TÔ GIA HỆ LIỆT
MA ĐẠO
HỒI MỞ:
MA ĐẦU ĐỀN TỘI.
Góp ý cho tại hạ tại: http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=125453
Bên ngoài Lục Kiếm trang, vô số những cao thủ bao vây. Trong đêm tối, dưới những ngọn đuốc cháy lép bép, thần sắc người nào cũng vô cùng khẩn trương, lại thêm sự phẫn nộ lẫn bi thương, cộng thêm quyết tâm báo thù càng khiến cho Minh Đạo chân nhân càng thêm yên lòng.
Bên cạnh ông là trưởng môn hai phái Lục Sơn Hồ Quýnh, Hoành Sơn Phạm Lộc. Ba người này thanh danh trên giang hồ cực lớn, hô một tiếng vạn người hưởng ứng, chẳng trách hôm nay tấn công Lục Kiếm trang mà chiêu mộ được nhiều người như vậy.
Hồ Quýnh nhìn về sơn trang, dương dương tự đắc, bảo: "Hôm nay, đến một con kiến cũng chẳng thể lọt ra khỏi sơn trang. Chỉ cần là thủ hạ của Tô Văn Quân, đều phải chết!"
Phạm Lộc bồi thêm: "Đạo chính phái chúng ta lấy nhân nghĩa làm trọng, cũng không nên lạm sát. Chỉ cần kẻ địch xin hàng, liền nên tha. Tha được thì cứ tha!"
Minh Đạo chân nhân nhìn Phạm Lộc với vẻ hài lòng, gật gù: “Đạo với kẻ địch là nên thế! Hồ Quýnh, ông nên nhớ lấy!”
Hồ Quýnh tự lấy làm thẹn, khắc ghi từng câu từng chữ Phạm Lộc nói, tuy miệng cười, nhưng trong lòng ấm ức.
Lúc này, một tên thủ hạ kéo theo một kẻ đang bị thương. Trong ánh lửa bập bùng, khuôn mặt kẻ này bê bết máu me, nhưng ánh mắt mang theo sự ngang tàng đến lạ. Minh Đạo chân nhân nâng cằm kẻ kia, nhìn thẳng vào ánh mắt ấy, hơi chột dạ, hỏi: “Tô Văn Quân ngang ngược vô đạo, cớ sao các người biết mà vẫn còn theo y?”
Kẻ kia không đáp, nhổ toẹt bãi nước bọt vào mặt vị chân nhân đáng kính. Thủ hạ bên chính đạo tức giận, đạp ngã kẻ kia rồi tuôn ra một tràng đạo lý: “Tà ma ngoại đạo, còn không biết đường hối cải! Trưởng môn chúng ta cho ngươi một con đường sống, nhưng ngươi lại không chọn, là tự tìm chết!”
Minh Đạo chân nhân dường như chẳng để ý đến điều đó, ánh mắt nhìn về phía sơn trang, trong đầu hiện lên suy nghĩ: “Chỉ mong kế hoạch mà ông bày ra sẽ trọn vẹn!”
---------oo0oo---------
Tô Văn Quân vốn là người như thế nào? Chỉ có thể gói gọn trong câu: “Mưu sâu tính kỹ, rào trước đón sau”. Cho nên, việc các cao thủ ba phái hợp vây Lục Kiếm trang, ông ta cũng biết. Ngồi bên cạnh ông lúc này chính là người ông yêu thương nhất trong đời này, Trần Thị Mai. Trần nương năm nay vừa tròn ba sáu, ấy vậy mà khi người khác nhìn vào chẳng khác nào gái mới đôi mươi, tính tình chu đáo tỉ mỉ, còn thêm sự cẩn mật được trui luyện nhiều năm, xem ra chuyện hôm nay thị cũng nắm rõ. Phong thái hai vợ chồng này vẫn bình chân như vại, xem chuyện bên ngoài như rất nhỏ, vốn chẳng để vào mắt.
Trần nương đưa cho chồng một miếng táo, đoạn hỏi: “Mình định sẽ ứng phó như thế nào?”
Văn Quân cười cười, trong ánh mắt hiện lên vẻ hư ảo, từ tốn cắn miếng táo làm đôi, bảo: “Lục Kiếm trang đâu phải là nơi ai muốn vào thì vào, muốn đi thì đi. Chỉ ba phái đó mà muốn làm cỏ Lục Kiếm trang ta thì quả là vọng tưởng. Chờ thêm chút nữa, khi chúng áp sát địa giới trang, người của ta sẽ cho chúng nếm mùi lợi hại.”
Trần nương cúi đầu, khác với ánh mắt tràn ngập tự tin nơi chồng, sắc mặt buồn vui khó tả, lại công thêm sự u uất, thống khổ đan xen nhau, khẽ thở ra rồi mỉm cười. Tuy nhiên, Văn Quân nhận ra sự khác lạ nơi vợ, đôi mày khẽ chau lại. Vợ ông, nhiều lúc có chuyện phiền lòng cũng chẳng dám than với chồng, cho nên, ông ta không hỏi, mà chỉ nói: “Nhưng chúng đã dám đánh tới, chắc cũng có kẻ hậu thuẫn đằng sau. Chỉ là kẻ đó trong tối, ta ngoài sáng, chẳng biết phải đề phòng thế nào đây?”
Trần nương miễn cưỡng thả con dao xuống, rót trà mời tình lang. Chén trà vừa cạn, Trần nương đau xót, run tay cầm chén trà đặt xuống bàn, đoạn hỏi: “Tôi về làm dâu nhà họ Tô đã được bao lâu rồi?”
Tô Văn Quân càng cảm thấy lạ, nhưng cứ vờ như không để ý, quay mặt nhẩm tính, đôi mắt lúc thì nheo lại, lúc dãn ra, đáp: “Đã hai mươi năm, bốn tháng lẻ chín ngày!”
“Còn chuyện gì mà mình không thể nói cho tôi biết hay không?”
Lục Kiếm trang chủ quay lại, nhìn thấy vợ mình mắt đẫm lệ, không đừng được, hai tay ôm lấy vai nàng, hỏi dồn dập: “Rốt cuộc là có chuyện gì? Mình mau nói cho tôi biết. Có phải hai đứa chúng nó đã xảy ra chuyện gì rồi không? Tại sao từ chiều đến giờ tôi không thấy đâu cả?”
Trần nương lắc đầu, đẩy Tô Văn Quân ra. Trong phút giây đó, họ Tô cảm thấy trong người không còn lấy một chút sức lực nào, hai mắt bỗng hoa lên, ngay cả tai cũng vang lên tiếng u u. Chợt nhớ tới lúc Trần thị run run đỡ chén trà, ông loạng choạng bước tới, cố xem thử trong chén trà ấy còn đọng lại những gì. Nhưng đành bất lực, cả chén lẫn ấm trà rơi xuống nền nhà, vỡ tan. Ngay cả thân hình cũng quỵ xuống, lưng dựa vào bàn, hơi thở ngắt quãng. Chỉ nghe Trần thị than: “Thù giết cha đã trả, chữ hiếu đã tròn. Vậy thì còn lại mỗi tình chưa trọn vẹn...”
Hòa lẫn trong tiếng nấc nghẹn ngào, ba vò rượu bị đánh vỡ tan, mùi rượu nồng nặc khắp phòng. Đoạn y thị dùng con dao nhỏ hất văng cây nến đang cháy xuống nền nhà, rồi tự sát. Văn Quân rất muốn kêu to lên một chữ “Đừng!” nhưng vô vọng. Chỉ còn nghe bên ngoài những tiếng kêu cứu lửa ầm ĩ cả góc trời. Lại thêm những tiếng hô dậy sóng khắp bốn bề, chẳng mấy chốc, máu nhuộm đỏ sơn trang.
---------oo0oo---------
Tô Đại vuốt ve mái tóc đứa em trai mới lên chín, trong lòng lại như có lửa đốt. Tuổi y mới mười sáu. Vậy mà cái tính cách trầm lặng khiến người ta cảm thấy y quá già.
Còn người đang đánh xe là một gã nô bộc của Lục Kiếm trang, Trương Huy. Con người này vốn chỉ là một kẻ đầy tớ nhỏ nhoi, nhưng nhìn vào song thủ, vào phong thái, vào ánh mắt thì không ai dám xem thường gã. Khi tiến vào khu rừng này, Trương Huy chừng như phát giác ra điều gì đó, trong lòng thầm cảnh giác cao độ. Cứ ngỡ một gã thiếu niên như Tô Đại còn quá non nớt trong giang hồ, ấy vậy mà y đột nhiên hỏi: “Chú có thể nói thật cho ta biết, tại sao mẹ lại sai chú đưa bọn ta đến chỗ cậu hay không?”
Trương Huy chỉ đáp: “Ông ta nhớ hai người, nên bảo bà dẫn hai người qua chơi mà thôi!”
Tô Đại lắc đầu: “Không đúng! Lúc ta đi, sơn trang đang chuẩn bị rất kỹ lưỡng, xem ra là gặp đại địch. Lại nữa, càng tiến sâu vào khu rừng này, sát khí càng đậm. Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Trương Huy không đáp. Chợt Tô Huyền, đứa trẻ đang ngủ òa khóc trong mộng, kêu lên: “Cha, mẹ! Sao hai người bỏ con mà đi!”
Trái tim hai người đàn ông, một già một trẻ co thắt lại. Đứa trẻ Tô Huyền này như có sợi dây tâm linh kết nối với những người thân thích. Mấy năm trước, lúc ông nội nó bị hạ độc chết dọc đường, nó mộng thấy. Kết quả, đó chỉ là mơ, nhưng là giấc mơ có thật.
Trương Huy dừng ngựa, song thủ nắm chặt, hai dòng nước mắt rơi xuống, than: “Đến rồi! Việc phải đến đã đến!”
Lại nghe chiếc xe rung nhẹ, tiếp đến có tiếng bước chân chạy gấp, Trương Huy giật mình. Tô Huyền bỗng bật dậy, khóc ré lên.
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile