TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 3 của 10 Đầu tiênĐầu tiên 12345 ... CuốiCuối
Kết quả 11 đến 15 của 50

Chủ đề: Bách Việt Tranh Mệnh

  1. #11
    Ngày tham gia
    Jan 2018
    Đang ở
    Hà Nội
    Bài viết
    56
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 11 : Việt Thiên Quyết




    Lý Minh tỉnh dậy thấy mình đang nằm trong một căn phòng rộng, mùi thuốc nồng nặc, có hai hầu gái đang đừng cạnh giường phe phẩy quạt, hắn khẽ cựa mình thấy ngực đau nhói, vội vàng kiểm tra thương thế, hai rẻ xương sườn bên phải bị gãy đã được tiếp cốt rất chuẩn xác, một vết chém bên trái lưng đã được đắp thuốc không còn thấy đau, hộ khẩu rách nát đã được băng bó, hẳn là lão Tả đã giúp, hắn cả người vô lực. Lý Minh cố gắng ngồi dậy, hai hầu gái vội vàng lại đỡ, hắn bắt đầu hành công hấp thu thiên địa linh khí, trui rèn kinh mạch xương cốt, điều trị thương thế, cả người hắn bấy giờ tựa cái động trống rỗng, theo phương pháp lão Đinh dạy, hấp thu linh khí qua tất cả kinh mạch cuồn cuộn đổ vào động thiên. Một lát sau bên ngoài lại xảy ra quái sự, quanh căn phòng hắn linh khí ba động, đậm đặc tới trình độ kinh người, cả phòng lờ mờ hơi sương, tràn lan ra cả bên ngoài, mắt thường có thể thấy thực vật ngoài sân đang trưởng thành, vài bông cúc đã bắt đầu ra nụ xòe cánh, vài ngọn thiên lý đang bò trên giàn, mấy cây vạn niên tùng đang to ra trông thấy. Xương cốt cơ thể đều bắt nguồn từ xương sống, khi linh khí đã đổ đầy mười lăm động thiên, hắn bắt đầu dẫn dắt linh khí du động qua qua vị trí xương sườn bị gãy, tái tạo xương cốt, loại bỏ tạp chất, từng mảnh xương vỡ bị nghiền nát, quyện với linh khí đản sinh ra xương cốt mới, ghép nối với phần cũ. Linh khí cũng từ kinh mạch tràn qua da thịt, tái tạo lại máu thịt hắn, loại bỏ vết thương, bằng mắt có thể thấy tại mấy nơi vết thương, da thịt cũ bong ra, da thịt mới đản sinh, như rắn lột xác.
    Trong quá trình này Lý Minh đau tới méo mó mặt mày, mồ hôi rơi từng giọt, qua một thời thần, vết thương ở ngực đã lành lặn được tám phần, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày ắt hẳn sẽ khỏi, hắn vui mừng thầm khen công pháp của lão Đinh lợi hại, cái gì mà “Việt Thiên Quyết, Lạc Thiên Thần, Âm Dương Sinh, Thiên Địa Diễn ...bla bla ...”, hắn cũng không hiểu hết khẩu quyết, cứ chiếu theo lão Đinh bảo gì làm nấy, làm ít mà công to, tuy nhiên lão Đinh cũng dặn dò hắn phần sau của bộ Việt Thiên Quyết này lão cũng không hiểu hết được, hơn nữa đây chỉ là tàn thiên, trong thiên hạ cũng lưu truyền nhiều bộ khác nhau, bản đủ hẳn đã thất lạc từ vạn năm trước sau trận sinh tử chiến. Đặc biệt bộ công pháp này rất thích hợp thi triển chân long chiến kỹ hoặc âm dương bát quái chiến pháp, khiến cho uy lực có thể điệp gia, Lý Minh cũng từng dùng công pháp này thi triển các bộ quyền cước chiến kỹ chiến pháp khác nhau, nhưng cảm giác lực lượng không có chỗ bộc pháp, uy lực kém xa Bát Long Quyền và Âm Dương Côn Pháp.

    Gần đây Lý Minh tu luyện đã đột phá được tới động thiên thứ mười lăm, tốc độ như vậy cũng không tính là nhanh, hắn nghe lão Tả nói, thiên tài có thể một đêm đột phá hơn mười động thiên, như vậy cũng quá biến thái, hắn cũng không cưỡng cầu, tu luyện có chừng mực, thời gian còn lại hắn còn phải kiếm tiền. Tranh thủ lúc linh khí trong cơ thể đang sung mãn, hắn thử đột phá động thiên thứ mười sáu, theo Việt Thiên Quyết, hắn tụ tập linh khí từ mười lăm động thiên kia, dẫn động linh khí xoáy tròn như cơn lốc, tốc độ xoáy càng ngày càng lớn, xung quanh hắn có thể thấy tóc tai quần áo bay phần phật. Ầm vang một tiếng, lốc khí xuyên phá bình chướng mở ra động thiên thứ mười sáu, linh khí bên ngoài cuồn cuộn tiếp tục đổ vào động thiên, lốc khí vẫn chưa tan, bình thường mỗi lần hắn đột phá động thiên, lốc khí đều tan tành sạch sẽ, không ngờ lần này lực lượng vẫn còn rất mạnh, lập tức hắn điều thêm linh khí từ cả mười sáu động thiên, gia tốc lốc khí, xuyên phá bình chường tiếp theo, “Ầmmmm” – tiếp tục thành công, “Ầmmmm” – lại thành công, liên tục như vậy, hắn phá vỡ được năm bình chướng, khai mở động thiên thứ hai mươi, đạt tới tiêu chuẩn bình thường của Phá Cốt Cảnh, cường giả mở trên hai mươi động thiên đều là người có máu mặt sau này.
    “Thật tiếc” – Lý Minh thầm than, vừa rồi hắn tụ khí định mở động thiên thứ hai mốt, nhưng lực lượng chưa đủ, vết thương có nguy cơ bị linh khí ba động phá vỡ, hắn đành buông bỏ, đợi sau này khỏe mạnh lại tiếp tục.

    Bên ngoài tiếng bước chân ầm ầm vang lên, Lê Thọ, Nhật Tôn, hai hầu gái cùng vài người lạ đẩy cửa xông vào. “Lý đệ, ngươi đã tỉnh, vừa nãy bên ngoài động tĩnh không nhỏ a” – Lê Thọ cười tươi xông lại giường hỏi thăm.
    “Lê huynh, Nhật Tôn huynh” – Lý Minh định đứng dậy chào.
    “Lý huynh không cần đa lễ” – Nhật Tôn vội vàng ngăn hắn.
    “Đây là đâu, ta ở đây được bao lâu, gia gia ta đâu ?” _ Lý Minh hỏi
    “Đây là phòng người ở Bổng Thánh Quân Phủ, ngươi hôn mê đã ba ngày, Tả Ao tiên sinh đã ra ngoài” – Lê Thọ đáp.
    Lý Minh ngạc nhiên, hắn hôn mê đã ba ngày, thật là dùng lực có chút quá, thi triển tuyệt kỹ liên tục cũng có ngày xong đời, hắn cân nhắc cẩn thận.
    “Lý huynh, xin nhận của Nhật Tôn này một lạy” – Nhật Tôn xá dài, cả Lê Thọ cùng bọn người đi theo đều thi lễ. Lý Minh ngạc nhiên, vội vàng không dám nhận, hắn mơ hồ đoán ra thân phận Nhật Tôn, hẳn là vương công quý tử.
    Lê Thọ bèn nói : “Lý đệ, mạng của thái tử là do đệ cứu, một lạy có xá gì” – Lý Minh mắt trợn tròn kinh ngạc, không ngờ tên kia là thái tử đương triều, vậy bọn thích khách kia lai lịch quả thực không nhỏ. Cả bọn ngồi xuống hàn huyên, Thái Y đi theo lao vào kiểm tra thương thế của Lý Minh, tấm tắc khen kỳ lạ, bọn hắn dốc sức điều trị cho thái tử mới khỏi năm sáu phần, hơn nữa thái tử chỉ là ngoại thương, vết thương trúng độc nghiêm trọng nhất đã được khống chế từ trước không đáng ngại, không ngờ tên này thương thế nặng hơn đã khỏi tám chín phần, hẳn có y đạo cao thủ trợ giúp. Về chuyện đêm qua bị truy sát, nguồn cơn là Nhật Tôn bản tính thích đi du lịch trong dân, trên đường về bị rơi vào phục kích, lão cao thủ đi theo hắn bị hai cường giả bịt mặt cầm chân, còn hắn bị đám sáu bảy người truy sát, được Lý Minh cứu thoát, hắn cũng muốn bắn tín hiệu cầu cứu cấm quân nhưng không dám, việc này là con dao hai lưỡi, cấm quân biết đồng nghĩa bọn sát thủ biết, hươu chết về tay ai còn chưa rõ. Về bọn sát thủ thì Lê Thọ chỉ bắt được tên đại hán kia, hắn đã bị đánh vỡ mất linh binh, thần trí trở thành ngớ ngẫn, cấm quân cũng chưa tra ra được thân phận, cả kinh thành nhốn nháo mấy ngày nay. Lý Minh thầm than, kinh thành quả thực không đơn giản, thái tử cũng giám truy sát.
    Xưng huynh gọi đệ một lúc, Nhật Tôn năm nay mười sáu, Lý Minh mười lăm nên xưng đệ, Nhật Tôn hỏi - “Lý đệ, ta nghe nói đệ muốn thi vào Quốc Tử Giám, nửa tháng nữa sẽ bắt đầu, đệ có cần trợ giúp gì chăng”.
    “Đa tạ huynh, nếu được xin huynh nói khéo giám khảo một chút” – Lý Minh cười tươi, mắt lấp lánh.
    “Với thực lực đệ ta nghĩ không cần thiết đâu”
    “Vẫn cần, vẫn cần” – Cả bọn cười ha ha.


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile




    Mời các đạo hữu góp ý cho tại hạ tại đây : http://www.tangthuvien.vn/forum/show...8#post21134848
    Lần sửa cuối bởi luuvinhminh, ngày 27-01-2018 lúc 22:57.
    ---QC---


  2. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Nguyễn Khai Quốc,
  3. #12
    Ngày tham gia
    Jan 2018
    Đang ở
    Hà Nội
    Bài viết
    56
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 12 : Mân Thương Đường




    Hôm nay là ngày rằm, sẽ có họp chợ lớn, Lý Minh rời phủ lang thang ra ngoài giải khuây, hắn định tới chợ Tây Nhai cách Bổng Thánh Quân Phủ mấy dãy phố, mấy ngày hôm nay Lý Minh đều ở trong nhà tu luyện khôi phục thực lực, hắn lo lắng vừa mò ra ngoài sẽ lập tức bị bọn sát thủ kia làm thịt, thái tử còn suýt chết huống chi hắn, không ở vào trạng thái đỉnh cao thì không chừng chết trong một nốt nhạc, cũng còn may mấy hôm nay cấm quân làm gắt, bọn kia chắc sẽ không xuất đầu lộ diện.
    Vòng qua một dãy phố buôn bán vải vóc đông đúc, hắn tới một ngôi chùa, cảnh sắc trang nhã, không gian yên tĩnh, thật không ngờ giữa kinh thành còn một ngôi chùa như vậy, yêu thích không nỡ, hắn tiến vào muốn thắp một nén nhang, tấm biển lớn viết nơi đây là Diên Hựu Tự, điều làm hắn không ngờ là giữa sân có một cái hồ nhỏ, một tòa tháp được xây dựng khéo léo đứng trên một chiếc cột, trông như đài sen mọc giữa hồ. Lý Minh tiến lên đọc văn bia, giải nghĩa đây là Nhất Trụ Tháp, được Đức Chính Đế xây dựng vào Sùng Hưng Bảo Đại năm thứ nhất, vì Đức Chính Đế hiếm muộn không có con nối dõi, một đêm mơ có tiên nhân đứng giữa hồ, thường hay ra cầu, mới sinh ra được Nhật Tôn, thấy nơi đây là đất lành linh thiêng, bèn cho xây dựng chùa tháp ở đây.
    “Thật không ngờ lại liên quan tới Nhật Tôn” – Lý Minh cảm khái. Hắn cầm nén nhang thắp dở trên tay, tiến vào Nhất Trụ Tháp lầm rầm cầu khẩn, thở dài đi ra ngoài, ngồi xuống bậc đá suy tư.
    “Cha, mẹ. Bế con, bế con ” – Một bé trai líu lo đòi cha mẹ chiều chuộng, cả nhà kia đang đi chùa cầu khấn.
    “Được rồi, hài tử, lại đấy cha thương nào” – Người trung niên ánh yêu thương bế đứa bé lên, miệng hôn liên tục vào má.
    “Tướng công, chàng đừng chiều con như vậy” – Người nữ phụ khuôn mặt phụng phịu nói, tay đang lau mồ hôi liên tục cho hai cha con.
    Trên miệng Lý Minh nở một nụ cười, đôi mắt ầng ậng nước, nhìn về xa xăm, miệng thầm gọi : “Cha, mẹ” – Hắn lấy trong người ra một chiếc khăn tay trắng có thêu chữ Lý, một miếng ngọc bội xanh mát lạnh, hai tay liên tục vuốt ve, khuôn mặt hiện lên vẻ yêu thương trìu mến, từ nhỏ tới bây giờ, hắn đều như vậy.
    “Tiểu thí chủ, ngươi ngồi đây đã lâu, xin mời vào trong dùng trà” – Lý Minh giật mình, ngẩng đầu lên thấy một vị hòa thượng mặt mũi hiền từ, râu dài bạc trắng, chắp tay đứng trước mặt hắn.
    “Đa tạ thần tăng, ta còn có việc, hẹn khi khác sẽ quay lại quý tự” – Lý Minh đáp lễ.
    “A di đà phật, bần tăng không tiễn” – Lý Minh dời đi, vị hòa thượng đứng đó dường như còn mơ hồ chuyện gì, hẳn là lão thấy miếng ngọc bội kia rất quen, tuy nhiên lão lắc đầu gạt bỏ suy nghĩ, thở dài liên tục.

    Lý Minh ra khỏi tự, ánh mắt kiên định trở lại, tiến về phía chợ Tây Nhai, người ngựa tấp nập, huyên náo cả một vùng, hắn tìm tới một tòa lầu các lớn màu đen, biển đỏ ghi rõ “Mân Thương Đường”, đây là tổng đường của tổ chức mậu dịch lớn nhất Đại Việt bấy giờ, đứng sau là Trần Gia, một gia tộc lớn, nghe nói tổ tiên bọn họ chính là Mân Việt, một trong Bách Việt khi xưa, khả năng giao thương buôn bán định giá bảo vật cực kỳ lợi hại, bọn họ còn có thể giao dịch với cường giả của Thiên Quốc, Chiêm Quốc, Tây Lâm Cung, Đông Hải Hắc Vực ... thực lực không nhỏ.
    “Xin chào khách quan, ngài muốn mua bán gì ?” – Một lão bản miệng tươi cười chào Lý Minh, những người đi vào tổng đường như vậy, bối cảnh đều không nhỏ, tuy nhiên nếu lão biết Lý Minh không phân biệt được tổng đường, phân đường, hẳn sẽ lập tức đuổi tên này ra ngoài.
    “Lão bản, ta muốn bán bảo vật” – Lý Minh miệng nói, tay lấy trong một chiếc túi đeo bên hông ra nào kiếm, nào cung, nào bình, nào dây, nào gậy... không thiếu thứ gì, chiếc túi của hắn là một pháp bảo không gian, được luyện thành từ da của Đông Hải Chương Tộc, Chương Tộc có đặc thù bên trong cơ thể có không gian lớn chứa đựng hắc khí, đem luyện không gian pháp bảo chính là số một số hai. Chiếc túi này hắn lấy được của một vị nữ đệ tử Vô Vi Tông, đây là món hắn yêu thích nhất, nhét gì vào cũng được. Vị lão bản há miệng ngoác mồm, đây cũng toàn là pháp bảo binh khí phải tới gần trăm cái, tuy đẳng cấp chưa mạnh nhưng đều là đồ tốt, một số được luyện từ những vật liệu vô cùng quý hiếm, còn có thể bồi dưỡng về sau, trở thành môn phái trấn binh cũng không phải không được, đây là khối tài sản cực lớn, vị lão bản hít sâu nói “Chúng ta sẽ đấu giá giúp công tử, thương đường lấy mười phần trăm”.
    “Được, xin quý đường giúp đỡ” – Lý Minh sảng khoái đáp ứng, sau đó hắn được cấp một lệnh bài màu tím, đây là Mân Thương Tử Kim Bài, đại diện cho thân phận khách quý của Mân Thương Đường, có thể mua một số đan dược binh khí quý, cũng có thể yêu cầu Mân Thương Đường giúp đỡ trong một số trường hợp, lợi ích chỉ thua kém Bạch Kim Bài và Hoàng Kim Bài, để nhận được lệnh bài hắn còn phải nhỏ vài giọt máu vào một tảng đá, tảng đá sáng lên xác nhận hắn có dòng dõi Việt Tộc, như vậy mới có thể nhận Kim Bài, lão bản giải thích Mân Thương Đường không giúp đỡ ngoại tộc, lão nói tiền đấu giá sẽ được thẳng vào tài khoản của hắn ở thương đường, hắn có thể cầm lệnh bài tới lấy bất cứ lúc nào, thu chi đều rõ ràng, đảm bảo không lộ tên tuổi hắn, Lý Minh thầm khen.
    “Hợp tác vui vẻ” – Lão bản tươi cười.
    “Ta muốn mua một chút thảo dược, thương đường có chăng ?” – Lý Minh hỏi, hắn đưa ra một tờ giấy ghi danh sách.
    “Địa Hoàng Lăng, Linh Chi Vương quả thực quá khó tìm, phải vào Tây Lâm mới có, công tử đợi chúng ta tra xét, nếu có sẽ lập tức cáo tri” – Lão bản cũng có chút nhăn mặt giải thích thêm, hai vị trên thuộc dạng quý hiếm, xưa nay cũng ít khi đấu giá, chỉ sinh trưởng tại Tây Lâm, hơn nữa đều có thú vương bảo vệ, may mắn lắm Việt Tộc mới có một hai cây, đều là bảo dược luyện đan giá trên trời. Lý Minh tỏ vẻ thất vọng, đây đều là vị thuốc chính hắn cần để luyện dược, hắn muốn đột phá động thiên tiếp theo, linh khí trong thiên địa không đủ để hắn duy trì trạng thái đỉnh cao khi đột phá, cần có sự trợ giúp của đan dược, qua động thiên thứ hai mươi, mỗi lần đột phá đều là một lần vượt đông hải, khó khăn trùng trùng.
    “Ta nghe nói Quốc Tử Giám tài nguyên không ít, từng có lần nghe qua giám quan đề cập tới” – Lão bản tiếp thêm hy vọng cho Lý Minh, thực ra những tài nguyên như vậy đều dành cho thiên tài hoặc vương công quý tộc, tới phiên Lý Minh hẳn là xa vời, tuy vậy hắn gật gù, đưa tay sờ sờ cằm, thầm tính toán trong lòng.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Mời các đạo hữu góp ý cho tại hạ tại đây :http://www.tangthuvien.vn/forum/show...8#post21134848

  4. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Nguyễn Khai Quốc,
  5. #13
    Ngày tham gia
    Jan 2018
    Đang ở
    Hà Nội
    Bài viết
    56
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 13 : Oan Gia Ngõ Hẹp




    Bấy giờ đầu thu, thời tiết mát mẻ khiến tâm tình con người ta cũng trở nên khoan khoái dễ chịu, ấy vậy mà dân chúng kinh thành không thấy thế, người ngựa đông nghịt khiến không khí như đặc quánh lại, chỉ còn vài ngày nữa là tới thời gian Quốc Tử Giám mộ tài, phi cầm tẩu thủ đậu kín mấy dặm qoanh kinh thành, thế gia đệ tử, tán tu đều tập trung tại nơi đây, không tới một vạn cũng tám nghìn, cộng thêm việc cấm quân tuần tra càng gắt gao, ngột ngạt không chịu được. Hàng năm Quốc Tử Giám đều tuyển mộ cường giả, đất nước bị ngoại địch uy hiếp, tuy Đức Chính Đế hùng tài đại lược, còn có Đô thống Thượng tướng Lê Phụng Hiểu thần võ uy năng, nhưng chung quy hai cây làm chẳng nên non, hiền tài vẫn là nguyên khí, quốc gia khao khát vô cùng. Nói vậy để biết Quốc Tử Giám đệ tử được ưu ái như thế nào, tài nguyên, công pháp, lão sư ... đều là hạng nhất, ấy vậy mà nhân tài như lá rụng mùa thu, mỗi năm mấy nghìn người dự thi đều chỉ chọn được hai ba chục, năm đông nhất được gần trăm, năm ít nhất miễn cưỡng chỉ chọn được chục người, có lão sư thấy vậy liền đề xuất rời lịch thi sang mùa xuân, mùa thu lá rụng điêu linh, phong thủy thật không tốt cho thi thố, tuyển trạch. Tất nhiên là không ai đồng ý, tuy vậy điều kiện mỗi năm đều hạ thấp, tuổi tác cũng ko hạn chế, miễn không quá Phá Cốt Cảnh, đặc biệt năm nay Quốc Tử Giám lập ra vừa tròn trăm, danh nghạch mở rộng, độ khó càng giảm, đối với tu luyện giả xem như cơ hội ngàn năm có một, người ngựa kéo về ùn ùn, ai cũng muốn một lần vượt vũ môn, cá chép hóa rồng, kinh đô chật như nêm. Sở dĩ mỗi năm đều đông như vậy phần vì tứ đại phái đều thu đệ tử dựa vào cơ duyên, ấy vậy mà thời gian này cũng cử trưởng lão tới tùy duyên thu nạp đệ tử, cá biệt còn có trường hợp tu luyện giả đã đậu vào Quốc Tử Giám, vẫn theo tứ phái trưởng lão về tông môn, triều đình cũng không phản đối, đều là vì quốc gia, vậy mới thấy được cái tài giỏi của Đức Chính Đế. Tuy nhiên nói đi phải nói lại, Quốc Tử Giám cũng là nơi chứa chấp nhiều thành phần ăn tàn phá hại nhất, con cháu hoàng thất, vương công quý tộc đều được tuyển thẳng, bọn này đa số ăn hại, tu luyện bí địa, hiểm cảnh đều không chịu đi, mỗi năm nhiệm vụ bắt buộc đều không hoàn thành, đều lợi dụng tiền bạc quan hệ hóa giải, ấy vậy mỗi lần đều tranh công, cậy thế cậy quyền lên mặt, đã thế ông bà cha mẹ chúng đều cho như thế là diễm phúc của đất nước, quả thực là nỗi nhục quốc gia.

    Sáng sớm, không khí trong lành mát lạnh, gió thổi hiu hiu, quả thực chỉ muốn ngủ nướng, Lý Minh cuối cùng cũng bị lão Tả Ao xách cổ ra ngoài sân "Hôm nay nếu không đạt danh ngạch, ta lập tức cho ngươi xung quân lên phía bắc Qủy Môn Quan". Lý Minh nhăn mặt, phía bắc chiến trường ác liệt, Hãn tộc hung hăng, các tộc ở biên cương thi nhau làm phản, loạn tới không thể loạn hơn, lên đó hai phần sống tám phần chết, mấy ai dám đi. "Gia gia yên tâm" - Lý Minh nai nịt gọn gàng, phong độ ngời ngời, mặt vểnh lên trời bước ra khỏi quân phủ - "Aii uuuuu" - Hắn vừa ôm chân vừa nhảy, bậc cửa sứt mất một miếng, lão Tả Ao đứng sau lắc đầu tặc lưỡi.

    Hoàng Thành, Quốc Tử Giám, Sân lớn trước Đại Môn, Một vị lão giả hô tô "Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, hiền tài là nguyên khí quốc gia ..." - Mấy nghìn người phía dưới, đa số thanh thiếu niên, lão già cũng có mấy cái, được cấm quân phân chia xếp hàng chỉnh tề, lúc đầu còn chăm chú lắng nghe, về sau vị lão giả kia càng nói càng dông dài, ai nấy đều lắc đầu ngao ngắn, một số lão già còn khanh tay nhắm mắt đứng ngủ, Lý Minh
    thầm chửi "Mẹ kiếp, biết thế lão tử mang thêm chăn chiếu". Trên đài cao, một số vị cường giả trẻ tuổi cũng đang nhíu mày, mấy lão hòa thượng đang lầm rầm tụng kinh, mấy lão đạo sĩ ngẩn ngơ ngắm thiên tượng, mấy lão Vô Vi Tông với Thiên Môn Đạo Phái thì đang ngồi liếc nhau tỏ vẻ không ưa. Cũng may lúc này có một vị trung niên nhân, mặt mũi nhân từ, ăn mặc sang trọng, đầu đội mũ tiến lên nói nhỏ với vị lão giả bộ Lễ kia, lão giả vội vàng nhanh chóng kết thúc diễn văn, ai nấy đều mừng trong lòng, đồng thanh hô vạn tuế. Lý Minh tới muộn nên xếp hàng ngoài cùng, quay sang hỏi một vị cấm quân "Trịnh Huynh, vị kia là ai".
    "Lý Tướng Quân, vị kia chính là Khai Quốc Vương Lý Long Bồ, em trai của hoàng thượng" - Bọn cấm binh vẫn xưng hô tướng quân với Lý Minh như trước. Lý Minh gật đầu cảm ơn, lòng sinh hảo cảm. Ngay sau đó, một vị lão giả khác thân hình cao lớn mặt mũi rắn rỏi có chút nghiêm khắc đứng dậy, giới thiệu lão là Quan Tư Nghiệp Thân Nhân Trung, trưởng lão chấp pháp đường, tuyên bố thể lệ kỳ thi, giọng nói trung khí đầy rẫy, như tiếng chuông vang vào tai, mấy nghìn người đều nghe rõ "Vòng đầu tiên sẽ bắt đầu sau nửa canh giờ, tất cả sẽ được truyền tống tới Tử Trầm Sơn phía tây, nhiệm vụ cực kỳ đơn giản, leo núi. Năm trăm người tới đỉnh núi đầu tiên trong hai canh giờ sẽ lọt vòng tiếp theo. Tất cả đã rõ ?".
    "Rõ" - Mấy nghìn con người đồng thanh hô lớn, nhưng trong lòng thầm than không thôi, ngay vòng đầu đã loại gần hết số người, quả thực khắc nghiệt. Mọi người ngồi xuống điều chỉnh tới trạng tốt nhất, đúng nửa canh giờ sau, một chiếc chuông lớn vàng óng từ bên trong Quốc Tử Giám bay ra treo lơ lửng trên Đại Môn, thân chuông chạm khắc đủ loại long hình, long khí lượn lờ, vô hình tỏa ra uy áp khiến mọi người đều cảm thấy nghẹt thở, "Long Trì Chung" - Có cường giả hô to, cả đám lập tức tỏ vẻ sùng bái. Chiếc chuông này được Thái Tổ Hoàng Đế dồn tài lực nguyên khí quốc gia đúc thành từ khi Đại Việt lập quốc, tới nay đã có hơn trăm năm tuổi, tương truyền khi chuông đúc xong, mang ra một cái ao lớn để hạ nhiệt, lập tức có tiếng rồng ngâm, chân long bay lượn, vậy mới biết chuông đã thành khí, tự có linh mới đặt tên như vậy, về sau được cường giả các đời gia trì, tụ tập long khí trui rèn, khắc lên tuyệt đỉnh trận pháp, trở thành triều đình trấn binh, sánh ngang với Đông Sơn Đồng Cổ của Thiên Môn Đạo Phái, Quy Thần Nỏ của Vô Vi Tông, Thuận Thiên Kiếm của Chử Đạo Viện, Thiết Thiên Côn của Pháp Vân Tự , uy lực khôn lường, từng tắm máu không biết bao nhiêu ngoại địch cường giả, về sau biên cương ổn định mới đưa về kinh thành.
    Thân Trưởng lão thi pháp, đứng trên đài từ xa vỗ một chưởng vào thân chung, một tiếng chuông lớn vang lên, lập tức xuất hiện một hắc động lớn hút hết nhân mã trên đại môn vào, mấy vị cường giả trên đài cũng nhảy vào theo, một chớp mắt sau tất cả đều đã xuất hiện dưới chân Tử Trầm Sơn, Lý Minh đang còn say sẩm mặt mày, lần đầu được trải nghiệm truyền tống trận, cảm giác quả thực khó tả, vài thiếu niên còn đang ôm bụng nôn, mấy vị trung niên thêm mấy lão già còn đang đứng cười haha, hẳn là đi thi không biết bao nhiêu lần, thấy lại cảnh mình ngày xưa. Lý Minh ngước nhìn, Tử Trầm Sơn cũng không tính là cao, dốc núi thoai thoải, uy thế còn thua xa Tản Viên Sơn, nhưng cũng tính là rộng lớn, có tiên khí phong vị, tính ra không tệ, ước chừng với tu luyện giả, chỉ khoảng thời gian một nén nhang đều đã có thể lên tới đỉnh, hắn đoán hẳn còn có bố trí phía sau.
    "Các ngươi nghe rõ, để lên đỉnh núi có bốn đường, phía bắc chính là trước mặt các ngươi, dễ đi nhưng quãng đường dài nhất, phía tây dốc nhất nhưng ngắn nhất, hai phía còn lại dễ dàng hơn một chút, cẩn thận yêu thú tập kích"
    "Nhớ rõ, năm trăm người, hai canh giờ. Tất cả xuất phát" - Sau tiếng quát của Thân trưởng lão, tất cả tu luyện giả lập tức khởi hành, lập tức có nhiều người ăn mặc như nhau tụ tập thành đoàn đội, chiêu nạp thêm nhân mã, chọn đường tiến về phía đỉnh núi, ai cũng hiểu muốn là một trong số năm trăm người, ắt hẳn phải loại bỏ nhân mã của đoàn đội khác, đây không phải cuộc thi chạy, anh nhanh thì tới trước, đơn độc xông lên ắt trở thành bao cát.
    Lý Minh cũng chọn bừa một hướng tiến lên, đi được hơn chục bước hắn lập tức văng tục, đúng như hắn dự đoán, trên núi có trận pháp bố trí, thực lực hắn bây giờ giảm còn không được ba thành, vô phương sử dụng phi hành pháp bảo, phỏng chừng gặp yêu thú cũng vô lực hoàn thủ, hắn sờ sờ miếng ngọc bội được phát, nếu nguy hiểm lập tức bóp nát quay xuống núi, thà đi phía bắc Quỷ Môn Quan còn hơn chết nhảm ở đây. Vừa đi được hơn trăm bước, hắn đã nghe thấy phía trước có tiếng đánh nhau chát chúa, hai nhóm tu luyện giả đang chiến đấu hăng say, đều muốn loại bớt đối thủ, Lý Minh liếc qua có khoảng bốn năm chục người đang lộn xộn đánh nhau, bên áo vàng áp đảo bên áo xanh, trang phục nhìn có chút quen mắt, chiến đấu kịch liệt nhất là hai tên ở giữa, đều dùng kiếm, thiếu niên áo xanh kiếm pháp có phần quang minh, gã áo vàng thì ngược lại, kiếm pháp cực kỳ nham hiểm, thiếu niên áo xanh hô to "Đỗ Hải, Bùi Gia ta chưa từng gây thù chuốc oán với ngươi".
    "Bùi Đạt, danh ngạch lên núi không nhiều, ta nghĩ các ngươi nên quay về, bọn nhãi nhép Bùi gia các ngươi cũng mong một chân ư" - Nhếch miệng cười đểu gã thiếu niên áo vàng tiếp tục tấn công, bên áo xanh chỉ còn lại chục người, bị gần hai chục tên áo vàng bao vây, đều lấy một địch hai, những người khác bị thương đều phải bóp nát lệnh bài quay xuống núi. Phần Lý Minh, hắn đang nheo mắt nhìn tên áo vàng kia, ầm thầm di chuyển qua vài gốc cây áp sát, đúng là oan gia ngõ hẹp, tên này chính một trong bốn thằng ăn quỵt tiền công bắt yêu thú trên đỉnh Ngọc Lĩnh, còn quay sang đả thương hắn "Thằng chó má nói đạo lý, lão tử xem hôm nay ngươi chạy đâu".
    Lúc này, Bùi Đạt bị Đỗ Hải cùng một thiếu niên khác vây công đã vô lực hoàn thủ, bị một kiếm chém vào đùi, hai mắt tóe lửa nhìn chằm chằm địch nhân, Đỗ Hải lạnh nhạt nói "Giết người sẽ xúc động trận pháp, tuy nhiên cho hắn thành phế vật thì ko vấn đề, ngươi lên chém đứt tay chân hắn". Bùi Đạt lo lắng quát to, vừa nãy chiến đấu bị Đỗ Hải cướp mất lệnh bài "Ngươi làm vậy không sợ trưởng lão phát hiện"
    "Trưởng lão là cái thá gì, dám động tới Đỗ gia ta sao, phế hắn". Vùùùùùù, một tiếng xé gió vang lên, Đỗ Hải giật mình vung kiếm đỡ, Ầmmmmmmmmm, cả người hắn trúng côn bay ra đập vào một gốc cây, lá rụng ào ào, miệng phun máu liên tục.
    "Con nợ, chúng ta gặp lại a" - Lý Minh đứng trước mặt Đỗ Hải cười tươi, đã nhanh tay đoạt hai mai lệnh bài trên người, phòng trường hợp chưa đòi được nợ bị hắn chạy mất, bọn Đỗ Gia lập tức xúm lại định tiến công Lý Minh, hắn hoảng sợ loạng choạng lùi lại, chân đạp vào ống đồng Đỗ Hải, rắc một tiếng Đỗ Hải kêu la thảm thiết "Mẹ kiếp tiểu cẩu, có giỏi công bằng đánh với ta một trậnnnn".
    "Xin lỗi, ta vô tình" - Lý Minh tỏ vẻ áy náy, mười mấy tên kia lập tức dừng lại, ko dám manh động, vẻ mặt hằm hằm muốn ăn sống Lý Minh. Đợi Đỗ Hải ngừng kêu, Lý Minh tiến lên nhẹ nhàng nói "Quý khách cho xin tiền công, của ngài khi đó là hai trăm năm mươi lượng, từ đó tới nay đã ba tháng, lãi nóng mỗi ngày là năm mươi lượng, tính sơ sơ là gần hai vạn lượng". Hơn chục người bọn Bùi Gia đang còn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì xảy ra, Lý Minh đã tiến lên nhét vào mồm Đỗ Hải một viên đan dược, lục lọi khắp người hắn, lôi ra tiền bạc, các loại pháp bảo, ném hết vào túi.
    "Tiều tiều phu, ngươi ngươi cho ta uống cái gì" - Đỗ Hải sợ hãi lắp bắp.
    "Tán Thần Đan, bảo bọn kia giao nộp pháp bảo trả nợ, nếu không một nén nhang nữa ngươi hồn phí phách tán" - Lý Minh trợn mắt, giơ tay cứa ngang cổ dọa hắn. Đỗ Hải lập tức thấy mặt mày say sẩm, trời đất quay cuồng, hai tai kêu ong ong, hoảng hốt kêu "Nhanh nhanh giao pháp bảo", bọn lâu la Đỗ Gia hoảng sợ, lập tức quăng vũ khí, pháp bảo, đan dược thành đống trước mặt hắn.
    Lý Minh không chút khách sáo thu hết vào túi, hắn cũng không có mắt định giá mấy loại này, mặc kệ đồ giả đồ thật, thu trước tính sau, "Ngươi, giao ra vòng tay. Ngươi, ngươi nữa, giao vòng cổ ra đây". Bọn Bùi Gia mắt tròn mắt dẹt nhìn, bọn Đỗ Gia trán đầy hắc tuyến hận không thể một kiếm chém chết Lý Minh, quang cảnh lập tức trở thành một vụ trấn lột.
    "Quá thoải mái, có lẽ ta nên quay về làm sơn tặc a, tính ra cũng tạm đủ trả nợ" - Lý Minh cảm thán. Bọn Đỗ Gia nghiến răng kèn kẹt, vậy mà gọi là tạm đủ.
    "Phiền các huynh đệ tiễn vong xuống núi" - Hắn quay sang nói với Bùi Gia đệ tử, bọn kia tỉnh ngộ, lập tức cầm kiếm xông lên, bọn Đỗ Gia mất hết pháp bảo vũ khí hoảng sợ, lập tức bóp nát lệnh bài biến mất, bỏ mặc Đỗ Hải đang ôm đầu lăn lộn, Lý Minh tiến tới cho hắn ăn một cọng thảo dược, Đỗ Hải lập tức tỉnh táo trở lại, toát mồ hôi hột.
    "Vừa rồi ngươi chỉ ăn chút bả chó, còn chưa chết được" - Lý Minh cười tươi giới thiệu đan dược, Đỗ Hải mắt tóe lửa, tay nắm chặt, vậy chẳng khác nào bảo hắn là chó, chưa khi nào hắn chịu nhục như vậy, hắn là cháu trai của Đỗ Gia Chủ Đỗ Bính, một cường giả tiếng tăm lẫy lừng, Đỗ Gia thế lực lớn số một số hai, hắn lại là thiên tài, nhắm chức gia chủ tương lai, từ nhỏ lớn lên phong quang tuyệt đại, không ngờ bị đánh lén thảm vậy, hắn thề phải giết chết cả nhà Lý Minh.
    “Ngươi nhìn, muốn ăn thêm tiên đan” – Lý Minh trợn mắt quát. Đỗ Hải đành nhịn nhục.
    Lý Minh sang chào hỏi bọn Bùi Đạt, đưa trả hắn lệnh bài, "Lý huynh, tên kia xử lý thế nào" - Bùi Đạt liếc mắt hỏi.
    "Cứ bỏ hắn ở đấy, uống tiên đan của ta nào có dễ chết" – Lý Minh ra bộ vuốt râu, nhưng cằm thì nhẵn thín.
    Dưới chân núi, bọn Đỗ Gia đệ tử đang kể lại sự tình, một lão già nheo mắt "Truyền tin cho Đỗ Giang đi tiếp ứng Đỗ Hải, hai nhánh còn lại tiếp tục tiến lên".
    “Còn tên tiều phu kia”
    “Dám nhục người Đỗ Gia, giết”.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Mời các đạo hữu góp ý cho tại hạ tại đây : http://www.tangthuvien.vn/forum/show...8#post21134848

