TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 1 của 5 123 ... CuốiCuối
Kết quả 1 đến 5 của 21

Chủ đề: Lạc Nhật Đại Kỳ [Bạch Y Phương Chấn Mi] - Ôn Thụy An (hoàn thành)

  1. #1
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định Lạc Nhật Đại Kỳ [Bạch Y Phương Chấn Mi] - Ôn Thụy An (hoàn thành)




    Bạch Y Phương Chấn Mi hệ liệt:

    1. Long Hổ Phong Vân

    2. Thí Kiếm Sơn Trang

    3. Trường An Nhất Chiến

    4. Lạc Nhật Đại Kỳ

    5. Tiểu Tuyết Sơ Tình



    Tiểu Dẫn

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.vn

    Thiệu Hưng năm thứ mười một, Nhạc Phi bởi vì tội “giữ binh ở nhà” bị đám người Tần Cối mưu hại, Tống một lòng xin cầu hòa với Kim. Tháng mười một cùng năm, Tống Kim cuối cùng đạt thành hiệp nghị hoà bình. Đối với Đại Tống thì hiệp nghị này không chỉ là tổn thất lãnh thổ, mà còn là khuất nhục về tinh thần, cuối cùng dẫn đến bi kịch mất nước bởi ngoại tộc.

    Hiệp ước hoà bình Kim Tống chỉ duy trì được hai mươi năm, đến năm cuối thời Cao Tông, Kim đại tướng Ngột Thuật chết, Kim Hi Tông trẻ tuổi lại nát rượu hiếu sát, bỏ bê triều chính, cuối cùng bị em trai giết chết.

    Lượng ngồi lên ngôi vua, rất yêu thích văn hoá Trung Nguyên, vào năm hai mươi chín (1159) đã điều động đám phe cánh như Nữ Chân, Khiết Đan đến hai mươi bốn vạn người, tổng cộng suất binh sáu chục vạn, vượt sông Hoài xâm lược Đại Tống phía nam, chiếm giữ bờ bên kia Thải Thạch. Khi đó trung thần dũng tướng của quân Tống đã bị gian tướng Tần Cối và hôn quân tàn sát gần như toàn bộ, quân không đấu chí, chỉ lo chạy trốn.

    Quân Tống vừa thấy thanh thế của quân Kim đã sợ đến hồn bay phách lạc, biết rõ chiến sẽ thất bại. Cho dù chiến thắng cũng chỉ giống Nhạc Phi, nhiều lần vất vả đánh bại Ngột Thuật, liên hệ với hào kiệt Hà Bắc, đang đợi quân đội quốc gia, nhưng lại bị ép thu quân, chắp tay nhường Hà Nam cho người khác. Do đó quân Tống bại trận chạy trốn, tiếng hò hét tháo chạy hòa với tiếng kêu gào của dân chúng, vương kỳ của Tống đều rơi vào tay quân Kim. Khói lửa chiến tranh lan đến gần Hoài Bắc, lúc đó Ngu Doãn Văn chỉ huy quân đội đến Thải Thạch, thu thập tàn binh, một lần nữa bố trí canh phòng, muốn quyết một trận tử chiến với Kim chủ Lượng.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi fishscreen, ngày 30-05-2018 lúc 16:42.
    ---QC---


  2. Bài viết được 24 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    aolong,avalon21,chieu ly,chl10808,demonweapon,diepkiemanh,dochanh96,ducndb,glook,hdphai,honchong,ice_wy,laughing,linh123,lybietcau,netwalker,noikhongduoc,org117,Piglet,Spaghetti,thephantom,Tieu Lan,tuyetam,Đơn bước,
  3. #2
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Chương 1 – Bảy quái nhân

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.vn

    Huyện Hoài Âm, thành Hoài An.

    Thiệu Hưng năm ba mươi mốt, mùa xuân.

    Hoài Dương tiêu cục.

    Cờ lớn của Hoài Dương tiêu cục tung bay trong gió, đám tiêu đầu Hoài Dương sắc mặt như sắt, khuôn mặt căng thẳng không nói tiếng nào.

    Tam tiêu đầu của Hoài Dương tiêu cục khoảng bốn mươi tuổi, họ Thái, tên Bất Bình, một thân tu luyện ba mươi sáu thức Liên Tử thương. Tại khu vực Hoài Âm, không có ai sử dụng Liên Tử thương nổi tiếng hơn y.

    Nhị tiêu đầu của Hoài Dương tiêu cục hơn bốn mươi tuổi, họ Ngũ, tên Trầm Thạch, tính cách bình tĩnh lão luyện, tinh thông “Phong Ma trượng pháp” và “Đạt Ma côn pháp”, là túi khôn của Hoài Dương tiêu cục, cũng là tổng giáo đầu của Hoài Dương tiêu cục.

    Hôm nay hai thành viên quan trọng này của Hoài Dương tiêu cục đang ngồi ở ghế bát tiên trong phòng, thần sắc lạnh lùng, sắc mặt tái xanh.

    Thái Bất Bình đột nhiên đập bàn một cái, nói:
    - Khốn kiếp, Kim tặc cũng ép người quá đáng rồi. Tên hoàng đế kia đang làm gì, quan dân Đại Tống chúng ta đã sắp bị ép đến mức không còn đường để đi rồi!

    Ngũ Trầm Thạch “xuỵt” một tiếng, ra hiệu cho Thái Bất Bình im lặng, nói:
    - Lão tam, chuyện mắng hoàng đế, chúng ta không nên phạm phải, bị người ta tố cáo đến trong thành, có thể sẽ bị tịch thu tài sản giết hết cả nhà. Ca ca ta là người có nhà có vợ, thật là sợ lắm!

    Thái Bất Bình biết Ngũ Trầm Thạch cũng không phải người nhát gan, chỉ cố ý trêu chọc mình, lập tức nói:
    - Nhị sư ca, Kim tặc đánh hạ Thải Thạch, nghe nói mấy ngày nay trong thành có không ít kẻ khả nghi đi lại. Chúng ta thân là nam nhi Đại Tống, nên đi làm thịt vài con chó Kim mới đúng!

    Ngũ Trầm Thạch trầm ngâm nói:
    - Chỉ giết vài tên thì chẳng có ích gì. Hôm qua đại sư ca đã đi gặp Hoài Bắc đại hiệp Long Tại Điền Long đại gia, thương nghị đến lúc cần thiết sẽ giải tán tiêu cục, cùng Long đại gia đến nương nhờ Ngu tướng quân, giết bọn chó Kim!

    Thái Bất Bình vỗ tay cười nói:
    - Như vậy thì tốt.

    Đột nhiên nghe được một tiếng vang lớn, kèm theo tiếng quát mắng từ ngoài cửa truyền đến.

    Một tên tùy tùng họ Triệu nhớn nhác chạy vào, thở hổn hển nói không ra lời. Thái Bất Bình bước một bước đã đến bên cạnh hắn, một tay nắm lấy hắn nói:
    - Chuyện gì, nói mau!

    Tên tùy tùng họ Triệu kia ngã xuống, thái dương chảy máu, cánh tay trái đã trật khớp, hiển nhiên là bị người ta đánh trọng thương, thở dốc nói:
    - Nhị tiêu đầu, tam tiêu đầu, bên ngoài có mấy tên Hán gian và Kim tặc tới, lầm thầm mấy câu, nói muốn gặp Tổng tiêu đầu. Mọi người nhìn thấy cẩu tặc liền tức giận, xiết tay liên tục quát tháo bọn chúng, không ngờ trong bảy tên kia chỉ có hai tên to lớn bước ra, đã đánh cho huynh đệ trong cục đến mức... đánh đến mức...

    Thái Bất Bình quát lớn một tiếng, giống như tiếng sấm:
    - Đánh đến thế nào! Đám chó Kim này lại dám ngang ngược trong thành Hoài An, xem Thái tam gia ta có dạy dỗ bọn chúng một trận hay không!

    Lời còn chưa dứt, ba người mặc đồ tiêu sư đã bay ngược vào, còn co giật mấy cái, trên mặt máu tươi chảy ra, lập tức bất động.

    Mấy tiêu sư này trong Hoài Dương tiêu cục võ công cũng không tệ, nhưng trong phút chốc đã bị người ta đả thương, khiến Ngũ Trầm Thạch cũng phải động dung.

    Thái Bất Bình nhảy ra, quát lớn:
    - Khốn kiếp, dám ở Hoài Dương tiêu cục hạ độc thủ như vậy…

    Lúc này nơi cửa lớn đột nhiên xuất hiện bảy người, lạnh lùng đứng thành một hàng ngoài ngưỡng cửa.

    Ngũ Trầm Thạch trong lòng phát lạnh, nói:
    - Lão tam, không được lỗ mãng!

    Nhưng Thái Bất Bình đã xông ra ngoài.

    Thái Bất Bình vừa xông ra, sáu người trong số đó vẫn không cử động, nhưng một đại hán cao lớn đã chặn đường Thái Bất Bình, thân pháp lại nhanh hơn Thái Bất Bình gấp mười lần, lực lượng càng giống như dời núi lấp biển.

    Thái Bất Bình trông thấy sắp đụng trúng người kia, chợt cảm giác đối phương thế như vạn quân, trong lòng kinh ngạc. Nhưng y cũng không phải hạng người chỉ có hư danh, trong tay bỗng nhiều thêm một thanh Liên Tử thương.

    Người chưa đụng vào, Liên Tử thương đã đâm vào ba huyệt Thiên Trì, Bách Hội và Mi Tâm của đối phương, vừa nhanh vừa chuẩn.

    Chiêu này gọi là “Hàn Nha Tam Điểm”, tuyệt kỹ thành danh của Thái Bất Bình. Y vừa ra tay đã dùng tuyệt chiêu này, là vì đối phương mới di chuyển đã có thanh thế bức người. Thái Bất Bình biết người này tuyệt đối không dễ đối phó, cho nên lập tức ra đòn sát thủ.

    Ba thương này đều đâm vào người nọ, nhưng đối phương lại không vì trúng thương mà trì hoãn, ngược lại thế tới càng nhanh hơn.

    Liên Tử thương đâm vào người đối phương, lại bị đánh bay ra ngoài.

    Thái Bất Bình kinh ngạc, lập tức muốn lui lại.

    Đột nhiên sau lưng lại có một đại hán cao lớn đánh thẳng đến, thế tới còn nhanh hơn người trước. Lúc này hơn mười tên tiêu khách đã xông đến cửa phòng, chú ý sáu tên kia, chợt thấy trước mắt hoa lên, chỉ còn lại năm người. Những người đang quan sát trận đấu chỉ cảm thấy bóng người lóe lên, trong trận đã có thêm một người.

    Thái Bất Bình cảm thấy không ổn, muốn nhảy sang bên cạnh, nhưng hai người đối phương thế tới cực nhanh, không thể dự đoán, sau hai tiếng “bình bình”, đã một trước một sau đụng Thái Bất Bình vào giữa.

    Ngũ Trầm Thạch vừa thấy bóng người lóe lên, liền hét lớn:
    - Không hay!

    Lập tức phi thân lao vào trong trận, nhưng lúc này hai bóng người kia đã đụng trúng mục tiêu, sau đó phân ra, đứng ở hai bên trái phải của năm người trước cửa, không hề cử động.

    Ngũ Trầm Thạch lao vào trong trận, vừa kịp đỡ lấy Thái Bất Bình đang ngã xuống.

    Chỉ thấy xương cốt toàn thân Thái Bất Bình đã không còn cây nào hoàn chỉnh, xương bị ép vỡ đâm rách da thịt, máu tươi chảy ra, không ngờ đã mất mạng.

    Ngũ Trầm Thạch vừa giận vừa sợ, khóe mắt muốn nứt, muốn xông lên liều mạng với đối phương. Nhưng y biết người tới vừa ra tay đã giết chết Thái Bất Bình, võ công cao đến mức khó tưởng tượng, mà cách đánh như vậy cũng bình sinh hiếm gặp, biết rõ không thể lỗ mãng ra tay, nếu không chỉ là tìm chết. Y lập tức hít một hơi, từ từ đứng lên, nhìn vào đối phương.

    Chỉ thấy đối phương tổng cộng có bảy người, một người trong đó tuổi chừng bốn mươi, thần sắc lạnh lùng, không giận mà uy, nhưng tướng mạo lại rất đường hoàng chính trực, mặc một bộ áo bào màu đen, hai tay giấu trong tay áo, giống như chẳng quan tâm đến chuyện xảy ra.

    Một người bên trái hắn mặc trang phục Khiết Đan, tướng mạo vô cùng uy vũ, tư thế cao lớn, bất cứ ai đứng bên cạnh đều không tới vai của hắn. Người Khiết Đan này hai mắt nhìn thẳng, cũng không hề động dung.

    Phía bên phải người áo đen là một tên lạt ma mặc áo cà sa đỏ thẫm, trong tay cầm một cây Nguyệt Nha sạn (xẻng hình trăng lưỡi liềm), ít nhất cũng nặng hai ba chục cân, nhưng được hắn xách lên giống như không hề tốn sức, trên đầu đeo một chuỗi hạt màu đỏ, vừa lớn vừa sáng, mà cặp mắt của tên lạt ma này cũng giống như phun lửa. Ngũ Trầm Thạch nhìn hắn một cái, không kìm được tim đập mạnh, bị dáng vẻ của tên lạt ma này hù dọa.

    Phía bên phải lạt ma này là một người mặc trang phục Nữ Chân, vừa cao vừa gầy, mười ngón tay như vuốt ưng vừa dài vừa nhọn, âm trầm nhìn Ngũ Trầm Thạch. Ngũ Trầm Thạch chỉ cảm thấy rùng mình một cái.

    Bên trái người Khiết Đan còn có một người Hán, tuổi chừng năm mươi, dáng vẻ đầu chuột mắt hoẵng, nhưng lại mặc một bộ áo trắng như tuyết, hiển nhiên chất liệu còn vô cùng hoa lệ. Người này có ba chòm râu mèo, tay trái cầm một lá cờ có chữ “Tống”, tay phải cầm một lá cờ có chữ “Kim”, thế đứng tùy tiện, trên đai lưng giắt một chiếc bàn tính màu đen, híp mắt cười nhìn Ngũ Trầm Thạch giống như không có ý tốt.

    Hai bên trái phải của năm người này có hai đại hán Mông Cổ cao lớn cường tráng, còn to khỏe hơn người Khiết Đan kia, nhưng tướng mạo vô cùng thô lỗ, toàn thân bắp thịt lồi lên, giống như nồi sắt. Thái Bất Bình chính là trong nửa chiêu chết ở trên “thân” hai người này. Hai người Mông Cổ này dáng vẻ gần như giống hệt nhau, đứng ở hai bên, thần sắc ngông cuồng tự đại, nhưng lại rất kính cẩn với năm người còn lại.

    Ngũ Trầm Thạch cố nén bi thương trong lòng, giận dữ nói:
    - Các ngươi đang yên lành lại xông vào tiêu cục chúng ta, đánh chết người trong cục chúng ta, còn hại tam sư đệ của ta, các ngươi muốn làm gì?

    Người trong tiêu cục đều đã chịu khổ dưới tay bảy người này, thấy đối phương vừa ra tay đã đánh bại tiêu đầu Thái Bất Bình võ công xếp thứ ba trong cục mình, nhất thời nói không nên lời, vừa nghe Ngũ Trầm Thạch lên tiếng đều ào ào quát mắng:
    - Đồ bán cả mẹ, muốn làm gì!

    - Chó Kim, đến tìm chết à!

    - Đám tạp chủng các ngươi, đợi tổng tiêu đầu và nhị tiêu đầu ném các ngươi xuống sông làm con rùa...

    Chòm râu của hán tử kia giật giật, cười nói:
    - Ấy, đống thịt trên đất kia chính là Thái tam hiệp sao? Thất kính, thất kính!

    Mọi người nghe được càng tức giận, lại mắng lớn. Ngũ Trầm Thạch dù sao cũng có kiến thức uyên bác, trong lòng khẽ động, buột miệng hỏi:
    - Các hạ có phải là người ở Tương Tây, “Tuyệt Mệnh Toán Bàn” Tích Vô Hậu Tích tiên sinh?

    Người nọ cười giễu cợt nói:
    - Không dám, chỉ là tại hạ còn có một cái tên húy khác, đó là “Thập Yêu Đô Mại, Tử Nhi Vô Hậu” (cái gì cũng bán, chết không đời sau), Ngũ nhị hiệp không tiện nói, tại hạ đánh phải tự mình nói ra vậy.

    Đám tiêu sư nghe được đều động dung, bởi vì Tương Tây Tích Vô Hậu, danh tiếng có lẽ còn lớn hơn ba vị tiêu đầu của Hoài Dương tiêu cục. Tích Vô Hậu này nổi danh là “cái gì cũng bán”, lương tâm, da mặt, nước nhà, thậm chí là vợ con, chỉ cần có vinh hoa phú quý, quyền lực bạc vàng thì đều bán hết. Hắn vốn tên là Tích Vô Hậu, nhưng người giang hồ hận hắn bán đứng bằng hữu, cho nên gọi hắn là “Tử Vô Hậu”.

    Sở dĩ Ngũ Trầm Thạch biết hắn là Tích Vô Hậu, bởi vì trong võ lâm chỉ có ba người nổi danh dùng bàn tính làm vũ khí, võ công cao cường. Một người là “Kim Toán Bàn” Tín Vô Nhị, nghe nói tướng mạo vô cùng tuấn tú; một người là “Toán Bàn Tiên Sinh” Bao Tiên Định, nghe đồn dáng vẻ mập mạp giống như thương nhân. Mà hai người này đều làm việc chính nghĩa, chỉ có tên “Thập Yêu Đô Mại” Tích Vô Hậu này là gian trá xảo quyệt, âm hiểm ác độc, hơn nữa còn bán nước cầu vinh, đã trở thành Hán gian chó săn, bị người ta xem thường.

    Nhưng cái tên Tích Vô Hậu vừa vang lên, với sự tàn độc nổi danh của hắn, đám tiêu sư cũng không dám mắng tiếp nữa.

    Ngũ Trầm Thạch tâm niệm xoay chuyển, biết rằng trong số bảy người, Tích Vô Hậu và tên Mông Cổ kia võ công đều cao hơn mình, bốn tên khác lại không biết võ công cao thấp, trong lòng thầm kêu không ổn.

    Chợt nghe Tích Vô Hậu âm hiểm cười nói:
    - Ngươi xem đây là gì?

    Vừa nói vừa giơ hai lá cờ trong tay lên.

    Ngũ Trầm Thạch trầm giọng nói:
    - Là vương kỳ của Đại Tống ta và khăn rách của cẩu tặc.

    Tích Vô Hậu cười lạnh nói:
    - Vương kỳ?

    Tay trái liền vứt cờ Tống xuống đất, dùng chân đạp mạnh.

    Người của Hoài Dương tiêu cục đều là hán tử chính trực, sao có thể chịu được, lập tức xông lên, Ngũ Trầm Thạch ngăn lại không kịp.

    Có hai tên tiêu sư nhảy lên giữa không trung, đột nhiên hai bàn tay to lớn vươn tới, chụp lấy yết hầu bọn họ. Trong nháy mắt hai tiêu sư này đã trợn mắt le lưỡi, đứt hơi mà chết, lại là tên Mông Cổ kia ra tay.

    Mọi người lập tức xôn xao, rút đao rút kiếm, tấn công hai tên võ sĩ Mông Cổ kia. Bỗng nghe một tiếng quát lớn như sấm bên tai:
    - Dừng tay cho ta, đừng hi sinh vô ích!

    Đám tiêu sư vừa nghe vội vàng dừng lại. Ngũ Trầm Thạch trong lòng mừng rỡ, kêu lên:
    - Đại sư huynh!

    Đám tiêu sư cũng cung kính kêu lên:
    - Tổng tiêu đầu!

    Người nọ mày bạc tóc trắng, lão luyện quắc thước, chính là tổng tiêu đầu Lý Long Đại của Hoài Dương tiêu cục. Một đôi “Hàng Thiên chưởng” của Lý Long Đại, tại khu vực Hoài Bắc rất có danh tiếng, võ công cao hơn Ngũ Trầm Thạch rất nhiều.

    Hóa ra Ngũ Trầm Thạch vốn bình tĩnh lão luyện, vừa thấy có người xông vào liền biết không phải người lương thiện, đã sai người nhanh chóng tới Lý phủ mời Lý Long Đại đến tương trợ. Ngũ Trầm Thạch vừa thấy đại sư huynh chạy đến, biết đâu có thể đối phó với đám ác nhân này, trong lòng mừng thầm.

    Bảy tên kia ngoại trừ Tích Vô Hậu đang nói chuyện với mọi người, hai tên Mông Cổ giám thị mọi người, còn lại bốn tên ngoại tộc, cặp mắt của tên lạt ma từ trên người Ngũ Trầm Thạch chuyển sang Lý Long Đại, tên tộc nhân Nữ Chân kia vẫn âm trầm lạnh lẽo quan sát toàn bộ, tên Khiết Đan kia vào lúc Lý Long Đại xuất hiện đột nhiên nhìn một cái, ánh mắt lóe sáng khiến Lý Long Đại cũng phải giật mình, sau đó lại không nhìn nữa, chỉ nhìn tay của mình, còn người Kim áo đen kia thần sắc nhàn nhã, cũng không nhìn lần nào, đi đi lại lại giống như không quan tâm đến chuyện nơi này.

    Lý Long Đại dù sao cũng là người từng trải, không nóng không giận, lập tức ôm quyền cao giọng nói:
    - Chư vị trước sau sát thương mấy người của cục ta, là vì chuyện gì, chẳng lẽ tệ cục có chỗ nào đắc tội mà không biết, kính xin chư vị nói rõ!

    Giọng nói của Lý Long Đại như sấm vang, chấn đến đau tai. Giọng nói của Tích Vô Hậu lại giống như con muỗi, nhưng vẫn rõ ràng truyền vào tai mọi người:
    - Lý đại tiêu đầu đừng vội, trước tiên tại hạ giới thiệu cho mọi người cái đã.

    Lý Long Đại nén giận nói:
    - Các hạ là “Tuyệt Mệnh Toán Bàn” Tích tiên sinh phải không, ngưỡng mộ đã lâu!

    Tích Vô Hậu cười nói:
    - Tên hèn không đáng nhắc đến.

    Nói xong lại cung cung kính kính đưa tay sang người Kim áo đen kia, nói:
    - Vị này chính là cháu trai của Đại Kim đế quốc vạn tuế gia, Thần Cơ thái tử. Kim thái tử cũng giống như thánh thượng yêu thích văn hoá Trung quốc, cho nên có tên Hán, gọi là Kim Trầm Ưng. Người Kim, họ của nước, chim ưng là biểu tượng vương giả. Kim thái tử lần này xuôi nam...

    Một tên tiêu sư trong đó nhìn Tích Vô Hậu a dua nịnh nọt thấy ngứa mắt, bắt chước nói:
    - Người Trầm, cũng là rơi, chim ưng rơi cũng là chim chết, bị quân dân Đại Tống nấu ăn...

    Người áo đen kia đột nhiên khẽ quát:
    - Hắn đang nói gì vậy?

    Tên Khiết Đan kia bỗng chuyển động, lời nói của tên tiêu sư kia lập tức gián đoạn, chiếc đầu lại bị một chưởng cắt đứt, thân thể vẫn đứng thẳng, máu bắn ra, còn không biết mình chết thế nào, tên Khiết Đan kia đã trở lại vị trí ban đầu.

    Tên Khiết Đan kia xách đầu của tiêu sư, cúi chào người áo đen, cung kính nói:
    - Hắn nói là sẽ không nói gì nữa.

    Người áo đen kia hài lòng gật đầu, lại tùy ý đi dạo.

    Mọi người trong cục sắc mặt tái nhợt, bao gồm cả Lý Long Đại, không ai thấy rõ người Khiết Đan kia ra tay như thế nào, tên tiêu sư kia chết ra sao.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  4. Bài viết được 26 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    aolong,avalon21,chieu ly,daitango,demonweapon,diepkiemanh,dochanh96,ducndb,gautruc01,glook,hdphai,honchong,laughing,linh123,lybietcau,netwalker,noikhongduoc,org117,phamhau1986,Piglet,Spaghetti,thephantom,Tieu Lan,Trường Minh,tuyetam,Đơn bước,
  5. #3
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Chương 2 – Nhất kích tất sát

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.vn

    Ánh mắt Tích Vô Hậu vô cùng đắc ý, đưa tay sang người Khiết Đan kia, cười nói:
    - Vị này là danh tướng Đại Kim đế quốc Hạ Hầu Liệt đại tướng quân, vừa rồi hoạt động một chút, là để cho đám dân mất nước đáng thương các ngươi được mở rộng tầm mắt.

    Mọi người trong lòng giận dữ, muốn chế nhạo Tích Vô Hậu cũng là người nước Tống, lại làm chó săn nước khác, nhưng sợ uy thế của Hạ Hầu liệt vừa rồi, cho nên không ai dám lên tiếng.

    Lý Long Đại hừ một tiếng, cũng không nói chuyện. Tích Vô Hậu lại chỉ vào tên lạt ma áo đỏ kia nói:
    - Vị này là Tây Tạng lạt ma Khách Lạp Đồ, là cao thủ Mật tông.

    Sau đó lại chỉ vào người tộc Nữ Chân kia nói:
    - Còn vị này là cao thủ Nữ Chân bộ, Hoàn Nhan Trạc tiên sinh.

    Lý Long Đại “ấy” một tiếng. Nguyên lai Hoàn Nhan Trạc này võ công rất cao, từng vào Trung Nguyên một lần, đánh bại sáu đại danh gia võ thuật của Trung Nguyên, tính tình âm hiểm tàn độc, tự xưng là môn chủ Ưng Trảo Thác Cốt môn của Nữ Chân, từ khi vào Trung Nguyên chưa từng gặp đối thủ, sau đó gặp phải Giang Nam danh hiệp Phương Chấn Mi, ba lần chiến đấu đều thất bại, mới chạy về Nữ Chân bộ. Lý Long Đại thấy Tích Vô Hậu đối xử với Hoàn Nhan Trạc còn không lễ độ bằng đám người Kim thái tử và Hạ Hầu Liệt kia, trong lòng càng kinh nghi.

    Tích Vô Hậu lại chỉ vào hai người Mông Cổ kia nói:
    - Hai vị dũng sĩ Mông Cổ này là người hầu của nước Đại Kim, Kim thái tử xem trọng cho bọn họ làm hộ vệ tướng quân. Vị này tên là Hô Tang Khắc, còn vị kia là Hô Tang Các, danh hiệu là “Thần Dũng Nhị Đại Tướng”. Nước Tống các ngươi cũng không có dũng sĩ như vậy.

    Lý Long Đại cố nén lửa giận trong lòng, nói:
    - Bảy vị đại giá quang lâm là vì chuyện gì, xin hãy nói rõ!

    Tích Vô Hậu cười âm hiểm nói:
    - Rất đơn giản, mấy vị này là cao thủ võ lâm. Kim thái tử có thiên quân vạn mã, nhưng ngài khinh thường dùng binh mã tới hù dọa các ngươi. Các ngươi cũng là người võ lâm, hiện giờ ta chà đạp đại kỳ quân Tống các ngươi, các ngươi có phục cũng không cần lên tiếng, còn nếu không phục thì cứ lên đánh, nhưng quyền cước đao thương không có mắt, sống chết không oán người được.

    Tích Vô Hậu vừa nói xong, Lý Long Đại liền tỉnh ngộ cả giận nói:
    - À, hóa ra chư vị đến chỉ để lãnh giáo võ công Trung Nguyên.

    Hoàn Nhan Trạc bỗng nói:
    - Ta thấy võ công Trung Nguyên cũng chẳng có gì tài giỏi.

    Lý Long Đại tức giận. Ngũ Trầm Thạch nói tiếp:
    - Võ công Trung Nguyên mặc dù chẳng có gì tài giỏi, nhưng ngày trước đuổi các hạ đến quan ngoại vẫn là người Trung nguyên.

    Gương mặt quái dị của Hoàn Nhan Trạc đột nhiên biến sắc, hóa ra năm đó hắn bại dưới tay Phương Chấn Mi, cảm thấy vô cùng nhục nhã, lúc này Ngũ Trầm Thạch lại ngang nhiên ở trước mặt Kim thái tử nhắc tới, khiến hắn rất tức giận, lập tức hét lên một tiếng, giống như cú đêm, trong nháy mắt đã đến trước mặt Ngũ Trầm Thạch.

    Ngũ Trầm Thạch đã sớm phòng bị, liền quát lên:
    - Cầm tới!

    Một tên tùy tùng phía sau lập tức cầm một thanh trường côn ném về phía Ngũ Trầm Thạch.

    Ngũ Trầm Thạch vừa chụp lấy trường côn, “vù vù vù” liên tục đánh ra bốn côn, bóng côn như núi bao trùm lấy Hoàn Nhan Trạc.

    Hoàn Nhan Trạc cười lạnh, vừa ra tay đã bắt được thân côn.

    Côn pháp của Ngũ Trầm Thạch đã có được tinh túy của “Phong Ma trượng pháp”. “Phong Ma trượng pháp” vốn kỳ dị tốc độ, Ngũ Trầm Thạch đã học được bảy thành, ngoài ra còn có sự mãnh liệt vững vàng của “Đạt Ma côn pháp”, nhưng lần này lại bị người ta một tay bắt lấy, hơn nữa không rút ra được, đây vẫn là lần đầu gặp phải.

    Ngũ Trầm Thạch biến sắc, dùng sức rút mạnh.

    Hoàn Nhan Trạc cười lạnh một tiếng, đột nhiên buông tay.

    Ngũ Trầm Thạch dùng sức rất lớn, không phản ứng kịp, nhất thời không đứng vững được, ngã về phía sau bảy tám bước.

    Hai chân Hoàn Nhan Trạc không động, nhưng đã đột ngột xông đến gần Ngũ Trầm Thạch.

    Ngũ Trầm Thạch dù sao cũng là đại gia côn pháp, lập tức lật tay một cái, một côn đập xuống đầu đối phương.

    Đây chính là tấn công lúc đối thủ không phòng bị, chuyển thủ thành công.

    Nhưng côn đi được nửa đường chợt nứt làm ba, cùng lúc đó Hoàn Nhan Trạc đã xuất trảo. Lý Long Đại vừa thấy không ổn, lập tức nhảy ra.

    Nhưng đã không còn kịp, Hoàn Nhan Trạc lui lại, Ngũ Trầm Thạch ngã xuống, giữa ngực có thêm một cái lỗ máu, trái tim lại bị Hoàn Nhan Trạc móc ra.

    Nguyên lai trường côn của Ngũ Trầm Thạch bị Hoàn Nhan Trạc dùng sức chụp lấy, thân côn đã bị ép vỡ, lúc Ngũ Trầm Thạch dùng sức đánh xuống thì lập tức vỡ tan. Hoàn Nhan Trạc nắm bắt thời cơ, một kích lấy mạng đối phương.

    Tam tiêu đầu Thái Bất Bình của Hoài Dương tiêu cục bị hai người Mông Cổ kia kẹp chết, còn nhị tiêu đầu cũng trong hai chiêu chết dưới tay Hoàn Nhan Trạc, người của Hoài Dương tiêu cục bình sinh chưa từng thấy cách đánh chết người như vậy.

    Cho dù Lý Long Đại nhẫn nại tốt đến mấy cũng không nhịn được nữa, liền hét lớn:
    - Vương kỳ này là của Đại Tống ta, đất đai này là của ngàn vạn người Trung Quốc, tiêu cục này là của ta, các ngươi làm nhục vương kỳ ta, giết người ở chỗ này, ta liều mạng với các ngươi!

    Lập tức thủ thế “Hàng Thiên chưởng” phi thân lao tới.

    Thân hình hai tên Mông Cổ kia chuyển động, trái phải bao vây. Lý Long Đại đột nhiên rung động, hai tay từ một phương hướng cực kỳ bất ngờ vươn ra, đánh vào người Hô Tang Khắc và Hô Tang Các ở hai bên.

    Hô Tang Khắc và Hô Tang Các sững sốt, lui ra hai bước, lại hét lên xông tới. Lý Long Đại vừa thấy song chưởng trúng mục tiêu, trong lòng mừng rỡ. Bộ chưởng pháp này của y gọi là “Hàng Thiên chưởng”, bởi vì y xuất chưởng kỳ dị, chưởng lực thâm trầm, cho dù trời có linh thiêng cũng phải sợ mấy phần, cho nên người giang hồ gọi là “Hàng Thiên chưởng”.

    Lý Long Đại vừa thấy một kích đắc thủ, cho rằng ít nhất có thể khiến Hô Tang Khắc và Hô Tang Các ngã xuống không đứng dậy nổi, không ngờ hai người này chỉ lui hai bước, lại giống như chẳng có chuyện gì xông tới.

    Thực ra Hô Tang Khắc và Hô Tang Các này từ nhỏ đã đấu sư giết hổ, sức lực cực lớn, hơn nữa mình đồng da sắt, thậm chí đao thương không vào. Lý Long Đại có thể một chưởng đánh lui bọn họ hai bước, đã là từ khi bọn họ vào Trung Nguyên đến nay lần đầu bị ép lui, do đó thú tính nổi lên, toàn lực đánh giết Lý Long Đại.

    Võ công của Lý Long Đại dù sao cũng caohơn Thái Bất Bình và Ngũ Trầm Thạch rất nhiều, Hô Tang Khắc và Hô Tang Các tấn công một vòng đều bị y tránh khỏi, lại nắm được sơ hở, tay trái chụp lấy cổ tay trái Hô Tang Khắc, tay phải dùng sức nhấn vào khuỷu tay đối phương một cái, muốn dùng Cầm Nã thủ pháp của “Hàng Thiên chưởng” nghiền đứt gân cốt tay trái của tên đã man này.

    Không ngờ vừa phát lực, tay trái Hô Tang Khắc không hề bị bẻ gãy, ngược lại chấn cho hai tay Lý Long Đại tê dại. Lý Long Đại trong lòng cả kinh, Hô Tang Các đã đánh tới một quyền. Lý Long Đại không kịp né tránh, đành phải dùng “Hàng Thiên chưởng” đón đỡ.

    Sau một tiếng “bình”, Lý Long Đại bay ra xa một trượng, chấn động đến huyết khí dâng trào, lồng ngực khó chịu, biết rõ không thể coi thường hai tên này, căn bản không thể đấu sức.

    Lúc này Hô Tang Khắc và Hô Tang Các lại bao vây tới, vung quyền công kích. Lý Long Đại thi triển thân pháp “Hàng Thiên Du Long” giao đấu, mỗi khi bắt được sơ hở liền toàn lực phản kích, mặc dù thỉnh thoảng đánh trúng mục tiêu, nhưng bản thân lại bị chấn đến đầu óc lùng bùng, lập tức không dám sơ ý, đành phải dựa vào thân pháp xảo diệu vòng quanh chiến đấu. Tuy bị rơi xuống hạ phong, nhưng Hô Tang Khắc và Hô Tang Các nhất thời cũng không làm gì được y.

    Có điều trong lòng Lý Long Đại càng đấu càng sốt ruột, đám tiêu sư trong cục kia cũng càng nhìn càng kinh hãi, nhưng tự biết tài không bằng người, nếu xông lên chỉ sợ còn không đủ nửa chiêu của Hoàn Nhan Trạc, nhất thời không biết nên làm thế nào.

    Hạ Hầu Liệt thấy Hô Tang Khắc và Hô Tang Các đánh lâu không thắng, lộ ra vẻ không vui. Tích Vô Hậu vừa thấy, liền nhìn vào trong trận rít lên một tiếng, nói mấy câu mọi người nghe không hiểu.

    Hai võ sĩ Mông Cổ kia lập tức lui lại. Tích Vô Hậu phi thân vào trong trận, nhìn Lý Long Đại cười nói:
    - Lý tiêu sư quả nhiên tài giỏi, để kẻ không có đời sau như ta đến lĩnh giáo ngươi mấy chiêu!

    Hai mắt Lý Long Đại trợn trừng, nói:
    - Hán gian, ngươi tới tìm chết, đúng là rất tốt!

    Hai tay lập tức triển khai “Hàng Thiên chưởng” đánh tới, giao đấu với Tích Vô Hậu.

    Lúc này Kim thái tử đang dạo bước đột nhiên dừng lại, hờ hững nói:
    - Ta mệt rồi.

    Lúc nói lại nhìn về ráng chiều phía tây.

    Hạ Hầu Liệt lập tức cung kính nói:
    - Vâng!

    Hắn đột nhiên lao tới, xông vào vòng chiến, hai ngón tay nhanh chóng móc vào mắt Lý Long Đại, đồng thời một chưởng đẩy Tích Vô Hậu ra.

    Lý Long Đại lập tức cúi đầu. Song chỉ của Hạ Hầu Liệt lại đổi thành chưởng, từ trên đánh xuống.

    Lý Long Đại giật mình, vội đưa hai tay lên chống đỡ.

    Chưởng thế của Hạ Hầu Liệt đánh xuống đột nhiên thu lại, tại khoảnh khắc hai tay Lý Long Đại giơ lên, bàn tay của Hạ Hầu Liệt đã hoàn toàn cắm vào sườn phải đối phương.

    Lý Long Đại ngẩn người. Hạ Hầu Liệt đã rút tay trái, trở lại bên cạnh Kim thái tử, lễ độ cung kính nói:
    - Thuộc hạ đã làm xong rồi.

    Lúc tay phải của Hạ Hầu Liệt đẩy Tích Vô Hậu ra, tay trái đã dùng một chiêu ba lần biến hóa giết chết Lý Long Đại. Tích Vô Hậu vừa thấy Hạ Hầu Liệt xuất thủ, vội vàng lui ra, vừa đứng vững thì đã thấy Hạ Hầu Liệt trở về vị trí ban đầu, Lý Long Đại hai mắt trợn trừng, từ từ ngã xuống.

    Toàn bộ người của Hoài Dương tiêu cục đều ngây ra, không nói được tiếng nào.

    Chỉ nghe Kim thái tử kia nói:
    - Chúng ta trở về thôi...

    Kim thái tử đi đầu, Hô Tang Khắc và Hô Tang Các đoạn hậu, bảy người chậm rãi rời đi. Mọi người trong cục lại không ai dám ra tay ngăn cản...

    Trên đất chỉ có ba thi thể Lý Long Đại, Ngũ Trầm Thạch và Thái Bất Bình, bọn họ đều chết không nhắm mắt.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  6. Bài viết được 26 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    aolong,avalon21,chieu ly,daitango,demonweapon,diepkiemanh,dochanh96,ducndb,glook,hdphai,honchong,ice_wy,laughing,linh123,lybietcau,netwalker,org117,phamhau1986,Piglet,Spaghetti,thephantom,Tieu Lan,Trường Minh,tuyetam,yupee,Đơn bước,
  7. #4
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Chương 3 – Ba thanh thần đao

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.vn

    Hoài Bắc thế gia ở trong thành Vu Hồ.

    Tại Hoài Bắc dám treo biển vàng “Hoài Bắc Thế Gia” trên cửa trang, người trong trang này khí phái cũng không nhỏ, hơn nữa khẩu khí cũng rất lớn. Nếu là người không có chân tài thực học treo lên, e rằng chưa đến hai canh giờ đã bị người ta đập xuống rồi.

    Nhưng tấm biển này từ vàng óng đã biến thành vàng nhạt, treo hai mươi năm vẫn không có người nào tháo xuống.

    Hơn nữa có người cảm thấy trang này gọi là “Hoài Bắc thế gia” vẫn quá nhỏ, còn góp sức tặng một tấm hoành phi, phía trên viết “Hoài Bắc Đệ Nhất Gia”, treo ở bên cạnh “Hoài Bắc Thế Gia”.

    Hoài Bắc thế gia là thành quả bốn mươi năm xông pha giang hồ của Hoài Bắc lão anh hùng Đinh Đông Đình, bây giờ y đã già rồi, mỗi lần nhìn hai tấm hoành phi này, bất giác trong lòng rất sung sướng.

    Y đã phong đao quy ẩn, nhưng hai đứa con trai của y tiếp quản Hoài Bắc thế gia, càng có sức sống, càng có sinh khí hơn cả trước kia.

    Con trai cả của y ngoại hiệu là “Hồi Long Kim Đao” Đinh Tuấn Ngải, đã được bảy tám phần mười chân truyền của y. Con trai thứ là “Đồ Long Song Đao” Đinh Tuấn Tình, tuy võ công không bằng anh trai, nhưng tại khu vực Hoài Bắc, cũng không có mấy người dùng đao là đối thủ của hắn.

    Đinh Đông Đình nhớ tới hai đứa con trai, thường cười rất đắc ý, rất vui sướng.

    Đột nhiên ánh tà dương chiếu xuống bảy cái bóng kỳ dị, y quay đầu lại, liền nhìn thấy bảy người danh chấn Hoài Bắc gần đây được nhắc đến rất nhiều.

    Hai tên gia đinh bên cạnh Đinh Đông Đình lập tức quay người chạy vào, một người đi gọi huynh đệ họ Đinh, một người đi lấy “kim đao” thành danh của lão gia.

    Chỉ thấy một người tướng mạo bỉ ổi cầm một lá cờ lớn, nói:
    - Ngươi chính là Đinh lão anh hùng?

    Trong lòng Đinh Đông Đình cảm thấy bất an, gật đầu một cái.

    - Rất tốt, đây là vương kỳ của quý quốc, đúng không?

    Đinh Đông Đình không lên tiếng.

    - Hôm nay người Đại Kim đế quốc chúng ta tới bái kiến cao thủ võ lâm quý quốc, nếu có thể đoạt lại lá cờ Tống này, chúng ta tự nhận không bằng.

    - Nếu các ngươi muốn đoạt lại lá cờ này, phải đọ sức với chúng ta, nhưng sống chết không chịu trách nhiệm. Còn nữa, người Tống các ngươi xưa nay hèn hạ, Đại Kim đế quốc ta không làm chuyện lấy nhiều đánh ít, cho nên hi vọng “Hoài Bắc đệ nhất gia” cũng có thể chứng tỏ mình là hảo hán.

    - Nếu các ngươi không dám tỷ võ, vậy thì ngoan ngoãn khấu đầu nhận thua, hơn nữa phải chà đạp lá cờ này, Kim thái tử ta có lòng nhân nghĩa, nhất định sẽ tha cho mạng chó các ngươi.

    Lần này Tích Vô Hậu còn chưa nói xong, đột nhiên nghe tiếng hét lớn, một người từ trong cửa xông ra, quát lên:
    - Đồ tiểu nhân, Đại Tống ta giết gà đâu cần dùng dao mổ trâu, tuyệt đối sẽ không lấy nhiều đánh ít!

    Một người khác cũng chạy ra, đồng thời nói:
    - Bỏ lá cờ này xuống, để thiếu gia đánh cho đám chó Kim các ngươi phải quỳ xuống xin tha!

    Đinh Đông Đình vốn định quát bảo dừng tay, nhưng Đinh Tuấn Tình tuổi trẻ hăng máu, đã vung song đao như tuyết chém tới Tích Vô Hậu.

    Tích Vô Hậu cười một tiếng, chuyển cờ sang tay trái, dùng tay phải giao đấu với Đinh Tuấn Tình. Đao của Đinh Tuấn Tình giống như lụa trắng, ánh đao bao trùm, nhưng vẫn không thắng được một tay của Tích Vô Hậu.

    Đinh Đông Đình thấy Đinh Tuấn Tình có vẻ không phải đối thủ của Tích Vô Hậu, liền hét lớn:
    - Đao tới!

    Một tên gia đinh đã nâng đao đưa cho Đinh Đông Đình. Đinh Đông Đình cầm đao bước tới, đột nhiên trước mắt bóng người lóe lên, hai tên võ sĩ Mông Cổ đã chắn ở trước người, đánh xuống đầu.

    Đinh Đông Đình hét lớn một tiếng, kim đao hùng hổ chém lại hai người.

    Lúc này Đinh Tuấn Ngải thấy đệ đệ gặp nguy hiểm, cũng rút kim đao ra tấn công Tích Vô Hậu.

    Bốn người kia cũng không ra tay ngăn cản, chỉ thấy Tích Vô Hậu dùng một tay chống lại huynh đệ họ Đinh, vẫn không phân cao thấp.

    Tích Vô Hậu đánh hơn hai mươi hiệp, quay đầu nhìn lại, thấy Hạ Hầu Liệt khẽ nhíu mày, trong lòng giật mình, lập tức tung hai cước ép lui huynh đệ họ Đinh, đồng thời rút bàn tính sắt ra.

    Huynh đệ họ Đinh thấy Tích Vô Hậu đã lấy ra binh khí thành danh, càng không dám khinh thường, lập tức chia nhau hợp kích đối phương.

    Trong tay Tích Vô Hậu lóe lên ánh sáng đen, lần lượt hóa giải thế công của huynh đệ họ Đinh, lúc vung bàn tính lại có tiếng vang bộp bộp. Huynh đệ họ Đinh chợt cảm thấy trong đầu hỗn loạn. Đinh Tuấn Ngải dù sao cũng từng trải khá nhiều, vừa cảm thấy không ổn liền vung đao lui lại, đồng thời kêu lên với Đinh Tuấn Tình:
    - Đừng nghe âm thanh kia!

    Nói thì chậm nhưng diễn ra thì nhanh, Đinh Tuấn Tình đã bị tiếng bàn tính chấn động đến ý loạn thần mê. Đột nhiên ánh sáng đen lóe lên, song đao của Đinh Tuấn Tình kịp thời đâm ra, “cách” một tiếng lại bị bàn tính kẹp chặt. Tích Vô Hậu dùng sức vặn một cái, lập tức bẻ gãy song đao, thuận thế đánh tới, bàn tính sắt lập tức đánh vỡ đầu Đinh Tuấn Tình.

    Đinh Tuấn Ngải thấy em trai mất mạng, vừa giận vừa sợ, hét lớn một tiếng, kim đao thi triển một chiêu “Độc phách Hoa Sơn” chém xuống đầu Tích Vô Hậu.

    Võ công của Đinh Tuấn Ngải vốn kém xa Tích Vô Hậu, nếu hắn bình tĩnh cẩn thận ứng chiến, trong mười chiêu còn không đến mức thất bại, nhưng lúc này hắn lại đang bị lửa giận công tâm. Bàn tay của Tích Vô Hậu rung lên, ánh sáng đen chợt lóe, mười viên bàn tính đã bắn ra.

    Đinh Tuấn Ngải đang giơ tay lên trời, trước ngực mở rộng, chợt thấy ám khí bắn tới, liền dùng tay trái gạt ra ba viên, nhưng bảy viên còn lại đều cắm sâu vào yếu huyệt, lập tức mất mạng.

    Đinh Đông Đình là phú hào Hoài Bắc, cả đời xông pha giang hồ, đương nhiên có thể tai nghe tám hướng, mắt nhìn bốn phương, vừa thấy Đinh Tuấn Tình và Đinh Tuấn Ngải chết thảm, khóe mắt muốn nứt ra, kim đao như sông dài biển rộng, khí nuốt núi non, đuổi theo chém hai người Hô Tang Khắc và Hô Tang Các.

    Hai người Hô Tang Các và Hô Tang Khắc trời sinh cậy mạnh, lại am hiểu đấu vật Mông Cổ, nhưng đối diện với kim đao của Đinh Đông Đình lại rất e ngại.

    Kim đao của Đinh Đông Đình múa lên uy vũ, Hô Tang Các và Hô Tang Khắc mấy lần muốn bắt nhưng không được, bị Đinh Đông Đình chém trúng mấy nhát, đứt da chảy máu. Hai tên Mông Cổ kia tự phụ mình đồng da sắt, đao thương không vào, nhưng lại bị Đinh Đông Đình gây thương tích, trong lòng e dè, xuất chiêu cũng không dũng mãnh như trước.

    Trong lòng Đinh Đông Đình càng kinh ngạc, với kim đao không gì không phá được của y, lại liên tục chém đối phương mấy đao mà không chết, quả là chuyện không thể tưởng tượng. Hô Tang Các và Hô Tang Khắc liên tục trúng mấy đao, chỉ chảy một chút máu tươi, lại giống như không có việc gì.

    Ba người đánh nhau không thắng, nhưng Đinh Đông Đình vừa thấy huynh đệ họ Đinh chết thảm, trong lòng bi thảm, liền thi triển hai mươi tám thức “Đinh gia Kim Đao Đại Trảm pháp” sáng tạo trong ba mươi năm qua. Nhất thời ánh đao tung hoành, Hô Tang Khắc và Hô Tang Các lại trúng một đao, cả hai vừa chiến đấu vừa rít lên, đồng thời che chắn chỗ hiểm.

    Kim thái tử kia nhíu nhíu mày, Khiết Đan Hạ Hầu Liệt liền gật đầu.

    Hạ Hầu Liệt vừa gật đầu, lạt ma tăng Khách Lạp Đồ kia đã hóa thành một lá cờ đỏ cuốn về phía Đinh Đông Đình.

    Đinh Đông Đình chợt thấy ánh sáng đỏ lóe lên, còn không biết người tới là thần thánh phương nào, lập tức kim đao cuốn một cái, hóa thành một bức tường đao chém ngược qua.

    Mật tông lạt ma kia mở hai tay ra, đã chụp lấy tay Hô Tang Các và Hô Tang Khắc, đá văng hai tên võ sĩ Mông Cổ này ra ngoài giống như cục đá.

    Ngay lúc này đao của Đinh Đông Đình đã đến gần ngực Khách Lạp Đồ.

    Khách Lạp Đồ tay chân đều thi triển, không kịp thu về, đột nhiên giữ nguyên vị trí xoay người một cái.

    Hành động lần này rất đột ngột, Đinh Đông Đình chỉ nhận ra đối phương là một tên lạt ma tăng. Đao đâm vào lưng đối phương, mắt thấy sắp sửa thành công, đột nhiên Khách Lạp Đồ xoay người một cái, tăng bào phất lên quấn lấy kim đao, cái xoay người này đã kéo tuột kim đao khỏi tay Đinh Đông Đình.

    Đinh Đông Đình kinh hãi, y hành tẩu giang hồ mấy chục năm, vẫn chưa từng thấy qua võ công quái dị như vậy.

    Nhưng Đinh Đông Đình dù sao cũng là người từng trải, lập tức ổn định thân hình, không để bị kéo tới, đồng thời lui lại.

    Bởi vì y biết đối phương võ công lợi hại, trước tiên phải lấy binh khí mới có thể tái chiến.

    Đinh Đông Đình vừa lui như vậy, lại vô tình tránh thoát sát chiêu cực kỳ khó tránh theo sau Khách Lạp Đồ xoay người, đó là “Hổ Vĩ cước”.

    Một kích của Khách Lạp Đồ chỉ thành công phân nửa, sợ Kim thái tử không vui, lập tức lật người. Đinh Đông Đình đang lui nhanh, một gia đinh liền đưa tới một thanh đại đao khác, chợt thấy hòa thượng kia hai mắt xoay tròn, giống như hổ giận, trong lòng phát lạnh, thân pháp cũng chậm đi.

    Ngay lúc này, chuỗi hạt đỏ rực trên cổ Khách Lạp Đồ kêu lên hai tiếng “bụp bụp”, tự động bắn ra hai viên. Đinh Đông Đình không kịp lấy đao, thị giác lại bị “Nhiếp Hồn đại pháp” của Mật Tông ảnh hưởng, sau hai tiếng “phụp phụp”, hạt gỗ bắn vào hốc mắt, đâm vào sọ não, đau đớn kêu lên, ngã xuống ôm mặt, kêu gào vùng vẫy.

    Kim thái tử hài lòng cười một cái, Khách Lạp Đồ bước nhanh quay về.

    Chòn râu chuột của Tích Vô Hậu khẽ động, lạnh lùng nói:
    - Hôm nay chúng ta theo Kim thái tử tới Hoài Bắc, muốn gặp cao thủ võ lâm Đại Tống, ai ngờ lại không chịu nổi một kích, căn bản không cần thái tử động thủ. Nghe nói nơi này của các ngươi còn có một tên “Hoài Bắc đại hiệp” Long Tại Điền, chúng ta sẽ đi gặp hắn, nếu các ngươi muốn báo thù thì cứ ở đó chờ chúng ta.

    Tấm hoành phi “Hoài Bắc Đệ Nhất Gia” đã bị đập vỡ, chủ nhân của Hoài Bắc đệ nhất gia đã toàn thân đầy máu.

    Bảy tên khách không mời kia đã rời đi, đám gia đinh hốt hoảng đỡ lấy Đinh Đông Đình bị thương nặng chỉ còn thoi thóp một hơi.

    Đám gia đinh kia lúng túng không biết nên làm gì, mà Đinh Đông Đình đã có vẻ không sống được nữa. Ngay lúc này có hai người đi đến, một người là thanh niên mặc áo đen, uy vũ hiên ngang, còn một người tuổi gần bảy mươi nhưng già vẫn tráng kiện. Hai người vừa đi vừa tranh luận, chợt thấy ba người nằm trên đất, còn những gia đinh kia đang luống cuống tay chân, lập tức dừng lại. Một người nói:
    - Làm sao vậy? Lại có người chết, anh hùng hào kiệt ở khu vực Hoài Bắc này sao đều bị người ta hạ độc thủ hết rồi?

    Một người khác nói:
    - Nơi này chỉ là “Hoài Bắc đệ nhất gia”, không phải là “Anh hùng đệ nhất gia”, làm sao lão biết y có phải là anh hùng hay không?

    - “Hoài Bắc đệ nhất gia” là nhà của Kim Đao Đinh Đông Đình, nếu Đinh Đông Đình không phải là anh hùng, hà, đúng là chuyện nực cười.

    - “Hoài Bắc đệ nhất gia” cũng không nhất định là “Hoài Bắc đệ nhất võ lâm thế gia”, biết đâu y thật sự là người đầu tiên có nhà ở Hoài Bắc. Huống hồ tấm hoành phi này đã sụp rồi, chữ “Nhất” kia có thể là chữ “Nhị” thì sao, không chừng y vốn không phải là Hoài Bắc đệ nhất gia, mà là đệ nhị gia, đệ tam gia, đệ tứ gia...

    - Ngươi hồ thuyết bát đạo (nói bậy bạ)!

    - Lão hồ thuyết cửu đạo! Nhiều hơn ta một đạo!

    - Tử nói “sáng nghe đạo, chiều chết cũng cam”. Ta nhiều hơn một đạo so với ngươi, đủ thấy ta lợi hại hơn ngươi!

    - Đánh rắm!

    - Thật là thúi!

    - Được lắm, lão rùa đen, chúng ta đã lâu không đánh nhau, Ngã Thị Thùy ta ngứa tay rồi!

    - Đúng hợp ý ta, thằng cháu trai, chúng ta đã hai ngày cộng một buổi sáng không động thù rồi, Thẩm Thái Công ta đang muốn giáo huấn ngươi một chút!

    Đám gia đinh và bằng hữu của Hoài Bắc đệ nhất gia vừa thấy có hai người xa lạ tới, nói lung tung cái gì “đệ nhị gia”, “đệ tam gia”, cho rằng lại là kẻ địch, cũng không để ý tính mạng rút đao xông tới.

    Hai người kia giật mình. Một người nói:
    - Những người này làm sao vậy?

    Một người khác vui vẻ nói:
    - Lại có chuyện để đánh rồi!

    Đinh Đông Đình đang sắp chết, bỗng nghe hai người này nói chuyện, một người tự xưng là Ngã Thị Thùy, một người tự nhận là Thẩm Thái Công, tên của hai người giống như sấm bên tai, lập tức giật mình, cố vận chân khí, khàn giọng nói:
    - Dừng tay...

    Đám gia đinh kia thấy chủ nhân có lệnh, lập tức dừng lại.

    Thanh niên kia vừa nghe liền nói ngay:
    - Người này còn chưa chết.

    Lão nhân kia nói:
    - Chúng ta đi giúp y một chút!

    Trong nháy mắt thân hình hai người đi động, đã đỡ lấy Đinh Đông Đình, đám gia đinh kia căn bản không biết hai người này làm thế nào vượt qua bọn họ.

    Đinh Đông Đình chỉ cảm thấy một luồng nội kình hùng hậu và một luồng nội kình mãnh liệt đồng thời truyền vào trong cơ thể, đau nhức liền giảm bớt, thoải mái hơn nhiều. Nhưng y cũng tự biết không sống lâu được nữa, lập tức nói:
    - Hai vị có phải... danh chấn võ lâm... Thần Điếu Thẩm tiền bối... và Đại... Đại hiệp Ngã Thị Thùy không?

    Thanh niên kia nói:
    - Ta là Ngã Thị Thùy.

    Người già kia nói:
    - A! Ngươi là lão Đinh! Ta từng gặp ngươi một lần. Ngươi bị ai đánh vậy? Đã xảy ra chuyện gì? Ngươi nói đi, ta sẽ báo thù cho ngươi!

    Trong lòng Đinh Đông Đình vui mừng, khàn giọng nói:
    - Hai vị... vạn lần xin thay lão phu... và khuyển nhi báo... báo... cũng vì Đại Tống... vương... kỳ... giành lại thể diện... càng vì Trung Nguyên... võ lâm nhân sĩ... dương danh... lập hiệu... giữ gìn cơ... nghiệp trăm ngàn năm qua!

    Nói đến đây, bàn tay Đinh Đông Đình đang nắm lấy Thẩm Thái Công đột nhiên căng cứng, đã từ giã cõi đời.

    Ngã Thị Thùy hừ lạnh nói:
    - Lão Thẩm, có đại sự rồi, lão có làm không?

    Thẩm Thái Công cười lớn nói:
    - Làm! Trước khi bọn chúng tìm đến Long đại hiệp, chúng ta sẽ giải quyết bọn chúng.

    Ngã Thị Thùy hỏi một tên gia đinh:
    - Bọn chúng rời đi hướng nào?

    Tên gia đinh kia cũng nhạy bén, nói:
    - Bọn chúng đi hướng tây nam, nghe nói là muốn tìm Long Tại Điền Long đại hiệp, có lẽ sẽ đi qua Hạ Quan.

    Một tên gia đinh già nua khác lại nói:
    - Nếu hai vị muốn báo thù cho lão gia nhà tôi, trước tiên tốt nhất nên đi Hạ Quan trấn tìm Ninh đại nhân...

    Ngã Thị Thùy nói:
    - Hà, lúc này chúng ta nào có thời gian rãnh đi bái kiến tri phủ đại nhân gì đó!

    Lão gia đinh kia vội nói:
    - Anh hùng có điều không biết, Ninh Tri Thu Ninh đại nhân là chí giao của lão gia nhà tôi, lại là bằng hữu kết nghĩa với Long đại hiệp. Lão nhân gia ông ta thân ở triều đình, nhưng bản tính hào hiệp phóng khoáng, thích kết giao hào kiệt giang hồ, cũng là lãnh tụ võ lâm ở khu vực Hoài Bắc. Đám chó Kim kia đi ngang qua Hạ Quan, cho dù cho bọn chúng không tìm đến Ninh đại nhân, e rằng Ninh đại nhân cũng sẽ chặn đường bọn chúng. Hơn nữa Ninh đại nhân còn chưa liên lạc được với Long đại hiệp, lỡ may động thủ, thế đơn lực yếu, chỉ sợ...

    Ngã Thị Thùy nhìn sang Thẩm Thái Công, Thẩm Thái Công cũng nhìn sang Ngã Thị Thùy. Hai người đồng thời hành động, đã chạy về hướng tây nam.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  8. Bài viết được 27 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    aolong,avalon21,chieu ly,daitango,demonweapon,diepkiemanh,dochanh96,ducndb,glook,hdphai,honchong,ice_wy,laughing,linh123,linhtungoc,lybietcau,netwalker,org117,phamhau1986,Spaghetti,thephantom,Tieu Lan,Trường Minh,tuyetam,yupee,zemv13,Đơn bước,
  9. #5
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Chương 4 – Hai chiếc bàn tính

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.vn

    Tri phủ Hạ Quan là “Long Ngâm Kiếm” Ninh Tri Thu, cùng với bốn tên đệ tử kiêm bộ tướng trung thành của y cải trang ra ngoài, xử lý xong vụ án, lúc này đang băng qua hẻm nhỏ, đi vào đường lớn, đã gần đến cửa nhà, chợt thấy phía trước có mấy người đang đứng.

    Ninh Tri Thu ngẩng đầu, trông thấy có bảy người, trong lòng đã hiểu được hơn phân nửa.

    Tin tức đến nhanh hơn bất cứ thứ gì.

    Thậm chí còn nhanh hơn hành động của bảy tên sát tinh này.

    Nhưng hành động của bảy người này cũng thật sự quá nhanh, Ninh Tri Thu ở trên đường được thám tử báo cáo chuyện này, đang muốn trở về điều động nhân thủ, đến chỗ “Hoài Bắc Đại Hiệp” Long Tại Điền thương nghị đối sách, không ngờ bảy người này đã chặn ở đầu đường.

    Kim thái tử gật đầu.

    Tích Vô Hậu híp mắt hỏi:
    - Các hạ chính là Ninh đại nhân, một kiếm liên tục giết chết bảy mươi hai tên giặc Oa sao?

    Ninh Tri Thu gật đầu.

    Sắc mặt Tích Vô Hậu trầm xuống, lấy vương kỳ Đại Tống ra, ném xuống đất, dùng chân trái giẫm đạp, ánh mắt lạnh lùng nhìn Ninh Tri Thu.

    Ninh Tri Thu không nhúc nhích, nhưng chợt nghe một tiếng kiếm vang, bốn tên kiếm thủ của Ninh Tri Thu đã rút kiếm ra, bởi vì đồng thời nên âm thanh chỉ có một tiếng, cũng đồng loạt xông lên.

    Ninh Tri Thu quát lớn:
    - Không được làm bừa!

    Y vội đưa tay cản hai người lại, nhưng hai người khác đã xông lên, nghe được tiếng quát của Ninh Tri Thu lại khiến bọn họ ngẩn ra. Ngay lúc này hai tên Mông Cổ kia đã đồng thời đụng vào bọn họ, sau đó là tiếng xương cốt nứt vỡ.

    Ninh Tri Thu trừng mắt dựng mày, rút kiếm ra, kiếm vang như rồng ngâm, tức giận nói:
    - Đền mạng đi!

    Đồng thời nhỏ giọng nói với hai tên kiếm thủ phía sau:
    - Mời Tín tiên sinh tới cứu!

    Hai tên kiếm thủ kia đáp một tiếng. Ninh Tri Thu đã bay ra, kiếm như cầu vồng bắn thẳng về phía Hô Tang Các. Hô Tang Các rất e ngại “thuật ngự kiếm” này, nhất thời không biết nên đối phó thế nào, hét lớn một tiếng, bàn tay lớn như quạt lá cọ quét ra, muốn đánh văng kiếm của Ninh Tri Thu.

    Hai tên kiếm thủ kia lui nhanh về phía sau, Tích Vô Hậu lập tức biết được.

    Bọn họ vừa lui tới trước bậc thềm, thân hình Tích Vô Hậu đã như tờ giấy bay lên, chặn đường của hai người.

    Một tên kiếm thủ nói:
    - Lão Thất, ngươi đi!

    Trường kiếm của hắn rung động tấn công Tích Vô Hậu, người còn lại thì thừa cơ xông qua.

    Tích Vô Hậu tiện tay gạt một cái, đánh bay trường kiếm, sau đó quay người đuổi theo tên kiếm thủ kia.

    Tên kiếm thủ bị mất kiếm kia liều mạng cản đường, lại ôm chằm lấy Tích Vô Hậu, không để hắn đi.

    Lúc này tên kiếm thủ gọi là lão Thất kia đã chạy tới trước cửa. Tích Vô Hậu giận dữ, một quyền đánh vào lưng tên kiếm thủ đang ôm chặt kia.

    Kiếm thủ kia ngũ tạng đều nứt, phun ra một ngụm máu tươi vào mặt Tích Vô Hậu, nhưng chết vẫn không buông.

    Kiếm thủ gọi là lão Thất kia vừa lúc quay đầu, muốn chạy đến tương trợ, nhưng đồng bạn của y đã gào lên:
    - Đừng lo cho ta, đại nhân quan trọng hơn!

    Phía bên này kiếm thế của Ninh Tri Thu bỗng nhiên kịch liệt, giữa không trung tránh khỏi một chưởng, kiếm đã đến gần đỉnh đầu Hô Tang Các, đang muốn đâm xuống, không ngờ một bàn tay to lớn khác đã bắt lấy mũi kiếm, chính là Hô Tang Khắc.

    Hô Tang Khắc một trảo chụp lấy kiếm, kéo về phía sau.

    Ninh Tri Thu quyết đoán kịp thời, lập tức buông tay, thuận thế bắn ra.

    Cùng lúc đó Hô Tang Khắc đã quay người đánh tới một quyền.

    Ninh Tri Thu buông tay, hít một hơi, tránh khỏi một quyền, lợi dụng lúc Hô Tang Các xuất quyền ngả về phía trước, giữa không trung xuất ra liên hoàn Uyên Ương cước, đá trúng vào háng Hô Tang Các.

    Hô Tang Các đau đớn kêu lên, hai chân khép lại, cố chịu sáu bảy cước, lui về phía sau. Hô Tang Khắc đoạt được kiếm, trong lòng mừng rỡ, không ngờ đối phương lại buông tay, khiến hắn mất trọng tâm, không thu thế được, phải lui ra bảy tám bước. Trước khi Ninh Tri Thu lui lại đã búng mạnh vào kiếm, khiến mũi kiếm đâm vào giữa bụng Hô Tang Khắc, may mắn Hô Tang Khắc mình đồng da sắt, kiếm đâm vào ba phân thì không tiến tới được nữa.

    Ninh Tri Thu túng thế làm liều, liên tục đả thương hai người, vừa chạm đất mũi chân liền nhún một cái, bay ngược về phía Tích Vô Hậu.

    Nguyên lai Tích Vô Hậu ở bên kia sau nhiều lần không thoát được, lửa giận công tâm, dùng bàn tính sắt đập xuống đầu, lập tức đánh chết tên kiếm thủ kia.

    Kiếm thủ kia dù chết nhưng vẫn không buông tay.

    Một tên kiếm thủ khác đã đá tung cửa lớn. Tích Vô Hậu chỉ sợ mình biểu hiện bất lực trước mặt Kim thái tử, bàn tính quét ngược cắt đứt đôi tay đang ôm chặt của tên kiếm thủ kia, đồng thời bắn ra hai viên bàn tính.

    Lúc này Ninh Tri Thu đã lao tới, ngón cái và ngón trỏ kẹp lấy một viên bàn tính, nhưng một viên khác đã bắn vào lưng tên kiếm thủ kia.

    Kiếm thủ kia kêu thảm, lảo đảo lắc lư, nhưng vẫn chạy vào trong cửa.

    Tích Vô Hậu đang định truy kích, bỗng nghe một tiếng “xoẹt”, Ninh Tri Thu đã bắn viên bàn tính kia trở lại.

    Tích Vô Hậu giơ bàn tính lên đỡ, viên bàn tính kia liền đánh vào trên khung.

    Tích Vô Hậu thầm nghĩ: “Tuy không giết được hai tên kiếm thủ kia, không được vẻ vang, nhưng nếu giết được Ninh Tri Thu người đả thương huynh đệ Hô Tang, Kim thái tử nhất định sẽ vui vẻ.”

    Trong lúc suy nghĩ, Tích Vô Hậu đã tấn công Ninh Tri Thu hai mươi ba chiêu, bàn tính lập lòe ánh sáng đen khiến người ta hoa mắt. Ninh Tri Thu cũng đồng thời đánh trả hai mươi ba chiêu.

    Bàn tính liên tục phát ra những âm thanh kinh tâm động phách.

    Hai mươi ba chiêu vừa qua, hai người nhanh chóng phân ra.

    Tích Vô Hậu mặt không đỏ, thở không gấp nói:
    - Muốn chết!

    Ninh Tri Thu trầm giọng nói:
    - Hán gian!

    Tích Vô Hậu lại xông đến, một lần nữa đánh ra mười bảy chiêu, nhanh đến mức âm thanh của bàn tính nối liền nhau, biến thành một chuỗi âm thanh rào rào. Sau mười bảy chiêu, Ninh Tri Thu vẫn không ngã xuống, dưới ánh sáng đen của bàn tính, y cũng đánh trả lại chín chiêu.

    Như vậy đã có thể thấy được thắng bại.

    Nếu trong tay Ninh Tri Thu có kiếm, trong hai trăm chiêu tuyệt đối không bại dưới tay Tích Vô Hậu, nhưng hiện giờ trong tay không kiếm, sau trăm chiêu đã gặp nguy hiểm.

    Kim thái tử vẫn nhàn nhã nhìn trời nhìn đất, lúc này mới nhìn những người trong trận một chút, không có biểu tình tán thưởng, cũng không có biểu tình xem thường, thậm chí hoàn toàn không có biểu tình.

    Tích Vô Hậu cười lạnh nói:
    - Ngươi không hàng thì phải chết!

    Ninh Tri Thu hừ lạnh nói:
    - Đại Tống không có nam nhi đầu hàng!

    Tích Vô Hậu lại xông đến, chợt thấy ánh sáng vàng bừng lên khắp trời, cùng với một tiếng quát lớn, giống như mặt trời trên không. Tiếng quát vừa vang lên sau tường, người đã lướt qua không trung, hóa thành một luồng ánh sáng vàng mãnh liệt ép thẳng tới Tích Vô Hậu.

    Ánh mặt trời sáng rực khiến Tích Vô Hậu không thấy rõ người tới là ai, chỉ biết trong tay đối phương cũng cầm một vũ khí nhỏ vuông vắn, ánh sáng chói lọi, vội dùng toàn lực chống đỡ.

    “Bình!”

    Tích Vô Hậu lui nhanh, đồng thời nhìn thấy bàn tính trên tay đã nứt một góc, eo bàn tay bị chấn đến tê dại.

    Người nọ đáp xuống, tuổi chừng bốn mươi, lại không để râu, vô cùng tuấn tú, trong tay cầm một chiếc bàn tính màu vàng, đứng bên cạnh Ninh Tri Thu, ân cần hỏi:
    - Đệ không sao chứ?

    Ninh Tri Thu thẳng người đáp:
    - Tam ca tới vừa kịp lúc.

    Người nọ thở dài nói:
    - Lão Thất nói cho ta biết đệ bị tập kích, sau đó đã chết.

    Sắc mặt Ninh Tri Thu khựng lại. Tích Vô Hậu bên kia nghiến răng nghiến lợi nói:
    - Kim Toán Bàn!

    Người nọ lạnh lùng nói:
    - Tại hạ Tín Vô Nhị, xưa nay luôn giữ chữ tín.

    Tích Vô Hậu nói:
    - Chuyện này ngươi không nên quản!

    Tín Vô Nhị nói:
    - Trên giang hồ dùng bàn tính thành danh chỉ có ba người, ngươi có thể xem là kẻ không có tiền đồ nhất, uổng cho ngươi còn cầm bàn tính làm chiêu bài!

    Tích Vô Hậu nói:
    - Xem bàn tính của ngươi còn có thể cầm được bao lâu!

    Người theo tiếng tới, tiếng rào rào liên tục vang lên, bàn tính đã đánh ra ba mươi hai chiêu.

    Tín Vô Nhị xông đến, bàn tính lại không mang theo một chút tiếng động nào, lần lượt hóa giải thế công, hai chiếc bàn tính lại không đụng vào nhau.

    Ba mươi hai chiêu vừa qua, Tín Vô Nhị lập tức phản công, bàn tính nhanh đến mức không có cả âm thanh, chỉ có ánh sáng vàng chớp lóe.

    Tích Vô Hậu đột nhiên lui lại, có vài chùm tóc rơi xuống, không ngừng thở gấp.

    Kim thái tử bên kia ánh mắt có một chút khen ngợi, lạnh nhạt nói:
    - Không tệ.

    Hạ Hầu Liệt trầm tĩnh nói với Hoàn Nhan Trạc:
    - Ngươi lên!

    Hoàn Nhan Trạc khom người nói:
    - Vâng!

    Lập tức nhảy thẳng đến, đã đứng giữa hai người Tích và Tín, vươn tay chụp vào Tín Vô Nhị.

    Bàn tính của Tín Vô Nhị lập tức đánh ngược vào mạch môn Hoàn Nhan Trạc.

    Hoàn Nhan Trạc trở tay một cái, đã bắt lấy bàn tính vàng, dùng sức kéo một cái.

    Tín Vô Nhị thấy đối phương chỉ dùng một chiêu đã bắt lấy vũ khí của mình, không dám khinh thường, hít một hơi chân khí, giữ chặt không buông.

    Hoàn Nhan Trạc một tay giữ lấy bàn tính, trên đầu bốc lên khói trắng, vận công muốn cướp lấy vũ khí của đối phương.

    Hai người đồng thời vận lực, hai chân lún sâu vào trong đất, nhìn chằm chằm vào nhau, không phân cao thấp. Bàn tính làm bằng vàng lại dần dần bị kéo dài.

    Ninh Tri Thu đột nhiên lao ra, một quyền đánh vào Hô Tang Khắc, Hô Tang Khắc vội dùng tay đỡ lấy. Ninh Tri Thu lại bay lên tung một cước, Hô Tang Khắc lại vung tay ngăn cản. Ninh Tri Thu bỗng thu chiêu xoay người, lấy lại trường kiếm, đang muốn tấn công Tích Vô Hậu, đột nhiên phía trước lóe lên ánh sáng đỏ, một hòa thượng mặc cà sa đỏ thẫm đã chắn ở trước người, chính là Tây Tạng hoạt phật Khách Lạp Đồ.

    Hòa thượng kia trừng mắt nhìn Ninh Tri Thu, khiến Ninh Tri Thu toàn thân chấn động, động tác chậm đi, chuỗi hạt bằng gỗ màu đỏ của Khách Lạp Đồ đã xoay tròn đánh tới.

    Mũi kiếm của Ninh Tri Thu nghiêng qua, đẩy văng chuỗi hạt. Chuỗi hạt xoay ngược lại, đã quấn lấy trường kiếm, dùng sức kéo mạnh.

    Ninh Tri Thu cũng biết một khi bị hòa thượng này kéo qua, nhất định sẽ chết dưới Chu Sa chưởng của hắn. Khách Lạp Đồ không kéo được, cặp mắt giận dữ nhìn Ninh Tri Thu. Ninh Tri Thu không biết đối phương dùng “Nhiếp Hồn đại pháp”, chỉ nhìn một cái hai mắt đã hoa lên, lực lượng buông lỏng, bị Khách Lạp Đồ từng bước kéo đến gần.

    Tín Vô Nhị bên kia mắt nhìn tám hướng, thấy Ninh Tri Thu gặp nguy hiểm, nhưng lại không cứu được. Bởi vì y đang toàn lực giao đấu với Hoàn Nhan Trạc, cũng dần dần cảm thấy không chống đỡ nổi, làm thế nào có thể phân thân cứu giúp?

    Mà Tích Vô Hậu ở một bên đã đi đến sau người Tín Vô Nhị, nâng bàn tính lên, đập xuống huyệt Bách Hội của đối phương. Tín Vô Nhị đang toàn lực ứng phó với Hoàn Nhan Trạc, một khi phân thần nhất định sẽ bị Hoàn Nhan Trạc đánh chết, làm thế nào có thể tránh được một kích này?

    Đang lúc nguy hiểm, chợt nghe có người ở phía xa nói chuyện, giọng nói có vẻ già nua, nhưng âm điệu vẫn cao vang:
    - Lão đệ, nơi này lại có người đánh nhau.

    Một giọng nói khác có lực của thanh niên cất lên:
    - Đánh rồi tính sau!

    Âm thanh đã đến bên cạnh.

    Chỉ thấy hai bóng người một đen một xám, áo đen là một thanh niên anh tuấn mày rậm mắt to, áo xám là một lão nhân già vẫn tráng kiện, tay cầm cần câu, hông đeo giỏ cá.

    Hạ Hầu Liệt nhíu mày một cái, Hô Tang Các và Hô Tang Khắc đã xông tới.

    Lão nhân kia chính là “Đại Hồ Thần Điếu” Thẩm Thái Công, nói:
    - Giúp ai đánh bây giờ?

    Thanh niên kia chính là đại hiệp Ngã Thị Thùy, nói:
    - Không vừa mắt thì đánh.

    Hắn đột nhiên xông tới, một tay bắt lấy bàn tính của Tích Vô Hậu, đồng thời tung ra một cước, kèm theo bảy lần biến hóa. Tích Vô Hậu bị bất ngờ, tiếp được bảy lần biến hóa thì đã lui lại tám bước. Chợt nghe Ngã Thị Thùy nói:
    - Ta hận nhất là người khác ám toán, đánh thì đánh, chết thì chết, ám toán cái gì!

    Vừa nói vừa chụp vào giữa bàn tính vàng, nói:
    - Bàn tính này của ai? Giành giật cái gì?

    Tín Vô Nhị ngẩn ra, nhưng y biết rõ Trung Nguyên nhiều dị nhân cao thủ, không thể khinh thường, liền hít một hơi nói:
    - Là của tại hạ.

    Ngã Thị Thùy nói:
    - Được, vậy trả cho ngươi!

    Hắn vừa vận kình, Hoàn Nhan Trạc liền bị kéo tới trước bốn bước, nhưng vẫn nắm chặt không buông. Chợt thấy có một chiếc bàn tính đưa tới, hắn bất giác đưa tay trái cầm lấy bàn tính này, do đó kình lực tay phải buông lỏng, bàn tính vàng lại bị cướp đi. Tín Vô Nhị lấy được bàn tính, liền bay ngược ra xa một trượng.

    Hoàn Nhan Trạc ngẩn ra, chỉ thấy trong tay đang cầm bàn tính của Tích Vô Hậu, còn bàn tính của Tín Vô Nhị trong lúc tiếp chiêu đã bị Ngã Thị Thùy cướp đi. Mà lúc này Ngã Thị Thùy đang mỉm cười, vô cùng đắc ý nhìn Hoàn Nhan Trạc, tán thưởng nói:
    - Ngươi tức giận rất dễ nhìn đấy, không ngờ cái bản mặt như quan tài của ngươi cũng có biểu tình.

    Hoàn Nhan Trạc giận đến mức xương cốt toàn thân kêu lên lách cách. Sắc mặt Ngã Thị Thùy cũng dần dần nghiêm túc, bởi vì hắn biết tiếng vang của xương cốt như vậy, biểu thị đối phương có ít nhất ba mươi năm công phu Ưng Trảo môn, không thể sơ xuất được.

    Ngã Thị Thùy rất thích gặp phải đối thủ, kẻ địch càng mạnh thì hắn càng hứng thú, mỗi lần đối địch với cao thủ thì hắn đều cuồng nhiệt hưng phấn.

    Thẩm Thái Công thì ngược lại, kẻ địch càng lợi hại thì y càng thích đùa, càng có nhiều trò mới mẻ, càng có thể đánh thắng bất ngờ.

    Hô Tang Các và Hô Tang Khắc xông về phía y, y cũng hò lớn hét lớn xông tới huynh đệ Hô Tang. Mắt thấy ba người sắp đụng vào nhau, mà Thẩm Thái Công sẽ giống như Thái Bất Bình bị hai tên to lớn này kẹp chết, đột nhiên y lại vòng ra sau lưng hai người, dây câu “vù” một tiếng móc lấy lưng quần Hô Tang Khắc, kéo về phía sau, vừa chạy vừa kêu lên:
    - Câu trúng cá lớn rồi, câu trúng cá lớn rồi!

    Thẩm Thái Công tuy người nhỏ gầy, nhưng lại chạy nhanh như tên, Hô Tang Khắc bị y kéo ngược giống như không tốn chút sức nào. Vấn đề là cái quần duy nhất trên người Hô Tang Khắc đang bị móc lấy, vô cùng lúng túng, bị Thẩm Thái Công kéo chạy, lưng chà xuống cát đá, liên tục kêu đau, lại giống như con bọ cánh cứng không lật người được.

    Hô Tang Các muốn cứu huynh đệ của hắn, lập tức đuổi theo, nhưng Thẩm Thái Công lại luôn chạy ngoằn ngoèo, thân thể cao lớn của Hô Tang Các bị đùa giỡn đến mồ hôi như mưa, nhưng vẫn không cứu được Hô Tang Khắc.

    Hai người ra sức mắng lớn bằng tiếng Mông Cổ. Thẩm Thái Công chợt lách người, Hô Tang Các một trảo không trúng, lại bắt được chân của một người khác. Hô Tang Các đang nóng nảy, vừa bắt được liền dùng thuật đấu vật Mông Cổ ném một cái. Không ngờ người nọ lại co chân đá vào vai hắn, khiến Hô Tang Các tay chân quờ quạng bay ra ngoài.

    Hóa ra chân mà hắn nắm được không phải của ai khác, mà là chân của Khách Lạp Đồ.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  10. Bài viết được 25 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    aolong,avalon21,chieu ly,daitango,demonweapon,diepkiemanh,dochanh96,ducndb,glook,hdphai,honchong,ice_wy,laughing,linh123,lybietcau,netwalker,ngocminh130714,org117,phamhau1986,Spaghetti,thephantom,Tieu Lan,tuyetam,yupee,Đơn bước,
Trang 1 của 5 123 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 2 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 2 khách)

DMCA.com Protection Status