TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 4 của 4 Đầu tiênĐầu tiên ... 234
Kết quả 16 đến 17 của 17

Chủ đề: Tuẫn Tử: Đào Hoa Si Tình

  1. #16
    Ngày tham gia
    Apr 2018
    Bài viết
    17
    Xu
    0

    Mặc định Chương 14: Nhất niên vạn hoa, nhất niên vạn xuân (Thượng)

    Chương 14:Nhất niên vạn hoa, nhất niên vạn xuân (Thượng)



    Bảy ngày sau, Âu Dương Kha tới. Hắn không lén lút đánh thuốc hạ nhân nữa, mà đường đường chính đến cửa.

    Sở Y có chút vội vã, tỏ vẻ lo lắng cho chủ tử nhưng Cổ Minh Đào chỉ dửng dưng. Liệu có phải vì chủ tử đã sớm biết hắn đến rồi hay không ? Con người này ác độc, nhiều thủ đoạn, tóm lại là không mấy tốt đẹp gì.

    Cổ Minh Đào thấy hắn đến như đã hẹn, cũng đã suy nghĩ ổn thoả. Vụ mua bán này không hề tồi, nàng chỉ cần báo thù, sau khi mọi chuyện kết thúc nàng sẽ đem mẫu thân đi thật xa, sống một cuộc sống bình yên không đấu tranh.

    Âu Dương Kha bàn chuyện với Cổ Minh Đào một lúc thật lâu, Sở Y bên ngoài sốt ruột đến hai tay nhướp nháp mồ hôi, nàng vốn dĩ vẫn không yên tâm với lão cáo già. Đang đi lại trước hiên thì một thị vệ chạy tới bẩm báo, hắn còn chưa kịp báo với Sở Y xong thì nhìn thấy một thân ảnh nhỏ bé yểu điệu đi tới, phía sau nàng ta có một tỳ nữ đang bưng một khay điểm tâm.

    Sở Y vội vàng cúi người.

    - Liêu tiểu thư không biết người đến tìm vương gia có chuyện gì ?

    - Cũng không có gì, ta nghe nói vương gia ngày đêm cực nhọc liền xuống bếp làm vài món điểm tâm để người bồi bổ một chút.

    - Tiểu thư thật có lòng ! Hiện tại vương gia người đang có khách, vậy điểm tâm này nô tài nhận thay người, đa tạ tiểu thư.

    - Ngươi khách khí như vậy làm gì, vương gia bận rộn như vậy ta chỉ muốn cùng người phân ưu, hơn nữa sắp tới chẳng phải ta sẽ trở thành thê tử của người hay sao ? Đây cũng là điều nên làm.

    Nói đến đây Sở Y liền giật mình, đúng vậy Dương Uyển Nhi là người của chủ tử nha, đã hứa hôn với Liêu gia rồi. Sao việc này cả nàng cũng quên mất !

    Dương Uyển Nhi nhìn thái độ tự trách của Sở Y liền cười thầm trong lòng.

    - Vậy nếu vương gia đang bận rộn, ta trở về khi khác lại tới. Ngươi nhớ giúp ta chăm sóc vương gia.

    Dương Uyển Nhi vừa đi thì Âu Dương Kha cũng chuẩn bị rời đi. Cổ Minh Đào không tiễn Âu Dương Kha, bản thân vẫn ngồi tại chỗ nhìn điểm tâm Sở Y mang lên. Dương Uyển Nhi lần này thật sự không đơn giản chỉ là vì thật sự thích nàng mà gả vào vương phủ.

    - Đã có tin tức gì từ phía mẫu thân chưa ?

    - Thưa chủ tử, vẫn chưa ạ.

    Cổ Minh Đào thở dài.

    Trong người nàng đang sôi sục là thuật Phúc Hoạ Tương Sinh, chẳng mấy chốc nàng sẽ không khống chế được nữa, sẽ không biết trở nên như thế nào.

    Mới ban nãy Âu Dương Kha ra chủ ý ám sát Âu Dương Tử Mạn nhưng Cổ Minh Đào cho rằng đấy là một ý kiến tồi. Nàng cất công đến đây ở lại làm một vương gia đường hoàng tại sao lại phải ám sát thái hậu ? Nhưng nếu không thì phải dùng cách nào mới giết được bà ta ?

    Cảm giác mu bàn tay bỗng nhiên mát lạnh khiến Cổ Minh Đào khẽ giật mình. Dương Uyển Nhi đã ở đây từ khi nào, nàng ta đang xoa tay nàng, đôi mắt như thu thuỷ đang chăm chú nhìn nàng.

    - Ta vào đây được một lúc rồi nhưng người không phát hiện ra. Vương gia, người đang lo lắng điều gì sao ?

    Nhìn khuân mặt như hoa Bích Thuỷ kia Cổ Minh Đào thật không lỡ để nàng chấp nhận sự thật, nhưng lừa dối nàng ấy, nàng cũng không thể.

    - Chuyện của chúng ta.. ta...

    - Ta biết vào phủ vương gia không phải chính thê nên cũng không yêu cầu người phải bận tâm, ta chỉ mong muốn được ở bên cạnh chăm sóc người thôi.

    Nói rồi Dương Uyển Nhi cúi xuống khẽ đặt gò má lên tay Cổ Minh Đào. Cổ Minh Đào có cảm giác tay mình dính một thứ nước ươn ướt, âm ấm.

    - Dương Uyển Nhi, đời này ta nợ nàng ba chuyện. Nàng có thể tha thứ cho ta được không ?

    - Vương gia nói là ba chuyện gì ? Trong đó có chuyện của Dương gia hay sao ?

    Cổ Minh Đào nhắm hờ mắt, nàng không dám đối mặt với Dương Uyển Nhi.

    - Phải. Chuyện thứ nhất, ta làm liên luỵ đến Dương gia. Chuyện thứ hai, là ta đã phụ nàng, phụ tấm lòng chân thành của nàng. Ta...

    - Người là một nữ tử.

    Cổ Minh Đào toàn tâm cứng nhắc. Hoá ra nàng ấy đã sớm biết rồi.

    - Người yên tâm, ta sẽ không nói ra ngoài. Vương gia, người biết không ? Thật ra ta đã biết người là nữ nhân từ lâu rồi, chỉ là ta vẫn cứ luôn cố chấp với trái tim này của mình. Ta vẫn cứ luôn nghĩ rằng không biết sau này ai sẽ là người khiến một người cao ngạo như ta sẽ rung động. Không ngờ lại là một nữ tử. Lúc biết được tin đó ta đã vô cùng không tin, thậm chí ta phải xác nhận rất nhiều rất nhiều lần. Sau đó ta chấp nhận nhưng không buông bỏ được, ta liền tìm đến người, đúng lúc ấy người lại gặp nạn, ta liền đem người về Dương gia.

    Dương Uyển Nhi vừa nói dòng nước mắt càng tuôn dài nhưng Cổ Minh Đào không biết phải làm thế nào. Trước nay nàng chưa từng nghĩ sẽ rung động với nữ nhân. Không phải lần đầu được nữ tử ái mộ, nhưng cuối cùng vẫn là lúng túng.

    Dương Uyển Nhi vội vàng lau nước mắt, ngước nhìn Cổ Minh Đào cười đau lòng.

    - Vương gia, người không cần phải tự trách. Là ta can tâm tình nguyện ở lại bên cạnh người. Ta muốn được trải qua cùng người, được phân ưu cùng người.

    Cổ Minh Đào nhìn gương mặt đẫm lệ của Dương Uyển Nhi không nén được đau lòng.

    - Nhưng con đường ta chọn thực sự nguy hiểm.

    - Vương gia, người đừng đẩy ta đi, ta đã biết người muốn báo thù. Ta cũng có mối thù muốn báo, người nợ ta, chỉ cần cho ta cùng người trả thù, như vậy không phải đã được rồi sao ?

    - Uyển Nhi, nàng là nữ tử yếu đuối mỏng manh, chuyện này không thể liên luỵ nàng thêm...

    Dương Uyển Nhi liền gạt đi.

    - Vương gia người đừng đẩy ta ra xa nữa, ta thực sự đã không còn chỗ nào để nương tựa nữa rồi. Ta thật sự cần người, rất cần người.

    - Ta...

    - Người đang lo lắng về chuyện của Âu Dương thái hậu đúng không ? Ta có thể tiến cung, làm người của Lư Đế, giúp người báo thù.

    - Chuyện này làm sao nàng biết ?

    Dương Uyển Nhi đứng dậy, khuôn mặt buồn bã.

    - Liêu gia là người của bà ta. Lúc đó ta nghe được nghĩa phụ nói chuyện cùng một người áo đen, có nghe được hai chữ "thái hậu". Đặc biệt người này còn dặn dò nghĩa phụ nhất định phải gả ta cho vương gia, để ta biết được người là nữ nhân, sau đó dựa vào tội danh khi quân mà xử người, dù sao người cũng là nữ nhân, sau khi người chết ta vẫn có thể lấy người khác. Nghĩa phụ liền đồng ý. Nếu không phải trước đó ta đã biết người là nữ nhân, ta sợ thật sự mình đã làm như kế hoạch của bọn họ.

    Quả nhiên.

    Nhưng Âu Dương Tử Mạn tính kế kĩ quá lại không ngờ Liêu Trinh là Dương Uyển Nhi, hoặc khả là bà ta đã biết, cố tình dẫn nàng ấy đến Liêu gia. Nghĩ đến đây Cổ Minh Đào rùng mình. Không ngờ bà ta là người tâm tư sâu xa như vậy. Cũng đúng, trở thành hoàng hậu rồi thành thái hậu một nước, một bước cũng không bước sai, nếu không phải tâm tư thủ đoạn như vậy quả thực không thể.

    - Được rồi. Chuyện này ta sẽ có suy tính riêng, nàng về phòng nghỉ ngơi trước đi.

    Tâm tư Âu Dương Tử Mạn cẩn mật như thế, Cổ Minh Đào thật sự từng xem thường bà ta rồi. Nếu Dương Uyển Nhi thật sự lật đổ nàng, dưới sự chỉ trích của quần thần thì Lư Vị Phong cũng không bảo vệ được nàng.

    - Vậy vương gia người nghỉ ngơi đi.

    Dương Uyển Nhi đã đi rồi Cổ Minh Đào mới gọi Sở Y vào thay y phục cho nàng.

    - Tại sao ban nãy Dương Uyển Nhi vào ngươi không gọi ta ?

    - Chủ tử, nô tì có tội.

    Sở Y thật sự không biết Dương Uyển Nhi đi rồi lại quay lại, lúc nàng ta quay lại thì đã đứng phía sau nàng lúc nàng đang dâng điểm tâm cho chủ tử rồi.

    - Người có cảm giác Dương cô nương có chút ...

    - Ta hiểu ngươi lo lắng điều gì. Nàng ta suy cho cùng cũng là tiểu thư của một Hầu tướng, có một chút võ công cũng không có đáng lo. Điều ta lo ngại là tâm tư của nàng.

    - Chủ tử, người chính là nghi ngờ nàng đang đang muốn lấy lòng tin của người, sau đó mới càng khó dò đúng không ?

    - Sở Y, đến cùng vẫn là ta có lỗi với Dương gia. Chỉ cần không ảnh hưởng quá lớn thì vẫn nên để nàng ấy được tự do.

    Sở Y nghĩ lại ngày đó, trong lòng cũng có chút khó chịu. Vốn dĩ với số ngân lượng và nô bộc Cổ hoàng hậu để lại chủ tử vẫn có thể tiêu dao tự tại, không ngờ lại xuất hiện Dương Uyển Nhi nói muốn cưu mang, hại chủ tử sớm bị bắt mà Dương gia cũng bị diệt tuyệt. Lư Vị Phong lúc đó lại còn bị trúng tên, sau khi bị trúng tên liền cấu kết với Bạch Diệp Quân, khiến chủ tử nàng chịu khổ cực. Sở Y nghĩ đến bọn họ để chủ tử nàng học Phúc Hoạ Tương Sinh lại càng thêm hận, cũng tự trách mình không có đủ năng lực bảo vệ chủ tử.

    - Sở Y ?

    Nghe Cổ Minh Đào gọi mình Sở Y lúng túng, trên mi còn đọng chút nước cũng nhanh chóng lau đi không để nàng biết.

    - Nô tì vụng về rồi. Chủ tử dùng điểm tâm đi, nô tì đi pha lại trà.

    - Không cần đâu.

    Cổ Minh Đào ngồi xuống, nhìn vẻ mặt của Sở Y lúc này thật sự lạ.

    - Ngươi qua đây bàn chút chuyện với ta là được rồi, những việc khác cứ giao phó xuống dưới.

    ______________________________

    Sau khi thoát khỏi loạn cung năm đó Bạch Diệp Khánh cùng Kiều Thi Ngữ chạy về Đại Hạ. Dưới trọng trách phò mã gia của Đại Hạ, Bạch Diệp Khánh ngoài mặt xử lí mọi việc đều ổn thoả nhưng trong lòng không khuất phục. Đã lấy một nữ nhân mình không yêu, lại còn ở rể, hắn thực sự thấy sỉ nhục lớn.

    Công việc của hắn ngoài xử lí mấy chuyện vặt vãnh ra thì đều là dỗ trưởng công chúa Kiều Thi Ngữ vui vẻ. Trước đây nàng ta những tưởng dùng phấn hoa sẽ hạ độc được hắn, nhưng nào biết hắn mới là người gián tiếp hạ độc nàng, khiến nàng ta có thể nghiện loại phấn hoa này hắn chuẩn bị cũng không ít. Nhưng khi vừa về Đại Hạ hắn liền vì lấy lòng Kiều Đế mà chạy khắp nơi lấy thuốc cho nàng ta. Khiến Kiều Đế hận Phùng gia, không đội trời chung với Đại Nam.

    Thời gian ở Đại Hạ hắn cũng không uổng phí ngày nào, hắn luôn ngầm dùng mật thám theo dõi khắp nơi, binh đội chung của hắn cùng thái tử Đại Hạ trước đây nuôi hắn cũng thường xuyên ra mặt tự mình chỉ dạy. Hắn có dã tâm như vậy, hắn nhất định sẽ làm nên đại nghiệp, đúng vậy, nhất định làm nên đại nghiệp.

    Mật thám Bạch Diệp Khánh để lại ở Đại Nam đã hị Bạch Diệp Quân truy bắt sạch sẽ, khiến hắn không có một chút tin tức nào khác. Nhưng mật thám ở Tử Hợp vẫn còn đó, hắn biết Cổ Minh Đào của hắn đã ở đó. Tử Hợp rơi vào tay Lư Vị Phong, từng là tứ đệ cao cao tại thượng của hắn, con người như y lại vô cùng nhu nhược khi xử lí việc gì. Con người Bạch Diệp Khánh đúng là vô cùng bất mãn, cùng lớn lên nhưng người làm hoàng đế, kẻ làm vương gia vinh sủng vô hạn, còn hắn, lại phải lang bạt nơi đất khách, nương nhờ nương tử.

    "Hừ, các ngươi chờ đấy".

    - Phò mã gia của ta, ngày nào ngươi cũng bận rộn đến mệt nhọc rồi.

    Đây là Kiều Thi Ngữ với một bát canh mà nàng ta đặc biệt làm cho hắn.

    - Trưởng công chúa không ở trong phòng, ngoài này gió lớn nàng ra đây làm gì ?

    - Bổn cung là vì người bận rộn nên mới muốn chăm sóc người. Đã đến bước này rồi ngươi vẫn còn gọi bổn cung là trưởng công chúa sao ?

    Bạch Diệp Khánh có chút mất tự nhiên, nhưng hắn vẫn ngồi xuống từ từ ăn canh mà nàng ta đem đến, việc cai nghiện phấn hoa không có hiệu quả nữa nên nàng ta vẫn âm thầm cho người đi tìm rất nhiều đem về dự trữ. Nàng muốn hắn cùng hưởng thụ cái phấn hoa Tây Tạng mà chính hắn đã đem tới sao ? Thuốc trước đây hắn dùng để khống chế phấn hoa trên đường chạy trốn đã rơi mất rồi.

    - Sao vậy ? Là ngươi chê bổn cung nấu sao ?

    Bạch Diệp Khánh cười khẩy nâng bát uống cạn.

    - Người không muốn ta gọi là trưởng công chúa nhưng chẳng phải vẫn tự xưng là bổn cung đó sao ?

    Kiều Thi Ngữ ngẩn người một chốc rồi cười tà mị đưa tay ôm lấy cổ Bạch Diệp Khánh.

    - Hoá ra người xa cách thiếp như vậy chỉ vì vậy ư ? Thiếp quên mất, nam nhân đều có tự cao. Là thiếp không tốt, từ giờ thiếp sẽ chăm sóc chàng nhiều hơn.

    Bạch Diệp Khánh khẽ nhướn lông mày, hai tay nâng Kiều Thi Ngữ cười ha ha đi vào tẩm cung.

    Đã đến đường cùng hắn phải tận dụng từng cơ hội, từng con cờ.

    Kiều Thi Ngữ qua đôi vai của Bạch Diệp Khánh nhìn về phía sau, nô tài biết ý liền gật đầu rời đi.

    ___________________________________

    Đại Nam Đại Hạ trở mặt thành thù không phải mới lần đầu, nhưng lần này e rằng có lẽ sẽ dẫn đến binh biến. Bạch Diệp Vỹ từ lúc thượng vị đến giờ hầu như không quan tâm triều chính, thường xuyên đối ẩm trà đạo, ung dung bên cầm ca.

    Hoàng hậu hiện tại là Tư Hoà, chính nàng lại là người đứng ra thường xuyên đốc thúc Bạch Diệp Quân nhanh chóng bồi dưỡng quân đội tiến đánh Đại Hạ. Bởi vì nàng hận, nàng hận Kiều Thi Ngữ khiến nàng ngày đó bị hoảng sợ mà trượt chân ngã đến sảy thai. Khi đó nàng mới trải qua nỗi đau khổ khi biết được người mình âm thầm yêu lại là nữ nhân, sau đó mới tìm đến Bạch Diệp Vỹ bồi lỗi bồi tình cảm, dần dần hai người mới tương lân tương ái, rồi nàng có thêm một sinh linh bé bỏng dần hình thành trong người. Đương cuộc vui vẻ thì lại xảy ra sự việc như vậy, khiến nàng vĩnh viễn không thể mang thai thêm lần nào nữa. Bây giờ Kiều Thi Ngữ cùng Bạch Diệp Khánh phản loạn mà vẫn có thể trốn thoát được, nàng không cam lòng. Đứng ở hậu vị nhưng lại không thể có con, nàng sẽ chẳng khác so với Cổ hoàng hậu ngày nào, phải nuôi con kẻ khác. Hiện tại hậu cung chỉ có mình nàng, nhưng ai dám đảm bảo một ngày nào đó hoàng thượng không nạp thêm phi tần ? Để đứng vững nàng bắt buộc phải lập công, giúp phu quân trừ khử người đáng trừ khử.

    Ấy vậy mà phu quân nàng, đương hoàng thượng vị, lại ung dung, bỏ bê triều chính, bỏ bê quân đội !

    Bạch Diệp Quân thấy Tư hoàng hậu ngày ngày ủ dột đốc thúc hắn như vậy lại không ngừng đau khổ suy nghĩ, hậu cung không được bàn luận triều sự, cho dù hoàng thượng chỉ độc sủng một người là nàng ấy cũng không thể bỏ qua quy tắc này. Hắn bèn khuyên Bích Tỷ quận chúa thường ngày vào cung bồi chuyện hoàng hậu.

    Thất công chúa Bạch Châu My được gả tới hoàng thất Chu Lâm, hiện tại đang là Bạch hoàng hậu, cũng nghe tin tức về Đại Nam, chỉ vì lo lắng cho hoàng huynh của nàng, mà gửi tặng thêm tinh binh. Cũng để hai nước gắn kết thêm, nàng ta muốn đưa Bát muội của nàng tới Chu Lâm gả vào. Bạch Diệp Vỹ đối chuyện này cũng chẳng mấy để tâm, nhưng vẫn chuẩn bị đại hôn cho Bát công chúa Bạch Châu Phương.

    Bạch Diệp Quân khuyên hắn nên tăng cường hoà hảo với Tử Hợp quốc vậy nên Bạch Diệp Vỹ cũng không lạnh không nhạt đưa thư ngỏ ý muốn gả Lục công chúa Bạch Châu Hoa.

    Cổ Minh Đào ở Tử Hợp nghe xong tin này cũng không thấy bất ngờ. Nhưng trong triều đình Tử Hợp ai nấy cũng thấy Bạch Châu Hoa công chúa chính là gả cho Lư Minh Đan Điểu Vương là hợp lí nhất. Tiến thoái lưỡng nan thôi, khi Bạch Châu Hoa nhìn thấy nàng e rằng sẽ lại loạn thêm. Công chúa Bạch Châu Hoa, tên như người, nàng ta đẹp đẽ rung động lòng người, cũng rất dịu dàng thanh tao. Nhưng hoàng thất Đại Nam ai cũng đã biết Đan Điểu Vương của họ là nữ nhân a ? Rồi lại biết nàng từ Đại Nam tới Tử Hợp làm cùng một chức vị, chẳng phải nét dịu dàng thanh tao gì đó cũng không giữ được một chút a ?

    Ngay chiều hôm đó Cổ Minh Đào gấp rút đến tìm Lư Vị Phong, hắn ta ra vẻ đã chờ nàng rất lâu rồi nhưng cũng chẳng thèm nói năng gì. Ai bảo hôm trước chính nàng phát hoả với hắn đây chứ ? Tai hại, tai hại ! Cổ Minh Đào hung hăng đến làm phiền hắn xong cũng chỉ muốn ôm mặt quay về, nàng cũng có lúc không mặt mũi như ngày này sao ?

    - Ta...

    Lư Vị Phong vừa phê duyệt tấu chương vừa nhướn đôi lông mày thanh tú lên ngỏ ý là đang nghe.

    - Ta không thể lấy Lục công chúa.

    Lư Vị Phong cố tình to giọng nói, ai nấy cũng nghe thấy:

    - Lục công chúa Bạch Châu Hoa là người xinh đẹp dịu hiền, ai nấy cũng muốn có nàng, vậy sao biểu đệ của trẫm lại không muốn a ?

    Việc đã đến nước này rồi, nàng phải làm thế nào đây ? Hắn cố ý muốn làm khó nàng !

    - Bởi vì Đan Điểu vương phi đã là thần thiếp !

    Lư Vị Phong cùng Cổ Minh Đào ngẩn ra.

    Thái giám bên ngoài chạy vào mồ hôi rơi như mưa quỳ dập đầu xuống.

    - Hoàng thượng tha mạng, nô tài không cản được nàng ấy.

    Lư Vị Phong mắt vẫn chưa rời khỏi nàng ta, Cổ Minh Đào trong lòng gào thét ầm ĩ, nàng ta muốn nàng sống sao đây ?

    - À, ừm, chuyện đó ... ngươi ra ngoài trước đi.

    Tên nô tài như vớ được vàng vội vã tạ ơn rồi lăn ra.

    - Cả nàng nữa, cũng nên ra ngoài thôi !

    Dương Uyển Nhi nào có chịu, nàng ta đôi mắt vẫn như cũ bình thản quỳ lạy Lư Vị Phong sau đó không cần hắn miễn lễ đã tự đứng dậy.

    - Thần thiếp là Liêu Trinh, nữ nhi của Liêu phủ, được hồi cung cùng Đan Điểu Vương, thần thiếp cùng ngài ấy lưỡng tình tương duyệt.

    Lại một lạy.

    - Vương gia nhà thần gần đây quá bận nên chưa thể báo với hoàng thượng, trùng hợp hôm nay thần thiếp cũng tiến cung muốn bẩm báo với người định hôn. Mong hoàng thượng khai ân.

    Nàng ta nói xong chắp tay lễ một lần nữa.

    Lần này Lư Vị Phong như mới có phản ứng, nhìn sang Cổ Minh Đào có chút khó hiểu. Hắn làm sao không nhận ra nàng ta chứ ?

    Cổ Minh Đào thật muốn buông tay. Thư đáp lại Đại Nam đã gửi đi rồi, Lư Vị Phong còn đã phái người đi đón Lục công chúa rồi. Hiện giờ lại xuất hiện Dương Uyển Nhi !

    Lư Vị Phong thật sự không biết phải làm sao. Nói hắn nạp người mà hắn từng coi là muội muội vào hậu cung ư ? Chẳng phải sẽ khó xử hay sao ? Trên dưới triều đình, người phù hợp gả nhất chỉ có Lư Minh Đan Điểu Vương a !

    - Hoàng thượng, mong người ban hôn cho thần thiếp cùng Đan Điểu Vương !

    Nàng ta lại nhắc nhở.

    - Được rồi, ngươi lui ra đi, chuyện này trẫm sẽ suy tính kĩ càng. Tất cả các ngươi cũng lui ra hết đi, trẫm muốn cùng Minh Nhi bàn một số chuyện.

    Dương Uyển Nhi lúc này mới tạ ơn lui ra.

    Lư Vị Phong nhìn theo cho tới khi cửa đóng lại mới đi xuống nhìn chằm chằm Cổ Minh Đào.

    - Chuyện này, giải thích sao đây ?

    Cổ Minh Đào biết hắn hỏi là chuyện gì, nhưng nàng cũng biết giải thích sao đây ?

    - Ta cũng không biết phải nói thế nào với huynh. Một lời khó nói hết, ta chỉ là... ta...

    Chuyện Dương Uyển Nhi ái mộ Cổ Minh Đào lúc đó ai cũng biết, thậm chí đã từng có suy đoán chẳng mấy mà hai người này nên duyên.

    Cổ Minh Đào đập trán, vẫn là nên nói cho hắn biết rõ tình hình một chút.

    Say khi nghe xong Cổ Minh Đào nói, Lư Vị Phong lâm vào âm trầm. Dương Uyển Nhi biết Cổ Minh Đào là nữ nhân nhưng vẫn quyết tâm ở lại bên nàng sao ? Chuyện này cũng là kì lạ quá mức đi.

    - Chỉ có, ta không muốn Dương Uyển Nhi chịu thêm khổ cực gì nữa, vì ta mà nàng ta đã mất nhà, trải qua đau khổ rồi.

    - Vậy muội có suy tính gì cho nàng ấy ?

    - Chuyện đến mức này, thành hôn hay không thành hôn cũng không thể giải quyết được nữa rồi. Quá nhiều người biết thân phận của ta.

    Cổ Minh Đào từ hoàng cung trở ra đã là trời tối, Dương Uyển Nhi một mực ở cửa cung đợi nàng. Vừa nhìn thấy Cổ Minh Đào, tròng mắt của nàng ta mới thư thái một chút.

    - Trời tối sương xuống như vậy còn không mau đưa tiểu thư về ?

    Dương Uyển Nhi cười cười:

    - Vương gia người đừng trách họ. Là ta nhất quyết muốn ở đây đợi người.

    Cổ Minh Đào thở dài. Cho dù nàng có thật sự đáp lại tình cảm của nàng ta đi nữa cũng không thể đem nàng ta ở bên.

    Nhìn thấy tâm sự của Cổ Minh Đào, Dương Uyển Nhi lộ ánh mắt lo lắng, mà Cổ Minh Đào nhìn rõ, đây là sự lo lắng từ chân tâm a !

    - Người có tâm sự sao ?

    - Lên xe rồi nói, ở đây sương xuống nhiều.

    Dương Uyển Nhi ngoan ngoãn lên xe ngựa cùng Cổ Minh Đào.

    Trong lòng Cổ Minh Đào xoắn xuýt, tại sao trùng hợp như vậy nàng ta lại xuất hiện ở đại điện đây ? Nàng ta thực sự có qua lại với Âu Dương Tử Mạn sao ?

    - Nhất định vương gia muốn hỏi ta rất nhiều phải không ?

    Cổ Minh Đào giật mình.

    - Nàng đừng nghĩ nhiều, ta chỉ là bận rộn đến mệt mỏi rồi thôi.

    Nói rồi không nghĩ ngợi vuốt tóc an ủi nàng ta. Nhưng nàng thực sự không biết tâm trạng lúc này của Dương Uyển Nhi.

    - Hôm nay cũng muộn rồi, nàng cũng chưa ăn gì vậy chúng ta liền đi ăn thôi !

    Sở Y ở bên ngoài nghe rõ liền chỉ đánh xe hướng đến một lầu hoa nào đó mà nàng nghe nói tới có đồ ăn ngon.

    Dương Uyển Nhi lộ ra nụ cười hiền hoà cũng liền dựa vào vai Cổ Minh Đào khiến Cổ Minh Đào có chút hoảng hốt, cuối cùng Cổ Minh Đào vẫn để nàng ấy tự nhiên, có lẽ nàng ấy cũng mệt rồi. Vậy để nàng làm chỗ dựa cho nàng ấy đi.

    ___________________________________

    Sau một ngày dài trở về, Dương Uyển Nhi là muốn Cổ Minh Đào đưa mình về phòng, Cổ Minh Đào cũng không ngại bế nàng trở về.

    Sở Y thấy vậy có chút không vui vẻ. Nhưng thấy Cổ Minh Đào không mấy bận tâm, nàng cũng không dám cho ý kiến gì. Chỉ đợi chủ tử trở về thư phòng liền bẩm báo một số việc.

    - Đúng như chủ tử dự đoán, thân phận Tiêu Nam có chút không tầm thường.

    Giang Y vẫn luôn âm thầm ngưỡng mộ Tiêu Nam vì lần đó đỡ thay nàng ta một đao, nhưng Tiêu Nam lại là ai chứ, sẽ để nàng ta vào mắt sao ?

    - Điều tra đến đâu rồi ?

    - Tiêu Nam thực sự là Tam hoàng tử của Đại Hạ, vì mẫu thân là tỳ nữ cho nên không được sủng ái, sau này bị Kiều Đế phái đến bên cạnh Cổ hoàng hậu, Cổ hoàng hậu cũng không chút kiêng kỵ vẫn tin tưởng hắn.

    - Thì ra là vậy.

    - Chủ tử đã nhìn ra từ khi nào ?

    - Chẳng phải Tiêu Nam và Tiêu Tuấn rất thân nhau sao ? Nhưng Tiêu Tuấn đối với Tiêu Nam khiến cho ta có một cảm giác, có chút sợ, có chút kính trọng. Đều là thị vệ, kính trọng gì chứ !

    Cổ Minh Đào trải qua bao chuyện như vậy, sao lại không biết nhìn người cơ chứ. Ngày đó gặp nạn, Tiêu Nam bị thương nặng như vậy nhưng vẫn có thể bình tĩnh lấy ngọc bội của nàng phái người đi tìm Bạch Diệp Quân chứ, e là hắn phái người của chính mình đi. Có lẽ Bạch Diệp Quân cũng biết thân phận của Tiêu Nam. Với tình cảm của Kiều Đế với Cổ hoàng hậu, Tiêu Nam chắc chắn sẽ nghe theo Kiều Đế, chỉ không ngờ Tiêu Nam được Cổ hoàng hậu phái đi bảo vệ nàng mà ở hoàng cung vong mạng mà thôi.

    Bây giờ nhớ lại trên mặt Tiêu Nam có một vết sẹo khá lớn, hắn thường dùng tóc xoã xuống che đi. Hoặc là hắn giả như đang che giấu vết sẹo ấy, hoặc là hắn vốn dĩ không có vết sẹo ấy, cho nên, khi người của Cổ Minh Đào đi tìm, chắc chắn không có dấu vết của hắn.

    - Làm thế nào các ngươi tra được tung tích của hắn ?

    - Là Đường Vân phát hiện dấu vết của Tiêu Tuấn, lần theo hắn ta mới phát hiện Tiêu Nam. Đường Vân có nói, trên mặt Tiêu Nam đã hoàn toàn khỏi sẹo rồi, nhưng đôi mắt thì vẫn như vậy nên mới nhận ra được.

    - Vốn dĩ hắn không có sẹo !

    - Tại sao chủ tử lại biết ?

    - Nếu hắn như người khác dương dương khoe khuân mặt sẹo của mình ra thì vốn dĩ ta đã nghi ngờ hắn giả trang. Nhưng hắn lại cố ý làm như mình bị sẹo mà che đi, như vậy chẳng phải là đã thay đổi được nghi hoặc trong lòng người rồi hay sao ? Bị động thà rằng chủ động, như vậy vẫn là né tránh được nghi kỵ.

    - Thì ra là thế, nô tỳ ngu dốt, đã sơ suất rồi.

    - Không sao, dù sao các ngươi vẫn tìm được hắn đó thôi ?

    Cổ Minh Đào thở dài, dù sao đi nữa thì nàng cũng đã qua được bao nhiêu thời gian được hắn bảo hộ rồi. Vốn dĩ nghi ngờ hắn chỉ vì sợ hắn làm hỏng đại cục, nàng nghĩ có lẽ hắn được phái đến chỉ để ở bên cô cô nàng nên cũng vơi bớt lo lắng.

    - Chủ tử, người không biết. Thật sự những ma ma trước đây, có một người hiện tại vẫn ở bên cạnh Kiều Đế !

    Để lại bên cạnh mình nhiều người của Kiều Đế như vậy, cô cô nàng làm sao tránh khỏi nghi kỵ của Bạch Tước đây ! Thật sự quá thảm rồi. Nếu chỉ vì yêu mà như vậy thì có lẽ không đáng.

    Đúng rồi ! Có lẽ không chỉ vì hai người họ yêu nhau !

    Cổ Minh Đào khẽ nhăn mày, vậy thì Kiều Đế và cô cô của nàng đang che giấu bí mật gì đây ? Một người có thể che giấu bí mật nhiều đến thế nào a ? Chuyện này có liên quan gì đến cái chết của cô cô nàng ?

    - Sở Y, ngươi làm cho ta chuyện này ..!







    (Lời của tác giả: chương này vốn dĩ ngắn hơn vì mục đích muốn đi qua một chút chi tiết. Nhưng lão Hàn ta khẳng định sẽ không có bách hợp, nếu có thì chỉ là một phía thôi nha !!!!!)






    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi annie_duongminh, ngày 20-03-2020 lúc 13:11.
    ---QC---
    Nhân sinh có được tất có mất không thể cưỡng cầu sự hoàn mỹ


  2. #17
    Ngày tham gia
    Apr 2018
    Bài viết
    17
    Xu
    0

    Mặc định Chương 15: Nhất niên vạn hoa, nhất niên vạn xuân (Trung)

    Chương 15: Nhất niên vạn hoa, nhất niên vạn xuân (Trung)



    Thời điểm Cổ Minh Đào vừa từ triều trở về liền thấy Dương Uyển Nhi một thân hoa phục đang đứng chờ.



    - Sao nàng lại ở đây ? Mau vào trong, trời lạnh.



    Dương Uyển Nhi nhìn thấy Cổ Minh Đào liền lao vào lòng nàng dây dưa không dứt. Trước nay nàng ta chưa từng thất thố như vậy.



    - Là người ta muốn chờ người trở về.



    Thâm tâm Cổ Minh Đào khẽ động, hai tay cũng phối hợp vỗ về đôi vai gầy của Dương Uyển Nhi.



    - Chúng ta vào trong thôi.



    Lúc này Dương Uyển Nhi mới thả tay từ Cổ Minh Đào xuống nhưng cũng không rời mà nắm lấy tay Cổ Minh Đào lắc lắc.



    Cổ Minh Đào khẽ mỉm cười với Dương Uyển Nhi, nàng ta cũng đáp lại bằng một nụ cười tươi sáng, xuân hoa vạn chủng. Hai người nắm tay nhau vào đại đường.



    Sở Y đều thu tất cả vào tầm mắt, khẽ lắc đầu, nàng lo sợ chủ tử gần với Dương Uyển Nhi lâu ngày sẽ quên mất bản thân là nữ tử.



    - Vương gia, gần đây người bận rộn như vậy, ta có làm chút đồ ăn, người mau dùng đi kẻo nguội.



    Cổ Minh Đào vỗ nhẹ tay Dương Uyển Nhi rồi mới buông ra mà ngồi xuống, chỉ muốn nàng ấy yên tâm. Trên môi vẫn nguyên vẹn nụ cười nhu hoà.



    - Được, ta sẽ dùng hết, không phụ lòng nàng.



    Dương Uyển Nhi nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh bên, trong đáy mắt nàng có vương một tâm sự, nhưng không hề ảnh hưởng đến nụ cười si tâm trên mặt mà nhìn Cổ Minh Đào.



    Trong lòng Dương Uyển Nhi vẫn âm thầm gào thét, bao nhiêu lần "giá như, giá như...". Nhưng chỉ khi màn đêm buông xuống nàng mới có thể khẽ nói thành lời như vậy.



    - Vương gia, ta muốn nhập cung.



    Cổ Minh Đào có chút sững sờ. Hôm qua nàng ấy vẫn còn to giọng muốn xin Lư Vị Phong tác thành cho nàng ấy và nàng cơ mà ? Đang yên lành sao lại nhập cung ?



    Thấy được vẻ mặt của Cổ Minh Đào, Dương Uyển Nhi lại cười thêm sâu hơn.



    - Người cho thuộc hạ lui hết đi, được không ?



    Cổ Minh Đào gật nhẹ rồi ra hiệu bọn họ ra ngoài hết, Sở Y vẫn do dự một chút nhưng không thể ở lại đành phải ra ngoài.



    Khi cánh cửa vừa đóng lại Dương Uyển Nhi liền tiến tới chạm nhẹ lên môi Cổ Minh Đào một nụ hôn. Cổ Minh Đào sững người. Nàng nhớ lúc còn nhỏ có được người đó hôn, hắn nói để nàng không bao giờ quên được hắn. Nhưng nàng lại trăm ngàn lần viết chữ hận là hắn, chứ không phải phải bởi nụ hôn của hắn. Đúng vậy, nàng hận hắn, hận hắn họ Bạch, hận hắn tiếp tay cho phụ thân hắn. Hận phụ tử hắn khiến mẫu tử nàng chia cách lâu như vậy. Hắn hôn nàng ? Là hắn trêu đùa nàng rồi ư ?



    Cổ Minh Đào vẫn còn chưa hoàn hồn nàng ta đã đi tới phía trước quỳ xuống.



    - Ta biết người vẫn luôn muốn lật đổ Âu Dương Tử Mạn, ta vào hậu cung cũng vì muốn giúp người chân thành làm việc này, ta không muốn bị bà ta kiềm chế nữa.



    Nói đến đây Cổ Minh Đào mới giật mình, nàng ta nói gì cơ ?



    - Việc thứ hai ta muốn sau khi nhập hậu cung, chẳng phải các lão thần sẽ khuyên nhủ hoàng thượng lập Bạch Châu Hoa thành hoàng hậu Tử Hợp hay sao ? Một nữ nhân như ta khiến hoàng thượng mê mẩn quên đi triều chính, ắt rằng phải có người đứng giữa chủ trì đại cục. Như vậy Bạch Châu Hoa sẽ không gả cho người. Bí mật của người nàng ta cũng sẽ không biết, hoặc không dám làm gì.



    Cổ Minh Đào ngẩn ngơ. Nàng ta thật sự muốn đi ?



    - Không được, nàng không được đi. Ta đã hứa cho nàng cuộc đời bình an, giúp nàng báo thù. Trước khi hoàn thành lời hứa ta không muốn nàng tiếp tục hi sinh vì ta bất cứ gì nữa !



    Dương Uyển Nhi không nói gì chỉ dập đầu xuống mãi cũng không ngẩng lên.



    - Nàng đang ép ta ?



    - Người không đồng ý ta sẽ không ngẩng lên !



    Cổ Minh Đào hết lời khuyên bảo, nàng ta cũng một mực không chịu dậy.



    - Ta có lỗi với nàng. Mặc dù không thể đáp lại tình cảm của nàng, nhưng ta chân thành muốn bù đắp lại cho nàng một đời bình an.



    - Vương gia. Tâm ý ta đã quyết, cầu xin người toại nguyện ta !



    Cổ Minh Đào hết lời rồi.



    - Ta đồng ý, nhưng hứa với ta một chuyện !



    Lúc này Dương Uyển Nhi mới ngẩng lên khuân miệng vẫn tươi cười.



    - Nàng nhất định phải suy nghĩ cho bản thân đầu tiên. Đợi ta, đưa nàng ra khỏi cung.



    - Được, ta hứa với người !



    Dương Uyển Nhi thật thông minh ! Nàng ta vốn dĩ đã sớm biết Lư Vị Phong là ai. Hôm qua nhân lúc Âu Dương Tử Mạn truyền nàng ta vào cung, nàng ta đi tới đại điện, thể hiện với Lư Vị Phong rằng nàng ta là người của Cổ Minh Đào nàng. Sau đó nhập cung khiến Lư Vị Phong hết lòng tin tưởng, giả ân ái để bàn chuyện thay nàng. Dụng tâm nhường ấy !



    Sáng sớm hôm sau Cổ Minh Đào đã sửa soạn lên triều, tâm trạng có chút không vui vẻ, ra đến cổng lại nhìn thấy Dương Uyển Nhi đứng sẵn đó lấy lễ chào hỏi, nàng ấy vẫn một thân hoa phục, vẫn nụ cười tươi đẹp đó.



    Chẳng hiểu sao trong lòng Cổ Minh Đào có chút xót xa.



    Ngày hôm ấy sau khi tan triều không hiểu tại sao hoàng thượng triệu kiến Liêu Trinh, sau đó sắc phong Trinh Phi.



    Vừa tới kinh thành chuẩn bị kết hôn với Đan Điểu Vương liền bị cướp tới hậu cung sắc phong một mạch phong vị phi. Sự sủng ái này trước nay chưa từng có.



    Sau đó Lư Vị Phong nhận vô số tấu chương khuyên nhủ. Nhưng hắn không nghe ai, lại nâng cho lão Liêu lên cấp quan tam phẩm, nội trong năm ngày tới phải trở về triều.



    Cổ Minh Đào nhàn nhã uống trà đọc sách, Lư Vị Phong ngồi cạnh phê duyệt tấu chương mà không ngừng cười.



    - Cái ý vị này của đệ là khiến ta đối lập với mẫu hậu ư ?



    - Đối lập hay không không phải do huynh à ?



    - Mấy lão già này hồ đồ rồi, đều khuyên can ta nên lấy xã tắc làm trọng, ta đâu có bỏ triều chính ngày nào đâu chứ ?



    - Huynh đã thấy tấu chương liên quan đến Lục công chúa chưa ?



    - Đúng là có một cái. Trong này có ý kiến muốn giao hảo với Đại Nam hùng mạnh cần phải lập Bạch Châu Hoa làm hoàng hậu.



    - Sau này có Trinh phi ở giữa, huynh với Lục công chúa cũng không còn ngại ngùng nữa đi. Dù sao cũng coi như thanh mai trúc mã với hoàng hậu, chắc chỉ có huynh mới thấy ngại. Ta e là người ta trong lòng vui sướng mong chờ đến chết kia.



    - Ta thật sự chỉ muốn một người sẽ làm hoàng hậu thôi, không phải nàng ấy.



    Cổ Minh Đào biết hắn đang nói gì, im lặng đứng dậy cáo lui.



    Dương Uyển Nhi thu lại tầm mắt đang lưu luyến bóng lưng dần khuất rồi mới từ từ đến gần Lư Vị Phong đang đờ đẫn.



    - Hoàng thượng, người dùng điểm tâm đi.



    Lư Vị Phong mỉm cười so ánh mắt không tốt hơn bao nhiêu.



    - Trinh Phi, khổ cực cho nàng rồi.



    Dương Uyển Nhi thở dài, thời gian này nàng và hắn bầu bạn bên nhau chỉ vì duy nhất một người. Nhưng nàng ấy đến cái tâm cũng không cho ai, bất cứ ai cũng không cho.



    - Hoàng thượng. Người thực sự năm đó đi cùng Đan Điểu Vương ư ?



    - Nàng nhận ra rồi sao ?



    - Thần thiếp nhìn thấy ánh mắt của người nhìn người ấy.



    - Ồ ? Rõ rệt như vậy sao ?



    Dương Uyển Nhi cười có chút đắng. Chẳng phải sao ? Người có tình trên thế gian này mấy ai giấu được toàn bộ tâm tư chứ ? Ví dụ như nàng ? Nàng đã từng vì yêu một người, vì muốn giấu người đó đi mà liên luỵ đến cả gia tộc. Hiện tại nàng muốn giúp người đó, chỉ vì muốn người đó thấy sự hi sinh của nàng mà trả thù cho nàng, còn tình cảm đó, nàng không cần câu trả lời gì cả.



    - Chúng ta đều rất ngốc sao ?



    Chúng ta đều quằn quại trên lửa tình như vậy sao ?



    Càng đau buồn, Dương Uyển Nhi cười càng sâu, Lư Vị Phong bất giác cảm thấy mình còn không bằng một tiểu cô nương, vì nàng ấy mà đánh đổi bao nhiêu. Nhưng nếu hắn không trở thành cửu ngũ chí tôn, thì ai kìm hãm mẫu thân hắn hại nàng ấy đây ?



    - Trinh phi, trẫm muốn uống Hồng Tiêu Ngọc nàng tự tay pha.



    Dương Uyển Nhi vô cùng ngạc nhiên trước lời đề nghị này của hắn nhưng vẫn ngoan ngoãn đi pha.



    Lư Vị Phong đêm đó vì Hồng Tiêu Ngọc và vị đắng trong lòng mà không ngủ được. Dương Uyển Nhi cũng biết, bản thân phải cần thân mật với hoàng thượng hơn, đã nằm ở bên cạnh hắn cũng chẳng thể ngủ được. Dương Uyển Nhi cười thầm trong lòng, bọn họ có được gọi là một đôi uyên ương khổ mệnh ?



    Sáng sớm ngày tiếp theo, theo tục lệ vấn an Thái hậu, Dương Uyển Nhi đã nhận được ánh mắt cay nghiệt của bà ta. Chưa kể cả đó là những lời doạ nạt về thân phận, nhưng Dương Uyển Nhi vẫn luôn nhẫn nhịn, vì nàng biết, người ấy ở ngoài kia thật sự cần sự giúp đỡ của nàng.







    Đại để là sau đó vài tháng, đoàn người đón rước Bạch Châu Hoa cũng vào địa phận Tử Hợp. Cả kinh thành đều tràn ngập sắc đỏ hân hoan. Lư Vị Phong đã để nàng ta trở thành Hoàng hậu của Tử Hợp, trở thành nữ tử hạnh phúc nhất trên đời. Vừa sinh ra đã là công chúa cẩm y ngọc thực, được các ca ca nâng niu, gả đi lại là mẫu nghi thiên hạ vinh sủng vô hạn.



    Đại hôn diễn ra thuận lợi và kết thúc sau bảy ngày ròng rã. Bạch Châu Hoa sau khi biết Lư Đế chính là tứ ca ngày trước của nàng ta, tuy ngượng ngùng nhưng lại vô cùng vui vẻ. Quan trọng là nàng ta cảm thấy thật tốt "vì đó là huynh".



    Lúc này Cổ Minh Đào đang cùng Sở Y bàn bạc một số chuyện trong thư phòng thì Âu Dương Kha đến. Hắn ta lần nào đến cũng khệnh khạng như vậy, lão già này ngồi lên đế vị chỉ có mất nước !



    - Điệt nhi, mấy tháng nay ta đi bồi dưỡng quân đội của chúng ta, thực sự vất vả rồi đây.



    - Bá phụ vì tương lai của chúng ta như vậy, ắt sẽ không ai dám phụ người !



    Cổ Minh Đào rót trà mời hắn, lơ đãng rời thần hồn đi suy nghĩ những điều Sở Y đã nói với nàng mới ban nãy.



    Âu Dương Kha dò xét Cổ Minh Đào thấy nàng trầm tĩnh như vậy cũng chỉ cười cười, hắn là đến thông báo quân đội đã bồi, chỉ chờ thời cơ. Không có thêm ý gì khác. Chuyện trong cung, Âu Dương Tử Mạn phải để tự tay Cổ Minh Đào xem xét thời cơ đi thôi.



    Sau khi tiễn Âu Dương Kha rời đi, Cổ Minh Đào đột nhiên ho dữ dội rồi ngã khuỵu, cảm thấy bản thân có chút không chống cự được. Phúc Hoạ Tương Sinh bắt đầu phát tác rồi ư ?



    Tai nàng dần ù đi, chỉ thấy gương mặt Sở Y vương lệ.



    Tỉnh dậy Cổ Minh Đào nhìn thấy đầu tiên là Lư Vị Phong. Hắn đến tận vương phủ ư ?



    - Biểu ca...



    - Đệ nghỉ ngơi đi, trẫm để thái y viện ở đây chăm sóc đệ.



    Cổ Minh Đào muốn gượng dậy thì hắn chặn xuống.



    - Đừng hồ nháo.



    - Đa tạ hoàng thượng đã quan tâm.



    Lư Vị Phong lắc nhẹ đầu thở dài đứng dậy.



    - Đệ đã không sao rồi, trẫm phải hồi cung rồi.



    Dương Uyển Nhi đi theo Lư Vị Phong có chút không đành lòng quay đầu nhìn Cổ Minh Đào, ánh mắt nàng long lanh nước.



    Cổ Minh Đào nhắm lại mắt né tránh ánh mắt của nàng ta.



    - Sở Y, giúp bổn vương tiễn hoàng thượng.



    Sở Y nhanh ý hiểu được ý định của Cổ Minh Đào, đuổi hạ nhân ra ngoài rồi đóng cửa phòng lại.



    Cổ Minh Đào cảm thấy càng nằm trên giường càng thêm mệt mỏi nên thuận miệng gọi Đường Vân.



    - Chủ tử, quả thực không có dấu vết của Truy Ảnh.



    - Ta nghĩ hắn có thể đã đến chỗ của mẫu thân rồi chăng ?



    - Việc này...



    - Phái thêm người đến chỗ mẫu thân, bảo hộ nàng thật tốt ! Bất cứ chuyện gì cũng phải báo với ta !



    - Rõ thưa chủ tử.



    Nếu không tìm được Truy Ảnh, chỉ sợ hắn sẽ cản trở Cổ Minh Đào đúng lúc quan trọng mà thôi.



    - Còn nữa, âm thầm phái người nghe ngóng chút về quân đội Âu Dương Kha bồi dưỡng.



    - Chủ tử nghi ngờ hắn ?



    - Người như hắn, không phòng không được. Dẫu thế nào thì hắn cũng là kẻ đã gián tiếp hại phụ thân ta.



    _________________________________



    Bạch Châu Hoa mới đăng quang phượng vị không lâu thì xảy ra tranh chấp với Dương Uyển Nhi. Bởi vì Dương Uyển Nhi cho dù có là nữ nhi của Liêu Mạch Hùng đi chăng nữa cũng chỉ là danh nghĩa. Bạch Châu Hoa đã phái người dò la tin tức thu thập bằng chứng đối Lư Vị Phong vạch trần Dương Uyển Nhi.



    Suy cho cùng cũng chỉ vì nàng ta đã yêu Lư Vị Phong. Nàng ta không chấp nhận được việc Dương Uyển Nhi mất tích lại chính là sủng phi của phu quân mà nàng đã ái mộ, lại cũng không ngờ rằng Lư Vị Phong đã biết nhưng hắn vẫn sủng. Không những không trách phạt Dương Uyển Nhi, lại còn phạt Bạch Châu Hoa vì làm loạn hậu cung đóng cửa cung ba tháng.



    Âu Dương Tử Mạn vẫn bình bình đạm đạm nhìn chiều xoáy của hậu cung. Bà ta không tin rằng sau vụ này Bạch Châu Hoa không về phe của bà.



    Bà ta vẫn luôn âm thầm tin chứng cứ của Cổ Minh Đào để diệt trừ tận gốc, chỉ có điều Lư Vị Phong vẫn luôn bảo hộ quá tốt.



    Lư Vị Phong đang duyệt tấu chương, hắn thật sự đang sắp tức điên lên với đống tấu chương đó. Ai cũng muốn dìm Dương Uyển Nhi xuống, bởi vì dẫu sao Liêu Trinh cũng không phải nữ nhi ruột của Liêu Mạch Hùng. Liêu Mạch Hùng làm quan tam phẩm nhưng từ khi hắn bước lên chức vị này thì đã không còn ở phe cánh của Thái Hậu nữa, hắn cũng không dám kết bè phái, lâm vào bước đường cùng như vậy cũng không được người nào cầu xin thay.



    - Hoàng thượng, Đan Điểu Vương tham kiến.



    Cứu tinh của hắn xuất hiện rồi !



    - Mau, mời đệ ấy vào ! Các ngươi lui ra hết đi.



    Cổ Minh Đào vừa tới Lư Vị Phong đã bất ngờ ôm chầm lấy nàng.



    - Hoàng thượng !



    Lư Vị Phong bấy giờ mới biết mình thất thố, buông dần tay ra.



    - Cuối cùng muội cũng tới rồi.



    - Ta tới vì chuyện của Trinh Phi.



    Vừa nhắc đến Lư Vị Phong đột nhiên nổi giận gạt hết tấu chương xuống.



    - Đã là việc nhà trẫm, bọn hắn còn thay trẫm lo ?



    - Người bớt giận thôi ! Bọn họ nhắc tới như vậy cũng vì lo cho người.



    - Đệ còn bênh ? Trẫm sắp không bảo vệ nổi nàng ta tới nơi rồi !



    Cổ Minh Đào thật muốn nói, nàng hối hận rồi, nàng hối hận vì đã để Dương Uyển Nhi nhập cung, để nàng ấy chịu khổ như thế. Cả đời này nàng đều là có lỗi với nàng ấy.



    - Trẫm đã hứa với muội sẽ bảo vệ nàng ấy thay nàng, tất nhiên sẽ làm được. Tin ta.



    Hắn đã chắc chắn như vậy nên Cổ Minh Đào cũng yên tâm.



    Đợi Cổ Minh Đào đi rồi, Lư Vị Phong mới sụp xuống. Hắn làm nhiều chuyện vì nàng như vậy, nàng vẫn không thể tha thứ cho mẫu hậu của hắn hay sao ?



    Tại sao nàng lại làm như vậy ?



    Ngày trước khi nàng trả thù Bạch Tước, hắn đã không tới. Bởi vì hắn đã là một vị quân vương, làm sao có thể tuỳ tiện đi lại giữa hai nước đây ? Chẳng lẽ vì thế mà nàng vẫn không tin tưởng hắn nữa sao ?



    Lư Vị Phong lảo đảo đi tìm Dương Uyển Nhi. Hắn cảm thấy mình nên có chuẩn bị gì đó.



    Dương Uyển Nhi thấy Lư Vị Phong tới vội vàng đỡ hắn vào trong quên cả hành lễ. Tâm trạng hắn đang tệ như vậy, làm sao còn để ý đến mấy cái lễ bái đó ? Hắn một mực cũng không muốn làm vua của một nước, hắn chỉ muốn làm một người tiêu dao tự tại, phiên ẩn phù vân, đi khắp nơi ngao du, ở bên người mình yêu là đủ lắm rồi.



    - Minh Nhi đã chuẩn bị xong quân đội rồi.



    Dương Uyển Nhi sửng sốt. Nhanh như vậy ?



    - Bệ hạ có dự tính gì ? Trẫm.. Ta chỉ muốn nàng ấy có thể buông bỏ thù hận, ngôi vị này ta một chút cũng không muốn ngồi.



    - ....



    - Ngày đó những tưởng ngồi lên hoàng vị, có thể khống chế được thế cục, khiến nàng ấy cùng mẫu hậu không xảy ra chuyện gì. Nhưng quả thật là ta không làm được. Ta thật nhu nhược. Ta hận bản thân mình không thể làm được.



    Hắn ôm Dương Uyển Nhi mà thở dài. Hắn sẽ làm gì đây ? Làm vua một nước không thể giữ nổi nước ư ? Hay là đem binh đánh lại người mình yêu ?



    Hắn đều không làm được.



    Trong đầu Dương Uyển Nhi nảy ra một ý nghĩ táo bạo.



    ___________________________________



    - Chủ tử. Hay là người dừng lại đi...



    Sở Y tha thiết quỳ xuống.



    - Sở Y, ngươi theo ta lâu như vậy rồi, chẳng lẽ còn không biết tình thế của ta ư ?



    - Người mau dừng lại đi, cơ thể người sắp không chịu đựng được nữa rồi ...



    Cổ Minh Đào nhìn Sở Y khổ sở dưới nền đất lạnh lẽo.



    - Ta đã hứa với bản thân, sau khi mẫu thân tỉnh lại sẽ để người hưởng bình yên một đời. Là bọn hắn không tha cho ta, nhất định muốn bức ta đến bước đường cùng !



    Sở Y biết mình không thể khuyên can, lần nào khuyên ngăn chủ tử nàng cũng thất bại.



    - Việc người muốn làm, nô tì thay người làm, có được không ? Chủ tử ! Người chỉ cần về bên cạnh phu nhân thôi...



    - Ta là ai cơ chứ ? Ngươi biết rằng người duy nhất có thể chỉ là ta. Ta mệt rồi, người lui xuống đi.



    Cổ Minh Đào cảm thấy một cỗ năng lượng sắp bùng phát trong cơ thể, có thể cắn xé nhau mà trào dần ra, nhưng nàng không muốn để Sở Y biết, mọi chuyện thêm ồn ào.



    Phúc Hoạ Tương Sinh. Thật thảm a !



    Ngày hôm sau trong cung truyền ra tin tức. Âu Dương Tử Mạn làm Trinh Phi động thai, không còn giữ được long chủng.



    Nghe tin tức này Cổ Minh Đào có chút giật mình, Dương Uyển Nhi có thai ?



    Sau đó nàng lại tự giễu, làm sao không thể chứ ! Dù sao nàng ta cũng đã là người bên gối của Lư Vị Phong kia.



    Lại một tháng nữa trôi qua.



    Cổ Minh Đào gần đây cũng bớt bận rộn, nàng cũng không còn thường xuyên luyện thuật pháp, kiếm pháp nữa. Không phải vì nàng chủ quan trong việc báo thù, mà là vì cơ thể suy yếu dần, nàng không muốn bất kì ai biết.



    Nhưng nào có thể qua được mắt của Sở Y, người đã chăm sóc nàng từ lâu đây chứ ?



    Rất nhiều lần Sở Y mời thái y đến khám nhưng đều bị Cổ Minh Đào đuổi đi. Không những đuổi đi, mà còn rất giận dữ đuổi đi. Tính cách ngày một nóng nảy hơn.



    Ngày hôm đó Cổ Minh Đào cảm thấy bản thân không cầm cự được nên xin miễn triều sớm. Bất quá, nàng không được tha. Nằm trên sạp phơi nắng đọc sách cũng bị quân đội đến bắt giữ, lục soát phủ. Nàng còn đang không biết chuyện gì xảy ra thì đã bị mang tới đại lao.



    Tên tướng quân này chính là người của Âu Dương Tử Mạn !



    Hắn mạnh bạo lột lớp áo choàng của nàng, cười dữ dội như một con sư tử vớ được mồi.



    - Quả nhiên,... quả nhiên ngươi là nữ nhân !



    Cổ Minh Đào nhắm mắt không thèm để tâm đến hắn. Lúc nàng bị bắt đi Đường Vân trên cành cây vốn là nhảy xuống nhưng nàng muốn xem xem rốt cục trong hồ lô của bọn chúng bán cái gì nên đã lắc nhẹ đầu với Đường Vân, ra dấu không được manh động.



    Hẳn là bọn chúng đã biết nàng là nữ tử, nàng đoán không sai biệt lắm. Có điều, nàng không nghĩ hắn lại dẫn đến một người nữa.



    Dương Uyển Nhi.



    Khi chạm mặt với nàng ta, Cổ Minh Đào trong lòng bứt rứt, nàng ta phản bội nàng sao ?



    Dương Uyển Nhi vừa được dẫn tới, nhìn thấy Cổ Minh Đào y phục không chỉnh tề, lại dính máu khắp người liền không nghĩ gì mà giãy giụa chạy đến ôm lấy nàng.



    Qua trung y mỏng manh xộc xệch, Cổ Minh Đào cảm nhận được một làn nước âm ấm thấm đến.



    - Hừ ! Các người được lắm ! Dĩ hạ phạm thượng, lừa dối thánh thượng lại còn âm mưu hãm hại Thái hậu.



    Cổ Minh Đào khinh bỉ nhìn hắn.



    - Hừ, ngươi dẫn nàng đến đây làm gì ? Mỗi chuyện này ta tự chịu !



    Dương Uyển Nhi bất ngờ gào lên.



    - Không ! Tất cả là lỗi của ta, Đan Điểu không có dính dáng đến chuyện này ! Ta hận thái hậu vì bà ta hãm hại ta mất đi long chủng ! Ta hận bà ta nên ta giết bà ta ! Không liên quan đến Đan Điểu !



    Giết ? Dương Uyển Nhi giết người rồi ?



    Tên tướng đó nhếch mép vừa nói vừa vung roi xuống.



    - Các ngươi hai người đều không thoát khỏi liên quan ! Xuống hoàng tuyền cùng nhau sám hối đi.



    Dương Uyển Nhi lấy thân thể nhỏ bé của nàng ta che chắn cho Cổ Minh Đào đang bị khoá tứ chi trên cột cao.



    Thân hình yểu điệu, lụa là gấm vóc, mái tóc mượt mà như sương như tuyết, làn da mỏng trắng hồng của nàng ta. Tất cả đều dính huyết nhục, rách nát. Duy có khuôn mặt tuy xước xát, tuy dính máu, tuy nước mắt, nhưng lại kiên cường đẹp đẽ.



    - Dừng ! Mau dừng lại ! Đừng đánh nàng ấy ! Đừng đánh nàng ấy nữa ! Các người đánh ta đi !



    Hắn ta cười lớn mạnh tay hơn. Cổ Minh Đào cuống quít gào lên.



    - Dừng lại ! Ta nói các ngươi mau dừng lại đi ! Đừmg đánh nữa ! Nàng ấy sẽ chết mất ! Ta cầu xin các ngươi !



    Dương Uyển Nhi gắng gượng ngẩng đầu lên nhìn Cổ Minh Đào mỉm cười.



    - Người đừng cầu xin hắn.... Hãy .. nhớ trả thù.. cho ta..



    Cổ Minh Đào gần như phát điên lên rồi, Dương Uyển Nhi nàng ta không thể chết !



    - Không ! Không ! Mau dừng lại !



    Tên tướng quân đó cười lớn hơn nữa.



    - Ta có một thú vui đấy là nhìn thấy da mềm thịt mỏng của nữ nhân các ngươi dính chút máu đỏ. Như vậy giống hạt châu trên nền tuyết vậy. Đẹp như vậy mà. Hưởng thụ đi.



    Cổ Minh Đào rơi nước mắt rồi. Nàng cảm thấy bản thân đã rơi nước mắt rồi. Hai tay nắm chặt thành nắm đấm, dây xích quá to để phá vỡ.



    - Công tử ...



    Giọng Dương Uyển Nhi yếu ớt.. khiến Cổ Minh Đào cảm nhận giống năm đó, lần đầu tiên gặp nàng ấy.



    - Người .. có từng .. dành cho ta... chút tình cảm nào không ?



    Cổ Minh Đào hai mắt đẫm lệ nhìn Dương Uyển Nhi trước ngực mình, vội vã gật đầu. Đôi môi của nàng đã bị chính nàng cắn tới máu chảy không ngừng.



    Dương Uyển Nhi vẫn nhẹ nhàng đặt lên đó một nụ hôn, cuối cùng. Dần dần Cổ Minh Đào cảm giác hai tay đang ôm mình bắt đầu lỏng ra.



    Dương Uyển Nhi, nàng ta đã rơi xuống rồi.



    Một màu huyết nhục.



    Giống như năm đó ở Thanh Đào Sơn.



    Giống như năm đó ở bên phụ thân.



    Giống như trái tim Cổ Minh Đào đã không còn được nguyên vẹn nữa rồi.



    - Mau dừng tay !



    Lư Vị Phong vội vã chạy đến. Cả ngục đều quỳ xuống, tất cả chìm trong im ắng.



    Cổ Minh Đào vẫn nhìn chằm chằm vào Dương Uyển Nhi đã bị lẫn lộn trong màu huyết nhục đó. Y phục màu lam nàng ấy thích mặc nhất, cũng đã không còn mảng sáng nào nữa.



    Thái giám tổng quản bên cạnh Lư Vị Phong tiến lại sau đó kính cẩn bẩm báo.



    - Bệ hạ, Trinh Phi... đã không còn thở nữa rồi ạ.



    Câu nói này kích động đến Cổ Minh Đào, tuy được gỡ xuống khỏi cột, nhưng Cổ Minh Đào vẫn đờ đẫn.



    - Tại sao ?



    - Trẫm ... trẫm đến muộn rồi...



    - Tại sao ? - Cổ Minh Đào quỳ xuống ôm lấy Dương Uyển Nhi. - Tại sao bây giờ ngươi mới đến ?



    - Trẫm sẽ cho nàng một lời giải thích.. đừng kích động như vậy...



    - Ta không cần ! Chẳng phải ngươi đã hứa sẽ bảo vệ nàng hay sao ? Tại sao bây giờ ngươi mới đến ?



    Tên tướng quân kia nghe thấy chối tai, bất chấp chưa được bình thân đã bật dậy xuống mặt Cổ Minh Đào một giáng.



    - Hỗn trướng ! Nàng ta hại chết thái hậu, ngay cả sủng phi của bệ hạ cũng không sống được !



    Cổ Minh Đào lần này cảm thấy rốt cục đã đến cực hạn của nàng rồi ! Đến cực hạn rồi !



    - Các ngươi chưa điều tra kĩ càng đã đem nàng đánh chết ! Các ngươi là một lũ ngốc !



    Lư Vị Phong ban nãy còn chưa kịp phản ứng, lúc này liền một cú đá bay tên kia.



    - Khi nào trẫm cho ngươi bình thân ?



    Tên tướng quân đó nhịn đau lồm cồm bò dậy lại quỳ xuống.



    - Xin bệ hạ tha tội, thần thấy nàng ta phạm thượng nên không thể nhịn được !



    Một đời hắn ta trung quân ái quốc, bảo vệ lãnh thổ Tử Hợp, bảo hộ Tử Yến Thành bình an. Hắn ta chắc chắn Lư Vị Phong sẽ không giết hắn nên có thể làm bừa như vậy.



    Cổ Minh Đào vẫn ôm lấy Dương Uyển Nhi đang dần trở nên lạnh lẽo trong lòng. Nàng cảm thấy thật sự rất đau đớn. Tại sao ? Tại sao luôn có người vì nàng mà chết như vậy ? Tại sao không phải nàng chết đây chứ ?



    - Lư Vị Phong ! Ngươi giết ta đi !



    Cả ngục hoảng hốt, dám gọi thẳng tên hoàng thượng, có lẽ có mình nàng a.



    - Minh Nhi...



    - Đừng gọi ta là Minh Nhi !



    Cổ Minh Đào gằn giọng.



    - Ngươi vẫn luôn biết ta không phải !



    Lư Vị Phong buồn bã, nàng ấy quả nhiên vô cùng giận dữ.



    - Người đâu, đưa Đan Điểu Vương hồi phủ.



    Tên tướng quân kia vẫn không tha.



    - Bệ hạ, không thể !



    Lư Vị Phong lườm hắn.



    - Lời trẫm nói các ngươi không nghe hiểu hay sao ? Chuyện hôm nay nếu các ngươi dám bàn luận một câu trẫm liền trảm cả nhà các ngươi !



    Dĩ nhiên không ai dám kháng mệnh. Chỉ có điều..



    - Bệ hạ, người thả nàng ta đi như vậy, thần biết ăn nói thế nào với Thái hoàng thượng ?



    Đây là điều Lư Vị Phong đau đầu nhất.



    - Trẫm tự biết cách nói chuyện cùng ông ấy. Còn không mau đưa người đi ?



    Mấy người tiến tới gần Cổ Minh Đào thì nghe nàng nói.



    - Không cần, ta tự biết đi.



    Nói rồi nàng vẫn ôm lấy Dương Uyển Nhi đứng dậy, đôi chân loạng choạng yếu ớt nhưng nhất quyết không để ai đỡ mình.



    - Đừng chạm vào nàng !



    Đi ngang qua Lư Vị Phong, Cổ Minh Đào gằn từng chữ một.



    - Nếu như hôm nay không giết ta, ngày sau người hối hận sẽ là ngươi !



    Cần nói cũng nói rồi, Cổ Minh Đào dựa vào bước chân không vững mà ôm Dương Uyển Nhi ra khỏi cửa ngục. Sở Y đang quỳ sẵn chờ Cổ Minh Đào ở đó, mắt nàng ta sắp sưng rồi !



    Nhìn thấy chủ tử trở ra, Sở Y bật nhanh đến đón lấy. Như vừa nhìn thấy sự an tâm, Cổ Minh Đào nhũn người nhào vào người Sở Y. Đường Vân lúc đó cũng tiến đến đỡ Dương Uyển Nhi.



    - Chủ tử !



    Cổ Minh Đào rời đôi mắt như đã chết kia lên mặt Sở Y.



    - Nàng ấy đã chết rồi.



    - Chủ tử...



    - Nàng ấy không còn nữa... Sở Y, thái giám đó nói nàng ấy không còn thở nữa !



    - Chủ tử, người đừng ...



    Cổ Minh Đào dùng cánh tay gầy gò loạn cầm tay Sở Y.



    - Ngươi mau, mau giúp ta xác nhận đi.. mau giúp ta xác nhận lại, có phải thái giám kia nói dối ta ?



    Sở Y bi thương nhìn Cổ Minh Đào.



    - Chủ tử, nàng ta thật sự đã không còn thở nữa rồi..



    Cổ Minh Đào lần này thực sự khuỵ xuống. Nàng bắt đầu khóc, khóc đến đau lòng. Khóc không được lâu, Cổ Minh Đào bắt đầu ho, ho khan ra chút huyết, sau đó mất dần ý thức.



    Tỉnh dậy lần nữa Cổ Minh Đào toàn thân ướt mồ hôi, cả người hoảng loạn.



    - Chủ tử, nô tì ở đây.



    Cổ Minh Đào lúc này mới nhận ra mình đang ở phòng ngủ của mình. Lò hương đốt hương trầm thoang thoảng, pha lẫn chút mùi thuốc đắng.



    - Chủ tử, người đã bình tĩnh lại chưa ?



    Sở Y xót xa bón thuốc cho nàng.



    Cổ Minh Đào thều thào.



    - Tra nguyên nhân chưa ?



    Sở Y vội vàng quỳ xuống.



    - Chủ tử, là nô tì có lỗi.



    Cổ Minh Đào không nói gì chỉ tỏ ý mình vẫn đang nghe.



    - Là... - Sở Y cắn môi thật mạnh. - Là Trinh Phi sai người bên cạnh tới tìm nô tì, có chuyện muốn thương lượng nhưng có nói là không được cho chủ tử biết...



    Sở Y vẫn nhìn sắc mặt Cổ Minh Đào.



    - Nàng ta thương lượng chuyện gì ?



    - Là... là cách liên lạc với Âu Dương Kha ạ..



    Cổ Minh Đào nhắm mắt. Nàng đã đoán ra được rồi.



    - Nhưng mà.. sau đó cung nữ kia bị tra tấn... mới khai ra người..



    Cổ Minh Đào thở dài.



    Cho dù nàng ta không khai ra nàng thì bọn chúng cũng có cách ép lấy khẩu cung của nàng ta, tất nhiên đều nhắm vào nàng. Dù sao Dương Uyển Nhi cũng có thời gian ở tại phủ của nàng.



    - Nàng ấy đâu rồi ?



    Sở Y biết Cổ Minh Đào hỏi gì, hơi run nhè nhẹ.



    - Nô tì thay người chủ trì, đã tiễn nàng ấy an nghỉ rồi ạ.



    - Không có chuyện gì nữa ngươi ra ngoài đi, ta muốn một mình.



    Sở Y đi rồi Cổ Minh Đào lại khóc. Nàng chưa bao giờ nghĩ sẽ liên luỵ nhiều như vậy. Ngày trước khi phụ thân nàng mất, nàng nhu nhu nhược nhược, yếu ớt không thể báo thù, không thể làm gì khác lại bị đưa đi, lúc ấy vì sợ bị giết nên trốn !



    Để rồi Dương gia bị thảm hoạ, để rồi Dương Uyển Nhi đi tới bước đường này !



    Cổ Minh Đào tự dằn vặt bản thân, nếu lúc đó nàng thực sự chết rồi thì có phải sẽ không liên luỵ đến nhiều người như vậy không ?



    Nàng thật có lỗi với Cổ gia, có lỗi với Dương gia, có lỗi với những người xung quanh nàng...



    Cổ Minh Đào tự mình dằn vặt đến đau đầu, nàng cảm thấy thân thể lại một lần nữa sôi sục, năng lượng không biết ở đâu cứ thế muốn ùa ra như đốt cháy nàng.



    - Nước.. nước ...



    Cổ Minh Đào nấc lên, nàng không thể nói ư ?



    Nàng liền bò lết bản thân đến gần bình nước ngoài tầm với.



    "Bịch".



    Sở Y nghe tiếng động liền xông vào liền thấy Cổ Minh Đào đang ôm lấy thân mình ở dưới đất lạnh, tay chỉ đến bình nước. Sở Y đau xót bế nàng lại lên giường rồi mau chóng rót nước cho nàng.



    - Chủ tử, người nghỉ ngơi đi.. nô tì ở bên cạnh chăm sóc người..



    Sau khi được uống nước, Cổ Minh Đào mới dần dần nói được. Nàng thì thào:



    - Sở Y, cho đến khi nàng ấy gần chết rồi, ta vẫn còn nghi ngờ nàng ấy. Ta không xứng với nàng ấy, là ta có lỗi, ta có nợ với Dương gia, nợ nàng ấy một đời bình an, nợ nàng ấy một tấm chân tình ! Sở Y, ngươi biết không ? Nàng ấy vì ta làm nhiều chuyện nhưng ta lại không hay biết gì cả ! Nàng ấy vì ta làm nhiều chuyện mà ta lại hiểu lầm nàng ấy ! Ta hối hận rồi ! Ta hối hận vì đưa nàng ấy tiến cung rồi !



    - Chủ tử, cái này người đừng tự trách.. không phải lỗi của người ! Ngày đó là Dương tiểu thư tự mình muốn tiến cung ! Người đừng như vậy nữa mà...



    Cổ Minh Đào vồ lấy đôi tay Sở Y nắm chặt.



    - Nếu như ngày đó ta cùng Tổ phụ tuẫn táng, hoặc là theo phụ thân xuống hoàng tuyền, thì có phải, ngươi nói, có phải ta sẽ không liên luỵ đến nhiều người như vậy không ?



    Sở Y hoảng sợ.



    - Chủ tử ! Người đừng nói như vậy ! Người quên là còn có nô tì và các ám vệ đi theo người sao ? Huyết thệ đó ! Cầu người, cầu người, để chúng ta bảo vệ người đi !



    Hai vai Cổ Minh Đào run lên, sống mà không bằng chết đi như vậy, nàng có thể tiếp tục sao ?



    Sở Y đỡ nàng nằm xuống.



    - Chủ tử người đừng quên, phu nhân còn ở Tịnh Vân chờ người a. Chủ tử, người mau chóng nghỉ ngơi, tĩnh tâm thôi. Để nô tì chăm sóc người !



    Nói đến đây Cổ Minh Đào mới gần như rút được ý nghĩ muốn chết khỏi đầu. Nàng thở dài, sau đó mệt mỏi mà nhắm mắt ngủ thiếp đi lúc nào không biết.



    Sở Y nhìn thấy Cổ Minh Đào đã ngủ say rồi mới bắt đầu rời đi.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Nhân sinh có được tất có mất không thể cưỡng cầu sự hoàn mỹ

    ---QC---


Trang 4 của 4 Đầu tiênĐầu tiên ... 234

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status