  6. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Nguyễn Khai Quốc,
  7. #14
    Ngày tham gia
    Jan 2018
    Đang ở
    Hà Nội
    Bài viết
    56
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 14 : Có Biến



    Chia tay nhóm Bùi Đạt, Lý Minh tâm tình khoan khoái tiếp tục cẩn thận tiến lên, việc lên núi không phải nhanh là được, đi đầu sẽ thành mục tiêu quần công, phỏng chừng các thế gia lớn đã bắt tay nhau phân chia danh ngạch, các nhóm nhỏ yếu cũng vô phương lên núi. Trên đường hắn thấy nhiều trận chiến ác liệt, có tu luyện giả bị chém lìa tay chân, có người bị yêu thú tập kích suýt mất mạng, hắn đều khôn khéo né tránh, đặc biệt đề phòng Đỗ Gia đệ tử, bọn này không phải phường giá áo túi cơm, bài danh lục đại gia tộc không phải từ miệng mà ra.
    Phía bắc có tiếng động lớn, Lý Minh chú ý quan sát, có phi kiếm bay lượn tỏa ra kiếm khí đỏ rực một góc núi va chạm với trường kích tỏa ra hắc khí, quả thực là đối lập, hắn đoán hẳn là Lưu Gia đệ tử đang đánh nhau với Dương Gia. Dùng kiếm chỉ có hai tông phái chính là Chử Đạo Viện và Lưu Gia, Chử Đạo Viện là đạo gia đệ tử, kiếm pháp chính khí mà khoan dung, kiếm khí phát ra thường màu xanh tường hòa, Lưu Gia kiếm pháp lăng lệ bá đạo, kiếm khí phát ra cũng là màu đỏ hung mãnh, còn trường kích ở Đại Việt chỉ có Dương Gia sử dụng, nổi danh với tuyệt kỹ Ưng Kích Trường Không, hắn cũng từng bắt nạt vài tên Dương Gia thời còn làm tiều phu. Tuy nhiên va chạm chỉ nổ ra một lát rồi im bặt, hẳn là đã được thương thảo, bọn này đều là thế gia lớn, chắc không xúc phạm lợi ích của nhau, "Chỉ khổ bọn sâu kiến như ta" Lý Minh cảm thán lắc đầu. Lý Minh bước đi vài bước lập tức dừng lại nhíu mày, suy nghĩ có chỗ không đúng, va chạm cũng không thể lập tức im lặng như vậy, hơn nữa khí cơ tỏa ra có chút quen, hắn thầm hô "Định Thần Châu", đắn đo một lúc hắn nghĩ đây không phải việc của mình, không khéo léo còn bị thế gia truy sát, hắn quay đầu bước đi vài bước, lại đứng lại đắn đo suy nghĩ, lại bước đi vài bước "Mẹ kiếp, xem như ta nhiều chuyện một lần". Lý Minh tiến tới chỗ vừa xảy ra giao tranh, hắn từ nhỏ tới giờ thích gì làm nấy, đều cho rằng đạo lý là thứ rỗng tuếch, bao đồng chuyện thiên hạ tuyệt phải phong cách của hắn, tuy nhiên có liên quan tới bọn sát thủ lần trước suýt đoạt mạng hắn, hắn cũng muốn nhìn một chút. Quả thực vậy, cả bọn Dương Gia lẫn Lưu Gia vẫn đang đánh nhau sứt đầu mẻ trán nhưng tuyệt không có một tiếng động nào tiết ra, bốn tên Dương Gia mặc quần áo màu đen đứng bốn góc áp trận, trước ngực thêu một cây kích lớn, tinh tế để ý có thể thấy dưới ống tay áo trái có thêu ba vạch xanh, hai vạch đỏ, đại biểu Phá Cốt Hậu Cảnh cường giả của Dương Gia, ắt hẳn bọn này trong người đều có Định Thần Châu hàng giả, giữa bốn tên này đều có mười mấy người xếp hàng, tạo thành trận thế hình vuông bao vây, giữa trận mấy chục đệ tử Lưu Gia đang bị vây công, vô cùng chật vật, có mấy người bị thương nặng đang được đồng môn bảo vệ, ắt hẳn đã bóp nát lệnh bài nhưng vô pháp rời đi, có người hô lớn "Dương Gia làm phản, nhanh tìm cách thông báo", Lý Minh chỉ nhìn thấy mồm hắn mấp máy, cố dịch nghĩa nhưng cũng đành chịu, với lại hắn còn đang bận nhìn thiếu nữ mặc áo xanh, chẳng phải Lưu Linh thì ai, một mình nàng đang quần chiến với ba tên, kiếm pháp lăng lệ bá đạo quét ra đẩy lùi một tên, hai tên còn lại lập tức áp sát dùng trường kích bổ xuống, đất đá bay tán loạn, thiếu nữ trên người có vài vết thương, tóc tai rối bời, chống kiếm quát "Cẩu tộc, các ngươi dám phản, không sợ Lục Tộc hợp lực diệt sát".
    "Haha, Lục Tộc là cái thá gì, không khéo giờ này đều đã thành thây ma" - Tên thiếu niên cầm trường kích màu đen cười lớn - "Lưu Linh, ngoan ngoãn chịu trói, nếu không nghe lời, haha" - Hai tên còn lại liếm mép, mắt nhìn trân trân vào người Lưu Linh.
    "Cẩu tặc, chưa biết hươu chết về tay ai" - Lưu Linh chiến ý càng cao, vung kiếm quét mạnh, xích hồng kiếm khí tỏa ra lăng lệ, nhiệt khí cuộn cuồn khiến ba tên áo đen kiêng kị không thôi, đây là khắc chế về công pháp, Dương Gia sử dụng trường kích nhưng công pháp lại âm nhu thâm hiểm, mỗi chiêu mỗi thức đều muốn hấp thu lực đạo đối thủ, nhưng gặp hỏa khí lăng lệ trời sinh khắc chế, thành ra đánh nhau gần nửa canh giờ cũng vô phương hạ Lưu Linh, phần nữa thực lực Lưu Linh cũng không đơn giản, tiểu thư Lưu Tộc, con gái tộc trưởng Lưu Đạt cũng không dễ ăn.
    "Lưu Linh, bọn Nguyễn Lượng, Trần Lâm, Lê Dũng, Phạm Tuyết, Đỗ Hoàng đều đã bị bọn ta bắt, ngươi muốn chết ư". Lưu Linh giật mình, cường giả trẻ tuổi của Lục đại Gia tộc đều bị bắt, mỗi người tương lai đều định sẵn sẽ là tộc trưởng, vậy chẳng phải bọn này muốn bắt người uy hiếp sao, "Lưu Tộc không có phường ham sống sợ chết" - Lưu Linh quát to, bọn đệ tử Lưu Tộc càng tấn công mạnh hơn, có người ôm địch thủ đồng quy vu tận, có người liều chết xông ra khỏi trận bị Dương Gia đệ tử liên thủ chém nát, thần hình câu diệt. Ngay lúc này, Lý Minh phất cờ, cả khu vực lập tức tối đen, gió thổi ào ào, bụi bay mù mịt, lập tức lôi điện bổ xuống uỳnh oàng, tất nhiên mục tiêu đầu tiên là bốn tên áp trận ở góc, cả bốn tên lập tức hộc máu văng ra, cả đám ngơ ngác không hiểu chuyện gì, chẳng lẽ bị thiên lôi đánh, đám tu luyện giả Lưu Gia không loạn lập tức dồn trận hình về bốn góc, mục tiêu phá trận chạy ra. Lưu Linh bổ một kiếm thoát khỏi ba tên vây công, lập tức thi triển tuyệt chiêu cách không đâm một kiếm giết chết một tên Dương Gia đệ tử đứng gần, bọn Dương Gia càng đánh càng loạn, liên tục bị lôi điện bổ trúng, ba tên cầm đầu phát giác tình thế không ổn, một tên vội vàng quát lớn "Tất cả bình tĩnh cho ta", nhưng vừa nói xong một đạo lôi điện thô to bổ xuống, hắn không kịp chạy, vung kích đỡ bay ngang ra ngoài, cánh tay cháy đen, hai tên còn lại thấy vậy ánh mắt lăng lệ hợp lực đánh ra một chiêu, miệng quát lớn "Ưng Kích Trường Không", một đầu hắc ưng lớn hiện ra trên đầu Lưu Linh, giương móng vuốt bổ xuống, Lưu Linh vung kiếm tấn công nhưng thấy lực lượng mình như đá bỏ bể, không cách khống chế, nàng vội vàng hoành kiếm quanh mình, tay trái chỉ xuống đất, tay phải đâm kiếm lên cao, "Hỏa Phượng Phi Thiên", một đầu Phượng Hoàng tắm lửa đỏ rực xông lên đối đầu với Hắc Ưng, va chạm lớn xảy ra, tiếng nổ ầm ầm, mấy đệ tử xung quanh hộc máu bay ra, Lưu Linh đứng dưới ngay vụ nổ càng chật vật, lấy ra một cây trống con lắc kêu tung tung tung hóa giải lực đạo, quần áo rách tả tơi, khóe miệng vương máu, lực lượng của đầu Phượng Hoàng bị Hắc Ưng thôn phệ, Hắc Ưng đã yếu đi trông thấy nhưng lực đạo vẫn vô cùng mạnh mẽ, tốc độ xé gió chụp xuống, Lưu Linh còn chưa kịp hoàn hồn, bị thua chiêu này, nàng sức lực đã kiệt không thể lấy một chống hai, ngẩng đầu nhìn lên, biết phen này mình hẳn đã xong, chỉ mong bọn Lưu Gia đệ tử chạy thoát.

    Dưới Chân Tử Trầm Sơn, lúc này mấy vị Quốc Tử Giám trưởng lão cùng mấy vị tứ phái trưởng lão đang đứng đối đầu với người của Dương Gia, bọn để tử được bảo vệ sau lưng.
    Thân trưởng lão quát “Phản tặc, các ngươi bán rẻ nhân cách, bán rẻ đồng tộc sao”.
    “Hừ, Dương Gia ta ngày xưa mới chính là chủ nhân Đại Việt, các ngươi chẳng qua chỉ là bọn tôi tớ” – Một vị trưởng lão của Dương Gia lạnh nhạt đáp.
    “A di đà phật, mong Dương Chính thí chủ suy nghĩ lại, chúng ta trăm họ một gốc” – Một vị hòa thượng chắp tay tụng kinh nói, hắn là Phạm Thứ, trưởng lão của Pháp Vân Tự.
    “Đại sự đã định, qua hôm nay các ngươi đều là thức ăn của ta, haha” – Một tên mặt mũi bặm trợn, tai to đứng rung người cười, hắn là Bức Vương của Tây Lâm Cung.
    “Thằng này bẩn thỉu không ăn được” – Một vị Thiên Môn Đạo cường giả trẻ tuổi nhìn Bức Vương lắc đầu chán nản, Bức Vương bị người xem là thức ăn lập tức nổi điên, Hổ Vương cùng Lang Vương bên cạnh ngăn lập tức ngăn cản, lần này tới Tử Trầm Sơn chỉ có ba người bọn hắn, số còn lại đều cùng Thủy Tộc, Hãn Tộc, Dương Gia tấn công kinh thành.
    “Ngươi được” – Vị Thiên Môn Đạo cường giả chỉ tay vào Hổ Vương gật đầu lia lịa, mắt tỏ ra thèm thuồng, khiến Hổ Vương đánh cái rùng mình, hắn chính là Trần Lộc, một trong năm vị cường giả trẻ tuổi nổi danh đương thời, phong cách hành sự cổ quái. Cũng không cần ai cho phép, Trần Lộc nhảy bổ vào Hổ Vương, tay không giao chiến, đấm ra một quyền bạo tạc như sấm rền, Hổ Vương cũng nhảy lên tung một đấm, hai bên đều lùi lại mấy bước, bọn nhân tộc cũng không ngạc nhiên vì đã biết trước thực lực Trần Lộc, nhưng ba tên Tây Lâm cường giả đều khiếp sợ, yêu thú trời sinh thiên phú, thực lực mạnh mẽ, đặc biệt Hổ Tộc, vậy mà một quyền chỉ bình giao. “Ranh con, nhận ta một cước” – Hổ Vương hoành tảo thiên quân quét chân tấn công, Trần Lộc cũng không thèm nhảy lên tránh, hắn trực tiếp đá vào chân Hổ Vương, đây là đơn thuần so lực lượng thân thể, ầm một tiếng Trần Lộc lui lại ba bước, tiếp tục nhảy bổ vào Hổ Vương đang kêu là thảm thiết, quyền cước liên tục tung ra nhanh như điện, bắt sống Hổ Vương nhảy về trận hình bên này, chưa đầy mười chiêu đã bắt sống một Thú Vương, khiến ai cũng khiếp sợ. Dương Gia cao thủ cùng hai Thú Vương còn lại lập tức động thủ tiến công, hơn mười người vây công sáu cường giả bên Quốc Tử Giám, mục tiêu của bọn hắn không phải ở đây, mà là mấy tên gia chủ tương lai trên núi, bọn hắn cần bắt sống để uy hiện Lục đại Gia Tộc.
    Lập tức Thân trưởng lão khởi động trận pháp bảo vệ bọn đệ tử và thí sinh phía sau đang run cầm cập, một chiêu một thức đều có thể đập cả đám nát bét. Đao kiếm cung nỏ trống rìu đủ loại bảo vật bay lượn, bá đạo nhất có lẽ là một vị nữ cường giả cầm nỏ, mỗi lần vung lên đều thủy tiễn đầy trời khiến Dương Gia cường giả chỉ còn cách né tránh, vị này là Vũ Thủy, đại đệ tử của Vô Vi Tông Chủ Vũ Phượng Tường. Chỉ qua mấy chiêu cả vùng đã bị san bằng, cây cối gãy nát. Thân trưởng lão quát to “Còn chờ gì nữa”, lập tức hơn mười vị cường giả từ bốn phía bay tới tiếp viện, Dương Chính thầm kêu hỏng bét, tung mình lên không thi triển tuyệt kỹ Ưng Kích Trường Không, muốn hạ địch thủ bỏ chạy, nhưng Phạm Thứ cầm thiền trượng thi triển Hoàng Liên Lung, đánh ra một cái lồng vàng hình bông sen được xây dựng từ phật tự lập tức cản chân Dương Chính, khiến hắn vô pháp thi triển tuyệt kỹ. Hai vị Thú Vương đang áp đảo Trần Lộc phát hiện ra chuyện không ổn, Bức Vương lập tức ngừng công, xách theo Lang Vương thi triển tuyệt kỹ thiên phú Biển Bức Thiên Tốc như một đạo ánh sáng biến mất, bốn năm cường giả đều đánh ra chiêu thức mạnh mẽ nhất ngăn cản nhưng bất thành. Chỉ một lát sau tất cả người Dương Gia đều bị bắt, phong bế pháp lực, dùng pháp bảo trói lại thành một đám, riêng Hổ Vương đã bị Trần Lộc mang đi, cũng không ai hỏi. Thân trưởng lão khom người cảm ơn “Đa tạ các vị đạo hữu”, bọn người của Đỗ Gia, Nguyễn Gia tới tiếp viện đều không dám nhận, ôm quyền trả lễ “Đều nhờ Hoàng Thượng anh minh, biết trước thiên cơ”.
    “Chúng ta có cần về kinh tiếp ứng”
    “Không cần, đã có sắp xếp, việc của chúng ta là ở đây”
    Bấy giờ cũng đã quá hai canh giờ từ lúc bắt đầu lên núi, Thân trưởng lão hô to “Quốc Tử Giám đệ tử, thông báo tất cả thí sinh còn trên núi đều thông qua vòng này”

    Lúc này, Lưu Linh đang đứng trước cái chết, bên ngoài Lý Minh đang bị năm sáu tên Dương Gia đệ tử phát hiện vây công, Phong Lôi trận pháp không được điều khiển lập tức lôi điện bổ lung tung, đánh vào cả hai phe nhân mã, nhìn thấy Lưu Linh rơi vào hiểm cảnh, hắn hoành côn quét bay một tên Dương Gia đệ tử, tay thò vào túi lấy một cái khiên đeo lên lưng, khom người rút ra một cây cờ ném vào trận, lôi điện uỳnh oàng nổi lên, một đạo lôi điệm thô to bằng bắp tay lập tức bổ vào Hắc Ưng, khiến ưng trảo chậm một chút, Lưu Linh cơ trí tận dụng thời cơ vọt ra ngoài, tuy nhiên bên vai đầm đìa máu, một đạo nữa tiếp tục bổ vào khiến Hắc Ưng tan vỡ. Lý Minh thì bị đập lún xuống đất, khiên trên lưng vỡ tan thành từng mảnh, hắn lật người múa côn xoay tít đánh ra Âm Dương Khuyên Thủ, mấy cây trường kích bổ xuống ầm ầm vang lên khiến trường côn tuột khỏi tay hắn, “Thế là xong” – Lý Minh than, nhưng đúng lúc này một bàn tay lớn màu đỏ xuất hiện quét bay mấy tên Dương Gia đệ tử, Lý Minh đang nhắm mắt chờ chết, nghe tiếng động mở mắt ra thì trước mặt đã trống trơn, Dương Gia đệ tử bị bắt vứt thành một đống, có mấy người đang chữa thương cho Lưu Linh và bọn Lưu Gia.
    “Tiểu huynh đệ, ngươi không sao chứ” – Một vị trung niên lại hỏi han hắn.
    Lý Minh giờ mới để ý, hắn cựa quậy một chút, muốn ngồi lên nhưng không được, hung hăng văng tục “Con mẹ nó, lại gãy xương sườn”, hắn móc một viên đan dược ném vào miệng.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Mời các đạo hữu góp ý cho tại hạ tại đây : http://www.tangthuvien.vn/forum/show...8#post21134848

  8. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Nguyễn Khai Quốc,
  9. #15
    Ngày tham gia
    Jan 2018
    Đang ở
    Hà Nội
    Bài viết
    56
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 15 : Thuốc Hối Hận




    C15 :
    Đại La Cấm Thành, Càn Nguyên Điện, đây là nơi Đức Chính Đế tu hành cũng là nơi ngự triều, được xây dựng trên Long Đỗ Sơn, ngọn núi duy nhất trong kinh thành, tuy không to lớn nhưng tỏa ra khí thế uy nghiêm, tương truyền ngọn núi này chính là rốn rồng, long khí cả vùng tỏa ra mạnh mẽ nhất chính tại nơi đây. Lúc này trước sân điện, hơn trăm vị cường giả của Dương Gia đang bị bao vây, trong đó có cả nhân mã của Hãn Tộc, Tây Lâm Cung và Đông Hải Hắc Vực. Dương Thiên Cường, gia chủ của Dương Gia khóe miệng vương máu, vẻ mặt buồn thảm, tóc tai rối bời đang ngoái đầu lại nhìn mọi người trong gia tộc, trong lòng dâng lên cảm giác bi thống, chỉ một lát nữa thôi e rằng không còn ai sống sót.
    "Thiên Cường phản tặc, nhanh giơ tay chịu trói, bọn Hắc Vực chó má đều đã vong mạng" - Lê Thọ quát lớn, mấy nghìn cấm quân đang vây quanh, khí giới đầy đủ, thậm chí còn có hơn hai chục chiếc Cơ Thần Nỏ lôi từ tường thành xuống, đang nhắm vào đội hình Dương Gia, ước chừng chỉ một lần bắn sẽ tàn sát một nửa nhân mạng chỗ này. Mấy tôn Hắc Vực Cường Giả nghe thấy Lê Thọ nói mắt đều tỏ ra hung quang, lần này bọn hắn thiên tân vạn khổ mới lừa được Vô Vi Tông, từ cửa bể lần theo sông lớn sông bé tiến về Đại La, cùng Hãn Tộc, Tây Lâm Cung, Dương Gia mưu đoạt hoàng quyền, ý đồ kiếm một chén canh, không ngờ toàn quân bị diệt, một trận chiến trên Đại Hoàng Giang, xác thủy tộc nổi kín mặt sông.
    "Chó má Hãn Tộc, các ngươi định chờ sung rụng sao, phỏng chừng chiến thuyền của các ngươi đã chìm quá nửa ở Bạch Đằng Giang, hắc hắc" - Lê Thọ cười khả ố, mấy tên Hãn Tộc cường giả lo lắng không thôi, tuy khí thế tỏa ra không kém nhưng thực chất đều đang nghĩ cách chạy trốn.
    Trước cửa chính Càn Nguyên Điện, trên thềm cao đứng đó là Đức Chính Đế cùng mấy vị cường giả của Pháp Vân Tự, Vô Vi Tông, Nguyễn Gia, Trần Gia, Lưu Gia. Đức Chính Đế thần thái uy nghiêm, râu rậm mày ngài, thân mang giáp vàng, lưng đeo trường kiếm, tỏa ra khí thế của bậc đế vương cường giả, nhìn kỹ còn có thể thấy trên khuôn mặt hắn hiện ra nét tiếu dung, "Thiên Cường huynh, trẫm đối xử với Dương Gia thế nào" - Đức Chính Đế hỏi.
    "Ngươi đối xử với tộc ta không tệ" - Thiên Cường buồn bã đáp.
    "Bệ hạ, không cần nói nhiều với súc sinh" - Vô Vi Tông Chủ Vũ Phượng Tường quát lớn, tuy nữ nhân nhưng bà ta tính nóng như lửa, mặt luôn hằm hằm, cây nỏ trong tay lăm lăm chỉ trực chờ Đức Chính Đế ra lệnh một tiếng lập tức ghim Thiên Cường xuống sân, Hắc Vực giết chết không biết bao nhiêu Vô Vi Tông đệ tử, không ngờ bọn Dương Gia cả gan dẫn giặc vào nhà. Đức Chính Đế giơ tay ra hiệu im lặng, hỏi tiếp "Vì sao ?"
    Dương Thiên Cường chậm rãi đáp "Dương Gia ta trước kia mới là chủ nhân Đại Việt, cũng là nhất lưu gia tộc. Vậy mà mấy năm nay không ngừng bị chèn ép, đường sống không còn, ta cũng chỉ vì tộc mình"
    "Tổ tiên chúng ta hy sinh vì gia tộc họ ư, Dương Đình Nghệ tướng quân bôn ba vì Dương Gia ư ?" - Đức Chính Đế hỏi lại. Dương Thiên Cường lặng im không nói.
    "Nếu ngươi làm hoàng đế tốt hơn trẫm, trẫm sẵn sàng nhường ngôi, ngươi làm được ư ?" - Đức Chính Đế giọng đanh thép hỏi.
    "Ta ..." - Dương Thiên Cường ấp úng. Đức Chính thở dài lắc đầu.
    "Cường Dương, ngươi muốn chết thế nào ?" - Một vị trung niên nhân đứng bên phải Đức Chính Đế, râu ria xồm xoàm, nhếch miệng cười đểu hỏi. Vô Vi Tông chủ đỏ mặt quay đi, Đức Chính Đế cùng mấy vị còn lại đều ho khan, hắn chính là Trần Phúc, gia chủ Trần Gia, Mân Thương Đường là gia sản nhà hắn, hắn còn có một đứa con tên Trần Lộc, bài danh ngũ đại cường giả trẻ tuổi, nhưng chừng đó cũng không có gì to tát, kinh khủng nhất chính là mỗi lần gọi tên Phúc Lộc hai cha con nhà hắn, ai cũng đánh cái rùng mình, sự cổ quái của hai cha con hắn vang danh khắp thiên hạ, phỏng chừng sinh thêm đứa cháu đặt tên Trần Thọ, gia môn Phúc Lộc Thọ nhà này không chừng có thể giúp Việt Tộc đòi lại quốc thổ. Ai cũng lo sợ Trần Phúc làm bừa, tự tiện xông lên bắt Dương Thiên Cường đi mổ xẻ các kiểu.
    "Thiên Cường, giờ này là lúc lòng dạ đàn bà ư" - Tây Lâm Tượng Vương quát lớn.
    "Haizz, Đúng là rước voi về giày mả tổ" - Nguyễn Gia gia chủ Nguyễn Lượng lắc đầu chán nản, ngón trỏ gõ cốc cốc vào chiếc tẩu thuốc.
    Dương Gia chủ biết đại cục đã định, ôm quyền xá dài nói "Phật Mã huynh, Lưu Đạt huynh, Trần Phúc huynh, Nguyễn Lượng huynh, Phượng Tường muội, chúng ta từng cùng nhau vào sinh ra tử, mong các huynh cho tộc nhân ta một con đường sống" - Thiên Cường gọi tên thật của Đức Chính Đế cùng mấy vị gia chủ, tông chủ, hắn biết mình làm liên lụy tộc nhân, chỉ cầu mong còn giữ lại được dòng giống. Đức Chính trầm ngâm không trả lời, rút kiếm chỉ vào một vị cường giả Hãn Tộc quát lớn “Bắt sống hắn”. Mọi người còn chưa hiểu lý do gì, Lưu Đạt giải thích “Hắn chính là Triệu Nhị”, ai nầy ồ một tiếng, người Lưu Gia chủ nhắc chính là cháu của Hãn Tộc Thần Tông Đế Triệu Húc. Quả thực Hãn Tộc lần này bỏ không ít công sức, mấy nghìn chiến thuyền chở mấy chục vạn quân lặng lẽ tiếp cận cửa bể, chỉ chờ bắt sống Đức Chính sẽ lập tức tràn vào, trong ngoài phối hợp, nhưng quả thực người tính không bằng trời tính, âm mưu đã bại lộ, Dương Gia thảm bại, Vũ Đức Vương đã cao chạy xa bay, Hắc Vực thủy tộc đã thành mồi cho cá. Triệu Nhị đang run lập cập, có mấy vị lão giả đứng vây quanh.
    Dứt tiếng quát của Đức Chính Đế, Lê Thọ phất cờ, cấm quân ồ ạt xông lên, ba mươi người bày thành một trận thế hình tam giác xông vào chia cắt đội hình Dương Gia, mỗi tên cấm quân đứng tại vị trí đỉnh tam giác chính đang vận dụng lực lượng của cả đội hình, tùy vào địch nhân mạnh yếu, đang công hay thủ, đội hình sẽ điều chỉnh theo các tam giác khác nhau, đây chính là trận thế do Đức Chính cùng mấy tên gia chủ vò đầu nghĩ ra, nhìn đơn giản nhưng cách lực lượng vận chuyển cực kỳ phức tạp, mỗi người đều phải phối hợp vô cùng nhuần nhuyễn. Chỉ một lát đội hình Dương Gia đã bị chia cắt, về cơ bản thì cường giả Dương Gia đều buông tay chịu trói, chỉ một số đang còn chiến đấu quyết liệt cùng mấy tên ngoại tộc cường giả. Tây Lâm Tượng Vương trên tay cầm hai thanh đao lớn trắng phau như ngà, hắn tế luyện chính ngà của mình thành binh khí, mỗi đao chém ra lực đạo cương mãnh cùng tiếng gió rít như voi rống chấn áp thần hồn đối thủ, nhưng đây là chiến trận không phải đơn đả độc đấu, hơn mười đội hình đang vây lấy hắn, hắn là Huyễn Nhu Cảnh cường giả, đặc biệt trời sinh man lực, hơn ba mươi tên Phá Cốt Cảnh dồn lực đánh một chiêu cũng chưa đủ gãi ngứa cho hắn, nhưng đây là ba trăm tên, cũng có mấy tên cấm quân bị chém chết hoặc bị trọng thương, nhưng đội hình chỉ thu nhỏ lại chứ không loạn, lập tức có cấm quân khác nhảy vào bổ trợ, đội hình càng mở rộng, chuyển sang thế công, Tượng Vương máu tươi chảy khắp người, nổi điên gầm lớn hóa ra bản thể như một quả núi nhỏ, hay chiếc ngà như hai cây đại thụ, quét bay ba bốn đội hình ra ngoài, hơn chục tên cấm quân lập tức nát bét như tương, những đội hình khác lập tức dồn lực chém về phía Tượng Vương nhưng không để lại vết thương mảy may, da hắn quá dày. Lê Thọ điên tiết cầm đại đao nhảy vào, tung mình chém xuống một đao, một cây đại đao lớn màu vàng hình thành từ đao khí trên trời chém xuống như muốn chặt đôi Tượng Vương, Tượng Vương quay đầu lại quật bộ ngà về phía cây đao lớn, bình một tiếng cây đao khí nát bét, Tượng Vương tiếp tục dùng vòi quật về phía Lê Thọ đang lơ lửng trên không, Lê Thọ xoay cán đao ra đỡ, cả người bị quét bay ra khỏi sân, loạng choạng hơn mười bước mới ổn định được thân hình.
    “Súc sinh” – Lê Thọ ăn quả đắng chửi lớn, hắn là Hồi Nguyên Cảnh cường giả, hơn Tượng Vương một cảnh giới, nhưng cũng chỉ mới đặt nửa chân vào, hơn nữa bọn thú vương trời sinh man lực lại tu hành lâu năm, hắn ngay chiêu đầu đã ăn thiệt thòi. Tiếp tục xách đao xông lên, hắn không cậy mạnh mà chuyển sang khéo léo di chuyển, tận dụng sự chậm chạp của Tượng Vương, chuyển sang bình thủ. “Quả thực hổ phụ sinh hổ tử” – Mấy vị cường giả phía Việt Tộc thầm khen, Lê Thọ chính là nhi tử của Đô Thống Tướng Quân Lê Phụng Hiểu, Lê Đô Thống giờ này hẳn là đang trên đường truy bắt Vũ Đức Vương.
    Ở một góc khác, Hắc Vực Giải Vương lực lượng phòng ngự cực kỳ đáng sợ, hắn bản thể đã biến thành một đầu cua lớn, hai càng như hai chùy sắt quét tới đâu cấm quân đều phải dạt ra né tránh, tám chân như tám chiếc mâu lớn, vừa rồi đã xiên chết hơn chục tên cấm quân, thân thể hắn cứng như đá, đao thương bất nhập, chém vào tia lửa văng tung tóe. Vô Vi Tông Chủ Vũ Phượng Tường phất tay, bốn vị đệ tử Vô Vi Tông lập tức nhảy vào tham chiến, hai nam hai nữ đứng chặn bốn góc trái phải trước sau quanh Giải Vương, vị nữ đệ tử phía trước giơ nỏ bắn ra một đóa hoa lớn bằng nước, tốc độ xé gió bay tới trước mặt Giải Vương, hắn tung chiếc càng lớn đập nát bông hoa, chiếc càng còn lại đang định một chiêu đập chết vị nữ đệ tử kia, nhưng ngay lập tức bông hoa nước vỡ nát tạo ra sương mù che kín khu vực, không ai nhìn thấy gì, hắn đang định dùng thần giác tìm kiếm thì cảm thấy bốn chân bên phải bị quấn chặt thành một bó, sau đó đến bốn chân bên trái, hắn mất thăng bằng lập tức ngã lăn ra đất, hai tên nam đệ tử đứng hai bên liên tục dùng nỏ bắn ra những sợi dây lớn từ nước trói chặt tám chân Giải Vương. Hắn hoảng hốt dùng hai càng cắt đứt dây hai bên để đứng dậy thì phịch một tiếng, nữ đệ tử còn lại đang lơ lửng trên không cầm nỏ bắn xuống một mũi băng tiễn cắm xuyên vào ngực Giải Vương, máu trắng ào ào tuôn ra từ ngực, đây chính là điểm chết trời sinh của hắn, Giải Vương dần lịm đi, hắn cảm thán nhớ về biển xanh nơi hắn sinh ra, nhớ về tộc đàn của hắn, giá như Vực Chủ không nghe lời Hãn Tộc, không nghe Đông Ba Đảo xúi dục, nhưng trên đời không bán thuốc hối hận, mấy trăm năm tu hành cứ vậy kết thúc.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  10. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Nguyễn Khai Quốc,
Trang 3 của 10 Đầu tiênĐầu tiên 12345 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status