TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 10 của 10 Đầu tiênĐầu tiên ... 8910
Kết quả 46 đến 50 của 50

Chủ đề: Bách Việt Tranh Mệnh

  1. #46
    Ngày tham gia
    Jan 2018
    Đang ở
    Hà Nội
    Bài viết
    56
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 46 : Man Thành




    Bước khỏi Man Hoang núi non trùng điệp của liền tới Châu Quảng Nguyên cùng Tư Lang, đây là vùng đất tranh chấp giữa Đại Việt và Thiên Quốc, chiến sự nổ ra liên miên, tháng này kỵ binh Thiên quốc xua quân chiếm đóng, tháng sau quan quân Việt tộc đã mở Quỷ Môn Quan tiến binh dành lại, dân chúng chủ yếu là thiểu tộc người Tráng vô cùng lầm than, bữa no bữa đói, màn trời chiếu đất.
    Mấy tháng trước biến loạn, Vũ Đức Vương làm phản bị Lê Đô Thống đuổi chạy lên tận trên này, được Triệu Thiên tiếp tay cùng Nùng Trí Cao, một Tráng tộc trưởng dấy binh làm loạn, kiểm soát toàn bộ vùng đất phía trên Quỷ Môn Quan, mở đường cho Thiên quốc thiết kỵ mấy lần công ải.
    Đức Chính Đế tức giận vô cùng, mấy lần khuyên nhủ Vũ Đức Vương không nghe, hắn liền lập tức động binh, sai Đô Thống Lê Phụng Hiểu dẫn binh mã tiến về phía bắc, khốn một nỗi ngay lúc đấy phía nam Chiêm quân tập kích, Chử Đạo Viện tan hoang, binh lực chẳng biết điều ở đâu ra, may mắn mọi sự vẫn ổn, tạm thời điều thêm Ngự Long Quân phòng thủ mạn phía nam.


    Thiên Quốc, cạnh Dương Tử Giang có một khu địa quật hoang vắng, xung quanh được người Thiên Hoa Tông canh giữ mấy tháng nay đột ngột xuất hiện quang sắc chói lòa, địa quật nứt ra, một bàn tay lớn từ dưới đất chui lên chụp trúng một vị trưởng lão kéo xuống, Thiên Hoa Tông nhân mã xụi lơ, tỉnh lại không hiểu chuyện gì xảy ra, cuống cuồng tìm kiếm nhưng không kết quả, may mắn tới chiều tối quang sắc lại phát ra, vị trưởng lão xuất hiện đi cùng một thiếu nữ băng thanh ngọc khiết, xinh đẹp như một đóa tuyết lan, lưng mang trường kiếm lớn.
    Đông Hải Hắc Vực, trong một tòa hắc cung rộng lớn, một vị nam nhân khí tức thâm trầm như một đầu mãnh long chực chờ bộc phát, hắn chính là Hắc Vực Chủ Hắc Long. Từng đầu yêu vương đang kêu gào thảm thiết, Hắc Long đưa tay chụp từng người một ném vào vạc lớn toàn máu, huyết vạc thôn phệ từng đầu thú vương, quỷ khí bốc lên nghi ngút, một hắc động lờ mờ hiện ra kèm theo cổ ngữ tối nghĩa, tuy vậy Hắc Vực Chủ vẫn có thể nói chuyện một hai. Một lát sau hắc động mở lớn, một thiếu niên tóc tai bù xù, đôi mắt đen thăm thẳm, cả người bốc lên quỷ khí bước ra, hắc động sụp đổ.
    Ở một góc khác xa xôi nào đó tại Man Hoang, một mặt cờ lớn rách nát đỏ rực đón gió trải rộng, Cao Biền cùng người Thiên Ma Giáo đang câu thông với Ma giới cường giả, ma khí từ lá huyết kỳ tràn ra thôn phệ xung quanh, cây cối thực vật héo tàn nhanh chóng, là huyết kỳ xoắn nát không gian mở ra một đầu thông đạo, mấy vị Ma giới cường giả thong thả bước ra ngoài, ma khí che kín toàn thân, hai tay giang rộng ngửa mặt lên trời hít hà không khí, có lẽ lâu rồi bọn hắn mới ngửi thấy mùi sinh mệnh.
    Thiên Quốc kinh thành, bầu trời vân phong vần vũ, hắc vân che lấp nhật nguyệt, cả kinh thành tối đen như mực, một thông đạo ánh sáng chói lòa xuyên thủng thiên không chiếu xuống đại địa, lôi điện chói lòa bổ liên tục như muốn chấn nát thông đạo, Triệu Thiên nhìn thiên tượng cười cợt, bên cạnh hắn là Phượng Sơn Môn Chủ cùng Tiên La Điện Chủ.
    Đại Việt phía bắc, chẳng có gì xảy ra, chỉ có một tòa Man Thành nằm sát cạnh Man Hoang, thành này là độc đạo vào Man Hoang, tuy nằm trong vùng chiến loạn nhưng quan quân chẳng một người dám bén mảng. Đúng như tên gọi, nơi này mọi chuyện giải quyết bằng man lực, ngươi chết ta sống, đủ các loại cùng hung cực ác tập trung về đây.
    Mấy ngày hôm nay tửu lâu trà các tụ tập kín các phe nhân mã, bọn hắn là người các thế lực trên đại lục cử tới thăm dò Man Hoang, điều tra dị động gần đây, đông đảo nhất là Thiên quốc cường giả, tam viện lục tông đủ cả, Tây Lâm Cung hàng xóm tất nhiên chẳng thể vắng mặt, Đông Hải Hắc Vực cũng tới kiếm một chén canh, đầy đủ thiên tài các tông phái tới đây lịch lãm rèn luyện, thậm chí nhiều thế lực xưa nay lánh đời cũng góp vui.
    Ở một góc phố trong một quán nhỏ lụp xụp, Lý Minh cùng đồng bọn đang đánh chén cháo lòng một cách ngon lành, Hắc Quy tất nhiên chẳng thèm đụng tới, lôi đan dược ra nhâm nhi, từ Quỷ Môn Quan tới Man Thành mất khoảng hai ngày đường.
    "Chủ quán, ta muốn thuê một tòa phủ, phiền ngài chỉ chỗ!" - Lý Minh hỏi.
    "Công tử muốn thuế như thế nào, ở nơi này có rất nhiều tòa phủ, rẻ nhất thì trống không chẳng ai bảo vệ, xa hoa nhất thì hộ vệ cường giả đứng đầy lối đi."
    "Loại xoa hoa nhất!"
    "Của công tử hết một ức ngân lượng."
    "Một ức?" - Từ Thức Hoàng Nam trố mắt, một ức là lớn nhường nào, quốc khố phỏng chừng cũng chỉ có hơn hai chục ức.
    Lý Minh rút một xấp ngân phiếu đưa cho lão bản - "Không cần thối lại!", đoạn hắn quay sang nhìn ba tên - "Không có tiền cơm cũng chẳng có mà ăn!".
    "Con mẹ ngươi, vậy mà mời chúng ta ăn cháo." - Hắc Quy chửi.
    "Phải biết tiết kiệm." – Lý Minh đáp, Từ Thức Hoàng Nam nhìn hắn đầy khinh bỉ.
    Lý Minh cầm một thẻ bài tiến về phía tây, tới một tòa phủ rộng lớn, hắn vừa tới đã có cường giả đích thân chạy ra tiếp đón, theo như lời lão bản, những người này thực lực thấp nhất đều ở Thâu Linh Cảnh, bên ngoài phạm đủ tội ác tày trời khiến triều đình môn phái truy sát, chẳng còn đường sống nên phải tiến vào Man Thành, nhưng Man Thành cũng chẳng khá hơn, đụng một tý liền đánh nhau tới chết, bọn hắn bắt buộc phải gia nhập một thế lực nào đó, lớn nhất ở đây là Man Phủ của Man Thành Chủ, bọn hắn có thể chọn làm thám giả, tiến vào man hoang săn bắt nội đan yêu thú, truy tìm cổ vật, mười đi chín chết nhưng thành công một lần liền tiêu dao cả đời, nhàn nhã hơn là làm hộ vệ giả bảo vệ phủ đường, hộ vệ những người như bọn Lý Minh, tuy lương bổng đan dược ít hơn nhưng quan trọng là cái mạng vẫn còn, tuy vậy thần hồn bọn hắn đều bị chủ nhân tòa phủ khống chế, một ý niệm có thể giết chết bọn hắn.
    Lão quản gia mặt mũi như khỉ, cười nhăn nhở chạy theo Lý Minh, lão giới thiệu mình ở Thâu Linh Cảnh hậu kỳ, ngày xưa vì điên tình nên chém giết cả một gia tộc, bị Việt quốc quan quân truy sát, chém lão suýt chết, đoạn lão giơ vai ra, toàn là vết đao chằng chịt, mặt lão cũng có một vết bên má phải, lão xoa xoa vết chém lại kể tiếp, thiên tân vạn khổ lão mới chạy được tới đây, đồng bạn đi cùng chẳng ai sống sót, anh em họ hàng lão bây giờ vẫn sinh sống ở Lộ Kiến Xương, không rõ cha mẹ còn hay mất, lão muốn về thắp một nén nhang.
    "Ngươi cũng độc ác a!" - Hoàng Nam cảm thán, chém cả một gia tộc mấy trăm người. Lão quản gia mặt mũi vênh lên đầy tự hào.
    "Nhưng còn chưa bằng hắn." - Từ Thức chỉ vào Lý Minh, lão quản gia ngạc nhiên nhìn Lý Minh, lão tưởng gặp đồng đạo lục khấu mạnh dạn hỏi - "Ngài giết bao nhiêu người?"
    "Một vạn!" – Hắc Quy hờ hững đáp, hắn cũng không nói chơi, một vạn quan binh Chiêm quốc chết phần lớn đều do tay Lý Minh, lão quản gia bất động, trong lòng dao động dấy lên chút sợ hãi.
    Bọn Lý Minh vào Man Thành, thứ nhất là điều tra thực lực của bọn Nùng Trí Cao, thứ hai chính là xem xét Man Hoang dị động, Quốc Tử Giám mật lệnh có cổ bảo xuất thế, các thế lực sẽ cử người lịch lãm do thám Man Hoang, bọn hắn đi trước sẽ có người tiếp ứng. Ngày thứ hai bọn Lý Minh tới tửu lâu sang trọng bậc nhất kinh thành Hoàng Hùng Tửu Lâu, bọn hắn lên tới lầu năm cao nhất, chọn một góc bao quát toàn bộ Man Thành phía dưới, cả tòa thành cũng tính là nhà cao cửa rộng nhưng còn kém xa Đại La, thi thoảng lại có tiếng thú gầm vọng ra từ Man Hoang, món ăn thì đủ thứ quái lạ trên đời, nào tam đầu tri chu, nào cửu đầu miêu, chưa nghe bao giờ, cả rượu cũng do tam nhãn bạch hầu chưng cất, Lý Minh chọn những món quái lạ nhất mang lên.
    Bọn hắn chưa ấm chỗ, đã có một nhóm nhân mã Thiên Hoa Tông bước lên ngồi ngay góc đối diện, trong đó có một vị cô nương quần áo trắng tinh, băng thanh ngọc khiết lưng đeo trường kiếm lớn khiến cả bọn nhìn mãi không thôi.
    "Đẹp, quả thực đẹp!" - Hoàng Nam buột miệng khen.
    Bạch phục thiếu nữ nghe thấy ngoái đầu nhìn lại, ánh mắt nàng cao cao tại thượng lại lãnh khốc vô tình, không chút nhân tính, như hai ánh kiếm xông phá tấn công thần hồn bọn hắn
    "Tụ Thần Cảnh Giới." - Lý Minh hô lớn, tay đấm một quyền Hoàng Long Hống Sơn chấn nát kiếm hồn, dư âm chấn cho bọn đệ tử Thiên Hoa Tông chao đảo, thiếu nữ kia phất tay chấn tan âm công, ánh mắt lăng lệ nhìn Lý Minh.
    Lão bản lập tức xuất hiện, nhìn về vị thiếu nữ, đây là cơ nghiệp của Thành chủ, tuyệt đối cấm đánh nhau vậy mà nàng cũng dám vi phạm, lão bản ra tay định trục xuất thì thiếu nữ giơ một mai lệnh bài lên, lão bản nhíu mày suy nghĩ, đồng thời truyền âm thông báo, một lát quay sang xin lỗi bọn Lý Minh nói mời bọn hắn toàn bộ bữa hôm nay, hắn cũng ậm ừ cho qua, trước khi đi lão còn hùng hồn nhắc lại quy định, âm công oang oang gõ vào lỗ tai bọn Thiên Hoa Tông, cũng không phải lão sợ mai lệnh bài kia, vị thiếu nữ vẫn thờ ơ băng lạnh.
    Được một lát, lại thêm hai nhóm nhân mã của Thiên Ma Giáo cùng Đông Hải Hắc Vực tới lấp đầy hai góc còn lại, tên quỷ khí thiếu niên tóc tai bù xù phía Hắc Vực, tên trắng bệch bạch công tử phía Thiên Ma Giáo cùng vị băng lãnh thiếu nữ nhìn nhau đầy kiêng dè, tất cả đều không lọt khỏi mắt Lý Minh.


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  2. #47
    Ngày tham gia
    Jan 2018
    Đang ở
    Hà Nội
    Bài viết
    56
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 47 : Man Thành Chủ



    Thức ăn ra, cả bốn thằng cật lực đánh chén như lốc cuốn, chẳng mấy chốc sạch bong, tiếng nhai chóp chép vang vọng cả tửu lâu, còn hơn cả Man Hoang thú gầm, cả ba góc quay đầu lại nhìn đầy thú vị, vừa lúc có một nhóm nhân mã lên lầu đụng phải một tên tiểu nhị, bọn hắn chẳng kiêng dè giáng cho tiểu nhị một cái bạt tai trời giáng, bay thẳng về phía bàn Lý Minh, Từ Thức ngồi ngoài vươn tay chụp được, nếu không tên tiểu nhị có lẽ loạng choạng bay khỏi cửa sổ rơi xuống đất chết tức tưởi.
    "Có giỏi ngươi đánh thử ba bàn kia!" - Lý Minh nói vu vơ.
    Tên thiếu niên vừa xuất thủ lập tức đưa ánh mắt về ba góc còn lại, ba nhóm nhân mã cũng chẳng vừa, mặt đầy thách thức, chỉ một câu nói của Lý Minh đã làm không khí căng thẳng tột độ.

    "Là người Triệu gia." - Bọn Thiên Hoa Tông thì thầm.
    Bọn hắn kiêng dè nhìn nhau không dám xuất thủ, tên thiếu niên phía Triệu gia đột nhiên tiến về phía bàn Lý Minh, nói: "Các ngươi cút!".
    "Hắn bảo ngươi cút, nhanh nhanh xuống lầu." - Hoàng Nam đẩy tên tiểu nhị mặt sưng húp đi.
    "Cútt!" - Tên Triệu gia gằn giọng.
    "Hắn bảo ngươi."
    "Không phải, rùa đen, hắn bảo ngươi."
    "Ta? Không phải, là ngươi." - Bốn người bọn Lý Minh đột nhiên cãi nhau ỏm tỏi.
    Tên Triệu gia mắt tóe lửa, cha sinh mẹ đẻ chưa ai dám khinh thị hắn như vậy, chẳng xem hắn trong mắt, hắn rút thanh trường kiếm sau lưng định bổ về phía bọn Lý Minh thì bị một chưởng đập lui, lão bản như u ảnh xuất hiện trước mặt, giọng như chuông đồng giáng vào tai tên thiếu niên, khiến hắn ôm đầu nằm lăn xuống sàn. Nhân mã ba góc cười cợt, còn bọn Lý Minh vẫn nói chuyện vui vẻ, từ phía sau lại xuất hiện một tên cao cao tại thượng, mặt mũi như bạch ngọc đúc thành, lại giơ ra một mai lệnh bài khác khiến lão bản phải lui đi.
    "Con mẹ nó, ta cũng có lệnh bài~!" - Lý Minh lôi ra một đống lệnh bài đủ các môn phái, toàn là ăn cướp được hoặc thu thập trên Hống Sơn, có cả Thiên Ma Giáo cùng Thiên Hoa Tông lệnh bài, tất nhiên chẳng làm ai sợ.

    Các thế lực tề tựu đông đủ, chuẩn bị tiến vào Man Hoang truy bảo, chỉ có Việt tộc đơn độc bốn người bọn Lý Minh, đã ba ngày trôi qua không thấy bóng dáng một cường giả nào tiếp viện, bọn hắn đành nằm bẹp trong phủ chẳng dám ra ngoài, không có trưởng bối đứng sau, mò ra đường cái mạng chính là vứt cho chó, mấy ngày hôm nay thường có cường giả thám thính quanh phủ, bọn hộ vệ lúc nào cũng căng như dây đàn.
    "Lý Minh, lão nhân Thiên Hoa Tông Hộ Pháp tới bái kiến!" - Bên ngoài một vị lão phu nhân dẫn theo mấy vị nam nữ đệ tử đứng trước cửa phủ nói vọng vào.
    "Chủ nhân?" - Bọn hộ vệ lo lắng hỏi.
    "Cho mụ vào." - Lý Minh trầm ngâm, có ngăn cũng chẳng được, hôm nay từ chối ắt mai lại tới, bọn hộ vệ còn chưa đủ phân lượng với nhân mã Thiên Hoa Tông trong thành.
    Vị lão phu nhân tiến vào phòng trà, đơn độc trò chuyện cùng Lý Minh.
    "Lý Minh, chúng ta mến tài, mời ngươi gia nhập, nếu vẫn thái độ như vậy ngươi đừng trách." - Vị lão phu nhân dụ dỗ Lý Minh nhưng thái độ trịch thượng, nếu hắn thực lực đủ đã đập một cái rụng răng để mụ về đúng niên kỷ của mình.
    "Quản gia, tiễn khách!" - Lý Minh gọi, mấy hộ vệ vào lôi mụ đi.
    "Tiểu tử, ngươi được lắm." - Bị đuổi, lão phu nhân ánh mắt lạnh lùng.
    Một lát sau thêm bọn người Thiên Ma Giáo cầu kiến.
    "Lý Minh, thế cục xoay vần, thần ma lực lượng chẳng phải thứ phàm nhân có thể kháng cự, ngươi đừng nên u mê." - Vị trưởng lão Thiên Ma Giáo khuyên nhủ trước khi rời đi. Lý Minh cực kỳ mơ hồ nhưng không tiện hỏi, hắn không muốn dính líu tới Ma Giáo.

    Buổi tối, đúng như hắn dự đoán, mai hoa từ thiên không rơi rụng đầy phủ của hắn, báo hiệu một chiêu Cửu U Mai Đao chuẩn bị tuyệt sát, Thiên Hoa Tông không muốn hắn sống, bọn Lý Minh ăn mặc quần áo thương nhân, đứng một góc quan sát, có cường giả ra tay e rằng bọn hộ vệ không sống nổi. Một thanh đao lớn đen nhánh từ thiên không xuất hiện bổ về phía tòa phủ, Cửu U Mai Đao mỗi lần hiện thế đều báo hiệu chết chóc, lực lượng vô hình đè nát cây cối phòng ốc, bọn hộ vệ nằm bẹp ánh mắt sợ hãi, bọn Lý Minh đứng xa cũng bị vô hình áp lực đè không thở nổi. Ngay giữa lằn ranh sống chết, một cây huyết phủ khổng lồ xuất hiện chém về phía mai đao, dư chấn bạo phát, Cửu U Mai Đao bị đánh tan giữa thiên không, huyết phủ tỏa huyết quang đỏ rực chiếu sáng Man Thành hấp thu toàn bộ dư chấn lực lượng, bảo hộ nhân mã cùng kiến trúc phía dưới, Man Huyết Phủ xuất hiện, đã lâu rồi Man Thành cường giả chưa thấy thành chủ ra tay.
    "Bọn hắn do ta bảo hộ!" - Một giọng nói lạnh lùng phát ra từ Man phủ chủ, âm u vang vọng khắp Man Thành.
    "Công tử, phủ chủ có lời mời!" - Một u ảnh xuất hiện trước mặt bọn Lý Minh làm cả đám giật mình, chính là Hoàng Hùng Tửu Lâu lão bản. Bọn hắn đi theo lão bản thẳng đường lớn về phủ chủ, không ít con mắt địch ý dòm ngó nhưng chẳng một ai dám ra tay, Man Hoang Thành Chủ thực lực hơn người, lại trong ma đạo ra tay cực kỳ tàn độc, không ai nguyện ý chọc giận hắn, lực lượng Man Thành từng tiêu diệt cả một gia tộc lớn ở Thiên Quốc chỉ vì một nguyên nhân đơn giản, bọn hắn giết một nhân mạng của phủ chủ.
    "Tham kiến Thành Chủ!" - Bọn Lý Minh ôm quyền, trước mặt là một vị trung niên nam tử rất đỗi bình dị, chẳng hề như bọn hắn tưởng tượng.
    "Các ngươi gọi ta là Khúc Bạch." - Man Thành Chủ cười thân thiện, bọn Lý Minh vẫn còn nhìn hắn đầy dò xét, chắc hẳn trong trí tưởng tượng của bọn thiếu niên, hắn phải là một đại ma đầu.
    Cũng phải, lão đại của một đám chủng tộc tạp nham cùng hung cực ác, phạm tội tày trời há có thể không phải một ma đầu, hắn thở dài một chút đoạn nói: "Ta vốn là một mục đồng sống ở thôn trang gần Man Thành, một lần thiết kỵ tràn vào thôn tàn sát, cha mẹ ôm ta trốn vào Man Hoang, yêu thú tập kích, chúng ta chạy loạn trong rừng, từng người chết đi vì đói khát, vì bị yêu thú bắt đi, hai năm trời một mình ta lang thang giữa bầy yêu thú, tìm sống trong chết, một lần Ma Xà tấn công, ta trúng độc nằm dài chờ chết, sư phụ Tả Ao đi qua lôi ta từ cửu u trở về, còn chỉ điểm ta tu hành sau này, tuy sư phụ chưa nhận ta một lần, nhưng thâm tâm ta thấy như vậy là đủ!" - Khúc Bạch nói, đôi mắt nhìn về xa xăm.
    "Tiểu sư đệ!" - Khúc Bạch ánh mắt dịu dàng nhìn về phía Lý Minh, tay trái giơ ra một lá trận kỳ của lão Tả Ao, ánh mắt này cả đời hắn chỉ xuất hiện vài lần sau khi từ Man Hoang trở về, đó là để nhìn lão Tả Ao, đó là để nhìn vị thê tử đã bị Thiên Quốc Lương Gia giết hại.
    "Sư huynh." - Lý Minh ôm quyền ra mắt, lão Tả Ao cả đời cô độc, chưa từng bao giờ nhắc tới vị sư huynh này, nhưng mặt cờ kia tuyệt đối không sai, Lý Minh cũng có một cái, đưa ra đối chiếu không khác nhau một ly.
    Hai huynh đệ hắn tản bộ nói chuyện, Lý Minh biết thêm nhiều điều về gia gia hắn, lão Tả Ao từng một thời quát tháo phong vân, là cường giả đứng đầu thiên hạ, chấp trưởng Hình Khí Môn đời tiếp theo không ai ngoài lão, nhưng chí lão hướng về Việt tộc, trái với bọn sư huynh đệ đồng môn.
    Hình Khí Môn lúc ấy đã nát như tương, bị Thiên Quốc thế lực mua chuộc thao túng, nhân giới vạn tộc cái gì cũng chẳng bằng mỹ nữ ngọc ngà, hiềm khích sư huynh đệ đồng môn tới đỉnh điểm, sư phụ lão Tả Ao bấy giờ chìm trong tửu sắc, một thời thần bị đệ tử mê hoặc sai người giết chết cả gia quyến lão Tả, cha mẹ vợ con chẳng ai sống sót, từ đấy lão tâm trí nguội lạnh, lòng mang dằn vặt bỏ sư môn đi lang bạt tứ xứ, sư phụ lão cũng vì chuyện này mà hối hận khôn nguôi, cả đời anh minh sáng suốt, cuối đời lại u mê làm ra tội ác tày trời, mất đi người đệ tử lão thương yêu nhất trong bốn, ba người còn lại u mê bất chấp, dấn thân ma đạo, giam cầm lão, thao túng Hình Khí Môn, lão chết trong sầu thảm hối hận của tuổi già. Lý Minh thở dài, chẳng trách gia gia hắn cả ngày chìm trong men rượu, chẳng mấy khi tỉnh táo.
    Khúc Bạch luôn luôn cho người theo dõi ân sư hắn, lão Tả cũng biết nhưng mặc kệ sự đời, cái lão cần hàng ngày là rượu.
    "Sư huynh, sự việc ở Man Hoang là thế nào?"
    "Man Hoang vốn là vùng đất bị phong cấm, cổ thư ghi chép mỗi lần cổ bảo xuất thế đều mưa gió máu tanh, e rằng lần này cũng vậy!"
    "Thiên Ma Giáo nói với đệ có các ngoại giới nhúng tay, điều này nghĩa là sao?"
    "Cái này chính ta cũng mơ hồ, e rằng chỉ có cấp cường giả như sư phụ mới rõ, nhưng đại khái nơi chúng ta đang ở không phải là nơi duy nhất tồn tại luyện giả.".
    Lý Minh chợt nghĩ về Huyền Cổ Tinh Đồ, nơi có trăm vạn tinh vực, vô vạn tinh thần, hắn như một giọt nước nhỏ lọt thỏm giữa mênh mông đại hải.


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  3. #48
    Ngày tham gia
    Jan 2018
    Đang ở
    Hà Nội
    Bài viết
    56
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 48: Sơ Nhập Man Hoang




    Man Hoang nằm chính giữa đại lục, bước qua ngọn núi phía trước Man Thành liền đặt chân vào Man Hoang, Lý Minh cảm nhận rõ khí tức hồng hoang đang ép chặt lồng ngực, Man Hoang như một đầu man thú đang phả từng hơi vào người hắn, cảm giác nguy hiểm luôn rập rình có thể tước đoạt tính mạng bất cứ lúc nào. Hắc Quy trên vai thoáng run rẩy, bọn hộ vệ giả bảo vệ bọn hắn đã bước qua đây không biết bao nhiêu lần, nhưng mỗi lần đặt chân là mỗi lần trầm trọng, linh khí nơi này ít ỏi thê lương tới mức pháp lực bọn hắn chỉ còn năm thành, thực lực càng cao áp chế càng lớn, bởi vậy bọn cường giả rất ít khi dám bước chân vào man hoang, mất mạng dưới tay kẻ yếu hơn mình là điều hoàn toàn có thể. Tuy vậy Man Thành Phủ Chủ có công pháp đặc biệt, có thể lợi dụng điều động Man Hoang lực lượng, bởi vậy Man Thành sừng sững vạn năm đều có nguyên do của nó, tất nhiên bọn hộ vệ đi theo Lý Minh chưa phải ở đẳng cấp kia.
    Man Thành Chủ Khúc Bạch cử ba người đi theo bảo vệ bọn Lý Minh, đều là Thâu Linh đại thành cường giả, từng bôn ba lão luyện ở Man Hoang, trước khi đi Khúc Bạch dặn dò bọn hắn kỹ càng tuyệt đối không đi quá xa, gặp nguy hiểm liền trở về.
    "Quản gia, tại sao ta không thể xác định phương hướng nơi này?" - Lý Minh hỏi lão quản gia đi theo, bọn hắn đang giữa một rừng cổ thụ, chẳng thấy mặt trời, thú vật chẳng có.
    "Bẩm công tử, Man Hoang vốn tồn tại nhiều pháp trận cổ xưa, tới nay uy lực chưa tiêu tan, chúng ta đang đi qua khu vực có huyễn trận." - Lão quản gia giải thích, chân đạp theo lối đường mòn mà lão đã đi không dưới trăm lần.

    "Đồ Tể huynh, mặt ngươi không cười được một cái sao?" - Từ Thức nhìn vị trung niên mặt mũi cả ngày nghiêm trọng, nặng như hai miếng mông lợn treo trước hàng thịt. Đồ Tể nhe miệng cười như khóc, hàm răng vàng khè khấp khiểng phô ra khiến cả đám hết hồn.
    "Ngươi bình thường lại dùm ta." - vị tiều phu đi bên cạnh dù đã quen cũng không chịu nổi.
    "Trong cấm khu, thực lực không phải là điều quyết định, cái mạng của các ngươi giữ được hay không là nhờ vào ứng biến và kinh nghiệm, đừng tự tin thái quá!" - vị tiều phu nhắc nhở, bọn hắn đang bảo vệ vị sư đệ của chủ nhân, thần thức tập trung cao độ, hơn nữa bọn hắn nghe đồn vị sư đệ này gây thù chuốc oán với cả Thiên Ma Giáo, Thiên Hoa Tông, quả thực đau đầu.
    Tầm mấy dặm đường, bọn hắn bước khỏi huyễn trận, từ rừng rậm cổ thụ bạt ngàn chuyển tới khu vực đầm lầy, tanh hôi tử khí bốc lên nghi ngút che hết lối đi, dưới đầm nhô ra từng bộ xương khổng lồ, có thanh to bằng cả người Lý Minh gẫy nát như bị búa đập, có thanh bị chém làm đôi, đi một đoạn bọn hắn liền thấy một mai rùa lớn to như cái sân, trên mai lưu đầy các vết kiếm, Hắc Quy nhìn đầy nghi hoặc. Cả bọn lạnh lùng tiến lên, đạp trên còn đường mòn nhỏ giữa đầm lầy.

    Quỷ Môn Quan, lúc này Nhật Tôn cùng mấy vị tướng lĩnh đang ngồi đăm chiêu suy nghĩ, cả Ngô Tuấn cũng trong số đó, ai nấy chân mày nhíu chặt, binh sĩ liên tục trúng loại độc kỳ lạ, thần trí trở nên mơ hồ, chạy loạn lung tung, mấy ngày sau liền héo rũ như hoa tàn biến thành lão nhân, cả người khô quắp mất mạng.
    "Thái tử, xin người cứu lấy các huynh đệ!" - Bên ngoài quân phủ, một nhóm quan binh khóc lớn, mang mấy chiếc cáng cõng bọn binh sĩ trúng độc tới, người nằm trên cáng mấy hôm trước còn khỏe mạnh cưỡi ngựa giao tranh với phản quân, hôm nay đã khô héo già nua, da dẻ nhăn nheo, đôi mắt đục ngầu.
    Vị Thái y than thở lắc đầu, đây là hồn độc của Tráng tộc, bọn hắn không biết thuốc giải, chỉ hơn một tháng đã mất gần ngàn mạng người. Pháp Vân Tự cao thủ báo tin, chỉ có Moan tộc sinh sống trong sâu bên trong Man Hoang mới có thể khắc chế hồn thuật, Nhật Tôn đã đưa thư cầu cứu Lý Minh, bọn hắn chỉ còn biết chờ đợi, hy vọng Quỷ Môn Quan không thất thủ cho tới lúc Lý Minh mang tin tốt quay về.

    Trong đầm lầy bọn Lý Minh vẫn từng bước một cẩn thận tiến lên, bọn hắn cầm trong tay bản đồ mò mẫm từng bước theo ba vị hộ vệ giả, thi thoảng vang lên tiếng hú ghê người, chướng khí mù mịt khiến khu đầm lầy càng trở nên ma quái.
    "Lý Minh, chúng ta nên quay về a!" - Hắc Quy vốn rất mẫn cảm với khí tức nguy hiểm, từ khi thâm nhập Man Hoang, nó luôn trong tình trạng thấp thỏm, Lý Minh chịu ủy thác của Nhật Tôn, hơn nữa Quốc Tử Giám đã mật lệnh điều tra Man Hoang dị động, chưa đạt được chút thành quả sao có thể quay về.
    Hắc Quy chưa dứt lời, từ phía sâu trong đầm lầy đã vang lên một giọng nói âm u - "Đã tới sao không ở lại một lúc."
    "Giả thần giả quỷ." - Quản gia quát.
    Từ phía sâu trong đầm lầy bay ra một đám châm độc, cùng tiếng cười rợn người - "Lý Minh, lão phu xin ngươi một chút máu tươi tế hồn tôn nhi của ta, khéc khéc khéc".
    Đồ tể vung dao như nhanh như chớp giật, đánh bay toàn bộ châm độc, tiếng leng keng vang lên không ngớt. "Ở lại, ta đi." - Mấy câu cụt lủn, Đồ tể đã tung mình về phía địch nhân, sâu bên trong đầm lầy vang lên tiếng binh khí giao nhau chát chúa. Cả bọn vòng ra sau một bộ xương thú lớn, đứng sau một chiếc đầu lâu to như ngọn núi nhỏ, đợi một lúc lâu chẳng thấy Đồ tể quay lại, Quản gia sốt ruột vô cùng.
    "Tiều phu, ngươi ở lại, nếu một nén nhang không thấy ta quay lại, ngươi mang công tử quay về." - Quản gia dặn dò, rút một cây thiết tiên quấn quanh hông lao về phía tử khí.
    Cả bọn lo lắng không thôi, quả nhiên ứng nhiệm, đã nửa canh giờ nhưng chẳng thấy Quản gia quay lại, Tiều phu y lời thỏa thuận, xách búa dẫn bọn Lý Minh đường cũ quay về, cả khuôn mặt căng thẳng cao độ, bọn Lý Minh tay cũng đã lăm lăm binh khí.
    Đột ngột từ hắc vụ dưới đầm lầy, từng thân ảnh áo đen bay ra, một cơn mưa châm độc phóng về phía bọn hắn, Tiều phu chẳng thể phòng thủ tứ mặt, vội vàng chém một búa về đám địch nhân, hóa ra một cây huyễn phủ khổng lồ bổ rụng năm sáu tên áo đen, Lý Minh rút trường côn múa tít tạo ra tiếng gió vù vù đánh bay châm độc, Hắc Quy biến lớn lấy mai rùa che chắn được một góc, từng cây châm đen kịt cắm xuống đất còn bốc lên độc khó xám xịt.
    "Man Thành Phủ Chủ nhân mã, mong các vị huynh đệ nhường đường!" - Tiều phu hô lớn.
    "Ha ha, Man Thành là cái quái gì, Khúc Bạch gặp ta còn phải cung kính một hai." - Từ hắc vụ, một lão nhân áo đen đi ra, phía sau có hơn mười vị đệ tử.
    "Thiên Ma Giáo, hỏng bét" - Tiều phu nhìn đường lui đã bị nhân mã Ma Giáo vây kín, hắn lạnh lùng lấy thêm một cây búa, song phủ trên tay, toàn lực vận khí bổ về phía hắc phục lão nhân, miệng quát lớn- "Nhanh chạy!".
    Lý Minh hiểu ý, lập tức chân khí bạo phát, song cước đạp Âm Dương Bộ Pháp muốn đi, nhưng nào có dễ dàng vậy, phía sau hắn cũng đã có một đám Thiên Ma Giáo nhân mã đợi sẵn, kịch chiến lập tức bạo phát, ma khí bao phủ tràn lan. Hoàng Nam cùng Từ Thức hộ vệ phía sau, Lý Minh cùng Hắc Quy đi trước mở đường, lối mòn nhỏ hẹp cũng giúp bọn hắn áp lực giảm bớt phần nào, Lý Minh mỗi chiêu đều vận toàn lực, mỗi côn vung ra gió rít vù vù, Hắc Quy phun băng tiễn tập kích vào sơ hở của đối thủ, nhưng bọn Thiên Ma Giáo quá đông, cảnh giới dường như đều ở Tụ Thần, bọn Lý Minh không chiếm được ưu thế bao nhiêu, hơn nữa thực lực bị Man Hoang áp chế, vận dụng cực kỳ khó khăn, bọn hắn chậm rãi nhích lên từng chút một.
    Phía sau Hoàng Nam cùng Từ Thức chẳng khá hơn, mười mấy tên ma giáo nhăm nhe loan đao bổ liên tục về phía bọn hắn, Hoàng Nam chẳng có thời gian thi triển âm công, tiện tay dùng cây Độc Huyền Cầm của hắn làm vũ khí phang lên phang xuống, Từ Thức tốc độ cực kỳ đáng sợ, thiết phiến của hắn như u ảnh khi trái khi phải, ba tên thiên ma giáo đã mất mạng dưới cây quạt sắt này. Bọn ma giáo đệ tử vây ráp không hiệu quả lập tức đổi chiến thuật, một đoạn đây dài được bọn hắn tung ra quấn chặt vào từng bộ xương nhô lên từ dưới đầm lầy, từng tên lướt đi trên sợi dây, dùng ám khí tầm xa tấn công bọn Lý Minh phía hai mặt trái phải, trận thế phòng thủ lập tức đại loạn, Lý Minh phân tâm ngăn trở ám khí, bị một đao chém sượt qua vai, máu tươi chảy ra, Từ Thức bị đạp một cước hộc máu, Hoàng Nam cắn răng chịu một đao vào lưng, thủ pháp biến hóa kỳ ảo gẩy mạnh Độc Huyền Cầm, âm công biên hóa ra thiên binh cầm trường đao lập tức ập về phía đám ma giáo đệ tử chém đứt từng sợi đây, bọn ma giáo không kịp nhảy trở về lập tức rơi xuống hắc vụ phía dưới đầm lầy, từng tiếng gào rống thê lương vang lên, một lát sau liền im bặt.
    "Hắc Quy, dây!" - Lý Minh tỉnh ngộ, ra hiệu cho tên rùa đen này xử lý nhân mã phía hai cánh, từng đạo băng nhận dày đặc chém liên tục về phía các sợi dây, Từ Thức cũng tung thiết phiến tấn công tầm xa, nhưng bọn ma giáo cũng chẳng phải tay vừa, mỗi dây đứt bọn hắn liền phất tay áo ném ra một sợi dây khác, như một mạng nhện giăng kín phủ lấy bọn Lý Minh.
    "Man Thành có thù oán gì với các ngươi?" - Tiều phu khóe miệng vương máu, song phủ nắm chặt hỏi, thực ra hắn đã biết trước câu trả lời.
    "Hai tôn nhi của ta a!" - Hắc phục lão nhân nhìn về phía Lý Minh đang vung côn loạn đả, nhớ về hai đứa cháu của hắn, Trương Viễn cùng Mã Khởi nếu còn sống giờ này thực lực cũng không hẳn thua tên Việt tộc thiếu niên kia, ấy vậy mà đều bị hắn đốt chết tới mức xương cốt cũng không còn, Trương Dương vô dụng tới nay vẫn chưa quay về, nếu trở lại cùng đừng hòng thoát khỏi liên lụy với lão.
    "Ngươi là ai?" - Tiều phu gằm mặt hỏi.
    "Ngươi dù sao cũng chết, tới Cửu U Hoàng Tuyền nhớ lấy tên của ta, Lỗ Đan." - Hắc phục lão nhân cười khẩy, tay chắp sau lưng.
    "Thiên Ma Giáo Tả Hộ Pháp!" - Tiều phu kêu lớn.
    “Hai vị huynh đệ của ta đâu?” – Tiều phu quát hỏi. Lão nhân hờ hững chỉ xuống phía đầm lầy. Tiều phu nghiến răng ken két - “Ngươi cậy già bắt nạt tiểu bối, có đáng với thân phận.”.
    “Giết vài tên mọi rợ các ngươi cũng không có gì là quá đáng, lão phu là Ma giáo a, hahaha.”.
    Biết hôm nay khó sống, Tiều phu lập tức muốn đồng quy vu tận cùng địch nhân, hắn thần hồn thiêu đốt, thực lực tăng cao tới Huyễn Nhu cảnh giới, cộng thêm một chút công pháp điều khiển Man Hoang lực lượng, hắn dụng song phủ huy động khí tức bổ về Lỗ Đan, hỏa diễm cháy hừng hực, thủy thương như mưa, phong nhận gào rít, đại địa rung chuyển. Lỗ Đan thấy địch nhân muốn ôm hắn cùng nhảy sông, hết sức e dè phòng thủ kín kẽ, Man Hoang áp chế không thể dùng lẽ thường tính toán, một chiếc lồng năng lượng lớn được lão huy động bao phủ quanh thân chống lại từng đợt công kích hủy diệt từ phía Tiều phu. Tiều phu từng bước áp sát, tình báo tin tức sai lầm có lẽ khiến cái mạng của hắn phải bỏ lại ở đây hôm nay.



    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  4. #49
    Ngày tham gia
    Jan 2018
    Đang ở
    Hà Nội
    Bài viết
    56
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 49: Tôn Nhi Ngươi Là Ai?




    Tiều phu vung song phủ bổ mạnh, tung người về phía địch nhân, đôi mắt hắn rực sáng do hỏa diễm thiêu đốt, miệng hét lớn, song phủ nổ tung, tiếp tới là đan điền, động thiên, não hải, cả thân thể như một hỏa lô cuồng bạo, lực nổ mạnh tới nỗi đầm lầy hắc vụ bị xua tan, xương cốt khổng lồ phía trên gãy nát đổ rạp, mấy tên thiên ma giáo đệ tử phía hai cánh bị chấn bất tỉnh toàn bộ rớt xuống dưới bùn lầyđen kịt, một lát sau chỉ còn lại một bộ xương, hắc vụ vô số xương người xương thú hiện ra. Lý Minh lỗ tai ong ong, đầu óc quay cuồng, khuỵu xuống, Từ Thức bị thương từ trước trực tiếp ngất đi, Hoàng Nam, Hắc Quy cùng mấy chục tên ma giáo đệ tử lăn lộn ôm đầu. Mấy thời thần sau mới tỉnh táo trở lại một chút, nhưng vô lực hoàn toàn, nhân mã hai phe nhìn nhau bất lực, giờ là cơ hội trời cho chém giết đối phương nhưng không ai cử động nổi, phía vụ nổ đã đứt đoạn đường lui, một cái hố khổng lồ đang được bùn lầy đặc sệt quyện lấy xương cốt tràn vào lấp kín, không thấy động tĩnh gì, Huyễn Nhu Cường Giả đoạt thiên địa lực lượng, lực phá hoại quả thực kinh khủng, nếu chỉ gần thêm mấy thước, cả bọn ắt phải chết. Đột nhiên từ hắc vụ phía sau, vị hắc phục lão nhân lại xuất hiện, nhưng lần này quần áo tả tơi, đầu tóc rồi bù, cả người vương máu, lão loạng choạng mấy bước ngồi xuống đã tọa, đưa mấy viên đan dược vào miệng.
    Lý Minh vô lực nằm bẹt nhưng hắn đang tính toán trăm phương ngàn kế, Hắc Vụ Đàm không thể phi hành, nơi này có cấm chế, lão thất phu kia đã nằm ở bờ bên kia sau hố lớn, muốn sang được tới bên này cũng phải đau đầu, nếu bọn hắn bình phục nhanh còn có cơ hội rời đi, nhưng linh khí nơi này thưa thớt ít ỏi, cơ hội mong manh như sợi chỉ mành, Lý Minh ngón tay khẽ nhúc nhích chạm vào miếng vải nhỏ bên cạnh văng ra từ người Tiều phu sau vụ nổ, trong lòng dâng lên cảm xúc khó tả, từ buồn bã tới tiếc nuối, từ than thở tới tức giận, đột ngột hắn cắn đầu lưỡi để thần trí tỉnh táo, trong đầu hắn vang lên từng câu chữ: "Việt Thiên Quyết. Lạc Thiên Thần. Âm Dương Sinh. Thiên Địa Diễn".
    Chân khí ít ỏi tụ tập từ bát phương ào ào đổ về đan điền hắn, từ lỗ chân lông đổ về động thiên, chân khí tụ tập khiến hắc vụ ba động, Hoàng Nam khó nhọc ngước nhìn về phía Lý Minh, dư chấn vụ nổ khiến kinh mạch hắn dập nát, ám thương tồn tại trong lục phủ ngũ tạng, hắn nghĩ ắt hẳn phải chết nơi này. Đột ngột Lý Minh cử động, đầu tiên tay hắn thò vài túi bốc ra từng nắm đan dược nhai ngấu nghiến, bọn Thiên Ma Giáo đệ tử hoảng hốt nhìn về phía hắn, từng tiếng ráu ráu vang lên lúc này tựa như Cửu U quỷ hồn gặm xương, ánh mặt bọn hắn trợn tròn hoảng sợ. Lý Minh khó nhọc ngồi dậy, lại lăn ra đất, tới lần thứ năm hắn mới liêu xiêu bước thấp bước cao tới được chỗ Hoàng Nam, không phí lời, Hoàng Nam há miệng, một nắm đan dược ném thẳng vào họng hắn, tiếng rau ráu lại vang lên, mấy thời thần sau Hoàng Nam đã có thể cử động tay chân. Lý Minh từ trong túi lấy ra một cây chủy thủ, chầm chậm như gã say rượu xiêu vẹo tiến về đám người Ma giáo.
    "Đừngggg! Xoẹtttt!" - Ánh mắt Lý Minh lãnh khốc vô tình, chủy thủ lướt qua cổ họng từng tên, đơn thuần là dụng lực, mặc kệ bọn hắn van xin, nếu không phải bọn ma giáo thì là huynh đệ hắn chết. Tiếng hét sợ hãi vang lên, tiếng khóc tu tu, tiếng kêu cha gọi mẹ, tiếng cầu cứu vị Tả Hộ Pháp thống thiết nhưng lão vẫn bất động phía xa, cái chết không đáng sợ, đáng sợ là đối mặt với cái chết, lúc này bản chất mỗi con người hiện ra rõ nhất, Lý Minh như một vị tử thần, mỗi lần xuống tay là một nhân mạng, máu nhuộm đỏ cả hắc lộ, Lý Minh đôi mắt đỏ ngầu như một ma thần.
    Từ Thức cùng Hắc Quy lúc này được Hoàng Nam giúp đỡ đã ngồi dậy được, mắt thấy Lý Minh nhãn thần đỏ rực, tay cầm chủy thủ lăm lăm tiến về phía bọn hắn, liền kêu gào thảm thiết hơn cả bọn Thiên Ma Giáo đệ tử vừa bỏ mạng: "Con mẹ ngươi đồ khốn, phía này là người nhà!"
    "Lý tiểu tặc, ngươi định hại cả huynh đệ sao?"
    "Cứu mạng cứu mạng a!"
    "Quy Thần ta cả đời anh minh, cuối cùng đành bỏ mình nơi Man Hoang Hắc Vụ Đàm này!"
    "Con mẹ các ngươi nói ít một chút liền chết sao, nhanh giúp ta." - Lý Minh xụi lơ, hắn vừa rồi dụng lực quá sức, Hoàng Nam ổn hơn cả liền nhanh tay chữa trị, một lát sau hắc vụ lại ba động, linh khí lại dũng mãnh tiến về phía Lý Minh, bọn Hắc Quy ngồi bên hưởng lợi không ít.
    "Ngươi quá tàn độc, ta không có huynh đệ như ngươi" - Hắc Quy nhìn xung quanh mấy chục nhân mạng nam có nữ có cảm thán, chưa dứt câu đã bị Hoàng Nam cầm đàn đập vào đầu.
    Bọn hắn thương thế đã ổn, phải rời đi ngay lập tức, hắc phục lão nhân phía bên kia có thể đoạt mạng bọn hắn bất cứ lúc nào, cả bốn quỳ xuống tế bái linh hồn Tiều Phu, Đồ Tể cùng Quản Gia, dìu nhau tiến lên, đường lui đã đoạn.
    "Tiểu cẩu tử, ngươi thoát được lão phu hôm nay nhưng không thoát được ngày mai, hừ!" - Phía đầu bên kia hắc lộ bị đứt đoạn, Lỗ Đan ngồi nhìn Lý Minh dời đi hừ lạnh, lão bị thương cực kỳ nghiêm trọng.
    "Lão thất phu, ta gây thù chuốc oán gì với ngươi?" - Lý Minh đã đi còn quay lại hỏi cố.
    "Hai tôn nhi của ta ở Hống Sơn mất mạng dưới tay ngươi, lão phu thề phải băm ngươi thành ngàn mảnh tế vong hồn tôn nhi ta." - Lỗ Đan răng nghiến chặt, giọng nói căm hờn phát ra từ cổ họng lão.
    "Tôn nhi ngươi la ai, ta giết rất nhiều, không nhớ hết a!" - Lý Minh thắc mắc hỏi.
    "Con mẹ ngươi, tiểu cẩu khốn kiếp, ta phải băm vằm ngươi, phụttt." - Lỗ Đan xúc động miệng phun máu, cháu hắn bị tên tiểu tử kia xem như súc vật, giết liền không nhớ là ai, thân là gia gia sao lão có thể chịu nổi.
    "Ngươi đừng xúc động, quả thực hắn giết rất nhiều, tôn nhi của ngươi không chừng chết oan trong số đó a!" - Hoàng Nam an ủi.
    "Tôn nhi của lão hẳn là phường vô dụng bất tài, mất mạng sao có thể trách huynh đệ bọn ta!" - Từ Thức bênh vực Lý Minh.
    "Con mẹ ngươi lão rùa đen, không phải, lão thất phu, tôn nhi lão có khi tự ngã núi mà chết, ai ngã chết cũng đòi nợ huynh đệ ta sao?" - Hắc Quy lý lẽ.
    "Phụttttttttttttttttttt!" - Lỗ Đan phun liên tiếp mấy ngụm máu, hỏa khí công tâm cộng thương thế khiến lão lịm đi.
    "Ai da, xem chừng lão không qua khỏi!" - Lý Minh vờ than thở, nhưng trong lòng cả bọn tất nhiên muốn lão chết thật, nếu hắc lộ không đứt đoạn thì hắn đã sang hạ thủ.
    "Ma đầu, ngươi nghiệp chướng quá nặng." - Hắc Quy ngồi trên vai Lý Minh ra vẻ cao nhân ngoại thế. Cả bọn nhanh chóng rời đi, trước mắt cần hồi phục thương thế.


    Bên trong một chiếc đầu lâu khổng lồ nhô lên khỏi hắc vụ, bọn Lý Minh học theo cách đám Ma Giáo đệ tử, vắt dây tiến vào, cả bọn nghỉ ngơi ba ngày đã hồi phục cơ bản, đã có thể ra sức cãi nhau xem đi hướng nào mới là đúng, tấm bản đồ da trở thành nơi bốn cái miệng tranh phong.
    "Tin tức của Man Thành không chính xác, xem chừng nhân mã các thế lực không đơn giản như chúng ta biết." - Từ Thức suy tư.
    "Theo ta, bọn họ từ đường khác thâm nhập Man Hoang, không thông qua Man Thành." - Hoàng Nam suy đoán.
    "Quan trọng là chúng ta đã hết đường lui, quay về chính là chết." - Lý Minh đoán hẳn giờ này Thiên Ma Giáo, Thiên Hoa Tông đang đợi hắn ở lối ra.
    "Tiến cũng chết, lùi cũng chết, tên khốn kiếp, ngươi chính là sao quả tạ!" - Hắc Quy bóp cổ Lý Minh, cả bọn suy tư, tấm bản đồ không giúp gì nhiều cho bọn hắn.
    Phía nam Hắc Vụ Đàm có một con đường nhỏ dẫn về hướng Man Thành, Lý Minh quyết định liều một lần quay về thám thính, hy vọng Man Thành cường giả thấy tình hình thất thường sẽ có động thái, trước đó bọn hắn đã
    hiệp định rõ ràng, tuyệt đối chỉ có Thâu Linh Cảnh cường giả dẫn đường, trên Thâu Linh Cảnh tuyệt đối không được đặt chân Man Hoang, mỗi phe nhân mã tiến vào Man Hoang đều bị Phủ Chủ nhân mã kiểm tra gắt gao.
    Hắc Quy đã nửa bước tiến vào Tụ Thần Cảnh, thần thức cường đại nhất, lại mẫn cảm với nguy hiểm nên bị cả bọn bắt đi trước dẫn đường. Con đường mòn này nhỏ hơn, đạp qua từng khu vực hắc vụ dày đặc, xương người
    chất đầy, con đường này vốn cực kỳ nguy hiểm, hắc vụ từng đợt dưới đầm có thể bộc phát bao phủ kín không gian, tới lúc đó tu luyện giả bị ăn mòn cả xác thịt lẫn linh hồn chỉ còn nước chết, nghe đồn rằng mỗi con đường trên Hắc Vụ Đàm đều được chí cường giả đả thông, hắc vụ không cách nào xâm nhập, nhưng nhánh nhỏ này đã từ xa xưa, cấm chế có phần nới lỏng, hắc vụ bộc phát không ngăn nổi. Cả bọn đã đi một quãng xa nhưng Hắc Quy vẫn chưa phát hiện nguy hiểm.
    "Có ma khí." - Hắc Quy thu nhỏ nhảy phát lên vai Lý Minh, chỉ về phía trước.
    Cả bọn đã phong bế khí tức, Lý Minh nhẹ nhàng lui về sau, hắn vơ một cái sọ người, lầm rầm khấn - "Xin lỗi huynh đài!", đoạn tay quăng mạnh về phía trước, mấy thời thần sau đầu lâu nổ tung, từ phía hắc vụ nhảy ra
    một đám hắc phục nhân mã, tên cầm đầu xem xét một chút, cả bọn lại biến mất.



    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  5. #50
    Ngày tham gia
    Jan 2018
    Đang ở
    Hà Nội
    Bài viết
    56
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 50: Chuyển Nhà


    Hiện nay tại hạ đã được duyệt lên nhà mới của TTV,
    vậy từ này sẽ update truyện lên trên này : https://truyen.tangthuvien.vn/doc-tr...iet-tranh-menh
    Tại hạ sẽ sửa lại văn phong và update chương mới, 1 chương/1 ngày.
    Bố cáo để các đạo hữu được biết.

    ---QC---


Trang 10 của 10 Đầu tiênĐầu tiên ... 8910

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status