TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 1 của 10 123 ... CuốiCuối
Kết quả 1 đến 5 của 50

Chủ đề: Bách Việt Tranh Mệnh

  1. #1
    Ngày tham gia
    Jan 2018
    Đang ở
    Hà Nội
    Bài viết
    56
    Xu
    0

    Mặc định Bách Việt Tranh Mệnh

    Hiện nay tại hạ đã được duyệt lên nhà mới của TTV,
    vậy từ nay sẽ update truyện lên trên này : https://truyen.tangthuvien.vn/doc-tr...iet-tranh-menh
    Tại hạ sẽ sửa lại văn phong và update chương mới, 1 chương/1 ngày.
    Bố cáo để các đạo hữu được biết.


    Vạn năm trước, đạo pháp thịnh thế, nhân giới thần giới bất phân, Bách Việt tộc thịnh vượng, quốc thổ rộng lớn, cường giả như rừng. Tương truyền Bách Việt tổ tiên là Long tộc và Tiên tộc, do nhân duyên tương hợp đã sinh ra trăm tộc, bách nghệ tinh thông, phát triển tới cực thịnh. Tuy nhiên sau một trận chiến, Bách Việt thảm bại, cường giả vẫn lạc, tộc nhân tử thương vô số, ngoại tộc đô hộ, Bách Việt dần lụi tàn. Trong vạn năm dưới ách thống trị, Việt tộc vẫn không ngừng đản sinh ra cường giả, kỳ nhân dị sĩ, đứng dậy vì tộc mình tranh thủ một con đường sống, tranh giành mệnh số với trời.

    Vạn năm sau, Đại Việt quốc là nơi duy nhất còn lại che chở Việt Tộc, tuy không tính là rộng nhưng đủ để dung thân. Đứng trên Tản Viên Sơn, nhìn về phía đông là Đại La Thành với tam trùng thành quách, bên cạnh là Dâm Đàm và Đại Hoàng Giang, long khí lượn lờ, cả tòa thành dường như muốn thăng thiên. Bấy giờ là triều Lý, Đại Việt đã tự chủ được hơn trăm năm, tuy nhiên thiên hạ chưa yên, tứ mặt giáp địch.
    Phía bắc Thiên Quốc Hãn tộc ngạo mạn, tự xem mình như thiên tộc nắm thiên mệnh, thường xuyên uy hiếp biên giới nhăm nhe xóa bỏ Việt tộc, chắc hẳn xem đấy lý tưởng của tộc mình.
    Phía nam Chiêm quốc Hồi tộc giảo hoạt, quỷ kế đa đoan, thường xuyên xua quân cướp phá Diễn Châu, chém giết bắt bớ người vô tội.
    Phía tây là Tây lâm, rừng thiêng nước độc, yêu thú hoành hành, xem tộc nhân như thực phẩm, gia súc chăn thả, vô pháp vô thiên.
    Đông hải phía đông, sóng gió liên miên, thủy yêu tác quái thậm chí còn hơn Tây Lâm yêu thú, cá mập, cá sấu, tôm, cua, nghêu, sò, ốc, hến ... yêu vật nhiều vô kể không thiếu thứ gì.

    Cũng may, mệnh số Việt tộc còn chưa tới nỗi điêu linh, cường giả vẫn tiếp tục đản sinh, tứ đại phái gồng mình trấn trụ tứ phương cùng quân đội triều đình.
    Phía tây Thiên Môn Đạo Phái đệ tử vẫn canh chừng Bạch Mã cốc, hàng ngày dốc sức bày thiên kỳ bát quái trận pháp, cùng Vạn Tiệp quân đối đầu chém giết với Tây Lâm yêu thú đều như cơm bữa.
    Phía Nam Chử Đạo Viện tọa tại Hống Sơn, mây mù lượn lờ, cây cỏ xanh tươi, toát ra tiên cảnh ý vị, nhưng các lão đạo sĩ nào có lòng thưởng ngoạn, vẫn bôn ba xuôi ngược giúp đỡ Hùng Lược quân phòng bị Hồi tộc cao thủ ám sát, hãm hại tộc nhân.
    Thế nhưng các lão đạo sĩ vẫn còn tính là sung sướng. Thân là Phật môn đệ tử phải ngồi tụng kinh, tu tới cảnh giới sắc không không sắc, miễn nhiễm hồng trần nhưng các Lão tăng của Pháp Vân Tự diễn luyện quyền pháp với Hãn tộc còn nhiều hơn gõ mõ, còn may là Bảo Thắng quân không phải phường giá áo túi cơm.
    Nhàn nhã nhất có lẽ là Vô Vi Tông, tọa hạ tại Thạch Bi Sơn, Ngay trước cửa bể Thần Phù Môn, cát vàng biển xanh gió mát, nhưng trộn lẫn trong đó là mùi huyết tinh của thủy yêu cùng Vô Vi đệ tử và Ngự Long Quân.
    Tứ phái hợp lực cùng triều đình vẫn kiềm chế quần địch, nhưng cũng chỉ là lay lắt, tông phái địch quốc có dư, chung quy cây non không chống được bão lớn, nhưng thế đã là phúc phận muôn dân, cộng thêm nhân tài xuất hiện lớp lớp, Việt tộc truyền thừa dài lâu, triều đình sáng suốt, ắt có ngày quật khởi.

    Hàng ngày, thiếu niên Lý Minh cùng lão hồ đồ nghiện rượu Tả Ao tứ xứ lang bạt, cày thuê cuốc mướn, chăn dê thả bò, không việc gì không làm. Có khi nào số phận Việt tộc đặt trên vai thiếu niên này, khoan hãy nhắc đến, nhiệm vụ trước mắt của hắn là kiếm thật nhiều tiền để lo cơm rượu hàng ngày của hai ông cháu, bụng không no miễn bàn chuyện thiên hạ.




    Chương 01 :Liêm Thôn


    Liêm thôn, một thôn nhỏ thuộc giáp Quang Minh, lộ Quốc Oai , trước mặt là Đà giang, thủy lưu cuồn cuộn cá tôm nhảy nhót, sau lưng là Tản Viên sơn hùng vĩ mây mù tụ quanh năm như cái lọng che cả đỉnh núi , quả thật sơn thủy hữu tình.
    "Tiên sư tiểu tử nhà ngươi, nửa canh giờ vẫn chưa xong là thế nào hả?" - Một lão già rách rưới, tay phải cầm hồ lô rượu, tay trái cầm cuốc đang chửi.
    "Gia gia, ngươi hôm nay thay đổi địa thế, ta chưa học làm sao phá được!" - Một thiếu niên đang loay hoay bên đống đất cát, miệng cãi, tay thì cầm một nắm gốc rơm rạ, lưỡng lự cắm vào rút ra.

    "Đồ đần, ngươi không biết dùng bát quái suy diễn sao?" - Lão ngồi bên bờ ruộng tiếp tục mắng.
    "Chỉ là ta còn chưa nghĩ ra." - Thiếu niên suy nghĩ thêm một lúc rồi rút nốt ba gốc rạ cắm vào ba vị trí trên đống đất cát, vênh mặt hỏi. "Gia gia, thế nào?"
    "Ực...! Vẫn còn sai 1 điểm." – Lão già làm thêm ngụm rượu nữa, trong lòng có ý khen ngợi thiếu niên. Vừa nãy hắn tiện tay khua khoắng đất cát giả tạo địa hình núi sông, giấu trong đấy mười mấy đồng xu, bắt tên tiểu tử tìm ra cắm đúng tâm, tuy còn có điểm sai nhưng cũng không tính là kém, có chút ý tứ.

    "Mẹ hai ông cháu nhà ngươi, cả buổi sáng vài ba thước ruộng, cuốc mãi chưa xong, có muốn bà ngươi đòi lại tiền công không hả?" - Một giọng lanh lảnh như xé vải vang lên, tuy nhiên không thấy người đâu.
    Một lúc sau, một bà béo tay cầm đòn gánh, mặt hằm hằm, chân trần dẫm đất bình bịch mới xuất hiện, đây có lẽ là chưa thấy người đã thấy miệng trong truyền thuyết.

    Thiếu niên nở nụ cười tươi rói nhanh miệng: "Chúng ta xong ngay đây Trịnh thẩm.".
    "Lý Minh, ngươi đi theo lão vô tích sự này thì có tương lai gì, nhanh tìm nho quán học hành cho tử tế." - Nói xong mụ lại dẫm đất bình bình bỏ đi.
    "Quả thật là béo tới chảy mỡ. Ực!" - Thêm một hớp, lão già lẩm bẩm.

    Lý Minh không nói gì, giúp ông hắn cuốc nốt chỗ đất còn lại. Hắn năm nay mười lăm tuổi, từ nhỏ đã đi theo ông hắn là Tả Ao nay đây mai đó, ăn uống bữa đực bữa cái nên thân hình nhỏ con so với chăng lứa, tuy nhiên dãi nắng dầm mưa nên rắn chắc, khỏe mạnh mặt có chút kiên nghị, hắn cũng rầu lòng nhưng nghĩ mình còn chưa phát dục, đành tự an ủi bản thân: "Hôm sau lão gia lớn nhanh như thổi, còn hơn Đổng Thiên Vương!".
    Hắn nghe ông kể lại, mình được nhặt ở một bờ sông khi còn đỏ hỏn, trên quần áo có thêu chữ Lý, ông hắn mang về nuôi đặt tên hắn là Minh. Ông hắn kể vì mình hồ đồ nên đặt tên hắn như vậy, mong hắn sau này là người sáng suốt, thông tuệ.
    Hằng ngày, hắn theo ông học một chút y thuật, một chút phong thủy, một chút bói toán, xem mồ mả, đánh bạc, chăn châu cắt cỏ, đủ thứ nghề miễn có cái đút vào miệng. Sở dĩ có chuyện như vậy vì ông hắn lất khất cả ngày chẳng mấy khi tỉnh, được vài đồng cũng nướng vào sới bạc, tính khí lại thất thường khi nhớ khi quên.
    Ông cháu hắn dừng lại ở Liêm thôn cũng non nửa năm, phần vì ông hắn bảo cảnh đẹp ý thơ, phần vì hắn thấy dân làng tốt bụng, quan trọng hơn cả là cạnh làng có một cái miếu cũ cùng một lão nhân tốt bụng thường cho ông cháu hắn ăn nhờ ở đậu, quả thực là nơi ăn chực tốt.

    Xong việc ở đồng, hắn cùng ông qua chợ Mộc cạnh thôn, hắn mua một chút thức ăn vật dụng, chuẩn bị ngày mai lên núi kiếm chút củi, săn vài con thú mang về bán kiếm vài xu đong gạo. Hắn lang thang trong chợ, người ngựa tấp nập, chợ này cũng tính là đông, bên kia sông thường mang đồ vải vóc, mắm muối sang đổi củi, da thú, thảo dược thuốc men bên này. Trong chợ cũng lảng vảng một vài tốp người nai nịt gòn gàng, ăn mặc cùng kiểu cách, chắc có lẽ là tu chân đệ tử lên núi săn bắn yêu thú, triều đình cùng môn phái cũng không có tiêu diệt hết yêu thú ở đây, thường để cho môn đồ lịch lãm rèn luyện, tuy nhiên cũng bày bố trận pháp ngăn cản yêu thú hạ sơn hãm hại thôn dân, phàm có bất trắc, quan binh đóng bên kia lập tức vượt sông xử lý. Lão Tả Ao quanh đi quẩn lại đã mất hút hàng lươn, chắc lại đi uống rượu.

    Lý Minh đi vào tiệm rèn của lão Nguyễn Khiên, đúng như cái tên, lão này rèn khiên thuẫn phải gọi là hàng tốt, nhưng dao, dìu, cuốc xẻng thì đúng là vớ vẫn toàn hàng phế phẩm, vậy nên làm mãi không đủ ăn, nhưng được cái giá rẻ.
    "Chào Khiên thúc, ta muốn đổi một cây rìu khác, cây trước lại mẻ rồi, lần này phải cho ta cây tốt hơn nhé, tiền nong thì khi nào có ta hứa trả thúc sau!" - Miệng hắn tươi cười chào hỏi.
    "Yên tâm lần này hàng tốt, bảo đảm mẻ không lấy tiền." - Lão Nguyễn đáp, khẳng định như đinh đóng cột.
    "Thế thì ta sợ thúc chết đói mất!" – Lý Minh nhanh chóng chọn một cây rìu theo lão Nguyễn là tốt, chọn thêm vài cái bẫy tiểu thú.
    Tất nhiên là vẫn nợ tiền, lão Nguyễn tính tình rộng rãi, thương hắn như con cộng với biết hàng mình đểu, bán không ai mua nên cho hắn lấy được bao nhiêu thì lấy.
    "Khi khác ta phụ giúp thúc rèn nhé !" - Hắn chào, ôm khí cụ rời đi.

    Hắn mua thêm vài cái bánh bao mang về miếu cho lão nhân trông miếu cùng ông hắn dù hắn biết lão Tả Ao chắc phải khuya mới về, hắn hô lớn: "Đinh gia, ta về rồi, ta mua cho ngài một chút thức ăn!"
    "Tiểu tử này cũng tính là có tâm!" - Lão Đinh gật gù, nói thêm: "Ngươi nghỉ ngơi một chứ, lát ta dạy nốt bộ Bát Long quyền!".
    Lý Minh cười không ngậm được miệng, quả thực bánh bao sinh lời. Hằng ngày hắn vẫn thường dùng rượu thịt để hối lộ lão Đinh dạy hắn kinh văn quyền cước. Lão Đinh năm nay trông cũng năm mươi, sáu mươi tuổi, lão kể rằng từ xưa, cụ kỵ, ông cha lão đã trông miếu này. Miếu này ngày trước tên gọi là Thiên Ấn tự, từng khói hương nghi nghút, về sau sa sút thành như vậy. Lão nói nhiệm vụ của mình là phải trông miếu này, nhưng đời ông của lão bị chết bất đắc kỳ tử, thành thử lão không biết mình phải làm gì ở đây, chỉ biết hàng ngày quét lá, nhặt cỏ, quả thực gia môn bất hạnh. Lý Minh chui về phòng chuẩn bị cho chuyến lên núi ngày mai.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Mời các đạo hữu góp ý cho tại hạ tại đây : http://www.tangthuvien.vn/forum/show...8#post21134848
    Lần sửa cuối bởi luuvinhminh, ngày 20-06-2018 lúc 16:39. Lý do: thêm link phản hồi góp ý
    ---QC---


  2. Bài viết được 4 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    ltgbao97,Nguyễn Khai Quốc,ronkute,tui,
  3. #2
    Ngày tham gia
    Jan 2018
    Đang ở
    Hà Nội
    Bài viết
    56
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 2 : Khai Mạch Cảnh Giới



    Lý Minh chui về phòng mình hít thở thổ nạp, linh khí tràn quả miệng mũi, lỗ chân lông, như Đà giang thủy lưu cuồn cuộn đổ vào kinh mạch. Bình thường hắn được lão Tả Ao chỉ bảo hấp thu thiên địa linh khí qua hô hấp thổ nạp, rèn luyện kỳ kinh bát mạch, tuy nhiên thời gian gần đây lão Đinh lại dạy hắn khác, lão nói kinh mạch trong cơ thể cũng như sông suối tự nhiên, nước đổ vào từ khắp nơi, khi nước đầy ắt tự phá đê đập, khai thông dòng chảy, linh khí cũng phải hấp thu từ khắp cơ thể, từ tiểu mạch đổ vào đại mạch, từ đại mạch dồn vào đan điền, trăm sông đổ bể, đó mới là ý nghĩa của Khai Mạch - nhập môn cảnh giới.
    Nghe lời lão định, hắn hấp thu từ khắp lỗ chân lông mọi nơi trên thân thể, dồn linh khí vào tất cả các kinh mạch, bất kể to nhỏ lớn bé, linh khí du động khắp cơ thể, cả người trở nên thần thanh khí sảng.
    Quả thực trong vài năm lão Tả Ao dạy hắn tu luyện, mỗi lần đều chỉ hấp thu được một chút linh khí, thành ra hắn cũng chán mà lão hồ đồ cũng lười, tu luyện Khai Mạch cảnh giới ba bốn năm mới dừng lại ở trung kỳ. Tuy nhiên ba bốn tháng nay đúng là làm ít công to, hắn tu luyện đã tới Khai Mạch hậu kỳ, lực lượng tăng vọt, thân thể nhanh nhẹn, đầu óc minh mẫn, quan trọng là đánh nhau với đám chăn trâu bên sông đã không có đối thủ, hắn cảm thấy mình dường như thiên hạ vô địch.
    "Chẳng mấy chốc lão tử sẽ đánh thiên hạ không đối thủ, khi đó vào nhà Lý Lác giữa làng, bắt hắn quyên một ít của cải bất lương, lão tử sẽ không nghèo! hắc hắc!".


    "Tiểu tử nhanh việc, ta còn phải đi tưới rau!" - Lão Đinh kêu to.
    Lý Minh mở cửa ra ngoài. Bấy giờ là xế chiều mùa hè, Lão Đinh đang đứng dưới bóng một gốc mít to già cỗi, cành lá sum xuê, mỗi quả to như cái thúng, gai nhọn chi chít, ánh mắt bất thiện, lão nói: "Hôm nay ngươi khởi động với đống quả xanh này !"
    Lão chỉ vào đống quả dưới gốc, nghe lão Đinh nói xong Lý Minh lập tức sị mặt, mỗi lần trước khi luyện quyền đều có màn khởi động như vậy, hôm thì bóc dừa, hôm thì xúc cát, hôm thì dùng bó mây quấn chặt đập vào ống tay ống chân, hôm nay lại vỗ mít, quả thực nhân sinh toàn sự khổ đau.
    Nhưng cũng nhờ vậy mà chân tay hắn trở nên rắn chắc hơn, hắn nhắm mắt nhịn đau đập tay vào đống mít gai, xong xuôi xoa một chút rượu thuốc, ngồi thở phì phò.
    "Tiểu tử người ko biết điều tiết hả?" - Lão Đinh nhắc. Hắn tập trung thổ nạp một lúc, điều động linh khí, đôi tay trở nên dễ chịu, rượu thuốc lão Đinh đích thực hàng tốt.
    "Hôm nay ta dạy người nốt hai chiêu cuối của Bát Long quyền. Ngươi nhìn, Long Du Cửu Vân!" – Lão Đinh vừa nói vừa thi triển quyền kình vù vù, thân thể phảng phất như thiên long du động, khi trái khi phải, khi trên khi dưới, thân pháp ảo diệu vô song.
    "Tổ tiên chúng ta tương truyền là Thiên Long, ngươi đạt cảnh giới tối cao mỗi chiêu mỗi thức đều sẽ có thần long hiển hóa."
    "Long Chiến Thiên Địa!" - Coong, coong, coong mấy tiếng liên tiếp vang lên, kình khí đập liên tục vào cái vạc to giữa sân miếu, kình phong cuộn đám bụi dưới sân bay lên mù mịt, lờ mờ có thể nhìn thấy long hình đang há miệng gầm gào.
    Lý Minh trợn mắt há mồm, nhanh chóng ghi nhớ chiêu thức, diễn luyện lại, tuy chưa đâu vào đâu nhưng nhờ lão Đinh chỉ bảo, đã có chút ý cảnh.
    "Ngươi tu luyện tới cảnh giới cao hơn, chiêu thức sẽ càng lợi hại, coi như không tệ." - Lão Đinh khen cùng động viên, lão luôn tính tình tốt như vậy.

    "Lão thất phu, người lại dạy cháu ta lung tung, hữu dũng vô mưu há được gì?" - Trời nhập nhoạng tối, lão Tả Ao chân xiêu chân vẹo về tới miếu hô to.
    "Lão hồ đồ, người nhiều mưu mẹo sao thành như vậy?" - Lão Đinh cãi.
    "Mẹ kiếp, ta như vậy ngao du thiên hạ còn không hơn người quanh quẩn xó bếp sao!"
    "Ngươi bảy phần quỷ ba phần người, không phải đang ăn nhờ xó bếp ta sao!"
    "Ngươi lão hồ đồ vô tích sự!"
    "Ngươi lão quỷ!"
    Lý Minh trốn nhanh vào bếp nấu cơm, quả thực đau đầu nhức óc, mỗi lần hai lão gặp nhau đều như vậy, ăn cơm cũng không nhai, để miệng dùng cãi nhau.

    Cơm xong, hắn lại hí hoáy cũng lão Tả Ao học phong thủy, hắn dở quyển Táng thư nham nhở, lật đọc vài trang: “Mai táng phải chọn nơi có sinh khí. Khí gặp gió ắt tán, gặp nước ngăn thì dừng. Cổ nhân làm sao cho khí tụ chứ không tán, nước chảy có chỗ dừng. Do vậy mà có tên là phong thủy.”.
    Lão Tả Ao nói thêm: "Phong thủy không chỉ đơn giản có vậy, nó cũng dựa vào dịch lý, âm dương ngũ hành. Phong thủy cũng chia làm hai phái, Hình phái và Lý Phái."
    Nước bọt văng tung tóe, lão lý luận: "Hình phái chú ý hình thế bố cục, lợi dụng sơn mạch thủy lưu, thiên địa linh khí điều động lực lượng. Lý phái chủ yếu căn cứ vào âm dương, ngũ hành, bát quái, cửu tinh lạc hà mà tính toán, phán định cát hung, bày nên trận đồ vây khốn địch nhân!".

    "Gia gia nói chẳng phải mấy tên trộm mộ và xem tướng sao?" – Lý Minh lý sự.
    "Đấy mấy tên tầm thường hiểu biết chút môn đạo, sao có thể so với gia gia ngươi Hình Khí Tông Sư, tiên phong đạo cốt." – Lão Tả Ao lên mặt.
    Lý Minh bĩu môi: "Chẳng phải gia gia cũng đào trộm mộ, xem tướng lừa gạt sao?"
    "Đấy là ta khảo cổ, tìm hiểu lịch sử!" - Lão Tả Ao đỏ mặt cãi chầy cãi cối.

    Một lát sau lão lấy ra vài cây tiểu kỳ vài cái cọc, cắm lung tung trên một đám đất nhỏ ngoài vườn, lờ mờ dưới trăng, giảng giải cho Lý Minh: "Đây là Khốn Long trận pháp, lợi dụng quẻ Ly điều hỏa, quẻ Chấn điều lôi, quẻ Cấn điều Sơn, ngươi trông!"
    Lý Minh chắm chú theo dõi, quả thực trong trận có sét đánh, lửa táp, thầm than một tiếng lợi hại.

    Lão Tả Ao nói thêm: "Bọn Hình Khí sư tầm thường hay gọi mình là Trận Pháp Tông Sư, khi bày trận thường có một điểm sơ hở gọi là trận nhãn. Cao thủ bày trận phải tính toán điểm này, ngươi nhìn ta phân bố trận nhãn ra bốn lá cờ, bốn lá cờ lại có thể di chuyển bên trong trận. Trông!".
    Lý Minh như có điều ngộ ra, ghi nhớ trong lòng.
    "Ngươi phá trận cho ta" – Lão Tả Ao yêu cầu.
    Loay hoay một canh giờ hắn cũng hiểu cách bố trận, điều động địa mạch linh khí. Hắn phá giải trận pháp, rút cờ cọc cất đi, Lão Tả Ao đã bỏ đi tự lúc nào không hay.
    "Xem tướng vẫn tính là dễ dàng!" - Mấy lần thất bại mới xong việc, hắn than thở, trở về tiếp tục tu luyện.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Mời các đạo hữu góp ý cho tại hạ tại đây : http://www.tangthuvien.vn/forum/show...8#post21134848
    Lần sửa cuối bởi luuvinhminh, ngày 06-06-2018 lúc 22:34.

  4. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    ltgbao97,Nguyễn Khai Quốc,
  5. #3
    Ngày tham gia
    Jan 2018
    Đang ở
    Hà Nội
    Bài viết
    56
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 3 : Tản Viên Sơn



    Sáng sớm, mặt trời vừa ló, sương mù từ trên núi tràn xuống thôn như lớp lụa mỏng trải dài, Lý Minh lưng đeo gùi, từ mạn tây bắc chạy lên núi, Liêm thôn ở hướng này.
    Tản Viên là một dãy núi lớn nằm ở hướng Tây, cách kinh thành khoảng sáu mươi dặm, đỉnh núi liên miên, rộng rãi bao la, dáng cao hùng vĩ, làm trấn sơn cho cả một vùng. Lão Tả Ao kể, nếu lấy Nghĩa Lĩnh Sơn, cố đô của Việt tộc làm tâm điểm thì Tản Viên Sơn cùng Tam Sơn là hai điểm đối trọng, tạo thành thế tay ngai trong phong thủy thuật.
    Tương truyền thời kỳ thượng cổ, nơi này được gọi là tổ sơn, từng là thánh địa của một trong bốn vị chí cường giả của Việt Tộc cổ - Tản Viên Sơn Thần, trong chiến trận năm đó, hắn đại chiến cùng một vị thủy thần tới hôn thiên ám địa, nước ngập đầy trời, đại địa sụp đổ. Gã thủy thần kia suýt vong mạng, bị một tòa cổ tháp đè gần chết, thi triển cấm thuật đào thoát. Tuy hắn thắng một trận chiến nhưng cũng vô ảnh vô tung, biến mất sau đó.

    Lão Tả Ao cũng nói trên núi có hành cung di tích đổ nát, ắt có bảo vật, từng nhiều lần giương cờ gióng trống, vác cuốc xẻng lên núi nhưng lần nào về cũng mặt mũi ỉu xìu, bỏ đi nốc rượu. Lão chưa sơ múi được gì phần vì vạn năm ngoại tộc đô hộ, há để bảo vật chạy rông, phần vì cấm chế lão cũng không dám đụng, hổ chết còn uy, không thể nghịch loạn. Hơn trăm năm trước từng có cường giả của Hãn Tộc là Cao Biền thi triển cấm thuật, đào hơn một trăm giếng xung quanh núi để trấn yểm long mạch, nhưng mỗi lần đào xong lại sập, chết người không rõ nguyên do, Cao Biền cũng bị trọng thương, lão cũng không dám liều cái mạng nhỏ của mình.

    Đường lên đỉnh Ngọc Lĩnh Sơn đoạn gần thôn khá bằng phẳng, càng lên cao càng dốc, đây là đỉnh núi tương đối cao trong dãy, chỉ thua một chút so với chính đỉnh Phượng Hoàng Sơn, hắn gặp một ít tiều phu, một ít thợ săn, người lạ người quen, một ít danh môn để tử người lên kẻ xuống,
    "Đám gia hỏa hẳn là lên đỉnh núi săn bắn yêu thú, hy vọng bọn này không phải phường ăn hại, phí công sức của ta!" – Lý Minh tự nhủ trong lòng.
    Hắn là chúa khôn lõi, thường thường lần mò theo đám đệ tử, đợi bọn hắn xử lý xong chiến trường, đá vỡ cây đổ, hắn chỉ việc vào chặt củi mang về, có khi bọn kia chỉ lấy yêu thú nội đan, hắn còn có thể lột da, dóc xương, xẻo thịt mang về bán, quả là làm giàu không khó.
    Hắn chọn một đám đệ tử năm người, bốn nam một nữ, ăn mặc áo quần màu đen, tay áo thêu hình bát quát, lưng đeo trống nhỏ, người không biết tưởng bọn hắn là phường xiếc kỹ, nhưng quả thực đây là vũ khí của phần lớn Thiên Môn Đạo đệ tử, nghe nói là chế tác phỏng theo Đông Sơn Đồng Cổ, chiếc cổ trống - bảo vật trấn phái của Thiên Môn Đạo Phái, nghe nói mỗi khi cổ trống vang lên, thần hồn điên đảo. Hẳn là những chiếc trống nhỏ kia cũng có tác dụng công kích tinh thần. Hơn nữa bọn Thiên Môn Đạo đệ tử đều tinh thông trận pháp, hắn cũng muốn mở rộng tầm mắt. Hắn tiềm hành theo sau, cước bộ không nhanh không chậm đi theo đám người.

    "Tiểu tiều phu, người đi theo bọn ta làm gì?" - Một tên trong nhóm khó chịu ra mặt hỏi, hắn có lẽ là sư huynh lớn nhất ở đây, cao hơn Lý Minh một cái đầu.
    "Cùng đường cùng đường!" – Lý Minh mỉm cười trả lời.
    "Sư huynh, kệ hắn, chúng ta nhanh một chút, hôm nay còn phải săn bắt tam phẩm yêu thú." - Một tên đệ tử khác khuyên.
    "Đi!" - Tên sư huynh quát, cả bọn gia tăng cước bộ, bọn hắn là nội môn đệ tử, đã tu tới Phá Cốt cảnh giới, cước bộ trở nên mau lẹ đột ngột, tuy nhiên một lúc sau quay lại vẫn thấy gã tiều phu kia bám theo khiến cả bọn ngạc nhiên, dừng lại thi lễ.
    "Xin hỏi quý danh của sư huynh, chẳng hay là đệ tử môn phái nào?" - Tên sư huynh khi nãy lại hỏi, nhưng mặt hắn đã nhẹ bớt chục cân, kèm theo kính ý. Bọn hắn há có thể không, cả bọn tăng tốc lên núi đều phí khí lực, thở phì phò, nhưng gã tiểu tiều phu kia vẫn khí định thần nhàn, ắt hẳn là Đại môn đệ tử.
    "Ta tên Lý Minh, chỉ là thôn dân, sống với hai vị gia gia dưới chân núi!" - Lý Minh đáp.
    "Xin hỏi quý tánh của hai vị gia gia?"
    "Một vị Tả Ao một vị Đinh Điền."
    "Xin lỗi, bọn ta chưa từng nghe qua."
    "Gia gia chỉ là kẻ thôn quê, không đáng để các vị nhắc tới!"

    Bọn Thiên Môn Đạo đệ tử lại càng nghĩ ắt hẳn là cao nhân lánh đời. Lý Minh nói cảnh giới của mình là Khai Mạch, bọn này không tin, nói đi chặt củi lại nghĩ là một loại tu hành. Thực không còn gì để nói.
    "Vậy kính xin Lý huynh trợ giúp chúng ta một chút, có được chăng?" - Vị thiếu nữ nhanh nhảu tiến lên hỏi, cũng tính là mặt mũi ưa nhìn.
    "Các vị sư huynh sư tỷ cứ nói." - Hắn vênh mặt ra vẻ cao nhân đắc đạo.
    "Chúng ta có nhiệm vụ săn bắn một con tam phẩm yêu thú, gần đây phát hiện một con Hắc Lang trên Ngọc Lĩnh, mấy lần bày trận pháp vây bắt nhưng đều bị nó thoát, thật không biết làm thế nào?" - Thiếu nữ giọng nhỏ nhẹ kể.
    "Sao các người không tìm yêu thú khác?" - Hắn hỏi.
    "Tam phẩm yêu thú quả thực hiếm, bọn ta cũng khó lắm mới phát hiện được, chỉ còn ngày hôm nay phải quay về môn phái, không hoàn thành nhiệm vụ ắn hẳn bị giáng cấp!" - Thiếu nữ kể khổ.
    "Phát tài!" – Lý Minh thầm kêu trong lòng, mặt ra chiều khó khăn, miệng thì bốc phét.
    "Ta rất thông thạo địa hình, săn bắn yêu thú, cũng từng bắt qua một con Kim Thử tam cấp."
    "Tuy nhiên nhà ta gần đây gia cảnh khó khăn, các vị sư huynh, sư tỷ có thể giúp một chút chăng?"
    "Xin hỏi Lý Huynh cần giúp gì?" - Tên sư huynh hỏi.
    "Quả thực nhà ta gần đây kinh tế thiếu thốn, kinh xin các vị giúp một chút, ta cần hai nghìn lượng!" - Mặt hắn tỏ ra càng thêm đau khổ, dở công phu sư tử ngoạm. Đám người nhăn mặt nhăn mày. Thấy khó hắn lập tức đại hạ giá
    "Một nghìn rưỡi!"
    "Một nghìn hai!"

    Bọn đệ tử kia thật không còn gì để nói, đây là giúp đỡ sao, đây là ăn cướp thì đúng hơn, một viên tam cấp nội đan thú giá cũng chỉ năm mươi lượng, hai nghìn lượng chẳng phải mua được cả ngôi nhà ở kinh thành sao. Nhưng dù sao bọn hắn cũng là danh môn đệ tử, mỗi người phía sau đều có gia tộc nâng đỡ, đi ra ngoài cũng phải có khoản phòng thân, thương lượng một chút kể nghèo kể khổ, bọn hắn đạt được hiệp thương giá năm trăm lượng. Lý Minh lập tức cất đống ngân phiếu, mặt tươi như Di Lặc.

    Hỏi tên qua loa một chút, hắn nhớ được tên đại sư huynh kia là Bùi Duy, cô gái kia là Lê Nhung, hắn đuổi theo cả bọn, vừa tăng tốc vừa thổ nạp, linh khí đổ vào kinh mạch cuồn cuộn cung cấp năng lượng cho hắn, bọn đệ tử kia đã lấm tấm mồ hôi. Tới một đoạn sơn mạch, cả bọn dừng lại, phía trước có một cái hang, quanh một vài thân cây có vết trảo, bọn Thiên Môn Đạo đệ tử đã thành thục, âm thầm bày bố trận pháp, chờ đợi Hắc Lang quay về. Lý Minh nhìn ra đây là Ly Hỏa Tỏa Trận chuyên dùng lửa vây khốn, tuy nhiên mấy tên này bày trận quả thực sơ hở kể không hết, thật phí công theo nhìn.
    "Lý sư huynh, lát nữa bọn ta tấn công còn xin sư huynh giúp đỡ!" - Thiếu nữ Lê Nhung nói.
    "Yên tâm, ta giúp các ngươi điều chỉnh một chút trận pháp là được." - Hắn nhanh tay điều chỉnh một chút cờ quạt trận kỳ. Cả bọn ngạc nhiên, chẳng lẽ trận pháp trưởng lão chỉ dạy còn sơ hở.

    Một lúc sau quả thực Hắc Lang quay về, Lý Minh thấy nó to như con nghé con cũng thấy hãi hùng khiếp vía, cố tỏ ra bình tĩnh, cùng cả bọn nín thở chờ đợi.
    "Vào trận!" - Tên sư huynh hô to, lập tức rút một lá cờ khởi động trận pháp, linh khí ba động từ bốn phương tám hướng đổ vào trận, tạo thành một bức tường lửa vây quanh, Hắc Lang rít gào lập tức nổi điên, một trảo đập gãy thân cây to, cả bọn lập tức tránh né. Năm tên đệ tử vung trống, hướng trong trận gõ tùng tùng, Hắc Lang bị choáng nhẹ, càng hung hăng hơn, muốn nhảy vọt qua tường lửa về hướng thiếu nữ, nó muốn tấn công người yếu nhất trong bọn. Lê Nhung quăng thên một lá cờ, lửa cháy càng mạnh cuộn về phía Hắc Lang, con thú tránh né, một trảo đập nát lá cờ, một trảo đập tảng đá bay về phía thiếu nữ, Lê Nhung cả kinh.
    Cả bọn thầm hô nguy to, Lê Nhung bị thương ắt hẳn vỡ trận. Lúc này Lý Minh nhảy tới tung một quyền, tảng đá vỡ vụn, phảng phất có tiếng rồng ngâm, trong lúc nóng vội cứu người không ngờ hắn đánh ra được một chiêu Long Chiến Thiên Địa, hắn ôm thiếu nữ chợt trái chợt phải khéo léo lách khỏi tiếp một trảo của Hắc Lang, đúng là Long Du Cửu Vân, đồng thời miệng chửi to: "Con mẹ các ngươi, đây là trâu điên chứ đâu phải sói.".

    Không suy nghĩ nhiều, hắn quăng ra một đám trận kỳ, lửa bỗng nhiên cuộn lại như lò bát quái vây nhốt Hắc Lang, con thú rít gào, cả bọn càng đập trống mạnh hơn, Lý Minh cũng luôn tay cắm cắm rút rút, thủ pháp biến ảo không ngừng, một nén nhang sau tiếng gầm suy yếu rồi dừng hẳn.
    Cả bọn thở phào, giải tán trận pháp, Hắc Lang đã bị đốt chỉ còn một nhúm xương cùng với một viên đan màu đỏ bằng ngón tay cái, năm tên rối rít cảm ơn Lý Minh, nếu không có trận pháp của hắn thì hôm nay ắt hẳn công cốc, thậm chí Lê Nhung còn nguy hiểm tính mạng, riêng hắn mặt cắt không còn giọt máu.

    Trên đường về thôn hắn liên tục chửi mình ngu, làm giàu không nhất thiết phải bán mạng, dù sao cũng còn năm trăm lượng bạc an ủi phần nào, đây cũng là số tiền không nhỏ, bằng hắn công suất chặt củi bán cả năm, hắn tính toán một chút ngân khố của mình, hẳn còn phải cố gắng nhiều.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Mời các đạo hữu góp ý cho tại hạ tại đây : http://www.tangthuvien.vn/forum/show...8#post21134848
    Lần sửa cuối bởi luuvinhminh, ngày 07-06-2018 lúc 21:48.

  6. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Nguyễn Khai Quốc,
  7. #4
    Ngày tham gia
    Jan 2018
    Đang ở
    Hà Nội
    Bài viết
    56
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 4 : Ước mơ quan lộ



    "Lý Minh, hôm nay ngươi không lên núi sao?" - Lão thợ rèn Nguyễn Khiên hỏi.
    "Ta qua đổi một cây rìu khác, tiện thể trả tiền thúc!" – Lý Minh đáp.
    "Ngươi chăm chỉ kiếm tiền vậy, định mua món lớn gì sao?"
    "Ta định làm quan!" – Lý Minh ngô nghê trả lời.
    "Làm quan, sao tiểu tử ngươi muốn làm quan?"
    "Thúc không thấy bọn quan binh quyền thế vậy sao. Muốn bắt muốn chém đều được!"
    "Ngươi muốn hối lộ để vào quan trường, là lão Tả Ao dạy ngươi?"
    "Ta thấy lão Lý trưởng Lý Lác chẳng phải cũng hối lộ đấy sao?"
    "Làm quan đôi khi khó giữ cái mạng mình a!" - Nguyễn Khiên cảm thán.
    "Thúc yên tâm, ta làm quan rồi, sẽ mở cho thúc một tiệm rèn lớn, ta còn muốn mở sòng bạc kỹ viện, khi đó tiền sinh tiền, ai đòi giết ta, ta nhét tiền, mỹ nữ vào miệng hắn!" – Lý Minh chắp tay sau lưng, ngửa mặt lên trời ra dáng phú khả địch quốc.
    Bịch, lão Khiên cho hắn một đá vào mông, chửi: "Con mẹ người, tý tuổi đã muốn mở kỹ viện, sòng bạc."
    Bịch, bịch liên tiếp, mặc kệ hắn thi triển Long Du Cửu Vân tránh né vẫn ăn liên tiếp thêm hai phát cước, hắn há miệng ngoác mồm ôm mông chạy. Thực ra, hắn muốn làm quan cũng vì muốn điều tra thân thế của mình, muốn tìm cha mẹ hắn, nơi nào thông linh bằng triều đình tin tức, lão Tả Ao nói quan trường tiền quyền song hành, hắn muốn dấn thân ắt hẳn phải có vốn liếng, mà ở xứ khỉ ho cò gáy này cũng chẳng làm gì ra được tiền, muốn buôn bán một chút ắt hẳn bị lão Lý Lác truy thu quá bán.

    Hôm nay hắn lại vác đồ lên núi tìm kiếm cơ duyên, nhưng chẳng thấy nhóm đệ tử nào, hắn đâm chán nản: "Chẳng lẽ lão tử phải làm sơn tặc hay sao?"
    Lững thững qua mé phía tây, tới một con thác nhỏ, hướng này hắn ít khi đi vì thú vật không có một con, thảo dược chẳng còn một cọng, cây cao cổ thụ đã bị đám tiều phu đốn nhẵn. Rửa mặt uống nước, nằm vắt chân chữ ngũ trên tảng đá cạnh suối, suy nghĩ vẩn vơ, khua tay khoắng chân bỗng nhiên đau điếng thì ra hắn đụng phải một thân cây con cạnh bên.
    "Dám làm cụt hứng của ta, chặt ngươi làm đòn gánh!" - Tính trẻ con nổi lên, hắn mang rìu ra chém lia lịa, nhưng không khác gì chém vào sắt, rìu lại mẻ, hắn thầm chửi Khiên thúc vô dụng, hắn tung một cước vào thân cây để trút bực bội trong lòng.
    "A uiii, chân taaaaa~!" - Hắn kêu trời, ba máu sáu cơn phi về nhà mang một cây rìu khác lên, nhưng đâu lại vào đấy, lại đành phải quay về.
    Một canh giờ sau hắn tiếp tục xuất hiện, nhưng không phải rìu mà là cuốc xẻng: "Quá tam ba bận, Lão tử đào chết ngươi!"

    "Đinh gia, Đinh gia, ngài xem ta mang về gì!" - Hắn vác trên vai một cây nhỏ, thân như cổ tay , vẫn nguyên cành lá rễ.
    "Tiểu tử, người định trồng cây sao?" - Lão Đinh đang cầm bó hương, khói bay nghi ngút, thò đầu ra hỏi.
    Một lát sau hai ông cháu loay hoay không làm sao chặt được dù chỉ một cành, hỏng không biết bao nhiêu đao búa, thân cây quá cứng, lão Đinh suy nghĩ một chút, nói: "Đây là Thiết Hoàng Mộc trong truyền thuyết.".
    "Bán được nhiều tiền chăng?" - Hắn nhanh nhảu.
    "Còn hơn thế, cơ duyên lớn, loại cây này do linh khí trời đất tạo thành, rất khó phát hiện, có thể rèn đúc ra cực phẩm binh khí!".
    "Binh khí nào bán được nhiều tiền?"
    Lão Đinh trắn đầy hắc tuyến, thằng này trong đầu chỉ có tiền, lão mặt đầy mồ hôi giải thích với hắn cực phẩm binh khí quý giá quan trọng cỡ nào, lúc này hắn mới chịu để lão Đinh giúp hắn rèn binh, hắn chọn trường côn, phần chính vì có thể dùng gánh củi, lại có thể dùng làm gậy chăn trâu, gậy leo núi,làm que cởi lò cũng không tồi, đập nhau với bọn bên sông cũng tuyệt, hắn luôn đặt lợi ích lên hàng đầu.
    Lão Tả Ao bàn với lão Đinh mang đi nhờ lão Khiên rèn binh, cũng giúp hắn khắc trận pháp lên trường côn. Hai tháng sau binh khí về, hắn nhận được một cây trường côn đen nhánh, nặng chịch, thân côn cao quá đầu, nhờ trận pháp của lão Tả Ao hắn thu nhỏ thành một đoạn giắt bên hông, hắn đặt tên là Âm Dương Côn, theo tên bài côn lão Đinh truyền thụ. Lão nói trường côn là vũ khí cân bằng, một đầu âm một đầu dương, côn pháp có thể áp dụng triệt để biến hóa của âm dương ngũ hành bát quái khi tấn công di chuyển, còn có thể tá lực, khuyên, điểm, bật, xiết.

    Tiện thể khai côn, hắn làm một gánh củi ra chợ Mộc, kiếm một góc ngồi, đợi thương nhân bên sông sang đổi. Bỗng nhiên trên đường huyên náo, thì ra công tử nhà Lý Lác - Trịnh Tuấn đang dẫn gia nhân đi tuần, cha hắn chính là lý trưởng vùng này, chuyên hà hiếp thôn dân, không ai yêu nổi, có lẽ làm ác nhiều nên trời phạt mắt lác.
    "Chúng bay, dẹp chỗ kia cho ta!" – Trịnh tuấn vênh mặt, thằng này cậy nhà có tiền quyền không xem ai ra gì, quát to. Đám gia nhân đá bay gánh hàng của bà hàng nước.
    "Xin công tử tha cho lão, lão còn phải nuôi cháu nhỏ!" - Bà quỳ xuống, chắp tay vái lạy, nước mắt tràn ra lớp da già nhăn nheo đen xạm trên khuôn mặt cả đời cực khổ.
    "Mụ già khốn kiếp, ba tháng không chịu đóng tiền, đánh mụ cho ta." - Trịnh Tuấn lạnh lùng quát.
    Hai tên gia đinh xông lên, một tên đạp vào người bà cụ, một tên tiếp tục đập phá gánh hàng. Bỗng ầm một tiếng, cả hai tên bay dính vào tường, Lý Minh đỡ bà lão dậy, mặt đằng đằng sát khí quát to: "Bọn súc vật!"
    "Tưởng ai, hóa ra tên ăn mày trong miếu, ngươi cản bổn thiếu gia làm việc, muốn ăn đòn? Aaaaaaaaaa!" - Trịnh Tuấn đang nhếch mép cười đểu, định gọi người xông lên tẩn Lý Minh thì đầu đã sưng to, hắn bị Lý Minh nhanh chân áp sát đập một côn vào đầu.
    "Trường côn còn có thể đánh chó lác, không tệ không tệ!" - Hắn gật gù, chửi xéo, bồi thêm cho mấy tên gia đinh mỗi người một côn, thằng nào cũng mặt mũi cũng sưng như bị ong đốt, cúp đuôi chạy.
    "Thằng ăn mày, người nhớ!" – Trịnh Tuấn một tay ôm đầu, một tay chỉ vào người Lý Minh. Lý Minh dậm chân một cái, Trịnh Tuấn chạy càng nhanh.
    "Rồi có ngày lão tử đập cả nhà ngươi!" – Lý Minh quát to, hỏi han bà lão, nắn bóp một chút, cho thêm chút tiền, thiên hạ nhân sinh vốn bất công, hắn cũng không thể quản hết.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Mời các đạo hữu góp ý cho tại hạ tại đây : http://www.tangthuvien.vn/forum/show...8#post21134848
    Lần sửa cuối bởi luuvinhminh, ngày 07-06-2018 lúc 21:48.

  8. #5
    Ngày tham gia
    Jan 2018
    Đang ở
    Hà Nội
    Bài viết
    56
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 5 : Cả nhà cùng lác



    Mặt mũi ỉu xìu, quần áo tả tơi, đầu tóc cháy xém, Lý Minh đang ngồi cạnh bụi tre chửi: "Mẹ nó, ta ngay cả một con lợn đánh cũng không lại.".
    Hắn vừa lên núi thử săn bắn yêu thú lấy nội đan, thấy một con Trư Yêu tam cấp, muốn bố trí trận pháp vây bắt nhưng kết quả bị nó phun lửa tối tăm mặt mũi, may mắn hắn nhanh chân chạy kịp, nếu không bây giờ heo quay chính là hắn.
    Tam cấp yêu thú bình thường đều cần đoàn đội phục kích mới có thể bắt, mình hắn còn chưa đủ phân lượng, nhị cấp yêu thú thì hắn chẳng muốn ngó ngàng, bình thường nhị cấp yêu thú hầu như không kết ra nội đan, săn bắn cũng tốn sức không nhỏ, hắn đành ngậm hành chịu thiệt hôm nay.
    Lủi thủi đi về thôn, hắn bỗng thấy một gò đất nhô cao, tính toán một chút hắn phát hiện đây là tài huyệt trong táng thư, bình thường hắn không đi hướng này, chẳng qua bị Trư Yêu tấn công nên chạy loạn, hắn nhanh chân chạy vào thôn gần đó, miệng rêu rao: "Tại hạ thầy phong thủy đệ nhất thiên hạ, đi qua thôn ta, phát hiện ngôi đất, táng giờ Mùi ắt được của, ai chịu cho ta một phần, ta chỉ cho ngôi đất ấy!".

    Cái mặt non choẹt cộng quần áo tả tơi của hắn nào có ai tin, rao cả canh giờ chẳng có người đáp, gần trưa đói bụng hắn định về, ấy vậy mà có một người vác cuốc tiến tới hỏi. Mèo mù vớ cá rán, Lý Minh ân cần dặn dò, bảo tầm xế trưa thì táng, hắn đợi trong thôn. Người kia táng xong ra sông rửa chân, thấy một người chết trôi, nhân thể có cuốc mới vớt lên chôn cất cho xác ấy, thấy trong bọc người chết có hai túi bạc to, bèn phục Lý Minh là tài, về chia cho hắn một nửa.

    Gần tối hắn đã về tới miếu, đang huýt sáo thì có một đám lâu la mười mấy tên ra chặn đường, hắn nhanh tay giữ túi bạc hô to: "Cướp, cướp, Đinh gia, Tả gia cứu người, cướppp!".
    "Thằng ăn mày, hai lão già đã bị bọn ta thịt, ngươi định kêu ai?" - Trịnh Tuấn nheo mắt cười đểu.
    "Tưởng ai, thì ra Tiểu Lác, ngươi lại muốn ăn đòn?" - Thấy tên công tử bột nhà Lý Lác, Lý Minh cười hỏi.
    Trịnh Tuấn hôm nay tới cùng viện binh, một gã Phá Cốt Cảnh cao thủ tên Nguyễn Tường, nghe nói là cháu chắt của một vị trưởng lão môn phái lớn, hắn đã phải bỏ ra cái giá không nhỏ mời về, hắn xưa nay được cung phụng chiều chuộng nào có ăn quả đắng như vậy, hắn nuốt không trôi, nghe Lý Minh xỉa xói hắn càng nổi ý muốn giết người, quay sang nói nhỏ với Nguyễn Tường: "Xin Trịnh huynh giúp ta giết hắn.".
    "Không vấn đề." - Tên cao thủ Nguyễn Tường bước lên đối diện Lý Minh lạnh lùng đáp.
    Lý Minh nhìn về phía Nguyễn Tường, mày hơi nhíu lại, hắn cảm thấy trên người tên kia toát ra khí thế rất mạnh, là đối thủ đáng gờm. Hắn thận trọng suy nghĩ, muốn bày trận pháp thì không đủ thời gian, muốn chạy ắt hẳn không được, mà hai vị gia gia chắc hẳn vắng nhà, nếu như lời tên Tiểu Lác nói, ắt hẳn bọn này đã ở trong miếu đợi mình chứ không phải thò thụt ngoài chỗ này, hắn thầm chửi hai lão kia một tiếng. Lão Tả Ao đang đánh bạc bỗng nhiên hắt xì hơi liên tiếp, miệng chửi lại tên nào rủa xả mình.
    Đối diện với sát khí lạnh lẽo tỏa ra từ Nguyễn Tường, hắn bình tĩnh rút cây trường côn, truyền vào linh khí, trường côn dài ra một đoạn, hắn tiên phát chế nhân lao lên đập không cho đối thủ trở tay.
    Nguyễn Tường biết cảnh giới của Lý Minh chỉ là nhập môn, không có bao nhiêu lực lượng, vận chân chí đưa tay trái ra gạt, nhưng hắn lập tức ăn quả đắng, tay trái hắn tê cứng vì trúng một côn, run lẩy bẩy, nhanh chóng lùi sang phải né tránh côn tiếp theo, tay phải rút cây trường đao bên hông ra chém ngang eo Lý Minh.
    Lý Minh thầm tiếc vì mất tiên cơ, vừa rồi hắn định mấy côn liên tiếp đập gãy xương đối thủ nhưng gã kia phản ứng quá nhanh, hắn đành thu côn chặn nhát chém của địch nhân, lửa văng tung tóe, tay hắn cũng có chút tê, hơn một cảnh giới quả thực không phải chuyện đùa, hắn lập tức chân bước theo phương vị bát quái, di chuyển xung quanh Nguyễn Tường, điểm liên tục vào yếu huyệt địch nhân. Nguyễn Tường cũng thầm than đá phải thiết bản, múa đao càng nhanh hơn, vận dụng hết lực lượng Phá Cốt Cảnh hóa giải hiểm chiêu, đồng thời chém liên tục vào chân Lý Minh nhằm cản hắn di chuyển.
    Bóng đao, bóng côn dày đặc quanh hai người, bọn lâu là cùng Trịnh Tuấn đang đứng xa hò hét trợ chiến. Nguyễn Tường càng đánh càng đuối, thở phì phò, đã trúng vài côn vào người, có tiếng xương rạn, hắn kêu khổ, đánh nhau với trường côn quả thực bất lợi, tên kia vẫn thần khí sung túc chỉ đứng ở xa hoặc chạy quanh đập hắn, muốn áp sát chém một đao thì trường côn đã che kín người, mà đao hắn thì mẻ thêm một miếng, có lần hắn lừa được địch nhân, dọc theo trường côn muốn chém đứt cánh tay đối phương, nhưng tên kia phản ứng mau lẹ lập tức vứt côn, thi triển quyền pháp đánh vào thân đao kêu ong ong khiến hắn suýt tuột tay.
    Cuối cùng khổ chiến một hồi, hắn cũng bị Lý Minh hạ, tên kia dùng trường côn ném vào người hắn như ném lao, hắn vừa đỡ được trường côn thì trước mắt đã là nắm đấm của đối thủ, hắn ngã vật ra đất, sao bay đầy trời.

    "Con mẹ ngươi dám chém ta một đao, lão tử đập gẫy chân ngươi!" - Lý Minh đạp gẫy chân Nguyễn Tường khiến hắn đang thưởng sao cũng phải la lên như lợn chọc tiết.
    Vừa rồi Lý Minh cũng bị Nguyễn Tường suýt chém lìa tay, hắn cũng lạnh cả sống lưng, thầm kêu may mắn. Trịnh Tuấn sau phút giây há hốc mồm đang nhanh chân chạy, nhưng lập tức bị quăng bên cạnh Nguyễn Tường, Lý Minh nhìn lạnh lùng, Trịnh Tuấn đang mặt cắt không còn giọt máu miệng lắp bắp: "Ngươi, ngươi, ngươi nếu nếu giết giết ta, cha ta cha ta".
    "Quản con mẹ cha ngươi!" - Lý Minh đập gãy luôn chân Trịnh Tuấn, hai tay xách hai thằng vào trong miếu.
    Nguyễn Tường toát mồ hôi hột nhịn đau, cũng coi là anh hùng hảo hán, còn Trịnh Tuấn thì thôi rồi, kêu hơn lợn bị thiến. Hắn lôi Trịnh Tuấn ra hù dọa: "Ngươi có thấy cái vạc to giữa sân kia, bây giờ ta sẽ luộc ngươi!".
    Lý Minh ra kho ôm một bó củi to, Trịnh Tuấn khóc lóc thảm thiết, kêu cha gào mẹ, khiến hắn cũng phải bật cười. Hắn vào trong phòng mình lấy một chút thuốc trị thương, tự băng bó tay trái của mình, một lúc sau đã bớt đau, không còn chảy máu, hắn còn kiếm một chút thảo dược trộn nhuyễn với nhau, mang ra nhét vào mồm Trịnh Tuấn bắt hắn nuốt.
    "Xin Lý gia gia, người đừng hạ độc ta, aaaaa!" - Trịnh Tuấn càng gào to.
    Lý Minh an ủi: "Ngươi yên tâm, đây là thần dược trị thương, bình thường ta chữa cho trâu bò lợn gà trong thôn đều dùng nó".
    Trịnh Tuấn nuốt vào , một lúc cũng không thấy chết, cảm thấy một luồng nhiệt khí bốc lên trên dễ chịu, đang nghĩ có khi nào hắn sợ cha mình nên làm vậy, nhưng càng ngày nhiệt khí bốc lên càng nhiều, một lúc sau thì hắn mồm méo, mắt xếch, đồng tử lệch hẳn một bên, nói ú a ú ớ: "Ý a a, ứu a, ứu ta!".
    Lý Minh xách hai thằng quăng ra cổng, miệng chửi đổng: "Cho con mẹ nhà các người cùng lác".
    Bọn lâu la lập tức khiêng hai tên kia về, biến mất không còn tăm hơi.

    Tới nửa đêm chó sủa inh ỏi, đèn đuốc sáng trưng, một đoàn người kéo nhau đứng trước cửa miếu, Lý Minh tỉnh dậy nghe ngóng, biết là nhà Lý Lác đến đòi công lý, hắn chạy ra cổng đứng cạnh lão Đinh.
    Lý Lác tiến lên cung kính nói: "Xin chào Đinh lão, hôm nay ta đến làm phiền, muốn nhờ Lý điệt trị liệu giúp con ta".
    Lý Minh ngạc nhiên, liếc mắt nhìn sang Đinh gia bên cạnh mình, lại quay sang nhìn lão Lý trưởng mắt lác hàm râu con kiến, mặt mũi đểu giả.
    "Chuyện hậu bối không đáng Trịnh huynh nhọc lòng. Lý Minh nhanh giúp Trịnh công tử!" - Lão Đinh đáp.
    "Nào có ngon ăn vây, hắn định lấy mạng ta, tự làm tự chịu." - Lý Minh cự cãi, tính hắn xưa nay hiền lành, tuy nhiên đụng đến hắn ắt phải có giá thỏa đáng.
    "Vậy xin hỏi Lý điệt, như thế nào điệt nhi mới có thể rộng lòng tha thứ?" - Lý Lác hỏi, trong lòng lo lắng, hắn đã gọi hết các danh y trong vùng chạy đến chuẩn bệnh, nhưng đều bó tay, không rõ tên tiểu tử kia hạ độc gì, đành gấp gáp hạ mình đến đây cầu xin, nếu không sợ lão Đinh thì hắn đã trực tiếp cho người vào bắt thằng lõi kia, Lão Đinh sống ở đây mấy chục năm, từng không biết bao nhiêu thế gia, môn phái cao thủ lên Tản Viên Sơn đều đi qua bái phỏng lão, việc này hắn làm Lý trưởng há có thể không biết, nhìn lão già hiền lành nhưng hắn ngay cả cọng tóc cũng không dám đụng.
    "Ngươi mang một vạn lượng tới lấy thuốc giải!" - Lý Minh hờ hững đáp.
    "Lý điệt nhi, nhà ta nào có nhiều tiền như vậy, ngươi suy nghĩ một chút chăng?"
    "Các ngươi ăn bẩn bóc lột dân há còn ít, không muốn ta đi ngủ, nhưng để càng lâu độc dược ngấm vào xương tủy khó cứu a~!"
    "Được được, ta lập tức chuẩn bị." - Lý Lác lo sợ, hắn cắn răng táng gia bại sản vì đứa con độc đinh của mình.
    Một lát Lý Lác sau một hòm ngân phiếu đổi một đơn thuốc, hắn nhìn qua lập tức choáng váng, đơn thuốc chỉ có vài vị đơn giản, cam thảo, rau má,... mọc đầy hai bên đường.
    Lý Minh cười tươi như hoa, ra dáng đại phu nói: "Trịnh thúc về mỗi ngày sắc cho công tử uống, một tuần ắt khỏi, không khỏi lập tức hoàn tiền gấp đôi!".
    Thực ra hắn chỉ cho Trịnh Tuấn uống vài vị thuốc hỏa tính, khiến hỏa khí xông lên làm lệch cơ mặt, chỉ cần mấy vị thanh nhiệt sẽ khỏi, tuy nhiên y thuật hắn học từ lão Tả Ao, mấy tên lang băm kia sao có thể giải, ngày xưa y thuật lão vang danh thiên hạ, nhờ chữa khỏi cho Hình Khí cao thủ mà nên một thân bản lĩnh như bây giờ.
    Lý Lác mặt mũi thâm trầm, phủi tay cáo từ lão Đinh, thầm nghĩ về nhà nhất quyết đập chết thằng con phá gia chi tử.
    Lý Minh vẫy tay theo chào: "Trịnh thúc mạnh giỏi a!".


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Mời các đạo hữu góp ý cho tại hạ tại đây : http://www.tangthuvien.vn/forum/show...8#post21134848
    Lần sửa cuối bởi luuvinhminh, ngày 07-06-2018 lúc 22:03. Lý do: sửa chính tả, văn phong

    ---QC---


Trang 1 của 10 123 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status