TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 1 của 9 123 ... CuốiCuối
Kết quả 1 đến 5 của 42

Chủ đề: [Phiêu Lưu] Rainbow Kingdom: Vương Quốc Cầu Vồng

  1. #1
    Ngày tham gia
    Sep 2017
    Đang ở
    SG
    Bài viết
    47
    Xu
    0

    Mặc định [Phiêu Lưu] Rainbow Kingdom: Vương Quốc Cầu Vồng

    [RAINBOW KINGDOM]
    VƯƠNG QUỐC CẦU VỒNG

    Tác Gi: Phạm Tấn Phát
    Th Loi: Phiêu lưu mạo hiểm

    STORY: Một trò chơi mới toanh, một nhóm người hâm mộ, một sự cố không lường và một cuộc phiêu lưu đến một vùng đất khác...


    LINK GÓP Ý VÀ BÌNH LUẬN: http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=146256
    Lần sửa cuối bởi tinhyeuhoaco, ngày 27-10-2017 lúc 09:50.
    ---QC---


  2. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    tinhyeuhoaco,
  3. #2
    Ngày tham gia
    Sep 2017
    Đang ở
    SG
    Bài viết
    47
    Xu
    0

    Mặc định

    Tương lai gần.

    Trường trung học phổ thông P.

    “Toàn thể các em học sinh khối 11 chú ý! Ngày mai các em sẽ có một buổi học ngoại khóa tại công viên Ước Mơ. Các em phải có mặt đầy đủ lúc 7 giờ 30. Tôi xin nhắc lại, ngày mai…”

    Tiếng loa phát thanh cứ thế lặp đi lặp lại vang khắp cả ngôi trường P to lớn. Âm thanh to đến mức cả những ngôi nhà xung quanh cũng có thể nghe thấy rõ từng con chữ một. Cứ như thế, thông báo trên nhanh chóng trở thành chủ đề được đem ra bàn tán sôi nổi...

    - Học ngoại khóa vào ngày mai, ngày mai là ngày chủ nhật nhỉ…Thế thì A Phương, có cần mình ghé qua đánh thức cậu dậy hay không đây? – Giọng của một nữ sinh thoát ra nhẹ nhàng.

    - Hehehe - Nhưng, trái với tưởng tượng của cô nữ sinh ban nãy, khóe miệng của cô nữ sinh bên cạnh đang nở ra một nụ cười rất gian manh – Không. Không cần đâu, hehe…Mình có thể tự thức dậy, thậm chí mình có thể sẽ thức thật sớm luôn.

    - Có thật vậy không? Thường ngày cậu luôn đến lớp chỉ trước được mỗi giáo viên của tiết học đầu mà thôi.

    - Nè Công Chúa, cậu có nhất thiết phải nói ra những điều như vậy không hả? Cậu yên tâm đi, bởi vì ngày mai là ngày 16/1 mà, làm sao mà mình có thể bỏ lỡ được hả!

    - Ngày 16/1…?

    - Trời đất quỷ thần thiên địa ơi, cậu không biết thiệt luôn á hả? Chậc..chậc…không quan tâm tới ngày này mình tưởng chỉ có mỗi ông anh Hai của mình thôi chứ, ai dè có cả cậu nữa, Công Chúa! Ngày 16/1 hằng năm, là ngày “Game’s Lord” phát hành game mới đó. Đặc biệt nghe nói lần này còn có một bất ngờ lớn dành cho cộng đồng fan hâm mộ nữa…Dạo này điểm số ghê quá nên mẹ mình cấm cửa, không cho ra đường, giờ thì có thể tung tăng đi mua game rồi. Cám ơn thầy hiệu trưởng!

    - Được rồi, được rồi, nhỏ nhỏ lại một chút, A Phương. Con gái con đứa gì mà…Ăn to nói lớn cứ như con trai ấy.

    - Ê, ê, nè, mình là con gái một ngàn phần trăm luôn đó nha, có muốn kiểm tra thử không, hả! – Phương Phương tinh nghịch vừa nói vừa thọt cù lét cô bạn.

    - Hihi, thôi thôi, mình chịu thua cậu rồi. Đi về nào, A Phương.

    - Ừm.

    Phương Phương tươi cười gật đầu, cô nàng cùng cô bạn thân tung tăng bước ra khỏi trường với niềm vui sướng mà cô đã chờ đợi hơn hai tuần nay.

    Phương Phương năm nay 17 tuổi, hiện là học sinh lớp 11P5 – lớp học cá biệt nổi tiếng nhất trường. Gia đình cô nàng bao gồm tất cả bốn thành viên nhưng ba của cô luôn vì công việc mà phải công tác xa, rất ít khi về nhà, thế nên, mọi việc lớn nhỏ trong gia đình đều do một tay người mẹ quản lý.

    Thành viên cuối cùng trong gia đình là Bảo Bảo – anh trai của Phương Phương. Cô nàng luôn than thở với Mỹ Duyên – cô bạn thân mà Phương Phương quen gọi là Công Chúa rằng: “Khắc tinh số một của cuộc đời mình chắc chắn là ổng”. Hai anh em nhà này cứ như lửa với nước, cứ nói chuyện được đôi ba câu là y như rằng, cãi nhau là điều không thể tránh khỏi.

    - Ông anh hai dễ thương của em ơi, mai chở em đi học dùm với nha… - Phương Phương vừa nói vừa chớp chớp đôi mắt tinh nghịch của mình, trên miệng không quên kèm theo một nụ cười tươi rói.

    - Không! – Bảo Bảo phũ phàng.

    - Gì…Gì hả? – Phương Phương đứng hình - Anh Hai! Anh nên suy nghĩ kĩ trước khi trả lời nha! – Cô nàng bắt đầu cười hơi gượng.

    - Hehehe…Không! – Bảo Bảo phũ phàng lần hai.

    - Đã nói là suy nghĩ cho kĩ vào mà!

    - Thôi đi nhỏ, tao sắp ói tới nơi rồi nè, mày có biết là với cái hành động này mày giống con ma búp bê lắm không! Tao không có rảnh đâu, tự mà đi đi.

    - Xuống nước năn nỉ thì không muốn, ý là muốn sử dụng biện pháp mạnh có phải không? Được rồi, đã vậy thì, bổn cô nương không đóng thêm nữa bất kì một phân đoạn kịch nào. Hãy xem bà đây…

    “Ah…hahaha….”

    Chỉ một giây sau, Bảo Bảo đã lăn lộn khắp hết cả phòng. Vừa lăn, vừa bò, anh chàng vừa cười không ngừng nghỉ.

    - Dừng…haha…Dừng…Dừng lại đi…haha…Tao chở, tao chở mà, đừng thọt lét nữa…haha…

    - Hehe, Ngoan!

    Trước cái dáng vẻ đậm đầy khổ sở của Bảo Bảo, Phương Phương mỉm cười đắc ý. Rồi dừng tay, quay lưng đi, cô nàng tung tăng nhảy chân sáo trở về phòng.

    - Anh Hai ngủ ngon nha!

    - Con…Cái con nhỏ này…

    ---------------------


    Tít ở trên cao, mặt trời đã lên từ khi nào. Ánh nắng ban mai ấm áp từng tia từng tia đang cùng đua nhau chiếu rọi xuống khắp mặt đất. Từng đàn chim nhỏ giữa nền trời xanh thẳm đang nhẹ nhàng bay lượn, thỉnh thoảng, một vài con dừng chân nơi những tán lá xanh mướt líu lo hót.

    Công viên Ước Mơ hôm nay thật lạ lẫm, cùng với cơn sốt từ buổi ra mắt game của ông Hoàng Huy, đâu đâu cũng treo đủ khắp các loại băng rôn với đầy màu sắc cùng các tiêu đề hấp dẫn. Tuy vậy, dù không trang trí cầu kì, chỉ với vài dòng chữ ngoằn nghèo in trên phông nền thô mạt, băng rôn của ông Lê Trương Hoàng Huy vẫn luôn thu hút được một sự chú ý nhất định từ đám đông.

