TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 1 của 3 123 CuốiCuối
Kết quả 1 đến 5 của 12

Chủ đề: Ma đạo

  1. #1
    Ngày tham gia
    Dec 2012
    Đang ở
    Yên Thành - Nghệ An
    Bài viết
    84
    Xu
    0

    Mặc định Ma đạo

    TÔ GIA HỆ LIỆT

    MA ĐẠO

    HỒI MỞ:
    MA ĐẦU ĐỀN TỘI.



    Góp ý cho tại hạ tại: http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=125453


    Bên ngoài Lục Kiếm trang, vô số những cao thủ bao vây. Trong đêm tối, dưới những ngọn đuốc cháy lép bép, thần sắc người nào cũng vô cùng khẩn trương, lại thêm sự phẫn nộ lẫn bi thương, cộng thêm quyết tâm báo thù càng khiến cho Minh Đạo chân nhân càng thêm yên lòng.

    Bên cạnh ông là trưởng môn hai phái Lục Sơn Hồ Quýnh, Hoành Sơn Phạm Lộc. Ba người này thanh danh trên giang hồ cực lớn, hô một tiếng vạn người hưởng ứng, chẳng trách hôm nay tấn công Lục Kiếm trang mà chiêu mộ được nhiều người như vậy.

    Hồ Quýnh nhìn về sơn trang, dương dương tự đắc, bảo: "Hôm nay, đến một con kiến cũng chẳng thể lọt ra khỏi sơn trang. Chỉ cần là thủ hạ của Tô Văn Quân, đều phải chết!"

    Phạm Lộc bồi thêm: "Đạo chính phái chúng ta lấy nhân nghĩa làm trọng, cũng không nên lạm sát. Chỉ cần kẻ địch xin hàng, liền nên tha. Tha được thì cứ tha!"

    Minh Đạo chân nhân nhìn Phạm Lộc với vẻ hài lòng, gật gù: “Đạo với kẻ địch là nên thế! Hồ Quýnh, ông nên nhớ lấy!”

    Hồ Quýnh tự lấy làm thẹn, khắc ghi từng câu từng chữ Phạm Lộc nói, tuy miệng cười, nhưng trong lòng ấm ức.

    Lúc này, một tên thủ hạ kéo theo một kẻ đang bị thương. Trong ánh lửa bập bùng, khuôn mặt kẻ này bê bết máu me, nhưng ánh mắt mang theo sự ngang tàng đến lạ. Minh Đạo chân nhân nâng cằm kẻ kia, nhìn thẳng vào ánh mắt ấy, hơi chột dạ, hỏi: “Tô Văn Quân ngang ngược vô đạo, cớ sao các người biết mà vẫn còn theo y?”

    Kẻ kia không đáp, nhổ toẹt bãi nước bọt vào mặt vị chân nhân đáng kính. Thủ hạ bên chính đạo tức giận, đạp ngã kẻ kia rồi tuôn ra một tràng đạo lý: “Tà ma ngoại đạo, còn không biết đường hối cải! Trưởng môn chúng ta cho ngươi một con đường sống, nhưng ngươi lại không chọn, là tự tìm chết!”

    Minh Đạo chân nhân dường như chẳng để ý đến điều đó, ánh mắt nhìn về phía sơn trang, trong đầu hiện lên suy nghĩ: “Chỉ mong kế hoạch mà ông bày ra sẽ trọn vẹn!”


    ---------oo0oo---------

    Tô Văn Quân vốn là người như thế nào? Chỉ có thể gói gọn trong câu: “Mưu sâu tính kỹ, rào trước đón sau”. Cho nên, việc các cao thủ ba phái hợp vây Lục Kiếm trang, ông ta cũng biết. Ngồi bên cạnh ông lúc này chính là người ông yêu thương nhất trong đời này, Trần Thị Mai. Trần nương năm nay vừa tròn ba sáu, ấy vậy mà khi người khác nhìn vào chẳng khác nào gái mới đôi mươi, tính tình chu đáo tỉ mỉ, còn thêm sự cẩn mật được trui luyện nhiều năm, xem ra chuyện hôm nay thị cũng nắm rõ. Phong thái hai vợ chồng này vẫn bình chân như vại, xem chuyện bên ngoài như rất nhỏ, vốn chẳng để vào mắt.

    Trần nương đưa cho chồng một miếng táo, đoạn hỏi: “Mình định sẽ ứng phó như thế nào?”

    Văn Quân cười cười, trong ánh mắt hiện lên vẻ hư ảo, từ tốn cắn miếng táo làm đôi, bảo: “Lục Kiếm trang đâu phải là nơi ai muốn vào thì vào, muốn đi thì đi. Chỉ ba phái đó mà muốn làm cỏ Lục Kiếm trang ta thì quả là vọng tưởng. Chờ thêm chút nữa, khi chúng áp sát địa giới trang, người của ta sẽ cho chúng nếm mùi lợi hại.”

    Trần nương cúi đầu, khác với ánh mắt tràn ngập tự tin nơi chồng, sắc mặt buồn vui khó tả, lại công thêm sự u uất, thống khổ đan xen nhau, khẽ thở ra rồi mỉm cười. Tuy nhiên, Văn Quân nhận ra sự khác lạ nơi vợ, đôi mày khẽ chau lại. Vợ ông, nhiều lúc có chuyện phiền lòng cũng chẳng dám than với chồng, cho nên, ông ta không hỏi, mà chỉ nói: “Nhưng chúng đã dám đánh tới, chắc cũng có kẻ hậu thuẫn đằng sau. Chỉ là kẻ đó trong tối, ta ngoài sáng, chẳng biết phải đề phòng thế nào đây?”

    Trần nương miễn cưỡng thả con dao xuống, rót trà mời tình lang. Chén trà vừa cạn, Trần nương đau xót, run tay cầm chén trà đặt xuống bàn, đoạn hỏi: “Tôi về làm dâu nhà họ Tô đã được bao lâu rồi?”

    Tô Văn Quân càng cảm thấy lạ, nhưng cứ vờ như không để ý, quay mặt nhẩm tính, đôi mắt lúc thì nheo lại, lúc dãn ra, đáp: “Đã hai mươi năm, bốn tháng lẻ chín ngày!”

    “Còn chuyện gì mà mình không thể nói cho tôi biết hay không?”

    Lục Kiếm trang chủ quay lại, nhìn thấy vợ mình mắt đẫm lệ, không đừng được, hai tay ôm lấy vai nàng, hỏi dồn dập: “Rốt cuộc là có chuyện gì? Mình mau nói cho tôi biết. Có phải hai đứa chúng nó đã xảy ra chuyện gì rồi không? Tại sao từ chiều đến giờ tôi không thấy đâu cả?”

    Trần nương lắc đầu, đẩy Tô Văn Quân ra. Trong phút giây đó, họ Tô cảm thấy trong người không còn lấy một chút sức lực nào, hai mắt bỗng hoa lên, ngay cả tai cũng vang lên tiếng u u. Chợt nhớ tới lúc Trần thị run run đỡ chén trà, ông loạng choạng bước tới, cố xem thử trong chén trà ấy còn đọng lại những gì. Nhưng đành bất lực, cả chén lẫn ấm trà rơi xuống nền nhà, vỡ tan. Ngay cả thân hình cũng quỵ xuống, lưng dựa vào bàn, hơi thở ngắt quãng. Chỉ nghe Trần thị than: “Thù giết cha đã trả, chữ hiếu đã tròn. Vậy thì còn lại mỗi tình chưa trọn vẹn...”

    Hòa lẫn trong tiếng nấc nghẹn ngào, ba vò rượu bị đánh vỡ tan, mùi rượu nồng nặc khắp phòng. Đoạn y thị dùng con dao nhỏ hất văng cây nến đang cháy xuống nền nhà, rồi tự sát. Văn Quân rất muốn kêu to lên một chữ “Đừng!” nhưng vô vọng. Chỉ còn nghe bên ngoài những tiếng kêu cứu lửa ầm ĩ cả góc trời. Lại thêm những tiếng hô dậy sóng khắp bốn bề, chẳng mấy chốc, máu nhuộm đỏ sơn trang.


    ---------oo0oo---------

    Tô Đại vuốt ve mái tóc đứa em trai mới lên chín, trong lòng lại như có lửa đốt. Tuổi y mới mười sáu. Vậy mà cái tính cách trầm lặng khiến người ta cảm thấy y quá già.

    Còn người đang đánh xe là một gã nô bộc của Lục Kiếm trang, Trương Huy. Con người này vốn chỉ là một kẻ đầy tớ nhỏ nhoi, nhưng nhìn vào song thủ, vào phong thái, vào ánh mắt thì không ai dám xem thường gã. Khi tiến vào khu rừng này, Trương Huy chừng như phát giác ra điều gì đó, trong lòng thầm cảnh giác cao độ. Cứ ngỡ một gã thiếu niên như Tô Đại còn quá non nớt trong giang hồ, ấy vậy mà y đột nhiên hỏi: “Chú có thể nói thật cho ta biết, tại sao mẹ lại sai chú đưa bọn ta đến chỗ cậu hay không?”

    Trương Huy chỉ đáp: “Ông ta nhớ hai người, nên bảo bà dẫn hai người qua chơi mà thôi!”

    Tô Đại lắc đầu: “Không đúng! Lúc ta đi, sơn trang đang chuẩn bị rất kỹ lưỡng, xem ra là gặp đại địch. Lại nữa, càng tiến sâu vào khu rừng này, sát khí càng đậm. Rốt cuộc là có chuyện gì?”

    Trương Huy không đáp. Chợt Tô Huyền, đứa trẻ đang ngủ òa khóc trong mộng, kêu lên: “Cha, mẹ! Sao hai người bỏ con mà đi!”

    Trái tim hai người đàn ông, một già một trẻ co thắt lại. Đứa trẻ Tô Huyền này như có sợi dây tâm linh kết nối với những người thân thích. Mấy năm trước, lúc ông nội nó bị hạ độc chết dọc đường, nó mộng thấy. Kết quả, đó chỉ là mơ, nhưng là giấc mơ có thật.

    Trương Huy dừng ngựa, song thủ nắm chặt, hai dòng nước mắt rơi xuống, than: “Đến rồi! Việc phải đến đã đến!”

    Lại nghe chiếc xe rung nhẹ, tiếp đến có tiếng bước chân chạy gấp, Trương Huy giật mình. Tô Huyền bỗng bật dậy, khóc ré lên.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi phanphucluan, ngày 07-01-2018 lúc 13:06.
    ---QC---


  2. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    tinhyeuhoaco,
  3. #2
    Ngày tham gia
    Dec 2012
    Đang ở
    Yên Thành - Nghệ An
    Bài viết
    84
    Xu
    0

    Mặc định

    HỒI 1:
    PHẢI SỐNG.




    Trương Huy định xuống xe đuổi theo chàng nhưng chính vào lúc này, sát khí đậm đến mức ngột ngạt. Kẻ đầy tớ trung thành ấy ghìm ngựa, nắm lấy cây nhuyễn tiên bên hông, quan sát mọi động tĩnh. Đêm khuya, khu rừng tĩnh lặng, chỉ nghe thấy tiếng côn trùng rả rích, thỉnh thoảng, còn có cả tiếng sói tru man dại từ đâu vọng đến. Hai con ngựa phì phì mấy tiếng. Dường như, thứ sát khí đó làm ngựa sợ hãi, đến mức kéo xe chạy, ngay cả Trương Huy cũng chẳng ghìm lại được. Ngay chính vào thời khắc đó, có tiếng người nói vọng tới: “Không ngờ một trong Tam kiệt Nam Sơn lại cam tâm bán mạng cho Lục Kiếm trang. Chuyện này nếu đồn ra ngoài thì còn ai dám tin vào bốn chữ danh môn chính phái nữa!”

    Trương Huy đáp lại: “Coi trọng hư danh, lại còn ép người khác vào chỗ chết. Cái gọi là danh môn chính phái có phải là thế không?”

    Vừa nói, nhuyễn tiên trong tay lão vừa vung lên, chặn ngay mũi kiếm đối phương, thoát chết trong gang tấc. Kẻ ấy lùi lại, nghe thấy tiếng Tô Huyền khóc ngày mỗi lớn, liền đổi ý, xoay kiếm đâm thẳng vào thùng xe. Trương Huy nhận ra ý tứ đối phương, hoảng sợ mà tâm không loạn, đẩy lùi y và mắng: “Súc sinh! Ngay cả một đứa trẻ cũng không tha!”

    Tiếng gã kia như hư ảo, lúc rõ lúc không, cười lớn đáp lại: “Ngươi cứ mắng đi, mắng cho thỏa thích vào. Nhị Quỷ đã ra tay, sao có thể thất bại kia chứ?”

    Y cố ghìm cương, tránh không cho ngựa chạy lạc hướng, rùng mình khi nghe đến danh tính kẻ vừa đến. Còn chưa kịp hỏi, y nghe thấy tiếng lao vun vút từ bên phải hướng tới thùng xe. Còn nghe từ phía bên trái tiếng cười đắc ý. Y chẳng kịp nghĩ ngợi, tung người ra, xoay kiếm gạt vật đang lao tới kia. Nào ngờ đối phương xảo trá, chẳng biết đã dùng thủ thuật gì mà khiến cho vật ấy vỡ vụn. Trương Huy cả kinh, tâm trí lúc này chỉ nghĩ đến việc giữ mạng cho Tô Huyền, bèn nhảy vào thùng xe, bế vị tiểu thiếu gia ấy thoát ra bên kia. Y vẫn chưa cảm nhận hết cảm giác sống lưng đau đớn đã nhìn thấy một nhân ảnh tấn công mình. Y dùng một chân đá vào thùng xe, xoay người một vòng, mượn lực phi thân về phía trước.

    Họ Trương vỗ về Tô Huyền, cắn răng chịu đựng cơn đau. Đứa trẻ ấy cảm thấy bàn tay đặt sau lưng người nô bộc này ướt nhèm, bèn đưa tay trước mặt xem là cái gì. Nó buột miệng kêu lên: “Chú Huy, là...”

    Trương Huy cười vang, giọng bông đùa: “Sao hả? Có phải là sợ lắm không? Ngày trước, có một người sờ vào cái sẹo đó còn tưởng ta mang rắn sau lưng nữa đó...”

    Câu nói đó tưởng như khiến Nhị Quỷ chùn bước, nào ngờ một kẻ lên tiếng: “Ta vốn cũng muốn xem xem nhát kiếm kia có đủ cắt đứt con rắn sau lưng ngươi hay không?”

    Trương Huy càng cười lớn, còn mỉa mai: “Không ngờ tới Nhị Quỷ cũng có ngày quy thuận chính đạo, vì nghĩa mà ra tay cứu vớt người giang hồ. Đến một tiểu ma đầu cũng không bỏ qua. Tốt! Rất tốt! Năm xưa hai người các ngươi đã thoát khỏi tay Nam Sơn tam kiệt chúng ta, nay lại tự tìm đường chết. Vậy chớ trách ta vô tình!”

    Giọng kẻ vừa nãy như khiêu khích, như thách thức: “Phạm Thành ta hôm nay đúng là đến đây để tìm chết. Chỉ có điều, ngươi không biết có đủ sức lấy mạng ta hay không? Ta ở đây! Nào, đến đi!”

    Trương Huy cau mày, trong thâm tâm vốn đang tính đường chạy. Đúng lúc đó, một kẻ đánh bất ngờ từ phía sau. Họ Trương nhanh chóng quật tiên về phía sau, đồng thời bế Tô Huyền lùi ra xa. Kẻ ấy gằn giọng: “Mạng mình còn chưa lo nổi lại đi giữ mạng cho một đứa trẻ! Có đáng hay không?”

    Y đáp, không một chút do dự: “Đáng!”

    “Phạm Danh ta thành toàn cho ngươi!”

    Lời dứt, hai anh em họ Phạm đã hợp vây Trương Huy, dồn y đến mức nghẹt thở. Đứa bé Tô Huyền sợ hãi, ôm chặt lấy người nô bộc trung thành, càng khiến y thêm phần khó khăn. Y hết xoay người từ bên này sang bên kia, cũng chỉ mong vị tiểu thiếu gia không bị tổn thương. Trong phút chốc, máu từ cánh tay trào ra, run rẩy, chảy xuống cả nhuyễn tiên. Phạm Thành tung người, một cước đá văng hai người ra xa. Trương Huy lồm cồm bò dậy, liếc nhìn Tô Huyền đang xuýt xoa, còn cẩn trọng cầm chặt nhuyễn tiên, quan sát Nhị Quỷ đang tới.

    Phạm Thành cười cười, hỏi: “Sao rồi? Một cước đó của ta có vị thế nào? Lúc nãy bảo ngươi chạy, ngươi lại cứng đầu không chạy. Giờ thì bọn ta đổi ý rồi. Không tha một ai?”

    Trương Huy gượng đứng dậy, quất tiên, bảo: “Tới đi!”

    Nhưng rốt cuộc, hai người bọn họ còn chưa kịp trả lời, đã nghe tiếng sói tru ngày một gần, nhưng chẳng hề có chút động tĩnh nào. Trương Huy đột nhiên nở nụ cười, miệng lẩm bẩm: “Được cứu rồi! Được cứu rồi!”

    Liền sau đó, Phạm Danh như nghĩ ra chuyện gì, “a” lên kinh hãi: “Quái thú Tuyết Lang đến rồi!”

    Quái thú mà họ nói đến chẳng qua chỉ là một con sói trắng, to lớn dị thường, lại như đã thành tinh, dù đối thủ của nó là ai, chỉ cần muốn, nó đều có thể giết chết. Cho nên, khi nhắc tới hai từ Tuyết Lang, người người đều run sợ. Chính vào lúc đó, hai anh em họ Phạm bỗng ngửi thấy mùi tanh nồng càng lúc càng gần, thật khiến họ muốn nôn mửa. Nhưng thứ đầu tiên mà họ thấy là một bóng người gầy gầy. Dưới ánh trăng mờ ảo, kẻ đó liêu xiêu bước đi. Ý nghĩ trong đầu Phạm Thành bật ra nơi miệng, lắp bắp: “Yêu thú... hóa... hóa thành người!”

