TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 2 của 7 Đầu tiênĐầu tiên 1234 ... CuốiCuối
Kết quả 6 đến 10 của 35

Chủ đề: Ngược Về Thời Lê Sơ

  1. #6
    Ngày tham gia
    Jan 2012
    Bài viết
    573
    Xu
    250

    Mặc định

    Nhưng muốn thực hiện chuyến đi dài hơi và nguy hiểm này thì cần chuẩn bị rất nhiều, cái thời buổi này đường xá không đơn giản như hiện đại, chèo đèo lội xuối là điều đương nhiên. Vất vả khó khăn trong đó nhìn qua là có thể thấy được. Ngay cả với những kiến thức hiện đại thì Nguyên Hãn cũng không thể lường trước được tất cả khó khăn trong đó, hắn chỉ có thể đưa ra chuẩn bị tốt nhất đối với chuyến đi này.

    Nhưng trước đó hắn cần phải thông qua sự đồng ý cho phép của mẫu thân, đây mới là cánh cửa khó khăn nhất cần thuyết phục. Vậy là Nguyên Hãn quyết định trình bày toàn bộ kế hoạch không một tia dấu diếm đối với Bà Lê Thị Hoàn. Trong chính phòng giờ đây là cảnh Nguyên Hãn đang đứng một bên cúi đầu trình bày mọi chuyện, còn bà Hoàn đang ngồi lặng yên cẩn thận lắng nghe từng câu chữ của con trai. Thi thoảng đôi mày lá liễu xinh đẹp của nàng lại nhíu chặt như đăm chiêu suy nghĩ một điều gì đó khó hiểu trong lời trình bày của cậu con trai mới lớn.

    -Con đã trình bày mọi kế hoạch với mẹ. Lần này con đi gồm hai much đích chủ yếu, mục đích chính đó là nhìn thế giới rộng lớn ra sao, muốn học tập sự tiến bộ của các nước Tây Phương rồi đem nó áp dụng vào Việt Nam biến cường dân tộc. Tiếp theo đó là mục tiêu kinh tế, nếu lần này có thể thuận lợi thì con sẽ tạo ra một tuyến đường lợi nhuận kếch xù, đảm bảo nếu có dựng cờ khởi nghĩa cũng có thể nuôi một đạo quân đông đảo và hùng mạnh.

    - Mẹ đã hiểu ý con, nếu quả thật Phương tây có những Đạo quân hùng mạnh đến vậy, có những chiến thuyền nhanh như gió mà con nói, cong có cả hỏa thương.... súng thần công gì đó thì đáng để con đi học hỏi một lần. Hùng ưng phải vỗ canh bay cao thì mới có thể thành Hùng Ưng chân chính. Mẹ rất mừng vì con có được ý chí rộng lớn như vậy. Vấn đề thương nhân gì đó chỉ là mặt thứ yếu, không thể vì vài khúc vải mà bỏ đi tính mạng của mình được. Me nói con có hiểu không?

    - Dạ thưa mẹ con đã hiểu, vậy là mẹ đồng ý để con đi lần này.

    - Mẹ đồng ý nhưng không phải bây giờ, có hai điều con phải thực hiện được thì mới được phép xuất hành. Thứ nhất những thông ti mà con có về Phương Tây xa xôi đó là con từ đâu mà có, nếu không hề có một chút cơ sở thì không nên đi, mạo hiểm vì một chuyện viển vông là không sáng suốt. Thứ hai con phải đưa ra sự chuẩn bị đầy đủ với chuyến đi thì mẹ sẽ đồng ý.

    - Con xin thưa với mẹ những điều con học được là do một đạo sĩ trong rừng thần đã nói cho con, con đã không xin phép ngài mà đã bái người làm sư. Những gì ở Phương tây là người đã đi qua rồi mà nói lại, kể cả tuyến đường, bản đồ chi tiết đều là lão sư đưa cho con, con xin mẹ trách phạt.

    Nguyên Hãn vừa nói mặt vừa đỏ tía, giọng nói run run quỳ xuống. Hắn có hiện tượng như vậy vì đang nói dối, hắn xấu hổ vì chưa bao giờ nói dối qua mẫu thân nên có biểu hiện như vậy. Hắn buộc phải nói dối vì bí mật một cơ thể có hai linh hồn thật là quá kinh hãi thế tục. Nếu lộ ra không biết mẹ hắn sẽ có biểu hiện như thế nào. Có lẽ là rất đau lòng đi, vì nói theo một cách nào đó Nguyên Hãn con trai bà đã chết. Hắn không muốn người phụ nữ đáng yêu đáng kính này phải thương tâm. Cong về phía bà Hoàn thì không hề một chút nào nghi ngờ con trai cả, biểu hiện của hắn trong mắt bà lại là sợ hãi vì đã tự ý bái sư mà thôi.

    - Nhất nhật vi sư trung thân vi sư, con đã lớn rồi có một số chuyện con tự quyết định mẹ không trách con. Những thứ sư phụ con nói quả thật rất thần bí, vậy nhưng bản đồ và tuyến đường ông đưa ra lại hết sức chi tiết và mang tính hợp lý rất cao. Có lẽ người là một cao nhân lánh đời không muốn tiếng tăm, con phải biết rằng mình rất may mắn, mẹ lựa chọn tin tưởng sư phụ của con. Vậy nhưng con nói về những thứ mà sư phụ con đã dạy có thể chuẩn bị tốt cho chuyến đi thì mẹ cần phải tận mắt thấy được khi đó mới có thể đồng ý cho con đi được.

    Ngưng lại một lát, chau mày đẹp suy nghĩ bà Hoàn lại tiếp tục nói chuyện.

    - Tổng số taid sản từ Cụ Trần Nguyên Đán để lại có ba nơi chon dấu, một nơi đã dùng hết cho con trong quá trình rèn luyện từ nhỏ đến giờ. Hai nơi còn lại thì để lại một nơi làm đường dự phòng, chỗ còn lại có 500 lượng vàng và 1 vạn lượng bạc trắng, tât cả cung cấp cho con lần này trên đường đi, con tự mình tính toán mọi thứ cùng Phúc Bá.

    - Con cám ơn mẹ...

    Cửa ải khó nhất đã đi qua, giờ đây là đến công tác chuẩn bị thực sự của Nguyên Hãn, hắn phải lên một kế hoạch kín kẽ nhất để đảm bảo tốt nhất cho chuyến đi, thà tốn thời gian và tiền bạc vào công tác chuẩn bị còn hơn, nếu gặp bất trắc thì tổn hại sẽ gấp cả trăm lần.

    Việc đầu tiên đó là lien hệ cùng các bộ hạ cũ của cụ Trần Nguyên Đán, Nguyên Hãn thật không biết còn bao nhiêu người có thể nhớ đến ân tình ngày xưa của cụ mà theo lời hiệu triệu của vị cháu nội như hắn đây. Có câu cây đổ bày khỉ tán, thứ dễ đổi thay nhất thế gian đó là lòng người đấy.

    - Công tử yên tâm, bộ hạ của Cụ Nguyên Đán không phải là kẻ vong ân bội nghĩa. Những năm qua trong khi ngược xuôi tìm kiếm dược liệu thì lão thần vẫn qua lại tiếp tế cho bọn họ. Trừ những người chết và bị thương quá nặng ra thì đều có thể lên đường theo công tử.

    - Không Phúc Bá nhầm rồi, những lão binh đương nhiên quan trọng nhưng không thể dùng nhiều... họ rất dễ bị quân Nhà Hồ nhận ra, như vậy thì hiểm họa khôn lường, ta cần là thế hệ nhị đại của bọn họ kia. Ta có phương pháp huấn luyện mới, cộng them vũ khí mới. Cần tập trung họ lại để tiến hành huấn luyện mới có thể lên đường.

    -Nếu là thế hệ nhị đại thì con số là rất nhiều. Càng nhiều hơn là số nhị đại hậu nhân của những gia thần đã chết hoặc bị thương. Cuộc sống của họ rất khó khăn, giờ đây nếu được công tử triệu tập thì họ lại sẽ liều chết tham gia. Mối thù của họ với nhà Hồ là không đội trời chung.

    - Được rồi lần này ta chỉ có thể chọn ra 100 người cùng đi, ưu tiên những người hoàn cảnh khó khăn, Lão binh chỉ có thể mang đi 10 người thôi, mà là những người trước đây it xuất hiện. Quan trọng là phải tìm được trong nhóm Gia thần có ai biết nghề rèn, riêng nghề rèn đúc thì càng nhiều càng tốt.

    Lão Gia tướng Trần Phúc nhíu mày suy nghĩ thật lâu mà không trả lời. Đòi hỏi của Nguyên Hãn quả thật lạ lùng và rất khó thực hiện bởi gia tướng của cụ Trần Nguyên Đán cung mã thành thạo nhưng không một ai biết nghề rèn đúc.

    - Bẩm công tử, quả thật trong gia tướng không có người biết rèn đúc, bởi Thân phận của các công tượng rèn đúc thấp kém như nô lệ, họ làm việc trong các quan xưởng mà thôi.

    - Phúc bá có cách nào tìm được những người này không.

    -Không khó, khó những người này quá 40 là không còn sức lực thường bị quang xưởng thải loại về quê mà sinh sống. Họ tự mở lò rèn rèn đồ gia dụng nhưng không được bao nhiêu cuộc sống cực khó khăn, ở làng Văn Chàng phủ Nam Định có rất nhiều người như vậy. Chiêu mộ họ không khó bao nhiêu nhưng không phải dòng gia tướng nhà ta sợ lộ ra sơ hở.

    -Phúc bá ưu tiên chọn những người có hoàn cảnh một mình không thân nhân hoàn cảnh khó khăn thì tốt nhất. Tay nghê vừa đủ là tốt rồi. Ta sẽ có cách thu phục được bọn họ

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---
    Bạn chưa thử làm sao biết không được
    Muốn biết được hay không thử là biết
    Hãy dũng cảm lển, và tôi đã thử
    Tôi đã làm được, còn bạn thì sao?


  2. Bài viết được 3 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    giangbery,sai1000,thanaret25,
  3. #7
    Ngày tham gia
    Jan 2012
    Bài viết
    573
    Xu
    250

    Mặc định

    Nguyên Hãn dự định đánh chủ ý đó chính là chế tạo súng. Nguyên Anh là một tên bác sĩ Đông Tây Y kết hợp điều đó chính xác. Nhưng bên cạnh đó gã này còn là một tay sừng sỏ về lịch sử nên hắn nắm được một ưu thế khôg thể bỏ qua, đó là cái gì cũng am hiểu một ít. Nói trắng ra là lý thuyết hắn thuộc hàng khủng chỉ tay năm ngón cực siêu nhưng để thực hiện chi tiết công việc thì bó tay chịu trói.

    Bảo cái phần Nguyên Anh trong linh hồn cơ thể Nguyên Hãn mô tả về lịch sử của ngành công nghệ luyện kim hắn nói vanh vách năm nào xuất hiện công nghệ gì, và cũng có thể mô tả sơ qua về công nghệ đó, nhưng nếu bảo hắn mô tả chi tiết về công nghệ thì hắn sẽ quỳ xuống xin than gay lập tức. Cũng như súng vậy hắn nắm rõ lịnh sử của súng như trong lòng bàn tay.

    Lịch sử của súng đạn bắt đầu từ Trung Quốc. Vào thế kỷ thứ 9, họ sáng chế ra loại thuốc súng đầu tiên và gọi nó là Thuốc lửa. Ban đầu nó được sử dụng để chữa nhiễm trùng da với thành phần chính là natri nitrat, than chì, sulfur. Chẳng bao lâu sau, quân đội phát hiện ra sức mạnh thật sự của và sử dụng nó để chế tạo bom, mìn và một vài vũ khí khác cũng như việc sử dụng nó để chế tạo pháo hoa.

    Thông qua Con đường tơ lụa huyền thoại, thuốc súng được vận chuyển đến châu Âu vào khoảng thế kỷ 13.Cho đến năm 1320, ở Italy xuất hiện những khẩu đại bác đời đầu tiên, được chế tạo cho các cuộc chiến ở châu Âu. Sau đó, loại súng đạn được phát triển, cải tiến ở châu Âu. Đến thế kỷ 16, vũ khí này ở châu Âu phát triển cực thịnh, bỏ xa những "anh em" được sản xuất tại phương Đông.

    Trước đó, vào thế kỷ 15, người ta tạo hệ thống kích nổ cho các loại súng gọi là chốt, mở đầu cho sự phát triển của các loại súng cầm tay. Loại súng đầu tiên là súng hỏa mai của Pháp – một loại súng nòng ngắn đủ nhỏ để có thể được sử dụng bởi một người.

    Nó được chế tạo với một ngòi đốt bằng dây cháy chậm, khi dây cháy đến phần thuốc nổ được nhồi trong súng, nó sẽ nổ, đẩy ra một quả cầu kim loại nhỏ về phía kẻ thù. Loại vũ khí này còn rất thô sơ, chỉ bắn được 2 phút một lần nên trong thời kỳ này, cung thủ vẫn có số lượng vượt xa so với xạ thủ.

    Tuy nhiên, súng vẫn dần thay thế các loại vũ khí cổ khác; không chỉ vì sức sát thương lớn hơn mà vì chúng rất dễ sử dụng. Một cung thủ hoặc một kiếm thủ phải mất nhiều năm để luyện tập kỹ thuật nhưng một xạ thủ chỉ mất vài tháng, thậm chí vài tuần để thành thạo kỹ năng sử dụng súng.

    Còn về lịch sử súng của Phương Đông thì Việt Nam lại là mắc xích quan trọng nhất. Sau khi Minh thành tổ đưa quân xâm chiếm Đại Việt đánh bại nhà Hồ, bị ăn hành kha khá từ hỏa khí kỳ lạ của quân Việt, Minh thành tổ quyết định thành lập đội quân Thần Cơ Doanh chuyên sử dụng hỏa khí làm chủ đạo đầu tiên của quân đội Trung Quốc. Với công nghệ hỏa khí lấy được từ Hồ Nguyên Trừng đội quân này lập rất nhiều chiến công cho nhà Minh với chiến thuật tiền súng hậu mã đánh đông dẹp tây.

    Mãi sau khi Lê Lợi đánh bại đội quân này thu lại được công nghệ hỏa khí đến đời Lê Thánh Tông quân Đại Việt tung hoành khắp khu vực với đội quân chuyên nghiệp sử dụng hỏa lực bằng súng. Thậm chí sau đó đội quân của Lê Thánh Tông 80% trang bị súng hỏa mai, đánh tan thành Đồ Bàn bắt các phiên quốc đến tận Myanmar phải cúi đầu xưng thần. Đến cả nhà Minh cũng phải kiêng nể.

    Đến thời Trịnh-Nguyễn phân tranh hỏa khí càng được dùng rộng rãi mạnh mẽ trình độ tác xạ của lính Việt còn cao hơn cả lính tây dương. Nhưng đáng tiếc sau thời Minh Mạng quốc khố cạn kiệt vì cuộc tây tiến thảm bại cộng thêm các đời vua sau nhà Nguyễn bế quan tỏa cảng làm trì trệ quốc gia dẫn đến khi quân Pháp xâm lược chúng ta thua thiệt hoàn toàn và hỏa lực chỉ biết dùng thịt làm khiên và thảm bại.

    Biết được điều này Nguyên Hãn quyết định đi trước đón đầu công nghệ. Chế tạo súng không quá khó đối với các tay già dơ trong nghế rèn đúc, quan trọng là ý tưởng trong đó mà thôi. Một vật thể chưa bao giờ xuất hiện thì việc nghĩ ra nó phải là từng bước từng bước tốn rất nhiều thời gian để nghiệm ra chân lý. Nhưng Nguyên Hãn thì bết rõ hết các thành phần của nó rồi, chẳng qua là không hề biết chi tiết mà thôi. Nhưng về nguyên lý thì hắn biết đấy. Vật nên một đội quân súng hỏa mai sẽ là lựa chọn hàng đầu của hắn lúc này.

    Điểm thứ hai đó là giết Hồ Nguyên Trừng, chỉ có tên này chết đi thì Trung hoa mới không chiếm được công nghệ súng ống của Việt nam. Nghĩ đến đây Nguyên Hãn rất hận cha con Hồ Ngyên Trừng và Hồ Quý Ly. Để mất nước thì thôi đi cũng không trách vì nhà Hồ mất lòng dân mà mất nước, nhưng có mất nước cũng không đến độ bán nước chứ. Hồ Nguyên Trừng vì mạng sống mà đầu quân cho giặc, cống hiến tài hoa cho giặc đến nỗi công nghệ như Súng Thần Công, súng hỏa mai hình thức sơ khai đều chế tạo cho nhà Minh để rồi chúng lại đem chính vũ khí ấy dày xéo dân tộc Việt Nam. Trong mắt Nguyên Hãn thì Hồ Nguyên Trừng trong danh sách kẻ phải chết xếp đầu bảng.

    Những ngày tiếp theo là chuỗi ngày chờ đợi của Nguyên Hãn, vị lão tướng Trần Phúc vẫn lang thang khăp nơi để thu thập thuộc hạ trở về cho Nguyên Hãn. Còn Nguyên Hãn thì làm gì, dĩ nhiên là hắn không thể ngồi không rồi. Không có than chì (Graphite) nhưng Nguyên Hãn vẫn có thể tạo ra một chiếc bút chì chất lượng cực thấp bằng than củi và đất sét. Than củi được nghiền nát và trộn cùng đất sét, sau đó được cho vào ke hẹp giữa hai thanh gỗ rồi đem sấy khô. không có keo dính giữa hai thanh gỗ thì chỉ đành lấy dây mà buộc chặt vào thôi. Chất lượng bút chì rất mờ nhạt thế nhưng đủ dùng để vẽ phác thảo thiết kế rồi.

    Nguyên Hãn quả thật cái gì cũng biết một chút vậy nên hắn đành phải vẽ ra chi tiết nhất những gì hắn biết, còn lại là dựa hết vào năng lực của các thợ thủ công mà thôi. Cái mà hắn đang vẽ hiện nay gồm 3 bản thiết kế mang tính chất vượt thời gian.

    Một đó là thiết kế lò cao, thật ra nói về lò cao để luyện quặng sắt thành gang thì người hiện đại ai cũng nghe qua một chút nhưng sự thật là có bao nhiêu người thực sự hiểu được nó mới là vấn đề, rất may trong lịch sử có mô tả qua cấu tạo thực sự của cái của khỉ này. Đó là một cái ống hình trụ được xây bằng vật liệu chịu nhiệt. Xây càng cao càng tốt nếu ngươi có thể. Thật ra nó có rất nhiều cấu tạo nhưng Nguyên Hãn chỉ nhớ có vài cấu tạo chính, đó là thân lò và nồi lò được cách nhau ra bằng một tấm sàn chịu nhiệt, tấm sàn này có lỗ thủng thể gang nung chảy chạy từ thân lò cao xuống Nồi lò. Nồi lò có hai khe để thoát ra một khe ở cao luôn mở và một khe ở thấp đóng kín. và hai bên thân lò lại có them hai khe để thổi không khí vào cung cấp cho lò. Chỉ đơn giản vậy thôi mà không biết bao nhiêu xương máu mà nghiên cứu nhân loại mới có thể tìm ra thiết kế. Nguyên Hãn cũng chả biết có chế hoạt động của nó ra sao chỉ biết là tại thân lò chỉ cần xếp một lớp than dưới cùng sau đó là một mớp vôi mỏng sau đó lại là một lớp quặng sắt. cứ thế theo thứ thự mà dàn đều xếp lên tới đỉnh của lò. Khi đốt lớp than dưới cùng thì nó sẽ bén từ từ lên trên, quặng sắt bị nóng chảy thành gang thì rơi xuống dưới qua khe hở của sàng. Không khí hai bên phải được thổi liên tục. Còn tại sao phải làm thế thì hắn chịu ( Khử FeO thành Fe vôi thì phân hủy SiO2 và MnO2 nhá). Gang rớt xuống dưới Nồi Lò thì sẽ đầy dần lên đến khi tràn cái khe phía trên thì những tạp chất nổi lềnh phềnh sẽ theo khe trên mà thoát ra ngoài, đến lúc này mở khe dưới cùng sẽ thu được gang nguyên chất.

    Công việc luyện quặng thành gang là vất vả nhất nếu làm thủ công và chất lượng không hề đều nhau một chút nào. Thế nhưng với cái lò cao này thì công suất là cực đại so với thủ công, chỉ cần xếp vào và ngồi chờ là xong.

    Khi đã có gang tốt thì các vị thợ rèn kinh nghiệm có cả ngàn cách thủ công để tạo thành thép. Chất lượng cao thấp không biết nhưng sản lượng thì tồi không thể tả nổi. Vậy nên Nguyên Hãn lại tiếp tục một thiết kế tiếp theo đó là chiếc lò luyện thép từ Gang chứ danh của Bessemer. Cái lò này cho ra chất lượng thép chả ra đâu vào với đâu nhưng được cái thiết kế đơn giản, dễ làm trong điều kiện thô sơ. Có một phương pháp tốt hơn là Martin nhưng Nguyên Hãn chỉ nhớ tên chứ không biết cấu tạo vì nó quá sức phức tạp. Thật ra cái lò Bessemer hay còn gọi là lò thổi, ngay khi gang nóng từ lò cao được chuyển ra thì cho vào cái lò này các ống thổi không khí (tốt nhất là thuần O2 nhưng Nguyên Hãn không biết và cũng không có công nghệ để làm) lien tục thổi qua gang nóng để tạo nên thép, còng lí do tại sao hắn chịu.

    Có hai cái lò kiểu này hắn thừa sức trang bị cho cả một đạo quân cả ngàn người trong thời gian ngắn chứ đừng nói là chỉ có 100 người thôi.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Bạn chưa thử làm sao biết không được
    Muốn biết được hay không thử là biết
    Hãy dũng cảm lển, và tôi đã thử
    Tôi đã làm được, còn bạn thì sao?

  4. Bài viết được 3 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    giangbery,sai1000,thanaret25,
  5. #8
    Ngày tham gia
    Jan 2012
    Bài viết
    573
    Xu
    250

    Mặc định

    Thiết kế tiếp theo dĩ nhiên là súng hỏa mai rồi. Nhưng không phải là súng hỏa mai dài cả mét rưỡi như những khẩu hỏa mai thế kỉ 15 trong lịch sử. Hắn có điên mới chế tạo mấy thứ đó lúc này, quá là bắt mắt rất dễ bị phát hiện là vũ khí, mà giờ đây hắn làm gì có năng lực phòng ngự đối với nhà Hồ, bị bắt thì coi như xong đời. Mà thật ra công nghệ của hắn cũng chả đủ để chế tạo ra cái nòng dài đến thế. Cái hắn chế tạo là súng Hỏa Mai nòng ngắn 20 cm dắt ngang hông. Dĩ nhiên cái này uy lực tệ hơn súng hỏa mai dài rồi. Nhưng nó còn mạnh gấp nhiều lần cái gọi là hỏa thương của Quân Minh và Nhà Hồ đang dùng bây giờ.

    Hỏa thương đúng với tên gọi của nó, đó là một ống sắt rỗng, ngắn có nhét thuốc nổ và mảnh vụ kim loại được gắn ở đầu một thanh thương dài, tấn công bằng cách châm ngòi nổ. Uy lực tầm tầm, chả bắn xa được bao nhiêu chắc tầm 15 bộ là cùng. Chậm thì không tả nổi. Thường thì bắn một lần rồi rút đao ra mà xông vào nhau. Nhưng nếu quần công thì nó rất tốt vì mảnh vụ sắt bay tung tóe về đối phương tuy không gây chết người nhưng thương thế thì đau đớn vô cùng.

    Nhưng súng ngắn hảo mai thì khác hoàn toàn. Đây là hung khí chính thức có thể sát thương người, uy lực bao nhiêu Nguyên Hãn chưa biết thế nhưng chắc chắn là mạnh hơn hỏa thương nhiều. Hắn chỉ vẽ sơ qua cấu tạo thôi, độ dày của nòng súng và độ lớn của lòng bên trong hắn hoàn toàn không biết, cái này phải theo thực tế thử bắn mới biết được.

    Tại sao lại phải thử bắn mới có thể biết được, đơn giản cái thời thủ công này hoang toàn không hề có cái gì gọi là đo đạt chất lượng sản phẩm cả. Tất cả đều dựa vào thực tế mà thử. Tiếp theo là dựa vào kinh nghiệm của người thợ thủ công. Mà hai thứ này không quá đáng tin. Không thấy trong lịch sử có một vị vua của Pháp Thế kỉ 15 hẳn hoi mà còn bị nổ thang súng khi thử súng mà tử vong à. Nguyên Hãn không muốn làm một người như vậy.

    Súng ngắn hỏa mai này của Nguyên Hãn có ba điểm lợi, thứ nhất là gọn nhẹ dễ mang theo người không thành gánh nặng, thứ hai không ai biết nó là thứ gì mà cũng không thể tưởng tượng nó là vũ khí sát nhân nên rất dễ che dấu Nhà Hồ quân sĩ, thứ ba đó là dễ chế tạo do nòng súng ngắn, sản xuất hàng loạt là hoàn toàn có thể. Lần này hắn là di chuyển bằn đường bộ nên phải tìm mọi cách qua mặt quân nhà Hồ, nói thật nếu hắn có chiến hạm đi đường thủy thì hắn đã nghĩ đến chuyện chế pháo Thần công rồi.

    Khẩu súng này Nguyên Hãn thiết kế có rất nhiều tiến bộ so với súng thần công đời đầu những năm cuối thế kỉ 14 đầu thế kỉ 15. Điều cải tiến đầu tiên là có đạn hẳn hoi. chứ không phải kiểu đổ đổ thuốc nổ vào sau đó lấy que chọc chọc, rồi tiếp theo lại nhét đạn vào chọc chọc tiếp như vậy thì quá thủ công rồi. Người từ thế kỉ 21 như Nguyên Hãn biết rõ đạn là gì cho dù hắn là người mù quân sự đi chăng nữa. Cấu tạo đạn của Nguyên Hãn cũng gồm vỏ đạn và đầu đạn. Nhưng vỏ đạn phần đáy có một lỗ thủng nhỏ để nhét ngòi dẫn cháy vào. Đầu đạn có hai loại một là loại đặc, tạo nên tầm bắn xa và xuyên thấu. Hai là loại nhét đầy mảnh gang tạo thành dạng chùm đảm bảo quần công mục đích. Phần điểm hỏa không phải kiểu thổi phù phù cái mồi lửa rồi châm ngòi của các vị xạ thủ hỏa mai súng thế kỉ 15 mà nó tạo thành bởi 2 viên đá lửa có lẫy bật, nòi đạn sẽ để giữa hai viên đá lửa chỉ cần lảy bật đủ mạnh thì hai viên đá lửa sẽ cắt ngọt ngòi nổ và tọa tia lửa dẫn cháy nó. Nhưng đây là suy đoán của Nguyên Hãn thôi, là một trong những sáng ý mà hắn nghĩ ra còn sự thật có được hay không lại là một việc khác.

    ************************************************** ***********************************

    Từ tháng 3 âm lịch năm 1401 bắt đầu có người lục đục mò đến Trấn Sơn Tây, họ rất ẩn núp và đợi đến đêm thì bí mật tiếp cận nhà của mẹ con Nguyên Hãn. Đến ngày hôm sau thì họ biến mất vô tung vô ảnh. Cứ như vậy hoạt động âm thầm diễn ra trong vòng hai tháng trời mới kết thúc.

    Trong một khu vực thung lũng khá xa xôi của rừng thần vậy mà tập trung đến 150 người, phần lớn trong họ là những thanh niên hay thiếu niên tầm tuổi từ 15 đến 17 mà thôi. Cũng có một nhóm trung niên nhân nhưng nhân số không đông. Tại đây đã thiết lập nên một khu căn cứ tạm thời của họ. Là một Bác sĩ Đông Tây Y kết hợp thì Nguyên Hãn quan trọng nhất là sức khỏe của nhánh quân này. Phòng bệnh là một công việc quan trọng nhất, rừng nhiệt đới của Việt Nam không phải là chuyện đùa. Nó đã là vũ khí mạnh nhất của không biết bao nhiêu cuộc chiến chống ngoại xâm của Việt tộc. Nhưng mặt khác nó đã cướp đi bao nhiêu sinh mạng của các chiến sĩ Việt tộc thì nào ai có thể thống kê nổi.

    Không tếc tiền Nguyên Hãn đã đặt hàng từ các xưởng dệt dân gian một số lượng cực lớn vải màn. Loại này thực sự các thợ dệt chưa bao giờ làm qua nhưng theo yêu cầu của Nguyên Hãn thì họ vẫn có thể chế tạo nhẹ nhàng mà lại còn nhanh nữa. Vì loại vải này thường tốn công sức dệt chỉ bằng một phần mười các loại vải thô cần dệt kín cẩn thận. Vải màn tự nhiên là chết màn rồi, đây là vật hiệu quả nhất để chống sốt rét rồi. Thứ hai loại vải này rất hợp lý để luộc sôi lên sau đó băng vết thương. Đến khi Nguyên Hãn nói đến công dụng thì những người tập hợp mới ngả ngửa ra vì sự hiểu biêt của Nguyên Hãn.

    Nhưng chuyện không dừng ở đó. Nguyên Hãn còn trình ra một loại hương có thể xua muỗi, hương thì ai cũng biết nhưng có thể đuổi muỗi thì là độc môn của một tên thế gia đông Y như hắn. Đơn giản chỉ là cây hoa cúc và cả hoa cúc phơi khô nghiền nát sau đó đúc cùng hương là thành hương muỗi. Đây cũng là hàng đặt của Nguyên Hãn trong lúc chờ đợi nhóm quân tập trung. Ngoài ra các loại thuốc đông y cũng được Nguyên Hãn kê rất nhiều và yêu cầu Trần Phúc ưu tiên sưu tầm đầy đủ. Một nhóm thanh niên nhanh nhẹn nhưng thể hình không to cao được Nguyên Hãn chọn để hình thành nhóm quân Y đầu tiên được hắn truyền các kiến thức cơ bản về sơ cứu của Tây Y và chế một số dược tề của Đông Y. Mà thuốc cầm máu là quan trọng nhất là Kim Sang dược theo bài thuốc trung quốc và Kim Sang Dược theo thuốc Nam. Kim Sang Dược thuốc bắc khả năng cầm máu và thanh trùng khá tốt nhưng thuốc nam với Bột sâm đại hành, cỏ nhọ nồi cùng Lông cây cẩu tích thì tác dụng không hề kém. Đội Quân Y non trẻ này có chức năng chế tạo một số loại thuốc cần thiết và đơn giản, tất cả đều do Nguyên Hãn truyền thụ.

    Một đạo quân có quân Y cường đại cũng là một thế mạnh không hề nhỏ, họ luôn đảm bảo cho đạo quân đó có sức chiến đấu mạnh nhất. Về mặt này thì Nguyên Hãn tự tin hắn sẽ đào tạo được một nhóm quân Y cường đại nhất thế giới ở thời điểm này. Ưu thế đông tây y kết hợp của hắn không phải bất kì y sĩ nào ở thế giới này có thể sánh được.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Bạn chưa thử làm sao biết không được
    Muốn biết được hay không thử là biết
    Hãy dũng cảm lển, và tôi đã thử
    Tôi đã làm được, còn bạn thì sao?

  6. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    giangbery,sai1000,
  7. #9
    Ngày tham gia
    Jan 2012
    Bài viết
    573
    Xu
    250

    Mặc định

    Việc chế tạo hay thiết kế các kiểu chỉ là vấn đề tương lai gần, không phải lúc này. Chuyện lúc này đó là an định cuộc sống của nhóm người này. Tạo công tác tư tưởng hình thành lên một bộ máy có cơ cấu sơ khai ban đầu. Điều này rất quan trọng, không phải ngươi cứa cuống cuồng lai vào chết tạo vũ khí, luyện tập trận pháp mới tạo thành cường quân. Không phải như vậy, có thể Nguyên Hãn trước đây không hiểu nhưng Nguyên Hãn giời đây thì khác. Với kiến thức lịch sử vững chắc được phân tích một cách hệ thống và khách quan ở thế kỉ 21 thì hắn hiểu được một điều, đội quân mạnh nhất là đội quân chiến đấu vì lí tưởng, vì mục đích rõ ràng. Hay nói một cách văn vẻ của các Chiến tướng phong kiến đó là đội quân có hồn. Mặc dù họ chả giải thích được hồn là cái mẹ gì. Nhưng Nguyên Hãn với chiêu trò của thế kỉ 21 có thể dễ dàng tạo ra cái gọi là hồn ấy qua một nhóm quân nhân đặc biệt chuyên làm công tác tư tưởng cho quân sĩ.

    Để đạt được mục tiêu này tất cả có thể thong qua bởi một quá trình đó là giáo dục. Nguyên Hãn có đầy đủ tiền lương để nuôi 150 người này trong vòng hai ba năm mà không cần lo lắng đến tài chính 500 lượng vàng và 1 vạn lượng bạc hắn chỉ mới tiêu tốn có 500 lượng bạc thôi đấy.

    Cơm phải ăn là từng miếng mà không phải nuốt vội nuốt vàng mà chết nghẹn. Phúc Bá và hơn mười Lão binh không hề tham gia huấn luyện mà tiến hành ra ngoài mua sắm những đồ hữu dụng, từ chăn chiếu nồi niêu, lương thực quần áo cho đến các vật dụng cá nhân. Quan trọng nhất đó là ngựa, ngựa thồ cũng cần mà ngựa cưỡi cũng không được thiếu. Tất nhiên không thể kiếm được Chiến mã như Đại Hắc của Nguyên Hãn nhưng ít ra cũng kiếm được vài con ngựa Chiến lai không đến nỗi quá kém, một đội 20 đến 30 Kị binh là không thể thiếu trong chuyến đi lần này.

    Việc dạy dỗ của Nguyên Hãn rất đa dạng và phong phú, từ toán học, vật lý, hóa học cơ sở hắn đều dạy hết không thiếu một môn nào. Nhưng chữ viết thì hắn không dạy hán nôm mà dạy chữ quốc ngữ của Việt Nam. Chữ quốc ngữ bản mã Latin có một ưu điểm đó là dễ nhớ, nếu so với chữ tượng hình của trung hoa thì quả thật là quá dễ dạy rồi, chỉ trong 1 tuần nếu người nào thong minh sẽ học đọc thông viết thạo ngay lập tức.

    Mọi người không hiểu kiểu kí tự lạ lẫm này từ đâu ra, nhưng cảm thấy nó rất thú vị. Những vị con em quân nhan gia tướng này chỉ biết bập bõm được vài ba chữ Hán Nôm mà thôi, có ngưới còn chẳng viết được tên mình, thế mà giờ đây sau một tuần họ có thể ghi lại những suy nghĩ, chép lại những bài giảng của Nguyên Hãn. Trong một tháng trời cả trăm thanh niên và 40 trung niên thợ rèn chỉ học tập là chính, rèn luyện của đám thanh niên chỉ là chạy bộ, hít đất đẩy xà nâng tạ và nhảy bật cóc. Những động tác này quân đội hiện nay không hề đưa vào chuong trình huấn luyện cơ bản. Binh Lính nhập ngũ cùng lắm là chạy bộ một chút, xếp theo hàng ngũ múa thương múa đao vậy thôi.

    Nhưng sự huấn luyện trong một tháng của Nguyên Hãn chỉ là tập các động tác nang cao thể lực, xếp hàng bước đều, quay trái phải theo đội ngũ, tiến tới là chạy đều. Chỉ vậy mà thôi. Mọi người không biết các động tác này có tác dụng gì thế nhưng Công tử yêu cầu thì họ chấp hành thôi. Binh sĩ thời này có cái đáng yêu vậy đó, tư tưởng cá nhân của họ cực ít, tư tưởng trung quân đã thấm vào máu của họ rồi. Điều này thể hiện sức ảnh hưởng cường đại của nho gia.

    Thời điểm này là giao thời trong việc thay đổi chính quyền giữa nhà Trâng và Nhà Hồ vậy nên chiến hỏa khắp nơi, thanh trừng diễn ra khắp trống. Trật tự an ninh có thể nới vừa lỏng vừa chặt. Chặt là nơi nào có tàn dư nhà Trần thì nơi đó quân Triều đình nhà Hồ đông như kiến cỏ, nội bất xuất ngoại bất nhập, nhưng nơi nào Nhà Hồ cho là an taong thì nơi đó quản lý cựa lỏng lẻo. Đó là do binh lực triều đình mới không thể đủ để dàn ra tứ phương. Lúc này đây những nhóm giặc cỏ cũng nhân cơ hội mà mọc lên như nấm sau mưa. Việc cướp giết sảy ra thường xuyên hơn, nhưng triều đình vẫn chưa dẹp yên thế lực tàn dư của Tiền Triều nên không rảnh quan tâm.

    Cái khe hở to đùng này cũng làm cho nhóm hành động 11 lão binh thuận lợi vô cùng, căn bản đoàn thương nhân 11 người không làm ai chú ý cả. Lão Trần Phúc cũng không biết lo lót ở đâu ra được một giấy chứng nhận thành lập đoàn thương buôn với cái tên khí phách "Thiên Hạ". Trong hai tháng từ tháng 3 đến tháng 5 âm lịch năm 1401 vậy mà lão và các lão binh đã đi đi về về tận 7 lần và mang về rất nhiều vật dụng cần thiết, đến cả vũ khí cũng mang về được cả một đống đao thương kiếm các loại. Đặc biệt nhất là mỗi lần đi về lão Trần Phúc đều kiếm được một ít ngựa vậy mà tổng số đã lên tới 37 con ngựa Chiến lai khá tốt và 41 con ngựa thồ to béo đù đờ. Cung cứng hàng cấm vậy mà lão cũng kiếm ra đến hơn 30 chi, quả thật cái lão này phải cho đi làm thương nhân mới đúng, làm gia tướng tranh đấu sa trường lãng phí hết tài năng.

    Có khí giới là có thể huấn luyện quân sự thực sự rồi, binh quý tinh không quý đa đây là câu nói cửa miệng của những người cầm quân rồi.Thế nhưng để tạo ra một đội quân tinh nhuệ dễ lắm sao. Tất nhiên là không hề dễ một chút nào. Muốn có một đội tinh binh thì là tổng quan của rất nhiều yếu tố, huấn luyện, trang bị, chiến thuật, kinh nghiệm... một thứ thiếu cũng không thể thành được cường quân.

    Vậy nhóm quân đầu tiên này Nguyên Hãn muốn đào tạo theo chiều hướng nào. Quyết định của hắn là đi theo hướng tinh nhuệ của Tây Phương, mà chính xác hơn là sự kết hợp của kinh kị binh và trường thương binh tạo nên một sự tương hỗ hùng mạnh. Tất nhiên nếu hắn có 1000 binh hoặc một vạn binh thì Nguyên Hãn sẽ có them nhiều binh chủng khác kết hợp, Nhưng chỉ có 100 binh thì không nên chia chẵn ra lẻ nhiều quá.

    Về kị binh thì hắn nghiêng theo kinh kị binh dùng thương của Germany, Thật ra nói là Kinh kị binh nhưng đó là so sánh với Châu Âu giáp mà thôi. Cái mà Châu Âu giáp thì đó chính là trọng giáp của phương Đông rồi. Song lo lắng đến chiến mã chất lượng kém mà không chịu nổi Nguyên Hãn chuyền thành Chiến Giáp vảy cá đặc chưng của Phương Đông. Tuy chưa bắt tay vào chế tạo các Lò Luyện Gang Thép nhưng Nguyên Hãn chắc chắn một điều kẻ cả chất lượng cũng như số lượng của chúng không hề thấp một chút nào. Đủ để hắn rèn những Chiến giáp bằng thép thực sự chứ không phải các mảnh gang ghép lại như chiến Giáp của Nhà Minh và Nhà Hồ. Sức phòng thủ sẽ mạnh mẽ hơn rất nhiều và quan trọng là có thể rèn mỏng hơn và nhẹ hơn. Nhân số cho những vị này a hắn đã chọn ra rồi là mười vị lão binh cộng thêm hai mươi thanh niên biết qua về kị mã, như vậy huấn luyện sẽ bớt thời gian rất nhiều.

    Phải nói trong mấy tháng này vẫn có thanh niên là nhị đại thế hệ gia tướng mò đến hiệu trung, không thể đuổi đi cuối cùng Nguyên Hãn đành phải giữ lại nhân số cứ thế mà vượt đến con số 200 người rồi. Vì thế nhân số bộ binh độ nhiên tăng lên đến 140 người, trong này có gần ba mươi người biết xạ tiễn nên Nguyên Hãn tổ chức thành một đội xạ tiễn. Còn lại tất cả 110 người thì thiến hành luyện tập phương trận trường thương binh của người Thụy Sĩ, đây là một trong những phương trận cường đại và nổi tiếng của Châu âu, đã có một thời gian hùng bá khắp Khu vự này suốt cả mấy thập kỉ ở đầu thế kỉ 14.

    Thụy Sĩ trường mâu trận cơ bản học tập tự Macedonia phương trận, nhưng cùng Macedonia phương trận bất đồng là, Thụy Sĩ trường mâu trận Bộ Binh, không giống Macedonia phương trận Bộ Binh như vậy tay phải phân phối phòng ngự dùng tiểu khiên tròn, mà là hai tay nắm trường mâu. Thương của họ rất dài vậy mà gần 3,3m. Nhưng chiều dài như vậy hoàn toàn không thích hợp cho việc Nguyên Hãn chuẩn bị đi xa và có khi phải tác chiến ở những khu vực địa hình phức tạp. Vậy nên độ dài thương vẫn giữ nguyên 2m như thương của quân đội nhà Minh mà thôi. Thế nhưng thay vào đó là việc bộ binh sẽ được trang bị chiến giáp cực tốt để bảo vệ an toàn. Và họ cũng được trang bị đoản đao để có thể tiến hành cận chiến nếu cần thiết.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Bạn chưa thử làm sao biết không được
    Muốn biết được hay không thử là biết
    Hãy dũng cảm lển, và tôi đã thử
    Tôi đã làm được, còn bạn thì sao?

  8. Bài viết được 3 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    giangbery,sai1000,thanaret25,
  9. #10
    Ngày tham gia
    Jan 2012
    Bài viết
    573
    Xu
    250

    Mặc định

    Tháng 8 âm lịch năm 1401, lúc này đây việc huấn luyện đã diễn ra được 3 tháng rồi. Nhân số gia nhập vẫn gia tăng theo từng ngày. Vậy mà chính xác nhân số đã tăng thêm thành 273 người trong đó gần 70 người là thanh niên mới gia nhập vào đội ngũ luyện tập. Cái ăn thì không quá lo, bởi Việt Nam nhất là đồng bằng sôngHồng là vựa lúa lúc bấy giờ. Nên với 1 vạn lượng bạc thì có thể nuôi cả ngàn quân chứ không chỉ gần 300 lính như hiện nay. Nhưng vấn đề đặt ta đó là Nguyên Hãn còn phải dùng tiền để chế tạo trang bị, súng ống và còn dùng tiền để mua tơ lụa và trà tiến hành một lần đại buôn bán ở Phương Tây nữa.

    Công việc cần phải lo lắng là rất nhiều, nhưng số người có thể chia sẻ bàn bạc với Nguyên Hãn không hề nhiều. Nếu tính ra chỉ có hai người mà thôi. Một đó là Lao gia tướng Trần Phúc, và một lão binh cấp gia tướng khác là Trần Bân. Giờ đây cả 3 người đang ngồi trong một tòa phòng gỗ đơn giản mà sạch sẽ. Ở chính giữa có một cái bàn nhỏ đang bày đủ thứ giấy tờ.... với những hình vẽ chú thích. Bên cạnh đó là một loạt các mô hình bằng đất sét mô tả các chiến sĩ kị mã hay cầm trường thương.

    Việc huấn luyện binh sĩ rất tiến triển rất tốt, phải nói những con em quân hộ này tố chất quá tốt nếu so sánh với mặt bằng chung của mặt bằng chung dân số lúc này. Nhưng vấn đề là nhân số của họ tăng rất nhanh, và cũng không có dấu hiệu dừng lại. Nói đến chuyện này thì phải kể đến thân thế cụ Trần Nguyên Đán nguyên ông nội Trần Nguyên Hãn.

    Cụ Trần Nguyên Đán vốn là dòng dõi Tôn thất nhà Trần dòng dõi Chiêu Minh Vương Trần Quang Khải. Cụ làm tới chức quan tư Đồ và là lão thần phục vụ ba đời vua Trần Nghệ Tông, Trần Duệ Tông và Trần Phế Đế. Tước Phong của cụ lên đến Chương Túc Quốc Thượng Hầu. Vì là lão thần ba đời, hầu vị khá cao vậy ra gia sản tích góp của cụ hoàn toàn không phải ít. Gia tướng của nhánh Trần Nguyên không phải là ít, đỉnh phong thời điểm lên tới 2 ngàn gia tướng. Nên nhớ hai ngàn gia tướng đi theo đó là hai ngàn gia đình, nếu cộng thêm nội ngoại của các gia đình theo kiểu quân hộ này thí số lượng không hề nhỏ một chút nào. Vậy nên con số chính thức các tư quân hộ dựa vào cụ là khá lớn.

    Cụ Trần Nguyên Đán là lão thần ba đời vua chúa đã kinh qua nhiều chức vụ quan trọng trong triều đình nhà Trần thế nên cái nhìn của cụ về thế cục rất tinh chuẩn. Kể từ năm những năm Trần Phế Đế lên ngôi (1377) tình hình nhà Trần trở nên thối nát vô cùng, đến nỗi đời sau phải nhận xét Phế Đế như sau ua u mê, nhu nhược, không làm nổi việc gì, uy quyền càng về tay kẻ dưới, xã tắc lung lay. Mà nhận xét này không hề sai lầm một chút nào. Chỉ trong hai năm ngắn ngủi Trần Phế Đế lên ngôi từ năm 1377 đến năm 1378 vậy mà nước Chăm Pa ( Chiêm Thành) cỏn con có thể hai lần đem quân đánh thẳng đến Thăng Long cướp bóc như chỗ không người rồi rút quân về. Lúc bấy giờ Hồ Quý Ly được trọng dụng cầm binh đánh đuổi quân Chăm Pa. Quả thật cái tài của họ Hồ là không kể đâu cho hết. Hắn cso thể vực dậy được cả một nền binh lực rệu rã của nhà Trần, nhiều lần đánh bại quân Chăm Pa. Không những thế hắn vậy mà cong có thể thừa thắng xông lên tiến hành tấn công ngược lại Chiêm Thành. Những tưởng đây là tin vui cho xã tắc vậy nhưng Hồ Quý Ly ( Lúc này vẫy chưa đổi họ mà tên là Lê Quý Ly, ta giữ Hộ Hồ cho tiện theo dõi) công cao lấn chủ, dã tâm bừng bừng tự tạo phe cánh, tiêu diệt các lực lượng đối kháng.

    Với cái nhìn tinh anh của mình thì cụ Trần Nguyên Đán sao mà không nhìn ra được cái đại cục hiểm nguy, vậy nhưng Phế Đế nào nghe can gián của các vị Tông Thất họ Trần, hắn vẫn trọng dụng Hồ Quý Ly như thường. Biết đại cục bất hảo thì kể từ năm 1384 cụ Trần Nguyên Đán đã tính đường lui mà cho di tản các con em trong quân hộ gia tướng, ngay cả chính con dâu của mình là bà Lê Thị Hoàn đang bụng mang dạ chửa cũng được bí mật đưa đi xa (năm 1385). Vậy nhưng những cuộc di tản này phải thực hiện trong bí mật, những nhân vật cốt cán thuộc dòng Trần Nguyên không thể rời đi. Họ chính là mồi nhử đánh lạc hướng để thân nhân của họ trốn thoát, cha của Nguyên Hãn cũng là như vậy. Trần An cũng ở lại Thăng Long theo hầu cụ Trần Nguyên Đán cùng 1500 tư binh. Chỉ là người thân của những tư binh này đã được di dời đi toàn bộ rồi.

    Cụ Đán đoán không sai, để mưu việc cướp ngôi nhà Trần, Hồ Quý Ly đã thẳng tay sát hại tôn tộc nhà Trần. Năm 1399, Hồ Quý Ly giết Trần Thuận Tông, và các tướng: Trần Khát Chân, Trần Nguyên Hãng, Trần Nhật Đôn, Hà Đức Lân... tổng số trên 370 người, tịch thu toàn bộ gia sản của họ. Con gái bị bắt làm nô tì. Con trai bị dìm chết hoặc chôn sống.

    Cụ Nguyên Đán bệnh nặng nên may mắn không có bị thanh trừng trong cuộc đại thảm sát này. Đến năm 1390 thì cụ qua đời, đến lúc này thì phụ thân của Nguyên Hãn là Trần An dẫn theo đại ca của Nguyên Hãn là Trần Nguyên Khoát cùng 1500 gia tướng trốn khỏi thành Thăng Long mà trốn, thế nhưng không thể thoát nổi nanh vuốt của Hồ Quý Ly, gia tướng bị đánh tan, kẻ chết người thương tật, người trốn chạy tứ phía. Phụ thân và đại ca của Nguyên Hãn bị giết chết trong lần truy quét này.

    Chính vi mối thù không đôi trười chung với Hồ Quý Ly nên chỉ cần nghe tiếng gió thổi thôi thì các con em quân hộ bộ hạ cũ của cụ Trần Nguyên Đán lập tức tụ tập lại. Dù cho Nguyên Hãn chỉ cần hơn trăm người nhưng con số tiến đến là rất nhiều. Có những gia đình hai anh em, nhỏ mới 13 lớn hơn chút 15 tuổi cũng mò đến xin gia nhập. Lý do quá đơn giản, một là mối thù chung, hai là lòng trung hiếu ăn sâu vào tiềm thức, ba là những con em quân hộ này sống không nổi nữa rồi.

    Những quân hộ này là gia tướng của dòng Chiêu Minh Vương Trần Quang Khải cả hai trăm năm, họ đời ông làm gia tướng truyền xuống đời cha, đời cha làm hết lại nhường cho con. Đây là con đường binh nghiệp truyền kiếp. Ngoài binh nghiệp họ không biết làm gì để kiếm sống. Cày cấy không thong buôn bán không thạo. Cuộc đời của họ chỉ gắn liền với chiến trận và xa trường mà thôi. Vậy nê cho dù được chu cấp một khoản trước khi di tản nhưng miệng ăn núi lở, giờ đây đã cạn lương rồi, nghe đến chuyện công tử triệu tập thì họ vắt chân lên cổ mà chạy tới gia nhập. Dù có chết trận trên sa trường còn hơn chết đói trong túp lều rách. Ngoài ra lòng vinh quang, tinh thần trung hiếu cũng là lí do chính họ mò đến đây.

    Trong trướng bồng trung quân tại khu quân sự bí mật trung tâm rừng Thần này Nguyên Hãn đang cau mày kiếm mà nghe tình hình thực tế của quân hộ do lão tướng Trần Phúc thuật lại.

    - Phúc Bá, hiện nay tổng số cao bao nhiêu thanh niên thuộc quân hộ muốn tham gia, có bao nhiêu lão binh chúng ta còn lien hệ được.

    - Hơn một ngàn 500 hộ nhưng có đến 6 phần thất tung chúng ta tìm không thấy. Số còn lại ước chừng có trên 500 thanh niên và một trăm lão binh, nhưng có tới bảy phần lão binh gặp thương tật không thể tham gia chiến đấu.

    Nói đến đây cả Trần Phúc lẫn Trần Bân lão gia tướng đều lộ ra ánh mắt bi thương, một ngàn năm trăm huynh đệ, tình như thủ túc gắn bó kheo sơn. Cùng nhau ra trận cùng nhau giết địch, cùng ăn miếng thịt lớn cùng uống chén rượu to. Vậy mà giờ đây cảnh còn người mất, gia đình li tán, kẻ thương tật không thể kị mã xông pha xa trường.

    - Tất cả những ai muốn gia nhập thều có thể chiêu mộ. Không thể làm lạnh lòng lão công thần được, chuyện tiền bạc để ta tìm cách lo liệu. Rừng Thần rất rộng lớn nhưng không phải là tuyệt mật hoàn toàn. Thợ săn, tiều phu vẫn lai vãng. Chúng ta phải tổ chức các trạm gác cách quân doanh nhiều dặm, nếu gặp tiều phu hay thợ săn thì binh sĩ giả dạn ma quỷ, hung thú đuổi họ đi để đảm bảo bí mật. Ngoài ra tổ chức một đội mấy tên ăn nói kéo léo đi ra ngoài loan tin Rừng Thần có Yêu Quái hại người, một đồng trăm trăm đồn ngàn... sau này sẽ không có mấy người dám vào sâu trong Rừng thần nữa. Chúng ta cần bí mật là trên hết.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Bạn chưa thử làm sao biết không được
    Muốn biết được hay không thử là biết
    Hãy dũng cảm lển, và tôi đã thử
    Tôi đã làm được, còn bạn thì sao?

    ---QC---


  10. Bài viết được 3 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    giangbery,sai1000,thanaret25,
Trang 2 của 7 Đầu tiênĐầu tiên 1234 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status