TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 1 của 26 12311 ... CuốiCuối
Kết quả 1 đến 5 của 130

Chủ đề: THIÊNG LIÊNG _ Tập 1: Chuyến Đi Của Cuộc Đời ( Hoàn thành )

  1. #1
    Ngày tham gia
    Feb 2018
    Bài viết
    128
    Xu
    0

    Mặc định THIÊNG LIÊNG _ Tập 1: Chuyến Đi Của Cuộc Đời ( Hoàn thành )

    TIỂU THUYẾT NHIỀU TÂP̣
    THIÊNG LIÊNG
    TÁC QUYỀN THUỘC VỀ TRẦN THỊ THANH LỊCH VÀ GIA ĐÌNH
    ĐĂNG TẢI DBTN

    Thể loại : Hư cấu . Siêu nhiên .

    Không gian của truyện : VIỆT NAM cổ xưa ( và mở rộng hơn )

    Thời gian của truyện : Thời đại đồ đồng ( khoảng 1000 trước công nguyên )

    Tập 1: Chuyến Đi Của Cuộc Đời





    1

    Đấng Thiêng Tao

    Từ thủa xưa muôn ngàn đời trước,khi con người và CÁC ĐẤNG THIÊNG LIÊNG còn giữa mối giao cảm sâu sắc.Và các ĐỀN THỜ hiện diện khắp nơi.Ở một vùng đất có núi cao rừng già và biển khơi mênh mông.Nơi có nhiều bộ lạc và tộc người khác nhau cùng chia nhau đất đai chung sống với muôn thú.

    Mỗi bộ lạc đều ngày đêm cầu nguyện cho bình yên sẽ đến với mình.Người chuyển lời nguyện ước của họ lên đến CÁC ĐẤNG THIÊNG LIÊNG thần giới là các bậc tu hành vô cùng tôn kính.Đó là những MO,THEM.Họ thường ở trong những vùng xa xôi,hoang vắng và được bảo vệ bởi sức mạnh do trời đất ban tặng.

    Đứng đầu trong đó là Vùng Đất Thiêng nơi có ngọn núi Cổng Trời chốn ngự trị của Đấng Thiêng Tao.Người luôn được bao quanh bởi vầng sáng lung linh cùng những làn gió nhẹ nhàng.Theo lời kể từ xa xưa thì các ĐẤNG THIÊNG TAO có với nhiệm vụ truyền đời nuôi dưỡng Tảng Đá Thiêng.

    Đó là thứ duy hơn hết chấn giữ nổi sức mạnh khủng khiếp cực độ của Ác Hồn trong buổi hỗn mang. Chúng tàn phá gần hết sự sống và chút nữa bắt hết thảy những thứ còn tồn tại được trở thành nô lệ cho mình. Các ĐẤNG THIÊNG LIÊNG và mọi người trải qua cuộc tranh đấu một mất một còn đến cuối cùng đã giành chiến thắng.Những kẻ thua cuộc bị nhốt lại trong CÕI HƯ ẢO cho mãi đến bây giờ đây.

    Qua bao nhiêu đời người cùng sinh sống với những Đấng Thiêng Tao trải trong yên ổn.Thật ra sự yêu ổn đó chỉ là bề ngoài cho sự sục sôi bên trong của các chiến tranh đột ngột xảy đến. Chuyện này dường như là điều không thể tránh khỏi với tính nết của con người.

    Vùng Đất Thiêng ngày càng xa dời cuộc đời đầy biến động đó.Các Đấng Thiêng Tao và các ĐỀN THỜ lâu rồi chỉ còn giữ lời hứa sẽ sát cánh cùng nhau nếu một ngày tai hoạ ghê rợn cũ quay lại.Lời hứa này đã trở thành nguồn sức mạnh to lớn hơn hết một khi Đấng Thiêng Tao đốt lên ngọn lửa trong đài lửa đặt trên Cổng Trời.

    Cho đến một ngày những nỗi ám ảnh từ thủa trời đất hỗn mang đó như cơn bão điên cuồng tràn về Mảnh Đất Thiêng.Một kẻ tên ĐA BAN bị đuổi khỏi bộ lạc. Hắn sống lang thang khắp nơi và nuôi lòng căm thù lên đến tột độ ng một ngày quay về quật đổ đám người đã ruồng bỏ hắn. Rồi không một ai hay biết gì về hắn trong mấy chục mùa lúa.Sau đó hắn đột ngột xuất hiện với một đám người đông đảo và cực kì hung hãn.Nhưng bọn chúng không tiến về đánh phá bộ lạc cũ,mà ầm ầm phá nát cây cỏ và đẫm đạp lên muông thú trên đường đến Cổng Trời.

    Các BÔ THEM LIÊNG trong Vùng Đất Thiêng tưởng rằng các Trụ Đá ,vật trấn ngự mang quyền năng luôn ngăn bước kẻ xấu có thể cản chúng lại.Tuy nhiên lần này một sự đáng sợ và ẩn chứa nỗi bí hiểm ghê gớm nào đó đã giúp ĐA BAN đập vụn các Trụ Đá bằng tia nhìn giáng sấm sét từ đôi mắt đỏ ngầu của hắn.

    Còn đám lâu la theo sau hắn rất nhiều tên bị những mũi tên của bấy nỏ bắn xuyên người mà vẫn lầm lũi bước tiếp.Đấng Thiêng Tao và các BÔ THEM LIÊNG đã rõ là chúng không ai khác là tay sai của ÁC HỒN đã bị nhốt sâu dưới nghìn lớp đất kia.Bọn này hẳn đã dâng hồn mình cho nó để đổi lấy sức mạnh không phải của con người.

    Đấng Thiêng Tao cùng các BÔ THEM LIÊNG đều biết dẫu toàn thể mọi người ở đây cố sức chống đỡ cũng không lại được chúng.Chỉ còn cách đốt lửa trên Cổng Trời báo động cho các bộ lạc đến cứu giúp.Nhưng họ biết rõ là tai hoạ cũng đang ập xuống đầu các bộ lạc.Khắp nơi nạn đói,bệnh tật lan tràn.Con người vốn đã khổ đau với tai hoạ của chính mình.Gìơ lại bắt họ đưa người đến giúp đỡ mình thật là tàn nhẫn với họ.

    Sau một đêm suy tính người đứng đầu Mảnh Đất Thiêng và đang gánh vác sự còn mất không chỉ ngọn núi này mà còn thế giới ngoài kia.Đấng Thiêng Tao trẻ tuổi đã đưa ra quyết định mà sẽ không một ai có thể thay đổi.Đó là cho người đào Tảng Đá Thiêng lên và bí mật chuyển đi nơi khác.

    Gần như toàn thể con dân của Núi Cổng Trời sẽ đi theo nó.Họ theo lối đường hầm dưới chân ĐÊN THỜ rất đỗi quanh co khúc khủy với nhiều hang động và sông ngầm để tới cửa hang dẫn lên mặt đất ở rất xa chân núi.Sau đó mọi người xuôi theo dòng sông gần đó với những con thuyền bằng gỗ được xông loại thuốc giúp để lâu không mục được chuẩn bị sẵn từ rất xa xưa về trước.Họ sẽ mang Tảng Đá Thiêng ra biển và từ đó tìm bờ bến mới. Miễn là ngày mai tảng đá không bị ĐA BAN phá huỷ.

    Chuyến đi được bắt đầu trong màn đêm yên ắng đầy bi tráng.Ai nấy đều phải nếm trải nỗi đau chia lìa với mảnh đất dấu yêu này cũng như với những người ở lại mà họ biết ngày mai thôi có lẽ sẽ không bao giờ còn cơ may gặp mặt nữa.

    Và khi trời sáng đoàn người kia đã đi được nửa đường ra cửa hang.Đó là lúc cuộc chiến sống còn bắt đầu. Đấng Thiêng Tao đã ở lại cùng với gần trăm chàng trai dũng cảm và trung thành của mình quyết cầm chân kẻ địch mạnh hơn mười lần dường như chỉ bằng ý trí.

    Cuộc chiến kẻo dài liên tục từ sáng đến tối,từ dưới cổng chào lên đến ĐỀN THỜ.Giữa một bên là phe của ĐA BAN gồm những kẻ cầm rìu đồng với bộ mặt hung hăng, cặp mắt đỏ ngầu,quấn vải rách lộ ra các vết sẹo chằng chịt trên người. Và bên kia là những thân thể tươi trẻ,đẹp đẽ với áo vải trắng tinh cầm trên tay gây gậy gỗ,họ là người của Đấng Thiêng Tao.

    Từ bên ngoài những người con của Mảnh Đất Thiêng này phải lùi dần lùi dần vào trong.Cuối cùng khi các anh em bên mình lần lượt ngã xuống trước mắt Đấng Thiêng Tao.Người nhìn lại chỉ còn ba chàng trai đứng sát bảo vệ mình.Bốn con người tám đôi mắt nhìn nhau bằng ánh nhìn quả quyết và đồng lòng hơn hết trí cao độ trong thời khắc quyết định.Họ đã cùng nhau hơn hết loạt dấn bước đi vào gian phòng trong cùng,nơi không có đường thoát.

    Đấy là gian phòng lớn và quan trọng hơn hết trong ĐỀN THỜ.Nơi trước đây vẫn đặt Tảng Đá Thiêng và Cây Gậy THIÊNG .Nay chỉ còn Gậy THIÊNG ở lại.Đám người của ĐA BAN đã vây kín bên ngoài còn hắn đích thân tiến vào.ĐA BAN với mái tóc lởm chởm,trên người mặc một chiếc áo choàng đen dài rất hào nhoáng nhẩn nha bước từng bước một.Bộ mặt khắc khổ hằn lên những nết nhăn trước đó mang đầy nỗi hận thù giờ đây lộ rõ vẻ sung sướng,cùng cặp mắt với ánh nhìn hả hê.

    Nhưng khi đã ở hẳn bên trong đối mặt với những kẻ cuối cùng của nợi đã bị chúng cày xới đến hoang tàn chỉ trong một tuần trăng ĐA BAN mới nhận ra.Thứ mà hắn cần tìm,thứ mà hắn ng mỏi được thấy đã không còn.

    _Nó đâu ? Thế này là thế nào ?Tảng Đá chết tiệt đó ở đâu chứ hả?

    ĐA BAN như hóa điên gầm thét vào mặt bốn kẻ đứng trước mặt. Còn họ,ba người áo trắng cầm gậy gỗ giàn hang ngang ở phía trước và người còn lại đứng sát ở đằng sau. Từ đó cất lên một giọng nói trầm mặc đáp lại hắn.

    _Chúng tôi rất tiếc.Ông đã muộn mất rồi.

    Người nói chính là Đấng Thiêng Tao.Và ĐA BAN nheo mắt nhìn cho rõ một chàng trai rất trẻ mặc áo thụng,đeo dải thắt lưng và đi đôi dép bằng bạc cùng tấm áo choàng bằng lông chim trắng muốt.Khuôn mặt Đấng Thiêng Tao dưới mái tóc xõa dài bay bổng với những đường nét mờ ảo.Một vầng sáng lung linh tỏa ra từ Đấng Thiêng Tao khiến cho xung quanh thấy nhẹ nhàng và yên bình đến lạ lùng.Bởi thế những chàng trai trẻ này đều đáp lại ĐA BAN bằng một vẻ mặt dửng dưng không chút lo sợ.

    Không thể chấp nhận việc Tảng Đá Thiêng đã biến mất ngay trước mắt,hắn rút ra thanh kiếm màu đen nãy giờ vẫn bị tấm áo chàng che kín.Rồi với bộ mặt đanh lại vì cay cú,ĐA BAN hầm hầm lao đến chỗ những người của Núi Cổng Trời đang đứng và gầm lên man dại.

    _Nếu vậy thì bọn mày đều sẽ phải chết, chết hết không xót kẻ nào.

    Cây kiếm đi đến đâu những luồng máu đỏ tươi còn chảy trên sàn bên ngoài bắt đầu kéo vào và bị hút vào trong lưỡi kiếm. Bằng một cú vung tay như gió bão,ĐA BAN chém thanh kiếm vào Đấng Thiêng Tao.Hai chàng trai phía trước đỡ trọn lưỡi kiễm ngã xuống và bị biến thành cát bụi.ĐA BAN tiếp tục vung kiếm chém lần nữa.Lần này đến lượt người thứ ba hứng lấy lưới kiếm và tan biến trong tay Đấng Thiêng Tao.

    Gìơ chỉ còn Đấng Thiêng Tao và ĐA BAN đứng đối mặt nhau trong phòng.ĐA BAN vừa định thọc kiếm vào ngực Đấng Thiêng Tao vừa cười gằn.

    _Muốn trêu ngươi ta sao, đừng hòng. Ta hạ được mi cũng gọi là xong việc rồi. Hà,hà …

    Nhưng chưa kịp đưa lưới kiếm bén nhọn của mình vào đối phương thì hắn đã cảm thấy một cơn đau buốt óc khiến hắn tuột rơi mất kiếm.Trong khoảnh khắc hắn chỉ kịp nhận ra Đấng Thiêng Tao đập mạnh đầu cây quyền trượng xuống sàn nhà.Từ đó một kẽ nứt xuất hiện với ánh sáng chói loà.

    Trong chốc lát mọi thứ bị một thứ sức mạnh không gì tả xiết vặn xoắn rồi xé toạt.Toà thàn đền bằng gạch nung kêu răng rắc rồi vỡ vụn. Những kẻ ở trong với cơn đau đớn và hoảng loạn tìm đường tháo chạy dẫm đạp lên nhau.Thế rồi một tiếng nổ nữa cùng với những làn ánh sáng sẹt qua.Cuối cùng là sự im lặng tuyệt đối.Liên tiếp hai ngày sau đấy ở trên đỉnh núi không có bất cứ một vật gì động đậy hay gây ra tiếng động.

    Khi ĐẦU LÃNH ĐỨNG ĐẦU LA HẦU dẫn người lên đến Cổng Trời,một cảnh tượng bi thảm đập vào mắt ông và những người đi theo.Trên nền đất đá,mọi thứ đều đã vỡ vụn chất chồng lên nhau ở vòng ngoài để lại một bãi trỗng ở giữa.Và La Hầu trông thấy từng mảnh vương vãi của xác ĐA BAN.Ông ngồi hẳn xuống nhìn hắn hồi lâu với một tâm trạng vui buồn lẫn lộn rồi sai người thu dọn chúng và lắp lại cho hoàn thiện sau đó chôn cất hắn tử tế. Cuối cùng La Hầu đành lặng lẽ dẫn người xuống núi.

    Trong nhiều mùa lúa tiếp theo không ai biết rằng La Hầu và người của ông đã vội vã trèo đèo lội suối lên ứng cứu cho Núi Cổng Trời.Khi mà rõ ràng ngọn lửa trên đài cao đã không được thắp lên.Không một ai trong các bộ lạc thấy lời kêu gọi nào của Đấng Thiêng Tao .Đến khi người của các ĐỀN THỜ khác đi lên gặp mặt theo lệ hàng kỳ.Thì mọi thứ đã diễn ra từ khi nào.Họ chỉ biết ngưởng đầu nhìn trời hỏi vì sao và vì sao mà không có lời đáp lại.

    Đối với La Hầu,ông cũng chỉ biết nghe theo lời khẩn cầu của chị ông,một bà MO của ĐỀN THỜ bộ lạc ông.Bà ấy đã khăng khăng rằng phải có người lên đó trươc khi quá muộn.Trước khi mọi sự không còn cơ cứu vãn và nay mai thế giời này sẽ sụp đổ.Tại sao bà ấy lại có thể biết về thảm cảnh này trong khi các bậc MO,THEM quyền phép hơn hết,các vị Chủ Lễ khắp nơi đều im tiếng.Và cuối cùng thì liệu ông có lên muộn không.Nếu nhỡ thật là như vậy thì mai sau sẽ sảy ra tai hoạ gì.


    THIÊNG LIÊNG - TẬP 1 - C1
    https://dai.ly/x6vgv1g


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi DBTN, ngày 05-11-2018 lúc 03:06.
    ---QC---


  2. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    nhatlangthv,
  3. #2
    Ngày tham gia
    Feb 2018
    Bài viết
    128
    Xu
    0

    Mặc định



    2

    Trâu Vàng và Rắn Chín Đầu

    Thời gian trôi qua thật nhanh,thấm thoắt mà đã trải hai mươi sáu mùa lúa từ cái ngày cuối cùng trước khi Vùng Đất Thiêng bị diệt vong.Nhưng rồi lẩn khuất đó đây con người vẫn truyền tai nhau về một lời sấm.Rằng những người con của Núi Cổng Trời vẫn còn ở đâu đó ngoài kia và bí mất bảo vệ Tảng Đá Thiêng để SỨC MẠNH THIÊNG LIÊNG ngàn đời hội tụ này không bị tàn lụi.Họ vẫn đang chờ đợi ngày quay lại của Đấng Thiêng Tao. Bởi hơn ai hết từ ngàn đời nay họ tin là Người không bao giờ biến khỏi cõi đời.

    Tuy lời đồn là vậy nhưng tuyệt nhiên chẳng một ai tìm được dấu vết gì của Vùng Đất Thiêng mới và bóng dáng của các THEMở đó.Bởi vậy lời sấm vẫn chỉ là những tiếng đồn thổi mà thôi.Trong khi đó cuộc sống thường ngày của con người đang tiếp diễn.

    Và ở CHẠ LỚN,trái tim của bộ lạc Trâu Vàng nằm trên một thung lũng phì nhiêu trải rộng dưới chân dãy núi Trâu Nằm. Không khí đang sôi sục từ trong Nhà Lớn ra đến các chạ chạ xung quanh.Một cuộc chiến dữ rội mà không một ai trong bộ lạc vốn yêu hoà bình này mong muốn.Chỉ vì một việc rắc rối không đâu mà hàng ngàn người con trai của Trâu Vàng sắp phải ra trận chống lại sự xâm chiếm của bộ lạc Rắn Chín Đầu.

    Mọi chuyện bắt đầu từ một chuyến đi thường lệ của nhóm người miền xuôi thuộc bộ lạc Trâu Vàng mang vải vóc tới trao đổi với người miền ngược có ngang qua vùng ranh giới giáp với bộ lạc Rắn Chín Đầu. Khi họ dừng chân nghỉ đêm thì bất ngờ bị cướp .Bọn cướp lừa lúc mọi người ngủ quên dắt ngựa thồ trên lưng chất đầy vải vóc chạy qua sông.

    Toán người Trâu Vàng kịp thời tỉnh giấc xông lên đuổi theo.Khi họ vượt qua sông thì trông thấy những bóng đen,họ tin đấy là bọn cướp hàng và rút rao kiếm đeo bên mình lao vào.Sau chốc lát giao tranh họ mới biết là mình nhầm và đấy nhóm tuần đêm của người bên Rắn Chín Đầu.

    Họ tìm cách trình bày nhưng nhóm tuần đêm này không nghe cứ bắt trói họ lại.Sau đó nhằm lúc hớ hênh của người trông giữ một chàng trai trong nhóm Trâu Vàng trốn được. Người này cắm đầu chạy về được phần đất của Trâu Vàng rồi kể lại sự tình.

    Người trong bộ lạc đang nghĩ xem làm sao đưa nốt những người còn trở về. Ai ngờ vừa khi đó người đem tin của CHÚA TỂ TỐI CAO bên bộ lạc Rắn Chín Đầu kia ngạn mạn đến xin gặp tận mặt CHÚA TỂ TỐI CAO Trâu Vàng. Ông ta còn mang theo lễ vật là đầu của toàn bộ những người bị bắt.

    Khi mọi người trong Nhà Lớn của Trâu Vàng còn đang kinh hoàng trước sự tàn ác đó. Thì ông ta đã thay mặt CHÚA TỂ TỐI CAO bộ lạc Rắn Chín Đầu lớn tiếng.

    _Các người của bộ lạc Trâu Vàng hãy nghe rõ...Bây giờ đây hai bên Rắn Chín Đầu và Trâu Vàng thành ra là láng giềng của nhau. Và hai bên đang sinh sống yên ổn không xích mích gì…Thì tự dưng bọn người Trâu Vàng các ngươi sách dao kiếm sang đất chúng ta chém người của chúng ta. Thế này rõ ràng định ăn cướp gì của chúng ta. Nếu không thì là muốn gây hấn hạ nhục bộ lạc của chúng ta. Chuyện này toàn thể bộ lạc Rắn Chín Đầu bọn ta không thể tha thứ được…Đã thế bọn chúng khi bị bắt còn lén trốn thoát về đây chắc định gọi thêm đồng bọn sang nữa cơ đấy.Bọn ta thật không thể chấp nhận được…Nay trước thì bên ta trả người về cho các người.Sau sẽ mang người sang hỏi tội các người.Bộ lạc Trâu Vàng của các người sẽ phải trả giá đắt cho tội lỗi của mình.Cứ đợi rồi xem.

    Lời tuyên chiến huênh hoang hống hách của Rắn Chín Đầu làm toàn thể HỘI ĐỒNGBỘ LẠC thật sự tức giận. Hầu hết bọn họ muốn giết quách kẻ đưa tin đáng ghét kia đi để trả thù cho cái chết oan uổng của những người Trâu Vàng. Nhưng một số người lại nghĩ khác. Họ cho rằng giờ mà giết người đưa tin khác nào nhận lời khiêu chiến. Đừng nói rằng bộ lạc không khi nào muốn có chiến tranh gây đổ máu bà con.Mà nếu họ có đánh nhau thật cơ hội giành phần thắng của họ cũng ít hơn bên Rắn Chín Đầu. Thậm trí có chiến thắng thì cũng gặp bao điều tai hại chẳng biết kể đâu cho hết.

    Khi ấy ĐẦU LÃNH ĐỨNG ĐẦU La Hầu nhắm mắt im lặng.Mọi người đều biết ông sẽ không tham gia ý kiến gì mà chỉ tuân theo ý chí thống hơn hết của toàn thể bộ lạc.Cuối cùng thì CHÚA TỂ TỐI CAO bên Trâu Vàng Cao dựa theo số đông mà ra quyết định. Lại một lần nữa ông cho gọi kẻ đưa tin bên Rắn Chín Đầu vào trong Nhà Lớn nơi thường diễn ra những sự kiện trọng đại hơn hết của bộ lạc. Trước toàn thể HỘI ĐỒNG BỘ LẠC,ông nói muốn gởi đến CHÚA TỂ Tối Cao của Rắn Chín Đầu mấy lời từ đáy lòng mình.

    _Ông sang đây với đầu người dân lành vô tội của chúng ta.Cùng với nó là ý định khiêu chiến không tốt đẹp gì. Sự việc mà các người gọi là gây hấn thật ra chỉ là hiểu lầm.Vậy thì chúng tôi với cách nhìn nhận của mình không chấp nhận lời khiêu chiến ấy.Và chúng ta đây cũng rất muốn xua đi chuyện buồn này.Nên bộ lạc Trâu Vàng xin tình nguyện giử sang bên đấy hai trăm bó lúa và ba hòm lụa để xoa dịu cơn tức giận của Rắn Chín Đầu. Đây là thành ý to lớn của chúng ta ng muốn hoà bình cho hai bên.Rất ng ông chuyển giúp lời ta.Nhưng ta nhấn mạnh là chúng ta không hề sợ hãi các người mà làm vậy. Nếu Rắn Chín Đầu cứ khăng khăng mang người qua ranh giới hai bên thì chúng ta sẽ giáng trả quyết liệt bằng hết sức của mình.

    Kẻ đưa tin ban đầu nghe lời của vị CHÚA TỂ TỐI CAOgià càng ra vẻ vênh vang nhưng đến khi nghe hết câu cuối cùng bộ mặt của ông ta trở lên tiu ngiủ thấy rõ. Khi ông ta nhìn ra khắp lượt xung quanh đều chung một cảnh tượng.Các vị trong HỘI ĐỒNG BỘ LẠC trông ai cũng điềm tĩnh.Còn đám trai trẻ ùa vào trong nhà lúc đấy.Ai lấy đều gươm giáo,gậy gội sắn sàng.Ông ta đành rằn giọng chào mọi người rồi mong chóng thúc voi ra về.

    Nhưng chỉ một tuần trăng sau đấy đã có tin người Rắn Chín Đầu đem người qua ranh gianh giới chiếm mất mấy khu chạ chạ của Trâu Vàng.Bọn chúng còn ngay lập tức vơ vét hết thóc trong kho của kẻ chạ.Đến lúc này các vị CHÚA TỂ cùng toàn thể HỘI ĐỒNG BỘ LẠC và hết thảynhững HỘI ĐỒNG GIÀ CHẠ không thể nhẫn nhịn được nữa.Toàn thể trai tráng trong CHẠ LỚNvà các vùng đều kéo về trước Nhà Lớn đòi ra trận bảo vể đất đai của ông cha.Trước cảnh tường ngùn ngụt ý trí của lớp cháu con, vị CHÚA TỂ TỐI CAO quay sang hỏi La Hầu ngồi cạnh.

    _Theo ông chuyện này nên làm thế nào cho phải?

    _Chỉ có một con đường làm theo lời bọn trẻ.Toàn thể trai tráng ngay lập tức lên đường bảo vể bộ lạc.

    La Hầu đáp lời bằng giọng tuy chậm rãi nhưng rất quyết liệt.Ngay sau lời nói cứng như đá ấy của La Hầu là một rừng tiếng hô vang ủng hộ ông của đám trai tráng.Và vị CHÚA TỂ TỐI CAO mỉm cười khích lệ như nhấn mạnh thêm sự đồng lòng của người đứng đầu bộ lạc.Vậy là một lời đã quyết ngay sáng sớm mai những ai là con trai của đất Trâu Vàng vai đeo cung nỏ tay cầm gươm giáo hơn hết loạt lên đường.

    Ở trong đám trai tráng kéo đến trước Nhà Lớn buổi đó có một người được hết thảy bộ lạc Trâu Vàng yêu mến.Chàng là BA ĐÔN,con trai ĐẦU LÃNH ĐỨNG ĐẦU LA HẦU. Chàng cũng là dũng sĩ tài giỏi hơn hết của bộ lạc đã chứng tỏ tài chiến đấu của mình trước mãnh thú để bảo vệ người dân.Chỉ với tay không mà chàng đã lần lượt đánh gục hổ,gấu xám,và voi điên từ rừng già kéo về chạ tàn phá mùa màng và làm bị thương không ít bà con.

    Chính bởi vậy trong kỳ họp toàn thể HỘI ĐỒNG BỘ LẠC từ mấy mùa lúa trước mà các GIÀ CHẠ đã cử BA ĐÔN làm ĐẦU LÃNH đứng đầu trai tráng trong bộ lạc.Từ ngày ấy BA ĐÔN dồn hết sức mình để rèn rũa cho họ trở thành những chàng trai cứng cỏi, giỏi chiến đấu bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng xả thân vì bộ lạc.

    Với những chiến công vang dội cũng như tính tình vừa chan hoà dễ mến vừa cương trực y như cha mình mà BA ĐÔN còn có một vinh hạch to lớn hơn.Điều mà không biết nhiêu người suýt xoa ngưỡng mộ.Đó là chàng sẽ được xe duyên cùng Mi Nương.Nàng không những là con gái yêu của CHÚA TỂ TỐI CAOmà còn là người con gái đẹp và tài khéo hơn hết trong bộ lạc. Một bên là chàng trai khoẻ đẹp và tài trí hơn hết một bên là cô gái xinh tươi và gỏi giang.Ai cũng khen là trời cao khéo tạo một đôi đẹp đẽ đến vậy.

    Nếu tính từ ngày hôm ấy đến ngày cưới mà chắc chắn sẽ là ngày hội lớn của bộ lạc chỉ còn mùa lúa ngày.Vậy nhưng khi nghe tin kẻ địch xâm lấn quê hương BA ĐÔN là người đầu tiên kêu gọi các bạn bè và mọi người xung quanh kéo về Nhà Lớn xin ra trận.Vị CHÚA TỂ TỐI CAOnhận ra ngay chàng con rể tương lai mà ông đã vô cùng quý trọng ở hàng đầu hô hào.Trong đầu ông đã nghĩ ngay đến cô con gái đang ng chờ từng ngày được về làm dâu nhà BA ĐÔN kia mà lo ngại.Nhưng đến cha đẻ của BA ĐÔN là ông bạn thâm tình La Hầu cũng cương nghị cho con trai lên đường bảo vệ cho bộ lạc.Thì ông còn gì để nói những.Chỉ có điều là con gái diệu của ông thì biết ra sao khi nghe tin BA ĐÔN sắp sửa ra trận.

    Nhưng trong lúc ông còn đang lúng túng không biết chọn cách nào để nói tin này cho Mi Nương.Thì nàng đã vội vã rời khỏi nhà đi thật nhanh đến con suối nhỏ trong khu rừng gần chân núi Trâu Nằm.Rảo bước cùng nàng là hai người thân thuộc của mình. Đó là người vú em và Mi Na,cô em nuôi.

    Chính Mi Na đã chạy đến báo tin cũng như chuyển lời của BA ĐÔN cho nàng.Cô bé vô tình có mặt ở Nhà Lớn ngay lúc ấy.Và BA ĐÔN đã chộp lấy Mi Na khẩn khoản nhờ cô nhắn dùm đến Mi Nương.Rằng anh sắp đi và dù thế nào tối nay cũng phải cho được nàng mới thôi.Mi Na đã làm đúng như thế.

    Và trong khi Mi Nương đang bối rối trước tin dữ,thì người vú em tên May May đã vội vã kéo nàng đi cho kịp. Mi Nương đã mặc nguyên bộ váy vải thô giản dị khi làm việc thường ngày cũng không chải được mái tóc đang tả tơi cho gọn lại.Nàng chỉ kịp trở về buồng riêng của mình lấy chiếc khăn buộc trán đang để trên sập ngủ.

    Dù ba người con gái có cố nhanh chân thế nào thì khi đến nơi trời đã tối mịt.May sao Mi Nương và Mi Na luôn mang theo mình bùi ngùi và đá lửa.Nên hai nàng thắp lên được những ngọn đuốc xoi đường.Từ xa sau những gốc cây tán rộng loà xoà họ đã nhận ra bóng của BA ĐÔN bên đống lửa mà có lẽ chàng đốt để đợi họ.

    Mi Nương trông dáng vẻ cao lớn của người yêu đang bồn chồn đi lại không yên bên bờ suối.Nàng thấy càng yêu chàng và thương chàng hơn nữa.Mi Nương quay lại ra hiệu cho hai người đứng sau ở nguyên tại chỗ.Còn nàng rón rén đi lại chỗ BA ĐÔN.Mi Na và chị hầu gái May May cùng nín lặng nhìn theo từng bước chân của nàng.Cho đến khi thấy bàn tay Mi Nương trạm khẽ vào vai BA ĐÔN và anh vội quay lại rồi ôm choàng lấy nàng họ mới thở phào nhẹ nhõm.Sau đó hai người mỉm cười với nhau và lặng lẽ quay về để đôi trai gái ở lại bên nhau.

    Mi Nương cảm thấy hơi ấm dịu dàng quen thuộc phả ra từ khuôn ngực rộng và rắn chắc của BA ĐÔN.Rồi nàng nghe thấy tiếng chàng thì thầm bên tai.

    _May quá rồi,cuối cùng thì nàng cũng ra.Mi Nương, nàng có biết ta chưa bao giờ trải qua những giờ phút chờ đợi dài tưởng vô tận như ban nãy không?

    _Em biết, em biết chứ, chàng BA ĐÔN của em.Em cũng mải miết chạy đến đây ngay khi biết tin.Em sợ lắm nếu mình đến muộn. Vậy…chiến tranh là không thể tránh khỏi và chàng phải ra trận thật rồi sao?_Mi Nương thổn thức.

    _Đúng vậy.Xem ra chẳng còn cách nào khác nữa rồi.Nàng không giận ta chứ?_BA ĐÔN nhẹ nhàng nói.

    _Không…Em đâu thể giận chàng.Đây là sự bất hạch chung của toàn bộ lạc cũng là số phận của đôi ta.Và đâu chỉ riêng mình,còn bao nhiêu người khác nữa.Em biết nếu cưới rồi em vẫn sẽ phải nhìn cảnh chồng mình một mai sẽ ra trận.Bất kể người con gái Trâu Vàng nào cũng đều chấp nhận tiễn đưa người đàn ông của mình ra chiến trận...Và em cũng như họ, sẽ ngày ngày đến ĐỀN THỜ cầu ng sự an lành cho chàng cho mọi người._Mi Nương cố gương nói giọng đầy rắn rỏi.

    _Nàng đừng lo cho ta.Mọi người đều biết ta là dũng sĩ giỏi hơn hết của Trâu Vàng kia mà. Chẳng phải ta đã từng hạ bao nhiêu mãnh thú đó sao. Khi đối mặt với quân thù ta sẽ không việc gì đâu. Chỉ có điều khiến ta khổ não hơn hết là phải lùi đám cưới của mình lại. Gía như chúng ta có thể thành vợ chồng ngay đêm nay…

    Vừa nghe câu nói sau chót đầy day dứt của người yêu Mi Nương bỗng run bật lên. Nàng cố rời khỏi vòng tay đang gì rất chặt của BA ĐÔN.Mi Nương dương to đôi mắt đang loáng ướt của mình nhìn BA ĐÔN.Cái nhìn ấy dường như làm BA ĐÔN sực tỉnh.Chàng vừa vội quay đi vừa đưa tay ôm trán rồi cười lớn bảo.

    _Ta vừa noí cái gì nhỉ?Ôi tình cảnh này làm ta lũ lẫn mất rồi.Ta đã hứa trước các các ĐẤNG THIÊNG LIÊNG là sẽ luôn tôn thờ và trân trọng nàng đến suốt đời kia mà.

    Nói xong BA ĐÔN xoay người lại rồi cầm lấy tay Mi Nương và chàng nhìn sâu vào mắt nàng.Nhưng chính là Mi Nương đang say sưa nhìn ngắm chàng.Nàng lặng lẽ ngắm mái tóc xõa ngang vai bồng bềnh của chàng.Nàng ngắm vầng trán cao và rộng của chàng.Mọi thứ ngay chiếc cằm chẻ của chàng đều đáng yêu làm sao.Trong khoảnh khắc Mi Nương cảm thấy thật rõ rang BA ĐÔN là lẽ sống của đời mình.Rồi nàng bỗng nhiên tự mình ôm lấy chàng và dịu dàng nói.

    _Không đâu, chàng luôn là người đáng yêu đáng mến hơn hết trong lòng em.Em đã mong ngóng từng buổi mặt trời mọc rồi lặn để được về nhà chàng.Và có thể cuộc chiến trước mắt kéo dài trong một ngày hay muôn kiếp.Thì em cũng muốn trong thời khắc này và mãi về sau chúng ta là một đôi uyên ương hạch phúc. Rồi chúng ta sẽ sinh ra bao nhiêu lớp cháu con.Chúng hẳn sẽ tự hào vì ông cha của mình là BA ĐÔN của Trâu Vàng.

    Từng lời từng lời Mi Nương thốt ra làm BA ĐÔN choáng váng ngất ngây.Chàng liền nâng cằm người con gái ấy lên.Và suối tóc mượt mà với những dải uốn lượn như sóng nước của nàng làm anh say đắm.Cũng như khuôn mặt trái xoan với đôi mắt có đuôi dài với hàng mi cong. Đôi mắt ấy đang long lanh như ngàn vì sao trên trời cao kia. hơn hết là đôi môi mọng đỏ đang run rẩy của nàng.BA ĐÔN như thấy trước mắt mình một nữ thần.

    Và BA ĐÔN đã hiểu trọn lời của Mi Nương,chàng nhẹ nhàng đặt môi lên môi nàng.Hai người trao cho nhau một nụ hôn của ngàn đời và mãi mãi .Hai tấm thấn trải mình trên nền cỏ mát lịm đẫm sương đêm dưới bầu trời trong vắt có vầng trăng căng tròn.

    Trên bầu trời đã có những tia nắng đầu tiên.Mi Nương đang cài nốt những dải thắt cuối cùng của chiếc áo giáp mà BA ĐÔN vừa mặc.Rồi khi chàng quyến luyến nhìn nàng. Mi Nương đã đặt vào tay chàng dải khăn buộc đầu mà trước khi đi đến đây nàng còn nhớ mang theo.

    _BA ĐÔN…Dù em tin chàng sẽ bình yên chiến thắng trở về. Nhưng xin chàng luôn mang theo nó bên mình.Nó sẽ như em luôn ở bên chàng.Dẫu nó còn dang giở chưa xong nhưng tình em luôn đong đầy trong từng mũi kim sợi chỉ.

    Ba Đồm mỉn cười và buộc dải khăn lên đầu ngay tức khắc và huýt sáo bước đi. Người hầu gái May May và cô em nuôi Mi Na đã quay lại. Hai người đi đến bờ suối nơi Mi Nương đang chăm chú dùng đôi bàn tay mảnh dẻ với những ngón thon dài nhẹ nhàng lấy nước vuốt từng lọn tóc.Nghe tiếng bước chân nàng bất giác ngưởng lên nhìn.

    Và khi nhận ra họ thì Mi Nương nở một nụ cười rạng rỡ. Trên khuôn mặt nàng hiện rõ một niềm hạch phúc lớn lao,đến đôi mắt có đuôi rất dài cũng phát ra những tia sáng lấp lánh.Chị hầu gái May May huýnh tay ra dấu cho MI Na lúc đó rất đỗi ngỡ ngàng. Mi Na mới đưa chiếc giỏ mà nàng đang đeo trên cánh tay cho chị gái và mừng rỡ hỏi.

    _Nhìn chị thật là vui vẻ này.Mà không.Em phải nói là trông chị rất hạch phúc, đúng không chị ? Còn đây là bộ váy và mũ lông chim mà chị dặn bọn em cố gắng làm suốt đêm. Ôi, cuối cùng cũng xong. Nhưng nếu nó hơn xấu một tí thì...

    _Đúng vậy,Mi Na đáng yêu của chị.Hãy còn thơ ngây vô tư nự như em thì có lẽ chị nói thế nào em cũng chưa chắc đã hiểu.Ôi… Cô em gái bé bỏng,đêm qua là sẽ là đêm đáng nhớ trong cuộc đời chị.Từ bây giờ chị đã là vợ của BA ĐÔN rồi đấy. Vậy là dù chiến tranh đi nữa cũng không cản được điều tuyệt vời đó.

    Mi Nương vừa đỡ lấy chiếc giỏ và lấy từ trong ấy ra một bổ váy trắng thuê những dải hoa đỏ vừa nói với một giọng nồng nàn.Rồi trong khi Mi Na đang có vẻ bối rối vì chiếc váy xem chừng không được làm cẩn thẩn cho lắm.Thì Mi Nươngvội thay bộ váy thô mặc trên người ra và khoát nó vào.Mi Na thắc thỏm nhìn chị xem ý chị về nó ra sao.Còn Mi Nương sau khi đội nốt chiếc mũ lông chim chỉ nở tiếp một nụ cười nữa với nàng. Sau đấy Mi Nương hối hả đi trước,thấy vậy hai người kia đành nhớn nhác đuổi theo sau.

    Ba người con gái trèo lên đỉnh ngọn đồi phía ngoài luỹ tre mọc dàyđặc và cao vút.Từ đây họ trông thấy rõ mồn một dòng người bắt đầu bước qua cổng lũy hành quân ra trận.Mi Nương nhanh chóng thấy dáng hình BA ĐÔN dấu yêu của nàng đang hùng dũng sải bước ngay hàng đầu.Nàng bỗng bâng khoâng không biết nên cất tiếng hay chăng.Đột ngột chị May May cất tiếng oang oang với gọi xuống dưới đồi.

    _ĐẦULÃNH BA ĐÔN,bọn tôi ở trên này cơ mà.MỴ NƯA Mi Nương đang mặc bộ váy đỏ trong ngày cưới của hai người đấy.ĐẦULÃNH có thấy không nào ?

    _Anh BA ĐÔN, anh yên tâm lên đường đánh cho thắng giặc rồi mau mau chở về với chị ấy nhé.Chị ấy sẽ đứng trên này đợi anh về.Chị với em cũng chúc cho mọi người được may mắn.Các vị các ĐẤNG THIÊNG LIÊNG và Trâu Vàng thiêng liêng sẽ luôn tre chở cho các anh.

    Tiếp theo chị May May là tiếng nói trong trẻo của Mi Na vang vọng trong không gian mênh mang xung quanh.Và được hoà cùng tiếng hò reo đầy phấn khích của những chàng trai trẻ.Y như lúc trước khi trời sáng mọi người lại một lần nữa kéo đến trước sân Nhà Lớn như chiều qua.Chỉ khác là bấy giờ ai cũng mặc trên người những mảnh giác mây, giáp đồng và vai đeo cung tên.Còn hai tay,một cầm khiên đồng,một cầm gươm,giáo sắn sàng xông trận. Khi ấy họ hét vang những lời thề bảo vệ đất đai Trâu Vàng. Không khí hào hùng ấy giờ lại rộn lên trước ba người con gái đang tiễn biệt họ.

    Giữa đám đông hò reo ấy BA ĐÔN nở nụ cười mãn nguyện giơ tay vẫy gọi người dấu yêu. Thế rồi chàng và những chàng trai khác lại tiến bước vừa đi vừa ngân vang bài ca về dũng sĩ Ba Lai huyền thoại cùng Trâu Vàng thủa xa xưa.Chẳng mấy chốc đoàn người đã khuất sau những khoảng rừng và những chân đồi.Cho đến khi Mi Nương không còn có thể trông thấy bất cứ gì của đoàn người ấy nữa.Trong tim nàng bỗng cảm thấy một sự hụt hẫng gớm ghê. Mi Nương bỗng bật khóc nghẹn ngào và Mi Na vội đến bên ôm lấy chị gái mà vỗ về an ủi. Ba người con gái bỗng thấy một sự lạnh lẽo trống trải và đáng sợ của hai tiếng chiến tranh.


    THIÊNG LIÊNG - 1 .2
    https://dai.ly/x6wa19y

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi DBTN, ngày 05-11-2018 lúc 03:07.

  4. #3
    Ngày tham gia
    Feb 2018
    Bài viết
    128
    Xu
    0

    Mặc định




    3

    Những Chàng Trai Quả Cảm

    Đoàn trai tráng hùng dũng bước những bước như bay qua đồng ruộng núi rừng.Chẳng mấy chốc đã đến được điểm hợp quân của bộ lạc đã hẹn từ trước.Những người trẻ tuổi có một đêm để chuẩn bị hành trang và từ biệt gia đình.Nhưng ĐẦU LÃNH ĐỨNG ĐẦU của họ là La Hầu đã cùng với hai trăm tráng sĩ thường chực của bộ lạc kéo đi ngay buổi chiều hôm trước.Họ có nhiệm vụ nắm rõ tình hình bên phía kẻ địch và bước đầu lên kế hoạch chiến đấu. Những người này chỉ.đợi các nhóm đến sau bàn tính kĩ lại rồi sẽ phối hợp cùng nhau đánh trận .

    Nơi họ tụ họp là một chạ cực nam ,chỗ còn chưa bị Rắn Chín Đầu chiếm đóng.GIÀ CHẠ Đứng Đầu ở đây cho người cháu nuôi mà ông ta hết mực tin cậy tới giúp sức cho ĐẦU LÃNH ĐỨNG ĐẦU LA HẦU. Chàng ta tên là Ca Đô chững chạc và rất được việc.La Hầu thấy chả trách mà GIÀ CHẠ Đứng Đầu không ngớt khen ngợi cậu ta với ông.

    Nhờ cái cách tháo vác không ngại khó khăn lăn xả vào chỗ hiểm nghèo của Ca Đô. Khi chàng ta cùng với hai người dày dạn kinh nghiệm bên ông đi đường vòng,trèo lên ngọn núi cách đấy khá xa để nhìn được sang tận bên chỗ đóng quân của Rắn Chín Đầu. Mấy người khi trở về đã kể lại đầy đủ hơn hết những gì mình quan sát được.

    La Hầu càng lúc càng hài lòng với cậu này hơn.Ông định bụng sau trận này hẳn sẽ phải kéo cậu ta về CHẠ LỚNđể có cơ hội làm việc đắc lực hơn cho bộ lạc.Và khi nhìn Ca Đô ông lại nhớ đến con trai BA ĐÔN siết bao.Ông đang rất sốt ruột mong BA ĐÔN và người của cậu đến thật nhanh.Sẽ thật tốt nếu BA ĐÔN và Ca Đô kết hợp thành một đôi mãnh hổ của bộ lạc.

    Rồi niềm ng đợi của ông đã đến nhanh hơn ông tưởng.Đúng ra là hai ngày sau thì một nửa số trai tráng của Trâu Vàng do BA ĐÔN dẫn đầu đã tới nơi.Hai cha con gặp nhau rất đỗi vui mừng và sau khi BA ĐÔN hỏi han cha về sự thể ở đây.Cha chàng đã gọi Ca Đô đến lán trại của ông.

    _Theo tôi và hai anh em nữa quan sát được.Thì bộ lạc Rắn Chín đầu kia đã kéo một số đông trai tráng của họ sang bên ta.Nếu so về tương quan thì bên họ mười bên ta chỉ được bảy tám phần là giỏi.Bên họ vừa mang theo lương thực lại thu được của bên ta khá lớn.Nên giả như bên ta có dốc sức đánh một trận mà thắng được thì may ra mới xong. Chứ mà đánh lai rai thì bên ta chẳng những chẳng lấy lại được đất đai.Mà không khéo còn bịhọ đẩy lùi về sau mất. Như thế thật là căng. Liệu anh em có tự tin chúng ta dồn sức đánh một trận mà quật được bọn họ đi không.Chứ như ý tôi thì,ng anh đừng trách nhưng nếu không chắc ăn thì tốt hơn hết nên giút đi.Chúng ta tạm thời bỏ tiếp mảnh đất này mang hết người và thóc lúa lui sâu về hướng bắc rồi dựng lũy chống giữ.Như thế chúng ta vừa không lo bị bọn họ cướp mất thóc lúa, bắt người mình làm nô lệ.Mà ta có thời gian tụ họp thêm nhiều người, nhiều của.Tôi biết ngoài cánh của anh còn thêm hai cánh nữa nhưng chưa biết họ có kịp tới đây không.

    Ca Đô trình bày cho BA ĐÔN với một giọng nói chậm rãi và rất rõ ràng.Còn chàng vừa chăm chú nghe vừa nhìn con người trước mắt mình.Anh chàng này vóc dáng cũng cao lớn như chàng và nước da sáng sủa hơn.Khuôn mặt toát lên vẻ thông minh với ánh mắt tự tin ngời sáng. Qua lời nói chàng phải nhận anh ta đúng là kẻ có tài.Và BA ĐÔN đáp lời.

    _Lời anh nói tôi nghe rất hợp lẽ. Nhưng có điều anh chưa biết.Những anh em cùng với tôi đến đây đều rất giỏi trong chiến đấu.Họ đã cùng luyện tập với tôi trong một thời gian dài.Họ không hề thua kém người của bộ lạc Rắn Chín Đầu. Và họ còn hơn ở chỗ là trong lòng đang hừc hực khí thế.Họ vì bộ lạc của mình mà quyết một phen sống mái với bên kia.Gìơ bảo họ là rút lui e là sẽ làm nhụt đi tinh thần anh em.Và tôi tin là chỉ tối nay ít hơn hết một cánh quân nữa sẽ đến.Chúng ta cứ đánh một trận mở màn.Còn dân lành và thóc lúa thì cứ chuyển về sau.Như vậy để Rắn Chín Đầu bước đầu chùng bước đã.

    Ca Đô cũng lắng nghe nó bằng vẻ rất bình tĩnh và để ý đến nét mặt tự hào của LA HẦU dành cho con trai.Cuối cùng thì anh ta vui vẻ gật đầu và bảo.

    _Được rồi chúng tôi ở đây sẽ nghe theo anh. ĐẦU LÃNH BA ĐÔN thân mến. Còn giờ tôi đi báo cho an hem chuẩn bị ngay.

    Sau đó bên Trâu Vàng chỉ đợi xem hai cánh quân nữa bên nào đến sớm sẽ tham gia trận đánh vào hôm sau.Đúng như dự đoán của BA ĐÔN,buổi sáng anh đến thì buổi chiều cánh quân của Cơ Tiêu xuất hiện.Anh chàng có dáng người cao ráo với các bắp thịt săn chắc khỏe khoắn cùng mái óc chởm chởm và khuôn mặt trông khá ngổ ngáo mang tên Cơ Tiêu này chính là em trai của Mi Nương.Thế cũng có nghĩa là anh chàng sắp trở thành em rể của chàng.Trên hết CơTiêu là người thừa kế của CHÚA TỂ TỐI CAOvà mai này sẽ là người đứng đầu bộ lạc.Đáng lẽ anh chàng phải ở lại CHẠ LỚNnhưng đã rất hăng hái tham gia chuyến này.Bởi thế BA ĐÔN trước đã quý cậu trai trẻ này giờ lại càng mến chàng ta hơn.Hai anh em gặp nhau là Cơ Tiêu say sưa hỏi về cuộc chiến.Anh chàng phấn khích tộc độ khi được tham dự trận đánh sắp tới.

    Và rồi ngay trong đêm cánh quân cuối cùng đã đến.Dẫn đầu đoàn lần này là một người dày dạn kinh nghiệm trận mạc.Sau khi bàn bạc kĩ càng mọi người quyết định để cho cánh quân của anh ta thay chỗ CơTiêu làm cho anh chàng biết tin là tỏ luôn cái vẻ rầu rĩ.

    Tuy thế Cơ Tiêu cố không chống đối lại bởi đã chót hứa với cha sẽ nghe theo mọi người ở đây. Hơn nữa anh chàng cũng biết quá rõ tính cách ngay thẳng không nể nang của ĐẦU LÃNH ĐỨNG ĐẦU LA HẦU.Dù anh chàng có dùng cách nào cũng khó lay chuyển được ông.Và anh chàng đành luyến tiếc nhìn cảnh người người rầm rập sửa sang lại khiên giáp mài bén kiếm,lao.

    Nhưng Cơ Tiêu cũng có thứ để mà chuyển mối quan tâm của mình.Đó là anh chàng cùng BA ĐÔN đều sửng sốt khi thấy Pa Nu cũng có mặt trong cánh quân sau.Thật ra cậu ta không tới để ra trận mà chỉ đi theo đoàn xe bò chở thóc lúa. Những cánh quân trước đi vội nên không mang theo nhiều lương thực.

    Khi vừa đến cậu Pa Nu này đã tìm BA ĐÔN ngay.May cho cậu Pa Nu này là BA ĐÔN thì ai ai đều biết nên dễ kiếm.Nhác thấy BA ĐÔN cậu ta đã nhao đến.Và BA ĐÔN khi ấy đang đứng cạnh Cơ Tiêu nghe anh chàng than thở về chuyện không được ra trận.Và chàng nhận ra cái dáng người kể ra cũng cao ráo nhưng có phần gầy gò mảnh khảnh của cậu em họ.Còn vẻ mặt cậu ta chẳng thay đổi chút gì so với lúc ở nhà .Lúc nào nó cũng ngơ ngác,ngờ nghệch hơn cái tuổi mười tám của cậu ấy.Trong khi cũng mười tám nhưng Cơ Tiêu thì sôi nổi hoạt bát hơn nhiều.

    Hôm nay vẻ mặt của Pa Nu lại thêm vẻ nhớn nhác nên trông cứ tồi tội.BA ĐÔN thật ra rất quý người em họ này chứ không hề coi thường cậu ta như phần đông trai tráng ở CHẠ LỚN.Dù sao hai anh em khi nhỏ hay chơi cùng nhau,đúng hơn là Pa Nu luôn bám theo chàng như cái đuôi.Và chàng cũng biết Pa Nu rất ngưỡng mộ mình,luôn tự hào rằng cậu ấy là em họ của ĐẦU LÃNH BA ĐÔN. Khi Pa Nu chạy sấp chạy ngửa đến chỗ hai người thì Cơ Tiêu hất hàm hỏi.

    _Tôi không ngờ cậu cũng đến cơ đấy.Cậu có thể đến tận đây kể cũng giỏi.Mà tôi chẳng hiểu nổi ngày mai thì cậu ra trận thế nào đây nhỉ? Hay thật.Tôi phải ở sau còn cậu thì lại được lên trước.

    _Không phải đâu,Cơ Tiêu.Cậu tưởng lầm rồi.Tôi thì làm sao có thể ra trận được chứ. Tôi chỉ là đi chở thóc đến cho mọi người thôi.Mọi người chắc cũng thấy ?Tôi phải năn nỉ mãi cha mới cho đến đây với mọi người đấy.

    Pa Nu phải chật vật giải thích cho hai người hiểu và cậu tỏ ra ngương ngập lắm.Cơ Tiêu vênh mặt lên nghe và gật gù như hiểu rõ rồi.Còn BA ĐÔN thì vui vẻ vỗ vào vai cậu em con chú một phát và nói.

    _Cậu đúng là đã làm một việc quá sức nhưng rất đáng tự hào đấy.Anh rất vui, khi về sẽ kể cho chú La Ngai nghe rằng cậu đã làm tốt mọi việc thế nào.

    Pa Nu nghe vậy rất sung suớng.Cậu ta lẽo đẽo đi sau hai người về lán trại.Sáng hôm sau Cơ Tiêu cũng như Pa Nu sửa soạn khiên giáp giúp BA ĐÔN và cho đó là vinh dự của mình. Thế rồi hai anh chàng trèo lên cái tròi cao dựng bằng tre,gỗ ở rìa chạ để nhìn ra cánh đồng bằng phẳng trước mặt.Nơi hai bên Trâu Vàng cùng Rắn Chín Đầu bắt đầu giàn trận .

    Cánh đồng đang sắp sửa sảy ra cuộn giao tranh vốn trước mấy ngày còn là bãi trăn trâu,trăn ngựa đầy bình yên.Vậy mà bây giờ trên khắp mặt đất của nó đã ngập tràn nộ khí với tiếng voi rền ngựa hí.Phía Trâu Vàng ở mạn bắc người người một một màu nâu đỏ của khố vải.Còn phía Rắn Chín Đầu thì ngược lại với sắc khố đen.

    Hai bên sắp người cách nhau chừng vài trăm sải tay.Đủ để tiếng tù và cùng trống trận của nhau khi gióng làm hai bên nhức óc.Từ trước dần ra sau ở hàng đầu là mấy chục con voi to khác nào những khối đá lớn.Trên đấy là ĐẦU LÃNH cùng những dũng sĩ tài giỏi hơn hết mỗi bên.Ngay sau là hàng lũ những con ngựa gân guốc và những tay thiện nghệ.Cuối cùng là dám trai trẻ đông đảo tay lăm lăm ngọn giáo.Cảnh tượng này đập vào mắt hai chàng trai trẻ Cơ Tiêu và Pa Nu không may mắn được ở trong đám người dưới kia.

    Trong khi Cơ Tiêu sốt ruột ra mặt chờ tiếng hiệu lệnh suất phát. Ngược lại vẻ mặt hồ hộp mồ hôi nhỏ rọt tong tỏng đầy lo âu của PA NU.Nhưng hai anh chàng không cần phải chờ đợi lâu quá. Khi mà tiếng đối đáp từ dưới cánh đồng bay lên.Bên phía Rắn Chín Đầu trên bành con voi to hơn hết chỉ có một ngà một gã trai cũng chẳng nhiều tuổi hơn BA ĐÔN là mấy nạo nghễ lên tiếng trước.

    _Ta là Đăm Rang là ĐẦU LÃNH ĐỨNG ĐẦU của bộ lạc Rắn Chín Đầu vĩ đại rất hân hạch được tiếp đón vị anh hùng mà từ lâu đã được nghe tiếng của Trâu Vàng làĐẦU LÃNH ĐỨNG ĐẦU LA HẦU bên đó.Mà phải thế chứ.Cuối cùng bên Trâu Vàng các người cũng đến làm bọn ta cứ ngỡ mọi người ngại ngần gì chứ.

    _Ra là vậy.ĐẦU LÃNH ĐỨNG ĐẦU bên ta rất vinh hạch khi được người của bộ lạc khác để mắt đến.Ta cám ơn anh bạn.Anh bạn trẻ như vậy mà được cầm quân trả trách Rắn Chín Đầu hay thích vươn cổ đến đất của người khác đến vậy.Tiện đây tôi phải sửa lại là các người mới là kẻ sang đất người khác,và còn đang làm bậy nữa.Còn bọn ta yên lặng là chờ xem cách cư sử của mấy vị khách không mời thế nào. Bây giờ thì bọn ta thấy cần phải đuổi chúng ra khỏi cổng nhà mình rồi.

    Tiếng nói đầy trâm trọc đáp lại Đăm Rang của anh chàng đang ngồi trên mình ngựa bên Trâu Vàng.Và theo sau đấy là một chuỗi tiếng cười khoái trá của trai tráng Trâu Vàng ở xung quanh.Nó quả thật làm mặt mũi của người nào người đó bên Rắn Chín Đầu tím lại.Không chịu nổi nữa Đăm Rang rằng giọng quát lớn một tiếng như gầm.

    _Đánh.

    Chỉ chờ có thế người của hai bên hối hả lao về phía trước nhằm phía bên kia mà phóng lao.Trong khi những kẻ chạy bộ chưa kịp chạm mặt nhau thì đám voi ngựa đã xông vào quần nhau. Còn người ngồi trên chúng rốc sức vung kiếm chém ra bốn hướng xung quanh.

    Bên dưới, những cuộc vật lộn của hai bên đan chéo vào những bước chân voi.Đấy là cảnh từng cặp trai trángTrâu Vàng và Rắn Chín Đầu đang quần nhau với nào dao găm ,rìu,kiếm hay tay không.Họ đâm họ chém hay bẻ tay,bẻ cổ nhau.Thật là một cảnh tượng dữ dội và hỗn loạn.

    Rồi ở bên trên những con voi cũng xông vào dùng vòi mà quật nhau hay dẫm dạp lên người bên dưới.Những con voi cùng là những hung thần với đám người ở dưới chân chúng không kể bên nào.Và Đăm Rang dù không muốn cũng nhận ra đám người của mình đang bị một kẻ dũng mãnh đến kinh ngạc làm tổn thất nghiêm trọng.

    Đấy chính là chàng trai vạm vỡ có mái tóc bồng bềnh ngang vai.Chàng trai từ trên lưng voi thoắt cái nhảy xuống mặt đất nhẹ nhàng.Rồi chàng ta rút hai thanh kiếm một đeo bên hông một quàng qua vai và phạt vào không trung.Nhìn chàng di chuyển người ta giật mình đấy không phải là bước đi mà như một cơn lốc càn quét khắp nơi.

    Và những nhát kiếm mà chàng bổ xuống phóng ra luồng sức mạnh khủng khiếp của gió bão khiến những kẻ ở xung quanh dù không trúng phải cũng bị văng đi khá xa.Nó đã thật sự khiến nhiều kẻ địch của chàng khiếp sợ.Họ hè nhau bảo phải lùi xa chàng ra và chàng cũng dừng tay trước những khuôn mặt khiếp đảm sợ sệt.

    Chàng dường như đang làm cái việc mở đường cho anh em của mình ở sau tiến lên. Nhưng bên Rắn Chín Đầu vẫn có kẻ dám xông vào giáp chiến với chàng ta.Đó là hai lực sĩ to khỏe hơn hết ở dưới Dăm Rang.Nhưng đúng là họ không phải là đối thủ xứng tầm với chàng ta.Chẳng mấy chốc một kẻ bị xẻ tay mọt người bị thương vào đầu gối.Và chàng trai kia để mặc hai kẻ ấy tiếp tục tiến bước.Đăm Rang đang băn khoăn thì một kẻ bên cạnh thào thì vào tai hắn.Đăm Rang mới trừng mắt nhìn cho rõ kẻ hắn mới nghe tên.Cái tên BA ĐÔN sẽ được khắc sâu vào đầu hắn từ lúc này đây.

    Sau nửa ngày giao tranh hai bên bắt đầu bị thương vong kha khá.Mặt trời đã lên quá đỉnh đầu. Và ĐẦU LÃNH hai bên đều nhận ra một điều.Khi trận chiến mới bắt đầu người hai bên đan xen vào nhau khá đều. Nhưng đến lúc này thì bên Rắn Chín Đầu bị đẩy lùi hẳn về phía nam sắp gần với chân bước tường rào lớn họ mới dựng.

    Đăm Rang đã phải cất tiếng thở dài nhưng rồi hắn đã lại cười gằng.Hắn ta phất tay ra hiệu cho kẻ dưới.Lập tưc từ bên phía Rắn Chín Đầu một hồi tù và thổi lên ra hiệu giút quân.Vậy là đám người bên ấy nháo nhào quay đầu chạy về đằng sau.Ở đó hai cánh cổng tường rào đã mở rộng nhưng không chỉ có người chui vào.Bên Trâu Vàng không hiểu sao một đoàn người lầm lũi đi trong ra.Khi những trai tráng khố đen cuối cùng chạy hết vào bên trong hai cánh cổng to lớn liền đóng sầm lại.

    ĐẦU LÃNH ĐỨNG ĐẦU LA HẦU ở phía xa không nhận ra được người Rắn Chín Đầu định giở mưu gì mà bỏ lại rất nhiều người bên ngoài công tường rào đến thế.Nhưng trai cháng của ông ở phía trước nhanh chóng nhận ra những người bị bỏ lại đều cởi trần đóng khố hay quấn những miếng vải rách bươm để lộ ra hình xăm quen thuộc của bộ lạc mình.Hóa ra đó chính là bà con Trâu Vàng bị Rắn Chín Đầu bắt làm nô lệ trước đó giờ lại bị đem ra làm khiên chắn cho họ.Ai cũng xót xa cho tình cảnh của họ bị cùm trói bằng xích đồng lại với nhau.

    Bà con Trâu Vàng rất muốn chạy sang bên người của bộ lạc mình mà chịu không thoát nổi những sợi xích.Anh em trai tráng và chính BA ĐÔN định lao lên lấy kiếm của mình chặt đứt xích trói mà cứu họ.Nhưng khi anh em xông đến thì một trận mưa tên từ trong tường hào phụt ra dội xuống đầu họ.BA ĐÔN vừa đau lòng vừa phẫn nộ nhìn cảnh anh em mình và bà con trúng tên ngã xuống.Chàng phải hô to.

    _Rút lui thôi anh em.Nếu chúng ta còn tiếp tục nữa chỉ khiến mọi người gặp nguy hiểm nhiều hơn.

    Anh em ai cũng hằm hằm tức giận nhưng biết người cầm đầu nói đúng đành cay đắng rút lui. Về đến bên đất hãy còn thuộc về Trâu Vàng bọn họ trông lại thì thấy những bà con trong bộ lạc lại bị lôi vào trong cánh cổng để lại khoảng trống vương đầy máu.

    Vậy là trân đánh kết thúc đầy tức tưởi ở đấy.Bên Trâu Vàng không ai thấy cam lòng,nhẽ ra họ đã dành chắc phần thắng và đuổi cổ được bọn cướp đất.LA HẦU vãn giữ thói quen vào trong lán nghỉ ngơi,ông không nói thêm gì. Tối đấy,khi anh em đang tức tối nói chuyện về trận đánh quanh các đống lửa.BA ĐÔN bước đến và nói.

    _Trận đánh hôm nay anh em đã cố gắng hết sức mình .Nhưng vì bên kia xảo quyệt đã dùng bà con ta làm khiên đỡ cho chúng.Và các anh em cũng như chính tôi đây cũng vậy thôi.Chúng ta đều không thể làm gì tốt hơn trong lúc ấy là từ bỏ.Nhưng chúng ta vẫn còn cơ hội ở ngày mai.Ngày mai anh em ạ .Chúng ta sẽ nỗ lực hơn để nhanh hơn hết có thể áp sát dưới chân tường rào.Chúng ta sẽ không để họ kịp tháo chạy.Và nếu họ có đưa bà con chúng ta ra.Thì hơn hết định chúng ta có thể cứu thoát phần nào.Anh em đồng lòng chưa?

    Lời của BA ĐÔN cất lên trong ánh lửa bập bùng càng làm anh em thấy nó mãnh liệt hơn.Và rồi không định trước mà toàn thể anh em cùng nhau hô lớn hai chữ xin thề vang động.Cùng ngồi trong số anh em và cùng hòa mình và bầu không khí đặc quánh ấy.Cơ Tiêu và đến Pa Nu cũng hô hào khản tiếng.Đúng hơn là Cơ Tiêu bị khản tiếng.Anh chàng thậm trí còn lớn tiếng hơn bất kì ai.Cơ Tiêu bực bội gào ầm lên với những người ở quanh.

    _ Bọn Rắn Chín Đầu là lũ khốn khiếp.Bọn hèn hạ.Cái lũ đểu thấy bị thua một cái là chạy biến vào trong.Đã thế lại còn đem bà con mình vất ra ngoài cổng dụ bọn ta đến thì bắn tên.Có giỏi thì lại ra ngoài mà đánh tay bo xem.

    Người dân trong chạ cũng hòa theo cậu ta mà nổi xung lên.Còn Pa Nu mặt mày cứ tần ngần từ khi trèo xuống khỏi tròi canh.Đến lúc này cậu ta mới lên tiếng buồn thảm.

    _ Sao bọn họ có thể ác độc như vậy với bà con Trâu Vàng chứ?

    _Thì bởi đấy là bà con Trâu Vàng chứ không phải là người Rắn Chín Đầu nên họ không tiếc gì đâu. _ Một anh chàng ngồi cạnh giận dữ lên tiếng .

    _Dù thế nào cũng là người chứ phải thú đâu mà xích trói rồi nớ trút mưa tên đầu người khác như thế được.Đến người thợ săn khi vào rừng còn tha không bắt giết những con thú nhỏ, những con thú đang có mang.Vậy mà ở ngoài kia trẻ con và phụ nữ có chửa cũng bị đem ra nữa.Cảnh ấy thật khủng khiếp quá …_Pa Nu thốt lên với giọng run run.

    Thế rồi sáng hôm sau đã đến.Khi bên Trâu Vàng còn đang ăn cơm sáng.Thì ở ngoài cánh đồng,người Rắn Chín Đầu đã lại dàn đầy ở đó và còn dương oai kêu gào đòi đánh tiếp trận nữa.Mọi người bên này không ai nuốt thêm được miếng nào.Ai nấy vội vã mặc giáp xách lao kiếm,cầm khiên giáo xông ra ngoài.

    Nhưng khi trận chiến đang diễn rất ác liệt,hai bên còn chưa phân cao thấp rõ rệt.Thì một lần nữa bên Rắn Chín Đầu lại rút vào trong tường rào và đẩy bà con Trâu Vàng ra ngoài. Mọi thứ lại diễn ra y như hôm qua.Cuối cùng bên Trâu Vàng lại đành ấm ức rút về. Hôm sau và hôm sau nữa những trận chiến dở dang không đâu lại tiếp diễn.

    Tinh thần của Trâu Vàng trở lên tồi tệ đi trông thấy.Khi mà về sau Rắn Chín Đầu cứ thấy bên này rút về là lại ào ra,được một lúc họ lại chui vào.Cảnh ấy làm bên Trâu Vàng rối trí lên,người bị thương nhiều lên.Rõ ràng số người của Trâu Vàng đã ít hơn mà còn bị thiệt hại nặng nề hơn. Mọi người bắt đầu bảo như thế này không được.Phải nhanh suy tính xem có cách nào hay hơn hoặc phải làm theo cách mà Ca Đô đã nói từ trước.Cơ Tiêu thấy thế cáu bẳn gắt gỏng ghê gớm.Cậu bảo với Pa Nu.

    _Dẫu thế nào cũng phải cho tôi ra trận một phen để dạy cho bọn Rắn” Rết” kia một bài học chứ lại.

    Pa Nu nhìn cảnh ấy chỉ biết lắc đầu ánh mắt càng u buồn hơn.Cậu không giống anh bạn Cơ Tiêu muốn ra đánh nhau cho hả giận.Mà ai cũng biết Pa Nu làm sao ra trận nổi,cậu chậm chạc và quá hiền.Nhưng được cái cậu cũng biết đường đỡ đần những Lang của chạ và của bộ lạc một tay chạy chữa,bó thuốc cho người bị thương.


    THIÊNG LIÊNG - 1.3
    https://dai.ly/x6vcdf9



    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi DBTN, ngày 05-11-2018 lúc 03:01.

  5. #4
    Ngày tham gia
    Feb 2018
    Bài viết
    128
    Xu
    0

    Mặc định



    4

    Đột Kích

    Anh em bị thương tật quá đông khiến các Lang làm thuốc không kịp. Ai cũng méo mặt bó tay vì tiếng kêu la của họ.Nhiều người trong số họ quá mệt do vật vã đã lịm đi mê man.Có anh em đã không tỉnh lại được nữa. Đang trong tình cảnh nước sôi lửa bỏng thì may sao một nhóm người xuất hiện.Họ đến mang theo bao nhiêu hy vọng cho anh em.Ngay đến ĐẦU LÃNH ĐỨNG ĐẦU LA HẦU cũng mừng vui ra mặt.

    Dẫn đầu tốp người là một người đàn bà cao lớn đứng tuổi.Theo sau bà ấy là vài người phụ nữ trẻ hơn.Họ đều để xõa tóc,trên đầu thắt những dải khăn màu đỏ thêu những hình mũi nhọn nối đuôi nhau biểu thị cho những ngọn núi. Ai cũng mặc cùng một kiểu áo thụng dài đến mắt cá chân màu trắng cổ viền những hình thù kì lạ màu nâu.Cổ họ đeo những xâu chuỗi bằng đất nung.Riêng người phự nữ đứng tuổi choàng thêm một cái khăn rộng và cổ đeo một miếng đồng khắc hình đầu trâu có cặp sừng lớn.Đấy chính là những MO trong ĐỀN THỜ ĐỨNG ĐẦU của bộ lạc Trâu Vàng.

    Thì ra tin tức không hay về những trận đánh của anh em chống lại Rắn Chín Đầu đã bay về đến CHẠ LỚN.Và đích thân CHÚA TỂ TỐI CAO đã tới gặp MO ĐẤT,người đứng đầu trong ba CHỦ TẾ của ĐỀN THỜ.Ông có lời nhờ bà giúp đỡ một tay.

    Nhưng nếu chẳng có chuyện này hẳn chính bà ấy cũng cảm nhận được những điều không có lợi những mối nguy lớn đang đến với mọi người ở ngoài mặt trận.Và mối nguy ấy ngày càng lớn lên khiến ĐỀN THỜ ĐỨNG ĐẦU không thể ngồi yên nữa. Bởi thế bà ấy đã cử CHỦ TẾ BÊN PHẢI của ĐỀN THỜ ĐỨNG ĐẦU là MO Lửa cùng với MO khác đi gấp đến đây.

    Trong khi MO Lửa đi gặp ĐẦU LÃNH ĐỨNG ĐẦU LA HẦU thì các MO khác đã chia nhau mang cây thuốc mà họ gùi theo từ ĐỀN THỜ tới các lán trại chạy chữa cho người bị thương.Lời truyền tụng quả không sai,những người trong ĐỀN THỜ đâu chỉ có được mối giao cảm đặc biệt với các Đấng Thiêng Liêng.Họ còn nắm những bí quyết diệu kỳ để biến cây cỏ thành các loại thuốc vô cùng hiệu quả.Những thứ thuốc dùng để rửa và đắp vết thương khiến chúng đỡ sưng tấy rất nhanh.Còn những loại hương liệu thì làm cho cơn đau dịu đi và anh em đi vào giác ngủ thật nhẹ nhàng.Chỉ qua một hôm mà sức khỏe của anh em khá lên trông thấy.

    Những ai được chữa trị hay nhìn cách các làm.Mọi người đều nói là hình như các MO còn dùng PHÉP THIÊNG truyền một nguồn sức mạnh nào đấy vào người họ.Họ không hình dung không nói ra lời được nhưng đúng là có thứ gì đó rất kì lạ đã chảy vào người và họ bỗng cảm thấy khá hơn. Còn các anh em khác,những người khỏe mạnh đúng ra là có thể bước đi nổi đều đổ xô đến chỗ MO Lửa.Họ nhao nhao lên muốn hỏi bà.Cuối cùng một chàng trai cất tiếng thay cho các anh em khác.

    _Thưa MO Lửa tôn kính.Chúng tôi biết ĐỀN THỜ ngàn đời này luôn truyền đạt ý trí của các ĐẤNG THIÊNG LIÊNG đến mọi người trong bộ lạc.Vậy anhem chúng tôi khẩn thiết xin người cho biết sự phán bảo của các ĐẤNG THIÊNG LIÊNG về kết cục cuộc chiến tồi tệ này mới ạ.Và hơn hết anh em chúng tôi đang ng chờ lời chỉ dẫn làm cách nào để chiến thắng từ các ĐẤNG THIÊNG LIÊNG.Chúng con ngàn lần cầu xin các vị hỡi các ĐẤNG bảo vệ cho bộ lạc.Hỡi TRÂU VÀNG THIÊNG LIÊNG của chúng con.

    Và mọi người nín thở chờ đợi câu trả lời của MO Lửa. Sau một phút im lặng bà ấy cất giọng trầm ấm .

    _Hỡi toàn thể anh em Trâu Vàng.Chúng tôi và hơn hết là các vị các ĐẤNG THIÊNG LIÊNG trên cao luôn thấu hiểu nỗi lòng của mọi người.Bất cứ một cuộc chiến tranh nào cũng đều gặp khó khăn gian khổ,chiến thắng luôn kèm theo mất mát…Và cuộc chiến lần này cũng vậy.Thậm trí lần này Rắn Chín Đầu còn dùng cách nham hiểm và tàn nhẫn chống lại chúng ta. Các ĐẤNG THIÊNG LIÊNG đã báo cho bọn ta biết vậy từ vài ngày trước.Bọn ta cũng đã gắng hỏi xin cách giải trừ tai họa.Chỉ có điều… các ĐẤNG đã không trả lời hết để chúng ta có thể nói rõ cho anh em.Nhưng quan trọng hơn hết là dẫu thế nào anh em hãy yên lòng.Một điều chắc chắn là chiến thắng cuối cùng sẽ thuộc về chúng ta.Trâu Vàng sẽ hiển linh giúp đỡ các anh em.Nếu các anh em biết nắm bắn cơ hội và táo bạo trong suy nghĩ của mình.các ĐẤNG THIÊNG LIÊNG cũng chuyển đến các anh em lời răn hãy hết lòng tin tưởng vào ĐẦU LÃNH của mình.Chỉ cần thế là anh em sẽ chiến thắng,sẽ bảo vệ được bộ lạc Trâu Vàng.

    Anh em nghe xong mọi người có vẻ trầm ngâm,trên mặt ai nấy vẫn tỏ vẻ băn khoăn lắm.Đang lúc đó thì một tiếng nói vụt cất lên.

    _Hỡi anh em,mọi người phải tin tưởng ở những lời của MO Lửa chứ.Bà ấy nói rất đúng.Chúng ta vẫn luôn được các ĐẤNG THIÊNG LIÊNG Trâu Vàng che trở và giúp đỡ suốt bao đời qua.Anh em chúng ta hãy cất cao lời hứa trước MO Lửa đây cũng là với các các ĐẤNG THIÊNG LIÊNG trên cao.Chúng ta sẽ lấy lại tinh thần, thậm trí còn khiến nó trào dâng hơn nữa để quét sạch kẻ địch lấy lại đất và người.Anh em thấy tôi bảo vậy đúng chứ.

    Tiếng nói ấy là của Ca Đô,chàng ta đã bước lên trên thềm Nhà Lớn của chạ. Chàng ta đang đứng cạnh BA ĐÔN và cha của chàng. BA ĐÔN nghe thế và chàng là người đầu tiên tung hô ủng hộ.Sử hưởng ứng của chàng khiến anh em cũng trở lên hồ hởi và thấy rõ niềm tin đã trở với mọi người.Rồi BA ĐÔN quay ra quàng vai Ca ĐÔ nói với giọng rất đỗi chân thành.

    _Anh bạn Ca Đô này,tôi rất quý mến anh vì những lời nói vừa rồi đấy.Tôi rất muốn kết bạn với anh.

    Ca Đô nghe xong vui vẻ đáp lại bằng cái bắt tay thật chặt. LA HẦU nhìn cảnh này trong lòng và trên nét mặt đều tỏ rõ là cực kì vui mừng.Sáng hôm sau khi mà ai cũng đinh linh một trận giao tranh ác liệt mới lại đến.Mọi người đã tự hứa với lòng mình làm đúng nhũng gì hứa trước các ĐẤNG THIÊNG LIÊNG tối qua.Nhưng không ngờ một trận mưa ào ào trút xuống.

    Hôm sau nữa cũng vậy. Hai trận mưa dữ dội khiến đồng ruộng ngập úng và trong mưa sấm chớp ầm ầm.Bởi thế hai bên phải ngừng giao tranh.Mọi người nhìn mưa rơi rồi bàn tán có khi đây chính là sự hiển linh của các ĐẤNG THIÊNG LIÊNG.Trận mưa này làm người bên Rắn Chín Đầu dẫu có đem người ra khiên chiến bên này cũng có lí do chính đáng để tạm phớt lờ.Bên kia cũng đến mệt vì trò mình bày ra thôi.Trong khi ấy người Trâu Vàng dành thời gian nghỉ ngơi cho lại sức.Bất ngờ có một anh chàng cao hứng nói.

    _Mưa gió nhiều nước thế này.Nay mai bà con ta tha hồ mang trâu bò ra đồng ruộng cày bừa thỏa thê.Đất đai phen này đã vừa mềm vừa xốp trồng lúa kiểu gì cũng được mùa lớn.

    Những người khác nghe thế cũnng gật gù.Pa Nu buộc miệng nói với nhóm Lang ngồi cạnh.

    _Giá chiến tranh nhanh chóng kết thúc vào ngày mai ngày kia thì hay biết mấy.

    _Cậu bắt đầu nhớ CHẠ LỚNlắm rồi à ?_ Một Lang còn khá trẻ hỏi .

    _ Không phải như vậy đâu. Đằng nào thì cha mẹ tôicũng dặn trước rồi chỉ được đi không quá mười ngày phải về.Dù thế nào đi nữa tôi cũng sắp phải về thôi…Thật ra ý tôi là …Gía lúc này không có chiến tranh thì toàn bộ anh em ở đây đaag ở chạ của mình, ày cuốc trên đồng ruộng của mình rồi. _ Pa Nu lắc đầu, buồn bã đáp lại .

    _Trong cảnh này ai cho cậu nói linh tinh lung lạc ý trí anh em thế kia.Đúng thật đầu óc không ra làm sao toàn làm ra những việc ngớ ngẩn.

    Anh chàng Cơ Tiêu đi tới vừa lúc nghe Pa Nu nói mặt mày liền cau lại rồi mắng xơi xơi cậu bạn.Pa Nu quay ra nhìn thấy Cơ Tiêu mới cụp mắt xuống nói mãi mới nói .

    _Cậu bỏ qua cho…Trước giờ vẫn thế biết là không nên mà không hiểu sao tôi cứ lại buột miệng ra thế…

    Cơ Tiêu nghe xong mặt dãn ra rồi lắc đầu vẻ ngán ngẩm và bỏ đi để lại Pa Nu mặt mũi ỉu sìu.Thế rồi bất ngờ chiều đó BA ĐÔN cho người gọi anh em đến lán của ĐẦU LÃNH.Ngay LA HẦU cũng không rõ con trai định làm gì.Nhưng ông nghe lời của MO Lửa đang ở cùng trong lán lúc này.Bà ấy bảo ông cứ tin vào con trai mình có lẽ cậu ấy sẽ là người kết thúc cuộc chiến này.Khi mọi người đã đông đủ BA ĐÔN bắt đầu lên tiếng sau khi nhìn vào mắt anh bạn Ca Đô để thêm phần chắc chắn.

    _Thưa anh em tôi xin cám ơn anh em và trận mưa mà các ĐẤNG THIÊNG LIÊNG đã ban tặng cho chúng ta.Chính nó đã giúp tôi và anh bạn Ca Đô đây nghĩ ra một kế có thể nói là hay.Và thưa ĐẦU LÃNHĐỨNG ĐẦU, tôi xin đề nghị với người rằng ngày mai xin người hãy chỉ dẫn một nửa số anh em ra ứng chiến với kẻ địch trước mặt…Những anh em còn lại xin ĐẦU LÃNHĐỨNG ĐẦU cho tôi và Ca Đô được dẫn họ đi một đường khác.Chúng ta đã có thêm mục tiêu mới.Nếu chiếm được nó thành công trong ngày mai.Thì bên Rắn Chín Đầu coi như đã nắm lấy phần thua.Cho dù trận đánh ngoài cánh đồng ngày mai có thế nào cũng không hề gì…Đương nhiên anh em cùng ĐẦU LÃNH ĐỨNG ĐẦU cứ chiến đấu bằng hết sức mình cho chúng tôi yên lòng.Còn bây giờ anh em hãy tự xem sức khỏe mình được đến đâu.Ai thấy thật sự xung mãn thì sẽ nhập vào cánh của tôi và Ca Đô.Số còn lại vào bên ĐẦU LÃNHĐỨNG ĐẦU.Khi nào chia xong từng ĐẦU LÃNH sẽ nói rõ cho anh em biết chúng ta phải làm gì.Nếu anh em tin tưởng thì không cần nói gì cứ lẳng lặng mà làm.

    Anh em nghe xong xì xầm đôi chút rồi cũng bắt đầu đục lục phân nhóm ra như lời BA ĐÔN nói.Chàng và Ca Đô nhìn cảnh tượng ấy thở hắt ra một tiếng nhẹ nhõm rồi bước vào trong lán nói chi tiết lại với cha và MO Lửa.Lúc sau bốn người bước ra đang định chia tay nhau thì hai anh chàng Cơ Tiêu và Pa Nu từ đâu phóng ra.Cơ Tiêu vừa thở hổn hển vừa nói.

    _Trận chiến ngày mai thế nào cũng cần nhiều người hơn hết có thể đúng không ĐẦU LÃNHĐỨNG ĐẦU ? Và mọi người nhìn xem ở đây còn ai xung sức hơn chúng tôi nào?Trong khi hầu như anh em đã đánh liền hai ba trận thì hai chúng tôi chưa đánh trận nào hết.Sức lực chúng tôi hãy còn nguyên đây này.Xin mọi người hãy cho chúng tôi một cơ hội chứ.Đây này,đến nhưPa Nu cũng tràn đầy khí thế nữa là.

    Cơ Tiêu nói liếng thoắng vừa đẩy cậu bạn của mình về phía trước.Còn Pa Nu cũng cập hấp tấp gật đầu theo.Hai anh chàng nhìn mọi người bằng cặp mắt cầu khẩn.Mọi người vừa chăm chú nhìn hai chàng trai trẻ.Đúng hơn là BA ĐÔN và Ca Đô để ý nhiều đến cậu Cơ Tiêu với thân hình khỏe khoắn ngực nở vai bành mái tóc cắt ngắn dựng lởm chởm rất ngầu.Thế rồi BA ĐÔN cùng Ca Đô cùng mỉn cười gật đầu.

    _Được hai cậu đã có tinh thần xả thân vì bộ lạc.Thế thì chúng tôi phải bằng lòng thôi.Các cậu có thể đi luôn với chúng tôi bây giờ.

    Hai chàng trai nghe vậy mừng rỡ ra mặt,vội vã bước theo.Đang như vậy thì LA HẦU gọi giật lại.

    _Khoan đã Cơ Tiêu thì có thể đi nhưng Pa Nu thì không.Chiến trường không phải chỗ để chơi. Pa Nu,cháu ở đây đã lâu quá rồi đấy.Cháu mau mau trở về CHẠ LỚNđi.Cháu chần trừ thì ta khiến thấy áy náy với cha cháu.

    Pa Nu ngơ ngác dương đôi mắt hiền lành lên nhìn ông bác.Rồi mọi người đi mất,bỏ lại cậu đứng ở trên sân phía trước Nhà Lớn.Pa Nu cũng đành lầm lũi bước đi về lán của mình thu dọn hàng trang.Còn đoàn người của BA ĐÔN và Ca Đô,họ đang thắng yên cho ngựa.Họ biết phải đi đường núi nhỏ hẹp,dùng voi không tiện.

    Bỗng con ngựa ở chỗ Ca Đô lồng lên như phát điên.Nó thụi chân vào bụng chàng ta.Khi chàng ta ngã sõng soài ra đất thì nó chồm lại đằng sau chân nó dẵm lên ống chân Ca Đô mấy phát rồi chạy biến.Mọi người đến đỡ Ca Đô dạy mới hay chân của chàng ta đã bị gãy.Họ đành dìu Ca Đôi vào lán và nhờ các Lang chạy chữa.BA ĐÔN nghe chuyện thấy hơi thất vọng vì một người rất cần cho trận đánh sắp tới phải nằm nhà.Ca Đô xem chừng còn buồn hơn luôn miệng kêu la dẫu thế nào chàng ta cũng phải đi chuyến này. Nhưng không ai đồng ý và mọi người lên đường mà không có Ca Đô.

    Trời bắt đầu sáng hẳn ĐẦU LÃNH ĐỨNG ĐẦU La Hẫu đã biết đoàn người của con trai đi từ đêm.Ông và MO Lửa trầm ngâm đứng nhìn mặt trời đang lên ở đằng đông.Bất giác bà ấy quay lại nói với La Hầu.

    _Tôi phải về lán làm lễ cầu nguyện cho anh em đây.Ông thấy sao? Có chút nào....

    _Bà đừng suy nghĩ gì.Nếu đó là điều các ĐẤNG THIÊNG LIÊNG sắp đặt.Chỉ cần chiến thắng thuộc về bên mình thì…tôi thấy không có gì để nói.Nhưng vậy là bà đã gặp người đó.Vậy bà thấy sao?_Ông La hầu đáp lại.

    _Tôi không biết nữa.Thật khó nói. Đến bây giờ chúng tôi vẫn không biết chị ông,bà ấy làm thế có đúng không.Có những điều xem ra các ĐẤNG THIÊNG LIÊNG vẫn giữ kín.

    Và trận chiến không thể tránh khỏi sắp bắt đầu.ĐẦU LÃNH ĐỨNG ĐẦU LA HẦU đang ngồi lên chiếc ghế mây trên lưng con voi chiến trước giờ luôn theo ông ra trận.Hai bên ông và ở đằng sau các anh em cũng đã sẵn sàng vào trận.Dù có nhiều trong số họ đang bị thương chưa khỏi.Nét dau đớn vẫn còn phảng phất trên khuôn mặt họ.Nhưng không hề có một tiếng kêu than.Ai cũng ngậm chặt môi và đôi mắt mở to chừng chừng nhìn thẳng về phía trước.Họ ra đi trong tiếng trầm hùng của dùi nện vào mặt những chiếc trống đồng lớn hơn hết.

    Ở ngoài cánh đồng vẫn còn đầy những vũng lầy kia người bộ lạc Rắn ChÍn Đầu cũng đã dàn hàng ngang đợi họ.Và lại như lần trước những kẻ ấy hò là ầm ĩ chế giễu họ.

    _Đám đàn ông con trai của Trâu Vàng đánh đấm kiểu gì yếu như sên thế. Chỉ mấy trận bõ bèn gì mà đã hết người đến nơi thế kia hả ?

    Đúng là nhìn tới bên Rắn Chín Đầu anh em Trâu Vàng phải bàng hoàng khi nhận ra số quân của họ đã tăng lên gấp rưỡi.Rõ ràng là họ đã liên tục dồn người về đây. Tình cảnh quả bất lợi cho Trâu Vàng lắm lắm.Dù người Trâu Vàng ở đây có cố sức chống chọi lại đội hình hùng hậu trước mặt kia đi nưã.

    Chứ không ai dám nghĩ đến chuyện tấn công dành lại đất như ban đầu.Xem chừng không giữ nổi ngay mảnh đất này nổi mấy ngày nữa.Vị ĐẦU LÃNH ĐỨNG ĐẦU của TRÂU VÀNG ngồi lặng yên như pho tượng đang thầm nghĩ.Trong lòng ông càng mong mỏi con trai và các anh em khác đừng gặp thất bại.Nếu không dẫu hai cha con ông có ngã xuống tại vùng đất xa xôi này.Cũng chẳng đủ để họ đền hết mọi tội nỗi với Trâu Vàng.Và có lo lắng ra sao ông vẫ phải làm nhiệm vụ của ĐẦU LÃNH ĐỨNG ĐẦU mà mọi người tin tưởng giao phó.Đó là thúc anh em bộ lạc tiến lên xông vào với kẻ địch.

    Bên phía kia ĐẦU LÃNH ĐỨNG ĐẦU Đăm Rang đang cười khẩy thúc quân vào cuộc.Người Rắn Chín Đầu quả thật không những đông đảo mà ai nấy đều cũng lực lưỡng và hung hăng.Bọn họ hùng hục lao đến giống những con vật lên cơn điên loạn.Ho tha hồ,phóng lao vung rìu,kiếm băm bổ,thọc giáo bốn phía cực kì nhanh và mạnh.

    Họ thấy nắm chắc phần thắng trận này nên đánh thật lực cho đã sức.Còn anh em Trâu Vàng sau lúc luống cuống chống đỡ ban đầu.Họ như bừng tỉnh đồng loạt thét lớn rồi hầm hầm xông lên đánh trả.Nhìn cảnh họ đưa khiên lên đỡ những đường kiếm rồi cố thật nhanh tránh tiếp những quả thọc sâu của lưới giáo bên Rắn Chín Đầu phóng tới.Không chỉ Đăm Rang kinh ngạc không tin vào mắt mình.Rõ ràng lúc trước kẻ địch chỉ toàn là người bị thương vậy mà giờ.Họ như những kẻ có sức khoẻ sung sức hơn hết.LA HẦU cũng bất ngờ và trên mặt hiện rõ sự vui mừng.Qủa là anh em đã giữ đúng lời thề.Lời thề trước những anh em khác đã ra đi đến nơi nào đó mà họ không hay.Nhưng họ đã tin,đúng là họ rất tin những người ấy cũng đang chiến đấu ngoan cường như họ và còn hơn họ lúc này.La Hầu cất tiếng hô hào cổ vũ anh em.Những trai tráng của ông được sự động viên càng thêm hăng say chiến đấu hơn.

    Tuy nhiên ý trí của bên Trâu Vàng dù có mạnh mẽ quyết liệt đến đâu.Mà nó phải đương đầu với số người áp đảo của Rắn Chín Đầu thì vẫn là quá sức.Và chẳng mấy chốc những anh em bên Trâu Vàng đã phải co cụm lại từng chỗ.Ít thì vài người nhiều thì hơn chục người chụm lưng vào chẽ chắn lẫn cho nhau.Xung quanh họ là mấy chục thậm trí gần trăm người Rắn Chín Đầu vậy kín lấy họ dùng những ngọn giáo dài liên tục thọc sâu vào trong.Càng lúc sắc đen của khố và của những lá cờ bên phía Rắn Chín Đầu càng áp đảo và đẩy lùi dần sắc nâu đỏ của bên Trâu Vàng về phía Bắc. Tuy thế cuộc chiến đã kéo dài đến buổi chiều.

    Mãi về cuối cánh đồng ở phía nam.Nơi những cuộc giao tranh tàn khốc ít khi lan đến.Đăm Rang đã bắt đầu phải liên tục đưa tay vuốt vuốt khuôn mặt dài có hàng ria mét được tỉa rất khéo của chàng ta mà thở dài.Rồi Đăm Rang nắm chặt hai bàn tay lại giữ lấy dây cương điều khiển voi.Đấy là thói quen mỗi khi chàng ta muốn đè nén bản thân khỏi nỗi chán trường bực dọc.Bởi đến lúc này mà cuộc chiến tưởng nắm chắn phần thắng này chưa kết thúc.Nhưng rồi với một kẻ ngạo mạng và trước giờ luôn giành phần thắng trong mọi chuyện như Đăm Rang.Việc trước mắt rồi sẽ lại đi đúng con đường có lợi cho chàng ta mà thôi.

    Và những kẻ thân cận cưỡi voi hay ngựa ở bên cạnh đang hăm hở bàn tán.Xem vị ĐẦU LÃNH ĐỨNG ĐẦU giàu tham vọng của họ sắp tới sẽ tâng công với CHÚA TỂ TỐI CAOra sao.Nhưng bọn họ biết điều mà Đăm Rang đang đau đầu hơn hết kiếm thứ lễ vật gì để dâng tặng lênĐẤNG THIÊNG NA NI. Bởi Đăm Rang luôn muốn làm đẹp lòng con người bí ẩn và đầy quyền lực ấy.

    Đúng lúc đó thình lình hai cánh cổng của bức tường rào rất lớn ngoài chạ bằng tre gỗ bên Trâu Vàng mở toang.Lần này người Trâu Vàng lại chạy vào trong trước.Sự rút lui ồ ạt của đối phương làm cho Đăm Rang ngỡ ngàng đôi chút rồi cười phá lên.Chàng ta nghĩ cũng phải thôi.Bọn người kia mà tiếp tục nữa thì toàn bộ sẽ bị tiêu diệt trong hôm nay.Bọn Trâu Vàng này biết chạy là khôn ngoan đấy.Nhưng còn ngày mai ngày kia liệu cố được mấy nỗi.

    Và bên Rắn Chín Đầu cũng rút về.Đăm Rang định bụng ngay tối đó sẽ sai người sang dụ hàng bên Trâu Vàng.Là bên kia biết thua hãy mau mau tự giao nốt người và đất. Chàng ta sẽ dâng nó lên cho CHÚA TỂ TỐI CAO và xin cho họ được sống.Còn không thì chỉ một trận nữa cũng đủ để Trâu vàng tan nát.

    Đăm Rang đã đinh ninh như vậy.Và khi đám trai tráng của Rắn Chín Đầu hả hê mừng chiến thắng ngon lành ngày hôm ấy.Bọn họ được phép mổ trâu mổ gà ăn uống thoả thê.Nhưng ĐẦU LÃNH ĐỨNG ĐẦU của họ vẫn còn không quên cấm họ động đến rượu.Dù thế nào Rắn Chín Đầu vẫn chưa vặn cổ được con Trâu Vàng ương ngạnh ngoài kia.Chờ đến lúc bọn họ tràn vào phá cho sập hết rào luỹ và đốt cho trụi những ngôi nhà sàn ở cái chạ cứng đầu trước mặt.Thì anh em Rắn Chìn Đầu uống rượi thoải mái say đến ba ngày ba đêm cũng không sao.Đăm Rang đã sai người truyền xuống như thế.Còn chàng ta thì sảng khoái nằm xúống cái giường mây trải đệm lông chim vô cùng êm ái.

    Tuy nhiên chẳng bao lâu chàng Đăm Rang đã bị gọi dậy.Và chàng ta đang say giấc nồng vốn rất ghét kẻ khác quấy rầy một khi đã nói rõ là nghỉ ngơi rồi.Anh chàng nhỡ xông vào trong lán của Đăm Rang suýt nữa đã bị lôi ra ngoài chịu ít hơn hết là hai mươi roi.Nhưng cậu ta bị tóm tay đi rồi mà vẫn cố thốt lên cho hết câu định nói.

    _ĐẦU LÃNHĐỨNG ĐẦU, gay to rồi.Bọn Trâu Vàng từ đâu mọc ra ở bên bờ sông gần cửa biển.Chỉ trong chớp nhoáng mà bọn họ đã đánh bật hết anh em ta đang chấn ở ngoài đó.Bên ta,bên ta chặn không nổi đành bỏ đấy chạy sâu vào rừng trốn rồi ạ.

    _Cái gì ? Mi vừa nói cái điên khùng gì vậy.Người Trâu Vàng đang ở hết đây đánh nhau với ta suốt ngày hôm nay chứ.Bọn mị ăn nói lung tung thế không sợ ta cắt lưỡi à._Đăm Rang trợn mắt lên nghe rồi cười phá lên và lớn giọng đầy hăm doạ.

    _Không mà ĐẦU LÃNHĐỨNG ĐẦU,con có gan tày trời cũng sao dám bịa cái chuyện như thế...Nó,nó đúng là sự thật.Bên ta ở đó cho người chạy bằng chết về đây báo tin và xin cứu giúp.Đứa ấy đang ở ngoài kia.Nếu không thế đời nào con dám làm mất giấc của ngài ạ.

    Tiếng cậu chàng kia từ ngoài vọng vào làm Đăm Rang chột dạ.Chàng ta lao từ trên giường xuống,phóng thẳng ra sân.Đăm Rang ra lệnh cho bọn lâu la dừng tay không đánh cậu kia nữa. Khi cậu ta hãy còn run lập cập vì mới thoát khỏi trận đòn đau. Đăm Rang chỉ tay vào một cậu trai đang hãi hùng nhìn chàng.Rồi Đăm Rang lớn giọng.

    _Vậy ra mi là kẻ báo tin đấy hử?

    Cậu trai đó thấy ĐẦU LÃNHĐỨNG ĐẦU hỏi trúng mình thì lấy ngay vẻ mặt may như săn được voi gấu mà vội vàng thưa bày.
    _ĐẦU LÃNHĐỨNG ĐẦU cho người đến giúp anh em với nếu không thì bên ta nguy mất ạ. Nói ra mọi ngưởi đây chẳng tin…Nhưng hôm qua, sớm ra trời còn nhập nhoạng.Cảnh vật chưa cái gì rõ với cái gì.Tốp anh em đi tuần bên ta như mọi bữa vẫn đi dọc bãi sông xem xét.Có mấy lần bên ta tóm được khi thì đứa định trốn đi khi lại bắt đứa định lẻn vào.ĐẦU LÃNHĐỨNG ĐẦU đã ra lệng chuyển bớt anh em đến đây thì ở lại phải canh gác cho chặt hơn.Bọn con đều làm thế…Có ngờ đâu từ phía bờ bên kia có nguyên đàn trâu rừng ở đâu lù lù bơi qua sông rất nhanh.Trong lúc anh em đang đứng nhìn đàn trâu còn định lấy lao với cung tên ra định kiếm mấy con về xẻ thịt…Thình lình, đằng sau đám trâu rừng sừng đen mình xám đấy là một đống những tên mặc khố nâu đỏ,tay cầm giáo chạy rầm rầm.Thế là chúng con chỉ biết chạy thục mạng về trại báo cho anh em biết…Mà khiếp đàn trâu ấy khoẻ quá, chúng lao đi cứ ruỳnh ruỳnh dẵm lên người bọn ta.Ai bị dẵm có không nằm bẹp một chỗ cũng chẳng bò đi được…Và, và trong khi anh em hãy còn nhốn nháo lên thì đám trâu với người ấy đã tông sập cổng rào tràn vào trong trại.Mấy kẻ khố vàng ấy còn nhảy lên lưng trâu mà cưỡi như cưỡi voi nữa.Họ vừa đông vừa hăng cứ gọi là người với trâu quần đảo khắp lối ngõ trong chạ. Bọn tôi chỉ còn nữơc đánh được thì đánh, không thì chạy dài… Bọn kia lại xông vào nhà dân réo gọi người cùng bộ lạc hợp lực với nhau.Có đứa ở trong nhà thấy thế cũng xách dao xông ra đi cùng.Mấy kẻ đó còn chỉ chỗ bọn ta ở với giam người của họ.Thế là lũ trâu và người ấy phá luôn nhà giam thả hết lũ người cứng đầu bị nhốt trong đấy ra.Đến nước ấy rõ ràng là bên mình ít hơn làm quái nào đánh lại với họ nữa…Thế nên …toàn bộ mới hò nhau ba chân bốn cẳng lao vào rừng.Ở trong ngoằn nghèo mình còn lẩn được. Chứ ai cũng sợ mà bị bắt thì bọn kia trả thù nặng lắm.Bởi thế ĐẦU LÃNH chỗ con bảo con thế nào cũng phải đi tìm gặp cho kì được ngài…Chỉ có ĐẦU LÃNHĐỨNG ĐẦU cho người đến thì bao công sức đánh chiếm của chúng ta mất không phí mất thôi ạ.

    Đăm Rang nghe thế xong mặt mày trở lên hằm hằm,cực kì giận giữ.Chàng ta thụi ngay một đấm lên cây cột ở gần chỗ mình đang đứng làm nó gẫy làm đôi và đổ rập.Rồi Đăm Rang thét lớn lên gọi mấy ĐẦU LÃNH dưới quyền đến bàn bạc gấp.Tin ấy được loan báo khắp trong trại của Rắn Chín Đầu ngay trong đêm.

    Và đến sáng thì ai ở đó hay tin cũng đều phải choáng váng.Hoá ra là tình cảnh bấy giờ lại tồi tệ cho họ hơn là cái bên mà tưởng sắp thua đến nơi kia.Ai nấy bên Rắn Chín Đầu cũng hỏi nhau xem ĐẦU LÃNHĐỨNG ĐẦU Đăm Rang ghê gớm của họ đã làm gì chưa.Mà phải làm cái gì rồi chứ.Là ĐẦU LÃNHĐỨNG ĐẦU Đăm Rang của họ thì không dễ dàng thua như thế được. Phen này đang thắng thế mà thành ra thua thì khó ăn nói với CHÚA TỂ Tối Cao của họ lắm đây.

    Và đúng như họ tính. ĐẦU LÃNHĐỨNG ĐẦU của họ lại đã phải san một nửa số người một phần đến ngay vùng cửa sông gặp chuyện kia.Phần còn lại chia nhau đến các vùng khác vừa chiếm được của Trâu Vàng để cho không có thêm một nơi nào bị bên kia dành lại nữa.

    Trong khi đó bên phía Trâu Vàng mọi chuyện còn được biết rõ ràng và sớm sủa hơn nữa.Chẳng thế mà khi có anh em chạy về báo tin BA ĐÔN và Cơ Tiêu đã chiến thắng trận đầu chiếm lại một chạ.ĐẦU LÃNH ĐỨNG ĐẦU LA HẦU đã lập tức cho anh em lui về.Sau đó ông cho gọi anh bạn kia vào còn sai người bày rượi thịt để hỏi han cặn kẽ.Cậu này vừa ăn uống vừa hồ hởi kể lại từng chuyện một.

    Và LA HẦU đã hình dung ra cảnh tượng đoàn trai trẻ Trâu Vàng chiến đấu .Ông và con trai đã không sai khi để Cơ Tiêu cậu ấy ra trận.Anh chàng này đã chứng tỏ mình xứng đáng nối nghiệp cha dẫn dắt bà con Trâu Vàng mai sau. Còn trận mưa bất ngờ thật là món quà mà các ĐẤNG THIÊNG LIÊNG đã ban tặng. Ca Đô và BA ĐÔN đã không phụ công các ĐẤNG THIÊNG LIÊNG và TRÂU VÀNG THIÊNG LIÊNG.

    Hai người con của bộ lạc đã cùng nhau nảy ra một ý tuyệt vời.Ca Đô đã biết rằng ở bên khi dãy nũi chắn ngang cánh đồng này có một khu đầm rộng lớn.Người của Tộc Rạ Du ở đó bao đời nay vốn nuôi trâu.Trâu mà họ nuôi là trâu rừng da xám dày cặp sừng đen bóng rất cứng.Chúng đặc biệt to khỏe và hung hăng.Và ở xa thêm một đoạn nữa là vùng cửa sông khá dài và không rộng lắm.Chỗ đó có những chạ đang bị người Rắn Chín Đầu chiếm mất.

    BA ĐÔN và Ca Đô bàn với nhau nếu bất ngờ đánh úp mà dành lại ngôi chạ ấy trước.Thì cuộc chiến ở đây hẳn nhiên sẽ phải thay đổi.Đăm Rang ngạo mạn của Rắn Chín Đầu kia sẽ không thể ngồi yên.Chắc chắn gã phải xẻ bớt quân đang dồn ở đây đến dành lại những chỗ kia.Bọn họ sẽ trọn bảo vệ những chỗ đã bỏ bao công sức mới chiếm được.Hơn là cố đâm đầu vào nơi chưa thật là của mình.

    Bởi thế hai người đã gấp rút chuẩn bị cho chuyến đi đến khu đầm ấy.Chỉ tiếc là cuối cùng Ca Đô sơ sảy một chút bị thương nên phải ở lại.Điều này thật đã từng khiến ông phải lo âu nhiều.May sao giờ đây anh em cũng đã dành lấy thắng lợi đầu tiên phần nào đi nỗi âm u trong lòng ông..

    Những anh em dù phải vượt qua dãy núi cao ngất trước mặt bằng con đường núi ngoằn nghèo và hiểm trở.Thì với những chú ngựa quen trèo dốc và những bước chân vừa dẻo dai vừa cẩn trọng mọi người đã chinh phục được nó.Chỉ từ chập tối đến nửa đêm anh em đã kịp đến đầm nước.Rồi cũng nhanh không kém họ truyền lời của ông, ĐẦU LÃNH ĐỨNG ĐẦU LA HẦU đến CHẠ Rạ Du.Là anh em xin được dùng những chú trâu khỏe hơn hết của chạ để mang đi đánh trận dành lại đất đai cho bộ lạc.

    Và thật may theo cậu trai đang kể chuyện.Người Rạ Du vui vẻ nhận lời.Bởi lẽ toàn CHẠ DẠ RU rất đỗi kính trọng ĐẦU LÃNH ĐỨNG ĐẦU LA HẦU.Họ còn xin đi theo cùng chiến đấu.Chính họ đã lùa giúp đàn trâu mấy trăm con ào ào tràn đi trong bóng đêm mờ mịt.Họ lại dạy anh em cách nhảy lên lưng trâu và cưỡi chúng,thúc chúng ra sao cho chúng chạy.

    Chẳng bao lâu người và trâu đã đến rất gần ngôi chạ.Mấy anh em xung phong đi tìm hiểu tình hình.Qủa nhiên một lần nữa BA ĐÔN đã đoán chẳng sai.Mưa lớn nước dồn từ đầu nguồn về làm khắp hai bên bờ sông bị ngập sâu.Ngôi chạ ở trên cao tuy nước chưa dâng đến đấy.Nhưng mép nước đã sát mé chạ cách cổng chạ có chòi canh của Rắn Chín Đầu có mấy sải tay.Ở phía ngoài chỗ nước ngập nổi lên những khóm lau sậy mọc um tùm cao ngất.Còn tốp người đi tuần của Rắn Chín Đầu thì ngại nước chỉ đi lại gần cổng chạ không chịu đi xa ra đến bãy lau sậy đó.

    Và anh em hơn hết trí sẽ để lũ trâu bơi sang trước mình bơi lẩn theo sau.Khi lũ trâu bắt đầu lên bờ bên kia và đi vào đám lau sậy anh em cũng bò lên theo và đã có đám lau sậy ấy che chắn.Tốp người đi tuần vẫn còn ngay phía ngoài chẳng hề nhận ra điều gì.Chúng còn có vẻ vừa ngạc nhiên vừa thích thú trước lũ trâu vừa bơi sang.Thì anh em Trâu Vàng được BA ĐÔN và Cơ Tiêu dẫn ắt từ phía sau đã bất ngờ xông lên.

    Tiếp đó là chận đánh chớp nhoáng mà kẻ địch đến anh em đều không ngờ là xong nhanh đến thế.Bên Trâu Vàng thúc đán trâu rừng quần đảo một lúc là đã lùa hết đám người Rắn Chín Đầu chạy khỏi chạ. Được vậy cũng do bà con mình hưởng ứng xông đến sống mái với họ.Rắn Chín Đầu kia ngày thường khệch khạng thì buổi sáng bữa rồi rồi súm xít sợ hãi bấy nhiêu.Chúng hãi quá chẳng dám đánh lại nữa.Đứa nào đứa nấy bỏ luôn gươm giáo lại cho đõ vướng tay vướng chân còn mà chui vào rừng cho dễ.Đấy hẳn là một cảnh tưởng hiếm thấy mà ĐămRang kia với đám bậu sậu ở Rắn Chín Đầu không bao giờ nghĩ tới.

    THIÊNG LIÊNG - 1.4
    https://dai.ly/x6vcdfa



    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi DBTN, ngày 05-11-2018 lúc 02:59.

  6. #5
    Ngày tham gia
    Feb 2018
    Bài viết
    128
    Xu
    0

    Mặc định

    5

    Trận Đánh Trên Sông

    Trong khi La Hầu đang chăm chú nghe cậu trai đưa tin kể chuyện thì anh chàng bị thương Ca Đô đi vào trong lán. Chàng ta không tự đi nổi mà cần hai người khác xốc lách dìu vào đó. Vẻ mặt Ca Đô lộ rõ sự hân hoan tộc độ. Thậm trí mắt chàng còn rưng rưng. Vừa vào đến trong Ca Đô đã nhào đến chỗ cậu trai đưa tin nói.

    _Mừng quá rồi, mừng quá. Thế là anh em ta đã làm được đúng không ? Và chúng ta, chúng ta đã dành lại được đất đai cũ.

    _Vâng, vâng…Đúng ra mới chỉ được một chạ thôi ạ._Cậu trai đưa tin vội đáp.

    _Thì hôm nay được một nhưng buổi mai buổi kia nữa thôi toàn bộ kẻ chạ vùng cửa sông sẽ về lại với Trâu Vàng này. Tôi nói thế phải chứ, thưa ĐẦU LÃNH ĐỨNG ĐẦU. Tiếc rằng tôi không được tham giam…Nhưng vậy cũng đâu hề gì, tôi rất có lòng tin vào anh em và hơn hết là ĐẦU LÃNH BA ĐÔN. Một khi Trâu Vàng ta còn có anh ấy mọi chuyện luôn tốt đẹp.

    Ca Đô vẫn say sưa nói với nét mặt tràn đầy phấn trấn. Rồi ba người nhìn nhau và đều cười vang sảng khoái. Họ còn vui vẻ trò chuyện thâu đêm đến sáng.

    Ngay lúc ấy ở xa tít về phía gần biển cánh anh em Trâu Vàng vừa phá xong một điểm đóng quân nữa của Rắn Chín Đầu. Vậy là chỉ một ngày từ sáng đến chiềù mà BA ĐÔN cùng mọi người với đàn râu trừng đã tràn qua hai chạ bản quét đi kẻ địch và cứu thoát cho rất nhiều bà con. Đến đâu bà con kẻ chạ cũng hò reo mừng vui muốn giữ anh em lại để tiếp đón. Nhưng BA ĐÔN đã không dừng lại ở ngôi chạ đầu tiên mà tiếp tục cho anh em thúc trâu kéo luôn đến ngôi chạ gần đấy.

    Ở đó cảnh tượng cũ lại tái diễn. Thậm trí còn nhanh chóng hơn. Người của Rắn Chín Đầu ở đây có rất ít rừng núi để mà trốn nên đã phải đầu hàng. Anh em đã thấm mệt bước đi có phần uể oải. BA ĐÔN cho anh em nghỉ ngơi luôn ở trong chạ. Đúng lúc đó thì có người báo tin là họ tranh thủ đi xuôi dòng sông ra đến chỗ cửa sông xa hơn nữa. Và họ đã thấy Rắn Chín Đầu đang hớt hải chuyển hết thóc lúa vơ vét được từ cái kho rất lớn trong chạ ấy lên những thuyền. Rõ rang người Rắn Chín Đầu định chuyển nốt chỗ lương thực cuối cùng vơ vét được về đất của mình đây.

    Và bà con hay tin như phát sốt lên. Chẳng ai muốn công sức mình bỏ ra cấy hái bị cướp đi như thế. Hơn nữa vụ này được mùa lắm sẽ bù cho những khi mùa ít ỏi hơn. Nay những kẻ kia mang đi trót lọt nếu mấy chốc nhỡ có mất mùa thì người Trâu Vàng lấy gì mà ăn. Bà con đến chết đói mất.Anh em phẫn uất lắm và Cơ Tiêu không chịu nổi đã gào lên.

    _BA ĐÔN, anh là ĐẦU LÃNH. Vậy anh nói đi, chúng ta khoanh tay đứng nhìn bà con ta chịu đói sao? Thật xấu hổ nếu ta dành lại đất đai,bà con mà sót mất số thóc gạo ấy. Không được, không thể được. Anh ra lệnh đi. Anh em ta sẽ đi ngay không nghỉ ngơi gì nữa chắc chắn sẽ kịp đến đó.

    Cơ Tiêu hùng hồn bảo thế và anh em xung quanh cũng ủng hộ. Sau đó BA ĐÔN buộc dải khăn vạch mấy nét bằng than vào chân chú chim ưng rồi thả nó bay về hướng cha chàng đang ở. Xong xuôi BA ĐÔN quay lại nhìn anh em mình.

    _QUA Ơ LAN Cơ Tiêu, cậu nói không sai. Đương nhiên chúng ta không thể chấp nhận để họ mang thóc gạo đi. Nhưng anh em đã dong duổi nhiều. Một ngày chúng ta đã đánh liền hai trận quá nặng. Tôi không thể cho phép mình liều mạng sống của anh em nếu tiếp tục tiến lên nữa. Vậy nên điều cần làm hơn hết bây giờ là mọi người và cậu nữa Cơ Tiêu ạ nên đi ngủ làm một giấc thật sâu. Có thế mai chúng ta mới lấy đủ sức mạnh để đòi lại số công lao của bà con Trâu Vàng mình.

    Nghe ĐẦU LÃNH nói rõ ràng thế thì Cơ Tiêu với anh em chỉ còn nước đi ngủ. Mà đêm ấy mọi người tưởng ngủ chẳng được sau lại mê mệt hết. Qủa nhiên sáng ra ai nấy khỏe hẳn ra. BA ĐÔN dậy sớm hơn hết có người còn nghĩ thật ra chàng đã thức suốt đêm. Nhưng trông chàng phấn trấn lạ thường. Cơ Tiêu càng lúc càng khâm phục anh rể tương lai. Chàng ta còn để mắt thấy bao giờ cũng vậy trước lúc lên ngựa BA ĐÔN luôn làm một việc. Âý là anh ấy cẩn thận đeo lên trán một dải khăn khá thêu cầu kì với một vẻ trân trọng ghê gớm. Cơ Tiêu đoán hẳn chiếc khăn mà chỉ có những người con gái khéo léo mới thêu nổi là của chị mình làm tặng cho anh ấy đây.

    Anh em Trâu Vàng tiến nhanh như bão tố còn mau hơn đêm trước. Bởi lẽ ai cũng biết đoàn thuyền kia sẽ không ở nguyên một chỗ chờ họ đến. Cũng như họ đã lại sức sau một đêm ngủ đấy giấc. Khi mặt trời đã lên cao là lúc anh em nghe thấy từ xa tiếng sóng nước tì tũm. Thêm tiếng va đập bồm bộp của gỗ với luồng. Mọi người đoán đoàn thuyền chở thóc đã ở trước mặt rồi. Ai cũng rạo rực lên lăm lăm những ngọn giáo chực xông đến ngay khi ĐẦU LÃNH BA ĐÔN của họ ra lệnh. Nhưng BA ĐÔN lại ghìm cương ngựa truyền lại phía sau cho anh em đứng nguyên một chỗ. Đoạn chàng đưa mắt về phía trước như kiếm tìm cái gì.

    Mọi người đều đang hết sốt ruột thì bỗng từ trong lùm cây một ngươi bước ra. BA ĐÔN thấy anh ta liền lao phắt từ trên lưng ngựa xuống và tiến tới chỗ người này. Chàng còn vẫy tay ra hiệu bảo Cơ Tiêu đi theo. Khi hai người đi đến người kia cũng tiến lại.Và mọi người nhận ra nhau,anh ấy chính là một PHÓ LÃNH đã vắng mặt suốt đêm tới giờ. Anh chàng này vồn vã nói.

    _Cuối cùng thì anh em cũng đến làm tôi đợi lâu quá. ĐẦU LÃNH vàQUA Ơ LAN Cơ Tiêu, xin mọi người hãy bước theo tôi.

    BA ĐÔN gật đầu và ba người luồn sâu vào đám rậm rạp bên bờ sông. Mọt lát sau từ chỗ quang quẻ họ nhìn được ra quãng xa trên mặt sông. Trong tầm mắt của BA ĐÔN cùng Cơ Tiêu là chục cái thuyền lớn và những cái bè mảng ghép bằng tre với thuyền độc mộc ngổn ngang trên sông.

    Cảnh đánh nhau hỗ loạn khắp nơi. Ở các thuyền lớn phấn phới cờ nổi hình đầu rắn những kẻ vận khố vải dài đến đầu gối quấn dải thắt lưng đen. Từ trên đó họ điên cuồng phóng những ngọn lao xuống dưới nếu không thì tay khiên tay rìu chống lại vừa đáp trả cuộc tấn công từ bè mảng lên.

    Ở bên dưới những người vận khố ngắn ngang đùi buộc thắt lưng màu nâu đỏ. Cứ hai ba người ở thuyền mộc hoặc mùa lúa sáu người ở bè mảng. Họ gần thì cập thuyền bè sáp bên thuyền lớn mà đánh xa thì dương cung nỏ bắn tới tấp lên thuyền lớn. Thuyền lớn bị đám thuyền bè bên dưới tuy bé con hơn len chặt làm đi không nổi. Nhưng thuyền lớn đã liên tiếp đâm vào bè mảng và thuyền con làm không ít cái bị vỡ bị chìm. Rất nhiều người vận khố màu nâu đỏ bị rơi xuống sông đang bơi lóp ngóp.

    Cơ Tiêu trố mắt ra nhìn cảnh ấy. Đương nhiên chàng nhận ra ngay cánh người vận khố nâu đỏ là bên Trâu Vàng. Nhưng cậu chàng không hiểu họ từ đâu ra mà nhanh thế. Trong khi BA ĐÔN chẳng hệ ngạc nhiên, chàng quay sang bảo người PHÓ LÃNH dưới quyền.

    _Cậu làm tốt lắm. May cho tôi và anh em đã được mọi người giúp một việc quá lớn. Mọi thứ còn lại thì để cho anh em chúng tôi lo là được rồi.

    _Vâng thưa ĐẦU LÃNH…Đêm qua khi tôi đến đây, người trong chạ đã tính trước phải cản thuyền của địch lại. Chỉ có điều người và thuyền bè ở đây không nhiều lắm. Rồi khi biết được ý định của chúng ta thì họ mừng lắm bảo vậy là dẫu có không ăn thua cũng là cản chân được người Rắn Chín Đầu một lúc. Và mọi người xem họ cố hết sức cầm cự từ đêm cho đến bây giờ rồi. Nhưng nói thật…Nếu mọi người không đến thì anh em ở đây làm thế kia cũng uổng công. Thuyền của Rắn Chín Đầu đã tiến thêm đoạn dài và phá hỏng nhiều thuyền bè của mình lắm rồi đấy.

    PHÓ LÃNH vừa đi vừa nói đáp lời Ba Dồn. Còn chàng và Cơ Tiêu cùng anh ta bước nhanh trở lại chỗ mọi người đang đợi. Vừa nhác thấy bóng ba người là anh em đã nhào đến.BA ĐÔN bấy giờ mới nói lớn.

    _Đến lúc cho trận đánh rồi. Nó sẽ rất quyết liệt,anh em ạ. Nhưng chúng ta phải làm sao không phụ sức lực mà anh em ở đây bỏ ra cản thuyền của Rắn Chín Đầu giúp mình. Tôi biết anh em sẽ làm được. Nào bây giờ một nửa anh em cưỡi trâu bơi qua sông sang bờ bên kia. Chúng ta sẽ làm thành một gọng kìm siết chặt để đám thuyền kia không tiến thêm được bước nào nữa.Anh em rõ rồi chứ.

    Mọi người chỉ chờ có thế đồng thanh thét lớn .

    _Chúng tôi rõ rồi thưa ĐẦU LÃNH. Anh em ta sẽ lôi hết mấy cái thuyền láo lếu kia lên bờ mang thóc lúa trả lại cho bà con.

    Nói xong họ nhanh nhẹn và hăng hái trèo lên lưng trâu chia hai hướng. Một bên tiến thẳng lên trước. Bên còn lại thoăn thoắt thúc trâu bơi sang bờ bên kia.Rồi họ nhanh chóng đuổi kịp nhóm bên này sông và hai bên song song với nhau. Nhưng cánh bên đất Trâu vàng do Cơ Tiêu dẫn đầu về sau đến được chỗ đám thuyền bè đang hỗn chiễn trước tiên. Chàng ta rất sung sướng hô hào thật lớn vào sốt sắng cùng anh em cưỡi trâu hùng hục lao xuống khúc sông đang nhốn nháo. Anh em kéo được rất nhiều người của mình chơi vơi dưới nước lên. Và những người này khi đã ngồi chắc trên lưng trâu liền vớt ngay kiếm giáo đang nổi trên nước.

    Thế là bây giờ bên phía Trâu Vàng vừa có mấy cái thuyền bè còn sót lại vừa thêm một đàn trâu rừng đông ngịt. Họ hùng hổ tiếp tục vây kín từng cai thuyền lớn. Trâu rừng hóa ra thật lợi hại chúng không dễ bị chìm như thuyền bè. Trái lại với những cặp sừng nhọn hoắc húc vào đáy thuyền làm thuyền Rắn Chín Đầu chao đảo ngả nghiêng. Có cái còn bị những vết rạn to có chỗ thành vết thủng. Nước bắt đầu tràn vào đấy. Bọn người trên thuyền lớn thấy thế bắt đầu luống cuống. Khối kẻ sơ sẩy ngã xuống sông.

    Anh em nhìn chàng PHÓ LÃNH Cơ Tiêu trẻ tuổi của mình trong lòng càng thêm phần hăng hái. Trông Cơ Tiêu trong những ngày qua và hơn hết là trận đánh này quả thật không còn là cậu trai mới lớn mà đã trở thành chiến binh thiện nghệ. Trên lưng trâu chàng trai với mái tóc lởm chởm gương mặt có chút ngổ ngáo và thân hình khỏe khoắn với khiên, giáp màu vàng trói lòa hừng hực sức trẻ. Mỗi lần chàng ta vớt đươc một ngọn giáo. Nó sẽ được phóng đi xuyên qua không chỉ một mà là mấy kẻ ở trên thuyển lớn. Những ngọn giáo và chàng trai trẻ tuổi ấy làm bọn trên thuyền khiếp đảm vô cùng.

    Nhưng anh em TRÂU VÀNG dường như vẫn chưa hoàn toàn dành trọn phần thắng. Trên thuyền lớn người Trâu Vàng lép vế liên tục thổi tù và to đến chói tai. Họ đang gọi thêm người ở phía bờ bên kia mang thuyền ra trợ giúp. Anh em ở đây bảo từ sáng đến giờ mà người trên thuyền của Rắn Chín Đầu chưa dừng tù và lần nào. Mọi người chưa có lúc để tính đến chuyện ấy. Không ai biết chắc những kẻ sắp đến kia sẽ làm được những gì.

    Vậy mà mãi chưa thấy thêm thuyền nào tới, bên nào cũng không khỏi băn khoăn. Lại những tiếng tù và thổi lên gấp rút hơn và lần này chúng đã được đáp lại. Từ phía bờ sông vốn đang trong tay Rắn Chín Đầu một chiếc thuyền lớn băng băng tiến đến. Nhưng màu cờ tung bay trên nó rất đỗi lạ lùng toàn một màu đỏ rực. Và rồi Cơ Tiêu cũng như anh em của chàng đều trông rõ mồn một dáng BA ĐÔN đứng sừng sứng trên thuyền. Cũng ngay lúc đó từ sau thuyền nhiều đốm đen lừ lừ bơi lại. Trong chốc lát những kẻ trên thuyền lớn la lên thất thanh bởi đến lúc này lũ trâu rừng bỗng đông hẳn lên.

    Anh em Trâu Vàng đã hiểu và họ mừng vui khôn xiết. Trong khi họ quần thảo trên sông thì ĐẦU LÃNH BA ĐÔN của họ và những anh em khác ở bờ bên kia đã lại có thêm một chiến thắng oanh liệt nữa. Ngôi chạ cũng là điểm họp trại của bên Rắn Chín Đầu. Niềm hy vọng của những kẻ trên thuyền lớn kia đã cùng chung số số phận với hai ngôi chạ được Trâu Vàng dành lại ngày hôm trước.

    Đến nước này trâu rừng và chiến binh Trâu Vàng đã chàn ngập trên mặt nước. Họ xông vào nèn chặt từng chiếc thuyền lớn rồi từ từ ép và kéo chúng vào bờ. Những kẻ trên thuyền giờ chỉ còn yếu ớt chống trả mà thôi. Từ trên thuyền lớn BA ĐÔN cười lớn gọi Cơ Tiêu lên thuyền với mình. Nhưng anh chàng vẫn tiến tới thuyền Rắn Chín Đầu và thét lớn đáp lại.

    _ Anh em ở dưới này vẫn cần tới tôi. ĐẦU LÃNH đừng lo, cứ coi Cơ Tiêu này như những anh em khác đi.

    BA ĐÔN chưa thuyết phục được cậu em vơ tương lai thì ở cuối dòng sông chỗ gần cửa biển một bóng thuyền mờ ảo xuất hiện trong ánh chiều chạng vạng. Con thuyền lớn ngày một tới gần và màu cờ đen của nó đã chỉ cho mọi người rõ nó là của Rắn Chín Đầu. Những kẻ ở trên các thuyền lớn đang hốt hoảng thấy nó liền quay ra hò la bảo với nhau thế là CÁC ĐẤNG THIÊNG LIÊNG của RẮN CHÍN ĐẦU vẫn luôn phù hộ cho mình. Ngay sau đấy kẻ nào cũng trở lên bặm tợn như trước. Cơ Tiêu nhìn cái thuyền cờ quạt đen xì ấy thì nóng mắt ghê gớm. Anh chàng hét lên.


    _Anh em,cái bọn Rắn Chín Đầu này sắp đến hồi tàn rồi. Một cái chứ mười cái đến đây chúng ta cũng xơi gọn thôi.

    Cơ Tiêu vừa nói xong thì đập vào mắt anh chàng là cái nhìn hằm hằm dữ dằn của Đăm Rang từ trên chiếc thuyền kia phóng vào mình. Khuôn mặt dài nhọn của gã trắng bệnh nhưng đôi mắt đang xếch trợn xếch trạc và đỏ ngầu. Đăm Rang cũng đứng ở mũi thuyền một tay đặt lên lan can một tay chỉ về phía Cơ Tiêu đầy hăm dọa. BA ĐÔN nhìn cảnh ấy không khỏi lo lắng cho Cơ Tiêu.

    Nhưng cánh tay của Đăm Rang ngay lúc ấy đã chuyển sang chàng. Đáp lại sự thách thức của Đăm Rang là vẻ mặt dửng dưng của chàng khiến Đăm Rang thêm tức tối. Nhưng trong lòng BA ĐÔN không khỏi băn suy nghĩ. Không ngờ Đăm Rang lại chạy đến đây cứu người của y. Nếu vậy hẳn là cha chàng đã đánh cho hắn phải rút lui. Như thế chàng và anh em phải mừng mới đúng. Nhưng sao gã có thể tới nhanh đến thế. Chỉ có cách Đăm Rang đi ngay từ sáng sớm mà không hề đánh thêm một trận nào với cha chàng. Điều này thật lạ.

    Trong khi BA ĐÔN đang xoay quanh câu hỏi lớn ấy và con thuyền kia đang tiến đến rất chậm. Thì anh em Trâu Vàng vẫn cố sức mau ép để đẩy những con thuyền lớn của Rắn Chín Đầu cập bờ. Ai cũng muốn chiếm được càng nhiều thuyền của bên kia càng tốt trước kia con thuyền vừa xuất hiện lố nhố đầy quân kia đến sát thả người xuống. Nhưng bất thình lình ở dưới lòng sông có cái gì đó chuyển động rất lạ. Mọi người đều nhận thấy liền ý ới hỏi nhau rồi đưa mắt nhìn xuống nước quan sát. Nhưng lát sau không có thêm động tĩnh gì nữa.

    Thế rồi đâu đó vang lên những âm thanh đau đớn. Đó là tiếng kêu của vài chú trâu đang bơi trên sông. Những con trâu to lớn tự nhiên kêu rống lên, thân mình thót lại oằn oại hất văng người đang cưỡi trên lưng nó. Trong lúc anh em còn chưa hiểu chuyện gì thì đã thấy máu loang ra từ bụng trây và rồi con vật đáng thương bị kéo chìm xuống nước.

    _Trời ơi,cái quái gì vậy chứ?

    _Cái gì đang ở dưới nước thế ? Làm sao mà nó kéo được những con trâu mộng to vật của ta xuống nhanh nhoay nhoáy được hả?

    Anh em Trâu Vàng kẻ đang chới với dưới nước, người vẫn còn trên lưng trâu hoảng hốt xoay ngang xoay dọc hoảng hốt kêu to. Thấy thế lũ người trên thuyền Rắn Chín Đầu cười phá lên gào lớn.

    _Hô, hô. Các người đã biết sợ chưa ? Tưởng chúng ta dễ thua thế à ? Lầm to rồi bọn TRÂU VÀNG rõ chưa ? Há,há…Hí,hí.

    Cơ Tiêu đang ở gần thuyền bọn này. Tay chàng ta đang cầm ngọn giáo nghe vậy liền bặm môi phóng nó trúng luôn vào ngựa của kẻ đấy quát lớn.

    _ Cho ngươi câm miệng lại cái đồ lắm mồm kia.

    Đúng lúc ấy mặt sông bỗng sôi lên ùng ục. Những hình thù dài ngằng to lớn uốn luợn không ngừng. Chúng trồi lên mặt nước trước những cái miệng há hốc, con mắt trợn tròn của anh em. Và chúng vươn cổ ngoát miệng lộ ra hàm răng nhọn hoắc của mình đớp những cú chí mạng vào bất kể trâu hay người bên phía BA ĐÔN. Người Rắn Chín Đầu ra hết mạn thuyền xem cảnh tượng chết chóc trên sông và cười nghiêng ngả.

    _ KỜ RĂN KHỔNG LỒ đấy. Hà, hà thế là ĐỀN THÁP ĐỨNG ĐẦU cũng đem SỨC MẠNH PHÉP THIÊNG đến rồi. KỜ RĂN KHỔNG LỒ đến nuốt hết các người đấy.

    .BA ĐÔN vừa lo lắng nhìn anh em bên dưới đang lao đao với lũ KỜ RĂN KHỔNG LỒ vừa nhìn ra xa. Chàng thấy Đăm Rang cho hạ xuống những cái thuyền con chở đến gần chục người mỗi cái. Chúng được trèo rất mau đến chỗ thuyền lớn của họ bị bao vây. BA ĐÔN thấy không thể đứng yên trên thuyền được nữa .Chàng rút kiếm ra và lao mình xuống dòng nước. BA ĐÔN như nổi trên mặt sông chạy băng băng tới vung kiếm phạt mạch vào cổ con KỜ RĂN KHỔNG LỒ đang quấn lấy một người anh em bên chàng. Con KỜ RĂN KHỔNG LỒ có cái đầu bẹt rống lên và nhả người anh em ấy ra rồi lặn xuống nước. Mọi người đổ rồn con mắt về chố ấy thì có người la lớn.

    _QUA Ơ LAN Cơ Tiêu cẩn thận. Anh nhìn sau lưng kìa .

    Cơ Tiêu nghe vậy chưa kịp xoay người lại thì đã thấy một bóng lớn đổ xuống mặt nước phía trước trùm lên người chàng ta. Và Cơ Tiêu ngửa cổ lên. Mắt chàng đối diện cặp mắt to trố của một con KỜ RĂN KHỔNG LỒ đang nhìn chàng chăm chú. Rồi con KỜ RĂN KHỔNG LỒ bổ nhào xuống đầu anh chàng . May sao Cơ Tiêu xoay người nhảy phắt lên cao và đáp luôn trên đỉnh đầu con rắn trong sự thót tim của mọi người. Rồi Cơ Tiêu bó chặt lấy đầu KỜ RĂN KHỔNG LỒ mặc cho nó tha hồ lúc lắc để rũ chàng ta ra .Cuối cùng Cơ Tiêu cũng bị rơi xuống nước nhưng ngay lúc ấy cậu chàng với được ngọn giáo trôi gần đó. Và chàng sọc một nhát vào mắt nó khi KỜ RĂN KHỔNG LỒ định đớp chàng lần nữa. KỜ RĂN KHỔNG LỒ bị thương nặng lồng lên rồi bơi ra xa.

    Đến lúc ấy BA ĐÔN mới thở hắt ra chàng đã nghĩ đấy quả là tình huống cực kì nguy hiểm. Còn anh em khác thấy hai vị ĐẦU LÃNH cùng PHÓ LÃNH của mình đều đã đánh lại được lũ KỜ RĂN KHỔNG LỒ kia thì tự tin lên nhiều. Mọi người quay ra dồn sức khua kiếm, giáo xuống nước hay lên cao để đâm, chém vào mình vào đầu KỜ RĂN KHỔNG LỒ để bảo vệ những con trâu mình đang cưỡi hay chủ động tấn công nhằm hạ gục chúng.

    Nhiều người đã chém được vào KỜ RĂN KHỔNG LỒ dù chúng né tránh rất nhanh. Nhưng cũng vẫn có nhiều trâu và không ít anh em bị những cú ngoạm khủng khiếp của chúng hay bị thân hình như những thân cây to quấn phải. Lại thêm mọi người phát hiện ra những vết thương trên mình KỜ RĂN KHỔNG LỒ lành lại rất nhanh.

    _Mọi người nhìn xem kìa. Bọn KỜ RĂN KHỔNG LỒ này đáng sợ quá. Chúng như có phép tự bảo vệ lấy mình ấy. Kiểu này chúng ta làm sao đánh gục chúng được chứ.

    Bấy giờ đã vào đêm mặt trăng đã lên cao nước từ ngoài cửa biển tràn vào mỗi lúc một nhiều. Khúc sông lớn thêm và sâu hơn càng làm lũ KỜ RĂN KHỔNG LỒ kia thoải mái tung hoành gây lên càng lắm thiệt hại cho anh em TRÂU VÀNG. Người của BA ĐÔN phải đương đầu vừa với lũ kỳ quái vừa với đám người Đăm Rang đưa đến. Nhưng anh em bị đuối sức nhanh quá, nhiều người thương tích đầy mình. Đến nỗi Cơ Tiêu đành lùi ra xa thuyền của Rắn Chín Đầu để mang những anh em bị thương lên bờ. Còn BA ĐÔN với thanh gươm bén nhọn vẫn xông pha trên mặt nước. Dù chàng không thể giết hẳn bọn KỜ RĂN KHỔNG LỒ kia nhưng cũng phần nào làm chúng nó phải ngãng ra đôi chút.

    Cảnh tưởng người và KỜ RĂN KHỔNG LỒ quần nhau trên sông được anh em lên bờ kể lại cho bà con trong chạ. Mà không vậy thì chẳng ít bà con cố gắng ra sông xem tình cảnh ở đó thế nào. Cái cách anh em và những người khác miêu tả vê lũ KỜ RĂN KHỔNG LỒ. Thứ khiếp đản làm cho người Trâu Vàng càng lúc càng khốn đốn. Nó làm bà con trên bờ lo âu. Kẻ chạ thức trắng đêm, mọi người than thở với nhau về nỗi lo cho anh em ngoài kia. Có người cầu xin các ĐẤNG THIÊNG LIÊNG cách nào đuổi hết bọn KỜ RĂN KHỔNG LỒ kia đi giúp. Đúng lúc đó một ông già cô độc sống ở rìa chạ xưa nay ít khi qua lại với ai đi tới và lên tiếng.

    _ Có cách để ta dẹp được lũ KỜ RĂN KHỔNG LỒ đó đấy bà con ạ.

    _Ông nói cái gì thế, ông già ơi ? Bọn rắn ấy ngay ĐẦU LÃNH BA ĐÔN, chàng trai giỏi hơn hết của Trâu Vàng ta còn không đánh gục nổi. Thì người sắp khuất núi như ông làm được gì chứ._Một anh chàng lên tiếng.

    _Cái anh này sao chưa gì đã bịt miệng người ta thế. Cứ để ông ấy nói thử xem nào?

    Ông già ấy đã định lụi cụi bước đi. Thì một người trong số GIÀ CHẠ ở chạ lên tiếng gọi ông lão lại. Và sau khi nghe ông ấy trình bày các GIÀ CHẠ đã bảo dân chạ làm theo. Mọi người tỏa đi bắt hết gà vịt nuôi trong nhà đem giết thịt. Rồi thui nó bằng đám lá rừng mới hái khói um. Trong một loáng mấy bồ gà vịt quay vàng thơm nức đã xong xuôi được khiêng ra bờ sông.

    Khi ấy trời đã bắt đầu sáng, cuộc giao tranh vẫn tiếp diễn không hề giảm sự khốc liệt. Nhiều anh em bị lũ KỜ RĂN KHỔNG LỒ ngoạm mất trâu lôi xuống nước đã bám vào thuyền nhỏ của Rắn Chín Đầu quờ tay tóm lấy vai, lấy cổ những kẻ ấy kéo luôn xuống nước. Tiện đà họ trèo lên những cái thuyền con ấy, chèo nó cập mạn thuyền lớn. Anh em vừa lấy khiên của phía bên kia đỡ luôn những mũi lao từ trên thuyền phóng xuống vừa cố gắng nhảy luôn lên thuyền lớn. Cảnh đánh nhau kéo lên trên thuyền lớn dữ dội hơn.

    Lũ KỜ RĂN KHỔNG LỒ vẫn ngụp lặn dưỡi nước nhè dịp anh em không cẩn thận là phóng lên đớp người lẫn trâu.Nhưng KỜ RĂN KHỔNG LỒ rất khôn ngoan không hề động đến người Rắn Chín Đầu bên chúng. Đột nhiên từ phía bờ trôi ra đầy những miếng gà vịt tỏa mùi thơm khắp một vùng nước. Cái mùi thơm ấy khiến cho những chàng trai hai bên đánh đấm suốt một ngày trời đói ngẫu thèm thuồng lắm. Có người vớt nó lên định ăn ngay.Ngay khi ấy từ phía bờ sông có tiếng loa gỗ phóng ra.

    _Đừng ăn chúng .Gà vịt là dành cho lũ KỜ RĂN KHỔNG LỒ.

    Mọi người trên sông tuy không hiểu hẳn hoi thế nào nhưng cũng không động đến chúng nữa.Tuy thế bọn KỜ RĂN KHỔNG LỒ thì không hiểu tiếng người lao vào tranh đớp ngấu nghiến nuốt những miếng gà ấy. Bọn nó mải ăn đến nỗi quên luôn việc tấn công anh em Trâu Vàng.

    Nhưng Đăm Rang đâu chịu ngồi yên. Từ trên thuyền của chàng ta, có hai kẻ, một người chùm khăn kín người che khuất khuôn mặt đi đến mũi thuyền. BA ĐÔN bấy giờ đang ở trên mặt sông nhận thấy một kẻ dáng vẻ đàn bà giơ cao hai tay lên bầu trời như làm lễ cầu nguyện. Rồi bà ta nhanh như cắt chỉ hai tay về hướng anh em và ngần lên một tràng âm thanh khó hiểu. Lập tức lũ KỜ RĂN KHỔNG LỒ bỏ hết thức ăn đấy quay ra điên cuồng tấn công còn ghê rợn hươn trước. BA ĐÔN thoáng nghĩ hẳn bà ta chính là MO của Rắn Chín Đầu được lệnh mang lũ KỜ RĂN KHỔNG LỒ đến đây và trực tiếp sai khiến chúng. Kẻ còn lại thì đi đi lại lại như đang chờ điều gì.

    Nhưng KỜ RĂN KHỔNG LỒ dữ rằn kia tha hồ đớp ngoạm bỗng nhiên nhả hết con mồi ra rồi đồng loạt kêu rống lên oằn mình lăn lộn trong nước. Chúng vội vã ngụp sâu xuống và dường như nhiều con trong số chúng lặn đi đâu mất. Trước cảnh tượng kì lạ đó ai nấy đều kinh ngạc nhưng bên Trâu Vàng vui mừng hơn hẳn những kẻ địch của mình.

    Còn những kẻ vừa mới huênh hoang lại một lúc bên Rắn Chín Đầu kia. Họ nhìn lũ KỜ RĂN KHỔNG LỒ yêu quý, thứ bảo vệ cho mình nối đuôi nhau lặn mất tăm bằng con mắt hoảng hốt. Đến người đàn bà đang dùng PHÉP THIÊNG cố gọi lũ KỜ RĂN KHỔNG LỒ quay lại cũng bối rối bất lực. Đăm Rang gắt lên hỏi bà ta lí do. Người này chỉ biết bảo.

    _ĐẦU LÃNHĐỨNG ĐẦU, ta quả thật hết cách rồi .Cơn đau bất ngờ kia đã làm cho KỜ RĂN KHỔNG LỒ bất chấp lời sai khiến của ta. Còn ngài hỏi vì sao KỜ RĂN KHỔNG LỒ bị thế kia ư ? Ta đoan chắc là Trâu Vàng đó đã cho cái gì vào trong đống gà vịt rồi dụ cho KỜ RĂN KHỔNG LỒ của bên ta ăn. Ta chỉ có thể nói thế thôi.

    _Chẳng lẽ bà là MO Nước, mà sức mạnh chỉ đến thế thôi chắc. Các người đã nói sẽ giúp ta giành lại vinh quang mà như vậy à. Bực, bực thật .Kiểu này bên ta thua mất,thua đến nơi rồi. Qủy quái thật. Ta không cam lòng, không thể cam lòng.

    Đăm Rang rít lên. Người đàn bà không đáp lại. Nhưng kẻ chùm khăn thứ hai lên tiếng.

    _ĐẦU LÃNH ĐỨNG ĐẦU, ông hãy nghe lời của ta. Hãy rút được càng nhiều người của ông lại càng tốt trước khi quá muộn. Ta tin rằng CHÚA TỂ TỐI CAO Ôn Nặc đáng kính của ông sẽ không vui đâu. Khi ngài ấy hay tin ông chẳng những thua trận mà còn để mất nhiều người đến thế. Còn phần tôi, tôi không chấp nhận trận chiến này chỉ đơn giản kết thúc ở đây.

    Khi Đăm Rang đang suy nghĩ lời vừa nghe được thì kẻ che mặt ấy giơ cánh tay trái nãy giờ vẫn buông thõng trong lớp khăn chùm lên. Trên tay hắn là một chiếc vòng bằng đồng xung quanh đó gắn đầy những mũi tên ngắn. Kẻ đó lặng lẽ xác địch mục tiêu. Sau chót Đăm Rang mắm môi nghiến răng ra lệnh cho người ở các thuyền nhỏ ở trên sông. Hắn muốn các thuyền này thay vì lao vào giáp chiến với bên Trâu Vàng. Những kẻ này phải kêu gọi đồng đội trên các thuyền lớn bị vây chặt kia cố gắng thoát sang với họ tránh để Trâu Vàng giết hoặc bắt làm tù binh.

    Lúc ấy Cơ Tiêu và mấy anh em nữa nhảy lên được thuyền lớn của Rắn Chín Đầu. Chàng ta với mấy người lao đến,tay khiên tay kiếm đụng nhau với những kẻ trên thuyền rầm rầm. Hai bên nhào qua rượt lại quanh các cột buồm lên trên tầng rồi lộn xuống hầm. Chỉ được một loáng bên Cơ Tiêu đã đốn hạ được quá nửa số người trên thuyền đó. Những kẻ còn lại kinh hãi đâm đầu xuống nước cố bơi đến chỗ thuyền con của chúng để được vớt lên. Cơ Tiêu và anh em lần đầu chiếm xong hoàn toàn một thuyền lớn của Rắn Chín Đầu sung sướng tột độ bèn lấy gươm lao khua loạn xị kêu lớn.

    _Anh em ơi cố lên nào. Lũ KỜ RĂN KHỔNG LỒ kia chuồn gần hết rồi. Chiến thăng bữa nay chắn chắc thuộc về chúng ta thôi.

    Mọi người bên dưới cũng phấn khích hò reo đáp lại. BA ĐÔN đang định leo luôn lên chỗ Cơ Tiêu. Quả thật chàng rất tự hào về cậu trai mà mình dẫn dắt mấy hôm nay. Khi BA ĐÔN đang nhún mình trôi trong không trung thẳng hướng thuyền Cơ Tiêu đang đứng. Đột nhiên BA ĐÔN né người và một mũi tên nhỏ xượt qua mạn sườn chàng trong nháy mắt lao xuống nước. Theo phản xạ chàng đảo mắt bốn phía xem múi tên đáng sợ ấy xuất phát từ đâu nhưng không được gì. Mọi thứ xảy chớp nhoáng chẳng ai nhận thấy việc ấy ngoài chàng.

    Sau đó BA ĐÔN đứng bên Cơ Tiêu nhín ra xa hết tầm mắt .Và hai người rất vui mừng thấy đến lúc này đã có quá nửa số thuyền lớn của Rắn Chín Đầu bị kéo hẳn lên bờ. Và hầu hết những thuyền còn lại cũng đã hoặc đang dần dần lọt vào tay họ. Còn những kẻ mất thuyền bên kia chúng tự động nhao hết xuống nước để tìm đường bơi đến những thuyền nhỏ của Đăm Rang. Kẻ nào kẻ ấy cố nhoài người bơi thật chóng hết sức mình để đuổi theo ngay chính những con thuyền nhỏ kia cũng quay đầu bỏ chạy.

    Đấy là bởi tiếng tù và từ thuyền lớn của Đăm Rang thúc giục họ mỗi lúc một gay gắt hơn. Đây quả là một cuộc tháo chạy vội vã. Đó hẳn cũng do những kẻ trên thuyền Đăm Rang đã nhìn thấy từ đằng xa. Một đoàn người nữa mà chắn chắc của Trâu Vàng đang tiến đếnbờ sông.

    Từ trên bờ vọng đến tiếng hò la rằng ĐẦU LÃNH ĐỨNG ĐẦU LA HẦU đã đến rồi. Anh em BA ĐÔN trên thuyền cũng nghe rõ mồn một. BA ĐÔN tự dưng thấy rất xúc động bởi cuối cùng cha của chàng cũng thấy được những gì mà chàng và anh em lao lực dành được ở đây.

    Đúng khi ấy trong lòng BA ĐÔN dấy lên một cảm giác khác lạ lấn át luôn suy nghĩ vừa rồi. Và rồi một tay chàng hất cho Cơ Tiêu đaag đứng trước mặt mình ngã lăn ra đất. Tay giơ kia lên chụp lấy mũi tên nhỏ bay thẳng đến trước mặt chàng. Mọi việc diễn ngay trên đầu Cơ Tiêu. Anh chàng choáng voáng bởi ngay lúc ấy còn chưa hiểu cớ gì BA ĐÔN lại xô mình ngã. Thì lại đã thấy hóa ra chàng ta vừa được BA ĐÔN cứu thoát chết. BA ĐÔN cúi xuống kéo Cơ Tiêu dậy và chàng trai trẻ kêu lên .

    _Tay anh có máu kìa.Không ngờ mũi tiêu đó sắc đến vậy chứ.

    Vừa nghe thế đột nhiên BA ĐÔN thấy trời đất quay cuồng, mắt chàng hoa lên và rồi chàng đổ xụp xuống nước. Đúng khi đó một con KỜ RĂN KHỔNG LỒ đang oằn oài vặn mình ở nước chồm lên. Nó quấn lấy chàng rồi lặn mất trong sự bàng hoàng của mọi người. Chẳng ai kịp làm gì để ngăn đươc con vật đó lại.


    THIÊNG LIÊNG - 1.5
    https://dai.ly/x6vcdfb

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi DBTN, ngày 05-11-2018 lúc 02:57.

    ---QC---


Trang 1 của 26 12311 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status