Chào Cả nhà, đây là tác phẫm đầu tay của minh, xin cả nhà đón đọc và góp ý chân thành, cảm ơn cả nhà.
Hư Lộ
Lộ...
Mỗi con đường đưa chúng sinh đến những ngã rẽ vô tận...bước tiếp là do số phận lựa chọn hay ta lựa chọn số phận?
Hư và thực... Cổng thiên đạo hay tử vong lộ?
"Huynh đệ, nếu con đường này không có lối về, Nguyên Hạo ta lại sẽ đối ẩm với ngươi dưới vong lộ... hahaha"
*Cấp độ tu luyện:
- Linh giới: Ngưng khí, trúc cơ, kết đan, nguyên anh, hóa thần, luyện hư, hợp thể, đại thừa, độ kiếp
- Tiên giới: Hư tiên, hoàng tiên, huyền tiên, địa tiên, thiên tiên, đại tiên (tùy linh căn), tiên tôn, tiên vương, tiên đế, bán thần
- Thần giới: Vị thần ( 9 bước thiên địa tạo hóa), nguyên thần (sinh thần nguyên căn), thần quân ( 3 kiếp luân hồi), vô cực thần (tự diệt để trùng sinh thần thân)
- Chứng thánh: nắm giữ hư lộ, hợp thể thiên địa, chúa tể tất cả vị diện
* Luyện thể:
- Linh giới: luyện bì, luyện gân, luyện cốt, luyện huyết, kim thể
- Tiên giới: Tinh thể, kim cương thể, ngũ hành thể
- Thần giới: Nguyên thể, Âm dương thể, thiên địa thể
- Thánh thể
Link góp ý: http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=148610
Nhân sinh một bước sai vạn kiếp bất phục.
Khi bạn cảm thấy vào ngõ cụt rồi thì có thật sự không còn đường để bước tiếp ?
"Thiên nhi, mau chạy đi... bọn khốn kiếp!!!"
" Tiểu Thiên, Đừnnnnng quay lại"
" Thiên ca, Đệ ...không bước được nữa. Đệ.. Đệ rất muốn làm thấy thuốc như ...ca. Đệ...."
Tách tách... Từng giọt mưa thấm vào những vết thương loang lỗ làm hắn tỉnh lại. Cảm giác đau đớn vô lực khiến hắn không thể đứng dậy được nữa, hắn đã chạy bao lâu rồi chính hắn cũng không nhớ được nữa. Cười chua chát, thừa hưởng y thuật từ ông già truyền lại hắn đã cứu mạng rất nhiều người trong làng nhưng hắn lại chưa từng cảm giác rõ ràng tử vong là thế nào. Khương Thiên, 14 tuổi, hành y từ lúc lên mười, già trẻ trong làng đều trìu mến gọi hắn là "tiểu thần y".
"Tam Thúc, Tiểu Quý, Diệu thẩm, các người có đau không?"
Hắn hoài niệm rồi tự lẩm bẩm, Lão già hắn mất sớm khi hắn lên tám nên hắn sống dưới sự bảo bọc của dân làng, cuộc sống êm đềm của hắn cứ lửng lờ trôi qua như vậy cho đến 2 hôm trước. Khác với ngày thường, lần hái thảo dược này Khương Thiên đi sâu vào Hắc Ám lâm vì hắn muốn tìm 1 Hoàn Thảo quả để chữa bệnh cho lão Bạch cuối làng. Vì là 1 loại thảo dược hiếm nên Khương thiên quyết định tiến sâu vào khu rừng tối tăm, "Lão bạch không thể đợi nữa", đó là suy nghĩ của hắn. Nhưng Khi trở về thì đập vào mắt hắn là cảnh khói lửa và giết chóc, khương Thiên hắn cứu người cũng cả trăm lần nhưng đứng trước cảnh tượng lần đầu trong đời như vậy thì hắn chỉ thấy hô hấp mình dừng lại, tay chân như dại ra. Có lẽ nếu không có Tam Thúc và Tiểu Quý, Diệu thẩm lôi kéo hắn thì giờ hắn đã chết trong tay đám cường đạo rồi.
"Thế nhưng giờ ta còn sống được sao.."
Máu hắn đã thấm ướt cả áo hòa với nước mưa nhìn không khác gì 1 huyết nhân, thế nhưng hắn lại không có ý định cầu sinh. "Hành y cứu người" là tôn chỉ sống của hắn nhưng giờ cả làng không còn, hắn sống để cứu ai, với lại hắn có thể cứu hắn được không khi hắn cảm giác rõ ràng sinh cơ mình càng ngày càng mất dần.
"Khương nhi, con muốn sau này làm gì"
Giờ phút này hắn lại văng vẳng nghe thấy lời lão cha của mình, ừ có lẽ tí nữa mình sẽ gặp lại ông già rồi, hẳn là không có mình nấu ăn cho chắc lão ốm ghê lắm.
"Con muốn cứu người giống như phụ thân, con sẽ không để ai đau đớn, không ai phải "ngủ" hết"
"Tiểu tử ngốc, ai rồi cũng phải già, bệnh, rồi họ sẽ ngủ không tỉnh lại nữa, chúng ta cũng không gặp lại họ nữa"
" Tại sao phải Ngủ? Vậy sau này lớn lên con sẽ chế ra 1 loại thuốc khiến mọi người không Ngủ nữa, Khương nhi cũng không muốn phụ thân ngủ bỏ Khương Nhi đi"
Ánh mắt phụ thân nhìn hắn thật sâu, ánh mắt đó y hệt ngày Phụ thân hắn thật sự "ngủ" mất.
"Khương nhi, nguyện vọng cả đời ta là hi vọng con có được 1 cuộc sống hạnh phúc, êm đềm nhưng ta không thể tiếp tục bảo hộ con..."
"Con cũng sắp ngủ rồi phụ thân à..."
"Ầm...ầm"
Tiếng rền vang khiến hắn lại ngước nhìn lên...
Bụi cây trước mặt hắn giờ là 1 con đường nhỏ âm u đầy quỷ dị
**Thông thiên nhất Hư Lộ
Vong ngã nhất trùng sinh **
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
" Nguyên hỗn đản ... Mày có trả tiền cơm tao không, 3 tháng rồi đấy"
"Nguyên đại gia, tiền nhà tháng này anh còn không đóng thì anh vui lòng dọn giúp tôi nhé"
"A lô, sao huynh không mở điện thoại thế, thằng Cửu đản mới hốt được 1 kèo ngon, tính rủ anh em đi nhậu ở Hồng Hoang Đỏ chiều nay đấy"
1 loạt bom tin nhắn ồ ạt tràn vào chiếc dế nokia của Nguyên Hạo. Có lẽ chỉ có những ca sĩ, diễn viên hạng nhất mới bị "ái mộ" như vậy. Hắn ngáy ngủ ngồi xóa tin nhắn thì bỗng mắt sáng như đèn pha hải đăng
"Haiz... cuối cùng trong đống tin nhắn khủng bố vô tình của cái xã hội đen tối này cũng có tình người."
"Hảo, không hổ là đàn em của Nguyên Hạo ta hắc hắc. Chị Mẫn Mẫn, cho em mượn bộ đồ đi tiệc nhé, tiền nhà tháng sau em sẽ gom đủ lãi lẫn vốn cho chị"
Vừa cạo râu vừa ngắm nghía mình trước gương, hắn cứ suýt xoa body ốm tong teo và chiều cao người mẫu 1m81 của mình. Đi với đàn em thì phải diện cho ra hồn chứ. Hắn mà bước ra thì các cô gái bu quanh chắc mệt lắm, cần đeo kính cải trang thôi.
"Cái áo rách này mà chị cũng tính toàn với thằng em này à, chị thấy em mặc nó là đang tôn vinh nó đấy chứ"
19g37' Đường Tô Xuyên tỉnh Hà Giang.
"Này cậu trai trẻ, cậu thật là đi xin việc không đấy, khu Hương Đồng Nội này toàn là những quán Đen thôi, Cậu ăn mặc lịch sự vậy ..."
" Haiz... không giấu gì bác, thật ra cháu sinh viên loại Siêu suất sắc, là nhân tài trong vạn người có một, chỉ là ba mẹ cháu bệnh nặng, cháu bỏ trường gánh cả gia đình, cháu đến đây là do 1 ông chú họ, ông nói có mấy giám đốc lãnh tụ quốc gia ghé qua ăn uống, muốn đề cử cháu..."
"...."
Lão tài xế thầm nghĩ mình cho đệ nhất da mặt dày thiên tài đi nhờ xe rồi
21g10' Hồng Hoang Đỏ Đường Tiểu La
"Phù..."
"Thuốc lá ngoại này hút thơm thật mày"
"Hắc hắc... hàng này Anh Nam báo cho đấy, mỗi lần anh đến để xử lí là bo cho anh em trong quán hết"
" Ừ, đại ca Nam thật tốt... sặc... tao có nhìn lầm không, thằng mặc đồ vét rẻ tiền, mang kính râm, dép 10 xu 1 đôi kia có Phải người Đại ca Nam đợi không?
2 Nhân viên giữ cửa Hồng Hoang Đỏ nhìn thấy 1 bóng liêu nghiêu đi đến thì trố mắt ra, có lẽ cái xì tai nay vượt qua cả những kiểu model phá cách nhất mà bọn chúng vẫn hay xem qua các chương trình fashion trên tivi.
"Hello 2 người anh em, cho hỏi phòng Cửu đản đặt là phòng nào vậy, tôi công việc bề bộn quá nên quên mất"
Hạo Nguyên phô ra 1 kiểu dáng đàn anh, thầm Nghĩ mình thật là quá ra dáng anh chị rồi. 2 tên giữ cửa vẻ mặt quái khí nhìn Hạo Nguyên rồi cười mỉm quỷ dị nói:
"Anh là Anh Hạo Nguyên đúng không, mời anh theo chúng tôi"
Nguyên Hạo trong lòng lâng lâng nghĩ thầm: "trời xanh có mắt a... ta rốt cuộc cũng được mọi người thưởng thức đúng vị trí rồi"
2g55' sáng núi Xa Mã
"Nam đại ca, anh tha cho em đi... anh anh tuấn tài ba, hô phong hoán vũ... 1 tay phất lên thì cả ngàn thằng như em sẳn sàng vì anh mà biển lửa núi đao không từ... sao anh lại phải lưu tâm đến em vậy, làm em thấy hổ thẹn"
Nguyên Hạo vừa gào vừa khóc, giờ ai nhìn thấy chắc không thể nhận ra anh chàng "đàn anh" hay "sinh viên vạn người có một" này nữa.
"Thằng nhóc ranh, mày thiếu 200 nghìn tao không nói, lần trước đến khuất nợ, chị 2 tao phát hiện mất 1 phật ngọc trị giá 50 triệu, tao không ngờ thằng nhát gan như mày có bản lĩnh lớn vậy"
Ầm... sắc mặt Nguyên Hạo bỗng trở nên mù mịt. "50 triệu, vậy thằng chó ở chợ đen nói cái này chỉ đáng giá 50 ngàn... Tao không cam tâm......."
Từ bé đến lớn hắn chỉ có gạt người, không ngờ kết cuộc lại ăn 1 vố lớn đến vậy, haiz thật là nhân sinh tuần hoàn đó mà.
"giờ tao đếm đến 10, nếu mày không nói ra chỗ cất tượng bạch ngọc thì năm sau ngày này...à mà không, mày rớt xuống núi này thì thú tha mất xác, mà cũng chả có ai trên đời này quan tâm mày sống chết sao đâu...thằng con hoang à"
Gào
Ánh mắt thê lương của Nguyên Hạo quay ngoắc lại 180 độ nhìn Nam báo, từng sợi tơ máu lồi ra nhìn như 1 con dã thú thật sự khiến Nam báo bỗng thấy lạnh da đầu
"Mày không được nói đến mẹ tao nếu không tao sẽ giết mày"
"Haha... Mày làm gì được... con hoang thì mãi là con hoang..."
Chưa dứt lời thì Nguyên Hạo giật mạnh người lao đến Nam báo, gã điên cuồng cắn thẳng vào lỗi tai đối thủ. Nam báo tru lên đau đớn:
"thằng khốn, mày dám cắn đứt tai tao... vậy thì đi chết đi"
Nam báo rút súng bắn 1 thẳng vào người Nguyên Hạo nhưng viên đạn lệch tim. Hắn lảo đảo rồi ngã xuống vực núi.
" Mẹ... hi vọng dưới hoàng tuyền con lại có thể cùng mẹ ăn củ khoai lang vùi nữa..."
Mắt hắn nhòa đi, có lẽ từ khi sinh ra đến giờ, cuộc đời của gã chỉ hạnh phúc thật sự những năm đầu đời khi sống với mẹ mình. Giờ này hắn chỉ mong được thấy lại khuôn mặt ấy thật nhanh thôi.
Ầm
Bỗng nhiên mây đen kéo vũ đầy trời, gió réo từng cơn đập vào đám người. Mọi người sợ hải vội bỏ đi, tên kia trúng đạn rớt xuống núi thì sống thế nào nữa chứ. Dưới chân núi, toàn thân Nguyên Hạo đầy máu, xương hắn gãy gần hết nhưng trước mắt hắn mơ hồ mở ra 1 con đường, 1 con đường u oán âm u, như không có điểm cuối.
Hư lộ mở
Thiên Địa động
Phong vân khởi
Tạo hóa chuyển
Thiên đạo thông
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Ta đến quỷ môn quan chưa... haiz ông trời thật đố kỵ tài năng, ta chưa phong vân được thì đã làm dã quỷ cô hồn rồi... thật là bi thương a.
Mang theo oan ức vô hạn, Hạo Nguyên giật tỉnh dậy, hắn cảm giác thật vô lực, xung quanh tối tăm tê dại, từng con gió rít qua làm hắn thấy nổi hết da gà. Địa phủ, địa phủ âm u thật rồi, hắn ngao ngắn lắc đầu thì chợt thấy đốm lửa kế bên, một bóng người đang nướng gì đó.
- Ta kháo, không phải là quỷ sứ đang nướng thịt người đó chứ
Ánh trăng từ từ rọi rõ bóng áo thì hắn càng run lên, 1 thân áo huyết tinh kết hợp với không khí quỷ dị khiến hắn căng thẳng tột đỉnh. Theo bản năng, hắn định lui lại thì thấy toàn thân đau đớn...
"A..."
Hạo Nguyên vội nín bịt miệng lại nhưng đã muộn, bóng người đó đã quay lại, 1 âm thanh khàn đục vang lên:
- tỉnh Lại rồi à
Rồi Huyết nhân đó từ từ bước lại gần hắn, giờ phút này não bộ của Hạo Nguyên hoạt động với tầng suất nhiều hơn cả 16 năm sống của hắn:
-Ngươi...Ngươi đừng lại gần, ta từng học qua hàng ma đại pháp đó, ta biết chú đại bi, ta đọc cả kinh thánh nữa... ta rất lợi hại đó.
Nhưng huyết nhân không có dấu hiệu chậm lại tí nào, mười bước, chín bước, tám bước... xong rồi, ta cứ ngỡ ngày xưa tại sao yêu quái cứ bu lấy Đường Tam Tạng, thì ra ma quỷ thích thịt của những người cao quý như vậy, thật là bi đát quá.
-Thôi, quỷ ca, ta chỉ xin huynh đừng nướng ta, ta không muốn chết khét, huynh làm món gì nhẹ nhàng chút a.
Huyết nhân vẫn vô cảm trước van nài của Hạo Nguyên, gã từ từ ngồi xuống, sờ soạng kiểm tra thân thể hắn.
-Móa, số ta đen vậy sao, đã gặp quỷ mà còn là sắc quỷ, hiếp trước thịt sau, kiếp sau nhất định ta phải sinh ra bớt đẹp trai đi, trời sinh tài sắc như ta thật là tai họa mà
Nước mắt chảy ròng, nghĩ đến lần đầu của mình lại bị 1 con quỷ lấy đi mà còn là quỷ đực nữa Hạo Nguyên bi tráng thốt lên:
-Ta không cam tâm, 18 năm sau Hạo gia gia ta vẫn là nam tử hán á
Lúc này đột nhiên huyết nhân lắc đầu thốt lên:
-Haiz ta cứ nghĩ hắn chỉ bị ngoại thương thôi, không ngờ cả tinh thần cũng bị tổn hại, thần trí bất minh... Anh bạn à, không biết vì sao ngươi tự tử nhưng nhân sinh là vì đạo cầu sinh, ông già ta từng nói còn sống mới có thể làm được nhiều thứ, có thể thấy nhiều điều, sống có thể .....
Khuôn mặt Hạo Nguyên co giựt liên tục, huyết nhân cứ miệt mài với triết lí nhân sinh vĩ đại của mình.
-Ta kháo, muốn hiếp muốn giết thì cứ làm đi, đừng hành hạ ta nữa
Huyết nhân lắc đầu đầy thương cảm, lấy miếng vải nhét vào họng hắn rồi lại tiếp tục bài "thuyết giảng" của mình, sau 2 canh giờ, cảm thấy mình nói cũng khô cổ, huyết nhân dịu dàng mỉn cười nói:
- Ngươi đã thông suốt chưa?
Nhưng nhìn lại Hạo Nguyên thì hắn đã trợn trắng sùi bọt mép gục 1 bên rồi, huyết nhân ngao ngán:
-vẫn là chưa đủ a, ngày mai cần cũng cố tinh thần cho hắn nhiều hơn, hành y cứu người thật khó nhưng Khương Thiên ta tuyệt không bỏ rơi bất cứ người bệnh nào
.....
"Aaaaaaaaaaaa"
Hạo Nguyên giật mình dậy từ trong ác mộng, mồ hôi chảy đầy mặt hắn như trải qua 1 cuộc đua maraton xong. Hắn cố định thần lại, mặt trời, gió ...
-a, ta vẫn còn sống sao
-Có ta ở đây ngươi chết thế nào được
Một giọng nói quen thuộc vang bên tai Hạo Nguyên, hắn thấy 1 thiếu niên trẻ hơn hắn cũng băng bó khắp người đang ngồi kế bên.
-Ngươi mạng lớn, rớt xuống núi vậy lại gặp được ta, chứ gặp người khác cũng không ai cứu nỗi đâu
Thiếu niên mang theo vẻ ngạo nghễ nói.
Hạo Nguyên nhìn vết băng bó trên người mình 1 lượt rồi cười to hét lên:
-Ta nói rồi, ta là thiên tài, trời cao sẽ không để ta chết yểu vậy haha, rớt núi có người cứu, ngay cả quỷ sứ muốn bắt ta cũng không được haha
Rồi hắn quay qua nhìn thiếu niên nhếch miệng khoe khoang:
-Ngươi không hiểu đâu, ta vốn không phải người bình thường, tối qua diêm vương đại nhân đã cử cả ngàn con quỷ đầy máu me đến bắt ta đi. Nhưng ta mạnh mẽ chống cự, 1 mình hiển lộ thần uy, cuối cùng trở lại dương gian này
Ngươi thật lợi hại vậy...
Thiếu niên ánh mắt sáng ngời nhìn hắn, từ nhỏ Khương Thiên đã nghe ông già nói thế giới này thật ra có các vị thần nhân rất giỏi, hái sao, chặn cả mặt trời, lên trời xuống lòng đất. (nếu thằng bé biết quỷ xứ trong mắt Nguyên Hạo là nó thì không biết nó nghỉ gì)
Hạo Nguyên hưởng thụ ánh mắt sùng bái đó đến quên cả đau đớn, hắn nhìn thiếu niên rồi ôn hòa nói:
-Ta thật sự kinh tài tuyệt diễm, nhưng ta không thích hào quang quá nhiều nên cố tình ẩn giấu đi, nhưng nay gặp cậu em coi như nhân duyên, Fan club của ta thêm 1 người cũng không sao
Hình Tượng tuyệt vời, điển phạm của giới trẻ ngày nay, Hạo Nguyên cảm thấy mình quá cool rồi.
-Đệ tên là Khương Thiên, 14 tuổi, hành y theo nghiệp gia phụ, không biết tại sao huynh lại rơi từ trên núi xuống
Nguyên Hạo cúi đầu thật sâu, xong lại thở dài, rồi ngước mặt lên, ánh mắt chiếu rọi cả bầu trời, cảm giác xuất thần, cảm khái nói
-Ta Nguyên Hạo cả đời thiên kiêu, không màng tài lộc, sống chỉ vượt lên chính mình, lãng du tứ phương, ngạo thị phong vân, khi đi đến đây thì bị 1 đám.. à không 1 tổ chức khủng bố quốc tế, sau khi lưỡng bại câu thương tiêu diệt 9999 tên địch, làm bị thương vô số kẻ, mất tay mất chân không đếm xuể thì kiệt sức nên rơi xuống, trận đánh đó thật là ảm đạm phong vân, nhật nguyệt lu mờ
- Hạo ca, huynh thật lợi hại, vậy vài trăm tên tặc phỉ trong tay huynh chẳng phải dễ dàng đối phó sao
-Chỉ là 1 cái phất tay thôi tiểu Thiên à
Nguyên Hạo ra vẻ cao thủ tịch mịch, hận đời tìm mãi không đối thủ
Khương Thiên mừng rỡ nắm lấy Nguyên Hạo
- Hạo ca, huynh hãy trả thù giùm đệ, tất cả người trong làng đều bị chúng giết hết, đệ may măn chạy thoát, bọn chúng rất tàn ác, xin huynh hãy vì đại nghĩa phất tay nhẹ để thanh trừ bọn chúng
"khụ Khụ"
Khóe miệng của Nguyên Hạo co giật, nhưng vẫn giữ mặt không biến sắc nói
- Đúng là bọn chúng đối với huynh chỉ như con sâu cái kiến thôi, nhưng huynh bị thương quá nặng, sợ không nghỉ ngơi điều trị vài năm không thể ra sức được
Khương thiên nghe vậy cười vỗ ngực tự tin nói:
- Đánh nhau đệ không biết chứ y thuật đệ giỏi nhất làng đó, với thương thế của huynh chỉ cần nghỉ 10 ngày la đệ bảo đảm sẽ lành lặn như cũ ngay
Nguyên hạo trợn mắt lên, xong thật rồi, tiêu đời rồi, lỡ cao hứng chém quá mạng, ngày xưa hắn đánh nhau 1 vs 1 với mấy thằng nhóc đánh giày còn thua nhiều hơn thắng, giờ 1 vs mấy trăm, cho dù mỗi tên phun nước bọt thôi cũng dìm chết hắn rồi.
Khương thiên thấy Nguyên Hạo ánh mắt lăng lệ, trong lòng nghĩ chắc huynh ấy ghét ác như thù, đang rất căm phẫn.
- Khương ca, đệ biết huynh là người đại nghĩa, huynh không giúp đệ thì đệ không biết tìm đâu 1 cao thủ tuyệt thế có tấm lòng như huynh nữa, đệ nguyện làm trâu ngựa cho huynh, chỉ xin huynh giúp đệ trả thù.
Khương Thiên quỳ xuống bám chặt Nguyên Hạo van nài.
Nguyên Hạo nước mắt trong lòng chảy muốn thành suối rồi, hắn không nghĩ gặp loại mặt hàng này, cứ như tiểu thuyết Kim Dung, đồ sát gia tộc, giờ đến vai chính xuất hiện, thế nhưng hắn chưa lượm được bí kíp võ công như trong truyện á, giúp thế rắm nào đây. Bỗng trong đầu lóe lên, Nguyên Hạo nghiêm mặt lại, lại thở dài mấy hơi, ánh mắt tang thương xa xăm:
- Chúng sinh đều có sinh mạng, oan oan tương báo, bao giờ mới kết thúc, ta nguyện xuống địa ngục để tiêu trừ kẻ ác, nhưng kẻ ác cũng có cha mẹ, có vợ con, họ chết rồi chẳng phải người thân họ cũng đau khỗ sao, xã hội đen cũng vì miếng cơm manh áo thôi Khương đệ à
Mặc dù không hiểu "xã hội đen" là gì nhưng Khương Thiên lại thấy xúc động, những lời của Nguyên Hạo cũng có đạo lí nhân sinh sâu sắc
"Hạo ca... đệ.... đệ .."
