đạt giải nhì thì lại không người dám giành giải nhất!
    Điểm xấu duy nhất trong bức mỹ nhân đồ thì là, hơi ốm một tí. Nhưng này cũng không phải vấn đề, bổn thiên yêu chỉ cần chịu khó tẩm bổ một chút, mũm mĩm thêm chút xíu nữa, thì hoàn hảo vô khuyết!
    Thôi, đứng mãi khiến bổn thiên yêu thấy lạnh, thùng nước ấm mà Bạch Vi đã chuẩn bị sẵn giờ bỗng thật hấp dẫn. Bổn thiên yêu tới cạnh thùng tắm, xem xét một hồi, nhận ra một điều. Cái thùng tắm này cao ngang ngửa bổn thiên yêu!
    "Bạch Vi!"
    "Nương nương có gì sai bảo nô tỳ?"
    "Ngươi vẫn còn đứng đó?"
    "Nương nương?"
    "Mau đỡ bổn cung vào trong thùng tắm!"
    Bạch Vi này nghe bổn thiên yêu nói, thay vì lập tức tuân lệnh, ngược lại a một tiếng, đứng ở đó như cây gậy gỗ.
    "Thế nào? Bạch Vi ngươi phải chăng bị điếc? Việc gì cũng cần bổn cung nhắc lại một lần mới được?"
    "A! Nô tỳ không dám! Nhưng là, nương nương người giống như, giống như lùn đi?"
    "Ta lùn đi?"
    "Hơn nữa..."
    "Hơn nữa?"
    "Hơn nữa, người trông trẻ ra rất nhiều?"
    Bổn thiên yêu trông trẻ ra? Thế nào mà Bạch Vi nhà ngươi nghẹn tới tận bây giờ mới nói? Đừng nói là ngươi từ tối hôm qua vẫn chưa có tỉnh táo lại hoàn toàn đó nhé!?
    Bạch Vi giống như cũng đọc hiểu được sắc mặt của bổn thiên yêu, vẫn luôn ngơ ngơ ngẩn ngẩn vậy mà lại nói rằng: "Nương nương, nô tỳ quả thực từ tối hôm qua lòng vẫn còn kinh sợ, đến bây giờ mới nhận ra nương nương người trẻ lại!"
    "Ừ! Việc ta trẻ lại là việc tốt. Tới, giúp bổn cung vào bồn tắm!"
    "Vâng, nương nương!"
    Nước ấm trong thùng tắm vừa phải, vỗ về khiến bổn thiên yêu vô cùng thoải mái. Ngửa đầu ra sau, thấy Bạch Vi bận rộn giúp ta gội tóc mà mắt vẫn không ngừng lên xuống nhìn lén, bổn thiên yêu không nhịn được mà phì cười: "Thế nào? Bổn cung trẻ ra một chút thôi mà, Bạch Vi ngươi nhưng thất thố đến vậy?"
    "Đâu chỉ là một chút!" Bạch Vi nghe vậy vội vã cúi đầu, ngược lại cũng đáp lại được một câu.
    "Không ư? Thế ta trẻ ra bao nhiêu tuổi?"
    "Nô tỳ..."
    "Ấp a ấp úng mãi, có gì nói thẳng!"
    "Nương nương, người trông trẻ ra phải đến hai mươi tuổi!"
    Ồ? Vẫn là bổn thiên yêu lợi hại!
    Ha ha ha!
    Hửm!
    Nhắc mới nhớ, tuổi thân (phân biệt với tuổi linh) của bổn thiên yêu giống như là tầm ba mươi sau ba mươi bảy gì đó. Hơn nữa, bổn thiên yêu cùng hoàng đế đã có tới ba đứa con trai lận.
    Ở đâu ra một vị phu nhân trông chỉ trẻ như thiếu nữ mười sáu, hơn nữa xinh đẹp động lòng người như bổn thiên yêu nữa chứ! Họ hoàng (chỉ hoàng đế) nếu là ghé qua lãnh cung, chắc chắn sẽ bị vẻ lộng lẫy của bổn thiên yêu sáng mù mắt!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    PS: Lại quăng một truyện...
    ---QC---


  2. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Con Chuột,
  3. #2
    Ngày tham gia
    Oct 2013
    Bài viết
    475
    Xu
    362

    Mặc định

    Chương 2: Ở trong cung của bổn thiên yêu, chỉ có tin mừng!
    Bổn thiên yêu bị giam trong lãnh cung, tất nhiên không thể ban ngày ban mặt ra ngoài đi dạo. Mà bổn thiên yêu đảo cũng không vội, đợi yêu lực của bổn thiên yêu khôi phục rồi đi không muộn.
    Yêu lực trong thể nội bổn thiên yêu bị đè nén, khi bổn thiên yêu dùng yêu thức xem xét thì phát hiện ra một điều thú vị.
    Hờ hờ, bổn thiên yêu quả nhiên là thiên mệnh, đoạt bậy đoạt bạ cũng đoạt được bảo!
    Sao cơ? Đêm ấy âm khí ngập trời, bổn thiên yêu vừa đi tới nơi này liền bị một cỗ cự lực chộp được, như cá kình hút nước không thể kháng cự, cứ thế bị lôi tuột vào trong cơ thể này à? Hừ, bổn thiên yêu khi ấy đã cảm nhận được có điều bất phàm nên không thèm chống cự, nếu lúc ấy cố ý muốn giãy ra, sớm cũng đã thoát được!
    "Nương nương! Có tin xấu!"
    Nô tỳ Bạch Vi ra ngoài nửa ngày, vừa trở về liền nói lời này.
    "Bạch Vi này!"
    Những ngày qua vất vả, bổn thiên yêu tuy chưa hất được tảng đá nọ, nhưng cũng đã có thể khống chế được một tia yêu khí. Dù chỉ là chút xíu yêu khí, không khiến bản thiên yêu mạnh lên được bao nhiêu, nhưng có thể dùng để trang bức! Cũng không phải trò gì mới lạ, vẫn là dồn yêu khí vào trong mắt, khiến đồng tử đen kịt như mặc là được rồi.
    Chiêu này sử lên Bạch Vi mỗi lần đều trúng. Nàng ta tức khắc im miệng, đem những lời đang định nói nuốt ngược lại vào trong bụng.
    "Ở trong lãnh địa của bổn cung, không có tin xấu, Bạch Vi ngươi có hiểu không?"
    "Nương nương?"
    "Không có tin xấu!"
    "Vậy, nương nương, có, có tin tốt?"
    "Đúng rồi! Nói đi, tin tốt mà ngươi nghe được là gì?"
    "Nương nương, tin, tin tốt là, Trương chiêu nghi ở cung Di hoa bên cạnh Bạch hoa cung của chúng ta đã, đã chết!"
    "Ồ? Vì sao mà chết?"
    "Bị độc chết."
    "Khi nào?"
    "Khi sáng này."
    "Ừ! Ta đã biết, quả là tin tốt!"
    "Nương nương?"
    Bạch Vi kia quả thực khờ dại. Bổn thiên yêu ở trong lãnh cung, sợ nhất là không có chuyện gì xảy ra. À, bổn thiên yêu nào có sợ gì. Cho dù là không có chuyện gì xảy ra, bổn thiên yêu cũng sẽ gây chuyện. Hiện tại tốt, có người bị độc chết, còn là vợ lẽ của hoàng đế, họ Hoàng tất nhiên sẽ không thể nhắm mắt làm ngơ được.
    Khoan đã, hoàng đế trong trí nhớ của bổn thiên yêu thì máu lạnh vô tình, ngược lại bổn thiên yêu cũng không đến nông nổi sinh cho hắn ba đứa con trai mà vẫn bị tống vào lãnh cung!
    Chết chỉ một người e là vẫn chưa đủ! Nếu chết thêm hai, ba mạng nữa thì mới tốt!
    Nói, bổn thiên yêu không những miệng quạ đen, ngay cả suy nghĩ cũng quạ đen nốt.
    Hôm nay vừa chết một người, ngày hôm sau, Bạch Vi lại hớt hơ hớt hải chạy vào báo là lại chết một người nữa!
    "Bạch Vi!"
    "Nương nương?"
    "Bổn cung nói gì Bạch Vi ngươi nhưng đã quên?"
    "Nô tỳ không dám!"
    Bổn thiên yêu im lặng không nói. Có đôi khi, im lặng thì còn áp lực gấp trăm ngàn lần so với khi mở miệng nói chuyện.
    "Nương nương, Trần mỹ nhân chết thật, thật là tin tốt. Hay, hay là, chúng ta mở tiệc, tiệc ăn mừng?"
    Ồ!?
    Có tiến bộ!
    "Được, như lời Bạch Vi ngươi, hôm nay Bạch hoa cung mở tiệc mừng!"

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  4. #3
    Ngày tham gia
    Oct 2013
    Bài viết
    475
    Xu
    362

    Mặc định

    Chương 3: Muốn gặp bổn thiên yêu?
    Bạch Vi nhận lệnh ra ngoài mua sắm, trên mặt đầy vẻ khổ não. Nha đầu này xem chừng còn phải huấn luyện nhiều.
    "Nương nương! Bạch Vi đã về!"
    Vốn, bổn thiên yêu đang mải suy nghĩ nên dạy dỗ Bạch Vi như thế nào để sau này ra ngoài không làm mất mặt bổn thiên yêu. Giờ nhìn lại, chỉ thấy nha đầu kia mặt cười sáng lạn, cười tới rạng rỡ như ánh mặt trời.
    "Nương nương, có tin tốt, bên Bách hoa cung lại có một vị mỹ nhân bị ngộ độc chết. Nô tỳ đi ngang chỗ ấy còn thấy bọn thái giám cung nữ tất bật chạy tới chạy lui, hỗn loạn vô cùng, buồn cười lắm ạ!"
    Ừm! Chuyện gì xảy ra đây!? Bạch Vi này chỉ sau một buổi liền đổi thành một người khác rồi? Dù bổn thiên yêu là thiên hạ đệ nhất yêu đi nữa, cũng còn chưa có cái tài khiến người khác thay đổi tâm tính chỉ sau nửa ngày!
    "Bạch Vi, lại gần đây!"
    Bạch Vi ngoan ngoãn lại gần. Bổn thiên yêu kiểm tra một chút, sờ đầu tóc, sờ tay, nhân tiện sờ ngực một cái. Ừ, thân thể mạnh khỏe không có vấn đề gì. Nhưng là, trên người nhiều một tia yêu khí, rất mỏng, không phải bổn thiên yêu chỉ sợ còn không thể phát hiện ra được.
    "Bạch Vi, ngươi mua về những gì?"
    "Bẩm nương nương, những gì nô tỳ mua là đúng như nương nương đã căn dặn."
    Lời này thế nào? Bổn thiên yêu hình như cũng không có căn dặn cái gì, chỉ nói với bạch vi là ra ngoài mua ít đồ về để làm tiệc ăn mừng mà thôi. Khi giao cho Bạch Vi một đỉnh vàng, nha đầu này còn ngỡ ngàng một phen nữa kìa.
    Mang một đỉnh vàng ra ngoài, cho dù là bị ăn bớt ăn xén, chí ít cũng mang về được một con bò mới đúng chứ!?
    Nhìn cái tay nãi bé xíu mà Bạch Vi mang bên người, đâu thể chứa được một con bò?
    Ngay lúc này, ngoài cửa cung đi tới một vị thái giám, không nói lời nào đã há miệng rống lớn:
    "Hoàng hậu nương nương tới! Lãnh cung Trương quý phi mau ra ngoài đón phượng giá!"
    Thái giám hét gọi ba lần, sau đó nhìn về phía bổn thiên yêu, sau đó giật nảy mình, trợn mắt trắng dã.
    Họ thái (chỉ thái giám), sau một lúc mới hoàng hồn, nhìn bổn thiên yêu ngồi tại chỗ bất động, liền lắp bắp hỏi: "Trương, trương quý phi! Người không mau ra ngoài tiếp kiến hoàng hậu?"
    "Ta không thể tự ý ra ngoài!" Bổn thiên yêu thân ở trong lãnh cung, lời này nói đúng không sai, họ thái ngươi nhưng không cần phải lại trợn mắt lên như thế.
    Họ thái đứng bồi hồi nơi cửa cung, sau cùng cắn răng một cái lui ra ngoài, hẳn nhiên là bẩm báo với hoàng hậu. Hờ hờ, hoàng hậu thì lại thế nào, muốn gặp bổn thiên yêu vẫn cứ phải tự mình bước vào mới được.
    Qua chừng vài hơi thở, ngoài cửa cung tiến bước chân dồn dập, tiến vào không phải thái hậu mà là hai kim vệ lực lưỡng, người mặc trọng giáp, hông đeo đại đao, sau lưng đeo đại trượng!
    Trông bộ dáng hai tên họ kim hung thần ác sát thế kia, hoàng hậu lẽ nào tức quá hóa điên loạn, quyết định dùng bạo lực với bổn thiên yêu chăng?
    Tới cũng đúng lúc, vừa hay bổn thiên yêu còn muốn chứng thực một chút bản lãnh người nơi này thế nào!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  5. #4
    Ngày tham gia
    Oct 2013
    Bài viết
    475
    Xu
    362

    Mặc định

    Chương 4: Cửu vĩ thần công không thể phế như vậy được!
    Cơ thể này của bổn thiên yêu gọi là Trương Hân Giai – Trương quý phi. Tất nhiên, một khi đã rơi vào lãnh cung, cho dù có là thái hoàng thái thái hậu thì cũng chỉ là hữu danh vô thực mà thôi.
    Trương Hân Giai mười bốn tuổi cùng thái tử (hiện tại là hoàng đế) thành thân. Được chọn làm vợ thái tử, thiên tư không thể xem nhẹ. Trương Hân Giai ngoài xinh đẹp thùy mị, căn cốt thuần âm, rất thích hợp tu luyện Cửu vĩ thần công.
    Cửu vĩ thần công là cái gì? Hoàng đế luyện Long cực cửu biến, thần công hoàng tộc. Các đời hoàng đế ngộ ra rằng, nếu chỉ dựa vào tự thân cố gắng, cho dù có là bậc kì tài tái thế cũng không thể luyện Long cực cửu biến tới mức tận cùng được. Lí do thì là, Long cực cửu biến chí dương chí cương, mà nhân thể vốn là âm dương hài hòa, luyện chí dương chí cương thần công đối với âm dương có điều tổn hại.
    Cần phải âm dương điều hòa!
    Sau đó, chính là thái âm bổ dương!
    Hoàng đế mà, có hậu cung ba ngàn giai lệ, âm khí ngập trời để làm gì chứ!
    Hoàng đế luyện dương, cung phi luyện âm. Thái âm bổ dương! Cung phi luyện cửu vĩ thần công càng có thành tựu, hoàng đế được lợi càng nhiều. Tất nhiên, để tránh cho vị cung tần nào luyện thần công quá giỏi mà lấn áp hoàng đế, tất cả các phi tần của vua chỉ được truyền tâm pháp cửu vĩ, còn lại thuật pháp thì đều đã thất truyền (do hoàng gia cố ý thiêu hủy).
    Mà, Trương Hân Giai không phải người bình thường, thiên tư trác tuyệt, luyện cửu vĩ thần công luyện tới đệ ngũ tầng!
    Thực là cổ kim chưa từng có!
    Thân thể của bổn thiên yêu mà lại!
    Nhưng là, cửu vĩ thần công, không những thuật pháp thất truyền, thậm chí công pháp càng cao hơn cũng không có. Trương Hân Giai luyện tới đệ ngũ tầng, lên ngôi hoàng hậu, cùng hoàng đế triền miên sinh ba hài tử, lại đều là hoàng tử, sau này chỉ cần thấy được liền dừng, tất nhiên an an ổn ổn qua cả đời. Cơ mà người chết vì tiền, người tu luyện chết vì sức mạnh, Trương Hân Giai ngày đêm cố gắng, kết quả tẩu hỏa nhập ma, âm cực phản dương!
    Trong thể nội Trương Hân Giai, vốn là một cây đại thụ che trời, ngày nào đó bắt lửa cháy dữ dội, càng cháy càng lớn, sinh ra một cái mặt trời!
    Nếu là người khác, đây vị tất đã là họa. Nhưng Trương Hân Giai có thể tu luyện cửu vĩ thần công không phải chỉ vì cố gắng suông. Bản thân cô ta là thuần âm, thuần mộc thân thể. Thần lực viêm nhật trong thể nội thuộc dương, cung hỏa. Dùng ngón chân để nghĩ cũng biết là không ổn!
    Lửa cháy lên, cây cối héo khô, âm khí tan rã!
    Trương Hân Giai dành toàn bộ tâm huyết tu luyện Cửu vĩ thần công, một ngày kia bỗng càng luyện càng lùi, càng luyện càng khó chịu, mà không luyện cũng khó chịu. Thần lực khổ công tu luyện bao năm như băng tuyết gặp ánh sáng mặt trời! Tính tính, Trương Hân Giai mỗi năm tụt một tầng, sau sáu năm thì chỉ còn là một người bình thường. Âm dương giao nhau, tới cuối cùng trở về không, ngay cả viêm nhật trong thể nội cũng đã tắt.
    Mà, lúc khốn khó, người cùng mình đầu gối tay ấp lại cưới thêm vợ lẽ (thực ra là năm nào cũng cưới, chẳng qua trước không có để trong lòng). Ài, dễ hiểu là Trương Hân Giai giận quá hóa độc ác, lại ra tay không được sạch sẽ, để rồi cuối cùng bị hoàng đế tống vào lãnh cung!
    Kí ức của bổn thiên yêu, à, kí ức mà Trương Hân Giai để lại cho bổn thiên yêu thì chỉ là kí ức mà thôi, không có cảm xúc. Bổn thiên yêu còn không muốn biến thành đa nhân cách, cho nên không nhận cảm xúc. Chỉ là, càng nghĩ càng thấy hoàng đế kia giống như là một kẻ lạnh lùng tàn nhẫn vô cùng!
    Sử dụng mỹ nhân kế với họ Hoàng khả năng thành công hình như không cao lắm!
    Không thể nào đâu, ha ha ha! Bổn thiên yêu giờ xinh đẹp như vầy cơ mà!
    Cửu vĩ thần công đệ nhất tầng, người luyện thành trẻ ra một tuổi.
    Cửu vĩ thần công đệ nhị tầng, người luyện thành trẻ ra hai tuổi.
    Cữu vĩ thần công đệ tam tầng, người luyện thành trẻ ra bốn tuổi.
    Cửu vĩ thần công đệ tứ tầng, người luyện thành trẻ ra tám tuổi.
    Cửu vĩ thần công đệ ngũ tầng, người luyện thành trẻ ra mười sáu tuổi.
    Cửu vĩ thần công đệ lục tầng, người luyện thành trẻ ra ba hai tuổi. Nếu bạn chưa đủ ba hai tuổi? Chúc mừng, bạn biến lại thành cái trứng!
    Đùa thôi, bởi vì xưa nay chưa từng có ai luyện được tới tầng sáu (vì ngay cả tâm pháp cũng không đầy đủ), và những người luyện được tới tầng ba, tầng bốn thì cũng đều trên hai lăm tuổi cả, cái sự trẻ ra bởi vậy mà cũng chưa được đánh giá chính xác.
    Ngoài ra, thần lực cửu vĩ không chỉ khiến các vị phi tần của hoàng để trở nên trẻ, bởi vì thần lực cửu vĩ thuộc âm, mộc, người mang thần lực thì da de mịn màng, mát lạnh, đứt tay chảy máu hồi phục rất nhanh!
    Này! Dù gì cũng là thần công! Không thể phế như vậy được! Bổn thiên yêu không lẽ phải dùng tới yêu lực mới được!?
    Hoặc là, thử thử, xem mị lực của bổn thiên yêu hiện tại tới mức nào?

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  6. #5
    Ngày tham gia
    Oct 2013
    Bài viết
    475
    Xu
    362

    Mặc định

    Chương 5: A ha ha!
    Nghĩ liền làm, bởi vì hai tên họ kim đã tới rất gần, để tránh cho khí thế không quá thua kém, bổn thiên yêu liền đứng dậy.
    Giống như cũng không có lên được bao nhiêu!
    Cũng chỉ có thể lùi lại vài bước lên trên bậc tam cấp.
    Ừm…
    Vẫn không cao lên được bao nhiêu!
    Theo tính toán của bổn thiên yêu, tầm mắt của hai tên họ kim vẫn nghiêng xuống một góc mười lăm độ. Nếu ngực của bổn thiên yêu lớn hơn chút, có thể thử sử dụng chiêu kéo cổ áo lộ ngực. Tiếc là ngực của bổn thiên yêu tuy không đến nỗi bình được thiên hạ, cũng không đủ lớn. Nếu vẫn cố ý giả vờ sửa sang cổ áo thì không được tự nhiên.
    Ngực không được thì đùi!
    Cái này thì bổn thiên yêu vô cùng tự tin!
    Vậy là, bổn thiên yêu cằm ngẩng cao (để có thể nhìn thẳng mặt hai gã kim vệ), chân trái lộ ra ngoài váy xẻ bước tới một bước.
    Ơ!
    Ai nha!
    Một bước này bổn thiên yêu đã bước vào không khí!
    Mặt đất càng ngày càng gần, bổn thiên yêu thậm chí đã có thể thấy rõ ngón chân cái của một trong hai gã kim vệ thì bị lác móng!
    Hai thằng này sao lại đi chân trần nhỉ!
    Nhưng lúc này không phải lúc suy nghĩ linh tinh!
    Bổn thiên yêu đường đường một vị quý phi, té vỡ mặt là chuyện nhỏ, mất mặt mới là chuyện lớn!
    Thái cực trong thể nội chuyển một vòng, yêu lực chuyển hóa thành thần lực, hiệu suất một trăm phần trăm!
    Thần lực sinh, toàn thân bổn thiên yêu liền tràn trề sức lực, lòng bàn tay chạm đất búng khẽ một cái liền lăn cuốc một vòng, lộn ra phía sau hai gã kim vệ.
    Một màn này, trừ bổn thiên yêu ở ngoài, những người còn lại không ai là không há hốc mồm!
    Sao? Hai gã kim vệ đội mũ giáp che kín mặt à? Xem thái độ luống cuống tay chân của bọn họ suy ra vẻ mặt có gì là khó!
    Nha đầu Bạch Vi hình như cảm thấy thú vị nhiều hơn là kinh ngạc, còn đang nhếch mép kìa! Bạch Vi này thực có chút kì quặc.
    Hai kim vệ thất thần cũng không lâu, từ đầu tới đuôi cũng không nói lời nào, một gã quay lại liền thò một bàn tay bồ tượng lại đây, ý đồ bắt lấy bổn thiên yêu.
    Nào có dễ dàng như vậy! Bổn thiên yêu nghĩ cũng không nghĩ, lại lăn.
    Lăn lăn lăn!
    Xem hai gã kim vệ to bự xoay trở vụng về, lại không dám phát lực quá mạnh, mãi mà không chạm được một ngón chân của bổn thiên yêu!
    Trò này thật vui!
    Một trong hai gã kim vệ bị bổn thiên yêu đùa bỡn nóng nảy, cả người cũng tỏa ra kim quang!
    Rốp!
    Kim quang sơ hiện, cái bàn chân gã kim vệ liền lún vào trong nền đá nửa tấc!
    Tốt!
    Đến đây đi!
    “Các ngươi đang làm cái gì!”
    Một tiếng quát to từ cổng cung vang lên. Nghe giọng thì hẳn là đương kim hoàng hậu.
    Hai gã kim vệ tựa như trẻ nhỏ bị mẹ mắng, thoắt cái khựng lại tại chỗ, kim quang thu liễm.
    Thật mất hứng!
    Bổn thiên yêu đang chơi vui thì bị cắt ngang, nhìn về phía hoàng hậu đã có ba phần khó chịu. Cũng nên đùa bỡn cô ta một phát mới được!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


Trang 1 của 5 123 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status