TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Kết quả 1 đến 1 của 1

Chủ đề: Tình Đơn Phương

  1. #1
    ThanChet Đang Ngoại tuyến Nhân Quả Chưởng Khống Giả
    Nhân Giả Ám Đế
    Thông Ngữ xảo thủ
    Ngày tham gia
    Nov 2013
    Đang ở
    Nghịch Thiên Cải Mệnh
    Bài viết
    7,952
    Xu
    1,000

    Mặc định Tình Đơn Phương

    Năm nay tôi đã hai mươi sáu tuổi, ở cái tuổi này tôi đã gặp phải nhiều chuyện không tốt lành gì, những điều tưởng chừng như đã có thể quật tôi gục ngã trên dòng đời, thời điểm đó quả là quãng thời gian hắc ám. À mà tôi không kể nó ra đâu, cứ coi như đấy là bí mật của tôi thôi, mặc dù những người quan tâm tôi đều biết cả rồi, nhưng những người không biết tôi thì chưa biết gì, và tôi muốn giữ chút bí mật nhỏ này cho mình, ừ, tôi nhìn lại thì thấy những thứ từng khiến tôi sa sút và tuyệt vọng ấy hoá ra chỉ là chuyện nhỏ.

    Chuyện này cũng không liên quan nhiều lắm đến những điều tôi muốn nói bây giờ, tôi chỉ muốn nói rằng thời còn là một cậu thanh niên, tôi đã gặp vài chuyện như thế, nó từng khiến tôi tự bế, từng khiến tôi chai lỳ cảm xúc, và khó mở lòng với ai, các bạn có thể hiêu nôm na rằng tôi vô tâm và.. ừm, tự kỉ. Thế nên tôi vẫn còn độc thân đến giờ, không phải vì không có ai quan tâm tôi, chỉ là do tôi khó mở ổ khoá trong tâm hồn.

    Tôi những tưởng cuộc đời tôi cứ như vậy, sống êm ả, tự tìm kiếm một vài niềm vui để phong phú bản thân, làm những gì mình muốn, và một ngày nào đó sẽ lập gia đình nhờ cha mẹ dẫn mối. Một tương lai yên bình êm ả, tôi tưởng tôi có thể bình thản như vậy, cho đến ngày tôi gặp em.

    Tôi vốn không muốn tiếp xúc với những cô nàng khác giới, không phải vì giới tính của tôi có vấn đề, mà là vì trong những năm tháng dưới mái trường, tôi cũng từng có vài lần rung rinh với những cô bạn cùng bạn, không gọi là nhiều nhưng cũng không phải là ít, mà bỏ qua vấn đề số lượng ấy đi, ý tôi muốn nói rằng tôi cũng từng có một thời yêu thương mơ mộng như bao người, những mối tình đơn thuần, và hiển nhiên là không có kết quả, như đã nói, tôi vẫn độc thân đến bây giờ mà. Nói trở lại, tôi không tiếp xúc với những cô nàng khác giới không phải vì tôi không thích họ, tôi thích nhiều là đằng khác, nhưng những thất bại trong chuyện tình cảm khiến tôi cẩn thận hơn. Tôi bắt đầu khắt khe hơn trong ánh mắt nhìn những cô gái ấy, không phải vì đẹp, không phải vì vóc dáng, tôi muốn nhìn thấy nội tâm của họ, để có thể biết họ có thể khiến mình tổn thương hay không. Ông bà ta có câu “một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng”, và tôi sợ phải chịu tổn thương một lần nữa.

    Thế nhưng đến lúc này lại có vấn đề mới chợt nảy ra, tôi bắt đầu tự hỏi - “Tình yêu là gì?”

    Tôi có xem nhiều thể loại sách, linh tinh thôi, nội dung cũng không phải sâu sắc, hay là danh tác của danh gia nào, tôi đọc sách của những người bình thường không chuyên viết về cảm nhận của họ, viết về những gì họ nghĩ. Nội dung của những thứ tôi đọc có thể gói gọn bởi bốn từ “loạn thất bát tao”, không có hệ thống gì, thế nhưng có một điều không giả trong đấy, đó là suy nghĩ của họ về mọi thứ, về cuộc sống, về tư tưởng, về văn hoá, nhiều lắm, và tất nhiên có cả về tình yêu.
    Chín người mười ý, nói gì là hàng trăm người, thế nên quan niệm về tình yêu của họ cũng không giống nhau, tôi đọc và cố tìm xem suy nghĩ nào trong đó mà tôi thấy hợp lý, tôi biết đấy là quan niệm tiềm thức về tình yêu trong tôi đang đánh giá, tôi tin những đánh giá đó, nên tôi cũng tin rằng, tình yêu đến với nhau bởi một thứ gì đấy khiến hai người tương tác với nhau, tôi coi đấy là sự hấp dẫn giữa hai người khác giới, nói theo khoa học của tôi thì gọi là chung một tần số và cộng hưởng lẫn nhau, nói theo tiếng lòng là họ thu hút lẫn nhau. Đấy là điều kiện cần, còn điều kiện đủ nữa, tôi nghĩ đấy là sự chân thành.
    Sau khi đúc rút được quan niệm về tình yêu, trong tôi lại xuất hiện vấn đề mới, đấy là khi tôi đang tự hỏi những người con gái tôi gặp đấy có thể gây tổn thương cho tôi không, tôi cũng tự hỏi mình rằng sự chân thành của tôi ở đâu khi mà mình còn dùng ánh mắt dò xét như thế để nhìn họ, người có khả năng là tình yêu mà tôi tìm kiếm?
    Sự tự hỏi không có đáp án vì hai điều đó mâu thuẫn với nhau, tôi vỡ lẽ ra, những người con gái đó không có điều gì thu hút tôi cả, thì tôi không cần thiết tìm kiếm tình yêu nơi họ.

    Nếu tình yêu trong tôi là thế, tôi tin thế, từ đấy tôi cũng tin vào duyên và phận, tin rằng duyên sẽ mang em đến bên tôi, và phận sẽ giữ em với tôi.

    Thế nên năm nay 26 tuổi, và tôi vẫn độc thân một mình. Thực ra tôi cũng khá hài lòng với điều đó, bình lặng và nhẹ nhàng, tôi thích như thế, bởi nó cho tôi cảm giác an toàn.

    Và rồi tình cờ một ngày, em xuất hiện, để rồi cuốn đi sự tĩnh lặng và êm ả trong tôi.

    Tôi và em có mối quan hệ khá kì lạ, tôi biết em, ngược lại, em không biết tôi, dù chạm mặt nhau vài lần nhưng em cũng không nhớ. Chị gái em là bạn thân của em gái tôi, mối liên quan giữa tôi và em chỉ có vậy, không hơn. Cuộc sống của tôi và em như hai đường thẳng song song vậy, dường như chưa từng xuất hiện trong cuộc đời nhau, và bằng một cách nào đấy, tôi và em đã liên hệ được với nhau, tôi tin đấy là duyên đang tác động.

    Đấy là một ngày đẹp trời, thực ra là tôi cũng không nhớ ngày đó như thế nào, cứ kệ tiểu tiết ấy đi, lúc đấy tôi đang chơi game liên quân, tôi có một thói quen rằng mỗi trước khi vào game, tôi thường lập room và lướt qua danh sách bạn bè, tôi thấy tài khoản bé đang sáng. À quên, tôi quên kể một chuyện, cách đó khoảng tầm ba tháng tôi có đi ăn sáng với em một lần, tôi đi theo bạn của tôi, và em đi theo bạn của e. Hai người kia nói chuyện trời ơi đất hỡi, tôi thì chỉ ngồi nghe, còn em hả, dán mặt vào điện thoại, tôi biết em là ai nhưng cũng không bắt chuyện, và chúng tôi cứ mơ hồ như thế lướt qua nhau. Giờ nghĩ lại thì đây có lẽ là duyên mà tôi tìm kiếm, từ lần gặp này mà tôi tạm gọi là quen biết em, chút tạm gọi đấy đủ để khi mà tôi đang chán chơi game một mình, nó khiến tôi chủ động chat rủ em chơi cùng, và hiển nhiên là muối bỏ biển, em không có lời đáp lại.

    Tính tôi hay tự hỏi, tôi nhàm chán nên thử tính xem tại sao em không trả lời, một phần có thể là do em không chơi game cùng người lạ, nhưng tôi nghiêng về khả năng sau hơn, một người mới tập chơi như em thì khó có thể nhận ra chút thay đổi nhỏ chỗ thông báo tin nhắn trên giao diện game được. Thực ra tôi có thể ngồi đợi em đánh xong trận đấu đấy rồi rủ em đánh cùng, dù sao có ai từng chơi game cũng rõ, có cô gái chơi game cùng cảm giác sẽ khác hẳn, thế nhưng tôi không đợi, cũng không chủ động liên lạc nữa, tôi xem e như người lạ lướt qua đời tôi, như cơn gió vậy.

    Mọi chuyện sẽ chẳng có gì nếu không có tin nhắn ba ngày sau em gửi cho tôi.
    Lúc đó tôi đang dạo trên facebook, một trang mạng xã hội, lúc đấy tôi thấy chị gái của bé đang thả thính, tôi thấy hay nên vào trả lời cho vui vậy thôi, như thể minh chứng cho việc tôi đã đi ngang qua đây vậy. Và cũng vì tôi trả lời trong bài viết của chị em, em có thể thấy, sau đó em “à, anh này hôm trước rủ mình chơi game nè” chẳng hạn, em chủ động hẹn tôi chơi game cùng, kèm theo cái icon yahoo đang khóc nhìn thật buồn cười. Tôi đồng ý, lúc đấy cũng thấy mình hào hứng đến lạ.

    Kĩ năng chơi game của em khá là kém, em có thấy dòng này cũng đừng trách anh nhé. Xem cách em chơi mà tôi chỉ ngồi cười, kém cũng không sao cả, em càng kém càng tốt, tôi chơi game cũng có niềm vui hơn. Cũng phải nói rằng kĩ năng chơi game của tôi khá là cao, những trận đấu cùng em luôn trong tình trạng bốn đối sáu chứ không đơn thuần là năm đối năm nửa, đó cũng chẳng phải vấn đề, tỉ lệ thắng của chúng tôi luôn là trăm phần trăm, đến khi em lên rank vàng chúng tôi mới có một vài trận thua, cũng không đáng kể, chơi game phải có thắng có thua chứ.

    Tôi đã có khoảng thời gian khá là vui vào thời điểm đó, ai chơi game chắc cũng hiểu, cảm giác được thể hiện kĩ năng với một cô gái cũng đáng tự hào lắm. Tôi bắt đầu chán đánh một mình rồi, vào game rồi ngồi đợi em onl, cũng may là khoảng thời gian đó em xuất hiện khá nhiều. Được vài hôm như thế, tôi cảm thấy mình và em đã khá thân, tôi đã chủ động gửi tin nhắn với em, tất nhiên là để chơi game thôi, niềm vui của tôi lúc đó đơn giản lắm, cũng chẳng nghĩ nhiều hơn đâu. Sau lần trả lời đầu tiên của em với tôi, tôi bắt đầu chủ động nhắn tin nhiều hơn. Từ ban đầu tôi chỉ hỏi “onl không ei” “oánh nào”, tôi dần hỏi sang sinh hoạt hằng ngày của em, tôi cảm thấy cách em nói chuyện dễ thương đến lạ, tôi bắt đầu tò mò về em nhiều hơn. Chúng tôi là bạn bè trên facebook, nên việc tìm hiểu về em cũng không khó lắm.

    Tôi bắt đầu tìm hiểu từng dòng trạng thái của em, nhìn những tấm ảnh em tự chụp rồi cười thích thú, tôi dường như đã phát hiện được điều gì đó tuyệt vời trong cuộc sống thường nhật, đấy là theo dõi em hằng ngày. Từ niềm vui thú ban đầu, tôi dần có cảm tình với em lúc nào không rõ, khoảng một tuần gì đấy từ lúc tôi chơi game cùng em.

    Sau đó, chúng tôi nói chuyện với nhau nhiều hơn, sáng trưa chiều tối, chúng tôi chỉ ngừng lại khi em có việc bận, có những lần em còn chủ động thức đêm cùng tôi khi tôi đi trực, tất cả những điều đấy khiến tôi nghĩ rằng em có tình cảm với tôi. Một loại ảo giác tình yêu, tôi biết về nó, nhưng tôi cố tình gạt nó sang bên và tự huyễn hoặc mình.
    Và đó thực sự là một sai lầm.

    Tôi bắt đầu chủ động nói về tình cảm của mình, nói về tình yêu, cuộc sống, và nhiều nhiều nữa, tôi nói tất cả những điều đó dựa trên ảo tưởng của mình rằng em cũng có một chút tình cảm với tôi, và thật không may rằng tôi đã sai, em chỉ coi tôi như một người anh bình thường, và những điều tôi nói đã không thể rút lại được nữa, tôi đã đi quá xa rồi.

    Giữa tôi và em bắt đầu xuất hiện ngăn cách, tôi cảm nhận rõ ràng sự thay đổi đó. Tôi biết bản năng tự vệ trong em đã khiến em chủ động rời xa tôi một chút, chủ động tránh một người đang cố vượt lằn ranh quan hệ khi em không sẵn sàng tiếp nhận nó. Và tôi đã quá ngu ngốc để không nhận rõ ràng mối nguy hiểm từ tín hiệu em đã đưa ra.

    Đến khi mộng vỡ rồi, nhìn lại chỉ thấy những mảnh ghép đã nát tan. Chúng tôi đã không còn như xưa nữa, em không còn trả lời tin nhắn tôi gửi cho em, thậm chí cũng không muốn nhìn lướt qua, có thể là em thấy tin báo nhưng cố lơ đi, hoặc do em đã chặn thông báo tin nhắn, mà dù là lý do nào thì tôi cũng biết được tính nghiêm trọng của vấn đề, mối quan hệ giữa tôi và em đang ở bên bờ vực rồi.
    Tôi không biết cách làm gì để cứu vãn nó, nói chuyện yêu thương như vậy với tôi cũng là lần đầu, tôi không có kinh nghiệm trước các phản ứng khác thường của em, chỉ biết gửi những tin nhắn vô bổ. Em không xem chúng, nhưng cũng nói cho tôi hay tôi đã hỏi em quá nhiều, và em phát chán phải trả lời những câu hỏi như vậy rồi.

    Tôi nhận ra tôi đã phí hoài năm tháng của mình như thế nào. Tôi muốn tìm kiếm tình yêu của cuộc đời, nhưng khi nó xuất hiện, chính tay tôi lại là người huỷ hoại nó, bởi sự thiếu hiểu biết trong chuyện tình cảm, bởi sự nhàm chán trong những câu chuyện không mục đích. Chỉ chân thành và quan tâm thôi chưa đủ, còn cần biết cách thể hiện điều đó một cách khéo léo nữa, và hiển nhiên là tôi chưa chuẩn bị cho điều đó một cách đầy đủ.

    Lúc đó tôi biết, tôi mất em thật rồi.

    Dạo gần đây tôi hay thức khuya, nhìn lại những kỉ niệm bao ngày qua cùng em, tôi chỉ biết khóc trong im lặng. Trái tim tôi không quặn thắt như mối tình ngày trước nữa, không phải vì tôi chưa đủ yêu em, mà là trái tim tôi đã quá chai lỳ với cảm xúc rồi. Trái tim tôi có thể chịu được tổn thương, nhưng sự trống rỗng trong lòng thì không thể nào lấp đầy. Tôi không biết con người có linh hồn không, nhưng nếu muốn dùng từ gì để miêu tả tôi bây giờ, chắc chỉ có câu “như người mất hồn” mới hợp. Tôi bắt đầu mất khống chế với cảm xúc của bản thân, cáu bẳn hơn trước rất nhiều, không còn hứng thú cười đùa nữa, tôi nhìn mọi thứ bằng ánh mắt trống rỗng vô định, không có mục tiêu. Tôi không biết bản thân trải qua mỗi ngày như thế nào, chỉ biết dùng game để trốn tránh cảm xúc. Thế nhưng tâm không yên thì làm gì cũng khó, chuỗi trận thua khiến tôi càng thêm phiền muộn. Có lẽ chỉ những lúc trời tối người yên, tĩnh lặng khiến cảm xúc về em trong tôi ùa về, tôi mới cảm giác như mình đang được sống.

    Thế nên tôi bắt đầu thức khuya, chỉ vì những lúc này em mới đến bên tôi, dù chỉ là trong những kí ức, những kỉ niệm đẹp. Tôi nhớ về những điều tôi và em trải qua, nhìn những tấm hình gửi cho nhau, hay xem lại những video em đã gọi, những lúc thế này tôi chỉ muốn bật khóc, đáng tiếc là chỉ “muốn” thôi, tôi luôn giỏi trong chuyện kìm nén những cảm xúc như vậy.

    Tôi đăng nhập vào game, tôi thấy chuỗi trận thua của em, khá là nhiều, tôi nghĩ em đã trải qua ngày đấy trong khó khăn, tôi nhìn lại mới nhận ra rằng đã bao lâu tôi không chơi game cũng em rồi? Đáng buồn làm sao, tôi biết em nhờ game, nhưng lại không biết dùng nó để ươm mầm tình cảm, đã bao lần em bảo muốn chơi game rồi mà tôi lại quên, tôi chỉ biết thoả mãn mình, chỉ muốn nói chuyện cùng em. Không lạ khi em không còn nhiều hứng thú trò chuyện với tôi nữa.

    Tôi không phải là kiểu người hay hứa hẹn điều gì, thế nhưng tôi cũng đã hứa một vài điều với em, tôi tính vẫn sẽ hoàn thành nó. Dù tôi biết mọi thứ đã kết thúc rồi, và chắc bé cũng không cần tôi thực hiện những lời hứa đó nữa, nhưng tôi vẫn sẽ hoàn thành nó, vì chính bản thân tôi, để tôi không phải là người thất hứa, cũng để lại chút ấn tượng gì đó trong em, mà không phải là như người xa lạ.

    Tôi cám ơn em đã ngang qua đời tôi, để tôi biết cảm xúc trong tôi vẫn chân thật đến vậy.

    Tôi cám ơn em đã đến bên cạnh tôi, quãng thời gian không dài, nhưng cũng khiến cuộc sống của tôi tràn ngập niềm hạnh phúc.

    Dù tôi và em chưa có một lần gặp mặt chính thức nào, tôi cũng chưa bao giờ nghi ngờ tình cảm tôi dành cho em. Còn khoảng gần tháng nữa thôi, trước đó tôi đã chuẩn bị rất nhiều cho cuộc gặp đầu tiên này, tiếc là dù chỉ trôi qua vài ngày thời gian, cảm xúc khi đón nhận ngày gặp mặt lại trái ngược đến thế. Trước đấy tôi tràn đầy niềm tin vào tương lai bao nhiêu, bỗng nhiên bây giờ chỉ còn lại những điều tiếc nuối khiến tôi bật khóc. Lần gặp mặt đầu tiên, cũng là lúc kết thúc.

    Tôi mong đến lúc đó em có thể gặp tôi, uống cốc trà sữa, để tôi có cơ hội nói câu “tạm biệt”, cũng để tôi có thể hoạ dấu chấm tròn cho một kỉ niệm buồn.

    Tự trách mình quá ngu ngốc vì không biết cách giữ lấy em.

    Chỉ đành an ủi mình rằng chúng ta có duyên không phận.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    5 năm trên này rồi, nhìn đi nhìn lại chỉ biết đăng trong này, chứ không phải ở trên facebook
    Chỉ mong ttv không sập, để nơi đây mãi lưu giữ một kỉ niệm
    Lần sửa cuối bởi ThanChet, ngày 17-01-2018 lúc 13:31.
    ---QC---
    Nhân Quả Quy Tắc Tối Cao Hidden Content Chưởng Khống Giả
    ๑๑۩۞۩๑๑Già Thiên Thánh Địa๑๑۩۞۩๑๑
    Quần Thư Hội
    Đến bên anh thôi một lần cuối...
    Để máu tươi không che lấp nụ cười...
    Dẫu có ngàn năm làm bùn thối...
    Nguyện kiếp này ôm ấp... cánh hoa tươi.


  2. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    thienlang12,

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status