CHƯƠNG 5:
HUYNH ĐỆ.
Tô Đại bắt đầu hình dung ra câu chuyện, về những gì liên quan đến mình, tổng trại Hồ gia. Hắn thận trọng bước thêm hai bước, hỏi: “Phạm gia có liên quan gì đến việc này?”
Nguyễn Hải không chút kinh ngạc, hỏi lại: “Ân oán giữa hai nhà, chắc tiểu thư nhà ta đã kể cho cậu nghe?”
Đợi cái gật đầu xác nhận, Nguyễn Hải tiếp: “Nếu đã vậy, cậu cũng không nên trách chúng ta. Dùng một mạng của cậu đổi lại mạng cho mấy nghìn người trong tổng trại, thì cũng chẳng có gì là chẳng được. Cậu đã biết thì nên biết thêm một chuyện. Ba phái đó dám đánh Lục Kiếm trang là bởi có Phạm gia chống lưng...” Lão thở dài: “Chuyện cần biết cũng đã biết, cậu yên tâm mà lên đường!”
Đột nhiên, Tô Đại giơ tay về phía trước, hỏi: “Khoan đã! Ta còn một chuyện chưa biết.”
Một trong bốn tên chắn trước Nguyễn Hải càu nhàu: “Dài dòng lắm lời! Chết rồi thì còn cần phải biết gì nữa?”
Dứt lời, tên đó bổ mạnh kiếm về phía Tô Đại, khiến hắn phải lùi ra sau. Ánh mắt người này chỉ nhìn kẻ trước mặt, với mong muốn lập đại công, được coi trọng. Nguyễn Hải biến sắc, quát lớn: “Tất cả xông lên! Trại chủ có lệnh, bắt sống!”
Tô Đại bị thương chưa hồi phục, cử động có phần khó khăn. Dù vậy, khi kẻ xuất thủ đầu tiên nóng nảy muốn lập công, hắn đã nhận ra điểm này, nhanh chóng tung cước vào yết hầu gã, nhanh chóng đoạt lấy kiếm. Ba kẻ còn lại, kẻ xuất kiếm, kẻ tung cước, kẻ dùng chưởng liên tục đánh tới tấp. Những kẻ còn lại chỉ đứng xung quanh canh chừng. Nguyễn Hải gật gù, tự mãn với cách điều binh khiển tướng của mình. Duy chỉ có một kẻ vô lễ dám vuốt mặt lão. Là ai? Chính kẻ chưa nghe lệnh đã ra tay. Vì vậy, kẻ đó có kết cục không mấy tốt đẹp. Lúc bò ra tới gần Nguyễn Hải, còn chưa kịp giật mình bởi ánh mắt sắc như mũi đao ấy, gã cảm thấy sự đau đớn như ngàn mũi kim đâm xuyên bắp đùi mình. Thì ra, chính lúc Nguyễn Hải nhìn thấy gã, liền dùng chiếc gậy đầy quyền uy đánh gãy chân kẻ này.
Tô Đại muốn phá vòng vây, chỉ có điều, càng phá vòng vây càng chặt. Tô Đại rít lên: “Nguyễn Hải, ông đừng ép ta! Tuyệt đối đừng ép Tô Đại này!”
Kẻ đang xuất kiếm đâm thẳng vào ngực Tô Đại quát lớn: “Tên của lão quản gia không phải ngươi muốn gọi thì gọi! Hôm nay ngươi chết, chẳng trách được ai, chỉ nên trách ngươi ngu đần tự chui đầu vào rọ thôi!”
Tô Đại chợt cười lớn, ánh kiếm đó loáng thoáng sáng lên trong mắt, hắn vung kiếm chém đứt vai kẻ ấy, quát lớn: “Không ai giết ta được! Tô Đại này chẳng dễ chết vậy đâu!”
Hành động này làm Nguyễn Hải biến sắc, nhận thấy đại tướng trong tay mình vừa mất đi một, vội lệnh cho đám thủ hạ xông lên. Giờ thì lão đã hiểu, ngày hôm đó, tại sao một cánh quân lớn do Nguyễn Phấn cầm đầu lại chẳng thể diệt nổi chàng thanh niên này. Lúc này, chợt nghe bên Hồ Đường có tiếng kêu thất thanh, lão chau mày, rồi nhìn sắc mặt Tô Đại. Nhưng hắn cũng sửng sốt không kém lão, chẳng hiểu bên đó vừa xảy ra chuyện gì? Hai người khác chiến tuyến không hẹn mà cùng lóe lên suy nghĩ: “Là người Phạm gia đến!”
Họ Tô lùi vào đến cửa. Cửa không hẹp, cũng chẳng rộng. Cho nên người tổng trại Hồ gia chẳng thể cùng lúc ồ ạt xông vào, tạo thành thế khó cho chúng. Cứ thế, lần lượt từng tên từng tên tiến vào rồi bị đánh bật ra. Lúc này, có mấy tên đạp cửa sổ xông vào, Tô Đại chỉ còn biết kêu khổ.
Đột nhiên, có tiếng quát lớn vang lên làm mọi người ở đây giật mình: “Tất cả mau dừng tay!”
Kẻ ấy đang khống chế Hồ Thị Hoa bằng thanh trủy thủ, sau lưng còn có thanh trường kiếm cũ kỹ.
“Lui ra hết cho ta!”
Vẫn là giọng nói đó. Nếu như không có thanh kiếm cũ kỹ với chuôi kiếm hình thù kỳ dị đó, Tô Đại làm sao có thể nhận ra kẻ có khuôn mặt bị những vết thương loang lổ phá hủy đi khuôn mặt là Trần Văn Đức. Hơn nữa, những vết thương giống như bị thiêu đốt trong lửa đó kéo dài từ má, lốm đốm quanh mũi, lên đến trán, kéo xuống tận cổ đã làm giọng nói gã thay đổi đôi chút.
Nguyễn Hải quát đám thủ hạ lui ra, trên trán lấm tấm mồ hôi. Ông ta nhẹ nhàng bảo: “Vị tráng sỹ này, có gì từ từ nói chuyện. Đừng vì một phút nông nổi mà hối hận về sau!”
Kẻ đó dõng dạc đáp: “Ngay cả việc tự hủy đi khuôn mặt để có thể tiếp cận Hồ Đường mà ta còn không hối hận. Vậy còn chuyện gì phải khiến Văn Đức này hối hận nữa chứ?”
Câu nói đó khiến mọi người có mặt tại đây không rét mà run. Nhiều người đương trường không hẹn mà ngoái lại nhìn gã, trong lòng có chút ngưỡng mộ, có chút khinh bỉ, pha thêm ít thương hại.
Hồ Thị Hoa mặt mày tái mét, nhưng vẫn cố tỏ ra điềm tĩnh, hỏi gã: “Vậy ngươi làm sao có thể tiếp cận được Hồ Trọng Huy?”
Người nàng nói chính là một trong những cao thủ thành danh nhất tổng trại. Lời thốt ra nhiều người càng ngớ người, sắc mặt trầm xuống, thầm đề Văn Đức. Bởi dù là cao thủ thành danh, có thể nói sánh ngang các đường chủ trong tổng trại, nhưng người này trước giờ vẫn chỉ là một kẻ áp tiêu nhỏ nhoi, không hề có chức quyền gì. Mà cũng không vì thế mà hắn cảm thấy bất mãn, việc được giao luôn hoàn thành xuất sắc. Hồ Trọng Huy, ai cũng biết, là một người vô cùng cẩn thận, nên việc bị giết chết đoạt tiêu là điều vô cùng khó hiểu. Chỉ khi Văn Đức mở miệng, mọi người mới vỡ lẽ: “Ta với hắn là bạn, cũng có thể coi là tri kỷ!”
Nguyễn Hải thầm giật mình, không ngờ Tô gia có kẻ trung thành đến vậy. Ông ta bảo: “Trần Văn Đức! Ngươi cũng đã thấy rồi đó. Lục Kiếm trang mạt vận, không thể nào gượng dậy được nữa. Nên nhớ, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Chỉ cần ngươi bỏ tối theo sáng, thả tiểu thư ra, cùng tổng trại vây bắt Tô Đại, quy thuận Hồ gia, ta đảm bảo ngươi sẽ được ăn sung mặc sướng, không cần phải lo lắng về cuộc sống này nữa!”
Văn Đức không ngần ngại, thẳng thừng từ chối: “Ý tốt của ông, ta xin nhận. Nhưng Tô gia với ta ân trọng như núi, dù có chết cũng không thể báo đáp hết ân tình này!”
Đoạn, gã quát: “Nhanh mở đường! Từ đây ra đến cổng lớn, nếu có bất kỳ đệ tử nào của Hồ gia chặn đường, đừng trách ta vô tình!”
Một trong bốn thủ hạ dưới trướng Nguyễn Hải lo lắng, ghé tai ông ta thì thầm: “Nếu chúng bước ra khỏi tổng đường. E rằng tổng trại chúng ta lành ít dữ nhiều!”
Nguyễn Hải gật gù, trong lòng thầm lo lắng. Lão nhìn ánh mắt vị tiểu thư Hồ gia kia như cười, tự hỏi không biết cô ta có mưu tính gì hay không nhưng tự thấy an tâm hơn nhiều. Đoạn lão đáp: “Yên tâm, chúng ta tự có cách!” rồi yêu cầu mở đường.
Tô Đại không hiểu vì sao trống ngực đập thình thịch. Hắn nhìn nàng, lời định cất lên. Vừa lúc, Thị Hoa bảo: “Em có chuyện muốn nói với chàng!”
Giữa hai người còn có chuyện gì để nói hay sao? Văn Đức đề cao cảnh giác, dù biết ả đang bị mình khống chế. Tô Đại không chút nghĩ ngợi, bước đến.
“Chàng...”
Giọng nàng tự nhiên nhỏ lại, khuôn mặt nhăn nhó tột độ. Trái tim hắn nhói lên, tâm trí nói rằng nên đỡ nàng. Trong cuộc đời, không ai muốn bị lừa. Ấy vậy mà chẳng ai thực hiện được mong muốn đó. Đáng sợ thay, người khiến mình sập bẫy chính là người mình yêu thương, luôn bên cạnh, chăm lo cho mình. Chính lúc vứt kiếm, đỡ lấy bờ vai nhỏ nhắn ấy, Tô Đại cảm thấy dưới bụng mình đau nhói, sắc mặt Thị Hoa chợt biến đổi. Văn Đức như nhìn ra sự thật, vung trủy thủ định chém Thị Hoa. Nào ngờ, Tô Đại xoay người, kéo nàng đổi chỗ cho mình rồi đẩy nàng ra xa. Thoáng chút kinh ngạc, họ Trần nghe thấy tiếng hô lớn: “Xông lên!”, rồi tiếp đến là phẫn nộ, gã chỉ còn biết xốc Tô Đại lên vai, vung kiếm chém giết những kẻ cố xông vào. Bên tai gã là lời thì thầm “Xin lỗi!” vang lên không ngớt. Vốn dĩ, họ Trần muốn xông ra. Nhưng đường ra đã bị bịt kín, nên đành phải chạy vào. Tô Đại nén đau, rút thanh trủy thủ dưới bụng ra, hỗ trợ Văn Đức phá vòng vây. Mỗi bước đi của hai người giống hệt con thú dữ bị thương giữa vòng vây đám thợ săn. Vẫy vùng, gầm gừ. Thoáng cảm thấy sau lưng lành lạnh, Văn Đức cũng không thèm để ý. Hay chợt thấy sống lưng đau nhức, anh ta vẫn cứ thế tiến lên.
Hai người cứ như vậy chạy vào phòng của Thị Hoa, đóng sầm cửa lại. Đến lúc này, Tô Đại mới thấy rõ toàn thây Văn Đức ướt sũng, nhát chém chéo dài từ vai trái xuống hông phải tách chiếc áo ra làm đôi để lộ rõ mũi kiếm gãy đâm ngập vào cột sống. Trong thời khắc đến mạng mình còn chẳng giữ nổi, họ Trần cười ha ha: “Sảng khoái! Đúng là sảng khoái! Để tôi trấn cửa chính, cậu trấn cửa sổ. Rồi xem, số xác chết bên nào nhiều hơn!”
Tô Đại nhỏ lệ, run run gục đầu trước người thủ hạ trung thành này. Bên ngoài, Nguyễn Hải gọi to: “Chỉ câu nói đó mà muốn dọa chúng ta sao? Hãy mau đầu hàng đi!”
Trần Văn Đức nghiêm giọng, quát: “Vậy thì xông vào đi! Hôm nay, chỉ hai chúng ta thôi, cũng đủ làm cỏ Hồ gia các ngươi!”
Gã ho, ho như xé phổi. Nhưng kẻ bên ngoài nào biết được. Bởi gã đã dùng cả hai tay che miệng. Máu phun ra, lọt qua những kẽ tay, rỉ xuống. Tô Đại chua xót: “Là ta đã hại ngươi!”
Văn Đức lắc đầu, khó nhọc bảo: “Tôi... không xong rồi! Không thể cứu cậu chủ thoát khỏi nơi đây. Là tôi đã làm việc không chu toàn. Cậu chủ, còn một bí mật nữa... Còn một bí mật nữa... Phạm gia... Phạm gia có Vũ xuyên hầu Mạc Đăng Dung chống lưng phía sau. Cậu chủ... Việc trả thù chỉ e... Không thể... Không thể chết!” Gã càng nói, càng loạn: “Tôi không thể chết! Cậu chủ, tôi phải sống! Chúng ta... chúng ta phải ra khỏi đây... Cậu chủ...”
Tô Đại nắm chặt tay gã, chỉ mong sao có thể giúp Văn Đức trấn tĩnh ít nhiều. Nói đến đó, họ Trần phun ra ngụm máu, mắt nhìn lên trần, cảnh vật mờ đi, bàn tay cũng thả lỏng dần. Tô Đại cắn răng, không cho tiếng nấc bật ra khỏi cổ, hai tay ôm lấy xác Văn Đức. Vẫn chỉ còn lại hắn một mình, trong căn phòng này...
“Người anh em!”
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile