TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 3 của 3 Đầu tiênĐầu tiên 123
Kết quả 11 đến 12 của 12

Chủ đề: Ma đạo

  1. #11
    Ngày tham gia
    Dec 2012
    Đang ở
    Yên Thành - Nghệ An
    Bài viết
    84
    Xu
    0

    Mặc định

    CHƯƠNG 10:
    MÁU MỦ TÌNH THÂM.



    Lão già kia vừa nhìn đám người bảo hộ Tô Đại và Hồng Thắm an toàn chạy thoát, trong lòng thầm nghĩ: “Chỉ cần Tô Đại còn sống, sợ gì không lấy được Lục Kiếm tỏa!”

    Nhưng đó là chuyện sau này, còn bây giờ, là phải đẩy lui kẻ địch, phá vây thoát ra ngoài. Trong mọi trận chiến trên đời, muốn phá địch, cách nhanh nhất là chém tướng. Lão nhanh chóng phá vây, hợp lực cùng người cầm trường đao kia đánh Hắc đại hiệp. Trước giờ vẫn có câu: “Dài thêm tấc thì lợi thêm tấc, ngắn đi tấc thì hung hiểm thêm tấc”. Trận chiến diễn ra trên con đường nhỏ, lại thêm người đông, tất nhiên là trường đao sẽ không thể phát huy hết cái lợi thế vốn có. Trái lại, Hắc đại hiệp kia dùng kiếm, vốn thuận lợi cho trường hợp đánh tầm xa cũng như áp sát gần nên hắn dường như chiếm thế thượng phong. Nhưng khi lão già kia xuất hiện, mọi thứ bỗng chốc thay đổi. Thanh kiếm trong tay lão bất chợt vung lên, như nhành liễu, đường đi uốn éo khó đoán, khiến đối phương không dám áp sát hơn nữa. Hắc đại hiệp lùi ba bước, như nhìn ra điều gì, hỏi: “Ngươi là Thái Bá Quân?”

    Lão già dùng liễu kiếm đáp: “Ta còn tưởng chẳng ai nhớ đến mình nữa chứ!”

    Hắc đại hiệp rít lên: “Hay lắm! Cuối cùng ta cũng tìm thấy ngươi. Nợ cũ nợ mới hôm nay ta tính luôn một lần!”

    Chợt nghe phía đông con đường có người kêu lớn: “Đại quân Thất Tinh đao, Tứ Hỏa đao đến rồi! Chúng ta được cứu rồi!”

    Lại nghe phía tây có người vui mừng hô lên: “Là người của Ngũ Liệt đao! Là người của Ngũ Liệt đao!”

    Vị Hắc đại hiệp của chúng ta giật mình, không ngờ mọi việc lại chẳng được như ý muốn, đến người của Hồ gia cũng chỉ khư khư thủ trại, không có ý định tấn công Cửu Đao tông. Chuyện là thế nào?

    Ngay khi Nguyễn Hải vừa gọi Tô Đại, có ý muốn đưa việc Tô Huyền rơi vào tay mình nhằm giữ hắn lại thì có một thủ hạ bước tới thì thầm vào tai ông ta. Không biết tin tức đó là gì, chỉ thấy khuôn mặt tràn ngập sự lo lắng của ông ta biến mất, thay vào đó là niềm vui vẻ. Đoạn, lão giao cửa ngõ cho đám thủ hạ, để Hồ Văn Thân làm tướng lĩnh, canh giữ, còn lệnh: “Không có lệnh, ai dám bước ra khỏi cửa, chém!”

    Trong Hồ Đường, một kẻ ngạo nghễ đứng trước mặt Hồ Đại Truật nói: “Tổng trại chủ, mong người nghĩ thật kỹ. Mạng của cha con Phạm Nga, Phạm Thanh rõ ràng hơn hẳn mọi thứ!”

    Hồ Đại Truật ngắm nghía chiếc nhẫn, tín vật trưởng môn Phạm gia, một lúc lâu, mới hỏi: “Vậy người đâu?”

    Kẻ đó cung kính đáp: “Chỉ cần Hồ tổng chủ đáp ứng việc không tiếp tay cho kẻ gian vây đánh Cửu Đao tông thì chúng tôi hai tay dâng người!”

    Hồ Đại Truật khẽ nhếch mép, bóp chặt chiếc nhẫn trong tay. Sứ giả Cửu Đao tông không bỏ qua chi tiết này, thầm nghĩ việc đã định, giao ước này ắt thành công. Vừa lúc, Nguyễn Hải bước vào.

    Hồ Đại Truật vẫy Nguyễn Hải bước tới, thì thầm to nhỏ, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn chiếc nhẫn, lại như gật đầu mãn nguyện.

    Sứ giả sốt ruột: “Bẩm trại chủ, ý người thế nào?”

    Hồ tổng trại chủ đáp: “Ta cần bàn bạc một chút!”

    Sứ giả sinh nghi, lại bảo: “Cửu Đao tông e rằng không còn thời gian chờ!”

    Đám thủ hạ phía dưới nghe hắn nói vậy, có kẻ quát: “Hỗn xược! Ngươi có biết mình đang nói chuyện với ai không?”

    Hồ Đại Truật tỏ ra kiên nhẫn hơn bao giờ hết, xua tay bảo đám thủ hạ dừng lại, kéo Nguyễn Hải bước vào thư phòng, còn ngoái đầu nói với sứ giả: “Nhanh thôi! Ngươi chờ thêm chút nữa đi!”

    Kế hoạch vốn rất đơn giản, Hồ Đại Truật chỉ nói: “Bên ngoài đang đánh nhau, người của Cửu Đao tông đến cầu cạnh chúng ta, e rằng chúng đang ở thế khó. Nhưng cái thế khó này ép chúng phải lấy tông chủ Phạm gia ra để trao đổi với chúng ta. Ngươi nói xem, có phải là trời giúp Hồ gia ta hay không? Cho nên...”

    Ngừng một lúc, lão tiếp: “Đem theo chiếc nhẫn tín vật chưởng môn Phạm gia theo, phái thêm sáu vị tổng binh tấn công Phạm gia. Nhớ là phải đánh nhanh rút gọn. Bây giờ triều đình đang nhòm ngó xứ này, nếu để lớn chuyện e rằng kết cục không tốt đẹp đâu.”

    Lại tiếp: “Mạc gia yêu cầu chúng ta hợp công Cửu Đao tông, nếu chúng ta không đánh, thì diệt vong là chuyện sớm muộn. Cho nên...”

    Nguyễn Hải biết vế sau dành cho mình, nên tiếp lời: “Một mặt phái người đánh hạ Hồ gia, mặt khác sai người hỗ trợ đám người kia triệt hạ quân số Cửu Đao tông!”

    Hồ Đại Truật hỏi: “Thế còn sứ giả Cửu Đao tông, chúng ta nên tính sao?”

    Nguyễn Hải cung kính đáp: “Hỗn láo với tổng trại chủ, tội đáng chết! Tuy nhiên, tổng trại chủ là người nhân từ, chỉ nên phế đi một cánh tay của hắn là đủ.”

    ---------oo0oo---------

    Đám người bảo hộ Tô Đại và Hồng Thắm thoát đi cứ rụng rơi từng người một vì đội quân truy cản từ nhiều hướng. Hơn nữa, chúng dường như đến từ nhiều bang phái khác nhau chứ không chỉ là thuộc hạ của gã tự xưng Quỷ Hồn nọ. Xem ra, Tô Đại chính là mục tiêu mà người giang hồ truy lùng.

    Cũng đã gần hai ngày kể từ lúc thoát khỏi Tổng trại Hồ gia, trong lòng Tô Đại cứ thấp thỏm không yên. Nghĩ đến câu nói của Nguyễn Hải: “Tô Đại! Ngươi đúng là bất nghĩa! Tô Huyền và Trương Thoại đang ở trong tay chúng ta. Ngươi không muốn cứu người sao?”, hắn chỉ muốn quay lại nơi đó do thám thực hư sự việc. Nhưng họ Tô đang bị thương nặng, giữ được tính mạng đã là may mắn lắm rồi, làm gì còn sức mà đi. Thương thế Hồng Thắm lại khác. Nàng vốn dĩ chỉ bị thương nhẹ, nên chỉ sau mấy ngày, vết thương đã hồi phục.

    Nghĩ đến việc Lục Kiếm trang bị hủy, Tô Huyền bị lọt vào tay kẻ địch không biết sống chết ra sao, Tô Đại càng thêm nôn nóng trong lòng. Hắn hỏi Hồng Thắm: “Đám người Cửu Đao tông...” Nói đến đây, hắn dừng lại, cho rằng cụm từ “đám người” là quá lỗ mãng, bèn đổi lại: “Cửu Đao tông chúng ta sẽ tụ họp ở Lục Kiếm trang hay sao?”

    Hồng Thắm nhìn về hướng Lục Kiếm trang, ánh mắt tràn đầy hy vọng, bảo: “Đúng vậy! Chỉ cần Cửu Đao tông quy tụ, chẳng kẻ địch nào có thể làm khó chúng ta được nữa. Mối thù của Lục Kiếm trang... Anh yên tâm, đến lúc đó, cũng sẽ được trả. Kẻ gây ra tội ác, ắt phải trả giá!”

    Tô Đại nhớ lại câu của Văn Đức, lại nghĩ đến cảnh khắp giang hồ truy sát mình, thấy chẳng biết nên bắt đầu từ đâu, trả thù những ai, tâm trạng càng rầu rĩ. Đột nhiên, hắn hỏi: “Tại sao khi Lục Kiếm trang gặp nạn, các phái khác trong Cửu Đao tông không ứng cứu?”

    Hồng Thắm nhìn thấy đôi mày gã nhíu lại, hay tay giấu kín trong áo, biết gã đang nghĩ khác, bèn đáp: “Là chúng ta đến muộn. Khi tới nơi, Lục Kiếm trang đã cháy trụi!”

    Tô Đại cúi gục mặt xuống, hàm răng cắn chặt, hồi lâu sau mới ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe. Phải rất lâu sau, hắn mới thốt lên câu: “Giờ ta chỉ còn mỗi đứa em...”

    Giọng họ Tô nghẹn lại. Hắn gắng bước ra xa Hồng Thắm, cúi đầu xuống để mặc những sợi tóc che đi những giọt nước mắt đang rơi xuống. Hồng Thắm bước tới, định lựa lời an ủi thì Tô Đại quát lớn: “Cô cút đi!”

    Mọi người xung quanh nghe thấy Tô Đại lớn tiếng, nhịn không nổi, có người đứng dậy, hướng ánh mắt về phía hai người. Lại thấy Tô Đại quát thêm: “Cút!”

    Không ai nhìn rõ biểu cảm trên mặt hắn, bởi họ Tô vẫn cúi đầu, những sợi tóc bị hắn kéo xuống, che hết khuôn mặt.

    Dường như ba từ “cô cút đi!” không thể đả kích được Hồng Thắm, nhưng từ “cút!” tiếp theo lại khiến nàng nổi giận.

    “Ngươi tưởng ngươi là ai? Vẫn còn là thiếu gia của Lục Kiếm trang hay sao? Lục Kiếm trang của ngươi bên kia, tại sao không quay về vực dậy nó? Chúng ta vất vả đến cứu ngươi, không tiếc hi sinh, chỉ để đổi lại thái độ này sao? Tô Đại, ngươi nhìn phía sau đi. Hôm qua lúc phá vây có biết bao nhiêu người. Nhưng hôm nay, ngươi nhìn đi, còn lại bao nhiêu người? Ngươi đúng là vong ân bội nghĩa!”

    Mọi người nghe Hồng Thắm nói vậy, trong lòng chợt trào lên cảm giác bi phẫn. Trước giờ, bọn họ nào biết phe phái mình với Lục Kiếm trang có quan hệ thế nào, ngay cả lúc nói đến đại hội Cửu Đao tông cũng không nhắc gì đến Tô Văn Quân. Nay lại đi cứu hắn mà huynh đệ trong phái tử thương vô số, hỏi sao không thể bi phẫn cho được? Thậm chí, có kẻ còn rút kiếm ra, rảo chân bước về phía hắn quát lớn: “Ta phải giết ngươi! Chỉ cần ngươi chết đi rồi, chúng ta sẽ không cần phải đối đầu với lũ người Hồ, Phạm kia nữa!”

    Tô Đại cảm thấy tương lai mù mịt, nhưng ý chí sống còn trỗi dậy, tuy đi lại khó khăn nhưng cũng thầm chuyển thế thủ đề phòng. Hắn còn chưa biết nên xử trí thế nào thì một tiếng nói vang lên: “Ngươi điên rồi sao? Mở mồm ra là đòi chém đòi giết! Nếu đến lúc cần thiết, không cần các người lên tiếng, tự tay ta sẽ giết hắn!”

    Kẻ vừa lên tiếng thân hình thấp lùn, nhưng tiếng nói của gã lại cực kỳ có trọng lượng, bởi gã chính là đại đồ đệ của Nhị Vương Kiếm Thái Bá Quân - Trần Trọng Lân. Kẻ bị mắng đứng như trời trồng, trừng mắt nhìn Tô Đại một lúc rồi nhổ toẹt bãi nước bọt xuống đất, miệng bảo: “Chỉ vì một tên vô dụng thế này mà phải đụng đao đụng kiếm sao? Không đáng!”

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  2. #12
    Ngày tham gia
    Dec 2012
    Đang ở
    Yên Thành - Nghệ An
    Bài viết
    84
    Xu
    0

    Mặc định

    CHƯƠNG 11:
    TUYỆT CẢNH.



    Tô Đại chợt thấy lạnh sống lưng. Đám người kia đòi chém đòi giết tuyệt không thể bằng được giọng điệu trầm tĩnh của Trần Trọng Quân kia.

    Cuối cùng, Lục Kiếm Trang cũng đã xuất hiện với quang cảnh đổ nát. Có phải vì sợ Tô Đại đau lòng hay chăng mà Cửu Đao tông dẫn Tô Đại đi tránh cổng lớn, sảnh chính mà đi thẳng ra lối hậu viện. Bọn họ để hắn lại một mình. Trước khi đi, Hồng Thắm có nói: “Trước khi làm điều gì, nên nhớ, để cứu lại cái mạng của anh, Cửu Đao tông đã chết không ít người!”

    Họ Tô không nói gì, chỉ đứng chờ. Nghe nói, hôm nay, tám người đứng đầu tám chi phái Cửu Đao tông sẽ có mặt tại đây, chỉ để nói chuyện với hắn. Bởi xét cho cùng, Cửu Long Đao Tô Văn Quân cùng đoàn quân Lục Kiếm trang đã chết, chỉ còn lại Tô Đại. Mà hắn – Tô Đại lại chính là người nối mạch chi Cửu Long Đao, cho nên đây là cuộc gặp gỡ của chín chi Cửu Đao.

    Hắn cảm thấy mơ hồ.

    “Vì sao phải đợi đến khi Lục Kiếm trang bị diệt, Cửu Đao tông mới xuất hiện?”

    Câu hỏi đó liên tục hiện hữu trong đầu họ Tô, tựa như cánh cửa lớn đóng chặt. Muốn bước ra thế giới khác, ắt phải mở được cánh cửa này, Tô Đại chờ đợi tám người kia đến, lẩm nhẩm trong đầu câu hỏi kia, tự dặn phải hỏi cho ra nhẽ. Tám người kia xuất hiện, mỗi người một phong thái, nhưng đều nhìn chằm chằm hắn.

    Kẻ đầu tiên mang trường đao, từ dáng người đến thần thái đều bình thường, chỉ là ông ta luôn tỏ ra mình đức cao vọng trọng, đứng trên tất cả, giữ khoảng cách với những người sau một chút.

    Kẻ thứ hai chính là ông già bảo sai người bảo hộ cả hai người Đại, Thắm chạy đi hôm nọ - Thái Bá Quân.

    Người thứ ba là một người phụ nữ tầm tuổi tứ tuần, lưng mang song kiếm, trên khuôn mặt có vết sẹo chạy dài từ mang tai trái xuống cằm, tuy không lớn nhưng cũng đủ làm người ta rùng mình khi nhìn thấy.

    Vị thứ tư khuôn mặt già cỗi, mái tóc hoa râm, thỉnh thoảng dùng tay vân vê những cọng râu dài trên gò má trái, lắc đầu nhìn qua Tô Đại, xem chừng hơi thất vọng. Họ Tô chẳng hiểu rốt cuộc ông ta đánh giá thế nào về mình, trong lòng có chút tò mò. Hắn nhìn thấy thanh đoản đao dắt bên hông lão ta có ghi chữ “Khoái”, lại càng thấy tò mò hơn.

    Người thứ năm cao to lực lưỡng, bận chiếc áo tơi che đi vũ khí lão đeo trên lưng. Nhưng nhìn chuôi, Tô Đại cũng nhìn ra đó là một thanh đại đao. Người dùng đại đao không những cần võ công cao mà cũng cần sức khỏe hơn người. Tiếc rằng chiếc nón ông ta đội che kín đầu, Tô Đại không thể nhìn thấy khuôn mặt.

    Tiếp đó là một gã thấp lùn, Tô Đại không nhìn ra được tuổi tác gã. Người này khuôn mặt nhìn chẳng khác gì thanh niên mới đôi mươi, nhưng mái tóc thì đã bạc. Hơn nữa khi gã hỏi: “Đây chính là huyết mạch của Tô Văn Quân sao?” thì giọng điệu lại già nua hết sức. Hơn nữa, Tô Đại còn nhìn thấy gã chống gậy. Họ Tô ngẩn người, chẳng biết nên nói gì.

    Cuối cùng là hai người dìu nhau bước đi. Người đàn ông có khuôn mặt vuông vức chân đi cà nhắc, tay trái bị băng bó lại, xem chừng như vừa bị người ta chặt đứt hết ngón tay. Dìu ông ta là một người đàn ông gầy gò ốm yếu, liên tục ho như muốn xé phổi.

    Vừa tới, Thái Bá Quân xem xét vết thương trên người Tô Đại một cách kỹ lưỡng, rồi thở phào nhẹ nhõm bảo: “May mắn là cậu vẫn còn sống. Chi Cửu Long vậy là vẫn còn người kế thừa!”

    Tô Đại đứng yên để ông ta sờ nắn, nhưng rồi khi nghe ông ta nói hết câu, bèn gạt tay ông ta ra. Thái Bá Quân biết trong lòng Tô Đại khó chịu, đành quay lại bảy người kia lần lượt giới thiệu: “Huyết Trường Đao Lê Trung, năm chữ này cậu đã nghe bao giờ chưa? Nếu đã nghe, ắt hẳn cậu phải biết võ công ông ấy cao đến nhường nào. Đây, ta giới thiệu với cậu, người đứng đầu chi Nhất Lệnh Đao.” Nói rồi, bàn tay ông ta hướng về người đàn ông dùng trường đao kia. Chỉ thấy thái độ người này cao ngạo, tựa như không để Tô Đại vào tầm mắt.

    Ông ta chỉ tay vào người phụ nữ bên cạnh, hỏi: “Người này chắc cậu đã gặp qua?”

    Tô Đại gật đầu. Lão tiếp: “Vậy chắc cậu cũng đã biết, đây chính là Kiếm Ma Lương Như Vân, người đứng đầu Tam Nguyệt Đao. Còn đây là...”

    Lão chưa kịp nói thì người đàn ông mang “Khoái” đoản đao kia đáp: “Đứng đầu Tứ Hỏa đao, Khoái Hoạt Tuấn Vân Chung!”

    Xong, Tuấn Vân Chung chỉ những người còn lại, nói gọn: “Còn đây lần lượt là những người đứng đầu Ngũ Liệt đao, Lục Quỷ Đao, Thất Tinh Đao, Bát Tàng Đao, tên là Nguyễn Cơ Vân, Trịnh Việt, Hồ Ngạn, Nguyễn Thi. Xong rồi! Bàn vào việc chính luôn, sáu thanh kiếm kia đâu?”

    Thái Bá Quân cau mày, khẽ quát: “Ngươi nói gì?”

    Tuấn Vân Chung kia như quên điều gì, chợt tiếp lời: “Đúng rồi! Quên mất, còn ông nữa. Đây là người đứng đầu Thạch Nhị Đao tên là Thái Bá Quân!”

    Nói xong, ông ta lại quay sang Tô Đại, trừng mắt bảo: “Chúng ta người ngay không nói chuyện vòng vo. Sáu thanh kiếm kia đâu?”

    Tô Đại lỡ miệng thốt: “Hóa ra các người cứu ta cũng chỉ vì sáu thanh kiếm đó.”

    Huyết Trường Đao Lê Trung nghe thấy, như sợ kẻ khác biết được đầu tiên, liền nắm lấy cổ áo hắn, nhấc bổng lên quát: “Đâu? Mau nói!”

    Tô Đại hai tay ôm chặt cổ tay đối phương, cứng cỏi đáp: “Các người mơ đi!”

    Chính lúc này, Thái Bá Quân trừng mắt nhìn Tuấn Vân Chung, đoạn vỗ vai Lê Trung, nhỏ nhẹ bảo: “Chuyện đâu còn có đó! Chuyện đâu còn có đó! Mau thả Tô công tử xuống rồi nói chuyện. Dù năm xưa tổ sư gia có nói đến chuyện thu hồi sáu thanh kiếm này, nhưng đứa nhỏ kia chưa nghe đến câu chuyện và hệ lụy của việc để rơi kiếm vào tay kẻ địch sẽ thế nào, nên chúng ta phải từ từ nói chuyện!”

    Lão dùng lưng chắn tầm nhìn của hắn, nháy mắt ra hiệu với Lê Trung, ý bảo không thể dùng vũ lực. Lê Trung nghĩ bụng, giờ chỉ còn lại Tô Đại biết tung tích Lục Kiếm tỏa, lỡ tay giết nó thì lại khó mà truy tung, nên đành thả hắn xuống.

    Thái Bá Quân vỗ vai Tô Đại, bảo: “Bọn họ cũng vì sợ lục kiếm bị kẻ địch cướp đi, nên hành sự lỗ mãng. Cậu nên biết, năm xưa chính vì Lục Kiếm trang hùng mạnh cho nên chúng ta mới đồng thuận với nhau, để lục kiếm ở lại đây cho trang giữ gìn. Thật không ngờ, đó lại là mầm họa, khiến Lục Kiếm trang bị hủy chỉ trong một đêm!”

    Thấy từng thớ thịt trên mặt Tô Đại co giật, hàm răng cắn chặt, hai tay hắn nắm lại, ông ta mới khẽ thở dài. Lại tiếp: “Những bí mật trong sáu thanh kiếm đó, quả thật động trời! Nếu sáu thanh kiếm đó rơi vào tay địch, chỉ e mấy nghìn đệ tử Cửu Đao tông không sớm thì muộn, cũng bị đồ sát mà thôi!”

    Tô Đại nghĩ đến việc cách đây mấy ngày, Lục Kiếm trang còn người đi kẻ ở, vô cùng tấp nập. Vậy mà giờ đây, không khí tang tóc, cả trang sụp đổ, không khỏi động lòng. Ánh mắt hắn thi thoảng nhìn vào bờ tường đá kia, không biết nghĩ gì. Mọi người không hẹn mà kẻ dòm người ngó bức tường. Thực ra, bức tường kia vốn áp vào núi, có thể nói là được xây lên để tránh việc trời mưa, đất đá bị nước cuốn vào viện.

    Kiếm Ma Lương Như Vân vỗ vai Tô Đại, bảo: “Thật bất hạnh!”

    Tô Đại còn nhớ, cách đây mấy năm, cha cứ ép mình phải vẽ đi vẽ lại một bức hình, vẽ xong lại đốt, cho đến lúc giống mới thôi. Nhưng đến lúc vẽ xong, tấm hình cuối cùng vẫn phải đốt đi. Ông nói: “Cái này tuyệt đối không được để cho người ngoài biết được!”

    Rồi lại nói: “Sáu thanh Nhật, Nguyệt, Phong, Vũ, Vụ, Vân là sáu thanh kiếm đi kèm với tấm địa đồ này. Cả hai thứ đó, dù có chết cũng không được giao cho kẻ khác!”

    Tô Đại nghĩ đi nghĩ lại, đoán chắc bọn họ đều cho rằng mình biết tung tích của sáu thanh kiếm kia, nhất thời không biết nên làm thế nào. Hắn phân vân, nghĩ đến câu chuyện Thái Bá Quân kể, nghĩ không chừng đó là lí do Tô Văn Quân bảo không thể giao kiếm. Mà cũng có khi, bọn chúng lừa hắn...

    Tô Đại cau mày, đáp: “Tôi thực sự không biết mấy thanh kiếm đó nằm ở đâu, cũng chưa nhìn thấy chúng bao giờ.”

    Lương Như Vân kiên nhẫn hỏi: “Cậu nghĩ kỹ xem, có khi nào đã thấy mà không nhớ hay không?”

    Tô Đại không nhịn được, quát to: “Mấy người hỏi ta làm gì. Ta không biết thì nói không biết!”

    Tuấn Vân Chung một cước đạp ngã Tô Đại, chửi đổng: “Nhãi con! Ngươi là cái gì chứ! Nếu không vì mấy thanh kiếm kia thì chúng ta đã không phải vất vả, thậm chí là hi sinh nhiều người để cứu ngươi rồi. Hôm nay, chúng ta muốn ngươi nói thì ngươi phải nói!”

    Tô Đại lồm cồm bò dậy, cười trong cay đắng: “Thì ra là vậy! Thì ra cũng chỉ là vậy!”

    Lương Như Vân không để ý đến Tô Đại nữa, thận trọng bước tới bức tường đá kia kiểm tra. Bà ta sờ từng viên gạch, kiểm tra kỹ càng từng mạch hồ.

    Người đàn ông gầy gò ốm yếu tên Nguyễn Thi buông kẻ tàn tật Hồ Ngạn, vội chạy tới tường gạch, hỏi: “Ý bà là trong này có mật thất?”

    Đứng đầu Lục Quỷ Đao Trịnh Việt, người đàn ông thấp lùn cười hì hì, xoa tay bảo: “Bức tường này nó vốn dĩ có vấn đề. Từ lúc bước vào ta đã thấy có vấn đề. Cửa vào chắc chắn là ở đây!”

    Nói xong, ông ta chỉ tay vào chỗ Tô Đại liên tục liếc nhìn. Rồi quay lại nhìn Tô Đại xác nhận.

    Nguyễn Cơ Vân kia chẳng nói chẳng rằng, nắm cổ áo Tô Đại, ném thẳng hắn vào bức tường đá kia. Vị thiếu gia của chúng ta đau đớn ôm lấy vết thương nơi bụng đang rỉ máu, khuôn mặt nhăn nhó, mồ hôi toát ra, ướt hết cả một góc áo.

    Hồ Ngạn đứng dậy, tay vịn chặt ghế, rướn cổ mắng: “Ngươi làm cái gì vậy? Hắn mà chết thì ta không tha cho ngươi đâu. Thấy ta chưa? Thấy ta chưa? Cứu hắn, ta thành kẻ tàn phế. Cũng chỉ vì manh mối sáu thanh kiếm...”

    Nguyễn Cơ Vân kéo nhẹ chiếc nón, che thêm một góc mặt, đáp gọn: “Không chết được đâu!”

    Đoạn, lão lại kéo Tô Đại đứng dậy, đẩy hắn úp mặt vào bức tường, gằn giọng: “Mau mở cửa ra!”

    Tô Đại uất hận, biết là không thể kéo dài thời gian, nhưng nếu mình mở cửa hầm cũng đồng nghĩa với việc đặt một chân vào cõi chết.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


Trang 3 của 3 Đầu tiênĐầu tiên 123

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status