TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 2 của 3 Đầu tiênĐầu tiên 123 CuốiCuối
Kết quả 6 đến 10 của 12

Chủ đề: Ma đạo

  1. #6
    Ngày tham gia
    Dec 2012
    Đang ở
    Yên Thành - Nghệ An
    Bài viết
    84
    Xu
    0

    Mặc định

    CHƯƠNG 5:
    HUYNH ĐỆ.



    Tô Đại bắt đầu hình dung ra câu chuyện, về những gì liên quan đến mình, tổng trại Hồ gia. Hắn thận trọng bước thêm hai bước, hỏi: “Phạm gia có liên quan gì đến việc này?”

    Nguyễn Hải không chút kinh ngạc, hỏi lại: “Ân oán giữa hai nhà, chắc tiểu thư nhà ta đã kể cho cậu nghe?”

    Đợi cái gật đầu xác nhận, Nguyễn Hải tiếp: “Nếu đã vậy, cậu cũng không nên trách chúng ta. Dùng một mạng của cậu đổi lại mạng cho mấy nghìn người trong tổng trại, thì cũng chẳng có gì là chẳng được. Cậu đã biết thì nên biết thêm một chuyện. Ba phái đó dám đánh Lục Kiếm trang là bởi có Phạm gia chống lưng...” Lão thở dài: “Chuyện cần biết cũng đã biết, cậu yên tâm mà lên đường!”

    Đột nhiên, Tô Đại giơ tay về phía trước, hỏi: “Khoan đã! Ta còn một chuyện chưa biết.”

    Một trong bốn tên chắn trước Nguyễn Hải càu nhàu: “Dài dòng lắm lời! Chết rồi thì còn cần phải biết gì nữa?”

    Dứt lời, tên đó bổ mạnh kiếm về phía Tô Đại, khiến hắn phải lùi ra sau. Ánh mắt người này chỉ nhìn kẻ trước mặt, với mong muốn lập đại công, được coi trọng. Nguyễn Hải biến sắc, quát lớn: “Tất cả xông lên! Trại chủ có lệnh, bắt sống!”

    Tô Đại bị thương chưa hồi phục, cử động có phần khó khăn. Dù vậy, khi kẻ xuất thủ đầu tiên nóng nảy muốn lập công, hắn đã nhận ra điểm này, nhanh chóng tung cước vào yết hầu gã, nhanh chóng đoạt lấy kiếm. Ba kẻ còn lại, kẻ xuất kiếm, kẻ tung cước, kẻ dùng chưởng liên tục đánh tới tấp. Những kẻ còn lại chỉ đứng xung quanh canh chừng. Nguyễn Hải gật gù, tự mãn với cách điều binh khiển tướng của mình. Duy chỉ có một kẻ vô lễ dám vuốt mặt lão. Là ai? Chính kẻ chưa nghe lệnh đã ra tay. Vì vậy, kẻ đó có kết cục không mấy tốt đẹp. Lúc bò ra tới gần Nguyễn Hải, còn chưa kịp giật mình bởi ánh mắt sắc như mũi đao ấy, gã cảm thấy sự đau đớn như ngàn mũi kim đâm xuyên bắp đùi mình. Thì ra, chính lúc Nguyễn Hải nhìn thấy gã, liền dùng chiếc gậy đầy quyền uy đánh gãy chân kẻ này.

    Tô Đại muốn phá vòng vây, chỉ có điều, càng phá vòng vây càng chặt. Tô Đại rít lên: “Nguyễn Hải, ông đừng ép ta! Tuyệt đối đừng ép Tô Đại này!”

    Kẻ đang xuất kiếm đâm thẳng vào ngực Tô Đại quát lớn: “Tên của lão quản gia không phải ngươi muốn gọi thì gọi! Hôm nay ngươi chết, chẳng trách được ai, chỉ nên trách ngươi ngu đần tự chui đầu vào rọ thôi!”

    Tô Đại chợt cười lớn, ánh kiếm đó loáng thoáng sáng lên trong mắt, hắn vung kiếm chém đứt vai kẻ ấy, quát lớn: “Không ai giết ta được! Tô Đại này chẳng dễ chết vậy đâu!”

    Hành động này làm Nguyễn Hải biến sắc, nhận thấy đại tướng trong tay mình vừa mất đi một, vội lệnh cho đám thủ hạ xông lên. Giờ thì lão đã hiểu, ngày hôm đó, tại sao một cánh quân lớn do Nguyễn Phấn cầm đầu lại chẳng thể diệt nổi chàng thanh niên này. Lúc này, chợt nghe bên Hồ Đường có tiếng kêu thất thanh, lão chau mày, rồi nhìn sắc mặt Tô Đại. Nhưng hắn cũng sửng sốt không kém lão, chẳng hiểu bên đó vừa xảy ra chuyện gì? Hai người khác chiến tuyến không hẹn mà cùng lóe lên suy nghĩ: “Là người Phạm gia đến!”

    Họ Tô lùi vào đến cửa. Cửa không hẹp, cũng chẳng rộng. Cho nên người tổng trại Hồ gia chẳng thể cùng lúc ồ ạt xông vào, tạo thành thế khó cho chúng. Cứ thế, lần lượt từng tên từng tên tiến vào rồi bị đánh bật ra. Lúc này, có mấy tên đạp cửa sổ xông vào, Tô Đại chỉ còn biết kêu khổ.

    Đột nhiên, có tiếng quát lớn vang lên làm mọi người ở đây giật mình: “Tất cả mau dừng tay!”

    Kẻ ấy đang khống chế Hồ Thị Hoa bằng thanh trủy thủ, sau lưng còn có thanh trường kiếm cũ kỹ.

    “Lui ra hết cho ta!”

    Vẫn là giọng nói đó. Nếu như không có thanh kiếm cũ kỹ với chuôi kiếm hình thù kỳ dị đó, Tô Đại làm sao có thể nhận ra kẻ có khuôn mặt bị những vết thương loang lổ phá hủy đi khuôn mặt là Trần Văn Đức. Hơn nữa, những vết thương giống như bị thiêu đốt trong lửa đó kéo dài từ má, lốm đốm quanh mũi, lên đến trán, kéo xuống tận cổ đã làm giọng nói gã thay đổi đôi chút.

    Nguyễn Hải quát đám thủ hạ lui ra, trên trán lấm tấm mồ hôi. Ông ta nhẹ nhàng bảo: “Vị tráng sỹ này, có gì từ từ nói chuyện. Đừng vì một phút nông nổi mà hối hận về sau!”

    Kẻ đó dõng dạc đáp: “Ngay cả việc tự hủy đi khuôn mặt để có thể tiếp cận Hồ Đường mà ta còn không hối hận. Vậy còn chuyện gì phải khiến Văn Đức này hối hận nữa chứ?”

    Câu nói đó khiến mọi người có mặt tại đây không rét mà run. Nhiều người đương trường không hẹn mà ngoái lại nhìn gã, trong lòng có chút ngưỡng mộ, có chút khinh bỉ, pha thêm ít thương hại.

    Hồ Thị Hoa mặt mày tái mét, nhưng vẫn cố tỏ ra điềm tĩnh, hỏi gã: “Vậy ngươi làm sao có thể tiếp cận được Hồ Trọng Huy?”

    Người nàng nói chính là một trong những cao thủ thành danh nhất tổng trại. Lời thốt ra nhiều người càng ngớ người, sắc mặt trầm xuống, thầm đề Văn Đức. Bởi dù là cao thủ thành danh, có thể nói sánh ngang các đường chủ trong tổng trại, nhưng người này trước giờ vẫn chỉ là một kẻ áp tiêu nhỏ nhoi, không hề có chức quyền gì. Mà cũng không vì thế mà hắn cảm thấy bất mãn, việc được giao luôn hoàn thành xuất sắc. Hồ Trọng Huy, ai cũng biết, là một người vô cùng cẩn thận, nên việc bị giết chết đoạt tiêu là điều vô cùng khó hiểu. Chỉ khi Văn Đức mở miệng, mọi người mới vỡ lẽ: “Ta với hắn là bạn, cũng có thể coi là tri kỷ!”

    Nguyễn Hải thầm giật mình, không ngờ Tô gia có kẻ trung thành đến vậy. Ông ta bảo: “Trần Văn Đức! Ngươi cũng đã thấy rồi đó. Lục Kiếm trang mạt vận, không thể nào gượng dậy được nữa. Nên nhớ, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Chỉ cần ngươi bỏ tối theo sáng, thả tiểu thư ra, cùng tổng trại vây bắt Tô Đại, quy thuận Hồ gia, ta đảm bảo ngươi sẽ được ăn sung mặc sướng, không cần phải lo lắng về cuộc sống này nữa!”

    Văn Đức không ngần ngại, thẳng thừng từ chối: “Ý tốt của ông, ta xin nhận. Nhưng Tô gia với ta ân trọng như núi, dù có chết cũng không thể báo đáp hết ân tình này!”

    Đoạn, gã quát: “Nhanh mở đường! Từ đây ra đến cổng lớn, nếu có bất kỳ đệ tử nào của Hồ gia chặn đường, đừng trách ta vô tình!”

    Một trong bốn thủ hạ dưới trướng Nguyễn Hải lo lắng, ghé tai ông ta thì thầm: “Nếu chúng bước ra khỏi tổng đường. E rằng tổng trại chúng ta lành ít dữ nhiều!”

    Nguyễn Hải gật gù, trong lòng thầm lo lắng. Lão nhìn ánh mắt vị tiểu thư Hồ gia kia như cười, tự hỏi không biết cô ta có mưu tính gì hay không nhưng tự thấy an tâm hơn nhiều. Đoạn lão đáp: “Yên tâm, chúng ta tự có cách!” rồi yêu cầu mở đường.

    Tô Đại không hiểu vì sao trống ngực đập thình thịch. Hắn nhìn nàng, lời định cất lên. Vừa lúc, Thị Hoa bảo: “Em có chuyện muốn nói với chàng!”

    Giữa hai người còn có chuyện gì để nói hay sao? Văn Đức đề cao cảnh giác, dù biết ả đang bị mình khống chế. Tô Đại không chút nghĩ ngợi, bước đến.

    “Chàng...”

    Giọng nàng tự nhiên nhỏ lại, khuôn mặt nhăn nhó tột độ. Trái tim hắn nhói lên, tâm trí nói rằng nên đỡ nàng. Trong cuộc đời, không ai muốn bị lừa. Ấy vậy mà chẳng ai thực hiện được mong muốn đó. Đáng sợ thay, người khiến mình sập bẫy chính là người mình yêu thương, luôn bên cạnh, chăm lo cho mình. Chính lúc vứt kiếm, đỡ lấy bờ vai nhỏ nhắn ấy, Tô Đại cảm thấy dưới bụng mình đau nhói, sắc mặt Thị Hoa chợt biến đổi. Văn Đức như nhìn ra sự thật, vung trủy thủ định chém Thị Hoa. Nào ngờ, Tô Đại xoay người, kéo nàng đổi chỗ cho mình rồi đẩy nàng ra xa. Thoáng chút kinh ngạc, họ Trần nghe thấy tiếng hô lớn: “Xông lên!”, rồi tiếp đến là phẫn nộ, gã chỉ còn biết xốc Tô Đại lên vai, vung kiếm chém giết những kẻ cố xông vào. Bên tai gã là lời thì thầm “Xin lỗi!” vang lên không ngớt. Vốn dĩ, họ Trần muốn xông ra. Nhưng đường ra đã bị bịt kín, nên đành phải chạy vào. Tô Đại nén đau, rút thanh trủy thủ dưới bụng ra, hỗ trợ Văn Đức phá vòng vây. Mỗi bước đi của hai người giống hệt con thú dữ bị thương giữa vòng vây đám thợ săn. Vẫy vùng, gầm gừ. Thoáng cảm thấy sau lưng lành lạnh, Văn Đức cũng không thèm để ý. Hay chợt thấy sống lưng đau nhức, anh ta vẫn cứ thế tiến lên.

    Hai người cứ như vậy chạy vào phòng của Thị Hoa, đóng sầm cửa lại. Đến lúc này, Tô Đại mới thấy rõ toàn thây Văn Đức ướt sũng, nhát chém chéo dài từ vai trái xuống hông phải tách chiếc áo ra làm đôi để lộ rõ mũi kiếm gãy đâm ngập vào cột sống. Trong thời khắc đến mạng mình còn chẳng giữ nổi, họ Trần cười ha ha: “Sảng khoái! Đúng là sảng khoái! Để tôi trấn cửa chính, cậu trấn cửa sổ. Rồi xem, số xác chết bên nào nhiều hơn!”

    Tô Đại nhỏ lệ, run run gục đầu trước người thủ hạ trung thành này. Bên ngoài, Nguyễn Hải gọi to: “Chỉ câu nói đó mà muốn dọa chúng ta sao? Hãy mau đầu hàng đi!”

    Trần Văn Đức nghiêm giọng, quát: “Vậy thì xông vào đi! Hôm nay, chỉ hai chúng ta thôi, cũng đủ làm cỏ Hồ gia các ngươi!”

    Gã ho, ho như xé phổi. Nhưng kẻ bên ngoài nào biết được. Bởi gã đã dùng cả hai tay che miệng. Máu phun ra, lọt qua những kẽ tay, rỉ xuống. Tô Đại chua xót: “Là ta đã hại ngươi!”

    Văn Đức lắc đầu, khó nhọc bảo: “Tôi... không xong rồi! Không thể cứu cậu chủ thoát khỏi nơi đây. Là tôi đã làm việc không chu toàn. Cậu chủ, còn một bí mật nữa... Còn một bí mật nữa... Phạm gia... Phạm gia có Vũ xuyên hầu Mạc Đăng Dung chống lưng phía sau. Cậu chủ... Việc trả thù chỉ e... Không thể... Không thể chết!” Gã càng nói, càng loạn: “Tôi không thể chết! Cậu chủ, tôi phải sống! Chúng ta... chúng ta phải ra khỏi đây... Cậu chủ...”

    Tô Đại nắm chặt tay gã, chỉ mong sao có thể giúp Văn Đức trấn tĩnh ít nhiều. Nói đến đó, họ Trần phun ra ngụm máu, mắt nhìn lên trần, cảnh vật mờ đi, bàn tay cũng thả lỏng dần. Tô Đại cắn răng, không cho tiếng nấc bật ra khỏi cổ, hai tay ôm lấy xác Văn Đức. Vẫn chỉ còn lại hắn một mình, trong căn phòng này...

    “Người anh em!”

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  2. #7
    Ngày tham gia
    Dec 2012
    Đang ở
    Yên Thành - Nghệ An
    Bài viết
    84
    Xu
    0

    Mặc định

    CHƯƠNG 6:
    BIẾN CỐ.





    Tô Đại vốn không nghĩ chuyện Lục Kiếm trang có liên quan đến Phạm gia. Nhiều khi, việc mình không ngờ lại trở thành hiện thực. Trong lúc ôm lấy cái xác Trần Văn Đức, hắn suy nghĩ lại tất cả mọi chuyện đã xảy ra.

    “Phạm gia có Vũ xuyên hầu Mạc Đăng Dung chống lưng!”

    Tô Đại thực không biết Vũ xuyên hầu là chức quan gì, Mạc Đăng Dung là ai, vì sao lại xía mũi vào chuyện giang hồ nơi xứ Thanh này. Nhưng với những gì biết được, Tô Đại nhìn ra kẻ đứng sau tất cả những thế lực gây nên vụ thảm sát Tô gia chính là kẻ họ Mạc này. Hắn cũng chẳng biết hiện tại có thể thoát khỏi vòng vây để trốn ra ngoài hay không?

    Tô Đại nhẹ nhàng đặt Văn Đức nằm xuống, xé vạt áo quấn chặt vết thương, cầm lấy thanh kiếm dưới đất, rồi đứng dậy, nhòm qua khe cửa. Hắn tự trấn tĩnh bản thân, dặn lòng không được phép run rẩy, nhìn Hồ Thị Hoa lắc đầu, rồi ngoái đầu xem động tĩnh trong phòng. Nguyễn Hải trầm ngâm, gọi mấy tên đến nói gì đó. Lúc sau, chúng lập tức đi ngay. Tô Đại nắm chặt thanh kiếm, quên bẵng đi tiếng ngáy nhỏ, đều đặn vang vọng quanh đây.

    Nguyễn Hải và Thị Hoa bước vào hiên, dừng lại. Hắn còn nhìn thấy rõ sắc mặt nàng, hơi chút đờ đẫn và gượng gạo. Nguyễn Hải húng hắng ho mấy tiếng, nhẹ nhàng khuyên can: “Tô thiếu gia, cậu thừa biết chống trả cũng không ích gì. Vậy cớ gì lại luôn tỏ ra anh hào. Ta khuyên cậu nên ra hàng, ít ra còn được chết một cách tử tế. Cậu dù có chạy tận chân trời, thì trong giang hồ vẫn có người truy sát cậu. Sao phải khổ sở như vậy chứ?”

    Tô Đại giận run người, quát lớn: “Đừng khuyên ta nữa, có gan thì bước vào đây. Thù này chưa trả, ta không thể chết!”

    Nguyễn Hải thở dài, hỏi lại: “Cậu có biết kẻ ra lệnh đồ sát Lục Kiếm trang là ai không? Cậu có biết hay không?”

    Họ Tô không đáp, trong lòng càng đề cao cảnh giác. Tinh thần chiến đấu của hắn dâng cao bao nhiêu thì thâm tâm càng muốn nghe chính miệng Nguyễn Hải nói ra bấy nhiêu. Lúc nào Tô Đại làm sao biết được lão hồ ly đang muốn xác định vị trí mình đứng, bàn tay giấu sau lưng ông ta đang dùng ám hiệu ra lệnh cho đám thuộc hạ làm việc. Chỉ thấy mấy tên đứng sau cùng khom người xuống, tản ra hai bên, một nửa tiếp cận cửa sổ, nửa kia tiếp cận cửa chính.

    Không để cho Tô Đại có thời gian trấn tĩnh, Nguyễn Hải tiếp: “Ta nói ra cậu đừng giật mình, mà kể cả cha cậu sống lại cũng chưa chắc đã dám tin. Cậu thử nói xem, là ai mà có thể lệnh cho ba phái Hoàng Sơn, Hoành Sơn và Lục Sơn? Là ai mà có thể thao túng Phạm gia? Cậu chắc chắn không thể nào đoán nổi. Tô Đại, lẽ nào cậu muốn trả thù mà lại không muốn biết ai là chủ mưu hay sao? Tại sao lại không hỏi lão đó là ai? Hay trả thù chỉ là cách cậu nói vậy mà thôi? Lúc đầu, ta còn tin cậu muốn trả thù. Nhưng đến giờ, ta tin cậu chẳng thật tâm muốn báo thù. Việc Lục Kiếm trang bị diệt đối với cậu chẳng đáng để bận tâm. Ta nói vậy cậu nói có đúng không?”

    Nguyễn Hải càng nói càng hăng, càng về đoạn cuối thì càng lên giọng, tưởng chừng như bao tội lỗi đều đổ lên đầu họ Tô.

    Tô Đại nghiến răng, vung thanh kiếm lên, máu từ vết thương chảy ra, thấm ướt cả một khoảng, mắng: “Câm miệng!”

    Chính là lúc này, khi tất cả đã vào vị trí, khi không còn nghe thấy tiếng Trần Văn Đức vang lên, Nguyễn Hải ra lệnh: “Đánh!”

    Tô Đại bừng tỉnh, tự biết mình đã sa vào bẫy, tự trách bản thân quá sơ suất. Cánh cửa sổ lật lên, hắn nhìn thấy một tên nâng cửa lên, rồi lần lượt những kẻ khác nhảy vào. Đúng lúc chưa thể kiềm chế, hắn vung kiếm lao tới, giết chết một tên. Lại nghe tiếng rầm, cửa chính bị phá, đám người Hồ gia xông vào. Bị rơi vào thế trùng vây, họ Tô nén đau, tả xung hữu đột, cố gắng vùng vẫy như con hổ bị thương giữa trùng vây bầy sói.

    Nguyễn Hải thương tiếc nhìn vị thiếu gia kia, thở dài: “Tiếc thay!”

    Hồ Thị Hoa quay người, hai tay chắp sau lưng, ngửa mặt lên nhìn trời. Chẳng biết nàng nghĩ gì? Là ưu tư chua xót, là đau như ngàn mũi kim đâm hay là nhẹ nhõm khi trút được gánh nặng trên vai?

    Tô Đại đột nhiên nhảy lên xà nhà, dẫm đạp lên vai mấy tên nhằm thoát hiểm. Nào ngờ, một thanh kiếm lao vút ngay sau lưng, ép hắn phải nhảy xuống. Còn chưa kịp đáp xuống, một trong bốn tên tướng tiên phong của Nguyễn Hải chĩa kiếm đâm tới. Thấy nguy mà không loạn, họ Tô chống mũi kiếm xuống sàn, búng người nhảy ngược vào phía trong giường. Ngoài kia, Nguyễn Hải kêu lớn: “Hỗn láo! Dám làm loạn trong phòng tiểu thư!”

    Thoạt trông, ông ta là một người già yếu. Nhưng khi ông xuất chiêu, người ta mới sửng sốt, không nghĩ rằng lão già ấy lại nhanh nhẹn đến vậy, chỉ trong sát na đã lot vào phòng.

    Tô Đại thầm kêu khổ, bất lực nhìn cái xác Văn Đức bị lũ người kia mặc sức dẫm đạp, lòng chợt nghĩ: “Thế là hết!”

    Chính vào lúc sinh tử, hắn nhận ra dưới giường còn một người. Không kịp nghĩ ngợi gì nhiều, Tô Đại nhảy sang một bên dụng lực đạp chiếc giường lệch sang một bên. Ở đó, đứa trẻ tầm bảy tám tuổi mặt mũi bơ phờ đang run rẩy. Sự sợ hãi hiển thị trên mặt trái ngược hoàn toàn với bộ đồ gấm lụa xa hoa và đầy kiêu hãnh. Đứa trẻ đó vừa sợ hãi vừa kinh ngạc kêu lên: “Tô đại ca!”

    Là Hồ Duy Minh. Đứa trẻ này chính là con trai của tổng chủ Hồ gia Hồ Đại Truật, em trai Hồ Thị Hoa. Như người chết đuối vớ được phao, Tô Đại tóm lấy đứa trẻ, chĩa kiếm vào đám thủ hạ: “Tất cả lui ra!”

    Khi nhìn thấy Hồ Duy Minh, Nguyễn Hải đã nhận ra phải lập tức hành động, không được để cho vị tiểu thiếu gia này lọt vào tay Tô Đại. Lúc trước, cả tổng đường đang tìm kiếm nó, thật không ngờ đứa nhỏ này lại trốn vào phòng Thị Hoa. Vừa đặt chân đến cửa, lão nóng lòng muốn tạo áp lực với Tô Đại, nhưng chẳng ngờ vẫn chậm một bước.

    “Tất cả lui ra!”

    Đó là lệnh. Nguyễn Hải nói xong câu đó, vẫy tay cho những kẻ xung quanh ra khỏi phòng.

    Hồ Duy Minh bị giữ chặt, lại có thêm thanh kiếm kề cổ, nhưng là từ Tô Đại, không hiểu chuyện gì đang diễn ra, vừa vùng vẫy vừa hỏi: “Tô đại ca! Tại sao? Tại sao...?”

    Họ Tô đỏ heo mắt, gằn giọng: “Hỏi chị cậu đi! Hỏi những người ở đây đi, sao họ muốn giết ta?”

    Nguyễn Hải lắc đầu, với ánh mắt ai oán, với tiếng thở dài sầu não, lão từ tốn bảo: “Tô Đại, nếu đứa trẻ trong tay ngươi có mệnh hệ gì thì sẽ thế nào? Ngươi tưởng là có thể thoát khỏi nơi đây dễ dàng như vậy sao? Họ Tô ngươi chẳng lẽ muốn đối đầu với cả Hồ gia tổng đường và hai mươi hai phân đường trên toàn thiên hạ hay sao? Hành sự không nên lỗ mãng!”

    “Phí lời nhảm nhí! Là các ngươi ép ta trước. Là các người muốn giết Tô Đại này trước! Đừng nói nhiều, mau mở đường!”

    Nguyễn Hải không đáp, đăm chiêu nhìn xác Trần Văn Đức rồi đi ra. Tô Đại thấy chùn lòng. Một kẻ ở trung thành như vậy, vì cứu chủ mà tự hủy luôn cả khuôn mặt, để rồi vì sơ suất của chủ nhân mà chết thảm, gã không đáng bị bỏ lại nơi đây. Tô Đại chợt phát hiện ra khóe mắt Hồ Duy Minh giật giật, sợ hãi nhìn về hướng cửa sổ. Hắn như bừng tỉnh, đề cao cảnh giác. Hai tên đứng ngoài cửa sổ cũng vì thế mà lui ra.

    Thì ra là thế. Tất cả mọi hành động của Nguyễn Hải chỉ là để từng bước đưa Tô Đại vào bẫy. Hắn gạt bỏ hết mọi ý nghĩ, tự nhắc nhở bản thân rằng Văn Đức bỏ mạng tại đây cũng chỉ muốn giúp mình thoát ra ngoài. Hắn liên tục nhẩm đi nhẩm lại trong đầu bốn chữ: “Nhất định phải sống!” rồi thận trọng bước ra cửa.

    Nguyễn Hải đứng đối diện với Thị Hoa, không thèm quay người nhìn vào trong phòng lấy một lần. Thực ra, đấy là một cách vừa kiểm soát tình hình, vừa để đối phương bớt nghi ngờ. Thị Hoa đang cầm chiếc khăn hồng, lau vội nước mắt, lén nhìn hai người bước ra. Y thị lo lắng cho Duy Minh, hay đang ngầm ra hiệu cho ba tên nằm trên mái nhà, bốn tên nấp ngay gần cửa chính cùng hai tên ngoài hiên?

    Tô Đại tự nhiên cảm thấy bất an, chần chừ không dám bước tiếp. Thị Hoa cau mày, vò chiếc khăn trong tay. Nguyễn Hải như đoán ra sự tình, lắc đầu nhẹ, có ý bảo không nên manh động. Quả đúng như vậy, mỗi hành động khác thường bây giờ trong mỗi bên đều tự khiến mình vào thế bị động. Họ Tô dừng ngay trước cửa, đồng thời đẩy cổ Duy Minh ra ngoài.

    Nguyễn Hải nhịn không được, hỏi nhỏ: “Hắn đang làm gì vậy?”

    Thị Hoa dùng khăn che miệng, đáp: “Hắn không bước ra, nhưng đẩy Duy Minh ra.”

    Nguyễn Hải khẩn trương, hỏi tiếp: “Nó ra ngoài hay chỉ bị đẩy ra thăm dò?”

    Thị Hoa nghiến răng: “Khốn khiếp! Hắn chỉ đẩy cổ thằng bé ra, còn lại hầu như đang đứng trong phòng!”

    Lão quản gia tinh quái nghe đến đây chợt than: “Là ta đánh giá thấp hắn rồi! Nếu cứ giằng co thế này, lệnh cho mấy tên thủ hạ bên cửa sổ tấn công. Tiểu thư nhớ phải nhân lúc hắn sơ hở, khiến hắn giật mình. Chỉ cần như vậy, chúng ta mới có thể tấn công từ đằng trước, cứu thiếu gia!”

    Trong tầm mắt của mình, Thị Hoa vừa lắng nghe lão nói vừa nhìn ánh mắt Tô Đại, đằng đằng sát khí.

    Tô Đại không dám mạo hiểm, đành dùng cách này để tạm đánh giá bên ngoài. Khi ánh mắt Duy Minh sáng lên những hi vọng chính là lúc Tô Đại nhận ra những kẻ mai phục quanh đây đều là những kẻ tốt nhất mà bọn họ sử dụng. Trong lòng hắn thầm nghĩ: “Mạng mình đúng là có giá!”

    “Có chuyện này, chắc ngươi chưa biết...”

    Nguyễn Hải lại là người phá vỡ sự tĩnh lặng, lên tiếng. Khác với mấy lần trước, lần này, Tô Đại đề cao cảnh giác, để không bị dụ vào bẫy.

    “Nam Sơn tam kiệt giờ chỉ còn là dĩ vãng. Bọn họ chẳng còn một ai sống sót trên đời...”

    Tô Đại giật mình: “Cái gì?”

    Vành môi Nguyễn Hải nhếch lên, chiếc khăn tay Thị Hoa thả xuống, cánh cửa sổ lại được bật lên, ba bốn tên liên tục nhảy vào. Từ bên ngoài hai tên tấn công hắn từ trên không, hai kẻ còn lại trượt dưới sàn nhà, hòng tách đứa trẻ ra.

    Giữa trùng vây, Tô Đại mắt đỏ ngầu, chỉ muốn thỏa sức chém giết một trận.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  3. #8
    Ngày tham gia
    Dec 2012
    Đang ở
    Yên Thành - Nghệ An
    Bài viết
    84
    Xu
    0

    Mặc định

    CHƯƠNG 7:
    TÁI CHIẾN.



    Tô Đại giật đứa trẻ lui về sau, sát đến chân giường, xác Văn Đức vẫn còn đó, mọi ý nghĩ chém giết chợt tiêu tan. Hắn vẫn nghĩ đến việc thoát khỏi nơi đây. Nhìn trong căn phòng, bảy tên đang đứng nhìn mình hau háu, đồng thời liếc qua đứa bé, ngập ngừng không dám manh động. Tô Đại được thể, nói: “Hay, các người hay lắm! Xem ra tiểu thiếu gia trong tay ta chẳng là gì với các người cả. Vậy được, để ta giết nó!”

    Duy Minh thảng thốt kêu lên: “Tô đại ca, anh điên rồi! Người đâu, cứu!”

    Đứa bé nói xong khóc ré lên, tưởng chừng như mũi kiếm đang từ từ đâm thẳng vào thân thể nó. Tô Đại trong lúc thầm đắc ý, nghĩ rằng mình sắp thoát ra được, liền giật mình nghĩ lại số người đang ở trong phòng. Rõ ràng có bốn tên nhảy vào từ cửa sổ, bốn tên vào từ cửa chính. Đột nhiên, Tô Đại cảm thấy lạnh sống lưng, không kịp nghĩ ngợi gì thêm, ôm lấy Hồ Duy Minh quay ngược lại phía sau. Từ trước đến giờ, cảm giác của hắn luôn chuẩn xác, kẻ thứ tám từ trên dụng lực đâm thẳng kiếm xuống. Cảm giác của Duy Minh cũng chẳng sai tí nào, mũi kiếm đó thay vì phải đâm trúng Tô Đại, nào ngờ xuyên thẳng vào bả vai nó. Kẻ thứ tám dù muốn lui chiêu, nhưng đã quá muộn. Duy Minh thét lên thảm thiết, tay phải ôm lấy bả vai trái. Ngoài kia, Thị Hoa sững sờ, thốt không thành tiếng. “Không”, vốn có một từ, lại rất khó nhọc mới thoát ra khỏi họng, lí nhí.

    Kẻ thứ tám vội rút kiếm, thì mũi kiếm địch thủ đã xuyên hầu gã. Không hẳn là đau, cũng không hẳn là buốt lạnh, gã còn chưa kịp thấy thanh kiếm ấy đâm tới như thế nào, và gục xuống.

    Vượt qua bảy kẻ đánh chặn, Tô Đại ôm Duy Minh chạy ra ngoài. Đúng lúc đó, tiếng lạo xạo trên mái nhà vang lên bên tai, vết thương rỉ máu, cộng thêm những tiếng bước chân từ hai phía đủ khiến hắn cảm thấy như rơi vào vực thẳm. Một lần nữa, họ Tô xoay người đủ nhìn rõ bốn tên hai bên hiên đang chĩa mũi kiếm về phía mình, bảy tên từ trong phòng lao ra và ba tên trên mái chuẩn bị đáp xuống. Nhưng còn thiếu một người. Đó là Nguyễn Hải từ ngoài sân phi thân vào. Một chưởng của ông ta tung ra, chí ít là trong lúc này đủ để đánh bại hắn. Hồ Duy Minh được giải cứu.

    Nguyễn Hải thừa thế xông lên, nhưng rồi lại quay người, ôm Duy Minh thoát ra. Một trong ba kẻ từ trên mái nhảy xuống tự nhiên đổ người xuống sân, không thể nào đứng dậy được nữa. Tô Đại cảm thấy lạ. Những kẻ xung quanh họ Tô nhìn hắn bằng ánh mắt kinh hãi. Lại nghe Nguyễn Hải gọi lớn: “Là ai trong Cửu Đao tông giá lâm, sao không lộ mặt?”

    Vừa nói, lão vừa ném cây phi đao xuống đất, chẳng hiểu vô tình hay cố ý dẫm lên nó.

    Đột nhiên, có giọng nói vang lên từ phía phòng Hồ Thị Hoa: “Dẫm lên vũ khí của người khác là có ý gì?”

    Tô Đại quay lại nhìn, thấy một người đàn ông cao lớn, hiên ngang đứng trên nóc nhà, thái độ cao ngạo. Nguyễn Hải thầm kinh ngạc trong lòng, rõ ràng mũi phi đao là từ phía ngoài phóng vào, nhưng giờ người hỏi ông ta lại đứng phía trong. Lão mỉm cười, hỏi: “Vậy là đến không chỉ có một?”

    Kẻ trên nóc nhà kia đáp: “Đủ cả!”

    Hai người Nguyễn Hải, Thị Hoa quan sát xung quanh, thấy có bảy người đứng trên nóc nhà, phía bên ngoài cổng lại nghe thêm tiếng ồn ào đao kiếm. Trừ người lên tiếng lúc nãy ra, sáu người còn lại đều mặc đồ bó sát người, vải đen che mặt, buộc đầu, ngay cả tay cũng được giấu kín kẽ trong đôi bao tay. Chẳng phải đợi lâu hơn nữa, kẻ ngoài kia cũng đánh vào.

    Ai mà có thể ngờ được, kẻ đánh lui vô số thủ hạ của tổng đường chỉ là một cô gái nhỏ nhắn, làn da rám nắng phong trần, cộng thêm lúm đồng tiền má phải, dùng song kiếm. Nguyễn Hải nheo mắt nhìn ả, và được đáp lại bằng ánh mắt khinh khi. Thị Hoa hết sức hoài nghi, một cô gái trẻ thế này, lại có võ công cao cường đến vậy, tại sao không nghe danh trên giang hồ?

    Cô gái trẻ ấy đi thẳng đến chỗ Tô Đại, ánh mắt ngưỡng mộ: “Tốt lắm! Còn sức còn đánh, không hổ danh là con trai của Lục Kiếm trang chủ Cửu Long đao Tô Văn Quân.”

    Cửu Long đao, ngoài tám vị trong Cửu Đao tông ra thì chỉ có một người biết rõ biệt hiệu này. Cửu Long đao là người nối mạch thứ chín trong Đao tông. Năm xưa, Trần Quang - một trong hai mươi cao thủ dụng kiếm đương thời bị Cửu Long đao giết chết. Nhưng sau đó, vị Cửu Long đao này mất tích một cách thần bí, chẳng ai tra ra được tung tích. Đến nay, người trong Cửu Đao tông tiết lộ bí mật này, lão mới biết kẻ đó chính là Tô Văn Quân. Còn Trần Quang, vốn chẳng ai xa lạ, chính là cha vợ ông ta. Nguyễn Hải đột nhiên hiếu kỳ, một mặt giao Duy Minh (đang ngất lịm) cho một kẻ khác, ra hiệu cho gã đêm vào Hồ Đường trị thương, mặt kia lại muốn biết lý do gì khiến cha con trở mặt giết nhau.

    Nguyễn Hải tỏ vẻ ngưỡng mộ cô gái, hỏi: “Xin hỏi vị nữ hiệp đây là ai?”

    Cô gái nhếch mép, hờ hững nhìn Nguyễn Hải: “Ta còn chưa hỏi tội ngươi dám dẫm lên thứ Thạch Nhị Đao làm rơi đâu! Già rồi nên chán sống đây!”

    Thạch Nhị Đao, Nguyễn Hải ghi nhớ kỹ càng cái tên đó, lại nói bâng khươ: “Xưa nay dùng song kiếm chẳng mấy người. Hơn nữa người dùng song kiếm đều thân hình to lớn, trái hẳn với cô nương đây, nhỏ nhắn đáng yêu, liễu kiếm mỏng manh. Đúng là người sao kiếm vậy.”

    Cô gái đó xuất kiếm, định tấn công Nguyễn Hải thì người đàn ông trên mái nhảy xuống, can ngăn: “Không đáng, chúng ta đến chỉ để đưa người đi!”

    Thị Hoa vốn nhìn ả kia không vừa mắt, giờ lại thêm câu nói xấc láo kia, thì lên tiếng: “Các người tưởng nơi đây muốn đến là đến, muốn đi là đi sao? Ngạo mạn như vậy thì dù là người triều đình đến đây, chúng ta cũng giữ lại!”

    Cô gái kia liếc nhìn người đàn ông, chừng như muốn nói: “Khẩu khí lớn lắm!”, rồi đỡ Tô Đại đứng dậy, bảo: “Chúng ta đi!”

    Thị Hoa bất ngờ dùng chân đá cây phi đao dưới đất về hướng ba người, lệnh: “Mỗi người vạn quan tiền, ai lập công đầu sẽ được thưởng!”

    Đám thủ hạ đưa mắt nhìn nhau, vạn quan tiền há có thể để cho người khác giật lấy, nên tất cả đều xông lên. Bên ngoài, sáu người trong Cửu Đao tông cũng vào trận, tạo nên cảnh chém giết tơi bời.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  4. #9
    Ngày tham gia
    Dec 2012
    Đang ở
    Yên Thành - Nghệ An
    Bài viết
    84
    Xu
    0

    Mặc định

    CHƯƠNG 8:
    KẾT QUẢ KHÓ ĐOÁN.






    Đám người Cửu Đao Tông xuất hiện, cục trường liền trở nên hỗn loạn hơn bao giờ hết. Dường như, mọi cao thủ tổng đường Hồ gia đều tập trung tại trận này.

    Nguyễn Hải nói nhỏ với Thị Hoa: “Nếu như Cửu Đao Tông đều tập trung ở đây, e rằng Phạm gia đang tính làm một mẻ lưới lớn!”

    Thị Hoa đáp: “Nghe nói những người muốn đối đầu với Cửu Đao Tông đều chết cả rồi. Phạm gia dám đối đầu với bọn họ, chắc hẳn có kẻ chống lưng, hoặc đây chính là chuyện liên quan đến việc làm ăn của bọn họ!”

    Đoạn, y thị hỏi, mắt vẫn chăm chú vào cô gái dùng song kiếm kia: “Ba mươi hai vị tổng hộ binh lần này có đồng loạt xuất trận hay không?”

    Nguyễn Hải trầm sắc mặt, đáp: “Kẻ mà chúng ta phải đề phòng, vẫn là Phạm gia!”

    Thị Hoa lại hỏi: “Cửu Đao Tông không chỉ có chín người thôi sao?”

    Nguyễn Hải đáp: “Cô không nghe rõ Tô Văn Quân là ai rồi sao? Từ đó mà suy ra, Cửu Đao Tông là chín thế lực trong tông, mà mạnh nhất có thể là Cửu Long Đao Tô Văn Quân!”

    Thị Hoa vẫn chăm chú nhìn cô gái dùng song kiếm kia, tiếp: “Hai người này đều lộ mặt, những người còn lại thì che mặt. Chuyện này có gì đó không ổn!”

    Nguyễn Hải đáp: “Có thể, bọn họ là những nhân vật không tiện lộ mặt trên giang hồ.”

    Nghe xong câu đó, Thị Hoa phi người ngăn cản cô gái mang song kiếm sát hại thủ hạ của mình.

    Kể ra, Cửu Đao Tông có thể khiến người giang hồ sợ hãi nhưng lại kích thước ý chí chiến đấu trong mỗi võ sỹ tại tổng đường Hồ gia. Ý chí đó chắc chắn bắt nguồn từ một vạn quan tiền.

    Cô gái kia đẩy Tô Đại cho người đàn ông đi cùng, bảo: “Đám người này cứ để ta!”

    Chính lúc này, không chỉ sáu người, mà nhiều kiếm thủ áo đen nữa xông vào, hòng giải cứu ba người. Đám thủ hạ Hồ gia vì thế mà bị phân tán dần lực lượng, hơn nửa quay ra chặn đánh nhóm người đang tiến vào. Co gái mang song kiếm kia tựa như sứ thần Diêm Vương phái lên trần gian, làm nhiệm vụ tìm và đưa những người này xuống địa ngục. Cứ mỗi lần vung kiếm là có người ngã xuống. Thị Hoa lúc này đang chăm chú nhìn, chỉ mong có thể nhìn ra chút lai lịch ả, nhưng thất vọng. Chẳng ai nghĩ một cô gái nhỏ nhắn thế này lại dùng những đường kiếm hiểm độc, dồn người ta vào chỗ chết như vậy. Bởi vì lối “thuận đâu đánh đó, kiếm vung người chết, nhanh tựa sấm sét” nên chiêu thức của ả thực không rõ ràng, mang hơi hướm thực dụng của võ kinh.

    Chính lúc chỉ còn vài kẻ chặn đường nữa là trong ngoài hợp nhất, Thị Hoa tung người, phóng ra mấy cây trâm, nhằm vào yếu điểm trên người cô gái mà đánh. So được mấy chiêu, Thị Hoa tung người, nhảy ngược về sau, ánh mắt sáng lên, như phát hiện được điều gì đó.

    Nguyễn Hải lập tức hỏi: “Môn phái nào?”

    Thị Hoa đáp: “Hình như võ công cô ta dùng là võ Héc!”

    “Người xứ Nghệ? Hay lắm! Xem ra chúng cũng bị lôi vào chuyện này...”

    Chính vào lúc này, trên ngọn đồi kia, có bốn người đang quan sát tình hình trong tổng đường Hồ gia. Xưa kia, ngọn đồi này vốn do Hồ gia quản. Nhưng kể từ sau trận đại chiến hai nhà Phạm, Hồ xảy ra ngọn đồi này bị nhà họ Phạm chiếm giữ. Đó cũng là lý do vì sao trong tổng trại có thêm tổng đường, vì muốn che mắt kẻ thù.

    Bốn người đó một trẻ hai già tỏ vẻ cung kính trước một người. Người này mặc y phục đen xù xì, cũ kỹ, mũ trùm kín đầu, thanh kiếm trên tay hắn bình thường như bao thanh kiếm khác. Chỉ là, thứ vũ khí bình thường ấy rơi vào tay người này dấy cho ta cảm giác lo lắng, chẳng biết thanh kiếm đó sẽ rời vỏ lúc nào. Hắn nhìn về phía Hồ gia, hỏi: “Các ngươi thật sự muốn thâu tóm tổng trại Hồ gia?”

    Người trẻ kia cúi đầu, hai tay ôm quyền cung kính, nhưng ánh mắt luôn ngước lên nhìn kẻ đó: “Hắc đại hiệp xem, một núi không thể có hai hổ. Vậy thì đã có Phạm gia ắt không thể để Hồ gia tồn tại được. Hơn nữa, khi các thế lực lớn ở đây bị thâu tóm, chẳng phải người có lợi nhất vẫn là Hắc đại hiệp đây sao?”

    Vị Hắc đại hiệp kia chợt hỏi: “Lão già Hồ Đại Truật nếu không chết, chắc sẽ rất khó để đoạt được khối tài sản ông ta đang nắm giữ?”

    Người trẻ kia định không đáp, nhưng trước mặt kẻ này, gã vô tình khẽ gật đầu cùng một nụ cười. Hắc đại hiệp lại tiếp: “Nhưng con gái ông ta vừa xinh đẹp, lại vừa có tài. Ngươi không cảm thấy khó ra tay sao?”

    Chàng thanh niên thở dài, ra chiều tiếc nuối: “Đó là người ta muốn cưới làm vợ!”

    Hắc đại hiệp cười vang, khinh bỉ: “Gia sản muốn cướp, người muốn giết, con gái người ta lại muốn đoạt. Ngươi lẽ ra nên làm hoàng đế!”

    Thanh niên kia hốt hoảng vội nói: “Chẳng phải Phạm gia chúng tôi thâu tóm được Hồ gia thì chuyện ở hai xứ Thanh, Nghệ sẽ dễ dàng hơn cho Hắc đại hiệp sao?”

    “Phạm Thanh, nhà ngươi nghe rõ đây! Ta là người chơi cờ, không phải quân cờ!”

    Nói rồi, ông ta bắn pháo hiệu. Ánh sáng màu xanh rực rỡ, rồi vụt tắt. Nhưng ý chí trong người ông ta lại bùng cháy hơn bao giờ hết. Lúc này đây, ở nhiều ngả đường dẫn về tổng đường Hồ gia, đủ mọi thành phần trên đường phố, nhiều kẻ đao gươm tuốt trần, cùng nhập trận.

    Dưới núi, khoảng trăm kiếm khách lên ngựa, cùng đi về hướng Hồ gia.

    Hắc đại hiệp nhẹ giọng, lầm bẩm: “Cửu Tông Đao, xem các ngươi chạy đâu cho thoát?”

    ---------oo0oo---------

    Đột nhiên, có người chạy đến báo tin cho Nguyễn Hải: “Tổng chủ mời người quay về bàn bạc!”

    Trận chiến đang đến hồi kịch liệt, tại sao lại muốn bàn bạc? Nguyễn Hải không hỏi, tự hiểu rằng chuyện sắp tới mới quyết định đến vấn đề sống còn của Hồ gia, chứ không phải trận quyết chiến này. Chính lúc đó, một kẻ áo đen cũng xông vào, vừa phá vây, vừa nói với cô gái dùng song kiếm: “Đội do thám báo về, có sáu nhóm người đang kéo về đây. Mục tiêu là chúng ta!”

    Cô gái mỉm cười, bảo: “Sư phụ quả nhiên tính toán không sai. Xem ra, tất cả mọi hành động gần đây trên giang hồ đều nằm trong kế hoạch tiêu diệt Cửu Đao tông. Hay lắm! Ta muốn biết kẻ nào lại có gan lớn như vậy!”

    Tô Đại cạnh bên, nghe thấy những lời này, cảm thấy khó hiểu vô cùng. Rốt cuộc Cửu Đao tông là môn phái gì mà để kẻ khác phải dày công tính kế tiêu diệt họ? Nếu là ân oán, chắc cũng không cần phải bày mưu tính kế sâu ngư vậy làm gì. Hơn nữa, kẻ có thể hiệu triệu được nhiều người, nhiều phe phái tham gia như vậy ắt không phải tầm thường...

    Cô gái dùng song kiếm kia bảo: “Nhanh chóng báo cho người của Bát Tàng Đao âm thầm phá địch! Thất Tinh Đao chặn đường lui của chúng! Lục Quỷ Đao yểm trợ các bên!”

    Thị Hoa nhìn kẻ vừa đến, liền biết đó chính là kẻ đưa tin của Cửu Đao Tông. Ả giờ đây chẳng còn tâm trí đâu để chú ý đến ánh mắt Tô Đại phẫn uất đang nhìn mình. Dù sao, Hồ gia cũng là nhà mình, đó mới chính là thứ cần được bảo vệ. Cho nên, việc đầu tiên ả làm chính là: đuổi theo để giết kẻ áo đen vừa rời khỏi chiến trường.

    Cô gái dùng song kiếm vốn rất tinh quái. Khi hai người nói chuyện, cô ta đã để ý đến thái độ của Thị Hoa. Cho nên, khi Thị Hoa tiếp cận thủ hạ áo đen vừa bước đi, cũng chính là lúc cô ta tiếp cận nàng.

    ---------oo0oo---------

    Thực ra, việc mà tổng trại bàn bạc chính là: tiêu diệt Cửu Đao Tông. Nguyễn Hải vừa về, nhận được lệnh, liền cùng mười sáu vị mười sáu vị tổng hộ binh xuất phát chia làm bốn hướng bao vây đám người Cửu Đao. Đây là đạo quân chủ lực, có thể nói là quân át chủ bài trong trận chiến. Phải tiêu diệt Cửu Đao Tông, lý do đưa ra rất đơn giản: mạng của họ đổi lấy vị thế đệ nhất tại xứ Thanh. Vì sao lại có lý do như vậy? Ngay cả khi Nguyễn Hải cầm bức thư lên cũng cảm thấy run rẩy. Kẻ hạ lệnh chính là Mạc Đăng Dung. Cửu Đao Tông liên quan đến triều chính, chẳng hiểu chúng là tàn dư triều trước hay là kẻ đối địch với họ Mạc. Tuy nhiên, khi dẹp trừ được Cửu Đao Tông, đồng nghĩa với việc thực lực tổng trại Hồ gia bị hao tổn, không tránh khỏi việc phải dựa vào họ Mạc mới có thể tránh khỏi sự nhòm ngó từ Phạm gia. Điều đó nào khác việc hai tay dâng tổng trại cho kẻ khác. Nhưng họ Mạc đang nổi lên như một thế lực mới trong triều, Hồ gia sao có thể kháng lệnh? Cho nên, mệnh lệnh tối mật của tổng trại chủ Hồ Tông Khang đưa ra là: “Thập đại sát thủ phải lấy đầu hai cha con Phạm Nga, Phạm Thanh về! Sau mười ngày, không hoàn thành được nhiệm vụ, đem đầu về gặp ta!”

    Lệnh đã xuất, Hồ gia tự đưa mình vào thế đối địch với hai thế lực lớn trên giang hồ: Cửu Đao Tông và Phạm gia Lục môn!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi phanphucluan, ngày 07-01-2019 lúc 23:37.

  5. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    tinhyeuhoaco,
  6. #10
    Ngày tham gia
    Dec 2012
    Đang ở
    Yên Thành - Nghệ An
    Bài viết
    84
    Xu
    0

    Mặc định

    CHƯƠNG 9:
    THẾ CỤC GIẰNG CO.

    Trận chiến chưa bao giờ có hồi kết, đó là cuộc chiến mà Cửu Đao Tông đang bị ép vào thế phải đánh trả. Bọn họ không những chỉ đánh trả, mà còn thừa thế xông lên, đẩy lui người của Tổng trại Hồ gia vào thế co cụm. Đột nhiên, Tô Đại hô lớn: “Hồng Thắm, cẩn thận!”

    Thì ra, chính lúc đại quân Cửu Đao tông đang thừa thế xông lên, có một kẻ âm thầm đánh từ phía sau, nhắm hướng cô gái đeo song kiếm mà xuất thủ. Hồng Thắm nghe thấy tiếng thét, lại nghe thấy tiếng vụt mạnh bên tai, lập tức dùng tả kiếm đỡ đòn, hữu kiếm phát động tấn công. Kiếm chính là thứ vũ khí thông dụng nhất trong giang hồ, đồng thời cũng là loại vũ khí khó có ai đạt tới cảnh giới cao khi dùng nó. Ấy vậy mà cô gái trẻ này lại dùng song kiếm, còn dùng rất linh hoạt, công thủ liên miên không dứt, tựa như sóng vỗ từng đợt, đánh lui kẻ đánh lén. Kẻ kia đột nhiên hỏi: “Kiếm Ma Lương Như Vân là gì của ngươi?”

    Hồng Thắm không đáp, càng xuất chiêu như vũ bão, khiến kẻ địch cuống quít chân tay. Hắn lại tiếp: “Ngươi về bảo với bà ta, mau trả lại con gái cho ta!”

    Hồng Thắm khựng lại trong phút chốc, chiêu thức vì thế mà có phần miễn cưỡng. Nàng không nhịn được, hỏi: “Ông là ai?”

    Kẻ đó chỉ chờ cơ hội, khuôn mặt lộ rõ nụ cười ranh mãnh, dùng kiếm làm hư chiêu khiến nàng phân tâm, cước tung ra đạp ngay giữa lồng ngực nàng. Hồng Thắm cảm giác như lồng ngực bị xé vụn, đau tựa ngàn mũi kim đâm, chỉ còn biết tự trách mình quá sơ suất.

    Kẻ đó cười lớn: “Trẻ người non dạ! Vẫn là trẻ người non dạ! Nói cho ngươi biết, ta chính là người dùng kế đẩy mẹ con ngươi phải rời bỏ quê hương mà đi, lại là người giết chết cha ngươi! Nhưng mà...”

    Hồng Thắm vừa kinh ngạc, vừa căm phẫn, toan bật người dậy thì bị ông ta một chân dẫm lên ngực nàng, cười vang: “Tốt, tốt! Mẹ ngươi tuyệt tình với ta, thì ta dày vò con gái bà!”

    Hiểu được suy nghĩ đê tiện của gã, Hồng Thắm chỉ hận không thể cầm kiếm chém hắn ra làm vạn mảnh, đồng thời cũng không hiểu vì sao mà hắn nhìn được lai lịch của mình.

    Chính lúc này, lão già bảo hộ cho Tô Đại xông tới, một cước đẩy lui kẻ đê tiện, quát: “Hồ Văn Thân, hôm nay chúng ta đến đây, ngoài việc lớn cứu người ra còn muốn làm một chuyện. Đó là giết ngươi!”

    Lúc nãy, Hồng Thắm không hiểu sao kẻ kia có thể nhìn ra lai lịch của mình, còn nói cha mẹ mình do hắn hại chết. Đến giờ, chính hắn - Hồ Văn Thân lại không hiểu vì sao lão già kia đọc rõ tên mình. Nói đi cũng phải nói lại, Hồ Văn Thân nghe nói có kẻ đến đòi mạng mình thì giật mình. Trong số ba mươi hai vị tổng hộ binh trấn giữ tổng trại thì Hồ Văn Thân là một trong năm người ít khi phải xuất đầu lộ diện, thế mà có kẻ vẫn truy ra được tung tích của hắn. Vậy tình báo bên phía Cửu Đao Tông hẳn phải ghê gớm lắm. Trước đây, khi Cửu Long Đao Tô Văn Quân bị giết, phía Cửu Đao Tông không có động tĩnh gì, hắn từng xem thường thế lực này. Nhưng....

    Lão già kia hét lớn: “Hồ Văn Thân, đi chết đi!”

    Đột nhiên, vào lúc này, bốn phương tám hướng xuất hiện mấy trăm cung thủ leo lên nóc nhà tự lúc nào, đang trút những mũi tên cay độc vào đám đông. Từ đám Cửu Đao Tông đến phái Hồ gia đều tưởng là đối phương mai phục sẵn rồi ra tay.

    Hồ Thị Hoa kinh hãi tự hỏi: “Cửu Đao Tông đã cho người mai phục từ bao giờ?”

    Nhưng rồi nhìn thấy đám cung thủ nhằm cả hai phe mà đánh thì hiểu ra vấn đề. Hóa ra, trong lúc hai bên hỗn chiến, có kẻ đục nước béo cò. Vậy là ai? Ngoài Phạm gia ra, ở vùng này còn thế lực nào dám công Hồ gia và Cửu Đao Tông?

    Tô Đại được một đám bảo hộ bước đi, nhìn lại chiến trận không khỏi xót xa nghĩ: “Lục Kiếm trang ngày đó có phải cũng bị tàn sát như thế này?”

    Lại nghe trong đám đông có người gọi lớn: “Tô Đại, ngươi thấy chết mà không cứu sao?”

    Họ Tô ngoảnh lại, thấy Nguyễn Hải phái một đám người tiêu diệt đám cung thủ, đồng thời xông đến. Tô Đại không hiểu chuyện ông ta đang nói là gì, nghĩ đến chuyện chết ở đây không thể nào báo thù được nữa, bèn kéo mấy kẻ bên cạnh bước nhanh hơn.

    Mấy trăm cung thủ biết hai phe đang công lên, liền kẻ trước người sau tìm đường trốn đi, tuy chạy cứu mạng mà không loạn. Điều này đủ thấy họ đã chuẩn bị đường lui trước khi vào.

    Nguyễn Hải tiện tay giết mấy kẻ xông vào cản đường, uy thế cực lớn, kiếm lão đi đến đâu là người chết đến đó, khác hẳn với lúc lão dẫn Tô Đại vào cổng, lụ khụ yếu ớt. Ông ta lớn tiếng chửi mắng: “Họ Tô kia, ngay cả anh em cốt nhục cũng bỏ, không sợ sau này giang hồ cười chê hay sao?”

    Tô Đại khựng lại, lẩm bẩm: “Lão vừa nói gì?”

    Tức thì, một người chạy tới, xốc Tô Đại lên vai kéo đi. Điều này nằm ngoài dự định của tất cả mọi người. Đương nhiên, ai ai cũng hiểu, Tô ở lại tổng trại đồng nghĩa với cái chết. Họ Tô muốn quay lại, nhưng bị bốn người thay nhau tung hứng xốc đi, quyết không để hắn quay lại. Vừa đến cổng, một kẻ đã phi tới kêu lên: “Bát Tàng Đao chủ đã bị đánh lui!”

    Bốn kẻ kia đồng thời á lên một tiếng, thật không ngờ đại quân của Bát Tàng Đao bị đánh lui nhanh như vậy, trong lòng không nghĩ ra kẻ đến là nhân vật nào. Lúc này, đại quân Cửu Đao Tông đến cứu Tô Đại đã hội quân trước khu phố dẫn vào tổng trại Hồ gia. Con đường này vốn là khu buôn bán sầm uất nhất trong vùng, nhưng từ khi hỗn chiến xảy ra, đám con buôn ra sức dọn đồ tránh khỏi nơi đây. Những hộ dân bên cạnh thậm chí còn khóa hết cửa tự lúc nào.

    Đại quân Cửu Đao đứng dưới đường không hết, leo lên cả tường, cả nóc nhà người ta. Hai cánh quân Bát Tàng Đao và Lục Quỷ Đao lúc này từ hai phía hội quân với đại quân.

    Ông già đi cùng Hồng Thắm nhìn thấy hai cánh quân đều tụ về đây, trong lòng có vẻ bất an, hỏi: “Kẻ đánh tới là ai?”

    Hồng Thắm chợt nói: “Nghe nói hắn là Hắc đại hiệp gì gì đó. Tình báo của ta chỉ biết có vậy!”

    Chợt nghe phía tây đường lớn có tiếng quát: “Lũ người Cửu Đao Tông các người đầu hàng đi! May ra còn được xử nhẹ!”

    Đám người Cửu Đao thấy hai bên đều bị vây, còn chưa kể đạo quân tổng trại Hồ gia phía trong nữa, bất giác nhao nhao lên. Có người khẽ than: “Hỏng rồi!”, có kẻ kiên cường quát: “Con mẹ nó, không xem Cửu Đao Tông chúng ta ra gì! Các ngươi thật chẳng biết điều!”

    Từ phía trong, một vị cầm trường đao, thân hình cao lêu nghêu, rẽ đám Cửu Đao môn hạ bước ra hỏi: “Chẳng hay người đến là ai? Có thù hận gì với Cửu Đao Tông? Mong các hạ bước ra nói chuyện, để chúng ta nếu chết còn được nhắm mắt, nếu lỡ tay chém đứt đầu y còn biết mà tỏ lòng thành kính!”

    Phía tây, vị Hắc đại hiệp nọ từ từ bước ra. Y phục gã tựa như thần chết lên nhân thế đòi mạng, mang chiếc mặt nạ quỷ, tay cầm thanh kiếm đen thui quỷ dị, hỏi: “Là ai vừa la lối đó?”

    Người cầm trường đao thấy kẻ đó thật không coi Cửu Đao Tông ra gì, tuy trong lòng hậm hực nhưng cũng nhẹ nhàng hỏi: “Chẳng hay tôn tính các hạ là gì?”

    Kẻ đó đáp gọn: “Quỷ Hồn!”

    Thủ hạ bên phía Cửu Đao Tông lại được một phen nháo nhác: “Quỷ Hồn là ai?”

    Có kẻ lại quát: “Mẹ, Quỷ Hồn cái gì chứ. Giả thần giả quỷ dọa người sao?”

    “Đến tên tuổi còn không dám nói thì khác chó gì lũ trộm cướp!”

    Hắc đại hiệp tự xưng Quỷ Hồn chính là muốn do thám nội bộ Cửu Đao Tông. Hắn nghe tiếng mọi người nháo nhác tranh cãi, liền hiểu rằng nội bộ Cửu Đao vốn đã có sự chia rẽ, liền nói: “Cửu Đao Tông các người, ai là thủ lĩnh, mau bước ra nói chuyện?”

    Người cầm trường đao tức giận, biết đối phương không coi mình ra gì, hoành đao trước ngực quát: “Cái gì mà Quỷ Hồn? Hôm nay Cửu Đao Tông chúng ta cho ngươi biến thành hồn ma vất vưởng....”

    Quỷ Hồn nọ nghe hắn nói năng lộn xộn, trong lòng không khỏi vui mừng, bảo: “Hay! Hay lắm! Hóa ra ngươi là thủ lĩnh. Vậy ta lấy đầu ngươi trước!”

    Vừa nói đến “lấy đầu ngươi trước”, kiếm xuất khỏi vỏ, Quỷ Hồn dùng thân pháp ảo dị, chém thẳng tới.

    Lúc này, lão già bảo hộ Hồng Thắm cũng kêu lớn: “Tất cả xông lên!”

    Đoạn, lão vẫy một tên lại gần, bảo: “Các ngươi mười người nhanh chóng dẫn Tô Đại và Hồng Thắm tiểu thư rời khỏi đây! Hai ngày nữa hội quân ở Lục Kiếm Trang!”

    Nhưng tiếng quát phía trong khiến Tô Đại chần chừ chưa muốn đi phải dừng lại: “Tô Đại! Ngươi đúng là bất nghĩa! Tô Huyền và Trương Thoại đang ở trong tay chúng ta. Ngươi không muốn cứu người sao?”

    Tô Đại phát hoảng, tính quay lại liền bị lão già đánh ngất đi. Cả đám mười người, thêm một đạo quân mở đường đưa hai người chạy nhanh về hướng đông con đường.


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


Trang 2 của 3 Đầu tiênĐầu tiên 123 CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status