Chương 1: Thiên yêu của chúng ta thì vô cùng tự mãn
Một người luôn phải tự tin vào chính mình, vì rằng, nếu bạn không tin chính bạn, sẽ chẳng còn ai tin vào bạn nữa đâu!
Bổn thiên yêu tuy rằng không phải là người (trước kia từng là), nhưng quan điểm này của bổn thiên yêu trước nay chưa bao giờ thay đổi.
"Ta không sao cả!"
Leo xuống từ giá treo cổ, bổn thiên yêu phẩy tay ra hiện mình vẫn ổn. Bởi vì xương cổ thì vẹo hẳn sang một bên, bổn thiên yêu dùng hai tay xoa nắn xương cổ, tra các đốt sống vào lại đúng chỗ của chúng. Trong quá trình này không tránh khỏi xương cổ kêu lắc rắc lạo xạo.
"Nương, ...nương nương!"
Ồ? Nhắc mới nhớ, hiện tại đang là nửa đêm. Cổ đại, buổi tối một đêm mây đen vần vũ thì cứ gọi là tối thui giơ tay không thấy ngón. Bên ngoài gió thổi vù vù, cửa sổ thi thoảng bị gió giật khỏi bản lề lại kêu rầm rầm. Trong phòng được thắp sáng chỉ bởi duy nhất một ngọn nến, và vì cái sợi dây thừng mà bổn thiên yêu leo xuống vẫn còn treo lủng lẳng trên xà nhà, cảnh tượng nói chung thì cũng tương đối ghê rợn.
"Nương nương, người, người, ...người thực sự không sao cả?"
Rốp!
Tì nữ Bạch Vi giật nảy mình ngã ngồi trên đất. Thấy cảnh này, ta chỉ có thể bĩu môi một cái. Rõ là một cô nàng yếu bóng vía. Bộ chưa thấy người ta tra lại khớp cổ bao giờ sao?
"Ta thực sự không sao cả!" Bổn thiên yêu lặp lại một lần, nhân tiện trợn mắt nhìn Bạch Vi, dồn yêu lực lên mắt. Vốn, theo bổn ý của ta, yêu lực so với bóng tối càng thêm tăm tối, một khi dồn lên mắt, tất nhiên sẽ khiến hai mắt đen kịt như muốn hút lấy bóng tối xung quanh, sẽ là một cảnh tương đối đáng sợ. Tì nữ thân mến của ta thấy cảnh ấy, tất nhiên sẽ không còn rối rắm đến việc bổn thiên yêu có sao hay không nữa!
Nhưng là, ngồi nửa ngày, một chút yêu khí cũng không gọi lên được. Ngược lại, trong cơ thể giống như có cái tảng đá lớn đè nặng, mà yêu lực của ta thì như là con mực bị nhốt trong cái bình bên dưới cục đá này, không cách nào thoát ra được.
Thật lạ!
Mà, cũng chẳng sao!
Dù sao bổn thiên yêu cũng chỉ mới tới nơi này, qua vài ngày yêu lực sẽ lại cuộn sóng trào dâng trở lại thôi.
"Được rồi, Bạch Vi ngươi còn chưa chịu đứng lên? Bổn thiên yêu khát nước!"
"Nô tì, nô tì đi lấy nước cho người ngay đây!" Nói, Bạch Vi hấp tấp vọt dậy, bộ dạng như chỉ hận không thể mọc cánh mà rời khỏi phòng ngay được.
"Trời tối đừng chạy, lại ngã bây giờ!"
Nhớ ngày trước có kẻ nào từng nói rằng bổn thiên yêu miệng quạ đen. Hừ, xin lỗi, bổn thiên yêu chỉ đơn giản là có tài thông tường địa lý, nhìn thấu trước sau mà thôi!
Bạch Vi kia hiển nhiên đúng như lời bổn thiên yêu đã dự đoán, à, đã lo lắng, ra tới ngưỡng cửa vấp chân lại ngã một cái nhào đầu.
-0-
"Hoàng đế là đồ mắt mù!"
"Nương, nương nương?"
"Nếu mắt không mù, có lí nào lại giam một mỹ nhân như bổn cung ở chốn này? Bạch Vi, ngươi nói, bổn cung có phải là người xinh đẹp nhất trong hậu cung hay không?"
Nhìn Bạch Vi gian nan nuốt nước miếng, một bộ muốn nói lại thôi, bổn thiên yêu liền tặng nàng ta một cái bạch nhãn! Xem, người trong gương muốn lồi lõm có lồi lõm, muốn trắng trẻo có trắng trẻo, hai mắt to tròn động lòng người, tóc dài xõa ngang vai đen nhánh mượt mà, có thể so với mấy cô nàng trong quảng cáo dầu gội đầu, giữa mi tâm có một vệt ngân bạch nhợt nhạt...
Bổn thiên yêu rũ áo xống khỏi người. Ừ, ngực không lớn không nhỏ, vừa đủ một bàn tay ôm trọn lấy, hai điểm hồng tươi dụ hoặc. Bụng phẳng lì, rốn chỉ là một vệt nhỏ xíu, xuống dưới hơn nữa thì trơn nhẵn không tì vết...
Không phải bổn thiên yêu tự khoe, cơ thể này nếu là đi thi hoa hậu tuổi mười bảy, hiển nhiên nếu đạt giải nhì thì lại không người dám giành giải nhất!
Điểm xấu duy nhất trong bức mỹ nhân đồ thì là, hơi ốm một tí. Nhưng này cũng không phải vấn đề, bổn thiên yêu chỉ cần chịu khó tẩm bổ một chút, mũm mĩm thêm chút xíu nữa, thì hoàn hảo vô khuyết!
Thôi, đứng mãi khiến bổn thiên yêu thấy lạnh, thùng nước ấm mà Bạch Vi đã chuẩn bị sẵn giờ bỗng thật hấp dẫn. Bổn thiên yêu tới cạnh thùng tắm, xem xét một hồi, nhận ra một điều. Cái thùng tắm này cao ngang ngửa bổn thiên yêu!
"Bạch Vi!"
"Nương nương có gì sai bảo nô tỳ?"
"Ngươi vẫn còn đứng đó?"
"Nương nương?"
"Mau đỡ bổn cung vào trong thùng tắm!"
Bạch Vi này nghe bổn thiên yêu nói, thay vì lập tức tuân lệnh, ngược lại a một tiếng, đứng ở đó như cây gậy gỗ.
"Thế nào? Bạch Vi ngươi phải chăng bị điếc? Việc gì cũng cần bổn cung nhắc lại một lần mới được?"
"A! Nô tỳ không dám! Nhưng là, nương nương người giống như, giống như lùn đi?"
"Ta lùn đi?"
"Hơn nữa..."
"Hơn nữa?"
"Hơn nữa, người trông trẻ ra rất nhiều?"
Bổn thiên yêu trông trẻ ra? Thế nào mà Bạch Vi nhà ngươi nghẹn tới tận bây giờ mới nói? Đừng nói là ngươi từ tối hôm qua vẫn chưa có tỉnh táo lại hoàn toàn đó nhé!?
Bạch Vi giống như cũng đọc hiểu được sắc mặt của bổn thiên yêu, vẫn luôn ngơ ngơ ngẩn ngẩn vậy mà lại nói rằng: "Nương nương, nô tỳ quả thực từ tối hôm qua lòng vẫn còn kinh sợ, đến bây giờ mới nhận ra nương nương người trẻ lại!"
"Ừ! Việc ta trẻ lại là việc tốt. Tới, giúp bổn cung vào bồn tắm!"
"Vâng, nương nương!"
Nước ấm trong thùng tắm vừa phải, vỗ về khiến bổn thiên yêu vô cùng thoải mái. Ngửa đầu ra sau, thấy Bạch Vi bận rộn giúp ta gội tóc mà mắt vẫn không ngừng lên xuống nhìn lén, bổn thiên yêu không nhịn được mà phì cười: "Thế nào? Bổn cung trẻ ra một chút thôi mà, Bạch Vi ngươi nhưng thất thố đến vậy?"
"Đâu chỉ là một chút!" Bạch Vi nghe vậy vội vã cúi đầu, ngược lại cũng đáp lại được một câu.
"Không ư? Thế ta trẻ ra bao nhiêu tuổi?"
"Nô tỳ..."
"Ấp a ấp úng mãi, có gì nói thẳng!"
"Nương nương, người trông trẻ ra phải đến hai mươi tuổi!"
Ồ? Vẫn là bổn thiên yêu lợi hại!
Ha ha ha!
Hửm!
Nhắc mới nhớ, tuổi thân (phân biệt với tuổi linh) của bổn thiên yêu giống như là tầm ba mươi sau ba mươi bảy gì đó. Hơn nữa, bổn thiên yêu cùng hoàng đế đã có tới ba đứa con trai lận.
Ở đâu ra một vị phu nhân trông chỉ trẻ như thiếu nữ mười sáu, hơn nữa xinh đẹp động lòng người như bổn thiên yêu nữa chứ! Họ hoàng (chỉ hoàng đế) nếu là ghé qua lãnh cung, chắc chắn sẽ bị vẻ lộng lẫy của bổn thiên yêu sáng mù mắt!
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
PS: Lại quăng một truyện...