TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng

Bình chọn: Chọn 1 hoặc 2

Lưu ý rằng đây là Bình chọn công cộng: Thành viên khác có thể nhìn thấy lựa chọn của bạn.

Trang 1 của 16 12311 ... CuốiCuối
Kết quả 1 đến 5 của 77

Chủ đề: [Ngôn tình] Phố Vị Thanh - tác giả Phan Thiên

  1. #1
    Ngày tham gia
    May 2015
    Bài viết
    1,150
    Xu
    1,000

    Icon1 [Ngôn tình] Phố Vị Thanh - tác giả Phan Thiên

    Tiểu thuyết: Phố Vị Thanh


    Thể loại: Ngôn tình

    Tác giả: Phan Thiên


    Đoạn giới thiệu:
    Câu chuyện xoay quanh vài nhân vật, giữa những lần tình cờ gặp nhau đã có đôi chút nảy sinh tình yêu, nhưng lại dẫn tới tình bạn, hay chỉ là người quen giữa công việc của vài nhân vật, và rồi những khoảng cách đã xuất hiện quanh những nhân vật.

    Câu chuyện bắt đầu nơi một nhà hàng mà nhân vật chính chúng ta đang làm “nhân viên phục vụ”, hắn là một thanh niên lao động bình thường.

    Nhẹ nhàng với lối dẫn chuyện không nhanh, với hướng đi của từng nhân vật luôn thay đổi, mong rằng những ai đọc cố gắng đọc chữ, đọc hết câu chuyện.

    Nhân vật chính: Hoàng Hiểu Đông, Lu Nhiên, Thanh Thị Tú, Phan Thùy Lưu, Ngô Kính Dương, Lu Xuy Anh ...

    Nhân vật phụ: ... .

    Tác giả chắc viết tạp.
    Độc giả vào chương ... .

    Treo chương chưa có
    Có chương nhờ mod duyệt ra ngoài nha

    1k chữ| 1 chương , số chữ có hạn, mình viết chữ được nhiêu đó à, post lên đọc chơi, khách đọc vắng cũng nản nha
    Phản hồi , góp ý ::
    http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=149331
    Lần sửa cuối bởi PhanThien, ngày 09-03-2018 lúc 09:58.
    ---QC---
    Đang viết truyện Thiên
    Đang ra chương:: [Ngôn tình] Phố Vị Thanh http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=149245&page=2


  2. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    thienlang12,tinhyeuhoaco,
  3. #2
    Ngày tham gia
    May 2015
    Bài viết
    1,150
    Xu
    1,000

    Mặc định

    Phố Vị Thanh

    Tác giả- Phan Thiên

    Thể loại- Ngôn tình


    Quyển I- Thành phố có màu hồng

    Chương/Chapter 1+Nhà hàng Saigon Pumpkin - Cậu ấy là Hoàng Hiểu Đông



    17/02/2018, 10:45
    Quyển I : Thành phố có màu Hồng
    Chương/Chapter 1- Nhà hàng Saigon Pumpkin - Cậu ấy là Hoàng Hiểu Đông

    Một cơn mưa lớn trút xuống trong nặng hạt mà đổ xuống mặt đường đã hứng chịu cái nắng gay gắt của mặt trời vẫn luôn chiếu rọi khắp nơi.

    Ngay tại một con đường nằm Quận Tân Phú của Sài Gòn.

    Nơi cung đường vốn dĩ tấp nập và nhộn nhịp này có một nhà hàng với tên gọi là Saigon Pumkin gồm có hai tầng. Phía trong nhà hàng lúc này ánh đèn vàng đã được bật lên rọi khắp một gian tầng trệt của nhà hàng.

    Trước lối vào nhà hàng những chiếc xe đã vắng bớt, người bảo vệ cũng đã ngáp ngắn ngáp dài nơi chiếc ghế ngay lối vào nhà hàng mà nhìn dòng xe đang chạy tấp nập, nơi con đường này trong vài giọt nước mưa vẫn còn từ trên đang rơi xuống hòa vào những âm thanh do nước chảy va vào bánh xe.

    Phía trong nhà hàng lúc này đã không còn lại bao nhiêu khách ngồi trong. Mặc dù lúc này chỉ mới khoảng tầm sáu giờ, nhìn quanh chỉ thấy có khoảng mười bộ bàn ghế xếp thành hình tam giác xen vào nhau một khoảng ngay gần lối cửa kính rộng nơi tiến vào xung quanh một vài cái bàn vẫn còn một vài vị khách đang ngồi.

    Một nửa đối diện lối vào chính là phòng bếp nơi phục vụ món ăn của nhà hàng, phía bên hông dường như còn là một bậc thang dẫn lên tầng trên bằng hai lối cầu thang nơi sát quầy phục vụ chính giữa. Nhưng phía trên tầng hai của Nhà Hàng Pumpkin lại vắng lặng dường như đã không còn khách nhưng lại có một cậu trai trong bộ đồ bồi bàn của một nhân viên phục vụ của nhà hàng.

    Cậu trai này cũng chỉ khoảng hai mươi hắn với vẻ mặt dễ nhìn thanh thoát gọn gàng tuy không quá đẹp nhưng cũng đủ gây chú ý nơi chốn đông người.

    Cậu trai này chỉ đang sắp xếp cùng dọn dẹp lại những căn bàn ghế nơi tầng hai của nhà hàng này, lâu lâu hắn lại hướng mắt nhìn quanh bốn hướng, nơi bốn tấm kính mà nhìn ra ngoài bầu trời đã tối từ lúc nào, mà cho tay vào túi cầm lấy chiếc điện thoại di động vốn dĩ chỉ có thể nghe gọi nhắn tin ngoài ra vẫn còn thêm một vài chức năng khác và một trong số chúng chính là xem giờ và ngày tháng năm.

    Màn hình điện thoại sáng lên miệng cậu trai lẩm bẩm cả chữ cùng số:

    “Đã 6h chiều rồi!”

    Chỉ là cậu trai lại tiếp tục cất nốt cái điện thoại vào trong túi mà tiếp tục dọn dẹp sắp xếp cái bàn cuối cùng ở trên tầng hai nhà hàng này:

    “Đông, nghỉ ngơi thôi vượt quá giờ rồi, cậu không định về sao!”

    “Mình cũng vừa xong!”

    Cậu trai trên tầng hai này thì ra tên là Hoàng Hiểu Đông, một cái tên giản dị dễ nghe khi mà giọng nói phía dưới vọng lên, hắn chỉ gật đầu rồi nói vọng xuống, mặt dù trên này chẳng hề có ai ngoài hắn, có vẻ người vừa gọi Hoàng Hiểu Đông cũng chính là một nhân viên trong nhà hàng Saigon Pumpkin này.

    Hoàng Hiểu Đông liền mang theo một vài cái chén bát cùng một cái khăn đã bẩn để trên đám chén bát, mà đi xuống một lối cầu thang trong hai lối cầu thang nằm gần sát tấm kính, ngay góc hai bên mà bước xuống tầng dưới, nơi đã vắng khách không còn ai.

    Chỉ còn mấy nhân viên đã cất đi y phục của nhà hàng mà đang rời khỏi nhà hàng sau một ngày làm việc.

    Cũng có một vài người hướng hắn mà gật đầu cười cười rồi nhanh chóng rời khỏi, Hoàng Hiểu Đông đi nhanh vào trong phòng bếp của nhà hàng rồi cũng giống như phía trong vẫn còn vài người vẫn đang dọn dẹp phía trong rồi mới ra về rời khỏi nhà hàng này. Hắn cũng giống như những người khác mà rửa sạch đám chén bát rồi liền cất đi y phục nhân viên rồi liền cùng những người khác rời khỏi nhà hàng.

    “Đông! Tạm biệt hẹn gặp lại vào ngày mai!”

    Giọng nói của một cậu trai khác cũng giống mà bằng ngang tuổi với Hoàng Hiểu Đông đã vang lên khi hắn đi trên một chiếc xe máy mà đang chuẩn bị rời khỏi nơi lối vào nhà hàng.

    Hoàng Hiểu Đông chỉ gật đầu rồi tiến tới chiếc xe đạp của mình, sau lưng hắn còn đeo một chiếc balo nhìn mọi người đều đã rời đi, mà cũng bắt đầu rời khỏi nơi hắn vừa làm việc, nhưng lại sực nhớ điều gì đó mà nhìn cậu trai cũng vừa gọi tên hắn đã nổ xe máy mà rời đi tự nói khi đã có chút thông tin:

    “Mai chủ nhật, làm gì có làm!”

    Hoàng Hiểu Đông lại lắc đầu nhìn vào trong nhà hàng vẫn sáng đèn nhân viên vẫn còn ở trong mà đạp xe rời đi hướng theo con đường “Sơn Kỳ” này mà đi thẳng cho tới khi rẽ vào một lối nhỏ dường như có đề bảng “Đỗ Thuận” mà tiến vào.

    Đường cũng đã vắng lặng khi hắn rẽ vào đây, mặc dù vẫn còn nhiều nơi đèn điện sáng trưng tỏa ra cả lối đi mà hòa vào cùng với ánh đèn nơi những cột điện đang chiếu xuống.

    Hoàng Hiểu Đông đã dừng xe, ngay một lối cổng đã hen gỉ theo thời gian, trên cánh cửa sắt còn đề vài chữ dùng phấn màu viết nên như đã bạc màu “phòng trọ cho thuê”.

    Cánh cửa này vốn dĩ vẫn quen thuộc với hắn vì hắn cũng đã đi mòn con đường này, phòng trọ vắng lặng với ánh đèn huỳnh quang được gắn trên phòng số năm trong số mười căn phòng trọ nhỏ và rẽ nơi này tất cả các phòng đều im ắng cửa khóa kín như không có người.

    Hoàng Hiểu Đông dắt chiếc xe đạp của mình tới căn phòng số bảy mà ngừng lại nhìn cánh cửa đã khóa kín, đối diện với mười căn phòng trọ, chính là một bức tường cao đã hoen màu xanh rêu, nơi gần mặt nền xi măng ngăn cách với tòa nhà cao hai bốn tầng bên cạnh.

    Hoàng Hiểu Đông lấy chìa khóa trong ba lô mà mở cánh cửa sắt đã hoen gỉ cũ kỹ như căn phòng trọ đã lâu đời này.

    Mở cửa dắt xe đạp vào phòng là một hơi nóng từ căn phòng đã ập vào, khiến hắn không khỏi lè lưỡi mà thở hắc, rồi cất cái balo vào, rồi mở cửa sổ nơi này, nơi bức tường gần cánh cửa chính, một cơn gió từ ngoài thổi vào mát rượi khiến hắn không khỏi cảm thấy dễ chịu chút ít.

    Nhìn quanh căn phòng trọ của Hoàng Hiểu Đông chẳng có gì ngoài một bộ sách, một cái quạt, và chăn mềm cùng vài vật dụng lỉnh khỉnh trong căn phòng nhỏ, có một cái gác chiếm nửa căn phòng, ở dưới cái gác chính là phòng tắm của căn phòng trọ này.

    Hắn dọn dẹp căn phòng, rồi nhìn đồng hồ cũng đã gần tới sáu giờ rưỡi chiều, bầu trời cũng đã bắt đầu càng tối hơn.

    Hoàng Hiểu Đông tắm rửa rồi lại rách balo lên, sau khi đã dọn dẹp căn phòng sạch sẽ mà bắt đầu rời khỏi căn phòng của mình, hắn lại dắt xe đạp ra và khóa phòng lại mà men theo lối đường “Đỗ Thuận”, chạy tới ngôi trường hắn vẫn đang theo học trong hai năm nay, cũng như đã được hai năm, chỉ còn một khóa cuối cùng của năm thứ ba là hắn đã hoàn thành ngành quản lý khách sạn nhà hàng hệ cao đẳng chính quy này.

    Cũng chính vì điều đó mà hắn khi đã đặt chân lên thành phố này cũng đã xin được một nơi làm việc tại nhà hàng Saigon Pumpkin.

    Mặc dù, chỉ là nhân viên phục vụ, mà không phải là đầu bếp hay quản lý, mà hắn đang theo học, nhưng hắn lại thấy may mắn vì đã có được một công việc ổn định nơi Sài Gòn này để mà trang trải cuộc sống của một sinh viên vừa học vừa làm như hắn.

    Chẳng mấy chốc hắn đã tới trước cổng trường mà dắt xe tiến vào nơi giữ xe. Xung quanh cổng trường lại rất náo nhiệt bởi hàng quán đã mọc khắp nơi, nhưng Hoàng Hiểu Đông lại không hề để ý mà nhanh chóng tiến vào trong lớp học đã im ắng.

    Hắn chỉ học khoảng ba tiếng trong các buổi từ thứ hai đến thứ bảy ngoại trừ chủ nhật là hắn được nghỉ. Chẳng mấy chốc cũng đã gần chín giờ, hắn lại bắt đầu rời khỏi trường trong vắng lặng vì giờ này trường cũng đã bắt đầu hết sinh viên.

    Hoàng Hiểu Đông lại tiếp tục vác balo trên vai mà cọc cạch đạp trên chiếc xe đạp bắt đầu quay lại phòng trọ đã thuê.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Open One Chapter
    Nhân vật chính: Hoàng Hiểu Đông, Lu Nhiên, Thanh Thị Tú, Phan Thùy Lưu, Ngô Kính Dương, Lu Xuy Anh... (Phan Thùy Lưu đổi sang Vy Tuyết)
    Nguyên Văn Câu Chuyện



    Nhân vật chính: Hoàng Hiểu Đông, Lu Nhiên, Thanh Thị Tú, Phan Thùy Lưu, Ngô Kính Dương, Lu Xuy Anh... (Phan Thùy Lưu đổi sang Vy Tuyết)

    Quyển 1- Thành Phố Có Màu Hồng
    Chương/Chapter 1+ Nhà Hàng Saigon Pumpkin – Hoàng Hiểu Đông
    Hòn ngọc Viễn Đông
    Sài Gòn Hoa Lệ
    Một cơn mưa lớn trút xuống trong nặng hạt mà đổ xuống mặt đường đã hứng chịu cái nắng gay gắt của mặt trời vẫn luôn chiếu xuống khắp nơi
    Ngay tại một con đường nằm Quận Tân Phú của Thành Phố Hồ Chí Minh, nơi còn được gọi với cái tên là Sài Gòn hay là Sài Thành
    Nơi cung đường vốn dĩ tấp nập và nhộn nhịp này có một nhà hàng với tên gọi là Saigon Pumkin gồm hai tầng
    Phía trong nhà hàng lúc này ánh đèn vàng đã được bật lên rọi khắp một gian tầng trệt của nhà hàng
    Trước lối vào nhà hàng những chiếc xe đã vắng bớt, người bảo vệ cũng đã ngáp ngắn ngáp dài nơi chiếc ghế ngay lối vào nhà hàng mà nhìn dòng xe đang chạy tấp nập nơi con đường này trong vài giọt nước mưa vẫn còn từ trên đang rơi xuống hòa vào những âm thanh do nước chảy va vào bánh xe
    Phía trong nhà hàng lúc này đã không còn lại bao nhiêu khách ngồi trong mặc dù lúc này chỉ mới khoảng tầm sáu giờ chỉ có khoảng mười bộ bàn ghế xếp thành hình tam giác xen vào nhau một khoảng ngay gần lối cửa kính rộng nơi tiến vào xung quanh một vài cái bàn vẫn còn một vài vị khách đang ngồi
    Một nửa đối diện lối vào chính là phòng bếp nơi phục vụ món ăn của nhà hàng, phía bên hông dường như còn là một bậc thang dẫn lên tầng trên bằng hai lối cầu thang nơi sát quầy phục vụ chính giữa
    Nhưng phía trên tầng hai của Nhà Hàng Pumpkin lại vắng lặng dường như đã không còn khách nhưng lại có một thiếu niên trong bộ đồ bồi bàn của một nhân viên phục vụ của nhà hàng
    Thiếu niên này cũng chỉ khoảng hai mươi hắn với vẻ mặt dễ nhìn thanh thoát gọn gang tuy không quá đẹp nhưng cũng đủ gây chú ý nơi chốn đông người
    Thiếu niên chỉ đang sắp xếp cùng dọn dẹp lại những căn bàn ghế nơi tầng hai của nhà hàng này lâu lâu hắn lại hướng mắt nhìn quanh bốn hướng nơi bốn tấm kính mà nhìn ra ngoài bầu trời đã tối từ lúc nào mà cho tay vào túi cầm lấy chiếc điện thoại di động vốn dĩ chỉ có thể nghe gọi nhắn tin ngoài ra vẫn còn thêm một vài chức năng khác và một trong số chúng chính là xem giờ và ngày tháng năm
    Màn hình điện thoại sáng lên miệng thiếu niên lẩm bẩm cả chữ cùng số:
    - Đã 6h chiều rồi!
    Chỉ là thiếu niên lại tiếp tục cất nốt cái điện thoại vào trong túi mà tiếp tục dọn dẹp sắp xếp cái bàn cuối cùng ở trên tầng hai nhà hàng này:
    - Hoàng Hiểu Đông, nghỉ ngơi thôi vượt quá giờ rồi, cậu không định về sao!
    - Ừ, cũng vừa xong!
    Thiếu niên trên tầng hai này thì ra tên là Hoàng Hiểu Đông một cái tên giản dị dễ nghe khi mà giọng nói phía dưới vọng lên hắn chỉ gật đầu rồi nói vọng xuống mặt dù trên này chẳng hề có ai ngoài hắn, có vẻ người vừa gọi Hoàng Hiểu Đông cũng chính là một nhân viên trong Nhà Hàng Pumpkin này
    Hoàng Hiểu Đông liền mang theo một vài cái chén bát cùng một cái khăn đã bẩn để trên đám chén bát mà tiến xuống một lối cầu thang trong hai lối cầu thang nằm gần sát tấm kính ngay góc hai bên mà tiến xuống tầng dưới nơi đã vắng khách không còn ai
    Chỉ còn mấy nhân viên đã cất đi y phục của nhà hàng mà đang rời khỏi nhà hàng sau một ngày làm việc
    Cũng có một vài người hướng hắn mà gật đầu mỉm cười cười rồi nhanh chóng rời khỏi, Hoàng Hiểu Đông tiến nhanh vào trong phòng bếp của nhà hàng rồi cũng giống như phía trong vẫn còn vài người vẫn đang dọn dẹp phía trong rồi mới ra về rời khỏi nhà hàng
    Hắn cũng giống như mọi người mà rửa sạch đám chén bát rồi liền cất đi y phục nhân viên rồi liền cùng mọi người rời khỏi nhà hàng
    - Hoàng Hiểu Đông, tạm biệt hẹn gặp lại vào ngày mai!
    Giọng nói của một thiếu niên cũng giống mà bằng ngang tuổi với Hoàng Hiểu Đông đã lên vang lên khi hắn đi trên một chiếc xe máy mà đang chuẩn bị rời khỏi nơi lối vào nhà hàng
    Hoàng Hiểu Đông chỉ gật đầu rồi tiến tới chiếc xe đạp của mình sau lưng hắn còn đeo một chiếc balộ nhìn mọi người đều đã rời đi mà cũng bắt đầu rời khỏi nơi hắn vừa làm việc nhưng lại sực nhớ điều gì đó mà nhìn thiếu niên cũng vừa gọi tên hắn đã nổ xe máy mà rời đi tự nói có chút không tin:
    - Mai chủ nhật, làm gì có làm!
    Hoàng Hiểu Đông lại lắc đầu nhìn vào trong nhà hàng vẫn sáng đèn nhân viên vẫn còn ở trong mà đạp xe rời đi hướng theo con đường “Sơn Kỳ” này mà đi thẳng cho tới khi rẽ vào một lối nhỏ dường như có đề bảng “Đỗ Thuận” mà tiến vào
    Đường cũng đã vắng lặng khi hắn rẽ vào đây mặc dù vẫn còn nhiều nơi đèn điện sáng trưng tỏa ra cả lối đi mà hòa vào cùng với ánh đèn nơi những cột điện đang tỏa xuống
    Hoàng Hiểu Đông đã dừng xe ngay một lối cổng đã hen gỉ theo thời gian trên cánh cửa sắt còn đề vài chữ đã cũ “phòng trọ”
    Cánh cửa này vốn dĩ vẫn quen thuộc với hắn vì hắn cũng đã đi mòn con đường này, Phòng trọ vắng lặng một ánh đèn trắng được gắn trên phòng số năm trong số mười căn phòng trọ nhỏ và rẽ nơi này tất cả các phòng đều im ắng cửa khóa kín như không có người
    Hoàng Hiểu Đông dắt chiếc xe đạp của mình tới căn phòng số bảy mà ngừng lại nhìn cánh cửa đã khóa kín, đối diện với mười căn phòng trọ chính là một bức tường cao đã hoen màu xanh rêu nơi gần mặt nền xi măng ngăn cách với tòa nhà cao hai bốn tầng bên cạnh
    Hoàng Hiểu Đông lấy chìa khóa trong ba lô mà mở cánh cửa sắt đã hoen gỉ cũ kỹ như căn phòng trọ đã lâu đời này
    Mở cửa dắt xe đạp vào phòng là một hơi nóng từ căn phòng đã ập vào khiến hắn không khỏi lè lưỡi mà thở hắc rồi cất cái balô vào rồi mở cửa sổ nơi này nơi bức tường gần cánh cửa chính một cơn gió từ ngoài thổi vào mát rượi khiến hắn không khỏi cảm thấy dễ chịu chút ít
    Nhìn quanh căn phòng trọ của Hoàng Hiểu Đông chẳng có gì ngoài một bộ sách, một cái quạt, và chăn mềm cùng vài vật dụng lỉnh khỉnh trong căn phòng nhỏ có một cái gác chiếm nửa căn phòng ở dưới cái gác chính là phòng tắm của căn phòng trọ này
    Hắn dọn dẹp căn phòng rồi nhìn đồng hồ cũng đã gần tới sáu giờ rưỡi chiều bầu trời cũng đã bắt đầu càng tối hơn
    Hoàng Hiểu Đông tắm rửa rồi lại rách ba lô sau khi đã dọn dẹp căn phòng sạch sẽ mà bắt đầu rời khỏi căn phòng của mình, hắn lại dắt xe đạp ra và khóa phòng lại mà men theo lối đường “Đỗ Thuận” mà tới ngôi trường hắn vẫn đang theo học trong hai năm nay cũng như đã được hai năm chỉ còn một khóa cuối cùng của năm thứ ba là hắn đã hoàn thành ngành quản lý khách sạn nhà hàng hệ cao đẳng chính quy này
    Cũng chính vì điều đó mà hắn khi đã đặt chân lên thành phố này cũng đã xin được một nơi làm việc tại nhà hàng Pumpkin
    Mặc dù chỉ là nhân viên phục vụ mà không phải là đầu bếp hay quản lý mà hắn đang theo học nhưng hắn lại thấy may mắn vì đã có được một công việc ổn định nơi Sài Gòn này để mà trang trải cuộc sống của một sinh viên vừa học vừa làm như hắn
    Chẳng mấy chốc hắn đã tới trước cổng mà dắt xe tiến vào nơi giữ xe
    Xung quanh cổng trường lại rất náo nhiệt bởi hàng quán đã mọc khắp nơi nhưng Hoàng Hiểu Đông lại không hề để ý mà nhanh chóng tiến vào trong lớp học đã im ắng
    Hắn chỉ học khoảng ba tiếng trong các buổi từ thứ hai đến thứ bảy ngoại trừ chủ nhật là hắn được nghỉ
    Chẳng mấy chốc cũng đã gần chín giờ hắn lại bắt đầu rời khỏi trường trong vắng lặng vì giờ này trường cũng đã bắt đầu hết sinh viên
    Hoàng Hiểu Đông lại tiếp tục vác balô trên vai mà cọc cạch đạp trên chiếc xe đạp bắt đầu quay lại

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi PhanThien, ngày 05-12-2021 lúc 06:27.
    Đang viết truyện Thiên
    Đang ra chương:: [Ngôn tình] Phố Vị Thanh http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=149245&page=2

  4. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    thienlang12,
  5. #3
    Ngày tham gia
    May 2015
    Bài viết
    1,150
    Xu
    1,000

    Mặc định

    Phố Vị Thanh

    Tác giả- Phan Thiên

    Thể loại- Ngôn tình


    Quyển I- Thành phố có màu hồng

    Chương/Chapter 2+ Cuốn sách Truyện Thiên



    18/02/2018, 09:31
    Chương/Chapter 2 : Cuốn sách Truyện Thiên

    Căn phòng trọ nơi con đường hắn vừa mới tới trường, phía ngoài cổng trường vào giờ này cũng đã bắt đầu vắng lặng như mọi khi hắn thường thấy.

    Ánh trăng sáng trên bầu trời, cùng ánh đèn điện đang tỏa ra, từ những dãy cột điện hai bên đường, nơi tiếng xe đạp vang lên từng vòng một xoay của Hoàng Hiểu Đông. Cứ như thế mà hắn quay lại nơi phòng trọ của mình.

    Một ngày cứ thế trôi qua.

    Chủ nhật là ngày mà Hoàng Hiểu Đông được nghỉ, hắn không phải đi học và cũng không phải tăng ca làm ngày chủ nhật, mặc dù công việc hắn làm đáng lẽ phải tăng ca ngày chủ nhật, chính vì vậy, mà hắn luôn dành ngày này, trong hai năm qua, vẫn đạp xe mòn mỏi mà khám phá thành phố nơi mà hắn đang sống trừ khi trời đổ mưa khiến hắn không thể nào rời khỏi căn phòng trọ thì hắn mới từ bỏ ý định đi khám phá thành phố.

    Mặc dù ánh nắng gay gắt nhưng cũng không ngăn cản được hắn đi khám phá thành phố này, vẫn là chiếc áo khoác từ da đã bạc màu trong năm qua cùng chiếc balo mà tiếp tục leo trên chiếc xe đạp, mà rời đi, lần này, có vẻ Hoàng Hiểu Đông rời đi xa hơn khi mà hắn đã vượt khá xa cung đường nơi hắn trọ.

    Tiếng xe đạp “cót cét” “cót cét” do những sợi sên lâu lâu va vào nhau vang lên, tuy nhỏ mà không hề to, từng vòng chân đạp bánh xe nhỏ lăn trên đường, mặc cho những chiếc xe phân khối lớn, phân khối nhỏ chạy bằng nhiên liệu khí đốt vang lên trong tiếng động cơ tạo ra ồn ào cùng những tiếng kèn in ỏi của đường xá vốn lúc nào cũng ồn ào.

    Hoàng Hiểu Đông vẫn cứ dùng xe đạp mà đi sát mép lề đường, vẫn cứ thế mà bon bon trên đường hết rẽ trái, rồi rẽ phải nơi các cung đường trong thành phố mà hắn đi qua.

    Trong kiểu đạp xe của hắn, cùng ánh mắt luôn nhìn ngó xung quanh, hai bên đường như để nhìn hết những nơi hắn đã đi qua, chỉ là trong hắn như vậy lại khiến cho một vài người chú ý, mà nhìn hắn bằng ánh mắt khác người, nhưng không mấy kỳ lạ khi mà xung quanh hắn, ai cũng như ai, chỉ là, có mình hắn lại là một kẻ đi xe đạp nên mới ngạc nhiên, vì đường lớn này đã có biển cấm xe đạp. Bọn họ chỉ nhìn chứ cũng không ai chặn đường hỏi hắn.

    Vòng quanh một hồi, Hoàng Hiểu Đông lại rẽ vào một con đường tên gọi là “Phan Hoàn Hớn” mà dừng, ngừng xe đạp trước ngay một hiệu sách, nhà sách này khiến cho bảo vệ nơi đó phải trố mắt nhìn hắn liền đi tới đưa hắn một vé giữ xe nhưng cũng không nói gì.

    Hoàng Hiểu Đông dựng xe trước lối vào nhà sách, sau khi đã cầm vé xe đã ghi số xe, thì liền tiến tới một cái tủ sắt, nhét cái balo của mình vào trong, rồi liền đẩy cửa tiến vào trong nhà sách, chỉ có duy nhất tầng trệt, nhưng lại rất rộng nên hắn hay ngó nghiên nhìn quanh, vì có lẽ, đây cũng là lần đầu tiên Hoàng Hiểu Đông tới nhà sách này.

    Hắn nhìn quanh nơi này cũng rất vắng lặng, nhưng có lẽ chỉ là vào giờ này, vì cũng đã gần trưa cho nên mới vậy, và lúc này, khi hắn để xe cũng chỉ thấy vài chiếc để xe, nơi lối vào, cho nên khi nhìn thấy nơi này cũng vắng người không hề khác lạ mấy.

    Hoàng Hiểu Đông dạo một vòng quanh hết những kệ sách chất cao nơi ba bức tường này, rồi liền tiến tới những kệ sách sắp xếp ở giữa, được phân thành những dãy song song nhau, nhưng cũng chia theo từng thể loại như truyện tranh, tiểu thuyết, ngôn tình, kiếm hiệp, lịch sử, sách giáo khoa, tạp chí, v.v ... rất nhiều thể loại.

    Hắn lại tiếp tục dạo một vòng giống như một tên không mấy là bình thường, chính hiệu của một mọt sách thời hiện đại, nhưng hắn lại ngừng ngay những kệ sách thuộc thể loại tiểu thuyết mạng như là thể loại tiên hiệp, hay là thể loại ngôn tình.

    Hoàng Hiểu Đông lại đi tới đầu dãy mà lượn một lượt, tới những cuốn sách ở dãy nơi kệ sách đã được chất thành đống, vượt qua người hắn, có khi chưa cần phải bắt ghế mà chỉ cần với tay là có thể cầm xem. Những người đang xem những kệ sách khác cũng không thiếu người lật xem.

    Hoàng Hiểu Đông đứng nơi cuối dãy của kệ sách, kế bên lại chính là dãy sách toàn là ngôn tình nơi dãy sách này, hắn với đôi mắt mở to mà nhìn về cô gái đang đứng lựa sách trong hàng đống sách ngôn tình nơi này, có vẻ cô gái này rất chăm chú mà không hề biết là đang có người nhìn mình.

    Hoàng Hiểu Đông thì lại đang chú ý vào một cuốn sách nơi thể loại này, Hoàng Hiểu Đông mắt hiện lên vẻ hiếu kỳ mà tay cầm lấy cuốn sách mà hắn chú ý, cuốn sách dày cộm tận mấy trăm trang theo sự ước lượng của hắn khi chỉ nhìn bìa sách giới thiệu cuốn sách.

    Hắn nhìn tắm bìa được trang trí đẹp mắt như có thể gây sự chú ý, mà nhìn tên cuốn sách, làm hắn phải đọc ra chữ, làm cho cô gái kế cạnh cũng phải nhìn hắn một lần khi mải mê lật những cuốn sách ngôn tình.

    “Thiên”.

    “Tiểu thuyết Thiên”. “Truyện này”

    “Cậu đã đọc cuốn sách này rồi sao!”

    Cô gái vốn dĩ im lặng lại nhìn Hoàng Hiểu Đông mà hỏi, khi vẻ bất ngờ lẫn chút tò mò là đang hiếu kỳ, khiến cho Hoàng Hiểu Đông ngẩn ra nhìn cô gái vừa hỏi mình, chỉ thấy gương mặt dễ thương cùng cách ăn mặc giản dị, mái tóc dài cột cao cùng nét mặt không quá mập của cô gái khi đang cười nhẹ, khoe hàm răng trắng tươi đồng đều của mình khiến cho Hoàng Hiểu Đông có chút rung động trong lòng, mà quên bén đi chuyện trả lời cô gái nhưng rất nhanh đã trả lời:

    “Không, mình chưa hề đọc!”

    Cô gái này lại nhìn Hoàng Hiểu Đông bằng đôi mắt, vẻ im lặng, rồi tay nắm lấy một cuốn sách ngôn tình, rồi xoay người đi nhưng lúc nãy chưa hỏi gì hắn, để lại Hoàng Hiểu Đông tay cầm cuốn sách là tiểu thuyết “Thiên” với vẻ mặt hơi chút ngớ ngẩn, gãi đầu mình mà tiếp tục xem những cuốn sách, nơi đó nhìn cô gái vẫn đứng đó đã bỏ đi với cử chỉ lắc đầu vỗ má.

    Với Hoàng Hiểu Đông cũng không có ý định chạy theo cô ấy, mà hỏi tên cô ấy, hay là muốn làm quen cô ấy, Hoàng Hiểu Đông lại nắm lấy cuốn sách “Thiên” xem giá của nó rồi liền gật đầu nói nhỏ “vừa túi tiền của mình”.

    Có lẽ hắn chỉ mua được đúng quyển sách này đang cầm trên tay mình. Mà không hề mua thêm những cuốn sách khác.

    Hoàng Hiểu Đông thở nhẹ, nhìn quanh một lượt rồi quay lại nơi thanh toán tiền cuốn sách ở một góc nhỏ trong nhà sách này, mà mau chóng rời khỏi nhà sách này, lại đi xe đạp quay lại phòng trọ đã thuê.

    Hoàng Hiểu Đông rẽ vài đường đã bắt đầu quay lại nơi phòng trọ của hắn, đoạn đường này không phải gần khi mà hắn đã dạo phố khá xa. Lúc này, nơi những căn phòng trọ cũng rất ồn ào vì những phòng khác đều đã có có những người ở trọ, chỉ là khi Hoàng Hiểu Đông đi tới căn phòng trọ số bảy thì cũng không ai hỏi hắn nhưng nơi phòng số sáu và phòng số tám gần phòng hắn thì lại có người đang khàn giọng với hắn.

    Từ trong phòng số sáu đã đi ra một cậu trai chỉ trạc tuổi hắn nhìn Hoàng Hiểu Đông:

    “Đông, mới đi dạo một vòng thành phố rồi về nữa sao có gặp được em nào không!”

    Chỉ là giọng của cậu trai này chưa dứt thì từ trong phòng khác, giọng một cô gái khác đã chắn ngang lời cậu ta, khi mà giọng nói này lại vang lên:

    “Trực Nhiên, anh lại tính cùng thằng Đông đi tìm cô gái khác sao!”

    Chỉ thấy cô gái này với nước da chỉ hơi ngâm, vừa mới đứng ngay cánh cửa ra vào, mới cười hắc hắc với Hoàng Hiểu Đông, đã bị một bàn tay cô gái này túm lấy phía sau, áo lưng hắn, mà kéo vào, đồng thời đóng sầm cửa lại.

    Khiến Hoàng Hiểu Đông vẻ mặt không khỏi ngán ngẩm, lắc đầu cười như không, cũng không để ý tới tiếng hét to nhỏ đang từ trong phòng của hai người phát ra giọng mạnh, nhưng lại không hề rõ hai người đang nói gì.

    Nhưng Hoàng Hiểu Đông lại lấy chìa khóa mà mở cửa phòng mình, chỉ là khi hắn mở toan cửa nhưng chưa kịp bước vào thì từ cánh cửa nơi phòng số tám trên phòng hắn, đã mở ra, đứng ngay lối vào, cũng là một cô gái tuổi lớn hơn hắn, cũng chỉ khoảng hai mươi ba hai mươi bốn.

    Nét mặt hài hòa cũng dễ thương mặc dù chân hơi ngắn, ánh mắt chớp chớp của cô gái nhìn Hoàng Hiểu Đông mà nhoẻn miệng cười lấy tay che miệng với giọng nói nhỏ nhẹ:

    “Đông, hôm nay lại dạo quanh một vòng thành phố có làm quen được em nào chưa, nếu vẫn chưa, thì cứ qua phòng chị mà góp gạo chung, không cần phải cô đơn một mình như thế, ở trong phòng đâu, thế nào!”

    “Chị Phượng, em chỉ đi để cho biết thành phố này rộng cỡ nào thôi, chị lại chọc em rồi!”

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Open One Chapter
    PVT
    Nhân vật chính: Hoàng Hiểu Đông, Lu Nhiên, Thanh Thị Tú, Phan Thùy Lưu, Ngô Kính Dương, Lu Xuy Anh... (Phan Thùy Lưu đổi sang Vy Tuyết)
    Nguyên Văn Câu Chuyện


    Nhân vật chính: Hoàng Hiểu Đông, Lu Nhiên, Thanh Thị Tú, Phan Thùy Lưu, Ngô Kính Dương, Lu Xuy Anh... (Phan Thùy Lưu đổi sang Vy Tuyết)

    Quyển 1- Thành Phố Có Màu Hồng
    Chương/Chapter 2+ “Cuốn Sách Truyện Thiên”
    Căn phòng trọ nơi con đường hắn vừa mới tới trường phía ngoài cổng trường vào giờ này cũng đã bắt đầu vắng lặng như mọi khi hắn thường thấy
    Ánh trăng sáng trên bầu trời cùng ánh đèn điện đang tỏa ra từ những dãy cột điện hai bên đường nơi tiến xe đạp vang lên từng vòng một xoay của Hoàng Hiểu Đông
    Cứ như thế mà hắn quay lại nơi phòng trọ của mình
    Một ngày cứ thế trôi qua
    Chủ nhật là ngày mà Hoàng Hiểu Đông được nghỉ không phải đi học và cũng không phải tăng ca làm ngày chủ nhật, chính vì vậy mà hắn luôn dành ngày này trong hai năm qua vẫn đạp xe mòn mỏi mà khám phá thành phố nơi mà hắn đang sống trừ khi trời đổ mưa khiến hắn không thể nào rời khỏi căn phòng trọ thì hắn mới từ bỏ ý định đi khám phá thành phố
    Mặc dù ánh nắng gay gắt nhưng cũng không ngăn cản được hắn đi khám phá thành phố này, vẫn là chiếc áo khoác từ da đã bạc màu trong hai năm qua cùng chiếc ba lô mà tiếp tục leo trên chiếc xe đạp mà rời đi lần này có vẻ Hoàng Hiểu Đông rời đi xa hơn khi mà hắn đã vượt khá xa cung đường nơi hắn trọ
    Tiếng xe đạp “cót cét” “cót cét” do những sợi sên lâu lâu va vào nhau vang lên tuy nhỏ mà không hề to từng vòng chân đạp bánh xe nhỏ lăn trên đường mặc cho những chiếc xe phân khối lớn phân khối nhỏ chạy bằng nhiên liệu khí đốt vang lên trong tiếng động cơ tạo ra ồn ào cùng những tiếng kèn in ỏi của đường xá vốn lúc nào cũng ồn ào
    Hoàng Hiểu Đông vẫn cứ dùng xe đạp mà đi sát mép lề đường vẫn cứ thế mà bon bon trên đường hết rẽ trái, rồi rẽ phải nơi các cung đường trong thành phố mà hắn đi qua
    Trong kiểu đạp xe của hắn cùng ánh mắt luôn nhìn ngó xung quanh hai bên đường như để nhìn hết những nơi hắn đã đi qua chỉ là trong hắn như vậy lại khiến cho một vài người chú ý mà nhìn hắn bằng ánh mắt khác người kỳ lạ khi mà xung quanh hắn ai cũng như ai chỉ là có mình hắn lại là một kẻ đi xe đạp nên mới ngạc nhiên chỉ là bọn họ chỉ nhìn chứ cũng không ai chặn đường hỏi hắn
    Vòng quanh một hồi Hoàng Hiểu Đông lại rẽ vào một con đường tên gọi là “Phan Văn Hớn” mà dừng ngừng xe đạp trước ngay một hiệu sách nhà sách khiến cho bảo vệ nơi đó phải trố mắt nhìn hắn nhưng cũng không nói gì
    Hoàng Hiểu Đông dựng xe trước lối vào nhà sách sau khi đã cầm vé xe đã ghi thì liền tiến tới một cai tủ sắt nhét cái balô của mình vào trong một khung rồi liền đẩy cửa tiến vào trong nhà sách chỉ có duy nhất một tầng nhưng lại rất mạnh khiến hắn ngó nghiên nhìn quanh vì có lẽ đây cũng là lần đầu tiên Hoàng Hiểu Đông tới nhà sách này
    Hắn nhìn quanh nơi này cũng rất vắng lặng nhưng có lẽ chỉ là vào giờ này cũng đã gần trưa cho nên mới vậy và lúc này khi hắn để xe cũng chỉ thấy vài chiếc để xe nơi lối vào cho nên khi nhìn thấy nơi này cũng vắng người không hề khác la gì
    Hoàng Hiểu Đông dạo một vòng quanh hết những kệ sách chất cao nơi ba bức tường này rồi liền tiến tới những kệ sách sắp xếp ở giữa phân thành những dãy song song nhau nhưng cũng chia theo từng thể loại như truyện tranh, tiểu thuyết, ngôn tình, kiếm hiệp, lịch sử, sách giáo khoa, tạp chí, … v…v rất nhiều thể loại
    Hắn lại tiếp tục dạo một vòng giống như một tên điên chính hiệu của một mọt sách thời hiện đại nhưng hắn lại ngừng ngay những kệ sách tiên hiệp kế bên chính là thể loại ngôn tình
    Hoàng Hiểu Đông tiến tới đầu dãy mà lượn một lượt tới cuốn dãy nơi kệ sách đã được chất thành đống vượt qua đầu có khi nhưng chưa cần phải bắt ghế gỗ mà chỉ cần với tay là có thể tới
    Những người đang xem những kệ sách khác cũng không ai để ý tới hắn
    Hoàng Hiểu Đông đứng nơi cuối dãy của kệ sách kế bên lại chính là kệ đựng chứa sách ngôn tình nơi kệ sách này cũng đang có một cô gái đứng lựa sách trong hàng đống sách ngôn tình có vẻ cô gái rất chăm chú mà không hề để ý tới Hoàng Hiểu Đông
    Còn hắn thì lại đang chú ý vào mộ cuốn sách nơi thể loại này, Hoàng Hiểu Đông mắt hiện lên vẻ hiếu kỳ mà tay cầm lấy cuốn sách mà hắn chú ý, cuốn sách dày cộm tận mấy trăm trang theo sự ước lượng của hắn
    Hắn nhìn tắm bìa được trang trí đẹp mắt trong sinh động mà nhìn tên cuốn sách mà hắn lẩm bẩm thành tiếng to khiến nữ tữ vẫn đang chăm chú các loại sách ngôn tình cũng phải giật mình
    “Truyện Thiên”
    “Tác giả: Lão Thiên”
    “Thể loại không xác định”
    - Cậu đã đọc cuốn sách này rồi sao!
    Cô gái hơi xoay đầu nhìn Hoàng Hiểu Đông mà hỏi trong vẻ bất ngờ lẫn chút kinh ngạc khiến cho Hoàng Hiểu Đông ngẩn ra mà nhìn cô gái vừa hỏi mình chỉ thấy gương mặt xinh xắn cùng cách ăn mặt giản dị của cô gái càng tăng thêm phần dễ thương mái tóc dài cột cao cùng nét mặt thon gọn xinh đẹp của cô gái khi đang mỉm cười khoe hàm răng trắng tươi đều của cô gái khiến cho Hoàng Hiểu Đông càng thêm ngẩn ngơ mà có chút rung động trong lòng mà quên bén đi chuyện trả lời nàng nhưng rất nhanh đã sực nhớ mà trả lời nhanh:
    - Không, mình chưa hề đọc!
    Chỉ là cô gái gật đầu rồi tay nắm lấy một cuốn ngôn tình rồi rời xoay người đi nhanh chóng để lại Hoàng Hiểu Đông tay cầm cuốn sách “Truyện Thiên” mà thẩn thờ nơi đó nhìn nơi cô gái vẫn đứng đã bỏ đi lắc đầu mà vỗ má
    Hắn cũng không có ý định chạy theo cô ấy mà hỏi tên cô ấy hay là muốn làm quen cô ấy, Hoàng Hiểu Đông lại nắm lấy cuốn sách “Truyện Thiên” xem giá của nó rồi liền gật đầu nói nhỏ “vừa túi tiền của mình”
    Dường như tiến vào nhà sách này hắn chỉ mua được đúng quyển sách này đang cầm trên tay mình
    Hoàng Hiểu Đông thở dài nhìn quanh một lượt rồi quay lại nơi thanh toán tiền cuốn sách ở một góc nhỏ trong nhà sách mà mau chóng rời khỏi nhà sách mà quay lại phòng trọ bằng chiếc xe đạp của mình
    Hoàng Hiểu Đông rẽ vài đường đã bắt đầu quay lại nơi phòng trọ của hắn, lúc này nơi mười căn phòng trọ cũng rất ồn ào vì những phòng khác đều đã có bóng dáng những người ở trọ chỉ là khi Hoàng Hiểu Đông tiến tới căn phòng trọ số bảy của mình thì cũng không ai hỏi hắn nhưng nơi phòng số sáu và vòng số tám gần phòng hắn thì lại có người hỏi
    Từ trong phòng số sáu đã đi ra một thiếu niên chỉ trạc tuổi hắn nhìn Hoàng Hiểu Đông mà hỏi:
    - Hoàng Hiểu Đông, mới đi dạo một vòng thành phố rồi về nữa sao có gặp được em nào không!
    Chỉ là giọng trẻ trung của thiếu niên chưa dứt thì từ trong phòng giọng một cô gái khác đã chắn ngang lời hắn khi mà tiến nói lại vang lên:
    - Trực Nhiên, anh lại tính cùng Hoàng Hiểu Đông đi tìm cô gái khác sao!
    Chỉ thấy thiếu niên trẻ trung nước da chỉ hơi ngâm vừa mới đứng ngay cánh cửa ra vào mới cười hắc hắc với Hoàng Hiểu Đông mà hỏi đã bị một bàn tay nữ túm lấy phía sau áo lưng hắn mà kéo vào đồng thời đóng sầm cửa lại
    Khiến Hoàng Hiểu Đông hơi ngẩn ra rồi lắc đầu mỉm cười cũng không để ý tới tiếng hét to nhỏ đang từ trong vang ra nhưng lại không hề rõ hai người đang nói gì
    Nhưng Hoàng Hiểu Đông lại lấy chìa khóa mà mở cửa phòng mình chỉ là khi hắn mở toan cửa nhưng chưa kịp bước vào thì từ cánh cửa nơi phòng số tám trên phòng hắn đã mở ra đứng ngay lối vào cũng là một cô gái tuổi lớn hơn hắn cũng chỉ khoảng hai mươi ba hai mươi bốn
    Nét mặt hài hòa cũng dễ thương mặc dù chận hơi ngắn ánh mắt chớp chớp cô gái nhìn Hoàng Hiểu Đông mà nhoẻn miệng cười lấy tay che miệng mà nói nhỏ giọng nhẹ:
    - Hoàng Hiểu Đông, hôm nay lại dạo quanh một vòng thành phố có làm quen được em nào chưa nếu vẫn chưa thì cứ qua phòng chị mà góp gạo chung không cần phải cô đơn một mình như thế ở trong phòng đâu thế nào …
    - Chị Phượng, em chỉ đi để cho biết thành phố này rộng cỡ nào thôi chị lại chọc em rồi!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Open One Chapter
    Lần sửa cuối bởi PhanThien, ngày 05-12-2021 lúc 08:31.
    Đang viết truyện Thiên
    Đang ra chương:: [Ngôn tình] Phố Vị Thanh http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=149245&page=2

  6. #4
    Ngày tham gia
    May 2015
    Bài viết
    1,150
    Xu
    1,000

    Mặc định

    Phố Vị Thanh
    Tác giả- Phan Thiên
    Thể loại- Ngôn tình
    Quyển I- Thành phố có màu hồng
    Chương/Chapter 3+ Thanh Thị Tú



    19/02/2018, 12:39
    Chương/Chapter 3 : Thanh Thị Tú

    “Em còn có chuyện, không làm phiền chị!”

    Hoàng Hiểu Đông chán đầy mồ hôi mà cười gượng nhìn cô gái hắn gọi là chị Phượng, mặc dù nhìn thấy vẻ mặt tức giận của cô ấy như dứt lời, hắn liền đẩy xe đạp vào và đóng nhanh cửa lại, nhưng phía ngoài vẫn vang lên câu nói của một vài câu chị Phượng mà hắn vừa gọi:

    “Đông, em lại như vậy cho nên em mới ế hai năm như vậy mà chưa có ai!”

    “Đông chị vẫn chưa có người yêu mà sao em lại chê chị như vậy, nhan sắc của chị cũng đâu có kém cạnh bất kỳ người con gái tuổi đôi mươi nào đâu!”

    “Không phải chị có người yêu rồi sao, hôm qua em còn thấy anh ấy chở chị nữa là!”

    Hoàng Hiểu Đông từ trong phòng mà hé cửa ngóc đầu ra phía ngoài, vẻ mặt hắn không được vui nhìn chị Phượng đang lưỡng lự ngoài cửa phòng, nói rồi lại đóng sầm cửa lại, nhưng phía ngoài cũng đã im lặng khiến cho Hoàng Hiểu Đông trong lòng thở phào nhẹ nhõm vì thấy may mắn.

    Thật ra cô gái kế bên phòng Hoàng Hiểu Đông cũng chỉ ở một mình giống như Hoàng Hiểu Đông, tên đầy đủ của cô gái là Nguyễn Kim Phượng, nhưng vì cô gái lớn hơn Hoàng Hiểu Đông vài tuổi cho nên hắn vẫn gọi cô gái là chị.

    Trong căn phòng trọ chật hẹp của mình Hoàng Hiểu Đông cất balo mà tắm rửa, rồi lại leo lên căn gác, hắn đang xem cuốn sách hắn mới mua mà giở từng trang đọc.

    Một ngày cứ như thế lại trôi qua với hắn. Cũng đã tới ngày đầu tuần, Hoàng Hiểu Đông lại tiếp tục công việc của mình tại Nhà Hàng Saigon Pumpkin, hôm nay hắn lại làm ca sáng bảy giờ. Chính vì vậy, mà từ lúc sáu giờ hắn đã dậy mà chuẩn bị tất cả rồi, liền rời khỏi nơi này bằng chiếc xe đạp của mình mà tiếp tục bon bon trên đường.

    Bình minh buổi sáng thật đẹp. Bầu trời dần lên, ánh nắng đang len lói chiếu xuống dần dần tỏa sáng khắp nơi, mà đánh tan đi màn sương trắng vẫn cọc cạch trên chiếc xe đạp đã theo hắn hai năm nay, và cũng đã không biết phải trải qua bao nhiêu lần vào tiệm sửa xe, mà sửa chữa bằng cách vá lỗ xe đã bị thủng, nhưng nó vẫn bền bỉ bên cạnh Hoàng Hiểu Đông.

    Hoàng Hiểu Đông thở dài nhìn màn sương dần tan, những chiếc xe đang lưu thông trên đường cùng hắn cho một ngày mới, hai năm trôi qua hắn vẫn đi làm trên con đường này trong quen thuộc, chính vì vậy mà con đường này cũng đã không còn xa lạ gì với hắn.

    Tiếng đạp xe của hắn cũng đã ngừng, Hoàng Hiểu Đông đã tới trước nhà hàng nơi bác bảo vệ đã đứng canh, trông giữ xe từ lúc nào, phía trong cũng đã xuất hiện khoảng hơn năm nhân viên phục vụ đang dọn dẹp bàn ghế chuẩn bị cho một buổi sáng kinh doanh mới.

    Hoàng Hiểu Đông liền để xe ở ngoài mà liền đi vào trong.

    “Đông, cậu mới tới sao!”

    “Đông, hôm nay đi hơi trễ đó cậu!”

    Những nhân viên phục vụ phía trong có ba nam, hai nữ đã nhìn hắn trong chêu ghẹo Hoàng Hiểu Đông chỉ cười trừ, nói nhanh trong bước chân lại đang đi nhanh vào bếp.

    “Vẫn sớm mà đâu có trễ!”

    “Tầng trên giành cho cậu đó!”

    Những tiếng nói đã ngừng khi Hoàng Hiểu Đông đã đi vào trong nhà bếp, thay đổi y phục của nhân viên phục vụ phía trong phòng bếp, cũng đã có khoảng năm sáu đầu bếp, đang tám dốc với nhau, khi chưa có khách, mặc dù tất cả nguyên liệu đều đã chuẩn bị sẵn.

    Cho nên khi Hoàng Hiểu Đông đi vào cũng không ảnh hưởng tới bọn họ, nhưng rất nhanh hắn đã thay y phục xong, mà ra nhìn những nhân viên khác cũng đã bắt đầu dọn dẹp phía ngoài, có người đã đứng quầy có người đứng nơi cổng như đợi khách đến.

    Hoàng Hiểu Đông liền đi lên tầng hai, nơi tầng hai cũng sạch sẽ mà không hề có ai, nhưng lại có một nữ nhân viên đợi hắn sẵn nơi này.

    “Đông, cậu tới rồi sao!”

    “Tú, cậu không xuống dưới phục vụ sao, nơi đây để mình trông được rồi!”

    Hoàng Hiểu Đông nhìn cô gái cũng mang y phục giống hắn nét mặt cũng dễ nhìn, dường như tất cả, cô gái tên Thanh Thị Tú chỉ cười mỉm với hắn:

    “Tầng dưới bốn người trên đây mình và cậu như thế mới đủ chẳng lẽ cậu định một mình phục vụ hết tầng này sao!”

    Hoàng Hiểu Đông gật gù nhưng rồi nhìn quanh nơi này đã được sắp xếp dọn dẹp mà hơi kinh ngạc:

    “Cậu dọn dẹp hết rồi sao!”

    Thanh Thị Tú chỉ gật đầu, rồi đi tới nơi cửa chính trước đường, mà nhìn xuống nơi để xe nhưng rồi lại không quay đầu mà hỏi hắn.

    “Đông, mình nghe mấy vị đầu bếp nói cậu đã làm ở đây được hai năm rồi dường như là lâu nhất trong tất cả nhân viên bọn mình!”

    Hoàng Hiểu Đông trầm mặc chút ít lại nghiêng đầu, nhưng Thanh Thị Tú lại không thấy được, hắn lại tới một cái bàn trong mười bộ bàn ghế, để phục vụ khách trên tầng hai này, rồi liền đi tới cạnh Thanh Thị Tú mà cùng nhìn xuống dưới mặt đường, nơi đang để xe cũng đã có một vài vị khách đang đi vào tầng một nhà hàng như hắn, cũng chỉ lướt qua rồi nhìn về nơi xa trên bầu trời qua tấm kính mà nói với Thanh Thị Tú:

    “Mình làm ở đây cũng được hai năm rồi, mình định làm thêm ở đây một năm nữa cũng vừa lúc mình hoàn thành xong việc học mà lấy tấm bằng cao đẳng quản lý nhà hàng khách sạn!”

    Khiến Thanh Thị Tú nhìn Hoàng Hiểu Đông mà hơi quay đầu ngạc nhiên:

    “Cậu vẫn còn học sao!”

    “Cũng đã được hai năm chỉ còn một năm rưỡi nữa là xong!”

    Hoàng Hiểu Đông gật đầu, khi mà Thanh Thị Tú lại im lặng nhưng rồi bất chợt nói trong bỡ ngỡ:

    “Mình cũng vẫn đang đi học mình cũng đã tìm thêm việc để làm nhưng lại không có ai nhận, may thay được nhận vào đây, mới chỉ làm được hai tháng nên cũng chưa hề gặp cậu bây giờ cùng ca nên mới gặp!”

    Hoàng Hiểu Đông gật đầu nhưng rồi lại quay đầu nhìn nơi lối cầu thang đang có vài người bước lên khiến hắn nói nhanh với Thanh Thị Tú vẫn còn đang lơ ngơ ngác:

    “Tú, có khách lên!”

    Hoàng Hiểu Đông dứt lời liền xoay người hướng nhanh về mấy vị khách đã đi tới một cái bàn, Thanh Thị Tú cũng bị lời nói của Hoàng Hiểu Đông làm cho giật mình mà quay đầu nhìn tới cạnh bàn nơi mấy vị khách “các vị cần dùng gì”.

    Mấy vị khách chỉ gật đầu với Hoàng Hiểu Đông rồi cầm tờ thực đơn trong đó ghi đầy đủ món ăn mà đưa cho hai người để lựa món, Thanh Thị Tú nhìn hắn như gật đầu hiểu ý.

    Chẳng mấy chốc, bốn năm vị khách đang ngồi ngay bàn cũng đã lựa chọn được món ăn, mà chỉ từng món cho Thanh Thị Tú chuẩn bị, tờ giấy để ghi sẵn rồi liền đưa cho Hoàng Hiểu Đông.

    Hoàng Hiểu Đông liền cầm lấy rồi đi xuống lối bậc thang, nhưng khi hắn vừa tiến xuống thì đã có một tốp vị khách vừa đi lên, nhưng hắn cũng không quay lại vì đã có Thanh Thị Tú ở trên, hắn chỉ cầm tờ đơn ghi món ăn mà Thanh Thị Tú đã đưa, tiến nhanh vào phòng bếp khi đã ở dưới tầng trệt của nhà hàng Saigon Pumpkin này.

    Nơi tầng trệt mười bàn thì cũng đã có năm bàn có khách bốn nhân viên phục vụ cũng đều bận rộn, trong phòng bếp Hoàng Hiểu Đông đã đưa tới tờ đơn cho một trong bốn người đầu bếp nơi này.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Open One Chapter
    PVT
    Nhân vật chính: Hoàng Hiểu Đông, Lu Nhiên, Thanh Thị Tú, Phan Thùy Lưu, Ngô Kính Dương, Lu Xuy Anh... (Phan Thùy Lưu đổi sang Vy Tuyết)
    Nguyên Văn Câu Chuyện


    Nhân vật chính: Hoàng Hiểu Đông, Lu Nhiên, Thanh Thị Tú, Phan Thùy Lưu, Ngô Kính Dương, Lu Xuy Anh... (Phan Thùy Lưu đổi sang Vy Tuyết)

    Quyển 1- Thành Phố Có Màu Hồng
    Chương/Chapter 3+ Thanh Thị Tú
    - Em còn có chuyện, không làm phiền chị!
    Hoàng Hiểu Đông chán đầy mồ hôi mà cười gượng nhìn cô gái hắn gọi là Chị Phượng mà nói mặc dù nhìn thấy vẻ mặt tức giận của cô ấy như dứt lời hắn liền đẩy xe đạp vào và đóng nhanh cửa lại nhưng phía ngoài vẫn vang lên câu nói của một vài câu chị Phượng mà hắn vừa gọi:
    - Hoàng Hiểu Đông, em lại như vậy cho nên em mới ế hai năm như vậy mà chưa có ai!
    - Hoàng Hiểu Đông chị vẫn chưa có người yêu mà sao em lại chê chi như vậy nhan sắc của chị cũng đâu có kém cạnh bất kỳ người con gái tuổi đôi mươi nào đâu!
    - Không phải chị có người yêu rồi sao, hôm qua em còn thấy anh ấy chở chị nữa là!
    Hoàng Hiểu Đông từ trong phòng mà hé cửa ngóc đầu ra phía ngoài mà nhìn cô gái hắn gọi là chị Phượng nói rồi lại đóng sầm cửa lại nhưng phía ngoài cũng đã im lặng khiến cho Hoàng Hiểu Đông trong lòng thở phào nhẹ nhõm vì thấy may mắn
    Thật ra cô gái kế bên phòng Hoàng Hiểu Đông cũng chỉ ở một mình giống như hắn tên đầy đủ của cô gái là Nguyễn Kim Phượng nhưng vì cô gái lớn hơn Hoàng Hiểu Đông vài tuổi cho nên hắn vẫn gọi cô gái là chị
    Trong căn phòng trọ chật hẹp của mình Hoàng Hiểu Đông cất balô mà tấm rửa sạch sẽ rồi lại leo lên căn gác mà chìm đắm vào trong cuốn sách hắn mới mua mà giở từng trang đọc
    Một ngày cứ như thế lại trôi qua với hắn
    Cũng đã tới ngày đầu tuần Hoàng Hiểu Đông lại tiếp tục công việc của mình tại Nhà Hàng Saigon Pumpkin, hôm nay hắn lại làm ca sáng bảy giờ chính vì vậy mà từ lúc sáu giờ hắn đã dậy mà chuẩn bị tất cả rồi liền rời khỏi nơi này bằng chiếc xe đạp của mình mà tiếp tục bon bọn trên đường
    Bình minh buổi sáng thật đẹp
    Bầu trời dần lên ánh nắng đang len lói chiếu xuống dần dần tỏa sáng khắp nơi mà đánh tan đi màn sương trắng vẫn cọc cạch trên chiếc xe đạp đã theo hắn hai năm nay và cũng đã không biết phải trải qua bao nhiêu lần vào tiệm sửa xe mà sửa chữa bằng cách vá lỗ xe đã bị thủng nhưng nó vẫn bền bỉ bên cạnh hắn
    Hoàng Hiểu Đông thở dài nhìn màn sương dần tan đang dần những chiếc xe đang lưu thông trên đường cùng hắn cho một ngày mới, hai năm trôi qua hắn vẫn đi làm trên con đường này trong quen thuộc chính vì vậy mà con đường này cũng đã không còn xa lạ gì với hắn
    Tiếng đạp xe của hắn cũng đã ngừng Hoàng Hiểu Đông đã tới trước nhà hàng nơi bác bảo vệ đã đứng canh trông giữ xe từ lúc nào phía trong cũng đã xuất hiện khoảng hơn năm nhân viên phục vụ đang dọn dẹp bàn ghế chuẩn bị một buổi sáng kinh doanh mới
    Hắn dựng xe ở ngoài mà liền tiến vào trong
    - Đông, cậu mới tới sao!
    - Đông, hôm nay đi hơi trễ đó cậu!
    Những nhân viên phục vụ phía trong có ban am hai nữ đã nhìn hắn mà hỏi trong chêu ghẹo Hoàng Hiểu Đông chỉ cười trừ nói nhanh trong bước chân lại đang tiến nhanh vào bếp
    - Vẫn sớm mà mọi người lại chọc mình!
    - Tầng trên giành cho cậu đó!
    Những tiếng nói đã ngừng khi Hoàng Hiểu Đông đã tiến vào trong nhà bếp thay đổi y phục của nhân viên phục vụ phía trong phòng bếp cũng đã có khoảng năm sáu đầu bếp đang tám dốc với nhau khi chưa có khách mặc dù tất cả nguyên liệu đều đã chuẩn bị sẵn
    Cho nên khi Hoàng Hiểu Đông tiến vào cũng không ảnh hưởng tới bọn họ nhưng rất nhanh hắn đã thay y phục xong mà ra nhìn những nhân viên khác cũng đã bắt đầu dọn dẹp phía ngoài có người đã đứng quầy có người đứng nơi cổng như đợi khách đến
    Hoàng Hiểu Đông liền tiến lên tầng hai, nơi tầng hai cũng sạch sẽ mà không hề có ai, nhưng lại có một nữ nhân viên đợi hắn sẵn nơi này
    - Đông, cậu tới rồi sao!
    - Ừ, Thanh Tú, cậu không xuống dưới phục vụ sao, nơi đây để mình trông được rồi!
    Hoàng Hiểu Đông nhìn cô gái cũng mang y phục giống hắn nét mặt cũng dễ nhìn dường như tất cả, cô gái tên Thanh Thị Tú chỉ cười mỉm với hắn mà nói:
    - Tầng dưới bốn người trên đây mình và cậu như thế mới đủ chẳng lẽ cậu định một mình phục vụ hết tầng này sao!
    Hoàng Hiểu Đông gật gù nhưng rồi nhìn quanh nơi này đã được sắp xếp dọn dẹp mà hơi kinh ngạc:
    - Cậu dọn dẹp hết rồi sao!
    Thanh Thị Tú chỉ gật đầu rồi tiến tới nơi cửa chính trước đường mà nhìn xuống nơi để xe nhưng rồi lại không quay đầu mà hỏi hắn
    - Đông, mình nghe mấy vị đầu bếp nói cậu đã làm ở đây được hai năm rồi dường như là lâu nhất trong tất cả nhân viên bọn mình!
    Hoàng Hiểu Đông chỉ gật đầu mặc dù Thanh Thị Tú không thấy được hắn lại tới một cái bàn trong mười bộ bàn ghế để phục vụ khách trên tầng hai này rồi liền đi tới cạnh Thanh Thị Tú mà cùng nhìn xuống dưới mặt đường nơi đang để xe cũng đã có một vài vị khách đang tiến vào tầng một nhà hàng như hắn cũng chỉ lướt qua rồi nhìn về nơi xa trên bầu trời qua tấm kính mà nói với Thanh Thị Tú:
    - Ừ mình làm ở đây cũng được hai năm rồi, mình định làm thêm ở đây một năm nữa cũng vừa lúc mình hoàn thành xong việc học mà lấy tấm bằng cao đẳng quản lý nhà hàng khách sạn!
    Khiến Thanh Thị Tú nhìn Hoàng Hiểu Đông mà hơi quay đầu ngạc nhiên hỏi:
    - Hoàng Hiểu Đông cậu vẫn còn học sao!
    - Ừ, cũng đã được hai năm chỉ còn một năm rưỡi nữa là xong!
    Hoàng Hiểu Đông chỉ gật đầu mà nói khi mà Thanh Thị Tú lại im lặng nhưng rồi bất chợt nói trong bỡ ngỡ:
    - Mình cũng vẫn đang đi học mình cũng đã tìm thêm việc để làm nhưng lại không có ai nhận may thay được nhận vào đây mới chỉ làm được hai tháng nên cũng chưa hề gặp cậu bây giờ cùng ca nên mới gặp!
    Hoàng Hiểu Đông gật đầu nhưng rồi lại quay đầu nhìn nơi lối cầu thang đang có vài người bước lên khiến hắn nói nhanh với Thanh Thị Tú vẫn còn đang lơ ngơ ngác
    - Tú, có khách lên!
    Hoàng Hiểu Đông dứt lời liền xoay người hướng nhanh về mấy vị khách đã đi tới một cái bàn, Thanh Thị Tú cũng bị lời nói của Hoàng Hiểu Đông làm cho giật mình mà quay đầu nhìn tới cạnh bàn nơi mấy vị khách “các vị cần dùng gì”
    Mấy vị khách chỉ gật đầu với Hoàng Hiểu Đông rồi cầm tờ thực đơn trong đó ghi đầy đủ món ăn mà đưa cho bọn họ để lựa món Thanh Thị Tú nhìn hắn như gật đầu hiểu ý
    Chẳng mấy chốc bốn năm vị khách đang ngồi ngay bàn cũng đã lựa chọn được món ăn mà chỉ từng món cho Thanh Thị Tú chuẩn bị tờ giấy để ghi sẵn rồi liền đưa cho Hoàng Hiểu Đông
    Hoàng Hiểu Đông liền cầm lấy rồi đi xuống cầu thang nhưng khi hắn vừa tiến xuống thì đã có một tốp vị khách vừa tiến lên nhưng hắn cũng không quay lại vì đã có Thanh Thị Tú ở trên hắn chỉ cầm tờ đơn ghi món ăn mà Thanh Thị Tú đã đưa tiến nhanh vào phòng bếp khi đã ở dưới tầng trệt của nhà hàng Saigon Pumpkin
    Nơi tầng trệt mười bàn thì cũng đã có năm bàn có khách bốn nhân viên phục vụ cũng đều bận rộn, trong phòng bếp Hoàng Hiểu Đông đã đưa tới tờ đơn cho một trong bốn vị đầu bếp nơi này

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Open One Chapter
    Lần sửa cuối bởi PhanThien, ngày 05-12-2021 lúc 08:35.
    Đang viết truyện Thiên
    Đang ra chương:: [Ngôn tình] Phố Vị Thanh http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=149245&page=2

  7. #5
    Ngày tham gia
    May 2015
    Bài viết
    1,150
    Xu
    1,000

    Mặc định

    Phố Vị Thanh
    Tác giả- Phan Thiên
    Thể loại- Ngôn tình
    Quyển I- Thành phố có màu hồng
    Chương/Chapter 4+ Phan Thùy Lưu



    20/02/2018, 10:41
    Chương/Chapter 4 : Phan Thùy Lưu

    Bọn họ cầm lấy rồi nhìn một lượt rồi gật đầu bắt đầu chế biến món ăn, trong khi chờ đợi Hoàng Hiểu Đông lại đi chuẩn bị những thứ khác, khi bọn họ đã chế biến hoàn thành hắn liền đặt lên một cái khây sắt, mà bê lên tầng, rồi cùng lúc đó, Thanh Thị Tú lại đưa tiếp cho hắn một tờ giấy ghi món ăn khác, hắn lại tiếp tục xuống nhà bếp.

    Thời gian cứ thế mà trôi qua, một ngày cứ thế mà đến, công việc của Hoàng Hiểu Đông ở Nhà Hàng Saigon Pumpkin này, trong hai năm vẫn cứ như vậy mà qua. Mặc dù, lương không hề tăng bao nhiêu và hắn cũng đã thấy rất nhiều người đã nghỉ việc để đi tìm việc khác rất nhiều.

    Nên Nhà Hàng Saigon Pumpkin đã thay đổi nhân viên liên tục nhưng hắn vẫn còn đây chưa hề nghỉ việc.

    Nhà Hàng Saigon Pumpkin đã bắt đầu vắng người, Hoàng Hiểu Đông cùng Thanh Thị Tú ở trên tầng hai mà hơi thở mệt mỏi, nhìn đống bát đĩa cùng thức ăn dư thừa trên bàn mà nhìn nhau, Thanh Thị Tú chỉ nói như để hắn nghe:

    “Hôm nay đông khách thật, mấy ngày trước rất vắng!”

    Hoàng Hiểu Đông nghe vậy chỉ gật đầu, vì quả thật mấy tháng nay, nhà hàng ế ẩm đến nỗi một ngày khách vào là rất ích, thậm chí có hôm là không có ai.

    “Mau dọn dẹp nếu không tí lại có khách vào thì sẽ không có bàn cho bọn họ ngồi!”

    Hoàng Hiểu Đông dứt lời liền đi nhanh tới mấy cái bàn ngập chén, bát đĩa mà bắt đầu dọn dẹp, còn Thanh Thị Tú cũng đã lắc đầu, vì nàng cũng đã hiểu chút ít về Hoàng Hiểu Đông một kẻ chỉ biết làm việc khi có việc. Cứ thế, công việc lại xong, Hoàng Hiểu Đông lại bắt đầu sắp sửa mà quay lại nơi phòng trọ của mình, trên con đường đầy ánh nắng gay gắt do trời đã trưa.

    Hắn đang trên đường quay lại nơi trọ của mình, sau nửa ngày làm việc, nhưng Hoàng Hiểu Đông đã nói “còn vài ngày nữa thì đã tới ngày lương, hai năm mà cũng chỉ để dành được chút ít”.

    Hoàng Hiểu Đông đã quay về nhà trọ của mình, hắn lại bắt đầu lục lọi đống sách vở, vì tối nay hắn còn phải đi học.

    Hoàng Hiểu Đông cặm cụi soạt từng cuốn sách chỉ là được chốc lát hắn lại cất đi, mà cầm lấy cuốn tiểu thuyết “Thiên” mà hắn chỉ mới đọc được ít kia, rồi lại gấp lại mà bắt đầu chuẩn bị đi học.

    Hôm nay màn đêm lại buôn hắn lại tiếp tục đi học đạp xe.

    Chỉ là trên đường đi hắn lại bắt gặp cô gái đó là người con gái mà hắn đã nhìn thấy ở nhà sách, mà hắn đã bắt gặp, chỉ là cô gái đó lại đang đi với một vài người bạn, và có lẽ cô ta cũng không hề thấy Hoàng Hiểu Đông đang đạp xe trên phố nơi mà cô ta đang dạo bộ trên đường.

    Hai người giống như đang đi lướt qua nhau, Hoàng Hiểu Đông tuy thấy nhưng hắn cũng không hề tiến lên hỏi thăm.

    Hắn lại tiến tới trường tiếp tục ba tiết học của mình, rồi lại quay về phòng trên con đường cũ, có vẻ như hắn chỉ lên trường vào lớp học, rồi về, không hề có vấn đề gì khác, nhưng vì có lẽ như trong lớp học của hắn ai cũng đều như vậy cả.

    Hoàng Hiểu Đông lại đạp xe trên con đường vẫn dẫn tới phòng trọ của mình trong yên lặng.

    Mọi thứ cứ như thế mà qua, không có gì thay đổi ngoài công việc của hắn đang làm, công việc của hắn vẫn vậy, nhưng tiền lương của tháng này đã tới và hắn đã nhận.

    Nhưng một lúc nào đó, trong ngày chủ nhật, hắn lại gặp lại cô gái đó, vẫn còn in hình dáng trong lòng Hoàng Hiểu Đông, chính là cô gái Hoàng Hiểu Đông đã gặp trong nhà sách, đã gặp lại nàng một lần nữa ngay trạm xe để trú mưa này.

    Hoàng Hiểu Đông vừa mới từ một vài quán xá để mua một vài thứ, chỉ là khi đang trên đường quay lại nơi phòng trọ, thì bầu trời vốn quang đãng mát mẻ khi trời tối lại bắt đầu đổ mưa, khiến hắn phải cuốn quýt mà chạy nhanh vào nơi gần trạm xe buýt này mà trú, chỉ là trong trạm xe buýt này đã đứng một cô gái từ lúc nào, cô gái đứng nơi này cũng chính là cô gái mà hắn đã từng gặp ở nhà sách hôm nào.

    Lúc này vẻ mặt cô gái cùng mái tóc đã lấm tấm nước mưa và cô gái lúc này cũng đang bất ngờ hiện rõ trên mặt cô gái khi trong thấy Hoàng Hiểu Đông. Hoàng Hiểu Đông đứng gần cạnh cô gái, vẻ mặt hơi bất ngờ nhưng lại mừng rỡ nhìn cơn mưa đang nặng hạt mà trút xuống phía trên mái tôn của trạm xe buýt này, cùng phía ngoài con đường nơi chiếc xe đạp cùng xe số hiệu của cô gái đang dựng đứng đối diện.

    Hoàng Hiểu Đông lại mở miệng nói trước. Mặc dù, giọng hắn hơi ngọng và run:

    “Chúng ta lại gặp nhau!”

    Cô gái chỉ cười tươi nhìn hắn, nhưng lại khiến Hoàng Hiểu Đông trong lòng rung động mạnh liệt, chỉ là cùng với câu nói thân thiện của cô gái đã vang lên:

    “Hôm nay lại gặp cậu trong cơn mưa vây quanh lại ngay trạm xe buýt!”

    “Lần trước, cậu bỏ đi nhanh quá mình vẫn chưa biết tên cậu là gì!”

    Hoàng Hiểu Đông như mở cờ trong lòng mà mở miệng nói với cô gái, như rất sợ cô gái sẽ bỏ đi như lần trước, đến lúc đó hắn sẽ không thể nào biết được tên cô gái, cô gái ngẩn đầu nhìn hắn mà lại nói:

    “Mình tên là Lưu!”

    Hoàng Hiểu Đông gật đầu ánh mắt mừng rơn như đã mừng rỡ mà không khỏi gật gù, hắn nhìn phía ngoài rồi nhìn cơn mưa đang đợi từ trên không trung dội xuống, rã rít tạo thành những tiếng kêu vang trong không gian nơi trạm xe buýt này, mà ánh đèn điện từ tấm bảng ngăn cách hai bên lối ngồi chiếu sáng nơi hắn cùng cô gái tên Lưu, với tên đầy đủ Phan Thùy Lưu.

    Lúc này, Hoàng Hiểu Đông mới nói tên mình:

    “Mình tên là Đông chúng ta có thể làm quen được không!”

    Cô gái tên Phan Thùy Lưu hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn ngẩn đầu nhìn như đang chấp tay ra phía sau, mà di chân trong vẻ mặt hơi tươi cười nhìn cô gái hơi đỏ mặt gật đầu nói:

    “Không phải chúng ta … vốn dĩ vẫn đang làm quen nhau sao!”

    Hoàng Hiểu Đông không khỏi gật gù mà hỏi Phan Thùy Lưu:

    “Lần trước gặp cậu ở nhà sách mình đã trong thấy cậu rất bất ngờ với cuốn sách “Thiên” mà mình vừa mua chẳng lẽ cậu đọc nó rồi sao!”

    Phan Thùy Lưu nét mặt hơi mong lung mà nhớ lại, rồi gật đầu dường như còn có chút tiếc nuối:

    “Mình đã đọc nó, cuốn sách đó viết về nhân vật nam chính Vũ Thiên và nhân vật nữ chính là gì đó, cái này mình không rõ, mình chỉ xem chút ít trên mạng!”

    Hoàng Hiểu Đông vẻ mặt hơi ngỡ ngàng với những gì Phan Thùy Lưu vừa nói, khiến cho hắn phải lấy tay gãi đầu mà cười gượng trong khó xử nói nhỏ với cô ta:

    “Cái này … mình cũng chỉ mới đọc được một ít cho nên cũng không rõ lắm!”

    Phan Thùy Lưu chỉ gật đầu nét mặt lại hiện lên chút lo lắng nhìn bầu trời mưa vẫn chưa dứt, Hoàng Hiểu Đông thấy vậy không khỏi hơi vội vàng, hắn nhìn dòng xe đang chạy hối hả dưới cơn mưa, còn hắn cùng Phan Thùy Lưu lại chỉ có hai người đang đứng nơi này, hắn không khỏi hỏi chuyện khác khi trong thấy Phan Thùy Lưu im lặng, mà nhìn trong buông hai tay nhìn dòng nước đang chạy trong con rạch:

    “Lưu, cậu ở nơi nào có gần đường “Đỗ Thuận” không!”

    Phan Thùy Lưu có chút giật mình, tay hơi vuốt tóc mà nhìn Hoàng Hiểu Đông rồi nói:

    “Cũng gần đây, mình cùng ở trọ với một người bạn gái!”

    Nghe Phan Thùy Lưu nói vậy, Hoàng Hiểu Đông mừng rơn mà nét mặt tuy không thay đổi nhưng trong lòng lại có chút phấn khởi:

    “Cậu vẫn còn đi học sao!”

    Phan Thùy Lưu gật nhẹ đầu mà nói về ngành mình đang học:

    “Mình đang học Đại học ngành Quản Trị kinh doanh cũng đã được ba năm chỉ còn một năm nữa mình sẽ ra trường!”

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Open One Chapter
    PVT

    Chương/Chapter 4+ Vy Tuyết

    Nhân vật chính: Hoàng Hiểu Đông, Lu Nhiên, Thanh Thị Tú, Phan Thùy Lưu, Ngô Kính Dương, Lu Xuy Anh... (Phan Thùy Lưu đổi sang Vy Tuyết)
    Nguyên Văn Câu Chuyện


    Nhân vật chính: Hoàng Hiểu Đông, Lu Nhiên, Thanh Thị Tú, Phan Thùy Lưu, Ngô Kính Dương, Lu Xuy Anh... (Phan Thùy Lưu đổi sang Vy Tuyết)

    Quyển 1- Thành Phố Có Màu Hồng
    Chương/Chapter 4+ Vy Tuyết
    Bọn họ cầm lấy rồi nhìn một lượt rồi gật đầu bắt đầu chế biến món ăn, trong khi chờ đợi Hoàng Hiểu Đông lại đi chuẩn bị những thứ khác, khi bọn họ đã thành hắn liền đặt lên một cái khây sắt mà bê lên tầng rồi cùng lúc đó Thanh Thị Tú lại đưa tiếp cho hắn một tờ ghi món ăn khác hắn lại tiếp tục xuống nhà bếp mà tiếp tục
    Thời gian cứ thế mà trôi qua một ngày cứ thế mà đến công việc của Hoàng Hiểu Đông ở Nhà Hàng Saigon Pumpkin này trong hai năm vẫn cứ như vậy mà qua mặc dù lương không hề tăng bao nhiêu và hắn cũng đã thấy rất nhiều người đã nghỉ việc để đi tìm việc khác rất nhiều
    Nên Nhà Hàng Saigon Pumpkin đã thay đổi nhân viên liên tục nhưng hắn vẫn còn đây chưa hề nghỉ việc
    Nhà Hàng Saigon Pumpkin đã bắt đầu vắng người, Hoàng Hiểu Đông cùng Thanh Thị Tú ở trên tầng hai mà thở hắc nhìn đống bát đĩa cùng thức ăn dư thừa trên bàn mà nhìn nhau Thanh Thị Tú chỉ nói như để hắn nghe:
    - Hoàng Hiểu Đông hôm nay đông khách thật, mấy ngày trước rất vắng!
    Hoàng Hiểu Đông nghe vậy chỉ gật đầu vì quả thật mấy tháng nay nhà hàng ế ẩm đến nỗi một ngày khách vào là rất ích thậm chí có hôm là không có ai
    - Mau dọn dẹp nếu không tí lại có khách vào thì sẽ không có bàn cho bọn họ ngồi!
    Hoàng Hiểu Đông dứt lời liền đi nhanh tới mấy cái bàn ngập chén bát đĩa mà bắt đầu dọn dẹp còn Thanh Thị Tú cũng đã lắc đầu vì nàng cũng đã hiểu chút ít về Hoàng Hiểu Đông một kẻ rất say sưa với công việc
    Cứ thế công việc lại xong Hoàng Hiểu Đông lại bắt đầu sắp sửa mà quay lại nơi phòng trọ của mình trên con đường đầy ánh nắng gay gắt do trời đã trưa
    Hắn đang trên đường quay lại nơi trọ của mình sau nửa ngày làm việc nhưng tiếng lẩm bẩm của Hoàng Hiểu Đông đã vang lên: “còn vài ngày nữa thì đã tới ngày lương, hai năm mà cũng chỉ để dành được chút ít”
    Hoàng Hiểu Đông đã quay về nhà trọ của mình hắn lại bắt đầu lục lọi đống sách vở vì tối nay hắn còn phải đi học
    Hoàng Hiểu Đông cặm cụi soạt từng cuốn sách chỉ là được chốc lát hắn lại cất đi mà cầm lấy cuốn tiểu thuyết “Truyện Thiên” mà hắn chỉ mới đọc được ít kia rồi lại gấp lại mà bắt đầu chuẩn bị đi học
    Hôm nay màn đêm lại buôn hắn lại tiếp tục đi học đạp xe
    Chỉ là trên đường đi hắn lại bắt gặp cô gái đó là người con gái mà hắn đã nhìn thấy ở nhà sách mà hắn đã bắt gặp chỉ là cô gái đó lại đang đi với một vài người bạn và có lẽ cô ta cũng không hề thấy Hoàng Hiểu Đông đang đạp xe trên phố nơi mà nàng đang dạo bộ trên đường
    Hai người giống như đang đi lướt qua nhau Hoàng Hiểu Đông tuy thấy nhưng hắn cũng không hề tiến lên hỏi
    Hắn lại tiến tới trường tiếp tục ba tiết học của mình rồi lại quay về phòng trên con đường cũ, có vẻ như hắn chỉ lên trường vào lớp học rồi về không hề có vấn đề gì khác nhưng vì có lẽ như trong lớp học của hắn ai cũng đều như vậy cả
    Hắn lại lủi thủi đạp xe trên con đường vẫn dẫn tới phòng trọ của mình trong yên lặng
    Mọi thứ cứ như thế mà trôi qua không có gì thay đổi ngoài công việc của hắn đang làm, công việc của hắn vẫn vậy nhưng tiền lương của tháng này đã tới và hắn đã nhận
    Nhưng một lúc nào đó trong ngày chủ nhật hắn lại gập lại cô gái đó vẫn còn in hình dáng trong lòng hắn chính là cô gái hắn đã gặp trong nhà sách đã gặp lại nàng một lần nữa ngay trạm xe để trú mưa
    Hoàng Hiểu Đông vừa mới từ một vài quán xá để mua một vài thứ chỉ là khi đang trên đường quay lại nơi phòng trọ thì bầu trời vốn quang đãng mát mẻ khi trời tối lại bắt đầu đổ mưa khiến hắn phải cuốn quýt mà chạy nhanh vào nơi gần trạm xe buýt mà trú chỉ là trong trạm xe buýt này đã đứng một cô gái từ lúc nào chỉ là cô gái đứng nơi này cũng chính là cô gái này mà hắn đã từng gặp ở nhà sách
    Lúc này vẻ mặt cô gái cùng mái tóc đã lấm tấm nước mưa và nàng lúc này cũng đang bất ngờ hiện rõ trên mặt nàng khi trong thấy Hoàng Hiểu Đông
    Hoàng Hiểu Đông đứng gần cạnh nàng vẻ mặt hơi bất ngờ nhưng lại mừng rỡ nhìn cơn mưa đang nặng hạt mà trút xuống phía trên mái tôn của trạm xe buýt này cùng phía ngoài con đường nơi chiếc xe đạp cùng xe số hiệu của nàng đang đựng đối diện mà gần nhau
    Hoàng Hiểu Đông lại mở miệng nói trước mặc dù giọng hắn hơi ngọng và run:
    - Chúng ta lại gặp nhau!
    Cô gái chỉ cười tươi nhìn hắn nhưng lại khiến Hoàng Hiểu Đông trong lòng rung động mạnh liệt chỉ là cùng với câu nói thân thiện của nàng đã vang lên:
    - Ừ, hôm nay lại gặp cậu trong cơn mưa to vây quanh lại ngay trạm xe buýt này!
    - Lần trước, cậu bỏ đi nhanh quá mình vẫn chưa biết tên cậu là gì!
    Hoàng Hiểu Đông như mở cờ trong lòng mà mở miệng nói với cô gái như rất sợ cô gái sẽ bỏ đi như lần trước đến lúc đó hắn sẽ không thể nào biết được tên nàng, cô gái ngẩn đầu nhìn hắn mà mỉm cười rồi nói:
    - Mình tên là Vy Tuyết!
    Hoàng Hiểu Đông gật đầu ánh mắt mừng rơn như đã mừng rỡ mà không khỏi gật gù hắn nhìn phía ngoài rồi nhìn cơn mưa đang đợi từ trên không trung dội xuống rã rít tạo thành những tiếng kêu vang trong không gian nơi trạm xe buýt này mà ánh đèn điện từ tấm bảng ngăn cách hai bên lối ngồi chiếu sáng nơi hắn cùng cô gái tên Vy Tuyết
    Lúc này Hoàng Hiểu Đông mới nói tên mình:
    - Mình tên là Hoàng Hiểu Đông chúng ta có thể làm quen được không!
    Cô gái tên Vy Tuyết hơi ngạc nhiên nhưng vẫn ngẩn đầu nhìn như đang chấp tay ra phía sau mà di chân trong vẻ mặt hơi tươi cười nhìn nàng mà hơi đỏ mặt gật đầu nói:
    - Không phải chúng ta … vốn dĩ vẫn đang làm quen nhau sao!
    Hoàng Hiểu Đông không khỏi gật gù mà hỏi Vy Tuyết:
    - Lần trước gặp cậu ở nhà sách mình đã trong thấy cậu rất bất ngờ với cuốn sách “Truyện Thiên” mà mình cầm chẳng lẽ cậu đọc nó rồi sao!
    Vy Tuyết nét mặt hơi mông mà nhớ lại rồi gật đầu dường như còn có chút tiếc nuối:
    - Mình đã đọc nó, cuốn sách Truyện Thiên đó đề cập rất nhiều vấn đề trong đó có chuyện tình của nhân vật nam chính Vũ Thiên và nhân vật nữ chính là Phương Nguyệt nhưng sau mới biết chính là tên thật của nàng là Tiên Ngân Dao, chỉ tiếc là không hề có ai để ý tới tác phẩm của Lão Thiên
    Hoàng Hiểu Đông vẻ mặt hơi ngỡ ngàng với những gì Vy Tuyết vừa nói khiến cho hắn phải lấy tay gãi đầu mà cười gượng trong khó xử nói nhỏ với nàng
    - Cái này … mình cũng chỉ mới đọc được một ít cho nên cũng không rõ lắm!
    Vy Tuyết chỉ gật đầu nét mặt lại hiện lên chút lo lắng nhìn bầu trời mưa vẫn chưa dứt, Hoàng Hiểu Đông thấy vậy không khỏi hơi vội vàng hắn nhìn dòng xe đang chạy hối hả dưới cơn mưa còn hắn cùng Vy Tuyết lại chỉ có hai người đang đứng nơi này hắn không khỏi hỏi chuyện khác khi trong thấy Vy Tuyết im lặng mà nhìn trong buông hai tay nhìn dòng nước đang chạy trong con rạch:
    - Vy Tuyết, cậu ở nơi nào có gần con đường “Đỗ Thuận” không!
    Vy Tuyết có chút giật mình, tay hơi vuốt tóc mà nhìn hắn rồi nói:
    - Cũng gần đây, mình cùng ở trọ với một người bạn!
    Nghe Vy Tuyết nói vậy Hoàng Hiểu Đông mừng rơn mà nét mặt tuy không thay đổi nhưng trong lòng lại có chút phấn khởi:
    - Cậu vẫn còn đi học sao!
    Vy Tuyết gật nhẹ đầu mà nói về ngành mình đang học:
    - Mình đang học Đại học ngành Quản Trị kinh doanh cũng đã được ba năm chỉ còn một năm nữa mình sẽ ra trường!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Open One Chapter
    Lần sửa cuối bởi PhanThien, ngày 05-12-2021 lúc 14:04.
    Đang viết truyện Thiên
    Đang ra chương:: [Ngôn tình] Phố Vị Thanh http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=149245&page=2

    ---QC---


Trang 1 của 16 12311 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status