    Yêu thú mà họ nói tới chợt ngã bịch. Cả hai không hẹn mà cùng tấn công yêu thú. Bởi Trương Huy kia chẳng có gì đáng sợ. Trong sát na đó, biến hóa xảy ra. Một bóng trắng lao nhanh tới, ghì lấy Phạm Thành, quật ngã hắn. Phạm Danh kia xoay kiếm đánh tới, giải nguy cho người anh em.

    “Tuyết... Tuyết Lang!”

    Chính là thời điểm Tuyết Lang xuất hiện. Nhị Quỷ sợ quá, kéo nhau bỏ chạy thục mạng. Con sói già chuẩn bị đuổi theo, nghe thấy tiếng gọi: “Tuyết Lang, đừng đuổi nữa!” thì dừng lại, ngó về hướng kẻ ngã xuống lúc nãy. Y đứng dậy, loạng choạng bước tới, vỗ về con vật.

    Tô Huyền trố mắt nhìn kẻ vừa đến, đoạn thốt lên: “Đại ca!”

    Cả hai cùng chạy tới, nhưng Tuyết Lang cứ gầm gừ, đứng chắn trước mặt người ấy, không cho hai người bước tới. Tô Huyền sợ hãi, lùi nhanh về phía sau. Ngay cả một cái vỗ nhẹ lên vai của Trương Huy cũng khiến nó giật mình.

    Người đó quỳ xuống, vỗ nhẹ lưng Tuyết Lang, bảo: “Họ là bạn, không phải thù!”

    Đến lúc đó, Tuyết Lang mới bớt gầm gừ, nhưng cũng cảnh giác với hai người. Trương Huy chạy tới trước, đỡ Tô Đại, dồn dập hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cậu chủ?”

    Tô Đại ngẩng đầu lên. Dưới ánh trăng, khuôn mặt y bê bết máu, đáng sợ hơn bao giờ hết. Lời y nói ra, lại càng đáng sợ hơn nữa: “Nguyễn Phấn dẫn người đến rồi! Lẽ ra ta phải đoán ra mới phải!”

    Nói rồi, y lại gục xuống, dường như chẳng còn chút sức lực nào nữa. Tô Huyền sợ quá, la hoảng: “Đại ca! Đại ca! Làm sao vậy?”

    Bỗng, Tuyết Lang tru lên mấy hồi thảm thiết, trong giọng điệu nó còn mang theo mấy phần phẫn nộ, hai hàm răng nhe ra như muốn cắn xé con mồi. Bóng trăng mờ đi, xung quanh vang lên những tiếng động, tiếng bước chân. Sắc mặt Trương Huy trở nên thê thảm hơn bao giờ hết: “Đến rồi! Chúng đến rồi!”

    Tô Huyền nhìn quanh, ánh đuốc sáng cả một vùng trời. Nó nhìn rõ rất nhiều người đang tiến lại mỗi lúc một gần. Đứa trẻ này tuổi còn nhỏ, đương nhiên sẽ chẳng hiểu vì sao lại có lắm người muốn giết mình đến vậy. Lời nó thốt ra chính là: “Làm sao bây giờ?”

    Ánh đuốc càng soi rõ sắc mặt tái mét của nó. Một giọng nói yếu ớt vang lên, nhưng cũng đủ trấn an đứa trẻ này: “Đừng sợ, có Tô Đại ta ở đây, chẳng kẻ nào có thể làm hại em trai ta!”

    Tuyết Lang lắc mình, lông xù lên, chẳng còn giống một con sói trắng của rừng già nữa. Mà giờ, nó giống như chiến hữu bên cạnh Tô Đại.

    Từ trong đám người kia, một kẻ thân hình cao lớn, râu tóc bạc phơ, mang trên lưng thanh đại đao, dáng vẻ khoan thai, chẳng khác nào tướng nhà trời dẫn quan đi bắt phản tặc, cất giọng: “Không thể ngờ được, kẻ đứng sau ác thú Tuyết Lang chính là ngươi, Tô Đại. Vì ngươi mà biết bao nhân sỹ võ lâm đã táng mạng. Tô Đại, giờ trước mặt bao nhiêu người, ngươi có dám nói không phải ngươi sai khiến ác thú giết hại đồng đạo võ lâm hay không? Nói!”

    Thứ lý lẽ phải nói là cưỡng từ đoạt lý, nhưng chẳng ai có thể cãi lại. Tô Đại chỉ cười. Nhưng Trương Huy nghe nói như vậy, lại thấy giận thay: “Khốn khiếp! Ngậm máu phun người!”

    Tất cả những người xung quanh đều hô vang những câu như: “Nói!”, “Giết Tô Đại, báo thù cho đồng môn!”, “Súc sinh! Giết hắn!”

    Vị tướng nhà trời Nguyễn Phấn ra hiệu cho mọi người im lặng, nói tiếp: “Muốn giết người, phải luận đúng tội!”

    Một kẻ khác tiếp lời: “Tất cả mọi người ở đây đều thấy rõ Tô Đại và Tuyết Lang đi chung. Hơn nữa, Tuyết Lang còn cứu cả Tô Đại khỏi tay chúng ta. Mọi người nói xem, có cần chứng cớ nữa hay không?”

    Tất cả những người khác đồng thanh đáp: “Không cần!”

    Tô Huyền bất giác nhìn Tô Đại. Trên nét mặt y không hề sợ hãi, chỉ có thoáng qua một chút đau thương, thêm vào đó là sự mệt mỏi cùng ánh mắt kiên cường đến lạ.

    Tô Đại gượng đứng dậy, quát lớn: “Nhân danh chính nghĩa! Luận tội giết người! Cũng chỉ là giả dối! Đến đi!”

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi phanphucluan, ngày 10-01-2018 lúc 21:32.

  4. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    thienlang12,
  5. #3
    Ngày tham gia
    Dec 2012
    Đang ở
    Yên Thành - Nghệ An
    Bài viết
    84
    Xu
    0

    Mặc định

    HỒI 2:
    CỬU ĐAO TÔNG.



    Nguyễn Phấn nhếch mép, tự tin với chiến thắng được dự tính trước. Dù là Trương Huy hay Tuyết Lang, giờ này, đối với bọn họ không có gì đáng ngại nữa.

    Đột nhiên, con sói trắng quay lại liếm những vệt máu còn nóng trên mặt Tô Đại, ư ử mấy tiếng như đang nói đến việc chia xa. Ánh mắt Tô Đại thoáng chút đau đớn, vuốt ve nó, rồi thì thầm: “Đáng lẽ ngươi không nên đến đây!”

    Nói rồi, ánh mắt y ngấn lệ. Tuyết Lang lại dường như đang rất vui, nó tru lên một hồi khiến những người xung quanh rợn người, đoạn lao nhanh như cắt về phía Nguyễn Phấn. Trương Huy cười lớn, quát lên: “Hay cho một súc sinh! Hay cho một Tuyết Lang. Trên đường xuống hoàng tuyền, có ngươi làm bạn, ta thấy rất vui!”

    Tô Đại rất muốn xông lên, nhưng y đã cạn sức, chỉ còn biết trân mắt nhìn một người một sói quần chiến với kẻ thù. Nước mắt y rơi, cũng chẳng biết có vị gì, nhưng miệng hét to: “Những người anh em tốt, nếu có kiếp sau, chúng ta vẫn còn gặp nhau chứ?”

    Phía bên kia, những tiếng rú thảm thiết vang lên, đương nhiên là bị Tuyết Lang cắn chết. Trải qua hồi cắn xé, bộ lông trắng như Tuyết ấy cũng nhuộm sang màu đỏ, là máu của nó, lẫn kẻ thù của Tô Đại. Trương Huy cũng chẳng kém cạnh bao nhiêu, khắp nơi toàn là vết thương, mới có, cũ có.

    Tô Đại đi không nổi, chỉ biết ôm lấy đứa em đang khóc lóc. Đoạn y đẩy nó đi, khẽ bảo: “Nhanh trốn đi! Chỉ cần đến Sài Sơn, là sống rồi! Mau chạy!”

    Tô Huyền vừa bước được một đoạn, nghe tiếng Trương Huy thét lớn: “Ta vẫn còn tay phải!”

    Thì ra, trong giờ phút đó, cánh tay trái ông ta bị chặt đứt. Gã nô bộc này, trong mắt nó là một người chỉ biết nghe lệnh, lại thường run lên khi bị cha nó mắng. Nào ngờ, giờ đây ông ta lại kiên cường đến vậy. Bàn chân nó chợt nhũn ra khi nghe thêm tiếng hú thảm của Tuyết Lang. Cả thân hình nó đổ xuống, chẳng còn lấy một ý niệm phải sống nữa. Trước mắt nó nhòe đi, chỉ thấy đại ca nó lết từng bước đi vào chiến trận, từng bước rất khó khăn. Một kẻ xông tới, toan giết Tô Đại. Y dùng hết sức tránh lưỡi kiếm, đồng thời một quyền đánh vỡ đầu gã. Nhưng cùng với việc đó, đôi chân y bị lưỡi kiếm chém tới, khiến y ngã xuống. Vị đại thiếu gia Lục Kiếm trang quyền uy ngày nào giờ đang bò dưới đất, mặc cho gai nhọn đâm vào thân mình.

    Thêm một tiếng rú thảm, cánh tay kia của Trương Huy cũng đứt lìa. Chẳng còn tay, ông tay dùng miệng. Đám giang hồ tự nhiên thấy khiếp sợ, một trong Sơn Nam tam kiệt ngày nào giờ chẳng khác nào con sói Tuyết Lang kia, cũng dùng miệng cắn người.

    Nguyễn Phấn từ nãy giờ luôn đứng ngoài trận chiến, đôi mắt nhắm nghiền, không nỡ nhìn cảnh giết chóc.

    Trương Huy cuối cùng cũng gục ngã, cái thảm cảnh trước khi chết bị vô số mũi kiếm đâm xuyên thân thể thật khiến người ta không nỡ nhìn.

    Tuyết Lang dùng hết sức lực tru lên một tiếng, vọt nhanh về phía Trương Huy, thay ông ta chịu không biết bao nhiêu là nhát kiếm.

    “Đừng đánh nữa! Ta cầu xin các người, đừng đánh nữa!”

    Tiếng thét ấy thật chói tai. Trong phút chốc, tất cả đều ngưng hẳn, nhường đường cho Tô Đại bò qua. Y ôm lấy thân thể Trương Huy, lấy Tuyết Lang đang thoi thóp, òa khóc nức nở. Bất luận y có ôm, có che chắn thế nào, cũng không thể nào che chở hết được hai thân hình đó. Bàn tay Trương Huy khẽ động, thều thào: “Cậu… chủ… xin… lỗi…”

    Ông ta cố giữ chút hơi thở, cũng chỉ để nói ra mấy chữ đó, nhưng cũng chẳng trọn vẹn. Tuyết Lang nhìn y, rơi nước mắt. Trong mắt con người, súc sinh là loài chẳng biết thương tâm là gì. Nhưng giờ đây, Tuyết Lang đã khóc. Nó khóc vì gì? Vì sinh mệnh của mình? Hay khóc thay cho số mệnh của Tô Đại? Chỉ thấy nó cố rướn chân trước cào cào lên mặt người anh em rồi cũng tắt thở.

    “Nếu biết trước có ngày hôm nay thì xưa kia chớ gây nên tội!”

    Tô Đại mặc kệ Nguyễn Phấn nói gì, gục người lên hai thi thể cố kìm nén đau thương. Nguyễn Phấn mỉm cười, vang giọng hỏi: “Tô Đại, ngươi muốn tự kết liễu, hay buộc chúng ta phải ra tay?”

    Họ Tô sực tỉnh, quay người lại, quệt đi những giọt nước mắt còn vương trên khuôn mặt, song quyền nắm chặt rồi quỳ trước mặt Nguyễn Phấn mặc cho bọn người xung quanh cười nhạo. Ánh mắt Nguyễn Phấn lộ vẻ khinh bỉ, hỏi: “Ý gì vậy chứ? Không lẽ ngươi muốn xin chúng ta tha mạng?”

    Tô Đại càng nắm chặt song quyền, đáp: “Ta chỉ cầu xin các người hai việc.”

    “Ta muốn nghe xem, việc mà đại thiếu gia Lục Kiếm trang cầu xin, có điểm gì khác người thường. Nói!”

    “Thứ nhất, tha mạng cho em trai ta, nó còn…”

    Nguyễn Phấn hừ lạnh, ngắt lời: “Người ta bảo ngươi vốn ít nói, sao giờ lại dông dài như đàn bà vậy? Còn việc thứ hai?”

    Tô Đại ảm đạm đáp: “Sau khi ta chết, xin chôn ba chúng ta gần nhau. Còn nữa, ta không muốn Trương Huy thiếu mất một bộ phận nào trên cơ thể.”

    Chợt một kẻ bên ngoài đạp y ngã xuống, nhổ toẹt bãi nước bọt rồi mắng: “Ngươi tưởng chúng ta là những kẻ chuyên mai táng người chết đó à? Vậy những người anh em của chúng ta bị hai súc sinh kia cắn chết, ai sẽ thay chúng ta mai táng họ đây?”

    Nguyễn Phấn nhếch mép, chậm rãi bảo: “Nghe nói thiếu gia Lục Kiếm trang chưa từng hạ mình cầu xin ai điều gì, nay lại vì tính mạng của người thân và tiểu súc mà hạ mình, kể ra cũng là bất đắc dĩ. Trước đây, có người còn hỏi, không biết những kẻ cao cao tại thượng phải quỳ gối sẽ có phong thái gì? Bây giờ ta mới biết, chẳng khác con chó là bao!”

    Nói rồi, Nguyễn Phấn tung cước đạp ngã Tô Đại, đồng thời ra hiệu cho đám thủ hạ ra tay. Đám người ấy, dường như hận y bao lâu nay, liền dụng lực thật mạnh để ra tay. Trong thâm tâm họ Tô nghĩ gì? Chỉ thấy miệng y lẩm nhẩm một câu: “Hoa! Ta có lỗi! Chẳng đợi đến khi nàng về được!”

    Y dùng trọn thân thể ôm lấy Trương Huy và Tuyết Lang, chỉ mong hai kẻ này chẳng còn phải chịu thêm chút hành hạ nào nữa.

    Phần Tô Huyền, nó chẳng biết phải nên làm thế nào nữa. Một đứa trẻ liên tục nhìn thấy cảnh người thân mình lần lượt bị sát hại chỉ trong một đêm như vậy, e rằng thần trí cũng muốn loạn. Nguyễn Phấn bước đến, thận trọng qua sát nó, thầm nghĩ: “Tô Đại mới mười lăm tuổi đã có thể một mình đánh lui bốn đệ tử đắc ý của ta, để lại hắn chỉ e sau này ta phải mang họa diệt môn. Còn đứa trẻ này, bây giờ chỉ là một tên vô dụng không hơn không kém. Bỏ nó trong rừng này chắc cũng chẳng sống nổi hai ngày hai đêm. Tuy nhiên, nên tự mình ra tay thì hơn. Để kẻo sau này không phải hối hận!”

    Tô Huyền nhìn thấy một kẻ có thần thái thoát tục, nhưng ánh mắt lại chứa đầy sự oán hận, ngay cả thanh kiếm trên tay cũng rất đáng sợ đang tiến về phía mình thì bất giác sống lưng lạnh ngắt, miệng lắp bắp: “Ông… ông muốn… làm gì? Đừng lại gần! Đừng… đừng lại gần!”

    Từng bước chân ấy, bây giờ như vô số nguy hiểm đang tiến tới, đứa trẻ này càng lùi người về phía sau thì bước chân ấy càng nhanh, càng gần hơn. Nó nhìn thấy lưỡi kiếm sắc bén được rút ra, lạnh lùng chĩa thẳng vào mình.

    “Đừng… đừng… giết tôi! Đừng… đừng… Đại ca… đại… ca… cứu… cứu…”

    Tô Huyền thậm chí còn không rõ bản thân mình đang nói đến điều gì. Trong đầu nó chợt mông lung khó tả, cũng chẳng biết lời mình nói ra có ai nghe thấy hay không, dù cho cổ họng như sắp bị xé tan nhưng mường tượng nơi đây giữa hai người, chẳng còn lấy một ai nữa. Chỉ thấy Nguyễn Phấn cười gằn, rồi múa thanh kiếm sáng loáng trong tay. Nó lại nghe thấy tiếng cười sặc sụa từ nơi nào đó vọng về, như tiếng ma quỷ nơi cõi u linh mênh mông vọng lại. Nó mường tượng nhìn thấy một yêu ma tóc trắng bước đến, vừa hăm dọa vừa dụ dỗ nó đi vào cõi chết. Nhưng khi nghe Nguyễn Phấn kinh hoàng quát: “Ai?” thì nó mới hoàn hồn, nhận ra nơi đây còn một kẻ khác. Dù chẳng biết kẻ đó đến đây với mục đích gì, Tô Huyền vẫn cảm thấy bớt sợ đi rất nhiều.

    Nguyễn Phấn đảo mắt nhìn quanh. Rõ ràng, với công lực của hắn, có thể nhận ra vị trí của đối phương. Nhưng thanh âm ấy cứ mờ mịt, như dòng suối ngầm chảy trong núi sâu, lại phảng phất như ngay bên cạnh: “Suy cho cùng cũng là đuổi cùng giết tận. Các ngươi luôn tự xưng là chính phái, lấy gương quân tự răn đe mình, lại lập nên năm điều giới luật làm thước đo hành vi. Ấy thế mà nay lại làm ra việc tày đình như vậy. Thử hỏi xem, các người rốt cuộc là loại người gì?”

    Nguyễn Phấn hoang mang, đủ biết người bí ẩn kia là bậc cao thủ thế nào. Nhưng gã không ra mặt, hắn hừ lạnh một tiếng, tự nhủ trong lòng: “Ngươi ở xa, ta ở gần. Để ta xem, ngươi có cứu nổi đứa trẻ này hay không?”

    Hắn còn chưa kịp động thủ, đã nhìn thấy một nhánh cây cắm ngay dưới chân mình. Nguyễn Phấn giật mình, nhận ra kẻ ấy có thể lấy mạng mình bất cứ lúc nào, nhưng cung đã kéo sao có thể nhả, lại nghĩ đến chuyện bảo toàn tính mạng, thì rơi vào tình trạng dở khóc dở cười, bèn đứng yên như phỗng, chẳng biết nên làm thế nào, đành nói: “Tiền bối cũng nên cho ta một lý do chính đáng để quay về hồi báo!”

    Người ấy cười vang rồi lại thở dài. Chẳng biết người ấy đang nghĩ gì, chỉ thấy ông ta như đang than thở cho chính mình: “Giang hồ vốn là nơi hiểm ác, ấy vậy mà nhiều kẻ cứ nhìn thấy cái phiêu diêu tự tại mà ham, đến lúc muốn quay đầu thì đã muộn. Một khi đã vướng vào ân oán tình thù thì dù có muốn lui, người cũng chẳng cho ta lui. Được, cho ngươi toại nguyện!”

    Lời dứt, Nguyễn Phấn nghe thấy tiếng lao vun vút từ xa, còn chưa kịp nhìn xem đó là thứ gì, đã cảm thấy cánh tay phải tê dại và nghe một tiếng rắc giòn vang lên. Hắn giữ chặt cánh tay phải, nhìn thấy thay kiếm được trui rèn kỹ lưỡng gãy làm đôi, dưới đất chợt xuất hiện một cây phi đao dài cắm sâu xuống đất, trong tâm liền rúng động.

    “Hóa ra là người của Cửu Đao Tông ra mặt, nhưng không rõ người đến là ai? Chủ nhân chúng ta xưa nay rất mến mộ chín người các vị. Vừa đúng dịp nhìn thấy cao nhân xuất thủ, chẳng hay tiểu nhân có vinh hạnh được nhìn thấy dung nhan cao nhân hay không?”

    Không nghe người ấy trả lời, hắn lại tiếp: “Nghe nói Cửu Đao Tông xưa nay không dính dáng gì đến ân oán giang hồ, tại sao hôm nay lại xen vào việc của chúng tôi? Không lẽ…”

    Người kia chợt thở dài, nghe như vang vọng đâu đó chút dư âm hoài niệm về chuyện xưa. Nguyễn Phấn thoáng nhíu mày, lại nghe người đó nói: “Chỉ vì ta thích. Các người nếu còn muốn giữ mạng, tốt nhất nên đi!”

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  6. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    thienlang12,
  7. #4
    Ngày tham gia
    Dec 2012
    Đang ở
    Yên Thành - Nghệ An
    Bài viết
    84
    Xu
    0

    Mặc định

    HỒI 3:
    NGHI VẤN TRÙNG TRÙNG.



    Là mơ hay thực? Là đang sống hay đã chết?

    Tô Đại cảm thấy toàn thân ướt đẫm, nhưng thân thể lại như có lửa đốt. Hắn nhìn thấy ánh mắt đẹp đẽ ấy buồn rười rượi, pha thêm vẻ trách móc hờn dỗi, dường như còn đượm ý hận cùng với câu hỏi mãi văng vẳng: “Chàng thực sự không chờ được em sao?”

    Người con gái yểu điệu thướt tha ấy bỗng dưng xa dần, rồi tan biến hẳn. Hắn giơ tay như muốn níu nàng lại, nhưng bao nhiêu khí lực tiêu tan hết. Đôi môi hắn mấp máy mà không thành lời. Rồi hắn chợt cảm thấy cả người đang bị đốt cháy trong biển lửa, còn thấy cha mình một mình đứng giữa không trung, hiên ngang như ngày nào, mặc cho những ánh lửa đang đốt lên từng thớ thịt, mặc cho xung quanh có biết bao người gào thét.

    Những tiếng khóc như văng vẳng bên tai, cứ mông lung huyền ảo khiến Tô Đại không biết là phát ra từ đâu. Hắn giật mình, giơ bàn tay, mơ hồ chạm vào gò má một người. Là đứa em trai gã. Trông nó thật đáng sợ, trên mặt chi chít những vết chém. Ngực, chân, tay cũng không ngoại lệ. Lại còn bị thêm ba nhát kiếm xuyên tâm. Nếu không phải có sợi dây chuyền màu lam ấy thì hắn đã không nhận ra được đó là ai. Tô Đại run rẩy sờ sợi dây chuyền, trong thâm tâm đau đớn muốn thốt lên: “Là đại ca vô dụng! Là đại ca vô dụng!”

    Nhưng tiếng khóc đó mỗi lúc càng rõ, khuôn mặt đó mỗi lúc càng mỗi chân thật, những vết đao kiếm dần biến mất, lại còn có cả thứ cảm giác những giọt nước ấm áp đổ vào lòng bàn tay, hắn chợt hỏi: “Ta còn sống sao? Chú Huy đâu? Tuyết Lang đâu?”

    Đôi mắt Tô Đại chợt cay cay. Hắn tự hỏi: “Nếu như thù này không trả được, ta sống còn có ý nghĩa gì hay không? Tất cả đều đã chết, mình ta thật vô dụng!”

    Những suy nghĩ đó cứ quanh quẩn trong đầu hắn. Rồi hắn chợt bóp tay thật chặt. Hình như, có tiếng kêu “a” thất thanh rồi lại mừng rỡ: “Đại ca tỉnh rồi! Đại ca tỉnh rồi!”

    “Thì ra ta vẫn chưa chết!”

    Đó là câu nói đầu tiên khi Tô Đại tỉnh dậy. Hắn ngước mắt nhìn quanh, lướt qua từng phân từng tấc trên thân thể Tô Huyền, rồi quan sát ngôi nhà tranh cũ nát ẩm thấp. Sau đó, hắn nhìn ra ngoài cửa, nơi có người đàn ông mái tóc điểm lấm tấm bạc, da mặt nhăn nheo, ống tay áo bên trái buông thõng xuống đang chậm rãi từng bước, trên tay phải cầm bát thuốc còn nóng hổi tiến vào. Điều hắn ấn tượng nhất ở người đàn ông này không phải vì ông chính là Trương Thoại - người anh cả trong Tam Kiệt Nam Sơn, càng không phải vì ông chỉ còn một tay mà vẫn có thể đánh bại trưởng môn phái Lục Sơn Hồ Quýnh trong vòng trăm chiêu, cũng chẳng phải cách nhẫn nhịn trước mọi sự việc mà chính là cách thức nấu ăn của ông. Nhưng hiện tại, con người này lại bị hỏng thêm một con mắt, Tô Đại giật mình, vô thức bóp chặt tay hơn nữa. Chỉ khi Tô Huyền rên lên khe khẽ thì hắn mới nhận ra cánh tay nó bị tím bầm lên.

    “Mắt của ông?”

    Trương Thoại nhếch mép, ẩn chứa đầy sự chua chát, đoạn bảo: “Tất cả đã qua rồi! Đừng nghĩ nữa! Giờ cậu phải nghỉ ngơi!”

    Tô Đại lắc đầu, gượng ngồi dậy, trong lòng đầy quyết tâm: “Ta phải báo thù!”

    Trương Thoại nhìn đứa trẻ kia cúi gục đầu, đôi mắt đã đỏ hoe, rồi thở dài: “Thù này tất nhiên phải báo. Nhưng giờ cậu đang bị thương, đừng nói là báo thù, ngay cả đánh nhau với chúng một trận còn không làm được, thì chỉ có thể đến nộp mạng. Cậu chết đi rồi, ai sẽ báo thù?”

    Tô Huyền bắt đầu khóc. Hiện tại, nó chỉ còn hắn là người thân. Nếu hắn cũng chết đi, chỉ sợ nó cũng chẳng còn sống thêm được ngày nào nữa, nói chi đến sau này. Trương Thoại nhận ra Tô Đại đang gồng mình chống lại những cơn đau từ các vết thương trên người, hoặc những vết thương vô hình đang giày vò. Mặt hắn đỏ lên, cả thân mình run nhẹ. Họ Trương chau mày, bởi ít khi gã thấy hắn như hiện nay, toàn bộ cảm xúc biểu hiện trên khuôn mặt. Gã lắc đầu, đưa bát thuốc trước mặt hắn, bảo: “Cậu bại rồi!”

    Tô Đại nhướng mày nhìn ông ta, hất đổ bát thuốc, gượng gạo đứng dậy đi ra ngoài, mặc cho Tô Huyền có ngăn cản. Hiện giờ, có hai điều hắn đang nghĩ đến: báo thù và Hồ Thị Hoa. Có lần, nàng đã từng hỏi: “Vì em, anh có dám đắc tội với nhân sỹ giang hồ hay không?”

    Hắn chỉ mỉm cười, đáp: “Dám!”

    Tuy chỉ một chữ đó thôi cũng nói lên tất cả. Nhưng bây giờ, ngay cả việc đắc tội với họ, hắn cũng không dám. Cũng có lần, nàng hỏi: “Cuộc đời của chúng ta gắn liền với hai chữ giang hồ, nếu có thể từ bỏ, chàng có thể hay không?”

    Câu hỏi đó, hắn chưa từng trả lời. Giờ đây, nàng có lẽ sẽ thất vọng về hắn.

    “Một tháng trước đây, Tam Kiệt chúng ta… chỉ còn lại… hai người!”

    Tâm Tô Đại chấn động. Hắn quay người lại, chừng như chưa nghe rõ Trương Thoại nói gì, càng không tin những gì vừa nghe thấy, hỏi lại: “Ông vừa nói gì?”

    Trương Thoại cắn chặt răng, tuy không thấy ông ta gồng mình nhưng mạch máu ở tay, ở cổ, ở mặt nổi rõ hơn bao giờ hết.

    “Một tháng trước, ta đã giết chết Đan!”

    Giọng điệu đó ẩn chứa biết bao bi thương, pha thêm chút phẫn nộ. Đan – Trương Đan chính là người anh hai của Tam Kiệt Nam Sơn. Ba người này vốn là anh em một nhà, xưa nay rất mực hòa thuận. Ấy vậy mà xảy ra chuyện thế này, thật khiến người ta phải suy nghĩ. Tô Đại trầm tư một lúc, rồi hỏi: “Chuyện này có liên quan gì đến việc Lục Kiếm trang bị hủy vào hôm qua!”

    Trương Thoại ngẩn người, đoạn sửa lại câu nói trên: “Là năm ngày trước!”

    Cơ mắt họ Tô khẽ giật, miệng lẩm bẩm: “Là năm ngày rồi sao? Ta đã ngủ mất năm ngày!” Rồi hắn chợt hỏi: “Là ai đã cứu chúng ta? Còn thi thể của Trương Huy đâu? Thi thể Tuyết Lang đâu?”

    Không một ai trả lời, không gian chợt nặng nề, chỉ còn lại tiếng Tô Huyền thút thít. Trong thâm tâm hắn, thế giới… dường như đã suy sụp…

    Sang ngày thứ năm, những vết thương trên người Tô Đại bắt đầu khô, nội thương cũng dần hồi phục. Hắn mất mấy ngày liền để suy nghĩ lại những chuyện đã qua, kết quả cũng tìm ra được một số vấn đề.

    Đầu tiên, chính là việc mẹ hắn sai người đưa cả hai anh đi trốn. Bà làm vậy là có dụng ý gì? Chẳng lẽ biết trước kiếp nạn này Lục Kiếm Trang không qua khỏi? Nếu đã không qua khỏi, sao không cùng nhau trốn đi? Hơn nữa, tai mắt kẻ địch ở xung quanh đó chắc chắn không ít, người tại sao không nghĩ đến việc bị chúng phát hiện?

    Tiếp đến, chính là việc ba người bị phục kích trong rừng. Rõ ràng, dù tai mắt kẻ địch như tơ nhện giăng khắp, bao vây Lục Kiếm Trang thì chúng cũng chẳng thể biết được họ đi đâu, trừ khi có nội gián.

    Nhắc đến nội gián. Thâm tâm Tô Đại nghĩ ngay đến Trương Đan. Nếu không phải nội gián, sao Trương Thoại phải ra tay giết gã làm gì, còn không muốn kể nguyên do vì sao lại xảy ra chuyện đó. Nhưng việc mấy người bị phục kích xảy ra cách đây mới có mười ngày, vậy nội gián thực sự có thật là Trương Đan?

    Chuyện Tam Kiệt Nam Sơn, hắn từng nghĩ rất nhiều. Cách đây hai năm, chính hắn nghe thấy anh em họ cãi nhau, chung quy cũng chỉ là việc chọn ai làm người kế thừa mật pháp Trương gia đời sau. Bản thân Trương Thoại cũng từng làm chồng, nhưng ông ta chẳng có phúc phận làm cha. Những đứa con vợ ông sinh ra cứ lần lượt chết yểu, sau đó, vợ ông cũng vì đau lòng quá mà sinh bệnh, rồi qua đời. Kể cả năm đó, ông nhận nuôi một đứa trẻ mồ côi, hết lòng yêu thương, truyền thụ võ nghệ, còn đặt cho nó một cái tên như muốn gửi gắm tất cả sự kỳ vọng: Trương Kỳ. Đứa trẻ đó ở trong Lục Kiếm Trang hết sức ngoan ngoãn. Nhưng linh tính Tô Đại mách bảo rằng đó chỉ là nó chịu nín nhịn mà thôi. Kỳ, đúng là một ngọn cờ trước gió, thuận gió mà lay, mà vẫn hùng dũng uy nghi giữa đời. Mà lá cờ này lại ngang tàng hống hách, tự xem mình ở trên cao, dẫn đầu tất cả, nên khi ra ngoài chẳng để ai vào mắt. Vì vậy, chuyện gì đến rồi cũng đến. Nó bị giết. Trương Thoại cơ khổ một đời, đến độ gần xế bóng chợt tìm thấy niềm vui nho nhỏ giữa đời, nào ngờ chẳng được lâu cũng vụt tan biến.

    Trương Đan có hai người con trai, ai nấy đều thông minh. Ở đời này đâu phải trời cho ai tất cả cái gì. Đứa lớn tên Trương Nhân, vốn được xem là kỳ tài võ thuật có một không hai trong suốt mấy trăm năm trở lại đây của nhà họ Trương, vốn lớn hơn Tô Đại ba tuổi. Có thể nói, hai đứa trẻ này rất thân nhau, suốt ngày luyện võ, ôn văn, lại còn nghịch ngợm, chơi đùa với nhau. Trước kia, có người còn nói: “Nhân là hình, Đại là bóng. Hai đứa trẻ này…”

    Câu nói đó đến tai hai người cha, dù vô tình hay hữu ý cũng khiến một người đắc ý thầm trong lòng, người kia lại thấy rất khó chịu. Cả hai lúc đó đều là trẻ ranh, nào nghĩ đến ý tứ của người lớn…

    Năm năm trước, Trương Nhân chợt phát bệnh. Lục Kiếm Trang phải tốn rất nhiều tiền, cả mấy tháng trời mới chữa khỏi bệnh cho nó. Nhưng Trương Nhân sau khi khỏi bệnh lại không còn là Trương Nhân trước kia nữa, đừng nói đến dùng đao kiếm, ngay cả múa quyền còn không vững nữa. Cha nó lúc đầu thấy thương cho số phận con trai, nhưng ngày qua tháng lại, người ta vào thăm hỏi, vốn chẳng biết buông lời thương hại hay mỉa mai, dần dần ông ta chẳng muốn nhìn mặt nó nữa. Cha nó lúc đầu còn nghĩ sẽ có một ngày nó hồi phục, nhưng dần dần chỉ muốn nó chết quách đi cho xong.

    “Là thân nam nhi, lại chịu cảnh sống không ra sống, chết không ra chết, người không ra người, quỷ không ra quỷ thì chẳng thà chết quách đi cho xong!”

    Chính vì Trương Nhân chịu cảnh như vậy, Tô Đại sợ gã nghĩ quẩn, mỗi ngày đến thăm mấy lần. Trước đó, khi hai người gặp nhau, Trương Đan còn cố ra vẻ khiêm tốn mà thực tâm lại muốn chê bai thiếu chủ: “Người ta nói, nhanh thì không nắm vững cái cốt. Võ công của cậu thực ra không thua kém nghịch tử đây bao nhiêu nhưng căn cơ rất vững chắc!”

    Sau này, thấy gã vẫn thường đến chơi như trước, Trương Đan có chút hậm hực, thậm chí còn coi đó là nỗi sỉ nhục, không ngần ngại mà nói: “Bây giờ cậu đã nổi danh rồi, cần gì phải đến thăm phế vật nhà này nữa. Chẳng lẽ, cậu cũng muốn nhìn thấy bộ dạng này của nó?”

    Chính vì sự suy sụp của Trương Nhân mà Trương Thái – người con trai thứ của Trương Đan phải gánh trách nhiệm chống đỡ vầng hào quang còn sót lại. Con người này vốn thích văn chẳng ưa võ. Cho nên khi phải gánh vác trách nhiệm này, gã thực chẳng muốn. Một con người khi bị ép làm điều mình chán ghét thường sẽ cực đoan đến cùng cực. Đầu tiên, gã giận cha mình, liên tục chống đối ông. Ngày qua tháng lại, gã chợt hiểu ra rằng cha gã muốn gì. Cho nên, Trương Thái lại thấy chán ghét anh trai. Tâm lý chán ghét ấy dần ăn vào xương tủy, trở thành hận. Đúng, là hận!

    Còn Trương Huy, nghe nói vợ con ông vì không chịu sống cảnh chém giết nên đã đi rồi. Cũng lâu rồi, ông ta chẳng còn nhận được tin tức từ họ, mãi cho đến chết cũng chẳng có lấy một lần tương phùng….

    Như vậy, việc chọn ai làm người kế thừa đã rõ, nhưng vì sao còn cãi nhau?

    Còn nữa, cả giang hồ đứng lên chống lại Lục Kiếm Trang, vậy còn Hồ Đường của cha con nàng thì sao? Hắn thực không dám nghĩ đến…

    Đột nhiên, hắn muốn gặp nàng – người con gái thân hình mảnh mai, luôn nhìn hắn với ánh mắt vừa đắm đuối vừa nghịch ngợm với tư thế chống tay bên cằm. Thỉnh thoảng, nàng còn gạt những sợi tóc mai che đậy từng biểu cảm trên khuôn mặt hắn.

    Nàng… hiện giờ có khỏe không? Có nhớ mình không?

    Chợt lúc này, một người chống gậy, khó nhọc từng bước tới chỗ gã. Người này da mặt xanh xao, miệng méo xệch sang bên, cột sống chừng như cũng vẹo sang bên phải, bộ dạng lếch thếch, thoáng nhìn thì chẳng phân biệt được già hay trẻ. Cứ mỗi bước đi, cả hai tay gã đều ôm chặt lấy cây gậy, chỉ sợ cả thân hình đổ về bên phải. Trong mười bước chân, người ngoài nhìn vào tưởng như gã dùng hết cả đời người để bước đi, là những bước chân của số phận đau thương. Miệng gã muốn nói điều gì đó, nhưng chỉ thốt lên hai từ: “Nghỉ… đi…”

    “Nhân, tại sao số kiếp con người luôn lênh đênh vậy?”

    Con người đó chính là ánh hào quang một thời của nhà họ Trương – Trương Nhân.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  8. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    thienlang12,
  9. #5
    Ngày tham gia
    Dec 2012
    Đang ở
    Yên Thành - Nghệ An
    Bài viết
    84
    Xu
    0

    Mặc định

    CHƯƠNG 4:
    KHÔNG CHỐN DUNG THÂN.


    Tô Đại bước đi trong vô định, trong lòng chỉ nghĩ đến báo thù. Chính vì vậy mà hắn chẳng nhìn thấy điều gì ngoài thù hận, ngay cả việc cách đó không xa có một gã tiều phu đang đốn củi cũng không làm hắn để ý.

    Nhưng hắn hiện giờ thân cô thế độc, e rằng đến thân mình còn chưa bảo vệ được, nói gì chuyện báo thù. Chuyện đời nhiều lúc như cuộn tơ, nhìn vào rất đẹp đẽ, nhưng nếu ta chỉ cần sơ suất một chút sẽ làm nó rối lên, khó mà gỡ ra được. Tô Đại chợt nhớ đến người con gái kiêu sa ấy, đã từng nói: “Chỉ cần chàng thấy không còn nơi nào để đi, hãy đến với em!”

    Nghĩ đến đây, hắn liền bước đi. Vốn dĩ, nơi đây cách tổng trại Hồ gia không xa, nên chẳng mấy chốc, hắn đã đến. Chiếc nón mê dù rộng, dù dày mà chẳng thể che nổi tâm trạng rối bời, ánh mắt trống rỗng kia cùng ngón tay run run đang kéo vành nón xuống thấp.

    Mười sáu tuổi, con người ta vẫn chưa đủ trưởng thành để có thể nhận biết hết mọi chuyện xung quanh mình. Người ta cũng nói rằng: nỗi đau giúp con người trưởng thành hơn. Nhưng nỗi đau cũng dễ khiến bản thân dễ gục ngã hơn bao giờ hết. Tô Đại tự liệu mình đang rơi vào thế nguy hiểm, chỉ có điều, vẫn muốn tìm lại niềm tin trong vô vàn cạm bẫy nhân gian.

    Trước cổng lớn tổng trại, bốn tên giữ cửa đứng gác có chút lo sợ. Không hiểu điều chúng sợ hãi là gì? Tô Đại nhìn quanh. Gần bên trái cổng có lão già bán kẹo kéo. Cái đòn gánh cong cong trải qua tháng năm vì biết bao lần lão gánh kẹo đi bán. Hai cái thúng tre cũ kỹ mốc meo cùng đôi gióng sắp đứt kia cũng như trạng thái lão bây giờ. Đã đến lúc nghỉ ngơi, lưng còng như chiếc đòn gánh kia, tuổi tác và sức khỏe khác nào đôi gióng cũ ấy vậy mà vẫn phải gồng gánh mưu sinh qua ngày. Trong đám người qua lại trên đường, có trung niên to lớn, thân hình bệ vệ kia ghé vào hàng gã bán thịt lợn. Trông dáng gã chẳng hợp với một kẻ bán thịt gì cả. Bình thường, những kẻ như gã thường to béo hơn người, lại có bắp tay to khỏe. Nhưng nhìn gã, tất cả đều không có.

    Cạnh bên hàng thịt là gánh rau của cô gái nhỏ. Cô ta có đôi tay thon dài, cái miệng nhỏ xinh luôn đon đả mời khách mua hàng.

    Cuối cùng, chính là tiều phu đốn củi trong rừng nọ. Trông hắn chán nản, dường như số củi mình đốn chẳng có ai muốn mua. Tiều phu chợt nghĩ ra gì đó, chạy lên cổng chính tổng trại Hồ gia đon đả: “Đại ca, anh hỏi hộ ta trong trại có mua củi không?”

    Một gã thấy phiền, quát: “Cút!”

    Tiều phu vẫn không bỏ ý định, tiếp tục chào mời: “Đại ca, củi này là củi tốt, không mua sợ sẽ hối hận đấy!”

    Gã canh cửa kia giận dữ, rút kiếm quát: “Còn không cút, đừng trách ta!”

    Tiều phu hoảng hốt, vội bỏ đi.

    Lúc này, một kẻ ăn mặc bình dị, áo nâu thô, dáng vẻ già nua bước tới cạnh Tô Đại. Gã chợt rùng mình, tự hỏi có phải tung tích mình đã bị lộ rồi hay không? Chỉ thấy người đó, chính là quản gia tổng trại Hồ gia, có ý gọi hắn, từ tốn đến bên cạnh, khẽ bảo: “Tiểu thư nhà tôi cho mời cậu!”

    Tô Đại nhíu mày. Lại thấy ông ta nói: “Chắc cậu không hiểu vì sao tôi biết cậu đến đây có phải không? Tiểu thư có bảo, chắc chắn cậu sẽ đến nên bảo tôi ở đây chờ. Trại chủ rất ngưỡng mộ Tô trang chủ, chỉ không ngờ bọn lục lâm đó lại ra tay nhanh như vậy. Nhưng cậu yên tâm, Hồ gia chúng tôi sẽ âm thầm bên cạnh cậu.”

    Lúc nói đến mấy chữ “nhanh như vậy”, lão thở dài. Nhưng đến câu cuối cùng, ánh mắt lão sáng lên, tựa như bao nhiêu niềm tin, tổng trại Hồ gia đều đặt lên vai cậu. Tô Đại thấy hận thù trong lòng lắng xuống, thay vào đó là niềm tin vào chính mình càng tăng lên. Ít ra, khi cùng đường, vẫn có người không những không tiệt đường sống của mình, mà còn có ý muốn giúp mình. Nghĩ đến những điều đó, Tô Đại yên lòng cùng vị quản gia này bước vào trong.

    Vị quản gia này gật đầu đáp lại những lời chào từ bốn tên gác cổng, tiếp tục bắt chuyện với họ Tô: “Cậu gặp lão rất nhiều lần, nhưng chưa từng hỏi lão là ai? Có phải không?” Từ tốn nở nụ cười hiền hòa, lão tiếp: “Lão họ Nguyễn, tên một chữ Hải. Ba mươi năm trước, gia đình lão chuyển về kinh kỳ làm ăn buôn bán. Đó là thời thịnh thế của Đại Việt ta. Thánh Tông hoàng đế là vị vua anh minh, dân chúng ấm no hạnh phúc. Hai đời sau là Hiến Tông và Túc Tông, cũng có thể coi là những triều đại thịnh. Vận thế suy mạt, Túc Tông chẳng may lâm bệnh mất sớm, Uy Mục đế lên ngôi, dân chúng lầm than. Gia đình chúng ta làm ăn càng ngày càng suy, lại cảm thấy ở kinh thành loạn lạc hơn bao giờ hết, quan lại ỷ thế hà hiếp dân lành, nhiều con buôn lớn cấu kết với tham quan trù dập các tiểu thương như chúng ta, cho nên lão quyết định đưa cả gia đình về đây. Đấy cũng là may mắn, bởi sau khi Giản Tư công lên ngôi thì liền có loạn Trần Tuân, kinh thành lại rơi vào cảnh hỗn loạn, người người nhà nhà gửi vợ con về quê lánh nạn. Hoàng đế có lệnh, người trong thành nếu trốn đi, sẽ trị tội. Loạn cũ vừa dứt, loạn mới đã nổi. Dẹp loạn xong, việc làm ăn tại kinh thành vẫn do bọn gian thương thao túng. Cứ ngỡ Hồng Thuận đế là người nối nghiệp tiền nhân, chẩn chính triều cương, tạo phúc cho dân, nhưng hóa ra lại là kẻ ăn chơi trác tác, sai người xây điện trăm nóc, còn muốn xây Cửu Trùng đài.”

    Tô Đại nghe lời ông ta nói như mơ như hồ, không biết những lời dông dài kể lể thời thế ấy là có ý gì, lại nhìn thấy một kẻ gác cổng nhếch mép cười ruồi với hắn, trong lòng dấy lên chút lo lắng.

    Lão quản gia Nguyễn Hải tiếp, từ thời thế chuyển sang gia đình: “Nhưng vào thời mạt vận, với gia đình lão có thể nói là vẫn còn may mắn. Lão định đem gia đình về quê, nhưng về đến đây được tổng trại chủ thu nhận, chuyện tiền nong không cần lo lắng. Vẫn là trời xanh có mắt. Cũng như Lục Kiếm trang, dù bị kẻ xấu ám hại, nhưng vẫn còn cậu, vẫn còn Tô Huyền. Huyết mạch nhà họ Tô vẫn còn thì vẫn còn cơ hội báo thù!”

    Tô Đại bắt đầu hình dung ra câu chuyện Nguyễn Hải vẽ ra, tâm tư dịu thêm một chút. Lại thấy một ả hầu bước qua hai người, trong ánh mắt nghi hoặc, cảm thương hay có chút tiếc nuối khi nhìn chằm chằm vào mình, trái tim hắn chợt quặn thắt. Rốt cuộc, đó là thứ cảm giác gì?

    Nguyễn Hải liếc nhìn, thầm đánh giá tâm tư người trẻ tuổi này, rồi buông lời ném đá dò đường: “Tô công tử, cậu chớ có lo nghĩ gì nhiều! Chuyện báo thù nên tạm gác sang một bên. Nhìn sắc mặt và bước chân của cậu, tôi nhìn ra cậu đang bị thương. Bây giờ, cậu nên nghỉ ngơi dưỡng thương và củng cố lực lượng. Chỉ đến khi bản thân đủ lực, thì việc báo thù mới có thể từng bước thực hiện. Ba phái Hoàng Sơn, Lục Sơn và Hoành Sơn vốn rất mạnh, thế lực trải dài khắp Đại Việt ta. Cho nên tiếp cận Minh Đạo chân nhân, Hồ Quýnh đại trưởng môn, Bảo chủ Phạm Lộc rất khó khăn. Đơn thương độc mã đi tìm họ chẳng khác nào đưa hươu vào miệng cọp, không thể làm bừa.”

    Nói chuyện một lúc, hai người đi qua Hồ Đường – cơ quan đầu não tổng trại Hồ gia, rồi ngang đại sảnh tổng trại, và đã đến trước cửa phòng Hồ Thị Hoa. Tim Tô Đại chợt đập loạn, không hiểu là vì sắp được gặp người con gái mình nhớ nhung hay vì gặp được tiểu thư lá ngọc cành vàng họ Hồ? Thâm tâm hắn lưỡng lự, tự hỏi mình đến đây là đúng hay sai?

    Nguyễn Hải ra hiệu cho Tô Đại đứng chờ, điều này vốn rất kỳ lạ. Trước giờ, mỗi lần đến đây, đều là bọn nô bộc đứng lại, và bảo rằng: “Tiểu thư nhà tôi đang đợi cậu!”

    “Tiểu thư, cậu ta đến rồi!”

    “Cho vào!”

    Hai câu đó ngắn gọn, súc tích hơn bao giờ hết, nhưng lọt đến tai Tô Đại như hành trình dài đằng đẵng không có điểm dừng. Kèm theo đó là tiếng thở dài nhẹ, khiến hắn thót tim. Chẳng hiểu sao, vào thời điểm này, họ Tô cảm tưởng như mình đang sa vào hố sâu đen kịt, đầy rẫy những mũi chông sắc nhọn. Câu nói ấy, tiếng thở dài ấy chừng như miễn cưỡng, như hối tiếc cho những điều đã qua.

    Cánh cửa mở ra, vẫn là một cô nàng vừa tròn mười lăm, xinh đẹp như hoa. Ấy vậy mà chỉ có nửa tháng không gặp, ánh mắt ấy đã chẳng còn long lanh như trước, mái tóc ấy vừa điểm bạc mấy sợi, khuôn mặt ấy thoáng nhuốm những ư phiền. Lòng Tô Đại dâng lên niềm xót xa.

    “Chàng ngồi xuống đi! Chắc chàng đã đi qua những khu vực trọng yếu của tổng trại rồi chứ?”

    Hắn vừa ngồi xuống, liền muốn đứng dậy ngay. Đúng vậy, từ trước đến nay, chỉ duy nhất lần này hắn đến gặp nàng lại đi lòng vòng qua Hồ Đường, qua đại sảnh. Tô Đại chẳng biết nên nói gì, đành lặng thinh gật đầu. Ánh mắt Hồ Thị Hoa mông lung, thỉnh thoảng liếc nhìn ra ngoài. Nàng đang chờ điều gì?

    Hồ Thị Hoa tiếp: “Hồ Đường xưa nay là nơi phát đi những thông cáo quan trọng của tổng trại đến hai mươi hai trại trong thiên hạ. Nó còn, tổng trại còn. Nó mất, tổng trại diệt vong. Vốn xưa nay tổng trại vẫn bị nhà họ Phạm để ý đến, nhưng mười sáu vị trưởng lão, cha ta, ba mươi hai vị tổng hộ binh toàn trại luôn trong tư thế sẵn sàng tiếp ứng lẫn nhau, đầu đuôi vừa khít, khiến cho các cao thủ Phạm gia không tài nào ra tay được...”

    Nói đến đây, nàng thở dài khe khẽ, bàn tay nhỏ xinh nắm chặt vạt áo, cắn chặt răng. Tô Đại do dự, muốn nắm lấy tay nàng. Hắn chưa bao giờ nghĩ đến, người con gái mới bước qua tuổi mười lăm này lại có tâm tình sâu sắc đến vậy. Nàng lại tiếp: “Phạm gia xưa nay vẫn là thế lực lớn nhất trong các thế lực tại đất Thanh Hóa này, cho nên việc Hồ gia có thể chống lại các cuộc tấn công của họ có thể được coi là kỳ tích. Chỉ có điều, người ta không hiểu rằng, để có được kỳ tích thì người trong cuộc phải chiến đấu đến cùng, thậm chí là có khi phải hy sinh bản thân. Hồ gia đã mất đi năm đại tướng nhưng kết quả vẫn chỉ là đẩy lui các cuộc tấn công. Còn chàng...”

    Ánh mắt sắc bén ấy khiến Tô Đại thầm cảnh giác. Hắn lắng nghe từng chữ một thoát ra từ đôi môi thanh tú ấy: “Chàng làm gì để tạo ra kỳ tích của chính mình?”

    Tô Đại mấp máy môi, hai tay siết chặt, không nói nên lời.

    Nàng thoáng đượm buồn, hỏi tiếp: “Nghe nói chàng có một thủ hạ trung thành hết mực, còn truyền dạy võ công cho hắn. Nhưng tại sao, vào những phút giây như thế này, không thấy đâu? Mọi người đều rời bỏ chàng mà đi rồi có phải không?”

    Hồ Thị Hoa đứng dậy, từ từ bước ra cửa. Trước khi đi, nàng còn nhắn nhủ: “Ta làm mọi việc cũng chỉ vì Hồ gia!”

    Họ Tô nhớ lại mọi chuyện, trừ luyện tập võ công, rong chơi cùng bạn bè, mình đã làm được gì cho Lục Kiếm trang? Trần Văn Đức, hắn còn sống hay đã chết?

    Thời tiết hôm nay không nắng chói chang, mây trắng lững thững trôi vô định. Tô Đại muốn đứng dậy, bước ra ngoài xem tiết trời thế nào. Rồi lại thấy bốn người đằng đằng sát khí, nhanh chóng phong tỏa lối ra của mình. Còn nghe tiếng bước chân di chuyển trên mái nhà, còn có tiếng ngáy ngủ đều đều vang vọng đâu đây.

    Tô Đại chợt cảm thấy trong lòng mình dâng lên niềm xót xa vô hạn, nhìn thấy cả thế giới sụp đổ ngay dưới chân mình.

    “Đến nàng cũng muốn ép ta vào chỗ chết hay sao?”

    Số người đến mỗi ngày một nhiều, ai nấy đều tuốt kiếm sẵn sàng, chờ đợi hiệu lệnh xông lên.

    Tô Đại ngửa mặt lên trời, muốn hét lên thật to. Thứ mà hắn thấy ngay sau đó chính là pháo hiệu, lung linh huyền ảo, tỏa ra như những bông hoa đào trong ngày tết. Người ta nói, những điều giả dối cũng đẹp như vậy, cũng mỹ miều đến mức khiến ta vừa nghe đã tin, vừa nhìn đã yêu.

    Nguyễn Hải đến, với bộ dạng lom khom, khuôn mặt phúc hậu như lúc dẫn hắn vào tổng trại. Ông ta chậm rãi bước đi, khoảng cách mỗi nhịp như đã được ước tính từ trước, tỉ mỉ y hệt việc lão quán xuyến công việc trong trại. Lão bước tới gần họ Tô, nhưng vẫn đứng sau bốn cao thủ chặn đường Tô Đại đề phòng bất trắc, nói: “Cậu chính là cứu tinh của chúng ta vào lúc này!”

    Tô Đại chua xót cười mỉa mai: “Vậy mà các người lại xem cứu tinh như trộm cướp, chặn hết đường sống của ta. Còn có đạo lý nữa không?”

    Nguyễn Hải nở nụ cười hiền hòa, bổ sung: “Là cái mạng của cậu. Lẽ nào việc cả giang hồ muốn lấy mạng mình, cậu cũng không biết hay sao?”

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


Trang 1 của 3 123 CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status