    Lê Trương Hoàng Huy là một nhà chế tạo game thiên tài, ông có thể chế ra được bất kì thể loại nào từ dạng đơn giản cho đến tinh vi, vì thế game của ông hầu như chinh phục được tất cả mọi lứa tuổi, trong đó, không thể không nhắc đến giới trẻ, đặc biệt là đông đảo các bạn học sinh, sinh viên. Cứ đến ngày 16/1 hàng năm, ông lại giới thiệu đến cho công chúng một trò chơi mới. Hôm nay chính là ngày 16, hơn nữa, hôm nay còn là ngày kỉ niệm ba mươi năm ông cống hiến hết mình cho nền công nghiệp game thực tại ảo.


    - Hiện diện 114/250 học sinh là thế nào?

    Trong một góc sân, tại khu vực tập kết, thầy hiệu trưởng của trường trung học phổ thông P mặt đang đỏ gắt hỏi cô Đường Vi. Đã 7 giờ 50, thời giờ điểm danh đã trôi qua được một lúc khá lâu rồi mà số học sinh khối 11 vẫn còn chưa tới được một phần hai.

    - Thưa thầy, xin thầy đừng nóng giận. Sáng nay Vi có nhận được vài cuộc điện thoại từ các phụ huynh của các em, xin cho các em nghỉ bệnh đó ạ…

    - Bệnh cái gì mà hơn một phần hai số học sinh cả khối hả? – Thầy hiệu trưởng quát – Chắc là qua bên chỗ ông Hoàng Huy rồi. Thật là sai lầm khi tổ chức buổi học ngoại khóa tại đây vào hôm nay mà. Cô Vi, cô đến chỗ ông Huy lôi cái đám học sinh mê chơi đó về đây cho tôi!

    - Dạ vâng.

    ------------


    - Sao hôm nay tự dưng trong công viên lại có nhiều cảnh sát dạ? – Bảo Bảo vừa ngó nghiêng vừa thắc mắc.

    - Ây, chuyện của người ta, anh để ý làm gì!

    - Vậy thì...tại sao tao lại phải vào đây với mày hả? Chuyện đi học của mày thì mắc mớ gì đến tao!

    - Có sao không! Đi học chỉ là cái cớ thôi, hôm nay là ngày “Game’s Lord“ đó. Em thì hiện tại trong túi đã không còn một đồng, thế nên phải có anh đi theo thì em mới mua được game chứ! – Phương Phương hồn nhiên.

    - Há! Mày giỡn với tao đó hả?

    - Đâu có, nãy giờ em nói thiệt hết luôn đó!

    - Há! Con nhỏ này, mày…

    “Xin mời các game thủ nhanh chóng tập trung đến vị trí trung tâm của công viên, buổi công bố game mới của “Game’s Lord” sẽ được bắt đầu trong vài phút nữa…”

    - Ấy, tới giờ rồi kìa, đi nhanh lên anh Hai.

    Nghe thấy giọng nói quen thuộc của cô MC Song Băng, Phương Phương nắm vội lấy tay Bảo Bảo rồi chạy như bay về phía khu vực sân khấu.

    - Nhanh lên, nhanh lên anh Hai, bắt đầu mất rồi kìa – Phương Phương hối thúc.

    - Từ…từ từ. Con nhỏ này…Mà mày phải đi học mới đúng chứ!

    - Ở đây không thấy gì hết. - Phương Phương phớt lờ - Chen vào trong thôi anh. Tránh ra, mọi người làm ơn cho qua, axit, axit đây!

    Phương Phương lại kéo lấy Bảo Bảo chen vào bên trong, vừa đi cô nàng vừa rao hàng loạt những câu nói xin đường mặc cho Bảo Bảo cằn nhằn, tỏ ra khó chịu. Lời rao ấy có vẻ rất hữu dụng, chẳng mấy chốc hai anh em đã đến được rất gần sân khấu.

    - Ui da!

    Bỗng Phương Phương la toáng lên, rồi, cô nàng té nhào xuống đất, một cái phịch.

    - Nè, cậu đi đứng kiểu gì thế hả? Làm dơ đôi giày yêu quý của mình rồi nè!

    - Cô tránh ra đi, tôi không có thời gian để nói chuyện với cô đâu.

    Một cách đầy súc tích, anh chàng vừa mới đạp trúng Phương Phương quăng cho cô nàng một câu nói rồi lập tức đứng lên chạy vội mất. Phương Phương đã xì khói, giờ lại được tặng thêm một câu như thế khiến cô nàng càng tức điên:

    - Cái thằng kia mày đứng lại cho bà!

    Lập tức, Phương Phương nhảy cẫng lên cao, cô tung về phía chàng trai một cú đá toàn lực nhưng cậu ta đã tinh ý nhận ra, né qua một bên, tránh được, thế là Phương Phương mất đà, lao gọn vào cái máy game đang đặt ở phía trước mặt.

    Sau cú va chạm, một tiếng nổ long trời lở đất vang lên kèm theo sau là một làn khói bảy sắc mịt mù bao phủ cả khu vực…

    Khi làn khói ấy tan biến, một nhóm người đứng gần cạnh máy game bỗng dưng…không còn thấy đâu nữa…

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    LINK GÓP Ý VÀ BÌNH LUẬN: http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=146256
    Lần sửa cuối bởi PhatPham1601, ngày 05-11-2017 lúc 18:35.

  4. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    tinhyeuhoaco,
  5. #3
    Ngày tham gia
    Sep 2017
    Đang ở
    SG
    Bài viết
    47
    Xu
    0

    Mặc định


    [Hình ảnh là do mình dùng một ứng dụng trên mạng để tạo nên, chỉ mang tính chất minh họa]











    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi PhatPham1601, ngày 19-10-2017 lúc 12:53.

  6. #4
    Ngày tham gia
    Sep 2017
    Đang ở
    SG
    Bài viết
    47
    Xu
    0

    Mặc định

    - Phương Phương, chờ ta với.

    - Không được, hic hic, đã 12 giờ rồi, em phải về thôi.

    - Phương Phương…

    - Em cầu xin chàng, cho em về đi mà.

    - Phương Phương…

    - Em biết là chàng thích em lắm, em cũng thích chàng nhưng em phải về cho đúng tuồng.

    - Lâm Phương Phương, mày tỉnh lại ngay!

    “Ối!“

    Phương Phương la lên một tiếng đầy hoảng hốt rồi giật mình bật dậy, thì ra cô nàng vừa có một giấc mơ thú vị.

    - Bảo Bảo, bộ anh điên rồi hả? Anh làm em hết hồn nè! – Phương Phương quát ầm lên.

    - Tỉnh ngủ đi nhỏ, có chuyện lớn rồi. - Bảo Bảo nghiêm túc – Mày nhìn coi đây là đâu?

    - Chuyện gì mà lớn! Em đang…

    Phương Phương đột nhiên khựng lại, miệng cô ú ớ chẳng nói nên lời.Trước mắt cô không phải hình ảnh của công viên Ước Mơ thân thuộc, thay vào đó là một nơi tối om bao quát xung quanh toàn cây là cây, cây nào cây nấy vươn cao đến tận trời, không thấy rõ ngọn. Phương Phương nhìn sang Bảo Bảo với vẻ khó hiểu. Tuy là học sinh cá biệt nhưng Phương Phương biết rõ hình ảnh này, hình ảnh mà cô đã từng tìm kiếm cho bài thực hành môn địa lí: một khu rừng.

    - Làm sao mà chúng ta lại ở đây dạ? – Phương Phương thắc mắc.

    - Làm sao mà tao biết được, tỉnh dậy là thấy nằm đây rồi, gặp cái điện thoại không có một miếng sóng nào nữa, điên ghê!

    - Em thực sự không hiểu, tụi mình đang ở công viên Ước Mơ mà, vả lại giờ này phải sáng trưng chứ, sao lại tối hù như thế này. Ơ, còn cái ba lô này là sao?

    - Tao cũng có biết đâu. Nhưng kì lắm, toàn quần áo của mày trong đó đó. Hây da, thiệt xui xẻo mà, tại mày hết đó, kéo tao vào cái vụ như thế này – Bảo Bảo cằn nhằn.

    - Gì hả, đừng có mà đổ lỗi cho người khác nha.

    - Thôi được rồi, đi mà tìm coi có ai không nhờ người ta giúp đỡ đi nè.

    - Đi trong rừng sâu vào đêm hôm khuya khắt như thế này á! Thôi anh đi một mình đi, ghê thấy mồ!

    - Sao tao có thể bỏ mày ở đây một mình được, đi với tao. – Bảo Bảo vừa nói vừa kéo Phương Phương theo.

    - Lâm Bảo Bảo! Bỏ em ra!

    “Có ai không…?“

    Bỗng nhiên, có một tiếng nói chẳng biết từ đâu vang lên làm gián đoạn cuộc chiến giữa hai anh em nhà họ Lâm. Cả hai đứng sững người ra, cố gắng nghe rõ câu nói đang bị đứt quãng.

    “Có ai ở đây không vậy?“

    Câu nói ấy lại vang lên một lần nữa, to và rõ hơn trước.

    - Hê, ở đây nè!

    Chắc chắn được mình không nghe lầm, Bảo Bảo phản xạ ngay lập tức.

    --------------------


    Bầu trời giờ đây đã tối đen như mực. Bên dưới, hai anh em Phương Phương cùng với ba người nữa – hai trai, một gái – đang nhìn lấy nhau với ánh mắt chán chường, thình thoảng lại có một người thở dài ra một tiếng.

    - Mấy cậu cũng vậy hả? – Phương Phương bí xị.

    - Ưm, tỉnh dậy là thấy ở đây rồi.

    Một trong hai chàng trai mới đến trả lời câu hỏi. Cậu trông rất nhỏ con, ánh mắt có nét gì đó buồn buồn nhưng lại vô cùng hòa đồng, cứ tếu ta tếu tít, môi lúc nào cũng mỉm ra một nụ cười.

    - Rốt cuộc là như thế nào hả trời? Thiệt không hiểu nổi luôn đó! – Bảo Bảo bức xúc.

    - Làm như có mình ên anh không hiểu. Mà còn cái balô này nữa…Tại sao lại có toàn đồ của em, tại sao lại chỉ có mình em có? – Phương Phương vò đầu.

    - À, về cái balô thì tụi mình cũng có này.

    Là giọng nói của cô gái duy nhất trong nhóm ba người.

    - Cả ba người mấy cậu đều có luôn hả? Có phải đồ của các cậu không? Ủa, sao của hai cậu lại khác màu dạ? Hay trai gái phân biệt?

    - Toàn…toàn đồ của bọn mình thôi. Chắc là phân biệt rồi. – Anh chàng nhỏ con lên tiếng.

    - Vậy…vậy hả? – Phương Phương hơi ngạc nhiên trước biểu hiện gấp gáp của anh chàng.

    Cả đám lại lặng thing. Mỗi người lại tự đắm chìm vào những suy nghĩ của riêng mình trừ cậu con trai từ nãy giờ chưa buồn mở miệng. Thế rồi, nhìn thấy cậu bạn cùng nhóm đang co ro, cuối cùng, cậu cũng bắt đầu cất tiếng nói:

    - Tiểu Phong, cậu lạnh rồi, cậu lấy thêm áo khoác ra bận vào đi.

    - Mình…không sao.

    - Tiểu Phong…? Cậu tên Tiểu Phong hả? – Phương Phương hỏi.

    - Í, tụi mình quên giới thiệu rồi nhỉ, hihi. Mình xin thay mặt mọi người tự giới thiệu: Mình là Phạm Tiểu Phong, cái bạn mặt băng kế bên cạnh là Nguyễn Minh Trường, cô bạn còn lại là Trương Bích Thuận. Cả ba đứa mình đều là học sinh lớp 11P3, trường trung học phổ thông P.

    - Hèn gì! Mình thấy mấy cậu quen quen, thì ra là học sinh của lớp P3. Mình là Lâm Phương Phương, học lớp 11P5, rất vui được làm quen với mấy cậu. Còn đây là Lâm Bảo Bảo, khắc tinh của đời mình.

    - Gì hả, mày nói ai là khắc tinh hả nhỏ? – Bảo Bảo phản ứng.

    - Ủa, thì còn ai nữa? – Phương Phương châm biếm.

    - Mày… – Bảo Bảo lại tức đỏ mặt.

    Cả bọn cười ầm lên trừ Minh Trường, cậu vẫn giữ nguyên nét mặt băng lạnh. Cuộc chiến xảy ra thường trực giữa hai anh em họ Lâm đã làm cho bầu không khí ảm đạm trong đêm thay màu sôi nổi.

    Trời dần sáng lên.

    Mọi người vẫn tiếp tục nói chuyện rôm rả, quên mất tình hình hiện tại. Minh Trường, vẫn chỉ có cậu là không buồn hé môi dù chỉ một nụ cười mỉm. Trường chỉ lặng im quan sát xung quanh, miên man lắp ghép lại những sự việc vừa mới xảy đến với cả bọn…Và rồi, như chợt nhận ra điều gì đó, cậu nhíu mày, nét mặt thoáng có sự lo lắng. Cậu quay sang nhìn Tiểu Phong - lúc này đang cười nói với Phương Phương một cách vô tư lự, tức khắc, thần thái của Minh Trường tự dưng nhẹ dịu, ánh mắt ấm áp đầy lạ thường, đôi môi cậu vô thức nở ra một nụ cười bất chợt nhưng rồi nét mặt lạnh băng vốn có từ đó đến nay cũng nhanh chóng quay ngay trở lại.

    - Tao ra đây một cái. – Bảo Bảo lên tiếng.

    - Đi đâu vậy anh Hai? – Phương Phương thắc mắc.

    - Thì đi…đi…đi đâu kệ tao, mày quan tâm chi.

    - À hehe, hiểu rồi, hehe.

    - Con nhỏ này, mày xử quê anh mày hoài nha.

    Tiểu Phong và Bích Thuận lại cười một tràng rõ to. Bảo Bảo mặt đỏ như chưa bao được đỏ chạy nhanh về phía không người.

    - Chẳng biết khi nào chúng ta mới được cứu nhỉ? Mình muốn tắm quá. – Bích Thuận đột ngột ủ rũ.

    - Giải cứu gì chứ, bọn mình có phải là tình huống rơi máy bay hay đắm thuyền gì đâu, bọn mình còn chẳng biết được tại sao lại có mặt ở đây nữa là… - Tiểu Phong buồn lây.

    - Đúng là không thể hiểu nổi, không lẽ tụi mình đều bị tẩy não hết rồi hả? – Phương Phương ôm đầu than thở.

    - Mọi người, tôi nghĩ…

    “Ah…!”

    Tiếng la thất thanh của Bảo Bảo đột ngột cắt ngang lời nói của Minh Trường.

    - Chạy! Chạy nhanh đi tụi bây!

    Bảo Bảo đang chạy bán sống bán chết về phía nhóm Phương Phương, gương mặt hốt hoảng đến vô cùng.

    - Anh…Anh Hai, có chuyện gì…? – Phương Phương run giọng.

    - Nhanh lên, chạy nhanh! – Bảo Bảo hấp tấp nắm lấy cánh tay của Phương Phương rồi chạy như bay về phía trước – Ba đứa kia nữa, còn đứng đó làm gì, nhanh lên, chạy nhanh, con gấu điên đó đang tiến tới kìa!

    - Gấu…Gấu sao…

    Bích Thuận và Tiểu Phong vẫn chưa rõ chuyện gì đang diễn ra, cả hai quay đầu nhìn lại. Từ đằng xa, có một thứ gì đó rất to lớn đang tiến về phía họ. Gấu! Đúng như lời Bảo Bảo nói, đó là một con gấu. Cả hai tay chân cứng tê, chẳng thể nào nhích nổi một bước, ánh mắt cả hai hiện rõ cái sự sợ hãi tột cùng.

    - Tiểu Phong, Bích Thuận! Chạy mau!

    Trước tình huống đang diễn ra, Minh Trường la toáng lên kéo hai người bạn về thực tại, cả ba cắm đầu cắm cổ chạy theo hướng của hai anh em Phương Phương.

    Con gấu vẫn theo sát họ.

    “Áh…!”

    Bỗng, Bích Thuận vướng phải cành cây, cô té nhào ra đất.

    - Bích Thuận…!

    Thấy người bạn thân vấp ngã, Tiểu Phong hốt hoảng chạy vội về phía cô bạn. Minh Trường không một do dự cũng quay lại, nhanh chóng theo sau Tiểu Phong. Anh em Phương Phương nghe thấy tiếng la của nhóm bạn vừa gặp, khựng lại, đầu óc cả hai hiện tại rối rắm vô cùng.

    Nên làm gì đây?

    Tiểu Phong và Minh Trường đã với đến được cánh tay của Bích Thuận, nhưng, đồng thời, khoảng cách giữa con quái vật và cả bọn cũng đã rất sít sao…

    - Cẩn thận…!

    Tiếng thét của Phương Phương vang khắp cả khu rừng khi cô nhận ra con gấu đang vung cánh tay to lớn của nó lên, nhắm về phía ba người bạn. Cả nhóm Tiểu Phong cũng nhận thấy được cả ba người họ đang trong một tình huống khốn cùng. Bích Thuận nhắm chặt mắt lại, không thể kiềm nén nữa cơn sợ hãi, cô để cho nó thoát ra theo chất giọng kinh hoàng.

    “Không…!”

    Bỗng.

    Có một cái bóng lướt qua hai anh em Phương Phương lao thắng đến phía nhóm ba người cùng con gấu.

    Xẹt xẹt xẹt!

    Chàng trai ấy ném một sợi dây có gắn một vật sắc nhọn vào ngực con gấu sau đó kéo sợi dây về rồi lại ném tiếp, cứ thế liên hoàn. Con gấu bị cứa nát tươm da thịt, quằn quại, ré lên đau đớn. Cuối cùng, không chịu đựng được nữa, nó phát ra một tiếng gầm như muốn xé toạc cả bầu trời rồi bỏ chạy mất hút vào rừng sâu.

    Tiểu Phong và Bích Thuận vẫn còn hoảng sợ, Minh Trường ngước mắt nhìn lên diện mạo của người vừa đánh đuổi gấu, trong khi đó, hai anh em Phương Phương cũng chưa thể hoàn hồn.

    Phương Phương nuốt nước bọt cái ực, cô cứng người:

    - Em bắt đầu thấy sợ cái nơi này rồi!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    LINK GÓP Ý VÀ BÌNH LUẬN: http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=146256
    Lần sửa cuối bởi PhatPham1601, ngày 30-09-2017 lúc 01:18.

  7. #5
    Ngày tham gia
    Sep 2017
    Đang ở
    SG
    Bài viết
    47
    Xu
    0

    Mặc định


    [Hình ảnh là do mình dùng một ứng dụng trên mạng để tạo nên, chỉ mang tính chất minh họa]







    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi PhatPham1601, ngày 01-10-2017 lúc 01:05.

    ---QC---


  8. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    tinhyeuhoaco,
Trang 1 của 9 123 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status