TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 6 của 10 Đầu tiênĐầu tiên ... 45678 ... CuốiCuối
Kết quả 26 đến 30 của 50

Chủ đề: Bách Việt Tranh Mệnh

  1. #26
    Ngày tham gia
    Jan 2018
    Đang ở
    Hà Nội
    Bài viết
    56
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 26 : Một Chiêu Kiếm


    "Ngươi, còn dám bắt nạt ta" - Lý Tiểu Mai đứng phía bên kia hàng rào, giơ tay cắt ngang qua chiếc cổ cao trắng ngần, dọa Lý Minh. Lý Minh nhướng mày nhìn lại, giơ tay sờ sờ đùi của mình suýt bị chặt mấy hôm trước, Lý Tiểu Mai nhìn vậy đỏ mặt, lại cùi xuống nhặt gạch đá ném qua hàng rào về phía hắn, Lý Minh trốn luôn vào trong nhà chửi thầm "Hãy đợi đấy", mấy hôm nay ngày nào cũng vậy, đôi oan gia thường rửa mặt súc miệng buổi sáng bằng tiết mục tương tự. Lý Tiểu Mai chính là em gái ruột của Nhật Tôn, con của Mai Hậu và Đức Chính Đế, từ nhỏ được cưng chiều vô cùng, tính tình ngang ngược hiếu thắng trái ngược với Nhật Tôn, thích võ học quyền kiếm, chắc có lẽ là di truyền từ Mai Hậu, Mai Tộc tuy không phải lục đại gia tộc, nhưng truyền thừa cổ xưa, từng có thời làm đế, tổ tiên từ một đôi quang gánh làm nên đại sự, tuy cũng như mấy vị đế vương khác, thiên chưa thời địa chưa lợi, Hãn Tộc vẫn còn hùng mạnh, nhưng truyền thừa để lại cũng đủ Mai Tộc sau này hùng cứ một dải đất Diễn Châu rộng lớn, quyền lực Đức Chính Đế được giúp sức không nhỏ ở đây. Lý Minh bây giờ một bước ra khỏi nhà liền trở thành công địch, tên nào cũng muốn lấy lòng tiểu công chúa, mà cơ bản không phải công chúa thì kết quả cũng vẫn vậy, thằng nào thấy gái xinh chẳng muốn thể hiện một hai, nhưng hắn không phải là giun dế, muốn xéo muốn giày thế nào cũng được, cộng với bản tính đôi khi có phần cục súc, hắn đã ném hơn chục tên đệ tử Kiếm Đường xuống hồ, thành thử mấy hôm nay Thiên Quang Đàm hay có cuộc thi bơi giữa người và rùa, hồ này có mấy đầu rùa lâu năm, hễ thấy người là muốn cắn, bọn Quyền Đại từng có lần nát mông.

    Gần đây hắn tu luyện Khả Phong Mãnh Quyết có phần tiến triển, tốc độ vận hành chân khí càng ngày càng ồ ạt, nhiều khi hắn có thể huy động chân khí của phân nửa số động thiên chỉ để đánh ra một quyền, đập ra một côn, nhưng uy lực có phần tán loạn, chỉ thích hợp cho việc phá hoại hơn là chiến đấu, hơn nữa đánh xong thì ngồi thở hồng hộc, chân khí không cách nào bù đắp, giống việc tiêu tiền ai cũng giỏi, nhưng kiếm lại thì khó khăn vô cùng. Hắn cũng từng tới côn đường thỉnh giáo lão Pháp Mạnh nhưng lão cũng bó tay bó chân, mò ra đường tới gặp Lưu Đạt thì hắn còn chưa dám, Mai Hậu phỏng chừng đang đợi ngoài cửa, hơn nữa Lưu Đạt cùng Trần Phúc vừa giúp hắn cách đây không lâu. Trên đường về hắn lại gặp Đặng Sơn, vị đường chủ này vừa từ Đại Thành Môn bước ra, bên trong đấy là Khải Thánh Chính Điện, là nơi thờ cúng tế tự họp hành, cũng là nơi ở của lão Tế Tửu.
    "Đường chủ vẫn khỏe" - Lý Minh tươi cười tới chào.
    "Nghe nói ngươi vừa đánh một đám đệ tử Kiếm Đường" - Đặng Sơn tiếu dung hỏi.
    "Không phải, do bọn hắn trượt chân" - Lý Minh chối bay, mặt ngây thơ vô số tội.
    "Đấy là người nhà Mai Hậu" - Đặng Sơn dọa.
    "Đều làm mồi cho rùa đen" - Lý Minh cười, hắn cũng sợ nhưng miễn không ra ngoài liền bình yên.
    "Ta sắp ra ngoài một thời gian" - Đặng Sơn hờ hững, nhưng lần này không phải dọa, gần đây phía Tây thường xuất hiện yêu thú quấy nhiễu dân, hắn cùng một vài vị đường chủ được cử đi điều tra.
    "Không sao, còn các vị đường chủ khác, ta không sợ".
    "Đều là người nhà Mai Hậu".
    Lý Minh đen mặt, nói tơi đây hắn không lo cũng phải lo, ngửa mặt lên trời mang bộ dáng cao nhân suy tính, hay là trốn về Liêm Thôn, hay đi tìm lão Tả Ao ông hắn. Nhìn bộ dáng hắn, Đặng Sơn thường ngày lạnh lùng cũng không khỏi phì cười, động viên hắn một tiếng yên tâm.
    "Ngươi gặp ta có việc gì" - Đặng Sơn vào chủ đề chính. Lý Minh mang vấn đề tu luyện của hắn ra trình bày, Đặng Sơn nghiền ngẫm một chút đáp.
    "Một chiêu đánh ra có trăm phương ngàn cách, nhưng lực đạo phải tập trung, giống như việc ngươi đóng một cây đinh vậy, vấn đề nằm ở cây đinh"
    Lý Minh suy ngẫm một lúc đáp "Ý đường chủ là vũ khí" - tay hắn chỉ vào thanh kiếm trên lưng Đặng Sơn.
    "Đúng vậy" - Đặng Sơn tấm tắc khen ngợi. Lý Minh liếc mắt nghi ngờ, hắn còn đang nghĩ lão này lừa mình làm đồ đệ.
    "Ngươi nhìn có ý gì" - Đặng Sơn bực mình, chưa có ai dám nhìn hắn nghi ngờ như thế, hơn nữa còn là thằng nhóc vắt mũi chưa sạch, hắn rút kiếm dạy Lý Minh đánh một chiêu kiếm pháp, đoạn quăng cho Lý Minh, bảo hắn vận dụng Lưu Gia Quyết Pháp đánh thử. Lý Minh tiếp kiếm, cả thanh bạch kiếm trầm trọng trong tay, không rõ làm từ chất liệu gì, hắn cố hết sức thi triển một chiêu, phát lực vận khí chém một phát vào thân cây lớn, kiếm khí xoẹt qua gốc cây, không có hiện tượng gì, Lý Minh tò mò tiến đến xem, cả gốc cây to bằng thân người có mệt vết cắt chéo nhỏ như sợi chỉ, phần thân bắt đầu trượt khỏi gốc, đổ ầm ầm ra đất.
    "Ta lừa ngươi ?" - Đặng Sơn hỏi.
    "Lợi hại" - Lý Minh giơ ngón cái khâm phục Đặng Sơn, bình thường hắn vung côn đập mấy phát cùng lắm là gãy cây mà cực kỳ phí sức, hắn quay sang nghi ngờ vũ khí của mình, xưa nay hắn vẫn chê kiếm nặng sát khí, nhưng qua chiêu vừa rồi có thể thấy rõ. Lý Minh không phục vẫn chày cối cãi lại, cho rằng côn quyền không thua kém kiếm phái, tất nhiên Đặng Sơn hiểu rõ, thực lực dựa trên nhiều phương diện, nhưng trong lòng quả thực mong ngóng một tên
    thiên phú đệ tử, thành thử chính miệng liên tục thuyết phục hắn đổi sang kiếm phái, Lý Minh liền cho rằng kiếm phái có giỏi cũng chưa chắc đánh lại hắn, Đặng Sơn nhếch miệng, khích Lý Minh.
    "Không dùng thân pháp, ngươi tới Kiếm Đường liền rõ"
    "Được" - Lý Minh dứt khoát đồng ý, dự định mai sẽ mang Âm Dương côn tới đánh què chân bọn đệ tử Kiếm Đường.
    Lý Minh trầm ngâm quay về nhà, Đặng Sơn lắc đầu, Khả Phong Mãnh Quyết bản chất là một bộ công pháp dùng kiếm, Lý Minh cũng hiểu nhưng hắn còn không chịu thừa nhận, nhất nhất cho rằng côn quyền đều có thể vận dụng. Liên tiếp mấy ngày hôm sau, chính bản thân hắn mò trực tiếp tới Kiếm Đường khiêu chiến, liên tiếp đánh bại Kiếm Đường đệ tử, nhưng không thể nào đạt tới cảnh giới một chiêu Đặng Sơn chỉ dạy, một lần gặp một vị sư huynh nhiều hơn hắn bốn tuổi, thực lực yếu hơn hắn nhưng kiếm pháp tinh diệu, bình thủ một hồi lâu, cuồi cùng chính hắn dùng kiếm chém một chiêu khiến vị sự huynh kia khiếp vía nhận thua, nhưng hắn không vui vẻ gì, vứt kiếm bỏ về, thành thử bọn Kiếm Đường tưởng hắn khinh thị, mũi xì khói mắt tóe lửa. Nhưng cũng không cần Kiếm Đường tìm tới tính sổ, ngày hôm sau hắn lại mò tới
    "Bọn kiếm đường vô dụng, ra đây cùng đại gia đại chiến ba trăm hiệp" - Lý Minh chống Âm Dương Côn, đứng chặn trước cửa.
    Bọn Kiếm Đường nóng mắt vô cùng, xưa tới nay chưa có ai dám chống nạnh đứng trước cửa, cầm gậy vênh váo như vậy, "Nhanh, đi mời Trịnh Thắng sư huynh".
    "Bọn bại tướng, khẩn trương đại gia còn về nấu cơm" - Lý Minh gọi ới vào trong, mấy chục tên đệ tử Kiếm Đường cùng kéo ra, dẫn đầu là một tên bộ dáng chân chất ăn mặc lối đạo sĩ, lưng đeo trường kiếm, mà bọn hắn ai chả lưng đeo trường kiếm, oai phong biết bao, không như Lý Minh đeo trường côn lên nhìn như phu gánh. Trịnh Thắng có phần lễ nhĩa chào Lý Minh, nhưng bọn đệ tử đang sau vẫn ngao ngao.
    "Trịnh sư huynh, ngươi không phải Tụ Thần Cảnh ?" - Lý Minh nghi ngờ hỏi, hắn có mười cái mạng cũng không ngu đi khiêu chiến vượt cảnh giới, hơn nữa luật bất thành văn ở đây là cùng cảnh giới đánh nhau, nhưng hắn vẫn có ý nghi ngờ, khiến bọn đệ tử Kiếm Đường chửi mẹ chửi cha không thôi, khinh hắn bỉ ổi, muốn hắn răng rơi đầy đất.
    "Ta không phải" - Trịnh Thắng khiêm nhường đáp, quả thực Phá Cốt Cảnh hắn mới tu tới hai mấy động thiên, vừa mới xuất quan liền có người mời đánh nhau.
    "Được, mời" - Lý Minh vung côn lao vào tấn công tới tấp, tiên phát chế nhân ý đồ nhanh chóng kết thúc, trường côn xoay tít phát ra tiếng kêu vù vù, đâm xuyên điểm khuyết được Lý Minh tận dụng tối đa, Trịnh Thắng khéo léo né tránh, vung kiếm tấn công, kiếm khí dày đặc như một màn mưa bao phủ Lý Minh, Âm Dương Khuyên Thủ liên tiếp xuất ra chấn tan kiếm khí, nhưng kiếm khí bao phủ hắn liên miên như thác đổ, Trịnh Thắng kiếm pháp tấn công cực xảo diệu, trông hắn múa kiếm như một vũ sư bay múa qua lại cực kỳ bắt mắt, đây là Thanh Thủy Kiếm Quyết của Vô Vi Tông, không dùng thân pháp nên Lý Minh tránh né cực kỳ vất vả, đây là đơn thuần so tuyệt kỹ binh khí, Lý Minh vô phương áp sát Trịnh Thắng, đứng chịu kiếm khí công kích. Lúc này bọn Quyền Đại, Từ Thúc, Phạm Tuyết đã tập trung cực đông ở sân đấu của Kiếm Đường, chưa nói tới việc xem xét thực lực Lý Minh, việc khiêu chiến Kiếm Đường cũng là dịp hiếm thấy, bọn Quyền Đại la hét trợ chiến liên tục, nhưng cứ la một cái là Lý Minh suýt thoát ra màn kiếm khí lại bị vây như cũ. Lý Minh sốt ruột vận dụng Khả Phong Mãnh Quyết, nhưng tâm ý càng loạn, lực đạo tản mát tứ phương, sức lực xuống thấy rõ, tốc độ hấp thụ thiên địa linh khí của hắn đã cực kỳ nhanh vốn là lợi thế xưa nay, nhưng vẫn như muối bỏ bể, chiều ngược lại Trịnh Thắng lại tỏ ra rất nhàn nhã, chạy xung quanh Lý Minh vung kiếm lung tung, Lý Minh chỉ ước hắn chạy nhầm về phía mình để vung một côn Âm Dương Diệt Phá đập hắn què chân, xem hắn còn múa may được tới bao giờ, nhưng cuộc sống không giống cuộc đời, Lý Minh bị một đạo thủy kiếm chém sượt vai chảy máu, đấy là hắn đã vận dụng Long Du Cửu Vân tránh thoát, xem như vi phạm ước hẹn với Đặng Sơn một lần. Thời cơ tới, Trịnh Thắng bộ pháp nhầm một nhịp, khoảng cách gần Lý Minh chưa từng có, vù vù vù, Âm Dương Côn Tuyền xoáy tít đánh ra một đường thông nối thẳng tới vị trí Trịnh Thắng, chấn tan thủy kiếm khí, Lý Minh tung người nhảy bổ về phía địch nhân, tung ra tuyệt chiều Âm Dương Diệt Phá, Trịnh Thắng có phần bất ngờ nhưng nhanh chóng sửa sai, điểm kiếm liên tiếp lên trời hướng Lý Minh đang bay tới, khiến hắn không kịp tụ lực, đánh vội vội vàng vàng đánh ra một chiêu dở dang, lại đâu vào đấy, bọn Quyền Đại cùng Từ Thức xuýt xoa tiếc mãi không thôi. Vô pháp áp sát Trịnh Thắng, Lý Minh thò tay rút một cây kiếm trên kệ vũ khí sau lưng, chém một chiêu về phía tên đạo sĩ, ánh kiếm lóe lên, một đạo kiếm khí lăng lệ chém nát thủy kiếm khí, xộc thẳng về phía Trịnh Thắng, tốc độ thần sầu khiến hắn chỉ kịp vung kiếm đỡ, Keeenggg, cây kiếm gãy nát, Trịnh Thắng bay ra sân đấu ra ngoài vườn, nằm chéo kheo trên cây vải, đấy là Lý Minh còn chưa dùng hết lực, nếu không kết quả của Trịnh Thắng chính là cái cây mấy hôm trước, chia đôi hai phần.
    "Con mẹ nó" - Lý Minh vứt kiếm bỏ về giống hôm qua, trận đấu tới đây là xong.
    "Mạnh, con mẹ nó mạnh" - Từ Thức buột miệng khiến mọi người nhìn chăm chăm - "Lão tử là nam" - Hắn giải thích thêm. Mọi người nhao nhao, Trịnh Thắng vốn bài danh chiến lực thứ năm trên Văn Bia tại Phá Cốt Cảnh, nếu không có gì bất trắc dăm bữa nữa sẽ tới Hống Sơn thi thố, bọn Kiếm Đường răng lợi nghiến ken két, quá khinh người, Lý Tiểu Mai đứng trong đám người ngoác miệng thè lưỡi liên tục.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Mời các đạo hữu góp ý cho tại hạ tại đây : http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=148606
    ---QC---


  2. #27
    Ngày tham gia
    Jan 2018
    Đang ở
    Hà Nội
    Bài viết
    56
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 27: Lực



    Mấy ngày chán nản, Lý Minh chẳng buồn ra khỏi cửa, cũng chẳng buồn cãi nhau với Lý Tiểu Mai, việc làm hàng ngày duy nhất của hắn là ra trước nhà câu cá, tuy nhiên ngay cả cá cũng chẳng thèm đớp một cái, đúng như câu cửa miệng của bọn Quyền Đại, trong cái rủi còn có cái xui, ngay cả mồi ngon nhất cũng không một sủi tăm, chán đời hắn thả cả viên đan dược làm luôn mồi câu, nhưng vẫn đâu vào đấy, hắn định thu cần về thì phao câu động đậy, "Cá lớn" - Hắn hô thầm, nhanh chóng kéo cần, nhô khỏi mặt nước là một đầu rùa đen to như cái chậu rửa mặt, hắn phát lực giật mạnh, đầu rùa vòng qua đám khoai nước bay lên bờ, hắn quăng cần ba chân bốn cẳng chạy nhanh tới nhằm đè đầu con này, ai ngờ mặt mũi tối tăm, một cột nước đen ngòm hôi hám bất thình lình bắn thẳng vào mặt hắn, tiếp theo mông hắn đau ê ẩm, một vật cứng đâm thẳng vào chân khiến hắn ngã nhoài.
    "Tên khốn nào tập kích đại gia" - Lý Minh chửi lớn, dụi mắt ngoái đầu lại nhìn một đầu rùa đen đang chạy như bay xuống nước, hắn dụi mắt thêm mấy lần, vẫn là đầu rùa đen kia.
    "Không còn thiên lý, không còn thiên lý" - Lý Minh ú ớ, đây là rùa sao.
    "Haha, hahaha, hahaha" - Lý Tiểu Mai đang ôm bụng cười lớn trước cổng, Lý Minh chửi đổng khiến nàng thấy được chuyện vui vẻ nhất đời.
    Lý Minh bực mình mím môi, cầm ngay viên gạch chọi thẳng về chỗ đầu rùa với nhảy xuống, "Bùmmmmm", nước bắn tung tóe, một cột nước đen lại từ dưới hồ bắn thẳng vào người Lý Minh, hắn đang loay hay nhặt thêm gạch lại trúng chiêu tiếp theo, ngã xõng xoài, đầu rùa lộn mấy vòng, phun nước lên trời ra điều khinh bỉ, ngoáy mông lặn mất, Lý Tiểu mai cười ngặt nghẻo, nước mắt chảy đầm đìa, quá mất mặt Lý Minh bỏ vào trong nhà.
    Buổi chiều, Lý Minh dòm sang nhà hàng xóm, Lý Tiểu Mai đi vắng, hắn xách một cái lồng sắt, một tấm lưới dầy, vai vác cần câu đường đường chính chính ra trước nhà thả mồi, tiếp tục là Thiên Linh Đan, đây là đan dược cơ bản được Đan Đường cấp cho bọn đệ tử dùng tu luyện bổ sung nguyên khí, nhưng Lý Minh chẳng mấy khi dùng, hắn ngồi tĩnh tõa còn hiệu quả hơn cắn mấy viên đan toàn cặn này, hẳn là bọn đệ tử sơ cấp Đan Đường luyện. Ôm lòng báo thù, Lý Minh đợi cả buổi chiều nhưng không thấy động đậy gì, đành thu cần tiu ngỉu bỏ về.
    "Haha, Lý Đại Hiệp ngài vừa bị rùa đen tấn công ư" - Bọn Kiếm Đường tập trung tới chỗ Lý Minh câu rùa, mồm năm miệng mười.
    "Haha, không chừng hắn nhục nhã quá, đanh định đi trả thù"
    "Há há, như hắn, ta đâm đầu vào hố xí chết cho xong, há há"
    "Hắn chẳng phải oai phong lắm sao, một đầu rùa đánh cũng không lại, hừ"
    Đủ các loại cười chê, khinh bỉ, Lý Minh đen mặt, hắn không muốn chấp nhặt nhưng bọn này ồn ào quá đáng, dưới nước lại sủi tăm, một bóng đen khi ẩn khi hiện dưới mặt hồ sau đám bèo, Lý Minh nhếch miệng cười như hoa nở.
    "Bùm, bùm, tỏm, tỏm, bùm, bùm" - Như một cơn gió, khi trái khi phải, lúc trước lúc sau, Âm Dương Bộ Pháp thành thục kết hợp cùng Long Du Cửu Vân, từng tên một văng xuống hồ không thiếu một ai, như một đám trẻ con thi nhau nhảy cầu tắm sông, cảnh vui lập tức diễn ra,
    "Ai uuuu, mông ta"
    "Mẹ kiếp ai lột quần ta"
    "Yêu quái, yêu quái"
    "Quái Quy, chạy, bơi, chạy"
    Một đầu rùa quần thảo giữa bầy người, cảnh tượng quả thực vui mắt vui tai, trái một đớp, phải một cắn, bọn Kiếm Đường nháo nhào bơi lên bờ, tay vừa bám vào kè đá thì một bàn chân phi ngay giữa mặt.
    "Con mẹ các ngươi, xem ai oai phong" - Lý Minh một đạp một chửi, từng tên leo lên lại rơi xuống nước, nháo nhào như đàn cá rô vượt cạn, may mắn là bọn sư huynh đệ tới vớt lên, nếu không Lý Minh cũng muốn cho bọn hắn bơi tới đêm. Lên bờ ai nấy lôi thôi nhếch nhác, quần áo rách nát, mông đít lộ hết cả ra, còn in dấu răng rùa, may mắn là cắn vào mông, xích sang chỗ khác một chút liền là chuyện lớn, ngay cả cao thủ Y Đường cũng không cứu nổi, từ đấy về sau còn lưu lại truyền thuyết bọn Kiếm Đường sợ rùa, mỗi lần chửi nhau thường mang ra mạt sát.

    Còn đúng nửa tháng sẽ tới kỳ Hống Sơn Luận Võ, đánh đấm thi thố sát phạt diễn ra cực kỳ căng thẳng, Kiếm Đường chỉ còn giữ được bốn vị trí trong nhóm thập cường, điều này một phần do Trịnh Thắng bị Lý Minh đánh trọng thương, vô lực tái chiến, một phần nữa vì Đao Đường, Côn Đường, Thương Đường, Phiến Đường, Tiễn Đường, Cầm Đường thực lực cũng cực mạnh, đều có đệ tử chủ chốt xuất chiến. Phần Lý Minh, hắn đang vô cùng điên cuồng, nói đúng hơn là có chút tẩu hỏa nhập ma, mắt đỏ ngầu, đầu tóc rồi bù, bàn tay da bong tróc, chính là hệ quả của một chiêu kiếm học từ Đặng Sơn, côn quyền của hắn vô lực tái hiện một chiêu đó, khiến hắn hàng ngày ma si cuồng luyện mong ngộ ra chân ý, may mắn nhất chính là có Lý Tiểu Mai sáng sáng mỗi ngày vẫn cố tình gây sự trêu chọc, khiến hắn chưa hoàn toàn mất đi thần trí, tới ngày thứ bảy, may mắn có Từ Thức cùng bọn Quyền Đại tới thăm, liền nhanh chóng gọi người Y Đường tới, trễ một chút xem như xong, hậu quả khôn lường, Lý Tiểu Mai cũng hết hồn, chính mình sang nhà thăm hỏi.
    Được bọn Quyền Đại chăm sóc, nghỉ ngơi hai ngày Lý Minh đã hồi phục bảy tám phần, Từ Thức lo sợ hắn tái diễn cảnh tượng mấy hôm trước thường sang thăm hắn. Một buổi chiều Lý Minh ngồi thở dài, cầm đất đá ném xuống nước làm niềm vui, đầu rùa đen lại hiện lên, không có trêu đùa như mọi hôm, đầu rùa quẫy nước có ý muốn Lý Minh đi theo nó, tấm tắc khen kỳ lạ, Lý Minh nhảy lên một chiếc thuyền nhỏ đuổi theo, nếu như thường ngày thì hắn đã nhất quyết bắt về om chuối đậu.
    Thuyền trôi nhè nhẹ ra hòn đảo giữa hồ, trên đảo có một tòa lầu các cao chín tầng, mái ngói cong vút xen lẫn giữa đám sanh si cổ thụ, tầng trên cùng bốn cửa hình bán nguyệt treo một chiếc chuông lớn, chính là Trấn Binh Long Trì Chung, thường ngày bị linh khí dày đặc bao phủ, chỉ gần tới giữa hồ mới có thể thấy lờ mờ, Lý Minh tinh tế quan sát thấy hòn đảo hình bát giác trưng cho đất bốn phương tám hướng, Thiên Quang Đàm hình tròn tượng trưng cho trời, cửu tháp ứng với cửu trọng thiên thể hiện sự trường tồn vĩnh cửu, là nơi thiên địa càn khôn hội tụ, mệnh số bền lâu, hắn cũng suy diễn ra tòa đảo này chính là trận nhãn, một tòa Tụ Linh Trận lớn cướp đoạt thiên địa linh khí. Đầu rùa dẫn hắn tới mạn phía nam của đảo, một vị lão giả râu tóc bạc phơ, đầu quấn khăn xếp, tay móc một quả đan dược lớn làm mồi câu quăng xuống hồ, cần câu chính là một cây gậy sắt dài cứng đơ thẳng đuồn đuột, dây câu lại chỉ là một sơ tơ nhỏ lóng lánh, chính là lão Tế Tửu Nguyễn Khai Quốc, đầu rùa kia dẫn hắn tới đây thì lặn mất, Lý Minh bỏ thuyền lên bờ, định làm lễ chào thì lão Tế Tửu phất tay ra chiều im lặng. Phao câu giật mạnh chìm nghỉm, cần câu bằng sắt cong vèo sà xuống mặt nước, lão Tế Tửu thuồn tay nhẹ nhàng nâng cần câu, thủ pháp cực kỳ đơn giản nhưng trong mắt Lý Minh là cả một chân trời mới, lực kéo trở biến thành lực giật, một đầu rùa khổng lồ bay lên bờ to như cái nống bay lên, vẫn đang loay hoay gặm đan dược.
    "Thật tiếc, vẫn chưa khai mở linh trí" - Lão Tế Tửu giọng già nua lắc đầu, dùng gậy đánh dấu trên mai rùa, nhẹ nhàng đẩy nó xuống nước.
    Lý Minh vẫn đang chìm đắm suy tưởng trong một chiêu câu rùa của lão Tế Tửu, tới khi lão tới trước mặt hỏi to, hắn mới giật mình đáp lại - "Đệ tử khỏe, tham kiến Tế Tửu".
    "Ta hỏi ngươi, một chiêu vừa rồi lĩnh hội được gì, không hỏi khỏe hay yếu" - Lão Tế Tửu quắp tay sau lưng hỏi lại lần nữa.
    Lý Minh đăm chiêu đáp - "Dụng lực mà không phải dụng lực".
    Lão Tế Tửu gật đầu - "Ta biết chuyện mấy hôm nay của ngươi, đầu Hắc Quy kia chính là ta câu được, đã khai mở linh trí"
    "Khai mở linh trí?" - Lý Minh tò mò.
    "Còn mấy đầu mang huyết mạch Quy Thần Tộc"
    "Quy Thần Tộc ?"
    "Ngươi hẳn biết Vô Vi Tông Quy Thần Nỏ, từ móng rùa mà ra" - Lão Tế Tửu giải thích ngắn gọn, Lý Minh thì suy tính, hắn đánh cắp đầu rùa đen kia nuôi lớn, chẳng phải chế tạo được hẳn bốn chiếc Quy Thần Nỏ, phát tài. Nhìn khuôn mặt gian xảo của Lý Minh, lão Tế Tửu đằng hắng mấy cái hắn mới hồn quy thể, bắt đầu dồn dập hỏi lão Tế Tửu một chiêu kia, lão Tế Tửu gật gù giải thích.
    "Côn Pháp vốn từ bi bác ái, không sinh ra sát phạt khí tức như Kiếm Pháp. Côn Pháp luôn công phá hai đầu, luôn đánh theo chiều nghịch, luôn lấy nghịch để chế thuận, làm cho địch nhân mất phương hướng rơi vào lúng túng, bất ngờ"
    "Hơn nữa Côn Pháp còn áp dụng triệt để biến hóa âm dương, ngũ hành bát quái, ngươi không dùng Âm Dương Bộ Pháp chẳng phải tự trói chân mình, thân pháp cũng chính là thực lực"
    "Ngươi còn có thể bám sát địch nhân, mượn lực đả lực, phản lực, cộng lực, bốn lạng bạt ngần cân, tất cả chỉ có một chữ Lực"
    Vừa nói lão vừa vung cây cần câu, đi một bài côn minh họa, Lý Minh dụng tâm ghi nhớ, lời lão Tế Tửu nói như khai mở hồng hoang, đốt đuốc dẫn đường, hắn xá dài cảm ơn, tiếng truyền âm chỉ điểm hắn trong trận chiến với Đỗ Đông cũng chính là lão Tế Tửu, hắn vui phơi phới chèo thuyền quay về, không quên ngó xem đầu rùa đen kia ở đâu.
    "Đinh lão thất phu xem như không tệ" - Lão Tế Tửu gật đầu, nhìn Lý Minh đang ngó nghiêng trên thuyền.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  3. #28
    Ngày tham gia
    Jan 2018
    Đang ở
    Hà Nội
    Bài viết
    56
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 28: Chử Đạo Viện



    Cửu Lầu Khuê Văn Các là nơi tập trung công pháp tu luyện Việt Tộc, bí pháp chiến kỹ bách gia đều tập trung ở đây, thậm chí còn sưu tầm công pháp ngoại tộc, nhiều tuyệt kỹ thất truyền vẫn được lưu giữ, nhưng không phải ở tầng thứ nhất, Lý Minh sục xạo tìm tòi mấy ngày hôm nay, tất cả đều là hạng xoàng, cũng chia làm một trăm phòng ứng với Bách Đường, hắn muốn lên tầng thứ hai nhưng bị lão quản sự đuổi xuống, phải có công trạng mới được lên tầng cao hơn, còn không thiên tử cũng bị đuổi, hắn mò tới đưa một ít bạc, một ít đan dược pháp bảo nhưng bị chửi té tát, đành cắp mông quay xuống thử tìm thêm lần nữa xem có gì hay, tất nhiên không có gì hay, ngay cả mấy bộ công pháp bình thường nhất hình như cũng bị bọn thế gia giở trò, đánh đấm không phát ra được uy lực mạnh nhất, giống như đang ăn ngon bèn nhai phải sạn. Hắn bỏ ra ngoài tìm cách làm thân với đầu rùa đen kia, nhưng mỗi lần nhìn thấy Lý Minh, Hắc Quy đều tỏ thái độ khinh khỉnh rồi nhảy xuống hồ, được cái hắn rất kiên trì, bốc ra không biết bao nhiêu đan dược cho Hắc Quy ăn, thành thử tình cảm đã có tý ti cải thiện.
    "Tiểu tử, lần sau mang đan dược loại tốt một chút" - Hắc Quy liếc mắc nhìn, đầu ngúc ngoắc, miệng nhai nhai.
    "Mẹ kiếp, yêu quái" - Lý Minh giật bắn mình, nhảy ra xa nhìn chằm chằm Hắc Quy, cuộc đời hắn lần đầu tiên nhìn thấy động vật nói chuyện, bán tin bán nghi.
    "Ranh con, khẹc khẹc" - Hắc Quy cười tỏ vẻ khinh thường.
    "Tiểu ba ba, ngươi có ý gì" - Lý Minh liếc xéo liếm môi, tưởng tượng Hắc Quy ra nồi chuối đậu, con rùa nhỏ cũng dám gọi hắn ranh con.
    "Mất dạy, ngươi có biết Quy Thần ta đã sống gần trăm năm, hơn cả tuổi ông bà ngươi không" - Hắc Quy vươn cổ ra chửi, quả thực nó đã sống hơn trăm năm, nhưng tuổi của hắn trong đồng loại tính ra chính bằng tuổi Lý Minh, đang lúc trưởng thành.
    "Mất dạy, đại gia chính là thần tiên đầu thai chuyển thế" - Lý Minh không tin, quay ra chế nhạo.
    "Ranh con" - Hắc Quy há miệng bắn ra một cột nước ào ào lao về phía Lý Minh, ý muốn nhấn chìm hắn, Lý Minh khoắng chân chạy ra hướng khác tránh được, tiện thể nhặt một miếng ngói nhỏ liệng thẳng về phía Hắc Quy, tốc độ như tên bắn, Hắc Quy không thèm né, thò chân trước ra đập viên ngói thành bụi phấn, há miệng lên trời thổi thổi, vô hình các cột nước từ trên trời giáng xuống liên tiếp tấn công, Lý Minh như một đầu rồng du động qua lại nhẹ nhàng tránh thoát, nước đập xuống sân tạo thành mấy chục cái vũng lớn, biết Lý Minh thân pháp độc đáo, Hắc Quy đổi chiến thuật, cái đuôi ngúc ngoắc, băng tiễn ào ào lao ra đánh lén sau lưng Lý Minh, cảm nhận không khí tự nhiên lạnh xuống, Lý Minh quay đầu nhìn đã thấy một loạt mũi tên băng như một đàn chấu chấu lao về phía hắn, Lý Minh vội vàng rút côn múa, băng tiễn đột ngột chuyển hướng quay sang tấn công Hắc Quy, khoảng cánh quá ngắn cộng thêm bất ngờ, Hắc Quy né tránh không kịp chỉ còn cách thụt đầu vào mai rùa, răng rắc liên tiếp, băng tiễn vỡ tan toàn bộ, nhưng mai rùa không có một vết xước, Hắc Quy vừa thò đầu ra đã thấy mình bị treo trên một cây gậy, cả người nằm gọn trong tấm lưới, Hắc Quy đưa miệng ra cắn, đưa vuốt ra chém, nhưng không cách nào làm đứt dù chỉ một sợi cước, quá dai, đây là tấm lưới Lý Minh lấy trộm sau nhà lão Tế Tửu trên đảo, vật liệu giống với sợi dây câu, chuyên dùng đối phó rùa. Lý Minh đốt lửa, bắc nồi đun nước, nước sôi ùng ục, Lý Minh thả luôn tên kia vào.
    "Dám đánh lén ta" - Lý Minh đắc ý.
    "Ấm quá, thích quá, khẹc khẹc" - Hắc Quy khỏa khỏa nước ra dáng hưởng thụ. Lý Minh càng cho lửa cháy đậm, nửa canh giờ qua đi, hắc quy vẫn đang tận hưởng trong nồi, mắt lim dim.
    Đen mặt, Lý Minh thò côn vào câu Hắc Quy ra, hắn lôi trong túi ra một thanh đao cật lực chém một nhát, lửa bắn tung tóe, lưỡi đao mẻ quá nửa, binh khí chia làm Nhân, Vương, Hoàng, Địa, Thiên. Thiên Binh là để chỉ trấn binh như Long Trì Chung, uy lực tuyệt luân, trên đời chỉ có vài kiện, phần lớn tu luyện giả cầm trên tay là Vương Cấp, đây là một thanh Vương Cấp Trung Đẳng binh khí, vậy mà không chém nổi một con rùa. Hắn đổi sang một thanh kiếm Vương Cấp Nhất Đẳng, hình như là lấy được của bọn Đỗ Gia, vận dụng nhất chiêu tuyệt sát của Đặng Sơn, tiếng kiếm xé gió vang lên, nhưng kết quả không đổi, lửa vẫn bắn tung tóe, thanh kiếm quăn queo biến hình, Lý Minh xót xa vô cùng, mang đi đấu gia có thể thu được một núi bạc, điều vui mừng duy nhất của hắn là tấm lưới kia cũng không đứt một sợi. Hắc Quy thò đầu ra cười khinh bỉ, Lý Minh chẳng nói chẳng rằng, cục súc rút côn ra đập, keng keng keng liên tiếp, nghe như tiếng sắt thép va chạm nhau, côn sau mạnh hơn côn trước, Hắc Quy cảm nhận rõ lực đập vào mai càng ngày càng lớn, dường như chiêu sau gom lực từ những chiêu trước, "tách tách" - Mai rùa có vết rạn đầu tiên, nhưng Lý Minh càng đập càng hăng, Âm Dương Côn của hắn ko mảy may sứt một góc, Thiết Hoàng Mộc không hiểu được lão Nguyễn Khiên rèn đúc kiểu gì, cực kỳ rắn chắc, dường như không biết mệt, hắn vừa đập vừa kêu - "Đại gia ta đập chết ngươi"
    "Đầu hàng, đầu hàng" - Hắc Quy thò đầu ra hô lớn, mặt có chút sợ.
    "Này thì cứng đầu" - Lý Minh bồi thêm một côn cuối, một vết rạn to kéo dài hiện rõ, Hắc Quy kêu la đầu hàng thảm thiết, tuy nhiên trong đầu hắn đang nghĩ, đợi Quy Thần ta thoát ra thì Lý Minh xác định. Lý Minh nhìn vào mặt rùa gian dối, định đập tiếp thì lão Tế Tửu vác cần câu tới, hồ này thông với Dâm Đàm hay còn gọi là Tây Hồ, mà Dâm Đàm lại thông với Đại Hoàng Giang, tuần nào lão cũng đi câu, bắt được đủ loại thủy quái.
    "Tế Tửu gia gia, cứu mạng, cứu mạng" - Hắc Quy khóc lóc thảm thiết ra chiều ủy khuất, Lý Minh thầm kêu hỏng, ít nhất là tấm lưới kia sẽ bị thu. Lão Tế Tửu tới ngó một chút, gỡ tấm lưới vứt qua một bên, xoa một ít cao lên mai Hắc Quy, vết rạn nhanh chóng khép lại.
    "Các ngươi bốn chín gặp năm mươi" - Lão phán thế nghĩa là xử hòa, vác cần câu to như cổ tay ra bờ hồ ngồi. Hắc Quy vẫn chưa hài lòng, lảm nhảm không nghỉ.
    Lý Minh mặt nhăn nhăn nhó nhó hỏi - "Tế Tửu, tấm lưới kia?"
    "Ngươi cứ cầm lấy, sau này còn đối phó hắn" - Lão Tế Tửu phán một câu khiến Hắc Quy kêu như lợn bị chọc tiết, Lý Minh cười không ngậm được miệng.

    --- oo0oo ----

    "Đại thúc, cho hỏi đường tới Hống Sơn còn bao xa" - Một thiếu niên ăn vận đơn giản, mắt sáng, da cổ đồng, trên vai có một con rùa nhỏ đang lễ phép hỏi một vị tiều phu.
    "Hai mươi dặm hướng Nam chính là Hống Sơn" - Vị tiều phu chỉ tay về dãy núi lớn.
    "Đa tạ" - Lý Minh cảm ơn.
    "Nhị vị Đường chủ, phía trước chính là Hống Sơn" - Lý Minh quay lại bẩm báo với Thương Đường Chủ Tưởng Đạt cùng Tiễn Đường Chủ Nguyễn Ngọc Sâm, bọn hắn là một đôi vợ chồng, lần này chịu trách nhiệm dẫn dắt Quốc Tử Giám đệ tử tới Hống Sơn, hơn một tuần trời dịch chuyển qua các dịch trạm bằng Bạch Hạc, ai nấy đều tỏ vẻ mệt mỏi, từ Kinh Thành tới Hống Sơn cách nhau nghìn dặm bình thường người ngựa vừa đi vừa nghỉ mất mấy tháng, dùng phi cầm dịch chuyển có thể tiết kiệm được thời gian, vừa được bay lượn trên trời ngao du cửu vân, nhưng giá cả cũng trên trời, tuy nhiên là muối bỏ bể so với triều đình quốc khố. Tưởng Đạt gật đầu, cả nhóm tiếp tục quốc bộ di chuyển, ước chừng tới giữa trưa là tới, phi đội chỉ thả bọn hắn ở bờ bắc Lam Giang, vượt sông là địa phận Hống Sơn, nghe nói còn có Yêu Cầm sinh sống, không dám bay lượn lung tung. Mấy tên Hoàng thất đệ tử đã bắt đầu kêu ca, Lý Cường, Lý Tiến, Lý Điệp, Bùi Việt luôn miệng than vãn.
    "Câm miệng, các ngươi còn là nam nhi" - Lý Tiểu Mai bực dọc quát, đã mệt còn nghe bọn hắn kêu ca.
    "Công chúa bớt giận" - Bùi Việt tiến lên nịnh nọt.
    Lần này Quốc Tử Giám cử người đi gồm hai mươi hai vị đệ tử, Lý Minh cùng Từ Thức chắc chắn có suất, cộng thêm mười người bài danh thập cường trên Văn Bia, mười người của Hoàng Thất, nếu tính cả Hắc Quy bị lão Tế Tửu bắt đi theo tổng là hai mươi ba. Trong thập cường, có bốn vị trí của Kiếm Đường, còn lại Đao Đường, Thương Đường, Tiễn Đường, Côn Đường, Cầm Đường, Phiến Đường mỗi đường chiếm một suất, đặc biệt vị trí đệ nhất trên Văn Bia không phải của Kiếm Đường mà là Thương Đường Ngô Tuấn, hắn đang nói chuyện cùng Lý Đạo Thành và hoàng tử Nhật Trung, vẫn là vẻ đẹp trai nam tính khiến Từ Thức phát hận, Lý Tiểu Mai lúng liếng không ngừng.
    "Tiểu Hắc, ngươi có biết gì về Chử Đạo Viện" - Lý Minh hỏi Hắc Quy đang thu thành một chú rùa nhỏ ngồi trên vai, quan hệ bọn hắn vẫn như cũ, đánh nhau như cơm bữa.
    "Quy Thần ta sống hơn trăm năm lẽ nào không biết" - Giọng điệu chỉ điểm thiên hạ, Hắc Quy thao thao bất tuyệt. Chử Đạo Viện vốn do Chử Đạo Tổ lập ra, truyền thừa xa xưa, Chử Đạo Tổ tên gọi Chử Đồng Tử, vốn nhà nghèo, hai cha con dùng chung một cái khố, nhưng hắn thiên phú trác tuyệt, bôn ba thiên hạ, thành đạo về sau liền quay về Việt Quốc khai tông lập phái, Trấn Binh của Hống Sơn tên gọi Thuận Thiên Kiếm, vốn là vũ khí của Chử Đạo Tổ khi xưa, Chử Đạo Viện trong vạn năm không ngừng bị Hãn Tộc truy sát, muốn tuyệt diệt môn phái, nhưng thiên hạ vạn đạo cùng gốc, Huyền Đạo Môn vẫn âm thầm ra tay bảo trợ khiến ngọn lửa truyền thừa chưa bao giờ tắt, tới một ngày Thái Tổ đánh nam dẹp bắc, một vị đạo sĩ xuất hiện cầm Thuận Thiên Kiếm hiệu triệu các chi Đạo Gia, cùng Thái Tổ đánh đuổi Hãn Tộc, chính là Trưởng môn Trịnh Trí Không hiện nay, như vậy vị Trưởng môn này ngót ngét cũng gần hai trăm tuổi, quả thực yêu quái sống lâu, Lý Minh than thở.
    Hắc Quy kể thêm, hắn nghe lão Tế Tửu nói, Chử Đạo Tổ từng bài danh tứ đại chí cường giả, dường như cũng vẫn lạc trong chiến trận vạn năm trước, Hắc Quy suy ra Hống Sơn không khéo còn chứa nhiều kho báu từ thời Việt Cổ, không chỉ có Thuận Thiên Kiếm và Chử Huyền Kinh. Ngoài ra mấy tên Vô Khố này rất giỏi tính toán thiên tượng, suy diễn tương lai quá khứ, nhưng bọn hắn có sách tính toán hẳn hỏi, không năm ăn năm thua ăn ốc nói mò như bọn cổ quái Thiên Môn Đạo, nghe nói là Lạc Việt Độn Toán, thực lực tổng quát Chử Đạo Viện có phần thua kém Huyền Đạo Môn, nhưng mặt này thì quả thực số một thiên hạ, rất khó lường, Lý Minh nghe tới đây có phần mong chờ, xem ra Chử Đạo Viện có bí pháp về toán kinh, hắn dứt khoát phải đọc, Lý Minh vốn ham thích tính toán suy diễn.
    Mấy tên đệ tử nghe Hắc Quy nói xấu người Chử Đạo Viện, lúc gọi mũi trâu, lúc gọi vô khố, không khỏi phì cười, chẳng mấy chốc trước mặt đã thấy một mái đình lợp ngói, có mấy vị đạo sĩ đứng đợi, hẳn là chuyên môn phụ trách đón tiếp khách khứa từ xa, hai bên gặp nhau chào hỏi vui vẻ, Lý Minh liếc mắt nhìn về chính đỉnh Thiên Tượng, nơi đặt môn hộ của Chử Đạo Viện, hắn nghiêng đầu một chút khiến Hắc Quy xém rớt xuống đất.
    "Mẹ kiếp, ngươi định làm phản hả" - Hắc Quy chửi to.
    Lý Minh không để ý, mắt nhìn chăm chăm, miệng thì thầm - "Cửu Long Tranh Châu".


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  4. #29
    Ngày tham gia
    Jan 2018
    Đang ở
    Hà Nội
    Bài viết
    56
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 29: Huyền Cổ Tinh Đồ



    Hồng Lĩnh Sơn vốn là tên gọi dân gian của Hống Sơn, là một dãy núi lớn ở Lộ Diễn Châu phía Nam Đại Việt, gồm chín mươi chín đỉnh, tương truyền rằng có một ông thần nào đấy thấy núi non quanh vùng lẻ tẻ bèn bỏ sức gom lại tất cả về đây đủ một trăm ngọn, nhưng không rõ nguyên nhân tại sao đánh rơi một ngọn bên bờ bắc Lam Giang, thành ra thiếu mất một, chắc có lẽ do bị vấp, Lý Minh chắc mẩm, hắn đang dòm lên trên núi, linh khí dày đặc tụ thành mây, tiên vụ lượn lờ, quả thực là thế Long Chầu Hổ Chực, hơn nữa chỉ cần đổi góc nhìn một chút sẽ thấy chín đỉnh cao nhất tạo thành thế Cửu Long Tranh Châu, Cửu Long cùng chầu về Thiên Tượng Chính Đỉnh, Táng Thư có viết, nếu táng huyệt mộ tổ tiên tại đây, con cháu đời sau sẽ xưng vương xưng đế, chính là Đế Vương Huyệt, nhưng hắn càng nhìn càng thấy có chỗ không đúng, vẫn có chỗ khuyết thiếu, như một bản văn tự đẹp đẽ bỗng nhiên xuất hiện một chữ lỗi vậy.
    "Ngươi dòm ngó cái gì, đây là đất xấu, Phượng Hoàng xuất Ngàn Hống, đại địa thành phế địa" - Hắc Quy bị Lý Minh suýt đánh rơi, quay ra bực tức.
    "Ra vậy" - Lý Minh gật đầu, truyền thuyết rằng Phượng Hoàng theo bầy đủ trăm con, về tới Hống Sơn bèn thiếu một chỗ đậu, một con bay lên cả đàn rời đi, điểm thiếu sót chính là ngọn núi thứ một trăm rơi ở bờ bắc, nếu có thêm một ngọn ở phía nam, liền hình thành một Sơn Trận tự nhiên, linh khí đổ về, long mạch cuồn cuồn, thiên sơn vạn thủy triều lai, thiếu một điểm cho dù Cửu Long Tranh Châu nhưng là nhược long, tiểu châu , đại sự khó thành, tuy vậy vẫn có thể bổ cứu được, nhưng cần vô số thiên tài địa bảo không thể tưởng tượng tới. Ấy vậy nhưng vẫn có thể dùng thế đất ấy để gia trì mệnh số, Táng Thư nhắc tới, chỉ cần tìm ra long mạch chính, Chử Đạo Viện mấy vạn năm chưa đoạn tuyệt truyền thừa, tất có cái lý của nó, Lý Minh bấm bấm đốt tay phán đoán.
    Chào hỏi qua loa, một vị đạo sĩ dẫn cả đoàn lên núi, không khí vô cùng mát mẻ dễ chịu, hoàn toàn trái ngược với cái nóng phía nam, có rất nhiều cầu đá bắc qua suối nhỏ, suối ở đây không lớn, nước chảy róc rách trong veo, cũng không có ngọn thác nào trái với Tản Viên Sơn, leo bậc đá tới lưng chừng núi đã có thể lờ mờ thấy mấy tòa điện to lớn trên đỉnh lấp ló sau mây, cổ thụ cao lớn thân bám đầy rêu cao chọc trời, vượn hót chim kêu, rất có ý vị. Chừng nửa canh giờ, cả nhóm lên tới đỉnh, bấy giờ mới qua buổi sáng, cả đỉnh núi tràn ngập trong sương, đứng xa một chút cũng khó thấy người đối diện, nơi bọn hắn đang đứng là Thái Âm Viện, có bốn dãy nhà bài trí đơn giản, mấy vườn hoa tiểu cảnh, xem ra quanh năm chẳng mấy khi có người ở nên tỏa ra mùi ẩm mốc. Kiến trúc trên núi chia làm bốn viện chính, Thái Dương Viện, Thái Âm Viện, Thiếu Dương Viện và Thiếu Âm Viện, chính giữa tứ viện là một quảng trường lớn hình tròn đủ mấy ngàn người tụ tập gọi là Lưỡng Nghi Tràng, mọi năm đều thi đấu ở đây, ngoài ra còn có Hương Tích Am là nơi thờ cúng, người của Chử Đạo Viện chủ yếu tập trung về Thái Dương Viện ở nơi cao nhất trên núi, nhường ba viện còn lại cho đệ tử phái khác. Từ trong sương mù bước ra hai vị đạo sĩ một lớn một nhỏ mà Lý Minh đều quen mặt, chính là vị đạo sĩ họ Trịnh đã từng gặp lúc sang sông và Tiểu Vũ
    "Nhị vị đường chủ, tệ xá đạo gia đơn sơ, các vị chịu khổ" - Trịnh đạo sĩ ra chào.
    "Tĩnh Tâm sư huynh khách sáo" - Vợ chồng Tưởng đường chủ ôm quyền đáp lễ
    Hỏi đáp một chút, ba người cùng hướng lên núi về phía Thái Dương Viện, để lại Tiểu Vũ cùng mấy vị đạo sĩ trẻ sắp xếp phòng ốc cho bọn Quốc Tử Giám, lão Trịnh đạo sĩ nhìn Lý Minh gật gù ra chiều quen biết.
    "Ngươi vẫn chưa chết à" - Lý Minh hỏi Tiểu Vũ.
    "Ta vẫn khỏe, không ngờ ngươi gia nhập Quốc Tử Giám" - Đặng Tiểu Vũ đáp, Từ Thức tiến lên dòm dòm, không ngờ một tên thanh tú như vậy lại đánh đập được Lý Minh.
    "Ngươi có thù với hắn" - Hắc Quy trông điệu bộ Lý Minh cùng Từ Thức nhìn Tiểu Vũ đoán, Lý Minh gật đầu, Tiểu Vũ ngạc nhiên nhìn chú rùa nhỏ trên lưng.
    "Tiểu vô khố, ngươi thấy cô nương nhà ta thế nào" - Hắc Quy giờ chân chỉ chỉ về phía Từ Thức, Tiểu Vũ nhìn một chút bỗng đỏ mặt, Từ Thức mặt hoa da phấn, như một cô nương giả nam trang.
    "Con mẹ ngươi, đồ rùa đen" - Từ Thức xông tới định đồng quy vu tận cùng Hắc Quy, hai người đuổi nhau chạy khắp nơi, Lý Minh nhìn Từ Thức đứng chôn chân thộn mặt, cười nghiêng ngả không ngớt.
    Người của Quốc Tử Giám được xếp vào dãy nhà phía trước bên trái, cạnh một cái hồ nhỏ, phía trước là sân rộng lát đá, xung quanh có tre trúc đan xen, Lý Tiểu Mai cùng Tiễn Đường Nguyễn Ngọc Bích ở chung một phòng, Ngọc Bích là con nuôi của nhị vị đường chủ, Ngọc Sâm Đường Chủ từng bị Tây Lâm Thú Vương tập kích khi mang thai, khiến đứa bé mất mạng, bà cũng không còn có thể sinh con đẻ cái, từ đó nhận Ngọc Bích về nuôi xem như con đẻ của mình, lần này phía tây có dị thú bạo động, Tiễn Đường Chủ vốn muốn đi chém giết nhưng Kiếm Đường Chủ Đặng Sơn ngăn cản, nói rằng lần này có sự lạ, không nên vọng động. Từ Thức cùng Lý Minh một phòng, hai người thống nhất ném Hắc Quy ra hồ khiến hắn chửi ầm ĩ.
    Buổi chiều Lưu Gia, Phạm Gia cùng Nguyễn Gia tới lấp đầy ba khu nhà còn lại của Thái Âm Viện, Lưu Linh cùng Lưu Tuấn Lưu Vinh sang chào hỏi Lý Minh khiến mấy tên Hoàng Thất đệ tử
    bực dọc ra mặt, cho rằng hòa nhài cắm bãi phân trâu, Lý Tiểu Mai cũng chạy tới chào hỏi Lưu Linh, hai người có quen biết từ trước, Ngọc Bích cùng Phạm Tuyết cũng tới chào hỏi, cộng thêm Từ Thức, như vậy hoa thơm cỏ lạ đều tập trung trước phòng Lý Minh, khiến hắn nhìn thôi cũng thấy nhân gian đầy ý vị. Buổi tối mới thấy hai vị đường chủ về, triệu tập đệ tử tới phòng, dưới ánh đèn dầu lờ mờ nói qua về kỳ luận võ lần này, trước tiên nơi thi đấu vẫn là Lưỡng Nghi Tràng, chia làm tám sân nhỏ xong quanh bài trí theo bát quái, có khoảng ba trăm đệ tử các phái tham gia, như vậy so tài khoảng bốn năm vòng sẽ tìm ra thập cường, phần thưởng được công bố sớm là Giao Quang Tháp, tu chân giới đồn đại rằng ngọn tháp này nhốt một bầy Giao Long bên trong, uy lực khó lường, bọn đệ tử nghe tới thèm nhỏ cả rãi, Lý Minh nghĩ tới cảnh Mân Thương đấu giá, thiên hạ cấu xé tranh giành không khỏi vỗ đùi cái đét khiến ai cũng quay ra nhìn hắn. Tiễn Đường chủ nhẹ nhàng nói:
    "Các ngươi biết lần này có những ai tham gia, chính là Chử Đạo Viện Đặng Tiểu Vũ, Pháp Vân Tự Chính Minh, Vô Vi Tông Vũ Thảo, Thiên Môn Đạo Hoàng Nam, đều là những người được nhắm tới cho vị trí trưởng môn đời sau".
    "Ngoài ra còn có chính sư huynh đệ của các ngươi về thi đấu cho gia tộc, còn có đệ tử của kỳ nhân dị sĩ lánh đời, các ngươi phải cố gắng không để Quốc Tử Giám mất mặt".
    "Ngoài ra Khai Quốc Vương ngày mai cũng tới, các ngươi không được trễ nải lười biếng" - Bà chỉ vào đám đệ tử Hoàng thất, giọng nói đanh lại khiến bọn hắn nghe răm rắp.
    --- oo0oo ---
    "Lý Minh ngươi ra đây cho ta" - Sáng sớm này ra đã cực kỳ náo nhiệt, mấy chục đệ tử nam có nữ có tập trung trước phòng Lý Minh, hò hét ầm ĩ, Hống Sơn vốn không nuôi gà, nhờ bọn họ mà mọi người ai cũng dậy sớm.
    "Con mẹ ngươi, ra đây trả kiếm cho ta"
    "Ra đây đồ rùa đen, trả đao cho bổn thiếu gia"
    "Lý công tử, phiền công tử đi ra, tiểu nữ muốn đổi lại bảo bối của mình"
    Nhao nhao như một cái chợ, đêm qua có người tiết lộ thân phận Lý Minh, khai ra hắn chính là tiểu sơn tặc trên Tản Viên, mấy trăm người hắn ăn cướp hiện nay có khoảng gần hai chục đang đứng trước cửa phòng hắn gào thét, chưa kể người của môn phái đi theo trợ uy, Từ Thức cùng Hắc Quy đứng trố mắt ngạc nhiên, không ngờ thằng này còn có nghề tay trái như vậy, nhưng hai bọn hắn vô cùng phấn khích, không sợ thiên hạ đại loạn bèn mò ra hỏi từng người một xem họ bị mất thứ gì, tất nhiên là bị cướp sạch. Vợ chồng Thương Đường Chủ từ ngạc nhiên tới tức giận, méo mặt giải thích với mấy bậc trưởng bối, tất nhiên là quy về chuyện của bọn tiểu bối tự chúng giải quyết, trưởng bối không nhúng tay, Lý Minh tất nhiên đã theo cửa sau
    chạy thẳng lên trên núi trốn, hai mấy người cùng huynh đệ đi theo cùng nhổ nước bọt cũng đủ hắn chết chìm, chớ nói chuyện đánh nhau. Thái Dương Viện chỉ gồm hai tòa Tiền Điện vào Hậu Điện đặt ở nơi cao nhất của Hống Sơn, hằng này đón dương khí tràn ngập, cây cối tươi tốt, có mấy gốc thông chục người ôm không xuể, vượn hót chim kêu cả ngày, trong viện chẳng có ai, hầu như đã tập trung ở Lưỡng Nghi Tràng và các viện khác lo công việc, Lý Minh bước vào Tiền Điện quán sát, tòa điện rộng rãi, xung quanh tường treo mấy bức hình đạo gia, mấy bức tranh thủy mặc, một điện thờ nhỏ có hai bức tượng một nam một nữ, có lẽ là Chử Đạo Tổ cùng Công Chúa Tiên Dung, mấy chiếc ghế bố trí đơn giản. Ngước mắt lên trần nhà, Lý Minh hoàn toàn choáng ngợp, một bộ tinh đồ khổng lồ được khắc họa trên mái vòm đang chậm rãi vận chuyển, tọa độ từng ngôi sao cực kỳ chi tiết tỉ mỉ, hắn chỉ nhận ra mấy chòm sao trong cổ tinh đồ, hằng hà sa số các ngôi sao hắn chưa bao giờ nhìn thấy, chỗ này một vân quyển, chỗ kia một tinh vân, đặc biệt các chòm sao trong cổ tinh đồ còn có các sao khác kế bên, vận chuyển một quỹ tích chi ly hơn rất nhiều so với hắn biết trước đây, Lý Minh ngây dại ngửa cổ xem. Tinh đồ dùng để tính toán thiên tượng, phán định cát hung, cải tạo vận số, tinh đồ dùng để thiết bố trận pháp, vận dụng lực lượng thiên địa, sáng tạo tuyệt kỹ công pháp, tinh đồ vi thiên đạo, lão Tả Ao từng dạy Lý Minh, nắm tinh đồ trong tay chính là nắm trước thiên đạo, vận dụng tinh đồ chính là vận dụng thiên đạo, dùng tinh đồ phán định cát hung chính là dòm ngó thiên đạo, vạn đạo có tốt xấu, cẩn thận phản phệ.
    "Tiểu thí chủ, ngày mai lại tới xem" - Hắn đứng trân trân tới buổi chiều muộn thì có một vị đạo sĩ già nua ăn mặc đơn giản, cầm chổi vào đuổi.
    "Xin hỏi cư sĩ, bộ tinh đồ này tên gì" - Lý Minh hỏi lão đạo đang khom lưng quét phòng.
    "Đây là Huyền Cổ Tinh Đồ" - Lão đạo sĩ đứng dậy trả lời.
    "Đệ tử xem tinh đồ, dường như có pháp môn tính toán vận dụng trên đấy, đệ tử nhìn không ra" - Lý Minh thắc mắc, hắn nhận ra bộ tinh đồ này chỉ là phần ngọn, thiếu mất phần gốc, vô pháp vận dụng, hắn tính toán suy diễn cả ngày chỉ ngộ ra được một một hai.
    "Pháp môn này không truyền ngoại nhân" - Lão đạo sĩ gật gù giải thích.
    "Thật tiếc" - Lý Minh than, hắn ước có ai trộm được bộ pháp môn mang ra cho hắn đọc thì tốt, thời gian trước lúc thi đấu của hắn chỉ dành để đứng nhìn Huyền Cổ Tinh Đồ, tới lúc lão đạo sĩ vào đuổi mới chịu về, bọn đệ tử bị cướp nháo nhác đi tìm nhưng tuyệt nhiên không thấy Lý Minh sủi tăm.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Mời các đạo hữu góp ý cho tại hạ tại đây: http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=148606

  5. #30
    Ngày tham gia
    Jan 2018
    Đang ở
    Hà Nội
    Bài viết
    56
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 30: Trận Đầu



    Lưỡng Nghi Tràng, Khảm Đài phía nam, giờ phút này tụ tập khoảng gần ba trăm người, tiếng nói chuyện rôm rả, trong đó Quốc Tử Giám chiếm hai người là Từ Thức là Hắc Quy, những người còn lại đều đã sang Cấn Đài cỗ vũ cho Nguyễn Ngọc Bích, Thiên Môn Đạo chiếm khoảng trăm người, còn lại là đệ tử các phái khác quan chiến, Quốc Tử Giám cùng Pháp Vân Tự vị trí địa lý xa xôi, nên số người tới cực kỳ ít ỏi, chỉ mang đệ tử dự thi tới, đông nhất là Mai Tộc gần nhà, hai ba trăm người rồng rắn kéo nhau lên Thiên Tượng Sơn hò hét trợ chiến. Trận đánh đầu tiên mở màn Khảm Đài diễn ra giữa Lý Minh và Vũ Vinh của Thiên Môn Đạo, đứng trên đài cao xây dựng từ đá hoa cương rắn chắc, Lý Minh ngó nghiêng xung quanh thấy Lý Tiểu Mai đang đứng cạnh một đám người lạ, chỉ chỉ trỏ trỏ về phía mình, ánh mắt ra điều muốn đánh nhau, chắc là Mai Tộc đệ tử, ở phía khác Hắc Quy đang hò hét trợ chiến không ngừng nghỉ, rất có bài bản - "Đánh chết tên tiểu tử Lý Minh, nghiền hắn thành cám rùa, bọn ăn quái đản ốc nói mò tất thắng". Từ Thức cũng không bịt được miệng hắn, mấy đệ tử Thiên Mộn Đạo đã nhìn về phía này.
    Vũ Vinh thần thái tự tin lôi ra một cây trống cơm lớn cầm trên tay, cán trống được rèn từ huyền thiết đen kịt tỏa ra khí thế sắc lạnh, mặt trống hoa văn cực kỳ cổ quái không rõ do chạm khắc hay tự nhiên đã vậy,
    "Yên tâm, Vũ Vinh sư đệ ắt thắng dễ trận này, trống của hắc được làm từ da Hắc Thiềm Thừ, đầu độc tinh thần cực kỳ lợi hại"
    "Nếu ta không nhầm, cán trống được Nguyễn Gia rèn từ huyền thiết lấy tại mỏ Thạch Khê, có chút ghen tị a"
    "Bọn Quốc Tử Giám xưa nay toàn phường giá áo túi cơm, ta cược không quá mười chiêu tên quê mùa kia sẽ rớt đài"
    "Được ta cược với ngươi năm chiêu" - Bọn Thiên Môn Đạo đệ tử nhao nhao, Vũ Vinh cũng tính là có máu mặt, bọn Thiên Môn Đạo trưởng lão ước đoán hắn phải vào được vị trí trên dưới năm mươi.
    "Tiểu Mai muội, tên quê mùa ngu ngốc kia mà bắt nạt được muội?" - Một vị cô nương dáng người cao to, thô kệch nhìn Lý Minh đang liếc ngang liếc dọc trên đài hỏi, không tin lời Lý Tiểu Mai kể.
    Một số thế gia, môn phái đệ tử khác được trưởng bối kể Lý Minh ghi danh Hắc Bảng Quyền Động cũng tới xem xét thực lực hắn. Vị Trưởng lão Vô Vi Tông ngồi dưới làm trọng tài, đề phòng trẻ con hiếu động gây án mạng, lão phất tay cho trận đấu bắt đầu. Vũ Vinh tay trái bắt pháp quyết, miệng khấn lầm rầm, tay phải đột nhiên cầm trống chỉ thẳng về phía Lý Minh lắc mạnh, tùng tùng tùng không ngớt, có thể thấy rõ từng đạo sóng âm liên miên ập về phía Lý Minh, một số đánh trượt xuống đài khiến bọn để tử xay xẩm mặt mày ngã lăn lóc, mấy vị trưởng bối phải ra tay hóa giải, đấy chỉ mới là hệ quả phụ, Lý Minh đứng giữa đợt công kích có thể tưởng tượng được ra sao, công pháp Thiên Môn Đạo cực kỳ cổ quái, độc đáo có một không hai thiên hạ, Lý Minh lắc lư liên tục lùi ra tận sát mép đài, Vũ Vinh vui mừng càng lắc mạnh trống của hắn, mấy tên Thiên Môn Đạo cá cược đang mừng vui khôn xiết, mới chiêu đầu tên phế vật Quốc Tử Giám đã rớt đài, bỗng nhiên bọn hắn thấy Lý Minh thò tay vào túi móc ra hai cục bông lớn, vo tròn nhét vào lỗ tai, nghiêng đầu về phía trống của Vũ Vinh nghe ngóng, dường như hắn đang thử hiệu quả của hai cục bông kia, tiếp theo hắn từng bước từng bước nhẹ nhàng tiến về phía Vũ Vinh mặc kệ đối thủ đang điên cuồng lắc trống, thay đổi pháp quyết liên tục, Vũ Vinh trán toát mồ hôi hột, trong mấy thời thần vừa rồi, hắn đã đánh ra không dưới mười loại pháp quyết, nhưng mảy mảy không ảnh hưởng tới Lý Minh, thấy Lý Minh đã tới gần, hắn đổi trống thành côn, vận lực thúc cán trống về phía Lý Minh, Lý Minh nghiêng người, tay trái thủ thế, giơ khuỷu tay phải ra gạt cán trống, Vũ Vinh bỗng thấy lực lượng của mình biến mất hoàn toàn, như đánh vào hư vô, cả người ngã dúi bụi về phía trước, chưa kịp thăng bằng đã ăn ngay một cước vào mông, cắm đầu xuống đài, trận đấu đầu tiên kết thúc chóng vánh, mọi người còn chưa ấm chỗ.
    "Đa tạ, đa tạ" - Lý Minh ôm quyền cười tươi chào mọi người.
    "Bỉ ổi, quá bỉ ổi"
    "Tên lưu manh khốn kiếp"
    "Quả thực vô sỉ chưa từng có" - Phía dưới nhao nhao chửi Lý Minh, không ngờ tên khốn nạn này còn giở trò bịt lỗ tai như vậy, bọn hắn chửi nước bọt văng tung tóe mà quên mất Lý Minh còn chưa tháo bông trong lỗ tai ra.
    "Vô dụng, một chiêu cũng không đỡ nổi" - Hắc Quy chửi ầm ĩ, bọn Thiên Môn Đạo đen cả mặt, vì thua nên không dám la lối om sòm như lúc đầu.
    Lý Minh vừa rồi sử dụng chính là Long Tức Bế Pháp của Bát Long Quyền, phong bế tinh khí thần, bọn ngu ngốc phía dưới thấy hắn giở thủ đoạn như vậy liền cho rằng hắn không quân tử mà không biết ngọn ngành đằng sau, Lý Minh có mấy lần đánh nhau với Thiên Môn Đạo đệ tử trên núi, không còn lạ lẫm gì, mà về cơ bản, hắn đã đánh nhau với ba phần tư số môn phái có mặt trên Hống Sơn, nhưng quả thực nhét bông vào tai liền dễ chịu hơn nhiều lần, tiếng ồn giảm đi trông thấy giúp hắn tiêu hao ít linh khí hơn, cũng đỡ phân tâm hơn, Cổ Trống của Thiên Môn Đạo kỳ thực ngoài công kích tích thần thì mặt lợi hại nhất chính là làm phân tâm đối thủ, Tây Lâm Cung Yêu Thú phần lớn trời sinh lực đạo mạnh mẽ, nhưng tinh thần cực kỳ yếu đuối lại đa phần ngu ngốc dễ lừa, vì vậy Thiên Môn Đạo là khắc tinh của bọn hắn. Trận thứ hai diễn ra cũng cực kỳ chóng vánh, một tên đệ tử của Mai Gia tự tin dùng bông bịt lỗ tai bị tên Thiên Môn Đạo một chiêu đánh ngất tại chỗ, thế mới biết Lý Minh có chỗ cổ quái, mấy tên nghĩ rằng bông của Lý Minh là pháp bảo, mặt dày tới xin nhưng sau này đánh nhau với Thiên Môn Đạo đệ tử kết quả không mấy khác biệt.
    Xong trận chóng vánh, cả ba tên mò sang phía Cấn Đài, Ngọc Bích đang đối chiến cùng một nữ đệ tử của Vô Vi Tông, cả hai đều dùng tiễn pháp so tài, Ngọc Bích cầm nỏ, còn vị đệ tử kia cầm cung, hai người đang bắn nhau loạn xạ, cũng may trưởng lão thi pháp dựng một cái lồng nguyên khí quây chiến đài lại, nếu không tên bay đạn lạc cũng chết một đống, Ngọc Bích tiễn pháp thuộc hệ Hỏa, dụng lực là chính, tính công kích cực mạnh, vị đệ tử Vô Vi Tông tiễn pháp hệ thủy, liên miên như nước chảy mây trôi, lại cực kỳ khéo léo chuẩn xác, thủy hỏa bất dung, trận đấu cực kỳ căng thẳng, từ lúc Lý Minh rời đài đã qua nửa canh giờ vẫn chưa kết thúc, Ngọc Bích chĩa nỏ lên trời, bắn liên tục năm sáu phát, mấy chục mũi hỏa tiễn phủ kín chiến đài không cho địch thủ di chuyển, vị đệ tử Vô Vi Tông uyển chuyển giương cung bắn ra một lồng nước lớn che chắn trên đầu, hỏa tiễn rơi vào bị tiêu tan, nàng ta vươn tay hết tầm, giang chân ưỡn ngực, bắn ra một đầu Thủy Long lớn xông thằng về phía ngũ phượng do Ngọc Bích vừa bắn ra, một đầu Phượng Hoàng bị Thủy Long cắn nuốt, lại một đầu khác, tới đầu thứ tư thì Thủy Long nổ tung, nhưng tuyệt kỹ ở chỗ chiếc đuôi Thủy Long vẫn còn đà quất mạnh đánh nát đầu Phượng Hoàng cuối cùng, dư lực đánh bay Ngọc Bích xuống đài, Vô Vi Tông đệ tử quá mạnh, chỉ một người không mấy tên tuổi đã đánh rớt đài Quốc Tử Giám thập cường, Tiễn Đường Chủ lo lắng chạy tới kiểm tra thương thế con gái.
    Phía Tốn Đài bấy giờ hò reo ầm ĩ, ba thằng lại nhanh chân chạy sang hóng, tới nơi thấy người đông chật cứng như nêm, trên đài là Đặng Tiểu Vũ và Lê Dũng của Lê Gia, một tên mảnh mai thanh tú cùng một tên thô to cao lớn đang đối chiến một mất một còn, Lê Dũng lợi thế thể hình cầm đao bổ xuống liên tục, mỗi một đao chém ra kèm theo một tiếng chửi rủa, nào là mũi trâu, vô khố, bất lương, đủ thứ trên đời khiến bọn đạo sĩ nhỏ đạo sĩ lớn ở dưới đen mặt, càng hô to cỗ vũ vị trưởng môn tương lai. Tiểu Vũ vẫn đường lối đánh nhau như trước, kiếm pháp xảo diệu phần lớn hóa giải lực đạo của Lê Dũng, nhưng tên kia như một con trâu mộng, đánh nhau không hề biết mệt, chiêu sau càng mạnh hơn chiêu trước, đao pháp Lê Gia bỏ qua phòng thủ, tấn công như bão táp khiến hắn cực kỳ bị động, không thể phản công dù chỉ một chiêu. Lê Dũng cứ theo Thập Nhi Đao Thức của Lê Gia múa đi múa lại ba lượt nhưng không hạ được đối thủ đã bắt đầu sốt ruột, phân tâm là điều tối kỵ của tu luyện giả, Tiểu Vũ thấy đao pháp đối thủ đã bắt đầu có chút lạc nhịp liền bỏ hắn tấn công chỉ chuyên phòng thủ, kiếm pháp xoay tròn gạt bỏ đao pháp sang một bên, đao khí đã băm chiến đài nát bét, nham nhở như bị chó gặm. Bỗng nhiên Lê Dũng đâm trượt một đao, đáng lẽ chiêu này hắn phải đâm vào vai phải tay kiếm của Tiểu Vũ nhưng do nóng vội nên đâm trượt vào ức, thời cơ tới không thể bỏ lỡ, Tiểu Vũ vòng tay xoay kiếm hất đao trượt qua người, dùng cán kiếm nghiêng người gõ vào tay Lê Dũng ý đồ đánh rơi đao hắn, thế nhưng không đơn giản như vậy, Lê Dũng biết mình sai lầm cố gắng chịu đau thấy xương, tay phải vẫn nắm chắc đao giật mạnh về muốn cắt đầu đỗi thủ, Tiểu Vũ cực kỳ bất ngờ nhanh chóng hạ thân tránh thoát một chiêu kia, một nhúm tóc bay lơ phơ khắp đài, cái đầu hắn vẫn còn nguyền trên cổ, khán giả bên dưới ồ lên một tiếng tiếc nuối, bọn đạo sĩ suýt chút nữa đái ra quần.
    "Ta thua" - Lê Dũng bỗng nhiên nhận thua, tay phải cầm đao của hắn đã phế sau chiêu vừa rồi, hiện đã buông thỏng, đao chuyển qua tay trái, nếu tiếp tục thì thực lực không còn được năm phần, hắn cầm được buông được khảng khái chịu thua. Mấy vị trưởng bối phía dưới gật đầu thầm khen, ước đoán thành tựu Lê Dũng sau này không lường trước được. Tiểu Vũ ôm quyền cảm tạ, loại địch thủ cù nhây không biết mệt này chính là khắc tinh của hắn, nếu tên kia múa thêm hai lần bài đao pháp kia, chết mệt là hắn chứ không phải con trâu kia. Lý Minh ở dưới thầm tiếc cho Lê Dũng, nếu hắn khéo léo gài chân tên tiểu mũi trâu kia sau chiêu vừa rồi thì hắn đã ngã chổng vó, quá tiếc. Đối chiến cực kỳ căng thẳng, mới chỉ vài trận đầu lá thăm may rủi đã loại Lê Dũng bài danh Hắc Thạnh Bảng Đao Động ra khỏi vòng đấu.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


Trang 6 của 10 Đầu tiênĐầu tiên ... 45678 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status