Chương 11: Lý Việt là một tên lolicon!
Đại lý tự, chuyên lo nội vụ, xét xử quan lại, cung tần, hay thậm chí là thành viên hoàng tộc. Kẻ đứng đầu Đại lý tự, quan Tự khanh Lý Việt (Lý tự khanh) ngày hôm nay được hoàng hậu truyền gọi, vì rằng trong cung xuất hiện yêu quái.
Trong cung xuất hiện yêu quái!
Yêu quái phương nào mà gan to bằng trời, ngay dưới háng, à, dưới chân thiên tử cũng dám làm càn!?
Lý Việt một đường vào cung, tới cửa hậu cung bồi hồi một lúc, sau đó theo chân Kim vệ tiến đến Khôn ninh cung, nơi hoàng hậu cư ngụ.
Trong cung oanh oanh yến yến, muôn hoa khoe sắc. Lý Việt mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, một đường thẳng tiến. Những vị đồng nghiệp chốn quan trường đối với khả năng giữ vững bản tâm của Lý Việt trước tửu sắc vẫn luôn bội phục không thôi. Duy chỉ họ Lý là biết rõ chính mình, định lực của hắn không phải là rất mạnh, chẳng qua là hướng về một phương trời xa lạ rất khác mà thôi!
Lý Việt hắn thích ăn phở, cho nên cho dù là một trăm lẻ tám loại cơm hảo hạng đủ màu đủ vẻ bày ở trước mắt, sao lại có thể khiến hẳn khởi nửa điểm si niệm!?
Họ Lý không màng nữ sắc, nhưng con khỉ ngồi trên vai hắn thì ngược lại. Dã tính, thú tính, cùng với dâm tính thực ra cũng không có khác nhau nhiều. Mà con khỉ, cùng với con người lại có chín phần tương tự, bởi vậy mà đối với sắc đẹp cũng vô cùng ham thích.
Tên hiệu của con khỉ trên vai Lý Việt bởi vậy cũng gọi là Tiểu sắc tử!
“Tiểu sắc tử!” Lý Việt mắt vẫn nhìn thẳng, miệng nhả ba chữ trầm trọng như núi. Gọi là tiểu sắc tử cũng có hàm ý, nếu súc sinh này không nghe lời, Lý việt liền sẽ thiến! Theo ba chữ Lý Việt nhả ra, con khỉ lông đỏ trên vai Lý Việt liền thôi xao động. Nó bồi hồi lần sợi xích nhỏ nối chân nó với cái đai lưng của Lý Việt, như ông sư lần tràng hạt, ánh mắt ai oán nhìn nửa bên mặt mày râu nhẵn nhụi của họ Lý.
Đáng tiếc vô dụng!
Lý Việt cúi đầu hành lễ, bỏ ngoài tai mấy lời trầm trồ của đám cung tần đối với Tiểu sắc tử.
“Khỉ con thật dễ thương!”
“Không biết khỉ con vì sao mà chưa cưới vợ?”
“Có thể ngồi trên ghế chấp trưởng Đại lý tự, khỉ con thật là lợi hại!”
Ừm, vẫn đang nói về con khỉ có phải không?
“Lý đại nhân hãy bình thân!”
Cũng chỉ có hoàng hậu là đoan chính nghiêm trang mà thôi!
Lý Việt ngẩng đầu, cũng không có nhìn thẳng mặt hoàng hậu. Kết quả, khi hắn thấy người đứng bên cạnh hoàng hậu, nội tâm lộp bộp một tiếng, vậy mà quên mất phải hạ mắt xuống chút nữa!
Nhưng Lý việt là hạng người nào! Hắn chỉ thất thố có vài giây, ánh mắt dời khỏi mặt vị phi tần bên cạnh hoàng hậu mà hạ xuống chút. Ừ, trong bằng phẳng có đôi chút nhấp nhô! Lại xuống thấp hơn, Lý Việt suýt thì không kiềm được mà a thành tiếng!
Lý đại nhân của chúng ta không chỉ là lolicon, hơn nữa còn là đùi khống!
“Lý đại nhân!”
“A! Có hạ quan! Nương nương có gì dặn dò!?”
“Ngươi xem bên kia là cái gì?” Nghe giọng hoàng hậu không rõ là vui hay giận, Lý Việt đảo cũng không để tâm. Hắn theo lời nhìn về hướng tay hoàng hậu chỉ, nửa con mắt lại vẫn liếc nhìn bóng dáng nhỏ xinh kia, mất tới nửa phút mới rõ mình đang nhìn cái gì.
Yêu khí rất mỏng, nhưng là yêu khí không sai!
Trông bộ dáng, thì như là một đứa cung nữ. Nhưng cho dù là cung nữ trong hậu cung, cũng đều xinh đẹp thanh thuần, tuổi đời không tới mười tám. Nào có kẻ nào cả người khô đét, da nhăn nheo, hốc mắt trũng sâu như kia!?
Mà yêu quái khi bị Lý Việt nhìn thì giống như là bị giật mình, hai hốc mắt to bự còn nhấp nháy vài cái nữa kìa!
Nó muốn nguyền rủa bổn quan phỏng!?
“Tiểu sắc tử!”
Xích hầu trên vai Lý Việt bị bơ đã lâu, giờ bỗng được để ý, lập tức ưỡn ngực vỗ ba cái. Tiếc là nó chỉ là một con khỉ, chẳng phải vượn, ngực lép kẹp vỗ không ra được bao nhiêu tiếng vang.
Rồi, xích hầu há miệng, linh lực trong thể nội tụ lại nơi khóe miệng, linh áp súc tụ lại, khí áp bắn ra xung quanh, thổi vào mắt những người đang đứng xem bỏng rát.
Phừng!
Một lưỡi lửa màu đỏ pha vàng vọt ra từ miệng Tiểu xích tử, bắn về phía yêu quái, nháy mắt bao trùm con yêu. Chỉ thấy yêu quái bị lửa đốt kêu rống thảm thiết, lại giãy giụa dữ dội, qua vài hơi thở thì gục xuống bất động.
Lửa vẫn cháy. Lại qua một lúc, yêu quái tất nhiên sẽ bị thiêu thành tro tàn.
Lý Việt hài lòng vỗ đầu tiểu xích tử. Hắn xưa nay làm việc vô cùng dứt khoát, như cơn gió lốc, bởi vậy mà còn có một ngoại hiệu là Lý phong hầu (Lý khỉ gió). Đương lúc đắc ý, nửa con mắt vẫn chưa từng rời khỏi thân ảnh nhỏ xinh kia, chợt nghe người ta bỗng thảng thốt kêu một tiếng mau dừng lại. Họ Lý nghĩ cũng không nghĩ, bàn tay to đang xoa đầu tiểu sắc tử liền đổi chưởng thành quyền, gõ cốp một phát xuống đầu xích hầu.
“Mau! Thu lửa!”
Tiểu sắc tử bỗng dưng bị đánh, ngơ ngơ ngác ngác, kết quả lại bị gõ đầu thêm hai cái nữa. Nó cũng lại không dám rề rà, há mồm phồng ngực hấp một cái. Lửa đang thiêu yêu quái cứ thế bị hút lại vào trong bụng.
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile