TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 4 của 10 Đầu tiênĐầu tiên ... 23456 ... CuốiCuối
Kết quả 16 đến 20 của 50

Chủ đề: Bách Việt Tranh Mệnh

  1. #16
    Ngày tham gia
    Jan 2018
    Đang ở
    Hà Nội
    Bài viết
    56
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 16 : Sai



    Giải Vương chết, mấy tên Hắc Vực càng nổi thú tính, điên cuồng tấn công, quyết tâm cá chết rách lưới, dũng mãnh nhất là Hắc Sa Vương cầm trường thương quét ra sóng nước đầy trời, đả thương không biết bao nhiêu cấm quân cùng Vô Vi Tông đệ tử, hắn vốn là một đầu cá mập sống ở Hắc Vực Đông Hải, nơi đây nước biển tối tăm, các loài thôn phệ nhau mà sống, thực lực vi tôn, vì vậy chiến lực hắn tính là số một số hai trong đám Hắc Vực cường giả lên bờ lần này, đã tới Hồi Nguyên Cảnh. Vũ Phượng Tường thấy nhiều đệ tử của mình bị thương, bèn tức giận nhảy vào giao chiến, cũng không còn thèm quan tâm tới Dương Thiên Cường, máu hơn thua chuyển hết sang người Hắc Sa Vương.

    Gần đấy năm lão già Hãn Tộc đang đứng theo phương vị ngũ hành bảo vệ Triệu Nhị, ăn mặc quần áo đều mỗi người một màu, trận pháp rất bài bản đứng theo ngũ hành bát quái, điều động lực lượng ngũ hành nguyên tố Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ lúc phòng thủ lúc tấn công, cấm quân không thể xông lên, mấy vị Pháp Vân Tự tục gia cao thủ cũng nhảy vào tham chiến. Năm lão này cực kỳ không đơn giản, cường giả phía Việt Tộc chưa từng thấy qua. Lưu Đạt phỏng đoán đây là Trường Hà Ngũ Lão, đã nổi danh từ hơn trăm năm trước, từ đó đã không còn xuất hiện trong nhân giới, nhiều người đoán hẳn đã chết, không ngờ tận mắt nhìn thấy hôm nay, Hãn Tộc sâu không lường được.

    Tượng Vương vẫn đang đánh nhau kịch liệt cùng Lê Thọ, cả hai người đầy vết thương, Lê Thọ đã có vẻ xuống sức chỉ đánh cầm cự, hắn đang định nhảy ra ngoài kéo một đám Cơ Thần Nỏ ra bắn chết Tượng Vương thì bị hất bay, lộn tùng phèo trên không, Tượng Vương lao về góc phía xa muốn đột phá vòng vây cấm quân chạy xuống núi, hắn lao ầm ầm như một quả núi di động, phen này phỏng chừng đám cầm quân đứng ở góc phải bay luôn xuống núi. Thấy vậy Lưu Đạt búng kiếm, xích hồng kiếm khí đầy trời như mưa rơi xuống buộc Tượng Vương quay lại, hắn nếu liều lĩnh xông qua làn kiếm khí kia sẽ thành một đống thịt băm, hắn rống lớn nhảy sang hướng khác. Trần Phúc ngứa con mắt bên trái, đỏ con mắt bên phải, tung người nhảy về phía Tượng Vương, mấy lão hòa thượng thấy vậy bèn vội vàng tụng một tiếng a di đà phật, mấy vị khác thì khuôn mặt tỏ ra thương cảm. Tượng Vương đang chạy bỗng nổi da voi, hắn vừa quay lại đã thấy một bàn tay lớn chụp vào người, nhấc bổng cả hắn lên, hắn vô phương cựa quậy, y như đồ vật bị người ta cầm trong tay. Trần Phúc trợn mắt quát lớn “Thú cưỡi hay chết”, tất nhiên là Tượng Vương không chịu, hắn tuy không tính là mạnh mẽ ở Tây Lâm nhưng cũng đường đường là thú vương, há có thể chịu nhục, bèn hung hăng dùng vòi thổi ra một loạt phong nhận sắc bén, muốn chém đứt tay địch thủ, đồng thời há miệng phun ra một hạt châu màu đỏ muống cố định không gian, định trụ Trần Phúc. “Ngươi đem hàng giả dọa ta” – Trần Phúc quát, bàn tay còn lại khéo léo xuyên qua xuyên lại giữa vùng không gian bị định trụ, như cây kim nhẹ nhàng thêu giữa tấm lụa mỏng, tiến lại gần bóp nát hạt châu. Trần Phúc cũng không nói lời thứ ba, cầm Tượng Vương ném về phía Sa Vương, ầm một tiếng một sân điện sinh ra một hố lớn, gạch đá tung tóe, thô bạo cực điểm, Sa Vương bắn sang một bên, Vũ Phượng Tượng chửi lớn “Trần lão quái chó má, ngươi định giết cả ta sao”. Không thèm đáp, Trần Phúc lại nhảy bổ vào xách đầu Tượng Vương từ dưới hố lên, lại hỏi “Thú cưỡi hay chết”, Tượng Vương xương cốt gãy gần hết, hai tai cụp xuôi, nhưng vẫn nói cứng “Bổn Vương thà chết chứ không chịu nhục”.
    “Chết quá thoải mái cho ngươi” - Trần Phúc cười hàm răng trắng ởn, Tượng Vương rùng mình đang định xin tha thì cả người lại như một quả đạn pháo bay về phía Ngũ Lão đang bảo vệ Triệu Nhị, cả nhóm lập tức đại loạn, lão già mặc áo vàng lập tức thoát trận trận nhảy lên quăng ra một chiếc thiết trác hóa lớn xoay tròn, khéo léo xoay Tượng Vương vứt sang bên cạnh, hắn còn chưa kịp hạ xuống đã có một loạt mấy chục mũi tên xé gió bay tới, mỗi mũi tên đều đỏ rực to bằng bắp tay do năng lượng tạo thành, lão giả không tránh kịp bèn vận khí hình thành một chiếc lồng năng lượng lớn bảo vệ mình, ầm ầm liên tiếp, đỏ rực cả góc trời, dân chúng ngoài La Thành đều hướng mắt về Long Đỗ Sơn, còn tưởng hôm nay có có bắn hỏa pháo, lão giả quần áo tả tơi, khóe miệng vương máu, chật vật hạ xuống, mấy đội hình cấm quân nhân cơ hội lập tức bao vây tấn công.
    “Con mẹ nó bắn chết hết cho ta” – Lê Thọ mồm chửi tay cầm từng đống Nguyên Thạch nạp vào Cơ Thần Nỏ, hắn hôm nay ăn nhiều thiệt thòi, giờ chỉ muốn bắn chết hết bọn này.

    Trên thềm điện, Đức Chính Đế cùng mấy vị cường giả vẫn đang chăm chú quan sát, đây là cơ hội hiếm có để đánh giá thực lực địch nhân, cũng là cơ hội tốt để đánh giá lực lượng quân đội tinh nhuệ triều đình. Trường Hà Ngũ Lão bị tách ra, lập tức thực lực đại giảm, cộng thêm Lê Thọ nổi hung tính, liên tục khai nỏ đều như vắt chanh, mỗi lần năm cây nỏ, mỗi nỏ năm mũi tên, liên tục đè cường giả đầu xỏ phe đối phương bắn hạ, nhiều tên bị bắn nổ tay, nổ chân, Sa Vương đã hóa bản thể, cả người thành tổ ong, người Lê Thọ muốn bắn chết nhất đương nhiên là Tượng Vương tuy nhiên hắn đang nằm bẹp dí dưới mông Trần Phúc, khiến hắn hậm hực không thôi, không có chỗ phát tiết càng bắn mạnh. Triệu Nhị đang đứng run cầm cập sau lão già áo xanh và áo nâu, lão áo vàng đã bị Lê Thọ bắn hơn mười mấy lượt, trọng thương sắp chết bị trói nằm bất động một góc cùng mấy tên bại binh khác. Lão áo trắng nhìn thấy vậy hô lớn “Hoàng Lão”, hắn bất ngờ rút trong người một tờ giấy vàng đốt cháy, tất cả mọi người mơ hồ thấy một áp lực lớn đè nặng, mấy tên cấm quân đều nằm rạp xuống đất không thể động đậy, Lê Thọ đang khuỵu một chân gồng mình chống lại, trên thềm điện mấy vị cường giả cùng vận công bài trừ lực lượng. Tờ giấy vàng cháy được một nửa thì một hắc động lớn mở ra, lão già áo xanh cầm Triệu Nhị ném vào hắc động, quay lại đánh văng mấy tên tục gia đệ tử, tung mình nhảy theo vào, “Coooongggggg”, một tiếng chuông ngân vang lên, hắn biến thành một đám mưa máu, hắc động sụp đổ, lực lượng quá lớn vừa rồi đã xúc động Long Trì Chung, chung lớn tự động bay qua Long Đỗ Sơn, lơ lửng trên đại điện, long khí tỏa ra trấn áp cả ngọn núi, tất cả cường giả Hắc Vực, Hãn Tộc, Tây Lâm thấy vậy đều đứng yên không dám cựa quậy, cấm quân dễ dàng bắt trói.
    “Thần chỉ” – Lưu Đạt cảm thán.
    “Không ngờ một tờ giấy lại có lực lượng như vậy, chúng ta quá thiệt thòi” – Đức Chính Đế than thở.
    Dương Thiên Cường vẫn ôm kích đứng cùng chục vị Dương Gia Trưởng lão, từ đầu tới cuối hắn cũng không tham chiến, cũng ko ai tới gần, hắn nổi danh cùng Đức Chính, Lưu Đạt, Nguyễn Lượng, Trần Phúc, Vũ Phượng Tường, thực lực không hề đơn giản, từng được xem là thiên tài trăm năm, năm người từng cùng nhau vào sinh ra tử, đánh nam dẹp bắc, thân như huynh đệ, không ngờ bây giờ rơi vào tình cảnh như vậy. Dương Gia Chủ ngước nhìn Đức Chính Đế, chậm rãi hỏi “Phật Mã huynh, tại sao huynh biết”
    “Không phải mọi người trong Dương Gia đều muốn làm phản, bọn họ vẫn là Việt Tộc” – Đức Chính nhìn Dương Thiên Cường đáp.
    “Thì ra vậy” – Thiên Cường buồn bã đáp, lúc này hơn năm vị trưởng lão Dương Gia bước ra, khom người ôm quyền xin lỗi Dương Thiên Cường, quỳ gối xin Đức Chính Đế - “Hoàng thượng, xin ngài rộng lượng, chúng ta trăm họ một gốc”
    “Bọn phản phúc” – Mấy lão già Dương Gia còn lại nhao nhao quát.
    “Câm miệng, bọn chó má các người cũng nói được lời này” – Lê Thọ quát lớn, tay lăm lăm đại đao trừng mắt, mấy lão già Dương Gia cúi đầu.
    Dương Gia chủ quay người nhìn xuống núi, hắn thấy dân chúng trong kinh thành vẫn đi lại tấp nập, trẻ em vui chơi nhảy múa, người già chóm chém nhai trầu, trong lòng hắn bổng thấy nhẹ nhõm, hắn quỳ gối lạy dài, sau đó đứng dậy nhìn về phía Vũ Phượng Tường ánh mắt trìu mến, nhìn qua mọi người, nhìn về phía Đức Chính nói “Phật Mã huynh, ta đã sai, mong huynh đừng phân biệt đối xử Dương Gia”, dứt lời hắn phá hủy tinh thần hải, bỏ mình, mấy vị Dương Gia trưởng lão khóc lớn, Vũ Phượng Tường vốn cứng rắn vậy mà ánh mắt có chút đỏ hoe, còn lại ai nấy đều thở dài đứng trầm ngâm suy nghĩ…

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  2. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Nguyễn Khai Quốc,
  3. #17
    Ngày tham gia
    Jan 2018
    Đang ở
    Hà Nội
    Bài viết
    56
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 17 : Khanh khách Lưu Gia



    Binh biến qua đi, máu nhuộm kinh thành, Đông Hải Hắc Vực là phe chịu thiệt thòi nhất, thủy binh chết phần lớn ở hạ lưu Đại Hoàng Giang, bị Ngự Long Quân cùng Vô Vi Tông phục kích dùng thủy võng vây chặt hai đầu, Thủy Thần Nỏ từ trên bờ và chiến thuyền liên tục khai hỏa, thủy tiễn băng tiễn phủ kín mặt sông, Hắc Vực Thủy Quân đại loạn, nhiều thủy binh muốn đột phá thủy võng đều bị đông cứng thành đá hoặc bị thủy tiễn xuyên chết, nhảy lên bờ thì khác gì tự kết liễu mạng mình sớm hơn. Binh bại như núi đổ, xác thủy tộc nổi kín mặt sông, quân binh có thể đi lại trên mặt sông như dẫm trên đất bằng, thủy binh tiếp viện của Hắc Vực phía sau nghe tin cũng không dám tiếp cứu, sợ có phục binh đành ám binh bất động đợi tàn quân quay về. Tây Lâm Cung xưa nay vẫn nhăm nhe Đại Việt nhưng trời sinh có thù với Hãn Tộc, vô số yêu thú bị Hãn tộc bắt về thuần hóa, hoặc làm tọa kỵ hoặc làm thú đấu mua vui, hơn nữa một vài thú tộc vẫn giao hảo qua lại với nhân tộc, vì vậy lần này hợp tác chỉ cử vài thú vương thực lực tầm thường, phần lớn nhân mã vẫn ở tại Tây Lâm phòng bị Hãn Tộc trở mặt. Phần Hãn tộc đã chuẩn bị cực kỳ kỹ lưỡng cho lần này, Vũ Đức Vương Lý Tiến cùng Dương Gia làm nội gián, uy hiếp các tộc, bất ngờ đánh chiếm Đại La Thành, mở cửa để Hắc Vực Thủy Binh theo Đại Hoàng Giang tràn vào, khi đó Đại Việt đại loạn, Hãn Thiết Kỵ sẽ đạp bằng Quỷ Môn Quan đồng thời mấy vạn Thủy binh theo Bạch Đằng Giang tràn vào cướp phá, khi đó Hắc Vực, Tây Lâm, Dương Gia gì cũng nằm dưới gót sắt kỵ binh bọn hắn, tin chắc vào sự thành công, Thần Tông Đế thậm chí đã đem cả cháu đích tôn của hắn ra làm tín vật, nhưng người tính không bằng trời tính, nội bộ Dương Gia không cùng chí hướng, Vũ Đức Vương đánh hơi thấy mùi bất ổn liền bỏ chạy, mấy vạn Hãn Tộc Thủy Binh bị Long Dực Quân chặn đứng trước cửa Bạch Đằng Giang không dám tiến binh, hơn chục vạn Thiết Kỵ cũng vô phương vượt Quỷ Môn Quan, Triệu Nhị may mắn chạy thoát, tuy thiệt hại không lớn nhưng tiếng tăm xem như vứt đi, với việc luôn xem mình như vạn tộc chi linh, hiệu triệu bách tộc, việc này không khác gì giáng vào mặt bọn hắn một cái tát, trò hay hẳn còn đằng sau.
    ---oo0oo---

    Sau khi bị đánh tụt xuống hố, được Quốc Tử Giám đệ tử xách về, Lý Minh mấy hôm nay đều ở nhà trị thương không ra khỏi cửa, Lê Thọ cũng vắng mặt, chắc là đi truy bắt loạn đảng. Hắn mấy hôm nay đều cố gắng đột phá nhị thập nhất động thiên nhưng bất thành, mỗi lần cố gắng đột phá bình chướng đều thiếu hụt linh khí, vô phương vượt ải, than thở không thôi, quả thực vượt qua nhị thập động thiên là lạch trời. Hắn đang trầm tư nghĩ cách thì có tiếng Lê Thọ hô lớn "Lý đệ, Lưu Gia chủ tới thăm, haha". Lý Minh mở cửa ra đón tiếp thì tròn mắt ngạc nhiên, trước mặt hắn là hai cha con Lưu Đạt, Lưu Linh, không ngờ tùy tiện uống nước ven đường cũng gặp hổ dữ, hắn còn trân trân đứng nhìn thì Lưu Linh đã cười tươi như hoa nói "Tiểu sơn tặc, tiểu thầy tướng, tiểu tiều phu, ta nên gọi huynh là gì".
    Lý Minh cười gượng, hắn đánh trống lảng "Mới Lưu Gia chủ vào nhà". "Ngươi không cần khách khí, gọi ta là Lưu thúc" - Lưu Đạt ánh mắt có ý cười đang nhìn Lý Minh. Cả bọn vào bàn trà nói chuyện, Lê Thọ thì thầm vào tai Lý Minh "Không khéo người ta đến nhận con rể", Lý Minh phất phất tay ra chiều nhảm nhí.
    Lưu Đạt mỉm cười nói "Ngươi lần trước bói cho chúng ta một quẻ hung, quả ứng nghiệm", Lưu Đạt kể lại chuyện lên Tản Viên Sơn, bị mấy cường giả bịt mặt tập kích, tình thế hung hiểm nhưng qua miệng hắn mọi chuyện giống như ăn cơm hàng ngày, Lý Minh Lê Thọ thầm thán phục. "Lý huynh, huynh giúp ta bói một quẻ xem lần này có đậu vào Quốc Tử Giám" - Lưu Linh phỏng chừng đã bị nghiện môn tướng số này, mà nữ nhân hầu như đều như vậy.
    "Ta không phải thần thánh, tiểu thư thông cảm" - Lý Minh cười khổ, hắn không phải cái gì bói cũng ra, hơn nữa phỏng chừng nói đúng động chạm thiên cơ phản phệ, cái mạng nhỏ hắn cũng không đủ một trận lôi phạt.
    "Vậy huynh giúp ta xem chỉ tay"
    "Tiểu thư ta không phải"
    "Vậy huynh có muốn ta cáo tri danh tính sơn tặc, lần này thế gia đệ tử hội tụ đông đủ a" - Lý Minh chưa nói xong, Lưu Linh đã tủm tỉm cười đe dọa, nàng vốn tính tò mò đã dốc lực điều tra, tuy có vài người từng giáp mặt cận chiến với Lý Minh nhưng đều bị hắn dùng mặt nạ che mất, chỉ có một nhóm lúc đầu đụng mặt thật của hắn, không may lại có Lưu gia đệ tử trong đó.
    Lý Minh nhìn sang Lưu Đạt cầu cứu thấy vị gia chủ đang ngửa cổ nhìn lên mái nhà, hắn đành chiều lòng bảo Lưu Linh ngửa bàn tay phải lên nhìn một lúc rồi phán "Số mệnh tiểu thư mặc định cả đời sung túc, lấy được đức lang quân giỏi giang tài ba, con cái đầy đàn ...", hắn thao thao bất tuyệt theo đúng lời lão Tả Ao nói ngoài chợ, Lưu Linh cười vui sướng không ngậm được miệng.
    "Mong tiểu thư giữ kín dùm ta" - Lý Minh bói xong nhăn mặt cầu xin Lưu Linh, đúng là một phút bốc đồng cả đời bốc %#@.
    "Được, huynh yên tâm" - Lưu Linh hào sảng đáp. Lê Thọ chen mồm "Lý đệ quả lợi hại", không biết hắn khen Lý Minh lừa được Lưu Linh hay Lý Minh cướp được nhiều người.
    Quay về việc chính, Lý Minh nghe Lê Thọ cùng Lưu Đạt nói qua về biến loạn, việc thế gia con cháu bị tập kích trên núi quả thực có phần sơ suất, không ngờ cả Tây Lâm Cung cũng nhúng tay, cung cấp định thần châu khiến bọn hắn cử người đi theo bảo hộ bị mất dấu, may mắn tổn hại không đáng bao nhiêu. Về Dương gia, cả gia tộc đều đã bị quản chế, những người phản bội đều đã bị đi dày phía Nam, cũng không có ai bị giết, Lý Minh cảm khái hoàng thượng quá nhân từ. Số thí sinh trên núi hôm đấy cũng còn gần nghìn, đều là tinh nhuệ đệ tử các gia tộc hoặc tán tu tích lũy lâu năm, vòng đầu chú định sự khôn khéo thực lực, vòng tiếp theo sẽ chú định vào ngộ tính, cũng chưa rõ thể lệ ra sao, mỗi năm đều có điểm khác.
    Lý Minh thắc mắc hỏi "Chúng ta cường giả đông như vậy, sao không diệt luôn thủy binh Hãn tộc".
    Lưu Đạt trầm ngâm đáp "Ngươi có chỗ còn chưa biết, lần này có chí cường giả nhúng tay, phía chúng ta cũng phải dốc toàn lực, hơn nữa còn cần phòng bị tứ mặt"
    "Thảo nào ta không thấy Quốc Tử Giám Tế Tửu, Pháp Vân Tự Chủ Trì, Thiên Môn Đạo Trưởng Môn, Chử Đạo Viện Đạo Chủ" - Lê Thọ gật gù, Lưu Đạt tủm tỉm cười không nói, vài người như Lê Thọ kể cũng còn chưa tính đủ.
    "Điệt nhi, lần này chúng ta tới là để cảm tạ ngươi cứu Lưu Linh một mạng" - Lưu Đạt vào thẳng vấn đề chính.
    "Chỉ là ta tình cờ ngang qua, thúc không cần khách sáo" - Lý Minh xua tay đáp.
    "Không được, Lưu Gia ta ân oán phân minh, có ơn tất báo, có oán phải đền, chúng ta nợ ngươi một ân tình, ngươi cần giúp đỡ gì cứ nói" - Lưu Đạt chậm rãi.
    Lý Minh trầm ngâm, phần chính là hắn muốn tìm tin tức cha mẹ, đã từng nhờ Lê Thọ điều tra nhưng không có kết quả, hắn muốn nhờ Lưu Gia can thiệp nhưng phỏng chừng bọn hắn không mạnh lắm về việc này, Trần Gia có vẻ hợp lý hơn nếu có cơ hội ắt phải bán cho bọn họ một cái ân tình, Lê Thọ đang cầm bàn tay hắn viết liên tục chữ con rể lên đó. Lý Minh rút tay, ôm quyền nói "Tiểu điệt vô phương đột phá nhị thập nhất động thiên, xin thúc giúp ta hai vị thảo dược Địa Hoàng Lăng và Linh Chi Vương"
    Lê Thọ trố mắt nhìn Lý Minh, trong lòng chửi ngu không thôi, "Hai cây thảo dược kia tuy hiếm nhưng không quý, chờ đợi cũng có thể tới tay, quá ngu quá ngu".
    Lưu Đạt gật gù nói "Nhà ta quả thực có vài cây, ta cũng sẽ hộ pháp giúp ngươi đột phá, nhưng yêu cầu như vậy quả thực có chút kém, ngươi còn có yêu cầu gì khác". Lê Thọ vui mừng giật tay Lý Minh liên tục.
    Lý Minh suy tư "Tiểu điệt thấy công pháp Lưu Gia bá đạo lăng lệ, mạo muội xin Lưu Gia chủ chỉ dạy".
    "Ngươi khá" - Lê Thọ vỗ tay vào đùi buột miệng khen to, Lưu Gia công pháp không truyền ra ngoài, ngươi học chẳng phải thành rể nhà người ta sao, Lưu Linh lập tức lườm hắn, biết mình bị lố, hắn đành ngơ ngác nhìn xung quanh phòng xem như không biết.
    Lưu Đạt trầm ngâm suy nghĩ một lúc nói "Được, nhưng ngươi phải đồng ý làm khanh khách Lưu Gia", Lưu Đạt trong mắt có ý tiếu dung nhìn Lý Minh.
    "Tạ ơn Lưu Thúc" - Lý Minh vui vẻ đồng ý, làm khanh khách thì với thực lực sâu kiến như hắn cũng chẳng giúp được gì, hơn nữa cũng không hạn chế hành động hắn, cũng tính là quá hời, Lý Minh còn ngây thơ không biết Lưu Đạt có thâm ý đằng sau, tóm lại là các bên đều vui vẻ.
    "Gia gia ngươi không có nhà" - Lưu Đạt hỏi.
    "Gia gia từ lúc biến loạn tới giờ liền không thấy tung tích" - Lý Minh biết gia gia hắn thực lực không đơn giản nhưng cũng có chút lo lắng, thời buổi chiến loạn như vậy, mạng người chỉ như cỏ rác.
    ---oo0oo---

    Tại một đỉnh núi nơi thâm sơn cùng cốc phía bắc lộ Hải Đông, chạy thêm vài dặm nữa là qua tới đất Hãn Tộc, ở đây núi non trùng điệp không một bóng người, thi thoảng có tiếng thú gầm vang lên, một vị trung niên nhân bịt mặt trường bào màu tím than, tóc xõa tung bay, chắp tay sau lưng, khí độ hiên ngang đang đứng đối điện với lão Tả Ao quần áo nâu đất cũ kỹ, đầu quấn khăn sậm, dáng vẻ thê lương, già cỗi.
    "Vương sư huynh, đã lâu không gặp" - Lão Tả Ao mở miệng, trong trận binh biến, hắn thấy một vị Hãn Quốc cường giả quen mắt quen tai, đã khổ công đuổi theo tới đây.
    "Tả sư đệ, đã lâu không gặp" - Vị trung niên nhân tên Vương Thông đáp lễ.
    "Sư phụ ngài còn khỏe không" - Lão Tảo Ao hỏi, khuôn mặt buồn khổ, vừa kính trọng thương yêu vừa thống hận.
    "Sư phụ đã mất" - Vương Thông đáp, lão Tả Ao đứng chôn chân, khuôn mặt vặn vẹo, cảm xúc xung đột khó tả.
    "Trước khi mất, sư phụ nói có lỗi với đệ" - Vương Thông nói thêm.
    Lão Tả Ao đứng như trời chồng một lúc lâu, ánh mắt đột nhiên trở nên lăng lệ quát "Ơn dưỡng dục xem như ta chưa báo, nhưng thù giết cha mẹ vợ con há có thể bỏ qua, sư huynh mời ngươi bỏ lại cái mạng nhỏ cúng tế vong hồn vợ con ta".
    Lời còn chưa dứt, lão Tả Ao rút ra một phiến hắc kỳ phất liên tục, cát sỏi đất đá di chuyển ầm ầm như động đất, từng khối đá lớn như căn nhà ầm ầm bay lên rơi xuống dày đặc xung quanh hai người, mờ hồ tạo thành một trương bát quái lớn, lão nhảy ra ngoài bát quái đồ điều động lực lượng càng nhanh, gió bắt đầu thổi mạnh, cây cối ngả nghiêng bật gốc bay lên không trung, bầu trời giữa trưa bổng nhiên tối sầm, mây mù cuồn cuộn trên đầu, thiên địa linh khí ba động từng đợt từng đợt, nếu Lý Minh nhìn thấy cảnh này chỉ còn nước rơi hai tròng mắt ra ngoài.
    "Khốn Long Trận" - Vương Thông nói, hắn rút một cây thiết tiên liên quất liên tục, hơn mười khối đá lớn nát vụn, nhưng lập tức từ dưới mặt đất có đất đá đùn lên thế vào chỗ đó, một đạo sấm sét lớn từ trên trời bổ vào Vương Thông, hắn lập tức vung mấy chục cây tiểu kỳ cắm quanh mình, linh khí liền đổ về hình thành một đầu Huyền Vũ, sấm sét bổ vào liền tan mất, ko ảnh hưởng mảy may, hắn vung thiết tiên quất liên tiếp lên trời, mấy chục đạo lôi điện chưa kịp hình thành liền tan rã.
    "Sư đệ, thực lực ngươi có phần giảm sút", Vương Thông nhếch miệng cười. Lão Tả Ao tai điếc mắt ngơ tiếp tục điều động hắc kỳ, một đầu hỏa long từ dưới đất chui lên cuộn chặt đầu huyền vũ, cả hai cùng nổ tan tành, Vương Thông quàng một tấm áo choàng nhảy ra khỏi vụ nổ, không tổn hại nửa điểm, không để cho đối phương kịp thở, lão Tả Ao lật mặt hắc kỳ, cả tòa bát quái trận pháp lập tức biến đổi, các tảng lớn lập tức xê dịch tạo thành ba vòng tròn lớn nhỏ theo thứ tự vây quanh Vương Thông, mơ hồ trên mỗi tảng đá có linh khí tụ tập biến thành hình dáng chim muông muôn thú, tiên hạc bay lượn, tiên lộc chạy nhảy, tiên dân cúng tế, linh khí ba động cực kỳ mãnh liệt, vân vũ cuồn cuộn hung hiểm. Vương Thông trong lòng bất an, cấp bậc tu luyện như hắn, đặc biệt là Hình Khí Tông Sư, chưa từng bao giờ cảm thấy uy hiếp như bây giờ, hắn hoảng hốt hô lên "Không ổn, Đồng Cổ Hà Đồ", lập tức đốt cháy sinh mệnh lực gia tăng thực lực cực điểm, vứt ra tiểu kỳ liên tục nhằm hạn chế linh khí tụ tập, vung thiết tiên đập nát hà đồ trận pháp hòng nhảy ra ngoài, các tảng đá bị hắn đập thành bột mịn nổ ầm ầm, lão Tả Ao càng phất mạnh hắc kỳ, một đầu Lôi Long khổng lồ từ trên đám hắc vân nhào xuống há miệng vồ lấy Vương Thông, ầm ầm ầm ầm không dứt rung chuyển cả một góc trời, lôi điện xé toang không gian, cát đá bay tung tóe, cả đỉnh núi đất đá lởm chởm bị san thành bình địa, nơi Lôi Long lao xuống tạo thành một hố lớn to như cái hồ, có vương vài mảnh vải dính máu be bét, vài sợi tóc bay phất phơ trên không còn dính lôi điện nổ đì đẹt, bóng dáng Vương Thông đã không thấy, trên miệng hố lão Tả Ao hiên ngang chắp tay, có bộ dạng bá khí thiên hạ trái với vẻ sầu khổ thường ngày, nheo mắt thì thầm "Các vị sư huynh đệ, lần tới gặp ta sẽ là ngày giỗ của các ngươi".

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Mời các đạo hữu góp ý cho tại hạ tại đây : http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=148606
    Lần sửa cuối bởi luuvinhminh, ngày 24-02-2018 lúc 20:59.

  4. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Nguyễn Khai Quốc,
  5. #18
    Ngày tham gia
    Jan 2018
    Đang ở
    Hà Nội
    Bài viết
    56
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 18 : Một chút cố sự



    Thiên Quốc Hãn Tộc, lãnh thổ bao la rộng lớn mấy vạn dặm, phía bắc giáp Kim Quốc khí hậu lạnh giá, phía tây là cao nguyên Tây Tạng cái nôi của Phật Giáo, phía đông Đông Hải rộng mênh mông, phía Nam chính là Đại Việt. Thiên Quốc binh hùng tướng mạnh, tài nguyên dồi dào, nhân tài vô số, tu chân môn phái đếm không xuể, nhưng phần lớn đều bị triều đình thu phục, Thần Tông Đế Triệu Húc vốn là kẻ kiêu hùng, mộng bá chủ luôn hừng hực tâm can, ý đồ khôi phục lãnh thổ từng có vạn năm trước, muốn vạn tộc đều thần phục dưới chân Hãn tộc. Nhưng muốn là một chuyện, làm lại là chuyện khác, Hãn tộc đã không còn vị thế khi xưa, Tây Lâm Cung cùng Đông Hải Hắc Vực địa vị cùng thực lực đã không thua kém, hơn nữa ngay trong chính quốc thổ của mình, Triệu Húc cũng chưa thể thống nhất Thiên Quốc tu chân giới, Thiên Âm Tự cùng Huyền Đạo Môn, hai đại môn phái cầm đầu Phật Đạo, truyền thừa dài lâu, thực lực to lớn, xưa nay vẫn luôn phản đối việc triều đình thâu tóm môn phái, tuy bên ngoài tuyên bố chỉ truy cầu đạo hạnh nhưng bên trong vẫn âm thầm ra tay cản trở khiến hắn đứng ngồi không yên, nhưng đó chỉ là tiểu sự, việc đại sự của hắn chính là địch quốc phía nam Đại Việt, trăm năm nay không ngừng lớn mạnh, vượt khỏi tầm ảnh hưởng của hắn, thậm chí còn từng uy hiếp biên giới phía nam.
    Nam Kinh - Thái Hòa Điện, Triệu Húc long bào uy nghi, đầu đội mũ vàng, tóc búi cao, mắt đen mày rậm, khuôn mặt hằm hằm giận giữ, phía dưới quần thần xếp hàng hai bên im lặng không nói, chính giữa là Triệu Nhị đang quỳ sát đất, mặt không giám ngẩng lên.
    "Bẩm hoàng thượng, sự việc lần này đều do vi thần tính toán không kỹ, mong hoàng thượng xử tội vi thần" - Một vị lão nhân khuôn mặt hốc hác, người gầy khô, chòm râu bạc lấm tấm ôm quyền cúi người nhận tội.
    "Xin hoàng thượng trị tội vi thần" - Một vị lão tướng dáng cao bệ vệ, khuôn mặt hung mãnh cũng tiến lên nhận tội phần mình.
    "Vô dụng, cút hết cho ta" - Triệu Húc quát lớn, khuôn mặt đỏ rực, hay tay nắm chặt ngai vàng run lẩy bẩy, mắt tóe lửa, bọn triều thần run bần bật không dám ho he nữa câu, nhanh chóng lui khỏi điện. Một lúc sau, trong điện chỉ còn lại ba người, Triệu Húc đã mất hẳn dáng vẻ hồi nãy, bình tĩnh nói "Đại Tướng Quân, lần này Hắc Vực thiệt hại không nhỏ, ngươi có cao kiến gì"
    Vị lão tướng hồi nãy ôm quyền thưa "Hoàng thượng anh minh, liệu việc như thần, Địch Thanh ngu ngốc".
    "Cao Biền Thái Sư" - Triệu Húc mỉm cười quay sang hỏi vị lão nhân khuôn mặt hốc hác.
    "Theo ta Hắc Vực phỏng chừng muốn khôi phục thực lực còn cần phải dăm mười năm, không thể uy hiếp chúng ta, nhưng lần này Tây Lâm Cung không mắc mưu, Hoàng Kim Thử quả thực không đơn giản" - Vị lão nhân Cao Biền đáp.
    "Không như vậy hắn có thể trở thành Tây Lâm Cung Chủ sao" - Triệu Húc nhếch miệng, hắn cười đểu nói thêm "Lần này Đức Chính đã giúp ta một việc lớn, cũng nên tặng hắn một phần lễ, nhanh chóng liên lạc Lý Tiến".
    Địch Thanh sốt sắng ôm quyền hỏi "Hoàng Thượng, vậy còn Trường Hà Ngũ Lão"
    "Đại nghiệp sao tránh khỏi mất mát" - Thấy Địch Thanh định nói thêm, Triệu Húc nhíu mày xua tay.
    Cao Biền tâu thêm "Hoàng Thượng, bọn man rợ phương Nam thực lực không ngừng lớn mạnh, lão thần sợ như vạn năm trước..." - chưa nói hết câu, Triệu Húc đã gạt bay "Vạn năm trước thì sao, bọn hắn chẳng phải một kiếp nô lệ".
    "Tình hình Từ Tiên Quật thế nào" - Triệu Húc hỏi thêm, Từ Tiên Quật nằm gần Dương Tử Giang, là một khu địa quật hoang vu, nhưng mấy năm gần đây thường có ba động, ánh sáng chói lòa thi thoảng phát ra, khiến hắn lo lắng.
    Cao Biền tâu "Hoàng Thượng, lão phu đã hỏi qua sư huynh đệ đồng môn, Từ Tiên Quật đích thị bị Việt Cổ cường giả vạn năm trước phong ấn, thư tịch bản phái còn ghi. Phần bên trong phong ấn cái gì, lão phu đoán có thể là trọng bảo, cũng có thể là cổ cường giả, cũng có thể là thần giới công pháp, chỉ sợ xảy ra tranh đoạt".
    "Cho người Thiên Hoa Tông phong tỏa, Phần bọn Thiên Âm Tự lừa trọc cùng Huyền Đạo Môn mũi trâu, lệnh Thiên Ma Giáo chủ nhanh chóng xử lý" - Triệu Húc trầm ngâm, Địch Thanh cùng Cao Biền nhanh chóng đi lo việc.
    ---oo0oo---
    Cùng lúc, cách đất liền vạn dặm dưới Đông Hải, trong một tòa Hắc Cung rộng lớn làm từ hắc thạch, một đầu Hắc Giao Vương gầm lớn vang trời, nước biển ầm ầm ổi sóng, thủy vật bơi toán loạn, bọn Hắc Vực tu luyện giả run lẩy bẩy quỳ rạp xuống đáy biển.
    Trong khi đó Tây Lâm Cung lại yên ắng hơn nhiều, chim hót, hoa nở, tiểu thú chạy nhảy vui mắt vui tai, một vị trung niên nhân ăn mặc giản dị, hắn chính là Tây Lâm Cung Chủ - Hoàng Kim Thử Vương Hoàng Lâm, đang đi dạo cùng vài vị thú vương đều đã hóa hình người, nam có, nữ có, già có, trẻ có, Hoàng Lâm nói với một vị thiếu niên "Ngươi có chỗ còn chưa biết, mục tiêu trước mắt của Triệu Húc là Việt Tộc, không phải chúng ta".
    "Cung chủ, tại sao" - Vị thiếu niên trẻ tuổi hỏi tiếp, hắn là một đầu Bạch Hạc tu luyện hơn trăm năm mới hóa hình gần đây.
    "Bạch Dũng ngươi niên kỷ còn nhỏ, việc này cần quay lại vạn năm trước" - Hoàng Lâm suy tư nhớ lại, đoạn nói tiếp "Ta nghe cung chủ đời trước kể lại, lúc đó đạo pháp thịnh thế, Việt Tộc cùng Hãn Tộc chính là lãnh tụ, địa vị đặt song song" - Mấy vị thú vương trẻ trầm trồ ngạc nhiên, chú ý lắng nghe.
    "Tuy nhiên địa vị Việt Tộc lúc sau mới có, bọn hắn bách tộc, thiên phú cực cao, trong mấy trăm năm ngắn ngủi liền uy hiếp địa vị Hãn Tộc, quốc thổ rộng lớn, cường giả nhiều vô số"
    "Vậy tại sao bây giờ ..." - Bạch Dũng khó hiểu hỏi.
    "Việc này rất mơ hồ, ta chưa thấy sử sách nào chép qua, tiền cung chủ cũng chỉ nói qua bọn hắn phạm vào cố kỵ, xúc phạm thần giới cường giả, đại chiến năm đó không chỉ ở nhân giới mà lan tới cả thần giới, đường vào thần giới cũng biến mất từ đó, vạn năm qua chưa có cường giả phi thăng, haizz, thương hải tang điền" - Hoàng Lâm cảm thán.
    Một vị nữ nhân hỏi "Cung chủ, ta vẫn chưa rõ", vị này là Lục Xà Vương, thân hình nóng bỏng, khuôn mặt hút hồn, nàng tỏ vẻ không hiểu chuyện vạn năm trước có liên quan gì tới việc Hãn Tộc muốn thôn tính Việt Tộc. Hoàng Lâm chậm rãi nói tiếp "Nghe nói Việt Tộc khi đó từng đúc ra mấy món cổ khí, uy lực điên đảo càn khôn, việc này là có thực, chỉ sợ một khi Việt Tộc tìm ra, Hãn Tộc chính là nơi thử kiếm"
    "Vậy chẳng phải rơi vào tay chúng ta" - Một vị nam nhân khác khuôn mặt nóng bỏng.
    "Tiểu Thiên Lang, ngươi bớt ảo tưởng, vạn năm qua trăm tộc tìm kiếm, còn tới phần ngươi" - Một vị lão nhân hờ hững nói, hắn là một đầu vượn già tên Tôn Sơn, thực lực chỉ thua kém Tây Lâm Cung Chủ, rất có tiếng nói ở Tây Lâm Cung
    Hoàng Lâm tiếp tục "Triệu Húc muốn đô hộ Việt Tộc lần nữa để sửa sai cho cha ông hắn, tiếp đó hắn sẽ mở rộng về phía Nam, xử lý Hồi Tộc, khi đó sẽ tới lượt Tây Lâm chúng ta, ba mặt thụ địch"
    "Vậy chúng ta" - Đám thú vương trẻ tuổi nhao nhao lo lắng.
    Tôn Sơn khoanh tay nhắm mắt nói "Chúng ta diệt Đại Việt chẳng phải uy hiếp hai mặt Hãn Tộc sao". Bọn thú vương trẻ lại nhao nhao tuổi khen trí phải.
    ---oo0oo---
    Lý Minh cùng Lưu Đạt đang ngồi trong phòng không một tiếng động, không gian đã bị Lưu Đạt phong bế, Lưu Đạt truyền cho Lý Minh một đạo tinh thần, thông tin ồ ạt truyền vào não hải, Lý Minh nhanh chóng ghi nhớ, hắn lướt qua bộ công pháp, "Khả Phong Mãnh Quyết, có lẽ bắt nguồn từ Khả Phong Sơn cạnh Lưu Gia Trang" - Lý Minh suy đoán, tiếp tục xem "Khả Phong Quyết, Mãnh Tấn Vương, Âm Dương Sinh, Thiên Địa Diễn ...", Lý Minh khựng lại hồi hộp hô lớn trong lòng "Việt Thiên Quyết, Việt Thiên Quyết". Hắn tiếp tục đọc, càng đọc càng thấy thâm thúy, hắn phát hiện rất nhiều chỗ công pháp lão Đinh truyền thụ hoặc thiếu hụt một chút, hoặc sai lầm một chút, dùng công pháp Lưu Gia bổ sung vào thì vừa vặn giải quyết vấn đề, đặc biệt là về cách vận khí, bình thường hắn hấp thu thiên địa linh khí vào kinh mạch, từ kinh mạch lại đổ vào đan điền, từ đan điền bổ sung vào động thiên, khi điều động thì theo đường ngược lại, nhưng Lưu Gia công pháp còn cho phép điều động linh khí trực tiếp từ động thiên qua kinh mạch nối với xương sống, điều này chẳng phải tốc độ xuất chiêu cùng lăng lệ bá đạo tăng hàng chục lần ư, Lý Minh vui mừng khôn xiết, mở mắt nhìn Lưu Đạt, ôm quyền xá dài "Cảm tạ Lưu thúc".
    Lưu Đạt mỉm cười "Vừa rồi ta thấy tinh thần ngươi dao động, hẳn là có chỗ tiếp thu". Lý Minh ngạc nhiên, thầm khen Lưu Đạt lợi hại, hắn hỏi về lai lịch bộ công pháp cùng vài chỗ khó hiểu, Lưu Đạt từ tốn giải thích "Đây là công pháp do Đồng Cổ Thần Vương truyền thừa, cổ trống Đông Sơn Đồng Cổ của Thiên Môn Đạo chính là vũ khí của hắn ngày trước, Lưu Gia là một nhánh hậu duệ của hắn". Lý Minh trò mắt ngạc nhiên không thôi, hắn nghĩ Tản Viên Sơn Thần Đổng Thiên Vương, Chử Đạo Tổ, Đồng Cổ Thần Vương hay gì gì đó chỉ là truyền thuyết, không ngờ nghe chính miệng Lưu Đạt nói mình là hậu duệ, quả thực dọa chết người. Đợi Lý Minh hoàn hồn, Lưu Đạt nói thêm vài chỗ khó hiểu, cũng không có đề cập qua Việt Thiên Quyết, hắn cũng dạy Lý Minh cách vận công, điều tức, Lý Minh tư chất không tính là xuất sắc, nhưng chịu khó học hỏi, lại có phần kiên trì, Lưu Đạt khá hài lòng. Bước ra khỏi phòng, Lưu Đạt trầm ngâm, tia ba động vừa rồi của Lý Minh không qua khỏi mắt hắn, hắn suy nghĩ một chút, tiến về phía Trần Gia Phủ trong kinh thành.
    ---oo0oo---
    "Lưu đệ, ta nhiều năm nghiên cứu tổ tiên công pháp, vẫn dậm chân tại chỗ, quả thực vô dụng" - Trần Phúc cảm thán.
    "Trần huynh, ta vừa rồi truyền công cho một tên tiểu tử, thấy hắn tiết ra một đạo khí cơ" - Lưu Đạt nhìn Trần Phúc, mắt có ý cười nói. Trần Phúc có ý hiểu ra, tên võ si mắt trợn ngược, đứng lên đang định xách cổ Lưu Đạt bắt hắn khai ra, còn may chợt nhận ra chỗ không đúng, liền ngồi xuống nhưng vẫn oang oang "Lưu đệ, nhanh nói".
    "Đúng như huynh đoán, là Việt Thiên Quyết tinh thần công pháp" - Lưu Đạt tủm tỉm, Trần Phúc thì vui mừng khôn xiết đi đi lại lại liên tục "Được, được, được, để ý hắn".
    Lý Minh trong lúc luyện tập Khả Phong Mãnh Quyết, vô tình tiết ra mấy đạo tinh thần khí cơ, như Lưu Đạt nói qua, đây chính là tinh thần công pháp trong Việt Thiên Quyết. Bộ quyết pháp này tứ tán vạn năm trước, lúc nước mất nhà tan, tuy bách gia tàn tộc sau này từng ngồi lại nhiều lần, tập hợp sở trường các nhà, tìm thêm cổ tịch điển thư, muốn khôi phục tổ tiên công pháp, nhưng lực bất tòng tâm, tuy vậy cũng có vài người tư chất khác thường, lĩnh hội ra chân ý, từ đó đản sinh ra các đời chí cường giả, mỗi người đều đứng lên hiệu triệu bách tộc, tranh giành cho Việt Tộc một con đường sống, tuy bọn họ đều thất bại, nhưng vạn năm qua Việt Tộc chưa quên gốc gác của mình, công lớn ấy không thể phủ nhận. Quốc Tử Giám Khuê Văn Các cổ kinh còn ghi lại, mỗi đời chí cường giả bọn họ, công pháp tinh thần đều cực kỳ mạnh mẽ, khí cơ tiết ra rất đặc thù, uy hiếp thần hồn người khác, Lưu Gia Chủ vô tình bắt được một tia từ Lý Minh, liền âm thầm theo dõi, xác nhận đích thực, bàn bạc với Trần Gia Chủ, không biết bọn họ còn có chủ đích gì.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Mời các đạo hữu góp ý cho tại hạ tại đây : http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=148606

  6. #19
    Ngày tham gia
    Jan 2018
    Đang ở
    Hà Nội
    Bài viết
    56
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 19 : Thiên phú của Lý Minh


    Hôm nay trước sân lớn Đại Môn Quốc Tử Giám lại đông như trẩy hội, tu chân đệ tử tụ tập gần nghìn người tại đây chuẩn bị bắt đầu vòng hai, cảnh tượng có phần kém sinh ý hơn lần trước nhưng lại có phần vui mắt vui tai, người nhà bọn hắn đứng vòng ngoài đông nghịt xếp hàng chỉ chỉ trỏ trỏ, chửi nhau ỏm tỏi, đều là con nhà ta thiên phú hơn con nhà ngươi, con nhà ngươi là phế vật, con nhà ta là thiên tài, đều là bọn quan lại thế gia nên Quốc Tử Giám Quan Tư Nghiệp cũng không dám nhắc nhiều, sợ đụng chạm đành nhắm mắt làm ngơ, nhao nhao không khác gì một cái chợ. Lý Minh đứng cạnh nhóm Lưu Linh trong sân tai cứ ong ong hết cả lên, bọn Lưu Gia đệ tử được Lý Minh giúp lần trước ở Tử Trầm Sơn hơn chục người đều đứng cả ở đây, cảm kích Lý Minh cứu mạng suy tôn hắn làm đại ca, mà tính ra cái mặt hắn nhìn cũng già dặn nhất đám, làm đại ca cũng không có gì quá thể.
    "Câm miệng" - Một tiếng quát lớn vang lên, bọn người nhà liền im phăng phắc, không ai dám ho he, Chấp pháp Trưởng lão Thân Nhân Trung tiến ra, mắt trợn tròn, lão này trước nay làm việc không chút cố kỵ, không cẩn thận chọc tức lão liền gặp phiền phức lớn.Lão hô lớn "Tất cả nghe rõ, năm nay Bách Đường sẽ không giám định thiên phú các ngươi, trực tiếp mở Bách Ư Cổ Động". Vừa dứt lời, tất cả lại nhao nhao như cái chợ, thí sinh cũng thế mà người nhà cũng vậy, mọi năm thi thiên phú, tu chân đệ tử sẽ trực tiếp đi qua bách đường thử sức với Quan Tư Nghiệp ở đó, nào Trận Đường, Kiếm Đường, Tiễn Đường, Y Đường, Đan Đường, vân vân, không ngờ năm nay đặc cách mở ra Bách Ư Cổ Động. Cổ Động này gồm đúng một trăm động lớn nhỏ, mỗi động trên vách đều khắc kinh văn, công pháp, đồ hình liên quan đến bách gia thiên phú, được lão Quốc Tử Giám Tế Tửu Nguyễn Khai Quốc tìm ra phía sau Long Đỗ Sơn hơn trăm năm trước, thường chỉ cho bọn thiên tài đệ tử, cao thủ các tộc vào tham khảo học tập, tóm lại rất ít tu luyện giả có thể nhìn thấy cổ động. Nhưng nếu chỉ như vậy cũng không hơn Quốc Tử Giám Bách Đường là bao, điều đặc biệt là tu chân giả cần nhỏ máu vào tấm cổ bia đặt trước mỗi động, nếu là Việt Tộc huyết thống, dễ dàng thông qua cấm chế, ngược lại lập tức thần hồn tiêu tan, lúc lão Tế Tửu mở ra cổ động, xương cốt chất bên trong không biết bao nhiêu, sau khi vào trong cổ động, tham khảo kinh văn công pháp, tu chân giả quay ra ngoài nhỏ máu vào bia đá lần nữa, nếu bia đá sáng lên thì người đó phù hợp tu luyện công pháp trong động, tính là có thiên phú liền vào vòng trong, điều này hẳn có liên quan tới ngộ tính mỗi người.
    Tư Nghiệp quan lùa tất cả tu chân đệ tử ra sau Long Đỗ Sơn phía sau núi hướng quay lưng với Càn Nguyên Điện, vì hôm nay ồn ào náo nhiệt nên Đức Chính Đế cũng không có ở Càn Nguyên Điện, không rõ bị mấy lão Quốc Tử Giám Tư Nghiệp đuổi đi đâu. Bọn đệ tử nhìn thấy khí thế của chính điện, ai cũng hực hực trong lòng, muốn mình sau này một bước thăng quan, nắm binh quyền trong tay, hô mưa gọi gió, còn trong mắt Lý Minh là chỗ này làm từ vàng, chỗ kia làm từ bạc, chỗ ấy lấy mang bán hẳn phải đổi được một đống đan dược, phỏng chừng không đi chung với đám Lưu Gia đệ tử, hắn đã lẩn mất. Trước khi đi Chấp Pháp Trưởng Lão dặn dò bọn đệ tử thêm một số chuyện, miễn cho bọn hắn nghịch ngợm phá hư hỏng lung tung.
    Cả bọn mấy trăm người tiến vào một tòa thạch động lớn, bên trong không khí có chút lạnh lẽo, trên tường có cắm vài cây đuốc, phía dưới là mấy cái bàn đá cùng vài bộ trà nước, hẳn thường ngày vẫn có người ngồi đây bàn luận. Lý Minh thấy bốn mặt xung quanh có mười hang động nhỏ hơn, mấy tên đệ tử gia tộc đã nhanh chóng chọn cho mình một hướng, thời gian chỉ có ba ngày ngắn ngủi, nếu không lĩnh ngộ được xem như công cốc, bọn hắn phải khẩn trương, không xong động này còn biết đường chạy sang động khác, Lý Minh quay sang hỏi Lưu Linh "Tiểu thư, chúng ta đi đường nào".
    "Ta nghe cha nói, phía đông bắc chính là Kiếm Động, chúng ta qua bên đó trước" - Lưu Linh chỉ một hướng, bọn Lưu Gia đệ tử cũng không thèm nhìn sang hướng đó, đều say mê nhìn thần thái Lưu Linh, hồn vía bay đi đâu không rõ. Lý Minh cũng tò mò, lóc có đi theo, không biết trong đấy có gì, trên đường đi bọn hắn đi qua vài tòa cổ động, mỗi tòa đều có một người đứng trước cửa động cạnh một hắc bia, hẳn là Quốc Tử Giám đệ tử hoặc giám quan, mấy nhóm đệ tử khác đã nhỏ huyết dịch lên bia đá chui vào phía trong, Lưu Linh kể cổ động này đã có từ xa xưa, trên mỗi tòa bia đá đều ghi lại những người có tuyệt đỉnh thiên phú phía trên, cẩn thận một chút không đụng tới hắc bia. Qua thời gian một chén trà, bọn hắn đã tới nơi, phía trên cửa động khắc một chữ lớn "Kiếm", lờ mờ có thể nhìn thấy một màn mỏng cấm chế màu đen phủ trước cửa động, một vị nam đệ tử nhìn thấy Lưu Linh liền cung cung kính kính lấy lòng, nhỏ nhẹ hướng dẫn, miệng ba hoa khoe khoang không thôi, nào là hắn thực lực số một số hai ở đám đệ tử Kiếm Đường, nào hắn con ông này, cháu bà kia, Lý Minh nghe vào tai không thủng liền gạt Lưu Linh sang một bên, trực tiếp đứng chặn giữa hai người,
    "Phiền sư huynh một chút, chúng ta kiểm huyết như thế nào", tên kia thấy vậy trong mắt nổi một tia hung quang, nhưng hắn nhanh chóng kiềm lại, nhẹ nhàng tươi cười mời Lưu Linh. Lưu Linh cắt một vết nhỏ ở tay, nhỏ một giọt máu lên trên tấm bia, giọt máu liền biến mất không thấy tăm hơi, Lưu Linh cùng bọn Lưu Gia nhẹ nhàng đi qua cấm chế tiến vào trong động, chỉ còn lại Lý Minh, tên kia liền đổi sắc mặt giọng trở nên lạnh tanh "Cẩn thận hắc bia không nhận huyết thống, ta một chưởng đập chết ngươi". Lý Minh tròn mắt, thầm chửi "Quả thực bọn chó má nói đạo lý", hắn cũng không vội vàng, tiến lên nhìn bia đá, trên đó quả thực có ghi tên mấy chục người, ngay hàng chữ đầu tiên là Lý Bí, Lý Minh chắc mẩm hẳn là thiên tài nào đó của hoàng tộc, hắn mới học được mấy bộ kinh thư chỗ lão Đinh, nào có biết tới Lý Nam Đế, tới Vạn Xuân Quốc, cho nên mấy cái tên ở dưới hắn cũng chỉ đọc lướt qua cho có, còn may trong lòng đinh ninh nhớ tên người đầu tiên để lát nữa hỏi Lưu Linh sau. Lý Minh cũng nhỏ một giọt lên bia đá, giọt máu biến mất, hắn thấy dường như cấm chế cổ động tan rã, tấm tắc khen kỳ lạ, hắn nhảy trực tiếp vào trong.
    Kiếm Động rộng rãi, vách động bằng phẳng còn in vài vết kiếm, Bọn Lưu Gia đệ tử mỗi tên đứng một góc nhìn lên vách động, người đọc kinh văn, người xem đồ hình, Lưu Linh cũng chọn một chỗ, nàng thấy kinh văn cực kỳ tối nghĩa, cả đồ hình cũng không rõ ràng, nhìn như kiếm chiêu mà không phải kiếm chiêu, còn có đồ hình toàn kiếm là kiếm, cắm lung tung không theo quy luật. Lý Minh bước vào, đập vào mắt hắn đầu tiền không phải là đồ hình kinh văn, mà là bọn Lưu Gia đệ tử đang vò đầu bứt tai, chửi bậy lung tung, xem ra là không hiểu gì nên bực bội, hắn cũng lướt qua đọc kinh văn, và tất nhiên cũng không hiểu gì, hắn lướt sang một bên khác nhìn vài đồ hình có người đang cầm kiếm đứng theo tư thế lung tung, không theo quy luật gì, đang đâm kiếm lại ngồi xếp bằng, chẳng đâu vào đâu. Hắn lại lướt sang một bên khác xem đồ hình toàn kiếm là kiếm, nhưng lần này trong mắt hắn rất có quy luật, dường như dựa trên bát quái hà đồ, lợi dụng thiên địa càn khôn bày nên kiếm trận, hắn đứng như trời chồng một thời gian tính toán bấm ngón tay, lôi Âm Dương Côn ra đo đạc lung tung, cuối cùng lĩnh hội kiếm trận, đầu óc không minh, dường như vách động có một lực lượng vô hình nào đó truyền xuống, lạc ấn vào huyết dịch hắn, "Quá sắc bén, đầy sát khí, không học" - Lý Minh nói nhỏ, cắp đít bỏ ra ngoài, cũng không nhỏ huyết dịch xác nhận tư chất, tên đệ tử canh động mỉm cười khinh bỉ, xem hắn là tên phế vật, tu chân đệ tử xuất xắc ngồi vài ba ngày may ra mới có chút lĩnh hội, Lý Minh mấy canh giờ đã bỏ đi, trong mắt tên kia hắn là loại không có tiền đồ.
    Lý Minh lững thững bước đi, một lát đã thấy một cổ động khác khắc chữ "Đao", hắn cũng nhỏ huyết tiến vào, Đao Động cũng y như Kiếm Động, một đám đệ tử ngồi vò đầu bứt tai trước vách động ghi kinh văn, một đám tư thế kỳ quái trước vách động vẽ nhân đồ, một đám chửi bậy trước vách vẽ đao đồ, Lý Minh cũng bỏ qua kinh văn với nhân đồ, trực tiếp quan sát đao đồ đao trận, "Quá bá đạo lăng lệ, hại người hại mình, không học" - Một lát sau hắn lại cắp đít bỏ đi. Cứ tuần tự như vậy hắn lần lượt ngó qua từng tòa cổ động, cái nào hắn cũng chê, tiên pháp hắn chê ẻo lả, thiết phiến hắn chê ngắn, tiễn pháp hắn chê cồng kềnh mất thời gian, kích pháp thì do bị Dương Gia đánh đâm ghét nên hắn không thèm, tóm lại hắn chỉ đọc lướt qua cách bày bố trận pháp của mấy món binh khí, mấy cái kia có đọc cũng không hiểu gì.
    Chui ra động chính, hắn rẽ một lối khác, bấy giờ có lẽ đã là buổi chiều muộn, cổ động đầu tiên đập vào mắt hắn là Quyền Động, kỳ lạ là cửa động không có ai canh giữ, hắn bước vào bên trong cũng không thấy tu chân đệ tử nào, ngược lại thấy một lão tăng khoác cà sa cũ kỹ khuôn mặt già nua nhăn nheo như quả cà muối đang ngồi trước nhân đồ, Lý Minh không làm phiền, lại đúng kịch bản chạy sang xem quyền trận trước, hắn ngó qua có vẻ không ổn, quyền trận cần một đám người hợp lại, di chuyển phối hợp trước sau, nhân lực nhiều nhưng sát thương không bao nhiêu, chủ yếu vây khốn địch nhân, thảo nào không ai thèm vào học. Không như kiếm đao tiên phiến kích, quyền pháp Lý Minh đã có căn bản, cộng thêm hắn bây giờ Hình Khí Sư như lão Tả Ao nói còn chưa tới nhưng cũng được xem là Trận Pháp Sư, ngó qua một chút liền nhìn ra quyền trận mô phỏng Thất Tinh Bắc Đẩu Trận, biến hóa tính toán một chút đã hiểu, một đạo lạc ấn vô hình từ vách đá đánh xuống người hắn, lão Tăng ngạc nhiên quay mặt lại nhìn, trước nay đều là tiền đọc kinh văn, hậu đọc nhân đồ, sau diễn trận pháp, không ngờ có người làm ngược.
    "Tiểu thí chủ, ngươi đã từng đọc qua kinh văn và nhân đồ" - Lão tăng tò mò hỏi.
    "Đại sư, đệ tử giờ mới đọc" - Lý Minh mỉm cười quay lại đáp, đi thẳng tới chỗ vách đá khắc kinh văn, lão hòa thượng có phần mong đợi, nhưng ôi thôi, hắn đọc xong chẳng hiểu gì sất, ngơ ngơ ngác ngác chạy sang bên nhân đồ cạnh vị lão tăng, lão kia lắc đầu than thở.
    "Đại sư, ngài có chuyện phiền muộn" - Lý Minh quan tâm hỏi.
    "Ngươi nhìn nhân đồ một chút xem có lĩnh ngộ được gì không" - Lão tăng lòng vẫn còn mong đợi. Lý Minh chăm chú quan sát, hình người vẽ đủ các tư thế kỳ quái, mỗi hình lại lạc ấn lên trên các đường kinh mạch, chia thành mười mấy nhóm nhỏ, hắn nhìn đồ hình đầu tiên thấy hình người đang giơ hữu quyền đấm lên trời, kinh mạch chạy từ đầu tới tay phải qua các huyệt Bách Hội, Kiên Tỉnh, Kiên Ngung, Xích Trạch, Hợp Cốc, hắn cũng bắt chước thử điều động linh khí theo các huyệt, đánh một quyền lên trời, nhưng không có tý uy lực gì cả, không khác gì nắm đấm bình thường, linh khí điều động bế tắc, thử mấy lần cũng vẫn như vậy, vị lão tăng lắc đầu "Có lẽ tiểu thí chủ ngươi nên hiểu trước kinh văn".
    "Có lẽ nào như vậy" - Nhủ thầm trong lòng, hắn lại chạy qua bên kia đọc kinh văn, nhưng văn vẻ vốn không phải nghề của hắn, tính toán suy diễn đánh bạc mới là thiên phú của hắn, đọc vài dòng hắn chán nản định bỏ đi tới gần cửa động, bỗng hắn chợt thấy kinh mạch lạc ấn vừa nãy có phần giống một chòm sao trong Cổ Tinh Đồ là Vĩ Hỏa Hổ, chủ tinh là Vĩ Tinh tương ứng với vị trí huyệt Xích Trạch, không chần trừ hắn lập tức tính toán chi ly đường vận khí, khoảng cách ngắn dài, linh khí chủ yếu đổ vào huyệt nào, linh khí còn thừa theo huyệt nào thoát ra, xong xuôi hắn bắt đầu điều động linh khí đổ vào huyệt Xích Trạch, từ Xích Trạch tiếp tục vòng qua những huyệt kia, hữu quyền đánh lên không, linh khí gào thét ào ào như thác đổ, quyền kình bắn ra đập vào vách cổ động kêu ầm ầm, bụi bay mù mịt, một tia lạc ấn từ vách động lại vô hình đánh vào huyết mạch Lý Minh.
    "Ha ha, lão tử thành công" - Lý Minh vênh mặt cười to, lão hòa thường mắt trợn tròn không thôi, một chiêu quyền này trăm năm trước tốn của hắn đúng ba ngày ba đêm, không ngờ có chuyện như vậy, lão tiến lên thỉnh giáo.
    "Tiểu thí chủ, ngươi đã hiểu kinh văn trên vách động"
    "Đại sư, ta ngu dốt không hiểu trên đó viết gì" - Lý Minh bình tĩnh lại đáp lời.
    "A di đà phật, thiên tài thiên tài" - Lão tăng vui mừng niệm chú, vào tai Lý Minh lại ra thiện tai, thiện tai.
    "Bần tăng ngu dốt, xin tiểu thí chủ chỉ giáo" - Lão tăng mặt dày hướng Lý Minh hỏi.
    "Đại sư, ta không buôn bán lỗ vốn, ngài có pháp bảo công pháp gì chăng" - Lý Minh cười nhăn răng hỏi.
    "Pháp bảo ta không mang theo, công pháp thì có một bộ, sợ không phù hợp với ngươi, ngươi có muốn học quyền pháp" - Vị lão tăng cười hiền.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Mời các đạo hữu góp ý cho tại hạ tại đây : http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=148606
    Lần sửa cuối bởi luuvinhminh, ngày 02-03-2018 lúc 20:45.

  7. #20
    Ngày tham gia
    Jan 2018
    Đang ở
    Hà Nội
    Bài viết
    56
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 20 : Tam Đại Quyền Kinh



    "Ngươi có biết bần tăng là ai chăng" - Lão hòa thượng ngạc nhiên hỏi.
    "Không học, là ai cũng không học, gia gia ta bảo không học" - Lý Minh hờ hững đáp.
    "Được, quyền pháp gia gia ngươi là nhất, ngươi so đấu với ta một trận, ta thắng ngươi phải truyền phương pháp học nhân đồ, ngươi thắng có thể yêu cầu ta làm một việc" - Lão hòa thượng mặt không đỏ, khôn khéo dụ Lý Minh, lão thấy trong lòng quả thực có chút bỉ ổi, vác mặt mò đi lừa một tên tiểu tử.
    "Lão là ai, sao ta phải so đấu với lão" - Lý Minh mặt ngơ ngác hỏi, trong lòng thầm chửi "Tin quỷ".
    Tới lúc này vị lão tăng mặt đã bắt đầu đen, tu hành bao nhiêu năm chuẩn bị vứt cho chó nhai, định xông lên cường thế bắt nạt Lý Minh, tuy nhiên thấy hắn đeo một mai lệnh bài màu đỏ có chữ Lưu, đại biểu thân phận khanh khách Lưu Gia, lão bèn bình tĩnh trở lại, sợ đụng chạm tới mấy lão quái vật thế gia lâu năm, bèn bình tĩnh giải thích "Bần tăng là Nghiêm Bảo Tính"
    "Chưa nghe bao giờ" - Lý Minh ngơ ngơ.
    "Bần tăng là Chủ sự Pháp Vân Tự La Hán Đường"
    "Thì ra là đại sư, đại danh đỉnh đỉnh, nhưng quả thực ta chưa nghe bao giờ"
    "Con mẹ ngươi tiểu tử, rốt cục ngươi con cái nhà ai, cái gì cũng chưa nghe là thế nào" - Lão hòa thượng râu tóc dựng ngược, miệng phun nước bọt bắt đầu chửi, Lý Minh lùi ra một góc đứng chắp tay niệm phật, lão hòa thượng càng chửi to, một lúc sau mới dừng lại.
    "A di đà phật, đại sư, ta chỉ cần pháp bảo hoặc công pháp" - Lý Minh cười tươi hiền hậu.
    "Không có" - Lão tức giận đáp cụt lủn.
    "Vậy ta xin cáo từ, đại sư bảo trọng" - Lý Minh hướng phía cửa động bước đi.
    "Đứng lại" - Một tích tắc lão hòa thượng đứng chặn trước cửa động, khuôn mặt hung ác.
    Lý Minh sợ hãi hô lớn "Thà chết không khai". Bổng nhiên lão hòa thượng khuôn mặt từ bi tươi cười, chắp tay hiền hậu nói "A di đà phật, xin tiểu thí chủ khoang dung"
    "Bần tăng có một bộ quyền pháp luyện thể, đao thương bất nhập, tiểu thí chủ xem xét được chăng".
    Luyện thể, Lý Minh suy nghĩ, phương pháp luyện thể dường như đã thất truyền từ lâu, chỉ còn lác đác vài thế gia môn phái lưu lại tàn thiên, đấy cũng là lý do vì sao Tây Lâm Cung cùng Hắc Vực thực lực không cách nào khống chế, bọn họ trời sinh thể chất đặc thù, lực lượng to lớn, nhân tộc không cách nào so sánh trên phương diện này, tuy nhiên lão Đinh nói Bát Long Quyền càng tinh thông về sau càng kỳ diệu, ẩn chứa bí pháp luyện thể, hắn cũng không cần học, thẳng thắn từ chối.
    "Ta có một cây Hàng Ma Xử, đào được trong một tòa di tích" - Lão tăng móc ra một cây xử màu đen, thi thoảng có ánh sáng phát ra, rách nát sứt mẻ không chịu nổi, Lý Minh thầm chửi, nhưng miệng vẫn tươi cười
    "Đại sư, nhà ta không thiếu chày giã gạo".
    Lão tăng cực kỳ bực mình nhưng miệng vẫn phải tươi cười, quăng ra ba bộ cổ quyền kinh, lần lượt là Đại Vân, Đại Vũ, Đại Lôi, giải thích.
    "Người ngoài không biết, thực ra Pháp Vân Tự bọn ta là ba tự riêng biệt, ngoài Pháp Vân Tự còn có Pháp Vũ Tự và Pháp Lôi Tự"
    "Ngoài phật kinh, đó là ba bộ quyền kinh chấn tự truyền đời gọi là Tam Đại Quyền Kinh, chỉ truyền cho Trụ Trì, đây là ta mượn ra từ chỗ hắn"
    Miệng lão nói mượn chứ thực ra là ăn cắp rồi chép ra, suýt chút nữa bị Trụ Trì phát hiện, tuy lão đã luyện tới thần thông nhập hóa nhưng chưa bao giờ dám thi triển ra, một khi như vậy không rõ hậu quả sẽ ra sao. Lý Minh cầm lên, thấy rách nát không chịu nổi, chắc bị lão này lật ra xem không biết bao nhiêu lần, hắn đọc qua đại loại là Đại Vân và Đại Vũ Quyền Kinh quyền pháp trầm ổn chuyên dùng phòng phủ, nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi, lấy sự chắc chắn, biến hóa làm căn bản, Đại Lôi Quyền Kinh lăng lệ bá đạo, lấy sự tốc độ, bộc phát làm cơ sở, đặc biệt Phật pháp càng cao thâm, quyền pháp càng lợi hại. Lý Minh suy nghĩ một chút, gật đầu đồng ý, đồng thời hứa không tiết lộ với ai, trừ phi nguy cấp tới tính mạng, không được sử dụng quyền pháp này, "Thành giao" - hắn sảng khoái đáp.
    "Nhanh tới phiên ngươi" - Lão Bảo Tính mất hết kiên nhẫn, thúc giục. Lý Minh hỏi hắn về Cổ Tinh Đồ, lão Bảo Tính chỉ biết sơ qua một chút chẳng đáng bao nhiêu, cũng phải, hắn không phải đạo sĩ mà là hòa thượng, chuyên nghiên cứu luân thường đạo lý, không phải thiên văn. Lý Minh lại hỏi hắn thuật số bát quái, hắn chỉ biết qua loa đông tây nam bắc, âm dương, lưỡng nghi, cũng phải, hắn nghiên cứu phật pháp, bát quái trận đồ học thêm cũng vô dụng. Lý Minh lại hỏi hắn về toán học, hắn chỉ biết tính tiền qua loa, cũng phải, cả đời ăn cơm chùa, tính toán đã có tục gia đệ tử, nào tới phiên hắn.
    "Vậy thì công pháp cái khỉ khô gì nữa, trả cho nhà ngươi" - Một hồi hỏi cái gì cũng không biết, Lý Minh tức giận vứt sách muốn cắp đít bỏ đi.
    "Tiểu tổ tông bớt giận, ta có thể học dần dần" - Lão Bảo Tính níu tay, mặt già khoắm nhăn như quả táo tàu nịnh nọt, Lý Minh trông thấy suýt phì cười, đành ngồi xuống tường tận giải thích, nào cổ tinh đồ có Tam Viên, Nhị Thập Bát Tú, nào bát quái âm dương sáu mươi tư quẻ, toán kinh cộng trừ nhân chia, đồng thời lôi ra mấy quyển kinh giải thích, nhưng đối với lão Chủ sự La Hán Đường không khác gì một mớ hỗn độn rối tinh rối mù, đặc biệt phần tính toán thêm thêm bớt bớt. Lý Minh bực mình bỏ ra một góc nằm ngáy o o, để mặc kệ lão tăng ngồi đọc qua mấy quyển kinh sơ cấp dưới ánh lửa lờ mờ.

    Ngủ một giấc sảng khoái, Lý Minh tỉnh dậy thấy vị lão tăng vẫn tinh thần khỏe mạnh, đang cầm một cục đá vẽ lên trên vách động, lão đang tính toán tỷ lệ nhân chia, đoán chừng bây giờ đã là sáng sớm ngày thứ hai trong cổ động, Lý Minh làm xong một cái bánh bao, tiến lên nói "Đại sư, xem như ngài đã có cơ bản, bây giờ chúng ta trực tiếp chọn một đồ hình thực hành, khẩn trương ta còn phải đi tiểu".
    "Được được" - Nghiêm Bảo Tính nhanh chóng chọn một hình trong nhân đồ hắn ngồi cả năm nay vẫn chưa luyện thành.
    "Đại sư, nhân đồ này chỉ là hình vẽ một phần của một chiêu, còn cần phải kết hợp, chúng ta học cái kia" - Lý Minh chỉ sang một hình khác dễ hơn, một hình một chiêu, lão hòa thượng nhanh chóng gật đầu, chiêu này trước đây hắn mất một tháng để hiểu kinh văn cùng quyền pháp. Lý Minh bắt đầu chỉ một chòm sao giải thích chủ tinh, phụ tinh, các hướng linh khí vận chuyển theo bát quái đồ, tính toàn cặn kẽ chỗ nào cần bao nhiêu linh khí, kinh mạch dài ngắn, ít nhiều ra sao. Lão hòa thượng nghe xong trán lấm tấm mồ hôi, chỉ vài lần thử nghiệm Lý Minh đã thành công đánh ra một quyền, tuy nhiên lão không làm sao bắt chước, Lý Minh miệng phun nước bọt như mưa, chửi thề liên tục, may mắn thay hai canh giờ sau lão cũng thành công, cười vang cổ động, "A di đà phật, hóa ra vậy, haha".
    Lý Minh thở phào nhẹ nhõm, cáo từ, dạy cho lão mất đúng một ngày một đêm, hắn ra ngoài Quyền Động, hít thở một chút, nhỏ một giọt máu, hắc thạch sáng rực xác nhận thiên phú của hắn ở quyền pháp, hắn không để ý liền phi ra ngoài giải quyết vấn đề, nhịn đã lâu.

    Hắn đi chưa được bao lâu, trong động liền có tiếng niệm phật "A di đà phật, bần tăng thực có lỗi với ngươi, hắc hắc" - Lão Bảo Tính thử tính toán nhân đồ lần nữa, hắn cho Lý Minh quyền kinh chỉ là bản thiếu, cũng không tính là vi phạm môn quy.
    "Lão quỷ, cho ngươi tính tới lúc thành một đống xương khô, ta xem ngươi có chịu giao ra quyền kinh" - Lý Minh cười hắc hắc, hít thở không khí ngoài trời, hắn chắc mẩm bàn quyền phổ này còn có chỗ sai, không có lý nào trấn môn công pháp lại dễ dàng giao ra, hắn cứ truyền cho lão hòa thượng phương pháp tính toán thô sơ nhất, cho lão ngồi đấy cả năm.

    ---oo0oo---

    Mân Thương Tổng Đường, Trần Phúc cùng Lưu Đạt đang ngồi uống trà, một vị lão bản vào bẩm báo "Gia chủ, Lưu Huynh, có người vừa ghi danh ở Hắc Bảng Quyền Động". Cả hai người ngạc nhiên, mấy chục năm rồi chưa từng có ai ghi danh ở Bách Ư Cổ Động, Trần Phúc nôn nóng hỏi "Là ai, Nghiêm lão quỷ ?"
    "Không phải Bảo Tính Đại sư, là một vị tu chân đệ tử lần này tên là Lý Minh, tên hắn đứng chót Quyền Động Hắc Thạch Bảng" - Vị lão bản giải thích.
    Hai vị gia chủ liếc mắt nhìn nhau, "Tốt, ngươi lui ra".
    Lưu Đạt cùng Trần Phúc cười ha ha. "Xem ra còn cần huynh chỉ điểm hắn" - Lưu Đạt cười nói.
    "Chúc mừng nhà ngươi có con rể tốt" - Trần Phúc thô thiển nói thẳng, từ thời bọn hắn tới nay, dường như không có ai ghi danh Hắc Bảng, được hắc bảng chấp nhận thiên phú đã là cực kỳ thưa thớt chứ chưa nói tới ghi danh, vì vậy Quốc Tử Giám đành hạ thấp yêu cầu, nhẹ nhàng dùng Bách Đường kiểm tra, nhắm mắt vơ bèo gạt tép, mấy chục năm nay chỉ có Trần Phúc cùng Vũ Thủy từng bài danh Hắc Bảng, đều là một đời tuổi trẻ cường giả, bài danh cùng thiên tài các tộc. Đặc biệt thời bấy giờ pháp bảo vi tôn, quyền pháp cực kỳ ít người luyện, ngay cả Trần Gia Quyền Pháp cũng đang dần mai một, phần lớn Trần Gia đệ tử đều đã chuyển sang dùng binh khí. Quyền Pháp muốn mạnh đòi hỏi rèn luyện thể chất, công pháp luyện thể quá thiếu chưa nói tới chuyện luyện thể cực khổ vô cùng, không như con đường tu pháp bảo, tất nhiên trăm sông đổ bể, vạn đạo cùng gốc, thực lực vi tôn, không thể nói luyện cái này đúng, luyện cái kia sai, chỉ khi còn tồn tại mới nói được đạo của mình.
    Cũng trong lúc này, Đỗ Gia đã được bẩm báo, vụ Đỗ Hải ăn Tán Thần Đan bọn hắn vẫn chưa quên, "Thiên tài thì sao, chẳng phải chết cũng một nhúm xương, hành động".

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Mời các đạo hữu góp ý cho tại hạ tại đây : http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=148606

    ---QC---


Trang 4 của 10 Đầu tiênĐầu tiên ... 23456 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status