TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 2 của 2 Đầu tiênĐầu tiên 12
Kết quả 6 đến 9 của 9

Chủ đề: Trường An Nhất Chiến [Bạch Y Phương Chấn Mi] - Ôn Thụy An (hoàn thành)

  1. #6
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Chương 5 – Phòng đá song hiệp đấu song manh

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.vn

    Viên Tiếu Tinh đứng ở sau người Phương Chấn Mi, không trả lời.

    Phương Chấn Mi cũng không nói gì thêm, càng không xoay người lại. Bởi vì hắn cảm giác được sát khí của đối phương đang lúc mạnh nhất, đối phương vừa mở miệng, có thể dẫn đến chân khí rời rạc; còn nếu mình xoay người, đang lúc động tâm, sức phòng thủ tất sẽ không đủ tập trung, nếu vào lúc này đối phương thi triển một kích toàn lực, chỉ sợ sẽ không tiếp nổi. Đối phó với cao thủ như Viên Tiếu Tinh, không thể sai lầm một chút nào.

    Phương Chấn Mi không xoay người, nhưng đã cảm giác sát khí ập đến lưng.

    Viên Tiếu Tinh vẫn không cử động, Phương Chấn Mi cũng bất động.

    Phương Chấn Mi chợt nghe Viên Tiếu Tinh thở ra một hơi, hắn biết Viên Tiếu Tinh đã không định phát động công kích với mình nữa, vì vậy xoay người lại. Chỉ thấy một người áo xám mày bạc cao lớn, sắc mặt lạnh nhạt, hờ hững đứng ở trước người Mạnh Hậu Ngọc. Phương Chấn Mi mỉm cười nói:
    - Khinh công chưởng pháp của Viên lão tiền bối đúng là thiên hạ vô song, một kích vừa nãy đã nhường rồi.

    Đôi mày bạc của Viên Tiếu Tinh giãn ra, lạnh lùng nói:
    - Ta không nhường ngươi, ngươi không cần quá khiêm tốn. Cả đời ta đánh bại vô số kẻ địch, có thể ung dung né tránh một chiêu “Tiểu Thiên Tinh chưởng lực” của ta như vậy, ngươi là người thứ ba. Nhưng ta phải nói cho ngươi biết, hai người trước đều đã chết rồi, bọn chúng tránh được một chưởng của ta, không tránh được mười chưởng; tránh được mười chưởng của ta, không tránh được trăm chưởng! Ngươi có tin không?

    Phương Chấn Mi mỉm cười nói:
    - Vãn bối tin.

    Viên Tiếu Tinh nói như đinh đóng cột:
    - Vậy thì tốt, đưa đây!

    Phương Chấn Mi cười hỏi:
    - Đưa cái gì?

    Viên Tiếu Tinh lạnh lùng nói:
    - Thượng Thanh đồ.

    Phương Chấn Mi cười nhạt nói:
    - Đáng tiếc Thượng Thanh đồ không phải của tại hạ, mà là của quan phủ, của triều đình, cũng là của ngàn vạn nạn dân.

    Viên Tiếu Tinh lạnh lùng nói:
    - Ngươi vẫn nên giao ra thì tốt hơn!

    Phương Chấn Mi thở dài một tiếng, nói:
    - Nếu tại hạ không giao thì sao?

    Viên Tiếu Tinh đột nhiên biến đổi, trở nên giống như một con cọp thoát chuồng, một con ưng lớn muốn bay lên trời, sát khí đầy mặt, nhìn chằm chằm vào Phương Chấn Mi, xương cốt toàn thân kêu lên lách cách.

    Một kích này giống như thế không thể cản, nhưng Viên Tiếu Tinh cũng không xuất kích. Hắn từ từ thả lỏng mỗi bộ phận trên thân thể, lạnh lùng nhìn chăm chú vào Phương Chấn Mi, sau đó chậm rãi nói:
    - Sớm muộn gì ta cũng sẽ chiến một trận với ngươi, có điều không phải bây giờ, bởi vì Thượng Thanh đồ còn chưa tới tay. Nhưng ta có biện pháp khiến ngươi giao ra Thượng Thanh đồ. Hậu Ngọc, có mang thứ đó tới không?

    Mạnh Hậu Ngọc đang cúi đầu đứng bên cạnh lập tức nói:
    - Mang đến rồi.

    Lập tức vỗ tay hai cái. Từ sau lưng của hắn có ba người bên hông quấn roi dài đi ra, trên tay mỗi người nâng một chiếc rương.

    Phương Chấn Mi cười nói:
    - Thường Sơn Tam Tiên cũng tới rồi sao?

    Mạnh Hậu Ngọc vỗ vỗ tay, Thường Sơn Tam Tiên lần lượt mở rương ra. Trong rương thứ nhất là thỏi vàng óng ả, trong rương thứ hai là trân châu mã não rực rỡ chói mắt, trong rương thứ ba đều là ngọc bích kim cương. Chỉ ba chiếc rương này cũng đủ khiến người ta hưởng vinh hoa phú quý cả đời rồi.

    Viên Tiếu Tinh nhìn Phương Chấn Mi một chút, cười lạnh nói:
    - Ngươi giao Thượng Thanh đồ, ta giao ba chiếc rương này cho ngươi, thế nào?

    Phương Chấn Mi từ từ dời ánh mắt khỏi rương, thở một hơi thật dài, cười nói:
    - Dụ hoặc của tài phú quả thật không nhỏ.

    Viên Tiếu Tinh cười lớn nói:
    - Không chỉ như vậy, ngoại trừ ba chiếc rương này, tài phú trong Thượng Thanh đồ ngươi có thể lấy ba phần. Ngươi nên biết, trước giờ Viên Tiếu Tinh ta làm mua bán luôn chiếm tám phần, lần này đã là ngoại lệ với ngươi rồi.

    Phương Chấn Mi cười nói:
    - Rất tốt, rất tốt.

    Mạnh Hậu Ngọc vui vẻ nói:
    - Ngươi đồng ý rồi?

    Phương Chấn Mi cười nói:
    - Dụ hoặc của tài phú là lớn nhất, đáng tiếc phương pháp mà các ngươi dùng cũng là ngu ngốc nhất.

    Mạnh Hậu Ngọc nhướng mày, nói:
    - Ngu ngốc?

    Phương Chấn Mi cười nhạt nói:
    - Không có chuyện gì ngu ngốc hơn dùng ít tiền để dụ hoặc nhiều tiền.

    Hai hàng lông mày của Viên Tiếu Tinh giãn ra, hỏi:
    - Ngươi chê ít sao?

    Phương Chấn Mi cười nói:
    - Không ít, nhưng ta nếu độc chiếm Thượng Thanh đồ, chẳng phải càng nhiều hơn sao?

    Viên Tiếu Tinh trầm giọng hỏi:
    - Nói tới nói lui, ngươi vẫn không giao đúng không?

    Phương Chấn Mi cười cười, không trả lời.

    Viên Tiếu Tinh không giận mà lại cười:
    - Hảo hán, quả là hảo hán, nhưng ta vẫn còn một biện pháp, ngươi không thể không giao.

    Phương Chấn Mi hờ hững nói:
    - Ngươi nói thử xem!

    Viên Tiếu Tinh chỉ về phía sau, nói:
    - Không cần nói, nhìn là được.

    Phía sau Viên Tiếu Tinh có hai người đi ra, trên tay trái hai người này đều cầm một tấm lưới lớn màu đen. Phương Chấn Mi cười nói:
    - Thiên Địa Song Võng?

    Đột nhiên giật mình, bởi vì hắn cũng đồng thời nhìn thấy thứ trên tay phải Thiên Địa Song Võng này.

    Một chiếc cần câu.

    Một bộ áo đen.

    Hai đồ vật bình thường này, Phương Chấn Mi đã nhìn thấy cả trăm ngàn lần.

    Bởi vì Phương Chấn Mi đã thấy qua cả trăm ngàn lần, cho nên gần như nhìn một cái là có thể nhận ra đây là đồ vật của ai.

    So với người sở hữu những đồ vật này, ba rương châu báu kia đã trở nên nhỏ bé không đáng kể.

    Đây chính là hữu tình.

    Lòng bàn tay Phương Chấn Mi phát lạnh.

    Viên Tiếu Tinh nhìn chằm chằm vào hắn, híp mắt nói:
    - Thế nào, hai món này, ngươi có hứng thú không?

    Viên Tiếu Tinh phất phất tay, Thiên Địa Song Võng liền giao cần câu và áo quần cho Phương Chấn Mi, nói:
    - Nếu ngươi thích, những thứ này giao cho ngươi. Còn về chủ nhân của những thứ này, sau khi Thượng Thanh đồ cầm tới, ta sẽ giao người, chắc chắn là thật.

    Phương Chấn Mi thở ra một hơi, hỏi:
    - Bọn họ không chết chứ?

    Viên Tiếu Tinh lạnh nhạt nói:
    - Vậy phải xem ý của ngươi rồi.

    Phương Chấn Mi thở dài một tiếng, nói:
    - Đáng tiếc Thượng Thanh đồ cũng không phải của tại hạ.

    Viên Tiếu Tinh quả quyết nói:
    - Ta cũng không ép ngươi giao ra ngay bây giờ, ngươi có thể trở về thương lượng với Liễu Trung Nguyên một chút. Chỉ cần ngươi quyết tâm muốn cầm Thượng Thanh đồ đi đổi người, Liễu Trung Nguyên có thể làm gì được ngươi. Chúng ta cũng không sợ ngươi chạy được, bởi vì hai vị huynh đệ của ngươi còn ở chỗ của ta.

    Phương Chấn Mi cười khổ nói:
    - Hiện tại dù ngươi không tìm ta, ta cũng sẽ tìm ngươi.

    Viên Tiếu Tinh cười lớn:
    - Như vậy thì tốt, sáng sớm ngày mai chúng ta gặp nhau trên đỉnh Thiếu Thất. Nếu tới giữa trưa mà ngươi vẫn không có mặt, đầu của Ngã Thị Thùy và Thẩm Thái Công sẽ đưa đến Lạc Hà sơn trang cho ngươi.

    Phương Chấn Mi bỗng nhiên nói:
    - Chờ đã! Nếu ngày mai ta giao đồ, các ngươi nhất định phải để ta gặp Ngã Thị Thùy hoặc Thẩm Thái Công. Bằng không các ngươi có khả năng lấy cần câu của Thẩm Thái Công thế chấp lúc mua rượu, lấy áo quần của Ngã Thị Thùy cởi xuống sau khi say rượu, đem đến uy hiếp ta, cũng không phải là không thể.

    Viên Tiếu Tinh nói:
    - Được, ngày mai ngươi mang theo đồ, ta dẫn người tới. Nếu để các ngươi gặp nhau, khó đảm bảo sẽ không giở trò gì, nhưng nghe tiếng thì có thể được. Ngươi nhận ra giọng nói của bọn họ chứ?

    Phương Chấn Mi nói:
    - Nhận ra, thanh âm của bọn họ, ngay cả đánh rắm cũng nhận ra được.

    - Con mẹ nó, lão rùa đen, thằng con cháu, bán cả mẹ, lão bất tử...

    Thẩm Thái Công không ngừng mắng, đã quên mất tuổi tác của mình cũng không trẻ hơn bao nhiêu so với Tái Ngoại Song Manh, mắng đến hăng say:
    - Đồ thổ phỉ nhát gan, ngươi có gan thì mở vòng sắt cho lão tử, xem cha ngươi có giáo huấn ngươi không!

    - Đồ trứng rùa! Đồ con rùa! Lòng đỏ trứng rùa! Lòng trắng trứng rùa!

    Ngã Thị Thùy giống như muốn so tài chửi mắng với Thẩm Thái Công, suy nghĩ một chút, lại nghĩ ra ý mới, quát lên:
    - Rùa mười tám trứng! Các ngươi đánh không lại cha ngươi, còn không thào vòng sắt cho cha ngươi!

    Tái Ngoại Song Manh vẫn không lên tiếng, cuối cùng tên mù bên trái đứng lên, nói với tên còn lại:
    - Ta đi điểm huyệt câm của bọn chúng.

    Tên mù kia lạnh lùng nói:
    - Không cần, bọn chúng dám mắng thêm một câu, chỉ cần để ta nghe được một chữ, ta sẽ cắt lưỡi bọn chúng.

    Tên mù kia từ từ ngồi xuống, nói:
    - Đúng vậy, ngươi cắt lưỡi, ta móc mắt. Nếu người trong thiên hạ người đều không có mắt giống như chúng ta, vậy thì tốt hơn nhiều.

    Thẩm Thái Công và Ngã Thị Thùy nghe vậy, một người trong lòng phát lạnh, một người trong tâm phát rét.

    Thẩm Thái Công quay sang Ngã Thị Thùy lè lè lưỡi, nhỏ giọng nói:
    - Không được rồi, ta thấy không nên đi chọc hai tên quỷ mù này thì tốt hơn.

    Ngã Thị Thùy thấp giọng nói:
    - Chẳng lẽ chúng ta cứ ngồi yên chờ Phương Chấn Mi hi sinh vì chúng ta sao?

    Thẩm Thái Công ảm đạm thở dài, đột nhiên giống như nghĩ đến điều gì, vui vẻ nói:
    - Có, có rồi...

    Liền hạ thấp giọng nói một hồi với Ngã Thị Thùy, đột nhiên lại nói lớn:
    - Này, ngươi thấy trong những người này, ai xinh đẹp nhất?

    Ngã Thị Thùy nói:
    - Ta đã thấy, nhưng... nhưng ta không muốn nói ra.

    Tái Ngoại Song Manh chậm rãi đứng lên, một người chuẩn bị móc mắt, một người chuẩn bị cắt lưỡi. Mà Thẩm Thái Công giống như không biết, vẫn truy hỏi:
    - Ngươi nói sao?

    Ngã Thị Thùy đáp:
    - Đương nhiên là hai người Tái Ngoại Song Manh này rồi.

    Tái Ngoại Song Manh ngẩn ra, không tiếp tục đi tới. Bọn họ sống hơn nửa đời người, ngay cả hai chữ “khó coi” đều khó chạm đến, mà thường bị người ta dùng hai chữ “khủng bố” để hình dung. Lúc này lại trở thành “xinh đẹp” nhất, quả thật kinh ngạc không nhỏ.

    Lại nghe Ngã Thị Thùy cảm thán:
    - Bọn họ hung ác như vậy, ta cũng không muốn nói, nhưng bọn họ thật sự xinh đẹp. Ta đi đến nơi này, mới phát giác trên thế giới lại có người trong võ lâm anh tuấn như vậy, thật là...

    Thẩm Thái Công cũng nói tiếp:
    - Đúng vậy, ta cũng cảm thấy bọn họ thật là xấu xí đến mức có đất không có trời, không không không, thật là anh tuấn tiêu sái, xinh đẹp chết được, xinh đẹp chết đi được, nhất là trên mặt kia... Bọn họ hung dữ như vậy, vừa cắt lưỡi vừa móc mắt, ta không nói nữa.

    Tái Ngoại Song Manh đều sững sốt, nghe được trong lòng thoải mái, nhưng lại không có đoạn sau, vội nói:
    - Chúng ta không hung ác, ngươi nói đi, ngươi nói đi!

    - Ngươi nói đi, chúng ta không móc không cắt!

    Thẩm Thái Công lắc đầu nói:
    - A! Không, không, ta không nói nữa, tránh đắc tội với hai vị...

    Một tên mù nói:
    - Ngươi nói đi, ngươi nói, không đắc tội, không đắc tội!

    Thẩm Thái Công luôn miệng nói:
    - Không nói nữa, không nói nữa.

    Một tên mù khác không kiên nhẫn quát lên:
    - Nếu không nói, ta móc mắt!

    Thẩm Thái Công kinh hãi, vội nói:
    - Ta nói, ta nói.

    Lại chậm rãi lại nói:
    - Hai vị là xinh đẹp anh tuấn, phong lưu phóng khoáng. Người khác gầy đến mức khó coi, mà hai vị là gầy đến thon thả; người khác là cao không cân đối, mà hai vị là cao như thân trúc…

    - Cái gì?
    Hai tên mù nghe không hiểu.

    Thẩm Thái Công vội cười nói:
    - Không vội, không vội, ta nói là hai vị cao như cờ lớn trên thân trúc, vừa uy phong lại có thần.

    Ngã Thị Thùy nói:
    - Không phải sao? Nhưng trời lại đố kị anh tài, không để các vị nhìn được “anh tư” của mình, tránh để cho giật mình.

    Tái Ngoại Song Manh cười ha hả, một người ngước mặt còn một người nghiêng đầu, giống như muốn Ngã Thị Thùy và Thẩm Thái Công nhìn cho rõ ràng. Bọn họ không nghiêng đầu ngẩng mặt thì còn tốt, một khi làm dáng thì khiến Ngã Thị Thùy và Thẩm Thái Công đều chết khiếp.

    Tên mù bên trái cười mỉm nói:
    - Hai người các ngươi rất biết nói chuyện. Tội chết khó thoát, nhưng tội sống có thể miễn. Đến lúc đó huynh đệ ta sẽ cho các ngươi chết thống khoái, không làm khó các ngươi. Hà hà!

    Ngã Thị Thùy linh cơ khẽ động, nói:
    - Hai vị đây, anh tuấn còn chưa kể hết, kinh ngạc nhất là trên mặt các vị nốt kia... nốt kia...

    Đang lúc “nốt kia... nốt kia...”, chợt nghĩ đến danh từ “nốt ruồi mỹ nhân”, nhưng hai tên mù này cũng không phải “mỹ nhân”, đành phải đổi thành “anh hùng”, lập tức nói:
    - “Nốt ruồi anh hùng” kia, khiến người ta cảm thấy anh minh thần vũ, thật là mê người...

    Lần này Tái Ngoại Song Manh đúng là vui vẻ. Nên biết bọn họ từ nhỏ đã bị mù, không biết dung mạo của mình thế nào, chỉ biết mỗi lần mình xuất hiện đều khiến cho gà bay chó chạy, tuy không ai dám nói thẳng trước mặt bọn họ, nhưng trong lòng cũng đoán được tám phần, vì vậy tuyệt đối không đề cập tới dung mạo. Lúc này được Ngã Thị Thùy và Thẩm Thái Công khen ngợi như vậy, trong lòng vui vẻ. Đại Manh cười nói:
    - Trên mặt ta có nốt ruồi à? Sao ta lại không biết?

    Nhị Manh dùng tay sờ tới sờ lui trên mặt, đồng thời nói:
    - Nốt ruồi? Ở đâu? Ở đâu?

    Ngã Thị Thùy nói:
    - Nào, nào, ở trên mũi của ngươi, dưới mắt, cách miệng không xa, phía dưới trán, gần ấn đường...

    Đại Manh và Nhị Manh sờ tới sờ lui vẫn không sờ được. Thẩm Thái Công sáng mắt nói:
    - Sao hai vị không thả chúng ta ra, chúng ta sờ giúp các vị là được.

    Đại Manh ngẩn ra, nói:
    - Thả các ngươi?

    Nhị Manh cũng ngẩn ra, nói:
    - Lừa chúng ta?

    Thẩm Thái Công cười nói:
    - Chúng ta làm sao dám lừa hai vị, chúng ta cũng không phải đối thủ của hai vị. Như vậy đi, các vị thả một người trong chúng ta, còn một người khác làm con tin, nếu có hành động lạ nào, các vị lập tức động thủ, không phải chúng ta sẽ xong đời sao?

    Đại Manh gật đầu:
    - Không sai, có điều ta chỉ thả tay các ngươi... không, các ngươi không đáng tin, lỡ...

    Nhị Manh suy nghĩ một chút nói:
    - Chúng ta đưa mặt đến gần tay các ngươi, các ngươi tìm ra cho chúng ta, cũng như nhau cả. Hơ hơ!

    Đại Manh nói với Nhị Manh:
    - Ngươi đi coi chừng lão già kia, lão ta có vẻ không đáng tin, ta cho tên trẻ sờ thử!

    Nhị Manh gật đầu nói:
    - Nếu như hắn có hành động gì, ta sẽ bóp chết tên già. Hà hà!

    Đại Manh đưa mặt sát vào tay Ngã Thị Thùy, quát lên:
    - Ngươi mau tìm ra cho ta!

    Trong lòng Ngã Thị Thùy vừa tức vừa giận, không nói tiếng nào. Khi Đại Manh đưa mặt đến sát, Ngã Thị Thùy chỉ cảm thấy như chạm phải da rắn, trong lòng vô cùng chán ghét, cố ý hô lớn:
    - Tìm được rồi, tìm được rồi...

    Ngón tay ngầm vận kình. Đại Manh lại dùng tay sờ sờ trên mặt, hỏi:
    - Ở đâu? Ở đâu?

    Ngã Thị Thùy chợt bật hơi cao giọng, năm ngón tay búng thẳng ra.

    Đại Manh kêu lên một tiếng, lật người ngã ra.

    Ngã Thị Thùy chợt thấy ngón tay tê rần, bởi vì dùng sức, cho nên cổ tay vừa cử động, sắt lạnh lập tức chấn ngược, hóa giải kình lực của hắn đi bảy tám thành, hơn nữa tay của hắn bị khóa lâu ngày nên tê dại, kình đạo búng ra chỉ được một vài thành mà thôi.

    Nhưng cú búng này vẫn khiến Đại Manh bay ra ngoài một trượng. Võ công của Đại Manh quả thật cao hơn nhiều so với Tề Môn Tam Đao, Ngôn Gia Tứ Quái, Thường Sơn Tam Tiên, Thiên Địa Song Võng, thậm chí ngay cả “Thiên Hạ Đệ Tam Độc” Tư Đồ Vô Hậu và “Diệu Thủ” Quan Bách Lý cũng không thể sánh bằng, vừa thấy cổ tay Ngã Thị Thùy cử động, tuy không kịp né tránh, nhưng cũng kịp vận lực lên mặt, chịu một cú búng này. Mặc dù như vậy, trên mặt Đại Manh vẫn có thêm năm vết máu, từ xa nhìn lại rất giống năm nốt ruồi nhỏ.

    Đại Manh bị búng bay ra ngoài. Nhị Manh liền giận dữ kêu lên:
    - Đại ca, huynh làm sao vậy?

    Ngã Thị Thùy sau khi xung động, trong lòng rất hối hận, thầm nghĩ: “Lần này hỏng rồi, mình gặp tai hoạ cũng không sao, chỉ sợ liên lụy đến Thẩm Thái Công.”

    Ngay lúc này, chợt thấy hai tay buông lỏng, vòng sắt lại mở ra.

    Ngã Thị Thùy ngơ ngác, lập tức hiểu được. Nguyên lai thân thể Đại Manh bay ra ngoài, vừa khéo đụng vào cần gạt bên trái, hiển nhiên đây chính là cơ quan mở vòng sắt, đáng tiếc vòng sắt trên chân vẫn chưa mở ra.

    Nhị Manh phát giác Ngã Thị Thùy lại dám ra tay, trong lòng giận dữ, cũng không biết Đại Manh có trúng quỷ kế hay không, lập tức hét lớn, một trượng quét ra, đâm thẳng vào tim Thẩm Thái Công.

    Tay chân Thẩm Thái Công đều bị khóa, mắt thấy một trượng đâm tới sẽ chết chắc, trong lòng sợ hãi, lập tức hít sâu một hơi, lại dán ngược vào tường, ngực lõm xuống một vài tấc.

    Nhị Manh đâm một nhát không trúng, liền cười lạnh một tiếng, trượng lại đẩy về phía trước, nghĩ thầm xem ngươi có thể tránh đến khi nào.

    Thẩm Thái Công vừa thấy trượng đâm tới, đã không còn đường thoát, chợt thấy cổ tay buông lỏng, vòng sắt lại được tháo ra.

    Trong lòng Thẩm Thái Công mừng rỡ, hai tay khép lại, phát sau mà tới trước, bắt được trúc trượng còn cách tim chưa tới nửa phân.

    Nguyên lai cơ quan trong tháp đá này rất đặc biệt, ba cần gạt kia, cái chính giữa có thể khiến toàn tháp bốc cháy, cái bên trái khống chế vòng sắt trên tay hai người Ngã, Thẩm, còn cái bên phải khống chế vòng sắt ở cổ chân. Cho nên Đại Manh đụng một cái, giống như đã tháo vòng sắt trên tay Ngã Thị Thùy và Thẩm Thái Công.

    Nhưng hai người Ngã Thị Thùy và Thẩm Thái Công vẫn khó đi nửa bước, bởi vì vòng sắt trên chân chưa được tháo ra.

    Trượng của Nhị Manh đâm đến Thẩm Thái Công, không ngờ hai tay Thẩm Thái Công lại có thể cử động, bắt lấy trúc trượng, khiến hắn không kìm được ngẩn ra. Ngã Thị Thùy và Thẩm Thái Công cách nhau rất gần, vòng sắt trên tay Ngã Thị Thùy vừa được mở ra, lập tức cứu viện Thẩm Thái Công, vươn người khom lưng đánh một quyền vào Nhị Manh.

    Nhị Manh hoảng hốt, vội dùng chưởng đỡ một quyền của Ngã Thị Thùy.

    Không ngờ Ngã Thị Thùy quyền đánh thiên hạ, thần lực cái thế, cho dù là đại lực kim cang, thiết chưởng như lai, cũng chưa chắc dám đỡ một quyền của hắn. Lúc này công lực của hắn chưa hoàn toàn phục hồi, nhưng vẫn dùng một quyền đánh cho Nhị Manh xiêu vẹo, ngã ra ba bước, tay phải buông lỏng, trúc trượng trong tay liền bị Thẩm Thái Công đoạt đi.

    Thẩm Thái Công có danh hiệu là “Thái Hồ Thần Điếu”, cần câu trong tay, nhắm huyệt đánh huyệt, chuẩn xác vô cùng. Ngay lúc Nhị Manh loạng choạng, trúc trượng đoạt được liên tiếp điểm trúng bảy yếu huyệt lớn của Nhị Manh, khiến Nhị Manh lập tức ngã xuống. Thẩm Thái Công dùng trúc trượng cản lại, kéo Nhị Manh về phía mình.

    Lúc này Đại Manh mới bật dậy. Nguyên lai quá trình động thủ xảy ra nhanh như chớp, Đại Manh bị Ngã Thị Thùy búng đến ngất ngư, lúc xoay người lại, đang muốn động thủ, chợt thấy Thẩm Thái Công đã dùng Ưng Trảo thủ chụp lấy cổ họng Nhị Manh.

    Lẽ ra với võ công của Tái Ngoại Song Manh, hai người Ngã Thị Thùy và Thẩm Thái Công không thể di động, muốn thắng bọn họ tuyệt đối không phải chuyện dễ. Nhưng Tái Ngoại Song Manh này quá khinh địch, chuyện lại xảy ra bất ngờ, không kịp liên thủ, võ công bị giảm sút nhiều. Dưới sự hợp sức của hai đại cao thủ Ngã Thị Thùy và Thẩm Thái Công, trong nháy mắt đã một người bị bắt, một người bị thương.

    Đại Manh rít lên một tiếng, nhưng lại không dám công kích. Thẩm Thái Công giữ chặt ngón tay, cười lạnh nói:
    - Mau mở vòng chân, nếu còn chần chừ, ta sẽ khiến trên thế gian không có Tái Ngoại Song Manh nữa!

    Thẩm Thái Công đặc biệt nhấn mạnh chữ “Song” trong “Tái Ngoại Song Manh”.

    Đại Manh huynh đệ tình thâm, nào dám động thủ? Nhất thời lại ngây ra.

    Thẩm Thái Công quát lên:
    - Ngươi không nghe à?

    Đại Manh giật mình, đang muốn quay người đi về phía cơ quan, đột nhiên dưới thang lầu có người cười lạnh:
    - Đừng hòng!

    Lời vừa cất lên, người đã đến trong phòng đá, chẳng lẽ thân pháp còn còn nhanh hơn cả âm thanh?

    Ngã Thị Thùy vừa nghe trong phòng có tiếng hạc lớn giương cánh, liền hét lên:
    - Lão Thẩm, cẩn thận!

    Chỉ nghe “bộp bộp chát chát”, Thẩm Thái Công đã giao thủ với người kia bảy tám chiêu. Thẩm Thái Công xoay người, đâm nhanh, người nọ lại vung chưởng nghênh đón trúc trượng. Trong lòng Thẩm Thái Công thầm nghĩ: “Bàn tay của ngươi dù là mình đồng da sắt, cũng phải bị đầu trượng này xuyên qua.”

    Trong lòng suy nghĩ, liền bật hơi cao giọng, toàn lực đâm ra. Không ngờ người nọ lại chẳng hề né tránh, sau một tiếng “rắc”, trúc trượng liền gãy làm hai. Thẩm Thái Công chỉ cảm thấy một lực lượng mạnh mẽ đánh tới, chân lại bỉ khóa trên tường, không thể hóa giải lực, bị ép vào tường, sao vàng tóe ra, kinh hãi kêu lên:
    - Tiểu Thiên Tinh chưởng lực!

    Câu này chỉ có năm chữ. Lúc y nói chữ thứ nhất thì Ngã Thị Thùy đã tấn công Viên Tiếu Tinh, đến chữ thứ năm thì đã đánh ra bảy mươi bốn chưởng, quyền phong vù vù. Viên Tiếu Tinh chỉ dùng tay phải, lại hoàn toàn chế ngự thế công của Ngã Thị Thùy, tay trái thì không ngừng từ trên đánh xuống đầu Thẩm Thái Công.

    Ngã Thị Thùy gặp bất lợi vì chân bị cột vào vòng sắt, thân thể di chuyển không tiện. Thẩm Thái Công vừa giao chiến đã bị thua thiệt, lại không thể tránh lui, đành phải ném Nhị Manh xuống toàn lực ứng chiến, song chưởng bị ép che lại đỉnh đầu. Chợt nghe Viên Tiếu Tinh trầm giọng quát lên:
    - Khóa vòng!

    Đại Manh rất biết nắm bắt thời cơ, lập tức kéo cần sắt bên trái, vòng sắt trên tường liền đóng lại, vừa vặn giữ lấy hai cổ tay của Thẩm Thái Công. Hóa ra Viên Tiếu Tinh chỉ trong mấy chiêu đã dồn hai tay của Thẩm Thái Công vào góc chết, vừa lúc nằm trong phạm vi vòng sắt, lúc này vòng sắt đóng lại, Thẩm Thái Công lại thành cá trong lưới, không thể nhúc nhích.

    Viên Tiếu Tinh giải quyết xong Thẩm Thái Công, tinh thần phấn chấn, bóng chưởng đầy trời. Sau ba mươi chiêu, Ngã Thị Thùy đã bị ép hai tay phải đưa lên chống đỡ. Viên Tiếu Tinh lại hét lên:
    - Khóa vòng!

    Sau một tiếng “cách”, lại giữ lấy hai tay Ngã Thị Thùy.

    Lúc này Nhị Manh đã đứng lên, vừa hận vừa giận, hai ngón tay điểm vào tử huyệt của Thẩm Thái Công.

    Viên Tiếu Tinh vừa chế ngự Ngã Thị Thùy, liền hừ lạnh một tiếng, xoay người xuất chưởng, đẩy Nhị Manh ra ngoài bảy tám thước, đụng vào người Đại Manh.

    Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, Viên Tiếu Tinh đã đánh bại hai đại cao thủ, ung dung bình tĩnh, e rằng khó có người nào công lực sáng ngang với hắn. Nên biết Ngã Thị Thùy và Thẩm Thái Công tuy hai chân bị khóa, thân pháp di chuyển không linh hoạt, nhưng Viên Tiếu Tinh dùng một địch hai, hơn nữa còn ép cho hai tay Thẩm Thái Công và Ngã Thị Thùy bị khóa lại, còn khó hơn nhiều so với đánh bọn họ bị thương. Mà võ công của Ngã Thị Thùy và Thẩm Thái Công trong võ lâm cũng ít gặp đối thủ, cho nên ngay cả Tái Ngoại Song Manh cũng bị bọn họ một chiêu khống chế.

    Chỉ nghe Viên Tiếu Tinh lạnh lùng nói:
    - Nếu không phải ta vừa lúc trở lại, đã để hai tên này trốn mất rồi, các ngươi làm thế nào giao phó với ta?

    Đại Manh vẻ mặt xấu hổ nói:
    - Là chúng tôi đáng chết.

    Nhị Manh đầy mặt căm hận nói:
    - Tôi muốn giết bọn hắn!

    Viên Tiếu Tinh cười lạnh nói:
    - Không được, ngươi giết bọn chúng thì ai giao Thượng Thanh đồ cho chúng ta? Đợi sau khi Thượng Thanh đồ tới tay, hai tên này để lại cho ngươi giết.

    Nhị Manh vui vẻ nói:
    - Được, cám ơn Viên đại ca!

    Ngã Thị Thùy nghe được cả giận nói:
    - Viên Tiếu Tinh, uổng cho ngươi là danh nhân võ lâm, có gan thì chiến một trận với Phương Chấn Mi, lại dùng loại thủ đoạn hèn hạ này để đoạt Thượng Thanh đồ!

    Viên Tiếu Tinh đứng trong bóng tối, chậm rãi xoay người. Ngã Thị Thùy và Thẩm Thái Công chỉ thấy hai mắt của hắn như hai ánh sao kỳ dị và lãnh khốc, sát khí lóe lên.

    Hắn lạnh lùng nói:
    - Không sai, sáng sớm ngày mai, ta sẽ chiến một trận với Phương Chấn Mi. Ta muốn giết hắn, giống như ba mươi năm trước giết “Quan Đông Đệ Nhất Đao” Phùng Tịch Dương, hai mươi năm trước giết “Thiết Kiếm Vô Địch” Long Phá Quan, mười năm trước giết Vô Song Chưởng” Tư Đồ Triệu. Mười năm giết một danh thủ, đúng là chuyện vui trong thiên hạ, nhưng phải đợi hắn giao ra Thượng Thanh đồ trước.

    Nên biết đám người “Quan Đông Đệ Nhất Đao” Phùng Tịch Dương, “Thiết Kiếm Vô Địch” Long Phá Quan, “Vô Song Chưởng” Tư Đồ Triệu, trước kia đều là danh nhân võ lâm, võ công cao cường, gần như không ai địch nổi. Nhưng những danh hiệp giang hồ này đều chết dưới “Tiểu Thiên Tinh chưởng lực” của Viên Tiếu Tinh. Ngã Thị Thùy và Thẩm Thái Công nghĩ đến đây, không kìm được đồng thời hít một hơi lạnh trong bóng tối.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  2. Bài viết được 22 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    aolong,chieu ly,daitango,demonweapon,dochanh96,fastdeath,glook,Golliah,hdphai,lightforest,linh123,lybietcau,netwalker,org117,phamhau1986,Spaghetti,thanhlamtn,Tieu Lan,tungtien94,tuyetam,yupee,Đơn bước,
  3. #7
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Chương 6 – Đỉnh núi cứu đồ dũng cứu người

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.vn

    Sáng sớm.

    Ngoài thành Trường An, trên đỉnh Thiếu Thất, sương mù lan tràn, như hoa như mộng.

    Trên đỉnh núi có một tòa tháp đá, tổng cộng bảy tầng, bên cạnh tháp có vài gốc cổ thụ, cũng không biết đã sống bao nhiêu năm. Thoạt nhìn có vẻ cổ kính vững chải, dễ khiến người ta nghĩ đến tình cảm xa xưa.

    Trên đỉnh núi chợt nghe tiếng hạc giương cánh trời cao, làm kinh động bảy tám con chim chóc buổi sáng, vội vã bay đi. Người áo xám kia đáp xuống đỉnh núi, thân hình giống như đúc bằng sắt, gió sớm thổi đến, tay áo phất phơ, lại không hề cử động giống như mọc rễ.

    Đột nhiên trên đỉnh núi lại có một người áo trắng bay tới, thần thái nhàn nhã, dung mạo tuấn tú, không kinh động chim chóc cũng không kinh động cỏ cây, đi đến trước người áo xám kia một trượng, dừng lại chắp tay nói:
    - Phương Chấn Mi thỉnh an tiền bối!

    Viên Tiếu Tinh đứng trong sương vẫn không nhúc nhích, chỉ trầm giọng hỏi:
    - Đồ đâu?

    Phương Chấn Mi hờ hững nói:
    - Đồ đã mang tới.

    Viên Tiếu Tinh lạnh lùng nói:
    - Đưa đây!

    Phương Chấn Mi cười cười hỏi:
    - Người đâu?

    Viên Tiếu Tinh đột nhiên cao giọng nói:
    - Người đâu!

    Âm thanh cuồn cuộn truyền ra, kinh động chim chóc mệt mỏi vẫn đang say ngủ, vọng lại từng hồi trong khe núi mù mịt. Phương Chấn Mi chỉ thấy bên phải Viên Tiếu Tinh ba bốn trượng là dốc núi, vách đá gần như thẳng đứng, đá mọc lởm chởm, vừa nhọn vừa trơn, khe sâu không thấy đáy.

    Sau khi Viên Tiếu Tinh kêu lên một tiếng, chợt nghe trong tháp đá vang lên hai tiếng “bốp bốp”, giống như có người trúng phải hai cái bạt tai nặng. Giọng nói của Ngã Thị Thùy đầy giận dữ từ trong tháp đá truyền ra:
    - Kẻ sĩ có thể chết nhưng không thể bị nhục, ngươi muốn chém muốn giết, ta không oán ngươi, nhưng ngươi bạt tai ta, nhất định có một ngày ta sẽ đánh cho ngươi phải cầu xin mới thôi.

    Chỉ nghe một người âm trầm lạnh lẽo cười nói:
    - Ai bảo hôm qua dám lừa gạt gia gia của ngươi? Bây giờ chỉ giáo huấn ngươi một chút, sẽ còn nữa cho ngươi xem!

    Ngã Thị Thùy cả giận nói:
    - Ngươi...

    Giọng nói của Thẩm Thái Công truyền đến: “Im lặng, Viên Tiếu Tinh muốn chúng ta lên tiếng để chứng thực cho Phương Chấn Mi xem, chúng ta thà bị đánh chết cũng không nên lên tiếng.”

    Ngã Thị Thùy bừng tỉnh nói: “Đúng.”

    Quả nhiên không nói thêm câu nào nữa.

    Tháp đá có kết cấu đặc biệt, tầng trên nói chuyện, phía dưới có thể nghe được rõ ràng. Phương Chấn Mi rất quen thuộc giọng nói của Thẩm Thái Công và Ngã Thị Thùy, dù là ai cũng không giả mạo được.

    Viên Tiếu Tinh lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Phương Chấn Mi, cặp mắt trong sương mù cũng phát ra ánh sáng sắc bén:
    - Có đúng không?

    Phương Chấn Mi buông tay nói:
    - Là bọn họ.

    Viên Tiếu Tinh nói:
    - Ngươi đừng mơ đi cứu bọn chúng. Thứ nhất, ngươi không biết bọn chúng ở trong tầng tháp nào. Thứ hai, mỗi tầng đều có cao thủ bảo vệ. Thứ ba, ngươi không thể xông qua cửa này của ta. Thứ tư, chỉ cần ta hét một tiếng, bọn họ sẽ lập tức giết chết bằng hữu của ngươi. Thứ năm, cho dù ngươi xông lên được, cũng không biết làm thế nào phá giải cấm chế trên người bọn chúng.

    Phương Chấn Mi nói:
    - Hả?

    Viên Tiếu Tinh nói:
    - Cho nên ngươi không có cơ hội cứu bọn chúng ra, ta khuyên ngươi nên bỏ ý định này đi, đưa đồ cho ta, ta sẽ thả người.

    Phương Chấn Mi nói:
    - Đưa đồ cho ngươi rồi, ngươi sẽ thả người sao?

    Ánh mắt Viên Tiếu Tinh như đao, cười gằn nói:
    - Dù sao ngươi không đưa cũng không được, ta hét một tiếng, bọn họ sẽ động thủ, ngươi đã không có cơ hội nào.

    Phương Chấn Mi cười nhạt nói:
    - Những chuyện không cơ hội nhưng vẫn phải làm, cả đời ta không biết đã làm bao nhiêu rồi.

    Viên Tiếu Tinh sát khí nổi lên:
    - Ngươi nói gì?

    Phương Chấn Mi chậm rãi từ trong áo lấy ra một tấm địa đồ loang lổ máu, nói:
    - Nếu ta nói tấm địa đồ này là Thượng Thanh đồ, hơn nữa là thật, ngươi có tin không?

    Viên Tiếu Tinh nhìn chằm chằm vào tấm địa đồ kia, chậm rãi nói:
    - Người ta nói Giang Nam Bạch Y Phương Chấn Mi tuyệt không nói dối, từ khi xuất đạo đến nay chưa từng nói dối một câu, trên tay cũng chưa từng nhuộm máu tanh. Nếu ngươi nói là thật, ta sẽ tin.

    Phương Chấn Mi nói:
    - Đây chính là Thượng Thanh đồ.

    Viên Tiếu Tinh động dung nói:
    - Thật sự?

    Phương Chấn Mi lạnh nhạt nói:
    - Thật.

    Viên Tiếu Tinh gân xanh nổi lên, nói:
    - Đưa đây!

    Phương Chấn Mi lẳng lặng nói:
    - Chờ đã, ngươi nghe ta nói, Thượng Thanh đồ chỉ có một tấm, cũng không có bản sao. Thượng Thanh đồ là của quan phủ, không phải của ta. Nếu là vật của tại hạ, có thể dâng lên, nhưng hiện giờ…

    Đột nhiên ngón trỏ búng “xoẹt” một cái, Thượng Thanh đồ bay thẳng sang bên núi. Viên Tiếu Tinh sững sốt, nghĩ thầm có thể Phương Chấn Mi muốn giở trò gì, không dám đi chụp. Phương Chấn Mi tiếp tục nói:
    - Thượng Thanh đồ chỉ có một tấm này, đã rơi xuống núi…

    Kế tiếp lại nói vừa nhanh vừa gấp, nhưng hành văn rõ ràng:
    - Với công lực ngươi, lập tức đi cứu, có thể giữ được, nếu còn chần chừ, hối hận không kịp!

    Hai mươi chữ, từng chữ âm vang, truyền vào trong tai Viên Tiếu Tinh.

    Nói thì chậm nhưng diễn ra thì nhanh, tấm Thượng Thanh đồ kia đã bay xuống khe sâu.

    Viên Tiếu Tinh giật mình, bởi vì hắn biết nếu còn do dự, chỉ sợ tấm Thượng Thanh đồ này sẽ vĩnh viễn chôn dưới đáy cốc. Trong nháy mắt Viên Tiếu Tinh đã vọt lên, như hạc xám rơi nhanh xuống chân núi.

    Nên biết vách núi này vừa dốc vừa hiểm trở, người khác tuyệt đối không xuống được, nhưng thân pháp “Trường Không Nhất Hạc” của Viên Tiếu Tinh lợi hại vô cùng, chẳng những có thể đi dọc theo vách, hơn nữa còn chạy nhanh như bay, đuổi theo Thượng Thanh đồ đang rơi xuống.

    Nhưng Viên Tiếu Tinh nóng lòng lấy đồ, vận một hơi chân khí để chạy đi, cho nên cũng không kịp phát ra tiếng hét giết người. Đồng thời lúc rơi xuống sườn dốc hắn lại suy nghĩ, lỡ may đây không phải Thượng Thanh đồ thật, mình còn có thể dùng Ngã Thị Thùy và Thẩm Thái Công để uy hiếp Phương Chấn Mi, hơn nữa cho dù mình không kịp nhảy lên sườn núi, trong thời gian ngắn Phương Chấn Mi tuyệt đối không thể xông lên tháp, ngoài ra Phương Chấn Mi cũng không biết Ngã Thị Thùy và Thẩm Thái Công bị nhốt trong tầng nào, trừ khi là giết lên từng tầng, cho dù giết lên được cũng không biết làm thế nào giải cứu hai người bọn họ. Trong nháy mắt Viên Tiếu Tinh đã kết luận, nếu mình dùng hết toàn lực, trong thời gian ngắn có thể mang địa đồ lên sườn dốc, khi đó mới từ từ đuổi tận giết tuyệt cũng không muộn.

    Phương Chấn Mi là người thế nào? Hắn thấy Viên Tiếu Tinh nhấp nhô mấy cái, chân điểm vào vách núi rơi nhanh xuống, chỉ còn lại một bóng người nhỏ, nhìn thế đi e rằng chỉ trong chốc lát sẽ bắt kịp Thượng Thanh đồ. Ngay khi Viên Tiếu Tinh vừa rơi xuống sườn dốc, Phương Chấn Mi áo trắng phất một cái, lướt nhanh lên tháp.

    Lên tháp cứu người trong phút chốc, đây rõ ràng là chuyện không thể.

    Nhưng rất nhiều đại sự trong thiên hạ đều được thực hiện trong hoàn cảnh không thể.

    Chân đạp trên đất, xông vào tầng thứ nhất của tháp đá.

    Thế đi của Phương Chấn Mi nhanh chóng vô cùng.

    Người ở tầng thứ nhất rõ ràng nhìn thấy Phương Chấn Mi sắp giao đồ ra, trong lòng mừng rỡ, không ngờ Viên Tiếu Tinh lại đột nhiên rơi xuống chân núi, còn Phương Chấn Mi lại xông tới.

    Người canh giữ tầng thứ nhất này là Thường Sơn Tam Tiên.

    Trong lúc vội vàng, Thường Sơn Tam Tiên thậm chí cho rằng Viên Tiếu Tinh đã bị Phương Chấn Mi đánh xuống sườn núi, trong lòng càng kinh hãi, lấy roi ra hơi chậm, thân hình Phương Chấn Mi như gió đã xông vào.

    Thường Sơn Tam Tiên vung roi, chợt thấy bên hông tê rần, mỗi người đã trúng một chỉ, lập tức ngã xuống.

    Phương Chấn Mi nhanh như chớp đảo một vòng trong tầng tháp đá này, xác định không có Ngã Thị Thùy và Thẩm Thái Công, lại xông lên tầng thứ hai.

    Thủ vệ trong tầng thứ hai là Tề Môn Tam Đao.

    Tề Môn Tam Đao từng chịu thiệt dưới tay Phương Chấn Mi, lúc này Phương Chấn Mi đã lên tầng thứ hai, giống như thiên thần trong bóng tối, ba người cầm đao nhất thời lại không dám ra tay. Chợt nghe Phương Chấn Mi nói sang sảng:
    - Bỏ binh khí xuống!

    Giọng nói cuồn cuộn truyền ra trong phòng đá, đinh tai nhức óc. Tề Môn Tam Đao gần như không cầm đao nổi, làm sao còn chém xuống được?

    Phương Chấn Mi nhanh như chớp đảo một vòng trong phòng đá, biết Ngã Thị Thùy và Thẩm Thái Công cũng không có trong phòng này, lập tức xông lên phòng thứ ba.

    Trong tầng thứ ba là Ngôn Gia Tứ Quái.

    Ngôn Gia Tứ Quái bởi vì trấn thủ tầng thứ ba, khi Phương Chấn Mi xông vào tầng thứ nhất, bọn họ đã có chuẩn bị. Nhưng bọn họ không ngờ trong nháy mắt Phương Chấn Mi đã xông lên tầng này, cái gọi là “thế như chẻ tre” cũng không đủ hình dung. Ngôn Gia Tứ Quái ngẩn ra, bốn người tám tay ào ào đánh vào Phương Chấn Mi.

    Ở bên kia, Viên Tiếu Tinh thi triển thân pháp rơi xuống phía dưới, chỉ thấy cảnh vật hai bên lướt nhanh qua, gió lớn ù ù bên tai, đã đưa tay chụp lấy Thượng Thanh đồ. Bởi vì rơi xuống quá nhanh, Viên Tiếu Tinh còn bị kéo xuống ba bốn trượng, cát đá rơi lả tả, lập tức dùng thế “kim kê độc lập” dừng lại ngang trời, không tiếp tục rơi xuống.

    Mà bên này, Phương Chấn Mi biết thời gian không nhiều. Lúc Ngôn Gia Tứ Quái chưa xuất quyền thì đối phương còn ở trước mặt, mới vừa ra tay thì đã không thấy người nữa. Phương Chấn Mi nhanh như rồng dạo, đã đảo một vòng trong phòng đá, xông lên tầng thứ tư.

    Chỉ trong thời gian cực ngắn, Phương Chấn Mi đã một hơi leo lên ba tầng tháp,. Tề Môn Tam Đao, Thường Sơn Tam Tiên, Ngôn Gia Tứ Quái căn bản không nhìn thấy rõ, đã bị Phương Chấn Mi xông qua.

    Phương Chấn Mi vừa lên tầng thứ tư, chợt nghe tiếng gió động, hai tấm lưới lớn một trái một phải chụp đến.

    Hóa ra người canh giữ tầng thứ tư này chính là Thiên Địa Song Võng.

    Mà ngay lúc này, cũng là lúc Viên Tiếu Tinh đứng vững trên trên vách đá, chuyện đầu tiên là nhìn vào địa đồ trong tay, xem thử là thật hay giả.

    Phương Chấn Mi cũng không dừng lại, xông thẳng về phía trước.

    Thiên Địa Song Võng hét lớn một tiếng, hai tấm lưới thu lại, thấy Phương Chấn Mi đang ở trong lưới, lập tức mừng rỡ. Không ngờ Phương Chấn Mi vẫn tiếp tục xông tới, lưới này là thứ mềm mại, bị hắn mang theo đụng thẳng vào hai người.

    Thiên Địa Song Võng ngẩn ra, mắt thấy sắp sửa va phải Phương Chấn Mi, đột nhiên Phương Chấn Mi từ trong mắt lưới xuất chỉ, bắn trúng huyệt đạo hai người, khiến hai người lập tức ngã xuống.

    Thiên Địa Song Võng vừa ngã xuống, lưới trong tay buông lỏng, Phương Chấn Mi liền thoát ra khỏi lưới, nhanh như chớp đảo một vòng trong tầng thứ tư, sau đó hét lớn một tiếng, xông lên tầng thứ năm.

    Tiếng hét này của Phương Chấn Mi là để lấy hơi. Hóa ra khi hắn xông lên bốn tầng phòng đá, mười hai người Thường Sơn Tam Tiên, Tề Môn Tam Đao, Ngôn Gia Tứ Quái, Thiên Địa Song Võng lại không ngăn được nửa khắc, hắn cũng không cần lấy hơi, đột phá qua bốn cửa chỉ trong chớp mắt.

    Tiếng hét này của Phương Chấn Mi khiến Ngã Thị Thùy và Thẩm Thái Công ở tầng thứ sáu giật mình. Tái Ngoại Song Manh cũng cảnh giác, nhưng vì chưa có tiếng hét của Viên Tiếu Tinh, cho nên không dám ra tay giết chết hai người Ngã Thị Thùy và Thẩm Thái Công.

    Mà ở bên kia, Viên Tiếu Tinh đã xác định Thượng Thanh đồ này cũng không phải giả, trong lòng mừng rỡ.

    Hắn lập tức hét lớn ba tiếng, bốn vách vọng lại. Nhưng vì rơi xuống sườn dốc quá sâu, âm thanh không thể truyền vào tháp đá, nếu không Tái Ngoại Song Manh đã lập tức giết chết hai người Ngã Thị Thùy và Thẩm Thái Công rồi.

    Sau khi Viên Tiếu Tinh hét lớn ba tiếng, lập tức nhớ tới Phương Chấn Mi, lại không chần chừ, hạc lớn giương cánh, nhanh như chim nhạn bay lên đỉnh núi.

    Mà ở bên này, Phương Chấn Mi đã mang theo tiếng hét lớn, xông lên tầng thứ năm. Nếu là người khác, liên tục lục soát bốn phòng mà không có thu hoạch, khó tránh khỏi thất vọng, nhưng Phương Chấn Mi lại càng hăng hái, càng dũng cảm.

    Chỉ thấy trong tầng thứ năm có bóng người lóe lên, một người xông đến gần, trong chớp mắt đã đánh ra ba chưởng mười chỉ, cước pháp thi triển, cũng đá ra chín cước. Tuy chỉ có một người, nhưng võ công lại cao hơn nhiều so với đám người Thường Sơn Tam Tiên, Tề Môn Tam Đao, Ngôn Gia Tứ Quái, Thiên Địa Song Võng.

    Phương Chấn Mi áo trắng phất lên, gập lại giữa không trung, bay xéo vào trong.

    Người nọ cũng vô cùng nhanh nhạy, thấy Phương Chấn Mi gập lại, hắn cũng lách mình, chưởng pháp, chỉ pháp và cước pháp đánh vào giữa lưng Phương Chấn Mi. Trông thấy sắp sửa đánh trúng, thân pháp Phương Chấn Mi đột nhiên biến đổi, từ dưới bay lên, lao vào phòng đá.

    Người nọ giật mình, thân hình đảo một cái, lại thay đổi góc độ, từ dưới lên trên đột kích Phương Chấn Mi.

    Nhưng thân pháp Phương Chấn Mi lại biến đổi, từ trên chìm xuống, ngang ngang bay ra.

    Biến hóa như vậy, người nọ cũng không theo kịp, chỉ, chưởng và cước đều đánh trật.

    Người này không phải ai khác, chính là “Diệu Thủ” Quan Bách Lý.

    Phương Chấn Mi giữa không trung liên tục thay đổi ba loại thân pháp, bay ngang vào phòng, chợt nghe trong góc phòng đá này có người rên rỉ một tiếng, nói:
    - Cứu ta!

    Phương Chấn Mi mừng rỡ, vội bay nhanh đến, đỡ người trên đất kia dậy.

    Quan Bách Lý một kích không trúng, lập tức xoay người, lao về sau lưng Phương Chấn Mi.

    Phương Chấn Mi đỡ người trên đất dậy, thấy hắn giống như bị thương rất nặng, toàn thân mềm nhũn. Nhưng đột nhiên người nọ trở tay rút đao, ánh đao bắn ra, đâm thẳng vào giữa tim Phương Chấn Mi.

    Thanh đao này chính là “Đoạn Trường đao”.

    Người cầm đao này không cần phải nói, chính là “Tiếu Đoạn Trường” Mạnh Hậu Ngọc.

    Đao của Mạnh Hậu Ngọc nhanh vô cùng, chuẩn vô cùng, mà Phương Chấn Mi lại cho rằng hắn là Thẩm Thái Công hoặc Ngã Thị Thùy, đang lúc vui mừng, chỉ lo đỡ dậy, nào có thể tránh được một đao này của hắn?

    Mà sau lưng Quan Bách Lý cũng nhanh chóng lao tới, một quyền đánh vào Phương Chấn Mi, thế tới dũng mãnh, không gì sánh được.

    Ngay lúc này, Viên Tiếu Tinh cũng đã nhảy lên đỉnh núi, vừa thấy Phương Chấn Mi không còn ở trên núi, trong lòng biết hắn nhất định đã xông vào trong tháp, lập tức suy nghĩ: “Bất kể Phương Chấn Mi có nhanh đến đâu, cũng không thể kịp cứu Ngã Thị Thùy và Thẩm Thái Công, bây giờ đồ đã đến tay, có thể giết người.”

    Viên Tiếu Tinh bất giác cười gằn, hét lớn một tiếng.

    Tiếng hét này giống như nói cho Tái Ngoại Song Manh biết có thể giết người.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  4. Bài viết được 21 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    aolong,chieu ly,daitango,demonweapon,dochanh96,glook,hdphai,kiet72tam73,lightforest,linh123,lybietcau,netwalker,org117,phamhau1986,Spaghetti,thanhlamtn,thephantom,Tieu Lan,tungtien94,tuyetam,Đơn bước,
  5. #8
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Chương 7 – Lửa lớn vì nghĩa cứu địch thủ

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.vn

    Ánh đao lóe lên.

    Ngay lúc này bỗng có một bàn tay vươn ra, chụp lấy tay cầm đao.

    Lúc đầu Phương Chấn Mi cho rằng người nằm trên đất là Ngã Thị Thùy hoặc Thẩm Thái Công, đang muốn đỡ dậy, đột nhiên trong lòng khẽ động, cảm thấy tiếng kêu “cứu ta” kia không giống giọng của Ngã Thị Thùy hoặc Thẩm Thái Công.

    Nên biết Phương Chấn Mi quen Ngã Thị Thùy và Thẩm Thái Công đã lâu, cho nên Viên Tiếu Tinh chỉ cần ép Ngã Thị Thùy và Thẩm Thái Công lên tiếng, sẽ có thể chứng minh hai người thật sự ở trong tay mình. Mạnh Hậu Ngọc giả vờ thế nào cũng không gạt được lỗ tai của Phương Chấn Mi.

    Nhưng Mạnh Hậu Ngọc cũng không tầm thường, đao trên tay phải vừa rơi xuống đất, tay trái quơ một cái đã chụp được đao, lại đâm vào Phương Chấn Mi.

    Phương Chấn Mi một chiêu đắc thủ, cũng không dừng lại, dưới tình hình gần như không thể, hắn lại ngửa người một cái, như một luồng khói nhẹ xông lên tầng thứ sáu.

    Phương Chấn Mi nhoáng lên như vậy, một quyền của Quan Bách Lý không trúng, lại không thu thế được, chẳng khác nào đánh vào đầu Mạnh Hậu Ngọc đang nằm dưới đất.

    Cổ tay của Mạnh Hậu Ngọc bị Phương Chấn Mi chụp một cái, vừa tê vừa đau. Mặc dù Phương Chấn Mi không hạ sát thủ, nhưng Mạnh Hậu Ngọc nhất thời vẫn không đứng dậy nổi. Hắn thấy quyền của Quan Bách Lý đột nhiên đánh về phía mình, không thể tránh né, chợt nổi lòng tàn nhẫn, đao trong tay đẩy phía trước, “phụp” một tiếng đâm thẳng vào bụng “Diệu Thủ” Quan Bách Lý.

    Quan Bách Lý kêu thảm một tiếng, một quyền kia cũng biến thành vô lực, nhưng vẫn đánh cho Mạnh Hậu Ngọc xanh mặt sưng mũi.

    Quan Bách Lý lại vô duyên vô cớ ngã xuống chết đi như vậy.

    Tiếng hét vừa dứt, Phương Chấn Mi đã xông vào trong tầng thứ sáu.

    Lúc này Tái Ngoại Song Manh ở tầng thứ sáu đã nghe được tiếng hét của Viên Tiếu Tinh, một người một trượng, mang theo tiếng gió sắc bén đâm vào cổ họng hai người Ngã Thị Thùy và Thẩm Thái Công.

    Hai người Ngã Thị Thùy và Thẩm Thái Công liếc nhau một cái, đang nhắm mắt chờ chết, chợt nghe trong bóng tối vang lên hai tiếng “xoẹt xoẹt”, hai luồng chỉ phong sắc bén bắn ra hai trượng.

    Tái Ngoại Song Manh giật mình. Đại Manh cả giận nói:
    - Là ai?

    Nhị Manh quát lên:
    - Phương Chấn Mi?

    Hai người Ngã Thị Thùy và Thẩm Thái Công vừa thấy Phương Chấn Mi tới, trong lòng mừng rỡ. Thẩm Thái Công nhanh trí hét lên:
    - Cơ quan ở góc tường!

    Lời còn chưa dứt, Phương Chấn Mi đã nhanh như chớp vọt tới.

    Tái Ngoại Song Manh vừa nghe, biết Phương Chấn Mi muốn mở cơ quan, lập tức giống như hai con dơi đen, trúc trượng mang theo tiếng rít đâm tới.

    Lúc này lại một tiếng rít vang lên ở dưới tháp, hóa ra Viên Tiếu Tinh đã đến chân tháp, đang muốn xông lên.

    Một khi Viên Tiếu Tinh chạy lên, e rằng Ngã Thị Thùy và Thẩm Thái Công khó thoát khỏi cái chết.

    Phương Chấn Mi cũng không để ý đến trượng của Tái Ngoại Song Manh, đã lao đến trước cơ quan, bất chấp tất cả đưa tay kéo cần sắt bên trái.

    Cần sắt vừa kéo, đôi tay của hai người Ngã Thị Thùy và Thẩm Thái Công liền được thả ra. Phương Chấn Mi lập tức quay người, lúc này trúc trượng của Tái Ngoại Song Manh đã đâm vào trong áo trắng của hắn.

    Mắt thấy trượng sắp đâm vào thịt, tay của Phương Chấn Mi cũng đồng thời bắt lấy hai cây trượng. Tái Ngoại Song Manh dùng sức kéo, muốn đoạt lại trúc trượng, không ngờ Phương Chấn Mi lại thuận thế đẩy tới, khiến Tái Ngoại Song Manh nhất thời không thu thế được, ngã về phía Ngã Thị Thùy và Thẩm Thái Công.

    Ngã Thị Thùy và Thẩm Thái Công cười một tiếng, một người cuốn lấy một tên mù, bắt đầu kịch chiến.

    Phương Chấn Mi quay đầu nhìn lại, trông thấy còn có hai cần sắt, không biết có tác dụng gì. Nhưng lại nghe một tiếng hét lớn, đã đến tầng thứ ba, Phương Chấn Mi cắn răng một cái, đồng thời kéo cả hai cần sắt.

    Ngã Thị Thùy và Thẩm Thái Công lập tức thoát ra khỏi vòng sắt. Hai người nhìn nhau một cái, trong lòng mừng rỡ, cười mấy tiếng, xuất chiêu càng dũng mãnh.

    Tái Ngoại Song Manh nào có thể ngăn cản được? Sau mấy chiêu đã lâm vào cục diện nguy hiểm.

    Phương Chấn Mi áo trắng lóe lên, lập tức gia nhập vòng chiến. Tái Ngoại Song Manh chỉ cảm thấy bên hông tê rần, huyệt đạo bị phong tỏa, lập tức ngã xuống đất.

    Phương Chấn Mi biết Viên Tiếu Tinh sắp xông lên, cho nên không muốn ham chiến, đột nhiên ánh lửa ngút trời, trong tháp ngoài tháp đều bốc cháy.

    Nguyên lai tháp này được xây bằng đá hiếm cực kỳ kiên cố, nhưng lại được phủ lên một lớp nguyên liệu dễ cháy, cho nên trong phòng đều không đốt đèn, bởi vì một khi bén lửa, thế lửa lan ra cực nhanh, khó mà khống chế. Phương Chấn Mi kéo cần sắt chính giữa, chính là đốt nguyên liệu này, do đó lập tức ánh lửa rừng rực.

    Ý định ban đầu của Viên Tiếu Tinh là muốn dùng tiếng hét làm ám hiệu, giết chết Ngã Thị Thùy và Thẩm Thái Công, dụ Phương Chấn Mi lên tháp, sau đó dùng lửa đốt hắn, cho dù hắn chạy thoát được, nhất định cũng phải chật vật, lại cho người phục kích ngoài tháp, một lần giết chết hắn.

    Viên Tiếu Tinh đang xông lên tầng thứ tư, chợt phát hiện lửa lớn bốc cháy, không dám đi lên tiếp nữa. Bởi vì lỗ hổng trên mỗi tầng tháp đều không đủ chui người ra ngoài, bị nhốt trong tháp chắc chắn phải chết, vì vậy lập tức chạy xuống dưới.

    Viên Tiếu Tinh vừa ra khỏi tháp, nhìn về bên trong, đột nhiên có ba bóng người một đen, một trắng, một xám cũng đồng thời chạy ra.

    Ba người này chính là Phương Chấn Mi, Ngã Thị Thùy và Thẩm Thái Công.

    Trong đám lửa lớn, nếu Ngã Thị Thùy và Thẩm Thái Công vẫn bị vòng sắt khóa lại thì chắc chắn phải chết. Nhưng lúc này hai người đã thoát khốn, với võ công của bọn họ, muốn xông ra biển lửa cũng không phải chuyện khó. Hai người vốn hào khí tận trời, vừa thoát khốn lập tức kéo vai cười vui sướng, hoàn toàn không để ý đến Viên Tiếu Tinh đang giận dữ sát khí đầy mặt.

    Viên Tiếu Tinh cũng không nhìn bọn họ, mà là nhìn chằm chằm vào Phương Chấn Mi.

    Phương Chấn Mi vẫn ung dung mỉm cười.

    Lúc này tháp đá khói mù tràn ngập, lại có ba người chạy ra, đó là Tề Môn Tam Đao, vừa chạy vừa nước mắt nước mũi đầm đìa, ho lên khùng khục.

    Trong tháp đá chợt nghe tiếng kêu thảm.

    Phương Chấn Mi ngẫm nghĩ nói:
    - Không hay! Lúc ta xông lên tháp từng phong bế huyệt đạo của Thường Sơn Tam Tiên, Thiên Địa Song Võng và Tái Ngoại Song Manh, huyệt câm của bọn họ không bị khóa, cho nên tiếng hô này chính là của bọn họ!

    Lúc này trong tháp lại có một người chạy ra, áo quần rách rưới, vô cùng chật vật, đó là Mạnh Hậu Ngọc. Dưới nách của hắn trống không, chẳng hề cứu người nào.

    Phương Chấn Mi cắn răng một cái, lại xông vào trong tháp.

    Chuyện này chẳng những khiến Ngã Thị Thùy và Thẩm Thái Công ngây người, ngay cả Viên Tiếu Tinh cũng sững sốt, không hiểu Phương Chấn Mi rốt cuộc muốn làm gì.

    Nhưng chỉ một lúc sau, Phương Chấn Mi đã từ trong khói dày chạy ra, dưới nách kẹp hai người, đó là Thiên Địa Song Võng. Phương Chấn Mi vừa bỏ Thiên Địa Song Võng xuống, lại lao vào trong tháp.

    Lúc này trong tháp lửa đã cháy rất lớn, đường tới đường lui hầu hết đều bị chặn đứng. Lúc này Phương Chấn Mi xông vào, tuy khinh công có cao, nhưng tùy thời đều có thể mất mạng trong biển lửa. Có điều Phương Chấn Mi chỉ một lòng muốn cứu người, nào có thời gian suy nghĩ đến chuyện này?

    Ngã Thị Thùy và Thẩm Thái Công thấy vậy máu nóng dâng trào, nhất thời oán thù đều quên, cứu người quan trọng. Ngã Thị Thùy hét lớn:
    - Lão Thẩm, cứu người đi!

    Thẩm Thái Công đáp lời:
    - Đi giúp Phương Chấn Mi một tay.

    Cả hai đồng thời lao vào trong tháp lửa.

    Lần này Viên Tiếu Tinh thật sự ngơ ngẩn.

    Lúc này Ngôn Gia Tứ Quái cũng chạy ra, võ công của bọn họ không bằng Mạnh Hậu Ngọc, dĩ nhiên không thể ra ngoài nhanh như vậy; cũng không giống Tề Môn Tam Đao trấn thủ tầng thứ hai, đi ra khá dễ dàng. Bốn người bọn họ vừa chạy vừa dập lửa trên y phục.

    Trong biển lửa lại có ba người bay ra, chính là Phương Chấn Mi, Ngã Thị Thùy và Thẩm Thái Công, mỗi người kẹp lấy một người khác, đó là Thường Sơn Tam Tiên.

    Ba người Phương Chấn Mi, Ngã Thị Thùy và Thẩm Thái Công vô cùng chật vật, có mấy chỗ trên y phục đã bốc cháy, cả người mồ hôi đầm đìa. Ngã Thị Thùy và Thẩm Thái Công bỏ người xuống, thở hổn hển từng hơi. Phương Chấn Mi thì lại chạy vào biển lửa, bởi vì trong tầng thứ sáu vẫn vang lên tiếng kêu cứu của Tái Ngoại Song Manh.

    Lúc này Mạnh Hậu Ngọc đã đi đến bên cạnh Viên Tiếu Tinh, nói nhỏ:
    - Sư phụ, lúc này chúng ta thừa cơ hạ thủ, giết chết Ngã Thị Thùy và Thẩm Thái Công, sau đó chặn cửa tháp lại, xem Phương Chấn Mi làm sao ra ngoài!

    Viên Tiếu Tinh không nhìn hắn, chỉ nhìn tháp đá đang bốc cháy, sắc mặt lạnh lùng, nói từng chữ từng câu:
    - Câm miệng của ngươi lại, nếu không ta phế ngươi!

    Mạnh Hậu Ngọc giật mình một cái, cũng không dám nói nữa.

    Phương Chấn Mi một lần nữa chạy ra, mấy chỗ trên người đã bốc cháy, áo quần rách nát, đầu tóc tán loạn, nhưng thần sắc vẫn quyết đoán uy vũ, chỉ lo dập lửa trên người giúp Tái Ngoại Song Manh, sau đó mới lăn một vòng dập lửa trên người mình.

    Đại Manh giật mình kêu lên:
    - Ngươi không phải Viên đại ca!

    Nhị Manh cũng nói:
    - Ngươi là Phương Chấn Mi!

    Phương Chấn Mi không trả lời, chỉ khoanh chân ngồi xuống, vận công điều tức. Hắn biết kẻ địch lớn nhất vẫn ở trước mặt, mà hắn đã tiêu hao quá nhiều công lực, phải lập tức vận khí điều tức.

    Viên Tiếu Tinh không cử động. Ngã Thị Thùy và Thẩm Thái Công lần lượt đi đến bên cạnh Phương Chấn Mi, tập trung tinh thần đề phòng. Viên Tiếu Tinh lạnh lùng nói:
    - Ngươi cứ việc nghỉ ngơi, hôm nay trận chiến giữa ta và ngươi khó mà tránh được.

    Phương Chấn Mi chậm rãi mở mắt ra, mỉm cười nói:
    - Ngươi đã lấy được Thượng Thanh đồ, vì sao không đi?

    Viên Tiếu Tinh nói:
    - Ta cũng không muốn giao thủ với ngươi, nhưng nếu ta cầm đồ rời đi, ngươi có đuổi theo hay không?

    Phương Chấn Mi chậm rãi gật đầu, nói:
    - Đuổi theo. Thượng Thanh đồ không phải là vật của ta, cần phải đoạt lại, vật về với chủ.

    Viên Tiếu Tinh nói như đinh đóng cột:
    - Đúng thế! Lão phu bình sinh chỉ truy sát kẻ địch, trước giờ chưa từng có ai dám truy sát lão phu, cho nên ta không đi.

    Phương Chấn Mi không lên tiếng. Đám người Ngôn Gia Tứ Quái, Tề Môn Tam Đao, Thiên Địa Song Võng, Thường Sơn Tam Tiên chỉ bị thương nhẹ, châu đầu ghé tai nói chuyện một lúc, đột nhiên cùng nhau đi đến bên cạnh Viên Tiếu Tinh. Lão đại của Ngôn Gia Tứ Quái nói:
    - Viên lão tiền bối, bốn huynh đệ chúng tôi tuy là tự mình chạy ra, nhưng chúng tôi không muốn đối địch với Phương công tử, chúng tôi muốn...

    Lão đại của Thường Sơn Tam Tiên nói tiếp:
    - Chúng tôi muốn rút khỏi chuyện này, đám người Phương công tử có ơn cứu mạng với chúng tôi, chúng tôi sao có thể...

    Thiên Địa Song Võng cũng kêu lên:
    - Chúng tôi sao có thể lấy oán báo ơn, đại ơn đại đức cứu mạng này, ngày khác chúng tôi sẽ báo đáp Phương công tử.

    Lão đại của Tề Môn Tam Đao cũng nói:
    - Tình hình vừa rồi, chúng tôi cũng không phải người mù. Viên lão tiền bối, thứ cho chúng tôi không thể giúp ngài nữa, sau này gặp lại!

    Dứt lời liền xoay người muốn rời đi, đột nhiên có một người nhảy ra, hét lớn:
    - Được lắm, các ngươi lại ăn cháo đá bát! Kẻ nào dám đi, ta giết kẻ đó!

    Thiên Địa Song Võng cả giận nói:
    - Vừa rồi chúng ta còn nhìn thấy thi thể Quan huynh trong tháp, rõ ràng là trúng phải Đoạn Trường đao của ngươi mà chết. Thỏ chết cáo buồn, chim hết cất cung, ngươi còn dám gây sự với chúng ta?

    Mạnh Hậu Ngọc quát lên:
    - To gan, dám cãi lời à, trong vòng ba chiêu ta sẽ lấy mạng ngươi!

    Chợt nghe một giọng nói kỳ dị cất lên:
    - Cái gì? Ngươi khinh chúng ta là người mù, không nhìn thấy sao? Xem lão tử có trừng trị tên tiểu tạp chủng này không! Khặc khặc!

    Một giọng nói khác lại vang lên:
    - Được, lão tử sẽ giải quyết ngươi, để cảm tạ ân công của huynh đệ chúng ta. Khách khách!

    Hai người kia không phải ai khác, chính là Tái Ngoại Song Manh, nói xong lập tức nhảy tới, vây lấy Mạnh Hậu Ngọc.

    Mạnh Hậu Ngọc vừa giận vừa sợ, quát lên:
    - Mấy tên mù, muốn chết sao!

    Đại Manh cười hà hà nói:
    - Đúng vậy.

    Nhị Manh cười ha ha nói:
    - Làm sao ngươi biết?

    Trong lúc cười, hai cây trúc trượng lại không hề dung tình đâm về phía Mạnh Hậu Ngọc. Mạnh Hậu Ngọc lập tức rút Đoạn Trường đao ra, bắt đầu chém giết.

    Lúc này đám người Thường Sơn Tam Tiên, Tề Môn Tam Đao, Thiên Địa Song Võng, Ngôn Gia Tứ Quái tuy không muốn đối phó với Phương Chấn Mi, nhưng cũng không dám đối địch với Viên Tiếu Tinh, chỉ vội vã vài chào Phương Chấn Mi, sau đó quay người rời đi.

    Chợt nghe tiếng hạc lớn giương cánh, một người đã lao đến giữa không trung, thanh thế ác liệt, đánh thẳng tới Tái Ngoại Song Manh, chính là “Trường Không Nhất Hạc” Viên Tiếu Tinh.

    Cùng lúc đó áo trắng lóe lên, hai người Ngã Thị Thùy và Thẩm Thái Công định thần nhìn lại, trông thấy Phương Chấn Mi không còn trên đất, đã chặn đánh Viên Tiếu Tinh giữa không trung.

    Hai bóng người một xám một trắng đấu nhau hơn mười chưởng giữa không trung, đồng thời rơi xuống. Thân thể Viên Tiếu Tinh khẽ lắc lư, bước chân Phương Chấn Mi hơi loạng choạng, lại là chưa phân thắng bại.

    Chợt nghe Đại Manh kêu lên:
    - Chúng ta lại thiếu ngươi một mạng rồi!

    Nhị Manh đang kịch chiến cũng nói:
    - Tiểu tử này để ta đối phó, còn lão tiểu tử để cho ngươi!

    Nên biết Tái Ngoại Song Manh mặc dù hành sự quái gở, nhưng cũng là người trọng nghĩa báo ân. Phương Chấn Mi đã cứu bọn họ, nói gì cũng không thể tiếp tục đối địch Phương Chấn Mi. Bọn họ vốn kính phục Viên Tiếu Tinh võ công cao cường, cho nên gọi là đại ca, Viên Tiếu Tinh bảo bọn họ trông chừng Ngã Thị Thùy và Thẩm Thái Công, hai người cũng nhận lời. Không ngờ lúc gặp nạn Viên Tiếu Tinh không hề cứu bọn họ, mà lại được Phương Chấn Mi cứu. Hiện giờ Viên Tiếu Tinh còn muốn giết bọn họ, trong lòng càng giận, cho nên cả Viên Tiếu Tinh cũng không thèm để vào mắt.

    Nhưng dù sao Tái Ngoại Song Manh cũng do Viên Tiếu Tinh mời tới, hai người này lại giúp sức cho Phương Chấn Mi, bảo Viên Tiếu Tinh làm sao không giận? Viên Tiếu Tinh muốn giết Tái Ngoại Song Manh, nhưng lại bị Phương Chấn Mi ngăn cản, chỉ trong một chiêu đã biết được Phương Chấn Mi chẳng những khinh công cao tuyệt, nội lực cũng thâm hậu khó lường. Trong lòng Viên Tiếu Tinh thầm nghĩ: “Nếu chờ hắn vận công điều tức, công lực hoàn toàn khôi phục, chỉ sợ mình chưa chắc có thể thắng được.”

    Lập tức xanh mặt nói:
    - Phương Chấn Mi, ngươi muốn tìm chết, ta sẽ giúp ngươi!

    Vừa dứt lời liền lướt nhanh lên, vận hết công lực toàn thân, dùng “Tiểu Thiên Tinh chưởng lực” đánh tới Phương Chấn Mi.

    Nguyên lai Viên Tiếu Tinh thấy công lực của Phương Chấn Mi còn chưa khôi phục, cho nên dùng công lực thâm hậu của hắn, muốn một chiêu đánh chết Phương Chấn Mi.

    Bất cứ ai cũng khó tiếp được “Tiểu Thiên Tinh chưởng lực”, huống hồ Phương Chấn Mi đã ba lần bảy lượt lên xuống tháp đá, công lực đã hao tổn nhiều.

    Trong chiến đấu bình thường, rất ít người vừa ra tay đã vận hết nội lực, toàn lực truy kích. Bởi vì lỡ may đối thủ mạnh hơn mình, một kích không trúng, thể lực hao tổn, rất dễ thất bại thảm hại.

    Viên Tiếu Tinh chỉ mong nhanh chóng giết chết Phương Chấn Mi, cũng không quan tâm đến những chuyện này.

    Viên Tiếu Tinh một chưởng đánh tới, nhanh như tia chớp. Phương Chấn Mi vẫn quay mặt về phía Viên Tiếu Tinh, lại không dám đón đỡ, cũng không kịp xoay người, lập tức hít sâu một hơi, lui nhanh về phía sau.

    Chưởng thế của Viên Tiếu Tinh không thay đổi, thi triển thân pháp “Trường Không Nhất Hạc” ép thẳng tới. Phương Chấn Mi vẫn lui về phía sau, bàn tay của Viên Tiếu Tinh vẫn luôn cách ngực Phương Chấn Mi một thước, chỉ cần Phương Chấn Mi hơi chậm một chút, Viên Tiếu Tinh sẽ có thể giết chết đối phương dưới chưởng.

    Thân pháp của hắn tuy nhanh, nhưng Phương Chấn Mi lui về phía sau cũng nhanh không kém, hai người một lùi một tiến, tư thế không thay đổi, trong chớp mắt đã chạy ra hai ba chục trượng.

    Viên Tiếu Tinh biết, nếu không phải mình xuất chưởng trước, Phương Chấn Mi ứng biến sau, e rằng thân pháp “Trường Không Nhất Hạc” của mình chưa chắc đã đuổi kịp đối phương.

    Lúc này Phương Chấn Mi không có cả cơ hội xoay người, vẫn luôn lui nhanh về phía sau, sắp sửa đụng vào tháp đá. Viên Tiếu Tinh mừng rỡ trong lòng, thầm nghĩ: “Xem lúc ngươi đụng tường đá, còn chạy đi đâu được!”

    Không ngờ sau lưng Phương Chấn Mi giống như mọc mắt, như cá lội nhoáng lên, lập tức lướt qua bên cạnh tháp. Viên Tiếu Tinh hét lên giận dữ, chưởng lực cũng kịp thời đổi hướng, không đánh vào trên đá, càng phát lực truy đuổi, bàn tay vẫn không rời ngực Phương Chấn Mi một thước.

    Hai người Ngã Thị Thùy và Thẩm Thái Công muốn giúp Phương Chấn Mi một tay, lập tức đuổi theo. Nhưng với của khinh công Viên Tiếu Tinh và Phương Chấn Mi, cho dù bọn họ đuổi thế nào vẫn rơi ở phía sau, trong lòng vừa giận vừa gấp.

    Phương Chấn Mi và Viên Tiếu Tinh một đuổi một lui, lại vòng quanh trong núi. Mặt trời đã ở trên cao, hai người Thẩm Thái Công và Ngã Thị Thùy cũng đuổi theo đến mức thở dốc như trâu, mồ hôi đầm đìa.

    Bên kia Tái Ngoại Song Manh giao chiến với Mạnh Hậu Ngọc, hai bên càng đánh càng tàn nhẫn, càng đánh càng kịch liệt, đáng tiếc cũng bắt đầu mệt mỏi rã rời.

    Đột nhiên thân pháp Phương Chấn Mi biến đổi, mặt vẫn nhìn về phía Viên Tiếu Tinh, nhưng thân thể trượt gấp, lướt nhanh, xê dịch, bay ra, đủ các loại thân pháp kỳ dị, có lúc đột ngột trượt qua bên cạnh chân Viên Tiếu Tinh, có lúc đột nhiên vọt đến sau lưng Viên Tiếu Tinh, có khi lại bay lên trên đầu Viên Tiếu Tinh. Nhưng thân pháp của Viên Tiếu Tinh cũng như vậy, cho dù Phương Chấn Mi đi đến đâu, hắn vẫn có thể đi theo, bàn tay không rời ngực Phương Chấn Mi một thước, cũng không cho Phương Chấn Mi có cơ hội xoay người. Hai người bên tránh bên đánh, bên đuổi bên chạy, lại khiến Ngã Thị Thùy và Thẩm Thái Công bị bỏ lại phía sau, dần dần chạy đến chân núi, đánh thẳng vào trong thành Trường An.

    Hai người Phương Chấn Mi và Viên Tiếu Tinh đánh vào thành Trường An, hai người Ngã Thị Thùy và Thẩm Thái Công cũng đuổi theo vào thành Trường An, vệ binh thủ thành đương nhiên không cản được bọn họ. Mỗi lần thấy Phương Chấn Mi sắp đụng phải người đi đường, quầy hàng hay nhà cửa, hắn lại luôn khéo léo tránh ra, nhưng lại không thoát được bàn tay của Viên Tiếu Tinh.

    Lúc này đã là giữa trưa, hai người Phương Chấn Mi và Viên Tiếu Tinh biến đổi thân pháp, một chạy một đuổi, không còn né tránh mà là so tài khinh công. Như vậy hai người Ngã Thị Thùy và Thẩm Thái Công nào còn đuổi theo được? Chỉ thấy hai bóng người một xám một trắng càng lúc càng xa, biến mất ở trước mặt, không có biện pháp nào.

    Về mặt này, Ngã Thị Thùy và Thẩm Thái Công cũng biết mình không bằng người, chỉ có thể nhìn nhau than thở.

    Chợt nghe sau lưng có tiếng gió nổi lên, Ngã Thị Thùy và Thẩm Thái Công còn chưa quay lại, đã thấy một bóng người áo trắng lướt qua trên đầu. Hai người vừa mới quay lại, bóng xám lóe lên, lại một bóng người bay qua trên đầu. Hai bóng người một xám một trắng nhanh đến mức không nhìn thấy rõ, lại chạy đi xa.

    Hóa ra Phương Chấn Mi và Viên Tiếu Tinh một đuổi một chạy, lại đảo một vòng lớn trở về. Lúc này hai đại cao thủ Ngã Thị Thùy và Thẩm Thái Công lại không thấy rõ đối phương, thật sự chán nản. Ngã Thị Thùy vỗ vỗ vai Thẩm Thái Công, thở dốc nói:
    - Lão Thẩm, ta thấy muốn đuổi kịp bọn họ là chuyện của kiếp sau rồi.

    Thẩm Thái Công chợt giống như nhớ tới chuyện gì, nói:
    - Không bằng chúng ta trở về tháp đá, xem thử cháu trai và hai người mù kia đánh nhau thế nào rồi!

    Thế là hai người nhanh chóng chạy ngược trở về, đi qua ngoại thành Trường An ruộng nương xanh biếc, lúc lên đỉnh Thiếu Thất thì đã là sau giờ Ngọ, từ xa nhìn thấy Tái Ngoại Song Manh và Mạnh Hậu Ngọc đã như nỏ mạnh hết đà. Luận về võ công, nếu một đấu một thì Mạnh Hậu Ngọc có thể thắng bất kỳ người nào trong Tái Ngoại Song Manh, nhưng Song Manh đánh một mình hắn thì hắn chắc chắn phải thua. Mạnh Hậu Ngọc ngoài mặt hiền lành nhưng lòng dạ ác độc, lợi dụng việc Tái Ngoại Song Manh bị mù, dựa vào đao pháp ác độc, cơ trí và khéo léo, giao chiến lâu đến như vậy xem như đã rất hiếm có rồi.

    Lúc này Tái Ngoại Song Manh đang cúi đầu tránh một đao “Hoành Tảo Thiên Quân” của Mạnh Hậu Ngọc chém vào cổ, hai người cúp thấp, hai trượng đâm ra. Trên mắt cá chân của Mạnh Hậu Ngọc lập tức có thêm hai lỗ máu, mềm nhũn ngã xuống. Mạnh Hậu Ngọc cả kinh kêu lên:
    - Hai vị tiền bối, tiểu chất nhận thua, hạ thủ lưu tình!

    Đại Manh cười hơ hơ nói:
    - Tiểu tử, ngươi còn dám bảo chúng ta mù không? Huynh đệ chúng ta là thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử!

    Hóa ra hắn vẫn không quên lời khen của Thẩm Thái Công và Ngã Thị Thùy trong tháp đá lúc dùng kế dụ bọn họ tháo vòng.

    Nhị Manh cũng cười hì hì nói:
    - Tiểu tử, võ công của ngươi không tệ, nể mặt Viên Tiếu Tinh, không giết ngươi!

    Mạnh Hậu Ngọc giãy dụa đứng lên, bái tạ nói:
    - Cảm ơn hai vị tiền bối không giết, tiểu bối cả đời không quên...

    Hai người Ngã Thị Thùy và Thẩm Thái Công ở xa nhìn, nghĩ thầm chiến đấu đã qua, cứ từ từ đi tới cũng không muộn. Không ngờ ánh đao chợt lóe lên, Mạnh Hậu Ngọc rút đao, máu tươi bắn ra. Nhị Manh kêu thảm:
    - Đây là ngươi... ngươi tạ lễ sao…

    Lập tức ngửa người té xuống.

    Đại Manh vừa nghe Nhị Manh đã chết, huynh đệ tình thâm, cũng không quan tâm đến gì nữa, hét lên giận dữ, cả người lẫn trượng đâm về phía Mạnh Hậu Ngọc.

    Mạnh Hậu Ngọc một chiêu đắc thủ, trong lòng vui vẻ, thầm nghĩ chỉ còn một tên mù, mình nhất định có thể đối phó được. Không ngờ vết thương trên hai chân nhói đau, lại không thể di chuyển, không tránh được một trượng kia Đại Manh, trong lòng vừa sợ vừa gấp, lập tức chém ra một đao.

    Sau một tiếng “phụp”, Đại Manh lửa giận công tâm, lại không hề né tránh, bị một đao cắm vào ngực, đâm đến tận chuôi. Nhưng thế công của Đại Manh vẫn không giảm, trúc trượng đâm thẳng vào tim Mạnh Hậu Ngọc, từ sau lưng đâm ra.

    Hai người Ngã Thị Thùy và Thẩm Thái Công thấy biến hóa chợt xảy ra, bởi vì cách khá xa nên không kịp cứu viện, liền hét lớn một tiếng:
    - Dừng tay!

    Đến khi chạy tới gần, Đại Manh và Mạnh Hậu Ngọc đã đồng quy vu tận, cùng nhau ngã xuống chết đi.

    Hai người Ngã Thị Thùy và Thẩm Thái Công liếc nhau một cái, trong lòng cảm thán, nhìn thi thể Tái Ngoại Song Manh và Mạnh Hậu Ngọc, càng cảm thấy lạnh người. Đột nhiên nhớ tới Phương Chấn Mi vì cứu bọn họ mà hiện giờ không rõ sống chết, Ngã Thị Thùy lập tức nói:
    - Lão Thẩm, bất kể thế nào, chúng ta vẫn là nên đuổi theo đến thành Trường An xem thử!

    Thẩm Thái Công hiên ngang nói:
    - Được! Nếu như Phương Chấn Mi có gì bất trắc... chúng ta cũng liều mạng với Viên Tiếu Tinh!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  6. Bài viết được 19 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    aolong,chieu ly,daitango,demonweapon,dochanh96,glook,hdphai,lightforest,linh123,lybietcau,netwalker,org117,phamhau1986,Spaghetti,thanhlamtn,Tieu Lan,tuyetam,yupee,Đơn bước,
  7. #9
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Chương 8 – Cổ thành thần lực đấu thần công

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.vn

    Đã gần đến hoàng hôn.

    Hai người Phương Chấn Mi và Viên Tiếu Tinh đều cảm giác được bước chân càng lúc càng nặng nề, hô hấp càng lúc càng trầm trọng.

    Trong lòng Phương Chấn Mi thầm kinh ngạc: “Người này nhẫn nại và nghị lực lại cao như vậy, nội lực càng không thể tưởng tượng được.”

    Mà Viên Tiếu Tinh cũng giật mình, nếu không phải vừa bắt đầu mình đã chiếm được tiên cơ, trước khi giao chiến Phương Chấn Mi đã bị hao tổn thể lực, vậy mình làm sao đuổi kịp được đối phương.

    Hai người chỉ cảm thấy cảnh vật hai bên lùi về sau nhanh như chớp, bên tai tiếng gió ù ù, lại đuổi về một con đường náo nhiệt trong thành Trường An.

    Bởi vì đang lúc hoàng hôn, người đi đường rất nhiều, gần như nước chảy không lọt. Phương Chấn Mi cố gắng xê dịch né tránh, vẫn rất khó tránh được toàn bộ, chợt thấy sau lưng có một đám đông đang xem tạp kỹ. Phương Chấn Mi biết cho dù mình vượt qua được đám người này, Viên Tiếu Tinh nhất định cũng sẽ đụng trúng một vài người, với tốc độ như vậy, cộng thêm nội công của Viên Tiếu Tinh, người bị đụng trúng khó tránh khỏi cái chết. Phương Chấn Mi không quan tâm đến sống chết bản thân, chỉ cầu không liên lụy đến người khác, vì vậy cắn răng một cái, đột nhiên đáp xuống đất.

    Viên Tiếu Tinh ngẩn ra, không ngờ Phương Chấn Mi lại dừng ở đây, cho rằng đối phương đã hết sức, trong lòng mừng rỡ, toàn lực đánh ra một chưởng.

    Hai tay Phương Chấn Mi lật lại, tay phải đỡ một chưởng này của Viên Tiếu Tinh.

    Tay trái Viên Tiếu Tinh vươn ra, lại đánh tới một chưởng.

    Tay trái Phương Chấn Mi cũng vòng lại, tiếp một chưởng này.

    Hai người bốn tay, sau khi va chạm lại không rút ra được. Người đi đường chung quanh ào ào tránh lui, liên tục kinh hô. Bọn họ biết có người đang liều mạng đánh nhau, không ai muốn lo chuyện bao đồng, tránh rước họa vào thân, chỉ vây thành một vòng lớn quan sát hai người đấu chưởng.

    Hai người Viên Tiếu Tinh và Phương Chấn Mi chưởng lực va chạm, lập tức biết đối phương còn lợi hại hơn tưởng tượng của mình. Phương Chấn Mi chỉ cảm thấy chưởng lực của Viên Tiếu Tinh hùng hậu uy mãnh, nặng nề chí cương, chỉ cần hơi lơ là sẽ bị hắn đánh cho nội tạng vỡ tan mà chết. Viên Tiếu Tinh cũng cảm thấy chưởng lực của Phương Chấn Mi âm nhu dai dẳng, giống như sông dài biển rộng, liên miên vô tận, chỉ cần hơi sơ xuất nội lực của mình sẽ bị hắn hóa giải, khi đó không chết cũng trọng thương. Hai người bắt đầu liều mạng, thể lực liên tục hao tổn, trên trán bốc lên khói trắng, hai chân cắm vào trong đất càng sâu. Người khác không biết chỉ cho rằng hai người bọn họ đang tỷ thí chưởng lực, không ngờ đây lại là trận chiến giữa hai đại cao thủ võ lâm chấn động Trường An.

    Sau khi hai người so tài khinh công, lại bắt đầu so đấu chưởng lực, cả hai đều là thứ Viên Tiếu Tinh am hiểu. Phương Chấn Mi vẫn luôn tránh né đấu chưởng, muốn dùng võ công khác đối phó với Viên Tiếu Tinh, nhưng lại không có cơ hội. Lúc này vì sợ thương tổn đến bách tính, mới đón đỡ song chưởng của Viên Tiếu Tinh, bất kỳ bên nào có ý dừng tay đều sẽ bị nội kình của đối phương đánh chết, cho nên hiện giờ hai người đều là không chết không dừng.

    Nhưng Viên Tiếu Tinh muốn giết Phương Chấn Mi dưới chưởng, còn Phương Chấn Mi lại không muốn giết Viên Tiếu Tinh, chỉ muốn lấy lại Thượng Thanh đồ mà thôi.

    Phương Chấn Mi thầm nghĩ Viên Tiếu Tinh chưởng lực hùng hậu, cộng thêm kinh nghiệm, về mặt này hi vọng chiến thắng của mình cực nhỏ, chỉ cần không bại đã là may mắn lắm rồi. Thực ra trong lòng Viên Tiếu Tinh cũng kinh ngạc, vốn cho rằng Phương Chấn Mi trẻ tuổi như vậy, mình dùng “Tiểu Thiên Tinh chưởng lực” mấy chục năm có thể đánh chết hắn, không ngờ lại đánh lâu không thắng, trong lòng thầm nghĩ: “Nếu lần này không giết được Phương Chấn Mi, đợi thêm một thời gian, cũng không giết nổi kẻ này nữa.”

    Hai người song chưởng giao nhau, kiên trì không buông, lại kéo dài đến lúc hoàng hôn.

    Hai người đánh từ sáng sớm, lúc này đã gần tối, đương nhiên là mệt mỏi, nhưng bọn họ công lực thâm hậu, đều không có dấu hiệu hụt hơi.

    Có điều nếu hai người tiếp tục đấu như vậy, e rằng sẽ đến lúc dầu hết đèn tắt.

    Ngay lúc này, trong đám đông bỗng có một giọng nói già nua cất lên:
    - A Cần, con xem người mặc áo trắng đang đánh nhau kia là ai?

    Một giọng khác của thanh niên vang lên:
    - Cha, là ân công!

    Lão hán kia vừa ho sặc sụa vừa nói:
    - Là ân công thì còn chờ gì nữa, không mau giúp ân công đánh nhau đi?

    Hóa ra hai người này không phải ai khác, chính là lúc đám người Mạnh Hậu Ngọc và Tề Môn Tam Đao muốn dùng kế bắt Phương Chấn Mi, cố ý khi dễ một nhà nông để dụ Phương Chấn Mi ra tay, lão hán này chính là người cha, còn thanh niên này là con trai của lão. Bọn họ đều được Phương Chấn Mi cứu, đã xem Phương Chấn Mi là ân công. Nên biết người nông dân rất trọng ơn nghĩa, vừa thấy Phương Chấn Mi gặp nạn, cũng mặc kệ khả năng của mình có giúp được hay không, bất chấp tất cả, thanh niên kia lập tức giơ đòn gánh lên, từ sau lưng đập vào đầu Viên Tiếu Tinh.

    Hai người một già một trẻ này chưa từng học qua công phu, hôm nay mang rau tới chợ bán, buôn bán cũng không tệ, đang thu hàng về nhà. Lúc đi qua con đường này, thấy một đám người đang quan sát, trong lòng hiếu kỳ cũng tham gia náo nhiệt, nhìn thấy ân công đang giao đấu với người khác, có thể đứng nhìn được sao?

    Một đòn dũng cảm quên mình của người trẻ tuổi kia rất mạnh, cộng thêm hắn từ nhỏ đã lao động, cánh tay rắn chắc, vung đòn gánh uy vũ phát ra tiếng gió.

    Hai người Viên Tiếu Tinh và Phương Chấn Mi đều tập trung tinh thần vào hai tay, chỉ cần hơi phân tâm, cho dù không bị đối phương thừa cơ dùng nội lực đánh chết, cũng sẽ bị nội lực tán loạn của mình chấn chết, nào có lòng dạ nghe người cha và thanh niên kia nói chuyện?

    Cho đến khi đòn gánh kia phát ra một tiếng “vút”, nhắm đầu đập xuống, Viên Tiếu Tinh mới đột nhiên cảnh giác. Hắn cho rằng Ngã Thị Thùy hoặc Thẩm Thái Công tập kích, nhất định phải ngăn cản, nhưng lại không thu chưởng được, cộng thêm chạy cả một ngày, tâm khí hư nhược, lại đánh lâu không thắng, định lực giảm sút, lúc này trong lòng nóng nảy, thần trí phân tâm, chưởng lực rối loạn. Nội lực của Phương Chấn Mi lập tức ép tới, khiến cho chưởng lực của Viên Tiếu Tinh lại đánh ngược về trong cơ thể.

    Thực ra nếu là lúc bình thường, thanh niên kia có đánh Viên Tiếu Tinh tám gậy mười gậy cũng không làm gì được hắn. Hiện giờ đang lúc đấu chưởng, nội lực của Viên Tiếu Tinh đều tập trung vào hai tay, toàn thân không được bảo vệ, nhưng với công phu của hắn, có chịu năm sáu gậy cũng không phải chuyện lớn gì. Có điều Viên Tiếu Tinh đang nóng nảy sốt ruột, lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, cho rằng Phương Chấn Mi nhất định sẽ thừa cơ tấn công, trong lòng rối loạn, lại khiến cho chân khí trong cơ thể rẽ nhánh, tẩu hỏa nhập ma.

    Phương Chấn Mi chợt cảm giác nội lực của Viên Tiếu Tinh hoàn toàn biến mất, vốn có thể dùng chân khí đánh chết Viên Tiếu Tinh, nhưng vừa thấy thanh niên kia đang dùng đòn gánh đập vào đầu Viên Tiếu Tinh, biết Viên Tiếu Tinh vì chuyện này mà phân tâm, trong lòng không nỡ, do đó cố gắng thu chân lực lại. Có điều nội lực này như sông dài biển rộng, Phương Chấn Mi tuy khống chế thuần thục, nhưng đột ngột thu lại cũng khiến cho huyết khí quay cuồng, bị đẩy lui hơn mười bước mới đứng vững được.

    Phương Chấn Mi lui lại, không giết Viên Tiếu Tinh, nhưng cũng không kịp cứu Viên Tiếu Tinh. Viên Tiếu Tinh bị tẩu hỏa nhập ma, chỉ cảm thấy ngũ tạng giống như có vạn con sâu cùng cắn xé, vô cùng thống khổ. Lúc này thanh niên kia lại đập thêm một nhát vào đầu, khiến cho trong đầu Viên Tiếu Tinh nổ vang một tiếng, chân khí trong cơ thể tán loạn khắp nơi, không khống chế được nữa, há mồm phun ra mấy ngụm máu tươi, ngã xuống đất chết đi.

    Sau khi thanh niên kia đánh ra một gậy, nghĩ thầm ân công võ nghệ thần kỳ như vậy còn không thắng được, một kích này của mình thì có ích lợi gì? Không ngờ một đòn đánh xuống, đầu của Viên Tiếu Tinh còn không chảy một giọt máu, lại hộc máu mà chết, trong lòng không kìm được kinh ngạc. Hắn chỉ cho rằng chuyện trong võ lâm rất khó tưởng tượng, dù sao mình cũng không thể hiểu được.

    Phương Chấn Mi thấy Viên Tiếu Tinh đã không còn đường cứu, trong lòng rất khó chịu, thầm nghĩ: “Ta không giết Bá Nhân, nhưng Bá Nhân lại vì ta mà chết. Viên Tiếu Tinh tung hoành thiên hạ, làm nhiều việc ác, hôm nay lại chết dưới tay một thôn phu không biết võ công, cũng chưa từng nghe đến tên tuổi của hắn, thật khiến người ta cảm thán.”

    Người xem càng lúc càng nhiều, đã có hơn mười công sai hùng hổ chạy tới. Phương Chấn Mi chợt nghĩ tới một chuyện, từ trong người Viên Tiếu Tinh lấy ra Thượng Thanh đồ, sau đó hai tay kẹp lấy người cha và thanh niên kia, nhấp nhô vài cái đã vượt qua mấy con đường dài, đi đến một đường lớn khác. Đám công sai kia chỉ thấy một đoàn người lóe lên trời cao, đã không thấy nữa, nào còn đuổi theo được?

    Phương Chấn Mi cảm tạ người cha và thanh niên kia, chợt nhớ đến hai người Ngã Thị Thùy và Thẩm Thái Công, cho nên không nói thêm nhiều, vội vã từ biệt. Mới đi được mấy bước, đột nhiên trước mặt có hai người chạy tới, chính là Ngã Thị Thùy và Thẩm Thái Công. Thẩm Thái Công nhìn thấy Phương Chấn Mi liền cười lớn nói:
    - A ha, hắn còn chưa chết!

    Ngã Thị Thùy lập tức dừng lại, cảnh giác đề phòng, nhìn về phía sau, đồng thời nói:
    - Lão Thẩm, cẩn thận con hạc già kia từ sau chạy tới, lần này nhất định phải bắt được hắn!

    Thẩm Thái Công sững sốt nói:
    - Đúng đúng đúng, thần tài ngươi cứ nghỉ ngơi một chút, để chúng ta đấu với lão ma kia!

    Phương Chấn Mi cười nói:
    - Không cần nữa.

    Thẩm Thái Công ngẩn ra nói:
    - Cái gì?

    Phương Chấn Mi nói:
    - Hắn chết rồi.

    Ba người đều trầm mặc, không biết nên nói gì, nhất thời lại cảm thấy rất phiền muộn, rất trống rỗng. Lúc này mặt trời đã chìm về phía tây, ráng chiều còn lại từng vệt từng vệt, thê lương mà huy hoàng treo ở cuối trời, gió đêm chầm chậm thổi tới, rặng mây đỏ chiếu rọi khuôn mặt chán nản của ba người.

    Ngã Thị Thùy không biết nói gì, nhìn con đường khá yên tĩnh này, đột nhiên giống như nhớ tới chuyện gì, nói:
    - Ngày đó có người ở nơi này nói, thành Trường An là của hắn.

    Ngã Thị Thùy giơ giơ nắm tay, lại nói:
    - Ta nói với hắn, thành Trường An không phải là của hắn.

    Thành Trường An đã dần dần yên lặng, đêm sắp đến gần, tòa thành cổ xưa và huy hoàng này cũng từ từ đi đến quên lãng, đi vào ngủ say.

    Thẩm Thái Công nhìn chung quanh nói:
    - Thành Trường An không phải thuộc về hắn, mà là thuộc về mọi người.

    Người trên đường lẳng lặng bước đi, thiếu nữ cài hoa mà thích cười, xe ngựa điềm đạm mà mệt mỏi, căn phòng sáng đèn mà tĩnh mịch, ráng chiều Trường An như còn ở cuối trời. Phương Chấn Mi xa xăm nói:
    - Thành Trường An thuộc về Trường An...

    Gió đêm, xe ngựa, tiếng cười, người đi, ôn tình, lãng tử, hào hiệp đan vào thành một mảnh, bao nhiêu chuyện phong lưu ít người biết đến, đều diễn ra trong thành Trường An, hoặc là trong rất nhiều tòa thành nổi tiếng khác, sôi nổi mà gấp gáp, đi qua, lướt qua, thoáng qua, vĩnh viễn không quay đầu lại...

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    HẾT

    ---QC---


  8. Bài viết được 19 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    21302766,aolong,chieu ly,daitango,demonweapon,dochanh96,gautruc01,glook,hdphai,linh123,linhtungoc,lybietcau,netwalker,org117,phamhau1986,Spaghetti,thanhlamtn,Tieu Lan,Đơn bước,
Trang 2 của 2 Đầu tiênĐầu tiên 12

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status