Chương 21: Bổn thiên yêu là yêu quái? (2)
“Nương nương không cần khẩn trương như vậy.” Lý việt sục sạo trong ống tay áo, không biết tìm kiếm vật gì, ngoài miệng nhưng không quên buông lời châm chọc.
Tới tận lúc này, bổn thiên yêu cũng không thể mạnh mồm rằng bản thân không có khẩn trương được nữa. Người đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu!
Chẳng qua, bảo bổn thiên yêu dập đầu nhận thua, sau đó lại khóc lóc cầu tình thì quá mất mặt!
Lý Việt trông sang, tủm tỉm nói rằng: “Bổn quan còn chưa chúc mừng nương nương thần công có điều thành, thật thất lễ!”
Thật hận!
Bởi vì một tính toán sai lầm mà giờ đây bổn thiên yêu ngay cả yêu khí cũng không còn mấy sợi, muốn cùng họ Lý đánh tay bo thì lòng có dư mà lực không đủ!
Rốt cuộc phải làm sao đây? Dứt khoát bỏ của chạy lấy người?
Còn chưa tới lúc phải làm như thế!
“Lý Việt, bổn cung xem ngươi giống như sớm đã biết trước mọi việc. Những kiến thức của ngươi về Cửu vĩ thần công là từ đâu mà có?”
“Nương nương không nên nóng lòng. Sau này có thời gian, bổn quan sẽ cùng nương nương giải bày tâm sự.” Lý Việt nói, sau cùng cũng rút tay khỏi ống tay áo. Có khi nào nãy giờ hắn bị muỗi cắn, chỉ đơn giản là đang gãi chỗ ngứa? Thế nào mà mò mẫm cả buổi lại rút tay không trở ra?
“Cũng không còn sớm nữa, bổn quan nhưng là một người bận rộn. Thỉnh nương nương thứ tội.” Lý Việt chợt nói. Bổn thiên yêu lập tức tăng cường cảnh giác lên ba trăm phần trăm, dẫu rằng tự mình biết rõ là cũng chẳng để làm gì. Chỉ thấy, họ Lý tay điểm thành chỉ, trỏ hướng bổn thiên yêu. Mặt y cau lại, tay trái từ lúc nào nắm ba lá bùa màu vàng nhạt.
Vụt!
Không thấy Lý Việt có động tác ném nào, nhưng ba lá bùa cứ thế bay vọt lại, phân biệt cắm ba góc quanh bổn thiên yêu, hình thành một tam giác đều. Bên kia, Lý Việt trợn mắt nhổ ra một chữ: “Định!”
Cảm giác áp bách trầm trọng như núi!
Việc cử động một ngón tay thôi cũng trở nên vô cùng khó khăn. Lý Việt cũng chưa dừng lại, lại ra lệnh rằng: “Khốn yêu trận, khởi!”
Vô sô dây leo mọc lên từ mặt đất, thoắt cái trói bổn thiên yêu thành đòn bánh tét! Bổn thiên yêu thử cựa quậy một chút, lực bất tòng tâm!
Thật là lợi hại! Bổn thiên yêu thời điểm mãn máu mãn ma e là cũng phải phí một phen công phu may ra mới thoát ra được.
Lý Việt trói cứng bổn thiên yêu xong, hơi hơi kinh ngạc dòm lại mà rằng: “Có thể vẫn bình tĩnh như vậy, nương nương phải chăng là đã chấp nhận số mệnh?”
“Số mệnh? Cũng không gì hơn là một hạn chế chờ bị phá vỡ mà thôi!” Cả người bị trói, bổn thiên yêu nhưng vẫn còn cái miệng có thể xài được.
“Vậy ư?” Lý Việt không hề cắn câu. “Khốn yêu trận, giải!”
Mê chướng do Lý Việt bày ra liền cũng theo đó mà biến mất. Bổn thiên yêu lại có thể nhìn rõ cảnh vật bên ngoài. Ngược lại, những người bên ngoài trận cũng có thể thấy rõ thảm trạng của bổn thiên yêu.
Tất cả mọi người, từ hoàng hậu muội muội cho đến các vị phi tần muội muội thì đều kinh ngạc vô cùng. Cũng chỉ có hoàng hậu là còn giữ được cho miệng không mở quá lớn mà thôi!
Bạch Vi, à, những gì còn sót lại của Bạch Vi không biết đã bị đem đi đâu. Cái giá gỗ dùng để trói nàng ta cũng đã được dọn dẹp. Hi vọng là không có bị đem đi thiêu nốt. Nếu chỉ còn lại bụi, bổn thiên yêu dù có lòng muốn cứu cũng đành vô lực.
“Lý đại nhân! Thế này là thế nào?”
Hoàng hậu nhanh chóng trấn tĩnh lại, lập tức nhìn sang Lý Việt hỏi rằng. Họ Lý chắp tay sau đít, một bộ nghiêm trang đạo mạo. Nghe hỏi, y chậm rãi thở dài, cung tay nói: “Chính như các vị nương nương nhìn thấy. Trương quý phi chính là yêu quái!”

TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile