TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 1 của 2 12 CuốiCuối
Kết quả 1 đến 5 của 9

Chủ đề: Trường An Nhất Chiến [Bạch Y Phương Chấn Mi] - Ôn Thụy An (hoàn thành)

  1. #1
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định Trường An Nhất Chiến [Bạch Y Phương Chấn Mi] - Ôn Thụy An (hoàn thành)




    Bạch Y Phương Chấn Mi hệ liệt:

    1. Long Hổ Phong Vân

    2. Thí Kiếm Sơn Trang

    3. Trường An Nhất Chiến

    4. Lạc Nhật Đại Kỳ

    5. Tiểu Tuyết Sơ Tình



    Mở Đầu

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.vn

    Trong vô số danh hiệp tại Giang Nam, người trẻ tuổi mà danh tiếng lớn nhất, có thể xem là Bạch Y Phương Chấn Mi; nhưng người lớn tuổi nhất mà danh tiếng không lớn lắm, vậy nhất định là “Thái Hồ Thần Điếu” Thẩm Thái Công.

    Nhắc tới Giang Nam Bạch Y Phương Chấn Mi, giống như xuân gió thổi qua nhân gian, người người đều vui vẻ nhẹ lòng; nhưng chỉ cần có người nhắc tới Thẩm Thái Công, người nghe không phải nhíu mày thì cũng nhịn cười.

    Bởi vì vị Thẩm Thái Công này đã hơn sáu mươi tuổi, nhưng tính tình giống như trẻ con, thích đao to búa lớn, lại rất thích chưng diện, tự xưng lúc còn trẻ là thiên hạ đệ nhất mỹ thiếu niên, hiện giờ là thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử, thích gây chuyện rắc rối, nhưng hành vi việc làm nhìn chung đều hành hiệp trượng nghĩa. Võ công của y lại rất cao, một chiếc cần câu trong tay, đã đánh cho toàn bộ “Uông Dương Thập Bát” từ trên thuyền rớt xuống nước; với dây câu trên tay, đã từng câu lấy “Thái Hành Tam Đại Ác Nhân” nghe danh mất vía trên giang hồ, giống như câu cá, ném xuống dưới vách núi. Vị Thẩm Thái Công này mặc dù tuổi tác đã cao, nhưng thị lực rất tốt, những thiếu niên hiệp sĩ oai hùng khác nhiều nhất chỉ có thể bắn trúng lá liễu trong vòng trăm bước, còn y có thể giơ cần câu xuống một con chuồn chuồn trên cây liễu cách đó trăm bước. Nếu như y muốn câu cánh của chim sẽ, chắc chắn sẽ không đâm vào người nó.

    Võ công của y rất cao, lại thích tranh cãi với người khác, người trong hắc đạo nhìn thấy y sợ đến mức vội vàng chạy trốn, hiệp sĩ chính phái nhìn thấy y cũng phải nhíu mày.

    Thẩm Thái Công chính là một người như vậy, già vẫn tráng kiện, cần câu trong tay không hề rời người, cả ngày mỉm cười dương dương đắc ý, dáng vẻ giống như lúc nào cũng muốn tìm người khác gây phiền toái.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi fishscreen, ngày 30-05-2018 lúc 16:42.
    ---QC---


  2. Bài viết được 23 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    aolong,chieu ly,daitango,demonweapon,dochanh96,glook,hdphai,langbavibo,lightforest,lybietcau,mucdinhnguyen,netwalker,ngo dinh long,org117,phamhau1986,Piglet,Spaghetti,thanhlamtn,thanhtungna,Tieu Lan,tuyetam,yura,Đơn bước,
  3. #2
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Chương 1 – Thẩm Thái Công câu cá tự mình mắc câu

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.vn

    Chuyện xảy ra quá đột ngột.

    Hôm nay Thẩm Thái Công đi ở trong trấn, đang muốn mua cá mua rượu, đột nhiên trước mặt có một thanh niên mặc trường bào màu trắng, thái độ ung dung đi đến, vái chào thật sâu, lễ độ cung kính nói với Thẩm Thái Công:
    - Dám hỏi lão trượng có phải là Thẩm Thái Công Thẩm lão tiền bối đại danh đỉnh đỉnh, danh chấn giang hồ?

    Thẩm Thái Công lại sững sốt, y gây nhiều phiền toái, những người khác chỉ sợ tránh y còn không kịp, hôm nay lại ở đâu ra một tên tiểu tử tìm đến cửa? Lập tức nói:
    - Tiểu tử ngươi có mắt không mà thấy Thái Sơn, nhìn khắp thiên hạ, có mấy người khí độ phi phàm được như lão phu? Ta không phải Thẩm Thái Công thì ai là Thẩm Thái Công?

    Thiếu niên áo trắng kia vái chào cười nói:
    - Đúng vậy, đúng vậy, vãn bối có mắt mà không thấy Thái Sơn, xin tiền bối đại nhân đừng để bụng, thứ lỗi cho tiểu nhân!

    Thẩm Thái Công nghe những lời này, trong lòng đã vui vẻ phân nửa, thầm nghĩ “đúng là trẻ nhỏ dễ dạy”, lại thấy thiếu niên này ôn hòa lễ độ, vẻ mặt tươi cười, trong lòng cũng ưa thích bảy phần, liền mỉm cười nói:
    - Tiểu tử, ngươi tìm ta có chuyện gì?

    Thiếu niên kia thở dài nói:
    - Tiền bối cứu mạng!

    Nói xong gần như muốn rơi lệ.

    Thẩm Thái Công giậm chân nói:
    - Đừng làm như thế, đường đường là nam tử hán, đổ máu chứ không đổ lệ, yếu đuối như vậy còn ra thể thống gì. Mọi chuyện đã có Thẩm tiền bối ta đây, kẻ nào dám khi dễ ngươi, ta sẽ dạy dỗ hắn như cá lật bụng, thuyền lật mạn!

    Lúc này thiếu niên kia mới nín khóc mỉm cười, vui vẻ nói:
    - Có tiền bối tương trợ, còn chuyện gì không giải quyết được! Tiền bối là giang hồ đệ nhất đại hiệp, vãn bối biết rõ, trong thiên hạ còn có ai hay giúp đỡ người khác hơn tiền bối!

    Thẩm Thái Công được khen đến nở gan nở ruột, cười ha hả nói:
    - Tiểu tử ngươi mồm miệng lém lỉnh đấy, rốt cuộc là chuyện gì, nói ta nghe xem!

    Thiếu niên áo trắng cười nói:
    - Không vội, không vội, nếu tiền bối chịu ra tay tương trợ, vãn bối không có gì báo đáp, xin mời tiền bối theo vãn bối tới quán rượu phía trước, uống chén rượu nhạt rồi bàn sau!

    Thẩm Thái Công thích nhất uống rượu, lúc này có người mời uống, liền cười nói:
    - Tốt lắm.

    Hai người đi vào trong tiệm. Tiệm nhỏ này có khoảng bảy tám chiếc bàn, đều có người uống rượu hoặc dùng thức ăn, chỉ còn một chiếc bàn trống mà thôi. Thẩm Thái Công và thiếu niên áo trắng ngồi xuống bàn này. Trong tiệm chỉ có hai người một già một trẻ, bận đến túi bụi. Người già khoảng chừng bảy tám chục tuổi, đi đứng cũng lắc lư, không ngừng thở hổn hển, vừa thấy hai người đi vào vội kêu tiểu nhị trẻ kia bưng một bầu rượu lên.

    Thiếu niên áo trắng cung cung kính kính rót rượu cho Thẩm Thái Công, lại gọi hai đĩa thức ăn. Thẩm Thái Công gác chân lên, uống một hơi cạn sạch ly rượu. Thiếu niên áo trắng lại rót cho y một ly. Thẩm Thái Công chờ đến mức sốt ruột, bèn kêu lên:
    - Sao ngươi lại chậm chạp lề mề như vậy, có gì thì nói mau đi!

    Con ngươi của thiếu niên áo trắng đảo một vòng, nói:
    - Thẩm tiền bối, ngài có biết Giang Nam đệ nhất đại hiệp Phương Chấn Mi không?

    Thẩm Thái Công cười lớn nói:
    - Tiểu tử kia có hóa thành tro ta cũng nhận ra hắn.

    Thiếu niên áo trắng cũng cười nói:
    - Thực ra vãn bối cũng biết Thẩm đại hiệp quen Phương Chấn Mi, hơn nữa còn là tri giao, thế nhưng...

    Thẩm Thái Công trầm giọng hỏi:
    - Thế nhưng cái gì?

    Thiếu niên áo trắng nhướng mày cười nói:
    - Vãn bối thấy bất bình cho tiền bối, vì vậy cả gan nói thẳng, xin tiền bối chớ trách. Vãn bối cảm thấy Phương Chấn Mi công tử tuy danh lừng quần hùng, nhưng lại chưa chắc là đối thủ của Thẩm tiền bối. Phương công tử tự xưng là thiên hạ đệ nhất, nhưng theo vãn bối thấy, Thẩm tiền bối mới là hùng bá lỗi lạc, phong phạm của tiền bối...

    - Ừ.

    - Vãn bối lại càng không hiểu, hiện nay Thẩm tiền bối và Phương công tử là tâm đầu ý hợp, mọi mặt tiền bối đều vượt trên Phương công tử, tiếc rằng danh tiếng lại kém xa Phương công tử. Xin thứ cho vãn bối nói thẳng, ánh sáng của tiền bối dường như đều bị Phương công tử che lấp...
    Nói đến đây, thiếu niên áo trắng cố ý dừng lại, nhìn Thẩm Thái Công một cái, chỉ thấy Thẩm Thái Công uống một hơi sạch rượu trong ly. Hắn lại nghiêng bình rót rượu cho Thẩm Thái Công, cười nói:
    - Vãn bối biết tiền bối và Phương công tử là đồng bạn sinh tử, bởi vì Phương công tử từng đánh bại “Động Thiên Phúc Địa, Thập Long Thần Quân” trên đường Thiểm Tây, giải cứu tiền bối. Nhưng Phương công tử lại dùng chuyện cứu người này tuyên dương thiên hạ, khiến người trong võ lâm ai cũng biết Phương công tử là ân nhân cứu mạng của tiền bối. Vãn bối cảm thấy, cảm thấy...

    - Ừ.

    - Tiền bối đừng trách vãn bối nhiều chuyện, vãn bối một lòng một dạ, chỉ suy nghĩ cho tiền bối. Võ công và trí tuệ của tiền bối siêu việt thiên hạ, nhưng lại phải đứng dưới Phương công tử, bị hắn đè đầu cưỡi cổ, vãn bối cảm thấy không đáng cho tiền bối...

    - Ừ.
    Thẩm Thái Công nhíu đôi mày bạc, lại uống một hơi cạn sạch rượu trong ly.

    Thiếu niên áo trắng cười nịnh nọt:
    - Không biết tiền bối có cảm tưởng gì?

    Thẩm Thái Công cúi đầu nhìn ly rượu, nói:
    - Ngươi nói xong chưa?

    Thiếu niên áo trắng ngẩn ra:
    - Vãn bối đã nói xong rồi.

    Thẩm Thái Công đứng dậy, nói:
    - Nói xong thì tốt rồi.

    Thiếu niên áo trắng giật mình, hỏi:
    - Tiền bối muốn đi đâu?

    Thẩm Thái Công lạnh lùng nói:
    - Ngươi nói chuyện, ta uống rượu, ngươi nói xong, ta liền đi.

    Thiếu niên áo trắng gượng cười nói:
    - Tiền bối đừng hiểu lầm, vãn bối là có ý tốt...

    Thẩm Thái Công bỗng trợn mắt, ánh mắt như chớp chiếu vào người thiếu niên áo trắng, khiến hắn bị dọa lùi lại một bước. Thẩm Thái Công lạnh lùng nói:
    - Ngươi nói xấu người khác, ta có thể không để ý, nhưng người mà ngươi nói là Phương Chấn Mi! Thẩm Thái Công ta tuy ngạo mạn thiên hạ, nhưng có thể qua được mười chiêu dưới tay Phương thần tài, đời này ta đã không tiếc nuối rồi! Thần tài gia quả thật là văn võ song toàn, nhưng không bao giờ tự nhận là thiên hạ đệ nhất. Ngươi bịa đặt thị phi, có dụng ý gì? Ta và Phương Chấn Mi ở cùng nhau, dĩ nhiên nên ngồi ở chiếu sau, không hề oán hận. Ngươi đề cập với ta, phỉ báng vu khống, có dụng ý gì? Ngày đó thần tài cứu ta dưới ma chưởng của Thập Long Thần Quân, toàn thân đẫm máu, nhưng chưa từng nói với ai. Đó là do Thập Long Thần Quân tố cáo với người khác, nhưng ngươi lại bảo là thần tài Phương Chấn Mi nói, có dụng ý gì? Y và ta ở cùng nhau, trước giờ chưa từng bảo ta làm bất cứ chuyện gì. Ngươi cố ý ly gián chúng ta, có dụng ý gì?

    Sắc mặt thiếu niên áo trắng lúc xanh lúc trắng, miễn cưỡng cười nói:
    - Tiền bối đừng giận, vãn bối là có ý tốt...

    Thẩm Thái Công nói:
    - Ý tốt? Ta tâm lĩnh rồi. Tiểu tử ngươi dùng kế độc, đừng hòng gạt được Thẩm Thái Công ta! Ra ngoài! Ta phải giáo huấn bọn tiểu nhân các ngươi!

    Thiếu niên áo trắng ngẩn ra, đột nhiên cười nói:
    - Lão trượng, ta thấy vẫn nên bỏ đi, nếu như ngươi còn khí lực từ nơi này đi ra ngoài tiệm, Mạnh Hậu Ngọc từ nay sẽ đổi thành họ Thẩm, làm cháu của ngươi, được chứ!

    Thẩm Thái Công sững sốt, sau đó giận dữ cười nói:
    - Được! Ngươi chính là cháu của ta...

    Y muốn bước đi, chợt thấy trời nghiêng đất ngả, huyết khí quay cuồng, mắt nổ đom đóm, một tay vịn lấy mặt bàn, chỉ thấy thiếu niên áo trắng kia ở đối diện cười lạnh. Thẩm Thái Công cả giận nói:
    - Ngươi, ngươi ở trong rượu...

    Thiếu niên áo trắng cười âm hiểm nói:
    - Một ngụm say ba ngày, một bầu say đứt ruột. Thẩm lão tiền bối, ngươi liên tục uống ba ly “Quân Thả Khứ”, cho dù là ba con voi lớn cũng phải ngã xuống.

    Thẩm Thái Công khàn giọng nói:
    - Ngươi... tên tiểu nhân này! Lại hạ độc trong rượu?

    Đột nhiên ngẫm nghĩ, lại nói:
    - Tiểu tử, ngươi tên gì ấy nhỉ?

    Thiếu niên áo trắng cười nói:
    - Tại hạ họ Mạnh, tên là Hậu Ngọc, người khác gọi là “Tiếu Đoạn Trường”, tiền bối có biết tại hạ không?

    Trong võ lâm thiếu niên anh hiệp đương nhiên không ít, nhưng thiếu niên ác đồ lại càng nhiều hơn. Trong tất cả thiếu niên ác đồ, có một kẻ được xem là đầu lĩnh, xuất đạo chỉ ba năm, nhưng những chuyện ác đã làm, bốn mươi tên ác đồ cũng không bằng một nửa của hắn. Người này trong nụ cười giấu đao, sở trường đao pháp “Đoạn Trường Nhất Thập Bát Đao”, người giang hồ xưng là “Tiếu Đoạn Trường”, càng giỏi về mưu lược, âm hiểm tàn độc, chính là Mạnh Hậu Ngọc này.

    Thẩm Thái Công hét lớn:
    - Hóa ra là ngươi, hôm nay ta phải hàng ma...

    Liền trở tay chụp lấy cần câu bên cạnh, thình lình phát hiện cần câu đã không thấy nữa.

    Mạnh Hậu Ngọc cười lạnh nói:
    - Ngươi muốn hàng ma? Trước tiên bình ma chướng của mình rồi hãy nói!

    Lúc này phía sau Mạnh Hậu Ngọc có hai người bước ra, một già một trẻ, chính là lão bản và tiểu nhị trong quán rượu này. Mạnh Hậu Ngọc chỉ vào tên tiểu tử kia, cười nói:
    - Đây là “Diệu Thủ” Quan Bách Lý, vừa rồi lúc rót rượu, cần câu của tiền bối đã vào tay hắn.

    Thẩm Thái Công định thần nhìn lại, chỉ thấy trong tay tiểu tử này đúng là đang cầm cần câu của mình.

    - Còn vị này là “Thiên Hạ Đệ Tam Độc” Tư Đồ Vô Hậu, vừa rồi thứ tiền bối uống, chính là “Quân Thả Khứ” do Tư Đồ tiên sinh tự mình chế biến. Tiền bối không động thì thôi, một khi động thì dược tính phát tác càng nhanh, không say mèm ba ngày thì không tỉnh lại.

    Chỉ thấy lão nhân này nào có phải tuổi già sức yếu, hai tay như móc, hai mắt như điện, đang đứng cười lạnh.

    Thẩm Thái Công cả giận nói:
    - Ngươi làm thế nào bắt ta?

    Lập tức muốn đẩy bàn nhảy lên.

    Mạnh Hậu Ngọc cười nói:
    - Tiền bối đừng nên kích động, nếu ngài cử động, dược tính phát tác, e rằng tiền bối không làm gì được nữa đâu.

    Thẩm Thái Công mới hơi di động, liền quát lên:
    - Ngươi muốn mạng của ta, sao không dám tới lấy?

    Mạnh Hậu Ngọc cười lớn nói:
    - Nói cho ngươi biết cũng không sao, người chúng ta muốn là Phương Chấn Mi chứ không phải ngươi.

    Thẩm Thái Công kỳ quái hỏi:
    - Phương Chấn Mi và ngươi có thù oán gì?

    Mạnh Hậu Ngọc lạnh lùng nói:
    - Không thù cũng không oán. Nhưng chúng ta muốn có Thượng Thanh đồ đã lâu. Hiện nay Thượng Thanh đồ rơi vào tay Liễu Trung Nguyên của Lạc Hà sơn trang, với võ công của Liễu Trung Nguyên, chúng ta muốn đoạt lấy Thượng Thanh đồ cũng không khó, nhưng Phương Chấn Mi lại đang ở Lạc Hà sơn trang. Nếu trong vòng ba ngày chúng ta không hạ thủ, Thượng Thanh đồ sẽ được Liễu Trung Nguyên áp tải đến triều đình. Thượng Thanh đồ có ghi lại nơi chôn giấu hoàng kim châu báu, bọn ta sẽ không để nó rơi vào tay tham quan hôn quân.

    Thẩm Thái Công cả giận nói:
    - Bảo tàng Thượng Thanh đồ này vốn là quân hưởng do dân chúng khu vực Ký Bắc quyên góp để dẹp sơn tặc giặc Oa, sau đó bởi vì giữa đường bị đạo tặc đánh cướp, quân đội hộ lương và đạo tặc đều chết hết, chỉ còn lại một tên quân sĩ tên là Phùng Thượng Thanh sống sót, mới chôn kho báu vẽ bản đồ. Sau đó y bị sơn tặc bắt giữ, uy hiếp giao ra Thượng Thanh đồ, may mắn Liễu Trung Nguyên đại hiệp kịp thời tìm đến, giết chết thổ phỉ, nhưng Phùng Thượng Thanh đã bị hành hạ đến gần chết, chỉ để lại Thượng Thanh đồ, sau đó buông tay lìa đời. Vì vậy tấm bản đồ kia mới được đặt tên là “Thượng Thanh đồ”. Hiện nay Liễu Trung Nguyên muốn dâng Thượng Thanh đồ cho triều đình, đó là đạo lý hiển nhiên. Có Phương Chấn Mi ở Lạc Hà sơn trang, các ngươi đừng hòng lấy được.

    Mạnh Hậu Ngọc cười âm hiểm nói:
    - Muốn lấy Thượng Thanh Đồ thật không dễ, nhưng nếu Phương Chấn Mi không nhúng tay vào chuyện này, vậy thì lại hết sức dễ dàng.

    Thẩm Thái Công cười lạnh nói:
    - Muốn Phương Chấn Mi mặc kệ chính nghĩa giang hồ, quả là mộng tưởng.

    Mạnh Hậu Ngọc cũng cười lạnh nói:
    - Hiện giờ tính mạng của ngươi ở trong tay bọn ta, chỉ có hai con đường để đi.

    Thẩm Thái Công hừ lạnh nói:
    - Ngươi nói xem!

    Mạnh Hậu Ngọc nói:
    - Ta biết rõ giang hồ hiệp đạo các ngươi nhất ngôn cửu đỉnh, một lời đáng giá ngàn vàng. Chỉ cần ngươi đồng ý khuyên Phương Chấn Mi không nhúng tay vào chuyện này, với một câu nói, ta sẽ lập tức thả ngươi, hơn nữa sau khi thành công, sẽ dâng tặng năm ngàn lượng hoàng kim để bày tỏ tâm ý.

    Thẩm Thái Công nói:
    - Ha ha.

    Mạnh Hậu Ngọc ngạc nhiên hỏi:
    - Ha ha là ý gì?

    Thẩm Thái Công nói:
    - Ha ha nghĩa là ta nhìn thấy một kẻ khờ khạo vô tri.

    Mạnh Hậu Ngọc cười lạnh nói:
    - Được. Con đường này ngươi không đi, vậy còn một con đường khác. Con đường này chúng ta đi thay ngươi, ngươi không cần phải đi. Chúng ta sẽ giam ngươi lại, nếu Phương Chấn Mi dám nhúng tay vào chuyện này, chúng ta sẽ làm thịt ngươi. Họ Phương xưa nay coi trọng nghĩa khí, hẳn là sẽ không nhẫn tâm nhìn thấy...

    Thẩm Thái Công cả giận nói:
    - Nói bậy! Ngươi cho rằng Phương Chấn Mi sẽ vì ta mà vứt bỏ Thượng Thanh đồ, để nó rơi vào tay đám cẩu đồ các ngươi, để đạo tặc mặc sức hoành hành?

    Mạnh Hậu Ngọc cười hà hà nói:
    - Nếu chỉ có ngươi, chúng ta còn chưa chắc Phương Chấn Mi có đồng ý hay không, nhưng nếu chúng ta bắt cả đồng bạn sinh tử của hắn là đại hiệp Ngã Thị Thùy, Phương Chấn Mi không đáp ứng mới là chuyện lạ.

    Thẩm Thái Công nói:
    - Được! Ta đánh chết ngươi trước!

    Y đột nhiên phi thân lên, song chưởng đánh ra.

    Thẩm Thái Công nhảy lên không, thanh thế kinh người, nhưng khi tới giữa không trung, chợt cảm thấy tầm mắt mơ màng, toàn thân mềm nũn, kình lực đánh ra đã giảm đi hơn nửa.

    Mạnh Hậu Ngọc áo trắng nhoáng một cái, cũng phi thân lên, kêu lớn:
    - Bắt sống!

    Sau lưng Thẩm Thái Công bỗng có tiếng đao sắc xé gió, y lập tức xoay người, trông thấy ba thanh kim đao nhắm đầu chém xuống.

    Thẩm Thái Công hét lớn, xuất chưởng đẩy lui ba người. Bóng người chớp lóe, chỉ nghe tiếng bàn lật ghế ngã không dứt bên tai, thực khách trong tiệm lại ào ào rút binh khí ra.

    Mạnh Hậu Ngọc cười lớn nói:
    - Bọn họ là Thường Sơn Tam Tiên, Tề Môn Tam Đao, Ngôn Gia Tứ Quái và Thiên Địa Song Võng. Có bọn họ ở đây, ngươi còn muốn trốn sao? Thượng Thanh Đồ có thể thoát khỏi tay chúng ta sao?

    Thẩm Thái Công rống giận, liên tiếp lộn người bảy tám cái, tránh khỏi chín roi sáu đao, trước mặt bỗng có một tấm lưới lớn chụp thẳng xuống. Thẩm Thái Công lại hét lớn một tiếng, giống như một bước lên mây, cá chép hóa rồng, thoát ra khỏi tấm lưới. Đột nhiên cảm thấy trời đất quay cuồng, bốn tên đại hán âm trầm lạnh lẽo chắn ở trước đường, bóng quyền như núi, chính là “Ngôn gia Cương thi quyền”.

    Thẩm Thái Công quát lên:
    - Cản ta sẽ chết!

    Y liên tiếp đánh ra bảy chỉ mười tám chưởng, hai chân cũng liên tục đá ra hai mươi sáu cước, ép lui ba người. Bỗng nhiên trước mắt hoa lên, sau lưng trúng phải một quyền, huyết khí quay cuồng, lại mượn lực một kích này xông ra ngoài tiệm.

    Thẩm Thái Công vừa lướt ra ngoài tiệm, lập tức phun một ngụm máu tươi, toàn thân tê dại, nhưng vẫn cười quái gở nói:
    - Mạnh Hậu Ngọc, lão tử ra khỏi tiệm rồi, ngươi chính là... chính là... cháu... ha ha ha ha... cháu trai... ha ha...

    Mới cười được mấy tiếng, lại không chống đỡ được nữa, say bất tỉnh trên đất.

    Thường Sơn Tam Tiên, Tề Môn Tam Đao, Ngôn Gia Tứ Quái, Thiên Địa Song Võng đều lướt ra ngoài tiệm, vây quanh Thẩm Thái Công đang bất tỉnh. Mạnh hậu Ngọc xanh mặt, căm hận nói:
    - Lão bất tử, nếu không phải ngươi còn có tác dụng, hôm nay chính là ngày giỗ của ngươi rồi!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  4. Bài viết được 22 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    aolong,chieu ly,daitango,demonweapon,dochanh96,glook,hdphai,kiet72tam73,lightforest,linh123,lybietcau,netwalker,org117,phamhau1986,Piglet,Spaghetti,thanhlamtn,Tieu Lan,trinh coc,tuyetam,vuthangqn,Đơn bước,
  5. #3
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Chương 2 – Ngã Thị Thùy trúng độc trong độc có độc

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.vn

    Trong số danh hiệp tại Giang Nam, đương nhiên Phương Chấn Mi là người nho nhã ôn hòa nhất, Thẩm Thái Công là kẻ khiến người ta nhức đầu nhất, nhưng người dũng mãnh trọng nghĩa nhất, có thể xem là đại hiệp Ngã Thị Thùy.

    Đại hiệp Ngã Thị Thùy này, tính tình thẳng thắn và cương trực, võ công khiến người ta khó chống đỡ nhất. Người khác luyện một chiêu “Hắc Hổ Thâu Tâm”, hắn cũng đồng dạng luyện “Hắc Hổ Thâu Tâm”, nhưng so với người khác lại nhanh hơn gấp mười lần! Nhẹ hơn gấp mười lần! Ác hơn gấp mười lần!

    Ba thứ vượt trội như vậy, chẳng khác nào khiến kẻ địch chết nhanh hơn gấp mười lần! Đại hiệp Ngã Thị Thùy này cả đời trải qua mấy trăm trận chiến, chưa từng bội phục người nào, nhưng vì trận chiến giữa Trường Tiếu bang và Thí Kiếm sơn trang, Ngã Thị Thùy quen biết Phương Chấn Mi, lại bội phục sát đất, trở thành tri giao.

    Lúc này Ngã Thị Thùy mặc áo đen quần đen, đang nhàn nhã đi dạo trên đường Trường An.

    Trường An là một tòa thành phức tạp, xinh đẹp và an tĩnh, những đóa hoa kia, những cơn gió mùa xuân kia, tiếng cười của những đứa trẻ, cùng với cảnh tượng đám người vội vã, đều khiến thành Trường An càng thêm mỹ lệ. Còn có các thiếu nữ của thành Trường An, đang từ trong màn thêu lén lút nhìn ra con đường náo nhiệt này, Ngã Thị Thùy rất chú ý đến những điều này.

    Dù sao vị danh hiệp nổi tiếng võ lâm này vẫn còn trẻ tuổi.

    Trong lòng hắn thầm nghĩ, thành Trường An thật là xinh đẹp.

    Nhưng lại cứ xảy ra những chuyện không đẹp chút nào.

    Đám người đột nhiên bu lại, một lão nhân bị đánh ngã xuống đất, một cô bé đang khóc gọi “gia gia”, bên cạnh có ba người đang đứng vênh váo tự đắc, chính giữa là một người mặc áo gấm, nói với giọng quái gở:
    - Nhìn thấy chưa? Tiền của “Kim Mao Thái Tuế” Vương Gia Tích ta, kẻ nào dám thiếu? Ta mặc kệ ngươi có buôn bán hay không, quá thời hạn mà không giao tiền, lão tử đánh!

    Giống như thường ngày, dòng máu đang yên tĩnh của Ngã Thị Thùy đột nhiên sôi trào, đang muốn bước ra, chợt nghe một thanh niên quát lên:
    - Thái Tuế Vương, ngươi ra tay với người già, đúng là quá...

    Vương Gia Tích liếc mắt sang, cũng không lên tiếng, dùng một chiêu “Quỷ Vương Trảm Yêu” đánh thẳng vào huyệt thái dương bên phải của thiếu niên kia.

    Thanh niên kia dùng một chiêu “Thôi Song Vọng Nguyệt” gạt văng thế công, lại phản kích một chiêu, hóa ra cũng là người luyện võ.

    Vương Gia Tích dùng thế “Thoát Bào Nhượng Vị” tránh khỏi công kích, lại thu quyền, chắp tay cười nói:
    - Thì ra huynh đài là cao nhân, đã đắc tội, không biết cao tính đại danh của huynh đài là gì?

    Thanh niên kia không ngờ Vương Gia Tích lại khách khí như vậy, không kìm được ngẩn ra, cũng ôm quyền nói:
    - Tại hạ Tống...

    Đột nhiên hai người bên cạnh Vương Gia Tích đồng thời lướt ra, kẹp lấy hai tay thanh niên kia. Kim Mao Thái Tuế cũng lướt nhanh đến, một quyền đánh vào bụng đối phương. Thanh niên kia kêu thảm một tiếng, đau tận xương tủy. Kim Mao Thái Tuế lại tung ra một quyền, đánh cho thanh niên kia khuỵu người xuống. Hắn cực kỳ đắc ý, cười quái gở nói:
    - Nhìn thấy chưa, kẻ nào dám vô lễ với Kim Mao Thái Tuế! Thành Trường An chính là của Vương thái tuế ta...

    Đột nhiên một giọng nói lạnh lùng cất lên:
    - Tên nào đang khoác lác thế!

    Sắc mặt Kim Mao Thái Tuế phát xanh, cả giận nói:
    - Ngươi là ai?

    Chỉ thấy một thanh niên áo đen đi vào, lạnh lùng nói:
    - Ngã Thị Thùy (ta là ai).

    Kim Mao Thái Tuế nghe vẫn không hiểu, hỏi:
    - Ngươi bảo ngươi là ai?

    Ngã Thị Thùy vẫn lạnh lùng nói:
    - Ta nói Ngã Thị Thùy.

    Câu này tổng cộng có năm chữ, lúc nói đến chữ thứ ba, hai người khống chế thanh niên bị đánh đến mức ngồi bệt xuống kia, xương cánh tay đồng loạt bị bẻ gãy, Kim Mao Thái Tuế cũng nhanh như chớp bị đánh một quyền đến chảy máu vỡ mặt.

    Ngã Thị Thùy phủi phủi tay, vẫn lạnh lùng nói:
    - Một quyền này là để cho ngươi biết, thành Trường An không phải của Kim Mao Thái Tuế ngươi.

    Nói đến đây, lại vung một quyền đánh vào cằm Kim Mao Thái Tuế, đồng thời nói:
    - Một quyền này là bảo ngươi sau này đổi thành họ Tống, để xin lỗi vị huynh đài này. Hiện giờ ngươi còn lại hai cái răng cửa, nếu như ngươi dám không đổi họ xin lỗi, quyền thứ ba của ta sẽ không cho ngươi cả cơ hội ăn cơm.

    Vừa nói vừa nắm tay lại.

    Kim Mao Thái Tuế ôm mặt, đau đớn kêu lên:
    - Đừng đừng đừng... đừng đừng đánh, ta đổi họ, ta đổi...

    Ngã Thị Thùy chính là Ngã Thị Thùy.

    Đột nhiên từ trong đám người có tiếng vỗ tay thưa thớt vang lên, một thiếu niên áo trắng vẻ mặt tươi cười bước ra, vái chào Ngã Thị Thùy nói:
    - Đại hiệp Ngã Thị Thùy, danh bất hư truyền.

    Ngã Thị Thùy xoay người bước đi.

    Thiếu niên áo trắng bước nhanh đến, kêu lên:
    - Đại hiệp xin dừng bước!

    Ngã Thị Thùy vẫn đi tới, đồng thời nói:
    - Nếu ngươi muốn kết giao với ta, hoặc là muốn ta làm việc, vậy thì quên đi!

    Thiếu niên áo trắng cười nói:
    - Nhưng nếu là Phương đại hiệp bảo ta tới nói với ngài mấy câu thì sao?

    Ngã Thị Thùy chợt dừng bước, quay đầu nói:
    - Ngươi nói là thần tài?

    Bởi vì Phương Chấn Mi luôn thích dốc túi tiếp tế bằng hữu, cho nên tri giao đều gọi hắn là “Thần tài”.

    Thiếu niên áo trắng nói:
    - Đúng vậy.

    Khuôn mặt căng thẳng của Ngã Thị Thùy lập tức buông lỏng, giống như gió xuân thổi sương lạnh thành khe suối nhỏ:
    - Được.

    Thiếu niên áo trắng nói:
    - Xin phiền đại hiệp đến nhà trọ Vân Lai một chuyến. Phương đại hiệp dặn ta trước tiên mời đại hiệp ăn một bữa ngon, sau đó y sẽ tới, hơn nữa có chuyện quan trọng muốn phiền đại hiệp đích thân đi một chuyến.

    Ngã Thị Thùy hỏi:
    - Là Phương Chấn Mi muốn ngươi mời ta ăn một bữa?

    Thiếu niên áo trắng cười nói:
    - Đúng vậy, Phương đại hiệp nói là phải làm phiền ngài, vô cùng xấu hổ, dĩ nhiên nên làm chủ nhà mời khách.

    Ngã Thị Thùy gật đầu hỏi:
    - Nhà trọ Vân Lai ở đâu?

    Thiếu niên áo trắng đáp:
    - Ở ngay phía trước.

    Đi vào nhà trọ Vân Lai, chỉ thấy hơn mười thực khách ở bên trong đang thoải mái cười nói. Ngã Thị Thùy đi vào, chọn một vị trí dựa vào bên trong, cùng thiếu niên áo trắng ngồi xuống. Lão chưởng quỹ lập tức bảo tiểu nhị kia bưng một bầu rượu lên.

    Thiếu niên áo trắng rót đầy một ly rượu cho Ngã Thị Thùy, cười nói:
    - Đại hiệp uống rượu trước, món ăn sẽ mang lên.

    Ngã Thị Thùy lạnh lùng hỏi:
    - Người đâu?

    Thiếu niên áo trắng cười nói:
    - Phương đại hiệp sẽ đến.

    Ngã Thị Thùy giơ ly uống một hơi cạn sạch, hỏi:
    - Ngươi không uống sao?

    Sắc mặt thiếu niên áo trắng không đổi, lại đứng dậy rót rượu cho Ngã Thị Thùy, cười nói:
    - Tại hạ tửu lượng không tốt.

    Ngã Thị Thùy lại uống một hơi cạn sạch, đột nhiên cười lạnh nói:
    - Chỉ sợ không phải tửu lượng, mà là trong rượu có độc!

    Sắc mặt thiếu niên áo trắng khẽ biến, nói:
    - Sao đại hiệp lại nói như vậy?

    Ngã Thị Thùy cười lạnh nói:
    - Trong rượu có Quân Thả Khứ, là thuốc mê của Hạ Tam Lạm, ngươi tưởng ta không biết sao?

    Thiếu niên áo trắng vẫn cười nói:
    - Là Phương đại hiệp nhờ ta tới liên hệ với đại hiệp, không ngờ đại hiệp lại là người không phân rõ phải trái như vậy.

    Ngã Thị Thùy cười một tiếng nói:
    - Ngươi sai rồi.

    Thiếu niên áo trắng ngạc nhiên nói:
    - Hả?

    Ngã Thị Thùy nói từng chữ từng câu:
    - Nếu Phương Chấn Mi muốn nhờ ta làm việc, sẽ tự mình nói rõ với ta. Trước tiên mời khách một bữa rồi mới nói rõ dụng ý, Phương tài thần tuyệt đối không làm như vậy.

    Thiếu niên áo trắng thiếu chút nữa cười không nổi, nhưng vẫn cố nặn ra một nụ cười giả tạo, nói:
    - Đáng tiếc ngươi vẫn uống hai ly rượu rồi.

    Ngã Thị Thùy chợt há mồm, phun ra một ngụm rượu bắn thẳng đến Mạnh Hậu Ngọc, đồng thời nói:
    - Rượu này ta còn uống sao?

    Mạnh Hậu Ngọc cũng không cười nổi nữa, áo trắng phất một cái, nhảy lên cao, tránh khỏi ngụm rượu. Ngã Thị Thùy vừa thấy Mạnh Hậu Ngọc nhẹ nhàng tránh né, liền kinh ngạc nói:
    - Thân pháp “Trường Thiên Nhất Hạc”, ngươi có quan hệ gì với “Trường Thiên Nhất Hạc, Vô Ác Bất Tác” Viên Tiếu Tinh?

    Mạnh Hậu Ngọc đứng thẳng trên xà nhà, lại cười nói:
    - Chính là gia sư. Ta là “Tiếu Đoạn Trường” Mạnh Hậu Ngọc.

    Ngã Thị Thùy cả giận nói:
    - Thì ra là tên bại hoại ngươi!

    Mạnh Hậu Ngọc cười nói:
    - Đáng tiếc lần này đại hiệp lại rơi vào trong tay bại hoại.

    Ngã Thị Thùy giận tím mặt, đẩy bàn đứng dậy, đột nhiên cảm thấy trời đất quay cuồng, tay chân tê dại, liền quát lên:
    - Ngươi hạ độc ở đâu?

    Mạnh Hậu Ngọc cười lớn nói:
    - Đối phó với đại hiệp Ngã Thị Thùy không dễ như Thẩm Thái Công, chúng ta đã sớm đề phòng ngươi nhìn thấu, ngoại trừ hạ độc trong rượu, còn rải Tam Bộ Kê Minh tán lên ghế ngồi của ngươi...

    Ngã Thị Thùy gầm lớn, một chưởng đánh vỡ ghế gỗ, khiến mảnh gỗ bay tứ tung. Mạnh Hậu Ngọc đắc ý cười nói:
    - Ta nghĩ các hạ nhất định biết Tam Bộ Kê Minh tán có thể xâm nhập ở mọi nơi, cho dù dính một chút trên da, cũng sẽ từ đó đi vào trong cơ thể. Bất cứ người nào đi ra ba bước đều phải ngã xuống, không đến ngày hôm sau gà gáy ba lần thì tuyệt đối không dậy nổi. Thủ pháp dùng độc của “Thiên Hạ Đệ Tam Độc” Tư Đồ Vô Hậu thế nào? Chẳng trách ngay cả “Thiên Hạ Đệ Nhị Độc” cũng từng bị Tư Đồ tiên sinh hạ độc một lần, gần như nửa sống nửa chết... ha ha...

    “Chưởng quỹ” của nhà trọ Vân Lai kia cũng cười lên, nói:
    - Đại hiệp Ngã Thị Thùy, nếu như ngươi đi ra ba bước, vậy phải đổi thành đại cẩu hùng rồi, ha ha...

    Ngã Thị Thùy rống giận:
    - Nói khoác!

    Người bỗng như mũi tên bắn ra, bóng đen lóe lên, đánh thẳng tới “Thiên Hạ Đệ Tam Độc” Tư Đồ Vô Hậu.

    Ngã Thị Thùy đột nhiên nổi loạn, thanh thế kinh người. Tư Đồ Vô Hậu trong lòng phát lạnh, lập tức giơ tay ném ra một nắm Mê Hồn sa, đồng thời lui nhanh về phía sau.

    Ngã Thị Thùy ở giữa không trung, chợt thấy toàn thân mềm nhũn, tốc độ đã chậm đi một nửa.

    Nhưng cho dù thân pháp của chậm đi một nửa, tốc độ vẫn kinh người, chỉ nghe Ngã Thị Thùy giữa không trung hét lớn một tiếng:
    - Tên cẩu đồ ngươi, ta đánh chết ngươi trước!

    Hắn lại không né tránh Mê Hồn sa kia, vẫn xông thẳng tới. Tư Đồ Vô Hậu vừa mới đứng vững, chợt thấy Ngã Thị Thùy khóe mắt muốn nứt đã xông đến trước mặt, sợ đến mức kêu lên một tiếng, bay ngược ra ngoài một trượng.

    Thân hình của hắn vừa động, Ngã Thị Thùy đã phát động.

    Ngã Thị Thùy đánh một quyền vào Tư Đồ Vô Hậu.

    Tư Đồ Vô Hậu muốn chống đỡ, nhưng quyền của Ngã Thị Thùy còn nhanh gấp mười lần so với tưởng tượng của hắn, đã đến gần mặt. Tư Đồ Vô Hậu muốn tránh sang bên cạnh, nhưng lại phát hiện một quyền này của Ngã Thị Thùy đã che kín tất cả đường lui của hắn.

    Tư Đồ Vô Hậu sợ đến mức hồn bay phách lạc, trông thấy nắm tay của Ngã Thị Thùy tiếp cận, lớn lên, bành trướng. Sau một tiếng “bình”, thân hình hắn bay ra ngoài, người chưa ngã xuống đất thì đã đứt hơi.

    Cùng lúc này, tám cánh tay của Ngôn Gia Tứ Quái đã kiềm chế khớp xương quanh người Ngã Thị Thùy. Chợt nghe Ngã Thị Thùy rống to một tiếng, ngói nhà đổ xuống, hắn lại lộn người một cái, làm cho Ngôn Gia Tứ Quái đều ngã ra ngoài.

    Ngã Thị Thùy thần uy như vậy, khiến Thường Sơn Tam Tiên đang xông đến gần sợ đến ngẩn người. Tề Môn Tam Đao lập tức lấy kim đao ra. Mạnh Hậu Ngọc bỗng quát lên:
    - Phải bắt sống!

    Hắn lại xoay người lạnh lùng nói với Ngã Thị Thùy:
    - Ngươi lại có thể ba bước không ngã!

    Ngã Thị Thùy vừa thấy Mạnh Hậu Ngọc, giận dữ hét lớn một tiếng, đánh ra một quyền, nhưng bước chân loạng choạng, xuất quyền vô lực, gần như trượt ngã. Tam Bộ Kê Minh Tán cộng thêm Mê Hồn sa, Ngã Thị Thùy đến bây giờ còn chưa ngã, đã đủ khiến Mạnh Hậu Ngọc rét run. Mạnh Hậu Ngọc cười lạnh một tiếng, thân hình di động, tránh khỏi một quyền. Ngay khi Ngã Thị Thùy trượt ngã, Mạnh Hậu Ngọc đã lắc mình đến, phong tỏa ba yếu huyệt lớn của Ngã Thị Thùy.

    Hay cho Ngã Thị Thùy, lại bật hơi cao giọng, lập tức phá giải huyệt đạo bị phong tỏa. Hắn gầm lên một tiếng, lật người ngã ra, liên tiếp tránh khỏi ba đao ba chưởng, sau đó một chưởng đánh vỡ cửa tiệm, định xông ra ngoài. Đột nhiên có một người áo xám xông đến trước mặt, thân hình nhanh đến mức không nhìn thấy rõ, chỉ nghe tiếng cánh hạc mở ra.

    Ngã Thị Thùy hét lớn, đánh ra một quyền. Người nọ trở tay ngăn cản, “bình” một tiếng, một chưởng đánh vào ngực Ngã Thị Thùy.

    Ngã Thị Thùy phun ra một ngụm máu, bị đẩy lui bảy tám bước, ngã vào trong tiệm, lập tức có hai tấm lưới lớn chụp xuống người. “Tiếu Đoạn Trường” Mạnh Hậu Ngọc và “Diệu Thủ” Quan Bách Lý đồng thời lướt ra, liên tiếp phong tỏa mười hai yếu huyệt trên người Ngã Thị Thùy.

    Thiên Địa Song Võng cũng đồng thời từ trên xà nhà nhảy xuống, trói Ngã Thị Thùy lại. Ngã Thị Thùy cuối cùng đã bị bắt.

    Mạnh Hậu Ngọc cung kính vái chào lão nhân áo xám kia, nói:
    - Bái kiến sư phụ!

    Nụ cười trên mặt thường ngày đã biến mất, đổi thành vẻ trang trọng.

    Người áo xám kia hừ lạnh một tiếng, nói:
    - Nhiều người như vậy bày kế ám toán mà không bắt được hắn, còn dám nhắm vào Thượng Thanh đồ sao?

    Mạnh Hậu Ngọc xấu hổ nói:
    - Đệ tử đáng chết, đã quá sơ ý.

    Người áo xám cười lạnh nói:
    - Bây giờ các ngươi thử đi bắt Phương Chấn Mi trước, dù sao con tin ở trong tay chúng ta, hắn cũng không dám làm gì. Còn nữa, ta đã mời Tái Ngoại Song Manh tới, có hai người bọn họ ở đây, họ Thẩm kia và Ngã Thị Thùy này có chắp cánh cũng không bay được. Các ngươi đi đi!

    Mạnh Hậu Ngọc khom người nói:
    - Tuân lệnh!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  6. Bài viết được 18 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    aolong,chieu ly,daitango,demonweapon,dochanh96,glook,hdphai,lightforest,linh123,lybietcau,netwalker,org117,phamhau1986,Spaghetti,thanhlamtn,Tieu Lan,tuyetam,Đơn bước,
  7. #4
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Chương 3 – Mạnh Hậu Ngọc sắp đặt thiên la địa võng

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.vn

    Lúc Ngã Thị Thùy tỉnh lại, còn tưởng rằng mình chưa tỉnh, bởi vì trước mắt là một mảng tối đen, chỉ có chút ánh sáng yếu ớt từ một cửa sổ nhỏ rọi vào. Cửa sổ nhỏ này chỉ khoảng bằng cái đĩa, thay vì nói là cửa sổ, không bằng nói là lỗ thông gió. Trong mũi chỉ ngửi được mùi hôi. Từ cửa sổ nhìn ra ngoài, trời cũng giống như rất gần, hơn nữa khí lạnh bức người. Ngã Thị Thùy gần như cho rằng mình đang ở trong địa phủ.

    Nhưng cho dù là trong âm phủ, Ngã Thị Thùy cũng muốn gọi Diêm Vương gia ra đánh cho một trận, bởi vì hiện giờ hắn quả thật đầy bụng oán khí. Lúc hắn tức giận, muốn làm chuyện gì thì ngay cả Thiên Vương lão tử cũng không ngăn được.

    Hắn vừa đứng lên, muốn xông ra phía trước, chợt thấy cổ tay cổ chân vừa ngứa vừa tê, hơn nữa khí lạnh xâm nhập vào tim phổi, không di chuyển được một bước nào.

    Lúc này Ngã Thị Thùy mới phát hiện, cổ tay và cổ chân hắn đang bị cột vào hai chiếc vòng sắt hình dáng rất kỳ quái, cắm thẳng vào trong tường đá. Những khóa sắt bình thường, chỉ cần Ngã Thị Thùy vận lực thì không gãy cũng cong. Nhưng bốn chiếc vòng sắt này không biết làm bằng thứ gì, Ngã Thị Thùy vừa vận lực, khóa sắt liền có khí lạnh xâm nhập vào kinh mạch, công lực hoàn toàn tiêu tan, cũng không tụ lực được.

    Ngã Thị Thùy vừa tức vừa giận, vẫn không chịu phục, cố gắng vận khí, toàn lực xông về phía trước.

    Nhưng không vận lực còn đỡ, vừa vận lực thì lập tức cảm thấy khí lạnh công tâm, chân khí rẽ nhánh, nội lực đánh ngược về đan điền, thiếu chút nữa thì không thu khí được.

    Chợt nghe trong bóng tối bên cạnh có một giọng lười nhác cất lên:
    - Thằng nhóc, ta thấy ngươi nên bỏ đi. Nếu như ngươi có thể thoát được khóa sắt, Thẩm Thái Công ta còn ở chỗ này sao!

    Ngã Thị Thùy vừa mừng vừa kinh, nói:
    - Lão bất tử, ông cũng ở đây sao?

    Thẩm Thái Công bực bội nói:
    - Đúng vậy, ở đây tán gẫu với ngươi.

    Ngã Thị Thùy nói:
    - Ông cũng bị nhốt sao?

    Thẩm Thái Công thở dài nói:
    - Đương nhiên không có ưu đãi.

    Lại nói tiếp:
    - Nhưng có thằng nhóc ngươi làm bạn với lão nhân gia ta trước lúc lâm chung, còn xem như không tệ.

    Ngã Thị Thùy không lên tiếng, đứng trong bóng tối yên tĩnh một lúc, sau đó hỏi:
    - Ông bị ai bắt tới?

    Thẩm Thái Công than thở:
    - Cháu trai của ta.

    Ngã Thị Thùy ngạc nhiên nói:
    - Cháu trai?

    Thẩm Thái Công nói:
    - Mạnh Hậu Ngọc. Hắn bỏ Quân Thả Khứ vào trong rượu, lại nói nếu ta có thể xông ra khỏi tiệm, hắn chính là cháu trai của ta. Ta đã xông ra, nếu bây giờ nhìn thấy hắn, nhất định sẽ gọi hắn là cháu trai, hắn có bản lĩnh thì tới giết gia gia của hắn.

    Ngã Thị Thùy cười nói:
    - Bỏ đi, mạng của ông, ta thấy người ta còn không thèm lấy.

    Thẩm Thái Công nghiêm mặt nói:
    - Ta lo lắng chính là chuyện này, thứ bọn chúng muốn là Thượng Thanh đồ, cùng với mạng của Phương Chấn Mi.

    Ngã Thị Thùy nhảy dựng lên, vừa mới dùng sức, lại bị sắt lạnh chấn ngã, thở dốc một hơi, liền hỏi:
    - Làm sao ông biết?

    Thẩm Thái Công kể lại toàn bộ những lời của Mạnh Hậu Ngọc lúc bắt y cho Ngã Thị Thùy nghe, lại nói:
    - Thứ bọn chúng muốn là Thượng Thanh đồ, mà Thượng Thanh đồ đang ở Lạc Hà sơn trang, trong vòng ba ngày sẽ được đưa đến quan phủ. Chỉ cần Phương Chấn Mi ở bên cạnh Liễu Trung Nguyên, bọn chúng muốn đoạt Thượng Thanh đồ nào phải chuyện dễ? Mà muốn thần tài không nhúng tay vào chuyện này thì càng khó hơn. Cho nên hiện giờ chúng ta đã trở thành con tin của Mạnh Hậu Ngọc, để uy hiếp Phương Chấn Mi giao Thượng Thanh đồ cho bọn chúng.

    Ngã Thị Thùy vội hỏi:
    - Chúng ta đã hôn mê bao lâu rồi?

    Thẩm Thái Công nói:
    - Khoảng một ngày một đêm.

    Ngã Thị Thùy giậm chân nói:
    - Chỉ sợ bọn chúng đã ra tay với thần tài rồi.

    Thẩm Thái Công nói:
    - Ta nghĩ dựa vào đám người Mạnh Hậu Ngọc, Thường Sơn Tam Tiên, Ngôn Gia Tứ Quái, Tề Môn Tam Đao, Thiên Địa Song Võng, còn không làm khó được thần tài. Có sợ thì chỉ sợ thần tài không thể ứng phó đươc nếu bọn chúng đem hai ta ra làm con tin.

    Ngã Thị Thùy than thở:
    - Ông có điều không biết, bọn chúng chẳng hề đáng sợ, người đáng sợ là sư phụ của Mạnh Hậu Ngọc, hắn đã xuất động rồi. Nếu không phải hắn thừa cơ ra tay, chỉ bằng bọn chúng còn không bắt được ta.

    Thẩm Thái Công động dung hỏi:
    - Ai là sư phụ của Mạnh Hậu Ngọc?

    Ngã Thị Thùy đáp:
    - Viên Tiếu Tinh.

    Thẩm Thái Công đột ngột đứng lên, lại bị sắt lạnh chấn ngã, nói:
    - “Trường Thiên Nhất Hạc, Vô Ác Bất Tác” Viên Tiếu Tinh?

    Ngã Thị Thùy nói:
    - Đúng vậy.

    Thẩm Thái Công giậm chân thở dài nói:
    - Nếu là Viên Tiếu Tinh thì e rằng hỏng rồi. Khinh công của Phương Chấn Mi siêu việt thiên hạ, nhưng “Trường Thiên Nhất Hạc Triển Sí đại pháp” của Viên Tiếu Tinh, ba mươi năm trước đã không người nào nhanh hơn được hắn. Võ công của Phương Chấn Mi thiên biến vạn hóa, đến nay vẫn không biết được ai truyền thụ, nhưng “Tiểu Thiên Tinh Thần chưởng” của Viên Tiếu Tinh, từ khi xuất đạo đến nay đã đánh bại vô số kẻ địch, chưa từng thất bại. Phương Chấn Mi gặp phải hắn, bất kể ai thắng ai bại, đây nhất định là trận chiến trăm năm khó gặp trong võ lâm.

    Gương mặt Ngã Thị Thùy căng thẳng:
    - Nhưng chúng ta lại bị nhốt ở đây.

    Thẩm Thái Công than thở:
    - Hiện giờ không biết Phương Chấn Mi thế nào rồi?

    Ngã Thị Thùy đột nhiên nở nụ cười, nói:
    - Nhưng theo ta biết, trong thiên hạ này người có thể đâm sau lưng hắn một đao, e rằng còn chưa sinh ra đâu.

    - Sinh ra rồi!
    Trong một góc nhỏ tại một thôn nhỏ thuộc thành Trường An, vài nông dân vừa chất phác vừa hiền lành đang vây quanh một đống rơm rạ, đồng loạt phát ra tiếng hoan hô. Trong mấy nông dân này, có một người là lão nhân, cầm tẩu thuốc dài, trên tẩu thuốc lửa đỏ lập lòe, một người là thanh niên thật thà phúc hậu, còn có một phụ nữ mặc quần áo màu xanh, có lẽ là con dâu của lão nhân kia, ngoài ra còn có một đứa trẻ búi tóc khoảng mười hai mười ba tuổi, có lẽ là đệ đệ của thanh niên kia, con trai thứ hai của lão nhân.

    Bọn họ vây quanh chuồng nhỏ này, khẩn trương quan sát.

    - Sinh, sinh ra rồi!

    Một con trâu cái đang giãy giụa trên đống rơm rạ, chảy một chút máu. Một con trâu nhỏ đang cố gắng ra đời.

    Trâu cái sinh trâu nhỏ, đối với nhà nông là chuyện vui mừng biết bao. Sau khi trâu nhỏ lớn lên, có thể giúp đỡ được bao nhiêu mùa màng. Hoàng hôn dần thành hình trên bầu trời lam nhạt, vài khóm mây mù ở phía xa. Bất kỳ sinh mệnh nào sinh ra đều nên là chuyện vui sướng.

    Bọn họ ở trong chuồng cỏ bên ngoài nhà lá, lòng đầy lo âu, thương tiếc và vui sướng nhìn con trâu cái kia, đang đau đớn mà vui vẻ sinh ra thế hệ sau.

    Một người áo trắng vóc dáng thon dài, không nhiễm bụi trần, tự nhiên thoải mái đi dạo giữa nông thôn.

    Cuối cùng hắn dừng lại bên cạnh cây trúc đung đưa, khóe môi nở một nụ cười hờ hững nhưng thân thiết, nhìn con trâu vừa sinh trong chuồng cỏ và đám người thiện lương ngoài chuồng. Ánh mắt của hắn đầy ý cười, yêu thích và lanh lợi. Mày kiếm giống như khói bếp nơi xa, xông thẳng vào tầng mây, mà không uy hiếp đến vạn vật thế gian, chỉ trở thành một màn phong cảnh.

    Hắn đứng bên cạnh cây trúc, giống như hắn chính là trúc.

    Trúc lung lay, gió nhẹ đưa, áo trắng phất phơ.

    Nếu so sánh Mạnh Hậu Ngọc với hắn, giống như một người bề ngoài phóng khoáng, còn một người bản thân chính là phóng khoáng, phóng khoáng giống như tên của hắn.

    Nhưng tên của hắn đương nhiên không phải “phóng khoáng”, hắn tên là Phương Chấn Mi.

    Phương Chấn Mi nhìn mấy người này vất vả một ngày, vui sướng vì sinh mệnh nho nhỏ kia sinh ra, trong lòng hắn cũng cảm thấy hạnh phúc ngọt ngào.

    Nông thôn giản dị biết bao! Người dân thật thà biết bao!

    Trời đất giống như đều vui sướng vì sự ra đời của sinh mệnh nhỏ này.

    Trường An mỹ lệ.

    Đáng tiếc sự vật mỹ lệ thường không được lâu dài. Khi Trường An xinh đẹp nhất, thường có rất nhiều chuyện không đẹp đến quấy rầy nó.

    Giống như hiện giờ, có ba người vừa lúc đi qua, giống như bị trận náo nhiệt này thu hút, cũng ghé đầu tới xem một chút. Ba đại hán này lưng đeo đao lớn, giống như sơn tặc. Một người trong đó nhìn thử, lớn họng kêu lên:
    - Ta tưởng cái gì, hóa ra là một con trâu cái hôi thối như vậy, cũng học người ta sinh con, ha ha ha ha...

    Một người khác càng lớn giọng:
    - Mấy tên quê mùa, nhìn cái gì! Ta thấy không bằng làm thịt con trâu cái này, cho bọn ta ăn trên đường đi!

    Thanh niên thôn quê kia giận dữ nhìn ba người, nói:
    - Sao các ngươi lại nói như vậy...

    Còn chưa nói xong, đại hán lên tiếng đầu tiên bỗng vung quyền, thanh niên kia còn không thấy rõ đối phương dùng quyền trái hay quyền phải đã ngã xuống đất! Thiếu phụ kia kinh hãi kêu lên một tiếng, khóc lóc đỡ hắn dậy.

    Thiếu niên kia muốn xông tới, nhưng lão nhân lại giữ hắn lại, run giọng nói:
    - Đại gia... đứa nhỏ trẻ người non dạ... đắc tội với các vị... xin các vị tha thứ... bỏ qua...

    Đại hán đánh người kia cười gằn nói:
    - Hắn dám cãi lại, đáng đánh.

    Còn có một đại hán vẫn không lên tiếng, lúc này bỗng nói:
    - Nó sinh nở cực khổ như vậy, để ta chém nó một đao đi!

    Dứt lời liền rút đao, vung đao, chém xuống.

    Thiếu niên kia vừa thấy cảnh này, liền liều mạng giãy ra khỏi tay cha mình, nhào đến trước trâu cái, khóc lóc kêu lên:
    - Đừng giết trâu già của ta!

    Đao của đại hán kia dừng lại giữa không trung, quát lớn:
    - Cút ra! Ta chỉ làm thịt trâu nhỏ của nó để đại gia nướng ăn trên đường.

    Thiếu niên kia kéo tay áo đại hán, đau xót nói:
    - Không được, đại thúc, trâu nhỏ chết, trâu cái sẽ thương tâm.

    Đại hán kia cười gằn nói:
    - Được rồi, vậy ngươi thay trâu chết đi!

    Đao chém xuống, nhắm thẳng vào cánh tay thiếu niên.

    Trông thấy thiếu niên này sắp máu nhuộm đương trường, lão nhân, thanh niên và thiếu phụ kia đều gào lớn một tiếng. Mà ngay lúc này, thanh đao kia đột nhiên dừng lại giữa không trung, bởi vì nó đã chém vào một thứ.

    Nó chém vào giữa hai ngón tay.

    Hai ngón trỏ và giữa của Phương Chấn Mi.

    Đại hán kia giận dữ quát lên:
    - Bọn quê mùa muốn chết!

    Hắn rút đao một cái, nhưng đao lại không động chút nào. Đại hán kia quả thật không dám tin vào mắt mình, lại toàn lực rút đao, nhưng đao vẫn không nhúc nhích.

    Hai tên đại hán còn lại thấy tình thế không ổn, đồng thời rút đao, đao phong xé gió, uy vũ có tiếng, chém thẳng vào Phương Chấn Mi.

    Phương Chấn Mi không cử động.

    Đột nhiên ba tên đại hán đồng thời bay lên, ngã ra ngoài một trượng, nhất thời không bò dậy nổi.

    Lão nhân, thanh niên, thiếu phụ và thiếu niên kia đều sợ đến trợn mắt há mồm, nói không nên lời. Phương Chấn Mi vái chào thật sâu, mỉm cười nói:
    - Lão trượng bị hoảng sợ rồi.

    Lão nhân kia giống như vừa tỉnh khỏi mộng, liên tục vái chào, gần như quỳ xuống, nói:
    - Đa tạ công tử cứu mạng...

    Phương Chấn Mi vội vàng đỡ dậy.

    Ba tên đại hán kia ngã xuống đất, liền biết gặp phải kình địch. Tên đại hán cầm đầu kia gắng cao giọng nói:
    - Xin hỏi cao tính đại danh của vị huynh đài này? Ba huynh đệ chúng ta chưa từng cản đường huynh đài, sao huynh đài lại kiếm chuyện với ba huynh đệ chúng ta?

    Phương Chấn Mi nhướng mày nói:
    - Ông trời có đức hiếu sinh, không phải để các ngươi tới tàn sát. Các ngươi giết trâu non, khi dễ trẻ con, chẳng lẽ các ngươi chưa từng trải qua thời kỳ trẻ con, thiếu niên? Nếu các ngươi làm chuyện khác, ta có thể mặc kệ, nhưng các ngươi làm chuyện như vậy, quá thương thiên hại lý rồi. Sau này nếu để ta nhìn thấy nữa, sẽ không dễ dàng thả các ngươi đi như vậy đâu...

    Một tên đại hán ngã khá nhẹ, đã có thể đứng lên, liền quát lớn:
    - Nói khoác! Ngươi cho rằng công phu chó mèo kia có thể đánh ngã huynh đệ chúng ta sao? Chúng ta có thả ngươi đi hay không, lão tử còn chưa nói cho mẹ ngươi biết, ngươi dám nói thả chúng ta...

    Đột nhiên sau lưng có một tiếng quát lớn:
    - Nghiệt chướng, câm miệng!

    Phương Chấn Mi nhìn sang, chỉ thấy một thiếu niên áo trắng tuấn tú tiêu sái, thoát nhìn rất cơ trí trầm tĩnh bước nhanh tới, mặt lộ sát khí, nhìn chằm chằm vào ba tên đại hán kia. Theo sau thiếu niên này là bốn tên đại hán mặt không biểu tình, động tác hờ hững, đều giả trang giống như người hầu.

    Thiếu niên áo trắng mặt lộ sát khí, nhìn ba tên đại hán đeo đao hung hãn kia quát lên:
    - Đồ vô dụng, bảo các ngươi đi làm việc, các ngươi lại ở chỗ này vô pháp vô thiên, xem ta có làm thịt các ngươi không!

    Ba tên kia bị quát đến cúi đầu xuống. Thiếu niên áo trắng lại quay sang Phương Chấn Mi cười nói:
    - Đa tạ huynh đài đã thay tại hạ giáo huấn đám cẩu đồ này, dám hỏi cao tính đại danh của huynh đài?

    Phương Chấn Mi cười đáp lễ nói:
    - Không cần đa lễ, kẻ hèn họ Phương, vừa rồi đã được ba vị đại ca nhường...

    Thiếu niên áo trắng giật mình một cái, hỏi:
    - Họ Phương? Huynh đài có phải là đại hiệp Phương Chấn Mi đại danh đỉnh đỉnh?

    Phương Chấn Mi cười nói:
    - Phương Chấn Mi chỉ là Phương Chấn Mi, nào có đại hiệp?

    Thiếu niên áo trắng mừng rỡ đi nhanh lên trước, không thể kìm nén, lại kéo tay Phương Chấn Mi, cười nói:
    - Không ngờ lại là Chấn Mi tài tử, thảo nào thân thủ cao minh như vậy, nghe danh đã lâu, hôm nay may mắn được gặp...

    Một nam nhân lại bị nam tử khác kéo tay, tự nhiên có phần lúng túng, Phương Chấn Mi cũng cảm thấy dở khóc dở cười.

    Mà ngay lúc này, thiếu niên áo trắng đang kéo tay Phương Chấn Mi, đột nhiên tay biến thành chưởng, đánh vào ngực Phương Chấn Mi.

    Biến hóa đột ngột này khiến người ta không dự liệu được, cho dù biết thiếu niên áo trắng xuất chưởng, cũng tuyệt đối không tránh kịp một kích nhanh như chớp này của hắn.

    Cũng trong nháy mắt, bốn người sau lưng thiếu niên áo trắng đã đồng thời phát động, tám cánh tay khóa chặt khớp xương hai tay và yếu huyệt hai chân Phương Chấn Mi. Càng đáng sợ hơn là ba tên đại hán đang cúi đầu ủ rũ cũng xông tới, mỗi người chém một đao vào lưng Phương Chấn Mi.

    Nhất thời tay chân của Phương Chấn Mi đều bị khống chế, phía trước có một chưởng của thiếu niên áo trắng, phía sau có ba thành kim đao không thể ngăn cản.

    Biến hóa chợt xảy ra.

    Đây là thiên la địa võng do Mạnh Hậu Ngọc sắp đặt.

    Lão nhân, thanh niên, thiếu phụ, thiếu niên, ngoại trừ đồng loạt kinh hô một tiếng, còn có thể làm gì hơn?

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  8. Bài viết được 19 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    aolong,chieu ly,daitango,demonweapon,dochanh96,glook,Golliah,hdphai,lightforest,linh123,netwalker,org117,phamhau1986,Spaghetti,thanhlamtn,Tieu Lan,tuyetam,zemv13,Đơn bước,
  9. #5
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Chương 4 – Viên Tiếu Tinh thi triển Tiểu Thiên Tinh chưởng

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.vn

    Thẩm Thái Công cũng cười nói:
    - Đúng vậy, trên thế giới này người có thể đâm sau lưng hắn một đao, e rằng còn chưa sinh ra đâu.

    Ngã Thị Thùy nhìn chung quanh tối đen, vừa mốc vừa hôi, nuốt một ngụm nước bọt, nói:
    - Ông biết ta muốn gì nhất không?

    Thẩm Thái Công nói:
    - Đương nhiên là ra ngoài! Bên ngoài có thể là trời trong nắng ấm, vừa lúc đi Thái Hồ buông câu, thật là chuyện vui lớn trong đời người! Mà chúng ta lại ở đây... Ngươi muốn cái gì nhất?

    Ngã Thị Thùy nói:
    - Ăn cơm. Nếu không phải ta cho rằng trước tiên có thể ăn một bữa của hắn, cũng sẽ không bị thằng nhóc kia bắt giữ.

    Thẩm Thái Công ngây ra một lúc, mắt nhìn đăm đăm, không nói lời nào. Ngã Thị Thùy lại bị y hù dọa, vội nói:
    - Ông làm gì thế?

    Thẩm Thái Công vẻ mặt đau khổ nói:
    - Ăn cơm, ăn cơm! Ngươi không nhắc tới thì thôi, ngươi nhắc tới như vậy... Ngươi có biết “ngọc hà ti đới” của Vân Tâm trai ngon biết bao nhiêu không? Còn có “phượng hoàng triển sí” của Thái Xuân lâu, “hồng bạch ngân tử” của Cận Thủy lâu, “hoán hoa miên xuân”...

    Ngã Thị Thùy “ực” một tiếng, nuốt nước miếng nói:
    - Còn có “đan túc tây tử lý” của Tây Hồ, ông có ăn chưa? Món ngon nhiều lắm, gà nướng của Hoàng Hạc lâu, cầy hương của Bạch Tô sơn, “tuyết ngọc tâm can” của Trường An Mãn Hà cốc...

    Thẩm Thái Công nói:
    - Còn có dưỡng tâm trai, bát bảo phạn, cẩm thượng thiêm hoa, trư thoái diện...

    Ngã Thị Thùy đột nhiên hét lớn, nói:
    - Không được, ta nhịn không được nữa, chúng ta phải nghĩ cách ra ngoài mới được!

    Đột nhiên từ góc tối bên trái có một giọng âm trầm lạnh lẽo cất lên:
    - Ra ngoài? Ô hô.

    Hai tiếng sau không biết là khóc hay cười.

    Một giọng khác bên phải nửa âm nửa dương, giống như từ u minh địa phủ truyền đến:
    - Tìm chết! Khà khà.

    Hai tiếng sau không biết là cười hay khóc.

    Với sự nhạy bén của Thẩm Thái Công và Ngã Thị Thùy, lại không phát hiện hai người này ở cách đó không xa, khiến bọn họ không kìm được kinh ngạc. Chỉ thấy dưới ánh sáng nhạt từ ngoài lỗ nhỏ chiếu vào, có hai bóng người vừa khô vừa gầy chậm rãi đứng lên, “cộp, cộp, cộp” từ nơi góc tối từng bước đi ra. Trong bóng tối dưới ánh sáng nhạt, giống như hai bộ thi thể tái nhợt, khiến Thẩm Thái Công và Ngã Thị Thùy cũng phải sởn tóc gáy.

    Phương Chấn Mi tay chân bị khóa, chưởng đã gần ngực, đao đã gần lưng.

    Đột nhiên áo trắng phất lên, Phương Chấn Mi đã lướt lên không, như gió thổi mây bay, đồng thời hai tay rung động.

    Nguyên lai ngay lúc ngón tay của bốn tên đại hán kia đặt lên khớp xương tay chân của Phương Chấn Mi, đôi tay Phương Chấn Mi liền chuyển động, đao tay chém ra, cổ chân đảo một cái, đao chân cắt ngược. Bốn người chỉ cảm thấy cổ tay tê rần, Phương Chấn Mi đã vọt lên không.

    Một chút biến hóa này còn nhanh hơn so với thiếu niên áo trắng đột nhiên xuất kích.

    Phương Chấn Mi lướt lên như vậy, đao của ba tên ác hán kia lại biến thành chém vào thiếu niên áo trắng.

    Hay cho thiếu niên áo trắng, lâm nguy không loạn, đổi chưởng thành thủ đao vung lên, kim đao của ba tên đại hán kia lập tức bị tay của thiếu niên này chém gãy. Thiếu niên áo trắng phất tay đánh gãy đao, lập tức lùi lại, sau đó phóng lên cao, như chim ưng lao thẳng tới Phương Chấn Mi. Đáng tiếc hắn lại gặp phải Phương Chấn Mi, gặp phải Phương Chấn Mi thì chim ưng cũng biến thành bồ câu trắng.

    Thiếu niên áo trắng lao tới giữa không trung, nhưng không biết làm thế nào Phương Chấn Mi đã đáp xuống đất.

    Thiếu niên áo trắng lại quát lớn một tiếng, lao thẳng xuống. Phương Chấn Mi mỉm cười, chỉ thấy trong tay hắn cầm ba vỏ đao cùng với một chiếc khăn trắng.

    Ba tên đại hán dùng đao kia vừa thấy, không nhịn được trở tay sờ thử, lúc này mới phát hiện vỏ đao sau lưng bọn hắn đã không còn nữa.

    Thiếu niên áo trắng cũng ngẩn ra, sờ búi tóc của mình, mới phát giác khăn đội đầu đã rơi vào tay Phương Chấn Mi. Bốn tên đại hán dùng tay không kia càng giật mình hơn, bởi vì bọn hắn phát hiện, nơi cổ tay bị cắt chỉ cách mạch môn không tới nửa phân, nếu một đao kia vận lực chém ra, chỉ sợ lúc này bọn hắn đã mất mạng rồi.

    Thiếu niên áo trắng không kìm được đỏ mặt lên, bởi vì hắn biết khăn đội đầu của mình và ba vỏ đao kia là Phương Chấn Mi mang theo lúc nhảy lên trời, mà mình lại không hề phát giác, có thể thấy mình tuyệt đối không phải đối thủ của Phương Chấn Mi.

    Nhưng dù sao lấy khăn đội đầu vẫn tương đối dễ, bởi vì khăn đội đầu cột ở trên tóc.

    Còn ba tên đại hán kia, vỏ đao trên lưng bị người ta đoạt đi mà vẫn không phát giác, dĩ nhiên võ công thấp hơn một bậc.

    Thiếu niên áo trắng ngẩn người, lại khôi phục nụ cười, nói:
    - Phương công tử quả nhiên danh bất hư truyền, khiến tại hạ mở rộng tầm mắt. Vừa rồi thử một lần, bởi vì sợ Phương công tử quá khiêm tốn, không bẩm báo trước, kính xin tha thứ!

    Phương Chấn Mi cũng cười nói:
    - Không dám, không dám, nếu công phu của tại hạ không tốt, vừa rồi Mạnh công tử thử một lần, chỉ sợ lúc này tại hạ đã không còn mạng trả lời công tử rồi.

    Mạnh Hậu Ngọc ngạc nhiên nói:
    - Ngươi, ngươi làm sao biết ta họ Mạnh?

    Phương Chấn Mi khẽ mỉm cười nói:
    - Dùng tay làm đao, chiêu chiêu đoạt mệnh, không phải “Đoạn Trường đao” danh chấn võ lâm thì là gì? Nhảy vọt lên trời, biến hóa đa dạng, không phải “Trường Không Nhất Hạc thân pháp” thì là gì? Công tử bình tĩnh mưu mô, cơ biến chồng chất, trong võ lâm e rằng không có “Tiếu Đoạn Trường” Mạnh Hậu Ngọc Mạnh công tử thứ hai, đúng không?

    Mạnh Hậu Ngọc thiếu chút nữa cười không nổi, nói:
    - Phương công tử quả nhiên ánh mắt tốt.

    Phương Chấn Mi mỉm cười nói:
    - Sau này nếu Mạnh công tử và mấy vị Tề Môn Tam Đao, Ngôn Gia Tứ Quái muốn tìm tại hạ, có thể nói thẳng, chứ đừng tìm thiện dân vô tội trút giận, tại hạ đã vô cùng cảm kích rồi.

    Mạnh Hậu Ngọc cười khan một tiếng, nói:
    - Phương công tử quả nhiên nhìn thấu mọi việc, bội phục bội phục, chúng ta vốn muốn kết giao bằng hữu với Phương công tử...

    Phương Chấn Mi cười nói:
    - Kết giao bằng hữu đương nhiên có thể, nhưng Thượng Thanh đồ là quân hưởng, không phải của tại hạ, xin thứ cho không thể giao ra được!

    Lần này Mạnh Hậu Ngọc thật sự cười không nổi, một lúc sau mới khàn giọng quát lên:
    - Phương Chấn Mi, ngươi bớt ngông cuồng đi!

    Hắn lập tức vọt lên cao, một chưởng đánh xuống Phương Chấn Mi.

    Phương Chấn Mi thở dài một tiếng, gió lạnh thổi qua, người cũng theo gió bay lên.

    Mạnh Hậu Ngọc dùng tay làm đao, đao phong uy vũ, vừa gấp vừa nhanh, một đao tiếp một đao đuổi theo chém vào Phương Chấn Mi.

    Thân hình Phương Chấn Mi giống như lá rụng trong cuồng phong, không ngừng lay động, không hề đánh trả, cũng không chống đỡ, lại lần lượt tránh khỏi “Đoạn Trường đao pháp” của Mạnh Hậu Ngọc.

    Mạnh Hậu Ngọc vừa gấp vừa nhanh, xuất đao liên hoàn, trong nháy mắt đã chém mười tám đao, chiêu thức mới dừng lại. “Đoạn Trường thập bát đao” đã dùng xong, đang muốn thi triển lần nữa, thân hình Phương Chấn Mi đột nhiên dừng lại, nhanh như chớp sấn tới. Mạnh Hậu Ngọc muốn lui đã không kịp, Phương Chấn Mi đã dùng một tay bắt lấy mạch môn của hắn.

    Ngay lúc này đột nhiên trên trời cao có tiếng hạc kêu.

    Lúc tiếng hạc vừa vang lên, giống như còn cách nơi này hơn một dặm, nhưng trong nháy mắt đã đến bên cạnh, còn kèm theo tiếng mưa gió, ép thẳng tới Phương Chấn Mi.

    Đây rõ ràng là một người khinh công cực cao, đã nhanh chóng tiếp cận.

    Phương Chấn Mi chỉ cảm thấy sau lưng có một cơn lốc cuốn thẳng đến.

    Hắn không kịp quay lại, lập tức bay về phía trước, tránh khỏi một kích.

    Mà cơn lốc này lại có thể chuyển hướng giữa không trung, đánh thẳng vào cổ tay Phương Chấn Mi.

    Phương Chấn Mi thở dài một tiếng, buông tay tránh khỏi một kích.

    Mạnh Hậu Ngọc thừa cơ lui lại.

    Phương Chấn Mi đã đáp xuống đất, còn chưa quay đầu, đã cảm giác được sát khí của người đến. Hắn cũng không xoay người, chỉ cười nói:
    - Hay cho “Tiểu Thiên Tinh chưởng lực”! Viên Tiếu Tinh?

    Nếu người nọ là sát khí như sương, vậy thì Phương Chấn Mi chính là gió xuân hồ nước.

    “Cộp, cộp, cộp cộp”, hai bóng người khô gầy và tái nhợt từ trong bóng tối đi ra. Ngã Thị Thùy và Thẩm Thái Công tuy là người gan dạ, nhưng cũng sợ đến mồ hôi đầm đìa. Hai người này giống như từ trong địa phủ đi ra, tóc xám che mặt, nhìn kỹ lại thì cặp mắt bọn họ đều không có nhãn cầu, chỉ còn lại màng mắt màu xám trắng, hàm răng màu đen nhếch lên, lại có một cơn gió lạnh thổi tới khiến người ta không rét mà run. Ngã Thị Thùy vừa nhìn, trông thấy trong tay hai người cầm trượng trúc xanh, gõ gõ trên mặt đất, đi về phía trước. Ngã Thị Thùy nghĩ thầm: “Quỷ quái trong u minh địa phủ vẫn dùng trượng trúc, chẳng lẽ là người mù sao?”

    Vừa nghĩ đến đây, hắn lập tức thản nhiên cười lớn, nói:
    - Mấy tên mù thối tha, giả điếc giả câm, quái gở lập dị, muốn chọc cười gia gia của ngươi sao?

    Hai người mù kia không ngờ Ngã Thị Thùy lại lớn gan như vậy, lập tức ngẩn ra. Chỉ nghe một người bên trái có hơi trước không có hơi sau nói:
    - Xùy, xùy, tên này thật là gan lớn.

    Hai tiếng “xùy” này vừa giống như từ trong lỗ mũi phun ra, vừa giống như từ trong miệng thốt ra, nhìn kỹ thì hóa ra lỗ mũi và miệng người này đều dính liền với nhau, giống như ba cái lỗ đen.

    Một người mù khác há miệng giống như cười, lại là từ trong mũi thốt ra:
    - Khục, khục, gan lớn ăn ngon.

    Ngã Thị Thùy không kìm được toàn thân phát lạnh.

    Thẩm Thái Công đột nhiên cười hì hì nói:
    - Đúng, ăn ngon, lá gan của ta càng lớn, nên ăn ta trước. Tới đây, trước tiên tháo vòng sắt trên tay chân ta ra, sau đó ăn ta, vô cùng hoan nghênh, bảo đảm ăn ngon.

    Hai người mù kia lại sững sốt. Người bên trái đột nhiên lên tiếng, lại nói một cách vô cùng lưu loát:
    - Ta muốn ăn ngươi, đừng mơ tháo vòng. Ngươi muốn tháo vòng sao, được, cơ quan ở chỗ đó, ngươi tự mở đi, khặc khặc.

    Thẩm Thái Công nhìn theo ngón tay hắn, chỉ thấy bên cạnh lỗ thông gió có ba cần gạt bằng sắt, thấp thoáng có thể nhìn thấy phân làm ba màu đỏ, lam, trắng. Thẩm Thái Công sao có thể đi mở được, nhưng lại ngạc nhiên nói:
    - Chẳng lẽ vòng sắt của hai người chúng ta phải kéo cả ba cần gạt sao, cơ quan của các ngươi đúng là lôi thôi phiền toái.

    Người mù bên phải cười lạnh nói:
    - Nói nhảm. Ba cần gạt này, một cái là mở vòng tay, một cái là mở vòng chân, còn một cái, hà hà, nếu như có người xông lên, chúng ta chỉ cần lui ra tiện tay kéo một cái, nơi này sẽ trở thành biển lửa, các ngươi cũng biến thành heo nướng, ha ha.

    Hóa ra khi hai người này nói chuyện, đến cuối nhất định phải phát ra vài tiếng cười quái dị.

    Thẩm Thái Công thầm thở dài nói:
    - Xem ra Phương Chấn Mi không nên tới cứu chúng ta thì tốt hơn.

    Ngã Thị Thùy nhíu mày, bởi vì ở lâu trong bóng tối, mắt đã dần dần thích ứng. Chỉ thấy phòng đá hoàn toàn không có đường ra, chỉ có một cầu thang hẹp vừa tối vừa hiểm trở, không biết từ nơi nào thông lên; một cầu thang hẹp khác kéo dài lên phía trên, không biết thông tới nơi nào. Ngã Thị Thùy linh cơ khẽ động, hỏi:
    - Chúng ta đang ở trong tháp đá?

    Người mù bên trái cười lớn nói:
    - Không sai, quả nhiên cũng không ngu ngốc. Đây là tháp đá bảy tầng, không có lối đi khác. Nếu Phương Chấn Mi muốn cứu bọn ngươi, cũng không biết các ngươi đang ở tầng nào, trừ khi hắn từ tầng thứ nhất đánh thẳng tầng thứ sáu này.

    Người mù bên phải cũng cười nói:
    - Tháp đá này cao trăm trượng, Phương Chấn Mi dù khinh công cái thế cũng không bay lên nổi. Hắn cũng không chui vào được lỗ vòm của tháp đá này. Tháp đá này là do Địa Mẫu Vân xây dựng, cho dù sét đánh không đổ.

    Nói đến đây, hai người lại cười lên “hơ hơ”, “khục khục”. Ngã Thị Thùy và Thẩm Thái Công đều trợn mắt há mồm.

    Người mù bên trái vẫn đắc ý nói:
    - Các ngươi yên tâm, Phương Chấn Mi căn bản không xông lên được. Có Viên đại ca ở đây, Phương Chấn Mi chỉ cần giao ra Thượng Thanh đồ, dù có sống cũng không lên được nữa. Hơ hơ!

    Người mù nên phải nói tiếp:
    - Chỉ cần giao ra Thượng Thanh đồ, Viên đại ca ở phía dưới hét một tiếng, chúng ta sẽ lập tức làm thịt các ngươi. Khặc khặc!

    Người mù bên trái tiếp lời:
    - Cho dù hắn leo lên được, dưới tay huynh đệ chúng ta cũng không có đường sống, có thể cứu được các ngươi sao? Há há!

    Người mù bên phải cười quái dị nói:
    - Cho nên các ngươi rơi vào tay Tái Ngoại Song Manh chúng ta, đừng mơ sống sót. Cho bọn hắn xem thử đi! Khì khì!

    Hai người mù này đột nhiên nhấc trúc trượng lên, tư thế quái dị, đung đưa không ngừng. Nhất thời trong phòng đá tiếng “xoẹt xoẹt” không dứt bên tai, nhanh như tia chớp. Thẩm Thái Công và Ngã Thị Thùy chỉ thấy đầu trúc đâm nhanh, bóng trúc chớp lóe, cũng không biết trong nháy mắt này đối phương đã đâm ra bao nhiêu trượng.

    Gió trượng vừa dừng, chỉ thấy y phục của Thẩm Thái Công và Ngã Thị Thùy đều có khoảng trăm lỗ trượng, mặc dù gần sát bắp thịt, nhưng lại không hề tổn thương đến da thịt. Hai người mù này, khả năng nghe tiếng gió phân biệt vị trí lại cao đến như như vậy, khiến Thẩm Thái Công và Ngã Thị Thùy cũng phải động dung.

    Tái Ngoại Song Manh cực kỳ đắc ý, lại cười quái dị, chấn động khiến cho phòng đá vang lên tiếng “ong ong”.

    Ngay lúc này Ngã Thị Thùy lại dùng “Nghĩ Ngữ Truyền Âm” nói với Thẩm Thái Công: “Xem ra bọn chúng muốn dụ Phương Chấn Mi tới cứu chúng ta.”

    Thẩm Thái Công sắc mặt nặng nề nói: “Ta thấy hắn không nên tới thì tốt hơn. Chỉ một Viên Tiếu Tinh đã không dễ đối phó, huống hồ còn có cháu trai và hai tên mù này. Ngươi thấy võ công của hai tên mù này thế nào?”

    Ngã Thị Thùy chậm rãi nói: “Hai tên mù này, võ công phối hợp vô cùng chặt chẽ, nhưng nếu một đấu một thì chưa chắc đã trên Mạnh Hậu Ngọc. Nếu ta đấu với một người trong đó, trong hai mươi chiêu chắc là có cơ hội thắng.”

    Thẩm Thái Công than thở: “Nếu Phương Chấn Mi có thể xông lên tầng này, cạy vòng này ra, chúng ta có thể ứng phó với hai tên mù này và đám người Mạnh Hậu Ngọc, còn hắn có thể đấu với Viên Tiếu Tinh.”

    Ngã Thị Thùy nặng nề nói: “Chỉ sợ Viên Tiếu Tinh không đơn giản như vậy.”

    Thẩm Thái Công chợt nghe trong bụng mình phát ra một tiếng “ục”, lại nghĩ tới đề tài vừa rồi, bèn hỏi:
    - Ngươi đoán xem lúc này Phương Chấn Mi đang làm gì?

    Ngã Thị Thùy tràn đầy mong đợi nói:
    - Ăn cơm.

    Tái Ngoại Song Manh đang đắc ý cười ha hả, nhưng hai câu cuối Thẩm Thái Công và Ngã Thị Thùy cũng không dùng “Nghĩ Ngữ Truyền Âm”, khiến bọn họ nghe được lại ngẩn ra. Không ngờ vào thời khắc sống chết này, chuyện mà Ngã Thị Thùy và Thẩm Thái Công nghĩ đến lại là ăn cơm.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  10. Bài viết được 17 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    aolong,daitango,demonweapon,dochanh96,glook,Golliah,hdphai,linh123,netwalker,org117,phamhau1986,Spaghetti,thanhlamtn,thephantom,Tieu Lan,tuyetam,Đơn bước,
Trang 1 của 2 12 CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status