Ngon cơm rồi, Trong lòng Nguyên Hạo cười như nở hoa, chỉ có tài hoa như ta mới nghĩ ra lí do hay vậy, vừa giữ hình tượng lại không phải đi liều mạng á, công nhận coi ké mấy bộ phim kiếm hiệp 3 xu với Mẫn tỷ chủ nhà thật tốt quá, học được vài câu phòng thân, lần sau coi ké nhiều thêm tí hắc hắc. Thấy mọi thứ như mình nghĩ, Nguyên Hạo cao hứng giơ ngón tay lên chỉ trời cao:
- Hỡi lão thiên, nhân sinh khổ, ta Nguyên Hạo muốn mọi người vui vẻ nắm tay nhau sống chứ không phải chém giết, nên ta sẽ tha cho bọn thổ phỉ đã sát hại làng của Khương Thiên 1 cơ hội, nếu tấm lòng ta đúng xin trời cứ trong xanh như công lí mãi tồn tại, còn nếu thật sự bọn chúng xứng đáng phải xuống địa ngục xin trời hãy nổi sấm chớp để ta hiểu thiên ý mà thay trời hành đạo
Uy vũ, cool, đỉnh của đỉnh, ta yêu ta đến chết mất, Nguyên Hạo liếc thấy sự sùng bái vô hạn trong mắt Khương Thiên, hắn càng giữ nguyên tư thế hào hùng này, đất trời này chỉ có ta, Nguyên Hạo này thôi, haha, trời sáng như gương thế thì sét đâu mà ra được. Sau nửa nén nhang, Nguyên Hạo đắc ý dào dạt thu tay lại, thở dài nhìn Khương Thiên:
- Thiên đệ a, ý trời a, ý trời a
Hắn còn đang lắc đầu, vẻ mặt tiếc nuối vì không giúp Khương Thiên được thì trên trời bỗng Chớp sét Lên liên hồi
Rầm Rầm Rầm
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Nghiêm Hạo hóa đá ngay lập tức, hắn có cảm giác thế giới này quá không thực đi chứ, trời xanh, mây trắng, gió nhẹ vi vu, bướm còn bay tung tăng từng cặp, chim thì rỉa lông thông thả, ngay cả vệ tinh thời tiết của US cũng không dám phán là có sấm sét nữa, mà không phải 1 tia, có ai thấy sét mà như pháo bông thế kia không?
-Lão thiên, ngươi chơi chết ta rồi.
Khương Thiên bên cạnh thì run rẩy, thật sự có phép màu a, chắc chắn Hạo ca là người được thiên ý chọn, ta sẽ báo được thù. Cố nén cảm xúc của mình lại, Khương Thiên quay lại nhìn Nguyên Hạo rồi quỳ xuồng
-Hạo ca, Khương thiên từ bé chỉ quỳ cha mẹ, huynh là người thứ 3 ta thấy xứng đáng, cả ông trời cũng đồng tình với huynh, từ giờ huynh cần đệ phụ giúp gì đệ cũng quyết không từ nan
Nghiêm Hạo cảm giác mình đang đứng trên đống lửa rồi, bản thân hắn còn bị xã hội đen bắn rớt núi thì nói gì đến làng nào với mấy trăm thổ phỉ nữa chứ. Công an, Đúng rồi, nếu làng đó bị cướp thì chắc giờ này công an đã đến xử lí, mà thổ phỉ cướp làng thì cũng bỏ chạy rồi chứ ở lại chiếm núi xưng vương như trong phim sao. Nghĩ đến đây Nghiêm Hạo thấy mình nãy giờ lo xa quá rồi, hắn thở ra 1 hơi mỉm cười khoác tay nói:
-Nếu mệnh trời đã vậy thì ta sẽ đi với Thiên đệ, đệ có ơn cứu ta thì ta xá gì bỏ công 1 chút, nói đi, làng đệ thuộc thành phố nào, huyện nào trong tỉnh Hà Giang?
-Hà Giang?
Khương Thiên còn chưa bao giờ nghe xung quanh Hắc Ám lâm có địa phương nào tên gọi như vậy. Thấy Khương Thiên bộ dáng mờ mịt, Nguyên Hạo cau mày:
-Không lẽ đệ đến từ tỉnh khác, vô lí a, nếu đệ chỉ chạy bộ thì không thể đi bao xa được. Thế Đệ có đi nhờ xe máy hay ô tô của ai không?
- Ô tô? Xe máy?
Khương Thiên cảm thấy việc mình chỉ lẫn quẩn quanh làng và khu rừng khiến hắn không biết thế giới bên ngoài có nhiều thứ mà hắn chưa từng nghe như vậy. Không đúng a, các thúc thúc trong làng đi trao đổi đồ họ đi cả tháng về cũng không nói đến những thứ như vậy
Nguyên Hạo cảm giác đứng không vững, dù là thôn xóm thì cũng không thể không biết những thứ này a, thế kỷ 21, tivi radio không còn là thứ xa xỉ nữa. Không lẽ đây là 1 dân tộc cực kỳ thiểu số sống sâu trong rừng rú.
- Thế đệ có nhớ đường không, huynh cũng đi phượt nhiều nên biết các nơi ở Hà Giang này. Đợi huynh xác định được rồi khi huynh bình phục sẽ đi với đệ
Dù gì thì cũng không về được nữa, chắc chắn hắn lết về thì Nam báo sẽ cho hắn thêm vài phát nữa, tốt nhất là dưỡng thương rồi tính tiếp. Nghĩ vậy, Nguyên Hạo thả lỏng người, hắn bắt đầu hỏi Khương Thiên về đường đã chạy trốn. Nhưng khiến hắn phát hoảng là Khương Thiên chỉ mới bỏ chạy có 3 ngày, 1 vận động viên maraton đường dài thì có thể chạy bao xa trong 3 ngày. Con cái Hắc Ám lâm quái đản đó là chỗ nào, hắn mặc dù không tự phụ nhưng cũng không cho rằng 1 khu rừng núi lớn và không hề có ánh sáng chen qua như Khương Thiên kể mà hắn lại không biết. Thôi, để khỏe lại vô quán Net hỏi bác google vậy. Nguyên Hạo hắn cái gì không nghĩ ra thì vứt sang 1 bên ngay.
1 tuần trôi qua, Nguyên Hạo kinh ngạc với y thuật của Khương Thiên, xương khớp lành lại với tốc độ chóng mặt, các vết thương ngoài đã lên da non rồi. Đông y tốt hơn tây y nhiều a, Nguyên Hạo chắc lưỡi cảm thán, Ngoài ra, khả năng săn bắt của Khương Thiên còn đáng sợ hơn, tiểu quỷ này ngày nào cũng bắt về chim, thỏ, rắn, trái cây... đúng là dân tộc rừng núi thật rồi, kỹ năng này không thể 1 thiếu niên thành thị có thể làm được.
3 ngày nữa trôi qua, Nguyên Hạo quyết định cùng Khương Thiên đi ra ngoài tìm thông tin.
-Hạo ca cái con quái vật này là gì nhốt người ta bên trong nhiều vậy
- Hạo ca, thành phố này lớn quá
- Trời, người nhiều quá vậy, đệ không ngờ có thể chứa rất nhiều người trong 1 làng vậy
- Hạo ca, họ biết làm phép à, sao mấy bảng đó chớp chớp đủ màu vậy
- Hạo ca, sao ở đây mọi người ăn mặc kỳ vậy
Nguyên Hạo cảm giác mình muốn kiếm cái cống để chui đầu vào, cái tiểu tử này đúng là người rừng ra thành phố, cái gì cũng không biết, cái gì cũng hỏi. Mau mau tìm ra làng nó rồi tiễn cho công an thôi, Nguyên Hạo xoa xoa đầu nghĩ
Hắn dắt Khương Thiên đi bus đến thành phố Nam Lĩnh gần đó, tính tìm tiệm net để dò bản đồ xem sao nhưng giờ hắn phát hiện hắn chẳng còn tiền dính túi, tối nay chắc phải ra công viên làm bạn với trăng rồi. Ngán Ngẩm, Khương Hạo tính tìm 1 công việc nào đó để kiếm cơm lót dạ đã, bản chất hắn không quá xấu, lần trộm cái tượng phật ngọc chỉ vì tức giận mượn tiền nặng lãi còn bị nói nặng nhẹ, hắn chỉ nghĩ đó là 1 món đồ không quá đáng giá, không ngờ vì nó mà gã suýt mất mạng a.
"Két..."
Tiếng dừng xe đánh thức Nguyên Hạo từ trong suy nghĩ, 1 chiec BMW đời mới 2018 nha, 1 ông lão được 1 cô gái dìu xuống xe ngay sau đó. Xung quang lập tức ồn ào hẳn lên, Không phải vì chiếc BMW sang trọng mà vì cô gái quá xinh đẹp, Cặp mắt trong sáng, đôi môi mọng, ngực mông chuẩn người mẫu, dáng cao, cô còn toát lên 1 vẻ dịu dàng nhưng cao quý khó tả. Nguyên Hạo hít 1 hơi thật sâu, Thật sự rất đẹp, nhưng hắn không giống như những người khác, Cuộc đời đau thương của mẹ hắn khiến hắn luôn có 1 khoảng cách nhất định, hắn vẫn muốn có người vợ tuyệt vời nhưng không có nghĩa hắn xem trọng sắc đẹp, chạy theo những hot girl nhưng những anh chàng mơ mộng kia.
"Khụ Khụ"
Ông lão mà cô gái dìu ho sặc 1 tràng dài, Nguyên Hạo thấy khăn tay cô gái đưa ông đã nhiễm đỏ huyết sắc. Cô gái sắc mặt tái nhợt cố gắng dìu ông đi
- Ráng lên nội ơi, mình sắp đến rồi. Bác sĩ Trương Tuấn này du học ở tiến sĩ ở Úc về, Anh ta đã chữa rất nhiều ca bệnh khó, bệnh của nội sẽ có 1 phần hi vọng a.
Ông lão lắc đầu không nói, có lẽ việc tốn hàng chục triệu mỗi năm cho việc điều trị không hiệu quả khiến ông không còn ôm tâm tư gì nữa
- Tuyết nhi à, nội biết sức khỏe của mình, nội chỉ mong thấy cháu hạnh phúc là được rồi
- Không, Nội phải sống thật lâu với cháu, nội đừng nói nữa, dù phải tốn hao bao nhiêu cũng được.
Cô gái nói giọng run run, rõ ràng cô rất lo lắng cho bệnh nội mình. Mọi người xung quanh đều tiếc nuối, cô gái thật hiếu thảo nhưng lại phải thương tâm vậy.
Lúc Này cánh tay nhỏ nắm cổ tay ông lão, cả 2 ông cháu đều giựt mình nhìn sang
- Này cháu bé, cháu cần gì à
Ông lão trìu mến mỉm cười, với 1 người không còn nhiều thời gian nữa thì ông lão cảm thấy mình nên vui vẻ với cuộc đời thêm tí
Cậu bé đó là Khương Thiên, nhưng cậu ta vẫn trầm ngâm
- Em trai à, chị phải dắt ông mình đi găp bác sĩ gấp, chi cho em tiền mua bánh ăn hen, chị và ông không thể chơi với em được
Cô gái tỏ ra không kiên nhẫn lắm, lúc này Khương Thiên ánh mắt trong sáng mỉm cười nói với ông lão
- Bác a, bệnh này của bác cháu chữa được a
Ông lão và cô gái sững sốt nhưng lại ngay lập tức cười lắc đầu, ông lão xoa đầu Khương Thiên
- Cháu bé giỏi lắm, cố gắng học giỏi, sau này làm 1 bác sĩ cứu bệnh cho đời nha, nhưng bệnh bác khó chữa lắm, bác phải đi đến bác sĩ bây giờ
- Cháu nói thật mà, bệnh của ông rất hiếm, có phải sau lưng và trước ngực ông có những gân máu màu đen nổi lên không, ông ho máu ngày càng nhiều và tim bắt đầu có vấn đề.
Ông lão và cô gái lần này cảm giác như bị sét đánh, những bệnh trạng này không có ai biết được trừ họ và bác sĩ thôi, không thể ngờ cậu bé này có thể nói ra được, ông lão run rẩy nhìn Khương Thiên thật sâu nói:
- Cháu.. Cháu biết bệnh của ta thật à... Ba mẹ cháu là bác sĩ phải không?
- Ba cháu là lang y nhưng đã mất lâu rồi, bệnh của bác lúc trước từng có người trong làng bị, ba cháu đã chữa hết, ba cháu nói bệnh này chỉ có ba cháu biết chữa, người khác sẽ không thể biết nguyên nhân bệnh, cháu vì hứng thú nên nhớ rất rõ bệnh này
Mắt cô gái rực sáng lên
- Vậy em có nhớ tên bệnh không, có biết ba em đã đùng gì chữa không, nhớ tí gì cũng được
- Nhớ chứ, nhớ tất cả nữa là khác, em có thể chữa hết cho bác. Bệnh của bác là...
1 bóng người nhanh như tia chớp xẹt vào ngang ngay lời nói của Khương Thiên lại.
- Thưa quý cô, quý ngài đây là em trai tôi, thằng bé thật sự là thiên tài y học, đã nhận được bằng khen cấp quốc tế, bệnh nào chữa cũng được, cải tử hồi sinh là chuyện hoàn toàn bình thường
Nghiêm Hạo không tiếc lời tán dương Khương Thiên, hắn rõ ràng đã thấy 1 mỏ vàng, mỏ vàng di động thật sự. Chỉ 10 ngày cứu 1 kẻ té núi gần chết như hắn dễ dàng, rõ ràng y thuật của thằng nhóc này không đến Hoa Đà nhưng cững thuộc hạng có tài, mà nếu trị không được, cũng không ai lại đi bức hiếp 1 đứa bé, còn chữa được thì nhìn gia thế ông cháu đây chắc cũng kiếm 1 mớ. Nghĩ vậy, hắn trìu mền nhìn Khương Thiên
- Em trai hãy chữa cho bác nhanh đi, chúng ta còn phải đi chữa cho tổng thống phu nhân Cananda nữa, không thể chậm trễ đâu
Nghiêm Hạo vừa nói vừa lén đá lông nheo ký hiệu với Khương Thiên nhưng Khương Thiên không biết mình mới có cái hẹn với người nào đó mà nó lần đầu nghe đến. Dù vậy nó vẫn đáp lại
- Bệnh của bác là vì bác đã tiếp xúc 1 vật kim loại đặc biệt, loại kim loại này có tính chất độc vào người tiếp xúc mà họ không biết, Thuốc thì có Hoa thái dương, tiêu thông quả, dây hoàng hỏa lan, hạt đinh tằm thiên...
Khương thiên kể 1 hơi ra hơn 10 dược liệu
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Khương Thiên cảm thấy ánh mắt mọi người nhìn mình có chút cổ quái, nhưng rõ ràng hắn nhớ rất chính xác tên các loại dược liệu a.
- Em trai, em có nhớ đúng tên các vị thuốc không? Chị cũng nghiên cứu qua đông y nhưng chưa từng nghe đến các loại thực vật này a.
Cô gái cau mày suy nghĩ, cô thân là 1 sinh viên ưu tú của đại học Nam Kinh, đặc biệt ngành cô đang theo học là Chế thuốc. Tập Đoàn dược phẩm Tư Á Lợi là của gia tộc Triệu gia cô, nên cô hiểu biết nhất định về các loại cây thuốc đông y.
- Khụ Khụ, thưa tiểu thư, những loại thuốc tiểu đệ tôi vừa nếu đều là cực phẩm, thiên hoa tế nguyệt, trăm năm, ngàn năm mới sinh trưởng được nên thế giới này những người biết về sự tồn tại của nó không quá 1 bàn tay đâu.
Khương Thiên Trợn mắt nhìn Nguyên Hạo. Hắn nhớ rõ mấy vị thuốc này mặc dù sâu trong núi, không thể nói nhiều như cỏ dại nhưng 1 ngày hắn cũng có thể kiếm được hết á, nhưng Hạo ca đã nói vậy hắn không dám bác lời.
- Này, tôi không nghĩ là cậu nhóc này có thể biết những thứ mà thế giới không biết, và tôi cũng không muốn tốn thời gian với 2 anh em các người, tôi phải đưa ông tôi đi khám gấp, trễ hẹn bác sĩ không được, mình đi thôi ông nội.
Cô gái tỏ thái độ tức giận, không hiểu từ đâu chui ra 2 tên khùng điên thổi da trâu này, nhìn cách ăn mặc thì thê thảm, giống lũ sơn đông mãi võ kiếm cơm thì đúng hơn.
- Hảo, Hảo... nếu cô nghĩ chúng tôi lừa cô thì cô cứ đi. Tôi không nghĩ bất kỳ ai có thể chữa cho ông cô được.
Nguyên Hạo đỏ mặt giận dữ gằn giọng nói, hắn biết rõ, năn nỉ sẽ khiến đối phương nghi ngờ hơn, nên càng làm kiêu thì có hi vọng.
- Chị à, nếu bác trai không chữa trị sớm sẽ nguy hiểm tính mạng,nếu gân màu đen xâm nhập đến tim ông thì vô phương cứu chữa a, những gân máu này sẽ lan từ từ hướng về tim a. Những dược liệu cần cháu đều có sẵn cả đây ạ.
Khương Thiên rất lo lắng, cậu không muốn thấy 1 người gặp nguy hiểm mà mình không ra tay cứu được.
Ông lão khựng lại, rõ ràng ông hiểu những điều cậu trẻ này mô tả là chính xác, những sợi gân đen nổi lên đều hướng dần về tim ông, ông nhìn thật sâu vào trong ánh mắt của Khương Thiên, thấy 1 niềm tin mãnh liệt.
- Tuyết nhi, ông tin cậu nhóc này, cứ để cậu ta chữa cho ông đi, tây y ông đã đi rất nhiều bác sĩ rồi, ông không nghĩ có nhiều cơ hội đâu.
Cô gái 2 mắt tròn xoe trừng lên muốn rớt ra ngoài, cô biết ông mình luôn tin vào văn hóa đông phương, nhưng đây là tính mạng a, cô vội vàng ngăn lại;
- Không được, nếu lỡ ông xảy ra chuyện gì thì cháu phải làm sao, họ là ai mình còn không biết thì làm sao cháu dám giao ông cho họ chữa, cháu tuyệt đối không...
Nói đến đây thì tiếng nức nở nghẹn ngào lên, cô cứ khóc ô ô không thành tiếng, cô rất sợ, mỗi ngày cô đều sợ mất đi ông mình. Ông lão cũng xúc động, ông yêu quý đứa cháu này như châu báu, không phải vì cô xinh đẹp tài năng, mà vì cô là 1 cô gái thuần lương, hiếu thảo, 1 đứa cháu tuyệt vời mà ông trời ban cho ông. Nhẹ nhàng Xoa xoa đầu cô gái, ông mỉm cười ôn nhu nói:
- Tuyết nhi, cháu ngoan, ông đã sống gần hết cuộc đời rồi, từ 2 bàn tay trắng dựng nên Tư Á Lợi đến ngày nay, ông luôn tin vào trực giác của mình, nó mang cho ông thành công và hạnh phúc, có lẻ đây lại là 1 quyết định cuối cùng của ông, nhưng ông thấy mãn nguyện rồi, có 1 đứa cháu ngoan như con, đó là thành công nhất của lão già này a.
Nghe những lời này, Triệu khánh Tuyết cô cảm giác lung lay sắp sụp đổ, cô run lên bần bật, nước mắt cứ thành dòng
Nguyên Hạo lại ho khan, hắn cảm thấy phim hàn đã bi đát rồi, thế mà ông cháu này diễn còn tốt hơn thế nữa. Không chữa cũng chết, chữa còn cơ hội, đơn giản thế mà sao cứ đắn đo vậy nhỉ, hắn than thở nhân sinh quá phức tạp, chỉ hắn sáng suốt mọi việc thôi.
Sau khi vỗ về cháu gái, ông lão mỉm cười nhìn Khương Thiên:
- Cậu trẻ, giờ lão sẽ đặt niềm tin vào cậu, không biết phòng khám của cậu ở đâu, chúng ta giờ đến đó
- Y quán cháu không còn nữa, nhưng thuốc này cũng không quá khó, cháu có thể điều chế nhanh thôi
Khương Thiên đáp, Nguyên Hạo kế bên thì muốn té xỉu, tại sao thằng nhóc này chân thật đến vậy chứ trời ạ
- Haha, ý của tiểu đệ cháu là phòng khám đang sửa chửa nâng cấp lại để phục vụ tốt hơn đấy
- Nếu vậy mọi người có thể đến chi nhánh dược Tư Á Lợi gần đây, chúng ta có thể ngồi uống nước và có dụng cụ cho cậu trẻ chế thuốc. Lão tên Triệu Quốc Hoàn, chủ tịch dược đoàn Tư Á Lợi, đây là Triệu Khương Tuyết cháu gái lão.
Trúng lớn rồi, không phải cá nhỏ, chủ tịch tập đoàn a, Nguyên Hạo cảm giác ngất ngây chưa từng có.
- Cháu tên Khương Thiên, là 1 lang y, đây là Nguyên Hạo ca, huynh ấy rất tài giỏi a, so với huynh ấy cháu chỉ biết chữa bệnh thôi.
Không tồi, từ lúc gặp thằng nhóc này đến giờ, hắn cảm giác đây là câu nói có tính giác ngộ cao nhất của nó, phải thôi, đi với người ưu tú như mình thì cũng sẽ bị ảnh hưởng thôi. Haiz, ta thật đố kỵ với chính mình a.
- Không không, thằng đệ này cứ tâng bốc cháu quá, mặc dù cháu kinh tài tuyệt diễm, nhan sắc hơi chói lóa tí nhưng cháu luôn giữ mình khiêm tốn trong sạch a
2 Ông cháu họ Triệu suýt tí thì phun ra ngoài, đây là khiêm tốn à, mặc dù lăn lộn cả đời nhưng Triệu Quốc Hoàn lão chưa từng gặp ai da mặt dày mà lưu loát đến độ lô hỏa thuần thanh như vậy. Cái này mới đúng là Thiên tài a, so với cậu em khiêm tốn hiền lành thì..., haiz người với người cũng khác nhau xa đến vậy sao
Nhìn khuôn mặt cổ quái của 2 ông cháu nhìn mình, Nguyên Hạo chỉ cười khan rồi đốc thúc mọi người mau đi chữa bệnh cho ông lão gấp.
Chiếc BMW phóng vèo vèo qua 2 con đường rồi dừng lại tại 1 chi nhánh của Tư Á Lợi, mặc dù gọi là chi nhánh nhưng uy thế và tiện nghi không kém 1 khách sạn 4 sao là mấy. Khương Thiên vội vàng lao đầu vào chế thuốc còn Nguyên Hạo thì đang được phục vụ ăn uống nghỉ ngơi. Hàng loạt các món ngon được gọi từ các nhà hàng đến, thêm vào rượu vang, đây chắc là bữa ăn thịnh soạn nhất từ lúc hắn sinh ra rồi. Triệu tiểu thư thì miệng không ngậm lại được, Triệu lão thì thấy huyết áp mình có dấu hiệu chạm Ngưỡng, đây là đích thị là dòng họ Trư a, kêu cả 1 nùi thức ăn như vậy, nhân viên cả chi nhánh ăn còn được, thế mà hắn lại ăn 1 mình. Nguyên Hạo đang ngấu Nghiến đùi ngỗng thì thấy ông cháu họ Triệu cứ nhìn mình, hắn quơ quơ tay, lại kéo thêm 1 cái giò heo:
- Ăn đi nào, 2 người đừng khách sáo
Da mặt Triệu tiểu thư đen xì lại, ta kháo, đây là chúng ta trả tiền nha, sao có cảm giác giống hắn mới là chủ nhà vậy. Triệu lão vội vàng níu tay cháu gái
- Tuyết nhi, ông nhớ mình có việc, cháu đỡ ông ra ngoài tí, cậu Nguyên Hạo cần gì cứ gọi nhân viên sẽ phục vụ cậu nhé
Nguyên Hạo tùy ý phất tay, mặt vẫn cúi xuống ăn uống nhiệt tình:
- Ô kê, xong việc bác lại vào ăn nhé, đồ ăn không đủ cháu lại kêu thêm
- Vô Sỉ á
Triệu lão như 1 cơn gió bay ra khỏi phòng, lão sợ mình ở lại nữa thì lão sẽ chết vì đau tim trước khi chết vì căn bệnh kia mất. Giờ phút này lão cảm giác mất niềm tin vào quyết định cuối cùng"trong cuộc đời lão rồi.
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile