TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 5 của 10 Đầu tiênĐầu tiên ... 34567 ... CuốiCuối
Kết quả 21 đến 25 của 50

Chủ đề: Bách Việt Tranh Mệnh

  1. #21
    Ngày tham gia
    Jan 2018
    Đang ở
    Hà Nội
    Bài viết
    56
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 21 : Quả báo



    Sang ngày thứ ba, Lý Minh bước chân vào Y Động, thời gian trước đó hắn giam chính mình trong Côn Động học côn pháp, tưởng như đơn giản lại hóa ra phức tạp, chiêu thức di chuyển dường như tuân theo bát quái đồ, nhưng cũng dường như không phải, một loại hà đồ nào đó cao thâm hơn hắn chưa thấy qua, hắn chỉ suy diễn được vài chiêu đơn giản, kinh văn thì cứ tạm thời ghi nhớ, có thời gian sẽ nghiên cứu sau. Y Động ngược lại là đông đúc không vắng vẻ như Quyền Động Côn Động, trong động rộng rãi có gần chục nam đệ tử đang xếp bằng tu luyện, người đang phối dược, người đang ghi chép lại kinh mạch đồ hình, Lý Minh nghe nói Y Động cùng Dược Động, Đan Động chủ yếu là Phạm Gia đệ tử tới học tập, Phạm Gia chính bài danh Lục đại thế gia, Y Đạo bọn hắn vang danh thiên hạ, đan dược thuốc men triều đình đều một tay bọn hắn cung cấp.
    Lý Minh ngước nhìn nhân đồ, đều là đồ hình kinh mạch, các bộ phận trong cơ thể con người, cực kỳ chi tiết tỷ mỉ, thậm chỉ cả não hải cũng có ghi chép, hắn tuy được lão Tả Ao truyền dạy y thuật, nhưng chưa bao giờ chú tâm học tập, phần lớn thời gian đều dành cho hình lý bát quái côn quyền trận pháp, bên trên Y Đạo chỉ có căn bản, chưa bao giờ thấy những hình vẽ kỳ dị như vậy, lục phủ ngũ tạng, tin gan phèo phổi đều có, tất nhiên là ở đây không có trận đồ, thay vào đó ghi chép nan y bách bệnh, có lẽ hắn chỉ cần chữa được một trong số này liền tính có thiên phú. Lý Minh cũng khoanh chân ngồi học tập y đồ, hắn say sưa nhìn ngắm hình vẽ não hải, cấu trúc cực kỳ phức tạp, lúc đó có một trận gió nhẹ thoảng qua, mùi hương hơi dịu, chỉ ai tập trung tinh tường mới ngửi thấy.
    "Hỏng bét" - Lý Minh đập tay tung người nhảy về phía cửa động, hai tên nam đệ tử ngồi gần cửa lập tức tung chưởng về phía Lý Minh, trong chưởng kình dường như còn có chút màu đen độc dược phát ra. Thời gian không cho hắn suy nghĩ nhiều, Lý Minh đang lơ lửng trên không lập tức phong bế hô hấp, rút ra Âm Dương Côn múa xoay tít, đánh ra Âm Dương Khuyên Thủ, một trương Thái Cực Đồ lớn hiện ra va chạm với đôi chưởng pháp, bình bình mấy tiếng, Lý Minh miệng phun máu rơi xuống. Không loạn, hắn bước chân di chuyển sang hướng Nam quẻ Càn, sử dụng Âm Dương Bộ Pháp tránh thoát ba làn kiếm khí chém xuống sau lưng, cổ động nổi tiếng cứng rắn nhưng đá vụn bay tung tóe, dịch thân sang quẻ Tốn, hắn rút trường côn xoáy mạnh đâm về phía một tên địch nhân, đây là chiêu thức hắn vừa ngộ ra bên Côn Động, hắn tạm gọi là Âm Dương Côn Tuyền, linh khí xoáy mạnh hình trôn ốc như một mũi khoan xuyên phá làn kiếm phòng thủ, một hắc động lớn xuất hiện trên ngực, tên kia trực tiếp mất mạng tại chỗ, lần đầu tiên hắn giết người, nhưng chính hắn cũng không biết, đầu óc đã có chút mê man múa trường côn đánh bay mấy cây chủy thủ.
    Chân đạp vào vách động mượn lực, cả người bay sang quẻ Cấn, hắn nhanh chân áp sát một tên vừa thu kiếm chiêu đấm ra một quyền, vận dụng Khả Phong Mãnh Quyết, linh khí bộc phát như núi lửa phun trào, Hoàng Long Hống Sơn,
    đây là chiêu thứ sáu trong Bát Long Quyền, một đầu rồng lớn hiện ra từ quyền kình, gào thét vang động, ai nấy đều tai ù mắt choáng, quay cuồng ôm đầu, riêng tên đệ tử bị công kích trực tiếp đập vào vách động, hai tai chảy máu ngất đi, thần trí bị phế bỏ, Lý Minh cực kỳ khôn khéo, trong động kín là nơi lý tưởng để điệp gia một chiêu này. Một thời thần này cho hắn cơ hội quý giá, Lý Minh vận hết linh khí ném ra trường côn xoay tít tấn công, chân đạp Long Du Cửu Vân, cả người phi thẳng về cửa động như một đầu mãnh long, hai tay đấm ra chiêu mạnh nhất Long Chiến Thiên Địa, nhưng hai tên canh cửa không phải phế vật, bọn hắn tỉnh táo đầu tiên, cả hai trái phải vận công, chiêu thức kỳ diệu, dường như mỗi người chỉ đánh một nửa chiêu, ghép lại vừa vặn thành một đạo hắc quyền đấm trực tiếp về phía Lý Minh, bùm bùm vang lên, cả hai bị bật sang hai bên, miệng phun máu, đà chạy của Lý Minh cũng khựng lại, bốn năm đạo chủy thủ lập tức bủa vây hắn, đâm, chém, móc, xuyên đủ cả khiến hắn không còn đường tránh. Lý Minh lúc này đầu óc choáng váng nhiều hơn, độc dược vừa rồi hắn ngửi thấy dường như ảnh hưởng tới đại não,hắn vận Việt Thiên Quyết công pháp, điều một đạo linh khí bảo vệ nảo hải, lắc lắc đầu liên tiếp cố gắng tỉnh táo, chân đạp bộ pháp kỳ diệu, khi trái khi phải, ngoặt hướng liên tục khiến mấy đạo trủy thủ liên tục chém trượt, nhưng cổ động quá bé, một nhát âm hiểm cuối cùng chém trúng vai trái hắn, Lý Minh khuỵu xuống, đúng lúc này, năm sáu tên còn lại cầm kiếm lao thẳng về phía hắn, Lý Minh lại lắc đầu để mình tỉnh táo, miệng hô lớn "Bạch Xà Dược" - đồng thời thò tay vào túi ném ra một đống bột trắng mù mịt cả tòa cổ động, nhanh chân chạy ra ngoài, bọn trong động hoảng hốt nhanh chóng bịt mũi miệng, đình chỉ hô hấp. Nhánh động này không có mấy trưởng lão, đệ tử canh giữ, hắn chạy hơn trăm bước thì gặp một người, gục xuống hôn mê bất tỉnh.

    Không biết qua bao lâu, Lý Minh mở mắt, người đầu tiên hắn nhìn thấy là Thái tử Nhật Thôn cùng một người lạ trong căn phòng xa hoa, một vị trung niên đứng tuổi ăn mặc có vẻ xuề xòa, hắn cựa quậy mình kiểm tra thương thế, tất cả đều ổn, hắn rất ngạc nhiên, trước khi ngất đi còn nhớ bản thân bị đâm chém mấy nhát, trúng độc cũng khá nặng.
    "Lý đệ, ngươi tỉnh rồi à" - Nhật Tôn thấy Lý Minh tỉnh lại liền vội chạy tới ân cần hỏi thăm. Vị trung niên sờ xoạng Lý Minh một chút, gật đầu tỏ vẻ đã ổn.
    "Thái tử, ta trúng độc" - Lý Minh nhắc nhở ý muốn lão kia kiểm tra lại cho chắc bài.
    "Không sao, ngươi phúc lớn còn chưa chết được, haha" - Nhật Tôn cười vui, đoạn nói thêm "Đây là Phạm Gia Chủ Phạm Hiếu, nhờ hắn mạng nhà ngươi mới giữ được".
    Lý Minh ngồi dậy, xỏ dầy đi đứng thấy bình thường, ôm quyền tạ ơn, Phạm Hiếu cụt lủn nói "Chậm một chút liền chết", Lý Minh toát mồ hôi hột, hắn nghe kể qua đây là Y Đạo cao thủ số một số hai các tộc hiện nay, lão nói thế tức mìnhsuýt gặp Diêm Vương thật, có lẽ nên quay về thôn, cái mạng nhỏ mới đi ra mấy ngày liền ba bốn phen suýt chết, hắn nghi ngờ mình cầm tinh con chó mực, không phải con ngựa, nếu tìm ra bọn khốn nạn này phải băm thây. Chào hỏi qua loa, ba người ngồi xuống nói chuyện, Lý Minh kể lại sự việc trong Y Động, đoạn nhớ đoạn quên, Nhật Tôn kể qua hung thủ không thấy một ai, kể cả cọng lông cũng không bắt được, chỉ thấy trong động toàn là vôi bột, không hiểu vôi bột dùng để làm gì, Lý Minh im ỉm, nếu để mọi người biết hắn dùng hạ đẳng thủ đoạn lừa người, liền vác mặt mo ra đường. Nhật Tôn nghi ngờ có nội gián, bản thân sự việc binh biến lần trước cũng không đơn giản như vậy, một mình Dương Gia còn chưa đủ lực. Phạm Hiếu kể chất độc hắn trúng là Tán Thần Đan, tuyệt diệt tinh thần, không hiểu lý do gì Lý Minh còn chưa chết.
    "Quả báo quả báo" - Lý Minh buột miệng.
    "Lý đệ, quả báo gì cơ" - Nhật Tôn gặng hỏi, Lý Minh cười khổ không nói, hắn nhớ về lần cho Đỗ Hải ăn bả chó, dọa hắn là Tán Thần Đan, lòng suy nghĩ có lẽ nào, lần sau nên làm việc thiện tích đức nhiều một chút.
    Bấy giờ mới có hai ngày từ lúc Lý Minh bị phục kích, thi thố cũng đã xong, Phạm Gia Chủ cũng đã xách một cái hộp gỗ bỏ đi, guốc mộc kêu lóc cóc, Nhật Tôn cùng Lý Minh cứ để ý mãi. Nhật Tôn kể lần này có mấy chục người được Cổ Động chấp nhận, việc này chưa từng có trước đó, đặc biệt ngoài Lý Minh ghi danh Hắc Thạch, còn có mấy người nữa, đều là tuổi trẻ thiên tài các gia tộc, đặc biệt đều không xếp bét bảng giống Lý Minh, Nhật Tôn bấm ngón tay kể có Lưu Gia Lưu Linh ghi danh ở Kiếm Động, Lưu Linh rất mạnh, công pháp lại độc đáo, Lý Minh ước lượng nếu chưa học Khả Phong Mãnh Quyết đánh nhau trực diện liền thua sấp mặt, nhưng ít ra hắn còn bài tủ trận pháp, nhưng càng ngày hắn càng thấy có vấn đề, tiêu biểu như trận đánh sống còn trong cổ động, không có sơn xuyên địa mạch, bày được trận pháp thì đã chết không biết bao nhiêu lần, có lẽ phù hợp tầm bảo, bói toán hơn, lần này hắn quyết tâm cải thiện côn quyền. Ngoài Lưu Linh, Trần Gia có Trần Lâm ở Quyền Động, Lê Gia có Lê Dũng ở Đao Động, Phạm Gia có Phạm Tuyết ở Đan Động, Nguyễn Gia có Nguyễn Phong ở Kim Động, đều có thứ hạng cao ở hắc bảng, nhưng bọn hắn đều thua một người, Đỗ Hoàng của Đỗ Gia kiếm pháp chiêu thức cực kỳ hung hiểm, bài danh thứ mười ở Kiếm Động, cao hơn Lưu Linh không biết bao nhiêu, dự đoán là thiên tài ngàn năm có một, nhưng gây ngạc nhiên nhất trong số này không phải là hắn mà là một gã tán tu tên là Từ Thức, hắn cũng bài danh ở Phiến Động, hắn dáng người trắng trẻo thư sinh, tay luôn phe phẩy quạt, miệng luôn nói ước mơ cả đời hắn là tìm ra tiên tộc, Lý Minh cũng khen kỳ lạ, muốn gặp hắn một lần, tính ra chỉ có hắn cùng tên kia là tán tu bài danh Hắc Bảng lần này. Tin vui với hắn là vòng tiếp theo liền miễn cho mấy tên Hắc Bảng, Lý Minh thở phào nhẹ nhõm, mỗi lần thi thố là mỗi lần bán mạng, nếu không bị lão Tả Ao dọa xung quân, hắn đã chạy từ tám đời, Nhật Tôn hứa điều tra cụ thể, bảo đảm hắn an toàn, hơn nữa trong Quốc Tử Giám sẽ không ai dám làm xằng làm bậy.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Mời các đạo hữu góp ý cho tại hạ tại đây : http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=148606
    Lần sửa cuối bởi luuvinhminh, ngày 11-03-2018 lúc 01:59.
    ---QC---


  2. #22
    Ngày tham gia
    Jan 2018
    Đang ở
    Hà Nội
    Bài viết
    56
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 22 : Nhập môn Quốc Tử Giám



    Hôm nay là ngày Lý Minh gia nhập Quốc Tử Giám, hắn ăn mặc quần áo phát sẵn, một bộ võ phục gọn gàng màu xanh nhẹ hơn chút so với quần áo của tên tiểu đạo sĩ Chử Đạo Viện, nai nịt gọn gàng, ống chân ống tay bó chặt, chân đi giày cỏ. Hắn đoán mình phải ở trong đấy lâu, thành thử có cái gì mang đi được đều ném vào trong túi không gian, mấy món ám khí dạng vôi bột, bả chó ... cũng mang đi sất. Lão Tả Ao từ đợt binh biến tới giờ chưa hề thấy mặt, đã một tháng Lý Minh lo lắng không thôi, đặc biệt mấy hôm nay kinh thành rộ lên vụ án kỳ lạ, một tên nam ca kỹ nào đấy không rõ sử dụng đan dược thuốc men gì, liền hoang tưởng ra sự việc ma quái, mua rất nhiều tỏi nhét vào miệng một vị thiếu nữ, khiến vị cô nương kia không cách nào hô hấp, chết rất tức tưởi, không khí càng thêm u ám, mấy hàng quán luôn miệng bàn tán không ngớt.
    Hoàng Thành - Đại Môn Quốc Tử Giám cao to rộng lớn, hôm nay mở cửa đón nhận đệ tử mới, ước chừng năm chục người, đông nhất từ xưa tới giờ. Lý Minh tới bàn một vị lão giả, khai báo danh tính, nhận một thẻ bài xác minh thân phận, tiến vào sân lớn Ngoại Tự xếp hàng, hắn dòm ngó xung quanh, thấy tu chân đệ tử khá đông đều ngay ngắn xếp thành hàng lối từ thấp tới cao, trước mặt là bốn cây cột lớn gọi là Tứ Trụ Ngi Môn treo cờ Đại Việt, một sàn lớn dựng ngay cạnh đó có ghế ngồi, bàn trà, một cái trống lớn, trái phải hai bên là vườn tược, chim hót, hoa nở, tiểu cảnh. Lý Minh còn đang nai vàng ngơ ngác không biết đi đâu thì may thay có một tên nam đệ tử dáng vẻ thư sinh, tay phe phẩy quạt, mặt mũi hiền lành trắng trẻo tiến về phía hắn tươi cười chào hỏi, "Lý Huynh, chúng ta qua bên kia xếp hàng"
    "Người là ..." - Lý Minh ú ớ.
    "Đệ tên Từ Thức, hân hạnh hân hạnh" - Tên thư sinh đáp, hắn có biết qua thân phận tán tu của Lý Minh. Lý Minh nhìn chăm chăm, không ngờ cái tên tán tu cùng hắn nổi danh kia lại là một kẻ thư sinh, mặt mũi trắng trẻo xinh đẹp còn hơn tiểu thư đài các.
    "Hân hạnh" - Lý Minh đáp lễ cho có, hắn là chúa ghét mấy tên thư sinh đạo mạo như vậy.
    Hai người bọn hắn tiến về hàng dọc phía bên phải nhất, Từ Thức nói nhập môn đệ tử đứng phía ngoài cùng, những hàng phía trong là các vị sư huynh sư tỷ khóa trước, đếm ra cũng mười mấy hàng, càng bên trái càng ít người, chẳng phải như vậy mười mấy năm cũng không tốt nghiệp, hai người nhìn nhau thè lưỡi.
    "Từ Thức, ngươi là gái giả trai ư" - Lý Minh dòm từ đầu tới chân hỏi hắn.
    "Con mẹ nó, huynh không thấy giọng ta là nam sao" - Từ Thức bực mình chửi to, hắn mười lăm mười sáu tuổi, không hiểu dậy thì kiểu gì, càng ngày càng trắng trẻo xinh đẹp, ai cũng nhìn hắn ánh mắt quái lạ, thậm chí còn có mấy tên sắc lang nhìn thèm thuồng, khiến hắn rùng mình nổi hết da gà, ngay lúc này cũng không ít ánh mắt đang nhìn hắn, nam có nữ có, tỏ vẻ tò mò.
    "Cũng phải cũng phải" - Lý Minh tươi cười, hai người trở nên thân thiết hơn, nói chuyện bắt đầu chửi bậy liên mồm, cha mẹ ông bà ông vải văng khắp nơi. Từ Thức nhà ở gần Tống Sơn Ái Châu, từ nhỏ đã theo một lão đạo sĩ trên núi tu luyện, cũng tính là có căn cơ cốt cách, thiên phú có phần hơn cả Lý Minh, không thế mà hắn bài danh Hắc Thạch Bảng Phiến Động. Một lúc sau Lưu Linh cùng hai tên đệ tử Lưu Gia đến, Lưu Linh đi tới đâu như một làn gió mát thanh xuân, nhìn một cái cũng khiến người ta thoải mái, mấy tên nam đệ tử nhìn như si mê, Lưu Gia năm nay có ba người, tính là không tệ, nhiều nhất là Đỗ Gia có năm người, đếm sơ sơ Lục Đại Gia Tộc Trần Lưu Nguyễn Đỗ Lê Phạm đã chiếm mất gần nửa danh ngạch, thế mới nói thiên phú cũng không bằng thiên tài địa bảo, mà cũng vì thiên tài địa bảo bọn hắn mới vào đây, công pháp bọn hắn không thiếu, nhưng không cách nào đọ tiền tài với quốc khố. Cả bọn gặp nhau chào hỏi, đi cùng Lưu Linh là Lưu Tuấn, Lưu Vinh, nhìn có phần trầm ổn, chắc là bắt chước bộ dạng Lưu Đạt, đều xưng Lý Minh đại ca, thân phận khanh khách của hắn đã truyền ra ngoài, phải ra Lưu Linh còn phải gọi hắn một tiếng quý khách, Lý Minh giới thiệu cả bọn với Từ Thức, chính Lưu Linh còn thấy Từ Thức đẹp nghiêng nước nghiêng thùng, miệng khen không ngớt khiến tên kia khó chịu trong lòng nhưng vẫn phải cười, Lý Minh được đà càng bơm đểu vào.

    Một lát sau thế gia đệ tử đều đến đông đủ, tự động xếp vào hàng của mình, Lưu Linh chỉ cho Lý Minh từng người một, Trần Lâm ánh mắt sâu thăm thẳm, dáng người cao lớn, tên này quyền pháp rất cao thâm, Lê Dũng to lớn thô hào ăn nói bỗ bã chắc là theo phong cách Đô Úy Lê Thọ, đao pháp lăng lệ, Phạm Tuyết xinh đẹp, thân hình nở nang, khống hỏa, luyện đan đều thiên phú trác tuyệt, Nguyễn Phong đầu tóc bù xu, làn da cổ đồng, cánh tay thô to, trình độ rèn kim luyện bảo là số một trong số đệ tử trẻ tuổi Nguyễn Gia, vũ khí của hắn là một cây đại chùy lớn, Đỗ Hoàng khuôn mặt thâm trầm, phong phạm quân tử, lưng đeo trường kiếm, hắn được nhận định là thiên tài ngàn năm có một, hành sự đâu vào đấy. Bỗng nhiên có tiếng quát tháo vang lên "Cút ra, công tử nhà ta muốn đứng đầu hàng", một tên công tử đeo đầy trang sức, áo quần lụa là, cũng không thèm mặc đồng phục phát sẵn. Bọn thế gia đệ tử mắt ngơ tai điếc, Lưu Linh thì thào "Hắn là Bùi Việt, con trai của đương triều Thái Úy Bùi Linh".
    "Thảo nào" - Từ Thức sắc mặt khinh khỉnh, Thái Úy chính là quan nhất phẩm lớn nhất đường triều, quyền hành ngang với Đô Thống Lê Phụng Hiểu đang nắm giữ đại quân, thằng con hống hách cũng là chuyện đương nhiên.
    "Các ngươi còn không nhường" - Lập tức có ma cũ bắt nạt mà mới, mấy tên đệ tử khóa trước liền tiến lên, bọn thế gia đệ tử đành lùi lại, Bùi Việt vênh mặt cười khinh bỉ.
    "Mau tránh đường, Lý Cường, Lý Điệp, Lý Tín công tử tới" - Lần này là một đám ăn mặc xa hoa cực kỳ, người đi theo đông đúc, đây là một đám con cháu hoàng thất, Bùi Việt cũng phải nể mặt một phần.
    "Chả trách tầm năm chục người" - Lý Minh ngán ngẩm, bọn hoàng thất vương công quý tộc liền chiếm phân nữa danh ngạch.
    "Lý Đạo Thành, tên phế vật ngươi cũng tới đây" - Lý Cường châm chọc, cả bọn cười hô hố, một thiếu niên khuôn mặt rắn giỏi im lặng không nói, hắn cũng là tôn thất hoàng gia, nhưng mẹ hắn xuất thân thấp hèn, thường bị các huynh đệ cùng chăng lứa khinh thường, Lý Điệp còn tiến lên nắm cổ áo hắn, nhưng lập tức cổ tay hắn bị bóp chặt, khuôn mặt đỏ bừng, miệng kêu như lợn bị chọc tiết, một thiếu niên khuôn mặt sắc lạnh, mũi cao mày dậm đang khống chế hắn.
    "Ngô Tuấn, ngươi muốn chết" - Lý Điệp đau chảy mồ hôi nhưng vẫn lớn miệng dọa, Ngô Tuấn hất hắn bay ra, quay như chong chóng, miệng quát "Cút", bọn đệ tử thấy thế đều hả lòng hả dạ. Lý Đạo Thành đa tạ Ngô Tuấn, thở dài, hai bọn hắn có quen biết từ trước, Ngô Tuấn trước khi đậu vào Quốc Tử Giám từng làm lính trong cung, được Nhật Tôn yêu mến, mỗi lần đều giúp Đạo Thành như vậy, bọn hắn là hai cá tính trái ngược, Đạo Thành thông tuệ nhẫn nhịn, Ngô Tuấn làm việc dứt khoát.
    "Tên Ngô Tuấn kia rất mạnh" - Từ Thức khen, hắn có chút ghen ghét trong lòng, Ngô Tuấn đẹp trai nam tính, không bù cho hắn phần nào.
    "Ta nghe hắn là con cháu Ngô Vương, thương pháp rất đáng sợ" - Lưu Linh nói thêm.
    Hàng lối đâu vào đấy, mấy vị trưởng lão từ trong nội tự tiến ra, ngồi vào bàn ghế phía trên, một vị râu tóc bạc phơ, khuôn mặt nhân hậu, đầu quấn khăn xếp, không có vẽ gì là con nhà võ, lão là Tế Tửu Nguyễn Khai Quốc, nhất phẩm đại quan, phụ trách Quốc Tử Giám, dưới lão là các vị quan Tư Nghiệp, trưởng lão Bách Đường, các vị giám quan. Lão Tế Tửu giọng nói trầm ấm, đứng lên phát biểu chào mừng các đệ tử mới, dặn dò học tập tu luyện bảo vệ quốc thổ, các huynh đệ đồng môn yêu thương giúp đỡ nhau, lão giới thiệu các vị quan khách, Khai Quốc Vương Lý Long Bồ, cùng mấy vị trưởng lão Tứ Phái. Xong xuôi lão điểm mặt từng người một "Ngươi ngươi cả ngươi lên đây". Lần lượt Lý Cường, Lý Điệp, Lý Tín, Bùi Việt lên xếp hàng ngang, đứng ở một xó, đầu cúi xuống nghe lão thuyết giáo, can tội không mặc đồng phục, trang phục lòe loẹt, bọn đệ tử phía dưới hả hê vô cùng, Khai Quốc Vương mang mặt mo, chỉ muốn độn thổ hoặc đập đầu chết đi cho xong, hoàng thất con cháu quả một đám phế vật. Tiếp theo Chấp Pháp trưởng lão Thân Nhân Trung đọc những đệ tử năm vừa qua xuất sắc, bước lên nhận phần thưởng, bảo vật, đan được, thẻ điểm, bọn ở dưới thèm chảy cả rãi, mang tiếng là Quốc Tử Giám môn sinh, nhưng cũng phải có công lao mới có đồ tốt, không phải vào là một bước thành cường giả, điều kiện cơ bản được cấp chỉ đủ tu luyện bình thường, nhưng cũng hơn bên ngoài rất nhiều. Lão Tế Tửu gióng hồi trống kết thúc. Phong tục này còn được truyền dài lâu về sau.
    Đệ tử giải tán, Lưu Linh bị vô số người hỏi thăm, Phạm Tuyết cũng vậy, Lý Minh cũng Từ Thức tiến vào nội tự, bước qua cổng giữa Đại Trung Môn, đập vào mắt bọn hắn là một cái hồ lớn rộng thênh thang gọi là Thiền Quang Đàm, cây cối tươi tốt, cổ mộc mọc xung quanh, nhà cửa dựng lên bên bờ, cái cao, cái thấp, nhà tranh, nhà ngói, lầu son gác tía đủ cả, đếm sơ qua phải tới một nghìn nóc nhà, không khác gì một tiểu trấn, giữa hồ có một tòa đảo nhỏ, Khuê Văn Các chứa kinh thư tuyệt học chính xây ở đó, Long Trì Chung cũng ở trên tòa đảo này, linh khí dày đặc. Mặc dù được nghe kể nhưng bọn hắn cũng ngoác mồm lè lưỡi, thầm khen trận pháp không gian kỳ diệu, ở nơi này tu luyện làm ít công to, Lý Minh được ở một căn nhà nhìn thẳng ra hồ, sân vườn rộng rãi, Từ Thức số nhọ hơn, bốc phải một căn ở sâu bên trong, không được đẹp như Lý Minh nên kỳ kèo muốn đổi, tuy nhiên hắn không muốn bỏ ra bảo bối đan dược nên Lý Minh không đồng ý. Từ đây Lý Minh bắt đầu một cuộc sống mới, không biết sau này có làm nên trò trống gì không.


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Mời các đạo hữu góp ý cho tại hạ tại đây : http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=148606
    Lần sửa cuối bởi luuvinhminh, ngày 11-03-2018 lúc 02:00.

  3. #23
    Ngày tham gia
    Jan 2018
    Đang ở
    Hà Nội
    Bài viết
    56
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 23. Hàng xóm tu đạo



    Vừa bước ra khỏi Mân Thương Đường, Lý Minh phi ngay tới chợ Tây Nhai, hắn vừa mới đi lấy tiền bán đấu giá đồ trấn lột về, cũng được một khoản kha khá, tạm thời cất giữ, về sau ắt có việc dùng tới, ở cái xứ này tham quan nhan nhản, đụng một chút liền cần tiền bạc và quan hệ, tiêu biểu như việc Đức Chính Đế cấm tiệt đánh bạc, nhưng muốn liền có nơi thi thố xem ai là đổ thánh, đứng sau đều là tai to mặt lớn, chính vừa hôm nay Hình Bộ loan tin, một tên tướng quân họ Nguyễn phụ trách bắt bớ cờ bạc lại là người cầm đầu một loạt xới bạc lớn nhất kinh thành, mỗi ngày tiền bạc vận chuyển ra ngoài Đại Việt tới cả chục vạn lượng, như vừa nói ở trên, còn có đứng sau, không khác gì trò hề, dự đoán là lại rút kinh nghiệm. Lý Minh vào chợ không mua đan dược cũng chẳng mua pháp bảo vũ khí, hắn xách một lồng gà bên tay phải, một lồng vịt bên tai trái, thẳng tiến về Quốc Tử Giám, bọn đệ tử trưởng lão trông thấy còn tưởng là linh cầm dị thú gì, chẳng qua hắn thấy sân vườn rộng rãi, trước mặt còn có hồ lớn liền tiện tay mua về thả cho vui cửa vui nhà, từ đó mới sinh ra việc cãi nhau ỏm tỏi, chả là Thiền Quang Đàm xưa nay chỉ thả rùa, thả cá, đã thành thông lệ cả mấy trăm năm nay, tự dưng có đàn vịt bơi trên hồ, liền có một nhóm phản bác như vậy là phá vỡ cảnh quanh, không hợp thuần phong mỹ tục, một nhóm khác thì ngược lại, cho rằng như vậy cảnh quan càng bắt mắt, thêm phần ý vị, nhóm còn lại là nhóm chủ nhậu, đòi ăn thịt, muốn bắt mang về nấu lẩu, thành ra chỉ có mấy con vịt mà cãi nhau một tuần, trưởng lão có, đệ tử có, chắc bình thường tu luyện buồn chán, không có mấy việc.

    Lý Minh ở đây tu luyện đã nửa tháng, tốc độ tăng nhanh không biết bao nhiêu lần, tuy nhiên muốn đột phá vào Tụ Thần, Thâu Linh Cảnh sơ sơ cũng chục năm, tu tiên chứ không phải trồng rau, mấy tháng là hái bán được, cứ đà này tới lúc tốt nghiệp liền trở thành thúc bá của mấy tên nhập môn. Hôm nay Quyền Đường có cao thủ tới truyền đạo, ai cũng có thể tới nghe, Lý Minh xách mông lên đi theo đường chính quanh hồ, khoảng một dặm đường liền tới, một khu nhà cũ cao rộng lợp ngói, trước cửa có bảng treo chữ Quyền, trong phòng lưa thưa mấy người, tính cả hắn liền đủ năm, nếu như những ngày này bên Kiếm Đường phải mấy trăm người, đúng là thời buổi kiếm pháp thịnh hành, Kiếm Đường người đông thế mạnh, chẳng xem đệ tử các Đường khác ra gì, thường tụ tập bắt nạt đệ tử Đường khác, cũng phải, bài danh trên Quốc Tử Giám Văn Bia một trăm vị trí đầu mạnh nhất, bọn hắn chiếm hơn nữa, mười vị trí đầu cũng vậy. Thấy Lý Minh tới, bốn tên kia mừng như bắt được vàng, lập tức tiền lên chào hỏi niềm nở, xưng huynh gọi đệ, khen Quyền Đường may mắn có thêm đệ tử, Lý Minh giải thích hắn còn học thêm côn pháp, không sao, ở đây ai cũng tinh thông hai ba môn, có thêm người là vui, Lý Minh được gọi Quyền Ngũ, theo thứ tự từ trên xuống dưới, Quyền Đại đã tu luyện ở Quốc Tử Giám được năm năm, Quyền Nhị bốn năm, cú như vậy tính lui tới Lý Minh, năm năm vừa đủ năm người.
    "Các vị sư huynh, Bách Đường đều như vậy sao" - Lý Minh tò mò.
    "Như chúng ta còn tốt, mấy bên công bộ, luật lệ, nông nghiệp trị thủy đều không có một ai" - Quyền Đại giải thích, Lý Minh ngạc nhiên, còn có những đường như vậy, Quyền Đại giải thích có đầy đủ cả, nhưng bọn đệ tử chỉ thích tu luyện nắm giữ lực lượng, không muốn làm mấy cái kia, thành thử mấy Đường đó đều đã do triều đình quản, sát nhập vào Công Bộ, Nông Bộ, Hình Bộ, giải thích như vậy thì nhân số Quyền Đường cũng vẫn tính là đứng hạng bét, ai cũng thích vũ khí, cầm kiếm oai phong biết bao, nhưng bọn chúng cũng không biết ngay chính Đại La Thành, Quốc Tử Giám đang ở đều do Công Bộ gộp từ mấy Đường kia xây dựng thành.
    Một lát sau Quyền Đường Chủ tới, Quyền Đường chỉ có một người dạy dỗ, kiêm tuốt tất cả nhiệm vụ, Đường Chủ là một vị trung niên, tên là Trịnh Bảo, là đệ tử của Trần Gia Chủ, tính tình háo thắng vô cùng, tuy nhiên mấy tên đệ tử Quyền Đường đều là dạng ngu xi trì độn, dăm bữa nửa tháng là y như rằng bị bắt nạt chạy về kêu la, đâm ra hắn cũng chán, một năm dạy dỗ cho bọn này chỉ vài lần, mà có dạy nhiều cũng phí nước bọt, nước đổ lá khoai. Hôm nay là định kỳ Trịnh Bảo tới giảng dạy, lĩnh chút phúc lợi của Quốc Tử Giám không thể ngồi không, hắn khuôn mặt chán nản nhìn xuống dưới nói "Bọn đầu đất, mấy tháng qua bị đánh mấy lần".
    Cả đám nhăn nhó mặt mày, bắt đầu kể khổ, tháng sáu bị Kiếm Đường bắt quét sân, tháng bảy bị Đao Đường bắt dọn cỏ, tháng tám may mắn không sao, tháng này bị Thương Đường đánh một trận vứt xuống hồ, Trịnh Bảo nghe nhiều quen tai, thành ra không cảm xúc, quay sang hỏi Lý Minh "Quyền Ngũ, ngươi tên gì".
    "Đệ tử tên Lý Minh, ra mắt Đường chủ" - Lý Minh thần thái bình tĩnh đáp, Trịnh Bảo gật đầu có ý mừng, bắt đầu nói.
    "Các ngươi đều đã được xem qua Bách Ư Quyền Động, tuy nhiên không mấy người hiểu kinh văn ở đó, Quyền Pháp tấn công ở tầm gần, không vướng víu binh khí, lấy ngắn làm nhanh, tốc độ làm chủ"
    "Vũ khí sử dụng cần lực lượng lớn vận hành, thêm vào đó phải am hiểu thành thạo vũ khí, nhưng tay chân chính là của các ngươi, vung lên là quyền, bước đi là cước, lực lượng sử dụng không có chỗ thừa, phải cực kỳ trầm ổn mà khéo léo"
    Quyền Đại, Quyền Nhị, Quyền Tam, Quyền Tứ gật đầu như gà mổ thóc, Lý Minh ngồi suy tư, không ngờ kinh văn đạo lý lại là như vậy, trước giờ hắn đều học từ ngọn, không nghĩ tới bản chất vấn đề, đúng như lão Đinh nói, không thầy đố mày làm nên.
    "Quyền Đồ chỉ cách các ngươi vận khí khi xuất chiêu, ta đã nói qua, áp dụng được vào quyền pháp của các ngươi hay không còn cần tự mình ngẫm ra, ta chỉ bảo chính là hạn chế thành tựu các ngươi sau này, Trần Gia Quyền, các ngươi tiếp tục luyện" - Nói một thôi một hồi, Trịnh Bảo cắp đít bỏ đi. Bọn Quy Đại bắt đầu cãi nhau loạn xì ngậu, ta đúng, ngươi sai. Lý Minh quay về nhà hắn, tiếp tục suy tư quyền pháp đạo lý, thử vận hành mấy hình bức Quyền Đồ, cố gắng dung hợp vào Bát Long Quyền nhưng thất bại, quyền pháp đã có cả vạn năm nay, muốn cải biến một chiêu là khó khăn nhường nào, mà với trình độ Phá Cốt Cảnh của hắn thì một trăm năm nữa ngồi đấy suy nghĩ cũng không ra, thấy một con gà trống đi lặc lè trong sân, hắn bắt lại băng bó đắp thuốc, hình như mới bị ai đập gãy chân, bỗng nhiên quang quác quang quác liên tục, gà vịt chạy tán loạn, bên kia nhà hàng xóm, một vị cô nương đang cầm gạch đá chọi liên tục về phía đàn gà, mặt hậm hực vô cùng. Lý Minh xông ra nói phải quấy "Cô nương, gà nhà ta gây thù chuốc oán gì với cô".
    "Tên khốn kiếp nhà ngươi dám thả gà mổ hết hoa cỏ nhà ta, đồ khốn kiếp" - Miệng chửi tay ném, vị cô nương mặc một bộ váy áo màu xanh, ngực mang yếm đỏ, đầu vấn khăn hồng, dáng vẻ yêu kiều, mặt mũi đáng yêu nhưng miệng chửi liên hồi, mặt đỏ bừng bừng. Lại thêm một chú gà bị ném gãy cánh, một chú gãy cả hai chân, lê thê lết thết bỏ chạy, Lý Minh bực mình, đen cả mặt nhảy qua hàng rào quấn đầy tơ hồng, sang nói chuyện phải quấy.
    "Tiểu chằn tinh, đền gà cho đại gia".
    "Tiểu cẩu tặc, ngươi gọi ai chằn tinh, nương nương làm thịt ngươi"
    Thêm được mấy lời, chằn tinh liền lao vào, rút kiếm chém về phía cẩu tặc, mong muốn băm vằm tên kia, cẩu tặc cũng không phải dạng vừa, vứt gà trống qua một bên, tránh đạo kiếm khí, rút trường côn phang thẳng vào mặt chằn tinh, chằn tinh tung kiếm chém lệch trường côn, cẩu tặc buông trường côn, tay đấm ra một quyền, tiếng rồng gầm vang, chằn tinh lập tức bị choáng, cẩu tặc tung người định nhảy lên đè đầu cưỡi cổ chằn tinh, không ngờ chằn tinh tung ra một cái vòng tay làm từ bạch ngọc, tự giăng ra một tấm lưới điện, cẩu tặc không kịp tránh bị giật xù đầu khói bốc nghi nghút, vội nhảy về sau thủ thế, thuận đà chằn tinh phóng thẳng phi kiếm về phía cẩu tặc, phi kiếm lao vun vút, cẩu tặc thu trường côn, ba mươi động thiên cùng vận khí, xoay tít đánh ra một vòng Thái Cực Đồ, phi kiếm đâm vào không thể tiến lên, hắn thò tay bắt luôn phi kiếm cắm xuống đất, chằn tinh triệu hồi không được, mất vũ khí nàng lo lắng định chạy, nhưng được vài bước Bạch Ngọc Trác cũng bị tên cẩu tặc kia múa trường côn xoắn tít đâm ra đánh bay, mông còn bị hắn đá một cước, ngồi xuống khóc huhu.
    "Câm miệng, dám giật điện đại gia" - Lý Minh trợn mắt quát, vị cô nương nước mắt lưng tròng mở to lườm hắn, tay nắm chặt.
    "Dám lườm, có tin ta lột đồ nhà ngươi" – Lý Minh quát, vị cô nương nấc nghẹn.
    Lý Minh phong bế huyệt đạo, đi bắt hết gà bị thương lại, lấy ra thuốc men, băng quấn "Ngươi băng bó lại cho ta", vị cô nương dơ tay định bóp chết, Lý Minh liền thò tay vào cổ yếm, ý dọa giật ra, nàng ta liền ngoan ngoãn làm theo, một lúc thì vừa khóc nấc, vừa băng bó vết thương cho gà, cuộc đời nàng chưa bao giờ oan ức như vậy, mới về đây sáng nay, tới chiều liền xảy ra chuyện. Xong xuôi Lý Minh bỏ về, mặc kệ nàng ta ngồi khóc, huyệt đạo sẽ tự giải khai, đánh nhau ở đây xảy ra như cơm bữa, cũng không ai thèm lý tới, miễn không mất mạng. Một lát sau hắn lôi một phên tre vừa đan ra, đem chặn giữa hai bên nhà, đề phòng gà vịt phi sang, vị cô nương không rõ đã bỏ đi đâu.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Mời các đạo hữu góp ý cho tại hạ tại đây : http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=148606

  4. #24
    Ngày tham gia
    Jan 2018
    Đang ở
    Hà Nội
    Bài viết
    56
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 24 : Nhà tan cửa nát


    "Ngũ đệ" - Lý Minh đang tu luyện trong phòng thì có tiếng gọi lớn, bọn Quyền Đại tới chơi, mồm năm miệng mười cãi nhau từ cổng vào sân, Lý Minh tay bắt mặt mừng ra đón, huynh đệ vui vẻ nói chuyện, Lý Minh được bọn hắn kể sơ qua về sự vụ trong Quốc Tử Giám, ai lợi hại, ai hiền lành, trưởng lão nào cần tránh xa, vị nào có thể nhờ vả, nhiệm vụ hàng năm, cơ hội thăng quan tiến chức, đoạn này Lý Minh hỏi kỹ, đại loại cần Tụ Thần Cảnh, xin vào Quân Bộ triều đình, nếu có ghi danh trên Văn Bia sẽ càng được trọng dụng, Đô Thống Lê Phụng Hiểu ngày xưa chính là chiến lực đệ nhất một thời, đứng đầu Văn Bia. Quyền Tứ lấm lét lấy ra mấy vò rượu nếp, nháy nháy mắt, năm huynh đệ chui thẳng vào phòng, một lát Quyền Tam lại chạy ra vườn bắt gà, tiếng hò hét quát tháo ầm ĩ vang lên.
    "Con mẹ nó, Ngũ Đệ, sau này ai bắt nạt ngươi cứ gọi ta, không bảo vệ được thì ta chịu đòn thay ngươi".
    "Đúng, uống đi, cạn".
    Lý Minh đang lâng lâng hơi men nghe bọn sư huynh nói vậy tự nhiên có chút mủi lòng, tình cảm huynh đệ tăng lên không ít, từ nhỏ tới giờ ít có bạn chơi.
    "Lý huynh, huynh đệ có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu" – Ngoài cổng, Từ Thức ngửi thấy mùi thơm, miệng la lớn, chân chạy như bay vào nhà, cả đám bù khú từ sáng tới trưa, mấy vò rượu lăn lóc khắp phòng, cả bọn từ nhỏ đều khổ, biết Lý Minh không cha không mẹ, càng tỏ vẻ huynh trưởng. Nhưng số Lý Minh chú định vất vả, cả ăn uống cũng không yên, một đám đệ tử Kiếm Đường đạp tan cổng xông vào sân, phía sau chính là vị cô nương hàng xóm, mắt còn chút sưng, nàng tính tình quật cường, cũng không có chủ định kể lể với ai, nhưng lần đầu bị uất ức khóc sưng cả mắt, bọn sư huynh đệ thấy nàng xinh đẹp muốn chở che thể hiện, hùng hổ kéo tới một đám. Sáu huynh đệ lất khất bước ra, Lý Minh cần vò rượu chỉ thẳng vào mặt bọn Kiếm Đường chửi to.
    "Con mẹ bọn chó má, nhà đại gia các ngươi cũng dám xông". Từ Thức đứng bên cạnh táng mạnh vò rượu xuống đất, mành sành bay tứ tung, hai thằng mới nhập môn lại thêm tý men, coi trời bằng vung, coi thúng bằng nia, coi thìa bằng muôi. Quyền Đại chỉ thẳng mặt tên cầm đầu chửi lớn "Đại gia ỉa vào mặt thằng chó Đỗ Đông nhà ngươi, có giỏi lại đây" - Thường ngày bọn hắn bị bắt nạt, khổ không kể hết, hôm nay có tý men, máu liều liền nổi lên. Bọn đệ tử Kiếm Đường thấy vậy liền mắt trợn ngược, nghiến răng kèn kẹt, rút kiếm định xông lên, tuy nhiên Đỗ Đông liền giơ tay ngăn cản, cười khinh bỉ nhìn Quyền Đại, "Ngươi muốn chui đầu vào nhà xí tiếp". Cả bọn kiếm đường cười lớn, bọn Quyền Đại giơ tay chỉ, miệng không nói ra lời "Ngươi, ngươi".
    "Hôm nay ta không thèm tính toán với bọn tiểu cẩu các ngươi, thằng chó, ngươi tới quỳ xin lỗi Lý sư muội bọn ta liền đi" - Đỗ Đông trỏ mặt Lý Minh.
    Từ Thức mặt đỏ phừng phừng quay sang hỏi ý Lý Minh "Lý huynh, chúng ta xem bọn hắn như đàn gà, cùng ném gãy chân, thế nào".
    Nghe Từ Thức ý kiến y cò, Lý Minh đang lắc lư bỗng thấy trong mắt toàn gà là gà, gà trống, gà mái, gà cầm kiếm, sẵn vò rượu trong tay, hắn vận khí ném thẳng về phía bọn Kiếm Đường, vò bay vù vù, Đỗ Đông vung kiếm chém nát, rượu bay tung tóe khắp nơi, sành vỡ bắn tứ tung như tên bắn, tới lượt Từ Thức còn tinh xảo hơn, dùng thiết phiến đỡ vò ném ra, vò rượu xoay tít, thủ xảo đẹp mắt, có tên đệ tử tránh không được liền sứt đầu mẻ trán, bọn Quyền Đại cũng hung hăng không kém, một lúc sau hai chục vò rượu đã bay cả vào đám Kiếm Đường, mảnh sành cắt chảy máu không ít người, mùi thơm lừng cả một góc.
    Nhà Lý Minh bên phải sát đường, đã có mấy nhóm chạy tới đứng ngoài ngó vào, thấy trong sân rộng đang đánh nhau loạn xạ, bốn tên Kiếm Đường đang đánh nhau với bốn tên phế vật Quyền Đường, nhưng xem ra mấy tên phế vật này ngày hôm nay có chút tiến bộ, không sợ sệt như mọi bữa, tấn công bất chấp phòng thủ, khiến bọn Kiếm Đường không chiếm được ưu thế, quyền kình vù vù. Đặc sắc hơn là tên cầm thiết phiến, dáng đi xiêu vẹo lách giữa mấy làn kiếm khí, thi thoảng vung quạt bắn ra mấy mảnh sành rít gió lao đi, bọn Kiếm Đường chỉ còn cách né tránh, nếu chém trúng còn khổ hơn, sành to hóa sành nhỏ bắn khắp nơi, khổ nỗi người này tránh thì người kia trúng, đã có mấy tên bị sành cắm vào mông, nhảy tưng tưng, nhưng hay ho nhất là tên da cổ đồng, hắn đang đuổi theo một vị cô nương xinh đẹp, miệng la lớn liên tục “Gà mái của ta”, bọn đệ tử ngoài cổng cười không ngậm được miệng, còn hò reo trợ chiến, la lớn hơn cả Lý Minh.
    Đỗ Đông vô cùng bực mình, hắn cùng hai tên vây công, nhưng không hiểu Lý Minh dùng bộ pháp gì, chợt trái chợt phải, một cọng tóc hắn cũng không đụng tới, chặn bên này hắn lại qua bên kia đuổi theo Lý Tiểu Mai, hắn cảm thấy quá mất mặt, muốn bày Kiếm Trận cũng không xong, tên cầm thiết phiến kia phóng ám khí liên tục, bên ngoài còn cười vang, tựa như đang chế giễu hắn, một thiên tài đệ tử bài danh thứ tám mươi trên Văn Bia bị một tên nhập môn xỏ mũi, hắn nghiến răng trợn mắt, bất chấp hậu quả, tung mình lên không, điều động thiên địa lực lượng dồn vào trường kiếm phóng thẳng về phía Lý Minh, một thanh kiếm lớn đỏ hừng hực lao xuống, không khí giãn nở kêu ầm ầm. Bọn đệ tử bên ngoài nhìn thấy chiêu này đều kêu hỏng bét, muốn ra tay ngăn cản nhưng đã muộn, kiếm khí đâm xuống không khéo có người vong mạng, đây là tuyệt chiêu Kiếm Chấn Đại Địa của Đỗ Gia, từng có người dùng đánh nát cả một trấn lớn thành tro bụi. Lý Minh đang say túy lúy, chạy lung tung đuổi theo vị cô nương gà mái hàng xóm ở góc vườn, trên đầu bỗng nhiên có vô hình áp lực đè xuống, khiến hắn bước chậm như rùa, nhưng giờ này trời sập hắn cũng cóc thèm quan tâm, Lý Tiểu Mai đang dở khóc chạy trốn mới là mục tiêu của hắn, hắn phải cứu gà, cả người co rúm, chân khí dồn cả vào hai chân, hắn bắn đi nhanh như điện ôm một phát trúng luôn Lý Tiểu Mai, kẹp cổ xách nàng đi, phía sau một hố lớn hiện ra, cây cối đất đá đều biến thành bộn mịn, tất cả chỉ trong một nháy mắt, bọn đệ tử quan chiến thở phào nhẹ nhõm, không mất mạng, không có chuyện động trời xảy ra.
    “Thả ta ra, huhu” – Lý Tiểu Mai khóc lớn, hai ngày bị bắt hai lần, tên hàng xóm còn đang ôm nàng vuốt ve vào đầu, miệng kêu cục cục cục, ý bảo ngoan.
    Nhân vật chính bị bắt, hai bên đình chiến, bọn Quyền Đại đã tỉnh, chỉ bị xây xát nhẹ, Từ Thức còn đang cầm quạt chửi mẹ chửi cha, hắn cũng bị chém không ít nhát, nhưng rượu còn chưa tan giống Lý Minh, tửu lượng còn thua xa bọn Quyền Đại. Phía kiếm đường thì đang thẹn đỏ mặt, bên ngoài cười lớn không ngớt, vốn sẵn ghét bọn Kiếm Đường, càng ra sức chế giễu, Đỗ Đông đang nghĩ cách, nhục không tả hết, manh động không kéo tên say rượu kia liền bẻ gẫy cổ Tiểu Mai, mạng cả gia tộc hắn cũng không đủ đền. Một lát sau có Dược Đường đệ tử được Kiếm Đường mời tới, thả ra một chút hương liệu, Từ Thức cùng Lý Minh liền tỉnh táo trở lại, Lý Minh còn ngơ ngác nhìn nhà mình tan hoang, Từ Thức đã quát lớn
    “Ngươi, chằn tinh, định hại đời huynh đệ ta” – Quạt hắn đang chỉ vào Lý Tiểu Mai bị Lý Minh kẹp cổ vào nách. Nghe vậy Lý Minh liền buôn ra, bồi thêm cho nàng một đá vào mông, quay sang chửi lớn.
    “Con mẹ các ngươi, hôm nay không đền nhà cho ta đừng hòng ai rời khỏi đây” – Hắn rút trường côn chỉ thẳng vào mặt Đỗ Đông, Lý Mai khóc tu tu dậm chân bỏ đi. Đỗ Đông muốn nhảy vào băm vằm Lý Minh nhưng suy nghĩ một chút liền đuổi theo Lý Tiểu Mai, hôm nay hắn gây họa lớn, nhưng Lý Minh không phải tay vừa, trước nay chỉ có hắn đi phá làng phá xóm, chưa có ai dám tới phá nhà hắn, một chớp mắt hắn đã đứng trước mặt Đỗ Đông.
    “Ngươi muốn chết” – Đỗ Đông uất ức bùng phát, hôm nay nhục nhã đã đủ, mắt tóe tơ máu, hắt rút kiếm tấn công Lý Minh như vũ bảo, kiếm khí đan xen dày đặc, âm nhu quỷ dị, khi trái khi phải, lúc trước lúc sau, bất thình lình tấn công Lý Minh, bọn đệ tử quan chiến vội vàng lui ra, sợ vạ lây tới mình. Lý Minh còn chưa gặp loại kiếm pháp này bao giờ, dường như kiếm khí dấu trong hư vô tập kích hắn, lưng đã trúng một đạo, máu chảy ướt đẫm, hắn thầm kêu hỏng, đối thủ thực lực cao cường, Từ Thức muốn tiếp lực nhưng bị bọn kia vây chặt, cũng khổ chiến một mình, Lý Minh chạy phen này thì huynh đệ ở lại cũng xong đời.
    Kiếm khí dày đặc khắp nơi, lại một đạo chém trúng đùi Lý Minh, dù hắn đã thi triển Long Du Cửu Vân cùng Âm Dương Bộ Pháp, đối thủ ráo riết tấn công, Âm Dương Khuyên Thủ cũng chỉ có thể chống một mặt, hơn nữa không thể thi triển liên tục, phen này hỏng bét, liên tục hơn chục vết thương khắp người, bỗng bên tai hắn có tiếng vi vo “côn đuổi theo kiếm”, không có thời gian suy nghĩ, hắn múa côn áp sát trường kiếm của Đỗ Đông, kiếm đi tới đâu, côn theo tới đấy như hình với bóng, tự nhiên kiếm khí tiêu tan, không còn tứ phía tập kích Lý Minh, “Con mẹ ngươi, thì ra vậy” – Lý Minh phát hiện xảo thuật của Đỗ Đông, kỳ thực mỗi lần tấn công, hắn đều rung trường kiếm, phân tán kiếm khí ra tứ phương, nay bị áp sát, vô lực thi triển, hắn cũng bắt chước rung trường côn mấy lần nhưng không thấy cái vẹo gì bay ra, hắn thắc mắc chả lẽ không có côn khí, nhưng ít ra lực rung chấn càng khiến trường kiếm của Đỗ Đông khó điều khiển, mấy lần suýt buông kiếm. Trường kiếm bị khắc chế, Đỗ Đông trở thành một tên phế vật, không đánh được một chiêu nên hồn, kết quả đã chú định, Lý Minh áp sát táng một quyền thẳng mặt hắn, máu mũi chảy tong tong, ngửa mặt lên trời nằm bất động, một lát sau bọn kiếm đường đều chung hậu quả, Lý Minh cúi người vái một vái về phương có tiếng động hồi này, có cường giả chỉ điểm hắn, nếu không người nằm dưới đất chỗ kia chính là hắn cùng mấy vị huynh đệ. Không đợi Lý Minh chỉ điểm, Từ Thức xông lên lột sạch đồ, mấy người Quyền Đại đang giúp Lý Minh xử lý vết thương, nhà cửa đã tan nát hết cả.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Mời các đạo hữu góp ý cho tại hạ tại đây : http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=148606

  5. #25
    Ngày tham gia
    Jan 2018
    Đang ở
    Hà Nội
    Bài viết
    56
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 25 : Kiếm Đường Chủ



    "Cạch cạch cạch" - Lý Minh đang hì hục đục đẽo lắp ráp mấy cây tre dựng nốt chỗ nhà, bấy giờ xế chiều trời đã bắt đầu nhá nhem tối, bọn Quyền Đại Từ Thức đã ra về, vất vả cả ngày mới làm lại cho hắn được một cái nhà tranh ở tạm, tuy là tu chân đệ tử đánh chém rất giỏi, nhưng đụng một tý nghề mộc không ra thể thống gì,hắn đang xử lý nốt mấy cái cửa, quan trọng nhất là cái hàng rào với nhà bên, người của Công Bộ thì đợi cả ngày không thấy đến, chắc la bị bọn Kiếm Đường gây khó dễ, lúc tới mang người về, tên nào tên nấy đều mặt mũi hằm hằm. Sáng sớm gà gáy o o, cũng may chưa chết hết, vẫn còn một hai con, ngoài cổng có một người đang gọi lớn tên Lý Minh, hắn lơ nga lơ ngơ chỉnh sửa quần áo ra mở cổng, mà làm gì có cổng, tối qua vẫn chưa làm xong, hắn ngáp một cái, dụi dụi mắt hỏi "Xin hỏi vị sư huynh là ?"
    "Ta là Đạo Thành, đệ tử Côn Đường, hôm nay đường chúng ta triệu tập nhân thủ, ta tới gọi huynh" - Đạo Thành ăn mặc giản dị, mặt mũi hiền lành như một pho tượng phật, đôi mắt sáng quắc, trán cao rộng, Lý Minh ậm ờ mời Đạo Thành vào nhà, trân sân vẫn còn ngổn ngang tre trúc, hắn mới qua Côn Đường một lần nhận thân phận, còn chưa từng học một buổi nào ở đấy, không ngờ vẫn được gọi tên, hắn chuẩn bị một lát liền cùng Lý Đạo Thành xuất phát tới Côn Đường, hắn nhớ từng gặp thấy qua vị huynh đệ đồng môn này, hình như là bị bọn con cháu Hoàng thất bắt nạt. Côn Đường nằm sâu trong rừng cây, không gần hồ như Quyền Đường, hai người tản bộ trên con đường lát đá xanh đầy rêu, xuyên qua mấy dãy nhà, Đạo Thành cùng Lý Minh trò chuyện qua loa, Lý Minh thấy Đạo Thành tuy rất kính nhường nhưng có phần bộc trực ngay thẳng, hiểu biết lại hơn người, chắc hẳn phiền toái cũng tới từ đó, Lý Minh có phần không đồng ý với thái độ kính nhường của Đạo Thành, nhưng tranh cãi với hắn đều cứng họng, không lý luận nổi, đạo quân tử gì gì đấy Lý Minh cũng không thèm quan tâm, nếu Đạo Thành là đệ tử Kiếm Đường thì đã Lý Minh đánh cho chục quyền, mỗi một quyền tương đương một đạo lý hắn giảng giải.
    Tới rừng tre trúc lớn, muỗi bay vo ve, hai người bọn hắn thấy một căn nhà lớn, sân rộng lát đá, nhiều đệ tử đang cầm gậy tre, gậy trúc diễn luyện côn pháp, còn có vài vị đứng khoanh tay chỉ trỏ, hẳn là cao thủ của Côn Đường, người này phụ trách một nhóm đoản côn, người kia phụ trách một nhóm nhị khúc côn, song hổ vĩ côn, tề mi côn, trường côn đủ cả. Lý Đạo Thành dẫn hắn tới một nhóm đệ tử nhập môn, côn pháp còn tương đối vụng về, không được như các vị sư huynh đã luyện tập lâu dài, lần trước Lý Minh tới đây cũng không có đông vui như vậy, hẳn có đại sự. Cũng không phải chờ lâu, Lý Minh liền thấy Côn Đường Chủ tới, vị này là một lão tăng tới từ Pháp Vân Tự hiệu Pháp Mạnh, tất cả mọi người ôm quyền đồng thanh chào hỏi, lão xua tay từ từ nói :
    "Hống Sơn Luận Võ cũng sắp tới, lần này danh ngạch của Quốc Tử Giám chỉ có hai chục, các ngươi cứ cố gắng hết sức là được"
    Dứt lời lão mọi người liền nhao nhao, nghe nói lần trước danh ngạch nhiều gấp đôi, không ít như vậy, nếu tính cả thêm mấy suất của bọn Hoàng thất quý tộc thì chẳng còn bao nhiêu. Hống Sơn Luận Võ tổ chức năm năm một lần là nơi so tài của bọn nhập môn đệ tử thế gia cùng các tông phái, chỉ giới hạn trong Phá Cốt cùng Tụ Thần Cảnh, lên tới Thâu Linh Cảnh đã nhiều người tự khai tông lập phái hoặc đứng đầu cả gia tộc, địa điểm tổ chức hiển nhiên là Hống Sơn Chử Đạo Viện, một trong những Đạo gia tông phái đứng đầu thiên hạ, trấn trụ cả một vùng rộng lớn phía Nam Đại Việt, các tu chân đệ tử chiến thắng thường nhận được vô số thiên tài địa bảo, môn phái thế gia triều đình cung phụng, thậm chí có cơ hội đi vào bí địa học tập tìm kiếm công pháp của tổ tiên, nghe đồn mấy món vũ khí trấn môn chính tìm được tại đó. Kỳ luận võ thực chất để khích lệ các đệ tử tu luyện nhưng từ lâu mặc định trở thành nơi tranh đấu của các phái, đặc biệt là Thiên Môn Đạo Phái và Vô Vi Tông, lần nào cũng đánh nhau một mất một còn, vô hình chung làm chiến ý các môn phái khác cũng lên theo, trận nào cũng sát phạt tưng bừng, khổ một nỗi, càng như thế thì càng chứng tỏ độ bất tài của đệ tử Quốc Tử Giám, mặc cho triều đình cố công bồi dưỡng, nhưng lần nào cũng đứng bét, xếp sau cả lục đại thế gia, lần uy phong gần đây nhất là bốn mươi năm trước, lúc Đô Thống Lê Phụng Hiểu giúp bọn hắn đứng hạng hai, còn lại có đệ tử lọt vào nhóm mười người mạnh nhất đã xem là thành công, thành thử lâu dần mấy lão Đường Chủ, Tư Nghiệp cũng chán. Vấn đề cũng không nằm ở chỗ Quốc Tử Giám vô dụng, mà phần lớn đệ tử xuất sắc đều quay về thi đấu cho gia tộc mình, rất ít người chịu đứng về màu áo bọn hắn, thành thử mới có kết quả như vậy, tuy nhiên Đức Chính Đế vẫn hài lòng, gia tộc hay môn phái, miễn có lợi cho quốc gia.
    Về phần danh ngạch đệ tử tham gia, mỗi lần hoàng thất đều chiếm phân nửa nhân lực, điều này cho thấy Đức Chính Đế vẫn ưu tiên cho gia tộc mình, Lý Tộc đương quyền tới hôm nay không chỉ dựa vào nhân tâm đơn giản như vậy, số còn lại là dựa vào chiến lực bài danh trên Văn Bia đặt ở Chấp Pháp Đường, như vậy cứ khiêu chiến mười người mạnh nhất, chiến thắng sẽ chắc suất. Mấy lần gần đây Kiếm Đường đều là nhân số chủ lực, bọn hắn người đông thế mạnh, muốn khiêu chiến không đơn giản, bọn hắn thường khôn khéo sắp xếp, khiến đệ tử các Đường khác rơi vào xa luân chiến, do vậy Côn Đường triệu tập nhân thủ bàn cách đối phó, tuy vậy nhưng cũng không khả quan, thành thử đang cãi nhau ỏm tỏi, có người nói nên liên thủ với các Đường khác, có người nói đợi tới gần ngày xuất phát mới khiêu chiến ...

    Lý Minh đứng hóng, đánh nhau ở đâu mặc kệ, miễn không lan tới nhà hắn là ổn, vinh quang cùng tiếng nói của mấy lão Đường chủ chẳng phải việc của hắn, Quốc Tử Giám có đứng bét thì hắn cũng chẳng phải đi xung quân, hắn còn phải làm quan lớn, mở sòng bạc, kỹ viện, móc nối tin tức triều đình môn phái, tìm kiếm cha mẹ hắn, cũng không phải hắn ham mê tửu sắc gì, nhưng cứ tới những chỗ ấy, tin tức trên trời dưới đất gì cũng thông linh tất, đang suy nghĩ vẩn vơ, bỗng nhiên một tiếng sét ngang tai bổ vào đầu hắn.
    "Cũng may lần này chúng ta có đệ tử ghi danh Hắc Thạch Bảng, miễn cưỡng được một người" - Lão Pháp Mạnh lại từ tốn nói, mỉm cười nhìn về phía Lý Minh, tất cả mọi ánh mắt cũng đổ dồn về phía hắn, người tò mò, người ngưỡng mộ, người ghen ghét đủ cả.
    Lý Minh muốn chửi mẹ nó, nhưng vẫn ra vẻ quân tử, khiêm nhường nói "Đường chủ, ta hữu khí vô lực, gần đây lại có bệnh, không tiện tham gia".
    Mọi người ồ ngạc nhiên, đúng là việc xưa nay chưa từng có, nhưng lão Pháp Mạnh lại chắp tay, nhìn về phía hắn, mắt có tiếu ý nói "Ngươi chẳng phải vừa đánh một đám đệ tử Kiếm Đường sao"
    "Đường chủ, hôm đó ta say rượu" - Lý Minh cãi bay.
    "Vậy tới lúc thi đấu, ngươi cứ uống rượu là được"
    "Đường chủ, ta bị chứng sợ độ cao, không thể lên núi"
    "Tiểu tiều phu, ta sẽ nói với Tế Tửu sắp xếp cho ngươi đánh dưới chân núi" - Lý Minh nghe tới chỗ này biết là hỏng bét, lão này nhìn không đơn giản, phỏng chừng hắn già mồm cãi lão một lúc nữa lão liền gọi ra tiểu sơn tặc, hắn còn chưa muốn trở thành công địch, quay ngoắt một trăm tám mươi độ, hắn khảng khái
    "Haha, Đường chủ, đệ tử chỉ đùa, đệ tử nhất định mang vinh quang về cho Côn Đường" - Lão Pháp Mạnh tròn mắt nhìn hắn, thằng này trở mặt cũng không tệ.

    Như vậy lần này chắc chắn có hắn cùng Từ Thức, bọn Lưu Linh ắt hẳn thi đấu cho gia tộc, văng tục một hồi hắn bèn nghĩ ra cách, chạy thẳng tới Khai Hoàng Phủ của Thái tử Nhật Tôn.Nhật Tôn chào đón Lý Minh hôm nay có phần mất tự nhiên, thường ấp úng áy náy có chuyện muốn nói nhưng lại thôi, nhìn rất quái lạ, Lý Minh tinh tế quan sát thấy nhưng chưa suy đoán ra, vẫn ra vẻ bình thường hỏi Nhật Tôn "Một tháng nữa huynh có việc gì gấp gáp, có cần ta giúp chăng"
    "Ta có, nhưng ngươi không được" - Nhật Tôn thẳng thắn.
    "Vì Thái Tử, thần xin nhảy vào núi đao biển lửa" - Trung thần Lý Minh khảng khái đáp.
    "Miễn miễn cho ta, có lệnh từ Quốc Tử Giám, trừ ngươi ra" - Nhật Tôn xua xua tay.
    "Mẹ nó, ai chặn đường cơm của ta" - Lý Minh chửi thầm, mặt tươi vui dò hỏi thêm, theo lệnh từ Quốc Tử Giám, chắc chắn hắn phải tham gia lần này, nghe thái tử nói, dường như có sự tác động từ Kiếm Đường, Kiếm Đường Chủ tên Đặng Sơn, vốn là một cao thủ nổi danh, thực lực thâm sâu, làm việc quang minh chính đại, chưa từng ai chê trách điều gì, hẳn có bọn trưởng lão nào đó bơm đểu, Lý Minh không nghĩ chỉ vì đánh mấy tên đệ tử mặt thộn Kiếm Đường mà hắn bị ghét, xem như lần này xui xẻo, chẳng qua Hống Sơn chứ cũng chưa phải Quỷ Môn Quan. Nhật Tôn động viên thêm "Nếu ngươi vang danh lần này, chắc chắn một chức quan to đang chờ ngươi", Lý Minh gật gù lấy đó làm động lực.
    "Lý đệ, ngươi nên đối xử nhẹ nhàng với nữ nhân một chút" - Nhật Tôn ái ngại nhắc nhở hắn.
    Về tới nhà, hắn thấy cửa mở tung, trong nhà có ba vị nữ nhân, một vị trung tuổi tướng mạo đoan trang xinh đẹp ngồi giữa, hai vị trẻ tuổi đứng hầu hai bên, hẳn là thị nữ, Lý Minh còn chưa kịp mở miệng hỏi đã bị một vị thị nữ giơ tay chụp một phát, cả thân hình xụi lơ nằm gọn trong tay, ú ớ không nói ra tiếng, mắt nhìn đăm đăm nhìn bất lực, không hiểu chuyện gì
    "Ngươi dám bắt nạt con gái ta" - Vị nữ nhân trung tuổi khuôn mặt lạnh lùng quan sát hắn, Lý Minh biết phen này xem như xong, hàng xóm nhà hắn lại có tai to mặt lớn đứng sau, muốn kêu cứu nhưng cả người mềm như cọng bún, tuy vậy hắn không sợ hãi, giương mắt gườm lại mụ kia, thầm công nhận mụ ta quả nhiên đẹp.
    "Ngươi không phục" - Vị nữ nhân phất tay, Lý Minh có thể mở miệng, hắn liền la lớn "Đại gia không phục"
    "Con gái ta yêu kiều thục nữ, chưa làm hại một cái kiến con sâu, công lao ta nuôi nấng, ngươi dám đánh đập, bịch bịch"
    "Ai uuu" - Ăn hai cái đá vào mông khiến hắn la như lợn bị chọc tiết - "Con mẹ nó yêu kiều thục nữ, phi phi, ném chết gà nhà ta, phi phi" - Hắn nhổ nước bọt.
    "Dám chửi cả ta, bịch bịch, còn không nhận tội, bịch bịch" - Vị nữ nhân bồi thêm.
    "Giết người, giết ..." - Lý Minh la lớn, chưa hết câu lại bị một thị nữ bế âm, rút kiếm ra đưa cho vị nữ nhân kia, Lý Minh toát mồ hôi hột.
    "Cái chân dám đá con gái ta" - Vị nữ nhân vung kiếm chém về châm phải Lý Minh, đường kiếm tuyệt có thể đoạt mạng, không phải đùa, chỉ một tích tắc thôi hắn sẽ thành một tên què, Lý Minh vung người dãy dụa nhưng bất lực, hắn nghiến chặt hai hàm răng, mắt nhắm tịt chờ chết, kiếm khí bắt đầu chạm vào da thịt ở đùi hắn, vết cắt quá sắc bén khi đụng vào sẽ không thấy đau, chỉ qua một lúc con người ta mới bắt đầu nhận ra.
    "Keng" - Một đạo phi kiếm ánh bạc đánh gãy kiếm trên tay vị nữ nhân, hất bà ta bay ra lảo đảo, mảnh kiếm vỡ cắm đầy mặt đất, trên tường, đùi Lý Minh bị kiếm khí cắt một vết sâu nhưng chưa đứt, vẫn còn dính liền với mông, hắn lạy trời lạy phật, miệng không quên chửi vị nữ nhân ra tay tàn độc. Phi kiếm ánh bạc quay về tay một vị trung niên, râu hùm mày ngài, tướng mạo trang nghiêm.
    "Mai Hậu, nơi này là Quốc Tử Giám" - Giọng hắn âm trầm có ý cảnh cáo.
    "Bạch Kiếm Đặng Sơn, ngươi tưởng ta không giám" - Vị nữ nhân không cam tâm, người tới là Kiếm Đường Chủ Đặng Sơn, tu chân giới gọi hắn Bạch Kiếm, kiếm pháp chấn nhiếp bát phương, Thiên Quốc Thiên Hoa Tông trưởng lão từng bị hắn chém chết hai vị, Tây Lâm Cung cao thủ đều không muốn chạm mặt.
    "Coongg" - Đặng Sơn búng kiếm, ba vị nữ nhân chân đứng không vững, đành hậm hực rút lui. Lý Minh được giải khai huyệt đạo ôm quyền cảm tạ, đúng như Nhật Tôn thái tử nói, vị đường chủ này cực kỳ lợi hại, Lý Minh hỏi ra mới biết tội mình to đến thế nào, hắn ngang nhiên hành hung Bình Dương Công Chúa, con gái của Mai Hậu và Đức Chính Đế, tuy vậy hắn không hề hoảng loạn, thậm chí còn khâm phục vị đường chủ này, cả Hoàng Hậu cũng dám đắc tội.
    "Ngươi có chỗ chưa biết, trong Quốc Tử Giám, cả Hoàng thượng cũng có thể mất mạng" - Đặng Sơn hững hờ nói, ngoại nhân vào hẳn phải chết, ai cũng không ngoại lệ, Lý Minh đối đáp đâu ra đấy khiến hắn rất vừa lòng, có ý mến tài muốn thu đệ tử, nhưng Lý Minh kiên định, hắn cũng đành thở dài, nhắc nhở Lý Minh cẩn thận, Mai Hậu trong triều thế lực lớn, hơn nữa tính tình đàn bà thường nhỏ nhen, khó tránh khỏi bênh vực con cháu, nên hạn chế ra khỏi Quốc Tử Giám. Lý Minh cũng không khỏi tò mò, một vị đường chủ như vậy, há lại sinh ra một đám đệ tử vô lại.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Mời các đạo hữu góp ý cho tại hạ tại đây : http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=148606

    ---QC---


Trang 5 của 10 Đầu tiênĐầu tiên ... 34567 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 2 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 2 khách)

DMCA.com Protection Status