TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 2 của 3 Đầu tiênĐầu tiên 123 CuốiCuối
Kết quả 6 đến 10 của 15

Chủ đề: [Tiên Hiệp] Hư Lộ - Tam sinh mộng

  1. #6
    Ngày tham gia
    Jan 2018
    Đang ở
    ngàn năm Vong Xuyên hà
    Bài viết
    16
    Xu
    0

    Mặc định

    Bính Châu, thuộc Đông Vũ quốc, trải dài hơn 10 thành lớn nhỏ, là 1 châu thuộc dạng nhỏ của quốc gia. Quảng tam thôn hôm nay thật náo nhiệt, lễ ngày mùa luôn là trọng điểm của cả thôn, mặc dù chỉ là thôn nhỏ thuộc Biên thành Bính châu nhưng Quảng Tam thôn lại có nhân khẩu đến vài trăm, cuộc sống họ khá thoải mái nhờ đất đai màu mỡ nên họ luôn có đủ lương thực tích trữ và đem lên Biên Thành mua bán trao đổi.

    - Lý Tam, Lý Tứ mau khiên con heo quay lên để lát trưởng làng tế thần nữa.

    - Tiểu Há, mau kêu người lấy thêm bàn ghế đến, không đủ a

    - Trương lão, 500 cân rượu có chưa, hôm nay cả làng không say không về nha.

    Âm thanh chuẩn bị nhốn nháo khắp nơi khiến ai nấy mặt mày nở hoa, nô nức tham gia, không ai chú ý đến 1 góc cây um tùm cuối thôn có 1 bóng đen đang âm thầm quan sát mọi thứ. Nửa canh giờ sau, mọi người trong thôn đều tụ tập về đầu làng để tham gia buổi tế lễ, chỉ có vài người lưu lại canh phòng thôi.

    Hôm nay đến phiên Mã Đại hắn xui xẻo phải ở lại trông coi trang trại, miệng gã cứ bực bội lầu bầu không dứt:

    -Tên khốn Hạ Quý cố ý sắp ta trực canh phòng, lấy việc công trả thù riêng, không phải chỉ là rượu thịt thôi sao, lão tử cũng có

    Hắn tìm 1 góc cây tùy ý ngồi xuống tháo bình rượu bên hông xuống, vừa uống vừa hát nghêu ngao, lúc này bóng đen lập tức biến mất khỏi nơi ẩn nấp lẻn vào trong chuồng gà.

    - Haha thật là dễ dàng, tên canh gác quả là tay mơ, trước mắt Bàn gia ta mà dám lơ là.

    - Tao thì không nghĩ vậy đâu

    Mã Đại nhếch mép cười khà khà đứng chắn ngay cửa ra. Tên trộm giật mình run rẩy chỉ tay nói

    -không thể nào, ta đã rất cẩn thận rồi, quỷ không biết thần không hay a.

    Mã Đại phun 1 cái

    - Ta kháo, ngươi xem lại mình đi, ngươi khác gì cục thịt di động chứ, dù ở cách xa ta cũng thấy mi rồi

    Bàn tử cúi xuống nhìn lại vóc dáng của mình rồi ủy khuất nói

    - Ta cũng chỉ hơi béo tí thôi, cũng không đến nổi a

    Cơ mặt Mã Đại co giật liên tục, tên này nhìn sao cũng hơn 150 cân mà dám nói chỉ hơi béo tí nữa chứ.

    - Không nhiều lời, mau đầu hàng để ta trói lại nhanh lên

    Mã Đại dữ tơn cầm gậy áp sát Bàn tử.

    - Ngươi...ngươi đừng qua đây. Bàn gia ta rất lợi hại

    Bàn tử mặt không còn tí máu hù dọa.Bỗng nhiên không khí trở nên lạnh lẽo ghê rợn, 1 góc chuồng gà sương mù tỏa ra, 1 con đường âm u dần dần xuất hiện.

    - Cái..cái ma quỷ gì vậy

    Cả Bàn tử và Mã Đại sợ hãi lui lại, lúc này từ trong con đường có 2 bóng người ẩn hiện, vừa chạy vừa gào thét lao thẳng về phía Bàn tử và Mã Đại, phía sau họ là cả chục đốm lửa như ma trơi đuổi theo.

    - Hạo ca, đợi đệ với, chân huynh bị thương mà sao chạy nhanh dữ vậy

    - Nhanh lên tiểu Thiên, chúng nó sắp đuổi kịp rồi, mấy người kia tránh ra mau.

    Đúng là anh chàng Nguyên Hạo số "đỏ" của chúng ta rồi, Khương Thiên chạy sát phía sau thì đau khổ trong lòng, lần trước hắn đi qua Hư Lộ nhàn nhã có gặp gì đâu, còn lần này đi với Nguyên Hạo thì bị cả tiểu đội ma lửa này rượt đuổi mấy dặm rồi.

    Mã Đại hồn phi phách tán, tóc dựng hẳn lên quay đầu bỏ chạy

    - Ma quỷ... Cứu tôi với...aaaaaaaa

    Bàn tử khóc không ra nước mắt a, hắn cũng muốn lăn ngay đi nhưng 2 chân hắn như nhũng ra, mồ hôi chảy ào ào, lớp mỡ dày đặc trên người có xu hướng giảm bớt nhanh chóng.

    Kỳ lạ thay khi 2 người Nguyên Hạo vừa chạy ra khỏi Hư Lộ thì đám lửa ma cũng ngưng lại, con đường cũng dần tan biến mất, không khí lạnh lẽo cũng bình thường trở lại.

    - Sống rồi haha

    2 huynh đệ Nguyên Hạo ôm lấy nhau nhảy nhót như điên, sau 1 hồi họ mới dừng lại, lúc này mới chú ý thấy Bàn tử đang trố mắt nhìn họ, xung quanh hắn mồ hôi đã tụ thành cả vũng nước.

    - Này người anh em, sao huynh đổ mồ hôi nhiều thế

    Nguyên Hạo ngạc nhiên hỏi, hắn thấy tên này thật quái thai nha, tròn như trái banh di động, ăn mặc đồ dạ hành như ninja, to xác thế thì mặc hay không người ta cũng nhận ra từ cả dặm rồi, chắc là người trong đoàn phim hay thần kinh dư mỡ nên không được ổn rồi.

    - Ta...ta đang rèn luyện thân thể nên ra nhiều mồ hôi tí thôi.

    Bàn tử lắp bắp đáp, hắn thấy 2 tên này quá quỉ dị, ăn mặc thì khác người, lại chạy ra từ con đường có lửa ma như địa ngục, không lẽ là oan hồn hay yêu quái nào đó, hay là tiên nhân, dù là gì hắn cũng không dám mạo phạm.

    - Rèn luyện?

    Nguyên Hạo và Khương Thiên ánh mắt quái dị nhìn Bàn tử, nhìn tên mập này cơ thể 90% là mỡ nha, nhìn mỡ hắn đung đưa đàn hồi thế chẳng giống người thích rèn luyện tí nào cả. 2 anh em hắn ở 2 thế giới nhưng nhân sinh cũng chưa từng tao ngộ ai vào chuồng gà rèn luyện nha, trên tay hắn đang cầm 1 con gà nữa chứ, hắn rèn luyện với gà? Thật là trâu nha.

    Bàn tử cảm giác hoàn cảnh có vẻ không thích hợp, tính tìm lí do khác để giải thích thì tiếng dân trong thôn ồn ào vang đến gần

    - Ta thề là ta gặp 2 tên ác quỷ khát máu dẫn theo cả 1 đoàn quân ma lửa lao ra từ địa ngục, may mà ta nhanh chân bỏ lại tên trộm gà lao ra ngoài nếu không bị ăn tươi hút máu rồi

    Tiếng Mã Đại run lên, hắn giờ mặt xanh như tàu lá, núp sau đám người từ từ tiến về chuồng gà.

    - Mọi người đừng lo, có pháp sư Lý Lượng chúng ta mời về thôn để câu thông thần linh làm lễ mùa ở đây, ma quỷ nào dám lộng hành chứ.

    Trưởng thôn lớn tiếng trấn an mọi người, đi kế lão là 1 tu sĩ râu tóc bạc phơ, nhìn dáng vẻ tiên cốt, xuất trần, đạo hạnh cao thâm

    - Khụ... Bần đạo mặc dù pháp thuật đầy mình nhưng yêu quái không phải dễ dàng thu phục đâu a

    Nội tâm Lý đạo sĩ đang phiền muộn gần chết, hắn chỉ biết vài nghi lễ cầu cúng để kiếm cơm chứ nào giờ có hàng ma phục yêu bao giờ, nhưng giờ từ chối thì sẽ thành bia cho cả thôn mần thịt mất. Cầu trời cho thoát lần này con sẽ bỏ nghề về nhà làm ruộng a, lão đạo không ngừng van vái trong lòng.

    Bên trong chuồng gà, Bàn tử hoảng sợ, hắn liếc mắt nhìn qua thì thấy Nguyên Hạo đang nhìn hắn cười lạnh, trộm gà à. Ca cađây 8 tuổi trong giới giang hồ nổi danh là thiên hạ thần thâu, từ gà vịt, thuốc lá, đến đôi dép lào cũng không thoát khỏi bàn tay ca á. Nguyên Hạo quay ngắt qua kêu Khương Thiên nói

    - Thiên đệ thu hết gà vào trong túi càn khôn nào, chúng ta phải ra khỏi đây ngay

    -

    Khương Thiên giật mình, sao nó có cảm giác mình đang làm người xấu vậy? Nhưng vẫn thu hết gà vào

    Xong việc, Nguyên Hạo mỉm cười ấm áp nhìn Bàn tử

    -Huynh đệ, ta không biết đường ở đây, ngươi hãy chỉ đường giúp chúng ta nhé.

    Bàn tử cũng không phải ngốc, gã vội dẫn đầu ì ạch lao ra khỏi chuồng gà hướng khu rừng chạy đi, anh em Nguyên Hạo bám sát phía sau, Bàn tử ngoái lại thì thấy thôn dân đã đến bao vây chuồng gà rồi, hắn thở phào nhìn Nguyên Hạo đầy ý vị, đồng đạo a, thật là cao tay, sau này phải lãnh giáo để lăn lộn mới được

    Lúc này thôn dân tụ tập đông đảo trước chuồng gà, nhưng không ai dám tiến vào, mọi người tự động tách ra chỉ có mỗi Lý Lượng lão đứng trước cửa. Tất cả ánh mắt đều đổ dồn vào lão, bi hài a, lão tế thần không biết bao thôn làng nhưng giờ lão lại thành vật hiến tế cho yêu quái rồi. Lão quay lại định câu giờ thì trưởng làng và mọi người đồng thanh hô:

    - Chúc lý tiên sư thành công hàng ma phục yêu, ban phước cho chúng sinh

    Ta kháo, lúc tế lễ cũng không thấy thôn dân đồng thanh nhịp nhàng thế a, Lý lão tuyệt vọng cầm cây kiếm gỗ và xấp buà trừ tà tự vẽ cô độc bước từng bước tiến vào. Cái gì là anh hùng, cái gì vạn người kính ngưỡng, nếu ở đây có máy quay phim thì hình tượng của Lý lão đây nhất định sẽ lưu truyền hậu thế a.

    Cuối cùng lão cũng nặng nề lết vào trong chuồng gà, bên ngoài dân thôn nín thở im lặng tuyệt đối chờ đợi, họ có niềm tin mãnh liệt vào người có thể nói chuyện với thần linh a. 5 phút sau, tiếng cười của Lý đạo sĩ vang lên như sấm, trưởng làng và vài tên lực lưỡng cầm dao búa vội vàng xông vào, họ chỉ thấy trong chuồng không còn con gà nào, cả lông cũng rất sạch sẽ a, chỉ có trước Lý tiên sư là 1 vũng nước bốc mùi thôi

    Nhất định là yêu quái đã ăn thịt cả bầy gà và tên trộm rồi, thật đáng sợ, cả lông và xương cũng không còn. Trưởng thôn và mọi người hít 1 hơi lạnh, còn vũng nước bốc mùi kia chắc chắn là Lý tiên sư đã đánh cho bọn quỷ tan tành, hồn xác đều bị hủy thành vũng nước rồi. Nghĩ đến đây, trong mắt mọi người nhìn về bóng lưng của Lý lão là 1 sự sùng kính vô hạn a. Sau khi nghe trưởng làng thông báo, toàn bộ dân làng đều hân hoan đến phát rồ, người thì ôm mặt khóc, kẻ thì quyết khắc linh bài Lý tiên sư để phụng thờ, kẻ thì lấy chiêng trống ra gõ, không khí nhộn nhịp chưa từng có trong lịch sử thôn Quảng Tam. Bên trong chuồng gà, lúc này không ai thấy Lý tiên sư đang lệ nóng ròng ròng lẩm bẩm

    - Ta sống rồi... Cám ơn lão thiên a...đội ơn

    ........

    Bên 1 nơi trong rừng, Nguyên Hạo đang nướng gà thì bỗng quay đầu lại nhìn về phía xa khó hiểu

    - Cái thôn này lạ nhỉ, mất gà mà vui như trẩy hội ấy

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  2. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    htluu,
  3. #7
    Ngày tham gia
    Jan 2018
    Đang ở
    ngàn năm Vong Xuyên hà
    Bài viết
    16
    Xu
    0

    Mặc định

    Sau chén no thịt gà, Nguyên Hạo bắt đầu hỏi Bàn tử về thế giới này, mặc dù lúc vào Hư Lộ Khương Thiên đã cho hắn biết con đường này sẽ dắt đến 1 thế giới khác nhưng hắn cảm thấy quá hoang đường đi.

    - Bàn gia ta vốn đích tử của Tống gia ở Biên thành, gia phụ kinh doanh trải rộng khắp cả Đông Vũ quốc, tài phú nhiều không đếm xuể, có thể xếp vào 5 kinh thương gia tộc hàng đầu quốc gia. 10 năm trước gia gia ta tạo hóa cực lớn đã có ơn tri ngộ với 1 vị, các ngươi đoán là ai không?

    Bàn tử vừa gặm con gà thứ 3 vừa lải nhải về thân thế mình trông rất ra dáng 1 tên nhị thế tổ thật sự.

    - Thiên hạ này có thể thay đổi số phận gia tộc thì ta đoán chắc là vương hầu hoặc đương kim thiên tử thôi

    Ra vẻ trí giả, Nguyên Hạo hắc hắc cười

    - Vương hầu và thiên tử ghê gớm lắm à Hạo ca

    Khương Thiên ngồi 1 bên tò mò hỏi, từ bé đến lớn nó chỉ quanh quẩn trong làng, vốn không biết gì nhiều ngoài đám thảo dược và y thuật cả

    - Tiểu Thiên à, đệ phải học hỏi ca ca nhiều hơn a, vương hầu là bá chủ cả 1 vùng rộng lớn, còn thiên tử là chúa tể của 1 quốc gia a.

    Nguyên Hạo bày ra thái độ của trưởng bối đang dạy dỗ, còn Khương Thiên thì rất chăm chú lắng nghe như cậu học sinh ngoan ngoãn. Bàn tử cảm giác 2 anh em nhà này kẻ xướng người họa cứ như thật, vương hầu thiên tử đến con nít cũng biết thế mà 2 tên này cứ làm như phát hiện ra mỏ vàng ấy, để lão tử hù chúng 1 phen mới được.

    - Vương hầu Thiên tử thì đã là gì. Ta nói cho các người biết e rằng các người sẽ sợ vỡ mật đó chứ, người đó là tiên nhân..Tiên nhân trong truyền thuyết đó.

    Bàn tử đắc ý hất càm lên, hắn biết ở phàm tục dân chúng đều đồn đãi về tiên nhân nhưng không phải ai trong đời cũng may mắn thấy thoáng qua 1 lần, gã chờ đợi 2 anh em này sẽ sùng bái cầu xin gã, để gã cảm giác phong mang. Thế nhưng 1 chén trà trôi qua, Bàn tử thấy 2 anh em kia vẫn bình thản như vân không có vẻ gì ngạc nhiên với câu trả lời của hắn cả, khiến hắn cười gượng gạo cố ý nhắc lại

    - Khụ chắc 2 huynh đệ các ngươi nghe chưa rõ, ta nói là tiên nhân a, có thể bay trên trời, hô phong hoán vũ.

    - Ờ chúng ta nghe rồi

    Nguyên Hạo mỉm cười như thấu hiểu đáp nhưng lại càng làm cho Bàn tử bức tóc vò đầu điên tiết lên. Thật ra nếu đổi lại là người khác khi nghe đến 2 từ tiên nhân đã khiếp sợ xanh mật rồi nhưng thật xui xẻo cho gã lại gặp anh em này. Bản thân Khương Thiên có cha mẹ là tồn tại cỡ nào cơ chứ, còn Nguyên Hạo thì hắn xem điện ảnh kỹ xảo nhiều rồi, tiên nhân tên này nói nghe còn nhàm hơn iron man nhiều, bốc phét cũng nên có tí kinh nghiệm như ca á.

    Thấy ánh mắt thương hại có phần khích lệ của đối phương, Bàn tử cắn răng móc ra 1 cái lệnh bài:

    - Các người không tin chứ gì, đây chính là lệnh bài của tiên nhân thật không thể thật hơn. Năm đó, để tri ân cha ta, vị tiên nhân đó đã đưa cho ta cái lệnh bài này, hẹn 10 năm sau đưa hậu nhân mang theo lệnh bài đến tìm tiên nhân sẽ được 1 hồi tạo hóa lớn lao a.

    Lúc này, Nguyên Hạo nhìn thấy lệnh bài bỗng đứng dậy đưa tay giành lấy ngắm nghía, Bàn tử ngoài mặt thì tỏ vẻ khó chịu muốn đòi lại nhưng trong lòng lại đang tru lên sung sướng, đã biết lợi hại của Bàn gia chưa, thì ra tên này nhìn vậy cũng không ngốc lắm, biết nhìn hàng nha. Khương Thiên nhìn cảnh Bàn tử giơ tay đòi lại nhưng miệng thì cười không ngậm lại được cảm thấy vị huynh đài này thật hay nha, biểu cảm quá ư là thú vị.

    Nguyên Hạo ngắm nghía tới lui, chùi chùi, cắn vài cái, rồi lắc đầu thở dài quăng lại cho Bàn tử

    - Cứ tưởng là vàng ai dè chỉ là khối sắt rỉ

    "Ầm"

    Bàn tử ngã lăn ra mặt đất rồi phun ra 1 búng máu, hắn thấy mình như lấy nhân sâm để nuôi bò á, tên đầu đất này cầm lệnh bài tiên nhân chỉ để coi làm bằng chất liệu gì, quá ngưu rồi.

    Bàn tử hắn triệt để đầu hàng rồi, hắn tự phụ ở Biên thành ai thấy hắn cũng khiếp sợ, cả lão cha hắn cũng gọi hắn là cực phẩm, thế nhưng so với mặt hàng này hắn còn kém xa lắm. Buồn bực, hắn lồm cồm bò ra bụi cỏ để giải quyết tâm sự, hắn vừa xả vừa lẩm bẩm

    - Tên Nguyên Hạo chết bầm, lão tử ta "tiện" chết ngươi

    Cảm thấy tâm tình tốt hơn Bàn tử lại cao hứng xoay "nòng" bắn cao lên( tên này chơi dơ vãi), thì bất chợt bụi cỏ rung lên 1 tiếng gầm gừ, 1 cái đầu sói nhô lên ngay chổ "tiên lộ" Bàn tử đang thi nhau vun tưới. Không, gã run rẩy vội thay đổi hướng tiêu tưới của mình ra khỏi đầu con sói vừa van nài nói:

    - Sói ca, ta không cố ý a, ta không biết lão ca nằm nghỉ dưới bụi cỏ này, kẻ không biết không có tội, tiểu xong ta sẽ lăn ngay nhanh lắm (ta kháo, tên này còn muốn tiểu xong mới đi nữa, trâu thật)

    "Gào"

    Bàn tử đang lo lắng nhìn con sói, thì nghe tiếng gào quay lại thấy hướng mình tiểu lại là 1 cái đầu sói khác.

    - Móa không phải ta hên vậy chứ, đứng đái mà cũng dính ngay 2 cái đầu sói chứ (headshot chuẩn khiếp)

    Lúc này thân mình con sói ầm ầm đứng dậy, không phải 2 con sói mà chính là 1 con sói 2 đầu, thân thể nó to như con trâu đực trưởng thành, tứ chi dài cả thước, nó lạnh lẽo nhìn Bàn tử, tên mập này triệt để chọc giận nó thật rồi.

    Nguyên Hạo đang ngồi cho Khương Thiên thay thuốc băng bó vết thương ở chân do con dao Phàm đại úy đâm vào, mặc dù y thuật Khương Thiên khá cao nhưng Nguyên Hạo phải trốn chạy liên tục khiến vết thương vẫn chưa lành được.

    - Cứu mạng ... Có quái vật..

    Bàn tử lao từ bụi rậm ra thét lên thê thảm như bị thọc tiết, Nguyên Hạo cau mày không vui quát

    - Bàn tử ngươi hết tiên nhân giờ lại quái vật, ngươi tưởng ca ca ta hiền lành dễ dãi nên cứ lừa gạt à.

    Bàn tử mặt không còn hột máu, quần chưa kịp kéo lên nữa, hắn nắm lấy tay Nguyên Hạo kéo kéo liên tục

    - Hạo ca ca.. Hạo gia gia.. Ông trời của ta, ngươi phải tin ta, không chạy là không kịp đâu

    Nguyên Hạo lắc lắc đầu phất tay cảm khái, tên này thật có khiếu nghệ sĩ a, diễn cứ như thật, tiếc là ca lăn lộn giang hồ bao nhiêu năm ròng, không dễ bị lừa đâu, mặc kệ Bàn tử, hắn quay sang Khương Thiên mặt cũng đang tái nhợt, hắn bỗng thấy đứa em này vẫn còn nhỏ dại chưa hiểu mùi đời, tên mập này hù tí đã sợ như vậy rồi.

    - Thiên đệ ngoan của ca, đừng sợ, tên Bàn tử này chỉ lừa phỉnh con nít thôi, để ta kể cho đệ nghe 1 câu chuyện cổ mang tính giáo dục về những kẻ hay lừa gạt. Truyện cậu bé chăn cừu: ngày xưa có 1 cậu bé chăn cừu và 1 con sói...

    Nguyên Hạo đang huyên thuyên thì Khương Thiên sợ hãi lui lại gào lên

    - Hạo ca, con sói đến thật rồi

    Nguyên Hạo cười haha

    - Không ngờ đệ cũng biết chọc đùa cơ đấy, nhưng ca thích bị đệ đệ lừa

    Khương Thiên nhí nhố quay đầu lại thì thấy 1 cái trảo to lớn của con sói đang bổ xuống đầu hắn

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  4. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    htluu,
  5. #8
    Ngày tham gia
    Jan 2018
    Đang ở
    ngàn năm Vong Xuyên hà
    Bài viết
    16
    Xu
    0

    Mặc định

    Khương Thiên muốn lao lại giúp nhưng tốc độ của con sói quá nhanh, Bàn tử thì 2 tay che mặt lại.

    "Xoẹt"

    1 tia sáng lướt qua đánh bật con sói lại cứu lấy Nguyên Hạo trong gang tấc. Bị tấn công bất ngờ, con sói gầm lên đáng sợ, lúc này từ trên cao xuất hiện 4 bóng người 2 nam 2 nữ, bọn họ đều chân đạp phi kiếm, lư lửng giữa không trung. 1 thanh niên trong 4 người cười lớn tiếng

    - Song Đầu Hỏa Lang, bọn ta truy sát ngươi suốt 2 ngày không ngờ ngươi lại trốn ở đây, khôn hồn thì ngoan ngoãn để ta độ kiếp cho ngươi

    Dứt lời, 2 tên thanh niên lao xuống vây lấy Song Đầu Hỏa Lang, 1 người lấy ra 1 sợ dây niệm phép khiến nó lao đến cố gắng trói con yêu sói lại, tên còn lại thì lấy ra 1 cây thương đánh từng đường gió bén nhọn thẳng đến.

    Trên cao, 1 cô gái lấy ra 1cây cung chuẩn bị đánh lén, người còn lại thì phóng ra vài lá bùa, những lá bùa này lại hóa thành hàng trăm ám khí màu đen tuyền như mưa rơi xuống. Rất nhuần nhuyễn, rõ ràng 4 người này phối hợp với nhau thường xuyên nên vừa ra tay đã tạo ra khốn cục vây lấy Song Đầu Hỏa Lang.

    Cả 3 người Khương Thiên, Nguyên Hạo, Bàn tử nấp 1 bên quan sát đầu há mồm không thôi, hiểu biết và trải nghiệm là 2 vấn đề khác nhau. Được chứng kiến tiên nhân thật sự hiển lộ thần uy khiến họ rung động thật sự. Nhân sinh quan cả 3 đã có sự chuyển biến lớn lao, Khương Thiên cảm giác hưng phấn khó kìm nén, nó cảm nhận được 1 ngày nào đó nó sẽ trở thành cường đại như cha mẹ nó, nó vẫn còn 1 lời thề phải hoàn thành.

    Bàn tử thì vô cùng sung sướng, thì ra tiên nhân lợi hại như thế, oai phong lẫm liệt thế, hắn nghĩ đến cảnh bao người sùng bái quỳ lạy mình, ôi phong quang biết bao nhiêu. Nguyên Hạo ta thì hết nhéo mình, đến nhéo Bàn tử, chuyện đi qua thế giới hắn có thể chấp nhận nhưng tiên nhân trong mấy cuốn tiểu thuyết thì hắn không ngờ mình lại có cơ hội mục kích rõ ràng như thế.

    Đối với Nguyên Hạo hắn quan niệm, tu tiên chỉ suốt ngày ngồi thiền, đánh cờ ngắm nhìn thế nhân qua hết năm này đến năm khác. Haiz, đó không phải là sở thích của ca, ca muốn được phong lưu nhân gian, rượu ngon, mỹ thực, hiền thê huynh đệ cùng nhau an vui mà sống là đủ rồi.

    Ít ra khi tổng kết kiếp người ca có thể tự hào mình đã trọn vẹn, ca không tịch mịch a.

    Quay lại trận chiến giữa 4 nam nữ tu sĩ và Song Đầu Hỏa Lang cũng gần đến hồi kết, nhờ kinh nghiệm lúc trước đội 4 nam nữ xiết chặt vòng vây, họ đang muốn đánh cho yêu sói kiệt sức rồi kết liễu, 4 người không ngừng nuốt đan dược hồi phục nguyên khí của mình. Con yêu sói này cũng có trí khôn nhất định, thấy 4 người pháp thuật không suy giảm bao nhiêu trong khi bản thân nó đã bị thương, khí lực tiêu hao dần, nó nhiều lần tính phá vây bỏ chạy nhưng đều bị cô gái cầm cây cung ngăn chặn. Lần này nó gầm lên như sấm dùng hết sinh lực lao ra khỏi vòng vây, dưới sự liều mạng tổ đội 4 người đã xuất hiện kẻ hở, cô gái cầm cung trên cao mỉm cười, rút ra 1 mũi tên bạc nhắm thẳng rồi bắn. Tiếng phá gió vang lên, mũi tên hóa thành 1 tip chớp xuyên qua lớp da yêu sói cắm thẳng vào tim, Song Đầu Hỏa Lang ánh mắt không cam ngã gục xuống tuyệt khí. Rõ ràng đây mới là đòn sát thủ chân chính, những mũi tên khác chỉ có thể khiến tổn thương ngoài da khiến con yêu sói chủ quan và nó đã phải trả giá.

    4 người hạ xuống quanh xác con sói, họ bắt đầu thu thập tài liệu và tinh thạch, đây là 1 khoản thu nhập không nhỏ khiến tâm tình tất cả đều rất tốt.

    "Xoạt xoạt"

    -Ai đó

    Tên nam tu sĩ cần thương quay đầu lại quát.

    Từ trong bụi rậm Bàn tử khuông mặt tươi cười đầy nịnh nọt chạy đến, Khương Thiên và Nguyên Hạo vẫn không có ý định đi ra.

    - Tiên sư tôn kính, tiểu nhân là Tống Khuyết, người Tống gia Biên thành, lúc nãy 4 vị tiên nhân anh vũ bất phàm, ngọc thụ lâm phong, tiểu trừ yêu sói cứu mạng tiểu nhân vô cùng cảm kích.

    Nguyên Hạo nghe tên Bàn tử xong thì suýt phun ra, Tống Khuyết, ca nhìn sao cũng thấy hắn rất tròn đầy nha.Tên nam tu cũng ngắm nghía Bàn tử với vẻ hài hước rồi khoát tay:

    - Bọn ta cũng truy tìm con yêu thú này vài hôm rồi, chỉ la tiện tay thôi.

    Bàn tử tỏ vẻ đầy cung kính tiếp tục nói

    - Tiểu nhân có 1 việc xin tôn sư giảp đáp giúp, tiểu nhân vô cùng đội ơn

    Tên nam tu nhíu mày, lắc đầu nói

    - Chúng ta rất bận, thu thập xong chúng ta lập tức phải về tông môn ngay

    Bàn tử nghe thế quýnh lên vội quỳ xuống

    - Tiểu nhân xin tiên nhân chỉ cho Phong Linh Tông môn ở nơi nào, tiểu nhân cần tìm 1 vị cố nhân cũng là tiên sư tu hành ở đó

    Nghe đến Phong Linh tông,3 người còn lại đều quay lại, nữ tu sĩ sử dụng cung lên tiếng:

    - Người ngươi tìm tên là gì?

    - Tiểu nhân chỉ biết vị cố nhân họ Diệp, đây là lệnh bài tín vật của người

    Bàn tử vội đưa lệnh bài ra, nữ tu vừa cầm lấy đã thốt lên:

    - Các người mau xem, đây rõ ràng là lệnh bài của Diệp sư thúc, chưởng quản đan dược đường.

    4 người bu lại xác nhận thân phận lệnh bài xong quay lại nhìn Bàn tử với ánh mắt khác lạ. Đan dược đường chính là 1 trong những nơi đặc thù nhất tông môn, vì chức vụ dược sư là cao quý vô cùng, có đan dược sẽ có thể đề thăng tu vi nhanh chóng, những đan dược cực kỳ quý như trúc cơ đan có thể thành tựu trúc cơ nữa, bình thường những loại đan dược hồi khí đơn giản cũng giá không hề thấp tí nào. Nghĩ đến quan hệ giữa Bàn tử và Diệp sư thúc, 4 người đều mắt sáng lên. Bàn tử thấy mọi người nhìn chằm chằm hắn thì chột dạ

    - Ta biết ta sinh ra cũng có chút anh tuấn, nhưng các vị đừng nhìn ta như vậy, ta dễ mắc cỡ

    Gã nam tu sĩ to con dùng dây thừng pháp khí cười phá lên

    - Haha, hảo huynh đệ, thật ra chúng ta chỉ muốn nhìn kỹ xem cố nhân Diệp sư thúc ra sao thôi. Chúng ta chính là đệ tử nội môn của Phong Linh tông. Ta tên Từ Bá, đây là Trương Bình, còn tiểu sư muội đây là Liên Hương, giỏi về ám khí, chúng ta không ai dám chọc cô ta đâu, còn đây là xạ thủ Tuyết Linh tỷ, trưởng nhóm săn yêu thú của chúng ta.

    Bàn tử ngây người chốc lát trước thái độ hòa nhã của 4 người nhưng hắn nhanh chóng đoán ra chắc là do thân phận lệnh bài của Diệp sư thúc rồi, theo cách họ nói thì địa vị của vị Diệp tiên sư này không hề thấp, đời ta nở hoa rồi, nghĩ đến được 1 tiên sư có địa vị cao nâng đỡ Bàn tử sung sướng đến phát ngất, hắn vội ôm quyền đáp lễ:

    - Các vị sư huynh sư tỷ nói quá, đệ gặp được các vị ở đây thật là hữu duyên, sau này còn cần các vị chiếu cố nhiều hơn a.

    Chuyện trò khách sáo qua lại, 4 người muốn tiện đưa Bàn tử về Phong Linh môn.Bàn tử sực nhớ đến anh em Nguyên Hạo vội ôm quyền nói:

    - - Tiểu đệ còn 2 người bạn, không biết có thể đem họ đi cùng không?

    Từ Bá ngẫm nghĩ 1 tí cười nói,

    - Không thành vấn đề, dù sao pháp khí phi hành của Tuyết Linh tỷ khá lớn, chở 10 người cũng không sao, chỉ cần sau này sư đệ giúp đỡ sư huynh sư tỷ muội nhiều hơn

    - Nhất định..nhất định rồi

    Bàn tử cảm ơn rối rít, hắn muốn mang 2 tên kia theo để bọn chúng thấy được sự lợi hại của Bàn lão tử hắn. Nghĩ đến 2 tên đó sau này phải theo mình nịnh nọt bưng trà đấm bóp, hắn cười không khép miệng được. Còn hai anh em Nguyên Hạo chưa hiểu chuyệb gì thì bị túm quăng lên pháp khí hình chiếc lá to bay lên trời cao.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  6. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    htluu,
  7. #9
    Ngày tham gia
    Jan 2018
    Đang ở
    ngàn năm Vong Xuyên hà
    Bài viết
    16
    Xu
    0

    Mặc định

    Trên toàn đại lục Lạc Thần, tông môn được chia làm từ nhất đến thập sao, ngoài ra còn tông môn không sao, chuẩn sao (nửa sao) nhiều như nấm mối, mà Phong Linh Tông là 1 tông môn 1 sao, ở Đông Vũ quốc, tông môn 1 sao đã có thể xưng bá 1 vùng. Nằm trên dãy núi Hằng Đại, Phong Linh tông được xây dựng men theo triền núi để đón gió, người phàm căn bản không thể tiến vào được. Cả vùng Bính Châu này gồm 5 tông môn lớn, 2 tông môn 1 sao, 3 tông môn chuẩn sao bao gồm: Hắc Hỏa tông, Phong Linh tông, Thạch Đà tông, Kiếm Thủy môn và Bạch Dạ môn. Ngũ đại tông phái này phân chia tài nguyên và địa bàn của vùng Bính Châu, họ cũng vài năm lại mở cuộc tuyển lựa để tìm người có linh căn bổ sung cho lực lượng thừa kế sau này.

    Khi 7 người Nguyên Hạo trở về đến chân núi thì đã có cả ngàn người xếp hàng lúc nhúc, Bàn tử quay sang hỏi Từ Bá

    - Hôm nay có sự kiện gì sao mà nhiều người tụ tập vậy Từ đại ca

    Từ Bá lười nhác không nhìn như những việc này không phải chuyện gì quan trọng đáp:

    - Đây là đợt tuyển chọn đệ tử 10 năm 1 lần của Phong Linh tông ta, ngươi đừng thấy nhiều người vậy, 1 ngày có thể tìm vài người có linh căn đã là may mắn rối, linh căn và phàm nhân chính là trời với đất, trong vạn người mới mong có 1 người có linh căn, suốt 1 tháng này mỗi ngày đều có vài ngàn người đến kiểm tra nhưng số lượng thu nhận lại cực kỳ ít, hắc hắc, ta nói cho các người biết, có những đội chuyên vào nhân gian để tìm những người có linh căn tốt về bồi dưỡng cho tông môn, chứ những đợt tuyển chọn này tông môn vốn không ôm nhiều hi vọng.

    - Linh căn cũng có tốt xấu nữa à?

    Khương Thiên thắc mắc. Lúc này Liên Hương cười chúm chím rất đáng yêu giải thích:

    - Linh căn đại biểu cho có thể tu luyện nhưng phẩm chất linh căn lại quyết định người đó có thể đi bao xa trên con đường tiên đạo. Linh căn chủ yếu thuộc ngũ hành: Kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, linh căn bao gồm nhiều thuộc tính càng kém chất lượng, những người linh căn có 5 thuộc tính thường chỉ có thể làm ngoại môn đệ tử, họ tu luyện khá chậm, đa số những người này chọn làm các công tác cho tông môn, có thể giúp gia tộc phú quý 1 tí, còn linh căn 4 thuộc tính thì là lực lượng đại trà của tông môn, họ đa số tu luyện đến luyện khí tầng cao, là lực lượng thực hiện các nhiệm vụ tông môn đưa ra, 1 số người có cơ duyên còn có thể bước vào Trúc cơ, trở thành chấp sự nữa. Còn đệ tử linh căn 3 thuộc tính, họ chính là lực lượng đệ tử nội môn trung kiên, tông môn sẽ bồi dưỡng họ, những người này có 1 phầm trăm trúc cơ thành công. 4 người Bọn ta đều là linh căn tam thuộc tính.

    Khương Thiên giật mình, linh căn tam thuộc tính mà chỉ có 1 phần trăm cơ hội trúc cơ thành công thôi, thật là quá thấp rồi. Hiểu được câu hỏi trong lòng Khương Thiên, Tuyết Linh tỷ lúc này tiếp lời:

    - 1 phần trăm đã là khách sáo rồi, cái đó chỉ trong trường hợp có đan dược phụ trợ thôi, còn nếu không có thì tỉ lệ thấp hơn rất nhiều, đó là lí do tán tu đại năng rất ít, bởi vì họ không dễ có tài nguyên tu luyện, không có đan dược phụ trợ, cũng như thiếu thốn vũ kỹ, công pháp. Nói tiếp, Song linh căn thuộc tính, đó chính là thiên tài của tông môn, những người này tông môn đều dốc lòng đầu tư bồi dưỡng vì họ tương lai chính là các Trưởng lão, là trụ cột tông môn, những người này tu luyện nhanh hơn ngũ thuộc tính, tứ thuộc tính gấp cả mấy chục lần, cũng như người lớn thi chạy với trẻ nhỏ vậy. Còn 1 thuộc tính duy nhất, tiên giới gọi là Thuần linh căn...

    Nói đến đây ánh mắt 4 người Tuyết Linh đều nghiêm túc hẳn lên, trong đó pha lẫn sự sùng bái lẫn đối kỵ. Nguyên Hạo ngồi 1 bên nãy giờ lúc này mới chen vào:

    - Song linh căn đã là trưởng lão, theo ta cái thuần linh căn này chắc làm trưởng môn sau này rồi

    Tuyết Linh liếc qua Nguyên Hạo rồi tiếp tục

    - Thuần Linh căn chính là thiên kiêu chi tử, căn bản không cùng 1 tầng thứ với những tạp căn khác, ngoài tốc độ tu luyện kinh khủng ra, họ còn dễ dàng tu luyện các công pháp, vũ kỹ thuộc tính phù hợp, có 1 số công pháp vũ kỹ cao cấp chỉ có thuần linh căn mới có thể tu luyện thôi. 1 Tông môn có được thuần linh căn chính là bảo đảm tương lai tông môn sẽ có hị vọng có Kim đan chân nhân, thậm chí là Nguyên Anh lão tổ. Nên những thiên kiêu này trong tông môn có thể hô mưa gọi gió, tất cả mọi tài nguyên tốt nhất đều dành cho họ, tông môn bảo vệ họ như báu vật. Ngoài ra còn có các biến dị linh căn như băng linh căn, lôi linh căn... đó là những linh căn cũng như thuần linh căn, nhưng họ đáng sợ hơn nhiều ở khả năng chiến đấu, vì ngũ hành tương khắc nhưng biến dị linh căn lại rất khó khắc chế họ. Khi chiến đấu nếu gặp biến dị linh căn thì họ chính là tồn tại vô địch cùng cấp, tất nhiên biến dị linh căn lại càng hiếm hơn thuần linh căn, vì mọi người cũng không biết vì sao có linh căn biến dị, và công pháp, vũ kỹ cho linh căn biến dị lại càng quý hiếm, có tiền cũng không mua được

    Khương Thiên thầm nghĩ, ta là Vĩnh Hằng Linh căn nha, chỉ tiếc là nó không dám khoe khang với bất kỳ ai, còn Bàn tử nghe 1 thấy 1 đống thông tin làm hắn choáng váng, những thứ này hắn không quan tam lắm a

    - Vậy tu tiên có thể trường sinh không Tuyết Linh tỷ? tu tiên có thể ăn thịt uống rượu, có thể có thê tử không?

    Lúc này tên nam tu Trương Bình mới cười hắc hắc đê tiện nói:

    - Ngươi có đi làm thầy tu đâu mà phải kiêng kỵ mấy thứ đó, Tu tiên thích thì ăn, muốn thì uống, thê tử bao nhiêu cũng được, còn trường sinh thì ta không biết, nếu ngươi thành công trúc cơ, có thể có thọ nguyên đến ít nhất 200 tuổi, nếu thành công Kim đan thì ít nhất thêm 500 năm thọ nguyên nữa, Nguyên Anh thì tăng ít nhất 1200 năm thọ nguyên, cao hơn nữa ta không biết nhưng nếu ngươi có thể phi thăng thành tiên ta nghĩ ngươi sẽ có thọ nguyên vô hạn, tất nhiên trong lịch sử cả Đông vũ quốc chúng ta, cấp độ cao nhất chỉ là Nguyên Anh thôi nên ngươi cũng đừng nghĩ xa quá, nếu 1 ngày nào đó ngươi đến được bước đó thì sẽ tự biết

    Bàn Tử nghe xong thì 2 mắt sáng lên, hắn sợ nhất là không thể ăn ngon ngủ kỷ, đi dạo thanh lâu. Giờ thì yên tâm rồi, có thể sống lâu để hưởng thụ, đúng là tu tiên sướng thật. Mọi người đều không để ý đến Nguyên Hạo lúc này, biểu hiện hắn trầm ngâm rồi như vỡ ra gì đó mỉm cười. Móa nó chứ, ca ta cứ nghĩ tu tiên khổ lắm giờ mới biết sống lâu, phép thuật đầy người, lại còn bay lượn nữa, thế thì lão tử cần gì sợ bị suốt ngày bị đuổi giết nữa chứ. Cái gì Kim Đan, Nguyên Anh chứ, ca ca là thiên tài, sớm ngày đắc đạo thành tiên rồi sẽ kéo theo người thân huynh đệ theo nữa.

    Lúc này mọi người cũng đáp xuống trước khu vực tuyển chọn, Tuyết Linh nói với Bàn tử:

    - Ngươi và 2 người bạn cùa ngươi cũng kiểm tra 1 chút đi, để khi vào Đan Dược các ta thông báo Diệp sư thúc luôn

    Những đệ tử đang quản lí việc kiểm tra thấy Tuyết Linh đến thì chào hỏi, bọn họ đều là đệ tử ngoại môn nên nói chuyện với đám nội môn như Tuyết Linh đều tỏ ra nịnh nọt 1 chút. Tuyết Linh như đã quen, phất tay yêu cầu cho đám Bàn tử lên kiểm tra trước.

    Bàn Tử bước đến trước quả cầu kiểm tra linh căn, vật này bên trong thì trong suốt, không biết sử dụng sao, lúc này tên ngoại môn đệ tử lên tiếng hướng dẫn:

    - Ngươi cứ đặt tay lên quả cầu, nếu có linh căn quả cầu sẽ phát sáng

    Bàn tử hơi lo sợ, khi hắn đặt tay lên quả cầu thì có cảm giác 1 tê tê thoáng qua. Lúc này quả cầu bỗng hiện lên 1 màu Xanh lá rực rỡ, tất cả mọi người đều sững sờ nín lặng, sau đó là hàng loạt tiếng nghị luận sục sôi lên.

    - Cái gì vậy, từ nãy đến giờ ta chỉ thấy có 1,2 người quả cầu phát sáng nhưng có đủ màu sắc, chưa ai có 1 màu như vậy

    - Tên đó có linh căn à, hèn chi được ưu tiên kiểm tra trước

    Cả đám đệ tử ngoại môn và 4 người Tuyết linh hơi thở dồn dập, mắt như lồi ra ngoài nhìn chằm chằm vào Bàn tử. Tuyết Linh là người có kinh nghiệm nhất cô lập tức che chắn trước Bàn tử, rồi ra lệnh cho đám ngoại môn đệ tử còn đang lúng túng đứng đó:

    - Lập tức tập thông báo cho tông môn, nói chúng ta tìm được 1 thuần linh căn đệ tử, ta sẽ đưa hắn vào gặp trưởng môn ngay, mọi người hãy huy động phòng ngự cảnh giới ở mức cao nhất

    Sau khi sắp xếp xong, 4 người Tuyết linh lập tức lên Pháp khí cùng 3 người Bàn tử Nguyên Hạo bay thẳng lên núi, các đệ tử ngoại môn sau khi gửi phi kiếm truyền tin đi liền lấy vũ khí ra, khuôn mặt căng thẳng như gặp đại địch đứng chắn ngay chân núi. Chỉ chốc lát sau, toàn bộ cao tầng Phong Linh tông đều sôi trào, hộ tông đại trận cũng trong tư thế sẳn sàng mở ra, trong đại điện của tòa chủ sơn Phong Linh tông, 7 người Tuyết Linh Bàn tử đang đứng phía dưới, xung quanh là các trưởng lão Trúc cơ, ngồi ngay ngắn trên cao là Trưởng môn Phong Linh tông Kim Thiền Quân, ánh mắt mọi người lúc này đều đổ dồn vào Bàn tử, các trưởng lão chỉ chỏ hắn rồi to nhỏ với nhau cứ như đang bình phẩm 1 mỹ nữ vậy. Bàn tử 2 chân run rẫy, lớp mỡ hắn rung rinh qua lại khiến hình tượng nhìn rất đặc sắc, hắn thỏ thẻ nói:

    - Các vị đừng nhìn ta như vậy, mặc dù ta sinh ra phong lưu anh tuấn nhưng ta cũng biết ngại a

    Lúc này Kim trưởng môn ho khan 1 tiếng khiến mọi người im bặt lại, rồi hắn cao giọng nói vang vọng khắp toàn chủ điện

    - Hôm nay mọi người tập trung tại đây vì được thông tin là chúng ta đã tìm được 1 đệ tử thuần linh căn, đây chính là đại hỷ cho Phong Linh tông chúng ta

    Hết câu, ánh mắt Kim Thiền Quân tập trung vào Bàn tử khiến hắn cảm thấy uy áp mà khó thở, nhưng uy áp thoáng cái biến mất.

    - Ngươi chính là Thuần linh căn đệ tử?

    - Bẩm Trưởng môn oai vũ, tiểu nhân... là Tống Khuyết, lần này đến Phong Linh tông để bái phỏng Diệp tiên sư

    Kim Thiền Quân bất ngờ, gã cứ tưởng người này đến kiểm tra tuyển chọn đệ tử theo lệ rồi được phát hiện ra. Lúc này Tuyết Linh vội hành lễ thưa:

    - Bẩm Chưởng môn, đệ tử là Tuyết Linh, lần này ra ngoài săn bắt yêu thú với vài vị đồng môn để rèn luyện thì vô tình tao ngộ cứu được Tống sư đệ, biết được Tống sư đệ là cố nhân của Diệp Lãng sư thúc của Đan Dược đường nên chúng đệ tử hộ tống Tống đệ về tông môn. Nhân lúc tông môn đang tuyển lựa đệ tử, Tống sư đệ cũng thử kiểm tra và kết quả phát hiện là Mộc Linh căn thuần khiết, đệ tử vội thông báo với sư môn và dẫn Tống đệ đến trình diện chưởng môn để phân phó

    Phải nói về mặc ứng xử, Tuyết Linh là 1 cao thủ, cô rất biết năm bắt thời cơ.

    Lúc này 1 Trung niên nam tử mặc áo xanh trong hàng ngủ trưởng lão lên tiếng;

    - Tống Khuyết, ngươi là hậu nhân của Tống gia Biên thành?

    Bàn tử nhìn thấy trung niên tu sĩ hỏi vậy liền gật đầu lia lịa đáp:

    - Đúng là Tống gia, gia phụ là Tống Cát, có ước hẹn 10 năm với Diệp Tiên sư nên mới bảo Tống Khuyết đi tìm người

    Lúc này trung tiên nam tử tên Diệp Lãng mới kể đầu đuôi nguồn căn cho chưởng môn và mọi người nghe, Kim Thiền Quân cười lớn nói:

    - Thật là ý trời, không ngờ 1 đoạn nhân duyên lại mang về cho chúng ta thêm 1 thiên tài đệ tử, chúng ta lại nợ Tống gia thêm 1 lần, sau này Tống gia sẽ được Phong Linh tông bảo hộ, ai dám đụng đến họ Phong Linh tông sẽ không để yên đâu

    Khi nói đến đây, ngữ khí của Kim Thiền Quân trở nên hung dữ, là người đứng đầu 1 tông phái lão tất nhiên biết làm sao để thu phục nhân tâm của đệ tử trong tông, rồi lão quay sang Diệp Lãng:

    - Diệp các chủ, đây cũng là nhân duyên của ngươi, ta cũng đã thu nhận Thiên Nguyệt Hoa làm đệ tử, nên Tống Khuyết qua bên Đan Dược các của ngươi đi, Thuần linh căn mộc thuộc tính, hi vọng Phong Linh tông của chúng ta lại có thêm được 1 vị luyện dược sư nữa haha

    Ánh mắt mọi người trở nên nóng rực nhìn Bàn tử, luyện dược sư tương lai á, đệ tử Diệp Lãng, tiền đố bất khả lượng, mà địa vị 1 luyện dược sư cao thế nào ai cũng biết, ai cũng trong lòng thầm nhủ sẽ cố gắng chiếu cố giao hảo với tên Bàn tử này. Sau đó mọi người đều trở về, Nguyên Hạo và Khương Thiên thì theo Bàn tử về Đan Dược các, mọi việc diễn ra quá nhanh khiến 2 người cảm thấy choáng váng. Về đến biệt viện của Diệp Lãng, cả 3 mới thở ra được, lúc này Diệp Lãng gã mới nhìn Bàn tử đầy ấm áp cười nói:

    - Tống Cát có 1 hậu nhân thật tốt, haha nếu ngươi cố gắng theo ta học hỏi, tương lai thành tựu sẽ vượt xa ta, chúng ta Luyện dược sư chính là thân phận cao quý, chỉ cần vung tay là có bao nhiêu người cầu cạnh, vì ngươi mà ra sức liều mạng. Hôm nay ta sẽ thông báo toàn Đan Dược các, ngươi chính là đệ tử thân truyền của ta, có 1 số nội quy ngươi cần phải nhớ là ...

    Bàn tử tỏ vẻ khiêm tốn nhu thuận cung kính lắng nghe, nhưng thỉnh thoảng lại liếc trộm anh em Nguyên Hạo cười 1 cách đê tiện a. Nguyên Hạo tức muốn ói máu, con heo này mọc cánh thì tinh tướng rồi, sau này chắc nó sẽ bắt anh em mình như quân hầu đi theo phục vụ mất.

    - Bẩm sư phụ, 2 vị này là huynh đệ của đệ tử mặc dù không có tài năng gì nhiều nhưng cũng theo ta đến đây, người xem có thể thu nhận họ không

    Diệp Lãng lúc này mới chú ý đến 2 anh em Nguyên Hạo,

    - 2 Ngươi kiểm tra linh căn chưa

    - Họ vẫn chưa kiểm tra, sự phụ người có thể kiểm tra giúp họ được không

    - Hảo, tâm tình ta đang rất tốt nên sẽ giúp các ngươi

    Diệp Lãng phất tay cầm ra quả cầu trắc nghiệm linh căn đưa cho Nguyên Hạo. Hít sâu 1 hơi, Nguyên Hạo kinh đạm bước đến đặt tay lên, không biết ta là thuần linh căn hay linh căn biến dị nhỉ, ta là thiên tài đến từ địa cầu, tỷ người có một đây, không biết khuôn mặt tên mập này lúc đó sẽ thế nào. Trong lòng Nguyên Hạo suy nghĩ đủ điều, thế nhưng 1, 2, 3, 4, 5, 6... đến 10 hơi thở quả cầu vẫn không có tí phản ứng gì. Bàn tử đứng kế bên ánh mắt thương hại, trong lòng thì đắc ý dạt dào, Khương Thiên thì lo lắng, Diệp lãng thì cau mày nhưng Nguyên Hạo chỉ gõ gỏ vào quả cầu rồi nói:

    - Này Diệp tiên sư, hình như chế độ phát sáng của quả cầu này bị hư rồi thì phải

    Diệp Lãng không trả lời, chỉ phất tay 1 cái, Nguyên Hạo bị thổi ra xa cả mấy thước:

    - Chỉ là Phàm nhân, Người kế tiếp

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  8. #10
    Ngày tham gia
    Jan 2018
    Đang ở
    ngàn năm Vong Xuyên hà
    Bài viết
    16
    Xu
    0

    Mặc định

    "Rầm"

    Nguyên Hạo cảm giác vô lực, hắn tuy không quá truy cầu tiên đạo nhưng mắt thấy Bàn tử trở thành tâm điểm tương lai là tiên nhân uy vũ 1 phương, còn hắn thì chỉ là 1 tên phàm nhân sống lay lất qua hết vài chục năm nữa thì cỏ xanh um mộ rồi thì lòng có chút không cam. Khương Thiên 1 bên cảm thấy đau lòng nhìn về phía Nguyên Hạo, muốn đến đỡ hắn dậy thì Diệp Lãng lại giơ tay ra, 1 lực hút cánh tay của Khương Thiên đặt lên trên quả cầu. Bỗng nhiên quả cầu rung động mãnh liệt, ánh mắt Diệp Lãng lóe lên nhưng sau đó quả cầu bình thường lại, không có gì xảy ra tiếp.

    Cầm lấy quả cầu kiểm tra 1 hồi không phát hiện điều gì, Diệp Lãng lắc đầu thu lại rồi nhàn nhạt nói:

    - Cả 2 ngươi đều không có duyên với tiên đạo thì thôi ở lại đây làm việc lặt vặt cũng sống tốt hơn ngoài thế tục nhiều. Thôi, các người trông coi dược viên đi.

    Phất phất tay, Diệp Lãng để những đệ tử ngoại môn phân phối chỗ ở và công việc cho 3 người Bàn tử. Đương nhiên với địa vị hiện tại của Bàn gia gia thì biệt viện của hắn to lớn hơn 2 anh em Nguyên Hạo rất nhiều. Nếu nói chổ anh em Nguyên Hạo ở cho gia nhân là căn nhà, thì chỗ Bàn tử ở là cung điện a, có người hầu lo đủ mọi việc lặt vặt đến người bảo vệ, trong vườn thì có trồng rất nhiều thảo mộc tỏa hương giúp an thần tỉnh trí, bản thân được chế độ tài nguyên tốt nhất dành cho mình, hắn còn được Diệp Lãnh cho thêm 1 đống đan dược phụ trợ nữa. Nếu như các đệ tử khác thấy chắc sẽ thổ huyết mà chết mất, người ta thì phải làm nhiệm vụ, tổ đội săn yêu thú kiếm thêm để mua vài viên đan dược, còn Bàn tử gia gia hắn mỗi ngày có đan dược nhiều như ăn kẹo, linh thạch dư giả để ném cá chơi nữa. Thế nhưng tên mập này chẳng chuyên tâm tu luyện mà cứ rủ rê 2 anh em Nguyên Hạo ăn chơi phá phách.

    - Này Nguyên Hạo, bữa nay chúng ta đi Túy Hồng Viện nào, chỗ đó đầu bếp tay nghề khá cao, các cô nương lại rất xinh nha.

    Bàn tử vỗ vỗ vai Nguyên Hạo cười dâm tiện nói.

    - Hừ ngươi thì chỉ giỏi thổi da trâu, lần trước chưa gì đã say bí tỉ rồi, làm hại 4 người bọn ta phải vác ngươi về đó.

    Nguyên Hạo cau mày quát, tên mập chết bầm này nặng còn hơn hình dạng bề ngoài của hắn, đã vậy lần trước còn nôn thốc vào người gã nữa. Bàn tử gãi gãi đầu biện bạch:

    - Lần đó do cơ thể Bàn gia không khỏe thôi, lần này ta sẽ đại chiến 300 hiệp với các cô nương ở đó

    Nguyên Hạo khinh bỉ không thèm nhìn hắn, lúc này Trương Bình dáng vẻ vuốt đuôi chen vào

    - Ta vừa tìm được 1 loại thuốc rất độc đáo, sẽ khiến cho các nàng sẽ phục vụ Bàn thiếu hết mình a. Nghĩ đến cảnh vài nàng cùng thì... Hắc hắc.

    Ánh mắt Bàn tử long lanh nhìn Trương Bình, đúng là tri âm đây rồi. Hài lòng, Bàn tử móc trong túi trữ vật ra đưa 12 bình đan dược và 10 viên hạ phẩm linh thạch ra đưa cho Trương Bình và Điền Bá:

    - Đây là Bàn thiếu ta thưởng thêm cho 2 người tháng này, cố gắng phát huy lên

    2 người Trương Bình mừng rỡ cảm tạ, rõ ràng việc được gọi là Bàn thiếu và những chiêu trò của Trương Bình và Điền Bá rất được tán thưởng. Sau khi cất mọi thứ vào, cả 2 đều cảm thấy việc Tuyết Linh tỷ xin 4 người đi theo Bàn thiếu là cực kỳ chính xác. Vì có công cứu mạng và bảo vệ Bàn tử về tông môn nên họ được Kim chưởng môn ban thưởng khá nhiều, nhưng vẫn không thể so sánh với lợi ích của họ ở Đan Dược các này. Ngoài bảo vệ Bàn tử ra họ không cần làm gì, đã vậy Diệp Lãng sư thúc còn hằng tháng cho bọn họ 1 phần đan dược tu luyện và chữa thương nữa, nhưng đặc biệt nhất là tên Bàn thiếu này là mỏ vàng a, 2 gã chỉ cần nịnh hót và tháp tùng hắn đi chơi là sẽ có thưởng.

    "Chỉ tiếc 2 chúng ta không phải con gái, nhìn Tuyết Linh tỷ và Hương Liên muội chỉ cần cười với hắn vài cái là có đan dược, linh thạch xài rồi"

    Cả 2 trong lòng chua xót a, mỹ nữ đúng là nhiều chỗ tốt. Sau khi chuẩn bị xong, Bàn tử dẫn đầu 5 người họ lên pháp khí bay về phía Biên thành. Túy Hồng Viện, 1 trong những thanh lâu nổi nhất Biên thành, ở đây đa số khách đều là quan cao chức lớn, vương hầu hoàng tử, ngày xưa Bàn tử gã vào đây cũng phải nhún nhường vài phần. Sau 1 canh giờ bay, đám người Bàn tử đã đến Biên thành, không khí về đêm hết sức náo nhiệt, Khương Thiên phấn khích hết chạy đến hàng này lại đến quán khác, cậu nhóc vẫn rất thích những nơi náo nhiệt, Nguyên Hạo thì bước lững thững đầy hoài niệm, chỉ mới đây thôi nhưng giờ hắn đang ở 1 thế giới xa lạ, mẹ à, Hạo nhi của mẹ vẫn sống tốt, hắn lẩm bẩm 1 mình hòa trong dòng người.

    Rất nhanh, cả bọn đã bước vào trong Túy Hồng Viện, bên trong đại sảnh lại được thiết kế khá tao nhã, không hề có cảm giác chốn phong trần, các vị công tử quý tộc đang bàn luận về cầm kỳ thi họa, vài người thì bình luận về nhân sinh thiên hạ, lịch sử, chính trị, quân sự... Nguyên Hạo cảm thấy ở đây quá giả dối đi chứ, đã làm kỹ nữ còn muốn lập bài vị trinh tiết, đi chơi gái còn nói chuyện nhân sinh đạo đức, toàn lũ quần áo lụa là, ăn chơi thành thói, ca ca ta khinh, mặc dù hắn cũng hay xem tạp chí cấp 3 nhưng hắn đơn thuần là ngắm cái đẹp thôi, còn giấc mộng uyên ương hắn muốn dành cho người hắn yêu thương chứ không phải ong bướm qua đường, tuy Nguyên Hạo hắn phế khá nhiều phương diện nhưng lại rất tuân thủ nguyên tắc sống của mình.

    Bàn tử nghênh ngang dắt cả đám chiếm cứ 1 bàn.

    - Này, ngươi mau dọn hết món ngon lên, kêu những cô nương đẹp nhất lên cho lão tử

    Bàn tử ra lệnh ngắn gọn rồi thảy thỏi bạc cho tên phục vụ, xong hắn quay sang cười hắc hắc

    - Ta nói con mẹ nó chứ, lũ tự xưng là có học này thật ra toàn đầu đất cả, có tiền muốn gì chẳng được, lại thích chơi trò văn nhân với mỹ

    Những người ngồi bàn xung quanh lập tức khó chịu, bọn họ đang thể hiện học thức của mình thì bị cục thịt này phá hoại không khí

    - Ta nói trên đời này kẻ phàm tu tục tử thì nhiều chứ mấy ai hiểu được văn nhân trí giả, đúng là hạ lưu.

    1 tên công tử nhìn dáng vẻ anh tuấn nói với cô gái ngồi cạnh nhưng ai cũng hiểu là đang ám chỉ Bàn tử hắn, lập tức xung quanh vang lên tiếng cười, phụ họa theo.

    - Hứa huynh nói rất phải, bọn đầu đường xó chợ sao biết được văn chương là gì haha.

    - Ta nhìn thấy loại này chắc nhà giàu mới nổi thôi

    Thấy mọi người tán đồng, ánh mắt Hứa công tử trở nên ngạo nghễ, gã là con của Thượng Thư đại nhân ở kinh thành, lần này ghé ngang Biên thành nhỏ bé này không ngờ có con heo không biết sống chết này, gã đang muốn Bàn tử nổi giận để có lí do thể hiện. Trương Bình vừa định ra tay xử lí mấy tên nhóc phàm tục này thì sắc mặt hắn bỗng ngưng trọng, 1 luồng uy áp xuất hiện ở cửa đại sảnh khiến hắn và Điền Bá ngưng trọng tập trung.

    - Haha không ngờ ở nơi khỉ ho cò gáy này cũng có chỗ thú vị như vậy

    Người bước vào đầu tiên lên tiếng là 1 tên thanh niên tuấn mỹ, đi sau hắn là 1 lão già đầu nhọn mắt chuột nhìn rất gian ác, theo sau lão có 4 tên thanh niên thần sắc ngạo mạn. Tên thanh niên tuấn mỹ cũng không thèm để ý ai hắn đi đến dãy bàn đầu tiên rồi ngừng lại ngay bàn vị trí đẹp nhất, bàn này vốn của đại công tử Lâm Tung, con lớn của thành chủ Biên thành. Tên đại công tử này chưa kịp ngước nhìn thì chỉ nghe 1 cơn gió, hắn và bằng hữu ngồi ở bàn đã biến mất tăm.Tất cả mọi người bên trong sảnh đều im bặt, kẻ thì run rẩy, kẻ dụi mắt không tin nổi, tên thanh niên cười cợt cùng lão giả và 4 tên kia ngồi xuống

    - Ta thích sự yên tỉnh này, mọi người làm rất tốt, kẻ nào làm ta khó chịu sẽ bị ném ra ngoài như mấy tên hồi nãy.

    Tất cả không ai dám cử động gì giống như đám trò ngoan chăm chú nghe giảng, lúc này một tiếng cười thanh thúy vang lên phá tan bầu không khí

    - Vị công tử đây xin nhẹ tay giùm, thiếp thân xin cảm tạ

    Tựa như 1 cánh bướm, 1 vưu vật nhẹ nhàng từ trên gác cao đáp xuống trước mặt mọi người, với bộ ngực cao vót, bờ môi mọng, dáng người thành thục, ánh mắt mê người, tất cả mọi người đều bị người phụ nữ này cuốn hút ngay cái nhìn đầu tiên.những người định lực kém mắt long lên, hơi thở dồn dập, giống như con sói muốn xông lên cấu xé con mồi.

    Kỳ lạ là khi ánh mắt mỹ phụ này quét ngang qua thì những kẻ hung hăn đó đều ngồi ngã xuống như vô lực mềm nhũng ra. Ánh mắt lão già đi theo thanh niên tuấn mỹ trở nên vô cùng âm lãnh, lão cảm nhận sự nguy hiểm đến từ người phụ nữ này

    - Điện hạ cẩn thận, người phụ nữ này cũng là trúc cơ hậu kỳ, ả còn tu 1 loại công pháp cực kỳ tà ác, khiến ta cảm thấy nguy cơ rất lớn, nếu có gì xin điện hạ hãy lập tức rút lui.

    Trái ngược với sự lo âu của phía lão giả là đám người Bàn tử, trừ Khương Thiên ra thì cả 4 người đều ánh mắt si mê dại ra, có lẽ do thể chất vĩnh hằng đặc thù hay do còn nhỏ chưa hiểu mùi đời nên Khương Thiên chẳng có biểu hiện gì cả.

    Mỹ phụ thoáng nhìn qua bàn của thanh niên tuấn mỹ và Bàn tử rồi nở nụ cười như gió xuân về

    - Cảm ơn các vị tài tử đã đến ủng hộ, tiểu thiếp là Xảo Nương, quản lí Túy Hồng Viện này, hôm nay là ngày rất đặc biệt, đóa hoa đẹp nhất tiểu Mộng của chúng tôi sẽ trắc thí để tìm người có thể đối ẩm với nàng

    Xảo Nương vừa nói xong thì 1 tiếng đàn vang lên, giữa tấm bình phong trước sảnh từ lúc nào đã có thêm 1 cô gái mang mạng che mặt đang ngồi, 2 tay như múa tạo ra từng âm thanh làm rung động lòng người, thanh âm bi thương hoài cảm khiến mọi người nhìn thấy lại quá khứ của mình như 1 bộ phim chiếu chậm đầy chân thật.

    Thanh niên tuấn mỹ thấy lại phụ hoàng, những hoàng huynh hoàng tỷ bọn họ cùng hắn vui đùa, rất vui vẻ, rồi 1 ngày hắn được xác định có linh căn song thuộc tính. Từ đó hắn đã bước đi 1 con đường khác hoàn toàn, với hắn tu tiên phải dứt bỏ tất cả, không ngờ lúc này hắn lại thấy mọi người đang vẫy tay với mình. Thật sự tiên đạo có vô tình hay bản thân ta vô tình mà hiểu đạo?

    Lão giả khuôn mặt đang run rẩy, lão thấy tay mình đầy máu, khắp nơi là máu, để leo lên vị trí chấp sự của Miễu Hoa tông, lão đã ám hại không biết bao nhiêu người, dù là người thân nhất lão cũng không tha. Giờ phút này rất nhiều người bị lão sát hại đang nhìn lão, miệng không ngừng kêu gào, khiến lão chỉ muốn bỏ chạy nhưng vô vọng. Xảo Nương quan sát biểu hiện của lão giả thì cười lạnh như đang nhìn 1 xác chết.

    Bàn tử thì nhìn quá thô tục, chảy cả nước miếng, quơ quơ tay liên tục vào không khí hổn hển:

    - Đồ ăn của ta, mỹ nữ của ta, đừng bỏ đi mà

    Còn Khương Thiên đang mỉm cười thật tươi, cậu gặp lại ông già, mỗi ngày cùng ông hái thuốc, nấu thuốc, gặp lại dân làng yêu thương, có Tam thúc hay làm đồ chơi cho mình, thấy Tiểu quý phụ mình xắt thuốc, lại được ăn bánh của Diệu thẩm mỗi ngày.

    Nguyên Hạo giật mình, hắn thấy mình đang đứng lại ở mái nhà xưa, mọi thứ.... vẫn như năm ấy, tất cả,từ cánh cửa, cái ghế, gốc cây đều khắc sâu trong tiềm thức của hắn. Đẩy cửa bước vào, 1 mùi khoai thơm xông vào mũi hắn, mắt hắn đã nhòe đi, nhưng hắn vẫn tiếp tục bước đi.

    - Con trai về rồi à, mẹ có nướng khoai mà tiểu Hạo thích nhất, con đợi tí nhé

    Nguyên Hạo ngắm nhìn bóng lưng gầy đó, hắn biết những điều này không thực, hắn không muốn tất cả mọi thứ là thật sao? nếu có thể nói người cố chấp nhất trên đời này có lẽ chính là Nguyên Hạo hắn, suốt 2 năm ở cô nhi viện hắn chưa từng nghĩ mẹ hắn đã mất. Hắn vẫn luôn để dành 1 củ khoai đem đến bên ngôi mộ nhỏ kế bên nhà, hắn vẫn cứ như vậy suốt 10 năm. Đến 1 ngày chính phủ đến cưỡng chế bốc nhà lẫn ngôi mộ của mẹ hắn, khi đó ngườ ta vẫn nhìn thấy 1 thiếu niên tay rớm đầy máu vẫn điên cuồng đào bới nơi ngôi mộ bị móc lên dời đi, hắn đã đào đến không còn cảm giác mà gục xuống. Từ lúc đó hắn biết hắn đã không còn mẹ, chỉ hắn hiểu rõ hắn đã sống trong ảo giác bao lâu, nên những hỉnh ảnh trước mắt với hắn chỉ là hoài niệm.

    Thiên đạo vô tình, nhưng người hữu tình mới vượt tất cả để hiểu thiên đạo. Đạo không phải xa lìa tất cả, không phải vô cảm với tất cả, chỉ có người thật sự cảm nhận tất cả, vượt qua được tất cả, chấp niệm tất cả, chấp nhận tất cả, buông bỏ tất cả, mới đạt được đạo.

    Tỉnh mộng thật ra vẫn chỉ là đang trong 1 giấc mộng mà thôi.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


Trang 2 của 3 Đầu tiênĐầu tiên 123 CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status