CHƯƠNG 10:
MÁU MỦ TÌNH THÂM.
Lão già kia vừa nhìn đám người bảo hộ Tô Đại và Hồng Thắm an toàn chạy thoát, trong lòng thầm nghĩ: “Chỉ cần Tô Đại còn sống, sợ gì không lấy được Lục Kiếm tỏa!”
Nhưng đó là chuyện sau này, còn bây giờ, là phải đẩy lui kẻ địch, phá vây thoát ra ngoài. Trong mọi trận chiến trên đời, muốn phá địch, cách nhanh nhất là chém tướng. Lão nhanh chóng phá vây, hợp lực cùng người cầm trường đao kia đánh Hắc đại hiệp. Trước giờ vẫn có câu: “Dài thêm tấc thì lợi thêm tấc, ngắn đi tấc thì hung hiểm thêm tấc”. Trận chiến diễn ra trên con đường nhỏ, lại thêm người đông, tất nhiên là trường đao sẽ không thể phát huy hết cái lợi thế vốn có. Trái lại, Hắc đại hiệp kia dùng kiếm, vốn thuận lợi cho trường hợp đánh tầm xa cũng như áp sát gần nên hắn dường như chiếm thế thượng phong. Nhưng khi lão già kia xuất hiện, mọi thứ bỗng chốc thay đổi. Thanh kiếm trong tay lão bất chợt vung lên, như nhành liễu, đường đi uốn éo khó đoán, khiến đối phương không dám áp sát hơn nữa. Hắc đại hiệp lùi ba bước, như nhìn ra điều gì, hỏi: “Ngươi là Thái Bá Quân?”
Lão già dùng liễu kiếm đáp: “Ta còn tưởng chẳng ai nhớ đến mình nữa chứ!”
Hắc đại hiệp rít lên: “Hay lắm! Cuối cùng ta cũng tìm thấy ngươi. Nợ cũ nợ mới hôm nay ta tính luôn một lần!”
Chợt nghe phía đông con đường có người kêu lớn: “Đại quân Thất Tinh đao, Tứ Hỏa đao đến rồi! Chúng ta được cứu rồi!”
Lại nghe phía tây có người vui mừng hô lên: “Là người của Ngũ Liệt đao! Là người của Ngũ Liệt đao!”
Vị Hắc đại hiệp của chúng ta giật mình, không ngờ mọi việc lại chẳng được như ý muốn, đến người của Hồ gia cũng chỉ khư khư thủ trại, không có ý định tấn công Cửu Đao tông. Chuyện là thế nào?
Ngay khi Nguyễn Hải vừa gọi Tô Đại, có ý muốn đưa việc Tô Huyền rơi vào tay mình nhằm giữ hắn lại thì có một thủ hạ bước tới thì thầm vào tai ông ta. Không biết tin tức đó là gì, chỉ thấy khuôn mặt tràn ngập sự lo lắng của ông ta biến mất, thay vào đó là niềm vui vẻ. Đoạn, lão giao cửa ngõ cho đám thủ hạ, để Hồ Văn Thân làm tướng lĩnh, canh giữ, còn lệnh: “Không có lệnh, ai dám bước ra khỏi cửa, chém!”
Trong Hồ Đường, một kẻ ngạo nghễ đứng trước mặt Hồ Đại Truật nói: “Tổng trại chủ, mong người nghĩ thật kỹ. Mạng của cha con Phạm Nga, Phạm Thanh rõ ràng hơn hẳn mọi thứ!”
Hồ Đại Truật ngắm nghía chiếc nhẫn, tín vật trưởng môn Phạm gia, một lúc lâu, mới hỏi: “Vậy người đâu?”
Kẻ đó cung kính đáp: “Chỉ cần Hồ tổng chủ đáp ứng việc không tiếp tay cho kẻ gian vây đánh Cửu Đao tông thì chúng tôi hai tay dâng người!”
Hồ Đại Truật khẽ nhếch mép, bóp chặt chiếc nhẫn trong tay. Sứ giả Cửu Đao tông không bỏ qua chi tiết này, thầm nghĩ việc đã định, giao ước này ắt thành công. Vừa lúc, Nguyễn Hải bước vào.
Hồ Đại Truật vẫy Nguyễn Hải bước tới, thì thầm to nhỏ, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn chiếc nhẫn, lại như gật đầu mãn nguyện.
Sứ giả sốt ruột: “Bẩm trại chủ, ý người thế nào?”
Hồ tổng trại chủ đáp: “Ta cần bàn bạc một chút!”
Sứ giả sinh nghi, lại bảo: “Cửu Đao tông e rằng không còn thời gian chờ!”
Đám thủ hạ phía dưới nghe hắn nói vậy, có kẻ quát: “Hỗn xược! Ngươi có biết mình đang nói chuyện với ai không?”
Hồ Đại Truật tỏ ra kiên nhẫn hơn bao giờ hết, xua tay bảo đám thủ hạ dừng lại, kéo Nguyễn Hải bước vào thư phòng, còn ngoái đầu nói với sứ giả: “Nhanh thôi! Ngươi chờ thêm chút nữa đi!”
Kế hoạch vốn rất đơn giản, Hồ Đại Truật chỉ nói: “Bên ngoài đang đánh nhau, người của Cửu Đao tông đến cầu cạnh chúng ta, e rằng chúng đang ở thế khó. Nhưng cái thế khó này ép chúng phải lấy tông chủ Phạm gia ra để trao đổi với chúng ta. Ngươi nói xem, có phải là trời giúp Hồ gia ta hay không? Cho nên...”
Ngừng một lúc, lão tiếp: “Đem theo chiếc nhẫn tín vật chưởng môn Phạm gia theo, phái thêm sáu vị tổng binh tấn công Phạm gia. Nhớ là phải đánh nhanh rút gọn. Bây giờ triều đình đang nhòm ngó xứ này, nếu để lớn chuyện e rằng kết cục không tốt đẹp đâu.”
Lại tiếp: “Mạc gia yêu cầu chúng ta hợp công Cửu Đao tông, nếu chúng ta không đánh, thì diệt vong là chuyện sớm muộn. Cho nên...”
Nguyễn Hải biết vế sau dành cho mình, nên tiếp lời: “Một mặt phái người đánh hạ Hồ gia, mặt khác sai người hỗ trợ đám người kia triệt hạ quân số Cửu Đao tông!”
Hồ Đại Truật hỏi: “Thế còn sứ giả Cửu Đao tông, chúng ta nên tính sao?”
Nguyễn Hải cung kính đáp: “Hỗn láo với tổng trại chủ, tội đáng chết! Tuy nhiên, tổng trại chủ là người nhân từ, chỉ nên phế đi một cánh tay của hắn là đủ.”
---------oo0oo---------
Đám người bảo hộ Tô Đại và Hồng Thắm thoát đi cứ rụng rơi từng người một vì đội quân truy cản từ nhiều hướng. Hơn nữa, chúng dường như đến từ nhiều bang phái khác nhau chứ không chỉ là thuộc hạ của gã tự xưng Quỷ Hồn nọ. Xem ra, Tô Đại chính là mục tiêu mà người giang hồ truy lùng.
Cũng đã gần hai ngày kể từ lúc thoát khỏi Tổng trại Hồ gia, trong lòng Tô Đại cứ thấp thỏm không yên. Nghĩ đến câu nói của Nguyễn Hải: “Tô Đại! Ngươi đúng là bất nghĩa! Tô Huyền và Trương Thoại đang ở trong tay chúng ta. Ngươi không muốn cứu người sao?”, hắn chỉ muốn quay lại nơi đó do thám thực hư sự việc. Nhưng họ Tô đang bị thương nặng, giữ được tính mạng đã là may mắn lắm rồi, làm gì còn sức mà đi. Thương thế Hồng Thắm lại khác. Nàng vốn dĩ chỉ bị thương nhẹ, nên chỉ sau mấy ngày, vết thương đã hồi phục.
Nghĩ đến việc Lục Kiếm trang bị hủy, Tô Huyền bị lọt vào tay kẻ địch không biết sống chết ra sao, Tô Đại càng thêm nôn nóng trong lòng. Hắn hỏi Hồng Thắm: “Đám người Cửu Đao tông...” Nói đến đây, hắn dừng lại, cho rằng cụm từ “đám người” là quá lỗ mãng, bèn đổi lại: “Cửu Đao tông chúng ta sẽ tụ họp ở Lục Kiếm trang hay sao?”
Hồng Thắm nhìn về hướng Lục Kiếm trang, ánh mắt tràn đầy hy vọng, bảo: “Đúng vậy! Chỉ cần Cửu Đao tông quy tụ, chẳng kẻ địch nào có thể làm khó chúng ta được nữa. Mối thù của Lục Kiếm trang... Anh yên tâm, đến lúc đó, cũng sẽ được trả. Kẻ gây ra tội ác, ắt phải trả giá!”
Tô Đại nhớ lại câu của Văn Đức, lại nghĩ đến cảnh khắp giang hồ truy sát mình, thấy chẳng biết nên bắt đầu từ đâu, trả thù những ai, tâm trạng càng rầu rĩ. Đột nhiên, hắn hỏi: “Tại sao khi Lục Kiếm trang gặp nạn, các phái khác trong Cửu Đao tông không ứng cứu?”
Hồng Thắm nhìn thấy đôi mày gã nhíu lại, hay tay giấu kín trong áo, biết gã đang nghĩ khác, bèn đáp: “Là chúng ta đến muộn. Khi tới nơi, Lục Kiếm trang đã cháy trụi!”
Tô Đại cúi gục mặt xuống, hàm răng cắn chặt, hồi lâu sau mới ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe. Phải rất lâu sau, hắn mới thốt lên câu: “Giờ ta chỉ còn mỗi đứa em...”
Giọng họ Tô nghẹn lại. Hắn gắng bước ra xa Hồng Thắm, cúi đầu xuống để mặc những sợi tóc che đi những giọt nước mắt đang rơi xuống. Hồng Thắm bước tới, định lựa lời an ủi thì Tô Đại quát lớn: “Cô cút đi!”
Mọi người xung quanh nghe thấy Tô Đại lớn tiếng, nhịn không nổi, có người đứng dậy, hướng ánh mắt về phía hai người. Lại thấy Tô Đại quát thêm: “Cút!”
Không ai nhìn rõ biểu cảm trên mặt hắn, bởi họ Tô vẫn cúi đầu, những sợi tóc bị hắn kéo xuống, che hết khuôn mặt.
Dường như ba từ “cô cút đi!” không thể đả kích được Hồng Thắm, nhưng từ “cút!” tiếp theo lại khiến nàng nổi giận.
“Ngươi tưởng ngươi là ai? Vẫn còn là thiếu gia của Lục Kiếm trang hay sao? Lục Kiếm trang của ngươi bên kia, tại sao không quay về vực dậy nó? Chúng ta vất vả đến cứu ngươi, không tiếc hi sinh, chỉ để đổi lại thái độ này sao? Tô Đại, ngươi nhìn phía sau đi. Hôm qua lúc phá vây có biết bao nhiêu người. Nhưng hôm nay, ngươi nhìn đi, còn lại bao nhiêu người? Ngươi đúng là vong ân bội nghĩa!”
Mọi người nghe Hồng Thắm nói vậy, trong lòng chợt trào lên cảm giác bi phẫn. Trước giờ, bọn họ nào biết phe phái mình với Lục Kiếm trang có quan hệ thế nào, ngay cả lúc nói đến đại hội Cửu Đao tông cũng không nhắc gì đến Tô Văn Quân. Nay lại đi cứu hắn mà huynh đệ trong phái tử thương vô số, hỏi sao không thể bi phẫn cho được? Thậm chí, có kẻ còn rút kiếm ra, rảo chân bước về phía hắn quát lớn: “Ta phải giết ngươi! Chỉ cần ngươi chết đi rồi, chúng ta sẽ không cần phải đối đầu với lũ người Hồ, Phạm kia nữa!”
Tô Đại cảm thấy tương lai mù mịt, nhưng ý chí sống còn trỗi dậy, tuy đi lại khó khăn nhưng cũng thầm chuyển thế thủ đề phòng. Hắn còn chưa biết nên xử trí thế nào thì một tiếng nói vang lên: “Ngươi điên rồi sao? Mở mồm ra là đòi chém đòi giết! Nếu đến lúc cần thiết, không cần các người lên tiếng, tự tay ta sẽ giết hắn!”
Kẻ vừa lên tiếng thân hình thấp lùn, nhưng tiếng nói của gã lại cực kỳ có trọng lượng, bởi gã chính là đại đồ đệ của Nhị Vương Kiếm Thái Bá Quân - Trần Trọng Lân. Kẻ bị mắng đứng như trời trồng, trừng mắt nhìn Tô Đại một lúc rồi nhổ toẹt bãi nước bọt xuống đất, miệng bảo: “Chỉ vì một tên vô dụng thế này mà phải đụng đao đụng kiếm sao? Không đáng!”
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile